*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Day Seven: Lausanne(*) —— Genève(*)
Nhật ký tiểu công ngày 29 tháng 3 năm 2013, Lausanne —— Genève, Thụy Sĩ, trời mưa
Hôm qua, giữa trời đất, tuyết trên núi, đang lúc bông tuyết rơi lất phất, một mỹ nhân như em lại càng được điểm tô thêm nét đẹp như tranh vẽ.
Ta đã từng tự hỏi lòng: Rốt cuộc là thích người này, hay là vẻ ngoài của em đây? Nếu không thì tại sao mình lại nhất kiến chung tình đối với một thiếu niên xa lạ?
Không có đáp án.
Chỉ biết là ấn tượng rạng ngời lần đầu gặp gỡ đã không thể nào phai nhạt, bất tri bất giác liền buông không được, mặc dù trước chuyến du lịch này chưa từng nói với em vượt quá 10 câu.
Rất không tiền đồ sao? Có thể đi.
Chỉ biết là nếu như cuối cùng đoạn tình cảm này vẫn cứ vô tật nhi chung (không tật mà chết: ý nói không có bắt đầu mà đã kết thúc), nhất định trong tim sẽ lưu lại một vị trí dành riêng cho người này, cùng ta trải qua những năm tháng thăng trầm về sau.
Cũng đã từng tưởng tượng đến tình huống “kiến quang tử” (có sự chênh lệch rất lớn với tưởng tượng), có lẽ tình yêu của mình chỉ là một ký ức hư ảo. Cho nên rất may mắn vì ta đã xúc động nhất thời, chuyến du lịch lần này chân chính mang đến cho ta cơ hội gần gũi với em.
Sáu ngày, ta chưa từng rời xa em một giây, thấy được càng nhiều vẻ mặt của em.
Giảo hoạt, ngây ngô đáng yêu, bất an… Kỳ thực bên dưới bộ mặt lạnh lùng kia cất giấu một tâm hồn hoạt bát không gì sánh được.
Dường như ta có thể đọc hiểu tâm tình của em, càng hiểu càng cảm thấy không đủ, kiềm lòng không được mà muốn đối tốt với em, không muốn trong cặp mắt kia xuất hiện bất kỳ một nỗi muộn phiền nào.
Nhìn em vụng về như một chú chim cánh cụt trượt về phía trước, lại không thể nắm vững kỹ thuật chủ yếu để trượt tuyết nên sẽ liên tục té ngã, ta cố gắng hộ tống theo để bảo vệ em, đến lúc cần thiết phải ra tay hành động thì cũng vui vẻ chịu đựng.
Nhìn bộ dáng em buồn bực vì bị cô bé kia trêu chọc, ta dở khóc dở cười, cũng âm thầm đắc ý vì em càng ngày càng lộ ra nhiều biểu tình sống động hơn ở trước mặt mình.
Thời gian nghỉ ngơi, em ngồi trên tuyết lạnh run, lúc này ta mới ý thức được cơ thể em sợ lạnh đến như vậy, sớm biết vậy hẳn là nên mướn thêm nhiều bộ áo khoác hơn nữa.
Ta cởi áo khoác của mình trùm lên người em kín mít, nhìn em vì sự ấm áp mà thoải mái nheo mắt lại, tự đáy lòng ta cảm thấy thật thỏa mãn.
Sự thật chứng minh, ta đã đánh giá quá cao chính mình, khi trở lại khách sạn thân thể luôn rất khỏe mạnh của ta phát sốt.
Cả đêm mơ mơ màng màng, chỉ cảm nhận được em đang ở bên cạnh kiên nhẫn chiếu cố người đang bị bệnh là ta đây.
Động tác tuy vụng về nhưng lại hết sức dịu dàng.
Đầu rất choáng, thân thể thì nặng trịch, nhưng ta lại cảm nhận rõ ràng tư vị của hạnh phúc, tình cảm thương yêu cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
…
Lần thứ hai mở mắt đã đến ngày hôm nay, cơ thể của ta đã khôi phục lại rồi.
Em vẫn ngủ ở chỗ cũ, quầng đen dưới mắt tỏ rõ tối hôm qua chủ nhân đã lao tâm lao lực đến độ nào.
Ta vừa vui mừng lại đau lòng.
Trong chốc lát, báo thức trong điện thoại của em vang lên —— đây là lần đầu tiên trong sáu ngày nay.
Mắt thấy em nhíu mày, giùng giằng ở trên giường giãy dụa vài cái, cuối cùng… Trốn vào trong chăn.
Ta dở khóc dở cười giúp em tắt báo thức, dự định để em nằm nướng thêm chút nữa, vậy mà em lại một hơi bật dậy khỏi giường, làm ta sợ hết hồn.
Cũng từ khi đó… Mọi chuyện bắt đầu không thích hợp.
Sau nhiều lần thăm dò, ta phi thường xác định: Em trốn tránh ta.
Rõ ràng người ở ngay bên cạnh ta, lại không có bắt gặp ánh mắt của nhau lấy một lần, mở miệng nói chuyện càng là tuân theo quy tắc giản lược, thậm chí em thà rằng đội mưa cũng không chịu cùng đứng chung dưới một cây dù với ta…
Tục xưng: Chiến tranh lạnh.
Sự thật này gần như khiến ta phát điên.
Không ngừng tự kiểm điểm xem bản thân có chọc giận em ở điểm nào không, thử thăm dò ngoài sáng trong tối, nhưng rốt cuộc vẫn không có đáp án.
Chẳng lẽ, tối hôm qua ta đã nói cái gì hoặc làm cái gì mà bản thân ta lại không nhớ?
——————
Nhật ký tiểu thụ ngày 29 tháng 3 năm 2013, Lausanne —— Genève, Thụy Sĩ, trời mưa
Tối hôm qua mới viết nhật ký được phân nửa, bởi vì đã xảy ra chút chuyện làm gián đoạn.
Cái chuyện đó là…
Đơn giản mà nói thì đây chính là một chuyện xưa có một người với ý đồ muốn nghe rõ bệnh nhân nằm mơ gọi tên của ai lại bởi vì đến quá gần mà nghe rõ ràng rành mạch bệnh nhân thổ lộ với mình thuận tiện còn bị hôn môi một cái.
Chính là như vậy. = = (ghi chú: Lúc này nhật ký được viết sau khi đã trải qua một ngày, tiểu thụ đã bình tĩnh lại, hoặc là nói đã gắng gượng mà bình tĩnh lại.)
Từ nhỏ đến lớn, trì độn như ta, số lần được thổ lộ cũng không ít, nhưng bị… hôn môi, vô luận là chủ động hay bị động, chính là lần đầu tiên hàng thật giá thật.
Mềm mềm, ấm ấm… Kỳ thực cũng không có cảm giác gì đặc biệt. (thật vậy sao?)
Hơi chút cố sức tránh khỏi ôm ấp yếu ớt nóng bỏng, ta chống mặt ở cạnh giường nghiên cứu gương mặt tuấn tú trước mặt này.
Ta mắc chứng mù gương mặt nhẹ (có nghĩa là sẽ nhanh chóng quên mặt của người mà mình từng gặp qua, ta cũng bị cái bệnh này nè TT^TT), một gương mặt phải xuất hiện trước mắt ta rất nhiều lần ta mới có thể khắc sâu vào đầu được.
Đây là lần đầu tiên ta chủ động quan sát gương mặt của một người ở khoảng cách gần như vậy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, phảng phất như đường nét gương mặt của anh cũng mang theo một vầng sáng nhu hòa, tựa như cảm giác mà anh mang đến cho ta, ấm áp, thoải mái.
… Bỗng nhiên trong đầu thoáng lướt qua một số hình ảnh.
4 năm trước, năm thứ nhất đại học, có một lần đi trên đường vào buổi tối quay về ký túc xá, nửa đường gặp phải hai nam sinh đã uống say, khóc lóc nói muốn tìm ta liều mạng = =, cầm chai bia trong tay đánh về phía ta.
Thần kinh vận động và thần kinh phản xạ của ta đều không phát triển như nhau, căn bản không kịp tránh né.
Ngay lúc ta tự cho là nhất định khuôn mặt sẽ phải bầm tím thì, phút chốc có một cổ lực lượng ở bên cạnh kéo ta sang một bên, bất chợt ta được một người ôm vào lòng, song song té ngã xuống đất với y.
Đèn đường mờ mờ chiếu xuống, người kia liên tục hỏi ta có bị thương hay không…
3 năm trước, cuối kỳ năm thứ hai đại học, để ôn tập, trong suốt mấy ngày liền ta đều tự học tới tối muộn. Trên đường quay về ký túc xá, luôn có thể bắt gặp một nam nhân với thân hình cao ngất ngồi trên vỉa hè. Trong bóng tối, không thấy rõ mặt của y, nhưng cặp mắt kia vừa sáng vừa có thần. Mỗi khi đối diện với cặp mắt đó, đều có thể cảm nhận được người nọ đang mỉm cười với ta, trong mắt lại thấm đượm tình yêu như có như không.
Mấy tháng trước, cái tết âm lịch đầu tiên ở nước Anh, ta chưa thể về nước, một mình đi đến quán bar bên cạnh ký túc xá, tùy ý gọi vài chén rượu, thưởng thức dàn nhạc biểu diễn.
Ca sĩ chính trong dàn nhạc là một nam sinh Anh quốc nhiệt tình, cầm micro vừa hát vừa đi tới đi lui, chờ đến khi ta kịp phản ứng thì, người nọ đã vòng quanh ta khoa tay múa chân hát một lúc lâu.
Không khéo là, rượu ta uống vào đã bắt đầu ngấm, đầu chuyển sang hơi choáng, phản ứng trở nên chậm chạp, nhưng hình như đầu óc lại phi thường thanh tỉnh.
Ta không biết tửu lượng của mình, bởi vì căn bản là trước đây chưa từng uống qua, càng thêm không có kinh nghiệm say rượu.
Ta cảm giác mình không khống chế được mà nở nụ cười, cũng nhìn thấy ánh mắt của ca sĩ kia lập tức sáng lên.
Ta biết mình cần phải trở về, cho nên thân người lắc la lắc lư đứng dậy.
Ta nhìn thấy người ca sĩ kia muốn tiến tới đỡ lấy ta, lại bị một người khác nhanh chân hơn chận lại.
“He is my boy.” (Em ấy là người của tôi)
Ta nghe thấy một nam nhân nói như vậy, thanh âm trầm thấp dễ nghe, thoáng cái đã hóa giải cơn nhức đầu của ta, nhịn không được muốn đi tìm miệng của y, muốn để y nói nhiều lời hơn nữa.
Sau đó, rõ ràng cảm giác được người cõng lên, rời khỏi quán bar, băng qua đường, vào thang máy, mở cửa, đóng cửa, sau đó được nhẹ nhàng đặt lên giường.
Ta cố gắng muốn ngẩng đầu nhìn rõ mặt của người kia, lại luôn cảm thấy trước mắt mơ hồ phảng phất như bị đắp một tầng vải mỏng.
…
Giờ khắc này, mấy gương mặt mơ hồ kia chồng lên nhau, sau đó hiện ra chính là gương mặt đẹp trai của người trước mắt này.
Thì ra, ở một nơi mà ta không biết tới, trong sinh mạng của ta đã sớm có người này rồi.
Thì ra, có một người đã từng thời từng khắc bồi ở bên cạnh ta.
…
Giang Tử Hi, anh thích em.
Những lời này tựa như một câu thần chú. Mỗi lần nhớ đến, lại khiến ta không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
Tâm tình cả ngày của ta đều quỷ dị không nói nên lời, ngược lại trận mưa dầm này ở Thụy Sĩ lại phi thường phù hợp với tình hình.
Hồ Genève(*), Tòa nhà Ủy ban Thế vận hội Quốc tế(*) ở Lausanne, Tổng hành dinh Châu Âu của Liên Hiệp Quốc(*) ở Genève, mưa phùn lất phất khiến hai tòa nhà của thế giới thấm đượm cảnh sắc buồn bã, Jet d’Eau(*) thay đổi đến đáng thương, đồng hồ hoa ở Thụy Sĩ(*) hiu quạnh, chiếc ghế gãy ở Genève(*) và vạn quốc kỳ(*) lại tăng thêm phần nặng nề cùng trang nghiêm.
Có được có mất.
Tại phong cảnh ở trước mặt ta, ngẫm lại ý nghĩa của những việc đã qua, nhất thời nghĩ đến cuộc đời của một con người vốn dĩ là nhỏ bé như vậy, còn có chuyện gì là không thể buông đâu?
Vừa tao nhã chừng vài giây, lại không cẩn thận thoáng nhìn thấy người nào đó đang cười đến nịnh nọt ở bên cạnh, anh duỗi cánh tay dài ra che dù cho ta, dường như không cảm nhận được một bên bả vai của chính mình đang bị ướt.
Trong lòng là một trận không được tự nhiên, lặng lẽ thay đổi cước bộ, kéo gần khoảng cách của hai ta lại thêm một chút, không dấu vết đẩy cây dù về hướng anh.
Bệnh vừa mới khỏi, lại cảm lạnh nữa sẽ không tốt, cuối cùng vẫn là ta chăm sóc cho anh thôi.
——————
Nhật ký của một em gái ngày 29 tháng 3 năm 2013, Lausanne —— Genève, Thụy Sĩ, trời mưa
Tiểu công chính là tiểu công a, quả nhiên long tinh hổ mãnh, chỉ qua ngày thứ hai đã khỏi bệnh liền tràn đầy sức sống trở lại.
Bất quá, bầu không khí giữa hai người này là đang xảy ra chuyện gì?!
Ngày hôm nay bỗng nhiên lãnh mỹ nhân ngạo kiều, không ngừng né tránh tiếp xúc của tiểu công, là giận dỗi hở? Đúng hông? Đúng hông?
Còn có, tiểu công có cần chân chó như vậy không a, mặt dày mày dạn vây quanh tiểu thụ, như một cái kẹo mạch nha vậy.
Vào lúc tiểu thụ bước nhanh về phía trước, tiểu công đúng lúc kéo cậu lại, một chiếc xe thể thao chạy nhanh như bay vụt qua… Chói mù mắt chó của ta rồi, chiếc Lamborghini hỗn đản kia! Hận trò chơi của bọn nhà giàu trên thế giới này quá đi! Thật không hỗ là Thụy Sĩ đâu đâu cũng có đại gia a!
Được rồi, trọng điểm không phải là chiếc xe xa hoa kia, mà trọng điểm chính là, nhìn đôi tay đan lại với nhau… Tiểu thụ đỏ mặt có đúng hông? Đúng hông?
Ấy chết! Thiếu chút nữa ta đã phản bội đam mỹ đại thần xông lên chiếm lấy thiếu niên xinh đẹp kia làm của riêng rồi!
Được rồi, bình tĩnh, lý trí.
Theo quan sát của ta, hẳn là tiểu công không có phát hiện sắc mặt của tiểu thụ biến đỏ, bởi vì = = ta nghiêm trọng hoài nghi ngày hôm nay tiểu công chưa từng nhìn qua mặt của tiểu thụ nữa đó!
Về phần tiểu thụ sợ tiểu công bị dầm mưa nên lặng lẽ đẩy dù qua và vân vân…
Đây rõ ràng là tình tiết vợ chồng son người ta giận dỗi nhau đó! Thật ra là hai người đang ở đây tú ân ái hở?! Đúng hông? Đúng hông?
Cho nên nói, ở địa phương mà ta không biết tới rốt cuộc đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì rồi chứ?
A a a a! Hận không thể nép vào góc tường mà nghe lén a hỗn đản! Vì sao hiệu quả cách âm của khách sạn lại tốt như vậy a a a?!
————————————————
Day Seven: Lausanne(*) —— Genève(*)
Nhật ký tiểu công ngày 29 tháng 3 năm 2013, Lausanne —— Genève, Thụy Sĩ, trời mưa
Hôm qua, giữa trời đất, tuyết trên núi, đang lúc bông tuyết rơi lất phất, một mỹ nhân như em lại càng được điểm tô thêm nét đẹp như tranh vẽ.
Ta đã từng tự hỏi lòng: Rốt cuộc là thích người này, hay là vẻ ngoài của em đây? Nếu không thì tại sao mình lại nhất kiến chung tình đối với một thiếu niên xa lạ?
Không có đáp án.
Chỉ biết là ấn tượng rạng ngời lần đầu gặp gỡ đã không thể nào phai nhạt, bất tri bất giác liền buông không được, mặc dù trước chuyến du lịch này chưa từng nói với em vượt quá 10 câu.
Rất không tiền đồ sao? Có thể đi.
Chỉ biết là nếu như cuối cùng đoạn tình cảm này vẫn cứ vô tật nhi chung (không tật mà chết: ý nói không có bắt đầu mà đã kết thúc), nhất định trong tim sẽ lưu lại một vị trí dành riêng cho người này, cùng ta trải qua những năm tháng thăng trầm về sau.
Cũng đã từng tưởng tượng đến tình huống “kiến quang tử” (có sự chênh lệch rất lớn với tưởng tượng), có lẽ tình yêu của mình chỉ là một ký ức hư ảo. Cho nên rất may mắn vì ta đã xúc động nhất thời, chuyến du lịch lần này chân chính mang đến cho ta cơ hội gần gũi với em.
Sáu ngày, ta chưa từng rời xa em một giây, thấy được càng nhiều vẻ mặt của em.
Giảo hoạt, ngây ngô đáng yêu, bất an… Kỳ thực bên dưới bộ mặt lạnh lùng kia cất giấu một tâm hồn hoạt bát không gì sánh được.
Dường như ta có thể đọc hiểu tâm tình của em, càng hiểu càng cảm thấy không đủ, kiềm lòng không được mà muốn đối tốt với em, không muốn trong cặp mắt kia xuất hiện bất kỳ một nỗi muộn phiền nào.
Nhìn em vụng về như một chú chim cánh cụt trượt về phía trước, lại không thể nắm vững kỹ thuật chủ yếu để trượt tuyết nên sẽ liên tục té ngã, ta cố gắng hộ tống theo để bảo vệ em, đến lúc cần thiết phải ra tay hành động thì cũng vui vẻ chịu đựng.
Nhìn bộ dáng em buồn bực vì bị cô bé kia trêu chọc, ta dở khóc dở cười, cũng âm thầm đắc ý vì em càng ngày càng lộ ra nhiều biểu tình sống động hơn ở trước mặt mình.
Thời gian nghỉ ngơi, em ngồi trên tuyết lạnh run, lúc này ta mới ý thức được cơ thể em sợ lạnh đến như vậy, sớm biết vậy hẳn là nên mướn thêm nhiều bộ áo khoác hơn nữa.
Ta cởi áo khoác của mình trùm lên người em kín mít, nhìn em vì sự ấm áp mà thoải mái nheo mắt lại, tự đáy lòng ta cảm thấy thật thỏa mãn.
Sự thật chứng minh, ta đã đánh giá quá cao chính mình, khi trở lại khách sạn thân thể luôn rất khỏe mạnh của ta phát sốt.
Cả đêm mơ mơ màng màng, chỉ cảm nhận được em đang ở bên cạnh kiên nhẫn chiếu cố người đang bị bệnh là ta đây.
Động tác tuy vụng về nhưng lại hết sức dịu dàng.
Đầu rất choáng, thân thể thì nặng trịch, nhưng ta lại cảm nhận rõ ràng tư vị của hạnh phúc, tình cảm thương yêu cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
…
Lần thứ hai mở mắt đã đến ngày hôm nay, cơ thể của ta đã khôi phục lại rồi.
Em vẫn ngủ ở chỗ cũ, quầng đen dưới mắt tỏ rõ tối hôm qua chủ nhân đã lao tâm lao lực đến độ nào.
Ta vừa vui mừng lại đau lòng.
Trong chốc lát, báo thức trong điện thoại của em vang lên —— đây là lần đầu tiên trong sáu ngày nay.
Mắt thấy em nhíu mày, giùng giằng ở trên giường giãy dụa vài cái, cuối cùng… Trốn vào trong chăn.
Ta dở khóc dở cười giúp em tắt báo thức, dự định để em nằm nướng thêm chút nữa, vậy mà em lại một hơi bật dậy khỏi giường, làm ta sợ hết hồn.
Cũng từ khi đó… Mọi chuyện bắt đầu không thích hợp.
Sau nhiều lần thăm dò, ta phi thường xác định: Em trốn tránh ta.
Rõ ràng người ở ngay bên cạnh ta, lại không có bắt gặp ánh mắt của nhau lấy một lần, mở miệng nói chuyện càng là tuân theo quy tắc giản lược, thậm chí em thà rằng đội mưa cũng không chịu cùng đứng chung dưới một cây dù với ta…
Tục xưng: Chiến tranh lạnh.
Sự thật này gần như khiến ta phát điên.
Không ngừng tự kiểm điểm xem bản thân có chọc giận em ở điểm nào không, thử thăm dò ngoài sáng trong tối, nhưng rốt cuộc vẫn không có đáp án.
Chẳng lẽ, tối hôm qua ta đã nói cái gì hoặc làm cái gì mà bản thân ta lại không nhớ?
——————
Nhật ký tiểu thụ ngày 29 tháng 3 năm 2013, Lausanne —— Genève, Thụy Sĩ, trời mưa
Tối hôm qua mới viết nhật ký được phân nửa, bởi vì đã xảy ra chút chuyện làm gián đoạn.
Cái chuyện đó là…
Đơn giản mà nói thì đây chính là một chuyện xưa có một người với ý đồ muốn nghe rõ bệnh nhân nằm mơ gọi tên của ai lại bởi vì đến quá gần mà nghe rõ ràng rành mạch bệnh nhân thổ lộ với mình thuận tiện còn bị hôn môi một cái.
Chính là như vậy. = = (ghi chú: Lúc này nhật ký được viết sau khi đã trải qua một ngày, tiểu thụ đã bình tĩnh lại, hoặc là nói đã gắng gượng mà bình tĩnh lại.)
Từ nhỏ đến lớn, trì độn như ta, số lần được thổ lộ cũng không ít, nhưng bị… hôn môi, vô luận là chủ động hay bị động, chính là lần đầu tiên hàng thật giá thật.
Mềm mềm, ấm ấm… Kỳ thực cũng không có cảm giác gì đặc biệt. (thật vậy sao?)
Hơi chút cố sức tránh khỏi ôm ấp yếu ớt nóng bỏng, ta chống mặt ở cạnh giường nghiên cứu gương mặt tuấn tú trước mặt này.
Ta mắc chứng mù gương mặt nhẹ (có nghĩa là sẽ nhanh chóng quên mặt của người mà mình từng gặp qua, ta cũng bị cái bệnh này nè TT^TT), một gương mặt phải xuất hiện trước mắt ta rất nhiều lần ta mới có thể khắc sâu vào đầu được.
Đây là lần đầu tiên ta chủ động quan sát gương mặt của một người ở khoảng cách gần như vậy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, phảng phất như đường nét gương mặt của anh cũng mang theo một vầng sáng nhu hòa, tựa như cảm giác mà anh mang đến cho ta, ấm áp, thoải mái.
… Bỗng nhiên trong đầu thoáng lướt qua một số hình ảnh.
4 năm trước, năm thứ nhất đại học, có một lần đi trên đường vào buổi tối quay về ký túc xá, nửa đường gặp phải hai nam sinh đã uống say, khóc lóc nói muốn tìm ta liều mạng = =, cầm chai bia trong tay đánh về phía ta.
Thần kinh vận động và thần kinh phản xạ của ta đều không phát triển như nhau, căn bản không kịp tránh né.
Ngay lúc ta tự cho là nhất định khuôn mặt sẽ phải bầm tím thì, phút chốc có một cổ lực lượng ở bên cạnh kéo ta sang một bên, bất chợt ta được một người ôm vào lòng, song song té ngã xuống đất với y.
Đèn đường mờ mờ chiếu xuống, người kia liên tục hỏi ta có bị thương hay không…
3 năm trước, cuối kỳ năm thứ hai đại học, để ôn tập, trong suốt mấy ngày liền ta đều tự học tới tối muộn. Trên đường quay về ký túc xá, luôn có thể bắt gặp một nam nhân với thân hình cao ngất ngồi trên vỉa hè. Trong bóng tối, không thấy rõ mặt của y, nhưng cặp mắt kia vừa sáng vừa có thần. Mỗi khi đối diện với cặp mắt đó, đều có thể cảm nhận được người nọ đang mỉm cười với ta, trong mắt lại thấm đượm tình yêu như có như không.
Mấy tháng trước, cái tết âm lịch đầu tiên ở nước Anh, ta chưa thể về nước, một mình đi đến quán bar bên cạnh ký túc xá, tùy ý gọi vài chén rượu, thưởng thức dàn nhạc biểu diễn.
Ca sĩ chính trong dàn nhạc là một nam sinh Anh quốc nhiệt tình, cầm micro vừa hát vừa đi tới đi lui, chờ đến khi ta kịp phản ứng thì, người nọ đã vòng quanh ta khoa tay múa chân hát một lúc lâu.
Không khéo là, rượu ta uống vào đã bắt đầu ngấm, đầu chuyển sang hơi choáng, phản ứng trở nên chậm chạp, nhưng hình như đầu óc lại phi thường thanh tỉnh.
Ta không biết tửu lượng của mình, bởi vì căn bản là trước đây chưa từng uống qua, càng thêm không có kinh nghiệm say rượu.
Ta cảm giác mình không khống chế được mà nở nụ cười, cũng nhìn thấy ánh mắt của ca sĩ kia lập tức sáng lên.
Ta biết mình cần phải trở về, cho nên thân người lắc la lắc lư đứng dậy.
Ta nhìn thấy người ca sĩ kia muốn tiến tới đỡ lấy ta, lại bị một người khác nhanh chân hơn chận lại.
“He is my boy.” (Em ấy là người của tôi)
Ta nghe thấy một nam nhân nói như vậy, thanh âm trầm thấp dễ nghe, thoáng cái đã hóa giải cơn nhức đầu của ta, nhịn không được muốn đi tìm miệng của y, muốn để y nói nhiều lời hơn nữa.
Sau đó, rõ ràng cảm giác được người cõng lên, rời khỏi quán bar, băng qua đường, vào thang máy, mở cửa, đóng cửa, sau đó được nhẹ nhàng đặt lên giường.
Ta cố gắng muốn ngẩng đầu nhìn rõ mặt của người kia, lại luôn cảm thấy trước mắt mơ hồ phảng phất như bị đắp một tầng vải mỏng.
…
Giờ khắc này, mấy gương mặt mơ hồ kia chồng lên nhau, sau đó hiện ra chính là gương mặt đẹp trai của người trước mắt này.
Thì ra, ở một nơi mà ta không biết tới, trong sinh mạng của ta đã sớm có người này rồi.
Thì ra, có một người đã từng thời từng khắc bồi ở bên cạnh ta.
…
Giang Tử Hi, anh thích em.
Những lời này tựa như một câu thần chú. Mỗi lần nhớ đến, lại khiến ta không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
Tâm tình cả ngày của ta đều quỷ dị không nói nên lời, ngược lại trận mưa dầm này ở Thụy Sĩ lại phi thường phù hợp với tình hình.
Hồ Genève(*), Tòa nhà Ủy ban Thế vận hội Quốc tế(*) ở Lausanne, Tổng hành dinh Châu Âu của Liên Hiệp Quốc(*) ở Genève, mưa phùn lất phất khiến hai tòa nhà của thế giới thấm đượm cảnh sắc buồn bã, Jet d’Eau(*) thay đổi đến đáng thương, đồng hồ hoa ở Thụy Sĩ(*) hiu quạnh, chiếc ghế gãy ở Genève(*) và vạn quốc kỳ(*) lại tăng thêm phần nặng nề cùng trang nghiêm.
Có được có mất.
Tại phong cảnh ở trước mặt ta, ngẫm lại ý nghĩa của những việc đã qua, nhất thời nghĩ đến cuộc đời của một con người vốn dĩ là nhỏ bé như vậy, còn có chuyện gì là không thể buông đâu?
Vừa tao nhã chừng vài giây, lại không cẩn thận thoáng nhìn thấy người nào đó đang cười đến nịnh nọt ở bên cạnh, anh duỗi cánh tay dài ra che dù cho ta, dường như không cảm nhận được một bên bả vai của chính mình đang bị ướt.
Trong lòng là một trận không được tự nhiên, lặng lẽ thay đổi cước bộ, kéo gần khoảng cách của hai ta lại thêm một chút, không dấu vết đẩy cây dù về hướng anh.
Bệnh vừa mới khỏi, lại cảm lạnh nữa sẽ không tốt, cuối cùng vẫn là ta chăm sóc cho anh thôi.
——————
Nhật ký của một em gái ngày 29 tháng 3 năm 2013, Lausanne —— Genève, Thụy Sĩ, trời mưa
Tiểu công chính là tiểu công a, quả nhiên long tinh hổ mãnh, chỉ qua ngày thứ hai đã khỏi bệnh liền tràn đầy sức sống trở lại.
Bất quá, bầu không khí giữa hai người này là đang xảy ra chuyện gì?!
Ngày hôm nay bỗng nhiên lãnh mỹ nhân ngạo kiều, không ngừng né tránh tiếp xúc của tiểu công, là giận dỗi hở? Đúng hông? Đúng hông?
Còn có, tiểu công có cần chân chó như vậy không a, mặt dày mày dạn vây quanh tiểu thụ, như một cái kẹo mạch nha vậy.
Vào lúc tiểu thụ bước nhanh về phía trước, tiểu công đúng lúc kéo cậu lại, một chiếc xe thể thao chạy nhanh như bay vụt qua… Chói mù mắt chó của ta rồi, chiếc Lamborghini hỗn đản kia! Hận trò chơi của bọn nhà giàu trên thế giới này quá đi! Thật không hỗ là Thụy Sĩ đâu đâu cũng có đại gia a!
Được rồi, trọng điểm không phải là chiếc xe xa hoa kia, mà trọng điểm chính là, nhìn đôi tay đan lại với nhau… Tiểu thụ đỏ mặt có đúng hông? Đúng hông?
Ấy chết! Thiếu chút nữa ta đã phản bội đam mỹ đại thần xông lên chiếm lấy thiếu niên xinh đẹp kia làm của riêng rồi!
Được rồi, bình tĩnh, lý trí.
Theo quan sát của ta, hẳn là tiểu công không có phát hiện sắc mặt của tiểu thụ biến đỏ, bởi vì = = ta nghiêm trọng hoài nghi ngày hôm nay tiểu công chưa từng nhìn qua mặt của tiểu thụ nữa đó!
Về phần tiểu thụ sợ tiểu công bị dầm mưa nên lặng lẽ đẩy dù qua và vân vân…
Đây rõ ràng là tình tiết vợ chồng son người ta giận dỗi nhau đó! Thật ra là hai người đang ở đây tú ân ái hở?! Đúng hông? Đúng hông?
Cho nên nói, ở địa phương mà ta không biết tới rốt cuộc đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì rồi chứ?
A a a a! Hận không thể nép vào góc tường mà nghe lén a hỗn đản! Vì sao hiệu quả cách âm của khách sạn lại tốt như vậy a a a?!
————————————————
- Lausanne: là thành phố nói tiếng Pháp của Thụy Sỹ, tọa lạc bên bờ Hồ Geneva, nhìn ra Évian-les-Bains (Pháp) và có Dãy núi Jura về phía Bắc thành phố. Lausanne cách thành phố Geneva 50 km về phía Đông Bắc. Thành phố này là thủ phủ của canton Vaud và của quận Lausanne. Trụ sở của Ủy ban Thế vận hội Quốc tế (International Olympic Committee) nằm ở Lausanne. Thành phố nằm giữa một vùng sản xuất rượu vang.
- Genève: là thành phố đông dân thứ hai ở Thụy Sĩ (sau Zürich), và là thành phố Romandy (phần nói tiếng Pháp của Thụy Sĩ) đông dân nhất.
Genève nằm nơi hồ Genève chảy vào sông Rhône, và là thủ phủ của bang Genève. - Hồ Genève: là hồ nước ngọt lớn thứ hai tại Trung Âu khi nói tới diện tích bề mặt, chỉ sau hồ Balaton. Khoảng 60% diện tích của nó thuộc chủ quyền của Thụy Sĩ (các bang Vaud, Genève và Valais), và 40% thuộc Pháp (tỉnh Haute-Savoie). Bờ phía bắc và hai đầu thuộc về Thụy Sĩ trong khi bờ phía nam thuộc về Pháp. Biên giới giữa hai quốc gia chạy ngang qua mặt hồ.
- Ủy ban Olympic Quốc tế(International Olympic Committee): là một tổ chức đặt trụ sở tại Lausanne, Thụy Sĩ. Thành lập bởi Pierre de Coubertin và Demetrios Vikelas vào ngày 23 tháng 6 năm 1894. Ủy ban Olympic quốc tế hiện có 205 ủy ban thành viên cấp quốc gia.
- Tổng hành dinh Châu Âu của Liên Hiệp Quốc:
- Jet d’Eau:
- Đồng hồ hoa ở Thụy Sĩ:
- Chiếc ghế gãy ở Genève:
- Vạn quốc kỳ: