Hơn năm giờ trước, trong hội nghị cao tầng mới nhất, Richie nói "Phải khiêm tốn".
Ngay khi người khu đang nâng niu thánh chỉ ngắn ngủn này, trở về phòng suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể biến câu này thành cái gì đó cho giống một bản kế hoạch chút, ấy thế mà còn chưa tới giờ ăn tối, bọn họ đã nhận được thông báo rằng Vương của mình đã đem chính lời của hắn nói quên sạch, lời vào tai phải rồi lời liền ra tai trái. Sau khi hội nghị kết thúc hơn năm giờ, Shad lảo đảo xông vào phòng giam của chú già Spader, dưới cái nhìn bất mãn của DK, cảnh ngục mặt công cộng đã không thể để ý được nhiều như vậy nữa, hắn dùng ngữ khí như trời sập nói với chú Spader, Richie đã làm cho bốn người bên cao tầng của MT vào phòng y tế, hơn nữa, lần này chính hắn cũng bị thương.
– Ôi, thật ra đi tìm chết chính là năm thằng kia.
Nhìn về phía chú già đang hắc tuyến, Shad đau đầu bổ sung:
– Còn có con cả của tập đoàn Patrones nữa, thằng đó còn chưa kịp đến phòng y tế đã vào thẳng quan tài rồi.
Trong khi Shad đang vội vàng tố cáo hắn với chú già Spader và các cao tầng khác, Richie ngồi cạnh giường trong phòng y tế khâu vết thương, hơn nữa còn yêu cầu mỹ nữ ngực bự Aisha:
– Nhẹ chút, mặt sẽ đau đấy.
Aisha không thể chịu được nữa, gắp một cục bông thấm đầy cồn ấn lên khuôn mặt tuấn tú của Richie.
Cái đau đớn dã man trên mặt làm Richie nhíu mày thật sâu.
Aisha chống nạnh, giáo dục:
– Biết đau còn đánh nhau?
– Bọn nó tới tìm tôi, tôi không đánh chúng nó thì chúng nó cũng đánh tôi.
Aisha nghẹn lời một lúc lâu, lại vươn tay hành hạ Richie:
– Đáng đời.
– ...Đừng động chân động tay, tôi là người bệnh.
Richie kêu đau một tiếng, đôi mắt lam trừng lên:
– Hung hãn thế này làm sao lấy chồng được, sao lại lãng phí bản thân thế?
Aisha hít một hơi, vươn móng tay vừa dài vừa đỏ, chọc chọc nửa bên mặt không bị thương của hắn. Bác sĩ xinh đẹp nhanh tay khâu sát trùng vết thương trên cằm đang toác rộng do bị vũ khí sắc nhọn gây ra của hắn, ngữ khí tuy không tốt lắm nhưng ít ra cũng ôn hòa hơn:
– Richie, vết thương của anh rất dài, từ tai xuống tới tận cằm, anh làm ơn phối hợp một chút, khâu sống thế này tôi chỉ là tay mơ. Hay nói cách khác, anh hủy dung rồi.
– Trên cằm thôi mà.
Cồn giúp giảm đau đớn đi một chút, Richie xoay khuôn mặt tuấn tú còn đang chảy máu tí tách của mình, nhìn khắp nơi:
– Chó con của tôi đâu rồi?
– Trong kia, Lisa đang băng bó cho nó, trên người không có vết thương gì, chỉ có mấy vết xước do thứ gì đó như là lưới sắt sượt qua. Tại sao lại thế?
Aisha thở dài, tiếp tục nhanh tay lẹ mắt giúp Richie chỉnh trang lại khuôn mặt.
– À, vì trước khi đánh nhau tôi đã ném nó ra khỏi sân thể dục.
Richie nghĩ một lát, trên mặt xuất hiện chút thả lỏng, sau đó rũ mắt, cất giọng nói không mang nhiều tình cảm lắm:
– Sau đó nó tự phá lưới sắt chui vào.
– Hừ, tôi đã nói thằng xui xẻo tầng đó rõ ràng là bị cắn đứt mà, hóa ra là nó... Chó của anh trung thành đấy, tôi cũng hoài nghi không biết nó có đúng là Husky không nữa.
– Ừ, tất nhiên rồi.
Richie còn gật gật đầu, rồi dưới cái nhìn chăm chú và sự yên lặng của Aisha, hắn yêu cầu mĩ nhân nhanh tay lên vì thật sự rất đau.
Aisha dùng cây kéo bạc đã được tiêu độc cắt "tách" một tiếng, vừa cắt rời đoạn chỉ thừa xong, gần như ngay lập tức, Richie nhảy từ trên giường xuống, mà lúc này Eli cũng đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt xinh đẹp ẻo lả tràn đầy mỏi mệt. Hắn cảm thấy mình thân là quán trưởng, bên dưới có hơn ngàn đứa con phá hoại đang chờ mình thu dọn mớ hỗn độn chúng nó gây ra. Mà đứa phá hoại nhất trong số đó bây giờ đang đứng cạnh giường bệnh, bình tĩnh nhìn hắn, nói:
– Cần giáo huấn thì cứ để sau, cứ để tôi đi xem chó con của tôi đã.
Eli hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén ham muốn cầm cả cái thùng rác lên tương thẳng vào cái bản mặt rất hùng hồn kia. Eli giơ cao bức điện tín trong tay, ý bảo Richie xem. Richie nheo nheo mắt, bước tới nhìn, đảo mắt hai lượt, hắn nói:
– Cái gia huy có hình diều hâu màu lam kia hẳn là của gia tộc Patrones... Tiếp đó, tôi không hiểu tiếng Tây Ban Nha.
– ... Là một bức thư tạ lỗi.
Richie bóc bao thư, nghi hoặc nhìn Eli.
– Nghe nói người của gia tộc Patrones rất thực tế, xem ra là thật, đứa con bị tù chung thân chỉ là đồ vứt đi. Cậu biết làm sao Jones phải vào tù không?
Eli nhếch môi:
– Bởi vì nó gϊếŧ chết cả nhà người tình của ông già nó, rồi nhét vào máy nghiền nát thịt, đổ xuống cống, kể cả đứa em trai do tình nhân kia vừa sinh, ngay cả cọng lông cũng không sót lại. Lão già Patrones tức đến nhồi máu, lẽ ra Jones có thể không bị xử chung thân, nhưng chính tay ông già nó đã đẩy nó vào Tuyệt Sí quán.
Lời nói của Eli có vẻ không ảnh hưởng gì đến tóc đỏ cả, hắn vẫn bình tĩnh gật đầu, có vẻ không có hứng thú gì.
Eli tặc lưỡi hai tiếng, đem phong thư nhét vào tay Richie:
– Này, cầm đi, chính tay ông già của Jones viết đấy, tin tức của ông ta đúng là nhanh nhạy thật, ha ha, trong đó hẳn là nói rằng tiền điện tiền nước năm sau sẽ có người trả giúp tôi rồi, điều kiện là tôi giúp ông ta nói tốt vài lời giúp cho thằng con bất hiếu đã vào quan tài của ổng.
Richie hơi hơi nheo mắt.
Như là đang yên lặng ra hiệu: Vài lời tốt, bắt đầu nói được rồi đấy.
Eli mặt không đổi sắc:
– Lúc này tôi không định làm chuyện đó.
Eli đúng là Eli, một lời đơn giản đã nói ra đúng điều tóc đỏ muốn nghe nhất. Biểu tình Richie thả lỏng hơn, sau khi chầm chậm gật đầu, hắn trả lời ngắn gọn một câu:
– Biết rồi.
Nói xong, hắn đi về phía phòng bệnh bên trong.
Eli nhìn người kia, đôi mắt phượng hẹp dài đảo nhanh qua vết thương vừa khâu xong, sau đó bổ sung:
– Cậu chuẩn bị giải thích như thế nào với ông bố đang nổi trận lôi đình của cậu về vết thương trên mặt kia? Sau khi ông ấy biết tin cậu đánh nhau, tôi đã nhận được một bức thư quở trách rất dài, một nửa là mắng tôi, một nửa là chửi. Phần chửi kia sau khi được đóng dấu thông qua, tôi sẽ tự mang lên phòng cậu. Nhưng chỉ cần nhìn số lỗi sai trong thư của ông Reines thì quá đủ để chứng minh lúc viết bức thư này ông ấy đã nổi giận tới mức nào.
Bàn tay đặt trên cửa phòng bệnh của Richie khựng lại một chút, quay đầu, trả lời rất có nề nếp:
– Văn kiện gia tộc không cần đóng dấu thông qua mà.
Eli:
– Cậu muốn nhận thêm một bức thư quở trách thứ hai? Please, đừng có lôi cả tôi xuống nước, lấy một lí do thuyết phục chút xem nào.
Richie nghĩ nghĩ:
– Cứ nói tôi không cẩn thận ngã.
Eli: "..."
Richie xoay nắm cửa, bỏ lại một câu:
– Bảo ông ta không tin thì thôi.
– Này, thằng ranh, ba cậu thật sự quan tâm tới cậu mà.
Eli mất mặt, không cam lòng hướng về phía cửa hét một câu. Từ bên kia cánh cửa, sau một lát tạm dừng thì truyền đến hai tiếng "Cốc cốc", vừa trầm vừa nặng. Rất rõ ràng, nó đại diện cho câu trả lời của tóc đỏ phía bên kia cánh cửa.
Aisha đang ngồi bên cạnh, cầm kìm sửa móng tay, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn vị quán trưởng dường như trong chớp mắt đã già đi mười tuổi, nói:
– Hình như tóc rụng hơi nhiều rồi đó.
– Những lời này giữ lại mà nói cho Shad đi.
– Trong tiêu chuẩn của tôi thì hắn ta đã đạt mức Địa Trung Hải rồi. (a.k.a hói đến "sáng bóng" =))))
– Ha ha ha...
Quán trưởng cười nhạt tỏ vẻ cổ vũ.
Aisha nghĩ nghĩ, bỏ dao phẫu thuật xuống, đứng lên vứt những cục bông đầy máu của Richie vào thùng rác, sau đó dùng bàn chân đi giày cao gót đậy nắp lại.
– Ôi, quán trưởng à, anh nói xem, mấy thứ gia tộc này đều lãnh khốc vô tình vậy sao?
– Cũng chẳng phải tất cả đâu, cô xem, gia tộc Reines cũng rất lâu đời đấy, tộc trưởng đương nhiệm không chỉ không có tình nhân mà còn là một ông bố tốt đấy.
Biểu tình của Aisha rất khó tả:
– Nếu Richie cũng bị chung thân thì sao?
Sau phút ngập ngừng, Eli xanh mắt, dùng giọng nói bất lực:
– Loại chuyện đó, hẳn là bố già kia sẽ không để nó xảy ra đâu... Hơn nữa, nếu không biết con mình vào Tuyệt Sí quán rồi tuyệt đối sẽ an lành, ông ta còn lâu mới để con mình vào.
– Vậy thì sao?
– Cho nên vì để sống lâu thêm vài tuổi, ông già Reines đó liền mang Richie tới đây tra tấn chúng ta.
Quán trưởng Tuyệt Sí quán nghiêm túc nói ra kết luận của bản thân.
– ...
__________________
Lúc Richie đóng cửa lại, vừa lúc hắn thấy chó con của mình nằm trên một cái giường kim loại, bốn cái chân trắng tuyết của nó bị cố định vào bốn góc, chó con giờ hệt như con rùa nằm thành hình chữ "đại". Khi Richie vào, cô ý tá hấp dẫn hơn cả Aisha là Lisa đang rất bạo lực tát lên mặt chó con một cái:
– Đừng lộn xộn.
Tay còn lại cầm cái nhíp gắp một cục bông, tương phản với ngôn ngữ bạo lực, động tác trên tay cô rất nhẹ nhàng, cẩn thận sát trùng mấy vết thương nặng bên dưới lớp lông của chó con.
Thấy Richie vào, cô ngước nhìn, than thở một tiếng:
– Hủy dung rồi.
Ngay giây tiếp theo, cô lại chăm chú vào công việc của mình, cô ném cục bông dính đầy rỉ sắt và máu xuống, xoay người gắp một cục bông khác từ cái bình đựng cồn sau lưng. Khi cồn chạm vào vết thương của chó con, nó run rẩy, hướng về phía Richie, bắt đầu ăng ẳng.
Tuy có người gọi Husky là Sói phương Đông, nhưng xét về bản chất, chẳng qua chúng vẫn chỉ là Husky mà thôi.
Richie xoa đầu chó con đang ăng ẳng không ngừng, xoay đầu hỏi Lisa:
– Bị thương có nặng không?
Lisa lườm Richie một cái, sau đó nói:
– Tốt hơn anh một chút.
Richie nói:
– Cô định ở với Aisha đến hết đời hả? Như vậy thật sự rất khó gả đi đấy.
– Ai cần anh lo! Trước kia, nếu không phải tại Rake tự nhiên phá đám, Bạch Đường đã kí tên vào giấy đăng kí kết hôn với tôi rồi! Cái tên Rake kia, có thật là hắn không biết điều đó không?
Một tay Lisa búng búng lên chỗ lông dày của chó con, lại đeo khẩu trang lên. Y tá xinh đẹp vừa đúng lí hợp tình nói về kinh nghiệm lừa kết hôn thất bại của mình, vừa nheo mắt, cúi sát xuống nhìn chó con:
– Lâu quá, cún con nhịn một lát, chị phải khâu vết thương đây.
Chỉ một câu thôi mà khiến đáy lòng Nguyễn Hướng Viễn sóng dâng cuồn cuộn, sủa gâu lên một tiếng, mắt xanh trợn lên, trên khuôn mặt lông xù là biểu tình kinh hoàng.
Khâu?
Đừng đùa, cái vết thương đó thì có cái gì mà khâu!!! Không có miệng vết thương mà! Mau nói cho tôi biết là cô đùa đi!!! JUST A JOKE!!! RIGHT?!! SAY YES!!! PLEASE!!!
Vua sợ tiêm bây giờ nghe thấy tin cực xấu là mình sẽ bị người ta dùng kim khâu qua khâu lại, sau một hồi khiếp sợ, chó con bắt đầu giãy dụa kịch liệt, trong căn phòng chữa bệnh im ắng bỗng nghe tiếng loảng xoảng loảng xoảng do nó lắc lư cái giường kim loại, rất ồn ào. Vừa lúc nó lắc tới cái giường cũng sắp sập, y tá bạo lực lại vỗ một phát thật mạnh lên mông béo của nó:
– Đã bảo mày không được cử động! Lát nữa khâu lệch thì làm sao? Này, Richie, anh đi ra ngoài có được không hả, chó của anh vừa thấy anh thì kêu ầm lên không ngừng, rất ảnh hưởng tới tâm tình làm việc của tôi đấy!
Nguyễn Hướng Viễn:
bg-ssp-{height:px}
– Gâu gâu gâu!
Mẹ nó chứ, mạnh tay thế! Chủ nhân ngu xuẩn còn chưa bao giờ đánh tôi mạnh thế đâu! Unlike!!!
Richie:
– Mấy việc này cần gì tâm tình?
Lisa:
– Tôi mặc kệ, tôi thế đấy. Chó con không nên cử động, không lát nữa tao sẽ khâu thành hình chữ Z ở sau lưng mày đó.
– Gâu âu âu!
Tổ sư, có giỏi bà khâu luôn hình chúa Jesus lên coi! Không thì đánh nhau đi!!
Lisa khinh bỉ, cúi đầu, quyết đoán đâm một kim trong tiếng thét chói tai của chó con. Richie đau lòng, sờ sờ chút nước mắt vương ở khóe mắt chó con, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Lisa vừa dùng nửa người đè lên cái mông của chó con đang vì đau mà nhích tới nhích lui vừa thoăn thoắt khâu, thế mà cô vẫn còn có thời gian cảm thán:
– Tôi thật muốn nhận chó con nhà anh làm đồ đệ mà, thằng nhóc này kĩ thuật khá lắm đấy, một phát lập tức cắn đứt gân chân phải và gân tay phải của Dieskau, tôi thật nghi ngờ nó có học qua y thuật ở thế giới loài chó đấy!
Nguyễn Hướng Viễn:
– Gâu gâu!!!! Ẳng ẳng ẳng, âu âu âu!
Nói thừa, đại gia đây chính là tốt nghiệp đại học y danh tiếng, nếu không vì chết trẻ thì đại gia đây chính là bác sĩ trẻ nhất của cả bệnh viện đấy, tìm gân tay gân chân mà còn nhầm thì ông trời cũng không chấp nhận được! Mà này, cô nương ơi cô bạo lực thế, chẳng lẽ không sợ mai sau không gả...
Mẹ nó mẹ nó, đau đau đau đau!
Nhẹ chút được không chị gái ơi, chị cho là chị đang may áo da hả?! Hướng kim luôn có liên quan mật thiết tới đường khâu bà chị con mẹ nó dùng hướng độ là muốn hãm hại chết chó có phải hay không? Để cho tôi xem cô làm cái gì nào xin hãy tha thứ cho tôi phát tác bệnh nghề nghiệp lúc này bởi vì tôi bỗng nhiên nảy sinh ra hoài nghi với nhân sinh!
Ở trong các loại tiếng tru, chó con gian nan quay đầu, trơ mắt nhìn cây kim khâu vô cùng bình thường dùng một góc độ cực kì bất thường chui vào trong da mình. Chó con lập tức cảm thấy đau đớn về cả thể xác lẫn tâm hồn được phóng đại lên một vạn lần. Hai li một mũi, lang băm, cô quả nhiên khâu hai li một mũi, con mẹ nó chứ khâu da tốt nhất phải khâu tám li một mũi, thầy cô không dạy cô hay sao?!!! Unlike!!!!
Hu hu hu, cứu mạng!
Richie:
– Chịu khó, chịu khó.
– Gâu gâu gâu!
Không chịu nổi! Thẻ đỏ! Phê bình! Đổi người!
Richie cười, không nói gì, sờ lên nơi còn tự do duy nhất của chó con, chính là cái cằm ba tầng thịt đang liều mạng lắc lắc của chó con. Mà giờ phút này, chó con tỏ vẻ lời muốn nói thì nhiều nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Tỷ như, nó vô cùng muốn nói: "Ai mà chẳng có cha mẹ chứ, dù tôi là chó cũng biết đau có được không?"
Tỷ như, nó muốn bổ sung: "Cô à, cô nói cho tôi biết, thầy cô có nhiều oán hận với xã hội đến nhường nào mới có thể để cô tốt nghiệp vậy?"
Tỷ như muốn phun vào mặt của chủ nhân ngu xuẩn: "Lần sau đánh nhau làm ơn chọn lúc tôi không có đó, ông đây vì cứu anh mà trả giá đắt thế này, bây giờ không còn muốn yêu nữa, anh con mẹ nó có bồi thường nổi cho tôi không?!"
Richie đang ghé sát mặt chó con, thân hình cao lớn song song với cái bàn, thắt lưng cơ hồ gấp thành một góc độ. Cái mũi cao thẳng của hắn đụng vào chóp mũi màu đen vì nước mắt nước mũi mà ướt nhẹp của chó con, như là đã quên mất mình có tật khiết phích, hắn nhắm mắt, thân mật dùng trán cọ cọ vào chó con, khóe miệng hơi cong lên, nói:
– Vất vả cho mày, Chuẩn, tao sẽ chăm sóc tuổi già cho mày thật tốt.
"..."
Chó con đang sủa bỗng khựng lại, sau khi hồi phục thì không do dự hắt xì một phát vào mặt Richie rồi lại sủa tiếp. Ngu quá, bây giờ nói lời này đã không còn kịp nữa rồi, trải qua sự đau đớn không thể chịu nổi trong sinh mệnh thế này, ông đây đã không còn tương lai! Không còn nữa!
Lisa cười nhạo:
– Chó con của anh xem chừng không rung động trước lời cầu hôn của anh rồi.
Đối với sự lí giải lạ đời của Lisa, chó con ngẩng đầu, nhìn người đang tiện tay với lấy băng gạc lau đi nước miếng trên mặt. Từ góc độ của nó, có thể nhìn rõ đường khâu nhỏ và dày đặc trên mặt Richie. Tuy vậy, đường cong khuôn mặt hắn vẫn hoàn hảo như trước, từ phía dưới nhìn lên, hàng mi của hắn dày và cong tới mức làm người ta giật mình. Khi Richie bỏ băng gạc ra, lơ đãng gạt ra những sợi tóc đỏ đang vương gần đôi mắt lam, hai màu sắc ấy dường như là sự phối hợp màu sắc hoàn mĩ nhất.
Chó con vẫy vẫy đuôi, chứng minh rằng bản thân mình vẫn có chút hứng thú với lời đề nghị ấy. Cho nên, đạo diễn ơi, có thể lùi lại cảnh vừa rồi một chút không, để tôi thử nói "Yes, I do" xem nào.
Vào lúc chó con nhìn chủ nhân mình mà chảy nước miếng, Lisa đã nhanh chóng khâu xong vết thương nặng nhất trên người nó, dùng nước tiêu độc sát trùng vùng lông xung quanh đó. Cô y tá tiện tay ném cái kéo bạc vào chiếc hộp sau lưng rồi cầm từ trong hộp đó ra một cuộn gạc vải. Khi cô chuẩn bị gỡ băng gạc ra, Richie cũng lau xong nước mũi và nước miếng bị chó con phun trên mặt, hắn xoay người nhìn động tác của Lisa, ngừng lại một chút rồi hỏi:
– Cạo hết lông xung quanh miệng vết thương đi thì có thể khỏi nhanh hơn chút được không?
... Cạo lông?
... Cái gì cơ? Cầu hôn mà sao nỡ lòng sỉ nhục tôi đây vậy chứ? Một phút trước vừa son sắt thề nguyền sẽ chăm sóc tuổi già cho tôi ấy vậy mà vừa quay đầu đã đòi cạo lông tôi ngài là mắc chứng đãng trí tuổi già hay là cảm thấy việc "Dằn vặt tới chết" chính là "Chăm sóc tử tế"?
– Để làm gì? Ngoài trời còn đang có tuyết đấy.
Lisa sửng sốt, sau đó than thở:
– Anh muốn nó chết cóng hả?
Nguyễn Hướng Viễn:
– Phụt!
Đúng! Anh muốn tôi chết cóng sao?
Richie buông tay:
– Thì không ra ngoài là được rồi?
Nguyễn Hướng Viễn:
– Phụt!
Hiểu rồi, anh đây là muốn làm tôi tù túng đến chết!
Xem ra Richie đã quyết tâm đưa lễ vật đính hôn là làm cho chó con trụi lông, Lisa khinh bỉ, cuối cùng vẫn phải ra đòn sát thủ đầy tính chuyên nghiệp:
– Lông Husky không thể cạo hết được, trên lông chúng nó có một tầng lông tơ nữa, đó là vũ khí phòng hộ tốt nhất trước tia tử ngoại. Cạo rồi sẽ không mọc ra được nữa đâu, anh muốn chó của anh phơi nắng cũng bị thương hả?
Cô vừa nói, vừa mau lẹ sát trùng cho một vết thương khác nhẹ hơn trên người
Nguyễn Hướng Viễn.
Richie nhìn một lúc, phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này hắn mới "A" một tiếng, suy nghĩ thế nào lại bổ sung thêm:
– Thế thôi vậy.
Chậc chậc, nhìn đi, ác ý và thất vọng tràn ngập trong mắt anh sắp trào ra ngoài rồi kia kìa, xấu xí vô cùng! Nguyễn Hướng Viễn bày tỏ khinh bỉ với chủ nhân của mình, cực kì hiểu vì sao con hàng này lại có vẻ thất vọng, chính là bởi vì hắn từ nay về sau đã thiếu đi một hạng mục có thể dằn vặt mình đây mà!
Cũng may, cô y tá này ngoại trừ tay nghề có kém cỏi chút, thế nhưng hiểu biết nghề nghiệp của cô cũng tạm thời có thể cho qua cửa, nếu hôm nay cô nàng nói một câu "Cắt lông là một biện pháp khá đấy", Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy mình sẽ có thể liều mạng với cô luôn.
Không biết mình đang bị chó con oán thầm, Lisa lẩm nhẩm một bài hát, dùng băng gạc từng vòng từng vòng băng từ bụng tới thân chó con, cuối cùng băng tới lưng còn ác ý mà thắt một cái nơ bướm thật to. Khi Nguyễn Hướng Viễn được cởi trói khỏi cái bàn, run rẩy đứng lên, đuôi và tai đều cụp xuống, trên người là mấy vòng băng vải, còn thêm một cái nơ bướm cỡ bự trên lưng, trông giống hệt sinh vật không xác định vừa trốn ra từ viện tâm thần.
Giây tiếp theo, chân nó được nâng lên, cô y tá ôm lấy chó con từ đằng sau, đặt nó vào lòng Richie rất cẩn thận, tóc đỏ trầm mặc nhận lấy "lễ vật hình con lợn". Khi hắn cúi xuống nhìn nó, chó con không tự nhận thức được mình xấu đến thế nào còn lè lưỡi, há miệng cười với hắn.
Richie giơ nó lên cao hơn đầu mình, chó con vẫy vẫy đuôi, ngẫu nhiên còn quét qua cằm hắn. Tóc đỏ im lặng một lát, đặt chó con đang hưng phấn cọ cọ trên người mình xuống, hắn tiếc nuối phát hiện ra chó con của mình, xét cả về độ tuổi lẫn thể tích, đều đã không còn thích hợp để chơi trò bay bay trên không nữa rồi.
Lịch sự nói một tiếng cảm ơn, Richie ôm chó con, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
So với hai vị bệnh nhân nói đi là đi này, những vật hi sinh bị họ đánh ngã đầy đất sẽ không may mắn như vậy. Ngay lúc này đây, nằm trong phòng ICU là ba người bị cắm đầy những ống với các loại công năng khác nhau, còn trong phòng cấp cứu đang sáng đèn chính là cái tên xui xẻo sau khi bị Richie đá ra thì liền bị chó con lao đến cắn đứt gân tay chân, nội tạng thì vỡ phải lập tức làm đại phẫu, khiến ba vị bác sĩ khác của Tuyệt Sí quán bận rộn không ngừng. Thân là đầu sỏ gây ra tình hình này, khi Richie ôm chó đi qua phòng giải phẫu, hắn chẳng thèm quay đầu lại một chút.
Thế nhưng khi đi qua phòng ICU, hắn có đứng nhìn từ ngoài cửa sổ một lát.
... Tuyệt đối không phải hắn đang yên lặng sám hối đâu, chẳng qua tình cờ khi hắn đi qua đây, chó con đang nằm trong ngực hắn, rất tăng động cọ cọ lên người hắn để chứng minh sự tồn tại của bản thân, Richie theo thói quen muốn túm con chó trên vai mình xuống. Nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào, thay vì đụng tới một lớp lông mao quen thuộc thì ngón tay lại truyền tới xúc cảm thô ráp của băng gạc, điều này khiến Richie nhíu mày.
Rồi chẳng biết vì sao, vốn dĩ không có nhiều suy nghĩ gì, tóc đỏ bỗng cảm thấy bực mình.
– Chuẩn.
– Ẳng?
Chó con nhìn người đàn ông vừa gọi mình, thuận tiện nhờ vào động tác này mà dùng cái miệng chó to bự hôn một phát lên cằm Richie.
– Chúng ta đi vào nhổ ống oxi của chúng nó được không?
– ...
Biểu tình vui tươi hớn hở của Nguyễn Hướng Viễn cứng đờ, bị dọa cho sợ tè ra quần.
Chờ mãi không thấy sự hưởng ứng tích cực nào, Richie cúi đầu, nhìn cái đầu lông xù đang cứng cổ trông mình một lúc. Lạnh băng trong mắt hắn càng sâu, rồi lại được giấu đi đằng sau đôi con ngươi xanh thẫm.
Khi đôi mắt hắn trở về như bình thường, một đôi mắt không có tiêu cự, luôn luôn như đang nhìn vô định, hắn khẽ cười một tiếng. Tiếng cười giống như phát ra từ trong yết hầu, rất trầm, vọng lại trong hành lang một cách rất đột ngột. Hắn cười, xoa xoa đầu chó con, chậm rãi nói:
– Đùa thôi mà, đi nào.
Không chờ chó con phản ứng, Richie đã ôm nó rời xa phòng ICU, mãi tới khi đã đi thật xa, thật xa, Nguyễn Hướng Viễn mới hồi phục tinh thần lại. Nó nằm trong ngực Richie nhưng không kìm được mà ngoái đầu nhìn về sau. Hành lang sau họ trống rỗng, gió lạnh ùa vào khi Richie vươn tay đẩy cánh cửa ra, cơn gió thổi lông chó con bay tán loạn. Khi cánh cửa thủy tinh đóng lại, bộ lông cũng che khuất tầm mắt nó, chó con mới thật sự bình tĩnh.
Cho dù đã từ người biến thành một con Husky con chỉ biết gâu gâu cả ngày, Nguyễn Hướng Viễn vẫn có thể nhận ra đâu là đùa, đâu là khi một người nổi lên sát tâm thực sự.
Richie che giấu cực tốt, nhưng sát ý trong một cái chớp mắt ấy đã bị Nguyễn Hướng Viễn chính xác bắt được.
Nguyễn Hướng Viễn thừa nhận rằng mình chưa bao giờ thấy Richie có biểu tình như vậy.
Nguyễn Hướng Viễn cũng thừa nhận mình không muốn biết vì sao Richie lại lộ ra biểu tình ấy.
Trong sự hoảng hốt, Nguyễn Hướng Viễn nhớ tới năm ấy vì sao đã biết sự vất vả của ba cùng với những bác sĩ đương thời nhưng lúc đăng kí nguyện vọng đại học, dù có biết bao lựa chọn tốt hơn, mình vẫn không ngập ngừng mà điền vào ngành y.
Vì cậu nhớ rõ, đã thật lâu trước đây, khi mình chỉ còn là đứa nhóc đi đường cũng chưa vững, giữa phòng khách nhà cậu treo một bức tranh chữ rất đẹp, giấy Tuyên Thành ố vàng cùng với những con chữ viết bằng mực đen rất khí phách, được viết theo thể chữ cổ của Trung Quốc. Trước khi cậu học được / bảng ghép vần, cậu đã học từ mẹ được cách đọc bốn chữ kia.
Diệu thủ nhân tâm.
Nguyễn Hướng Viễn tự nhận mình không phải một Bạch Liên Hoa, nhưng dưới sự giáo dục của gia đình, "Cứu người" đã là một khái niệm khắc sâu trong tâm khảm cậu. Không lúc nào nó không hiện hữu trong cậu, trưởng thành cùng với cậu, lặng lẽ biến thành điểm tựa tinh thần lớn lao trong cậu, là mục tiêu cuối cùng của nhân sinh, mỗi một ngày, mỗi một ngày đều chảy trong dòng máu cậu, thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu.
Cuối cùng chó con đã không cọ tới cọ lui mà đã đắm chìm trong yên lặng.
Cậu bỗng nhận thức sâu sắc được một điều: Nguyễn Hướng Viễn và Richie, đại khái là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Nguyễn Hướng Viễn nằm trong lồng ngực ấm áp của người kia nhưng không hề cảm nhận được hơi ấm, bộ lông thật dày cũng không thể ngăn chặn được sự lãnh lẽo lan tỏa từ trong lòng. Giờ đây, trong đầu cậu bỗng hiện ra một câu nói mà Richie từng nói trước đây. Khi ấy, Richie nắm lấy tai chó con, thản nhiên nói:
– Có thể ở trong Tuyệt Sí quán này mà trèo lên vị trí cao nhất, làm gì có người tốt.
"Có thể ở trong Tuyệt Sí quán này mà trèo lên vị trí cao nhất, làm gì có người tốt."
... Đúng vậy.
Anh cũng là một trong những đỉnh núi ấy, sao tôi lại quên đi?
Vậy thì, Richie à, hôm nay tôi là một con chó nằm trong ngực anh, nghe anh nói lời đáng sợ như vậy với người khác, nhưng nếu hôm nay tôi là người, thì sao đây?
Ý tôi là, khi tôi còn là người ấy, nếu như ngày đó tôi không chết, mà dùng thân phận nhân loại để đi vào Tuyệt Sí quán này, xuất hiện trước mặt anh. Anh sẽ làm gì đây? Là không thèm nhìn mà đi ngang qua, hay là sẽ điều tra cho rõ tổ tông ba đời nhà tôi sau đó liệt tôi vào danh sách những kẻ đối địch của anh?
"..."
Một tiếng sột soạt vuốt lại quần áo đã cắt ngang suy nghĩ của Nguyễn Hướng Viễn.
Giây sau đó, ánh sáng trước mặt bị thay thế bằng một mảng hắc ám, hơi thở quen thuộc của người kia bao trùm lấy chó con, Nguyễn Hướng Viễn chầm chậm ngẩng đầu, chóp mũi đụng đến xúc cảm quen thuộc, nó chui đầu ra, phát hiện rằng chẳng biết từ lúc nào Richie đã cởϊ áσ của mình ra để bọc lên người mình. Trong trời tuyết rơi đầy, hắn chỉ mặc một cái áo quân trang, lặng lẽ đi.
– Rụt đầu vào nào.
Tiếng nói trầm thấp vang lên từ trên đầu chó con:
– Bệnh nhân phải có tự giác của bệnh nhân chứ, ngoan nào, tối này tao cho mày ăn đồ ăn vặt.
_______________________________________
Diệu thủ nhân tâm: bàn tay kì diệu, tấm lòng nhân từ
Tác giả: Cậu, diệu thủ nhân tâm, một thế hệ thiên tài y học.
Hắn, gϊếŧ người như ma, lãnh khốc vô tình.
Cậu và hắn gặp nhau, bất đồng nhân sinh quan, bất đồng thế giới quan, sẽ có xung đột gì xảy ra?!
Xin hãy đón chờ "Mười ước định với chủ nhân" phần "Bóng", đây sẽ là lời giải thích của tác giả với mọi người, sụp hố, chính là một động từ!