Ninh Tử Mạch tắm xong, bỗng thấy bao tử đang thầm kêu loạn, vì vậy đi bộ ra ngoài, kiếm chút gì đó để ăn.
"Vương gia?" Ninh Tử Mạch sau khi ra cửa lại càng bị hoảng sợ, "Ngài sao lại ở đây?"
"Đến coi ngươi có ăn gì chưa, tiện thể cho ngươi mấy món." Vệ Viễn Ngọc đặt hộp đừng thức ăn lên bàn đá, "Có gạch cua và rau xanh mà ngươi thích."
"Ta không đói bụng, ngài trở về đi." Ninh Tử Mạch vẫn đứng ở trước cửa nói, "Kẻo về trễ Vương phi sẽ sinh khí."
"Ngươi ăn xong mấy món ta đưa đã." Vệ Viễn Ngọc ngồi xuống cạnh bàn, bày ra bộ dáng như đang rao bán hàng.
Ninh Tử Mạch thở dài, đi tới ngồi xuống, cúi đầu bỏ vài miếng vào miệng.
Khỉ con lén lút vươn móng trộm lấy một miếng, rồi chạy đến góc tường chậm rãi nhai.
"Đừng để ý đến mấy lời hôm nay nàng ta nói." Vệ Viễn Ngọc nhẹ giọng nói.
"Không có việc gì, bất quá bị mắng là súc sinh thôi." Ninh Tử Mạch tự giễu cười cười.
"Tử Mạch." Vệ Viễn Ngọc cầm tay y, "Ta -"
"Ta ăn xong rồi, xin Ngọc Vương hãy quay trở về." Ninh Tử Mạch rút tay về, xoay người trở về phòng.
Khỉ con vốn đang ăn một cách vui vẻ, đâu có ngờ sẽ thấy mình sắp bị nhốt lại trong sân, vì vậy gấp đến độ cong mông, từ bên ngoài cửa sổ phóng vào.
"Ta biết ngươi uỷ khuất." Vệ Viễn Ngọc đứng ở bên cửa sổ, "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi bị khi dễ như thế nữa."
"Ngọc Vương, sau này.... đừng tới đây nữa." Ninh Tử Mạch thản nhiên nói, "Trong cung khó giữ bí mật, nếu nhiều người biết, ta không muốn cùng mang tiếng xấu."
"Tử Mạch --"
"Ta mệt mỏi."
"Ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt." Vệ Viễn Ngọc thở dài, thân thủ giúp y đóng lại cửa sổ.
Trong cung cơ sở ngầm đông đảo, vài ngày sau, tin tức đã đến tai Vệ Viễn Hi.
Biết được Ninh Tử Mạch bị người khi dễ, còn cùng Vệ Viễn Ngọc nửa đêm ngồi ăn điểm tâm, Vệ Viễn Hi đâu còn nhớ được mình và Ninh Tử Mạch đang giận dỗi, chỉ hận không thể lập tức bay về hoàng cung.
"Thái tử gia." Một thanh niên mi mục thanh tú gắt gao níu tay áo Vệ Viễn Hi, gương mặt dở khóc dở cười, "Ngày mai ngài sắp thi bắn cung cưỡi ngựa với Hồi Cương Vương tử, hoàng thượng đương nhiên sẽ không đáp ứng cho ngài trở về!"
"Cái đồ vô tâm, ngươi phải thay ta về!" Vệ Viễn Hi phát điên, hiền thê sắp bị người ta cắp mất rồi, còn bắn cung cưỡi ngựa cái rắm!
"Được được được, ta thay ngài trở về che chở Tử Mạch, như vậy có được chưa?"
Thanh niên mạnh mẽ ép bả vai Vệ Viễn Hi, "Này, ngài mà còn hồ đồ lần nữa, ta sẽ gọi cha ta đến thu thập ngài!"
"...." Vệ Viễn Hi thành công bị uy hiếp, cùng với hắn trừng mắt lớn mắt nhỏ.
Người thanh niên tên là Hoàng Trạch, là con trai duy nhất của Hoàng Sơn, cùng Vệ Viễn Hi lớn lên từ nhỏ.
Vệ Viễn Hi khi còn bé bị Hoàng Sơn đánh thành bóng ma trong lòng, vừa nhắc tới đã cảm thấy cái mông tê tái.
"Ngươi tốt nhất phải che chở y, nếu tên khốn khiếp kia còn dám khi dễ y --"
"Ai dám khi dễ y, nam thì thiến, nữ thì đưa đi thanh lâu, hử?" Hoàng Trạch tiếp lời.
"Đi, ngoan, đi nhanh đi." Vệ Viễn Hi rất hài lòng.
Hoàng Trạch bất đắc dĩ xoa xoa chân mày, có một người bạn như thế.... quả thật chịu không nổi.
Mà trong hoàng cung, lời đồn đã được truyền đi khắp nơi tự lúc nào.
Đều nói thế tử Ninh vương và thái tử giao hảo, không ai có thể ngờ tới, đến tối sẽ ở chung với Ngọc vương.
Người ở trong Vĩnh Ngọc Điện đều nói, từ ngày yến thọ ấy, Vương gia hầu như ngày nào cũng cãi nhau với Vương phi, luôn luôn đề cập đến cái tên Ninh Tử Mạch.
"Mạch nhi." Lão thái hậu thở dài, phật châu trong tay từng hạt từng hạt lật qua, nhưng tâm vẫn thuỷ chung không thể tĩnh lặng.
Ninh Tử Mạch vốn thân thể suy nhược, nháo như thế, ngay cả Thái Tử Cung còn ít đến, cả ngày chỉ ngồi đờ trong viện của mình.
"Ta nói rồi, Vương gia về sau chớ nên lại đây." Ninh Tử Mạch đứng lên định chạy, lại bị Vệ Viễn Ngọc choàng cổ.
"Ta mang ngươi đi." Tình cảm tích góp từng tí từng tí một nhiều năm nay bỗng dưng như thuỷ triều trào lên, Vệ Viễn Ngọc cố sức ôm lấy thân thể gầy yếu trong lòng, "Ngươi muốn đi đâu ta đều dẫn ngươi đi, chúng ta bỏ trốn."
"Bỏ trốn?" Ninh Tử Mạch kéo hai tay hắn xuống, quay đầu lại nhìn hắn, "Ngài và ta?"
"Ừ." Vệ Viễn Ngọc gật đầu, "Trữ vương gần đây có rục rịch, nếu xảy ra chiến tranh, ngươi khó thoát khỏi cái chết, đến lúc đó..... Không bằng ta hiện tại mang ngươi đi!"
"Vậy còn Vương phi, thị thiếp và luyến đồng ngài mua về?" Ninh Tử Mạch hỏi hắn, "Đường đường là Vương gia cùng tội thần bỏ trốn, theo luật, bọn họ đều phải chết, ngài nỡ bỏ?"
"Bỏ được." Vệ Viễn Ngọc cầm tay y thật chặt, "Trong thiên hạ, trừ ngươi ra thứ gì ta cũng có thể bỏ."
"Vậy thì định đi như thế nào?" Ninh Tử Mạch rút cánh tay của mình về, "Có biết tại sao Viễn Hi rất ít khi mang ta ra ngoài cung không? Bởi vì mỗi lần đều sẽ có người theo, bỏ cũng không bỏ được."
"Tử Mạch --"
"Ta nếu muốn ly khai, trừ phi đã chết, bằng không Hoàng thượng sẽ không bao giờ tha cho ta." Ninh Tử Mạch tự giễu cười cười, đưa cho hắn một ly trà, "Đa tạ Vương gia đã nghĩ cho ta, uống ly trà này xong, xin hãy trở về."
"Tử Mạch." Vệ Viễn Ngọc còn muốn nói chuyện, lại bị một tiếng quát lớn lạnh lùng cắt đứt.
"Tiểu Mạch đã bảo ngài đi về rồi, ngài còn ở nơi này làm gì nữa?"
Vệ Viễn Ngọc cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy trên nóc nhà là một thanh niên không biết đã có ở đó từ khi nào, nhìn qua có chút quen mắt, hình như là người bên cạnh Vệ Viễn Hi.
"Lớn mật --"
"Hắn là bằng hữu của ta." Ninh Tử Mạch cắt đứt lời Vệ Viễn Ngọc, "Vương gia, ngài về trước đi nhé."
Nhìn gương mặt Ninh Tử Mạch có vẻ khẩn trương, Vệ Viễn Ngọc cho dù không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì khác hơn ngoài cúi đầu cáo từ.
"Tiểu Mạch." Đợi Vệ Viễn Ngọc đi rồi, Hoàng Trạch từ trên nóc nhà nhảy xuống.
"Hoàng đại ca." Ninh Tử Mạch dẫn hắn vào phòng, "Sao ngươi lại tới đây? Viễn Hi đâu?"
"Thái tử còn đang ở khu vực săn bắn, ngài không thể đi, lại lo lắng cho ngươi, cho nên ta mới tới đây." Hoàng Trạch nằm trên ghế dài duỗi người, "Cả đêm không ngủ không ngừng chạy về, mệt chết đi được!"
"Ta có gì tốt mà hắn cứ phải lo lắng cơ chứ?" Ninh Tử Mạch nhỏ giọng thầm thì.
"Nếu như ngài cùng người khác nửa đêm uống trà ăn điểm tâm, ngươi có lo lắng hay không?" Hoàng Trạch cười hỏi y.
"Sẽ không!" Ninh Tử Mạch đáp một cách thẳng thắn.
Hoàng Trạch sửng sốt, sau đó liên tục ai oán, Thái tử rất có giá trị đó....
"Đừng quậy nữa." Ninh Tử Mạch nhịn không được cười ra tiếng, "Hắn tuỳ hứng, ngươi hẳn là nên khuyên hắn, thế nào lại nghe lời đi vể?"
"Về, tiện thể nhìn ngươi một cái." Hoàng Trạch bốc một miếng điểm tâm, "Lỡ có khi nào ngươi gây chuyện quá lợi hại, chọc tới Tư Mã Yến, nàng ta đem ngươi trói lại thì sao bây giờ?"
"Ta có chừng mực." Ninh Tử Mạch giúp hắn châm trà, "Ngươi có nói với Viễn Hi không?"
"Không có." Hoàng Trạch uống nước một cách mạnh bạo, "Tính tình ngài, xác định rồi sẽ không đổi ý. Tương lai nếu có biết, cùng lắm là tức giận mắng chúng ta vài câu.... Sai, là chửi ta vài câu, ngài ấy sẽ không bỏ qua vụ này."
Ninh Tử Mạch lườm hắn một cái, cúi đầu xuống chơi với chú khỉ nhỏ đang nhảy nhót trên bàn.
"Tiểu Mạch." Hoàng Trạch tiến đến trước mặt y, "Tương lai ngươi sẽ không hối hận chứ?"
"Hối hận cái gì?" Ninh Tử Mạch phản vấn.
"Trữ vương dù sao cũng là phụ thân ngươi." Hoàng Trạch nhìn y.
"Ta không có phụ thân." Ninh Tử Mạch nhéo đuôi khỉ nhỏ, "Ta chỉ có mình Viễn Hi."
Mặt Ninh Tử Mạch đỏ lên, nghĩ thầm sap mình tự dưng lại thốt ra mấy lời như thế này....
"Được rồi, thân thể của ngươi gần đây thế nào?" Hoàng Trạch thấy y có chút quẫn bách, vì thế cũng không chọc y nữa.
Nắm lấy cổ tay y thử mạch, lát sau cảm thấy buồn bực, theo lý mà nói thân thể Ninh Tử Mạch cốt chỉ là suy yếu, không có mắc bệnh gì lớn lao, ăn được ngủ được, nhưng tại sao qua nhiều năm như vậy vẫn chưa thể khỏi?
"Không sao, cũng đâu phải là không thể trị được." Ninh Tử Mạch buông ống tay áo, "Đêm nay ngươi có ngủ trong cung không? Để ta cho người dọn dẹp phòng khách."
"Ta phải ngủ cách vách với ngươi." Hoàng Trạch nhìn trời thở dài, "Đây là khẩu dụ* của Thái tử."
*Khẩu dụ: lệnh truyền miệng.
Có Hoàng Trạch ở cùng, nỗi lòng của Ninh Tử Mạch cũng khá hơn nhiều, thỉnh thoảng còn cùng hắn ra ngoài cung đi bộ.
Hôm nay vừa đúng đầu tháng bảy có lễ cầu Chúc Nữ, hoa đăng được treo lên vô cùng náo nhiệt, chung quanh là các tài tử giai nhân đang biểu diễn những tiết mục yêu đương.
"Tiểu Mạch, đi cầu nhân duyên thử không?" Hoàng Trạch nhỏ giọng hỏi y, "Xem ngài có chịu vì ngươi mà buông tha giang sơn hay không?"
Ninh Tử Mạch không đếm xỉa tới hắn, tự mình đi qua một gian hàng nhỏ cầu một chiếc bùa bình an.
"Ta cũng muốn." Hoàng Trạch nhắm đến tay y, "Không được cũng không sao."
Bị Hoàng Trạch quấy rầy không chịu nổi, Ninh Tử Mạch đang đi phía trước bỗng dưng quay đầu lại hỏi, "Lần trước ngươi len lén dẫn một người vào cung chơi. Tên người đó là gì?"
"A?" Hoàng Trạch sửng sốt.
"Ngươi nếu nói cho hắn biết, hắn nhất định sẽ xin cho ngươi." Ninh Tử Mạch cười dài.
"...." Hoàng Trạch làm bộ không nghe thấy, chắp tay ra sau lẹ làng đi về phía trước, cho dù trên mặt không thay đổi, nhưng đôi tai lại hiện lên màu hồng.
Hai người đi được một lúc, thì bắt gặp một người bán chiếc đèn lồng hình thỏ.
"Ta không có, ta không biết gì hết, mắc cỡ chết mất." Hoàng Trạch ai oán, như kẻ trộm liên tục liếc nhìn xung quanh, giá như mình có ít bạn trong kinh thành thì tốt rồi, lỡ như có người nhìn thấy nói ra, sau này mình làm sao mà lăn lộn được nữa.
Ninh Tử Mạch cười tủm tỉm, làm bộ như không nghe thấy.
Sợ của nào trời cho của nấy, đi được một hai bước, Hoàng Trạch đã cảm thấy da đầu tê rần, vừa nhìn thì bắt gặp có một người áo đen ngồi ở lầu hai đang nhìn mình cười.
"Hanh." Hoàng Trạch quay đầu nhìn trời.
"Hắn nhìn ngươi đó." Ninh Tử Mạch thúc hắn, "Đi đi, ta ở đây chờ ngươi."
"Không đi!" Hoàng Trạch rất kiên định, "Chúng ta đi về!"
"Thật vậy sao?" Ninh Tử Mạch hỏi.
"Không đi!" Hoàng Trạch chắp tay sau đít, ai muốn gặp hắn!
"Đành thôi vậy." Ninh Tử Mạch xoa xoa con mắt.
...
"Thỏ Tiểu Hoàng." Hắc y nhân kia ở trên lầu rảnh rỗi rảnh rỗi cười.
"Ngươi mới là thỏ! Đồ thỏ đen!" Hoàng Trạch nổi giận lôi đình, vọt tới vỗ cái bàn trước mặt hắn, "Ngươi về kinh thành làm cái gì! Không phải đã nói tháng ba năm sau mới tỷ thí sao!?"
"Ngươi sợ cái gì, ta đâu có thừa nước đục thả câu." Hắc y nhân buồn cười nhìn hắn.
"Có chó mới sợ!" Hoàng Trạch chỉ vào mũi hắn,"Tà môn ma đạo!"
"Ta không phải đến đây để cãi nhau với ngươi." Hắc y nhân nhìn dưới lầu một chút, "Ít nhất có hai mươi người theo chân ngươi, ngươi có biết không?"
"Đương nhiên biết!" Hoàng Trạch trợn trắng mắt, "Sớm đã thành thói quen, đám đó là theo chân Tử Mạch, là người của Hoàng thượng. Nếu ngươi ra tay với bọn họ, chưa tới một nén nhang, toàn bộ ngự lâm quân trong kinh thành sẽ chạy tới đây."
"Phiền phức như vậy?" Hắc y nhân không ngờ, "Hoàng thượng nếu sợ y chạy, bằng không giam lỏng cho rồi?"
"Vốn là không cho, nhưng Thái tử cầu Hoàng thượng... Này, dựa vào cái gì mà phải giải thích cho ngươi!" Hoàng Trạch ném chiếc đèn lồng con thỏ vào người hắn, sau đó ôm hai dĩa điểm tâm xuống lầu.
"Ăn đi nè." Hoàng Trạch rất hào phóng chia cho Ninh Tử Mạch.
"Ngươi đưa cái đèn hình con thỏ cho hắn rồi sao?" Ninh Tử Mạch vừa ăn vừa hỏi.
"Khụ..." Hoàng Trạch thiếu chút nữa bị điểm tâm nghẹn chết.
Trong quán trà, hắc y nhân nhìn chiếc lồng đèn hình con thỏ mập mạp, khoé miệng hơi cong lên.
Mình rõ ràng thích con thỏ này.
Sau khi hai người hồi cung, không thấy khỉ nhỏ khẹc khẹc nhào đến như mọi khi, Ninh Tử Mạch buồn bực, lòng nói có khi nào bữa nay ra ngoài nhưng không dắt nó theo, nên giận rồi?
"Thế tử." Một tiểu thái giám thở hổn hển chạy đến, "Ngài cuối cùng cũng trở lại, Thái hậu đã chờ ngài nửa ngày."
Ninh Tử Mạch vừa nghe liền vội vàng vào phòng, Hoàng Trạch tuy là bạn của Thái tử, nhưng dù sao cũng là người trong giang hồ, cũng thấy mấy quy củ triều đình phiền phức, cho nên thà phi thân lên ngồi ở nóc nhà.
"Dạ, tiết cầu Chức Nữ có hội hoa đăng, rất náo nhiệt." Ninh Tử Mạch ngồi xuống.
"Vậy có gặp được cô nương mình thích chưa?" Lão thái hậu hỏi.
"Không có đâu." Ninh Tử Mạch lắc đầu.
"Nãi nãi làm cho con một mối hôn sự, thế nào?" Giọng Thái hậu tuy hiền hoà, nhưng vẫn giấu không được ý tứ muốn ép buộc người khác.
Ninh Tử Mạch nghe vậy ngẩng đầu, cảm thấy hoảng sợ. Dưới ánh nến vẫn là khuôn mặt thân thiện hiền lành, chỉ là nụ cười kia, cực kỳ miễn cưỡng.
Một lúc sau, Ninh Tử Mạch lắc đầu nói, "Đa tạ ý tốt của Thái hậu, con.... không muốn."
"Suy nghĩ kỹ?" Lão thái hậu nhíu mày.
"Con không muốn." Ninh Tử Mạch đáp một cách kiên định.
Lão thái hậu thở dài, bãi giá trở về Duyên Thọ Điện.
Ngày hôm sau, một đạo thánh chỉ được truyền xuống, thế tử Ninh vương Ninh Tử Mạch phải ngay hôm đó chuyển ra khỏi Thái Tử Cung, đi đến Sùng Đức Điện ở tạm.
Sùng Đức Điện, tên rất huy hoàng, trên thực tế chỉ là một mảnh sân tan sơ, cách Thái Tử Cung rất xa, cách Vĩnh Ngọc Điện còn xa hơn, vốn là nơi nghỉ dưỡng của quân vương ở triều đại trước, năm tháng trôi qua, sợ là không còn được nguy nga như xưa nữa.
"Sao thế này? Hôm nay cứ như muốn chèn ép ngươi." Hoàng Trạch ngồi xổm.
"Bà là thái hậu, đương nhiên sẽ lấy giang sơn xã tắc làm trọng." Ninh Tử Mạch chậm rãi thu xếp quần áo, "Ta trêu chọc phải Tư Mã gia, bà không phạt, đã là nể mặt lắm rồi."
"Thái tử còn ba ngày nữa là trở lại, nếu ngài biết, không biết có nổi giận không đây?" Hoàng Trạch cau mày thở dài.
"Ta sẽ khuyên hắn." Ninh Tử Mạch cột chặt bao quần áo sau đó ném cho Hoàng Trạch, "Nhớ kỹ a, Thái tử có khẩu dụ, muốn người ở sát vách."
Hoàng Trạch nghe vậy rất phiền muộn, trả lời một tiếng không lớn không nhỏ, người ta bảo theo Thái tử chính là gà chó lên trời, không có việc gì thì cứ việc cáo mượn oai hùng, còn hắn thì phải đi lo chuyện phòng ở!
Bất quá ngoài sự dự đoán của Hoàng Trạch, Sùng Đức Điện ngoài mặt cũ kỹ tàn phá, nhưng bên trong ngược lại yên tĩnh, chăn đệm cũng đầy đủ.
"Chăn mới." Hoàng Trạch tò mò ngửi ngửi, "Có mùi nắng, chắc hẳn là mới phơi?"
"Thái hậu an bài." Ninh Tử Mạch đặt bao quần áo xuống, "Nãi nãi luôn đối tốt với ta, lần này ta nhất định đã làm bà thương tâm."
"Vậy ngươi cũng là vì con cháu của bà và giang sơn a." Hoàng Trạch vỗ đầu Ninh Tử Mạch, "Chớ nghĩ bậy nữa. Bây giờ phải nghĩ cách khuyên nhủ Thái tử đi, ngài làm sao bỏ ngươi ở cái chỗ quỷ quái này được, phỏng chừng sẽ ồn ào một trận!"
"Không muốn, để mai tính đi, ta mệt chết rồi." Ninh Tử Mạch vươn vai, "Ở đây không ai hầu hạ, ta đi nấu nước."
"Ta đi cho." Hoàng Trạch tự vác lấy công việc, mang theo một thùng nước vào phòng bếp.
Một phi tiêu trong suốt kèm theo tờ giấy bay qua xuyên cửa sổ, vững vàng cắm trên mặt bàn.
Ninh Tử Mạch sau khi mở ra xem xong, liền quăng tờ giấy vào đống lửa, còn về phần phi tiêu, là do nước đóng băng mà thành, một lúc sau liền bốc hơi vô tung vô ảnh.
"Tử Mạch." Hoàng Trạch bưng một chậu nước tiến đến, "Hình như vừa nãy có người."
"Ừ." Ninh Tử Mạch rất nghiêm túc gật đầu, "Gần đây trong cung có chuyện ma quái, ngươi không biết sao?"
Hoàng Trạch không nói gì.
Ba ngày sau, Vệ Viễn Hi trở về cung thái tử, chuyện thứ nhất làm là bay vào khu vườn nhỏ của Ninh Tử Mạch, đạp cửa xong thì kinh ngạc, thế nào trong phòng lại trống rỗng.
Hỏi mới biết được, Ninh Tử Mạch cư nhiên bị tống vào lãnh cung, thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu, thử nghĩ xem chỗ kia rắn rết cỏ hoang mọc thành đám, cũng là chỗ cho người ở?
Mà tại Sùng Đức Điện, Ninh Tử Mạch đang ngồi ở sân giặt quần áo, đột nhiên thấy cửa viện bị người đá văng, sau đó một bóng dáng quen thuộc liền xông vào.
"Viễn Hi?" Ninh Tử Mạch kinh hỉ.
"Ngươi sao phải làm loại chuyện này? Bộ mấy người hoán y phường đều chết hết rồi hay sao?" Vệ Viễn Hi tức giận tận trời.
"Đừng nói nữa, vào phòng trước đi." Ninh Tử Mạch đứng lên.
"Ngươi theo ta đi gặp Thái hậu." Vệ Viễn Hi lôi người ra ngoài, "Đi hỏi một chút bà đang tính làm gì?!"
"Không đi." Ninh Tử Mạch giãy giụa, "Ngươi đừng xúc động, vào phòng trước đi."
Vệ Viễn Hi nhìn bàn tay Ninh Tử Mạch bị đỏ lên, vừa thấy thương vừa thấy tức, bị đuổi khỏi Thái Tử Cung, chuyện lớn như vậy, y cũng không phái người đi báo một tiếng?! Chẳng lẽ xem mình là người ngoài?
"Viễn Hi." Ninh Tử Mạch thấy Vệ Viễn Hi tức giận, có nói gì cũng không lọt, vì thế nhẹ nhàng hôn lên gò má hăn một cái.
"...." Vệ Viễn Hi sửng sốt, cũng không lôi y nữa, quay đầu lại nhìn Ninh Tử Mạch, "Ngươi vừa...."
"Vào phòng đi, ta kể cho ngươi nghe." Lỗ tai Ninh Tử Mạch đỏ bừng.
"Được được, vào phòng." Thái tử điện hạ rất không có nguyên tắc bị mỹ sắc mê hoặc, ngây ngây ngốc ngốc vào phòng.
Hoàng Trạch ngồi trên nóc nhà thở dài, tương lai người này sẽ làm Hoàng đế đó....
Bách tính thật đáng thương.
Nhưng, giờ Vệ Viễn Hi đã về, mình coi như là được nghỉ ngơi vài ngày phải không nhỉ?
Vì vậy, trên phố sắp có thêm một kẻ tham ăn!
Trước khi ra cung có nên thay quần áo khác hay không đây? Đang nghĩ ngợi, bỗng dưng trong đầu hiện lên một khuôn mặt rất đáng ghét đáng ghét và không đẹp trai.....
Đúng vậy, một chút cũng không soái!
Có khi nào hôm nay đụng phải hắn không...
Vậy đành phải thay quần áo, phải thay bộ nào khiến mình trở nên đẹp trai nhất!
Tốt nhất là đánh bại tên ma đầu kia luôn, vì giang hồ diệt trừ mối hoạ...
Quyết định xong, Hoàng Trạch thay một bộ đồ mới, y như một đứa con nít, hí ha hí hửng ra khỏi cung.
Mà trong cung, Vệ Viễn Hi sau khi được Ninh Tử Mạch hôn một cái rốt cuộc cũng đã bình tĩnh được một chút, ngồi trong phòng nghe Ninh Tử Mạch kể lại sự tình từ đầu đến cuối.
"Thái hậu hiểu lầm ngươi cùng Vệ Viễn Ngọc?" Vệ Viễn Hi nghe thế tức đến phì mũi, "Bà là già quá lú lẫn sao?"
"Ngươi sao lại nói nãi nãi như thế!" Ninh Tử Mạch cau mày.
"Ngươi phải giải thích cho bà a!" Vệ Viễn Hi cong ngực, hận không thể ngày mai thành thân với Ninh Tử Mạch cho rồi, thông báo với thiên hạ đây là người của gia! Đối với Vệ Viễn Ngọc đến một cái rắm cũng chả liên quan!
"Giải thích chưa chắc Thái hậu nghe lọt, hơn nữa nhất định sẽ bắt ta thành thân." Ninh Tử Mạch nói, "Thật ra tất cả mọi người hiểu lầm ta cùng hắn cũng không đến nỗi."
"Không đến nỗi?" Vệ Viễn Hi luống cuống vỗ bàn, "Tốt cái rắm!"
"Ngươi còn gây nữa ta sẽ không để ý đến ngươi." Ninh Tử Mạch níu mày nhìn cái bàn bị Vệ Viễn Hi cho một chưởng nát bét.
"....Được được được, ta không lộn xộn." Vệ Viễn Hi đứng trước Ninh Tử Mạch lúc nào cũng như thế này.
"Ngươi là Thái tử, Thái tử phải có hoàng tự, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đều phải đón dâu." Ninh Tử Mạch chậm rãi nói.
"Ta không cưới!" Vệ Viễn Hi lôi y ôm vào ngực mình, "Trừ ngươi ra ta không muốn ai hết."
"Ngươi hãy nghe ta nói a." Ninh Tử Mạch sờ sờ gò má của hắn, "Trong cung có biết bao nhiều người đang nhìn ngươi, bất kỳ làm sai việc nào cũng sẽ đều bị phóng đại lên cả trăm lần rồi truyền đến tai Hoàng thượng. Nhiều năm như vậy, không phải là không có người hoài nghi ngươi và ta, chỉ là chưa nắm được cái chuôi mà thôi. Hiện tại nháo như vậy, ít ra bọn họ cũng bớt hoài nghi, đối với ngươi là có lợi."
"Vậy còn ngươi? Không công bị người vũ nhục?" Vệ Viễn Hi cầm tay y, "Ngươi có bao giờ suy nghĩ đến lòng ta mang tư vị gì không?"
"Ta biết." Ninh Tử Mạch tựa vào ngực hắn, "Ta sở dĩ biết ngươi tốt với ta. Cho nên ta không muốn làm hại đến ngươi. Ta chờ ngươi."
"Chờ ta?" Vệ Viễn Hi sửng sốt, "Chờ ta cái gì?"
"Sẽ.... chờ ngươi a." Mặt của Ninh Tử Mạch có chút đỏ.
"Ngươi bằng lòng?" Vệ Viễn Hi đại hỉ, "Tử Mạch ngươi lập lại lần nữa, lập lại lần nữa được hay không?"
"Nói cái gì?" Ninh Tử Mạch không được tự nhiên nhìn về phía cửa sổ.
"Nói ngươi muốn thành thân với ta." Vệ Viễn Hi nắm tay y không tha, "Một lần thôi mà."
"Gây nữa ta sẽ giận." Ninh Tử Mạch trừng hắn.
"Tức giận cũng được, đến lúc đó ta sẽ trói ngươi rồi ném lên giường!" Vệ Viễn Hi ôm chầm Ninh Tử Mạch, hung hăng hôn gò má y một cái.
"Đừng nghịch." Ninh Tử Mạch đỏ mặt, nhưng không có như trước đây đẩy hắn ra, "Ngươi tốt nhất hãy nghe ta nói."
"Nói, nói ngươi muốn gả cho ta, ta muốn nghe." Vệ Viễn Hi cười rất lưu manh.
Ninh Tử Mạch không có biện pháp đẩy hắn, vừa bực mình vừa buồn cười.
"Đi mà, không lộn xộn nữa, nói đi." Vệ Viễn Hi hiểu Ninh Tử Mạch rất rõ, nếu còn quậy nữa Ninh Tử Mạch sẽ thật sự tức giận.
"Nếu bây giờ Hoàng thượng biết quan hệ của chúng ta, kết cục chỉ có hai." Ninh Tử Mạch từ từ nói, "Một, là ngươi thành thân, sẽ mãi mãi là Thái tử. Còn hai, ngươi không chịu thành thân, người khác sẽ lên làm Thái tử. Mặc kệ ngươi chọn thế nào, ta đều phải chết."
"Ta sẽ không để cho ngươi chết." Vệ Viễn Hi nghe thế, cánh tay không tự chủ ôm chặt người trong lòng.
"Ta biết ngươi sẽ không để cho ta chết." Ninh Tử Mạch nhìn hắn, "Thế nhưng đến lúc đó, nếu ngươi không còn là Thái tử, đến cả bảo vệ mình cũng không thể, nói chi đến bảo hộ cái mạng này."
"Ta --"
"Ngươi đừng nói, đừng nói." Ninh Tử Mạch che miệng hắn lại, "Ta biết ngươi giỏi công phu, thế nhưng ta sẽ không để cho ngươi mang ta bỏ trốn. Cho dù có đi thật, cũng sẽ lo lắng sợ hãi cả đời. Ta không muốn khiến ngươi mất mạng. Cứ làm cho tốt chức vị cho Thái tử của mình. Ta chờ ngươi."
Vệ Viễn Hi nhìn Ninh Tử Mạch thần sắc nghiêm túc, môi động vài cái, cuối cùng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, thân thủ vững vàng ôm y vào ngực, hận không thể ôm y vào cơ thể mình.
"Được rồi, đi về đi." Ninh Tử Mạch an ủi vỗ vỗ hắn, "Bảo vệ mình cho tốt, sau đó ít đến nơi này, có biết chưa?"
"Sau này tối ta sẽ qua nhìn ngươi." Vệ Viễn Hi cúi đầu nhìn y, "Còn có, đừng giặt quần áo nữa. Có dơ thì quăng đi, ta cho ngươi cái mới."
"Ừ." Ninh Tử Mạch gật đầu, "Về đi."
"Trước khi đi hôn một cái?" Vệ Viễn Hi nắm cằm của y, "Nói muốn thành thân với ta, nhưng tới hôn cũng chưa được hôn nữa."
".... Không có hồi nào." Ninh Tử Mạch nhỏ giọng phản bác, ngay cả mình còn không biết bị hắn đột ngột hôn bao nhiêu lần nữa là!
"Không tính." Vệ Viễn Hi xoa môi y một chút, "Hôn ở đây, mới tính."
"Nói bậy, hôn chỗ khác không phải là hôn à?" Ninh Tử Mạch mặt đỏ bừng.
Lời còn chưa nói hết đã thấy Vệ Viễn Hi tiến lại gần.
Hôn.
Ôn nhu, triền miên, đây là vị của Tử Mạch, phải nhớ kỹ cả đời.
Sau khi ly khai Sùng Đức Điện, Vệ Viễn Hi trực tiếp đi đến Duyên Thọ Cung của Thái hậu.
Ninh Tử Mạch dù sao cũng là cùng mình lớn lên, nếu mà mình không quan tâm, ngược lại có vẻ kỳ quái.
Lão thái hậu đã sớm ngờ đến Vệ Viễn Hi sẽ tới đây, cũng chuẩn bị xong lý do thoái thác, chỉ nói Ninh Tử Mạch đắc tội Tư Mã gia, phải phạt.
"Con là Thái tử, sao thể vì một Ninh Tử Mạch mà làm mất thể thống?" Lão thái hậu nổi giận đùng đùng đứng lên, phất tay bảo cung nữ dìu mình đến phật đường, "Quen ngay bây giờ đi, tự mình coi lại cho tốt."
"Dạ." Vệ Viễn Hi cúi đầu, "Tôn nhi biết sai."
Lão thái hậu đi vào phật đường rồi, thở dài thật sâu.
Vào lúc ban đêm, Vệ Viễn Hi một mình ngồi trong thư phòng đọc sách, thẳng đến đêm khuya còn chưa trở lại.
Trước đây sốt ruột trở lại, bởi vì nơi đó có người chờ mình, nhưng là bây giờ, trong Thái Tử Cung còn có gì đáng chờ mong?
"Thái tử!" Hoàng Trạch ở bên ngoài gõ cửa sổ, "Ra ngoài uống rượu."
"Ngươi còn dám trở về!" Vệ Viễn Hi tiện tay phóng ra một cây bút lông.
"Này!" Hoàng Trạch khó khăn lắm mới trốn thoát được cây bút lông, nhưng không trốn được nước mực đỏ, cảm thấy nhớt nhớt, thế là giơ tay lên sờ một cái, cả bàn tay đều thành đỏ quạch....
"Vệ Viễn Hi!" Hoàng Trạch giận dữ, "Ngài nổi điên làm gì!"
"Chuyện trong cung, sao không nói cho ta!" Vệ Viễn Hi trừng hắn.
"Nói cho ngài thì có ích gì?" Hoàng Trạch trợn trắng mắt, lấy tay áo Vệ Viễn Hi để lau mặt.
"Đây là..." Vệ Viễn Hi lời còn chưa nói hết, tay áo đã đỏ một mảnh...
Vì thế chỉ có thể nhận mình không may.
Trong Thái Tử Cung có một tiểu trúc lâu ba tầng, cực kỳ lịch sự tao nhã, hơn nữa bởi vì cao, nên phạm vi nhìn được mở rộng, sở dĩ không có người nào có thể nghe trộm, cho nên Vệ Viễn Hi và Hoàng Trạch thường nhau tới đây trò chuyện.
"Ngài định làm như thế nào?" Hoàng Trạch đưa cho Vệ Viễn Hi một vò rượu.
"Tính toán gì?" Vệ Viễn Hi tiếp nhận rượu.
"Ngài là hồ đồ thật hay là giả bộ hồ đồ?" Hoàng Trạch bất mãn lườm hắn một cái, "Tử Mạch tài cán đã vì ngài mà giải quyết hết. Nháo như thế, Hoàng thượng nhất định sẽ có ấn tượng về Vệ Viễn Ngọc kém hơn, kế hoạch của Tư Mã Uy cũng không thể dễ dàng thực hiện, kế tiếp, là chuyện chọn phi của ngài."
"Ta không cưới người khác." Vệ Viễn Hi nhìn vòm trời phía xa, "Ta biết y đang dự định điều gì, ngươi cũng biết, có đúng hay không?"
"A?" Hoàng Trạch sửng sốt.
"Phía Đông Bắc đã cùng Trữ vương đánh một trận, đã sớm bắt đầu rồi." Vệ Viễn Hi thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Hoàng Trạch, "Ta sẽ mau chóng cùng phụ hoàng thỉnh chỉ, mang binh đi đánh."
"Ta chỉ biết, ngài không ngốc." Hoàng Trách lắc đầu bật cười, "Tâm tư bé nhỏ của y, không thể gạt được ngài."
"Ngươi còn dám nói?" Vệ Viễn Hi đập Hoàng Trạch một quyền, "Bằng không sao y lại trêu chọc Vệ Viễn Ngọc!"
"Ta chỉ là theo Tiểu Mạch nói Tư Mã Uy muốn lợi dụng y để đè ngài xuống, đưa Vệ Viễn Ngọc lên đài." Hoàng Trạch cười cười, "Y là thật tâm đối đãi với ngài. Ngài nếu phụ y, trời đất không dung."
Editor: Lé-Chan
Đợt cống phẩm lần này quả thật có nhiều vật hiếm lạ, Ninh Tử Mạch đứng bên một bức tranh ngọc không ngừng cảm thán, đúng nghĩa được mở mang tầm mắt.
"Mạch nhi thích cái này?" Lão thái hậu có chút khó xử, khối ngọc được khắc thành một bức bản đồ quốc gia, vừa được gia công tốt vừa tinh xảo, hoàng thượng chắc chắn sẽ luyến tiếc đem cho.
"Không phải, con chỉ nhìn một tí thôi." Ninh Tử Mạch không muốn làm thái hậu hiểu lầm.
"Vậy còn cái này thì sao? Mạch nhi, con có thích không?" Thái hậu muốn bồi thường, vì thế cầm một viên dạ minh châu to bằng trứng chim bồ câu hỏi y.
"Dạ thôi." Ninh Tử Mạch nhanh chóng lắc đầu, "Con thật sự cái gì cũng không muốn, chỉ là muốn ngắm thử thôi."
Lão thái hậu nhìn đứa bé mà bà yêu thương nhất, lòng nói đứa bé này hiểu chuyện như vậy, Trữ vương sao mà nỡ bỏ rơi.
Nhưng ngẫm lại, bỏ rơi cũng tốt, nếu không mình biết đi đâu mà kiếm một đứa cháu ngoan như vậy?
Thái hậu trước đây cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, hiện tại thu được nhiều vật lễ miễn phí, nên nhất định bằng mọi giá phải ép Ninh Tử Mạch chọn một thứ mình thích cho bằng được.
Ninh Tử Mạch không biết nói gì, nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải một chút, cuối cùng chỉ vào một vòng ngọc đeo tay màu đỏ xích, nhỏ giọng nói: "Vậy cái này đi."
Vòng ngọc này là dùng ngọc tuyết mài thành, lại dùng hoa hồng cao cấp nhuộm đỏ, đến tận một năm sau mới xuất hiện màu đỏ rực rỡ như thế này.
Vào năm ngoái, bên Hồi Cương Vương cũng cống nạp một chuỗi ngọc tuyết, Thái hậu lúc đó nghĩ trong cung người thích màu đỏ chỉ có một mình Tư Mã Yến, vì thế liền ban cho nàng. Năm nay vòng tay này vốn định chuẩn bị cho nàng, nhưng mà nếu Ninh Tử Mạch đã mở miệng, bà cũng không keo kiệt làm gì.
"Con định lấy cái này làm gì?" Thái hậu một bên phân phó hạ nhân mang chuỗi ngọc về Thái Tử Cung, một bên trêu ghẹo nói, "Chẵng lẽ Mạch nhi thích cô nương nào rồi?"
"Không có, con giữ lại cho mình chơi thôi." Mặt Ninh Tử Mạch đỏ như sắp nổ.
Thái hậu trong lòng buồn cười, càng thêm yêu thích Ninh Tử Mạch, giữ y lại ăn tối xong, hàn huyên nửa ngày rồi mới trả người về Thái Tử Cung.
...
Ngày thứ hai, khỉ con mới sáng sớm đã nhảy lên giường, vươn móng bóp vuốt mặt của Ninh Tử Mạch.
"Ngươi hoá ra là cùng một loại với hắn." Ninh Tử Mạch bất đắc dĩ trợn mắt, lấy tay búng búng cái mông hồng đầy lông của nó.
Khỉ nhỏ bất mãn xoa xoa cái mông, sau đó đứng lên, vươn chân gãi gãi cái bụng.
"Đói bụng thì tự đi kiếm đồ mà ăn." Ninh Tử Mạch chôn đầu vào trong chăn, khốn!
"Khẹc khẹc khẹc!" Khỉ con bị đói chết nên cứ gọi tới gọi lui, dùng sức giật mấy cọng tóc của Ninh Tử Mạch lộ ở ngoài chăn.
Ninh Tử Mạch ai oán ngồi dậy, nghĩ thầm xong đời rồi, con khỉ con này bị Vệ Viễn Hi ám mất rồi....
Khỉ con ngồi trước mặt Ninh Tử Mạch, bó gối, hai tay giấu sau lưng, vô tội trợn to hai mắt -- ta vừa rồi không có làm cái gì hết á ~
Tiếp tục ngủ là không thể, Ninh Tử Mạch đàn phải đi mặc quần áo tử tế rồi rửa mặt, sau đó nắm đuôi khỉ con đi ăn điểm tâm.
Khỉ con không thèm để ý đến bản thân bị ngược đãi, đầu thì gần đất đuôi thì gần trời, quả thật mới lạ, nó còn trông có vẻ rất vui mừng.
"Mày có bị ngu không?" Ninh Tử Mạch đặt nó lên bàn cơm, "Đối với mày như vậy mày còn mừng?"
Khỉ con ngay lập tức tấn công mâm mứt quả, chưa gì hết hai móng vuốt đã toàn là đường nước.
Ninh Tử Mạch hơi thở dài, không yên lòng cúi đầu húp cháo, đột nhiên nghe thấy khỉ con khẹc khẹc kêu loạn, ngẩng đầu nhìn lên, Ninh Tử Mạch liền dở khóc dở cười.
Khỉ con ăn mứt xong thì lấy tay dụi mắt, làm cho nước đường, mí mắt và lông dính chung một chỗ nên không thể mở mắt được, vì vậy gấp đến độ nhảy loạn.
"Ngươi và hắn, cũng ngu ngốc giống nhau." Ninh Tử Mạch cầm khăn lông nóng, giúp nó lau mắt.
Nước đường vốn cứng đầu, lại có thêm lớp lông trên mặt chú khỉ, may là tính Ninh Tử Mạch cẩn thận, giúp cho khỉ con không phải ăn nhiều khổ, nhưng mà lớp lông ở trên cổ rụng mất một nhúm rồi, trơ trọi, lộ ra lớp thịt non hồng hồng mềm mềm.
Đứng trước gương đồng, khỉ con triệt để tan vỡ, hai tay ôm lấy đầu, cái mông ngồi ạch xuống bàn, sống chết gì cũng không chịu đứng lên.
"Ta không phải cố ý." Ninh Tử Mạch cầm nhúm lông xin lỗi, "Không sao đâu, sẽ mọc lại mà...."
"Khẹc khẹc khẹc!" Khỉ con kịch liệt kháng nghị, người xấu!
"Cho mày nè." Ninh Tử Mạch từ trong tay áo lấy ra một chuỗi hạt đeo lên cổ nó, hợp thật, hồng hồng đỏ đỏ, vừa vặn che khuất vùng lông bị trụi kia, suy nghĩ một chút, lấy thêm một cái yếm hồng quấn lên lưng nó, sau đó ôm nó đặt trước gương.
Khỉ con tái ông mất ngựa, đứng trước gương đồng vô cùng vui vẻ.
Ninh Tử Mạch vô lực, con khỉ này là cùng một loại thẩm mỹ với Vệ Viễn Hi!
"Chịu ra ngoài chưa?" Ninh Tử Mạch đặt nó lên vai mình, "Tới ngự hoa viên đi bộ nha!"
Hôm nay khỉ con rất phấn khởi, vừa đến ngự hoa viên đã phóng mất tiêu, hại Ninh Tử Mạch kiếm mãi cũng không được.
Xa xa là Vĩnh Ngọc Điện của Vệ Viễn Ngọc, có một người con gái mặc áo đỏ đang hướng về phía này, tiền hô hậu ủng, rất khí phái.
Khỉ con cũng nhìn thấy hai người phía trước, vì vậy ngồi chồm hổm xuống một chạc cây trong phạm vi có thể bao quát, cong cái mông im lặng ở một bên xem náo nhiệt.
Tư Mã Yến quẹo một cái liền thấy được Ninh Tử Mạch đứng ở đằng trước, khuôn mặt tươi cười nhất thời đen như đáy nồi - sao mới sáng sớm lại gặp phải hồ ly tinh này!
Vừa định đi đường vòng thì chợt nghe được cung nữ sau lưng la hét, còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được hình như có thứ gì rơi trúng đầu của mình, sau đó có gì nhơp nhớp chảy xuống mặt, sờ một cái, thì ra là lòng trứng chim -- mới nãy, là tổ chim rơi xuống.
"Nương nương thứ tội." Cung nữ bị doạ đến hồn phi phách tán, nhanh tay tiến lên giúp nàng lau sạch.
"Vương phi ngài không sao chứ?" Ninh Tử Mạch tiến lên hỏi thăm.
Tư Mã Yến cắn răng ngẩng đầu, Ninh Tử Mạch trước mặt tuy nhìn bên ngoài thân thiết, nhưng có nhìn thế nào đi nữa, trong đôi mắt đó đều là sự hả hê.
Khỉ con vừa xem vừa cao hứng bừng bừng, ngồi xổm trên cây cười khẹc khẹc.
"Mày, con súc sinh mất dạy! Bổn cung sẽ làm thịt mày!" Tư Mã Yến nổi giận đùng đùng chỉ thẳng vào chú khỉ.
Khỉ con sửng sốt, sau đó nhắm mắt giả chết.
"Thịt nó làm gì?" Ninh Tử Mạch không hiểu tại sao.
"Hay quá ha, bộ tổ chim sẽ tự dưng rớt xuống hả? Rõ ràng là do tiểu súc sinh này cố ý!" Tư Mã Yến nhớ đến con khỉ này là do Vệ Viễn Ngọc đưa cho Ninh Tử Mạch, hận đến mức nghiến răng ken két, vừa lúc gặp được cơ hội, bỏ qua cho tiểu súc sinh đó là chuyện không thể!
"Vương phi nói đùa, khỉ của ta ở đây, còn tổ chim thì ở bên kia, làm sao nó có thể đẩy xuống được?" Ninh Tử Mạch kiên trì giải thích.
"Bổn cung nói phải là phải!" Tư Mã Yến giận dữ, không cần biết mình có lý hay không, sai người đi bắt khỉ con.
Khỉ con tuy bình thường rất hay ngây người, nhưng đến thời khắc mấu chốt nó rất linh hoạt, nhất là khi thấy nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, thế là nhanh nhẹn xoay người chui vào rừng.
Lão thái hậu sau khi niệm phật ở phật đường, muốn ra ngự hoa viên hít thở không khí một chút, nhưng chỉ thấy phía trước là một trận ồn ào, giống như có rất nhiều người, nhìn lại, thì thấy Ninh Tử Mạch và Tư Mã Yến đứng đối diện nhau, vì thế mau bảo cung nữ đỡ mình tới đó.
"Nãi nãi." Ninh Tử Mạch mắt thấy, liền tiến lên đỡ thái hậu.
"Có chuyện gì đang xảy ra?" Lão thái hậu hỏi.
"Vương phi nói khỉ con cố ý quăng tổ chim xuống đầu nàng, rồi sai người đi bắt nó lại, còn muốn làm thịt nó." Ninh Tử Mạch dở khóc dở cười.
"Hồ đồ!" Lão thái hậu rất tức giận.
"Rõ ràng là tiểu súc sinh kia cố ý!" Tư Mã Yến phẫn hận trừng Ninh Tử Mạch.
"Ngươi cũng nói nó là súc sinh, đường đường là Vương phi thế nhưng lại đi tính toán với một con khỉ, truyền đi cũng không sợ mất thân phận sao!" Thái hậu tức giận la mắng, "Mang người của ngươi trở về cho ta! Hôm nay ở tẩm cung suy nghĩ xem mình đã làm cái gì!"
"... Tôn tức (cháu dâu) xin lĩnh mệnh." Tư Mã Yến nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng dẫn người của mình trở về Vĩnh Ngọc Điện.
"Nãi nãi, ngài đừng nóng giận." Ninh Tử Mạch đỡ bà vào đình nghỉ mát, "Hay là giờ con sẽ kêu con khỉ con đó về chơi với ngài, ngài có chịu không?"
"Chỉ có Mạch nhi là ngoan nhất." Lão thái hậu cảm thấy bớt giận được một ít.
Ninh Tử Mạch cười tủm tỉm, xoay người gọi khỉ con về, giữa chừng lại thấy khỉ con đang ngồi chồm hổm ở trên đường chờ mình.
"Khẹc khẹc!" Vừa thấy Ninh Tử Mạch tới, khỉ con nhanh chóng đứng lên chỉ hông của mình -- bỏ y phục ra bớt nha, nặng nên bất tiện quá!
Ninh Tử Mạch xốc khỉ con lên, lấy vòng ngọc trên cổ xuống.
Khỉ nhỏ gấp đến độ kêu loạn, sao tự dưng thu lại vậy?
Ninh Tử Mạch trở vào cung lục ra một đống vải vụng, làm cho nó một bộ đồ xanh xanh đỏ đỏ, khoác lên cho nó xong, sau đó vỗ vỗ đầu nó mấy cái.
Khỉ con cúi đầu nhìn, nghĩ quần áo mới cũng không tệ lắm, vì vậy không để tâm chuyện vòng cổ bị lấy mất nữa, ngồi xuống bắt đầu chuyên tâm ăn trái cây.
Ninh Tử Mạch lắc đầu cười, xoay người ra khỏi cửa.
Cùng thái hậu hàn huyên trong lương đình, sau đó cùng dùng ngọ thiện, Ninh Tử Mạch lúc này lắp bắp mở miệng kêu một tiếng nãi nãi.
"Nói đi, chuyện gì?" Lão thái hậu buồn cười nhìn y, nhìn ra y từ sáng đã có tâm sự.
"Ngọc Vương phi có phải sẽ rất tức giận không?" Ninh Tử Mạch nhỏ giọng, "Bị làm trò trước mặt nhiều người như vậy, chắc hẳn rất mất mặt."
"Sao có thể. Chỉ chút chuyện vặt như thế, nếu tức giận, thì sao mà làm Vương phi." Lão thái hậu lắc đầu, "Không cần lo chuyện này."
"Dù sao ngày hôm nay cũng thật mất hứng." Ninh Tử Mạch rầu rĩ không vui.
"Như vậy đi, mấy ngày nữa là đúng lúc sinh nhật Ngọc Vương phi, không thì mọi người họp lại, nói chuyện tâm sự với nhau, việc này cũng coi như bỏ qua." Thái hậu nói, "Mạch nhi cảm thấy thế nào?"
"Dạ được." Ninh Tử Mạch cười híp mặt gật đầu, "Vậy con về chuẩn bị lễ vật!"
Mà ở khu vực săn bắn tại ngoại ô, Vệ Viễn Hi đang chắp tay sau đít đi lòng vòng.
Người trong Thái Tử Cung mỗi ngày đều dùng bồ câu đưa tin, nói Ninh Tử Mạch đã bắt đầu cuộc sống hưởng thụ ẩm thực.
Vệ Viễn Hi cảm thấy mình không còn thuốc nào cứu chữa, Tử Mạch nếu không ăn cơm không ngủ ngon mình nhất định sẽ lo lắng, thế nhưng hiện tại trong thư nói y mỗi ngày đều ăn ngon ngủ yên, trong lòng mình cư nhiên lại cảm thấy cô đơn.
Vệ Viễn Hi thở dài, mỗi lần dính tới Tử Mạch, mình lại trở thành một người không có nguyên tắc.
Ngược lại với Vệ Viễn Hi, Vệ Viễn Ngọc ngược lại rất tự do, thứ nhất hắn không phải là Thái tử, thứ hai đối với bắn cung cưỡi ngựa cũng không hứng thú cho mấy, bởi vậy hằng ngày đều dẫn một nhóm người ăn không ngồi rồi đi dạo lung tung, Vệ Côn mỗi lần nhìn thấy hắn liền phiền, thật muốn tống hắn trở lại hoàng cung, đỡ phải ở đây tạo rắc rối.
Vệ Viễn Ngọc vừa lúc buồn chán, bởi vậy nghĩ đến cái gì cũng không thấy vui, hơn nữa chỉ mỗi khi nghĩ đến trở về là có thể thấy được Ninh Tử Mạch, trái lại cảm thấy rất cao hứng.
Trở lại hoàng cung rồi, Vệ Viễn Ngọc vừa mới đi tới Vĩnh Ngọc Điện của mình liền thấy một đám pháp sư trang phục quái dị đang lui lui tới tới.
"Có chuyện gì?" Vệ Viễn Ngọc thắc mắc.
"Hồi bẩm Vương gia, trong hoàng cung có chuyện ma quái." Thủ vệ bân cạnh đáp.
"Chuyện ma quái?" Vệ Viễn Ngọc hoảng sợ, ma quỷ thấy gớm lắm.
"Phía sau Thái Tử Cung có bãi đất trống, có người tận mắt chứng kiến lệ quỷ bay tới bay lui." Thủ vệ giải thích, "Cho nên lão thái hậu mới tìm pháp sư đến làm phép."
"Phía sau Thái Tử Cung xảy ra chuyện ma quái?" Vệ Viễn Ngọc nghe vậy nhíu mày, ngay cả phòng của mình cũng không vào, xoay người đi tìm Ninh Tử Mạch.
Đông cung, Ninh Tử Mạch vẫn như thường ngày ngồi ở dưới tán cây ngô đồng, trong lòng ôm khỉ con, cái miệng hơi chu chu.
Nhìn y khi ngủ có chút giống trẻ con, Vệ Viễn Ngọc không tự chủ cười thành tiếng, lấy chăn đắp lên người y, không hề làm y thức giấc.
Gần nửa canh giờ sau, lông mi Ninh Tử Mạch nhẹ nhàng giật giật, mắt còn chưa có mở, nhưng miệng đã lẩm bẩm: "Viễn Hi."
Vẫn luôn một mực ở bên cạnh, Vệ Viễn Ngọc sửng sốt, nụ cười trên mặt biến mất không còn sót lại chút gì.
"Ngọc vương?" Ninh Tử Mạch sau khi thấy rõ người trước mắt lập tức hoảng sợ, "Sao ngài lại tới đây?"
"Sau khi hồi cung, ta đến thăm ngươi một lát." Vệ Viễn Ngọc kéo y ngồi xuống, "Không phải ở đây có chuyện ma quái à, sao ngươi lại một mình ở đây?"
"Nói bậy hết đó, ở đây sao có ma cỏ gì." Ninh Tử Mạch duỗi người, "Ta không tin."
"Không chắc." Vệ Viễn Ngọc chỉ vào đằng trước, "Đi qua phiến rừng này sẽ có mảnh đất trống, ngươi đâu có biết trước đây chỗ đó có cái gì?"
"Biết, là khu vực săn bắn của triều đại trước." Ninh Tử Mạch gật đầu.
"Là khu vực săn bắn, nhưng mà không phải săn thú, mà là săn người."
"Cái gì?" Ninh Tử Mạch cả kinh, thiếu chút nữa quăng cả khỉ con ôm trong người xuống, "Người?"
"Ừ, vào những năm cuối của triều đại trước, các quý tộc hoàng cung đã lấy vui săn bắn tử tù làm thú vui." Vệ Viễn Ngọc đem khuôn mặt trắng bệch của Ninh Tử Mạch thu vào mắt, nhích lại gần hơn một chút, tiếp tục nói, "Cái mảnh đất trống đó, sau khi hoàng thái tổ nắm được giang sơn, để che giấu thế hệ sau, nên nói đây là khu vực săn bắn, nhưng đôi khi vẫn có mấy con chó ngậm xương người chạy khắp nơi --"
"Được rồi được rồi." Ninh Tử Mạch liên tục xua tay, "Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta nói cái khác.... Sao ngài quay trở về sớm? Viễn Hi thì sao?"
"... Hắn còn đang bắn cung, ta là trốn về trước." Sắc mặt Vệ Viễn Ngọc không thể nào khởi sắc.
"Vậy là ngài trở về để chúc mừng sinh nhật Vương phi đi?" Ninh Tử Mạch làm vẻ mặt chợt nhớ ra, vỗ tay nói, "Kiếm điệp tình thâm, quả thực làm người ta ước ao."
Vễ Viễn Ngọc cười khổ, lòng nói nếu không phải Ninh Tử Mạch nhắc nhở, mình đúng thật đã quên mất chuyện này.
"Ngày mai ta cũng định đi." Ninh Tử Mạch cười nói, "Lễ vật ta cũng chuẩn bị rồi."
"Ngươi?" Vệ Viễn Ngọc hơi ngạc nhiên.
"Ừm, trước đó vài ngày ta và Ngọc Vương phi có chút hiểu lầm, vừa lúc có cơ hội giải hoà với nàng." Ninh Tử Mạch nựng khỉ con.
"Nàng mấy ngày nay khi dễ ngươi?" Sắc mặt Vệ Viễn Ngọc trầm xuống.
"Không có." Ninh Tử Mạch lắc đầu liên tục, "Bình thường mà, không có khi dễ gì hết, chỉ là có chút hiểu lầm."
"Tại sao?" Ninh Tử Mạch sửng sốt, trong giọng nói hơi có bất mãn, "Ta là muốn nói xin lỗi, hay là Ngọc vương sợ ta khi dễ nàng phải không?"
"Ngu ngốc." Vệ Viễn Ngọc dở khóc dở cười, lòng nói ta không phải là sợ ngươi khi dễ nàng, ta là sợ ngươi bị khi dễ.
"Ngài không cho, ta vẫn đi." Ninh Tử Mạch thở phì phì, ôm khỉ con lên vai, xoay người rời đi.
"Tử Mạch!" Vệ Viễn Ngọc nhanh chóng đuổi theo.
"Tiễn khách!" Ninh Tử Mạch chạy vào viện của mình.
"Vương gia." Dương thúc quét rác cầm cây chổi đứng trước mặt Vệ Viễn Ngọc, "Mời trở về."
Vệ Viễn Ngọc nhận ra lão nhân này, ông là người của Trữ vương, cùng tiểu thế tử đến kinh thành, bởi vậy Ninh Tử Mạch và ông không giống chủ tớ, ngược lại còn giống cha con hơn.
Đối với một lão đầu như thế, Vệ Viễn Ngọc đương nhiên không dám đắc tội, không thể làm gì khác hơn là nhìn cửa phòng đóng chặt thở dài.
....
Ngày hôm sau là sinh nhật Tư Mã Yến, bởi vì Vệ Côn luôn cấm xa hoa phô trương, cho nên không tổ chức linh đình, chỉ thuê một nhóm ca vũ vào trong Vĩnh Ngọc Điện, cho dù có hơi nhỏ, nhưng vẫn không kém phần tinh xảo náo nhiệt.
Ngoài phòng, trời tối đen như mực, ánh trăng trong sáng như đang tắm mình trong đó, sao loé ra, gió nhẹ nhanh thổi, làm rơi mất vài cánh hoa.
Trong phòng, ngọc lưu ly treo trên tường, rực rỡ cả một căn phòng, tiếng cười tràng ngập, quả thật là tịnh thế giang sơn.
Ninh Tử Mạch vẫn là thân trường sam màu trắng, mặc dù không có ngọc quan cẩm bào, nhưng mặt mũi vẫn tuấn nhã như tranh vẽ, làm cho y trở thành người nổi bật nhất hôm nay.
"Thế mà bảo không thích cô nương nào." Lão thái hậu thấp giọng nói, "Nhìn con kìa."
Đầu bên này lão thái hậu lắc đầu thở dài, đầu kia lại truyền đến một trận cười vang, ngẩng đầu nhìn lên, Ngọc vương đang cùng Vương phi cộng ẩm dưới ngọn đèn hoa đào, phu thê tình thâm, chọc người ước ao.
Khỉ con từ lúc vào phòng, vẫn đang vùi đầu vào đống trái cây, thật vất vả mới có dịp thoả mãn cái tính tham ăn, lúc ngược mặt lên thì thấy Tư Mã Yến đi ngang qua, vì vậy bất mãn kêu khẹc khẹc, rón rén bò tới chọt nàng một cái.
"Ngồi yên!" Ninh Tử Mạch bóp nó.
Khỉ con bất mãn xoa xoa cái mông, chạy đến làm tổ trong lòng Thái hậu xem náo nhiệt.
"Nãi nãi." Tư Mã Yến bắt đầu mời rượu thái hậu, quần áo hoa lệ trang sức nạm vàng khảm ngọc, cổ áo mở cực thấp, trên đó là chuỗi ngọc đỏ rất nổi bật trên làn da trắng như tuyết.
Thái hậu tiếp nhận ly rượu, nhưng không uống, khỉ con trong lòng cũng mở to hai mắt nhìn.
Ở trong trí nhớ nó, chuỗi ngọc nay rõ ràng là chính là chuỗi ngọc Ninh Tử Mạch cho mình hôm trước!
Vì vậy Tư Mã Yến còn chưa phản ứng kịp, đã cảm thấy có cái gì nhào vào mình, đột nhiên có một trận đau đớn truyền từ gáy.
Khỉ con ra sức dùng hai móng vuốt kéo chuỗi ngọc, còn dùng hết sức lực từ lúc còn bú sữa mẹ tới giờ.
Trong phòng mọi người ngây ngốc không kịp phản ứng, cung nữ thái giám nhanh tiến lên bắt lấy khỉ con, nào ngờ khỉ con rất thông minh, cũng không chạy loạn, hay là nhảy lên người Tư Mã Yến, chỉ là kéo tóc của nàng.
Qua một hồi lăn qua lăn lại, cuối cùng khỉ con đã rơi vào tay Vệ Viễn Ngọc.
"Để ta làm thịt nó!" Tư Mã Yến rống giận, chật vật không chịu nổi.
Thái hậu nghe vậy khẽ nhíu mày, Vệ Viễn Ngọc không để ý đến nàng, trực tiếp ôm khỉ con trả về cho Ninh Tử Mạch.
Ninh Tử Mạch cúi người thấp giọng cảm ơn, sau khi nhận lấy khỉ con phải đến trước mặt Tư Mã Yến xin lỗi.
"Không sao, ta không tính toán với súc sinh." Ngại có mặt nhiều người, Tư Mã Yến cưỡng chế lửa giận ở trong lòng, nhưng lời nói vẫn chứa đựng sự bất mãn, ai cũng có thể nghe ra.
Sắc mặt Ninh Tử Mạch tái nhợt, mượn cớ thân thể khó chịu vội vã cáo từ.
Trở về Thái Tử Cung, sớm đã có người chuẩn bị nước nóng, tản nhạt nhạt mùi thuốc.
"Quên mất, hôm nay đã là ba tháng rồi." Ninh Tử Mạch ôm khỉ nhỏ nói.
Khỉ con hoàn toàn không có chút tự giác mình đã gây hoạ, vươn móng vuốt nắm hông Ninh Tử Mạch.
Ở trong nước nóng ngâm một lát xong, trên mặt Ninh Tử Mạch rốt cục cũng có màu hồng nhuận như người thường, ngẩng đầu nhìn nóc nhà không biết đã bị Vệ Viễn Hi bóc bao nhiêu mái ngói, trên mặt hiện lên nụ cười.
Sao còn không nhanh trở lại?
Trong dược liệu bỏ thêm thuốc an thần, Ninh Tử Mạch trong lúc ngâm bồn cảm thấy buồn ngủ, đột nhiên nghe tiếng khỉ con khẹc khẹc kêu loạn.
Ngoài cửa sổ không có lời đáp lại, bóng đen nháy mắt biến mất trong màn đêm.
Khỉ con ngồi xổm bên thùng nước tắm, trợn hai mắt to tò mò -- Buồn ngủ hả?
Ninh Tử Mạch nhìn thấy thế buồn cười, dịu dàng xoa xoa đầu nó.
Vĩnh Ngọc Điện bị khỉ con quậy thành như vậy, Tư Mã Yến không còn tâm tình nghe ca thưởng vũ, những người khác đều là sắc mặt thâm trầm, đương nhiên biết không nên ở lại, đã sớm cáo từ.
"Vương gia!" Tư Mã Yến gọi Vệ Viễn Ngọc, "Ngài đi đâu?"
"Đi ra ngoài giải sầu, nàng hãy nghỉ ngơi cho sớm." Vệ Viễn Ngọc lạnh lùng bỏ lại một câu nói, đầu cũng không quay lại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Lé-Chan
Ninh Tử Mạch tắm xong, bỗng thấy bao tử đang thầm kêu loạn, vì vậy đi bộ ra ngoài, kiếm chút gì đó để ăn.
"Vương gia?" Ninh Tử Mạch sau khi ra cửa lại càng bị hoảng sợ, "Ngài sao lại ở đây?"
"Đến coi ngươi có ăn gì chưa, tiện thể cho ngươi mấy món." Vệ Viễn Ngọc đặt hộp đừng thức ăn lên bàn đá, "Có gạch cua và rau xanh mà ngươi thích."
"Ta không đói bụng, ngài trở về đi." Ninh Tử Mạch vẫn đứng ở trước cửa nói, "Kẻo về trễ Vương phi sẽ sinh khí."
"Ngươi ăn xong mấy món ta đưa đã." Vệ Viễn Ngọc ngồi xuống cạnh bàn, bày ra bộ dáng như đang rao bán hàng.
Ninh Tử Mạch thở dài, đi tới ngồi xuống, cúi đầu bỏ vài miếng vào miệng.
Khỉ con lén lút vươn móng trộm lấy một miếng, rồi chạy đến góc tường chậm rãi nhai.
"Đừng để ý đến mấy lời hôm nay nàng ta nói." Vệ Viễn Ngọc nhẹ giọng nói.
"Không có việc gì, bất quá bị mắng là súc sinh thôi." Ninh Tử Mạch tự giễu cười cười.
"Tử Mạch." Vệ Viễn Ngọc cầm tay y, "Ta -"
"Ta ăn xong rồi, xin Ngọc Vương hãy quay trở về." Ninh Tử Mạch rút tay về, xoay người trở về phòng.
Khỉ con vốn đang ăn một cách vui vẻ, đâu có ngờ sẽ thấy mình sắp bị nhốt lại trong sân, vì vậy gấp đến độ cong mông, từ bên ngoài cửa sổ phóng vào.
"Ta biết ngươi uỷ khuất." Vệ Viễn Ngọc đứng ở bên cửa sổ, "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi bị khi dễ như thế nữa."
"Ngọc Vương, sau này.... đừng tới đây nữa." Ninh Tử Mạch thản nhiên nói, "Trong cung khó giữ bí mật, nếu nhiều người biết, ta không muốn cùng mang tiếng xấu."
"Tử Mạch --"
"Ta mệt mỏi."
"Ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt." Vệ Viễn Ngọc thở dài, thân thủ giúp y đóng lại cửa sổ.
Trong cung cơ sở ngầm đông đảo, vài ngày sau, tin tức đã đến tai Vệ Viễn Hi.
Biết được Ninh Tử Mạch bị người khi dễ, còn cùng Vệ Viễn Ngọc nửa đêm ngồi ăn điểm tâm, Vệ Viễn Hi đâu còn nhớ được mình và Ninh Tử Mạch đang giận dỗi, chỉ hận không thể lập tức bay về hoàng cung.
"Thái tử gia." Một thanh niên mi mục thanh tú gắt gao níu tay áo Vệ Viễn Hi, gương mặt dở khóc dở cười, "Ngày mai ngài sắp thi bắn cung cưỡi ngựa với Hồi Cương Vương tử, hoàng thượng đương nhiên sẽ không đáp ứng cho ngài trở về!"
"Cái đồ vô tâm, ngươi phải thay ta về!" Vệ Viễn Hi phát điên, hiền thê sắp bị người ta cắp mất rồi, còn bắn cung cưỡi ngựa cái rắm!
"Được được được, ta thay ngài trở về che chở Tử Mạch, như vậy có được chưa?"
Thanh niên mạnh mẽ ép bả vai Vệ Viễn Hi, "Này, ngài mà còn hồ đồ lần nữa, ta sẽ gọi cha ta đến thu thập ngài!"
"...." Vệ Viễn Hi thành công bị uy hiếp, cùng với hắn trừng mắt lớn mắt nhỏ.
Người thanh niên tên là Hoàng Trạch, là con trai duy nhất của Hoàng Sơn, cùng Vệ Viễn Hi lớn lên từ nhỏ.
Vệ Viễn Hi khi còn bé bị Hoàng Sơn đánh thành bóng ma trong lòng, vừa nhắc tới đã cảm thấy cái mông tê tái.
"Ngươi tốt nhất phải che chở y, nếu tên khốn khiếp kia còn dám khi dễ y --"
"Ai dám khi dễ y, nam thì thiến, nữ thì đưa đi thanh lâu, hử?" Hoàng Trạch tiếp lời.
"Đi, ngoan, đi nhanh đi." Vệ Viễn Hi rất hài lòng.
Hoàng Trạch bất đắc dĩ xoa xoa chân mày, có một người bạn như thế.... quả thật chịu không nổi.
Mà trong hoàng cung, lời đồn đã được truyền đi khắp nơi tự lúc nào.
Đều nói thế tử Ninh vương và thái tử giao hảo, không ai có thể ngờ tới, đến tối sẽ ở chung với Ngọc vương.
Người ở trong Vĩnh Ngọc Điện đều nói, từ ngày yến thọ ấy, Vương gia hầu như ngày nào cũng cãi nhau với Vương phi, luôn luôn đề cập đến cái tên Ninh Tử Mạch.
"Mạch nhi." Lão thái hậu thở dài, phật châu trong tay từng hạt từng hạt lật qua, nhưng tâm vẫn thuỷ chung không thể tĩnh lặng.
Ninh Tử Mạch vốn thân thể suy nhược, nháo như thế, ngay cả Thái Tử Cung còn ít đến, cả ngày chỉ ngồi đờ trong viện của mình.
"Ta nói rồi, Vương gia về sau chớ nên lại đây." Ninh Tử Mạch đứng lên định chạy, lại bị Vệ Viễn Ngọc choàng cổ.
"Ta mang ngươi đi." Tình cảm tích góp từng tí từng tí một nhiều năm nay bỗng dưng như thuỷ triều trào lên, Vệ Viễn Ngọc cố sức ôm lấy thân thể gầy yếu trong lòng, "Ngươi muốn đi đâu ta đều dẫn ngươi đi, chúng ta bỏ trốn."
"Bỏ trốn?" Ninh Tử Mạch kéo hai tay hắn xuống, quay đầu lại nhìn hắn, "Ngài và ta?"
"Ừ." Vệ Viễn Ngọc gật đầu, "Trữ vương gần đây có rục rịch, nếu xảy ra chiến tranh, ngươi khó thoát khỏi cái chết, đến lúc đó..... Không bằng ta hiện tại mang ngươi đi!"
"Vậy còn Vương phi, thị thiếp và luyến đồng ngài mua về?" Ninh Tử Mạch hỏi hắn, "Đường đường là Vương gia cùng tội thần bỏ trốn, theo luật, bọn họ đều phải chết, ngài nỡ bỏ?"
"Bỏ được." Vệ Viễn Ngọc cầm tay y thật chặt, "Trong thiên hạ, trừ ngươi ra thứ gì ta cũng có thể bỏ."
"Vậy thì định đi như thế nào?" Ninh Tử Mạch rút cánh tay của mình về, "Có biết tại sao Viễn Hi rất ít khi mang ta ra ngoài cung không? Bởi vì mỗi lần đều sẽ có người theo, bỏ cũng không bỏ được."
"Tử Mạch --"
"Ta nếu muốn ly khai, trừ phi đã chết, bằng không Hoàng thượng sẽ không bao giờ tha cho ta." Ninh Tử Mạch tự giễu cười cười, đưa cho hắn một ly trà, "Đa tạ Vương gia đã nghĩ cho ta, uống ly trà này xong, xin hãy trở về."
"Tử Mạch." Vệ Viễn Ngọc còn muốn nói chuyện, lại bị một tiếng quát lớn lạnh lùng cắt đứt.
"Tiểu Mạch đã bảo ngài đi về rồi, ngài còn ở nơi này làm gì nữa?"
Vệ Viễn Ngọc cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy trên nóc nhà là một thanh niên không biết đã có ở đó từ khi nào, nhìn qua có chút quen mắt, hình như là người bên cạnh Vệ Viễn Hi.
"Lớn mật --"
"Hắn là bằng hữu của ta." Ninh Tử Mạch cắt đứt lời Vệ Viễn Ngọc, "Vương gia, ngài về trước đi nhé."
Nhìn gương mặt Ninh Tử Mạch có vẻ khẩn trương, Vệ Viễn Ngọc cho dù không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì khác hơn ngoài cúi đầu cáo từ.
"Tiểu Mạch." Đợi Vệ Viễn Ngọc đi rồi, Hoàng Trạch từ trên nóc nhà nhảy xuống.
"Hoàng đại ca." Ninh Tử Mạch dẫn hắn vào phòng, "Sao ngươi lại tới đây? Viễn Hi đâu?"
"Thái tử còn đang ở khu vực săn bắn, ngài không thể đi, lại lo lắng cho ngươi, cho nên ta mới tới đây." Hoàng Trạch nằm trên ghế dài duỗi người, "Cả đêm không ngủ không ngừng chạy về, mệt chết đi được!"
"Ta có gì tốt mà hắn cứ phải lo lắng cơ chứ?" Ninh Tử Mạch nhỏ giọng thầm thì.
"Nếu như ngài cùng người khác nửa đêm uống trà ăn điểm tâm, ngươi có lo lắng hay không?" Hoàng Trạch cười hỏi y.
"Sẽ không!" Ninh Tử Mạch đáp một cách thẳng thắn.
Hoàng Trạch sửng sốt, sau đó liên tục ai oán, Thái tử rất có giá trị đó....
"Đừng quậy nữa." Ninh Tử Mạch nhịn không được cười ra tiếng, "Hắn tuỳ hứng, ngươi hẳn là nên khuyên hắn, thế nào lại nghe lời đi vể?"
"Về, tiện thể nhìn ngươi một cái." Hoàng Trạch bốc một miếng điểm tâm, "Lỡ có khi nào ngươi gây chuyện quá lợi hại, chọc tới Tư Mã Yến, nàng ta đem ngươi trói lại thì sao bây giờ?"
"Ta có chừng mực." Ninh Tử Mạch giúp hắn châm trà, "Ngươi có nói với Viễn Hi không?"
"Không có." Hoàng Trạch uống nước một cách mạnh bạo, "Tính tình ngài, xác định rồi sẽ không đổi ý. Tương lai nếu có biết, cùng lắm là tức giận mắng chúng ta vài câu.... Sai, là chửi ta vài câu, ngài ấy sẽ không bỏ qua vụ này."
Ninh Tử Mạch lườm hắn một cái, cúi đầu xuống chơi với chú khỉ nhỏ đang nhảy nhót trên bàn.
"Tiểu Mạch." Hoàng Trạch tiến đến trước mặt y, "Tương lai ngươi sẽ không hối hận chứ?"
"Hối hận cái gì?" Ninh Tử Mạch phản vấn.
"Trữ vương dù sao cũng là phụ thân ngươi." Hoàng Trạch nhìn y.
"Ta không có phụ thân." Ninh Tử Mạch nhéo đuôi khỉ nhỏ, "Ta chỉ có mình Viễn Hi."
Mặt Ninh Tử Mạch đỏ lên, nghĩ thầm sap mình tự dưng lại thốt ra mấy lời như thế này....
"Được rồi, thân thể của ngươi gần đây thế nào?" Hoàng Trạch thấy y có chút quẫn bách, vì thế cũng không chọc y nữa.
Nắm lấy cổ tay y thử mạch, lát sau cảm thấy buồn bực, theo lý mà nói thân thể Ninh Tử Mạch cốt chỉ là suy yếu, không có mắc bệnh gì lớn lao, ăn được ngủ được, nhưng tại sao qua nhiều năm như vậy vẫn chưa thể khỏi?
"Không sao, cũng đâu phải là không thể trị được." Ninh Tử Mạch buông ống tay áo, "Đêm nay ngươi có ngủ trong cung không? Để ta cho người dọn dẹp phòng khách."
"Ta phải ngủ cách vách với ngươi." Hoàng Trạch nhìn trời thở dài, "Đây là khẩu dụ* của Thái tử."
*Khẩu dụ: lệnh truyền miệng.
Có Hoàng Trạch ở cùng, nỗi lòng của Ninh Tử Mạch cũng khá hơn nhiều, thỉnh thoảng còn cùng hắn ra ngoài cung đi bộ.
Hôm nay vừa đúng đầu tháng bảy có lễ cầu Chúc Nữ, hoa đăng được treo lên vô cùng náo nhiệt, chung quanh là các tài tử giai nhân đang biểu diễn những tiết mục yêu đương.
"Tiểu Mạch, đi cầu nhân duyên thử không?" Hoàng Trạch nhỏ giọng hỏi y, "Xem ngài có chịu vì ngươi mà buông tha giang sơn hay không?"
Ninh Tử Mạch không đếm xỉa tới hắn, tự mình đi qua một gian hàng nhỏ cầu một chiếc bùa bình an.
"Ta cũng muốn." Hoàng Trạch nhắm đến tay y, "Không được cũng không sao."
Bị Hoàng Trạch quấy rầy không chịu nổi, Ninh Tử Mạch đang đi phía trước bỗng dưng quay đầu lại hỏi, "Lần trước ngươi len lén dẫn một người vào cung chơi. Tên người đó là gì?"
"A?" Hoàng Trạch sửng sốt.
"Ngươi nếu nói cho hắn biết, hắn nhất định sẽ xin cho ngươi." Ninh Tử Mạch cười dài.
"...." Hoàng Trạch làm bộ không nghe thấy, chắp tay ra sau lẹ làng đi về phía trước, cho dù trên mặt không thay đổi, nhưng đôi tai lại hiện lên màu hồng.
Hai người đi được một lúc, thì bắt gặp một người bán chiếc đèn lồng hình thỏ.
"Ta không có, ta không biết gì hết, mắc cỡ chết mất." Hoàng Trạch ai oán, như kẻ trộm liên tục liếc nhìn xung quanh, giá như mình có ít bạn trong kinh thành thì tốt rồi, lỡ như có người nhìn thấy nói ra, sau này mình làm sao mà lăn lộn được nữa.
Ninh Tử Mạch cười tủm tỉm, làm bộ như không nghe thấy.
Sợ của nào trời cho của nấy, đi được một hai bước, Hoàng Trạch đã cảm thấy da đầu tê rần, vừa nhìn thì bắt gặp có một người áo đen ngồi ở lầu hai đang nhìn mình cười.
"Hanh." Hoàng Trạch quay đầu nhìn trời.
"Hắn nhìn ngươi đó." Ninh Tử Mạch thúc hắn, "Đi đi, ta ở đây chờ ngươi."
"Không đi!" Hoàng Trạch rất kiên định, "Chúng ta đi về!"
"Thật vậy sao?" Ninh Tử Mạch hỏi.
"Không đi!" Hoàng Trạch chắp tay sau đít, ai muốn gặp hắn!
"Đành thôi vậy." Ninh Tử Mạch xoa xoa con mắt.
...
"Thỏ Tiểu Hoàng." Hắc y nhân kia ở trên lầu rảnh rỗi rảnh rỗi cười.
"Ngươi mới là thỏ! Đồ thỏ đen!" Hoàng Trạch nổi giận lôi đình, vọt tới vỗ cái bàn trước mặt hắn, "Ngươi về kinh thành làm cái gì! Không phải đã nói tháng ba năm sau mới tỷ thí sao!?"
"Ngươi sợ cái gì, ta đâu có thừa nước đục thả câu." Hắc y nhân buồn cười nhìn hắn.
"Có chó mới sợ!" Hoàng Trạch chỉ vào mũi hắn,"Tà môn ma đạo!"
"Ta không phải đến đây để cãi nhau với ngươi." Hắc y nhân nhìn dưới lầu một chút, "Ít nhất có hai mươi người theo chân ngươi, ngươi có biết không?"
"Đương nhiên biết!" Hoàng Trạch trợn trắng mắt, "Sớm đã thành thói quen, đám đó là theo chân Tử Mạch, là người của Hoàng thượng. Nếu ngươi ra tay với bọn họ, chưa tới một nén nhang, toàn bộ ngự lâm quân trong kinh thành sẽ chạy tới đây."
"Phiền phức như vậy?" Hắc y nhân không ngờ, "Hoàng thượng nếu sợ y chạy, bằng không giam lỏng cho rồi?"
"Vốn là không cho, nhưng Thái tử cầu Hoàng thượng... Này, dựa vào cái gì mà phải giải thích cho ngươi!" Hoàng Trạch ném chiếc đèn lồng con thỏ vào người hắn, sau đó ôm hai dĩa điểm tâm xuống lầu.
"Ăn đi nè." Hoàng Trạch rất hào phóng chia cho Ninh Tử Mạch.
"Ngươi đưa cái đèn hình con thỏ cho hắn rồi sao?" Ninh Tử Mạch vừa ăn vừa hỏi.
"Khụ..." Hoàng Trạch thiếu chút nữa bị điểm tâm nghẹn chết.
Trong quán trà, hắc y nhân nhìn chiếc lồng đèn hình con thỏ mập mạp, khoé miệng hơi cong lên.
Mình rõ ràng thích con thỏ này.
Sau khi hai người hồi cung, không thấy khỉ nhỏ khẹc khẹc nhào đến như mọi khi, Ninh Tử Mạch buồn bực, lòng nói có khi nào bữa nay ra ngoài nhưng không dắt nó theo, nên giận rồi?
"Thế tử." Một tiểu thái giám thở hổn hển chạy đến, "Ngài cuối cùng cũng trở lại, Thái hậu đã chờ ngài nửa ngày."
Ninh Tử Mạch vừa nghe liền vội vàng vào phòng, Hoàng Trạch tuy là bạn của Thái tử, nhưng dù sao cũng là người trong giang hồ, cũng thấy mấy quy củ triều đình phiền phức, cho nên thà phi thân lên ngồi ở nóc nhà.
"Dạ, tiết cầu Chức Nữ có hội hoa đăng, rất náo nhiệt." Ninh Tử Mạch ngồi xuống.
"Vậy có gặp được cô nương mình thích chưa?" Lão thái hậu hỏi.
"Không có đâu." Ninh Tử Mạch lắc đầu.
"Nãi nãi làm cho con một mối hôn sự, thế nào?" Giọng Thái hậu tuy hiền hoà, nhưng vẫn giấu không được ý tứ muốn ép buộc người khác.
Ninh Tử Mạch nghe vậy ngẩng đầu, cảm thấy hoảng sợ. Dưới ánh nến vẫn là khuôn mặt thân thiện hiền lành, chỉ là nụ cười kia, cực kỳ miễn cưỡng.
Một lúc sau, Ninh Tử Mạch lắc đầu nói, "Đa tạ ý tốt của Thái hậu, con.... không muốn."
"Suy nghĩ kỹ?" Lão thái hậu nhíu mày.
"Con không muốn." Ninh Tử Mạch đáp một cách kiên định.
Lão thái hậu thở dài, bãi giá trở về Duyên Thọ Điện.
Ngày hôm sau, một đạo thánh chỉ được truyền xuống, thế tử Ninh vương Ninh Tử Mạch phải ngay hôm đó chuyển ra khỏi Thái Tử Cung, đi đến Sùng Đức Điện ở tạm.
Sùng Đức Điện, tên rất huy hoàng, trên thực tế chỉ là một mảnh sân tan sơ, cách Thái Tử Cung rất xa, cách Vĩnh Ngọc Điện còn xa hơn, vốn là nơi nghỉ dưỡng của quân vương ở triều đại trước, năm tháng trôi qua, sợ là không còn được nguy nga như xưa nữa.
"Sao thế này? Hôm nay cứ như muốn chèn ép ngươi." Hoàng Trạch ngồi xổm.
"Bà là thái hậu, đương nhiên sẽ lấy giang sơn xã tắc làm trọng." Ninh Tử Mạch chậm rãi thu xếp quần áo, "Ta trêu chọc phải Tư Mã gia, bà không phạt, đã là nể mặt lắm rồi."
"Thái tử còn ba ngày nữa là trở lại, nếu ngài biết, không biết có nổi giận không đây?" Hoàng Trạch cau mày thở dài.
"Ta sẽ khuyên hắn." Ninh Tử Mạch cột chặt bao quần áo sau đó ném cho Hoàng Trạch, "Nhớ kỹ a, Thái tử có khẩu dụ, muốn người ở sát vách."
Hoàng Trạch nghe vậy rất phiền muộn, trả lời một tiếng không lớn không nhỏ, người ta bảo theo Thái tử chính là gà chó lên trời, không có việc gì thì cứ việc cáo mượn oai hùng, còn hắn thì phải đi lo chuyện phòng ở!
Bất quá ngoài sự dự đoán của Hoàng Trạch, Sùng Đức Điện ngoài mặt cũ kỹ tàn phá, nhưng bên trong ngược lại yên tĩnh, chăn đệm cũng đầy đủ.
"Chăn mới." Hoàng Trạch tò mò ngửi ngửi, "Có mùi nắng, chắc hẳn là mới phơi?"
"Thái hậu an bài." Ninh Tử Mạch đặt bao quần áo xuống, "Nãi nãi luôn đối tốt với ta, lần này ta nhất định đã làm bà thương tâm."
"Vậy ngươi cũng là vì con cháu của bà và giang sơn a." Hoàng Trạch vỗ đầu Ninh Tử Mạch, "Chớ nghĩ bậy nữa. Bây giờ phải nghĩ cách khuyên nhủ Thái tử đi, ngài làm sao bỏ ngươi ở cái chỗ quỷ quái này được, phỏng chừng sẽ ồn ào một trận!"
"Không muốn, để mai tính đi, ta mệt chết rồi." Ninh Tử Mạch vươn vai, "Ở đây không ai hầu hạ, ta đi nấu nước."
"Ta đi cho." Hoàng Trạch tự vác lấy công việc, mang theo một thùng nước vào phòng bếp.
Một phi tiêu trong suốt kèm theo tờ giấy bay qua xuyên cửa sổ, vững vàng cắm trên mặt bàn.
Ninh Tử Mạch sau khi mở ra xem xong, liền quăng tờ giấy vào đống lửa, còn về phần phi tiêu, là do nước đóng băng mà thành, một lúc sau liền bốc hơi vô tung vô ảnh.
"Tử Mạch." Hoàng Trạch bưng một chậu nước tiến đến, "Hình như vừa nãy có người."
"Ừ." Ninh Tử Mạch rất nghiêm túc gật đầu, "Gần đây trong cung có chuyện ma quái, ngươi không biết sao?"
Hoàng Trạch không nói gì.
Ba ngày sau, Vệ Viễn Hi trở về cung thái tử, chuyện thứ nhất làm là bay vào khu vườn nhỏ của Ninh Tử Mạch, đạp cửa xong thì kinh ngạc, thế nào trong phòng lại trống rỗng.
Hỏi mới biết được, Ninh Tử Mạch cư nhiên bị tống vào lãnh cung, thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu, thử nghĩ xem chỗ kia rắn rết cỏ hoang mọc thành đám, cũng là chỗ cho người ở?
Mà tại Sùng Đức Điện, Ninh Tử Mạch đang ngồi ở sân giặt quần áo, đột nhiên thấy cửa viện bị người đá văng, sau đó một bóng dáng quen thuộc liền xông vào.
"Viễn Hi?" Ninh Tử Mạch kinh hỉ.
"Ngươi sao phải làm loại chuyện này? Bộ mấy người hoán y phường đều chết hết rồi hay sao?" Vệ Viễn Hi tức giận tận trời.
"Đừng nói nữa, vào phòng trước đi." Ninh Tử Mạch đứng lên.
"Ngươi theo ta đi gặp Thái hậu." Vệ Viễn Hi lôi người ra ngoài, "Đi hỏi một chút bà đang tính làm gì?!"
"Không đi." Ninh Tử Mạch giãy giụa, "Ngươi đừng xúc động, vào phòng trước đi."
Vệ Viễn Hi nhìn bàn tay Ninh Tử Mạch bị đỏ lên, vừa thấy thương vừa thấy tức, bị đuổi khỏi Thái Tử Cung, chuyện lớn như vậy, y cũng không phái người đi báo một tiếng?! Chẳng lẽ xem mình là người ngoài?
"Viễn Hi." Ninh Tử Mạch thấy Vệ Viễn Hi tức giận, có nói gì cũng không lọt, vì thế nhẹ nhàng hôn lên gò má hăn một cái.
"...." Vệ Viễn Hi sửng sốt, cũng không lôi y nữa, quay đầu lại nhìn Ninh Tử Mạch, "Ngươi vừa...."
"Vào phòng đi, ta kể cho ngươi nghe." Lỗ tai Ninh Tử Mạch đỏ bừng.
"Được được, vào phòng." Thái tử điện hạ rất không có nguyên tắc bị mỹ sắc mê hoặc, ngây ngây ngốc ngốc vào phòng.
Hoàng Trạch ngồi trên nóc nhà thở dài, tương lai người này sẽ làm Hoàng đế đó....
Bách tính thật đáng thương.
Nhưng, giờ Vệ Viễn Hi đã về, mình coi như là được nghỉ ngơi vài ngày phải không nhỉ?
Vì vậy, trên phố sắp có thêm một kẻ tham ăn!
Trước khi ra cung có nên thay quần áo khác hay không đây? Đang nghĩ ngợi, bỗng dưng trong đầu hiện lên một khuôn mặt rất đáng ghét đáng ghét và không đẹp trai.....
Đúng vậy, một chút cũng không soái!
Có khi nào hôm nay đụng phải hắn không...
Vậy đành phải thay quần áo, phải thay bộ nào khiến mình trở nên đẹp trai nhất!
Tốt nhất là đánh bại tên ma đầu kia luôn, vì giang hồ diệt trừ mối hoạ...
Quyết định xong, Hoàng Trạch thay một bộ đồ mới, y như một đứa con nít, hí ha hí hửng ra khỏi cung.
Mà trong cung, Vệ Viễn Hi sau khi được Ninh Tử Mạch hôn một cái rốt cuộc cũng đã bình tĩnh được một chút, ngồi trong phòng nghe Ninh Tử Mạch kể lại sự tình từ đầu đến cuối.
"Thái hậu hiểu lầm ngươi cùng Vệ Viễn Ngọc?" Vệ Viễn Hi nghe thế tức đến phì mũi, "Bà là già quá lú lẫn sao?"
"Ngươi sao lại nói nãi nãi như thế!" Ninh Tử Mạch cau mày.
"Ngươi phải giải thích cho bà a!" Vệ Viễn Hi cong ngực, hận không thể ngày mai thành thân với Ninh Tử Mạch cho rồi, thông báo với thiên hạ đây là người của gia! Đối với Vệ Viễn Ngọc đến một cái rắm cũng chả liên quan!
"Giải thích chưa chắc Thái hậu nghe lọt, hơn nữa nhất định sẽ bắt ta thành thân." Ninh Tử Mạch nói, "Thật ra tất cả mọi người hiểu lầm ta cùng hắn cũng không đến nỗi."
"Không đến nỗi?" Vệ Viễn Hi luống cuống vỗ bàn, "Tốt cái rắm!"
"Ngươi còn gây nữa ta sẽ không để ý đến ngươi." Ninh Tử Mạch níu mày nhìn cái bàn bị Vệ Viễn Hi cho một chưởng nát bét.
"....Được được được, ta không lộn xộn." Vệ Viễn Hi đứng trước Ninh Tử Mạch lúc nào cũng như thế này.
"Ngươi là Thái tử, Thái tử phải có hoàng tự, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đều phải đón dâu." Ninh Tử Mạch chậm rãi nói.
"Ta không cưới!" Vệ Viễn Hi lôi y ôm vào ngực mình, "Trừ ngươi ra ta không muốn ai hết."
"Ngươi hãy nghe ta nói a." Ninh Tử Mạch sờ sờ gò má của hắn, "Trong cung có biết bao nhiều người đang nhìn ngươi, bất kỳ làm sai việc nào cũng sẽ đều bị phóng đại lên cả trăm lần rồi truyền đến tai Hoàng thượng. Nhiều năm như vậy, không phải là không có người hoài nghi ngươi và ta, chỉ là chưa nắm được cái chuôi mà thôi. Hiện tại nháo như vậy, ít ra bọn họ cũng bớt hoài nghi, đối với ngươi là có lợi."
"Vậy còn ngươi? Không công bị người vũ nhục?" Vệ Viễn Hi cầm tay y, "Ngươi có bao giờ suy nghĩ đến lòng ta mang tư vị gì không?"
"Ta biết." Ninh Tử Mạch tựa vào ngực hắn, "Ta sở dĩ biết ngươi tốt với ta. Cho nên ta không muốn làm hại đến ngươi. Ta chờ ngươi."
"Chờ ta?" Vệ Viễn Hi sửng sốt, "Chờ ta cái gì?"
"Sẽ.... chờ ngươi a." Mặt của Ninh Tử Mạch có chút đỏ.
"Ngươi bằng lòng?" Vệ Viễn Hi đại hỉ, "Tử Mạch ngươi lập lại lần nữa, lập lại lần nữa được hay không?"
"Nói cái gì?" Ninh Tử Mạch không được tự nhiên nhìn về phía cửa sổ.
"Nói ngươi muốn thành thân với ta." Vệ Viễn Hi nắm tay y không tha, "Một lần thôi mà."
"Gây nữa ta sẽ giận." Ninh Tử Mạch trừng hắn.
"Tức giận cũng được, đến lúc đó ta sẽ trói ngươi rồi ném lên giường!" Vệ Viễn Hi ôm chầm Ninh Tử Mạch, hung hăng hôn gò má y một cái.
"Đừng nghịch." Ninh Tử Mạch đỏ mặt, nhưng không có như trước đây đẩy hắn ra, "Ngươi tốt nhất hãy nghe ta nói."
"Nói, nói ngươi muốn gả cho ta, ta muốn nghe." Vệ Viễn Hi cười rất lưu manh.
Ninh Tử Mạch không có biện pháp đẩy hắn, vừa bực mình vừa buồn cười.
"Đi mà, không lộn xộn nữa, nói đi." Vệ Viễn Hi hiểu Ninh Tử Mạch rất rõ, nếu còn quậy nữa Ninh Tử Mạch sẽ thật sự tức giận.
"Nếu bây giờ Hoàng thượng biết quan hệ của chúng ta, kết cục chỉ có hai." Ninh Tử Mạch từ từ nói, "Một, là ngươi thành thân, sẽ mãi mãi là Thái tử. Còn hai, ngươi không chịu thành thân, người khác sẽ lên làm Thái tử. Mặc kệ ngươi chọn thế nào, ta đều phải chết."
"Ta sẽ không để cho ngươi chết." Vệ Viễn Hi nghe thế, cánh tay không tự chủ ôm chặt người trong lòng.
"Ta biết ngươi sẽ không để cho ta chết." Ninh Tử Mạch nhìn hắn, "Thế nhưng đến lúc đó, nếu ngươi không còn là Thái tử, đến cả bảo vệ mình cũng không thể, nói chi đến bảo hộ cái mạng này."
"Ta --"
"Ngươi đừng nói, đừng nói." Ninh Tử Mạch che miệng hắn lại, "Ta biết ngươi giỏi công phu, thế nhưng ta sẽ không để cho ngươi mang ta bỏ trốn. Cho dù có đi thật, cũng sẽ lo lắng sợ hãi cả đời. Ta không muốn khiến ngươi mất mạng. Cứ làm cho tốt chức vị cho Thái tử của mình. Ta chờ ngươi."
Vệ Viễn Hi nhìn Ninh Tử Mạch thần sắc nghiêm túc, môi động vài cái, cuối cùng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, thân thủ vững vàng ôm y vào ngực, hận không thể ôm y vào cơ thể mình.
"Được rồi, đi về đi." Ninh Tử Mạch an ủi vỗ vỗ hắn, "Bảo vệ mình cho tốt, sau đó ít đến nơi này, có biết chưa?"
"Sau này tối ta sẽ qua nhìn ngươi." Vệ Viễn Hi cúi đầu nhìn y, "Còn có, đừng giặt quần áo nữa. Có dơ thì quăng đi, ta cho ngươi cái mới."
"Ừ." Ninh Tử Mạch gật đầu, "Về đi."
"Trước khi đi hôn một cái?" Vệ Viễn Hi nắm cằm của y, "Nói muốn thành thân với ta, nhưng tới hôn cũng chưa được hôn nữa."
".... Không có hồi nào." Ninh Tử Mạch nhỏ giọng phản bác, ngay cả mình còn không biết bị hắn đột ngột hôn bao nhiêu lần nữa là!
"Không tính." Vệ Viễn Hi xoa môi y một chút, "Hôn ở đây, mới tính."
"Nói bậy, hôn chỗ khác không phải là hôn à?" Ninh Tử Mạch mặt đỏ bừng.
Lời còn chưa nói hết đã thấy Vệ Viễn Hi tiến lại gần.
Hôn.
Ôn nhu, triền miên, đây là vị của Tử Mạch, phải nhớ kỹ cả đời.
Sau khi ly khai Sùng Đức Điện, Vệ Viễn Hi trực tiếp đi đến Duyên Thọ Cung của Thái hậu.
Ninh Tử Mạch dù sao cũng là cùng mình lớn lên, nếu mà mình không quan tâm, ngược lại có vẻ kỳ quái.
Lão thái hậu đã sớm ngờ đến Vệ Viễn Hi sẽ tới đây, cũng chuẩn bị xong lý do thoái thác, chỉ nói Ninh Tử Mạch đắc tội Tư Mã gia, phải phạt.
"Con là Thái tử, sao thể vì một Ninh Tử Mạch mà làm mất thể thống?" Lão thái hậu nổi giận đùng đùng đứng lên, phất tay bảo cung nữ dìu mình đến phật đường, "Quen ngay bây giờ đi, tự mình coi lại cho tốt."
"Dạ." Vệ Viễn Hi cúi đầu, "Tôn nhi biết sai."
Lão thái hậu đi vào phật đường rồi, thở dài thật sâu.
Vào lúc ban đêm, Vệ Viễn Hi một mình ngồi trong thư phòng đọc sách, thẳng đến đêm khuya còn chưa trở lại.
Trước đây sốt ruột trở lại, bởi vì nơi đó có người chờ mình, nhưng là bây giờ, trong Thái Tử Cung còn có gì đáng chờ mong?
"Thái tử!" Hoàng Trạch ở bên ngoài gõ cửa sổ, "Ra ngoài uống rượu."
"Ngươi còn dám trở về!" Vệ Viễn Hi tiện tay phóng ra một cây bút lông.
"Này!" Hoàng Trạch khó khăn lắm mới trốn thoát được cây bút lông, nhưng không trốn được nước mực đỏ, cảm thấy nhớt nhớt, thế là giơ tay lên sờ một cái, cả bàn tay đều thành đỏ quạch....
"Vệ Viễn Hi!" Hoàng Trạch giận dữ, "Ngài nổi điên làm gì!"
"Chuyện trong cung, sao không nói cho ta!" Vệ Viễn Hi trừng hắn.
"Nói cho ngài thì có ích gì?" Hoàng Trạch trợn trắng mắt, lấy tay áo Vệ Viễn Hi để lau mặt.
"Đây là..." Vệ Viễn Hi lời còn chưa nói hết, tay áo đã đỏ một mảnh...
Vì thế chỉ có thể nhận mình không may.
Trong Thái Tử Cung có một tiểu trúc lâu ba tầng, cực kỳ lịch sự tao nhã, hơn nữa bởi vì cao, nên phạm vi nhìn được mở rộng, sở dĩ không có người nào có thể nghe trộm, cho nên Vệ Viễn Hi và Hoàng Trạch thường nhau tới đây trò chuyện.
"Ngài định làm như thế nào?" Hoàng Trạch đưa cho Vệ Viễn Hi một vò rượu.
"Tính toán gì?" Vệ Viễn Hi tiếp nhận rượu.
"Ngài là hồ đồ thật hay là giả bộ hồ đồ?" Hoàng Trạch bất mãn lườm hắn một cái, "Tử Mạch tài cán đã vì ngài mà giải quyết hết. Nháo như thế, Hoàng thượng nhất định sẽ có ấn tượng về Vệ Viễn Ngọc kém hơn, kế hoạch của Tư Mã Uy cũng không thể dễ dàng thực hiện, kế tiếp, là chuyện chọn phi của ngài."
"Ta không cưới người khác." Vệ Viễn Hi nhìn vòm trời phía xa, "Ta biết y đang dự định điều gì, ngươi cũng biết, có đúng hay không?"
"A?" Hoàng Trạch sửng sốt.
"Phía Đông Bắc đã cùng Trữ vương đánh một trận, đã sớm bắt đầu rồi." Vệ Viễn Hi thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Hoàng Trạch, "Ta sẽ mau chóng cùng phụ hoàng thỉnh chỉ, mang binh đi đánh."
"Ta chỉ biết, ngài không ngốc." Hoàng Trách lắc đầu bật cười, "Tâm tư bé nhỏ của y, không thể gạt được ngài."
"Ngươi còn dám nói?" Vệ Viễn Hi đập Hoàng Trạch một quyền, "Bằng không sao y lại trêu chọc Vệ Viễn Ngọc!"
"Ta chỉ là theo Tiểu Mạch nói Tư Mã Uy muốn lợi dụng y để đè ngài xuống, đưa Vệ Viễn Ngọc lên đài." Hoàng Trạch cười cười, "Y là thật tâm đối đãi với ngài. Ngài nếu phụ y, trời đất không dung."