Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn đã chiến chanh lạnh hai ngày, nguyên nhân cụ thể là gì? Thì là gần đây Tô Tiểu Mễ mới sáng tạo ra một món ăn mới khá độc đáo Nghiêm Ngôn không nể mặt từ chối thẳng thừng. Tô Tiểu Mễ cảm giác nhân cách của cậu bị người ta vũ nhục nghiêm trọng, cảm giác nông nô muốn vùng lên, cảm giác muốn van xin đòi sự đãi ngộ công bằng, để đạt được mục đích đã hai ngày cậu không nói chuyện cùng Nghiêm Ngôn. Còn sự thật thì Nghiêm Ngôn vẫn giống như trước kia nói chuyện cùng Tô Tiểu Mễ, sai Tô Tiểu Mễ chạy đôn chạy đáo làm chuyện nhà, chiến tranh lạnh gì đó chỉ một mình Tô Tiểu Mễ thực hiện mà thôi, Nghiêm Ngôn không nhàm chán đến mức tham gia mấy cái chiến tranh đó.
Cứ như một người bị câm, Tô Tiểu Mễ luôn mang theo bên mình quyển sổ tay.Nếu không có gì thì giữ yên lặng, có thì viết lên giấy đưa cho Nghiêm Ngôn nhìn.
“Tô Tiểu Mễ, nhà đã hết kem đánh răng, tan việc nhớ đi mua” Nghiêm Ngôn nói.
Tô Tiểu Mễ không nhìn Nghiêm Ngôn mà cố ý kêu ngạo hất đầu sang một bên. Khi thấy Nghiêm Ngôn không để ý tới sự kêu ngạo của mình, Tô Tiểu Mễ lạch bạch đi theo phía sau ngồi vào xe. Haizz, Tiểu Mễ ơi là Tiểu Mễ, nếu cậu thật sự kiêu ngạo sao không đi tàu điện ngầm đi làm.
Đến nơi, lúc xuống xe Tô Tiểu Mễ còn cố ý hừ một tiếng, viết tờ giấy dán lên trên cửa sổ: Xin anh tự cảnh tỉnh xem lại những việc tàn nhẫn đã làm với em, đả kích nghiêm trọng tâm hồn non nớt của em. Nếu anh không nắm chặc cơ hội biểu thị, biểu thị đó, thì em khuyên anh nên coi chừng! ! !
Nghiêm Ngôn giật xuống tờ giấy nhìn, lườm lại: “Món ăn sáng tạo kia ăn vào sẽ chết, em muốn anh biểu thị cái gì?”
Lần nữa chịu đả kích, Tô Tiểu Mễ giận đến trợn mắt, tuy nhiên miệng vẫn đóng kính không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng rồi mới xuống xe. Trong lúc làm việc Tô Tiểu Mễ càng nghĩ càng giận, giậm chân bình bịch, chuyện lần này chỉ là ngòi nổ, cậu vì Nghiêm Ngôn làm không biết bao nhiêu việc, mỗi lần hắn không chọn Đông thì chọn Tây quả thực không thể tha thứ. Lần này dù có thế nào chăng nữa cậu cũng nhất quyết thi hành chính sách chiến tranh lạnh! Hơn nữa còn phải thực nghiêm túc.
Đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, Tô Tiểu Mễ cảm thấy Nghiêm Ngôn căn bản không coi trọng quan tâm dịu dàng cậu dành cho hắn, đã vậy cậu lơ luôn, buổi trưa không đi tìm Nghiêm Ngôn ăn cơm, buổi chiều tự mình về nhà. Chờ Nghiêm Ngôn trở lại thì bày ra bộ mặt thối, Nghiêm Ngôn nhìn bộ dáng thế này của Tô Tiểu Mễ, cau mày hỏi: ” Chỉ vì một món ăn em có cần phải vậy không?”
Tô Tiểu Mễ viết thật nhanh lên giấy, sau đó đập mạnh xuống bàn: Không phải vấn đề này.
“Thế thì vấn đề gì?”
Tô Tiểu Mễ muốn cầm lấy giấy viết câu trả lời của cậu nhưng bị Nghiêm Ngôn bắt được ném qua một bên: “Nói chuyện ngay cho anh”
Tô Tiểu Mễ lắc đầu, kiên quyết không nói chuyện với tên xấu xa này.
“Thật không nói chuyện?”
“Hừ!” Hừ một tiếng, Tô Tiểu Mễ không thèm đoái hoài đến Nghiêm Ngôn bận rộn làm chuyện của mình. Nghiêm Ngôn khẽ cắn răng, người này lại dám không nhìn hắn.
Thời gian chiến tranh lạnh càng lâu Tô Tiểu Mễ càng tức giận, tại sao Nghiêm Ngôn không nói với cậu: Phiền em giúp anh việc này, hoặc nói rất vui vì có em bên cạnh, đã làm nhiều việc cho anh..v.v…rốt cuộc hắn có hiểu cậu quan tâm hắn thế nào không. Lúc đầu chỉ những tích cách giận giữ nho nhỏ còn bây giờ đã vặn vẹo khó lường.
Lúc ăn cơm thì cầm chén dằn mạnh trước mặt Nghiêm Ngôn, ngủ thì cách Nghiêm Ngôn được bao xa thì cách bao xa, không còn ngồi cùng xe Nghiêm Ngôn nữa, về tới nhà chỉ cần Nghiêm Ngôn không xem gì thì cậu sẽ mở bài ca《Người quen thuộc xa lạ 》của Tiêu Á Hiên, cậu bày đủ trò mục đích chỉ muốn Nghiêm Ngôn mở miệng.
Nhưng Nghiêm Ngôn không có phát hiện Tô Tiểu Mễ đang tức giận cực độ mà chỉ thấy cậu cố tình gây sự, bất đắc dĩ phải chịu đựng tình trạng này suốt năm ngày. Đêm nay Tô Tiểu Mễ vẫn lên giường sớm như mọi hôm, thấy Nghiêm Ngôn đi tới trước mặt cậu liền xoay người.
Nghiêm Ngôn cắn răng, mắng: “Em hành kinh không thuận có đúng không”
Không phản ứng.
Nghiêm Ngôn ngồi trên người Tô Tiểu Mễ bắt buộc cậu mắt đối mắt với hắn: “Em rốt cuộc muốn thế nào?”
Vẫn không phản ứng, Tô Tiểu Mễ dứt khoát nhắm nghiền hai mắt.
“Không nói đúng không?”
Quả nhiên không cứng đầu bình thường, Nghiêm Ngôn nắm chăn ném ra ngoài, lột đi quần áo Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ không ngừng giãy dụa, tuy nhiên miệng vẫn ngậm chặt, chân cùng tay liều mạng đẩy ra. Bị đẩy một hồi Nghiêm Ngôn dứt khoát dùng thân thể ngăn chân Tô Tiểu Mễ, giật xuống cà vạt của mình trói lại hai tay cậu: “Anh muốn xem em cứng đầu đến lúc nào”
Không ngờ lần này Tô Tiểu Mễ thật tạo phản, không vặn vẹo đến đầu óc choáng váng lại ngẩng đầu cắn mạnh một cái lên cánh tay Nghiêm Ngôn. Nghiêm Ngôn hô đau một tiếng, gầm to: ” Tô Tiểu Mễ, em giỏi lắm”
Sau đó Nghiêm Ngôn kéo bung quần Tô Tiểu Mễ, tách ra hai chân cậu, ngón tay liền thăm dò vào nơi khô thốc. Tô Tiểu Mễ đau đến thở hắt ra, Nghiêm Ngôn cuối xuống cắn môi Tô Tiểu Mễ, nhẹ giọng nói: “Đau thì kêu đi”
Lần này tâm Tô Tiểu Mễ còn cứng hơn sắt có chết cũng không nghe theo, cậu dùng sức lắc đầu.
Nghiêm Ngôn cởi ra khóa quần, ôm cái mông của Tô Tiểu Mễ nâng thật cao, đem phân thân vọt thẳng vào nơi sâu nhất. Tô Tiểu Mễ đau quằn quại, trán đã rỉ ra mồ hôi lạnh. Lúc này Nghiêm Ngôn lại cúi người xuống: “Nếu em muốn anh dịu dàng, anh sẽ làm theo”
Ánh mắt Tô Tiểu Mễ lấp đầy sương mù, chết vẫn không chịu nói, trong lòng quyết tâm thực hiện một điều: Anh không nói, em sẽ không nói .
Nghiêm Ngôn bắt đầu ở trong thân thể Tô Tiểu Mễ động đậy, hai tay Tô Tiểu Mễ bị trói chung một chỗ chịu đựng từng đợt xé rách ập đến. Một lát sau ánh mắt Tô Tiểu Mễ nhìn thấy máu vấy ra chăn giường thì càng đau hơn, rốt cục nhịn không được oa oa khóc lớn: “Anh không phải người, anh không phải người, người ta vì anh làm rất nhiều chuyện, anh vẫn chê bai đủ điều, chưa bao giờ khen em làm tốt. Anh có biết anh làm vậy làm em thấy bản thân chẳng khác nào phế vật, cố gắng đến đâu cũng không đạt yêu cầu của anh” Tô Tiểu Mễ càng nói nước mắt tràn ra càng nhiều, từ mặt chảy xuống mu bàn tay Nghiêm Ngôn: “Anh, anh luôn cho rằng em tốt với anh là chuyện đương nhiên, đương nhiên cũng được nhưng thỉnh thoảng anh cũng nên cho em thấy được công sức mình bỏ ra không bị uổng phí chứ” Tô Tiểu Mễ nói tới đây thì nói không được nữa chỉ biết khóc, càng khóc càng lớn, đem hết ủy khuất mấy ngày qua ném ra ngoài. Định chiến tranh lạnh chết cũng không kêu đau, không than thở, vậy mà cuối cùng lại thất bại thảm hại, Tô Tiểu Mễ cảm giác cậu quá vô dụng.
Nghiêm Ngôn ngừng động tác, rút ra phân thân, cởi cà vạt cột hai tay Tô Tiểu Mễ. Được tự do Tô Tiểu Mễ liền đứng lên khập khễnh đi vào phòng tắm. Lần này cậu thật sự rất giận nhưng là giận bản thân mình.
Dùng nhiều thời gian để tắm rửa, khi trở lại gian phòng cũng không thèm để ý Nghiêm Ngôn che chăn đi ngủ.
Ngày thứ hai hạ thân đau lợi hại hơn, Tô Tiểu Mễ bị buộc ngồi xe Nghiêm Ngôn đi làm, từ tối hôm qua đến bây giờ Nghiêm Ngôn vẫn không nói chuyện, Tô Tiểu Mễ nghĩ: Hẳn cậu đã nói rất rõ ràng, vẫn không nói lời nào hắn rốt cuộc có ý gì?
Một vấn đề mà nghĩ đến trưa, khi tất cả những người khác đều đi dùng cơm, Tô Tiểu Mễ vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích. Không phải cậu không muốn động mà là cái mông cậu thật sự rất đau.
Đột nhiên cậu thấy từ xa có một bóng người đi đến, ngốc cách mấy cũng biết là ai, tay xách một hộp cơm mua bên ngoài đi đến chỗ Tô Tiểu Mễ, đưa đến trước mặt cậu, bản thân cũng đốt một điếu thuốc.
“Nhìn cái gì, ăn đi”
Tô Tiểu Mễ yên lặng cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn, Nghiêm Ngôn dựa vào bàn làm việc bên cạnh hút thuốc, không nhìn Tô Tiểu Mễ ăn cơm mà như đang suy nghĩ đều gì đó.
Chờ Tô Tiểu Mễ cơm nước xong, Nghiêm Ngôn đi ra ngoài, đến cạnh cửa thì bỏ lại một câu:
“Tô Tiểu Mễ, phiền em rồi, cực khổ cho em”
Khóe miệng Tô Tiểu Mễ không ngừng giương cao, cao đến biên độ lớn nhất, xem ra trận chiến tranh lạnh kia không nhất định là cậu thua. Mặc dù thí thí của cậu bị tổn thương khá nặng nhưng cậu cũng đã cắn Nghiêm Ngôn một cái coi như huề nhau đi. Hừ, tôi nói Tiểu Mễ cậu này, cậu dường như tính sổ sai rồi, cậu chỉ cắn Nghiêm Ngôn một cái, dấu răng ngày hôm sau sẽ phai mờ, còn Nghiêm Ngôn là đâm nát cái mông của cậu đó.
Lúc này Nghiêm Ngôn ngồi bên trong xe, phiền não gãi gãi tóc mình: “Mình nói vậy quả nhiên không đủ tự nhiên mà”
Cứ như một người bị câm, Tô Tiểu Mễ luôn mang theo bên mình quyển sổ tay.Nếu không có gì thì giữ yên lặng, có thì viết lên giấy đưa cho Nghiêm Ngôn nhìn.
“Tô Tiểu Mễ, nhà đã hết kem đánh răng, tan việc nhớ đi mua” Nghiêm Ngôn nói.
Tô Tiểu Mễ không nhìn Nghiêm Ngôn mà cố ý kêu ngạo hất đầu sang một bên. Khi thấy Nghiêm Ngôn không để ý tới sự kêu ngạo của mình, Tô Tiểu Mễ lạch bạch đi theo phía sau ngồi vào xe. Haizz, Tiểu Mễ ơi là Tiểu Mễ, nếu cậu thật sự kiêu ngạo sao không đi tàu điện ngầm đi làm.
Đến nơi, lúc xuống xe Tô Tiểu Mễ còn cố ý hừ một tiếng, viết tờ giấy dán lên trên cửa sổ: Xin anh tự cảnh tỉnh xem lại những việc tàn nhẫn đã làm với em, đả kích nghiêm trọng tâm hồn non nớt của em. Nếu anh không nắm chặc cơ hội biểu thị, biểu thị đó, thì em khuyên anh nên coi chừng! ! !
Nghiêm Ngôn giật xuống tờ giấy nhìn, lườm lại: “Món ăn sáng tạo kia ăn vào sẽ chết, em muốn anh biểu thị cái gì?”
Lần nữa chịu đả kích, Tô Tiểu Mễ giận đến trợn mắt, tuy nhiên miệng vẫn đóng kính không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng rồi mới xuống xe. Trong lúc làm việc Tô Tiểu Mễ càng nghĩ càng giận, giậm chân bình bịch, chuyện lần này chỉ là ngòi nổ, cậu vì Nghiêm Ngôn làm không biết bao nhiêu việc, mỗi lần hắn không chọn Đông thì chọn Tây quả thực không thể tha thứ. Lần này dù có thế nào chăng nữa cậu cũng nhất quyết thi hành chính sách chiến tranh lạnh! Hơn nữa còn phải thực nghiêm túc.
Đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, Tô Tiểu Mễ cảm thấy Nghiêm Ngôn căn bản không coi trọng quan tâm dịu dàng cậu dành cho hắn, đã vậy cậu lơ luôn, buổi trưa không đi tìm Nghiêm Ngôn ăn cơm, buổi chiều tự mình về nhà. Chờ Nghiêm Ngôn trở lại thì bày ra bộ mặt thối, Nghiêm Ngôn nhìn bộ dáng thế này của Tô Tiểu Mễ, cau mày hỏi: ” Chỉ vì một món ăn em có cần phải vậy không?”
Tô Tiểu Mễ viết thật nhanh lên giấy, sau đó đập mạnh xuống bàn: Không phải vấn đề này.
“Thế thì vấn đề gì?”
Tô Tiểu Mễ muốn cầm lấy giấy viết câu trả lời của cậu nhưng bị Nghiêm Ngôn bắt được ném qua một bên: “Nói chuyện ngay cho anh”
Tô Tiểu Mễ lắc đầu, kiên quyết không nói chuyện với tên xấu xa này.
“Thật không nói chuyện?”
“Hừ!” Hừ một tiếng, Tô Tiểu Mễ không thèm đoái hoài đến Nghiêm Ngôn bận rộn làm chuyện của mình. Nghiêm Ngôn khẽ cắn răng, người này lại dám không nhìn hắn.
Thời gian chiến tranh lạnh càng lâu Tô Tiểu Mễ càng tức giận, tại sao Nghiêm Ngôn không nói với cậu: Phiền em giúp anh việc này, hoặc nói rất vui vì có em bên cạnh, đã làm nhiều việc cho anh..v.v…rốt cuộc hắn có hiểu cậu quan tâm hắn thế nào không. Lúc đầu chỉ những tích cách giận giữ nho nhỏ còn bây giờ đã vặn vẹo khó lường.
Lúc ăn cơm thì cầm chén dằn mạnh trước mặt Nghiêm Ngôn, ngủ thì cách Nghiêm Ngôn được bao xa thì cách bao xa, không còn ngồi cùng xe Nghiêm Ngôn nữa, về tới nhà chỉ cần Nghiêm Ngôn không xem gì thì cậu sẽ mở bài ca《Người quen thuộc xa lạ 》của Tiêu Á Hiên, cậu bày đủ trò mục đích chỉ muốn Nghiêm Ngôn mở miệng.
Nhưng Nghiêm Ngôn không có phát hiện Tô Tiểu Mễ đang tức giận cực độ mà chỉ thấy cậu cố tình gây sự, bất đắc dĩ phải chịu đựng tình trạng này suốt năm ngày. Đêm nay Tô Tiểu Mễ vẫn lên giường sớm như mọi hôm, thấy Nghiêm Ngôn đi tới trước mặt cậu liền xoay người.
Nghiêm Ngôn cắn răng, mắng: “Em hành kinh không thuận có đúng không”
Không phản ứng.
Nghiêm Ngôn ngồi trên người Tô Tiểu Mễ bắt buộc cậu mắt đối mắt với hắn: “Em rốt cuộc muốn thế nào?”
Vẫn không phản ứng, Tô Tiểu Mễ dứt khoát nhắm nghiền hai mắt.
“Không nói đúng không?”
Quả nhiên không cứng đầu bình thường, Nghiêm Ngôn nắm chăn ném ra ngoài, lột đi quần áo Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ không ngừng giãy dụa, tuy nhiên miệng vẫn ngậm chặt, chân cùng tay liều mạng đẩy ra. Bị đẩy một hồi Nghiêm Ngôn dứt khoát dùng thân thể ngăn chân Tô Tiểu Mễ, giật xuống cà vạt của mình trói lại hai tay cậu: “Anh muốn xem em cứng đầu đến lúc nào”
Không ngờ lần này Tô Tiểu Mễ thật tạo phản, không vặn vẹo đến đầu óc choáng váng lại ngẩng đầu cắn mạnh một cái lên cánh tay Nghiêm Ngôn. Nghiêm Ngôn hô đau một tiếng, gầm to: ” Tô Tiểu Mễ, em giỏi lắm”
Sau đó Nghiêm Ngôn kéo bung quần Tô Tiểu Mễ, tách ra hai chân cậu, ngón tay liền thăm dò vào nơi khô thốc. Tô Tiểu Mễ đau đến thở hắt ra, Nghiêm Ngôn cuối xuống cắn môi Tô Tiểu Mễ, nhẹ giọng nói: “Đau thì kêu đi”
Lần này tâm Tô Tiểu Mễ còn cứng hơn sắt có chết cũng không nghe theo, cậu dùng sức lắc đầu.
Nghiêm Ngôn cởi ra khóa quần, ôm cái mông của Tô Tiểu Mễ nâng thật cao, đem phân thân vọt thẳng vào nơi sâu nhất. Tô Tiểu Mễ đau quằn quại, trán đã rỉ ra mồ hôi lạnh. Lúc này Nghiêm Ngôn lại cúi người xuống: “Nếu em muốn anh dịu dàng, anh sẽ làm theo”
Ánh mắt Tô Tiểu Mễ lấp đầy sương mù, chết vẫn không chịu nói, trong lòng quyết tâm thực hiện một điều: Anh không nói, em sẽ không nói .
Nghiêm Ngôn bắt đầu ở trong thân thể Tô Tiểu Mễ động đậy, hai tay Tô Tiểu Mễ bị trói chung một chỗ chịu đựng từng đợt xé rách ập đến. Một lát sau ánh mắt Tô Tiểu Mễ nhìn thấy máu vấy ra chăn giường thì càng đau hơn, rốt cục nhịn không được oa oa khóc lớn: “Anh không phải người, anh không phải người, người ta vì anh làm rất nhiều chuyện, anh vẫn chê bai đủ điều, chưa bao giờ khen em làm tốt. Anh có biết anh làm vậy làm em thấy bản thân chẳng khác nào phế vật, cố gắng đến đâu cũng không đạt yêu cầu của anh” Tô Tiểu Mễ càng nói nước mắt tràn ra càng nhiều, từ mặt chảy xuống mu bàn tay Nghiêm Ngôn: “Anh, anh luôn cho rằng em tốt với anh là chuyện đương nhiên, đương nhiên cũng được nhưng thỉnh thoảng anh cũng nên cho em thấy được công sức mình bỏ ra không bị uổng phí chứ” Tô Tiểu Mễ nói tới đây thì nói không được nữa chỉ biết khóc, càng khóc càng lớn, đem hết ủy khuất mấy ngày qua ném ra ngoài. Định chiến tranh lạnh chết cũng không kêu đau, không than thở, vậy mà cuối cùng lại thất bại thảm hại, Tô Tiểu Mễ cảm giác cậu quá vô dụng.
Nghiêm Ngôn ngừng động tác, rút ra phân thân, cởi cà vạt cột hai tay Tô Tiểu Mễ. Được tự do Tô Tiểu Mễ liền đứng lên khập khễnh đi vào phòng tắm. Lần này cậu thật sự rất giận nhưng là giận bản thân mình.
Dùng nhiều thời gian để tắm rửa, khi trở lại gian phòng cũng không thèm để ý Nghiêm Ngôn che chăn đi ngủ.
Ngày thứ hai hạ thân đau lợi hại hơn, Tô Tiểu Mễ bị buộc ngồi xe Nghiêm Ngôn đi làm, từ tối hôm qua đến bây giờ Nghiêm Ngôn vẫn không nói chuyện, Tô Tiểu Mễ nghĩ: Hẳn cậu đã nói rất rõ ràng, vẫn không nói lời nào hắn rốt cuộc có ý gì?
Một vấn đề mà nghĩ đến trưa, khi tất cả những người khác đều đi dùng cơm, Tô Tiểu Mễ vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích. Không phải cậu không muốn động mà là cái mông cậu thật sự rất đau.
Đột nhiên cậu thấy từ xa có một bóng người đi đến, ngốc cách mấy cũng biết là ai, tay xách một hộp cơm mua bên ngoài đi đến chỗ Tô Tiểu Mễ, đưa đến trước mặt cậu, bản thân cũng đốt một điếu thuốc.
“Nhìn cái gì, ăn đi”
Tô Tiểu Mễ yên lặng cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn, Nghiêm Ngôn dựa vào bàn làm việc bên cạnh hút thuốc, không nhìn Tô Tiểu Mễ ăn cơm mà như đang suy nghĩ đều gì đó.
Chờ Tô Tiểu Mễ cơm nước xong, Nghiêm Ngôn đi ra ngoài, đến cạnh cửa thì bỏ lại một câu:
“Tô Tiểu Mễ, phiền em rồi, cực khổ cho em”
Khóe miệng Tô Tiểu Mễ không ngừng giương cao, cao đến biên độ lớn nhất, xem ra trận chiến tranh lạnh kia không nhất định là cậu thua. Mặc dù thí thí của cậu bị tổn thương khá nặng nhưng cậu cũng đã cắn Nghiêm Ngôn một cái coi như huề nhau đi. Hừ, tôi nói Tiểu Mễ cậu này, cậu dường như tính sổ sai rồi, cậu chỉ cắn Nghiêm Ngôn một cái, dấu răng ngày hôm sau sẽ phai mờ, còn Nghiêm Ngôn là đâm nát cái mông của cậu đó.
Lúc này Nghiêm Ngôn ngồi bên trong xe, phiền não gãi gãi tóc mình: “Mình nói vậy quả nhiên không đủ tự nhiên mà”