Nói như vậy, kỹ thuật tổn thương người khác thì Thẩm Dịch và Giang Thừa Mạc mỗi người có riêng một cách.
Giang Thừa Mạc chú ý rút gọn đúng trọng tâm, trúng tim đen, khiến người dù hình dáng bên ngoài có đẹp hay thông minh như nào cũng bị chê bai tới không còn vị trí nào trong xã hội, do đó càng thích so sánh người khác với động vật tương đương, ví dụ như quạ đen bay trên trời heo đen chạy trên đất con cóc bơi dưới nước, lại so sánh người kia với đồ điện tử, ví dụ hệ thống máy tính bị đào thải máy ảnh chụp hình quá lỗi thời; so sánh với anh mà nói, Thẩm Dịch có vẻ cay nghiệt, thông qua cách sắp xếp các thành ngữ ngạn ngữ hình dung từ, trực tiếp mắng đúng tội của người, không cố kỵ đối phương có chịu đựng được không, hơn nữa anh còn hết sức thích nói phóng đại, đổi trắng thay đen, có thể sắc mặt không đổi nói một người bị mù thành người sống thực vật, nói người bị cảm trở thành bênh nan y giai đoạn cuối, rõ ràng là ba hoa chích chòe ăn nói bừa bãi, lại cố tình khiến đối phương đường hoàng đội một cái mũ trên đầu, kết quả dĩ nhiên là trách nhiệm đều ở hết trên người đối phương.
Bộ dáng Thẩm Dịch nhìn có vẻ như đã nín nhịn hồi lâu, câu thứ nhất nếu nói ra, phía sau nhất định sẽ có một tràng dài nữa: “Anh trai em gái thân thiết không ít, nhưng người không có máu mủ lại có thể thân thiết như em với Giang Thừa Mạc đếm ra được mấy đôi. Đến tột cùng Lý Duy Diệp có gì tốt, đáng giá để em làm bức tường sao? A, nói như vậy cũng không đúng, thật ra thì anh ta cũng có, dịu dàng chăm sóc, hài hước vui vẻ, không có đam mê bất lương, trước mắt giống như coi em là nhất, hiện giờ phải chia tay em cảm thấy đáng tiếc cũng không quá đáng. Em chờ đợi anh ta cũng là chính đáng. Nhưng vấn đề là, em vì một Lý Duy Diệp ở thành phố A mà làm người thành phố T quay một vòng, em đáng giá sao? Lý Duy Diệp kia có thế nào đi nữa cũng có thể ăn ý với em hơn Giang Thừa Mạc sao? Các người hiểu nhau hết rồi sao? Em cảm thấy vì một người Lý Duy Diệp không liên quan, từ nay về sau không qua lại với người chăm sóc em hai mươi mấy năm, đáng giá không?”
“Được rồi, anh thừa nhận, anh thẳng thắn, việc chính anh trở về là vì chia rẽ em và Lý Duy Diệp. Dù sao, tình yêu cẩu huyết này của bọn em khi quay đầu một trong ba người sẽ là người ra đi, mà anh cũng khẳng định, người ra đi là Lý Duy Diệp. Mà kinh nghiệm thì đau dài không bằng đau ngắn, em chia tay với Lý Duy Diệp càng sớm càng tốt. Thật ra thì, Tống Tây, em suy nghĩ kỹ một chút, em cũng không còn thích Lý Duy Diệp như xưa nữa có phải hay không?”
Thẩm Dịch nói một hơi từ đầu đến cuối, nghỉ ngơi một lát còn lại đều là khả năng phát triển của cô và Giang Thừa Mạc, thấy sắc mặt Tống Tiểu Tây đã khó coi đến đỉnh điểm, trề môi một cái, sau vài giây ngậm miệng, lấy chìa khóa xe xoay xoay trên ngón tay, làm bộ thở dài: “Thật ra thì anh cực kỳ ghét làm bà mối. Cái việc này thực sự làm tổn hại tới hình tượng của anh, việc này nên để các bác gái bốn mươi năm mươi tuổi chứ. Hơn nữa ghê tởm nhất chính là, rõ ràng anh đang làm chuyện tốt nha, tại sao còn để cho anh phải lôi ra chiếc xe thể thao trăm vạn đây? Ông trời ơi tại sao!?”
Thẩm Dịch nhìn thấy Tống Tiểu Tây lạnh mặt lại muốn đi, vẫn kịp nói nhanh một câu: “A đúng rồi, lúc này Giang Thừa Mạc nhập viện rồi, bệnh rất nghiêm trọng. Đúng không, Tuệ Tuệ?”
Tuệ Tuệ mở đôi mắt đen nhánh, gật đầu mạnh mẽ.
Tống Tiểu Tây lại một lần nữa cảm thấy nhức đầu. Cô cũng biết trực giác vừa rồi của mình là chính xác, vừa thấy Thẩm Dịch khẳng định không có chuyện tốt. Anh luôn là người không chịu ở yên, đụng phải chuyện không rõ ràng, anh không thò chân vào khẳng định tâm can sẽ ngứa ngáy khó chịu. Hơn nữa, đáng hận hơn là anh kéo theo Tuệ Tuệ, dùng đứa bé tiến hành uy hiếp cô, ép cô không thể không tới nghe anh nói dóc. Cô đi về nhất định nguyền rủa anh ăn cơm không thêm muối, ra cửa bị vấp, tán gái thì muốn mà không được, đêm không được ngủ ngon.
Quay về nhà Tống Tiểu Tây trở nên mờ mịt. Vấn đề mà cô vẫn trốn tránh giờ ngóc đầu quay trở lại, hơn nữa Thẩm Dịch quạt gió thổi lửa rất mạnh, khiến cô ban ngày không được an bình, buổi tối trằn trọc trở mình.
Trước đó cô từng có ý tưởng muốn hỏi rằng, nếu Giang Thừa Mạc làm việc kia, vậy sao không thể làm ổn thỏa một chút, tiến hành từ từ một chút, để cô chuẩn bị tâm lý kỹ một chút. Nhưng sau đó cô nghĩ một lần nữa nữa, lại không tìm được phương thức ở cùng Giang Thừa Mạc giống như trước đây. Nếu để Giang Thừa Mạc giống như bạn trai trước của cô cầm hoa đứng dưới lầu giữa các cây nến được xếp thành hình trái tim thổ lộ, hoặc giống như Lý Duy Diệp nụ cười tươi thủ thỉ nói anh thích em, như thế Giang Thừa Mạc này không phải Giang Thừa Mạc, chắc chắn anh bị Ngưu quỷ Xà thần nhập vào rồi.
Ngày đó trước lúc cô đi xa đã lộ ra cảnh cáo trong lời nói, nói nếu như cô còn có chút lương tâm, thì tốt nhất nên đến bệnh viện thăm Giang Thừa Mạc. Tống Tiểu Tây biết rõ ràng anh lại dùng thứ đạo đức thấp nhất để nói chuyện với cô, vô duyên vô cớ chụp cho cô một cái mũ, nhưng mà cô do dự hồi lâu quyết định đi bệnh viện.
Kết quả biết được hôm qua bệnh nhân Giang Thừa Mạc đã xuất viện, Tống Tiểu Tây hỏi nguyên nhân bệnh của anh, sau đó được nói là do virus cảm dẫn đến sốt cao không lùi, bị người cưỡng chế bắt nằm viện, cho đến ngày hôm qua hạ sốt mới được xuất viện.
Tống Tiểu Tây có chút ngạc nhiên. Ở trong ấn tượng của cô, Giang Thừa Mạc vẫn thuộc trường phái siêu nhân. Đúng giờ ăn cơm đúng giờ làm việc đúng giờ nghỉ ngơi, chạy bộ sáng sớm hàng ngày, đi tập gym theo lịch, không hút thuốc, cực ít uống rượu, không đi hộp đêm, sắc đẹp không có lực hút quá lớn, ngay cả sở thích đều là học chơi cờ vây đi câu cá tu thân dưỡng tính, thói quen tốt, khỏe mạnh.
Theo tiêu chuẩn như vậy, lẽ ra anh sẽ không quấn hút bệnh cảm, không ngờ anh có thể bị bệnh giày vò triền miên từ lúc cô đi thành phố A đến bây giờ, cũng đến ba tuần rồi.
Trước giờ lá gan Tống Tiểu Tây chưa bao giờ nghĩ tới mục tiêu Giang Thừa Mạc nhắm tới chính là cô. Cô vốn cho là, anh giống như quỹ đạo của các tinh cầu trong hệ mặt trời thì nên xứng với một người dịu dàng thiện lương, rộng lượng chu toàn, dùng giọng chua xót mà nói, người vợ nào có thể mềm hóa con người lạnh lùng cứng rắn như anh. Cho tới bây giờ Tống Tiểu Tây không muốn mình có thể đảm đương công việc này.
Cô cố gắng cẩn thận nhớ lại trước đây anh có biểu hiện chút dấu hiệu nào không. Nhưng mà trừ nụ hôn kia, cái khác Giang Thừa Mạc đều hình như che đậy được rất tốt. Trước kia anh cũng đối xử như vậy với cô trước sau như một, khó chịu khi cô vượt quá khuôn phép, theo ý cô, chuyện gì cũng dùng tình nghĩa anh em sâu đậm để giải thích, trừ nụ hôn kia.
Còn có thể dùng cách nói cẩu huyết khác để giải thích, như ngạn ngữ nói, lúc bắt đầu thói quen như tơ nhện, về sau thói quen sẽ như dây thừng, quan hệ của hai người đã sớm thay đổi từ từ, mà cho đến bây giờ, cách đây không lâu rốt cuộc có người nhận ra được.
Tống Tiểu Tây nghĩ tới nghĩ lui, càng trở nên mù mờ mơ hồ, giống như bị trói ở một Họa địa trong lao, không tìm được đường ra.
Mà lại nghĩ đến tương lai, cô càng thêm nhức đầu. Bây giờ cô khó có thể tưởng tượng mình và Giang Thừa Mạc sống chung như người yêu. Ăn cơm dạo phố đi xem phim, nửa đêm gọi điện thoại một chút, ngã bệnh có người mua thuốc có người chăm sóc, những thứ này cô và Giang Thừa Mạc đều đã làm. Mà chính bởi vì lấy danh nghĩa anh em làm, cô càng khó khăn khi ghép tên Tống Tiểu Tây và Giang Thừa Mạc thành người yêu. Cô có thể tưởng tượng cô đi xem phim với Giang Thừa Mạc, trên đường ngả trên vai anh ngủ, hoặc một người một miếng bỏng ngô, nhưng quan trọng là khó có thể tưởng tượng được cảnh hai người cầm tay đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Lúc Tống Tiểu Tây suy nghĩ khổ sở đến trướng cả não, đều sẽ không tự chủ được nhớ lại những lúc bên nhau trước kia. Thật ra thì vào ngày Valentine hai năm trước, cô đi xem phim với Giang Thừa Mạc. Đó là bởi vì cô nhất thời nổi lên thú vui, coi việc công bố với những người đẹp khác là cô đi xem phim với người đàn ông độc thân hoàng kim Giang Thừa Mạc là chuyện vui, lúc đó Giang Thừa Mạc giễu cợt cô ham hố hư vinh, nghịch ngợm quấy phá, sau đó vẫn bị cô om sòm kéo đi xem phim. Hai người đi xem một bộ phim tình cảm nổi tiếng, Tống Tiểu Tây rất vui sướng, mà Giang Thừa Mạc là tựa đầu ngủ từ đầu đến cuối. Anh mắt điếc tai ngơ đối với những tiếng to lớn ở trong rạp chiếu phim, vẫn ngủ hết sức ngon lành, nhưng tư thế ngồi vẫn rất đẹp mắt, vắt hai chân, phía sau lưng thẳng tắp, một tay ôm cánh tay, một tay chống cằm, hơi nghiêng đầu, nhắm mắt từ lúc bắt đầu phim chiếu đến kết thúc. Sau đó Tống Tiểu Tây bày tỏ bất mãn mãnh liệt đối với hành vi này của anh, mà Giang Thừa Mạc cũng cười nhạo cô: “Mấy câu ba hoa có thể ghép thành một bộ phim điện ảnh, quả thật là quá tệ, em nghĩ là ai cũng nhàm chán như em sao?”
Tống Tiểu Tây trợn mắt giơ chân vung tay: “Cái này gọi là nghệ thuật! Cái này gọi là sở thích! Cái này gọi là hưởng thụ! Cái này gọi là giải trí thích hợp! Cái người này thật là ông chủ cổ đông nhàm chán cứng ngắc.”
Giọng nói Giang Thừa Mạc lành lạnh: “Một nam một nữ đứng dưới cây táo, vừa đứng vừa khóc sướt mướt, em nói hưởng thụ là như vậy? Dài dòng dây dưa không dứt khoát. Thật may bạn gái anh không phải là em.”
Lúc ấy Tống Tiểu Tây chỉ là quyết định không bao giờ đi xem phim với Giang Thừa Mạc nữa, lại chưa từng nghĩ rằng đó là lời tiên đoán trước.
Những ngày qua Lý Duy Diệp đều đúng giờ gọi điện thoại cho cô. Có một lần Tống Tiểu Tây đang tâm phiền ý loạn, nhìn chòng chọc ba chữ “Lý Duy Diệp” hiện trên màn hình điện thoại, cuối cùng cũng vô thức không nghe máy, tận đêm khuya không yên lòng lại gọi điện lại; còn có lần cô chỉ qua loa, Lý Duy Diệp vẫn rất ôn hòa hỏi cô đang làm cái gì, cô không thể nào trả lời thật rằng đang sửa sang lại mọi thứ trong đầu, chỉ đành nói giáo sư tìm cô để tắt điện thoại.
Kết thúc cuộc trò chuyện khiến cô bắt đầu cảm thấy áy náy không dứt, mà loại cảm giác áy náy cùng với những thứ hỗn loạn kia đan vào nhau, càng khiến đầu cô đau muốn nứt.
Sau đó, cô sắp xếp cuối cùng lý giải hai cách không tính là ý nghĩ. Cô suy nghĩ tỉ mỉ quan hệ cô và Giang Thừa Mạc, cảm giác nếu mình thuận theo ý của anh, cô sẽ cảm thấy kỳ cục, còn có phần lúng túng; nhưng cô có thể chắc chắn rằng nếu không tiến thêm, hai người cũng sẽ không thể trở về như ngày trước nữa, từ đó về sau sẽ rất khó không gặp gỡ, như thế, cô lại cảm thấy thật khổ sở khó miêu tả.
Tống Tiểu Tây cảm thấy mình cứ nghĩ nữa thì đầu sẽ nổ tung mất.
Trước khi chính bản thân nổ tung cô tìm cửa hàng giải quyết cơm trưa. Khách quan mà nói, mặc dù Tống Tiểu Tây thỉnh thoảng khinh bỉ cử chỉ Giang Thừa Mạc quá mức tinh xác phiền toái, vậy mà thói quen của anh không chút một mà ảnh hưởng tới cô. Nói ví dụ như anh một ngày ba bữa, không thể về nhà giải quyết thì phải tìm một khách sạn sạch sẽ có đầu bếp nấu ăn ngon để ăn cơm, thậm chí còn có lúc gọi hẳn một phòng riêng. Tống Tiểu Tây đi theo anh đã lâu, cũng nuôi thành tật xấu đó. Gần đây cô tìm tòi cả con đường, tìm đến cửa hàng Tây mà Giang Thừa Mạc đã từng dẫn cô tới, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ chậm rãi đi vào bên trong.
Nhưng cô không ngờ tình huống thật khéo như vậy, khéo tới buổi trưa hôm nay Giang Thừa Mạc cũng ngồi ở trong cửa hàng.
Anh ngồi cạnh cửa sổ, bên tay phải cách đó không xa là chiếc cửa sổ vừa cao lại vừa rộng sát đất. Ánh nắng tháng năm thành phố T tươi sáng, xuyên thấu qua cửa kính không dính một hạt bụi nào, khiến cho lông mi dài của anh nhuộm một chút màu vàng nhạt. Giang Thừa Mạc ngồi một mình ở đó, mặt mày vi liễm, sắc mặt bình tĩnh, xương cổ tay lộ rõ ở cổ áo, tay thuận ung dung cắt thịt bò bít tết, hình như chưa phát hiện ra cô.
Tống Tiểu Tây liếc nhìn, chưa bao giờ cảm thấy khó nghĩ như vậy. Cô nghĩ trước mắt cứ giả bộ không thấy, vậy mà cô và Giang Thừa Mạc trước giờ trong quá khứ chưa bao giờ có việc giả bộ như không thấy; nhưng cô lại cảm thấy giờ cô không thể đảm nhiệm được việc nói chuyện với anh, đang tiến lùi đều khó, thì nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc lại bình thản: “Tống Tây.”
Tống Tiểu Tây thở dài trong lòng, nắm thật chặt tay, sau đó gọi ba tiếng: “… Anh Thừa Mạc.”
Giang Thừa Mạc nâng mí mắt, để dao nĩa xuống, chỉ phía đối diện mình, mở miệng: “Em ngồi ở đây.”
Nói như vậy, kỹ thuật tổn thương người khác thì Thẩm Dịch và Giang Thừa Mạc mỗi người có riêng một cách.
Giang Thừa Mạc chú ý rút gọn đúng trọng tâm, trúng tim đen, khiến người dù hình dáng bên ngoài có đẹp hay thông minh như nào cũng bị chê bai tới không còn vị trí nào trong xã hội, do đó càng thích so sánh người khác với động vật tương đương, ví dụ như quạ đen bay trên trời heo đen chạy trên đất con cóc bơi dưới nước, lại so sánh người kia với đồ điện tử, ví dụ hệ thống máy tính bị đào thải máy ảnh chụp hình quá lỗi thời; so sánh với anh mà nói, Thẩm Dịch có vẻ cay nghiệt, thông qua cách sắp xếp các thành ngữ ngạn ngữ hình dung từ, trực tiếp mắng đúng tội của người, không cố kỵ đối phương có chịu đựng được không, hơn nữa anh còn hết sức thích nói phóng đại, đổi trắng thay đen, có thể sắc mặt không đổi nói một người bị mù thành người sống thực vật, nói người bị cảm trở thành bênh nan y giai đoạn cuối, rõ ràng là ba hoa chích chòe ăn nói bừa bãi, lại cố tình khiến đối phương đường hoàng đội một cái mũ trên đầu, kết quả dĩ nhiên là trách nhiệm đều ở hết trên người đối phương.
Bộ dáng Thẩm Dịch nhìn có vẻ như đã nín nhịn hồi lâu, câu thứ nhất nếu nói ra, phía sau nhất định sẽ có một tràng dài nữa: “Anh trai em gái thân thiết không ít, nhưng người không có máu mủ lại có thể thân thiết như em với Giang Thừa Mạc đếm ra được mấy đôi. Đến tột cùng Lý Duy Diệp có gì tốt, đáng giá để em làm bức tường sao? A, nói như vậy cũng không đúng, thật ra thì anh ta cũng có, dịu dàng chăm sóc, hài hước vui vẻ, không có đam mê bất lương, trước mắt giống như coi em là nhất, hiện giờ phải chia tay em cảm thấy đáng tiếc cũng không quá đáng. Em chờ đợi anh ta cũng là chính đáng. Nhưng vấn đề là, em vì một Lý Duy Diệp ở thành phố A mà làm người thành phố T quay một vòng, em đáng giá sao? Lý Duy Diệp kia có thế nào đi nữa cũng có thể ăn ý với em hơn Giang Thừa Mạc sao? Các người hiểu nhau hết rồi sao? Em cảm thấy vì một người Lý Duy Diệp không liên quan, từ nay về sau không qua lại với người chăm sóc em hai mươi mấy năm, đáng giá không?”
“Được rồi, anh thừa nhận, anh thẳng thắn, việc chính anh trở về là vì chia rẽ em và Lý Duy Diệp. Dù sao, tình yêu cẩu huyết này của bọn em khi quay đầu một trong ba người sẽ là người ra đi, mà anh cũng khẳng định, người ra đi là Lý Duy Diệp. Mà kinh nghiệm thì đau dài không bằng đau ngắn, em chia tay với Lý Duy Diệp càng sớm càng tốt. Thật ra thì, Tống Tây, em suy nghĩ kỹ một chút, em cũng không còn thích Lý Duy Diệp như xưa nữa có phải hay không?”
Thẩm Dịch nói một hơi từ đầu đến cuối, nghỉ ngơi một lát còn lại đều là khả năng phát triển của cô và Giang Thừa Mạc, thấy sắc mặt Tống Tiểu Tây đã khó coi đến đỉnh điểm, trề môi một cái, sau vài giây ngậm miệng, lấy chìa khóa xe xoay xoay trên ngón tay, làm bộ thở dài: “Thật ra thì anh cực kỳ ghét làm bà mối. Cái việc này thực sự làm tổn hại tới hình tượng của anh, việc này nên để các bác gái bốn mươi năm mươi tuổi chứ. Hơn nữa ghê tởm nhất chính là, rõ ràng anh đang làm chuyện tốt nha, tại sao còn để cho anh phải lôi ra chiếc xe thể thao trăm vạn đây? Ông trời ơi tại sao!?”
Thẩm Dịch nhìn thấy Tống Tiểu Tây lạnh mặt lại muốn đi, vẫn kịp nói nhanh một câu: “A đúng rồi, lúc này Giang Thừa Mạc nhập viện rồi, bệnh rất nghiêm trọng. Đúng không, Tuệ Tuệ?”
Tuệ Tuệ mở đôi mắt đen nhánh, gật đầu mạnh mẽ.
Tống Tiểu Tây lại một lần nữa cảm thấy nhức đầu. Cô cũng biết trực giác vừa rồi của mình là chính xác, vừa thấy Thẩm Dịch khẳng định không có chuyện tốt. Anh luôn là người không chịu ở yên, đụng phải chuyện không rõ ràng, anh không thò chân vào khẳng định tâm can sẽ ngứa ngáy khó chịu. Hơn nữa, đáng hận hơn là anh kéo theo Tuệ Tuệ, dùng đứa bé tiến hành uy hiếp cô, ép cô không thể không tới nghe anh nói dóc. Cô đi về nhất định nguyền rủa anh ăn cơm không thêm muối, ra cửa bị vấp, tán gái thì muốn mà không được, đêm không được ngủ ngon.
Quay về nhà Tống Tiểu Tây trở nên mờ mịt. Vấn đề mà cô vẫn trốn tránh giờ ngóc đầu quay trở lại, hơn nữa Thẩm Dịch quạt gió thổi lửa rất mạnh, khiến cô ban ngày không được an bình, buổi tối trằn trọc trở mình.
Trước đó cô từng có ý tưởng muốn hỏi rằng, nếu Giang Thừa Mạc làm việc kia, vậy sao không thể làm ổn thỏa một chút, tiến hành từ từ một chút, để cô chuẩn bị tâm lý kỹ một chút. Nhưng sau đó cô nghĩ một lần nữa nữa, lại không tìm được phương thức ở cùng Giang Thừa Mạc giống như trước đây. Nếu để Giang Thừa Mạc giống như bạn trai trước của cô cầm hoa đứng dưới lầu giữa các cây nến được xếp thành hình trái tim thổ lộ, hoặc giống như Lý Duy Diệp nụ cười tươi thủ thỉ nói anh thích em, như thế Giang Thừa Mạc này không phải Giang Thừa Mạc, chắc chắn anh bị Ngưu quỷ Xà thần nhập vào rồi.
Ngày đó trước lúc cô đi xa đã lộ ra cảnh cáo trong lời nói, nói nếu như cô còn có chút lương tâm, thì tốt nhất nên đến bệnh viện thăm Giang Thừa Mạc. Tống Tiểu Tây biết rõ ràng anh lại dùng thứ đạo đức thấp nhất để nói chuyện với cô, vô duyên vô cớ chụp cho cô một cái mũ, nhưng mà cô do dự hồi lâu quyết định đi bệnh viện.
Kết quả biết được hôm qua bệnh nhân Giang Thừa Mạc đã xuất viện, Tống Tiểu Tây hỏi nguyên nhân bệnh của anh, sau đó được nói là do virus cảm dẫn đến sốt cao không lùi, bị người cưỡng chế bắt nằm viện, cho đến ngày hôm qua hạ sốt mới được xuất viện.
Tống Tiểu Tây có chút ngạc nhiên. Ở trong ấn tượng của cô, Giang Thừa Mạc vẫn thuộc trường phái siêu nhân. Đúng giờ ăn cơm đúng giờ làm việc đúng giờ nghỉ ngơi, chạy bộ sáng sớm hàng ngày, đi tập gym theo lịch, không hút thuốc, cực ít uống rượu, không đi hộp đêm, sắc đẹp không có lực hút quá lớn, ngay cả sở thích đều là học chơi cờ vây đi câu cá tu thân dưỡng tính, thói quen tốt, khỏe mạnh.
Theo tiêu chuẩn như vậy, lẽ ra anh sẽ không quấn hút bệnh cảm, không ngờ anh có thể bị bệnh giày vò triền miên từ lúc cô đi thành phố A đến bây giờ, cũng đến ba tuần rồi.
Trước giờ lá gan Tống Tiểu Tây chưa bao giờ nghĩ tới mục tiêu Giang Thừa Mạc nhắm tới chính là cô. Cô vốn cho là, anh giống như quỹ đạo của các tinh cầu trong hệ mặt trời thì nên xứng với một người dịu dàng thiện lương, rộng lượng chu toàn, dùng giọng chua xót mà nói, người vợ nào có thể mềm hóa con người lạnh lùng cứng rắn như anh. Cho tới bây giờ Tống Tiểu Tây không muốn mình có thể đảm đương công việc này.
Cô cố gắng cẩn thận nhớ lại trước đây anh có biểu hiện chút dấu hiệu nào không. Nhưng mà trừ nụ hôn kia, cái khác Giang Thừa Mạc đều hình như che đậy được rất tốt. Trước kia anh cũng đối xử như vậy với cô trước sau như một, khó chịu khi cô vượt quá khuôn phép, theo ý cô, chuyện gì cũng dùng tình nghĩa anh em sâu đậm để giải thích, trừ nụ hôn kia.
Còn có thể dùng cách nói cẩu huyết khác để giải thích, như ngạn ngữ nói, lúc bắt đầu thói quen như tơ nhện, về sau thói quen sẽ như dây thừng, quan hệ của hai người đã sớm thay đổi từ từ, mà cho đến bây giờ, cách đây không lâu rốt cuộc có người nhận ra được.
Tống Tiểu Tây nghĩ tới nghĩ lui, càng trở nên mù mờ mơ hồ, giống như bị trói ở một Họa địa trong lao, không tìm được đường ra.
Mà lại nghĩ đến tương lai, cô càng thêm nhức đầu. Bây giờ cô khó có thể tưởng tượng mình và Giang Thừa Mạc sống chung như người yêu. Ăn cơm dạo phố đi xem phim, nửa đêm gọi điện thoại một chút, ngã bệnh có người mua thuốc có người chăm sóc, những thứ này cô và Giang Thừa Mạc đều đã làm. Mà chính bởi vì lấy danh nghĩa anh em làm, cô càng khó khăn khi ghép tên Tống Tiểu Tây và Giang Thừa Mạc thành người yêu. Cô có thể tưởng tượng cô đi xem phim với Giang Thừa Mạc, trên đường ngả trên vai anh ngủ, hoặc một người một miếng bỏng ngô, nhưng quan trọng là khó có thể tưởng tượng được cảnh hai người cầm tay đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Lúc Tống Tiểu Tây suy nghĩ khổ sở đến trướng cả não, đều sẽ không tự chủ được nhớ lại những lúc bên nhau trước kia. Thật ra thì vào ngày Valentine hai năm trước, cô đi xem phim với Giang Thừa Mạc. Đó là bởi vì cô nhất thời nổi lên thú vui, coi việc công bố với những người đẹp khác là cô đi xem phim với người đàn ông độc thân hoàng kim Giang Thừa Mạc là chuyện vui, lúc đó Giang Thừa Mạc giễu cợt cô ham hố hư vinh, nghịch ngợm quấy phá, sau đó vẫn bị cô om sòm kéo đi xem phim. Hai người đi xem một bộ phim tình cảm nổi tiếng, Tống Tiểu Tây rất vui sướng, mà Giang Thừa Mạc là tựa đầu ngủ từ đầu đến cuối. Anh mắt điếc tai ngơ đối với những tiếng to lớn ở trong rạp chiếu phim, vẫn ngủ hết sức ngon lành, nhưng tư thế ngồi vẫn rất đẹp mắt, vắt hai chân, phía sau lưng thẳng tắp, một tay ôm cánh tay, một tay chống cằm, hơi nghiêng đầu, nhắm mắt từ lúc bắt đầu phim chiếu đến kết thúc. Sau đó Tống Tiểu Tây bày tỏ bất mãn mãnh liệt đối với hành vi này của anh, mà Giang Thừa Mạc cũng cười nhạo cô: “Mấy câu ba hoa có thể ghép thành một bộ phim điện ảnh, quả thật là quá tệ, em nghĩ là ai cũng nhàm chán như em sao?”
Tống Tiểu Tây trợn mắt giơ chân vung tay: “Cái này gọi là nghệ thuật! Cái này gọi là sở thích! Cái này gọi là hưởng thụ! Cái này gọi là giải trí thích hợp! Cái người này thật là ông chủ cổ đông nhàm chán cứng ngắc.”
Giọng nói Giang Thừa Mạc lành lạnh: “Một nam một nữ đứng dưới cây táo, vừa đứng vừa khóc sướt mướt, em nói hưởng thụ là như vậy? Dài dòng dây dưa không dứt khoát. Thật may bạn gái anh không phải là em.”
Lúc ấy Tống Tiểu Tây chỉ là quyết định không bao giờ đi xem phim với Giang Thừa Mạc nữa, lại chưa từng nghĩ rằng đó là lời tiên đoán trước.
Những ngày qua Lý Duy Diệp đều đúng giờ gọi điện thoại cho cô. Có một lần Tống Tiểu Tây đang tâm phiền ý loạn, nhìn chòng chọc ba chữ “Lý Duy Diệp” hiện trên màn hình điện thoại, cuối cùng cũng vô thức không nghe máy, tận đêm khuya không yên lòng lại gọi điện lại; còn có lần cô chỉ qua loa, Lý Duy Diệp vẫn rất ôn hòa hỏi cô đang làm cái gì, cô không thể nào trả lời thật rằng đang sửa sang lại mọi thứ trong đầu, chỉ đành nói giáo sư tìm cô để tắt điện thoại.
Kết thúc cuộc trò chuyện khiến cô bắt đầu cảm thấy áy náy không dứt, mà loại cảm giác áy náy cùng với những thứ hỗn loạn kia đan vào nhau, càng khiến đầu cô đau muốn nứt.
Sau đó, cô sắp xếp cuối cùng lý giải hai cách không tính là ý nghĩ. Cô suy nghĩ tỉ mỉ quan hệ cô và Giang Thừa Mạc, cảm giác nếu mình thuận theo ý của anh, cô sẽ cảm thấy kỳ cục, còn có phần lúng túng; nhưng cô có thể chắc chắn rằng nếu không tiến thêm, hai người cũng sẽ không thể trở về như ngày trước nữa, từ đó về sau sẽ rất khó không gặp gỡ, như thế, cô lại cảm thấy thật khổ sở khó miêu tả.
Tống Tiểu Tây cảm thấy mình cứ nghĩ nữa thì đầu sẽ nổ tung mất.
Trước khi chính bản thân nổ tung cô tìm cửa hàng giải quyết cơm trưa. Khách quan mà nói, mặc dù Tống Tiểu Tây thỉnh thoảng khinh bỉ cử chỉ Giang Thừa Mạc quá mức tinh xác phiền toái, vậy mà thói quen của anh không chút một mà ảnh hưởng tới cô. Nói ví dụ như anh một ngày ba bữa, không thể về nhà giải quyết thì phải tìm một khách sạn sạch sẽ có đầu bếp nấu ăn ngon để ăn cơm, thậm chí còn có lúc gọi hẳn một phòng riêng. Tống Tiểu Tây đi theo anh đã lâu, cũng nuôi thành tật xấu đó. Gần đây cô tìm tòi cả con đường, tìm đến cửa hàng Tây mà Giang Thừa Mạc đã từng dẫn cô tới, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ chậm rãi đi vào bên trong.
Nhưng cô không ngờ tình huống thật khéo như vậy, khéo tới buổi trưa hôm nay Giang Thừa Mạc cũng ngồi ở trong cửa hàng.
Anh ngồi cạnh cửa sổ, bên tay phải cách đó không xa là chiếc cửa sổ vừa cao lại vừa rộng sát đất. Ánh nắng tháng năm thành phố T tươi sáng, xuyên thấu qua cửa kính không dính một hạt bụi nào, khiến cho lông mi dài của anh nhuộm một chút màu vàng nhạt. Giang Thừa Mạc ngồi một mình ở đó, mặt mày vi liễm, sắc mặt bình tĩnh, xương cổ tay lộ rõ ở cổ áo, tay thuận ung dung cắt thịt bò bít tết, hình như chưa phát hiện ra cô.
Tống Tiểu Tây liếc nhìn, chưa bao giờ cảm thấy khó nghĩ như vậy. Cô nghĩ trước mắt cứ giả bộ không thấy, vậy mà cô và Giang Thừa Mạc trước giờ trong quá khứ chưa bao giờ có việc giả bộ như không thấy; nhưng cô lại cảm thấy giờ cô không thể đảm nhiệm được việc nói chuyện với anh, đang tiến lùi đều khó, thì nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc lại bình thản: “Tống Tây.”
Tống Tiểu Tây thở dài trong lòng, nắm thật chặt tay, sau đó gọi ba tiếng: “… Anh Thừa Mạc.”
Giang Thừa Mạc nâng mí mắt, để dao nĩa xuống, chỉ phía đối diện mình, mở miệng: “Em ngồi ở đây.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nói như vậy, kỹ thuật tổn thương người khác thì Thẩm Dịch và Giang Thừa Mạc mỗi người có riêng một cách.
Giang Thừa Mạc chú ý rút gọn đúng trọng tâm, trúng tim đen, khiến người dù hình dáng bên ngoài có đẹp hay thông minh như nào cũng bị chê bai tới không còn vị trí nào trong xã hội, do đó càng thích so sánh người khác với động vật tương đương, ví dụ như quạ đen bay trên trời heo đen chạy trên đất con cóc bơi dưới nước, lại so sánh người kia với đồ điện tử, ví dụ hệ thống máy tính bị đào thải máy ảnh chụp hình quá lỗi thời; so sánh với anh mà nói, Thẩm Dịch có vẻ cay nghiệt, thông qua cách sắp xếp các thành ngữ ngạn ngữ hình dung từ, trực tiếp mắng đúng tội của người, không cố kỵ đối phương có chịu đựng được không, hơn nữa anh còn hết sức thích nói phóng đại, đổi trắng thay đen, có thể sắc mặt không đổi nói một người bị mù thành người sống thực vật, nói người bị cảm trở thành bênh nan y giai đoạn cuối, rõ ràng là ba hoa chích chòe ăn nói bừa bãi, lại cố tình khiến đối phương đường hoàng đội một cái mũ trên đầu, kết quả dĩ nhiên là trách nhiệm đều ở hết trên người đối phương.
Bộ dáng Thẩm Dịch nhìn có vẻ như đã nín nhịn hồi lâu, câu thứ nhất nếu nói ra, phía sau nhất định sẽ có một tràng dài nữa: “Anh trai em gái thân thiết không ít, nhưng người không có máu mủ lại có thể thân thiết như em với Giang Thừa Mạc đếm ra được mấy đôi. Đến tột cùng Lý Duy Diệp có gì tốt, đáng giá để em làm bức tường sao? A, nói như vậy cũng không đúng, thật ra thì anh ta cũng có, dịu dàng chăm sóc, hài hước vui vẻ, không có đam mê bất lương, trước mắt giống như coi em là nhất, hiện giờ phải chia tay em cảm thấy đáng tiếc cũng không quá đáng. Em chờ đợi anh ta cũng là chính đáng. Nhưng vấn đề là, em vì một Lý Duy Diệp ở thành phố A mà làm người thành phố T quay một vòng, em đáng giá sao? Lý Duy Diệp kia có thế nào đi nữa cũng có thể ăn ý với em hơn Giang Thừa Mạc sao? Các người hiểu nhau hết rồi sao? Em cảm thấy vì một người Lý Duy Diệp không liên quan, từ nay về sau không qua lại với người chăm sóc em hai mươi mấy năm, đáng giá không?”
“Được rồi, anh thừa nhận, anh thẳng thắn, việc chính anh trở về là vì chia rẽ em và Lý Duy Diệp. Dù sao, tình yêu cẩu huyết này của bọn em khi quay đầu một trong ba người sẽ là người ra đi, mà anh cũng khẳng định, người ra đi là Lý Duy Diệp. Mà kinh nghiệm thì đau dài không bằng đau ngắn, em chia tay với Lý Duy Diệp càng sớm càng tốt. Thật ra thì, Tống Tây, em suy nghĩ kỹ một chút, em cũng không còn thích Lý Duy Diệp như xưa nữa có phải hay không?”
Thẩm Dịch nói một hơi từ đầu đến cuối, nghỉ ngơi một lát còn lại đều là khả năng phát triển của cô và Giang Thừa Mạc, thấy sắc mặt Tống Tiểu Tây đã khó coi đến đỉnh điểm, trề môi một cái, sau vài giây ngậm miệng, lấy chìa khóa xe xoay xoay trên ngón tay, làm bộ thở dài: “Thật ra thì anh cực kỳ ghét làm bà mối. Cái việc này thực sự làm tổn hại tới hình tượng của anh, việc này nên để các bác gái bốn mươi năm mươi tuổi chứ. Hơn nữa ghê tởm nhất chính là, rõ ràng anh đang làm chuyện tốt nha, tại sao còn để cho anh phải lôi ra chiếc xe thể thao trăm vạn đây? Ông trời ơi tại sao!?”
Thẩm Dịch nhìn thấy Tống Tiểu Tây lạnh mặt lại muốn đi, vẫn kịp nói nhanh một câu: “A đúng rồi, lúc này Giang Thừa Mạc nhập viện rồi, bệnh rất nghiêm trọng. Đúng không, Tuệ Tuệ?”
Tuệ Tuệ mở đôi mắt đen nhánh, gật đầu mạnh mẽ.
Tống Tiểu Tây lại một lần nữa cảm thấy nhức đầu. Cô cũng biết trực giác vừa rồi của mình là chính xác, vừa thấy Thẩm Dịch khẳng định không có chuyện tốt. Anh luôn là người không chịu ở yên, đụng phải chuyện không rõ ràng, anh không thò chân vào khẳng định tâm can sẽ ngứa ngáy khó chịu. Hơn nữa, đáng hận hơn là anh kéo theo Tuệ Tuệ, dùng đứa bé tiến hành uy hiếp cô, ép cô không thể không tới nghe anh nói dóc. Cô đi về nhất định nguyền rủa anh ăn cơm không thêm muối, ra cửa bị vấp, tán gái thì muốn mà không được, đêm không được ngủ ngon.
Quay về nhà Tống Tiểu Tây trở nên mờ mịt. Vấn đề mà cô vẫn trốn tránh giờ ngóc đầu quay trở lại, hơn nữa Thẩm Dịch quạt gió thổi lửa rất mạnh, khiến cô ban ngày không được an bình, buổi tối trằn trọc trở mình.
Trước đó cô từng có ý tưởng muốn hỏi rằng, nếu Giang Thừa Mạc làm việc kia, vậy sao không thể làm ổn thỏa một chút, tiến hành từ từ một chút, để cô chuẩn bị tâm lý kỹ một chút. Nhưng sau đó cô nghĩ một lần nữa nữa, lại không tìm được phương thức ở cùng Giang Thừa Mạc giống như trước đây. Nếu để Giang Thừa Mạc giống như bạn trai trước của cô cầm hoa đứng dưới lầu giữa các cây nến được xếp thành hình trái tim thổ lộ, hoặc giống như Lý Duy Diệp nụ cười tươi thủ thỉ nói anh thích em, như thế Giang Thừa Mạc này không phải Giang Thừa Mạc, chắc chắn anh bị Ngưu quỷ Xà thần nhập vào rồi.
Ngày đó trước lúc cô đi xa đã lộ ra cảnh cáo trong lời nói, nói nếu như cô còn có chút lương tâm, thì tốt nhất nên đến bệnh viện thăm Giang Thừa Mạc. Tống Tiểu Tây biết rõ ràng anh lại dùng thứ đạo đức thấp nhất để nói chuyện với cô, vô duyên vô cớ chụp cho cô một cái mũ, nhưng mà cô do dự hồi lâu quyết định đi bệnh viện.
Kết quả biết được hôm qua bệnh nhân Giang Thừa Mạc đã xuất viện, Tống Tiểu Tây hỏi nguyên nhân bệnh của anh, sau đó được nói là do virus cảm dẫn đến sốt cao không lùi, bị người cưỡng chế bắt nằm viện, cho đến ngày hôm qua hạ sốt mới được xuất viện.
Tống Tiểu Tây có chút ngạc nhiên. Ở trong ấn tượng của cô, Giang Thừa Mạc vẫn thuộc trường phái siêu nhân. Đúng giờ ăn cơm đúng giờ làm việc đúng giờ nghỉ ngơi, chạy bộ sáng sớm hàng ngày, đi tập gym theo lịch, không hút thuốc, cực ít uống rượu, không đi hộp đêm, sắc đẹp không có lực hút quá lớn, ngay cả sở thích đều là học chơi cờ vây đi câu cá tu thân dưỡng tính, thói quen tốt, khỏe mạnh.
Theo tiêu chuẩn như vậy, lẽ ra anh sẽ không quấn hút bệnh cảm, không ngờ anh có thể bị bệnh giày vò triền miên từ lúc cô đi thành phố A đến bây giờ, cũng đến ba tuần rồi.
Trước giờ lá gan Tống Tiểu Tây chưa bao giờ nghĩ tới mục tiêu Giang Thừa Mạc nhắm tới chính là cô. Cô vốn cho là, anh giống như quỹ đạo của các tinh cầu trong hệ mặt trời thì nên xứng với một người dịu dàng thiện lương, rộng lượng chu toàn, dùng giọng chua xót mà nói, người vợ nào có thể mềm hóa con người lạnh lùng cứng rắn như anh. Cho tới bây giờ Tống Tiểu Tây không muốn mình có thể đảm đương công việc này.
Cô cố gắng cẩn thận nhớ lại trước đây anh có biểu hiện chút dấu hiệu nào không. Nhưng mà trừ nụ hôn kia, cái khác Giang Thừa Mạc đều hình như che đậy được rất tốt. Trước kia anh cũng đối xử như vậy với cô trước sau như một, khó chịu khi cô vượt quá khuôn phép, theo ý cô, chuyện gì cũng dùng tình nghĩa anh em sâu đậm để giải thích, trừ nụ hôn kia.
Còn có thể dùng cách nói cẩu huyết khác để giải thích, như ngạn ngữ nói, lúc bắt đầu thói quen như tơ nhện, về sau thói quen sẽ như dây thừng, quan hệ của hai người đã sớm thay đổi từ từ, mà cho đến bây giờ, cách đây không lâu rốt cuộc có người nhận ra được.
Tống Tiểu Tây nghĩ tới nghĩ lui, càng trở nên mù mờ mơ hồ, giống như bị trói ở một Họa địa trong lao, không tìm được đường ra.
Mà lại nghĩ đến tương lai, cô càng thêm nhức đầu. Bây giờ cô khó có thể tưởng tượng mình và Giang Thừa Mạc sống chung như người yêu. Ăn cơm dạo phố đi xem phim, nửa đêm gọi điện thoại một chút, ngã bệnh có người mua thuốc có người chăm sóc, những thứ này cô và Giang Thừa Mạc đều đã làm. Mà chính bởi vì lấy danh nghĩa anh em làm, cô càng khó khăn khi ghép tên Tống Tiểu Tây và Giang Thừa Mạc thành người yêu. Cô có thể tưởng tượng cô đi xem phim với Giang Thừa Mạc, trên đường ngả trên vai anh ngủ, hoặc một người một miếng bỏng ngô, nhưng quan trọng là khó có thể tưởng tượng được cảnh hai người cầm tay đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Lúc Tống Tiểu Tây suy nghĩ khổ sở đến trướng cả não, đều sẽ không tự chủ được nhớ lại những lúc bên nhau trước kia. Thật ra thì vào ngày Valentine hai năm trước, cô đi xem phim với Giang Thừa Mạc. Đó là bởi vì cô nhất thời nổi lên thú vui, coi việc công bố với những người đẹp khác là cô đi xem phim với người đàn ông độc thân hoàng kim Giang Thừa Mạc là chuyện vui, lúc đó Giang Thừa Mạc giễu cợt cô ham hố hư vinh, nghịch ngợm quấy phá, sau đó vẫn bị cô om sòm kéo đi xem phim. Hai người đi xem một bộ phim tình cảm nổi tiếng, Tống Tiểu Tây rất vui sướng, mà Giang Thừa Mạc là tựa đầu ngủ từ đầu đến cuối. Anh mắt điếc tai ngơ đối với những tiếng to lớn ở trong rạp chiếu phim, vẫn ngủ hết sức ngon lành, nhưng tư thế ngồi vẫn rất đẹp mắt, vắt hai chân, phía sau lưng thẳng tắp, một tay ôm cánh tay, một tay chống cằm, hơi nghiêng đầu, nhắm mắt từ lúc bắt đầu phim chiếu đến kết thúc. Sau đó Tống Tiểu Tây bày tỏ bất mãn mãnh liệt đối với hành vi này của anh, mà Giang Thừa Mạc cũng cười nhạo cô: “Mấy câu ba hoa có thể ghép thành một bộ phim điện ảnh, quả thật là quá tệ, em nghĩ là ai cũng nhàm chán như em sao?”
Tống Tiểu Tây trợn mắt giơ chân vung tay: “Cái này gọi là nghệ thuật! Cái này gọi là sở thích! Cái này gọi là hưởng thụ! Cái này gọi là giải trí thích hợp! Cái người này thật là ông chủ cổ đông nhàm chán cứng ngắc.”
Giọng nói Giang Thừa Mạc lành lạnh: “Một nam một nữ đứng dưới cây táo, vừa đứng vừa khóc sướt mướt, em nói hưởng thụ là như vậy? Dài dòng dây dưa không dứt khoát. Thật may bạn gái anh không phải là em.”
Lúc ấy Tống Tiểu Tây chỉ là quyết định không bao giờ đi xem phim với Giang Thừa Mạc nữa, lại chưa từng nghĩ rằng đó là lời tiên đoán trước.
Những ngày qua Lý Duy Diệp đều đúng giờ gọi điện thoại cho cô. Có một lần Tống Tiểu Tây đang tâm phiền ý loạn, nhìn chòng chọc ba chữ “Lý Duy Diệp” hiện trên màn hình điện thoại, cuối cùng cũng vô thức không nghe máy, tận đêm khuya không yên lòng lại gọi điện lại; còn có lần cô chỉ qua loa, Lý Duy Diệp vẫn rất ôn hòa hỏi cô đang làm cái gì, cô không thể nào trả lời thật rằng đang sửa sang lại mọi thứ trong đầu, chỉ đành nói giáo sư tìm cô để tắt điện thoại.
Kết thúc cuộc trò chuyện khiến cô bắt đầu cảm thấy áy náy không dứt, mà loại cảm giác áy náy cùng với những thứ hỗn loạn kia đan vào nhau, càng khiến đầu cô đau muốn nứt.
Sau đó, cô sắp xếp cuối cùng lý giải hai cách không tính là ý nghĩ. Cô suy nghĩ tỉ mỉ quan hệ cô và Giang Thừa Mạc, cảm giác nếu mình thuận theo ý của anh, cô sẽ cảm thấy kỳ cục, còn có phần lúng túng; nhưng cô có thể chắc chắn rằng nếu không tiến thêm, hai người cũng sẽ không thể trở về như ngày trước nữa, từ đó về sau sẽ rất khó không gặp gỡ, như thế, cô lại cảm thấy thật khổ sở khó miêu tả.
Tống Tiểu Tây cảm thấy mình cứ nghĩ nữa thì đầu sẽ nổ tung mất.
Trước khi chính bản thân nổ tung cô tìm cửa hàng giải quyết cơm trưa. Khách quan mà nói, mặc dù Tống Tiểu Tây thỉnh thoảng khinh bỉ cử chỉ Giang Thừa Mạc quá mức tinh xác phiền toái, vậy mà thói quen của anh không chút một mà ảnh hưởng tới cô. Nói ví dụ như anh một ngày ba bữa, không thể về nhà giải quyết thì phải tìm một khách sạn sạch sẽ có đầu bếp nấu ăn ngon để ăn cơm, thậm chí còn có lúc gọi hẳn một phòng riêng. Tống Tiểu Tây đi theo anh đã lâu, cũng nuôi thành tật xấu đó. Gần đây cô tìm tòi cả con đường, tìm đến cửa hàng Tây mà Giang Thừa Mạc đã từng dẫn cô tới, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ chậm rãi đi vào bên trong.
Nhưng cô không ngờ tình huống thật khéo như vậy, khéo tới buổi trưa hôm nay Giang Thừa Mạc cũng ngồi ở trong cửa hàng.
Anh ngồi cạnh cửa sổ, bên tay phải cách đó không xa là chiếc cửa sổ vừa cao lại vừa rộng sát đất. Ánh nắng tháng năm thành phố T tươi sáng, xuyên thấu qua cửa kính không dính một hạt bụi nào, khiến cho lông mi dài của anh nhuộm một chút màu vàng nhạt. Giang Thừa Mạc ngồi một mình ở đó, mặt mày vi liễm, sắc mặt bình tĩnh, xương cổ tay lộ rõ ở cổ áo, tay thuận ung dung cắt thịt bò bít tết, hình như chưa phát hiện ra cô.
Tống Tiểu Tây liếc nhìn, chưa bao giờ cảm thấy khó nghĩ như vậy. Cô nghĩ trước mắt cứ giả bộ không thấy, vậy mà cô và Giang Thừa Mạc trước giờ trong quá khứ chưa bao giờ có việc giả bộ như không thấy; nhưng cô lại cảm thấy giờ cô không thể đảm nhiệm được việc nói chuyện với anh, đang tiến lùi đều khó, thì nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc lại bình thản: “Tống Tây.”
Tống Tiểu Tây thở dài trong lòng, nắm thật chặt tay, sau đó gọi ba tiếng: “… Anh Thừa Mạc.”
Giang Thừa Mạc nâng mí mắt, để dao nĩa xuống, chỉ phía đối diện mình, mở miệng: “Em ngồi ở đây.”