Tôi đưa lưng về phía giường cài lại nút áo sơ mi cuối cùng, đi giày cao gót, cẩn thận từng li từng tí cầm túi sách, đang định im hơi lặng tiếng rời đi, sau lưng một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Em đi đâu vậy?”
Sống lưng tôi cứng đờ, xoay người, mặt không chút thay đổi, giọng nói còn lạnh nhạt hơn so với anh: “Về nhà.”
Thẩm Dịch ngồi dậy, lộ ra đường cong sống lưng khêu gợi, cũng làm bộ muốn xuống giường: “Anh đưa về.”
“Không cần, cám ơn.”
Anh cài áo choàng tắm, nhìn tôi một cái, vẫn kiên trì câu nói kia: “Anh đưa em về.”
Tôi nghĩ tôi bắt đầu có chút thẹn quá hóa giận, giọng nói nguội lạnh trả lời anh: “Tôi nói không cần.”
Lúc này không đợi anh nói nữa, liền cầm túi sách của mình lên đi ra khỏi phòng khách sạn.
Tôi đeo kính râm gần như che nửa khuôn mặt, tự nhận lấy một tư thái không có sơ hở nào đi ra khỏi thang máy, cho đến lúc chui vào taxi, mới dám nhíu lông mày lại, sau đó bàn tay che mắt, nhẹ nhàng thở dài một cái.
Tôi thề, trước đó, tôi đập vỡ đầu cũng không từng nghĩ tới mình sẽ dính vào bất cứ thứ gì với Thẩm Dịch người này.
Nghĩ tới Ngải Mộc tôi cũng được tính là một thành phần tri thức cao cấp, đi học được học bổng quốc gia, công việc cũng là trợ lý cao cấp. từ nhỏ đến lớn được vô số vinh dự khen ngợi, đếm không hết những đấu đá lục đục mới bò được tới vị trí ngày hôm nay, không muốn kết hôn trước ba mươi tuổi, không muốn trước khi kết hôn mà say rượu sảy ra chuyện tình một đêm, càng không muốn nghĩ tới tình một đêm lại là Thẩm Dịch, người đàn ông như vậy.
Thẩm Dịch, là người bạn thân của lãnh đạo không nói không cười của tôi, nghe nói từ nhà trẻ đã am hiểu quyến rũ các cô gái nhỏ.
Càng trưởng thành càng bẻ vô số hoa, con cháu nhà giàu, lời ngon tiếng ngọt, một đường phù hoa gẩy liễu trải qua trăm ngàn mỹ nữ đã đạt tới vị trí hoa hoa công tử (playboy), tôi tính không năm mươi thì cũng một tá, không một tá thì ít nhất cũng đếm hết đầu ngón tay.
Trong taxi tôi luôn suy nghĩ một vấn đề, đêm hôm trước, đến tột cùng tại sao tôi lại uống nhiều rượu như vậy? Lại đến cuối cùng tại sao lại muốn lên giường với Thẩm Dịch hả?
Nhưng mà cho dù là say rượu, cuối cùng cũng là mình phạm sai lầm. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một câu có thể giải thích đúng nhất: này quả thật là… nghiệp chướng.
Tôi rất muốn dành thời gian để tìm một nơi để tóm tắt lại bài học này, nhưng tôi không nhàn rỗi. Thậm chí tôi còn chưa kịp về nhà đổi quần áo, vị lãnh đạo có khuôn mặt trước sau như một đã gọi điện thoại tới.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ ba mốt phút. Vượt qua thời gian quẹt thẻ một phút.
Vị cấp trên của tôi luôn đúng giờ quá mức, tác phong của quân Đức, căm thù đến tận xương tủy việc chậm trễ kéo dài thời gian, có người trở về phòng họp một một phút, vị đó đóng cửa không cho người ta vào bên trong.
Tôi vuốt trán, có chút nhức đầu. Hít sâu một hơi, nhanh chóng nhẩm lại bản nháp trong bụng, sau đó xốc lại tinh thần, đi vào.
“Ngải Mộc.” Giọng nói Giang Thừa Mạc trước sau như một vang lên, tôi đang dự đoán sẽ nhận trách cứ của anh, không ngờ anh lại nói, “Hôm nay tôi cho phép cô nghỉ một ngày.”
“…” Tôi há miệng, không thể không nói ý nghĩ của mình, “Tại sao?”
Anh không bận tâm trả lời, “Vừa rồi Thẩm Dịch gọi điện cho tôi.”
“…”
Nếu đây là một bộ phim hoạt hình Anime, tôi nghĩ nhất định có thể nhìn thấy hình ảnh kinh điển là trên trán chính mình đột nhiên rơi xuống ba cái vạch đen.
Thẩm Dịch, anh đúng là… mụ nội nó.
Tôi cắn răng nghiến lợi hỏi thăm một câu, lấy lại bình tĩnh, giọng nói vẫn điềm đạm như trước: “Cám ơn ngài. Vậy năm phút sau tôi sẽ đưa ngài lịch trình trong ngày.”
“Ừ. Còn có một việc.” Giang Thừa Mạc trầm ngâm trong chốc lát, mở miệng: “Ngày hôm qua trước khi tan làm cô phân chia bánh ngọt là mua ở tiệm nào?”
Tôi nhẫn nhịn không cho nghĩ lung tung phân tích rõ lời của anh, thành thực trả lời: “Giao nhau giữa Sơn Đông và Thượng Hải, có cửa hàng màu sữa ở đó. Chỗ đó cách công ty khá xa nhưng mà tôi có điện thoại của họ, ngài có thể gọi điện bảo họ mang đồ tới…”
“Không cần.” Anh cắt ngang lời tôi, nói, “Chỗ kia cách trường học Tống Tây không xa lắm, lúc tôi đi đón cô ấy thuận tiện mua là được rồi. Cô có ăn qua vị gì khác không? Có cái gì ngon muốn giới thiệu?”
Tôi tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “Vị ngon tương đối nhiều. Lát nữa tôi sẽ gửi cho ngài.”
“Tốt lắm, cám ơn.”
Tôi còn nhớ rõ, năm ngoái có một cô gái mới được điều động xuống, ngày đầu tiên đi làm khẩn trương lo lắng đưa văn kiện cho Giang Thừa Mạc, sau khi ra nắm chặt tay tôi, ánh mắt phát sáng, nói: “Chị Ngải Mộc, Giang đổng có bạn gái?”
Tôi bất động thanh sắc rút tay của mình ra, thản nhiên nói: “Không nghe nói. Như thế nào?”
Cô ấy hưng phấn: “Làm sao có thể? Vừa rồi em đi vào thì Giang đổng đang nói chuyện với một cô gái! Lúc nói chuyện khóe miệng còn hơi mang theo nét cười! Biểu tình còn cực kỳ kiên nhẫn! Hơn nữa chủ đề là du lịch ăn cơm đi dạo phố! Ging đổng còn đông ý sau khi tan tầm đón cô ấy đó! Cái dạng này sao có thể không phải là bạn gái được?”
Tôi thở dài trong lòng, đưa văn kiện giao cho cô ấy, bình tĩnh nói: “Đây không phải là bạn gái, đó là em gái lớn lên từ nhỏ với ngài, Tống Tiểu Tây. Chuyện bát quái đợi tan tầm thì nói, còn bây giờ đi sửa lại mấy biểu mẫu này đi, tan tầm giao cho tôi.”
Tôi càng lớn tuổi, lại càng cảm thấy, cái từ mỗi người có mệnh riêng của mình vô cùng tuyệt diệu.
Cõi đời này có bao nhiêu người thiếu cơ hội, cả đời nghèo khổ vì cuộc sống sinh hoạt, lại khó khăn mới có được miếng cơm manh áo; lại có loại người, vì mua được một Chanel Versace LA MER, chân không chạm đất ba bữa cơm, nhưng đằng sau là những tháng ngày viêm túi nghiêm trọng.
Nhưng còn có loại người khác, ví dụ như Tống Tiểu Tây, là người sống tự do tự tại không phiền não. Người khác có thể trầm tư suy nghĩ nhưng chỉ riêng cô không cần lo lắng cái gì cả, người khác tốn hết tâm tư mới mua được cái túi nhưng cô chỉ cần quẹt thẻ của Giang Thừa Mạc là có thể thoải mái mua được.
Tôi đang bận rộn đến mờ mắt, dù sao vẫn không thể không cảm khái Tống Tiểu Tây: “Ai, khi nào thì tôi cũng có người anh trai cho tôi chỗ dựa đây?”
Với cuộc sống khó khăn này, luôn có một cô gái, khiến người ta phải cảm khái và hâm mộ.
Chính tôi cũng thấy những lúc Giang Thừa Mạc và Tống Tiểu Tây chung sống, luôn không giải thích được nghĩ tới một câu nói, nếu có kiếp trước kiếp này, vậy Tống Tiểu Tây chính là khoản nợ đời trước của Giang Thừa Mạc.
Hình như là khoản nợ nhiều không trả hết được.
Có một lần, tôi đi theo Giang Thừa Mạc mở một cuộc họp hội đồng quản trị, bởi vì là chuyện cực kỳ quan trọng, toàn thể nhân viên tập trung tinh thần hết mức, tôi ngồi cạnh Giang Thừa Mạc phụ trách ghi chép, bị không khí đè ép đến mức không dám thở mạnh, đúng lúc đấy điện thoại Giang Thừa Mạc rung rung.
Tôi thấy anh nhíu nhíu mày, tiện tay lật úp điện thoại. Một lát sau di động lại rung lần nữa, anh chống cằm dừng lại hai giây, lật ngược trở lại.
Lúc này là một tin nhắn, tự động hiện lên màn hình của Tống Tiểu Tây: “Em ngã gãy chân… SOS… SOS… SO…”
Tiếp theo tôi thấy khóe mắt Giang Thừa Mạc nhảy vài cái, đưa tay xoa bóp mi tâm, thuận tiệng bảo bộ phận quản lý đang diễn giảng dừng lại.
Tiếp theo tôi nghe được giọng nói trầm thấp của Giang Thừa Mạc: “Thật xin lỗi, tôi có việc cần đi.”
“…”
Tin tưởng tôi, toàn bộ thành viên hội đồng quản trị không hẹn mà cùng bày ra một vẻ mặt.
Hơn nữa, sau khi anh rời đi, tôi sắp xếp tư liệu của quản lý cao cấp, quản lý Thái suy nghĩ một chút, đi chậm mấy bước, quay đầu hỏi tôi: “Ngải Mộc, đến tột cùng Giang đổng có chuyện gì gấp?”
Tôi há hốc mồm, nói: “Thật xin lỗi, tôi cũng không biết.”
Ngày thứ hai Giang Thừa Mạc vẫn chưa về công ty, tôi phụng mệnh mang tài liệu tới nhà, vừa đi tới cửa nghe được cuộc nói chuyện bên trong: “Em muốn ăn chocolate…”
“Không có chocolate. Đọc kỹ sách ngữ văn của em.”
“Cho, co, late…”
“Câm miệng.”
“Anh Thừa Mạc…”
“Em nói một trăm lần cũng vô dụng.”
“… Vậy em bóc hạt thông cho anh ăn.”
“Nói nữa em về nhà của mình.”
Lúc này Tống Tiểu Tây hoàn toàn yên lặng. Tôi định thần, gõ cửa, rất nhanh nhìn thấy một chân Tống Tiểu Tây bị bó thạch cao, nhìn thấy tôi, thu lại khuôn mặt đang làm mặt quỷ, ho khan một tiếng, đổi thành ngồi đoan chính.
Lúc tôi rời khỏi, nhàm chán đếm từng con số trong thang máy, “Ting” một tiếng cửa thang máy mở ra, đang muốn đi vào trong, không ngờ thấy được khuôn mặt quen thuộc.
Tôi dừng một chút, Thẩm Dịch cũng dừng một chút, sau đó tôi giành nói trước: “Thẩm tiên sinh.”
Nét mặt Thẩm Dịch giống như nuốt một quả trứng gà, sau đó nặn ra một nụ cười: “Ừ.”
Tôi tiến vào anh đi ra, sau đó nhấn số, nhìn cửa thang máy một chút nữa thì đóng, trước một giây hoàn toàn đóng lại anh chợt đưa tay đẩy ra.
Thẩm Dịch cứng rắn mở cửa thang máy, chân giữ cửa, nhìn tôi một lát, không quan tâm tiếng chuông của thang máy, mở miệng: “Ngải Mộc, chúng ta không cần xa lạ như vậy chứ?”
Tôi lạnh nhạt nói: “Tôi thấy chúng ta vẫn luôn là như vậy. Ngày đó là trường hợp ngoài ý muốn, cứ coi như chưa từng xảy ra thôi.”
Anh cười cười, nói: “Em có thể coi như không có gì?”
Sắc mặt tôi không đổi: “Có thể.”
Anh nghiêng đầu, lại nhìn tôi một lát, nói: “Nếu anh không thể coi như không có gì thì thế nào?”
Tôi nói: “Tôi nghĩ, nhiều lắm là một tháng, lấy tính cách của anh, anh sẽ thấy không có gì nữa.”
Tôi thừa dịp anh trầm ngâm đạp một cái vào chân anh, khi anh bị đau thu chân lại tôi rất nhanh bấm nút đóng cửa, sau đó khóe miệng vểnh lên: “Hẹn gặp lại.”
Tôi đưa lưng về phía giường cài lại nút áo sơ mi cuối cùng, đi giày cao gót, cẩn thận từng li từng tí cầm túi sách, đang định im hơi lặng tiếng rời đi, sau lưng một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Em đi đâu vậy?”
Sống lưng tôi cứng đờ, xoay người, mặt không chút thay đổi, giọng nói còn lạnh nhạt hơn so với anh: “Về nhà.”
Thẩm Dịch ngồi dậy, lộ ra đường cong sống lưng khêu gợi, cũng làm bộ muốn xuống giường: “Anh đưa về.”
“Không cần, cám ơn.”
Anh cài áo choàng tắm, nhìn tôi một cái, vẫn kiên trì câu nói kia: “Anh đưa em về.”
Tôi nghĩ tôi bắt đầu có chút thẹn quá hóa giận, giọng nói nguội lạnh trả lời anh: “Tôi nói không cần.”
Lúc này không đợi anh nói nữa, liền cầm túi sách của mình lên đi ra khỏi phòng khách sạn.
Tôi đeo kính râm gần như che nửa khuôn mặt, tự nhận lấy một tư thái không có sơ hở nào đi ra khỏi thang máy, cho đến lúc chui vào taxi, mới dám nhíu lông mày lại, sau đó bàn tay che mắt, nhẹ nhàng thở dài một cái.
Tôi thề, trước đó, tôi đập vỡ đầu cũng không từng nghĩ tới mình sẽ dính vào bất cứ thứ gì với Thẩm Dịch người này.
Nghĩ tới Ngải Mộc tôi cũng được tính là một thành phần tri thức cao cấp, đi học được học bổng quốc gia, công việc cũng là trợ lý cao cấp. từ nhỏ đến lớn được vô số vinh dự khen ngợi, đếm không hết những đấu đá lục đục mới bò được tới vị trí ngày hôm nay, không muốn kết hôn trước ba mươi tuổi, không muốn trước khi kết hôn mà say rượu sảy ra chuyện tình một đêm, càng không muốn nghĩ tới tình một đêm lại là Thẩm Dịch, người đàn ông như vậy.
Thẩm Dịch, là người bạn thân của lãnh đạo không nói không cười của tôi, nghe nói từ nhà trẻ đã am hiểu quyến rũ các cô gái nhỏ.
Càng trưởng thành càng bẻ vô số hoa, con cháu nhà giàu, lời ngon tiếng ngọt, một đường phù hoa gẩy liễu trải qua trăm ngàn mỹ nữ đã đạt tới vị trí hoa hoa công tử (playboy), tôi tính không năm mươi thì cũng một tá, không một tá thì ít nhất cũng đếm hết đầu ngón tay.
Trong taxi tôi luôn suy nghĩ một vấn đề, đêm hôm trước, đến tột cùng tại sao tôi lại uống nhiều rượu như vậy? Lại đến cuối cùng tại sao lại muốn lên giường với Thẩm Dịch hả?
Nhưng mà cho dù là say rượu, cuối cùng cũng là mình phạm sai lầm. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một câu có thể giải thích đúng nhất: này quả thật là… nghiệp chướng.
Tôi rất muốn dành thời gian để tìm một nơi để tóm tắt lại bài học này, nhưng tôi không nhàn rỗi. Thậm chí tôi còn chưa kịp về nhà đổi quần áo, vị lãnh đạo có khuôn mặt trước sau như một đã gọi điện thoại tới.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ ba mốt phút. Vượt qua thời gian quẹt thẻ một phút.
Vị cấp trên của tôi luôn đúng giờ quá mức, tác phong của quân Đức, căm thù đến tận xương tủy việc chậm trễ kéo dài thời gian, có người trở về phòng họp một một phút, vị đó đóng cửa không cho người ta vào bên trong.
Tôi vuốt trán, có chút nhức đầu. Hít sâu một hơi, nhanh chóng nhẩm lại bản nháp trong bụng, sau đó xốc lại tinh thần, đi vào.
“Ngải Mộc.” Giọng nói Giang Thừa Mạc trước sau như một vang lên, tôi đang dự đoán sẽ nhận trách cứ của anh, không ngờ anh lại nói, “Hôm nay tôi cho phép cô nghỉ một ngày.”
“…” Tôi há miệng, không thể không nói ý nghĩ của mình, “Tại sao?”
Anh không bận tâm trả lời, “Vừa rồi Thẩm Dịch gọi điện cho tôi.”
“…”
Nếu đây là một bộ phim hoạt hình Anime, tôi nghĩ nhất định có thể nhìn thấy hình ảnh kinh điển là trên trán chính mình đột nhiên rơi xuống ba cái vạch đen.
Thẩm Dịch, anh đúng là… mụ nội nó.
Tôi cắn răng nghiến lợi hỏi thăm một câu, lấy lại bình tĩnh, giọng nói vẫn điềm đạm như trước: “Cám ơn ngài. Vậy năm phút sau tôi sẽ đưa ngài lịch trình trong ngày.”
“Ừ. Còn có một việc.” Giang Thừa Mạc trầm ngâm trong chốc lát, mở miệng: “Ngày hôm qua trước khi tan làm cô phân chia bánh ngọt là mua ở tiệm nào?”
Tôi nhẫn nhịn không cho nghĩ lung tung phân tích rõ lời của anh, thành thực trả lời: “Giao nhau giữa Sơn Đông và Thượng Hải, có cửa hàng màu sữa ở đó. Chỗ đó cách công ty khá xa nhưng mà tôi có điện thoại của họ, ngài có thể gọi điện bảo họ mang đồ tới…”
“Không cần.” Anh cắt ngang lời tôi, nói, “Chỗ kia cách trường học Tống Tây không xa lắm, lúc tôi đi đón cô ấy thuận tiện mua là được rồi. Cô có ăn qua vị gì khác không? Có cái gì ngon muốn giới thiệu?”
Tôi tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “Vị ngon tương đối nhiều. Lát nữa tôi sẽ gửi cho ngài.”
“Tốt lắm, cám ơn.”
Tôi còn nhớ rõ, năm ngoái có một cô gái mới được điều động xuống, ngày đầu tiên đi làm khẩn trương lo lắng đưa văn kiện cho Giang Thừa Mạc, sau khi ra nắm chặt tay tôi, ánh mắt phát sáng, nói: “Chị Ngải Mộc, Giang đổng có bạn gái?”
Tôi bất động thanh sắc rút tay của mình ra, thản nhiên nói: “Không nghe nói. Như thế nào?”
Cô ấy hưng phấn: “Làm sao có thể? Vừa rồi em đi vào thì Giang đổng đang nói chuyện với một cô gái! Lúc nói chuyện khóe miệng còn hơi mang theo nét cười! Biểu tình còn cực kỳ kiên nhẫn! Hơn nữa chủ đề là du lịch ăn cơm đi dạo phố! Ging đổng còn đông ý sau khi tan tầm đón cô ấy đó! Cái dạng này sao có thể không phải là bạn gái được?”
Tôi thở dài trong lòng, đưa văn kiện giao cho cô ấy, bình tĩnh nói: “Đây không phải là bạn gái, đó là em gái lớn lên từ nhỏ với ngài, Tống Tiểu Tây. Chuyện bát quái đợi tan tầm thì nói, còn bây giờ đi sửa lại mấy biểu mẫu này đi, tan tầm giao cho tôi.”
Tôi càng lớn tuổi, lại càng cảm thấy, cái từ mỗi người có mệnh riêng của mình vô cùng tuyệt diệu.
Cõi đời này có bao nhiêu người thiếu cơ hội, cả đời nghèo khổ vì cuộc sống sinh hoạt, lại khó khăn mới có được miếng cơm manh áo; lại có loại người, vì mua được một Chanel Versace LA MER, chân không chạm đất ba bữa cơm, nhưng đằng sau là những tháng ngày viêm túi nghiêm trọng.
Nhưng còn có loại người khác, ví dụ như Tống Tiểu Tây, là người sống tự do tự tại không phiền não. Người khác có thể trầm tư suy nghĩ nhưng chỉ riêng cô không cần lo lắng cái gì cả, người khác tốn hết tâm tư mới mua được cái túi nhưng cô chỉ cần quẹt thẻ của Giang Thừa Mạc là có thể thoải mái mua được.
Tôi đang bận rộn đến mờ mắt, dù sao vẫn không thể không cảm khái Tống Tiểu Tây: “Ai, khi nào thì tôi cũng có người anh trai cho tôi chỗ dựa đây?”
Với cuộc sống khó khăn này, luôn có một cô gái, khiến người ta phải cảm khái và hâm mộ.
Chính tôi cũng thấy những lúc Giang Thừa Mạc và Tống Tiểu Tây chung sống, luôn không giải thích được nghĩ tới một câu nói, nếu có kiếp trước kiếp này, vậy Tống Tiểu Tây chính là khoản nợ đời trước của Giang Thừa Mạc.
Hình như là khoản nợ nhiều không trả hết được.
Có một lần, tôi đi theo Giang Thừa Mạc mở một cuộc họp hội đồng quản trị, bởi vì là chuyện cực kỳ quan trọng, toàn thể nhân viên tập trung tinh thần hết mức, tôi ngồi cạnh Giang Thừa Mạc phụ trách ghi chép, bị không khí đè ép đến mức không dám thở mạnh, đúng lúc đấy điện thoại Giang Thừa Mạc rung rung.
Tôi thấy anh nhíu nhíu mày, tiện tay lật úp điện thoại. Một lát sau di động lại rung lần nữa, anh chống cằm dừng lại hai giây, lật ngược trở lại.
Lúc này là một tin nhắn, tự động hiện lên màn hình của Tống Tiểu Tây: “Em ngã gãy chân… SOS… SOS… SO…”
Tiếp theo tôi thấy khóe mắt Giang Thừa Mạc nhảy vài cái, đưa tay xoa bóp mi tâm, thuận tiệng bảo bộ phận quản lý đang diễn giảng dừng lại.
Tiếp theo tôi nghe được giọng nói trầm thấp của Giang Thừa Mạc: “Thật xin lỗi, tôi có việc cần đi.”
“…”
Tin tưởng tôi, toàn bộ thành viên hội đồng quản trị không hẹn mà cùng bày ra một vẻ mặt.
Hơn nữa, sau khi anh rời đi, tôi sắp xếp tư liệu của quản lý cao cấp, quản lý Thái suy nghĩ một chút, đi chậm mấy bước, quay đầu hỏi tôi: “Ngải Mộc, đến tột cùng Giang đổng có chuyện gì gấp?”
Tôi há hốc mồm, nói: “Thật xin lỗi, tôi cũng không biết.”
Ngày thứ hai Giang Thừa Mạc vẫn chưa về công ty, tôi phụng mệnh mang tài liệu tới nhà, vừa đi tới cửa nghe được cuộc nói chuyện bên trong: “Em muốn ăn chocolate…”
“Không có chocolate. Đọc kỹ sách ngữ văn của em.”
“Cho, co, late…”
“Câm miệng.”
“Anh Thừa Mạc…”
“Em nói một trăm lần cũng vô dụng.”
“… Vậy em bóc hạt thông cho anh ăn.”
“Nói nữa em về nhà của mình.”
Lúc này Tống Tiểu Tây hoàn toàn yên lặng. Tôi định thần, gõ cửa, rất nhanh nhìn thấy một chân Tống Tiểu Tây bị bó thạch cao, nhìn thấy tôi, thu lại khuôn mặt đang làm mặt quỷ, ho khan một tiếng, đổi thành ngồi đoan chính.
Lúc tôi rời khỏi, nhàm chán đếm từng con số trong thang máy, “Ting” một tiếng cửa thang máy mở ra, đang muốn đi vào trong, không ngờ thấy được khuôn mặt quen thuộc.
Tôi dừng một chút, Thẩm Dịch cũng dừng một chút, sau đó tôi giành nói trước: “Thẩm tiên sinh.”
Nét mặt Thẩm Dịch giống như nuốt một quả trứng gà, sau đó nặn ra một nụ cười: “Ừ.”
Tôi tiến vào anh đi ra, sau đó nhấn số, nhìn cửa thang máy một chút nữa thì đóng, trước một giây hoàn toàn đóng lại anh chợt đưa tay đẩy ra.
Thẩm Dịch cứng rắn mở cửa thang máy, chân giữ cửa, nhìn tôi một lát, không quan tâm tiếng chuông của thang máy, mở miệng: “Ngải Mộc, chúng ta không cần xa lạ như vậy chứ?”
Tôi lạnh nhạt nói: “Tôi thấy chúng ta vẫn luôn là như vậy. Ngày đó là trường hợp ngoài ý muốn, cứ coi như chưa từng xảy ra thôi.”
Anh cười cười, nói: “Em có thể coi như không có gì?”
Sắc mặt tôi không đổi: “Có thể.”
Anh nghiêng đầu, lại nhìn tôi một lát, nói: “Nếu anh không thể coi như không có gì thì thế nào?”
Tôi nói: “Tôi nghĩ, nhiều lắm là một tháng, lấy tính cách của anh, anh sẽ thấy không có gì nữa.”
Tôi thừa dịp anh trầm ngâm đạp một cái vào chân anh, khi anh bị đau thu chân lại tôi rất nhanh bấm nút đóng cửa, sau đó khóe miệng vểnh lên: “Hẹn gặp lại.”