Tiểu Huệ chỉ vào quầng thâm dưới mắt cùng cái mũi đỏ đi vào toilet, còn chưa tới cửa đã nghe thấy một đoạn đối thoại kinh điển.
Quả Táo Quân sợ hãi kêu: "Cô. . . . . . Tôi. . . . . . Lập tức tốt." Lúc nói lời này còn kèm theo âm thanh kéo kéo, căn cứ kinh nghiệm của Tiểu Huệ để phán đoán, trước cậu ấy hẳn là tiếng gào nhỏ, nhưng bị người khác vừa đúng bắt gặp.
"Anh tên gì, cũng không phải là chưa xem qua." Đây là giọng nói của Lệ Toa, được rồi, quả nhiên là Hải Quy, thừa nhận là đủ trực tiếp dứt khoát. Tiểu Huệ kiên định suy đoán: trước đó bọn họ nhất định là có phát triển quan hệ thịt - thể.
Âm thanh của Quả Táo có chút sợ: "Sự kiện kia, tôi rất xin lỗi, chẳng qua có thể lúc ấy tôi thật uống say. . . . . ."
"Cảnh sát bắt tội phạm, sau đó tội phạm nói một câu chính tôi tại lúc uống say giết người, tôi không nhớ rõ, chẳng lẽ cảnh sát sẽ vì vậy thả kẻ đó? Hơn nữa lúc ấy chỉ có anh là say, tôi rất tỉnh táo."
Tiểu Huệ che miệng, tin tức hơn kình bạo rồi.
Quả Táo Quân trăn trở nửa ngày mới khó khăn nói: "Ý của cô là muốn tôi phụ trách với cô ư, tốt lắm. . . . . ."
Lệ Toa: "Đầu anh được đấy, anh muốn phụ trách cũng phải hỏi tôi một chút xem có đồng ý hay không. Nếu như hai ta không có hứng thú với nhau, vậy liền đem lần đó làm hỗ trợ lẫn nhau giải quyết nhu cầu sinh lý."
Quả Táo Quân: "Tôi có nghi vấn, nếu như cô không có uống say, tại sao không tránh. . . . . . Cô biết, tôi thật sự nhớ không nổi sau khi tôi uống say rượu đến cùng là đã làm cái gì."
Lệ Toa cười: "Tránh? Trời mới biết lúc đó anh nổi điên cái quái gì, điên khùng đến muốn té cửa phòng, đè tôi ở trên giường. . . . . . Hay là nói anh phải xem qua máu ứ đọng trên người tôi mới tin tưởng lúc ấy anh có nhiều không thể nói lý?"
Quả Táo Quân: "Tôi. . . . . ."
Buổi sáng lúc Lệ Toa ra cửa, Tiểu Huệ cũng nắm túi xách đuổi theo. Cô thử dò xét hỏi một câu: "Hải Lệ Toa, cô hoàn hảo chứ?"
Lệ Toa cười: "Tôi rất tốt, thế nào?"
Mặt Tiểu Huệ lộ vẻ đồng tình: "Tôi là nói thân thể cô có khỏe không, thật ra thì tôi là không cẩn thận nghe được đối thoại giữa cô và Quả Táo Quân, cho nên. . . . . ."
Lệ Toa hướng cách đó không xa phất tay một cái, trước khi lên xe đối với Tiểu Huệ khẽ mỉm cười: "Sẽ không phải tin như đứa ngốc chứ?" Nói xong, tiếu sái lên xe rời đi.
Tiểu Huệ đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, mưu toan giống như chuyên gia đọc tâm, từ đôi câu vài lời liền giải đọc ra tầng hàm nghĩa sâu nhất, chỉ là rất dễ nhận thấy đây là một món chính, một giáo viên hình thể thông minh tình thương không đủ để giải quyết một hạng công trình này.
Thời điểm Thiên ca rời giường, người nên đi làm cũng đã đi làm, chỉ có Tiểu Tiết ở trong phòng khách nghe điện thoại. Thiên ca nói với cô "Sớm". Không ngờ vấn đề đồng nhất kêu ra, Tiết cô nương giống như bị cái gì kích thích, từ trên ghế salon nhảy dựng lên, lấy tư thái mãnh hổ ra áp hướng Thiên ca nhào tới, vẻ mặt thống hận khác thường.
Thiên ca linh hoạt nhanh chóng tránh trái phải, sợ bóng sợ gió một cuộc tránh khỏi ma trảo của Tiết cô nương, anh rất giật mình: "Cô nương tỉnh táo một chút, có lời gì cứ nói, cô đừng đuổi theo tôi như vậy, cũng không sợ Tiểu Phong Tử biết hiểu lầm cô theo tôi có quan hệ gì à. . . . . ."
Tiểu Tiết phát điên: "Viện trưởng hạ tối hậu thư với tôi rồi, ông ấy nói nếu không mang anh trở về, chính tôi tại kỳ thực tập liền trực tiếp bị fire rồi. Thiên ca, không phải nói mình liên lạc cùng viện trưởng ư, anh liên lạc với chỗ nào?"
Thiên ca hạ khóe miệng: đứa nhỏ này thật là đơn thuần, liên lạc ... Lời nói không phải là vì kế sách trấn an cô chậm địch ư, cô cũng sẽ tin.
Chỉ là từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, anh vẫn ngưng động tác chạy thục mạng, mặt đồng tình vỗ vỗ bả vai Tiết cô nương: "Viện trưởng đây là làm người khác khó chịu, chính ông ấy không cách nào thuyết phục tôi, bởi vậy khó khăn một mình tiểu cô nương như cô, haizz, rõ là. . . . . ."
Tiểu Tiết vô cùng tán đồng gật đầu: "Thiên ca, anh nói quá đúng, viện trưởng là khốn kiếp, nhưng mà ông ấy nắm giữ tương lai của tôi, kỳ thực tập bị fire, chuyện này viết ở trên lý lịch tuyệt đối là một điểm nhơ lớn đó. . . . . ." Cô chợt nháy một cái mắt, "Thiên ca, cứu vớt một thanh niên tốt đẹp tương lai gánh trách nhiệm nặng nề trên tay đi, anh nhất định sẽ giúp chứ? Anh suy nghĩ một chút, chỉ cần anh theo tôi trở về viện trưởng sẽ không nói, uy hiếp của ông ấy toàn bộ liền không còn giá trị rồi."
Thiên ca nhảy mấy bước, trực tiếp tựa vào trên ghế sô pha, cười vô sỉ một tiếng: "Vậy cô sai lầm rồi, Thiên ca trong tay tôi. . . . . ." Anh vớ lấy một quả táo trên khay trà, "Trên tay tôi trừ quả táo này còn có cái gì? Cô hãy yên tâm đi, viện trưởng dọa cô thôi."
Tiểu Tiết nắm quả đấm: "Thiên ca, anh bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, tôi chính là biết bí mật của anh, nếu như mà tôi nói việc này cho Lọ Lem, anh nói xem cô ấy có phản ứng gì. . . . . ."
Quả táo ở khóe miệng Thiên ca ừng ực trơn một cái, anh hạ lông mày, trên trán xuất hiện ba nếp nhăn: "Cái người này, đứa bé thật là muốn buộc tôi xuất tuyệt chiêu. . . . . ." Anh một phát bắt được dao gọt trái cây trên khay trà, mánh khoé chậm rãi chuyển động, đao phong kia đang ở trước mắt Tiểu Tiết xoay tròn, phiếm ánh sáng lạnh.
Tiểu Tiết vội vàng lui về phía sau một bước dài, nhỏ giọng kêu: "Giết người diệt khẩu. . . . . . Thiên ca, anh lợi hại. . . . . ."
Thiên ca cười lạnh từ trên mặt đất nhặt quả táo lên, đâm một đao: "Làm gì vậy, tôi chỉ là gọt trái táo mà thôi, dơ bẩn."
Tiểu Tiết ở trong lòng trợn mắt nhìn thẳng: lão ngài ở nơi này gọt trái táo, đây là uy hiếp xích lõa - trắng trợn, cũng không biết từ đâu học được cái động tác này.
Vào lúc này chuông cửa vang lên, mọi người đi làm đều đi làm, lúc này còn ai tới đây? Tiểu Tiết giật mình nhìn cửa là một người con trai xa lạ tây trang thẳng thơm, thử dò xét hỏi: "Xin hỏi anh tìm ai?"
Người đàn ông kia khiêm tốn lễ độ cúi đầu một chút: "Giang Tiểu Huệ ở nơi này sao? Rất xin lỗi tùy tiện tới cửa, mấy ngày trước tôi cùng cô ấy xem mắt, tên là Trịnh Nhân Xuyên, bởi vì mấy ngày trước có việc gấp, hôm nay tôi mới nhìn đến theo thông tin cô ấy lưu cho tôi. . . . . ."
Tiết cô nương cười, vui sướng dẫn anh ta đi vào cửa: "Thì ra ngài chính là Trịnh tiên sinh, Tiểu Huệ thường nói với tôi về anh."
Trịnh tiên sinh cười: "A, thật sao?" Chỉ là vừa vào cửa anh ta cũng cảm thấy trong nhà còn có một người đàn ông, hơn nữa ánh mắt không mấy thân thiện.
Thiên ca tiếp tục gọt táo, hơn nữa xuống tay càng thêm cẩn thận, vỏ quả táo sửng sốt một chút cũng chưa đứt đoạn, còn giữ vững một độ dầy rất mỏng. . . . . .
Tiểu Tiết tiến tới bên cạnh Thiên ca: "Tình địch tới. . . . . ." Nói xong cô vui mừng chạy ra cửa rời đi.
Trịnh tiên sinh hiền hòa cười một tiếng: "Xin hỏi anh là?"
Thiên ca ngẩng đầu, cau mày: "Anh nói anh tên là Trịnh Nhân Xuyên? Muốn cùng vợ Tiểu Huệ của tôi xem mắt sao?"
Trịnh tiên sinh cười: "Còn chưa có phối hợp."
Thiên ca đứng dậy: "Vậy hôm nay anh tới cửa là có ý gì?"
Trịnh tiên sinh cảm thấy có lực áp bức rồi, hiển nhiên là đến từ người đàn ông trước mặt này, mặc dù không biết thân phận của anh ta gì, chỉ là hình như anh ta đối với mình có địch ý, hơn nữa địch ý này cùng Tiểu Huệ có liên quan. Có lẽ anh đoán được cái gì, vì vậy trực tiếp mở miệng: "Tôi từ nơi bác đã hiểu được đại khái về Tiểu Huệ, nói thật cô ấy rất phù hợp điều kiện của tôi, lần trước cô ấy chưa từng xuất hiện, tôi rất tức giận, chỉ là cô ấy ở trong tin tức nhắc tới muốn cùng tôi hẹn thời gian lần nữa, tôi muốn nếu như có lí do thích đáng, tôi có thể tha thứ cho chuyện lần trước cô ấy thất lễ."
Thiên ca nở nụ cười, lắc đầu: "Tôi sẽ nói cho anh biết tại sao lần trước cô ấy không đi gặp anh, là bởi vì tôi sao?"
Trịnh Nhân Xuyên gật đầu: "Cám ơn anh nói cho tôi biết, chỉ là coi như bác tôi giới thiệu đáng tin nhất, nếu như cô ấy cũng không có ý kiến gì, tôi nghĩ tôi còn rất hy vọng có thể cùng cô ấy kết hôn ."
Kết hôn? Ánh mắt của Thiên ca trong nháy mắt giống như mắt mèo lóe sáng ban đêm, bắp thịt toàn thân anh cũng bắt đầu băng bó chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến tranh: "Anh cũng quá qua loa đi, cũng không gặp qua người, chưa từng hỏi ý kiến của cô ấy liền bắt đầu muốn vấn đề kết hôn? Tôi xem tuổi của anh cũng không nhỏ đi, gấp kết hôn như vậy chẳng lẽ là có vấn đề gì?" Trong lúc nói chuyện, anh quan sát thân thể Trịnh Nhân Xuyên, nhất là một bộ vị của anh ta.
Trịnh Nhân Xuyên sửa lại tây trang một chút, đồng thời cố gắng khống chế tâm tình: "Vị bằng hữu kia, anh hình như còn chưa nói cho tôi biết anh là ai, trạng thái không đối xứng như vậy, tôi không thể tiếp tục trao đổi với anh."
Thiên ca để quả táo xuống, đưa tay dính nước táo ra: "Xin chào, lần đầu tiên gặp mặt, tôi tên là Kỷ Thiên Hàng, là bạn trai của Tiểu Huệ."
Trịnh Nhân Xuyên nở nụ cười: "Như sấm bên tai, vui mừng gặp mặt."
Thiên ca cau mày, vị họ Trịnh này, nhân huynh thật sự là hư, nghe xong giới thiệu còn có thể nói ra như sấm bên tai. Nhưng mà anh không có rảnh đi tận cứu vấn đề tâm lý của người nọ, mục đích của anh rất rõ ràng: "Anh có thể yên tâm, Tiểu Huệ sẽ không gặp lại anh, nếu như anh thật sự vội vã muốn kết hôn, anh có thể cầm điều kiện của anh đi đại lý hôn nhân xem mắt, nơi đó có thể cùng nhanh chóng tìm đến đối tượng anh cần kết hôn."
Trịnh huynh cười: "Xin lỗi, tôi có chút hoài nghi lời của anh, nếu như cô ấy thật đã có bạn trai, tại sao còn có thể liên lạc với tôi, có phải hay không cô ấ cố ý kết thúc quan hệ của các người? Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi vốn không nên nói ra, chỉ là anh đã thẳng thắn như thế, tôi cũng không thể giấu giếm phải không? Tôi vẫn hi vọng cùng cô ấy gặp mặt, do cô ấy nói cho tôi biết rốt cuộc là tình huống gì, như vậy tôi cũng vậy làm bước tính toán tốt."
Thiên ca buông tay: "Mặc dù theo ý tôi rất không cần thiết, nhưng anh kiên trì. . . . . . Đúng rồi, anh không để ý lần sau là tam nhân hành chứ?"
Vừa tan học, Tiểu Huệ liền bị Tiết cô nương kéo về nhà, nói là có trò hay để nhìn. Vào cửa trước, Tiết cô nương còn liên tục cường điệu: "Lọ Lem, cậu nhất định làm xong chuẩn bị tâm tư nguyên vẹn đi, sau đó thấy cái gì cũng đừng giật mình, bình tĩnh xem cuộc vui là tốt rồi."
Tiểu Huệ vỗ trán: "Tiết cô nương, rốt cuộc cô muốn nói cái gì, chẳng lẽ là trong nhà tôi có người ngoài hành tinh rồi hả ? Còn là Thiên ca hóa thân Siêu nhân điện quanh quái thú từ nhỏ?"
Tiểu Tiết im lặng, mở cửa: "Chính cậu xem đi."
Tiểu Huệ liếc mắt nhìn, xì cười: "Không có người ngoài hành tinh nha, cũng không có Tiểu Quái Thú, không tệ, Địa Cầu vẫn an toàn."
Tiểu Tiết không thể tin vọt vào chung quanh đi dạo một vòng, nhìn chằm chằm Thiên ca trong phòng khách xem ti vi: "Anh ta đâu? Chẳng lẽ anh đã đem anh ta. . . . . ." Cô làm một động tác chém đầu, sau đó sợ hãi co lại đến bên cạnh Tiểu Huệ.
Thiên ca xoay đầu lại: "Ngại quá, tay tôi trượt đánh vỡ mấy cái ly."
Mấy cái? Không phải một cái, là mấy cái? Thiên ca ơi, mấy cái ly vốn có thể giải thích là tay trượt sao? Tiểu Tiết rốt cuộc cười, cô biết chiến cuộc vẫn có chút lưu lại chứng cứ.
Tiểu Huệ hí mắt, vấn đề bồi thường cẩn thận phải tính toán, sổ nợ của Kỷ Thiên Hàng thật là thê thảm không nỡ nhìn rồi. . . . . .
Quả Táo Quân thở phì phò mở cửa, một cước sâu một cước nông mà đi hầm hừ: "Người nào không có đạo đức công cộng như vậy, đem miếng thủy tinh cứ như vậy ném ở chốn công chúng, quá thiếu đạo đức rồi. . . . . ."
Cậu ấy còn chưa mắng xong thấy Thiên ca đã xoay đầu lại, cẩn thận theo dõi chân cậu ấy, nét mặt kia vô cùng nhức đầu.
Tiểu Huệ từ phòng bếp ra ngoài: "Dọn dẹp thủy tinh sao?"
Quả Táo Quân kêu rên: "Còn chưa có."
Tiểu Huệ: "Cậu yên tâm, sẽ có người trả tiền thuốc men." Cô quay đầu, mỉm cười, "Kỷ đại gia, làm phiền anh mang theo dụng cụ dọn dẹp đi xử lý một chút đi. Còn có phiền toái đi nhà nào giao phó hỏi một chút, nhìn có còn bị thương hay không, nên làm như thế nào chính anh nghĩ kỹ. . . . . ."
Quả Táo Quân lệ con mắt: "Thiên ca. . . . . . Loại chuyện như vậy người bình thường không làm được. . . . . ."
Trong tay Thiên ca ôm gối cảm giác rất đau đớn: tại sao cuối cùng bị thương luôn là tôi?
Tiểu Huệ chỉ vào quầng thâm dưới mắt cùng cái mũi đỏ đi vào toilet, còn chưa tới cửa đã nghe thấy một đoạn đối thoại kinh điển.
Quả Táo Quân sợ hãi kêu: "Cô. . . . . . Tôi. . . . . . Lập tức tốt." Lúc nói lời này còn kèm theo âm thanh kéo kéo, căn cứ kinh nghiệm của Tiểu Huệ để phán đoán, trước cậu ấy hẳn là tiếng gào nhỏ, nhưng bị người khác vừa đúng bắt gặp.
"Anh tên gì, cũng không phải là chưa xem qua." Đây là giọng nói của Lệ Toa, được rồi, quả nhiên là Hải Quy, thừa nhận là đủ trực tiếp dứt khoát. Tiểu Huệ kiên định suy đoán: trước đó bọn họ nhất định là có phát triển quan hệ thịt - thể.
Âm thanh của Quả Táo có chút sợ: "Sự kiện kia, tôi rất xin lỗi, chẳng qua có thể lúc ấy tôi thật uống say. . . . . ."
"Cảnh sát bắt tội phạm, sau đó tội phạm nói một câu chính tôi tại lúc uống say giết người, tôi không nhớ rõ, chẳng lẽ cảnh sát sẽ vì vậy thả kẻ đó? Hơn nữa lúc ấy chỉ có anh là say, tôi rất tỉnh táo."
Tiểu Huệ che miệng, tin tức hơn kình bạo rồi.
Quả Táo Quân trăn trở nửa ngày mới khó khăn nói: "Ý của cô là muốn tôi phụ trách với cô ư, tốt lắm. . . . . ."
Lệ Toa: "Đầu anh được đấy, anh muốn phụ trách cũng phải hỏi tôi một chút xem có đồng ý hay không. Nếu như hai ta không có hứng thú với nhau, vậy liền đem lần đó làm hỗ trợ lẫn nhau giải quyết nhu cầu sinh lý."
Quả Táo Quân: "Tôi có nghi vấn, nếu như cô không có uống say, tại sao không tránh. . . . . . Cô biết, tôi thật sự nhớ không nổi sau khi tôi uống say rượu đến cùng là đã làm cái gì."
Lệ Toa cười: "Tránh? Trời mới biết lúc đó anh nổi điên cái quái gì, điên khùng đến muốn té cửa phòng, đè tôi ở trên giường. . . . . . Hay là nói anh phải xem qua máu ứ đọng trên người tôi mới tin tưởng lúc ấy anh có nhiều không thể nói lý?"
Quả Táo Quân: "Tôi. . . . . ."
Buổi sáng lúc Lệ Toa ra cửa, Tiểu Huệ cũng nắm túi xách đuổi theo. Cô thử dò xét hỏi một câu: "Hải Lệ Toa, cô hoàn hảo chứ?"
Lệ Toa cười: "Tôi rất tốt, thế nào?"
Mặt Tiểu Huệ lộ vẻ đồng tình: "Tôi là nói thân thể cô có khỏe không, thật ra thì tôi là không cẩn thận nghe được đối thoại giữa cô và Quả Táo Quân, cho nên. . . . . ."
Lệ Toa hướng cách đó không xa phất tay một cái, trước khi lên xe đối với Tiểu Huệ khẽ mỉm cười: "Sẽ không phải tin như đứa ngốc chứ?" Nói xong, tiếu sái lên xe rời đi.
Tiểu Huệ đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, mưu toan giống như chuyên gia đọc tâm, từ đôi câu vài lời liền giải đọc ra tầng hàm nghĩa sâu nhất, chỉ là rất dễ nhận thấy đây là một món chính, một giáo viên hình thể thông minh tình thương không đủ để giải quyết một hạng công trình này.
Thời điểm Thiên ca rời giường, người nên đi làm cũng đã đi làm, chỉ có Tiểu Tiết ở trong phòng khách nghe điện thoại. Thiên ca nói với cô "Sớm". Không ngờ vấn đề đồng nhất kêu ra, Tiết cô nương giống như bị cái gì kích thích, từ trên ghế salon nhảy dựng lên, lấy tư thái mãnh hổ ra áp hướng Thiên ca nhào tới, vẻ mặt thống hận khác thường.
Thiên ca linh hoạt nhanh chóng tránh trái phải, sợ bóng sợ gió một cuộc tránh khỏi ma trảo của Tiết cô nương, anh rất giật mình: "Cô nương tỉnh táo một chút, có lời gì cứ nói, cô đừng đuổi theo tôi như vậy, cũng không sợ Tiểu Phong Tử biết hiểu lầm cô theo tôi có quan hệ gì à. . . . . ."
Tiểu Tiết phát điên: "Viện trưởng hạ tối hậu thư với tôi rồi, ông ấy nói nếu không mang anh trở về, chính tôi tại kỳ thực tập liền trực tiếp bị fire rồi. Thiên ca, không phải nói mình liên lạc cùng viện trưởng ư, anh liên lạc với chỗ nào?"
Thiên ca hạ khóe miệng: đứa nhỏ này thật là đơn thuần, liên lạc ... Lời nói không phải là vì kế sách trấn an cô chậm địch ư, cô cũng sẽ tin.
Chỉ là từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, anh vẫn ngưng động tác chạy thục mạng, mặt đồng tình vỗ vỗ bả vai Tiết cô nương: "Viện trưởng đây là làm người khác khó chịu, chính ông ấy không cách nào thuyết phục tôi, bởi vậy khó khăn một mình tiểu cô nương như cô, haizz, rõ là. . . . . ."
Tiểu Tiết vô cùng tán đồng gật đầu: "Thiên ca, anh nói quá đúng, viện trưởng là khốn kiếp, nhưng mà ông ấy nắm giữ tương lai của tôi, kỳ thực tập bị fire, chuyện này viết ở trên lý lịch tuyệt đối là một điểm nhơ lớn đó. . . . . ." Cô chợt nháy một cái mắt, "Thiên ca, cứu vớt một thanh niên tốt đẹp tương lai gánh trách nhiệm nặng nề trên tay đi, anh nhất định sẽ giúp chứ? Anh suy nghĩ một chút, chỉ cần anh theo tôi trở về viện trưởng sẽ không nói, uy hiếp của ông ấy toàn bộ liền không còn giá trị rồi."
Thiên ca nhảy mấy bước, trực tiếp tựa vào trên ghế sô pha, cười vô sỉ một tiếng: "Vậy cô sai lầm rồi, Thiên ca trong tay tôi. . . . . ." Anh vớ lấy một quả táo trên khay trà, "Trên tay tôi trừ quả táo này còn có cái gì? Cô hãy yên tâm đi, viện trưởng dọa cô thôi."
Tiểu Tiết nắm quả đấm: "Thiên ca, anh bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, tôi chính là biết bí mật của anh, nếu như mà tôi nói việc này cho Lọ Lem, anh nói xem cô ấy có phản ứng gì. . . . . ."
Quả táo ở khóe miệng Thiên ca ừng ực trơn một cái, anh hạ lông mày, trên trán xuất hiện ba nếp nhăn: "Cái người này, đứa bé thật là muốn buộc tôi xuất tuyệt chiêu. . . . . ." Anh một phát bắt được dao gọt trái cây trên khay trà, mánh khoé chậm rãi chuyển động, đao phong kia đang ở trước mắt Tiểu Tiết xoay tròn, phiếm ánh sáng lạnh.
Tiểu Tiết vội vàng lui về phía sau một bước dài, nhỏ giọng kêu: "Giết người diệt khẩu. . . . . . Thiên ca, anh lợi hại. . . . . ."
Thiên ca cười lạnh từ trên mặt đất nhặt quả táo lên, đâm một đao: "Làm gì vậy, tôi chỉ là gọt trái táo mà thôi, dơ bẩn."
Tiểu Tiết ở trong lòng trợn mắt nhìn thẳng: lão ngài ở nơi này gọt trái táo, đây là uy hiếp xích lõa - trắng trợn, cũng không biết từ đâu học được cái động tác này.
Vào lúc này chuông cửa vang lên, mọi người đi làm đều đi làm, lúc này còn ai tới đây? Tiểu Tiết giật mình nhìn cửa là một người con trai xa lạ tây trang thẳng thơm, thử dò xét hỏi: "Xin hỏi anh tìm ai?"
Người đàn ông kia khiêm tốn lễ độ cúi đầu một chút: "Giang Tiểu Huệ ở nơi này sao? Rất xin lỗi tùy tiện tới cửa, mấy ngày trước tôi cùng cô ấy xem mắt, tên là Trịnh Nhân Xuyên, bởi vì mấy ngày trước có việc gấp, hôm nay tôi mới nhìn đến theo thông tin cô ấy lưu cho tôi. . . . . ."
Tiết cô nương cười, vui sướng dẫn anh ta đi vào cửa: "Thì ra ngài chính là Trịnh tiên sinh, Tiểu Huệ thường nói với tôi về anh."
Trịnh tiên sinh cười: "A, thật sao?" Chỉ là vừa vào cửa anh ta cũng cảm thấy trong nhà còn có một người đàn ông, hơn nữa ánh mắt không mấy thân thiện.
Thiên ca tiếp tục gọt táo, hơn nữa xuống tay càng thêm cẩn thận, vỏ quả táo sửng sốt một chút cũng chưa đứt đoạn, còn giữ vững một độ dầy rất mỏng. . . . . .
Tiểu Tiết tiến tới bên cạnh Thiên ca: "Tình địch tới. . . . . ." Nói xong cô vui mừng chạy ra cửa rời đi.
Trịnh tiên sinh hiền hòa cười một tiếng: "Xin hỏi anh là?"
Thiên ca ngẩng đầu, cau mày: "Anh nói anh tên là Trịnh Nhân Xuyên? Muốn cùng vợ Tiểu Huệ của tôi xem mắt sao?"
Trịnh tiên sinh cười: "Còn chưa có phối hợp."
Thiên ca đứng dậy: "Vậy hôm nay anh tới cửa là có ý gì?"
Trịnh tiên sinh cảm thấy có lực áp bức rồi, hiển nhiên là đến từ người đàn ông trước mặt này, mặc dù không biết thân phận của anh ta gì, chỉ là hình như anh ta đối với mình có địch ý, hơn nữa địch ý này cùng Tiểu Huệ có liên quan. Có lẽ anh đoán được cái gì, vì vậy trực tiếp mở miệng: "Tôi từ nơi bác đã hiểu được đại khái về Tiểu Huệ, nói thật cô ấy rất phù hợp điều kiện của tôi, lần trước cô ấy chưa từng xuất hiện, tôi rất tức giận, chỉ là cô ấy ở trong tin tức nhắc tới muốn cùng tôi hẹn thời gian lần nữa, tôi muốn nếu như có lí do thích đáng, tôi có thể tha thứ cho chuyện lần trước cô ấy thất lễ."
Thiên ca nở nụ cười, lắc đầu: "Tôi sẽ nói cho anh biết tại sao lần trước cô ấy không đi gặp anh, là bởi vì tôi sao?"
Trịnh Nhân Xuyên gật đầu: "Cám ơn anh nói cho tôi biết, chỉ là coi như bác tôi giới thiệu đáng tin nhất, nếu như cô ấy cũng không có ý kiến gì, tôi nghĩ tôi còn rất hy vọng có thể cùng cô ấy kết hôn ."
Kết hôn? Ánh mắt của Thiên ca trong nháy mắt giống như mắt mèo lóe sáng ban đêm, bắp thịt toàn thân anh cũng bắt đầu băng bó chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến tranh: "Anh cũng quá qua loa đi, cũng không gặp qua người, chưa từng hỏi ý kiến của cô ấy liền bắt đầu muốn vấn đề kết hôn? Tôi xem tuổi của anh cũng không nhỏ đi, gấp kết hôn như vậy chẳng lẽ là có vấn đề gì?" Trong lúc nói chuyện, anh quan sát thân thể Trịnh Nhân Xuyên, nhất là một bộ vị của anh ta.
Trịnh Nhân Xuyên sửa lại tây trang một chút, đồng thời cố gắng khống chế tâm tình: "Vị bằng hữu kia, anh hình như còn chưa nói cho tôi biết anh là ai, trạng thái không đối xứng như vậy, tôi không thể tiếp tục trao đổi với anh."
Thiên ca để quả táo xuống, đưa tay dính nước táo ra: "Xin chào, lần đầu tiên gặp mặt, tôi tên là Kỷ Thiên Hàng, là bạn trai của Tiểu Huệ."
Trịnh Nhân Xuyên nở nụ cười: "Như sấm bên tai, vui mừng gặp mặt."
Thiên ca cau mày, vị họ Trịnh này, nhân huynh thật sự là hư, nghe xong giới thiệu còn có thể nói ra như sấm bên tai. Nhưng mà anh không có rảnh đi tận cứu vấn đề tâm lý của người nọ, mục đích của anh rất rõ ràng: "Anh có thể yên tâm, Tiểu Huệ sẽ không gặp lại anh, nếu như anh thật sự vội vã muốn kết hôn, anh có thể cầm điều kiện của anh đi đại lý hôn nhân xem mắt, nơi đó có thể cùng nhanh chóng tìm đến đối tượng anh cần kết hôn."
Trịnh huynh cười: "Xin lỗi, tôi có chút hoài nghi lời của anh, nếu như cô ấy thật đã có bạn trai, tại sao còn có thể liên lạc với tôi, có phải hay không cô ấ cố ý kết thúc quan hệ của các người? Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi vốn không nên nói ra, chỉ là anh đã thẳng thắn như thế, tôi cũng không thể giấu giếm phải không? Tôi vẫn hi vọng cùng cô ấy gặp mặt, do cô ấy nói cho tôi biết rốt cuộc là tình huống gì, như vậy tôi cũng vậy làm bước tính toán tốt."
Thiên ca buông tay: "Mặc dù theo ý tôi rất không cần thiết, nhưng anh kiên trì. . . . . . Đúng rồi, anh không để ý lần sau là tam nhân hành chứ?"
Vừa tan học, Tiểu Huệ liền bị Tiết cô nương kéo về nhà, nói là có trò hay để nhìn. Vào cửa trước, Tiết cô nương còn liên tục cường điệu: "Lọ Lem, cậu nhất định làm xong chuẩn bị tâm tư nguyên vẹn đi, sau đó thấy cái gì cũng đừng giật mình, bình tĩnh xem cuộc vui là tốt rồi."
Tiểu Huệ vỗ trán: "Tiết cô nương, rốt cuộc cô muốn nói cái gì, chẳng lẽ là trong nhà tôi có người ngoài hành tinh rồi hả ? Còn là Thiên ca hóa thân Siêu nhân điện quanh quái thú từ nhỏ?"
Tiểu Tiết im lặng, mở cửa: "Chính cậu xem đi."
Tiểu Huệ liếc mắt nhìn, xì cười: "Không có người ngoài hành tinh nha, cũng không có Tiểu Quái Thú, không tệ, Địa Cầu vẫn an toàn."
Tiểu Tiết không thể tin vọt vào chung quanh đi dạo một vòng, nhìn chằm chằm Thiên ca trong phòng khách xem ti vi: "Anh ta đâu? Chẳng lẽ anh đã đem anh ta. . . . . ." Cô làm một động tác chém đầu, sau đó sợ hãi co lại đến bên cạnh Tiểu Huệ.
Thiên ca xoay đầu lại: "Ngại quá, tay tôi trượt đánh vỡ mấy cái ly."
Mấy cái? Không phải một cái, là mấy cái? Thiên ca ơi, mấy cái ly vốn có thể giải thích là tay trượt sao? Tiểu Tiết rốt cuộc cười, cô biết chiến cuộc vẫn có chút lưu lại chứng cứ.
Tiểu Huệ hí mắt, vấn đề bồi thường cẩn thận phải tính toán, sổ nợ của Kỷ Thiên Hàng thật là thê thảm không nỡ nhìn rồi. . . . . .
Quả Táo Quân thở phì phò mở cửa, một cước sâu một cước nông mà đi hầm hừ: "Người nào không có đạo đức công cộng như vậy, đem miếng thủy tinh cứ như vậy ném ở chốn công chúng, quá thiếu đạo đức rồi. . . . . ."
Cậu ấy còn chưa mắng xong thấy Thiên ca đã xoay đầu lại, cẩn thận theo dõi chân cậu ấy, nét mặt kia vô cùng nhức đầu.
Tiểu Huệ từ phòng bếp ra ngoài: "Dọn dẹp thủy tinh sao?"
Quả Táo Quân kêu rên: "Còn chưa có."
Tiểu Huệ: "Cậu yên tâm, sẽ có người trả tiền thuốc men." Cô quay đầu, mỉm cười, "Kỷ đại gia, làm phiền anh mang theo dụng cụ dọn dẹp đi xử lý một chút đi. Còn có phiền toái đi nhà nào giao phó hỏi một chút, nhìn có còn bị thương hay không, nên làm như thế nào chính anh nghĩ kỹ. . . . . ."
Quả Táo Quân lệ con mắt: "Thiên ca. . . . . . Loại chuyện như vậy người bình thường không làm được. . . . . ."
Trong tay Thiên ca ôm gối cảm giác rất đau đớn: tại sao cuối cùng bị thương luôn là tôi?