Nằm phía Tây Nam ngoại ô thành phố G, giờ phút này bệnh viện Thanh Hà đang nghênh đón bệnh nhân bệnh nặng nhất hôm nay, một cô gái tự sát chưa thành công.
Cô gái kia nằm ở trên giường, cười thật ngọt ngào, má lúm đồng tiền trên mặt rất rõ ràng. Khi cười lên trông cô giống như trẻ hơn mười mấy tuổi, không kém cô em nhỏ ngượng ngùng.
Giờ phút này trong đầu của cô đang suy nghĩ gì đấy, có lẽ là người con trai từng theo cô cùng nhau chơi đùa bùn, một người con trai đã qua đời. Rất kỳ quái, có phải là người đến lúc sắp chết, sẽ gợi lại hồi ức vui tươi nhất hay không?
Trước lúc cô vô lực nhắm mắt lại, cô nhìn thấy một người đàn ông hướng cô chạy tới, trước mắt cô sáng lên, giống như thấy một ánh hào quang màu trắng bao phủ ở trên thân người đàn ông, dịu dàng cười với cô, hỏi cô: thân ái, gả cho anh được không?
Đúng rồi đúng rồi, đây là dáng vẻ lúc anh cầu hôn.
Đợi đến khi người đàn ông chạy tới gần, người phụ nữ trung niên chợt hé miệng: a, thì ra là không phải, Tiểu Phong Tử, tại sao là cậu, không phải là anh ấy?
Cô nghe thấy Tiểu Phong Tử điên cuồng hét lên: "Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, xem xem con đây này, con là Tiểu Phong Tử, Tiểu Phong Tử nghe lời nhất. Mẹ, mẹ còn thiếu con một cái khăn quàng cổ, mẹ đã đồng ý cho con, ở nơi nào? . . . . . ."
Cô mấp máy miệng, nhưng gì cũng không muốn nói: còn có thể nói cái gì đây, tôi giống như không xứng chức mẹ.
Khi nhìn người phụ nữ trung niên bị đẩy vào phòng cấp cứu, Tiểu Phong Tử đứng ở bên ngoài giống như điên thật rồi, dùng sức ôm đầu khi gặp trở ngại, hạ xuống, hai cái, cái thứ ba đụng vào ngực một người, sau đó truyền đến một tiếng kêu đau.
Tiểu Phong Tử ngẩng đầu lên, bộ mặt mê man: "Tiểu Tiết, cô nói đi, tại sao bà ấy muốn tự sát?"
Tiểu Tiết đem đầu cậu kéo vào lồng ngực của mình, nói cái gì cũng không nói, bởi vì vào lúc này miệng cô như cứng ngắc vậy, căn bản nói không ra lời an ủi. Ngay cả lúc cô nghe được tin tức cũng bị hù sợ, càng không phải nói đến Tiểu Phong Tử là con trai rồi.
Trong bệnh viện yên tĩnh đáng sợ, không biết từ nơi nào truyền tới chất lỏng phát ra âm thanh sinh mạng trôi qua, đem tâm tình con người dồn ép đến góc tường, thở một cái cũng cảm thấy thật khẩn trương.
Tiểu Phong Tử chợt đứng lên, không nói câu nào liền hướng bên ngoài bệnh viện chạy đi.
Tiểu Tiết đuổi theo ở phía sau, hầm hừ: "Tiểu Phong Tử, cậu muốn đi nơi nào?" Cô lo lắng Tiểu Phong Tử sẽ làm chuyện điên rồ, trong y học cũng không loại trừ được khả năng di truyền tính uất ức, cho nên. . . . . .Trong lòng Tiểu Tiết căng thẳng.
Ngay tại cửa ra vào, Tiểu Phong Tử đụng vào một chiếc xe vừa mới dừng được không lâu, cậu đặt mông ngồi xuống dưới đất, cái mông đau, đầu đau hơn. Đang muốn mở miệng mắng cái gì, lại phát hiện hai người từ trên xe bước xuống.
Thấy người trên xe xuống, Tiểu Phong Tử giống như đứa bé khóc rống lên: "Chị, mẹ, rốt cuộc là tại sao bà ấy lại như thế."
Tiểu Huệ không biết vẻ mặt cô bây giờ có bao nhiêu lạnh nhạt, lúc xuống xe còn bị vấp một cái, thiếu chút nữa bổ nhào như chó ăn cứt.
Cô đứng lại, ngăn Thiên ca đỡ, dùng âm thanh tỉnh táo run rẩy nói: "Tiểu Phong Tử, em thông báo cho ông ấy rồi hả?"
Tiểu Phong Tử cắn răng: "Thông báo cho ông ta làm gì? Chị biết không, tối hôm qua mẹ vừa mới gặp qua ông ta!" Bây giờ, vẻ mặt này rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến quan hệ nhân quả gì đó, bởi vì tối hôm qua mẹ gặp qua ông ta, cho nên. . . . . .
Tiểu Huệ kéo cậu đứng lên, hung hăng đập bờ vai của cậu một cái: "Cũng là người đàn ông lớn, còn khóc thành ra như vậy, khiến mẹ thấy cũng không thể không tức chết. Sao bà ấy có thể sinh ra một đứa con trai không có tiền đồ như thế này. Còn nữa, ông ấy dù sao cũng là chồng trước của mẹ chúng ta, muốn ông ấy đến thăm vợ trước cũng không quá phận. Hơn nữa, chúng ta cũng thấy mẹ yêu ông ấy thế nào, vì ông ấy mà bị điên đã bao nhiêu năm rồi, chúng ta có thể làm sao đây?" Mấy chữ cuối cùng giống như là đang hỏi Tiểu Phong Tử, cũng giống như đang hỏi chính cô.
Tiểu Tiết ở chỗ không xa liếc mắt nhìn, cô có chút lo lắng, bởi vì phản ứng bây giờ của Tiểu Huệ có chút dọa người. Loại trạng thái tỉnh táo quá độ như cô về y học mà nói cũng là bệnh hoạn, về phần có thể tạo ra hậu quả gì, Tiểu Tiết không dám dự đoán. . . . . .
Giống như là một tòa núi lửa hoạt động mạnh bỗng nhiên trong lúc đó vẫn không nhúc nhích, ngược lại sẽ mang đến khủng hoảng cho người ta: trời mới biết một khắc nào đó cô xảy ra bùng nổ giống như một lần dự liệu đặc biệt.
Sau đó Quả Táo Quân cũng chạy tới, cậu ấy vừa mới ngồi vào bên cạnh Tiểu Huệ, liền nghe thấy một tiếng thô thanh thô khí: "Nếu như mà tôi nhớ không lầm, công việc hôm nay của cậu rất bận."
Quả Táo Quân vỗ ngực một cái, bởi vì giọng nói của Tiểu Huệ thật hù dọa người: "A, tôi vừa đúng làm xong trước thời gian, cho nên tới xem một chút."
Tiểu Huệ ngẩng đầu lên, cũng là nhìn Kỷ Thiên Hàng một cái: "Thiên ca, đem Quả Táo Quân trở về, còn có bảo Lệ Toa cũng đừng tới đây, nơi này có mấy người chúng em là đủ rồi."
Quả Táo Quân đòi ở lại, kết quả là thân thể bị Thiên ca kéo đi ra cửa.
Lúc ra cửa, Thiên ca vỗ bờ vai của cậu ấy một cái: "Làm phiền cậu đi về nhà lấy vài bộ quần áo tắm rửa tới đây, tôi đoán rằng em ấy sẽ ở lại trong bệnh viện rồi."
"Quần áo của cô ấy sao?"
"Còn có tôi nữa."
Quả Táo Quân gật đầu, mấy chữ đơn giản bên trong là cam kết của đàn ông, lần đầu tiên cậu ấy cảm thấy Thiên ca cũng là người đàn ông tốt có trách nhiệm. Hoạn nạn thấy chân tình, không phải sao? Đúng vậy.
Khi Thiên ca vốn là nên đưa Quả Táo Quân trở về lại trở về ngồi xuống bên người Tiểu Huệ, nói cái gì cũng không nói.
Tiểu Huệ không nhịn được lên tiếng: "Thiên ca!"
"Làm gì."
Tiểu Huệ nhìn một lát, bĩu môi: "Không có gì."
Tiểu Phong Tử chạy vào, bộ mặt oán khí: "Chưa bao giờ biết đầu của ông ta, tim của ông đều làm bằng tảng đá, ông ta dám nói mẹ đang gạt ông ta? Tôi chửi, CMN chứ, tôi mắt chó đui mù mới có thể gọi ông ta là cha nhiều năm như vậy. Ông ta không xứng!" Cậu hung hăng nhổ một bãi nước miếng.
Tiểu Huệ xem thường vắt ngang qua: "Văn minh một chút, nơi này là bệnh viện, không phải hậu hoa viên nhà cậu. Lấy điện thoại qua đây."
Trong lịch sử trò chuyện có chữ "Cha" có chút chói mắt, Tiểu Huệ nghĩ cho dù mẹ và ông ấy có oán hận chất chứa gì, cô vẫn không thể hiểu, rốt cuộc một người đàn ông có thể độc ác đến mức nào.
Điện thoại thông, người đàn ông đầu kia có vẻ không nhịn được: "Tiểu Phong, cái đứa nhỏ này, con cũng bị lây bệnh từ mẹ con ư, trò đùa tự sát bà ấy đã chơi bao nhiêu năm rồi, lần nào làm thật qua?"
Tiểu Huệ lắc đầu, vì mẹ cảm thấy không đáng giá, nhưng giọng nói lại cứng rắn: "Giang tiên sinh, là tôi."
"Tiểu Huệ? Cha còn có chuyện, con biết đó, công ty của cha gần đây không được tốt, phải xử lý không ít chuyện, nếu không thì như vầy, tối nay cha lại gọi điện thoại cho con." Giang tổng cầm điện thoại, đối với Tổng giám tài vụ đang muốn vào cửa làm một động tác im lặng.
Na Tổng giám ôm một quyển sổ sách vụ minh tế biểu, thái độ không được tốt. Gần đây tình hình công ty căn bản không phải không được tốt, mà là thật sự không tốt, ngay cả người phụ trách ngân hàng trước vẫn giữ vững quan hệ hợp tác cũng bắt đầu đòi mạng phải trả khoản tiền, thật là nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm.
Tiểu Huệ khinh thường, nhếch miệng: "Bệnh viện Thanh Hà, tôi cùng Tiểu Phong Tử đều ở đây, nếu như ông có lòng, cứ tới đây xem một chút. Nếu như ông thật sự không rảnh. . . . . ." Tiểu Huệ dừng một chút, phát hiện tay của mình bị Thiên ca giữ trong lòng bàn tay, hình như là cô không cẩn thận bóp chặt trong lòng bàn tay chính mình tạo ra một vết lõm. Cô không rút tay ra, nói tiếp: "Có thể đây là lần cuối cùng con dùng giọng điệu của một người con cầu xin cha, cầu xin cha tới một chuyến. Cầu xin cha, cha." Đọc xong một chữ cuối cùng, cô hung hăng đem chính mình khinh bỉ nhìn một phen, vừa đưa tay vừa dùng lực đem điện thoại nện vào bức tường đối diện.
Bốp—— điện thoại di động bể thành mấy khối, nhất là màn ảnh, từng vết nứt một.
Tiểu Phong Tử chấn động không dứt, kinh sợ nhưng không ngoài ý muốn, Bà chị so với cậu càng hận cha hơn. Từ lúc ông ta bắt đầu ly hôn cùng mẹ, Bà chị cũng chưa từng gọi ông ta một tiếng cha, những năm này cũng không cùng ông at nói qua một câu, chưa trở về qua nhà lần nào. Nhất là sau khi Bà chị đi làm, chị ấy cũng không dùng qua một xu của cha, duy nhất có chính là phòng ốc kia —— cái này đã từng là tất cả nguồn kinh tế của chị ấy. Tiểu Phong Tử suy nghĩ một chút, sau khi bắt đầu hối hận mình không có tiền đồ.
Thiên ca đưa tay ôm lấy Tiểu Huệ, nha đầu này nhìn không có tim không có phổi, thật ra thì so với ai khác đều hiểu được đau lòng người.
Bác sỹ nói bệnh nhân không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là trạng thái tinh thần không được tốt, cần kịp thời khuyên bảo.
Hai chị em Tiểu Huệ đi vào, Thiên ca cùng Tiểu Tiết ở lại bên ngoài coi chừng.
Mắt Tiểu Tiết hơi hồng: "Thiên ca, chúng ta nên làm như thế nào?"
Thiên ca cười: "Tôi cũng không biết, chỉ là vô luận nha đầu kia muốn làm cái gì, tôi đều sẽ có thể cùng với cô ấy."
Tiểu Tiết bị giật mình: "Thiên ca, anh đừng nói giống như là đều phải chết vậy có được hay không."
"Làm sao có thể, Huệ Huệ không giống như mẹ cô ấy. Đoạn thời gian ba mẹ cô ấy ly hôn, bác gái liền tự sát, Huệ Huệ khuyên ngăn bác gái, cô ấy khi đó giống như nữ quân nhân, tát một cái lên mặt bác gái, gào thét: ly hôn để cho mẹ cảm thấy sống không có ý nghĩa gì nữa rồi hả? Không có tiền đồ! Cõi đời này có nhiều người còn thảm hơn mẹ, bên cạnh mẹ thì có hai. Con và Tiểu Phong Tử! Cha mẹ ly hôn, có một người mẹ muốn chết muốn sống, mẹ cảm thấy chúng con nên đi nơi nào. . . . . ."
Thiên ca câu miệng: "Khi đó tôi liền núp ở bên cạnh, bị sợ đến một câu cũng nói không ra được. Đáng chết, tôi khi đó mới phát giác được tôi so với cô ấy, thật rất vô dụng"
Mắt Tiểu Tiết trừng lớn: "Cho nên khi đó anh ra khỏi nước?"
Thiên ca sững sờ: "Làm sao cô biết?" Xác thực mà nói, lần đầu tiên anh thỏa hiệp với lão đầu tử, đi nước ngoài bồi dưỡng.
Ánh mắt Tiểu Tiết bắt đầu thay đổi trở nên hung tợn: "Đoạn thời gian đó Tiểu Huệ trở nên kỳ quái, cô ấy bắt đầu điên cuồng học Không Thủ đạo, có lúc khiến mình thành cục xanh cục tím, tôi cho rằng khi đó cô ấy chỉ là thất tình cho nên muốn phát tiết."
Thiên ca thở dài một cái: "Tôi hiểu rõ tôi rất vô dụng. . . . . ."
Thì ra là trong lúc Tiểu Huệ cần người nói chuyện tâm sự nhất, người ta lại trốn giống như Ô Quy, khó trách những năm này Tiểu Huệ cũng không dám tin tưởng anh ta. Người này cũng là con nhà giàu không đáng tin cậy sao?
Tiểu Tiết dùng sức lấy ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên ca, hận không thể đâm rách mấy cái trên mặt anh, cô nói sao, thì ra là Tiểu Huệ rất dịu dàng động lòng người bỗng chốc trở nên hung mãnh bạo lực.
Bên trong phòng bệnh, Tiểu Huệ có chút không yên lòng, nhìn khuôn mặt mẹ không có huyết sắc, vừa ghét vừa giận, nhưng lại nói không ra lời trách mắng bà. Một phụ nữ có trái tim chết rồi, còn có thể sợ hãi trách mắng sao? Nhưng cô thật sự không thể lý giải, vì một người đàn ông đã không cần bà mà muốn chết muốn sống vài chục năm, đáng giá không? Cái vấn đề này, nếu như xảy ra ở trên người cô, đáp án không có nửa điểm do dự, nhất định là không đáng giá, thời gian sẽ xoa dịu mọi vết thương, chết là lựa chọn không có tiền đồ nhất!
"Chị, đổ nước ra rồi."
Tiểu Phong Tử nhắc nhở, cô mới phát hiện ra mình đang rót nước, mà giờ khắc này trên bàn đã nước ngập nước rồi. Cô mắng một tiếng, định tìm mảnh vải tới lau. Vừa đi đến cửa, lại phát hiện có người mở cửa đi vào.
Nhìn khuôn mặt cùng hai chị em bọn họ có ba phần tương tự, Tiểu Huệ vội vàng đưa tay níu lại cổ áo của Tiểu Phong Tử, cho cậu vọt ra chỗ khác.
Tiểu Phong Tử vẫn còn nói: "Nhưng. . . . . ." , lời còn chưa nói hết, liền bị Tiểu Huệ mang theo đi ra cửa.
Vừa bị xách đi các phòng bệnh rất xa, Tiểu Phong Tử mới hầm hừ: "Tỷ, mau buông tay, bóp chết em."
Thiên ca chạy đuổi theo tới, anh hỏi một câu: "Một mình bác trai ở bên trong hữu dụng không?"
Tiểu Huệ buông lỏng tay: "Ai biết chứ, có lẽ có dụng có lẽ vô dụng, mà mẹ em muốn gặp ông ta nhất, vậy hãy để cho bà ấy thấy. Nếu như ngay cả lời của ông ta cũng vô dụng, vậy em cũng yên tâm, dứt khoát coi chừng bà ấy 24h, để cho bà ấy không có cơ hội tìm cái chết. Em và bà ấy hao tổn bao nhiêu nữa, để xem em cứng hay bà ấy cứng rắn hơn."
Thiên ca ôm cô vào lòng: "Anh giúp em."
Tiểu Huệ nói không ra lời, bởi vì Thiên ca ôm cô rất chặt, cái loại chặt hít thở không thông, không cho cô cự tuyệt đường sống. Cô dùng sức đẩy một cái, quát: "Anh muốn ngột ngạt chết em à!"
Tiểu Tiết ở một bên nhếch mép: "Cái kia là nói vuốt đuôi."
Ánh mắt của Tiểu Phong Tử nhìn chòng chọc phòng bệnh, gằn từng chữ một: "Bà chị, còn có em."
Tiểu Huệ tựa vào trong ngực Thiên ca cười: "Đúng rồi đúng rồi, còn cậu nữa. Tôi nào dám quên đồng chí Giang Sơn Phong chứ."
Ước chừng qua hơn 10' sau, lão Giang đi ra, cà vạt của ông ấy buông lỏng, thái độ không được tốt. Nhìn hai chị em Tiểu Huệ, chỉ nói một câu: "Chăm sóc mẹ các con thật tốt, cha rảnh sẽ trở lại thăm bà ấy."
Giống như nhớ ra cái gì đó, Tiểu Huệ buông ra tay Thiên ca, đuổi theo ngăn cản lão Giang trước khi ông lên xe.
"Tối hôm qua lúc ông gặp mẹ tôi nói gì rồi hả?"
Lão Giang cau mày: "Không có gì."
"Bác sỹ nói nếu như tìm được nguyên nhân, khuyên bảo đúng bệnh hốt thuốc sẽ khá hơn một chút."
". . . . . ."
"Tôi nghĩ, hẳn là ông nói gì với mẹ tôi khiến bà ấy kích thích, nói đi, tôi cũng muốn xem rốt cuộc nên xử lý như thế nào."
Lão Giang thở dài một cái: "Cha nói với bà ấy là cha muốn kết hôn."
Tiểu Huệ cười nhìn ông ấy một cái, một cái tát lại không hề báo động trước dáng trên mặt ông ấy, như điên mà rống lên: "Tôi biết ngay là ông hư hỏng về chuyện này! Ông không phải biết bà ấy có bệnh ư, kết hôn liền kết hôn, tại sao muốn nói cho bà ấy biết? CMN, ông, rốt cuộc có biết lúc này ông hại chết người rồi hay không. Còn ‘không có gì’, thật sự không nghĩ ra được, trên đời này sao có loại đàn ông âm hiểm ác độc như ông cơ chứ."
Tài xế vội vàng xuống xe, vội vã kéo Tiểu Huệ ra, nhưng hơi sức của cô lớn không tưởng nổi, toàn bộ ba quyền hai cước đều tiếp đón trên người tài xế và lão Giang. Lão Giang cũng không nói chuyện, cứ lẳng lặng như vậy nhìn như con gái điên, trên người có chút đau, thở dài một cái, ngay cả hơi sức giải thích cũng không có. Nghĩ tới: sẽ để cho cô mắng chửi đi, để cho cô đánh đi, như vậy cô sẽ còn dễ chịu hơn.
Cũng may Thiên ca chạy tới, anh dùng sức ôm lấy Tiểu Huệ, trên người không thể tránh khỏi mấy quyền cước, anh cũng không kịp đau, nâng cao âm thanh kêu: "Huệ Huệ, bác gái vẫn còn ở trong phòng bệnh, đi trước nhìn bác ấy đi."
Tài xế cùng Thiên ca, hai người hợp lực mới có thể đem Tiểu Huệ kéo ra, thời điểm kéo ra, miệng lão Giang đã rách, trên mắt cũng sưng lên một khối. Miệng ông ấy giật giật, vẫn không có nói gì. Vào lúc này điện thoại di động lại vang lên, tài vụ đang thúc giục ông trở về, chuyện của công ty giống như không thể bị dở dang.
Tiểu Phong Tử lần nữa bị làm giật mình: đây mới là Bà chị.
Tiểu Tiết than thở: núi lửa rốt cuộc lại bạo phát lần nữa rồi.
Tiểu Huệ nằm ở trong ngực Kỷ Thiên Hàng, rốt cuộc hu hu mà khóc lên: "Thiên ca. . . . . .CMN. . . . . . Em hận không thể xé rách cái miệng của ông ta, đánh gãy chân ông ta, để cho ông ta không thể tới gặp mẹ em. . . . . . Súc sinh cũng không bằng. . . . . ."
Kỷ Thiên Hàng ôm lấy cô, nghe cô gào thét phát tiết đứt quãng, nói thật, trong lòng anh rất không có tư vị. Năm đó có lẽ cũng là bởi vì biết Tiểu Huệ cũng là đứa bé có gia đình ly dị, cho nên càng muốn thân cận cô. Lúc ấy rất kỳ quái, cô gái này không khóc, còn thường xuyên cười ha hả. Hãm hại cô thế nào, cô đều chỉ biết mắng chửi người, sẽ không khóc.
Hiện tại Thiên ca đã hiểu, nha đầu này rất dũng cảm, mạnh hơn anh quá nhiều. Anh chỉ chơi đùa chút với ông cụ, khó trách ông cụ sẽ nói với anh: lúc nào thì có thể không ngây thơ nữa, làm cho người ta tin cậy, dựa vào con.
Trong mắt Tiểu Phong Tử mơ hồ có ánh lửa: "Bà chị, chị vừa nói cái gì với ông ta vậy?"
Giọng mũi Tiểu Huệ có chút nặng, nắm áo sơ mi của Thiên ca lên lau nước mắt còn có nước mũi, đỏ mắt trợn mắt nhìn Tiểu Phong Tử một cái: "Chị thấy ông ta không vừa mắt, nào có cái gì muốn nói với ông ta, vừa bắt đầu đã cho ông ta một cái tát."
Tiểu Phong Tử còn muốn hỏi cái gì, Tiểu Huệ tiếp tục trừng cậu: "Nhanh đi chỗ mẹ ở dọn dẹp ít đồ tới đây, đúng rồi, bên trong hộc tủ của mẹ cách ô có vật cho em, ngày em xuất ngoại muốn đưa cho em, là bị chị chụp xuống rồi."
Tiểu Tiết đi theo Tiểu Phong Tử đi phía trước, nắm tay Tiểu Huệ, nhỏ giọng nói một câu: "Tiểu Phong Tử cho người chị như cậu vận số rất tốt."
Tiểu Huệ liếc cô một cái: "Tôi đây dĩ nhiên biết."
Tiểu Tiết cười.
Thiên ca chạy tới sớm nhất, anh đương nhiên nghe được đoạn đối thoại giữa Tiểu Huệ cùng bác Giang, cho nên không muốn cho Tiểu Phong Tử biết, cũng vì không muốn làm cho cậu ấy càng thêm hận cha hơn mà thôi. Mười ngón tay anh nắm chặt tay Tiểu Huệ, chợt có chút ảo não chính mình một lát còn vô năng như vậy.
Tiểu Huệ nhìn Kỷ Thiên Hàng một cái: "Thiên ca, em không xuống tay quá nặng phải không?"
Thiên ca cười, nha đầu này quả thật tâm tình kích động, nhưng trong lòng vẫn có bác Giang, dù sao cũng có quan hệ máu mủ, bọn họ còn là phụ nữ. Anh an ủi: "Không biết, nếu như không phải là bác ấy thật sự đáng đánh, sẽ không động thủ."
Tiểu Huệ lắc đầu: "Em nói anh đó." Cô thấy trong kẽ răng Thiên ca rỉ ra tia máu, hẳn là vừa rồi Thiên ca tới kéo mình ra liền bị đánh lên mặt.
Thiên ca sờ soạng mặt mình một chút, lúc này mới cảm thấy đau, anh lẩm bẩm, cười một cái: "Không có việc gì, anh cũng nên đánh"
Tiểu Huệ không cười, nhưng trong lòng rất cảm động, cô chủ động nắm chặt tay Thiên ca: "Đi thôi, mẹ hẳn sẽ thích nhìn thấy anh, anh còn nhớ rõ không, trước đây anh thường len lén lẻn qua tới ăn món ăn mẹ em làm, khoe khoang tay nghề của mẹ em là có một trên đời, bà ấy mừng rỡ thiếu chút nữa đem anh trở thành con ruột rồi. . . . . ."
Thiên ca cười: "Nhớ, nào sẽ không nhớ rõ, khi đó em còn tranh giành ầm ĩ với anh, cảm thấy anh tới tranh cưng chiều với em, thiếu chút nữa đánh chết anh." Anh vừa mới nói xong, nụ cười liền cứng đờ, giật mình nhìn người phụ nữ không biết lúc nào thì ra ngoài, "Bác gái, sao bác tự mình đi ra."
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm bọn họ, mười ngón tay nắm chặt, thân thể chợt lay động, âm thanh yếu đuối giãy giụa gào thét: "Hai người các người tại sao có thể ở chung một chỗ?"
Trong lòng Tiểu Huệ cả kinh.
Nằm phía Tây Nam ngoại ô thành phố G, giờ phút này bệnh viện Thanh Hà đang nghênh đón bệnh nhân bệnh nặng nhất hôm nay, một cô gái tự sát chưa thành công.
Cô gái kia nằm ở trên giường, cười thật ngọt ngào, má lúm đồng tiền trên mặt rất rõ ràng. Khi cười lên trông cô giống như trẻ hơn mười mấy tuổi, không kém cô em nhỏ ngượng ngùng.
Giờ phút này trong đầu của cô đang suy nghĩ gì đấy, có lẽ là người con trai từng theo cô cùng nhau chơi đùa bùn, một người con trai đã qua đời. Rất kỳ quái, có phải là người đến lúc sắp chết, sẽ gợi lại hồi ức vui tươi nhất hay không?
Trước lúc cô vô lực nhắm mắt lại, cô nhìn thấy một người đàn ông hướng cô chạy tới, trước mắt cô sáng lên, giống như thấy một ánh hào quang màu trắng bao phủ ở trên thân người đàn ông, dịu dàng cười với cô, hỏi cô: thân ái, gả cho anh được không?
Đúng rồi đúng rồi, đây là dáng vẻ lúc anh cầu hôn.
Đợi đến khi người đàn ông chạy tới gần, người phụ nữ trung niên chợt hé miệng: a, thì ra là không phải, Tiểu Phong Tử, tại sao là cậu, không phải là anh ấy?
Cô nghe thấy Tiểu Phong Tử điên cuồng hét lên: "Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, xem xem con đây này, con là Tiểu Phong Tử, Tiểu Phong Tử nghe lời nhất. Mẹ, mẹ còn thiếu con một cái khăn quàng cổ, mẹ đã đồng ý cho con, ở nơi nào? . . . . . ."
Cô mấp máy miệng, nhưng gì cũng không muốn nói: còn có thể nói cái gì đây, tôi giống như không xứng chức mẹ.
Khi nhìn người phụ nữ trung niên bị đẩy vào phòng cấp cứu, Tiểu Phong Tử đứng ở bên ngoài giống như điên thật rồi, dùng sức ôm đầu khi gặp trở ngại, hạ xuống, hai cái, cái thứ ba đụng vào ngực một người, sau đó truyền đến một tiếng kêu đau.
Tiểu Phong Tử ngẩng đầu lên, bộ mặt mê man: "Tiểu Tiết, cô nói đi, tại sao bà ấy muốn tự sát?"
Tiểu Tiết đem đầu cậu kéo vào lồng ngực của mình, nói cái gì cũng không nói, bởi vì vào lúc này miệng cô như cứng ngắc vậy, căn bản nói không ra lời an ủi. Ngay cả lúc cô nghe được tin tức cũng bị hù sợ, càng không phải nói đến Tiểu Phong Tử là con trai rồi.
Trong bệnh viện yên tĩnh đáng sợ, không biết từ nơi nào truyền tới chất lỏng phát ra âm thanh sinh mạng trôi qua, đem tâm tình con người dồn ép đến góc tường, thở một cái cũng cảm thấy thật khẩn trương.
Tiểu Phong Tử chợt đứng lên, không nói câu nào liền hướng bên ngoài bệnh viện chạy đi.
Tiểu Tiết đuổi theo ở phía sau, hầm hừ: "Tiểu Phong Tử, cậu muốn đi nơi nào?" Cô lo lắng Tiểu Phong Tử sẽ làm chuyện điên rồ, trong y học cũng không loại trừ được khả năng di truyền tính uất ức, cho nên. . . . . .Trong lòng Tiểu Tiết căng thẳng.
Ngay tại cửa ra vào, Tiểu Phong Tử đụng vào một chiếc xe vừa mới dừng được không lâu, cậu đặt mông ngồi xuống dưới đất, cái mông đau, đầu đau hơn. Đang muốn mở miệng mắng cái gì, lại phát hiện hai người từ trên xe bước xuống.
Thấy người trên xe xuống, Tiểu Phong Tử giống như đứa bé khóc rống lên: "Chị, mẹ, rốt cuộc là tại sao bà ấy lại như thế."
Tiểu Huệ không biết vẻ mặt cô bây giờ có bao nhiêu lạnh nhạt, lúc xuống xe còn bị vấp một cái, thiếu chút nữa bổ nhào như chó ăn cứt.
Cô đứng lại, ngăn Thiên ca đỡ, dùng âm thanh tỉnh táo run rẩy nói: "Tiểu Phong Tử, em thông báo cho ông ấy rồi hả?"
Tiểu Phong Tử cắn răng: "Thông báo cho ông ta làm gì? Chị biết không, tối hôm qua mẹ vừa mới gặp qua ông ta!" Bây giờ, vẻ mặt này rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến quan hệ nhân quả gì đó, bởi vì tối hôm qua mẹ gặp qua ông ta, cho nên. . . . . .
Tiểu Huệ kéo cậu đứng lên, hung hăng đập bờ vai của cậu một cái: "Cũng là người đàn ông lớn, còn khóc thành ra như vậy, khiến mẹ thấy cũng không thể không tức chết. Sao bà ấy có thể sinh ra một đứa con trai không có tiền đồ như thế này. Còn nữa, ông ấy dù sao cũng là chồng trước của mẹ chúng ta, muốn ông ấy đến thăm vợ trước cũng không quá phận. Hơn nữa, chúng ta cũng thấy mẹ yêu ông ấy thế nào, vì ông ấy mà bị điên đã bao nhiêu năm rồi, chúng ta có thể làm sao đây?" Mấy chữ cuối cùng giống như là đang hỏi Tiểu Phong Tử, cũng giống như đang hỏi chính cô.
Tiểu Tiết ở chỗ không xa liếc mắt nhìn, cô có chút lo lắng, bởi vì phản ứng bây giờ của Tiểu Huệ có chút dọa người. Loại trạng thái tỉnh táo quá độ như cô về y học mà nói cũng là bệnh hoạn, về phần có thể tạo ra hậu quả gì, Tiểu Tiết không dám dự đoán. . . . . .
Giống như là một tòa núi lửa hoạt động mạnh bỗng nhiên trong lúc đó vẫn không nhúc nhích, ngược lại sẽ mang đến khủng hoảng cho người ta: trời mới biết một khắc nào đó cô xảy ra bùng nổ giống như một lần dự liệu đặc biệt.
Sau đó Quả Táo Quân cũng chạy tới, cậu ấy vừa mới ngồi vào bên cạnh Tiểu Huệ, liền nghe thấy một tiếng thô thanh thô khí: "Nếu như mà tôi nhớ không lầm, công việc hôm nay của cậu rất bận."
Quả Táo Quân vỗ ngực một cái, bởi vì giọng nói của Tiểu Huệ thật hù dọa người: "A, tôi vừa đúng làm xong trước thời gian, cho nên tới xem một chút."
Tiểu Huệ ngẩng đầu lên, cũng là nhìn Kỷ Thiên Hàng một cái: "Thiên ca, đem Quả Táo Quân trở về, còn có bảo Lệ Toa cũng đừng tới đây, nơi này có mấy người chúng em là đủ rồi."
Quả Táo Quân đòi ở lại, kết quả là thân thể bị Thiên ca kéo đi ra cửa.
Lúc ra cửa, Thiên ca vỗ bờ vai của cậu ấy một cái: "Làm phiền cậu đi về nhà lấy vài bộ quần áo tắm rửa tới đây, tôi đoán rằng em ấy sẽ ở lại trong bệnh viện rồi."
"Quần áo của cô ấy sao?"
"Còn có tôi nữa."
Quả Táo Quân gật đầu, mấy chữ đơn giản bên trong là cam kết của đàn ông, lần đầu tiên cậu ấy cảm thấy Thiên ca cũng là người đàn ông tốt có trách nhiệm. Hoạn nạn thấy chân tình, không phải sao? Đúng vậy.
Khi Thiên ca vốn là nên đưa Quả Táo Quân trở về lại trở về ngồi xuống bên người Tiểu Huệ, nói cái gì cũng không nói.
Tiểu Huệ không nhịn được lên tiếng: "Thiên ca!"
"Làm gì."
Tiểu Huệ nhìn một lát, bĩu môi: "Không có gì."
Tiểu Phong Tử chạy vào, bộ mặt oán khí: "Chưa bao giờ biết đầu của ông ta, tim của ông đều làm bằng tảng đá, ông ta dám nói mẹ đang gạt ông ta? Tôi chửi, CMN chứ, tôi mắt chó đui mù mới có thể gọi ông ta là cha nhiều năm như vậy. Ông ta không xứng!" Cậu hung hăng nhổ một bãi nước miếng.
Tiểu Huệ xem thường vắt ngang qua: "Văn minh một chút, nơi này là bệnh viện, không phải hậu hoa viên nhà cậu. Lấy điện thoại qua đây."
Trong lịch sử trò chuyện có chữ "Cha" có chút chói mắt, Tiểu Huệ nghĩ cho dù mẹ và ông ấy có oán hận chất chứa gì, cô vẫn không thể hiểu, rốt cuộc một người đàn ông có thể độc ác đến mức nào.
Điện thoại thông, người đàn ông đầu kia có vẻ không nhịn được: "Tiểu Phong, cái đứa nhỏ này, con cũng bị lây bệnh từ mẹ con ư, trò đùa tự sát bà ấy đã chơi bao nhiêu năm rồi, lần nào làm thật qua?"
Tiểu Huệ lắc đầu, vì mẹ cảm thấy không đáng giá, nhưng giọng nói lại cứng rắn: "Giang tiên sinh, là tôi."
"Tiểu Huệ? Cha còn có chuyện, con biết đó, công ty của cha gần đây không được tốt, phải xử lý không ít chuyện, nếu không thì như vầy, tối nay cha lại gọi điện thoại cho con." Giang tổng cầm điện thoại, đối với Tổng giám tài vụ đang muốn vào cửa làm một động tác im lặng.
Na Tổng giám ôm một quyển sổ sách vụ minh tế biểu, thái độ không được tốt. Gần đây tình hình công ty căn bản không phải không được tốt, mà là thật sự không tốt, ngay cả người phụ trách ngân hàng trước vẫn giữ vững quan hệ hợp tác cũng bắt đầu đòi mạng phải trả khoản tiền, thật là nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm.
Tiểu Huệ khinh thường, nhếch miệng: "Bệnh viện Thanh Hà, tôi cùng Tiểu Phong Tử đều ở đây, nếu như ông có lòng, cứ tới đây xem một chút. Nếu như ông thật sự không rảnh. . . . . ." Tiểu Huệ dừng một chút, phát hiện tay của mình bị Thiên ca giữ trong lòng bàn tay, hình như là cô không cẩn thận bóp chặt trong lòng bàn tay chính mình tạo ra một vết lõm. Cô không rút tay ra, nói tiếp: "Có thể đây là lần cuối cùng con dùng giọng điệu của một người con cầu xin cha, cầu xin cha tới một chuyến. Cầu xin cha, cha." Đọc xong một chữ cuối cùng, cô hung hăng đem chính mình khinh bỉ nhìn một phen, vừa đưa tay vừa dùng lực đem điện thoại nện vào bức tường đối diện.
Bốp—— điện thoại di động bể thành mấy khối, nhất là màn ảnh, từng vết nứt một.
Tiểu Phong Tử chấn động không dứt, kinh sợ nhưng không ngoài ý muốn, Bà chị so với cậu càng hận cha hơn. Từ lúc ông ta bắt đầu ly hôn cùng mẹ, Bà chị cũng chưa từng gọi ông ta một tiếng cha, những năm này cũng không cùng ông at nói qua một câu, chưa trở về qua nhà lần nào. Nhất là sau khi Bà chị đi làm, chị ấy cũng không dùng qua một xu của cha, duy nhất có chính là phòng ốc kia —— cái này đã từng là tất cả nguồn kinh tế của chị ấy. Tiểu Phong Tử suy nghĩ một chút, sau khi bắt đầu hối hận mình không có tiền đồ.
Thiên ca đưa tay ôm lấy Tiểu Huệ, nha đầu này nhìn không có tim không có phổi, thật ra thì so với ai khác đều hiểu được đau lòng người.
Bác sỹ nói bệnh nhân không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là trạng thái tinh thần không được tốt, cần kịp thời khuyên bảo.
Hai chị em Tiểu Huệ đi vào, Thiên ca cùng Tiểu Tiết ở lại bên ngoài coi chừng.
Mắt Tiểu Tiết hơi hồng: "Thiên ca, chúng ta nên làm như thế nào?"
Thiên ca cười: "Tôi cũng không biết, chỉ là vô luận nha đầu kia muốn làm cái gì, tôi đều sẽ có thể cùng với cô ấy."
Tiểu Tiết bị giật mình: "Thiên ca, anh đừng nói giống như là đều phải chết vậy có được hay không."
"Làm sao có thể, Huệ Huệ không giống như mẹ cô ấy. Đoạn thời gian ba mẹ cô ấy ly hôn, bác gái liền tự sát, Huệ Huệ khuyên ngăn bác gái, cô ấy khi đó giống như nữ quân nhân, tát một cái lên mặt bác gái, gào thét: ly hôn để cho mẹ cảm thấy sống không có ý nghĩa gì nữa rồi hả? Không có tiền đồ! Cõi đời này có nhiều người còn thảm hơn mẹ, bên cạnh mẹ thì có hai. Con và Tiểu Phong Tử! Cha mẹ ly hôn, có một người mẹ muốn chết muốn sống, mẹ cảm thấy chúng con nên đi nơi nào. . . . . ."
Thiên ca câu miệng: "Khi đó tôi liền núp ở bên cạnh, bị sợ đến một câu cũng nói không ra được. Đáng chết, tôi khi đó mới phát giác được tôi so với cô ấy, thật rất vô dụng"
Mắt Tiểu Tiết trừng lớn: "Cho nên khi đó anh ra khỏi nước?"
Thiên ca sững sờ: "Làm sao cô biết?" Xác thực mà nói, lần đầu tiên anh thỏa hiệp với lão đầu tử, đi nước ngoài bồi dưỡng.
Ánh mắt Tiểu Tiết bắt đầu thay đổi trở nên hung tợn: "Đoạn thời gian đó Tiểu Huệ trở nên kỳ quái, cô ấy bắt đầu điên cuồng học Không Thủ đạo, có lúc khiến mình thành cục xanh cục tím, tôi cho rằng khi đó cô ấy chỉ là thất tình cho nên muốn phát tiết."
Thiên ca thở dài một cái: "Tôi hiểu rõ tôi rất vô dụng. . . . . ."
Thì ra là trong lúc Tiểu Huệ cần người nói chuyện tâm sự nhất, người ta lại trốn giống như Ô Quy, khó trách những năm này Tiểu Huệ cũng không dám tin tưởng anh ta. Người này cũng là con nhà giàu không đáng tin cậy sao?
Tiểu Tiết dùng sức lấy ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên ca, hận không thể đâm rách mấy cái trên mặt anh, cô nói sao, thì ra là Tiểu Huệ rất dịu dàng động lòng người bỗng chốc trở nên hung mãnh bạo lực.
Bên trong phòng bệnh, Tiểu Huệ có chút không yên lòng, nhìn khuôn mặt mẹ không có huyết sắc, vừa ghét vừa giận, nhưng lại nói không ra lời trách mắng bà. Một phụ nữ có trái tim chết rồi, còn có thể sợ hãi trách mắng sao? Nhưng cô thật sự không thể lý giải, vì một người đàn ông đã không cần bà mà muốn chết muốn sống vài chục năm, đáng giá không? Cái vấn đề này, nếu như xảy ra ở trên người cô, đáp án không có nửa điểm do dự, nhất định là không đáng giá, thời gian sẽ xoa dịu mọi vết thương, chết là lựa chọn không có tiền đồ nhất!
"Chị, đổ nước ra rồi."
Tiểu Phong Tử nhắc nhở, cô mới phát hiện ra mình đang rót nước, mà giờ khắc này trên bàn đã nước ngập nước rồi. Cô mắng một tiếng, định tìm mảnh vải tới lau. Vừa đi đến cửa, lại phát hiện có người mở cửa đi vào.
Nhìn khuôn mặt cùng hai chị em bọn họ có ba phần tương tự, Tiểu Huệ vội vàng đưa tay níu lại cổ áo của Tiểu Phong Tử, cho cậu vọt ra chỗ khác.
Tiểu Phong Tử vẫn còn nói: "Nhưng. . . . . ." , lời còn chưa nói hết, liền bị Tiểu Huệ mang theo đi ra cửa.
Vừa bị xách đi các phòng bệnh rất xa, Tiểu Phong Tử mới hầm hừ: "Tỷ, mau buông tay, bóp chết em."
Thiên ca chạy đuổi theo tới, anh hỏi một câu: "Một mình bác trai ở bên trong hữu dụng không?"
Tiểu Huệ buông lỏng tay: "Ai biết chứ, có lẽ có dụng có lẽ vô dụng, mà mẹ em muốn gặp ông ta nhất, vậy hãy để cho bà ấy thấy. Nếu như ngay cả lời của ông ta cũng vô dụng, vậy em cũng yên tâm, dứt khoát coi chừng bà ấy h, để cho bà ấy không có cơ hội tìm cái chết. Em và bà ấy hao tổn bao nhiêu nữa, để xem em cứng hay bà ấy cứng rắn hơn."
Thiên ca ôm cô vào lòng: "Anh giúp em."
Tiểu Huệ nói không ra lời, bởi vì Thiên ca ôm cô rất chặt, cái loại chặt hít thở không thông, không cho cô cự tuyệt đường sống. Cô dùng sức đẩy một cái, quát: "Anh muốn ngột ngạt chết em à!"
Tiểu Tiết ở một bên nhếch mép: "Cái kia là nói vuốt đuôi."
Ánh mắt của Tiểu Phong Tử nhìn chòng chọc phòng bệnh, gằn từng chữ một: "Bà chị, còn có em."
Tiểu Huệ tựa vào trong ngực Thiên ca cười: "Đúng rồi đúng rồi, còn cậu nữa. Tôi nào dám quên đồng chí Giang Sơn Phong chứ."
Ước chừng qua hơn ' sau, lão Giang đi ra, cà vạt của ông ấy buông lỏng, thái độ không được tốt. Nhìn hai chị em Tiểu Huệ, chỉ nói một câu: "Chăm sóc mẹ các con thật tốt, cha rảnh sẽ trở lại thăm bà ấy."
Giống như nhớ ra cái gì đó, Tiểu Huệ buông ra tay Thiên ca, đuổi theo ngăn cản lão Giang trước khi ông lên xe.
"Tối hôm qua lúc ông gặp mẹ tôi nói gì rồi hả?"
Lão Giang cau mày: "Không có gì."
"Bác sỹ nói nếu như tìm được nguyên nhân, khuyên bảo đúng bệnh hốt thuốc sẽ khá hơn một chút."
". . . . . ."
"Tôi nghĩ, hẳn là ông nói gì với mẹ tôi khiến bà ấy kích thích, nói đi, tôi cũng muốn xem rốt cuộc nên xử lý như thế nào."
Lão Giang thở dài một cái: "Cha nói với bà ấy là cha muốn kết hôn."
Tiểu Huệ cười nhìn ông ấy một cái, một cái tát lại không hề báo động trước dáng trên mặt ông ấy, như điên mà rống lên: "Tôi biết ngay là ông hư hỏng về chuyện này! Ông không phải biết bà ấy có bệnh ư, kết hôn liền kết hôn, tại sao muốn nói cho bà ấy biết? CMN, ông, rốt cuộc có biết lúc này ông hại chết người rồi hay không. Còn ‘không có gì’, thật sự không nghĩ ra được, trên đời này sao có loại đàn ông âm hiểm ác độc như ông cơ chứ."
Tài xế vội vàng xuống xe, vội vã kéo Tiểu Huệ ra, nhưng hơi sức của cô lớn không tưởng nổi, toàn bộ ba quyền hai cước đều tiếp đón trên người tài xế và lão Giang. Lão Giang cũng không nói chuyện, cứ lẳng lặng như vậy nhìn như con gái điên, trên người có chút đau, thở dài một cái, ngay cả hơi sức giải thích cũng không có. Nghĩ tới: sẽ để cho cô mắng chửi đi, để cho cô đánh đi, như vậy cô sẽ còn dễ chịu hơn.
Cũng may Thiên ca chạy tới, anh dùng sức ôm lấy Tiểu Huệ, trên người không thể tránh khỏi mấy quyền cước, anh cũng không kịp đau, nâng cao âm thanh kêu: "Huệ Huệ, bác gái vẫn còn ở trong phòng bệnh, đi trước nhìn bác ấy đi."
Tài xế cùng Thiên ca, hai người hợp lực mới có thể đem Tiểu Huệ kéo ra, thời điểm kéo ra, miệng lão Giang đã rách, trên mắt cũng sưng lên một khối. Miệng ông ấy giật giật, vẫn không có nói gì. Vào lúc này điện thoại di động lại vang lên, tài vụ đang thúc giục ông trở về, chuyện của công ty giống như không thể bị dở dang.
Tiểu Phong Tử lần nữa bị làm giật mình: đây mới là Bà chị.
Tiểu Tiết than thở: núi lửa rốt cuộc lại bạo phát lần nữa rồi.
Tiểu Huệ nằm ở trong ngực Kỷ Thiên Hàng, rốt cuộc hu hu mà khóc lên: "Thiên ca. . . . . .CMN. . . . . . Em hận không thể xé rách cái miệng của ông ta, đánh gãy chân ông ta, để cho ông ta không thể tới gặp mẹ em. . . . . . Súc sinh cũng không bằng. . . . . ."
Kỷ Thiên Hàng ôm lấy cô, nghe cô gào thét phát tiết đứt quãng, nói thật, trong lòng anh rất không có tư vị. Năm đó có lẽ cũng là bởi vì biết Tiểu Huệ cũng là đứa bé có gia đình ly dị, cho nên càng muốn thân cận cô. Lúc ấy rất kỳ quái, cô gái này không khóc, còn thường xuyên cười ha hả. Hãm hại cô thế nào, cô đều chỉ biết mắng chửi người, sẽ không khóc.
Hiện tại Thiên ca đã hiểu, nha đầu này rất dũng cảm, mạnh hơn anh quá nhiều. Anh chỉ chơi đùa chút với ông cụ, khó trách ông cụ sẽ nói với anh: lúc nào thì có thể không ngây thơ nữa, làm cho người ta tin cậy, dựa vào con.
Trong mắt Tiểu Phong Tử mơ hồ có ánh lửa: "Bà chị, chị vừa nói cái gì với ông ta vậy?"
Giọng mũi Tiểu Huệ có chút nặng, nắm áo sơ mi của Thiên ca lên lau nước mắt còn có nước mũi, đỏ mắt trợn mắt nhìn Tiểu Phong Tử một cái: "Chị thấy ông ta không vừa mắt, nào có cái gì muốn nói với ông ta, vừa bắt đầu đã cho ông ta một cái tát."
Tiểu Phong Tử còn muốn hỏi cái gì, Tiểu Huệ tiếp tục trừng cậu: "Nhanh đi chỗ mẹ ở dọn dẹp ít đồ tới đây, đúng rồi, bên trong hộc tủ của mẹ cách ô có vật cho em, ngày em xuất ngoại muốn đưa cho em, là bị chị chụp xuống rồi."
Tiểu Tiết đi theo Tiểu Phong Tử đi phía trước, nắm tay Tiểu Huệ, nhỏ giọng nói một câu: "Tiểu Phong Tử cho người chị như cậu vận số rất tốt."
Tiểu Huệ liếc cô một cái: "Tôi đây dĩ nhiên biết."
Tiểu Tiết cười.
Thiên ca chạy tới sớm nhất, anh đương nhiên nghe được đoạn đối thoại giữa Tiểu Huệ cùng bác Giang, cho nên không muốn cho Tiểu Phong Tử biết, cũng vì không muốn làm cho cậu ấy càng thêm hận cha hơn mà thôi. Mười ngón tay anh nắm chặt tay Tiểu Huệ, chợt có chút ảo não chính mình một lát còn vô năng như vậy.
Tiểu Huệ nhìn Kỷ Thiên Hàng một cái: "Thiên ca, em không xuống tay quá nặng phải không?"
Thiên ca cười, nha đầu này quả thật tâm tình kích động, nhưng trong lòng vẫn có bác Giang, dù sao cũng có quan hệ máu mủ, bọn họ còn là phụ nữ. Anh an ủi: "Không biết, nếu như không phải là bác ấy thật sự đáng đánh, sẽ không động thủ."
Tiểu Huệ lắc đầu: "Em nói anh đó." Cô thấy trong kẽ răng Thiên ca rỉ ra tia máu, hẳn là vừa rồi Thiên ca tới kéo mình ra liền bị đánh lên mặt.
Thiên ca sờ soạng mặt mình một chút, lúc này mới cảm thấy đau, anh lẩm bẩm, cười một cái: "Không có việc gì, anh cũng nên đánh"
Tiểu Huệ không cười, nhưng trong lòng rất cảm động, cô chủ động nắm chặt tay Thiên ca: "Đi thôi, mẹ hẳn sẽ thích nhìn thấy anh, anh còn nhớ rõ không, trước đây anh thường len lén lẻn qua tới ăn món ăn mẹ em làm, khoe khoang tay nghề của mẹ em là có một trên đời, bà ấy mừng rỡ thiếu chút nữa đem anh trở thành con ruột rồi. . . . . ."
Thiên ca cười: "Nhớ, nào sẽ không nhớ rõ, khi đó em còn tranh giành ầm ĩ với anh, cảm thấy anh tới tranh cưng chiều với em, thiếu chút nữa đánh chết anh." Anh vừa mới nói xong, nụ cười liền cứng đờ, giật mình nhìn người phụ nữ không biết lúc nào thì ra ngoài, "Bác gái, sao bác tự mình đi ra."
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm bọn họ, mười ngón tay nắm chặt, thân thể chợt lay động, âm thanh yếu đuối giãy giụa gào thét: "Hai người các người tại sao có thể ở chung một chỗ?"
Trong lòng Tiểu Huệ cả kinh.