Khúc Hồng cũng buồn bực. Đang yên đang lành tự dưng xuất hiện một vị Vương gia đến giải quyết mọi việc với ông ta, về sau nếu xảy ra chuyện thì rốt cuộc ai phải nghe lời ai đây?
Công chúa Trường Tín nghe nói Cảnh Thế Đan tới xưởng dệt may làm việc thì cũng có chút giật mình. Khúc Hồng là người của bà ta nhưng Cảnh Thế Đan cứ như vậy đi vào, nếu có thêm ý chỉ nữa thì xưởng dệt may còn không thuộc về hắn sao?
Hiện giờ xưởng dệt may Giang Nam là một trong những mạch máu kinh tế quan trọng nhất của nước Đại Cảnh, văn phòng ở kinh thành tuy chỉ là một chi nhánh nhưng vừa mới khai trương mà thu nhập đã rất ổn định, chẳng bao lâu nữa nơi này cũng sẽ là một trong những nơi ổn định kinh tế cho nước Đại Cảnh. Hiện giờ Khương quý phi đang được sủng ái, Cảnh Thế Đan lại phụ trách xưởng dệt may, việc này đối với Thái tử là một sự uy hiếp vô cùng nghiêm trọng.
Lẽ ra, Cảnh Thế Đan và Cảnh Thế Viên đều đã được phong vương, một khi thành thân, bọn họ đều phải trở về đất phong, nhưng Cảnh Nam Thiên lại nói ông ta hy vọng lúc còn sống được quây quần bên con cháu, còn về việc trở về đất phong thì đợi sau khi ông ta trăm tuổi hãy nói. Thái tử không phải là người được Cảnh Nam Thiên yêu thích, Cảnh Thế Đan và Cảnh Thế Viêm lại cứ thế ở kinh thành thì bọn họ sao có thể không nảy sinh tâm tư cho được?
Đến lúc này, Công chúa Trường Tín cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Bà ta nói chuyện với Thân Đình, “Trong tay Thái tử không có thứ gì quan trọng, còn Thế Đan thì trước đây đã phụ trách bộ binh, lại cùng Thạch tương quân đi truy bắt thổ phỉ lập được công lao, giờ lại vào làm trong xưởng dệt may, xem ra Hoàng thượng có ý bồi dưỡng nó. Chẳng lẽ từ trước tới giờ ta đã đoán sai tâm ý của Hoàng thượng?”
Thân Đình nói, “Lúc trước khi Hoàng thượng nói muốn giữ các vị Vương gia ở kinh thành cho tới khi Hoàng thượng hơn trăm tuổi mới để bọn họ trở về đất phong, ta đã nói với bà Hoàng thượng mặc dù đã lập thái tử nhưng tâm ý vẫn còn đang dao động, đến cuối cùng kết quả có thể có biến hóa không biết đâu mà lần, bà cũng không nên đem mọi thứ đặt lên người Thái tử. Nhưng bà lại không nghe, còn kiên quyết muốn gả Hàm Hạ cho Thái tử để trói buộc nó. Cơ thể của Hàm Hạ yếu nhược, tâm tư lại nặng nề, dù có gả cho Thái tử nó cũng tránh không được buồn phiền, không có lợi cho việc dưỡng thể, cũng không thể sống lâu thêm vài năm nữa.” Thân Đình nói xong lại nhớ tới Thân Hàm Hạ, trong lòng có chút thương tâm, ông ta đột nhiên không nói nữa.
Công chúa Trường Tín mặc dù lòng dạ sắt đá nhưng dù sao vẫn là một người mẹ, bà ta sao có thể không thương con gái. Khi nghe nói thế, hai mắt cũng đỏ lên, bà ta hỏi nhỏ, “Chẳng lẽ ta sai rồi sao?”
Thân Đình thấy bà ta lộ ra dáng vẻ yếu đuối liền dịu dàng vỗ vỗ lên tay bà, “Lúc ấy Hàm Hạ cũng có ý muốn gả cho Thái tử, thật không trách được bà. Chỉ có điều hiện giờ Hàm Thu lại không muốn gả cho Thái tử, mà bà xem Thái tử đấy, nó chẳng có ý muốn kết hôn với Hàm Thu tý nào. Hôm trước ta hỏi thử vài câu nó đã thiếu điều mở miệng cự tuyệt ngay đấy còn gì. Việc này chỉ có một mình bà nhiệt tình thôi.”
Công chúa Trường Tín trước nay luôn thích gì làm nấy, ỷ mình là chị ruột của Cảnh Nam Thiên, lại được Cảnh Nam Thiên tin tưởng tuyệt đối nên ngoại trừ Hoàng hậu là được nể mặt ba phần ra, từ trước tới nay bà ta không coi các phi tần của Cảnh Nam Thiên ra gì, Khương quý phi cũng không ngoại lệ. Giờ nếu thay đổi chủ ý, muốn gả Thân Hàm Thu cho Cảnh Thế Đan, bà ta chỉ sợ Khương quý phi nhớ kỹ ân oán trước đây mà không bằng lòng với hôn sự này.
Thân Đình nói, “Khương quý phi xuất thân thế gia, cũng là người có kiến thức, cô ta đương nhiên hiểu nếu Thế Đan cưới Hàm Thu thì có thể có được sự ủng hộ của bà, lợi thế trong tay lại càng tăng lên. Sao cô ta có thể không đồng ý?”
Công chúa Trường Tín nói, “Chúng ta vẫn về phe Thái tử, giờ đột nhiên thay đổi chuyển sang phe Huệ vương thì có nhiều chỗ bất ổn. Vả lại, ta cứ thử nói chuyện lại với Thái tử xem thế nào, trực tiếp hỏi nó xem, nếu quả thật nó không muốn cưới Hàm Thu thì khi đó sẽ bàn tiếp.”
Lại nói về Cảnh Thế Đan. Sau khi vào được xưởng dệt may, ngoài lý do tính toán cho triển vọng của bản thân, nghĩ tới chuyện có thể thường xuyên trêu đùa Tống Ý Mặc, tâm tình của hắn cũng vô cùng vui vẻ.
Về phần Tống Ý Mặc, từ sau lần có nguyệt sự đã phát hiện cơ thể mình có chút thay đổi, ngoài chuyện buồn phiền về bản thân ra, lúc này còn phải đề phòng với sự trêu đùa của Cảnh Thế Đan, nàng đã có chút sứt đầu mẻ trán.
Từ khi tới xưởng dệt may, Cảnh Thế Đan cũng không lấy thân phận vương gia ra mà phách lối nên rất nhanh chóng thân thiết với mọi người từ trên xuống dưới, giành được rất nhiều lời khen ngợi của mọi người. Người ta nói hắn rộng rãi phóng khoáng vân vân.
Trường Lộc thấy đám người trước đây đều vây quanh Tống Ý Mặc giờ đã xoay hết sang Cảnh Thế Đan thì không khỏi mắng thầm, “Nịnh hót!”
Tống Ý Mặc đặt ngón tay lên môi nói, “Nói năng cẩn thận!”
Trường Lộc nói, “Đúng là thế mà. Lúc trước bọn họ vồn vã ân cần là thế, vậy mà khi Huệ vương điện hạ tới đây, bọn họ lại coi tiểu Hầu gia như không khí. Sao không khiến người ta căm giận cho được?”
Tống Ý Mặc nói, “Nếu bọn họ không để ý gì tới Huệ vương điện hạ mà tiếp tục ân cần vồn vã với ta thì mới là có vấn đề đó.” Nói xong nàng lắc đầu và hỏi ngược lại Trường Lộc, “Gần đây ngươi lưu ý đến Dư Thanh, có phát hiện ra Dư Thanh đó có điều gì khác thường không?”
Trường Lộc trả lời, “Tiểu nhân cũng không phát hiện ra chuyện gì bất thường. Còn dì Ôn thì từ sau lần trước cũng không gặp lại Dư Thanh nữa.”
Tống Ý Mặc đang nói chuyện chợt nhớ tới đống tơ lụa vừa được chuyển đến. Khúc Hồng bảo nàng tới kho hàng chọn ra mấy xếp đem đi may, sau này sẽ đưa cho thương lái người Hồ xem, dùng để đổi lấy hương liệu của người Hồ. Nàng liền dẫn Trường Lộc tới kho hàng để kiểm tra xem thế nào.
Xem một hồi mới phát hiện trong tay thiếu một tờ khai, nàng bèn sai Trường Lộc đến bàn làm việc của mình tìm lại.
Trường Lộc vâng dạ rồi đi ra ngoài.
Được một lúc thì bên ngoài có tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng mở cửa vang lên. Tống Ý Mặc tưởng Trường Lộc quay lại nên cũng không quay đầu lại mà chỉ cười nói,”Sao nhanh vậy?”
Cảnh Thế Đan bước vào kho hàng, thấy trong này chỉ có một mình Tống Ý Mặc, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn giơ tay đóng cửa kho hàng lại rồi cười nói, “Thì ra cậu vẫn một mực chờ bản vương.”
Tống Ý Mặc nghe thấy tiếng nói liền quay ngoắt lại. Trông thấy là Cảnh Thế Đan chứ không phải Trường Lộc, trong lòng hoảng sợ nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nàng chắp tay chào, “Thỉnh an Huệ vương điện hạ!”
“Cậu là em vợ của ta, về sau miễn lễ.” Cảnh Thế Đan thấy hai gò má của Tống Ý Mặc hơi ửng hồng, đôi mắt dập dềnh sóng nước, dáng người lại hình như cao hơn một chút, càng có vẻ thắt đáy lưng ong, yểu điệu phong lưu, thì kinh ngạc một lúc. Tiểu tử này càng ngày càng giống một cô nương, thực kỳ quái!
Tống Ý Mặc thấy thần sắc của Cảnh Thế Đan có điều bất thường thì hơi chút hoảng hốt. Nàng vội vàng xoay người định rời khỏi kho hàng, không ngờ vì quýnh quáng mà vướng một chân vào đống tơ lụa rồi ngã về phía trước.
Cảnh Thế Đan nhanh tay trong nháy mắt đã ôm lấy eo lưng của Tống Ý Mặc. Hắn ôm nàng đến trước ngực và hỏi, “Sao lại ngã thế?”
Hồn vía vẫn còn hoảng loạn, Tống Ý Mặc vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt sáng quắc của Cảnh Thế Đan. Mặt mũi đỏ ửng lên, tim đập thình thịch, nàng vùng vẫy muốn rời khỏi vòng tay ôm ấp của Cảnh Thế Đan, chẳng ngờ càng vùng vẫy thì Cảnh Thế Đan lại càng ôm chặt hơn.
Cảnh Thế Đan vẫn thường xuyên trêu đùa Tống Ý Mặc, nhưnglúc này khi kéo nàng vào lòng, không hiểu vì sao nhu tình lại dâng lên, hắn thì thầm bên tai nàng, “Đừng nhúc nhích. Còn động đậy nữa bản vương không chắc sẽ…” Không chắc sẽ như thế nào, kỳ thực hắn cũng không biết.
Tống Ý Mặc sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám. Bỗng ngửi thấy mùi đàn hương trên áo Cảnh Thế Đan, trong lòng nàng lại càng thêm hỗn loạn.
Cảnh Thế Đan tựa cằm lên đầu Tống Ý Mặc, hắn nhẹ nhàng dụi dụi và tóc nàng, trong lòng bắt đầu hơi có cảm giác ngứa ngáy. Tiểu luyến đồng này có cái cổ trắng nõn, nếu cởi bỏ y phục thì bên trong chắc chắn còn trắng mịn hơn nhiều.
“Tiểu Hầu gia!” Trường Lộc đã trở lại và đứng ngoài cửa kho hàng. Không thấy thủ vệ đâu, cửa lại đóng chặt, gã không khỏi kinh ngạc hô lên một tiếng.
“Đừng lên tiếng! Bằng không người khác sẽ bắt gặp cảnh gian tình của chúng ta đó.” Hơi thở của Cảnh Thế Đan phả lên vành tai Tống Ý Mặc làm tai nàng hơi ngứa và nóng hầm hập.
Tống Ý Mặc cũng không định nghe theo lời của Cảnh Thế Đan. Nàng mở miệng nói to, “Trường Lộc, ngươi đẩy cửa vào đi!”
Nghe thấy có tiếng cửa mở ra, Cảnh Thế Đan đành phải buông tha Tống Ý Mặc.
Trường Lộc đi vào liền thấy bên trong ngoại trừ Tống Ý Mặc còn có Cảnh Thế Đan, vả lại, một người mặt mũi đỏ ửng, người kia thì gương mặt ửng hồng trông cực kỳ phấn khích. Gã không khỏi nhủ thầm: Người không biết còn tưởng bọn họ ở trong này yêu đương vụng trộm với nhau đó!
Từ sau khi xảy ra chuyện như vậy, Tống Ý Mặc không dám một mình đến kho hàng nữa.
Kỳ quái là những ngày sau đó Cảnh Thế Đan cũng có vẻ an phận. Ngày ngày hắn đều đi kiểm tra sổ sách và theo Khúc Hồng gặp thương lái người Hồ chứ không sinh sự gì nữa.
Vì chuyện của Tống Ý Châu mà La phu nhân bận tối mày tối mặt. Tống Ý Mặc là tiểu Hầu gia, là “nam đinh” duy nhất trong phủ nên đương nhiên cũng phải chạy đi chạy lại giữa phủ Trấn Vũ Hầu và phủ Thuận vương để chuyển lời chuyển đồ, cũng bận tới mức chân không chạm đất.
Đảo mắt một cái đã tới mùng tám tháng tám, là ngày Tống Ý Châu xuất giá.
Ngay từ sáng sớm mọi người đã vây quay Tống Ý Châu, nào là trang điểm thay y phục, nào là dặn dò đủ loại, thực sự hết sức ầm ĩ.
La phu nhân ngân ngấn nước mắt nói chuyện với Tống Ý Châu, nào là dặn dò nàng sau này phải chăm sóc Cảnh Thế Viêm cho tốt, rồi khi trở thành Thuận vương phi rồi thì mọi chuyện phải lấy chồng làm trọng, vân vân mây mây.
Tống Ý Châu nhất mực vâng dạ, hốc mắt cũng ửng đỏ. Nàng quay đầu gọi Tống Ý Mặc tới dặn dò, “Ý Thiền nói cho cùng vẫn nhát gan, kiến thức ít, Ý Bội lại khá nhỏ nhen, làm việc có chút lỗ mãng, sau này mọi việc trong phủ cũng chỉ có em và mẹ cùng bàn bạc mà làm, em…”
Tống Ý Mặc vâng vâng dạ dạ rồi lại nói với TốngÝ Châu, “Chị à, chị gả cho Thuận vương rồi sẽ là Thuận vương phi. Chỉ cần chị sống tốt thì vô hình trung sẽ kéo theo nhà chúng ta, chúng ta tất nhiên sẽ sống tốt. Nói gì thì nói, muôn đầu nghìn mối, trong đó cũng chỉ có một đầu mối thì đều nằm trong tay chị.”
Tống Ý Châu gật đầu, “Em yên tâm. Sau khi tới phủ Thuận vương, chị sẽ lấy Thuận vương làm trọng, cũng sẽ lấy đại cục làm trọng.”
Mọi người đang nói chuyện thì kiệu hoa đã tới. Bên ngoài vang lên tiếng nhạc mừng. Nha hoàn tiến vào nói, “Đại tiểu thư, Thuận vương điện hạ đích thân tới đón tân nương tử đấy ạ. Đi cùng ngài ấy còn có mấy người bạn, một người là công tử của phủ họ Tô, một người là công tử của phủ họ Thạch, người còn lại là công tử của phủ họ Đan. Đều là thiếu niên tài tuấn cả, người ta vây lại đầy đường rồi, vô cùng náo nhiệt đấy ạ.”
Vừa nghe nói Cảnh Thế Viêm đích thân tới đón dâu, xem ra cũng nể mặt Hầu phủ Trấn Vũ, trong lòng Tống Ý Châu dễ chịu hơn nhiều. Nàng quay sang nói với Tống Ý Mặc, “Thuận vương điện hạ coi trọng chị thì chị có đất dụng võ rồi.”
Tống Ý Mặc hiểu Tống Ý Châu muốn nói gì. Nàng nói thêm vài câu rồi rời khỏi phòng và bảo Tống Ý Thiền cùng Tống Ý Bội vào nói chuyện.
Mãi tới lúc bà mối giục giã lần nữa Tống Ý Châu mới cầm quạt che mặt và để người ta đỡ mình rời khỏi cửa bước lên kiệu cưới. Tống Ý Mặc là “em trai” nên đương nhiên phải cưỡi ngựa hộ tống kiệu cưới xuất hành.
Khi kiệu cưới tứ bình bát ổn được nâng lên và bắt đầu rời đi, nước mắt của La phu nhân liền lã chã rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.
Tống Ý Bội đứng bên cạnh vội đưa khăn tay cho bà.
La phu nhân cầm khăn tay lau nước mắt rồi nói, “Dày công nuôi dưỡng mười sáu năm trời rồi cứ vậy dâng hai tay biếu cho người ta.”
Hôm nay anh trai và chị dâu của La phu nhân cũng tới đây giúp đỡ. Chị dâu Úc thị thấy La phu nhân nói thế liền không khỏi cười nói, “Đúng là dày công nuôi dưỡng mười sáu năm mới có thể nuôi được một Thuận vương phi như vậy.”
Bà ta vừa nói ra một câu, không khí liền dễ chịu đi không ít.
La phu nhân cũng thôi không khóc nữa. Bỗng nhớ tới chuyện gì đó, bà liền gọi quản gia lại, “Ngươi chạy nhanh tới phủ Thuận vương chăm sóc tiểu Hầu gia đi, đừng để người ta chuốc say nó, nó còn nhỏ tuổi mà.”
Quản gia vâng dạ một tiếng rồi chuẩn bị ngựa rời khỏi phủ.
Khúc Hồng cũng buồn bực. Đang yên đang lành tự dưng xuất hiện một vị Vương gia đến giải quyết mọi việc với ông ta, về sau nếu xảy ra chuyện thì rốt cuộc ai phải nghe lời ai đây?
Công chúa Trường Tín nghe nói Cảnh Thế Đan tới xưởng dệt may làm việc thì cũng có chút giật mình. Khúc Hồng là người của bà ta nhưng Cảnh Thế Đan cứ như vậy đi vào, nếu có thêm ý chỉ nữa thì xưởng dệt may còn không thuộc về hắn sao?
Hiện giờ xưởng dệt may Giang Nam là một trong những mạch máu kinh tế quan trọng nhất của nước Đại Cảnh, văn phòng ở kinh thành tuy chỉ là một chi nhánh nhưng vừa mới khai trương mà thu nhập đã rất ổn định, chẳng bao lâu nữa nơi này cũng sẽ là một trong những nơi ổn định kinh tế cho nước Đại Cảnh. Hiện giờ Khương quý phi đang được sủng ái, Cảnh Thế Đan lại phụ trách xưởng dệt may, việc này đối với Thái tử là một sự uy hiếp vô cùng nghiêm trọng.
Lẽ ra, Cảnh Thế Đan và Cảnh Thế Viên đều đã được phong vương, một khi thành thân, bọn họ đều phải trở về đất phong, nhưng Cảnh Nam Thiên lại nói ông ta hy vọng lúc còn sống được quây quần bên con cháu, còn về việc trở về đất phong thì đợi sau khi ông ta trăm tuổi hãy nói. Thái tử không phải là người được Cảnh Nam Thiên yêu thích, Cảnh Thế Đan và Cảnh Thế Viêm lại cứ thế ở kinh thành thì bọn họ sao có thể không nảy sinh tâm tư cho được?
Đến lúc này, Công chúa Trường Tín cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Bà ta nói chuyện với Thân Đình, “Trong tay Thái tử không có thứ gì quan trọng, còn Thế Đan thì trước đây đã phụ trách bộ binh, lại cùng Thạch tương quân đi truy bắt thổ phỉ lập được công lao, giờ lại vào làm trong xưởng dệt may, xem ra Hoàng thượng có ý bồi dưỡng nó. Chẳng lẽ từ trước tới giờ ta đã đoán sai tâm ý của Hoàng thượng?”
Thân Đình nói, “Lúc trước khi Hoàng thượng nói muốn giữ các vị Vương gia ở kinh thành cho tới khi Hoàng thượng hơn trăm tuổi mới để bọn họ trở về đất phong, ta đã nói với bà Hoàng thượng mặc dù đã lập thái tử nhưng tâm ý vẫn còn đang dao động, đến cuối cùng kết quả có thể có biến hóa không biết đâu mà lần, bà cũng không nên đem mọi thứ đặt lên người Thái tử. Nhưng bà lại không nghe, còn kiên quyết muốn gả Hàm Hạ cho Thái tử để trói buộc nó. Cơ thể của Hàm Hạ yếu nhược, tâm tư lại nặng nề, dù có gả cho Thái tử nó cũng tránh không được buồn phiền, không có lợi cho việc dưỡng thể, cũng không thể sống lâu thêm vài năm nữa.” Thân Đình nói xong lại nhớ tới Thân Hàm Hạ, trong lòng có chút thương tâm, ông ta đột nhiên không nói nữa.
Công chúa Trường Tín mặc dù lòng dạ sắt đá nhưng dù sao vẫn là một người mẹ, bà ta sao có thể không thương con gái. Khi nghe nói thế, hai mắt cũng đỏ lên, bà ta hỏi nhỏ, “Chẳng lẽ ta sai rồi sao?”
Thân Đình thấy bà ta lộ ra dáng vẻ yếu đuối liền dịu dàng vỗ vỗ lên tay bà, “Lúc ấy Hàm Hạ cũng có ý muốn gả cho Thái tử, thật không trách được bà. Chỉ có điều hiện giờ Hàm Thu lại không muốn gả cho Thái tử, mà bà xem Thái tử đấy, nó chẳng có ý muốn kết hôn với Hàm Thu tý nào. Hôm trước ta hỏi thử vài câu nó đã thiếu điều mở miệng cự tuyệt ngay đấy còn gì. Việc này chỉ có một mình bà nhiệt tình thôi.”
Công chúa Trường Tín trước nay luôn thích gì làm nấy, ỷ mình là chị ruột của Cảnh Nam Thiên, lại được Cảnh Nam Thiên tin tưởng tuyệt đối nên ngoại trừ Hoàng hậu là được nể mặt ba phần ra, từ trước tới nay bà ta không coi các phi tần của Cảnh Nam Thiên ra gì, Khương quý phi cũng không ngoại lệ. Giờ nếu thay đổi chủ ý, muốn gả Thân Hàm Thu cho Cảnh Thế Đan, bà ta chỉ sợ Khương quý phi nhớ kỹ ân oán trước đây mà không bằng lòng với hôn sự này.
Thân Đình nói, “Khương quý phi xuất thân thế gia, cũng là người có kiến thức, cô ta đương nhiên hiểu nếu Thế Đan cưới Hàm Thu thì có thể có được sự ủng hộ của bà, lợi thế trong tay lại càng tăng lên. Sao cô ta có thể không đồng ý?”
Công chúa Trường Tín nói, “Chúng ta vẫn về phe Thái tử, giờ đột nhiên thay đổi chuyển sang phe Huệ vương thì có nhiều chỗ bất ổn. Vả lại, ta cứ thử nói chuyện lại với Thái tử xem thế nào, trực tiếp hỏi nó xem, nếu quả thật nó không muốn cưới Hàm Thu thì khi đó sẽ bàn tiếp.”
Lại nói về Cảnh Thế Đan. Sau khi vào được xưởng dệt may, ngoài lý do tính toán cho triển vọng của bản thân, nghĩ tới chuyện có thể thường xuyên trêu đùa Tống Ý Mặc, tâm tình của hắn cũng vô cùng vui vẻ.
Về phần Tống Ý Mặc, từ sau lần có nguyệt sự đã phát hiện cơ thể mình có chút thay đổi, ngoài chuyện buồn phiền về bản thân ra, lúc này còn phải đề phòng với sự trêu đùa của Cảnh Thế Đan, nàng đã có chút sứt đầu mẻ trán.
Từ khi tới xưởng dệt may, Cảnh Thế Đan cũng không lấy thân phận vương gia ra mà phách lối nên rất nhanh chóng thân thiết với mọi người từ trên xuống dưới, giành được rất nhiều lời khen ngợi của mọi người. Người ta nói hắn rộng rãi phóng khoáng vân vân.
Trường Lộc thấy đám người trước đây đều vây quanh Tống Ý Mặc giờ đã xoay hết sang Cảnh Thế Đan thì không khỏi mắng thầm, “Nịnh hót!”
Tống Ý Mặc đặt ngón tay lên môi nói, “Nói năng cẩn thận!”
Trường Lộc nói, “Đúng là thế mà. Lúc trước bọn họ vồn vã ân cần là thế, vậy mà khi Huệ vương điện hạ tới đây, bọn họ lại coi tiểu Hầu gia như không khí. Sao không khiến người ta căm giận cho được?”
Tống Ý Mặc nói, “Nếu bọn họ không để ý gì tới Huệ vương điện hạ mà tiếp tục ân cần vồn vã với ta thì mới là có vấn đề đó.” Nói xong nàng lắc đầu và hỏi ngược lại Trường Lộc, “Gần đây ngươi lưu ý đến Dư Thanh, có phát hiện ra Dư Thanh đó có điều gì khác thường không?”
Trường Lộc trả lời, “Tiểu nhân cũng không phát hiện ra chuyện gì bất thường. Còn dì Ôn thì từ sau lần trước cũng không gặp lại Dư Thanh nữa.”
Tống Ý Mặc đang nói chuyện chợt nhớ tới đống tơ lụa vừa được chuyển đến. Khúc Hồng bảo nàng tới kho hàng chọn ra mấy xếp đem đi may, sau này sẽ đưa cho thương lái người Hồ xem, dùng để đổi lấy hương liệu của người Hồ. Nàng liền dẫn Trường Lộc tới kho hàng để kiểm tra xem thế nào.
Xem một hồi mới phát hiện trong tay thiếu một tờ khai, nàng bèn sai Trường Lộc đến bàn làm việc của mình tìm lại.
Trường Lộc vâng dạ rồi đi ra ngoài.
Được một lúc thì bên ngoài có tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng mở cửa vang lên. Tống Ý Mặc tưởng Trường Lộc quay lại nên cũng không quay đầu lại mà chỉ cười nói,”Sao nhanh vậy?”
Cảnh Thế Đan bước vào kho hàng, thấy trong này chỉ có một mình Tống Ý Mặc, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn giơ tay đóng cửa kho hàng lại rồi cười nói, “Thì ra cậu vẫn một mực chờ bản vương.”
Tống Ý Mặc nghe thấy tiếng nói liền quay ngoắt lại. Trông thấy là Cảnh Thế Đan chứ không phải Trường Lộc, trong lòng hoảng sợ nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nàng chắp tay chào, “Thỉnh an Huệ vương điện hạ!”
“Cậu là em vợ của ta, về sau miễn lễ.” Cảnh Thế Đan thấy hai gò má của Tống Ý Mặc hơi ửng hồng, đôi mắt dập dềnh sóng nước, dáng người lại hình như cao hơn một chút, càng có vẻ thắt đáy lưng ong, yểu điệu phong lưu, thì kinh ngạc một lúc. Tiểu tử này càng ngày càng giống một cô nương, thực kỳ quái!
Tống Ý Mặc thấy thần sắc của Cảnh Thế Đan có điều bất thường thì hơi chút hoảng hốt. Nàng vội vàng xoay người định rời khỏi kho hàng, không ngờ vì quýnh quáng mà vướng một chân vào đống tơ lụa rồi ngã về phía trước.
Cảnh Thế Đan nhanh tay trong nháy mắt đã ôm lấy eo lưng của Tống Ý Mặc. Hắn ôm nàng đến trước ngực và hỏi, “Sao lại ngã thế?”
Hồn vía vẫn còn hoảng loạn, Tống Ý Mặc vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt sáng quắc của Cảnh Thế Đan. Mặt mũi đỏ ửng lên, tim đập thình thịch, nàng vùng vẫy muốn rời khỏi vòng tay ôm ấp của Cảnh Thế Đan, chẳng ngờ càng vùng vẫy thì Cảnh Thế Đan lại càng ôm chặt hơn.
Cảnh Thế Đan vẫn thường xuyên trêu đùa Tống Ý Mặc, nhưnglúc này khi kéo nàng vào lòng, không hiểu vì sao nhu tình lại dâng lên, hắn thì thầm bên tai nàng, “Đừng nhúc nhích. Còn động đậy nữa bản vương không chắc sẽ…” Không chắc sẽ như thế nào, kỳ thực hắn cũng không biết.
Tống Ý Mặc sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám. Bỗng ngửi thấy mùi đàn hương trên áo Cảnh Thế Đan, trong lòng nàng lại càng thêm hỗn loạn.
Cảnh Thế Đan tựa cằm lên đầu Tống Ý Mặc, hắn nhẹ nhàng dụi dụi và tóc nàng, trong lòng bắt đầu hơi có cảm giác ngứa ngáy. Tiểu luyến đồng này có cái cổ trắng nõn, nếu cởi bỏ y phục thì bên trong chắc chắn còn trắng mịn hơn nhiều.
“Tiểu Hầu gia!” Trường Lộc đã trở lại và đứng ngoài cửa kho hàng. Không thấy thủ vệ đâu, cửa lại đóng chặt, gã không khỏi kinh ngạc hô lên một tiếng.
“Đừng lên tiếng! Bằng không người khác sẽ bắt gặp cảnh gian tình của chúng ta đó.” Hơi thở của Cảnh Thế Đan phả lên vành tai Tống Ý Mặc làm tai nàng hơi ngứa và nóng hầm hập.
Tống Ý Mặc cũng không định nghe theo lời của Cảnh Thế Đan. Nàng mở miệng nói to, “Trường Lộc, ngươi đẩy cửa vào đi!”
Nghe thấy có tiếng cửa mở ra, Cảnh Thế Đan đành phải buông tha Tống Ý Mặc.
Trường Lộc đi vào liền thấy bên trong ngoại trừ Tống Ý Mặc còn có Cảnh Thế Đan, vả lại, một người mặt mũi đỏ ửng, người kia thì gương mặt ửng hồng trông cực kỳ phấn khích. Gã không khỏi nhủ thầm: Người không biết còn tưởng bọn họ ở trong này yêu đương vụng trộm với nhau đó!
Từ sau khi xảy ra chuyện như vậy, Tống Ý Mặc không dám một mình đến kho hàng nữa.
Kỳ quái là những ngày sau đó Cảnh Thế Đan cũng có vẻ an phận. Ngày ngày hắn đều đi kiểm tra sổ sách và theo Khúc Hồng gặp thương lái người Hồ chứ không sinh sự gì nữa.
Vì chuyện của Tống Ý Châu mà La phu nhân bận tối mày tối mặt. Tống Ý Mặc là tiểu Hầu gia, là “nam đinh” duy nhất trong phủ nên đương nhiên cũng phải chạy đi chạy lại giữa phủ Trấn Vũ Hầu và phủ Thuận vương để chuyển lời chuyển đồ, cũng bận tới mức chân không chạm đất.
Đảo mắt một cái đã tới mùng tám tháng tám, là ngày Tống Ý Châu xuất giá.
Ngay từ sáng sớm mọi người đã vây quay Tống Ý Châu, nào là trang điểm thay y phục, nào là dặn dò đủ loại, thực sự hết sức ầm ĩ.
La phu nhân ngân ngấn nước mắt nói chuyện với Tống Ý Châu, nào là dặn dò nàng sau này phải chăm sóc Cảnh Thế Viêm cho tốt, rồi khi trở thành Thuận vương phi rồi thì mọi chuyện phải lấy chồng làm trọng, vân vân mây mây.
Tống Ý Châu nhất mực vâng dạ, hốc mắt cũng ửng đỏ. Nàng quay đầu gọi Tống Ý Mặc tới dặn dò, “Ý Thiền nói cho cùng vẫn nhát gan, kiến thức ít, Ý Bội lại khá nhỏ nhen, làm việc có chút lỗ mãng, sau này mọi việc trong phủ cũng chỉ có em và mẹ cùng bàn bạc mà làm, em…”
Tống Ý Mặc vâng vâng dạ dạ rồi lại nói với TốngÝ Châu, “Chị à, chị gả cho Thuận vương rồi sẽ là Thuận vương phi. Chỉ cần chị sống tốt thì vô hình trung sẽ kéo theo nhà chúng ta, chúng ta tất nhiên sẽ sống tốt. Nói gì thì nói, muôn đầu nghìn mối, trong đó cũng chỉ có một đầu mối thì đều nằm trong tay chị.”
Tống Ý Châu gật đầu, “Em yên tâm. Sau khi tới phủ Thuận vương, chị sẽ lấy Thuận vương làm trọng, cũng sẽ lấy đại cục làm trọng.”
Mọi người đang nói chuyện thì kiệu hoa đã tới. Bên ngoài vang lên tiếng nhạc mừng. Nha hoàn tiến vào nói, “Đại tiểu thư, Thuận vương điện hạ đích thân tới đón tân nương tử đấy ạ. Đi cùng ngài ấy còn có mấy người bạn, một người là công tử của phủ họ Tô, một người là công tử của phủ họ Thạch, người còn lại là công tử của phủ họ Đan. Đều là thiếu niên tài tuấn cả, người ta vây lại đầy đường rồi, vô cùng náo nhiệt đấy ạ.”
Vừa nghe nói Cảnh Thế Viêm đích thân tới đón dâu, xem ra cũng nể mặt Hầu phủ Trấn Vũ, trong lòng Tống Ý Châu dễ chịu hơn nhiều. Nàng quay sang nói với Tống Ý Mặc, “Thuận vương điện hạ coi trọng chị thì chị có đất dụng võ rồi.”
Tống Ý Mặc hiểu Tống Ý Châu muốn nói gì. Nàng nói thêm vài câu rồi rời khỏi phòng và bảo Tống Ý Thiền cùng Tống Ý Bội vào nói chuyện.
Mãi tới lúc bà mối giục giã lần nữa Tống Ý Châu mới cầm quạt che mặt và để người ta đỡ mình rời khỏi cửa bước lên kiệu cưới. Tống Ý Mặc là “em trai” nên đương nhiên phải cưỡi ngựa hộ tống kiệu cưới xuất hành.
Khi kiệu cưới tứ bình bát ổn được nâng lên và bắt đầu rời đi, nước mắt của La phu nhân liền lã chã rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.
Tống Ý Bội đứng bên cạnh vội đưa khăn tay cho bà.
La phu nhân cầm khăn tay lau nước mắt rồi nói, “Dày công nuôi dưỡng mười sáu năm trời rồi cứ vậy dâng hai tay biếu cho người ta.”
Hôm nay anh trai và chị dâu của La phu nhân cũng tới đây giúp đỡ. Chị dâu Úc thị thấy La phu nhân nói thế liền không khỏi cười nói, “Đúng là dày công nuôi dưỡng mười sáu năm mới có thể nuôi được một Thuận vương phi như vậy.”
Bà ta vừa nói ra một câu, không khí liền dễ chịu đi không ít.
La phu nhân cũng thôi không khóc nữa. Bỗng nhớ tới chuyện gì đó, bà liền gọi quản gia lại, “Ngươi chạy nhanh tới phủ Thuận vương chăm sóc tiểu Hầu gia đi, đừng để người ta chuốc say nó, nó còn nhỏ tuổi mà.”
Quản gia vâng dạ một tiếng rồi chuẩn bị ngựa rời khỏi phủ.