“Đừng lớn tiếng như vậy, nếu có người nghe được lại tưởng bản vương và A Mặc liên thủ ức hiếp em, vậy sẽ không hay đâu.” Giọng điệu của Cảnh Thế Đan khi nói tới hai chữ “ức hiếp” như thể đang ám chỉ một cảnh tượng nào đó.
Thân Hàm Thu nghe xong lại bùng lên cơn giận. Nhưng rốt cuộc cũng biết lợi hại, nàng ta đành bất đắc dĩ đè thấp giọng nói và gằn từng chữ, “Các người nhất định không có kết quả tốt đâu!”
Cảnh Thế Đan hì hì cười nói, “Em họ, hai người bọn ta vốn là đôi uyên ương số khổ rồi, em cần gì phải rủa chúng ta nữa? Chúc phúc một chút không được sao?”
“Không biết xấu hổ!” Thân Hàm Thu mắng một câu rồi phất tay áo rời đi.
Đợi Thân Hàm Thu bỏ đi rồi, Tống Ý Mặc mới mở miệng hỏi, “Ngài không sợ cô ấy sẽ nói với Hoàng thượng sao?”
Cảnh Thế Đan hì hì cười nói, “Cô ta mà nói thì lại phải giải thích vì sao cô ta có mặt ở nơi này. Chuyện này đối với cô ta có gì tốt đâu?” Hắn nói xong lại cúi xuống nhìn Tống Ý Mặc, cảm thấy hơi bất ngờ trước sự phối hợp của nàng.
Khi Thân Hàm Thu đẩy cửa xông vào, Tống Ý Mặc thực ra đã nghĩ thông suốt. Hiện giờ thế lực giữa nàng và Cảnh Thế Đan có khoảng cách khá xa, nàng không thể chống lại được hắn nên đành tạm thời chịu đựng. Đợi khi nào vây cánh đủ cả, nàng sẽ giết hắn để báo thù cho mấy lần chịu nhục này. Vả lại, khi Cảnh Thế Đan chết, Khương quý phi không còn chỗ cậy vào đương nhiên sẽ không uy phong được nữa. Người trong cung lại thích nhất là đánh rắn giập đầu. Cảnh Thế Đan chết, Khương quý phi cũng kết thúc, lưỡi đao treo trên đỉnh đầu phủ Trấn Vũ hầu tự nhiên sẽ biến mất.
Đã hạ quyết tâm một ngày kia sẽ giết chết người trước mặt này thì cớ gì không phối hợp một chút? Tống Ý Mặc cố gắng lấy lại bình tĩnh chống lại tầm mắt của Cảnh Thế Đan.
Cảnh Thế Đan chăm chú nhìn Tống Ý Mặc dưới ánh đèn lồng, thấy da thịt nàng trắng nõn, làn môi đỏ mọng xinh đẹp, lồng ngực khe khẽ phập phồng, lại thêm vòng eo nho nhỏ thon thon, hắn đột nhiên nuốt nước miếng. Tiểu tử này giống đàn bà thật, nếu làm không tốt, cậu ta còn chưa đi vào đường tà đạo mà bản vương đã bị mê hoặc trước rồi.
Gió đêm lùa vào cửa, thổi qua người Tống Ý Mặc. Có một hương thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không gian bay vào chóp mũi Cảnh Thế Đan. Ánh mắt của Cảnh Thế Đan bỗng trở nên sâu thẳm. Mới vừa rồi hắn chỉ lo dựng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài nên mặc dù đè lên người tiểu tử này nhưng cũng không cố sờ soạng hay ngửi thấy cái gì. Lúc này khi chạm vào, hắn lại cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Thấy Cảnh Thế Đan hai mắt sáng quắc, dù không biết đối phương đang động tâm nhưng vẫn biết nơi này không thể ở lâu, nàng vừa chỉnh lại y phục vừa nói, “Vậy có thể nói việc vừa rồi thực ra là do Huệ vương điện hạ bày ra để Thân Hàm Thu thấy một màn của chúng ta mà không còn ý định gả cho Huệ vương điện hạ nữa phải không?”
Cảnh Thế Đan lại cúi đầu nói nhỏ, “Ngươi thông minh như vậy, vì sao lại không phải là con gái hả? Nếu ngươi là con gái, bản vương sẽ lập tức xin Hoàng thượng ban hôn. Chúng ta mà thành thân thì nhất định sẽ sinh được những đứa trẻ thông minh tuyệt thế, tiếu ngạo thiên hạ.”
Tống Ý Mặc nghe Cảnh Thế Đan nói bậy nói bạ thì không khỏi đỏ mặt. Nàng không dám nói thêm gì nữa mà cất bước đi luôn.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa dần, ma xui quỷ khiến thế nào Cảnh Thế Đan lại kéo góc áo lên khẽ hít hà. Chỗ góc áo còn mơ hồ lưu lại hương thơm trên người Tống Ý Mặc, thật vô cùng say đắm lòng người.
Khi gió đêm lại nhẹ nhàng lướt qua, Cảnh Thế Đan rời khỏi lương đình và xác định phương hướng rồi cắm đầu đi thẳng.
Quý Bố ăn mấy miếng thịt nướng xong độ một canh giờ lại trở về dưới tàng cây lê. Gã lẳng lặng đứng trong chốc lát thì Cảnh Thế Đan xuất hiện.
“Huệ vương điện hạ, mọi chuyện thuận lợi chứ ạ?” Quý Bố thấy Cảnh Thế Đan nhíu mày thì có chút giật mình. Chẳng lẽ mọi việc có gì không khớp?
Cảnh Thế Đan thở dài, “Đừng nói nữa! Bản vương hình như có chút không ổn.”
Quý Bố vừa nghe liền lập tức kinh ngạc. Gã dò hỏi, “Chẳng lẽ Thân tiểu thư không tới?”
“À, Hàm Thu quả thực đã tới.” Cảnh Thế Đan nói, “Nếu cô cô đã đồng ý cho cô ta một mình tới tham gia dã yến, với tính tình được nuông chiều tự cho là đúng của mình, cô ta nhất định sẽ muốn tới thăm dò bản vương. Cô ta lại tới tìm Tống Ý Châu nhờ giúp đỡ, kỳ thực mọi chuyện coi như xong. Bản vương đã sai Lai Phúc mời Tống Ý Mặc tới, tương kế tựu kế điều động cả tiểu nội thị bên cạnh Tam đệ nữa, một màn hay ho cuối cùng cũng được trình diễn. Với đầu óc của Hàm Thu kia thì có thể không mắc mưu sao?”
Quý Bố nghe xong liền nhẹ nhàng thở ra. Gã lại tiện đà hỏi thêm, “Nếu sự tình đã tiến triển theo dự liệu của Huệ vương điện hạ thì có gì không ổn đâu?”
Cảnh Thế Đan chỉ chỉ vào mũi mình, “Không phải sự tình không ổn mà là bản vương không ổn.”
Quý Bố nghi hoặc nhìn Cảnh Thế Đan rồi bật thốt lên một câu, “Tại hạ thấy Huệ vương điện hạ vẫn tốt đẹp chứ có gì không ổn đâu nhỉ?”
Cảnh Thế Đan đấm ngực nói, “Ngươi không biết tính nghiêm trọng của vấn đề đâu. Khi bản vương đè Tống Ý Mặc xuống bỗng phát sinh nhu tình với cậu ta.”
Quý Bố cả kinh thiếu chút nữa thì không đứng vững. Gã liền ngập ngừng hỏi, “Huệ vương điện hạ động tâm với ngài ấy sao? Nhưng mà…”
Cảnh Thế Đan đau khổ nói, “Bản vương có thể khẳng định bản vương cũng không phải là kẻ háo nam sắc. Ví dụ cái lần thử ôm Niệm An, bản vương lập tức có cảm giác ghê tởm. Nhưng khi ôm Tống Ý Mặc này, lòng ta lại có chút say mê thất thần. Rất không ổn!”
Quý Bố trợn mắt há mồm không biết nên nói gì cho phải.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì ở một chỗ khác, Tống Ý Mặc lại gấp đến độ thiếu chút nữa giậm chân hỏi Tống Ý Bội, “Giờ là lúc nào mà còn chưa tìm thấy người?”
Tống Ý Bội cũng nóng nảy kể lại, “Lúc em đi rồi, chị hai liền nói muốn đi vệ sinh và tìm một nha hoàn của sơn trang dẫn chị ấy đi, mà chị ấy vừa đi liền không trở lại nữa. Chị cảm thấy không ổn nên đã nhờ Tô Lũ và Song Ngọc dẫn nha hoàn đi tìm một vòng. Bọn chị cơ hồ tìm khắp mọi ngõ ngách trong nhà vệ sinh cũng không thấy chị ấy đâu. Sau lại nghĩ có thể chị ấy không nhịn được nên không kịp đến nhà vệ sinh mà đã tìm một hòn giả sơn để giải quyết rồi, sau đấy lại lạc đường gì đó. Bọn chị lại đi tìm nhưng vẫn không tìm được. Nha hoàn dẫn chị ấy tới nhà vệ sinh cũng không thấy đâu. Chị sợ hãi đi tìm chị cả thì nội thị bên đó nói Hoàng thượng ở bên trong tẩm điện đã truyền gọi chị cả và Thuận vương điện hạ tới, vì vậy mà chị chưa gặp được bọn họ.”
Tống Ý Mặc biến sắc. Không thèm nghĩ nhiều, nàng vội đi tìm Triển Cửu, nhờ Triển Cửu báo cho Cảnh Thế Viêm biết ngọn ngành mọi chuyện và nhờ Cảnh Thế Viêm nói một tiếng với Hoàng thượng để điều người lục soát khắp sơn trang. Còn nàng sẽ đi tìm đám người Thạch Khang để hắn nhờ các thị vệ quen biết, mọi người cùng chia nhau đi tìm.
Tống Ý Bội rất lo lắng bất an. Nàng vẫn quẩn quanh Tống Ý Mặc mà hỏi, “Chị cũng dẫn nha hoàn đi tìm một vòng nữa nhé?”
Tống Ý Mặc sợ Tống Ý Bội cũng xảy ra chuyện liền lập tức trấn an, “Có thể chị hai chỉ lạc đường thôi chứ không có việc gì đâu. Vừa nãy chị dẫn người đi tìm chắc cũng mệt rồi, chị cứ nghỉ ngơi chút đi. Em đi tìm chị hai là được.”
Tống Ý Bội quả thật vừa mệt vừa nản, lòng bàn chân cũng đau nhức. Nghe Tống Ý Mặc nói thế, nàng ta liền nói, “Vậy em cẩn thận nhé!”
“Ừm!” Tống Ý Mặc vội vàng dẫn người xách đèn lồng đi tìm.
Cảnh Thế Đan đứng dưới tàng cây lê phát hiện bên này có động tĩnh khác thường liền tìm người hỏi thăm. Hỏi ra chuyện Tống Ý Thiền đã mất tích, hắn liền nói, “Sơn trang vừa rộng lại tối, ngay cả ánh trăng cũng không có, tìm người không dễ đâu.” Nói xong, hắn lại sai Quý Bố dẫn vài người đi tìm giúp.
Quý Bố liếc Cảnh Thế Đan một cái,”Xem ra Huệ vương điện hạ thật sự để tâm đấy. Nhìn xem, ngay cả chị người ta cũng quan tâm.”
Cảnh Thế Đan cười nói, “Đây là sơn trang Thu Dương, là địa bàn của phụ hoàng. Nếu quả thực có người mất tích thì phụ hoàng chắc chắn sẽ chất vẫn những người liên quan. Chúng ta cố gắng tìm ra người thì hơn.”
Quý Bố gật gật đầu rồi vội vàng dẫn người tham gia vào đội ngũ tìm kiếm.
Cảnh Thế Đan nghĩ ngợi một lúc rồi xoay người đi tìm người. Tìm được một nội thị, hắn hỏi,”Hoàng thượng vẫn nghỉ ngơi à? Người đã ăn cơm chưa?”
Nội thị thấy người hỏi là Cảnh Thế Đan liền đáp, “Chúng tiểu nhân đã nướng thịt dâng lên. Triển công công nhận lấy rồi lại nói Hoàng thượng muốn tự nướng thịt và bảo chúng tiểu nhân tự nướng ăn ạ.”
Cảnh Thế Đan cảm thấy kỳ quái. Những năm gần đây Cảnh Nam Thiên rất thích náo nhiệt, sao đêm nay náo nhiệt như vậy lại không xuất hiện? Hắn liền hỏi lại, “Trái cây thì sao? Các ngươi rửa sạch dâng lên chưa?”
Nội thị đáp, “Tiểu nhân nghe nói Hoàng thượng đã tự dẫn người đi hái trái cây rồi. Hái được bao nhiêu, Hoàng thượng còn tự mình tới suối rửa sạch rồi mới mang về phòng ngủ.”
Khi Triển Cửu tìm được Cảnh Thế Viêm, Cảnh Thế Viêm đang cùng Tống Ý Châu đứng ở bên ngoài tẩm điện của Cảnh Nam Thiên.
Cảnh Thế Viêm và Tống Ý Châu vừa nghe Triển Cửu nói xong thì sắc mặt lại rất khó coi. Tống Ý Châu thốt ra một câu, “Không cần tìm nữa, Ý Thiền đang ở bên trong.” Nói xong, nàng chỉ chỉ về phía tẩm điện của Cảnh Nam Thiên.
Triển Cửu lập tức hiểu ra vấn đề. Gã nhìn Tống Ý Châu với vẻ thông cảm. Nàng ấy là Thuận vương phi mà em gái rất nhanh thôi sẽ trở thành phi tần của Hoàng thượng.
Cảnh Thế Viêm phân phó Triểu Cửu, “Ngươi đi trước bảo mọi người không cần tìm nữa. Đêm khuya trời tối, cẩn thận lại có người mất tích.”
Triển Cửu gật đầu rồi vội đi trước thông báo cho mọi người.
Tống Ý Mặc đang đốt đèn lồng đi tìm người thì Triển Cửu chạy lại nói với nàng, “Không cần tìm nữa, chị hai của ngài đang ở bên trong tẩm điện của Hoàng thượng.”
“Cái gì?” Tống Ý Mặc biến sắc.
Triển Cửu nói tiếp, “Hoàng thượng truyền triệu chị cả của ngài và Thuận vương điện hạ tới chắc là vì chuyện này.”
Tống Ý Mặc chạy tới bên ngoài tẩm điện của Cảnh Nam Thiên. Khi thấy Cảnh Thế Viêm và Tống Ý Châu, nàng chỉ hỏi sơ sơ đã biết ngọn nguồn mọi chuyện.
Thì ra Cảnh Nam Thiên ở bên trong tẩm điện tắm rửa xong bỗng hứng khởi xách đèn lồng tự mình dẫn người đi hái trái cây. Nửa đường vô tình gặp phải một nha hoàn đang thét chói tai và nhảy loạn xạ, ông ta liền quát hỏi. Nha hoàn kia nói trong nhà vệ sinh có rắn, nàng ta sợ tới mức chạy ngay ra ngoài, nhưng Tống tiểu thư thì đã sợ hãi ngất đi trong nhà vệ sinh.
Cảnh Nam Thiên vừa nghe xong bỗng nổi máu anh hùng. Ông ta liền đi vào nhà vệ sinh bế Tống Ý Thiền ra và ôm về tẩm điện của mình.
Những chuyện sau đó, Tống Ý Mặc trong cần hỏi lại cũng có thể đoán ra được.
Chuyện Tống Ý Thiền ở trong tẩm điện của Hoàng thượng rất nhanh chóng lan ra ngoài.
La Phương Khê tìm được Tống Ý Bội liền nói, “Xem ra phủ các cô sắp có một vị nương nương rồi.”
Thân Hàm Thu cũng cố ý sáp lại mà nói, “Hay thật! Chị cả nhà cô làm vương phi, chị hai là mẫu phi, còn em trai thì là nam sủng, loạn thật!”
“Cô nói cái gì?” Qua một đêm lo lắng hãi hùng, phút cuối lại được nghe một tin như thế, Tống Ý Bội không khỏi hổ thẹn thay cho Tống Ý Thiền. Ngữ khí của nàng ta vừa cao vút vừa nghiêm trọng hẳn lên.
Thân Hàm Thu nói, “Ta nói là, chị cả nhà cô về sau gặp chị hai nhà cô thì phải gọi là mẫu phi, hiểu không?”
Tống Ý Bội cảm thấy cực kỳ căm hận Tống Ý Thiền. Cô muốn tới phòng vệ sinh hay muốn leo lên giường Hoàng thượng vậy? Chuyện này thật khiến cho nhà chúng ta bị tất cả mọi người chê cười rồi. Lúc trước trong cung có lên danh sách tuyển phi, mẹ và chị ta đã dùng mọi cách để cô không phải tiến cung. Giờ thì hay rồi, chính cô lại tự dâng mình lên.
Lúc này, Tống Ý Thiền ở bên trong tẩm điện của Cảnh Nam Thiên đang yên lặng rơi lệ, thế nào cũng không ngừng lại được.
Cảnh Nam Thiên nhất thời hứng khởi lâm hạnh Tống Ý Thiền xong mới hỏi danh tính. Hỏi ra mới biết là em gái của con dâu thứ ba Tống Ý Châu, lúc này ông ta mới thấy hối hận. Nhưng sự việc đã xảy ra rồi, ông ta đành phải trấn an Tống Ý Thiền, “Đừng khóc, trẫm phong nàng làm thục phi được không?”
“Đừng lớn tiếng như vậy, nếu có người nghe được lại tưởng bản vương và A Mặc liên thủ ức hiếp em, vậy sẽ không hay đâu.” Giọng điệu của Cảnh Thế Đan khi nói tới hai chữ “ức hiếp” như thể đang ám chỉ một cảnh tượng nào đó.
Thân Hàm Thu nghe xong lại bùng lên cơn giận. Nhưng rốt cuộc cũng biết lợi hại, nàng ta đành bất đắc dĩ đè thấp giọng nói và gằn từng chữ, “Các người nhất định không có kết quả tốt đâu!”
Cảnh Thế Đan hì hì cười nói, “Em họ, hai người bọn ta vốn là đôi uyên ương số khổ rồi, em cần gì phải rủa chúng ta nữa? Chúc phúc một chút không được sao?”
“Không biết xấu hổ!” Thân Hàm Thu mắng một câu rồi phất tay áo rời đi.
Đợi Thân Hàm Thu bỏ đi rồi, Tống Ý Mặc mới mở miệng hỏi, “Ngài không sợ cô ấy sẽ nói với Hoàng thượng sao?”
Cảnh Thế Đan hì hì cười nói, “Cô ta mà nói thì lại phải giải thích vì sao cô ta có mặt ở nơi này. Chuyện này đối với cô ta có gì tốt đâu?” Hắn nói xong lại cúi xuống nhìn Tống Ý Mặc, cảm thấy hơi bất ngờ trước sự phối hợp của nàng.
Khi Thân Hàm Thu đẩy cửa xông vào, Tống Ý Mặc thực ra đã nghĩ thông suốt. Hiện giờ thế lực giữa nàng và Cảnh Thế Đan có khoảng cách khá xa, nàng không thể chống lại được hắn nên đành tạm thời chịu đựng. Đợi khi nào vây cánh đủ cả, nàng sẽ giết hắn để báo thù cho mấy lần chịu nhục này. Vả lại, khi Cảnh Thế Đan chết, Khương quý phi không còn chỗ cậy vào đương nhiên sẽ không uy phong được nữa. Người trong cung lại thích nhất là đánh rắn giập đầu. Cảnh Thế Đan chết, Khương quý phi cũng kết thúc, lưỡi đao treo trên đỉnh đầu phủ Trấn Vũ hầu tự nhiên sẽ biến mất.
Đã hạ quyết tâm một ngày kia sẽ giết chết người trước mặt này thì cớ gì không phối hợp một chút? Tống Ý Mặc cố gắng lấy lại bình tĩnh chống lại tầm mắt của Cảnh Thế Đan.
Cảnh Thế Đan chăm chú nhìn Tống Ý Mặc dưới ánh đèn lồng, thấy da thịt nàng trắng nõn, làn môi đỏ mọng xinh đẹp, lồng ngực khe khẽ phập phồng, lại thêm vòng eo nho nhỏ thon thon, hắn đột nhiên nuốt nước miếng. Tiểu tử này giống đàn bà thật, nếu làm không tốt, cậu ta còn chưa đi vào đường tà đạo mà bản vương đã bị mê hoặc trước rồi.
Gió đêm lùa vào cửa, thổi qua người Tống Ý Mặc. Có một hương thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không gian bay vào chóp mũi Cảnh Thế Đan. Ánh mắt của Cảnh Thế Đan bỗng trở nên sâu thẳm. Mới vừa rồi hắn chỉ lo dựng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài nên mặc dù đè lên người tiểu tử này nhưng cũng không cố sờ soạng hay ngửi thấy cái gì. Lúc này khi chạm vào, hắn lại cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Thấy Cảnh Thế Đan hai mắt sáng quắc, dù không biết đối phương đang động tâm nhưng vẫn biết nơi này không thể ở lâu, nàng vừa chỉnh lại y phục vừa nói, “Vậy có thể nói việc vừa rồi thực ra là do Huệ vương điện hạ bày ra để Thân Hàm Thu thấy một màn của chúng ta mà không còn ý định gả cho Huệ vương điện hạ nữa phải không?”
Cảnh Thế Đan lại cúi đầu nói nhỏ, “Ngươi thông minh như vậy, vì sao lại không phải là con gái hả? Nếu ngươi là con gái, bản vương sẽ lập tức xin Hoàng thượng ban hôn. Chúng ta mà thành thân thì nhất định sẽ sinh được những đứa trẻ thông minh tuyệt thế, tiếu ngạo thiên hạ.”
Tống Ý Mặc nghe Cảnh Thế Đan nói bậy nói bạ thì không khỏi đỏ mặt. Nàng không dám nói thêm gì nữa mà cất bước đi luôn.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa dần, ma xui quỷ khiến thế nào Cảnh Thế Đan lại kéo góc áo lên khẽ hít hà. Chỗ góc áo còn mơ hồ lưu lại hương thơm trên người Tống Ý Mặc, thật vô cùng say đắm lòng người.
Khi gió đêm lại nhẹ nhàng lướt qua, Cảnh Thế Đan rời khỏi lương đình và xác định phương hướng rồi cắm đầu đi thẳng.
Quý Bố ăn mấy miếng thịt nướng xong độ một canh giờ lại trở về dưới tàng cây lê. Gã lẳng lặng đứng trong chốc lát thì Cảnh Thế Đan xuất hiện.
“Huệ vương điện hạ, mọi chuyện thuận lợi chứ ạ?” Quý Bố thấy Cảnh Thế Đan nhíu mày thì có chút giật mình. Chẳng lẽ mọi việc có gì không khớp?
Cảnh Thế Đan thở dài, “Đừng nói nữa! Bản vương hình như có chút không ổn.”
Quý Bố vừa nghe liền lập tức kinh ngạc. Gã dò hỏi, “Chẳng lẽ Thân tiểu thư không tới?”
“À, Hàm Thu quả thực đã tới.” Cảnh Thế Đan nói, “Nếu cô cô đã đồng ý cho cô ta một mình tới tham gia dã yến, với tính tình được nuông chiều tự cho là đúng của mình, cô ta nhất định sẽ muốn tới thăm dò bản vương. Cô ta lại tới tìm Tống Ý Châu nhờ giúp đỡ, kỳ thực mọi chuyện coi như xong. Bản vương đã sai Lai Phúc mời Tống Ý Mặc tới, tương kế tựu kế điều động cả tiểu nội thị bên cạnh Tam đệ nữa, một màn hay ho cuối cùng cũng được trình diễn. Với đầu óc của Hàm Thu kia thì có thể không mắc mưu sao?”
Quý Bố nghe xong liền nhẹ nhàng thở ra. Gã lại tiện đà hỏi thêm, “Nếu sự tình đã tiến triển theo dự liệu của Huệ vương điện hạ thì có gì không ổn đâu?”
Cảnh Thế Đan chỉ chỉ vào mũi mình, “Không phải sự tình không ổn mà là bản vương không ổn.”
Quý Bố nghi hoặc nhìn Cảnh Thế Đan rồi bật thốt lên một câu, “Tại hạ thấy Huệ vương điện hạ vẫn tốt đẹp chứ có gì không ổn đâu nhỉ?”
Cảnh Thế Đan đấm ngực nói, “Ngươi không biết tính nghiêm trọng của vấn đề đâu. Khi bản vương đè Tống Ý Mặc xuống bỗng phát sinh nhu tình với cậu ta.”
Quý Bố cả kinh thiếu chút nữa thì không đứng vững. Gã liền ngập ngừng hỏi, “Huệ vương điện hạ động tâm với ngài ấy sao? Nhưng mà…”
Cảnh Thế Đan đau khổ nói, “Bản vương có thể khẳng định bản vương cũng không phải là kẻ háo nam sắc. Ví dụ cái lần thử ôm Niệm An, bản vương lập tức có cảm giác ghê tởm. Nhưng khi ôm Tống Ý Mặc này, lòng ta lại có chút say mê thất thần. Rất không ổn!”
Quý Bố trợn mắt há mồm không biết nên nói gì cho phải.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì ở một chỗ khác, Tống Ý Mặc lại gấp đến độ thiếu chút nữa giậm chân hỏi Tống Ý Bội, “Giờ là lúc nào mà còn chưa tìm thấy người?”
Tống Ý Bội cũng nóng nảy kể lại, “Lúc em đi rồi, chị hai liền nói muốn đi vệ sinh và tìm một nha hoàn của sơn trang dẫn chị ấy đi, mà chị ấy vừa đi liền không trở lại nữa. Chị cảm thấy không ổn nên đã nhờ Tô Lũ và Song Ngọc dẫn nha hoàn đi tìm một vòng. Bọn chị cơ hồ tìm khắp mọi ngõ ngách trong nhà vệ sinh cũng không thấy chị ấy đâu. Sau lại nghĩ có thể chị ấy không nhịn được nên không kịp đến nhà vệ sinh mà đã tìm một hòn giả sơn để giải quyết rồi, sau đấy lại lạc đường gì đó. Bọn chị lại đi tìm nhưng vẫn không tìm được. Nha hoàn dẫn chị ấy tới nhà vệ sinh cũng không thấy đâu. Chị sợ hãi đi tìm chị cả thì nội thị bên đó nói Hoàng thượng ở bên trong tẩm điện đã truyền gọi chị cả và Thuận vương điện hạ tới, vì vậy mà chị chưa gặp được bọn họ.”
Tống Ý Mặc biến sắc. Không thèm nghĩ nhiều, nàng vội đi tìm Triển Cửu, nhờ Triển Cửu báo cho Cảnh Thế Viêm biết ngọn ngành mọi chuyện và nhờ Cảnh Thế Viêm nói một tiếng với Hoàng thượng để điều người lục soát khắp sơn trang. Còn nàng sẽ đi tìm đám người Thạch Khang để hắn nhờ các thị vệ quen biết, mọi người cùng chia nhau đi tìm.
Tống Ý Bội rất lo lắng bất an. Nàng vẫn quẩn quanh Tống Ý Mặc mà hỏi, “Chị cũng dẫn nha hoàn đi tìm một vòng nữa nhé?”
Tống Ý Mặc sợ Tống Ý Bội cũng xảy ra chuyện liền lập tức trấn an, “Có thể chị hai chỉ lạc đường thôi chứ không có việc gì đâu. Vừa nãy chị dẫn người đi tìm chắc cũng mệt rồi, chị cứ nghỉ ngơi chút đi. Em đi tìm chị hai là được.”
Tống Ý Bội quả thật vừa mệt vừa nản, lòng bàn chân cũng đau nhức. Nghe Tống Ý Mặc nói thế, nàng ta liền nói, “Vậy em cẩn thận nhé!”
“Ừm!” Tống Ý Mặc vội vàng dẫn người xách đèn lồng đi tìm.
Cảnh Thế Đan đứng dưới tàng cây lê phát hiện bên này có động tĩnh khác thường liền tìm người hỏi thăm. Hỏi ra chuyện Tống Ý Thiền đã mất tích, hắn liền nói, “Sơn trang vừa rộng lại tối, ngay cả ánh trăng cũng không có, tìm người không dễ đâu.” Nói xong, hắn lại sai Quý Bố dẫn vài người đi tìm giúp.
Quý Bố liếc Cảnh Thế Đan một cái,”Xem ra Huệ vương điện hạ thật sự để tâm đấy. Nhìn xem, ngay cả chị người ta cũng quan tâm.”
Cảnh Thế Đan cười nói, “Đây là sơn trang Thu Dương, là địa bàn của phụ hoàng. Nếu quả thực có người mất tích thì phụ hoàng chắc chắn sẽ chất vẫn những người liên quan. Chúng ta cố gắng tìm ra người thì hơn.”
Quý Bố gật gật đầu rồi vội vàng dẫn người tham gia vào đội ngũ tìm kiếm.
Cảnh Thế Đan nghĩ ngợi một lúc rồi xoay người đi tìm người. Tìm được một nội thị, hắn hỏi,”Hoàng thượng vẫn nghỉ ngơi à? Người đã ăn cơm chưa?”
Nội thị thấy người hỏi là Cảnh Thế Đan liền đáp, “Chúng tiểu nhân đã nướng thịt dâng lên. Triển công công nhận lấy rồi lại nói Hoàng thượng muốn tự nướng thịt và bảo chúng tiểu nhân tự nướng ăn ạ.”
Cảnh Thế Đan cảm thấy kỳ quái. Những năm gần đây Cảnh Nam Thiên rất thích náo nhiệt, sao đêm nay náo nhiệt như vậy lại không xuất hiện? Hắn liền hỏi lại, “Trái cây thì sao? Các ngươi rửa sạch dâng lên chưa?”
Nội thị đáp, “Tiểu nhân nghe nói Hoàng thượng đã tự dẫn người đi hái trái cây rồi. Hái được bao nhiêu, Hoàng thượng còn tự mình tới suối rửa sạch rồi mới mang về phòng ngủ.”
Khi Triển Cửu tìm được Cảnh Thế Viêm, Cảnh Thế Viêm đang cùng Tống Ý Châu đứng ở bên ngoài tẩm điện của Cảnh Nam Thiên.
Cảnh Thế Viêm và Tống Ý Châu vừa nghe Triển Cửu nói xong thì sắc mặt lại rất khó coi. Tống Ý Châu thốt ra một câu, “Không cần tìm nữa, Ý Thiền đang ở bên trong.” Nói xong, nàng chỉ chỉ về phía tẩm điện của Cảnh Nam Thiên.
Triển Cửu lập tức hiểu ra vấn đề. Gã nhìn Tống Ý Châu với vẻ thông cảm. Nàng ấy là Thuận vương phi mà em gái rất nhanh thôi sẽ trở thành phi tần của Hoàng thượng.
Cảnh Thế Viêm phân phó Triểu Cửu, “Ngươi đi trước bảo mọi người không cần tìm nữa. Đêm khuya trời tối, cẩn thận lại có người mất tích.”
Triển Cửu gật đầu rồi vội đi trước thông báo cho mọi người.
Tống Ý Mặc đang đốt đèn lồng đi tìm người thì Triển Cửu chạy lại nói với nàng, “Không cần tìm nữa, chị hai của ngài đang ở bên trong tẩm điện của Hoàng thượng.”
“Cái gì?” Tống Ý Mặc biến sắc.
Triển Cửu nói tiếp, “Hoàng thượng truyền triệu chị cả của ngài và Thuận vương điện hạ tới chắc là vì chuyện này.”
Tống Ý Mặc chạy tới bên ngoài tẩm điện của Cảnh Nam Thiên. Khi thấy Cảnh Thế Viêm và Tống Ý Châu, nàng chỉ hỏi sơ sơ đã biết ngọn nguồn mọi chuyện.
Thì ra Cảnh Nam Thiên ở bên trong tẩm điện tắm rửa xong bỗng hứng khởi xách đèn lồng tự mình dẫn người đi hái trái cây. Nửa đường vô tình gặp phải một nha hoàn đang thét chói tai và nhảy loạn xạ, ông ta liền quát hỏi. Nha hoàn kia nói trong nhà vệ sinh có rắn, nàng ta sợ tới mức chạy ngay ra ngoài, nhưng Tống tiểu thư thì đã sợ hãi ngất đi trong nhà vệ sinh.
Cảnh Nam Thiên vừa nghe xong bỗng nổi máu anh hùng. Ông ta liền đi vào nhà vệ sinh bế Tống Ý Thiền ra và ôm về tẩm điện của mình.
Những chuyện sau đó, Tống Ý Mặc trong cần hỏi lại cũng có thể đoán ra được.
Chuyện Tống Ý Thiền ở trong tẩm điện của Hoàng thượng rất nhanh chóng lan ra ngoài.
La Phương Khê tìm được Tống Ý Bội liền nói, “Xem ra phủ các cô sắp có một vị nương nương rồi.”
Thân Hàm Thu cũng cố ý sáp lại mà nói, “Hay thật! Chị cả nhà cô làm vương phi, chị hai là mẫu phi, còn em trai thì là nam sủng, loạn thật!”
“Cô nói cái gì?” Qua một đêm lo lắng hãi hùng, phút cuối lại được nghe một tin như thế, Tống Ý Bội không khỏi hổ thẹn thay cho Tống Ý Thiền. Ngữ khí của nàng ta vừa cao vút vừa nghiêm trọng hẳn lên.
Thân Hàm Thu nói, “Ta nói là, chị cả nhà cô về sau gặp chị hai nhà cô thì phải gọi là mẫu phi, hiểu không?”
Tống Ý Bội cảm thấy cực kỳ căm hận Tống Ý Thiền. Cô muốn tới phòng vệ sinh hay muốn leo lên giường Hoàng thượng vậy? Chuyện này thật khiến cho nhà chúng ta bị tất cả mọi người chê cười rồi. Lúc trước trong cung có lên danh sách tuyển phi, mẹ và chị ta đã dùng mọi cách để cô không phải tiến cung. Giờ thì hay rồi, chính cô lại tự dâng mình lên.
Lúc này, Tống Ý Thiền ở bên trong tẩm điện của Cảnh Nam Thiên đang yên lặng rơi lệ, thế nào cũng không ngừng lại được.
Cảnh Nam Thiên nhất thời hứng khởi lâm hạnh Tống Ý Thiền xong mới hỏi danh tính. Hỏi ra mới biết là em gái của con dâu thứ ba Tống Ý Châu, lúc này ông ta mới thấy hối hận. Nhưng sự việc đã xảy ra rồi, ông ta đành phải trấn an Tống Ý Thiền, “Đừng khóc, trẫm phong nàng làm thục phi được không?”