Trúc Tú nhận trà từ tay cung nữ khác, đang định bưng lên thì thấy Cảnh Nam Thiên đang chăm chú nhìn Tống Ý Thiền không dời mắt. Nàng ta liền lặng lẽ dịch tới gần bên cạnh Tống Ý Thiền và nhìn nhìn Tống Ý Thiền.
Vốn đang ngượng ngùng vì bị Cảnh Nam Thiên nhìn, Tống Ý Thiền né tránh tầm mắt của ông ta thì thấy Trúc Tú bưng trà tới. Nàng ta liền nhanh nhẹn đứng lên đón lấy trà từ tay Trúc Tú và tự mình mang tới trước mặt Cảnh Nam Thiên. Tống Ý Thiền cất tiếng nói trong như nước suối, “Hoàng thượng, mời dùng trà!”
Cảnh Nam Thiên cầm cả chén trà lẫn tay của Tống Ý Thiền và cười nhẹ, “Ái phi giúp trẫm uống đi!”
Tống Ý Thiền đỏ bừng mặt, nhìn cũng không dám nhìn Cảnh Nam Thiên.
Trúc Tú thấy thế đã sớm dẫn đám cung nữ và nội thị lùi ra bên ngoài mành.
Cảnh Nam Thiên kéo một cái đã đặt Tống Ý Thiền ngồi lên đùi mình. Ông ta vừa uống trà trong tay nàng vừa nói, “Ta đã nghị chỉ phong cho ái phi làm thục phi rồi, đợi người báo cho Thái hậu và Hoàng hậu một tiếng xong sẽ chính thức sắc phong cho ái phi.”
Tống Ý Thiền nghe được chính miệng Cảnh Nam Thiên nói thế mới tin mình sắp được phong làm thục phi, trong lòng lập tức vui sướng. Bốn vị trí phi được sắp xếp theo thứ tự là quý, thục, đức, hiền, nghe nói hai vị trí thục và đức còn để trống, Hoàng đế lại trực tiếp phong nàng ta làm thục phi, vinh quang này lớn đến cỡ nào?
Mặc dù Tống Ý Thiền không trí tuệ bằng Tống Ý Châu nhưng cũng biết tốt xấu. Đợi Cảnh Nam Thiên uống xong chén trà trong tay, nàng ta liền rời khỏi lòng ông ta và quỳ xuống dập đầu nói, “Tạ ơn ân điển của Hoàng thượng!”
“Mau đứng lên!” Cảnh Nam Thiên kéo Tống Ý Thiền lên. Ông ta lại ôm nàng vào lòng và hỏi, “Nàng còn đau không?”
Tống Ý Thiền thoáng chốc nhớ tới mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua ở sơn trang Thu Dương. Giọng nàng ta nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Hoàng thượng rất hung mãnh, thần thiếp có chút không chịu nổi, nên mới…”
Cảnh Nam Thiên nghe lời nói giống như oán giận giống như hờn dỗi thì vui sướng trong lòng. Ông ta ha ha cười nói, “Đêm nay trẫm sẽ dịu dàng hơn được không? Tối hôm qua trẫm uống vài chén rượu, lúc đi ra ngoài hái trái cây bị gió thổi nên hơi chếnh choáng, quên mất không hỏi tính dang của nàng.”
Cảnh Nam Thiên mặc dù đã gần năm mươi tuổi nhưng sớm tối luôn đánh quyền luyện võ, lại nghe lời ngự y ăn nhiều thứ tẩm bổ, giảm bớt tửu sắc nên cơ thể vẫn khỏe mạnh, nhìn bề ngoài cùng lắm cũng chỉ bốn mươi. Tuy xuất thân dân gian nhưng vì đã đăng vị nhiều năm nên uy nghi và phong độ sớm có phần bất đồng với người thường, thêm nữa, khi còn trẻ ông ta cũng có thể coi là một mỹ nam tử, cho nên hiện giờ khi dịu dàng nói chuyện, Tống Ý Thiền làm sao có thể chống đỡ nổi?
Tống Ý Thiền mất cha từ thuở nhỏ và lưu lạc bên ngoài cùng Ôn thị, từ sâu trong đáy lòng kỳ thực có thiên hướng hướng về những nam tử lớn tuổi. Lúc này, nàng ta không khỏi yếu đuối nép vào ngực Cảnh Nam Thiên mà thì thầm, “Không trách Hoàng thượng được, là do thần thiếp lúc ấy ngốc nghếch, không biết phải báo tính danh cho người.”
Mọi động tĩnh trong viện Hà Hương chưa tới nửa canh giờ đã rơi vào tai Chu hoàng hậu. Chu hoàng hậu nghe nói Tống Ý Thiền chẳng qua chỉ là một thứ nữ của Hầu phủ Trấn Vũ, lúc đầu lưu lạc ở bên ngoài với mẹ đẻ là Ôn thị, gần đây mới được nuôi dạy trong Hầu phủ, kiến thức có hạn, không thể gây ra nhiều sóng gió, cùng lắm chỉ tạm thời khiến Khương quý phi thêm ấm ức mà thôi, nên quyết định chịu đựng Tống Ý Thiền.
Trong chốc lát, nội thị tổng quản đã mang thánh chỉ tới cung Khôn Trữ bái kiến Chu hoàng hậu, “Hoàng hậu nương nương, thánh chỉ này là do Hoàng thượng sai người thương nghị về việc phong thục phi. Hoàng thượng lệnh cho tiểu nhân đưa tới để Hoàng hậu nương nương xem qua một chút ạ.”
Chu hoàng hậu biết Cảnh Nam Thiên làm thế này để giữ thể diện cho bà, báo trước cho bà một tiếng, cũng là để nhắc nhở bà, vị thục phi sắp được sắc phong này là người ông ta yêu thích, mọi người trong cung không được làm bừa.
Nội thị tổng quản đợi Chu hoàng hậu xem thánh chỉ xong lại nói, “Hoàng thượng nói muốn Khâm thiên giám chọn ngày tốt để chính thức sắc phong thục phi nương nương, đến lúc đó sẽ mời Hoàng hậu nương nương làm chủ lễ ạ.”
Lông mi cũng không nhấc lên, Chu hoàng hậu thản nhiên nói, “Ta biết rồi!”
Khi tin tức Tống Ý Thiền sắp được phong làm thục phi lan ra, mỗi người trong cung lại có phản ứng không giống nhau.
Về phía Khương quý phi, do hiểu tính tình của Cảnh NamThiên, biết hiện tại ông ta đang thích sự mới mẻ, bản thân chỉ có thể nhẫn nhịn một thời gian, không thể đi tranh sủng, cũng không thể mạo muội đả kích Tống Ý Thiền để tránh khiến Cảnh Nam Thiên không vui.
Lần này, người tức giận nhất vẫn là Tô chiêu nghi. Ở đầu này bà ta đón Đại tiểu thư của Hầu phủ Trấn Vũ làm con dâu, ở đầu kia, em gái của con dâu lại tiến cung làm phi tần, giận nhất chính là nàng ta vừa mới tiến cung đã được phong làm thục phi. Bản thân mình đã sinh được hoàng tử và chịu khổ nhiều năm lại vẫn chỉ là chiêu nghi, dùng hết bao nhiêu tâm huyết và tiền tài cũng không được một vị trí phi, Tống Ý Thiền thì thoáng chốc đã được phong làm thục phi là hàng thứ hai trong bốn phi, trừ Hoàng hậu và Khương quý phi ra, mình nhìn thấy nàng ta lại phải thỉnh an hành lễ. Cục tức này làm sao nuốt cho nổi?
Tô chiêu nghi đang tức giận chợt nghe cung nữ bẩm báo, “Chiêu nghi nương nương, Thuận vương phi tiến cung cầu kiến ạ!”
“Nó tới làm gì? Đến ra oai sao? Em gái sắp được phong làm thục phi, đã có chỗ chống lưng vững vàng rồi, nó còn nhìn đến cái gì nữa? Cả nhà toàn yêu tinh đê tiện!” Tô chiêu nghi chửi ầm lên.
Cung nữ hầu hạ bên cạnh Tô chiêu nghi tên gọi Ngọc Thiềm. Nàng ta vốn hầu hạ Tô chiêu nghi từ nhỏ, sau đó lại theo bà ta tiến cung. Ngọc Thiềm đợi Tô chiêu nghi mắng một trận xong mới nói, “Chiêu nghi nương nương, việc phong thục phi chúng ta cũng mới vừa nghe được. Thuận vương phi mới tiến cung chưa chắc đã biết. Vả lại, Thuận vương phi tiến cung cũng không đi gặp em gái mà lại vội vàng cầu kiến Chiêu nghi nương nương, nhìn đi nhìn lại cũng có thể hiểu vì sao. Thuận vương phi đã gả cho Thuận vương, vinh quang lên xuống đều phụ thuộc vào nhà chồng. Theo lý mà nói, Thuận vương phi khẩn trương tới đây chắc là vì Chiêu nghi nương nương và Thuận vương điện hạ chứ không phải vì cô em gái kia đâu ạ.”
Ngọc Thiềm thấy Tô chiêu nghi không lên tiếng lại nói tiếp, “Nghe nói vị Tống nhị tiểu thư này trước đây lưu lạc bên ngoài cùng mẹ đẻ Ôn thị và gần đây mới được đón vào trong Hầu phủ, cô ấy và Thuận vương phi chưa chắc đã thân thiết với nhau. Hơn nữa, Thuận vương phi mới cưới Thuận vương, em gái đột nhiên lại trở thành phi tần, vai vế cũng rối loạn, Thuận vương phi còn mặt mũi nào nữa?”
Tô chiêu nghi hừ một tiếng, bất mãn với TốngÝ Châu cũng giảm bớt một chút. Bà ta phân phó cung nữ, “Mời Thuận vương phi vào!”
Cung nữ đáp lời rồi đi ra ngoài đưa Tống Ý Châu vào điện.
Vừa vào điện, Tống Ý Châu liền cung kính quỳ xuống dập đầu,”Con dâu xin thỉnh an mẫu phi!”
Thấy Tống Ý Châu quỳ xuống cúi đầu, thái độ cung kính, sắc mặt Tô chiêu nghi cũng bớt giận một chút. Bà ta miễn cưỡng nói, “Đứng lên đi, người trong nhà không cần phải lúc nào cũng hành đại lễ.”
“Vâng!” Lúc này Tống Ý Châu mới đứng lên. Nàng đứng bên cạnh Tô chiêu nghi và cười nói với Ngọc Thiềm, “Mẫu phi đã có ta hầu hạ rồi, các ngươi lui ra đi!”
Ngọc Thiềm biết Tống Ý Châu có chuyện muốn nói với Tô chiêu nghi, nàng ta liền thi lễ rồi dẫn cung nữ lui ra.
Tô chiêu nghi hừ một tiếng, “Muốn nói gì thì ngồi xuống hãy nói, cứ đứng thế này lại có vẻ ta là mẹ chồng khắt khe với con dâu.”
Tống Ý Châu nghe nói thế liền ngồi xuống chiếc ghế Tô chiêu nghi chỉ. Nàng cân nhắc ngôn từ, đem chuyện xảy ra tới hôm qua kể lại tỉ mỉ, sau đó lại nói, “Người của Hầu phủ Trấn Vũ, bất luận là ai, cũng không hy vọng Ý Thiền tiến cung. Nhưng sự việc đã xảy ra như vậy, có tức giận cũng vô ích. Con tiến cung lần này là muốn thưa với mẫu phi, con đã là Thuận vương phi, đương nhiên sẽ đứng về phía mẫu phi, mẫu phi sống tốt, Thuận vương điện hạ sống tốt thì con mới có thể sống tốt.”
Tô chiêu nghi nghe nói tới đây thì cục giận rốt cuộc đã tiêu đi một nửa. Bà ta mở miệng nói, “Con còn chưa biết nhỉ? Hoàng thượng chuẩn bị phong em gái con làm thục phi đấy.”
“A?” Tống Ý Châu kinh ngạc thất thanh nói, “Em ấy mới tiến cung, Hoàng thượng đã phong làm thục phi rồi sao?”
“Đúng vậy, cô ta mới tiến cung đã được phong làm phi, sẽ cưỡi lên đầu ta đó.” Tô chiêu nghi cúi xuống phía trước nhìn Tống Ý Châu, “Cô em gái này của con cũng không đơn giản đâu!”
Tống Ý Châu vẫn im lặng một lúc không nói được lời nào. Xem tình hình thế này thì trong lòng Hoàng thượng cũng có Tống Ý Thiền. Nếu không phải mình đã là Thuận vương phi thì chuyện Tống Ý Thiền được phong phi đối với Hầu phủ Trấn Vũ mà nói kỳ thực là đại hỷ sự. Chuyện vui lại xảy ra vào thời điểm này thực sự đã khiến niềm vui giảm đi rất nhiều. Mặt khác, dựa vào tính tình của Tống Ý Thiền, vinh quang của nàng ta liệu sẽ duy trì được bao lâu?
Tô chiêu nghi hỏi, “Thế nào? Không ngờ em gái mình lại có bản lĩnh khiến Hoàng thượng muốn phong làm thục phi sao?”
Tống Ý Châu bình tĩnh trả lời, “Mẫu phi, trước đây Hoàng thượng sủng ái Khương quý phi, hiện giờ Ý Thiền tiến cung làm giảm sự sủng ái của bà ta, chỉ sợ em ấy sẽ chuốc lấy sự ghen ghét. Ý Thiền chưa chắc đã đấu lại được Khương quý phi. Nếu mẫu phi bằng lòng nể mặt con dâu mà ngầm để ý một chút tới Ý Thiền, Khương quý phi chắc chắn sẽ sẩy tay. Khương quý phi mà sẩy tay khiến Hoàng thượng tức giận, Huệ vương điện hạ cũng sẽ bị vạ lây, khi đó, Thuận vương điện hạ liền có cơ hội.”
“Con muốn khuyên ta liên thủ với em gái con sao?” Tô chiêu nghi vừa nghe nói Cảnh Thế Viêm có cơ hội thượng vị thì khó tránh khỏi có chút xúc động.
Tống Ý Thiền được sủng ái, Khương quý phi dù có ẩn nhẫn cũng ẩn nhẫn không được bao lâu. Chỉ cần Khương quý phi tay đối phó với Tống Ý Thiền, bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng chờ, mình sẽ có cơ hội đẩy một kích hoàn toàn chèn ép Khương quý phi. Khương quý phi thất thế, Cảnh Thế Đan nhất định sẽ chịu liên lụy, khi đó Cảnh Thế Viêm liền có cơ hội ngẩng đầu.
Tống Ý Châu cũng nghĩ, nếu Tô chiêu nghi bằng lòng liên thủ với Tống Ý Thiền để hạ bệ Khương quý phi, toàn bộ Hầu phủ Trấn Vũ sẽ được giải trừ khỏi sự uy hiếp của Khương quý phi, mọi người không cần phải sống trong nơm nớp lo sợ nữa. Hơn nữa, khi Tống Ý Thiền được sủng ái, Tống Ý Mặc là “Tiểu quốc cữu” chắc cũng được một chút ưu đãi để chấn hưng cơ nghiệp của Hầu phủ.
Tống Ý Châu nghĩ xong liền trả lời Tô chiêu nghi, “Mẫu phi ở trong cung nhiều năm nên đương nhiên biết hành động theo cảm tính làm vô ích, chỉ có liên thủ mới có cơ hội xoay chuyển mà thôi.”
Tô chiêu nghi liền vứt bỏ mọi ghen ghét đối với việc Tống Ý Thiền sắp được phong phi mà chỉ lo lắng tới ích lợi. Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy đề nghị của Tống Ý Châu cực có lợi cho mình, sau một lúc lâu bà ta mới nói, “Còn phải xem em gái con thế nào.”
Tống Ý Châu liền nói, “Chỗ em ấy con sẽ tới khuyên bảo. Em ấy nhát gan, mới tiến cung tất sẽ lo sợ nghi hoặc, nếu có người chỉ điểm cho, em ấy nhất định sẽ bằng lòng.”
Tô chiêu nghi ngầm đồng ý với lời nói của Tống Ý Châu. Thấy sắc trời không còn sớm, bà ta liền nói, “Dùng bữa trưa xong hãy tới gặp em gái con. Vả lại, chỗ em gái con lúc này chỉ sợ đang ồn ào náo nhiệt khác thường đấy.”
Vì Cảnh Nam Thiên dùng cơm trưa ở viện Hà Hương nên viện Hà Hương đương nhiên náo nhiệt dị thường. Cung nữ đi đi lại lại vội tới mức chân không chạm đất.
Tống Ý Thiền theo Ôn thị lưu lạc ở bên ngoài từ nhỏ, đã từng trông thấy rất nhiều sắc mặt, cũng vì tiền thuốc men mà phải cầm cố gia sản trang sức, nhận hết mọi lời nói ngôn từ lạnh lẽo. Cho tới khi vào Hầu phủ Trấn Vũ, nàng ta cũng luôn nơm nớp lo sợ, sợ mẹ cả và các chị em không thích mình, vì vậy nên luôn cẩn thận chú ý mọi thứ. Hiện giờ một bước lên trời, được mọi người vây quanh tán tụng, thành trung tâm chú ý, nàng ta rất vui sướng nhưng lại mơ hồ lo sợ nghi hoặc, trong lòng khó nén bất an.
Cảnh Nam Thiên nhìn nàng ta hỏi, “Có phải muốn gặp người nhà không?”
Tống Ý Thiền vội gật đầu. Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng ta rất nóng lòng muốn gặp đám người Ôn thị để kể lể một phen và nhờ bọn họ giúp đỡ đưa ra một chủ kiến.
Cảnh Nam Thiên liền vẫy tay gọi một nội thị vào, “Truyền Thuận vương phi tới đây!”
“Chị cả tiến cung rồi ạ?” Tống Ý Thiền có chút bất ngờ.
Tống Ý Châu đang dùng bữa trưa ở chỗ Tô chiêu nghi. Sau khi được nội thị truyền lời bảo tới gặp Tống Ý Thiền, nàng liền đứng lên cáo từ Tô chiêu nghi.
Lúc này Tô chiêu nghi đã tâm bình khí hòa. Bà ta phân phó, “Nói được chuyện gì thì lại qua đây nói lại với ta nhé!”
Tống Ý Châu đáp lời rồi khom người lui ra và để nội thị dẫn đi gặp Tống Ý Thiền.
Trúc Tú nhận trà từ tay cung nữ khác, đang định bưng lên thì thấy Cảnh Nam Thiên đang chăm chú nhìn Tống Ý Thiền không dời mắt. Nàng ta liền lặng lẽ dịch tới gần bên cạnh Tống Ý Thiền và nhìn nhìn Tống Ý Thiền.
Vốn đang ngượng ngùng vì bị Cảnh Nam Thiên nhìn, Tống Ý Thiền né tránh tầm mắt của ông ta thì thấy Trúc Tú bưng trà tới. Nàng ta liền nhanh nhẹn đứng lên đón lấy trà từ tay Trúc Tú và tự mình mang tới trước mặt Cảnh Nam Thiên. Tống Ý Thiền cất tiếng nói trong như nước suối, “Hoàng thượng, mời dùng trà!”
Cảnh Nam Thiên cầm cả chén trà lẫn tay của Tống Ý Thiền và cười nhẹ, “Ái phi giúp trẫm uống đi!”
Tống Ý Thiền đỏ bừng mặt, nhìn cũng không dám nhìn Cảnh Nam Thiên.
Trúc Tú thấy thế đã sớm dẫn đám cung nữ và nội thị lùi ra bên ngoài mành.
Cảnh Nam Thiên kéo một cái đã đặt Tống Ý Thiền ngồi lên đùi mình. Ông ta vừa uống trà trong tay nàng vừa nói, “Ta đã nghị chỉ phong cho ái phi làm thục phi rồi, đợi người báo cho Thái hậu và Hoàng hậu một tiếng xong sẽ chính thức sắc phong cho ái phi.”
Tống Ý Thiền nghe được chính miệng Cảnh Nam Thiên nói thế mới tin mình sắp được phong làm thục phi, trong lòng lập tức vui sướng. Bốn vị trí phi được sắp xếp theo thứ tự là quý, thục, đức, hiền, nghe nói hai vị trí thục và đức còn để trống, Hoàng đế lại trực tiếp phong nàng ta làm thục phi, vinh quang này lớn đến cỡ nào?
Mặc dù Tống Ý Thiền không trí tuệ bằng Tống Ý Châu nhưng cũng biết tốt xấu. Đợi Cảnh Nam Thiên uống xong chén trà trong tay, nàng ta liền rời khỏi lòng ông ta và quỳ xuống dập đầu nói, “Tạ ơn ân điển của Hoàng thượng!”
“Mau đứng lên!” Cảnh Nam Thiên kéo Tống Ý Thiền lên. Ông ta lại ôm nàng vào lòng và hỏi, “Nàng còn đau không?”
Tống Ý Thiền thoáng chốc nhớ tới mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua ở sơn trang Thu Dương. Giọng nàng ta nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Hoàng thượng rất hung mãnh, thần thiếp có chút không chịu nổi, nên mới…”
Cảnh Nam Thiên nghe lời nói giống như oán giận giống như hờn dỗi thì vui sướng trong lòng. Ông ta ha ha cười nói, “Đêm nay trẫm sẽ dịu dàng hơn được không? Tối hôm qua trẫm uống vài chén rượu, lúc đi ra ngoài hái trái cây bị gió thổi nên hơi chếnh choáng, quên mất không hỏi tính dang của nàng.”
Cảnh Nam Thiên mặc dù đã gần năm mươi tuổi nhưng sớm tối luôn đánh quyền luyện võ, lại nghe lời ngự y ăn nhiều thứ tẩm bổ, giảm bớt tửu sắc nên cơ thể vẫn khỏe mạnh, nhìn bề ngoài cùng lắm cũng chỉ bốn mươi. Tuy xuất thân dân gian nhưng vì đã đăng vị nhiều năm nên uy nghi và phong độ sớm có phần bất đồng với người thường, thêm nữa, khi còn trẻ ông ta cũng có thể coi là một mỹ nam tử, cho nên hiện giờ khi dịu dàng nói chuyện, Tống Ý Thiền làm sao có thể chống đỡ nổi?
Tống Ý Thiền mất cha từ thuở nhỏ và lưu lạc bên ngoài cùng Ôn thị, từ sâu trong đáy lòng kỳ thực có thiên hướng hướng về những nam tử lớn tuổi. Lúc này, nàng ta không khỏi yếu đuối nép vào ngực Cảnh Nam Thiên mà thì thầm, “Không trách Hoàng thượng được, là do thần thiếp lúc ấy ngốc nghếch, không biết phải báo tính danh cho người.”
Mọi động tĩnh trong viện Hà Hương chưa tới nửa canh giờ đã rơi vào tai Chu hoàng hậu. Chu hoàng hậu nghe nói Tống Ý Thiền chẳng qua chỉ là một thứ nữ của Hầu phủ Trấn Vũ, lúc đầu lưu lạc ở bên ngoài với mẹ đẻ là Ôn thị, gần đây mới được nuôi dạy trong Hầu phủ, kiến thức có hạn, không thể gây ra nhiều sóng gió, cùng lắm chỉ tạm thời khiến Khương quý phi thêm ấm ức mà thôi, nên quyết định chịu đựng Tống Ý Thiền.
Trong chốc lát, nội thị tổng quản đã mang thánh chỉ tới cung Khôn Trữ bái kiến Chu hoàng hậu, “Hoàng hậu nương nương, thánh chỉ này là do Hoàng thượng sai người thương nghị về việc phong thục phi. Hoàng thượng lệnh cho tiểu nhân đưa tới để Hoàng hậu nương nương xem qua một chút ạ.”
Chu hoàng hậu biết Cảnh Nam Thiên làm thế này để giữ thể diện cho bà, báo trước cho bà một tiếng, cũng là để nhắc nhở bà, vị thục phi sắp được sắc phong này là người ông ta yêu thích, mọi người trong cung không được làm bừa.
Nội thị tổng quản đợi Chu hoàng hậu xem thánh chỉ xong lại nói, “Hoàng thượng nói muốn Khâm thiên giám chọn ngày tốt để chính thức sắc phong thục phi nương nương, đến lúc đó sẽ mời Hoàng hậu nương nương làm chủ lễ ạ.”
Lông mi cũng không nhấc lên, Chu hoàng hậu thản nhiên nói, “Ta biết rồi!”
Khi tin tức Tống Ý Thiền sắp được phong làm thục phi lan ra, mỗi người trong cung lại có phản ứng không giống nhau.
Về phía Khương quý phi, do hiểu tính tình của Cảnh NamThiên, biết hiện tại ông ta đang thích sự mới mẻ, bản thân chỉ có thể nhẫn nhịn một thời gian, không thể đi tranh sủng, cũng không thể mạo muội đả kích Tống Ý Thiền để tránh khiến Cảnh Nam Thiên không vui.
Lần này, người tức giận nhất vẫn là Tô chiêu nghi. Ở đầu này bà ta đón Đại tiểu thư của Hầu phủ Trấn Vũ làm con dâu, ở đầu kia, em gái của con dâu lại tiến cung làm phi tần, giận nhất chính là nàng ta vừa mới tiến cung đã được phong làm thục phi. Bản thân mình đã sinh được hoàng tử và chịu khổ nhiều năm lại vẫn chỉ là chiêu nghi, dùng hết bao nhiêu tâm huyết và tiền tài cũng không được một vị trí phi, Tống Ý Thiền thì thoáng chốc đã được phong làm thục phi là hàng thứ hai trong bốn phi, trừ Hoàng hậu và Khương quý phi ra, mình nhìn thấy nàng ta lại phải thỉnh an hành lễ. Cục tức này làm sao nuốt cho nổi?
Tô chiêu nghi đang tức giận chợt nghe cung nữ bẩm báo, “Chiêu nghi nương nương, Thuận vương phi tiến cung cầu kiến ạ!”
“Nó tới làm gì? Đến ra oai sao? Em gái sắp được phong làm thục phi, đã có chỗ chống lưng vững vàng rồi, nó còn nhìn đến cái gì nữa? Cả nhà toàn yêu tinh đê tiện!” Tô chiêu nghi chửi ầm lên.
Cung nữ hầu hạ bên cạnh Tô chiêu nghi tên gọi Ngọc Thiềm. Nàng ta vốn hầu hạ Tô chiêu nghi từ nhỏ, sau đó lại theo bà ta tiến cung. Ngọc Thiềm đợi Tô chiêu nghi mắng một trận xong mới nói, “Chiêu nghi nương nương, việc phong thục phi chúng ta cũng mới vừa nghe được. Thuận vương phi mới tiến cung chưa chắc đã biết. Vả lại, Thuận vương phi tiến cung cũng không đi gặp em gái mà lại vội vàng cầu kiến Chiêu nghi nương nương, nhìn đi nhìn lại cũng có thể hiểu vì sao. Thuận vương phi đã gả cho Thuận vương, vinh quang lên xuống đều phụ thuộc vào nhà chồng. Theo lý mà nói, Thuận vương phi khẩn trương tới đây chắc là vì Chiêu nghi nương nương và Thuận vương điện hạ chứ không phải vì cô em gái kia đâu ạ.”
Ngọc Thiềm thấy Tô chiêu nghi không lên tiếng lại nói tiếp, “Nghe nói vị Tống nhị tiểu thư này trước đây lưu lạc bên ngoài cùng mẹ đẻ Ôn thị và gần đây mới được đón vào trong Hầu phủ, cô ấy và Thuận vương phi chưa chắc đã thân thiết với nhau. Hơn nữa, Thuận vương phi mới cưới Thuận vương, em gái đột nhiên lại trở thành phi tần, vai vế cũng rối loạn, Thuận vương phi còn mặt mũi nào nữa?”
Tô chiêu nghi hừ một tiếng, bất mãn với TốngÝ Châu cũng giảm bớt một chút. Bà ta phân phó cung nữ, “Mời Thuận vương phi vào!”
Cung nữ đáp lời rồi đi ra ngoài đưa Tống Ý Châu vào điện.
Vừa vào điện, Tống Ý Châu liền cung kính quỳ xuống dập đầu,”Con dâu xin thỉnh an mẫu phi!”
Thấy Tống Ý Châu quỳ xuống cúi đầu, thái độ cung kính, sắc mặt Tô chiêu nghi cũng bớt giận một chút. Bà ta miễn cưỡng nói, “Đứng lên đi, người trong nhà không cần phải lúc nào cũng hành đại lễ.”
“Vâng!” Lúc này Tống Ý Châu mới đứng lên. Nàng đứng bên cạnh Tô chiêu nghi và cười nói với Ngọc Thiềm, “Mẫu phi đã có ta hầu hạ rồi, các ngươi lui ra đi!”
Ngọc Thiềm biết Tống Ý Châu có chuyện muốn nói với Tô chiêu nghi, nàng ta liền thi lễ rồi dẫn cung nữ lui ra.
Tô chiêu nghi hừ một tiếng, “Muốn nói gì thì ngồi xuống hãy nói, cứ đứng thế này lại có vẻ ta là mẹ chồng khắt khe với con dâu.”
Tống Ý Châu nghe nói thế liền ngồi xuống chiếc ghế Tô chiêu nghi chỉ. Nàng cân nhắc ngôn từ, đem chuyện xảy ra tới hôm qua kể lại tỉ mỉ, sau đó lại nói, “Người của Hầu phủ Trấn Vũ, bất luận là ai, cũng không hy vọng Ý Thiền tiến cung. Nhưng sự việc đã xảy ra như vậy, có tức giận cũng vô ích. Con tiến cung lần này là muốn thưa với mẫu phi, con đã là Thuận vương phi, đương nhiên sẽ đứng về phía mẫu phi, mẫu phi sống tốt, Thuận vương điện hạ sống tốt thì con mới có thể sống tốt.”
Tô chiêu nghi nghe nói tới đây thì cục giận rốt cuộc đã tiêu đi một nửa. Bà ta mở miệng nói, “Con còn chưa biết nhỉ? Hoàng thượng chuẩn bị phong em gái con làm thục phi đấy.”
“A?” Tống Ý Châu kinh ngạc thất thanh nói, “Em ấy mới tiến cung, Hoàng thượng đã phong làm thục phi rồi sao?”
“Đúng vậy, cô ta mới tiến cung đã được phong làm phi, sẽ cưỡi lên đầu ta đó.” Tô chiêu nghi cúi xuống phía trước nhìn Tống Ý Châu, “Cô em gái này của con cũng không đơn giản đâu!”
Tống Ý Châu vẫn im lặng một lúc không nói được lời nào. Xem tình hình thế này thì trong lòng Hoàng thượng cũng có Tống Ý Thiền. Nếu không phải mình đã là Thuận vương phi thì chuyện Tống Ý Thiền được phong phi đối với Hầu phủ Trấn Vũ mà nói kỳ thực là đại hỷ sự. Chuyện vui lại xảy ra vào thời điểm này thực sự đã khiến niềm vui giảm đi rất nhiều. Mặt khác, dựa vào tính tình của Tống Ý Thiền, vinh quang của nàng ta liệu sẽ duy trì được bao lâu?
Tô chiêu nghi hỏi, “Thế nào? Không ngờ em gái mình lại có bản lĩnh khiến Hoàng thượng muốn phong làm thục phi sao?”
Tống Ý Châu bình tĩnh trả lời, “Mẫu phi, trước đây Hoàng thượng sủng ái Khương quý phi, hiện giờ Ý Thiền tiến cung làm giảm sự sủng ái của bà ta, chỉ sợ em ấy sẽ chuốc lấy sự ghen ghét. Ý Thiền chưa chắc đã đấu lại được Khương quý phi. Nếu mẫu phi bằng lòng nể mặt con dâu mà ngầm để ý một chút tới Ý Thiền, Khương quý phi chắc chắn sẽ sẩy tay. Khương quý phi mà sẩy tay khiến Hoàng thượng tức giận, Huệ vương điện hạ cũng sẽ bị vạ lây, khi đó, Thuận vương điện hạ liền có cơ hội.”
“Con muốn khuyên ta liên thủ với em gái con sao?” Tô chiêu nghi vừa nghe nói Cảnh Thế Viêm có cơ hội thượng vị thì khó tránh khỏi có chút xúc động.
Tống Ý Thiền được sủng ái, Khương quý phi dù có ẩn nhẫn cũng ẩn nhẫn không được bao lâu. Chỉ cần Khương quý phi tay đối phó với Tống Ý Thiền, bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng chờ, mình sẽ có cơ hội đẩy một kích hoàn toàn chèn ép Khương quý phi. Khương quý phi thất thế, Cảnh Thế Đan nhất định sẽ chịu liên lụy, khi đó Cảnh Thế Viêm liền có cơ hội ngẩng đầu.
Tống Ý Châu cũng nghĩ, nếu Tô chiêu nghi bằng lòng liên thủ với Tống Ý Thiền để hạ bệ Khương quý phi, toàn bộ Hầu phủ Trấn Vũ sẽ được giải trừ khỏi sự uy hiếp của Khương quý phi, mọi người không cần phải sống trong nơm nớp lo sợ nữa. Hơn nữa, khi Tống Ý Thiền được sủng ái, Tống Ý Mặc là “Tiểu quốc cữu” chắc cũng được một chút ưu đãi để chấn hưng cơ nghiệp của Hầu phủ.
Tống Ý Châu nghĩ xong liền trả lời Tô chiêu nghi, “Mẫu phi ở trong cung nhiều năm nên đương nhiên biết hành động theo cảm tính làm vô ích, chỉ có liên thủ mới có cơ hội xoay chuyển mà thôi.”
Tô chiêu nghi liền vứt bỏ mọi ghen ghét đối với việc Tống Ý Thiền sắp được phong phi mà chỉ lo lắng tới ích lợi. Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy đề nghị của Tống Ý Châu cực có lợi cho mình, sau một lúc lâu bà ta mới nói, “Còn phải xem em gái con thế nào.”
Tống Ý Châu liền nói, “Chỗ em ấy con sẽ tới khuyên bảo. Em ấy nhát gan, mới tiến cung tất sẽ lo sợ nghi hoặc, nếu có người chỉ điểm cho, em ấy nhất định sẽ bằng lòng.”
Tô chiêu nghi ngầm đồng ý với lời nói của Tống Ý Châu. Thấy sắc trời không còn sớm, bà ta liền nói, “Dùng bữa trưa xong hãy tới gặp em gái con. Vả lại, chỗ em gái con lúc này chỉ sợ đang ồn ào náo nhiệt khác thường đấy.”
Vì Cảnh Nam Thiên dùng cơm trưa ở viện Hà Hương nên viện Hà Hương đương nhiên náo nhiệt dị thường. Cung nữ đi đi lại lại vội tới mức chân không chạm đất.
Tống Ý Thiền theo Ôn thị lưu lạc ở bên ngoài từ nhỏ, đã từng trông thấy rất nhiều sắc mặt, cũng vì tiền thuốc men mà phải cầm cố gia sản trang sức, nhận hết mọi lời nói ngôn từ lạnh lẽo. Cho tới khi vào Hầu phủ Trấn Vũ, nàng ta cũng luôn nơm nớp lo sợ, sợ mẹ cả và các chị em không thích mình, vì vậy nên luôn cẩn thận chú ý mọi thứ. Hiện giờ một bước lên trời, được mọi người vây quanh tán tụng, thành trung tâm chú ý, nàng ta rất vui sướng nhưng lại mơ hồ lo sợ nghi hoặc, trong lòng khó nén bất an.
Cảnh Nam Thiên nhìn nàng ta hỏi, “Có phải muốn gặp người nhà không?”
Tống Ý Thiền vội gật đầu. Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng ta rất nóng lòng muốn gặp đám người Ôn thị để kể lể một phen và nhờ bọn họ giúp đỡ đưa ra một chủ kiến.
Cảnh Nam Thiên liền vẫy tay gọi một nội thị vào, “Truyền Thuận vương phi tới đây!”
“Chị cả tiến cung rồi ạ?” Tống Ý Thiền có chút bất ngờ.
Tống Ý Châu đang dùng bữa trưa ở chỗ Tô chiêu nghi. Sau khi được nội thị truyền lời bảo tới gặp Tống Ý Thiền, nàng liền đứng lên cáo từ Tô chiêu nghi.
Lúc này Tô chiêu nghi đã tâm bình khí hòa. Bà ta phân phó, “Nói được chuyện gì thì lại qua đây nói lại với ta nhé!”
Tống Ý Châu đáp lời rồi khom người lui ra và để nội thị dẫn đi gặp Tống Ý Thiền.