Cảnh Nam Thiên thường đến thỉnh an ở chỗ Khang thái hậu, mà Khang tiệp dư lại thường đi theo Khang thái hậu nên biết rõ hành tung của Cảnh Nam Thiên hơn những người khác. Một hôm, biết Cảnh Nam Thiên muốn tới vườn mai thưởng mai, Khang tiệp dư liền tìm cách báo tin cho Tống Ý Thiền.
Tống Ý Thiền vừa nhận được tin liền dốc lòng trang điểm. Nàng ta điều chỉnh tâm tình một chút rồi tới vườn mai để gặp mặt Cảnh Nam Thiên.
Hơi muộn một chút, Cảnh Nam Thiên liền nắm tay Tống Ý Thiền trở về và đêm đó nghỉ lại viện Hà Hương.
Tống Ý Thiền lại được sủng ái lần nữa, nhưng lần này có Nhâm quý nhân phân chia sự sủng ái nên nàng ta không còn được độc sủng như trước.
Biết được tình hình trong cung, Tống Ý Mặc suy xét một chút rồi tới gặp Tống Ý Châu.
Tống Ý Châu cũng cho rằng giờ ngồi chờ Khương quý phi lại được đắc thế không bằng liên thủ với Thái tử để áp chế Cảnh Thế Đan trước.
Cảnh Thế Viêm cũng cho rằng Tống Ý Châu nói có lý. Hắn liền tiến cung bàn bạc với Tô chiêu nghi và sau khi rời cung hồi phủ, Cảnh Thế Viêm lập tức bắt tay vào chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi Thái tử.
Sau khi mối quan hệ với Công chúa Trường Tín bị rạn nứt, Cảnh Thế Sơ cũng biết nếu Công chúa Trường Tín và Cảnh Thế Đan liên thủ thì vị trí thái tử của mình sẽ lung lay, vì vậy mà nhân dịp thân tín của Cảnh Thế Viêm tới mời dự tiệc, hắn liền đồng ý luôn.
Cảnh Thế Viêm mở tiệc lần này chỉ mời vài người thân thiết trong hoàng tộc, ngoài ra còn có Tống Ý Mặc và Tống Ý Bội.
Từ sáng sớm Tống Ý Bội đã tới phủ Thuận vương giúp Tống Ý Châu chuẩn bị tiệc, tiện thể làm quen với một vài nữ quyến trong hoàng thất.
Một vị nữ quyến của hoàng thất vừa thấy Tống Ý Bội liền trêu ghẹo, “Chị cả cô là Thuận vương phi, chị hai lại là thục phi, cô cũng tài mạo song toàn thế này, tương lai không biết người nào có phúc khí cưới được cô nhỉ?”
Tống Ý Bội còn chưa trả lời thì một vị nữ quyến khác đã nghiêng người suy nghĩ rồi nói, “Phúc khí của Tam tiểu thư chỉ sợ không bằng hai chị gái, dù có mỹ lệ thế nào thì cùng lắm cũng chỉ có thể xem như cáo mệnh phu nhân, khó có thể làm vương phi gì đó lắm.”
Một vị nữ quyến khác lại cố ý nói, “Tôi lại thấy với tài mạo của Tam tiểu thư thì có thể làm thái tử phi đấy. Nếu Tam tiểu thư làm thái tử phi thì có thể so với Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư rồi.”
Tống Ý Bội đỏ bừng mặt. Nàng ta đang định trả lời thì Tống Ý Châu đã lên tiếng xoa dịu. Nhờ vậy nàng ta mới bớt bực bội đi một chút.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, thừa dịp một vài nữ quyến cáo từ ra về, Tống Ý Châu liền kéo Tống Ý Bội lại và lặng lẽ nói, “Chị và Ý Thiền đều gả cho người trong hoàng thất, mọi việc không thể theo ý mình, nhìn bề ngoài thì nở mày nở mặt nhưng kỳ thực khổ thế nào chỉ mình mình biết. Em bây giờ được quyền lựa chọn, tốt nhất là chọn một con cháu nhà quyền quý bình thường mà xuất giá. Về phần người khác nói cái gì, em không cần để ý.”
Tống Ý Bội vốn đã bực sẵn trong lòng. Nàng ta hừ lạnh, “Em biết chị cái gì cũng giỏi hơn em, ngay cả vị hôn phu cũng chắc chắn phải giỏi hơn em. Em nên gả cho người bình thường để không gây phiền toái cho mấy người là tốt nhất.”
Tống Ý Châu ngẩn người hỏi, “Em nói cái gì thế? Chẳng lẽ chị là chị gái lại không muốn em được sống tốt sao?”
Tống Ý Bội nói, “Chị chẳng phải coi thường em không lấy được người tử tế sao?” Nói xong, nàng ta lập tức phất tay áo bỏ đi.
Tống Ý Mặc đang nói chuyện với Thái tử và Cảnh Thế Viêm thì thấy Tống Ý Châu và Tống Ý Bội đang đứng nói chuyện cách đó không xa có vẻ bất thường. Nàng liền mượn cớ đứng lên và đi tới chỗ Tống Ý Châu, “Thái tử còn chưa về, các chị sao lại vậy?”
Tống Ý Châu thở dài, “Chị Ba cậu lại nổi tính trẻ con lên rồi. Qua một lát nữa sẽ hết thôi.”
Hai người đang nói chuyện thì quản gia vào báo, “Thuận vương phi, Tam tiểu thư tự về phủ rồi ạ.”
Tống Ý Châu giật nảy mình, “Nó ngồi kiệu ngay ngồi xe ngựa? Có đi cùng người nào không?”
Bà quản gia trả lời, “Tam tiểu thư ngồi kiệu, hai nha hoàn cùng tới đây đi theo hai bên kiệu ạ. Nô tỳ thấy không thỏa đáng và định cho hai hộ vệ đi cùng nhưng Tam tiểu thư không cho.”
Tống Ý Châu ôm trán nói với Tống Ý Mặc, “Cậu xem xem, nó cứ thế đấy.”
Tống Ý Mặc cũng thở dài. Chị Ba này thật đúng là…
Trong bữa tiệc này, Thái tử và Cảnh Thế Viêm mặc dù không nói nhiều lắm nhưng lại rất ăn ý. Thái tử cười nói, “Giờ là cuối năm, phủ Thái tử cũng bận rộn đủ chuyện nên không có thời gian mở tiệc đáp lễ. Vả lại, từ sau khi Thái tử phi qua đời, trong phủ không có nữ quyến đứng ra làm chủ nên cũng không tiện đãi tiệc. Sang năm tới bên ta nhất định sẽ mở tiệc đáp lễ, đến lúc đó mời Tam đệ qua phủ một chuyến nhé.” Thái tử nói xong liền cáo từ ra về.
Cảnh Thế Viêm vội đứng dậy đưa tiễn. Đưa tới tận ngoài cửa phủ, khi đoàn kỵ mã của Thái tử đi rồi, hắn mới trở vào trong.
Tống Ý Mặc nghĩ Tống Ý Bội một mình về phủ cũng không yên tâm nên vội vàng cáo từ.
Khi trở về đến Hầu phủ, Tống Ý Mặc vừa mới xuống ngựa thì thấy Tống Ý Bội đang đứng trên bậc thềm nói chuyện với người nào đó, cách đó không xa có vài thị vệ đang canh giữ, mà đèn lồng của Hầu phủ Trấn Vũ cũng rất sáng, thì ra người đứng nói chuyện với Tống Ý Bội là Thái tử.
Tống Ý Mặc rất bất ngờ. Nàng vội xuống ngựa và tiến đến hành lễ.
Tống Ý Bội vừa thấy Tống Ý Mặc liền cười nói, “A Mặc, chị ngồi kiệu trở về, trên đường gặp được Thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ nói trời tối, sợ không an toàn nên đã đưa chị về.”
Thái tử vừa thấy Tống Ý Mặc cũng nói, “Tình hình trị an của kinh thành dù tốt nhưng Tam tiểu thư tự mình ngồi kiệu về phủ cũng không ổn.”
Tống Ý Mạc vội nói lời cảm tạ. Nàng cười nói, “Trời lạnh thế này mà Thái tử lại không quản công đưa chị Ba tôi về, mời ngài vào uống chén trà nóng đã ạ!”
La phu nhân ở bên trong phủ nghe nói Thái tử đưa Tống Ý Bội về thì cũng vội vàng đích thân ra đón. Vừa lúc nghe được Tống Ý Mặc nói chuyện, bà cũng lập tức chào hỏi rồi mời Thái tử vào phủ.
Thái tử vốn muốn từ chối lại trông thấy Tống Ý Bội hai mắt sáng long lanh nhìn mình, trong lòng đột nhiên khẽ động. Đêm hôm khuy khoắt thế này, Thuận vương phi và Hầu phủ Trấn Vũ sao lại để mặc một mình Tống Ý Bội một mình ngồi kiệu về phủ? Đây rõ ràng là hành động thăm dò đây mà. Lại nói tiếp, Tống Ý Bội xuất thân quyền quý, tướng mạo xinh đẹp, cơ thể khỏe mạnh, chẳng phải đây chính là mẫu người mình muốn chọn làm thái tử phi sao? Vả lại, với tình hình hiện nay như thế, nếu mình cưới Tống Ý Bội thì sẽ liên kết với Hầu phủ Trấn Vũ, chị cả của Tống Ý Bội là Thuận vương phi và chị hai là thục phi cũng thành trợ lực của mình, mình cần gì phải cố kỵ Cảnh Thế Đan và Công chúa Trường Tín nữa?
Đã có chủ ý như thế, Thái tử liền cười nói, “Thịnh tình không thể chối từ, ta cũng muốn vào xin một chén trà.”
Tống Ý Mặc và La phu nhân chẳng qua chỉ nói mấy câu khách khí chứ không cho rằng Thái tử sẽ vào phủ. Vì vậy mà khi nghe hắn nói thế, cả hai đều không khỏi bất ngờ. Có điều trên mặt cũng không lộ ra điều gì, mọi người liền vội vàng mời Thái tử vào.
Trái lại, sắc mặt của Tống Ý Bội lại hiện rõ sự vui mừng. Thỉnh thoảng nàng ta còn nhìn sang chỗ Thái tử.
Tiếp xúc với ánh mắt của Tống Ý Bội, Thái tử càng thêm chắc chắn về nhận định của mình. Hắn chỉ ôn hòa cười một cái xem như đáp lại Tống Ý Bội.
Trong lòng Tống Ý Bội lập tức rối bời. Nàng ta vội vã cúi đầu.
Mọi người trong Hầu phủ Trấn Vũ nghe nói Thái tử đưa Tống Ý Bội hồi phủ thì không khỏi âm thầm sôi trào. Ai nấy đều lặng lẽ bàn tán, “Chẳng lẽ phủ chúng ta lại sắp có một vị thái tử phi?”
Ôn thị ở trong phòng nghe được động tĩnh liền sai nha hoàn đi hỏi thăm. Được một lát thì nha hoàn về bẩm báo lại việc Thái tử đưa Tống Ý Bội về phủ.
Ánh mắt của Ôn thị chợt lóe lên. Bà ta lập tức tính toán, nếu Thái tử cưới Tống Ý Bội thì Tống Ý Thiền ở trong cung có thể dựa vào Hoàng hậu nương nương, sẽ được Hoàng hậu nương nương bảo hộ. Giờ sắp cuối năm rồi, nếu có thể tiến cung chúc tết thì mình nhất định phải tìm cơ hội nói một câu với Tống Ý Thiền, để nó nghĩ cách tác động tới Hoàng hậu và thúc đẩy việc này.
Trời dù sao cũng đã muộn, Thái tử uống trà xong nói được hai câu liền cáo từ.
Tiễn Thái tử xong, Tống Ý Bội trở về phòng liền lôi gương ra soi. Thấy mặt mày đỏ bừng như hoa, tim nàng ta không khỏi đập loạn một hồi. Đúng vậy, nàng ta đã tự ngồi kiệu trở về nhưng cố ý kéo dài thời gian để chờ đụng phải đoàn ngựa xe của Thái tử. Quả nhiên khi gặp nàng, Thái tử liền đưa nàng về phủ. Qua sự việc vừa rồi, lần tới khi gặp lại Thái tử, nàng ta có thể lấy cớ lại gần nói lời cảm ơn và khơi mào câu chuyện. Vả lại, nhìn tình hình tối nay thì hình như Thái tử cũng có vẻ có hứng thú với nàng.
Nếu mình trở thành Thái tử phi thì để xem chị cả còn dám dạy dỗ mình nữa không?
Hôm sau, Cảnh Thế Đan liền biết chuyện Thái tử đến phủ Thuận vương dự tiệc và chuyện đưa Tống Ý Bội trở về Hầu phủ Trấn Vũ, trong lòng lập tức có chút nghi hoặc. Khi tiến cung gặp Khương quý phi, hắn liền hỏi, “Bệnh của Tống thục phi sao tự nhiên lại khỏi vậy?”
Khương quý phi trả lời, “Là do Khang tiệp dư giúp cô ta.”
Cảnh Thế Đan khó hiểu hỏi tiếp, “Khang tiệp dư chẳng phải là người của Hoàng hậu sao, sao lại giúp Tống thục phi?”
Khương quý phi không muốn để Cảnh Thế Đan biết việc mình bị Ôn thị uy hiếp, bà ta chỉ trả lời qua loa, “Có lẽ Hoàng hậu không muốn Nhâm quý nhân được sủng ái quá mức nên thay đổi ý định, để Tống thục phi khỏi bệnh và tiếp tục tranh sủng.”
Cảnh Thế Đan nghĩ nghĩ một chút cũng không hỏi nữa. Hắn chỉ nói, “Tống thục phi vừa khỏi bệnh, Thái tử liền tới phủ Thuận vương dự tiệc. Có lẽ bọn họ đã lén cấu kết với nhau cũng nên. Mẫu phi, mẫu phi hiện giờ đang lâm vào cảnh thân cô thế cô, mọi chuyện phải hết sức cẩn thận.”
Khương quý phi cũng phiền lòng thở dài, “Nói thì nói thế nhưng hết thảy đều phải xem ý tứ của Hoàng thượng. Hoàng thượng muốn cất nhắc ai thì người đó liền đắc thế. Ta có cẩn thận cũng vô dụng.”
Cảnh Thế Đan trầm mặc một lúc mới nói, “Một khi Thái tử được trọng dụng lần nữa thì địa vị sẽ vững vàng, chúng ta sẽ không có cơ hội.”
Ở phía bên kia, Công chúa Trường Tín khi nghe được chuyện Thái tử đưa Tống Ý Bội hồi phủ thì không khỏi giận dữ, “Hay lắm, ngắm trúng Tống Ý Bội sao? Tưởng cưới được cô ta là địa vị sẽ được củng cố chắc?”
Thân Đình nói, “Thái tử nếu quả thực cưới Tống Ý Bội thì địa vị đúng là được củng cố hơn. Tống Ý Bội có chị cả là Thuận vương phi, chị hai là thục phi, cậu em vợ lại là phó cục trưởng của xưởng dệt may. Thái tử một khi cưới Tống Ý Bội thì chưa nói tới chuyện Thuận vương sẽ đứng về phe Thái tử, ngay cả Thục phi cũng sẽ dựa vào Hoàng hậu và trở thành phe cánh của Hoàng hậu. Tống Ý Mặc dựa vào quan hệ ở xưởng dệt may sẽ giúp Thái tử xây dựng quan hệ với Hộ bộ và phủ Nội vụ, địa vị của Thái tử sao có thể không tốt được?”
Công chúa Trường Tín cười lạnh, “Nó thực đã quên trước đây ta đối đãi với nó thế nào sao? Không có ta thì nó có ngày hôm nay sao?”
Thân Đình thong thả nói, “Hiện giờ chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn Thế Đan, có điều Thế Đan lại không chịu cưới Hàm Thu nên cũng khó lo liệu.”
Công chúa Trường Tín nghiến răng nói, “Đừng quên Hoàng thượng còn có Tứ hoàng tử Cảnh Thế Bình đó!”
Thân Đình cả kinh, “Thế Bình được Hoàng hậu tự tay nuôi dưỡng và rất thân thiết với Thái tử, vả lại tuổi của Thế Bình còn nhỏ, chỉ sợ…”
“Chính vì tuổi còn nhỏ nên mới dễ bắt chẹt. Vả lại, mặc dù được Hoàng hậu nuôi dưỡng nhưng một khi biết mẹ đẻ bị chính Hoàng hậu giết chết, nó còn có thể toàn tâm toàn ý với Hoàng hậu được sao, còn có thể coi Thái tử là anh em thân thiết được sao?” Công chúa Trường Tín hừ lạnh một tiếng lại nói tiếp, “Ta có thể trợ giúp một người lên làm thái tử thì cũng có thể nâng đỡ một người khác.”
Thân Đình do dự một hồi mới nói, “Hay là chúng ta đừng lao tâm khổ tứ về việc này nữa, cứ an phận mà sống. Tương lai cho dù ai là Hoàng đế thì cũng đều phải gọi bà một tiếng cô cô, còn có thể bạc đãi bà sao?”
Công chúa Trường Tín vừa nghe nói thế liền nói với vẻ rất không vừa lòng, “Sao giống nhau được? Người sống một đời khó có cơ hội được ngồi ở vị trí trên cao, sớm nắng chiều mưa, thế cục trái phải, sao có thể từ bỏ được?”
Thân Đình nói, “Hoàng thượng vốn yêu thương đứa em gái là bà nên sẽ che chở cho bà, ta chỉ sợ tân đế tương lai kế vị chưa chắc đã đối xử với bà như Hoàng thượng. Một khi bọn họ tính toán lại nợ cũ, bà cứ tính toán thế thì sau này sẽ không tốt.”
Công chúa Trường Tín cao giọng nói, “Cho nên chúng ta không để Hàm Thu lấy chồng vương gia nữa. Đứa con của Thạch tướng quân cũng được lắm. Có thông gia nắm binh mã đứng ra che chở, tương lai ai dám bất kính với chúng ta?”
“Thạch Khang?” Thân Đình hồi tưởng lại bộ dáng của Thạch Khang, phảng phất nhớ tới Thạch Khang mày rậm mắt to, nói chuyện rõ ràng, trong lòng lập tức có ấn tượng rất tốt. Ông ta nói, “Miễn bàn tới những chuyện khác, Thạch Khang này thực ra rất xứng đôi với Thân Hàm Thu đấy.”
Công chúa Trường Tín nhanh chóng quyết định, “Mấy ngày nữa chúng ta sẽ mở tiệc chiêu đãi cha con Thạch gia.”
Cảnh Nam Thiên thường đến thỉnh an ở chỗ Khang thái hậu, mà Khang tiệp dư lại thường đi theo Khang thái hậu nên biết rõ hành tung của Cảnh Nam Thiên hơn những người khác. Một hôm, biết Cảnh Nam Thiên muốn tới vườn mai thưởng mai, Khang tiệp dư liền tìm cách báo tin cho Tống Ý Thiền.
Tống Ý Thiền vừa nhận được tin liền dốc lòng trang điểm. Nàng ta điều chỉnh tâm tình một chút rồi tới vườn mai để gặp mặt Cảnh Nam Thiên.
Hơi muộn một chút, Cảnh Nam Thiên liền nắm tay Tống Ý Thiền trở về và đêm đó nghỉ lại viện Hà Hương.
Tống Ý Thiền lại được sủng ái lần nữa, nhưng lần này có Nhâm quý nhân phân chia sự sủng ái nên nàng ta không còn được độc sủng như trước.
Biết được tình hình trong cung, Tống Ý Mặc suy xét một chút rồi tới gặp Tống Ý Châu.
Tống Ý Châu cũng cho rằng giờ ngồi chờ Khương quý phi lại được đắc thế không bằng liên thủ với Thái tử để áp chế Cảnh Thế Đan trước.
Cảnh Thế Viêm cũng cho rằng Tống Ý Châu nói có lý. Hắn liền tiến cung bàn bạc với Tô chiêu nghi và sau khi rời cung hồi phủ, Cảnh Thế Viêm lập tức bắt tay vào chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi Thái tử.
Sau khi mối quan hệ với Công chúa Trường Tín bị rạn nứt, Cảnh Thế Sơ cũng biết nếu Công chúa Trường Tín và Cảnh Thế Đan liên thủ thì vị trí thái tử của mình sẽ lung lay, vì vậy mà nhân dịp thân tín của Cảnh Thế Viêm tới mời dự tiệc, hắn liền đồng ý luôn.
Cảnh Thế Viêm mở tiệc lần này chỉ mời vài người thân thiết trong hoàng tộc, ngoài ra còn có Tống Ý Mặc và Tống Ý Bội.
Từ sáng sớm Tống Ý Bội đã tới phủ Thuận vương giúp Tống Ý Châu chuẩn bị tiệc, tiện thể làm quen với một vài nữ quyến trong hoàng thất.
Một vị nữ quyến của hoàng thất vừa thấy Tống Ý Bội liền trêu ghẹo, “Chị cả cô là Thuận vương phi, chị hai lại là thục phi, cô cũng tài mạo song toàn thế này, tương lai không biết người nào có phúc khí cưới được cô nhỉ?”
Tống Ý Bội còn chưa trả lời thì một vị nữ quyến khác đã nghiêng người suy nghĩ rồi nói, “Phúc khí của Tam tiểu thư chỉ sợ không bằng hai chị gái, dù có mỹ lệ thế nào thì cùng lắm cũng chỉ có thể xem như cáo mệnh phu nhân, khó có thể làm vương phi gì đó lắm.”
Một vị nữ quyến khác lại cố ý nói, “Tôi lại thấy với tài mạo của Tam tiểu thư thì có thể làm thái tử phi đấy. Nếu Tam tiểu thư làm thái tử phi thì có thể so với Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư rồi.”
Tống Ý Bội đỏ bừng mặt. Nàng ta đang định trả lời thì Tống Ý Châu đã lên tiếng xoa dịu. Nhờ vậy nàng ta mới bớt bực bội đi một chút.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, thừa dịp một vài nữ quyến cáo từ ra về, Tống Ý Châu liền kéo Tống Ý Bội lại và lặng lẽ nói, “Chị và Ý Thiền đều gả cho người trong hoàng thất, mọi việc không thể theo ý mình, nhìn bề ngoài thì nở mày nở mặt nhưng kỳ thực khổ thế nào chỉ mình mình biết. Em bây giờ được quyền lựa chọn, tốt nhất là chọn một con cháu nhà quyền quý bình thường mà xuất giá. Về phần người khác nói cái gì, em không cần để ý.”
Tống Ý Bội vốn đã bực sẵn trong lòng. Nàng ta hừ lạnh, “Em biết chị cái gì cũng giỏi hơn em, ngay cả vị hôn phu cũng chắc chắn phải giỏi hơn em. Em nên gả cho người bình thường để không gây phiền toái cho mấy người là tốt nhất.”
Tống Ý Châu ngẩn người hỏi, “Em nói cái gì thế? Chẳng lẽ chị là chị gái lại không muốn em được sống tốt sao?”
Tống Ý Bội nói, “Chị chẳng phải coi thường em không lấy được người tử tế sao?” Nói xong, nàng ta lập tức phất tay áo bỏ đi.
Tống Ý Mặc đang nói chuyện với Thái tử và Cảnh Thế Viêm thì thấy Tống Ý Châu và Tống Ý Bội đang đứng nói chuyện cách đó không xa có vẻ bất thường. Nàng liền mượn cớ đứng lên và đi tới chỗ Tống Ý Châu, “Thái tử còn chưa về, các chị sao lại vậy?”
Tống Ý Châu thở dài, “Chị Ba cậu lại nổi tính trẻ con lên rồi. Qua một lát nữa sẽ hết thôi.”
Hai người đang nói chuyện thì quản gia vào báo, “Thuận vương phi, Tam tiểu thư tự về phủ rồi ạ.”
Tống Ý Châu giật nảy mình, “Nó ngồi kiệu ngay ngồi xe ngựa? Có đi cùng người nào không?”
Bà quản gia trả lời, “Tam tiểu thư ngồi kiệu, hai nha hoàn cùng tới đây đi theo hai bên kiệu ạ. Nô tỳ thấy không thỏa đáng và định cho hai hộ vệ đi cùng nhưng Tam tiểu thư không cho.”
Tống Ý Châu ôm trán nói với Tống Ý Mặc, “Cậu xem xem, nó cứ thế đấy.”
Tống Ý Mặc cũng thở dài. Chị Ba này thật đúng là…
Trong bữa tiệc này, Thái tử và Cảnh Thế Viêm mặc dù không nói nhiều lắm nhưng lại rất ăn ý. Thái tử cười nói, “Giờ là cuối năm, phủ Thái tử cũng bận rộn đủ chuyện nên không có thời gian mở tiệc đáp lễ. Vả lại, từ sau khi Thái tử phi qua đời, trong phủ không có nữ quyến đứng ra làm chủ nên cũng không tiện đãi tiệc. Sang năm tới bên ta nhất định sẽ mở tiệc đáp lễ, đến lúc đó mời Tam đệ qua phủ một chuyến nhé.” Thái tử nói xong liền cáo từ ra về.
Cảnh Thế Viêm vội đứng dậy đưa tiễn. Đưa tới tận ngoài cửa phủ, khi đoàn kỵ mã của Thái tử đi rồi, hắn mới trở vào trong.
Tống Ý Mặc nghĩ Tống Ý Bội một mình về phủ cũng không yên tâm nên vội vàng cáo từ.
Khi trở về đến Hầu phủ, Tống Ý Mặc vừa mới xuống ngựa thì thấy Tống Ý Bội đang đứng trên bậc thềm nói chuyện với người nào đó, cách đó không xa có vài thị vệ đang canh giữ, mà đèn lồng của Hầu phủ Trấn Vũ cũng rất sáng, thì ra người đứng nói chuyện với Tống Ý Bội là Thái tử.
Tống Ý Mặc rất bất ngờ. Nàng vội xuống ngựa và tiến đến hành lễ.
Tống Ý Bội vừa thấy Tống Ý Mặc liền cười nói, “A Mặc, chị ngồi kiệu trở về, trên đường gặp được Thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ nói trời tối, sợ không an toàn nên đã đưa chị về.”
Thái tử vừa thấy Tống Ý Mặc cũng nói, “Tình hình trị an của kinh thành dù tốt nhưng Tam tiểu thư tự mình ngồi kiệu về phủ cũng không ổn.”
Tống Ý Mạc vội nói lời cảm tạ. Nàng cười nói, “Trời lạnh thế này mà Thái tử lại không quản công đưa chị Ba tôi về, mời ngài vào uống chén trà nóng đã ạ!”
La phu nhân ở bên trong phủ nghe nói Thái tử đưa Tống Ý Bội về thì cũng vội vàng đích thân ra đón. Vừa lúc nghe được Tống Ý Mặc nói chuyện, bà cũng lập tức chào hỏi rồi mời Thái tử vào phủ.
Thái tử vốn muốn từ chối lại trông thấy Tống Ý Bội hai mắt sáng long lanh nhìn mình, trong lòng đột nhiên khẽ động. Đêm hôm khuy khoắt thế này, Thuận vương phi và Hầu phủ Trấn Vũ sao lại để mặc một mình Tống Ý Bội một mình ngồi kiệu về phủ? Đây rõ ràng là hành động thăm dò đây mà. Lại nói tiếp, Tống Ý Bội xuất thân quyền quý, tướng mạo xinh đẹp, cơ thể khỏe mạnh, chẳng phải đây chính là mẫu người mình muốn chọn làm thái tử phi sao? Vả lại, với tình hình hiện nay như thế, nếu mình cưới Tống Ý Bội thì sẽ liên kết với Hầu phủ Trấn Vũ, chị cả của Tống Ý Bội là Thuận vương phi và chị hai là thục phi cũng thành trợ lực của mình, mình cần gì phải cố kỵ Cảnh Thế Đan và Công chúa Trường Tín nữa?
Đã có chủ ý như thế, Thái tử liền cười nói, “Thịnh tình không thể chối từ, ta cũng muốn vào xin một chén trà.”
Tống Ý Mặc và La phu nhân chẳng qua chỉ nói mấy câu khách khí chứ không cho rằng Thái tử sẽ vào phủ. Vì vậy mà khi nghe hắn nói thế, cả hai đều không khỏi bất ngờ. Có điều trên mặt cũng không lộ ra điều gì, mọi người liền vội vàng mời Thái tử vào.
Trái lại, sắc mặt của Tống Ý Bội lại hiện rõ sự vui mừng. Thỉnh thoảng nàng ta còn nhìn sang chỗ Thái tử.
Tiếp xúc với ánh mắt của Tống Ý Bội, Thái tử càng thêm chắc chắn về nhận định của mình. Hắn chỉ ôn hòa cười một cái xem như đáp lại Tống Ý Bội.
Trong lòng Tống Ý Bội lập tức rối bời. Nàng ta vội vã cúi đầu.
Mọi người trong Hầu phủ Trấn Vũ nghe nói Thái tử đưa Tống Ý Bội hồi phủ thì không khỏi âm thầm sôi trào. Ai nấy đều lặng lẽ bàn tán, “Chẳng lẽ phủ chúng ta lại sắp có một vị thái tử phi?”
Ôn thị ở trong phòng nghe được động tĩnh liền sai nha hoàn đi hỏi thăm. Được một lát thì nha hoàn về bẩm báo lại việc Thái tử đưa Tống Ý Bội về phủ.
Ánh mắt của Ôn thị chợt lóe lên. Bà ta lập tức tính toán, nếu Thái tử cưới Tống Ý Bội thì Tống Ý Thiền ở trong cung có thể dựa vào Hoàng hậu nương nương, sẽ được Hoàng hậu nương nương bảo hộ. Giờ sắp cuối năm rồi, nếu có thể tiến cung chúc tết thì mình nhất định phải tìm cơ hội nói một câu với Tống Ý Thiền, để nó nghĩ cách tác động tới Hoàng hậu và thúc đẩy việc này.
Trời dù sao cũng đã muộn, Thái tử uống trà xong nói được hai câu liền cáo từ.
Tiễn Thái tử xong, Tống Ý Bội trở về phòng liền lôi gương ra soi. Thấy mặt mày đỏ bừng như hoa, tim nàng ta không khỏi đập loạn một hồi. Đúng vậy, nàng ta đã tự ngồi kiệu trở về nhưng cố ý kéo dài thời gian để chờ đụng phải đoàn ngựa xe của Thái tử. Quả nhiên khi gặp nàng, Thái tử liền đưa nàng về phủ. Qua sự việc vừa rồi, lần tới khi gặp lại Thái tử, nàng ta có thể lấy cớ lại gần nói lời cảm ơn và khơi mào câu chuyện. Vả lại, nhìn tình hình tối nay thì hình như Thái tử cũng có vẻ có hứng thú với nàng.
Nếu mình trở thành Thái tử phi thì để xem chị cả còn dám dạy dỗ mình nữa không?
Hôm sau, Cảnh Thế Đan liền biết chuyện Thái tử đến phủ Thuận vương dự tiệc và chuyện đưa Tống Ý Bội trở về Hầu phủ Trấn Vũ, trong lòng lập tức có chút nghi hoặc. Khi tiến cung gặp Khương quý phi, hắn liền hỏi, “Bệnh của Tống thục phi sao tự nhiên lại khỏi vậy?”
Khương quý phi trả lời, “Là do Khang tiệp dư giúp cô ta.”
Cảnh Thế Đan khó hiểu hỏi tiếp, “Khang tiệp dư chẳng phải là người của Hoàng hậu sao, sao lại giúp Tống thục phi?”
Khương quý phi không muốn để Cảnh Thế Đan biết việc mình bị Ôn thị uy hiếp, bà ta chỉ trả lời qua loa, “Có lẽ Hoàng hậu không muốn Nhâm quý nhân được sủng ái quá mức nên thay đổi ý định, để Tống thục phi khỏi bệnh và tiếp tục tranh sủng.”
Cảnh Thế Đan nghĩ nghĩ một chút cũng không hỏi nữa. Hắn chỉ nói, “Tống thục phi vừa khỏi bệnh, Thái tử liền tới phủ Thuận vương dự tiệc. Có lẽ bọn họ đã lén cấu kết với nhau cũng nên. Mẫu phi, mẫu phi hiện giờ đang lâm vào cảnh thân cô thế cô, mọi chuyện phải hết sức cẩn thận.”
Khương quý phi cũng phiền lòng thở dài, “Nói thì nói thế nhưng hết thảy đều phải xem ý tứ của Hoàng thượng. Hoàng thượng muốn cất nhắc ai thì người đó liền đắc thế. Ta có cẩn thận cũng vô dụng.”
Cảnh Thế Đan trầm mặc một lúc mới nói, “Một khi Thái tử được trọng dụng lần nữa thì địa vị sẽ vững vàng, chúng ta sẽ không có cơ hội.”
Ở phía bên kia, Công chúa Trường Tín khi nghe được chuyện Thái tử đưa Tống Ý Bội hồi phủ thì không khỏi giận dữ, “Hay lắm, ngắm trúng Tống Ý Bội sao? Tưởng cưới được cô ta là địa vị sẽ được củng cố chắc?”
Thân Đình nói, “Thái tử nếu quả thực cưới Tống Ý Bội thì địa vị đúng là được củng cố hơn. Tống Ý Bội có chị cả là Thuận vương phi, chị hai là thục phi, cậu em vợ lại là phó cục trưởng của xưởng dệt may. Thái tử một khi cưới Tống Ý Bội thì chưa nói tới chuyện Thuận vương sẽ đứng về phe Thái tử, ngay cả Thục phi cũng sẽ dựa vào Hoàng hậu và trở thành phe cánh của Hoàng hậu. Tống Ý Mặc dựa vào quan hệ ở xưởng dệt may sẽ giúp Thái tử xây dựng quan hệ với Hộ bộ và phủ Nội vụ, địa vị của Thái tử sao có thể không tốt được?”
Công chúa Trường Tín cười lạnh, “Nó thực đã quên trước đây ta đối đãi với nó thế nào sao? Không có ta thì nó có ngày hôm nay sao?”
Thân Đình thong thả nói, “Hiện giờ chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn Thế Đan, có điều Thế Đan lại không chịu cưới Hàm Thu nên cũng khó lo liệu.”
Công chúa Trường Tín nghiến răng nói, “Đừng quên Hoàng thượng còn có Tứ hoàng tử Cảnh Thế Bình đó!”
Thân Đình cả kinh, “Thế Bình được Hoàng hậu tự tay nuôi dưỡng và rất thân thiết với Thái tử, vả lại tuổi của Thế Bình còn nhỏ, chỉ sợ…”
“Chính vì tuổi còn nhỏ nên mới dễ bắt chẹt. Vả lại, mặc dù được Hoàng hậu nuôi dưỡng nhưng một khi biết mẹ đẻ bị chính Hoàng hậu giết chết, nó còn có thể toàn tâm toàn ý với Hoàng hậu được sao, còn có thể coi Thái tử là anh em thân thiết được sao?” Công chúa Trường Tín hừ lạnh một tiếng lại nói tiếp, “Ta có thể trợ giúp một người lên làm thái tử thì cũng có thể nâng đỡ một người khác.”
Thân Đình do dự một hồi mới nói, “Hay là chúng ta đừng lao tâm khổ tứ về việc này nữa, cứ an phận mà sống. Tương lai cho dù ai là Hoàng đế thì cũng đều phải gọi bà một tiếng cô cô, còn có thể bạc đãi bà sao?”
Công chúa Trường Tín vừa nghe nói thế liền nói với vẻ rất không vừa lòng, “Sao giống nhau được? Người sống một đời khó có cơ hội được ngồi ở vị trí trên cao, sớm nắng chiều mưa, thế cục trái phải, sao có thể từ bỏ được?”
Thân Đình nói, “Hoàng thượng vốn yêu thương đứa em gái là bà nên sẽ che chở cho bà, ta chỉ sợ tân đế tương lai kế vị chưa chắc đã đối xử với bà như Hoàng thượng. Một khi bọn họ tính toán lại nợ cũ, bà cứ tính toán thế thì sau này sẽ không tốt.”
Công chúa Trường Tín cao giọng nói, “Cho nên chúng ta không để Hàm Thu lấy chồng vương gia nữa. Đứa con của Thạch tướng quân cũng được lắm. Có thông gia nắm binh mã đứng ra che chở, tương lai ai dám bất kính với chúng ta?”
“Thạch Khang?” Thân Đình hồi tưởng lại bộ dáng của Thạch Khang, phảng phất nhớ tới Thạch Khang mày rậm mắt to, nói chuyện rõ ràng, trong lòng lập tức có ấn tượng rất tốt. Ông ta nói, “Miễn bàn tới những chuyện khác, Thạch Khang này thực ra rất xứng đôi với Thân Hàm Thu đấy.”
Công chúa Trường Tín nhanh chóng quyết định, “Mấy ngày nữa chúng ta sẽ mở tiệc chiêu đãi cha con Thạch gia.”