Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Mai vừa gọi Tống Ý Mặc dậy vừa cười nói, “Tiểu Hầu gia, mau dậy đi thôi! Đại tiểu thư và Tam tiểu thư muốn vào trang điểm cho ngài đấy ạ.”
Tống Ý Mặc ngáp dài một cái rồi bò dậy. Hai tay túm lấy chăn, trong đầu vẫn mơ mơ màng màng, nàng lẩm bẩm, “Sớm vậy đã tới rồi sao?”
Hôm qua lúc nàng trở về phủ, Tống Ý Châu và Tống Ý Bội liền giục nàng chuyển sang ăn mặc kiểu con gái để bọn họ nhìn xem. Cả người mệt mỏi, Tống Ý Mặc phải luôn miệng cầu xin và nói đợi mình nghỉ ngơi một đêm rồi nói sau, không ngờ sớm như vậy mà Tống Ý Châu và Tống Ý Bội đã tới rồi.
Thanh Mai cười nói, “Tối qua Đại tiểu thư không trở về phủ Thuận vương mà vẫn nghỉ ngơi tại Hầu phủ chỉ vì muốn xem tiểu Hầu gia mặc đồ con gái thôi đấy.” Nàng ấy vừa nói vừa gọi Họa Mi bưng nước vào.
Họa Mi đỏ mặt xấu hổ bưng nước vào. Sau vụ bất tỉnh ngày hôm qua, nàng ta xem như đã trở thành trò cười cho mọi người. Ai nấy đều đã biết trước đây nàng ta ái mộ tiểu Hầu gia, thật xấu hổ chết đi được.
Thanh Mai thấy bộ dạng của nàng ta thì phì cười. Nàng ấy nói, “Còn không mau bưng nước lại đây! Sao cứ tiểu Hầu gia sai bảo thì em mới làm, còn chị gọi thì em không nghe phải không?”
Họa Mi sợ hãi vội bưng nước tới. Nàng ta thấp giọng hỏi, “Chị Thanh Mai, có phải tiểu Hầu gia không cần em hầu hạ nữa phải không?”
“Sao lại thế?” Thanh Mai cười nói, “Tiểu Hầu gia đã quen được em hầu hạ rồi, đương nhiên sau này vẫn để em hầu hạ.”
Họa Mi nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta đỏ mặt nâng khăn tới sát mặt Tống Ý Mặc.
Tống Ý Mặc vốn đang hé nửa mắt, nghe Thanh Mai và Họa Mi nói chuyện, nàng bỗng mở to mắt ra rồi cười với Họa Mi.
Họa Mi lại đỏ bừng mặt, chân tay trở nên luống cuống. Thanh Mai không khỏi lắc đầu.
Hai người vừa mới giúp Tống Ý Mặc rửa mặt xong thì Tống Ý Châu và Tống Ý Bội đã sớm kéo mành bước vào. Cả hai hì hì cười nói, “Trước đây A Mặc là con trai nên bọn ta không tiện vào phòng, giờ thì không cần phải thế nữa rồi.”
Theo sau hai nàng ấy là hai nha hoàn, một người cầm theo y phục con gái, một người bê theo một hòm trang sức.
Tống Ý Châu cười nói với Tống Ý Mặc, “Y phục và trang sức này là do chị và Ý Bội chọn lựa cả tối đấy. Đưa ra đây!”
Mắt thấy mình đã có cơ hội mặc y phục con gái, trong lòng Tống Ý Mặc cũng cảm thấy kích động. Nàng nhất thời che chăn lại để giấu đi cảm xúc.
Mọi người vây quanh Tống Ý Mặc và mau chóng trang điểm cho nàng rồi kéo nàng tới đứng trước gương.
Trong gương xuất hiện một cô gái mặc một chiếc áo khoác lụa màu đỏ tươi, bên dưới là chiếc váy trắng thêu chỉ kim tuyến, mái tóc đen nhánh được quấn theo kiểu Đọa Mã Kế, trên đầu cài một cây trâm khảm ngọc trai thanh khiết, cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc trai, cả người toát ra vẻ rực rỡ không gì sánh được.
Tống Ý Châu và Tống Ý Bội luôn cho rằng dáng vẻ của Tống Ý Mặc rất thanh tú, không ngờ khi nàng thay đổi trang phục con gái lại trở nên kiều diễm như vậy, trong khoảng khắc, cả hai đều hết sức kinh ngạc.
Tống Ý Châu lấy lại tinh thần trước tiên. Nàng ấy kéo Tống Ý Mặc lại nói, “Ôi trời ơi, A Mặc của chúng ta đúng là đại mỹ nhân. Chẳng trách Huệ vương điện hạ lại…” Câu kế tiếp chưa nói hết nàng ấy đã ngừng lại và lấy tay che miệng cười.
Về phần Tống Ý Bội, trước kia, vì hôn sự bị hủy, nàng ta rất oán hận La phu nhân và Tống Ý Mặc. Sau khi được đám người Trần Song Ngọc khuyên nhủ, nàng ta cũng biết La phu nhân cũng chẳng dễ dàng gì, còn Tống Ý Mặc mấy năm nay vẫn phải giả trai để chống đỡ Hầu phủ và che chở cho chị em bọn họ, cuộc sống cũng không dễ dàng, vả lại, mọi người đều là con gái, trong khi mình làm nũng trong khuê phòng thì Tống Ý Mặc lại phải bôn ba bên ngoài, lúc này còn phải xông pha nơi chiến trường. Tống Ý Mặc chạy tới chạy lui cũng để bảo vệ Hầu phủ, để bảo vệ chị em các nàng mà thôi.
Nghĩ thông suốt rồi, mọi oán hận của Tống Ý Bội cũng lập tức tiêu tan. Nàng ta lại tự trách mình trước đây không quan tâm tới Tống Ý Mặc. Đợi Tống Ý Mặc trở về, nàng ta sẽ toàn tâm toàn ý cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người chị. Lúc này, Tống Ý Bội túm chặt lấy Tống Ý Mặc rồi xoay trái xoay phải và cười nói, “A Mặc không có lỗ tai, không thể đeo bông tai được. Nếu đeo thêm bông tai ngọc trai thì nhất định sẽ càng xinh đẹp.”
Tống Ý Châu cười nói, “Chuyện này dễ mà. Mấy ngày nữa chị sẽ gọi người tới xỏ lỗ tai cho A Mặc.”
“Không cần đâu ạ!” Tống Ý Mặc không khỏi kêu lên một tiếng. Nàng nhớ rõ lúc trước khi thấy Tống Ý Bội xỏ lỗ tai, nàng ta đã khóc lóc cực kỳ thảm thiết. Xỏ lỗ tay nhất định là rất đau.
Tống Ý Châu cười nói, “Em đã dám tới tận chiến trường giết giặc cơ mà, có cái lỗ tai đã tính là gì? Ngoan, nghe lời đi, xỏ lỗ tai xong sẽ đeo được nhiều bông tai rất đẹp.”
Tống Ý Bội cũng mở miệng khuyên bảo. Tiếng chị em trêu đùa nhau cứ vang lên không ngừng.
Tối hôm qua Tống Ý Mặc đã biết chuyện Tống Ý Bội bị từ hôn. Giờ thấy nàng ta đã khôi phục lại thái độ bình thường, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Các nàng đang đùa giỡn một hồi thì bà quản gia mặt mũi nghiêm trọng vào bẩm báo, “Tiểu thư, tiểu Hầu gia, có Triển công công đến tuyên chỉ ạ.”
Tống Ý Mặc vừa nghe đã biết Triển công công tới đây để tuyên đọc thánh chỉ đoạt tước vị, giáng nàng làm thường dân và thu hồi phủ Trấn Vũ Hầu.
Tống Ý Châu đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nàng ấy thấp giọng nói, “A Mặc, Thuận vương đã sớm giúp chúng ta rồi. Chúng ta đã mua một khu nhà gọi là Lê viên ở cách phủ Thuận vương không xa. Sau khi dọn ra khỏi Hầu phủ, chúng ta sẽ tới Lê viên ở. Nơi đó mặc dù không rộng bằng Hầu phủ nhưng nhà ta ít người nên cũng đủ ở.”
Tống Ý Mặc thấy Tống Ý Châu cứ một tiếng hai tiếng chúng ta thì biết nàng ấy gom cả mình vào trong đó. Dẫu cho hiện tại đã là Thuận vương phi nhưng nàng ấy vẫn coi chỗ của La phu nhân là nhà mình.
La phu nhân mặt mũi nghiêm nghị đã đợi ở bên ngoài. Thấy đám người Tống Ý Mặc đi ra, lại thấy Tống Ý Mặc mặc đồ con gái, bà không khỏi đánh giá một lượt rồi nhẹ nhàng nói, “Quả thực còn đẹp hơn so với mấy chị con đấy. Được rồi, ra đây tiếp chỉ đi!”
Ở một nơi khác, Cảnh Thế Đan nghe nói thái giám đã tới phủ Trấn Vũ Hầu để tuyên chỉ liền gọi người vào sai bảo một phen. Người kia vâng dạ một hồi rồi ra ngoài làm việc.
Một hồi lâu, người kia đã trở về và bẩm báo, “Bẩm Huệ vương điện hạ, phu nhân Hầu phủ đã tiếp chỉ và phái hơn mười người hầu đưa các vị tiểu thư trang bị gọn nhẹ tới một khu nhà cách phủ Thuận vương không xa. Trong kinh thành quả thật có rất nhiều người để ý tới chuyện này, những lời bàn ra tán vào kiểu gì cũng có cả.”
Cảnh Thế Đan nghe nói Tống Ý Mặc mặc dù bị giáng làm thường dân cũng không luống cuống tay chân thì gật đầu.
Công chúa Trường Tín nghe được tin này cũng vỗ tay cười nói, “Hay lắm, phủ Trấn Vũ Hầu đã sụp đổ rồi, Tống Ý Thiền mất đi sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ thì dù có đứa con cũng chưa chắc đã có thể nuôi lớn. Cô ta bị thất sủng cũng là chuyện không lâu nữa đâu. Về phần Tống Ý Châu kia thì kiểu gì cũng bị liên lụy bởi chuyện nhà mẹ đẻ, cô ta cũng không còn được nở mày nở mặt như lúc trước nữa rồi.”
Thân Đình lại nghi ngờ một chuyện. Ông ta hỏi, “Nghe nói Huệ vương điện hạ muốn cưới Tống Ý Mặc làm vương phi, việc này có thật không?”
Công chúa Trường Tín nói, “Thế Đan này đang nghĩ quẩn chắc? Đợi tôi tiến cung hỏi thăm xem thế nào đã.”
Tại Lê viên, La phu nhân đã sai người bố trí xong nhà cửa và treo mành. Bà lại bàn bạc với Tống Ý Mặc, “Giờ con không còn tước vị nữa, công việc ở xưởng dệt may cũng mất. Trang ấp trước đây của nhà ta đã bị thu hồi, hiện giờ chỉ còn lại mấy cửa hàng mẹ đã mua bằng tiền riêng thôi. Dựa vào thu nhập của mấy gian hàng ấy thì chỉ sợ không đủ cho nhà ta sử dụng.”
Tống Ý Mặc nói, “Mẹ à, con đã quen làm việc rồi, giờ nhàn nhã ở nhà sẽ không chịu được. Qua một thời gian nữa con sẽ tìm được việc thích hợp để làm, cũng kiếm thêm được chút tiền phụ giúp nhà mình.”
La phu nhân lắc đầu, “Không được! Hiện giờ con không thể xuất đầu lộ diện làm việc bên ngoài được.”
Tống Ý Mặc mỉm cười, “Hay con theo mẹ học may vá thêu thùa rồi đem ra ngoài bán nhỉ?”
Vừa nghe Tống Ý Mặc nói thế, La phu nhân liền bật cười, “Con ấy, từ nhỏ tới giờ đã chạm vào kim chỉ bao giờ đâu, học may vá cái gì?” Nói xong lại nhớ tới một chuyện khác, La phu nhân nói tiếp, “Chúng ta đã trở nên nghèo túng mà Hoàng ẩn sư đó cũng thật kỳ quái, ông ta lại theo chúng ta tới tận đây, còn nói muốn làm vườn cho nhà chúng ta và sau này sẽ giúp chăm sóc mấy cây lê sau viện nữa chứ.”
Tống Ý Mặc nói, “Chúng ta đã chuyển sách tới đây. Ông ấy tiếc sách nên đương nhiên cũng ở lại.”
La phu nhân gật đầu, “Đúng, sách này không đăng ký vào sổ nên không phải sung công, tất cả lại thuộc về chúng ta.”
Hai người đang nói chuyện thì Lâm quan gia vào bẩm báo, “Phu nhân, tiểu thư, phu nhân Trần phủ vừa tới ạ.”
La phu nhân cảm động nói với Tống Ý Mặc, “Nhà Trần thị trung quả thực không bài xích chúng ta.”
Tống Ý Mặc lại nói, “Qua việc này cũng có thể thấy nhà ông ấy đối với chúng ta có giao tình thế nào.”
Khuông phu nhân bước vào Lê viên, thấy Tống Ý Mặc mặc đồ con gái, bà ngạc nhiên một hồi rồi cười nói, “Trông xinh đẹp thật đấy!”
Tống Ý Mặc vội vàng hành lễ. Nàng cười nói, “Phu nhân đừng trêu con ạ!”
Khuông phu nhân ngồi xuống hàn huyên vài câu với La phu nhân rồi mới vào chuyện chính, “Nhà tôi vốn định nhờ người trung gian tới nói chuyện trước nhưng nghĩ lại thì thấy nên tự mình tới đây để thể hiện thành ý thì hơn.”
La phu nhân cẩn thận ngồi nghe. Bà cũng đoán được ý đồ của Khương phu nhân khi tới đây.
Quả nhiên, Khuông phu nhân nói tiếp, “Song Ngư nhà tôi ấy, phu nhân cũng thấy nó lớn lên thế nào rồi, nhân phẩm tướng mạo nó ra sao phu nhân chắc biết rõ. Hiện giờ nhà tôi muốn xin cưới Ý Bội cho nó, không biết ý La phu nhân thế nào? Nếu phu nhân đồng ý, tôi sẽ nhờ bà mối chính thức tới cửa cầu thân.”
Tống Ý Bội bị Thái tử từ hôn, Tống Ý Mặc lại vừa bị giáng làm thường dân, vậy mà Trần gia vẫn tới cửa cầu thân thế này, thật như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trong lòng La phu nhân lập tức có chút cảm kích. Bà cũng thật thà thành khẩn nói, “Vì chuyện lần trước mà Ý Bội giờ không dám ra cửa gặp người khác. Trong lòng nó hiện còn khúc mắc và sợ hãi khi nói tới hôn sự. Tôi phải hỏi nó xem thế nào đã. Nếu nó đồng ý thì tôi cũng không có vấn đề gì.”
Khuông phu nhân cười nói, “Phu nhân làm vậy là phải lắm.”
Nói thêm được mấy câu, biết La phu nhân mới vừa tới ở tại Lê viên, mọi chuyện còn đang rối ren, Khuông phu nhân liền đứng dậy cáo từ.
Tiễn Khuông phu nhân xong, Lâm quản gia với vẻ mặt vui vẻ lại tiến vào bẩm báo, “Phu nhân, tiểu thư, có Huệ vương điện hạ tới ạ!”
Cảnh Thế Đan bước vào vườn lê. Hắn chờ một lúc trong phòng khách nhỏ thì thấy một cô gái xinh đẹp không thể tả xiết đang chậm rãi bước ra. Cô gái cất giọng du dương chào hỏi, “Bái kiến Huệ vương điện hạ!”
“A Mặc?” Cảnh Thế Đan không dám tin vào hai mắt mình. Hắn há miệng hỏi, “Tiểu tử này mặc đồ con gái lại thành ra xinh đẹp vậy sao? Lúc trước mọi người đúng là mắt mù rồi, lại không biết nàng là con gái, bị nàng lừa cho mấy năm trời.”
Tống Ý Mặc mỉm cười điềm đạm. Nàng ngồi xuống rồi sai người bưng trà lên. Tống Ý Mặc hỏi, “Huệ vương điện hạ tới đây là có chuyện gì quan trọng thế ạ?”
Cảnh Thế Đan nhìn Tống Ý Mặc không chớp mắt. Mãi tới khi thấy Tống Ý Mặc cúi đầu, hắn vẫn không chịu thu hồi tầm mắt mà chỉ lẩm bẩm, “A Mặc, nàng đẹp thế này thì bảo bản vương sao có thể không nhớ nhung nàng đây?”
Tống Ý Mặc ngẩng đầu nói, “Huệ vương điện hạ, mời ngài nói vào chuyện chính đi!”
Ngón tay của Cảnh Thế Đan đang đặt trên bàn rất muốn nắm lấy tay Tống Ý Mặc. Cuối cùng cũng nhịn được, hắn cười nói, “Bản vương tới đây là muốn bảo nàng mau giả bệnh đi, có thể giả vờ thảm thương đến mức nào thì giả vờ tới mức ấy.”
“Vì sao?” TốngÝ Mặc không khỏi thốt ra câu hỏi.
Cảnh Thế Đan cười nói, “Trước đây bản vương đã nói sẽ bảo vệ tính mạng cho nàng, giờ chẳng phải ta đang làm thế sao? Giờ ta bảo nàng giả vờ thê thảm cũng là vì muốn tốt cho nàng thôi.”
Tống Ý Mặc nghĩ, hiện giờ không biết có bao người muốn thấy mình biến thành trò cười, lần này giả bệnh, nàng quả thực cũng có thể thấy rõ bộ mặt của một số người.
Cảnh Thế Đan trông thấy dáng vẻ của Tống Ý Mặc thì rốt cuộc không nhịn được nữa. Thừa dịp Tống Ý Mặc đang tập trung suy nghĩ, hắn liền vươn tay nắm lấy tay nàng rồi dịu dàng gọi, “A Mặc, bản vương nhớ nàng muốn chết!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Mai vừa gọi Tống Ý Mặc dậy vừa cười nói, “Tiểu Hầu gia, mau dậy đi thôi! Đại tiểu thư và Tam tiểu thư muốn vào trang điểm cho ngài đấy ạ.”
Tống Ý Mặc ngáp dài một cái rồi bò dậy. Hai tay túm lấy chăn, trong đầu vẫn mơ mơ màng màng, nàng lẩm bẩm, “Sớm vậy đã tới rồi sao?”
Hôm qua lúc nàng trở về phủ, Tống Ý Châu và Tống Ý Bội liền giục nàng chuyển sang ăn mặc kiểu con gái để bọn họ nhìn xem. Cả người mệt mỏi, Tống Ý Mặc phải luôn miệng cầu xin và nói đợi mình nghỉ ngơi một đêm rồi nói sau, không ngờ sớm như vậy mà Tống Ý Châu và Tống Ý Bội đã tới rồi.
Thanh Mai cười nói, “Tối qua Đại tiểu thư không trở về phủ Thuận vương mà vẫn nghỉ ngơi tại Hầu phủ chỉ vì muốn xem tiểu Hầu gia mặc đồ con gái thôi đấy.” Nàng ấy vừa nói vừa gọi Họa Mi bưng nước vào.
Họa Mi đỏ mặt xấu hổ bưng nước vào. Sau vụ bất tỉnh ngày hôm qua, nàng ta xem như đã trở thành trò cười cho mọi người. Ai nấy đều đã biết trước đây nàng ta ái mộ tiểu Hầu gia, thật xấu hổ chết đi được.
Thanh Mai thấy bộ dạng của nàng ta thì phì cười. Nàng ấy nói, “Còn không mau bưng nước lại đây! Sao cứ tiểu Hầu gia sai bảo thì em mới làm, còn chị gọi thì em không nghe phải không?”
Họa Mi sợ hãi vội bưng nước tới. Nàng ta thấp giọng hỏi, “Chị Thanh Mai, có phải tiểu Hầu gia không cần em hầu hạ nữa phải không?”
“Sao lại thế?” Thanh Mai cười nói, “Tiểu Hầu gia đã quen được em hầu hạ rồi, đương nhiên sau này vẫn để em hầu hạ.”
Họa Mi nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta đỏ mặt nâng khăn tới sát mặt Tống Ý Mặc.
Tống Ý Mặc vốn đang hé nửa mắt, nghe Thanh Mai và Họa Mi nói chuyện, nàng bỗng mở to mắt ra rồi cười với Họa Mi.
Họa Mi lại đỏ bừng mặt, chân tay trở nên luống cuống. Thanh Mai không khỏi lắc đầu.
Hai người vừa mới giúp Tống Ý Mặc rửa mặt xong thì Tống Ý Châu và Tống Ý Bội đã sớm kéo mành bước vào. Cả hai hì hì cười nói, “Trước đây A Mặc là con trai nên bọn ta không tiện vào phòng, giờ thì không cần phải thế nữa rồi.”
Theo sau hai nàng ấy là hai nha hoàn, một người cầm theo y phục con gái, một người bê theo một hòm trang sức.
Tống Ý Châu cười nói với Tống Ý Mặc, “Y phục và trang sức này là do chị và Ý Bội chọn lựa cả tối đấy. Đưa ra đây!”
Mắt thấy mình đã có cơ hội mặc y phục con gái, trong lòng Tống Ý Mặc cũng cảm thấy kích động. Nàng nhất thời che chăn lại để giấu đi cảm xúc.
Mọi người vây quanh Tống Ý Mặc và mau chóng trang điểm cho nàng rồi kéo nàng tới đứng trước gương.
Trong gương xuất hiện một cô gái mặc một chiếc áo khoác lụa màu đỏ tươi, bên dưới là chiếc váy trắng thêu chỉ kim tuyến, mái tóc đen nhánh được quấn theo kiểu Đọa Mã Kế, trên đầu cài một cây trâm khảm ngọc trai thanh khiết, cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc trai, cả người toát ra vẻ rực rỡ không gì sánh được.
Tống Ý Châu và Tống Ý Bội luôn cho rằng dáng vẻ của Tống Ý Mặc rất thanh tú, không ngờ khi nàng thay đổi trang phục con gái lại trở nên kiều diễm như vậy, trong khoảng khắc, cả hai đều hết sức kinh ngạc.
Tống Ý Châu lấy lại tinh thần trước tiên. Nàng ấy kéo Tống Ý Mặc lại nói, “Ôi trời ơi, A Mặc của chúng ta đúng là đại mỹ nhân. Chẳng trách Huệ vương điện hạ lại…” Câu kế tiếp chưa nói hết nàng ấy đã ngừng lại và lấy tay che miệng cười.
Về phần Tống Ý Bội, trước kia, vì hôn sự bị hủy, nàng ta rất oán hận La phu nhân và Tống Ý Mặc. Sau khi được đám người Trần Song Ngọc khuyên nhủ, nàng ta cũng biết La phu nhân cũng chẳng dễ dàng gì, còn Tống Ý Mặc mấy năm nay vẫn phải giả trai để chống đỡ Hầu phủ và che chở cho chị em bọn họ, cuộc sống cũng không dễ dàng, vả lại, mọi người đều là con gái, trong khi mình làm nũng trong khuê phòng thì Tống Ý Mặc lại phải bôn ba bên ngoài, lúc này còn phải xông pha nơi chiến trường. Tống Ý Mặc chạy tới chạy lui cũng để bảo vệ Hầu phủ, để bảo vệ chị em các nàng mà thôi.
Nghĩ thông suốt rồi, mọi oán hận của Tống Ý Bội cũng lập tức tiêu tan. Nàng ta lại tự trách mình trước đây không quan tâm tới Tống Ý Mặc. Đợi Tống Ý Mặc trở về, nàng ta sẽ toàn tâm toàn ý cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người chị. Lúc này, Tống Ý Bội túm chặt lấy Tống Ý Mặc rồi xoay trái xoay phải và cười nói, “A Mặc không có lỗ tai, không thể đeo bông tai được. Nếu đeo thêm bông tai ngọc trai thì nhất định sẽ càng xinh đẹp.”
Tống Ý Châu cười nói, “Chuyện này dễ mà. Mấy ngày nữa chị sẽ gọi người tới xỏ lỗ tai cho A Mặc.”
“Không cần đâu ạ!” Tống Ý Mặc không khỏi kêu lên một tiếng. Nàng nhớ rõ lúc trước khi thấy Tống Ý Bội xỏ lỗ tai, nàng ta đã khóc lóc cực kỳ thảm thiết. Xỏ lỗ tay nhất định là rất đau.
Tống Ý Châu cười nói, “Em đã dám tới tận chiến trường giết giặc cơ mà, có cái lỗ tai đã tính là gì? Ngoan, nghe lời đi, xỏ lỗ tai xong sẽ đeo được nhiều bông tai rất đẹp.”
Tống Ý Bội cũng mở miệng khuyên bảo. Tiếng chị em trêu đùa nhau cứ vang lên không ngừng.
Tối hôm qua Tống Ý Mặc đã biết chuyện Tống Ý Bội bị từ hôn. Giờ thấy nàng ta đã khôi phục lại thái độ bình thường, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Các nàng đang đùa giỡn một hồi thì bà quản gia mặt mũi nghiêm trọng vào bẩm báo, “Tiểu thư, tiểu Hầu gia, có Triển công công đến tuyên chỉ ạ.”
Tống Ý Mặc vừa nghe đã biết Triển công công tới đây để tuyên đọc thánh chỉ đoạt tước vị, giáng nàng làm thường dân và thu hồi phủ Trấn Vũ Hầu.
Tống Ý Châu đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nàng ấy thấp giọng nói, “A Mặc, Thuận vương đã sớm giúp chúng ta rồi. Chúng ta đã mua một khu nhà gọi là Lê viên ở cách phủ Thuận vương không xa. Sau khi dọn ra khỏi Hầu phủ, chúng ta sẽ tới Lê viên ở. Nơi đó mặc dù không rộng bằng Hầu phủ nhưng nhà ta ít người nên cũng đủ ở.”
Tống Ý Mặc thấy Tống Ý Châu cứ một tiếng hai tiếng chúng ta thì biết nàng ấy gom cả mình vào trong đó. Dẫu cho hiện tại đã là Thuận vương phi nhưng nàng ấy vẫn coi chỗ của La phu nhân là nhà mình.
La phu nhân mặt mũi nghiêm nghị đã đợi ở bên ngoài. Thấy đám người Tống Ý Mặc đi ra, lại thấy Tống Ý Mặc mặc đồ con gái, bà không khỏi đánh giá một lượt rồi nhẹ nhàng nói, “Quả thực còn đẹp hơn so với mấy chị con đấy. Được rồi, ra đây tiếp chỉ đi!”
Ở một nơi khác, Cảnh Thế Đan nghe nói thái giám đã tới phủ Trấn Vũ Hầu để tuyên chỉ liền gọi người vào sai bảo một phen. Người kia vâng dạ một hồi rồi ra ngoài làm việc.
Một hồi lâu, người kia đã trở về và bẩm báo, “Bẩm Huệ vương điện hạ, phu nhân Hầu phủ đã tiếp chỉ và phái hơn mười người hầu đưa các vị tiểu thư trang bị gọn nhẹ tới một khu nhà cách phủ Thuận vương không xa. Trong kinh thành quả thật có rất nhiều người để ý tới chuyện này, những lời bàn ra tán vào kiểu gì cũng có cả.”
Cảnh Thế Đan nghe nói Tống Ý Mặc mặc dù bị giáng làm thường dân cũng không luống cuống tay chân thì gật đầu.
Công chúa Trường Tín nghe được tin này cũng vỗ tay cười nói, “Hay lắm, phủ Trấn Vũ Hầu đã sụp đổ rồi, Tống Ý Thiền mất đi sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ thì dù có đứa con cũng chưa chắc đã có thể nuôi lớn. Cô ta bị thất sủng cũng là chuyện không lâu nữa đâu. Về phần Tống Ý Châu kia thì kiểu gì cũng bị liên lụy bởi chuyện nhà mẹ đẻ, cô ta cũng không còn được nở mày nở mặt như lúc trước nữa rồi.”
Thân Đình lại nghi ngờ một chuyện. Ông ta hỏi, “Nghe nói Huệ vương điện hạ muốn cưới Tống Ý Mặc làm vương phi, việc này có thật không?”
Công chúa Trường Tín nói, “Thế Đan này đang nghĩ quẩn chắc? Đợi tôi tiến cung hỏi thăm xem thế nào đã.”
Tại Lê viên, La phu nhân đã sai người bố trí xong nhà cửa và treo mành. Bà lại bàn bạc với Tống Ý Mặc, “Giờ con không còn tước vị nữa, công việc ở xưởng dệt may cũng mất. Trang ấp trước đây của nhà ta đã bị thu hồi, hiện giờ chỉ còn lại mấy cửa hàng mẹ đã mua bằng tiền riêng thôi. Dựa vào thu nhập của mấy gian hàng ấy thì chỉ sợ không đủ cho nhà ta sử dụng.”
Tống Ý Mặc nói, “Mẹ à, con đã quen làm việc rồi, giờ nhàn nhã ở nhà sẽ không chịu được. Qua một thời gian nữa con sẽ tìm được việc thích hợp để làm, cũng kiếm thêm được chút tiền phụ giúp nhà mình.”
La phu nhân lắc đầu, “Không được! Hiện giờ con không thể xuất đầu lộ diện làm việc bên ngoài được.”
Tống Ý Mặc mỉm cười, “Hay con theo mẹ học may vá thêu thùa rồi đem ra ngoài bán nhỉ?”
Vừa nghe Tống Ý Mặc nói thế, La phu nhân liền bật cười, “Con ấy, từ nhỏ tới giờ đã chạm vào kim chỉ bao giờ đâu, học may vá cái gì?” Nói xong lại nhớ tới một chuyện khác, La phu nhân nói tiếp, “Chúng ta đã trở nên nghèo túng mà Hoàng ẩn sư đó cũng thật kỳ quái, ông ta lại theo chúng ta tới tận đây, còn nói muốn làm vườn cho nhà chúng ta và sau này sẽ giúp chăm sóc mấy cây lê sau viện nữa chứ.”
Tống Ý Mặc nói, “Chúng ta đã chuyển sách tới đây. Ông ấy tiếc sách nên đương nhiên cũng ở lại.”
La phu nhân gật đầu, “Đúng, sách này không đăng ký vào sổ nên không phải sung công, tất cả lại thuộc về chúng ta.”
Hai người đang nói chuyện thì Lâm quan gia vào bẩm báo, “Phu nhân, tiểu thư, phu nhân Trần phủ vừa tới ạ.”
La phu nhân cảm động nói với Tống Ý Mặc, “Nhà Trần thị trung quả thực không bài xích chúng ta.”
Tống Ý Mặc lại nói, “Qua việc này cũng có thể thấy nhà ông ấy đối với chúng ta có giao tình thế nào.”
Khuông phu nhân bước vào Lê viên, thấy Tống Ý Mặc mặc đồ con gái, bà ngạc nhiên một hồi rồi cười nói, “Trông xinh đẹp thật đấy!”
Tống Ý Mặc vội vàng hành lễ. Nàng cười nói, “Phu nhân đừng trêu con ạ!”
Khuông phu nhân ngồi xuống hàn huyên vài câu với La phu nhân rồi mới vào chuyện chính, “Nhà tôi vốn định nhờ người trung gian tới nói chuyện trước nhưng nghĩ lại thì thấy nên tự mình tới đây để thể hiện thành ý thì hơn.”
La phu nhân cẩn thận ngồi nghe. Bà cũng đoán được ý đồ của Khương phu nhân khi tới đây.
Quả nhiên, Khuông phu nhân nói tiếp, “Song Ngư nhà tôi ấy, phu nhân cũng thấy nó lớn lên thế nào rồi, nhân phẩm tướng mạo nó ra sao phu nhân chắc biết rõ. Hiện giờ nhà tôi muốn xin cưới Ý Bội cho nó, không biết ý La phu nhân thế nào? Nếu phu nhân đồng ý, tôi sẽ nhờ bà mối chính thức tới cửa cầu thân.”
Tống Ý Bội bị Thái tử từ hôn, Tống Ý Mặc lại vừa bị giáng làm thường dân, vậy mà Trần gia vẫn tới cửa cầu thân thế này, thật như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trong lòng La phu nhân lập tức có chút cảm kích. Bà cũng thật thà thành khẩn nói, “Vì chuyện lần trước mà Ý Bội giờ không dám ra cửa gặp người khác. Trong lòng nó hiện còn khúc mắc và sợ hãi khi nói tới hôn sự. Tôi phải hỏi nó xem thế nào đã. Nếu nó đồng ý thì tôi cũng không có vấn đề gì.”
Khuông phu nhân cười nói, “Phu nhân làm vậy là phải lắm.”
Nói thêm được mấy câu, biết La phu nhân mới vừa tới ở tại Lê viên, mọi chuyện còn đang rối ren, Khuông phu nhân liền đứng dậy cáo từ.
Tiễn Khuông phu nhân xong, Lâm quản gia với vẻ mặt vui vẻ lại tiến vào bẩm báo, “Phu nhân, tiểu thư, có Huệ vương điện hạ tới ạ!”
Cảnh Thế Đan bước vào vườn lê. Hắn chờ một lúc trong phòng khách nhỏ thì thấy một cô gái xinh đẹp không thể tả xiết đang chậm rãi bước ra. Cô gái cất giọng du dương chào hỏi, “Bái kiến Huệ vương điện hạ!”
“A Mặc?” Cảnh Thế Đan không dám tin vào hai mắt mình. Hắn há miệng hỏi, “Tiểu tử này mặc đồ con gái lại thành ra xinh đẹp vậy sao? Lúc trước mọi người đúng là mắt mù rồi, lại không biết nàng là con gái, bị nàng lừa cho mấy năm trời.”
Tống Ý Mặc mỉm cười điềm đạm. Nàng ngồi xuống rồi sai người bưng trà lên. Tống Ý Mặc hỏi, “Huệ vương điện hạ tới đây là có chuyện gì quan trọng thế ạ?”
Cảnh Thế Đan nhìn Tống Ý Mặc không chớp mắt. Mãi tới khi thấy Tống Ý Mặc cúi đầu, hắn vẫn không chịu thu hồi tầm mắt mà chỉ lẩm bẩm, “A Mặc, nàng đẹp thế này thì bảo bản vương sao có thể không nhớ nhung nàng đây?”
Tống Ý Mặc ngẩng đầu nói, “Huệ vương điện hạ, mời ngài nói vào chuyện chính đi!”
Ngón tay của Cảnh Thế Đan đang đặt trên bàn rất muốn nắm lấy tay Tống Ý Mặc. Cuối cùng cũng nhịn được, hắn cười nói, “Bản vương tới đây là muốn bảo nàng mau giả bệnh đi, có thể giả vờ thảm thương đến mức nào thì giả vờ tới mức ấy.”
“Vì sao?” TốngÝ Mặc không khỏi thốt ra câu hỏi.
Cảnh Thế Đan cười nói, “Trước đây bản vương đã nói sẽ bảo vệ tính mạng cho nàng, giờ chẳng phải ta đang làm thế sao? Giờ ta bảo nàng giả vờ thê thảm cũng là vì muốn tốt cho nàng thôi.”
Tống Ý Mặc nghĩ, hiện giờ không biết có bao người muốn thấy mình biến thành trò cười, lần này giả bệnh, nàng quả thực cũng có thể thấy rõ bộ mặt của một số người.
Cảnh Thế Đan trông thấy dáng vẻ của Tống Ý Mặc thì rốt cuộc không nhịn được nữa. Thừa dịp Tống Ý Mặc đang tập trung suy nghĩ, hắn liền vươn tay nắm lấy tay nàng rồi dịu dàng gọi, “A Mặc, bản vương nhớ nàng muốn chết!”