Trần Song Ngọc nghe nói Tống Ý Mặc không có ở trong phủ thì hơi thất vọng nhưng trên mặt cũng không lộ ra điều gì. Nàng chỉ vui vẻ nói cười với La phu nhân và Tống Ý Bội.
Lại nghe nói mấy ngày nữa La phu nhân cũng tới dự tiệc mừng thọ của Đan lão phu nhân ở Tô phủ, nàng ta liền thử hỏi, “Anh Ý Mặc có tới đó không ạ?”
La phu nhân cười nói, “Nó đương nhiên phải cùng ta tới đó rồi!”
Trần Song Ngọc nghĩ ngay tới tiểu thư của Tô phủ là Tô Lũ năm nay vừa tròn mười ba tuổi, là người có tài ăn nói làm người ta yêu thích. Ở yến tiệc lần trước, Tô Lũ còn khéo léo hỏi nàng về Tống Ý Mặc khiến nàng có chút ghen tuông. Anh Tống Ý Mặc trông rất khôi ngô và là người có trí tuệ nên đi tới đâu cũng có người thích. Giờ mà anh ấy tới Tô phủ thì Tô Lũ không chừng sẽ tìm cách gây sự chú ý với anh ấy cũng nên. Không được, mình cũng phải kiếm một cái thiếp mời đi dự tiệc mới được!
Kỳ thực La phu nhân khá thích Trần Song Ngọc. Trong lòng bà luôn thầm than thở về việc Tống Ý Mặc không phải là con trai, nếu không, cưới Trần Song Ngọc qua cửa chẳng phải là tốt hay sao?
Mọi người còn đang nói chuyện ở nơi này thì Tống Ý Mặc đã giục ngựa tới phủ họ Thạch. Thủ vệ thấy Tống Ý Mặc liền vội vàng đi vào bẩm báo.
Thạch Khang nghe nói có Tống Ý Mặc tới thì không khỏi lẩm bẩm, “Tiểu tử này nói không đi giờ thấy hối hận nên vội tới đây chăng?” Hắn nói xong lại tự mình chạy ra nghênh đón Tống Ý Mặc.
“Thạch ca, tôi hối hận rồi. Tôi muốn theo anh lăn lộn với đời đây!” Tống Ý Mặc vừa thấy Thạch Khang liền trưng ra vẻ mặt tươi cười.
Thạch Khang kiêu ngạo ngẩng đầu nói, “Vừa rồi là ai nói đau đầu không đi hả?”
“Nào, Thạch ca một lòng đối xử tốt với tôi, tôi lại không hiểu được tình nghĩa thắm thiết thâm sâu của Thạch ca, tôi sai mười mươi rồi.” Tống Ý Mặc lại tươi tắn mặt mày trả lời.
Thạch Khang ngước mắt lên, khi thấy Tống Ý Mặc cười tươi như hoa và xinh đẹp như một cô gái, trong lòng hắn đột nhiên mềm nhũn. Không đành lòng cự tuyệt nàng, hắn xoa xoa mũi nói, “Được rồi, đừng làm nũng nữa, kẻo ta lại nổi hết da gà lên bây giờ!”
Tống Ý Mặc nghe nói thế thì biết Thạch Khang không còn so đo với mình nữa, nàng liền nhẹ nhàng thở ra và nói, “Đúng rồi, Thạch tướng quân có biết tôi muốn đi theo không?”
Lúc này Thạch Khang mới nhớ tới chuyện đó. Muốn dẫn Tống Ý Mặc đi cùng thì tuyệt đối không thể gạt phụ thân hắn là Thạch tướng quân được. Hắn xoa xoa tay rồi vuốt tóc một hồi mới nói, “Đi, ta đưa cậu đi gặp cha!”
Tống Ý Mặc phỏng đoán những năm gần đây Thạch tướng quân cũng có chút tâm tư kín đáo và đối xử với người của các nhà quyền quý khá trọng đãi, nếu nàng đích thân nói muốn đi theo bắt trùm thổ phỉ thì ông ta có thể sẽ nể mặt mà đồng ý.
Thạch tướng quân thấy Thạch Khang dẫn Tống Ý Mặc tới, lại nghe nói Tống Ý Mặc cũng muốn đi truy bắt trùm thổ phỉ, mặc dù trong lòng thầm trách đứa con nhiều chuyện nhưng ông ta cũng không làm khó bọn họ mà chỉ hỏi thăm mấy câu rồi đồng ý.
Thạch tướng quân cũng không biết ân oán giữa Khương quý phi và Hầu phủ. Ông ta chỉ biết lúc trước có nghe đồn Huệ vương đang nhắm vào Đại tiểu thư Tống Ý Châu của Hầu phủ Trấn Vũ. Giờ nam chưa cưới, nữ chưa gả, có khi việc này lại thành cũng nên. Lúc này Tống Ý Mặc lại đến tìm ông ta và muốn đi theo truy bắt trùm thổ phỉ để kiếm chút công trạng, ông ta đồng ý chính là nể mặt Tống Ý Châu, cũng gián tiếp giúp Huệ vương lấy lòng Tống Ý Châu nữa.
Thạch Khang vốn tưởng phải lằng nhằng mất thời gian một chút, không ngờ Thạch tướng quân lại dễ dàng đồng ý luôn, hắn tất nhiên có chút bất ngờ. Có điều hắn cũng lười suy nghĩ nhiều nên lập tức kéo Tống Ý Mặc đi thay đổi trang phục quân nhân và chuẩn bị một chút rồi theo Thạch tướng quân xuất phát.
Theo yêu cầu của Huệ vương Cảnh Thế Đan, Thạch tướng quân cũng không kinh động đến nhiều người mà chỉ mang theo mấy binh sĩ, thêm Tống Ý Mặc và Thạch Khang tổng cộng mười người rời khỏi thành.
Không bao lâu, Huệ vương Cảnh Thế Đan đã dẫn theo hai thị vệ tụ họp với đám người của Thạch tướng quân.
Thấy Cảnh Thế Đan chỉ mang theo hai người, Thạch tướng quân có chút bất ngờ, “Huệ vương điện hạ, thân phận của ngài là thế nào? Cho dù chỉ là xuất hành bình thường cũng không thể chỉ mang theo hai thị vệ được, mà đây lại là đi truy bắt đạo tặc, ngài có thể nào…”
Cảnh Thế Đan xua tay nói, “Chỉ là một tên trùm thổ phỉ, chỉ cần ta một mình ra tay cũng bắt được hắn. Đưa hai thị vệ đi cùng chẳng qua để lúc đó bọn họ hét to một chút cho thêm náo nhiệt mà thôi.”
Tống Ý Mặc nghe bọn họ nói chuyện liền nghĩ thầm: Huệ vương này chắc là muốn chứng minh với mọi người rằng hắn chỉ cần mang theo hai thị vệ cũng có thể bắt được tên trùm thổ phỉ mà đám thuộc hạ của Thái tử đã để chạy mất đây mà!
Thạch tướng quân ngẫm nghĩ một chút cũng hiểu được dụng ý của Cảnh Thế Đan. Ông ta không nói gì nữa mà chỉ cùng đám người thúc ngựa tiến lên phía trước.
Tống Ý Mặc đi theo đằng sau Thạch Khang. Nàng vừa tùy ý thúc ngựa theo mọi người vừa âm thầm đoán xem trùm thổ phỉ đang trốn ở nơi nào. Một lúc lâu sau, đoàn người đã vây quanh một mỏm núi nhỏ. Cảnh Thế Đan và Thạch tướng quân tranh cãi hồi lâu, ý hắn muốn Thạch tướng quân mang theo hai người thủ ở bên ngoài, hắn sẽ dẫn những người còn lại lục soát trong núi.
Thạch Khang ở bên cạnh nghe xong mấy câu liền quay đầu nói với Tống Ý Mặc, “Trong hang động của trùm thổ phỉ có cất giấu nhiều của cải. Hắn đã trốn vào trong núi và định nghỉ ngơi đủ rồi sẽ lấy của cải rồi rời khỏi đây, sau đó sẽ hội họp với những tên khác và cùng nhau rời bến trốn ra nước ngoài. Huệ vương thăm dò được chuyện này nên quyết định đến lúc đó sẽ tự mình bắt rùa trong hũ. Chúng ta chỉ cần đợi trùm thổ phỉ xuất hiện rồi theo đám người kia đấm đá mấy cái giúp trói hắn lại là được.”
“Thế nên mới nói nhặt một chút công lao là ý đó à?” Tống Ý Mặc còn tưởng rằng đợi một lúc tất sẽ có chiến đấu kịch liệt nên vừa nghe Thạch Khang nói thế nàng liền có chút thất vọng.
Thạch Khang cũng cảm thấy việc này không có chút thú vị nào. Hắn chớp chớp mắt và xoa xoa tay mà nói, “Nếu không thì chúng ta cũng vào núi lục soát sơn động đi?”
Tống Ý Mặc hỏi, “Có thể đi sao?”
Thạch Khang thấy Tống Ý Mặc nói thế bỗng nảy sinh khí khái anh hùng hào kiệt không hiểu từ đâu. Hắn ưỡn ngực nói, “Chắc chắn được, để ta nói với Huệ vương!”
Cảnh Thế Đan và Thạch tướng quân vừa nói chuyện xong thì thấy Thạch Khang ở gần đó tiến lại hành lễ và nói, “Huệ vương điện hạ, tôi và Tống Ý Mặc cũng muốn theo ngài vào núi lục soát!”
Cảnh Thế Đan vốn không chú ý tới Tống Ý Mặc, giờ vừa nghe lời nói của Thạch Khang, hắn mới nhìn đến Tống Ý Mặc rồi ha một tiếng mới nói, “Tiểu tử này giỏi lắm, muốn xem náo nhiệt hả? Nếu có sơ suất gì thì người nhà ngươi chẳng hận chết ta à?”
“Có Huệ vương ở đây thì sao có thể xảy ra sơ suất gì chứ?” Tống Ý Mặc vội vã nịnh bợ.
Thạch Khang thông minh đột xuất. Hắn lập tức nương theo lời nói của Tống Ý Mặc mà vội vàng nói, “Huệ vương điện hạ, ngài cho chúng tôi đi theo chẳng qua để chúng tôi có thể hưởng được chút công lao thôi!”
Khương quý phi vì căm hận người của Hầu phủ Trấn Vũ nên mấy năm nay mặc dù không có cơ hội xuống tay nhưng cũng khá chú ý đến mọi động tĩnh của Hầu phủ Trấn Vũ hòng tìm cơ hội ngáng chân bọn họ. Vì Khương quý phi để ý đến Hầu phủ Trấn Vũ nên Cảnh Thế Đan mặc dù không để tâm cũng vô thức lưu ý đến Hầu phủ Trấn Vũ, mà vừa lưu ý là hắn lưu ý ngay đến Tống Ý Châu tài mạo song toàn. Nàng ấy rất có cá tính và khác với những cô gái khác.
Cảnh Thế Đan là “Con cưng của giời” nên đương nhiên cho rằng chỉ cần hắn ra ám hiệu là Tống Ý Châu sẽ bổ nhào tới, không ngờ vài lần ở trong yến hội hắn đã tỏ thái độ mà Tống Ý Châu ngay cả khóe mắt cũng không liếc đến hắn. Lần này hắn mới chính thức để bụng. Cảnh Thế Đan vừa để bụng thì bên ngoài đã có lời đồn đại rằng hắn đang nhắm tới Tống Ý Châu. Hắn liền an tâm chờ Tống Ý Châu hạ cố nhận lời, mà hắn chờ đợi đến non nửa năm nhưng Tống Ý Châu vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Vào thời điểm như vậy thì em trai của Tống Ý Châu là Tống Ý Mặc lại xuất hiện trước mặt hắn và muốn hưởng chút công lao bắt cướp với hắn. Trong lòng Cảnh Thế Đan lập tức xoay chuyển, hắn liền quyết định cho Tống Ý Mặc đi theo. Trong chuyến bắt cướp này, nếu Tống Ý Mặc được phong thưởng thì chẳng lẽ Hầu phủ Trấn Vũ lại không đến tạ ơn mình? Chẳng lẽ Tống Ý Châu còn không tỏ ra vui vẻ với hắn?
“Cứ vậy đi, các ngươi theo ta!” Cảnh Thế Đan liếc mắt nhìn Thạch tướng quân, thấy ông ta không phản đối, hắn liền vung tay lên bảo Tống Ý Mặc và Thạch Khang theo hắn vào núi.
Tống Ý Mặc tỏ vẻ nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh Cảnh Thế Đan và theo sát bên hắn.
Cảnh Thế Đan nói với đám thị vệ, “Trước khi trời tối cần phải tóm được trùm thổ phỉ. Nếu đợi trời tối hắn sẽ trốn trong núi rừng, rất khó bắt!”
Thị vệ ào ào đáp lời rồi hai người một tổ tỏa đi lục soát các phía. Cảnh Thế Đan dẫn theo Tống Ý Mặc và Thạch Khang chậm rì rì đi lên, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
Tống Ý Mặc vừa nhìn theo bóng lưng thon dài của Cảnh Thế Đan vừa âm thầm so sánh chiều cao của mình với hắn. Nhận thấy mình còn chưa cao tới bả vai của hắn, nàng không khỏi có chút chán nản. Huệ vương này không hiểu vì sao lại cao như vậy nhỉ?
Thạch Khang thoáng trông thấy Tống Ý Mặc đang nhìn Cảnh Thế Đan liền lặng lẽ chọc vào người nàng rồi ghé đầu thì thầm, “Này, ta hỏi cậu chuyện này. Huệ vương như vậy, không biết có bao nhiêu nữ tử muốn gả cho ngài ấy đâu, chị cả của cậu vì sao lại thờ ơ với ngài ấy như vậy?”
Tống Ý Mặc quét mắt qua người Thạch Khang rồi nói, “Chúng ta đi bắt thổ phỉ chứ không phải tới nói chuyện phiếm. Anh bớt nói nhảm đi!”
Thạch Khang khinh khỉnh ngồi thẳng lên và nói thầm, “Được bao tuổi mà cả ngày cứ như ông cụ non thế nhỉ? Không thấy buồn sao?”
Cảnh Thế Đan tai thính sớm đã nghe được đoạn đối thoại của hai người phía sau. Hắn vừa cong miệng nở nụ cười nhàn nhạt vừa dùng mũi chân khều khều một hòn đá trên đường đi và đá hòn đá lên cao. Khi đã đủ độ cao, hắn lập tức đạp bay hòn đá nhỏ.
Hòn đá xuyên không lao thẳng về phía trước và va vào một cành liễu. Bị cành liễu bắn mạnh ra, nó lại lao vun vút lệch về bên trái. “Bốp” một tiếng, trong lùm cây cách không xa cây liễu bỗng phát ra một tiếng kêu bực bội. Một người mặc áo xám nhảy từ trong lùm cây ra và lao vọt về phía trước.
“Ha ha, đúng là “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu”*.” Cảnh Thế Đan hô lên một tiếng, đôi chân dài đã lao vọt lên đuổi theo tên áo xám kia.
(*Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn phí bất công phu: Đi mòn gót giày chẳng tìm thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.)
Tống Ý Mặc cũng phản ứng ngay lập tức. Nàng hô lên, “Là trùm thổ phỉ! Mau tóm lấy hắn!” Nói xong, nàng liền rút thanh chủy thủ trong giày ra và đuổi theo gã áo xám.
Thạch Khang cũng lập tức hô lên,”Người đâu mau tới đây, trùm thổ phỉ ở chỗ nào, mau tới tóm lấy hắn!” Nói xong hắn cũng vội vàng đuổi theo.
Mấy thị vệ đã nghe thấy tiếng hô liền quay lại đuổi theo trùm thổ phỉ. Vì trước đó Cảnh Thế Đan đã nói rõ muốn bắt sống trùm thổ phỉ nên bọn họ không dám bắn tên.
Gã áo xám cuống cuồng nhảy lên bên cạnh một sườn dốc.
Đúng lúc Cảnh Thế Đan đuổi đến. Một tay hắn đã vươn về phía cánh tay gã áo xám. Gã áo xám giơ tay ngăn cản, thanh chủy thủ trong tay gã đã hung tợn hướng tới trước mặt Cảnh Thế Đan.
Cảnh Thế Đan nghiêng người né tránh thanh chủy thủ rồi nện một quyền vào mũi của gã áo xám, đánh cho gã nổ đom đóm mắt và đổ người về phía sau.
Tống Ý Mặc còn nhỏ, thân mình lại linh hoạt nên đã đến trước những người khác. Nàng múa may thanh chủy thủ xông lên đâm vào cánh tay của gã áo xám.
Gã áo xám rống lên một tiếng điên dại. Gã quét chân ngáng chân Tống Ý Mặc. Vừa lúc phía sau là sườn dốc. Tống Ý Mặc không lùi lại được, bị gã áo xám quét qua, nàng trượt chân ngã trên mặt đất rồi rơi xuống sườn dốc.
Cùng lúc đó, Cảnh Thế Đan lại phóng ra một quyền hướng vào đầu gã áo xám. Gã áo xám choáng váng ngất xỉu ngay tại chỗ. Cảnh Thế Đan không để ý tới gã áo xám mà ngồi xổm xuống rồi vươn cánh tay thon dài túm lấy Tống Ý Mặc. Độ dốc rất lớn, Tống Ý Mặc lại rơi xuống quá nhanh, Cảnh Thế Đan không kéo được nàng lên mà cả người lại bị kéo xuống. Chân hắn bị trượt xuống phía dưới. Đè lên trên người Tống Ý Mặc, cả hai lăn lộn một đường lao thẳng xuống sườn núi.
Sườn dốc khá dài. Khi hai người rơi xuống sườn núi, cẳng chân của Cảnh Thế Đan liền đè lên một vật mềm nhũn dài dài. Vật này ngóc đầu lên cắn Cảnh Thế Đan một miếng rồi nhanh chóng chạy mất.
Dừng lại trong tư thế lăn xuống, Tống Ý Mặc vừa vặn nằm sấp trên người Cảnh Thế Đan. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy một con rắn có hai màu đen trắng đang trườn về phía cách đó không xa và biến mất trong bụi cỏ.
Lúc này, trời đã xâm xẩm tối
Trần Song Ngọc nghe nói Tống Ý Mặc không có ở trong phủ thì hơi thất vọng nhưng trên mặt cũng không lộ ra điều gì. Nàng chỉ vui vẻ nói cười với La phu nhân và Tống Ý Bội.
Lại nghe nói mấy ngày nữa La phu nhân cũng tới dự tiệc mừng thọ của Đan lão phu nhân ở Tô phủ, nàng ta liền thử hỏi, “Anh Ý Mặc có tới đó không ạ?”
La phu nhân cười nói, “Nó đương nhiên phải cùng ta tới đó rồi!”
Trần Song Ngọc nghĩ ngay tới tiểu thư của Tô phủ là Tô Lũ năm nay vừa tròn mười ba tuổi, là người có tài ăn nói làm người ta yêu thích. Ở yến tiệc lần trước, Tô Lũ còn khéo léo hỏi nàng về Tống Ý Mặc khiến nàng có chút ghen tuông. Anh Tống Ý Mặc trông rất khôi ngô và là người có trí tuệ nên đi tới đâu cũng có người thích. Giờ mà anh ấy tới Tô phủ thì Tô Lũ không chừng sẽ tìm cách gây sự chú ý với anh ấy cũng nên. Không được, mình cũng phải kiếm một cái thiếp mời đi dự tiệc mới được!
Kỳ thực La phu nhân khá thích Trần Song Ngọc. Trong lòng bà luôn thầm than thở về việc Tống Ý Mặc không phải là con trai, nếu không, cưới Trần Song Ngọc qua cửa chẳng phải là tốt hay sao?
Mọi người còn đang nói chuyện ở nơi này thì Tống Ý Mặc đã giục ngựa tới phủ họ Thạch. Thủ vệ thấy Tống Ý Mặc liền vội vàng đi vào bẩm báo.
Thạch Khang nghe nói có Tống Ý Mặc tới thì không khỏi lẩm bẩm, “Tiểu tử này nói không đi giờ thấy hối hận nên vội tới đây chăng?” Hắn nói xong lại tự mình chạy ra nghênh đón Tống Ý Mặc.
“Thạch ca, tôi hối hận rồi. Tôi muốn theo anh lăn lộn với đời đây!” Tống Ý Mặc vừa thấy Thạch Khang liền trưng ra vẻ mặt tươi cười.
Thạch Khang kiêu ngạo ngẩng đầu nói, “Vừa rồi là ai nói đau đầu không đi hả?”
“Nào, Thạch ca một lòng đối xử tốt với tôi, tôi lại không hiểu được tình nghĩa thắm thiết thâm sâu của Thạch ca, tôi sai mười mươi rồi.” Tống Ý Mặc lại tươi tắn mặt mày trả lời.
Thạch Khang ngước mắt lên, khi thấy Tống Ý Mặc cười tươi như hoa và xinh đẹp như một cô gái, trong lòng hắn đột nhiên mềm nhũn. Không đành lòng cự tuyệt nàng, hắn xoa xoa mũi nói, “Được rồi, đừng làm nũng nữa, kẻo ta lại nổi hết da gà lên bây giờ!”
Tống Ý Mặc nghe nói thế thì biết Thạch Khang không còn so đo với mình nữa, nàng liền nhẹ nhàng thở ra và nói, “Đúng rồi, Thạch tướng quân có biết tôi muốn đi theo không?”
Lúc này Thạch Khang mới nhớ tới chuyện đó. Muốn dẫn Tống Ý Mặc đi cùng thì tuyệt đối không thể gạt phụ thân hắn là Thạch tướng quân được. Hắn xoa xoa tay rồi vuốt tóc một hồi mới nói, “Đi, ta đưa cậu đi gặp cha!”
Tống Ý Mặc phỏng đoán những năm gần đây Thạch tướng quân cũng có chút tâm tư kín đáo và đối xử với người của các nhà quyền quý khá trọng đãi, nếu nàng đích thân nói muốn đi theo bắt trùm thổ phỉ thì ông ta có thể sẽ nể mặt mà đồng ý.
Thạch tướng quân thấy Thạch Khang dẫn Tống Ý Mặc tới, lại nghe nói Tống Ý Mặc cũng muốn đi truy bắt trùm thổ phỉ, mặc dù trong lòng thầm trách đứa con nhiều chuyện nhưng ông ta cũng không làm khó bọn họ mà chỉ hỏi thăm mấy câu rồi đồng ý.
Thạch tướng quân cũng không biết ân oán giữa Khương quý phi và Hầu phủ. Ông ta chỉ biết lúc trước có nghe đồn Huệ vương đang nhắm vào Đại tiểu thư Tống Ý Châu của Hầu phủ Trấn Vũ. Giờ nam chưa cưới, nữ chưa gả, có khi việc này lại thành cũng nên. Lúc này Tống Ý Mặc lại đến tìm ông ta và muốn đi theo truy bắt trùm thổ phỉ để kiếm chút công trạng, ông ta đồng ý chính là nể mặt Tống Ý Châu, cũng gián tiếp giúp Huệ vương lấy lòng Tống Ý Châu nữa.
Thạch Khang vốn tưởng phải lằng nhằng mất thời gian một chút, không ngờ Thạch tướng quân lại dễ dàng đồng ý luôn, hắn tất nhiên có chút bất ngờ. Có điều hắn cũng lười suy nghĩ nhiều nên lập tức kéo Tống Ý Mặc đi thay đổi trang phục quân nhân và chuẩn bị một chút rồi theo Thạch tướng quân xuất phát.
Theo yêu cầu của Huệ vương Cảnh Thế Đan, Thạch tướng quân cũng không kinh động đến nhiều người mà chỉ mang theo mấy binh sĩ, thêm Tống Ý Mặc và Thạch Khang tổng cộng mười người rời khỏi thành.
Không bao lâu, Huệ vương Cảnh Thế Đan đã dẫn theo hai thị vệ tụ họp với đám người của Thạch tướng quân.
Thấy Cảnh Thế Đan chỉ mang theo hai người, Thạch tướng quân có chút bất ngờ, “Huệ vương điện hạ, thân phận của ngài là thế nào? Cho dù chỉ là xuất hành bình thường cũng không thể chỉ mang theo hai thị vệ được, mà đây lại là đi truy bắt đạo tặc, ngài có thể nào…”
Cảnh Thế Đan xua tay nói, “Chỉ là một tên trùm thổ phỉ, chỉ cần ta một mình ra tay cũng bắt được hắn. Đưa hai thị vệ đi cùng chẳng qua để lúc đó bọn họ hét to một chút cho thêm náo nhiệt mà thôi.”
Tống Ý Mặc nghe bọn họ nói chuyện liền nghĩ thầm: Huệ vương này chắc là muốn chứng minh với mọi người rằng hắn chỉ cần mang theo hai thị vệ cũng có thể bắt được tên trùm thổ phỉ mà đám thuộc hạ của Thái tử đã để chạy mất đây mà!
Thạch tướng quân ngẫm nghĩ một chút cũng hiểu được dụng ý của Cảnh Thế Đan. Ông ta không nói gì nữa mà chỉ cùng đám người thúc ngựa tiến lên phía trước.
Tống Ý Mặc đi theo đằng sau Thạch Khang. Nàng vừa tùy ý thúc ngựa theo mọi người vừa âm thầm đoán xem trùm thổ phỉ đang trốn ở nơi nào. Một lúc lâu sau, đoàn người đã vây quanh một mỏm núi nhỏ. Cảnh Thế Đan và Thạch tướng quân tranh cãi hồi lâu, ý hắn muốn Thạch tướng quân mang theo hai người thủ ở bên ngoài, hắn sẽ dẫn những người còn lại lục soát trong núi.
Thạch Khang ở bên cạnh nghe xong mấy câu liền quay đầu nói với Tống Ý Mặc, “Trong hang động của trùm thổ phỉ có cất giấu nhiều của cải. Hắn đã trốn vào trong núi và định nghỉ ngơi đủ rồi sẽ lấy của cải rồi rời khỏi đây, sau đó sẽ hội họp với những tên khác và cùng nhau rời bến trốn ra nước ngoài. Huệ vương thăm dò được chuyện này nên quyết định đến lúc đó sẽ tự mình bắt rùa trong hũ. Chúng ta chỉ cần đợi trùm thổ phỉ xuất hiện rồi theo đám người kia đấm đá mấy cái giúp trói hắn lại là được.”
“Thế nên mới nói nhặt một chút công lao là ý đó à?” Tống Ý Mặc còn tưởng rằng đợi một lúc tất sẽ có chiến đấu kịch liệt nên vừa nghe Thạch Khang nói thế nàng liền có chút thất vọng.
Thạch Khang cũng cảm thấy việc này không có chút thú vị nào. Hắn chớp chớp mắt và xoa xoa tay mà nói, “Nếu không thì chúng ta cũng vào núi lục soát sơn động đi?”
Tống Ý Mặc hỏi, “Có thể đi sao?”
Thạch Khang thấy Tống Ý Mặc nói thế bỗng nảy sinh khí khái anh hùng hào kiệt không hiểu từ đâu. Hắn ưỡn ngực nói, “Chắc chắn được, để ta nói với Huệ vương!”
Cảnh Thế Đan và Thạch tướng quân vừa nói chuyện xong thì thấy Thạch Khang ở gần đó tiến lại hành lễ và nói, “Huệ vương điện hạ, tôi và Tống Ý Mặc cũng muốn theo ngài vào núi lục soát!”
Cảnh Thế Đan vốn không chú ý tới Tống Ý Mặc, giờ vừa nghe lời nói của Thạch Khang, hắn mới nhìn đến Tống Ý Mặc rồi ha một tiếng mới nói, “Tiểu tử này giỏi lắm, muốn xem náo nhiệt hả? Nếu có sơ suất gì thì người nhà ngươi chẳng hận chết ta à?”
“Có Huệ vương ở đây thì sao có thể xảy ra sơ suất gì chứ?” Tống Ý Mặc vội vã nịnh bợ.
Thạch Khang thông minh đột xuất. Hắn lập tức nương theo lời nói của Tống Ý Mặc mà vội vàng nói, “Huệ vương điện hạ, ngài cho chúng tôi đi theo chẳng qua để chúng tôi có thể hưởng được chút công lao thôi!”
Khương quý phi vì căm hận người của Hầu phủ Trấn Vũ nên mấy năm nay mặc dù không có cơ hội xuống tay nhưng cũng khá chú ý đến mọi động tĩnh của Hầu phủ Trấn Vũ hòng tìm cơ hội ngáng chân bọn họ. Vì Khương quý phi để ý đến Hầu phủ Trấn Vũ nên Cảnh Thế Đan mặc dù không để tâm cũng vô thức lưu ý đến Hầu phủ Trấn Vũ, mà vừa lưu ý là hắn lưu ý ngay đến Tống Ý Châu tài mạo song toàn. Nàng ấy rất có cá tính và khác với những cô gái khác.
Cảnh Thế Đan là “Con cưng của giời” nên đương nhiên cho rằng chỉ cần hắn ra ám hiệu là Tống Ý Châu sẽ bổ nhào tới, không ngờ vài lần ở trong yến hội hắn đã tỏ thái độ mà Tống Ý Châu ngay cả khóe mắt cũng không liếc đến hắn. Lần này hắn mới chính thức để bụng. Cảnh Thế Đan vừa để bụng thì bên ngoài đã có lời đồn đại rằng hắn đang nhắm tới Tống Ý Châu. Hắn liền an tâm chờ Tống Ý Châu hạ cố nhận lời, mà hắn chờ đợi đến non nửa năm nhưng Tống Ý Châu vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Vào thời điểm như vậy thì em trai của Tống Ý Châu là Tống Ý Mặc lại xuất hiện trước mặt hắn và muốn hưởng chút công lao bắt cướp với hắn. Trong lòng Cảnh Thế Đan lập tức xoay chuyển, hắn liền quyết định cho Tống Ý Mặc đi theo. Trong chuyến bắt cướp này, nếu Tống Ý Mặc được phong thưởng thì chẳng lẽ Hầu phủ Trấn Vũ lại không đến tạ ơn mình? Chẳng lẽ Tống Ý Châu còn không tỏ ra vui vẻ với hắn?
“Cứ vậy đi, các ngươi theo ta!” Cảnh Thế Đan liếc mắt nhìn Thạch tướng quân, thấy ông ta không phản đối, hắn liền vung tay lên bảo Tống Ý Mặc và Thạch Khang theo hắn vào núi.
Tống Ý Mặc tỏ vẻ nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh Cảnh Thế Đan và theo sát bên hắn.
Cảnh Thế Đan nói với đám thị vệ, “Trước khi trời tối cần phải tóm được trùm thổ phỉ. Nếu đợi trời tối hắn sẽ trốn trong núi rừng, rất khó bắt!”
Thị vệ ào ào đáp lời rồi hai người một tổ tỏa đi lục soát các phía. Cảnh Thế Đan dẫn theo Tống Ý Mặc và Thạch Khang chậm rì rì đi lên, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
Tống Ý Mặc vừa nhìn theo bóng lưng thon dài của Cảnh Thế Đan vừa âm thầm so sánh chiều cao của mình với hắn. Nhận thấy mình còn chưa cao tới bả vai của hắn, nàng không khỏi có chút chán nản. Huệ vương này không hiểu vì sao lại cao như vậy nhỉ?
Thạch Khang thoáng trông thấy Tống Ý Mặc đang nhìn Cảnh Thế Đan liền lặng lẽ chọc vào người nàng rồi ghé đầu thì thầm, “Này, ta hỏi cậu chuyện này. Huệ vương như vậy, không biết có bao nhiêu nữ tử muốn gả cho ngài ấy đâu, chị cả của cậu vì sao lại thờ ơ với ngài ấy như vậy?”
Tống Ý Mặc quét mắt qua người Thạch Khang rồi nói, “Chúng ta đi bắt thổ phỉ chứ không phải tới nói chuyện phiếm. Anh bớt nói nhảm đi!”
Thạch Khang khinh khỉnh ngồi thẳng lên và nói thầm, “Được bao tuổi mà cả ngày cứ như ông cụ non thế nhỉ? Không thấy buồn sao?”
Cảnh Thế Đan tai thính sớm đã nghe được đoạn đối thoại của hai người phía sau. Hắn vừa cong miệng nở nụ cười nhàn nhạt vừa dùng mũi chân khều khều một hòn đá trên đường đi và đá hòn đá lên cao. Khi đã đủ độ cao, hắn lập tức đạp bay hòn đá nhỏ.
Hòn đá xuyên không lao thẳng về phía trước và va vào một cành liễu. Bị cành liễu bắn mạnh ra, nó lại lao vun vút lệch về bên trái. “Bốp” một tiếng, trong lùm cây cách không xa cây liễu bỗng phát ra một tiếng kêu bực bội. Một người mặc áo xám nhảy từ trong lùm cây ra và lao vọt về phía trước.
“Ha ha, đúng là “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu”.” Cảnh Thế Đan hô lên một tiếng, đôi chân dài đã lao vọt lên đuổi theo tên áo xám kia.
(Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn phí bất công phu: Đi mòn gót giày chẳng tìm thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.)
Tống Ý Mặc cũng phản ứng ngay lập tức. Nàng hô lên, “Là trùm thổ phỉ! Mau tóm lấy hắn!” Nói xong, nàng liền rút thanh chủy thủ trong giày ra và đuổi theo gã áo xám.
Thạch Khang cũng lập tức hô lên,”Người đâu mau tới đây, trùm thổ phỉ ở chỗ nào, mau tới tóm lấy hắn!” Nói xong hắn cũng vội vàng đuổi theo.
Mấy thị vệ đã nghe thấy tiếng hô liền quay lại đuổi theo trùm thổ phỉ. Vì trước đó Cảnh Thế Đan đã nói rõ muốn bắt sống trùm thổ phỉ nên bọn họ không dám bắn tên.
Gã áo xám cuống cuồng nhảy lên bên cạnh một sườn dốc.
Đúng lúc Cảnh Thế Đan đuổi đến. Một tay hắn đã vươn về phía cánh tay gã áo xám. Gã áo xám giơ tay ngăn cản, thanh chủy thủ trong tay gã đã hung tợn hướng tới trước mặt Cảnh Thế Đan.
Cảnh Thế Đan nghiêng người né tránh thanh chủy thủ rồi nện một quyền vào mũi của gã áo xám, đánh cho gã nổ đom đóm mắt và đổ người về phía sau.
Tống Ý Mặc còn nhỏ, thân mình lại linh hoạt nên đã đến trước những người khác. Nàng múa may thanh chủy thủ xông lên đâm vào cánh tay của gã áo xám.
Gã áo xám rống lên một tiếng điên dại. Gã quét chân ngáng chân Tống Ý Mặc. Vừa lúc phía sau là sườn dốc. Tống Ý Mặc không lùi lại được, bị gã áo xám quét qua, nàng trượt chân ngã trên mặt đất rồi rơi xuống sườn dốc.
Cùng lúc đó, Cảnh Thế Đan lại phóng ra một quyền hướng vào đầu gã áo xám. Gã áo xám choáng váng ngất xỉu ngay tại chỗ. Cảnh Thế Đan không để ý tới gã áo xám mà ngồi xổm xuống rồi vươn cánh tay thon dài túm lấy Tống Ý Mặc. Độ dốc rất lớn, Tống Ý Mặc lại rơi xuống quá nhanh, Cảnh Thế Đan không kéo được nàng lên mà cả người lại bị kéo xuống. Chân hắn bị trượt xuống phía dưới. Đè lên trên người Tống Ý Mặc, cả hai lăn lộn một đường lao thẳng xuống sườn núi.
Sườn dốc khá dài. Khi hai người rơi xuống sườn núi, cẳng chân của Cảnh Thế Đan liền đè lên một vật mềm nhũn dài dài. Vật này ngóc đầu lên cắn Cảnh Thế Đan một miếng rồi nhanh chóng chạy mất.
Dừng lại trong tư thế lăn xuống, Tống Ý Mặc vừa vặn nằm sấp trên người Cảnh Thế Đan. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy một con rắn có hai màu đen trắng đang trườn về phía cách đó không xa và biến mất trong bụi cỏ.
Lúc này, trời đã xâm xẩm tối