Cái gọi là “xả giận” đó ngày hôm sau đã bắt đầu, Hỉ Nhi kích động nói cho ta biết, Hoài Nhu sai người ngồi canh giữ trước thiện phòng, chỉ cần đồ ăn đưa đến Di Cảnh cung đều bị nàng cướp đi hết.
Chẳng qua là Tố Khanh bị uất ức quá nên chạy đến chỗ Hoàng thượng khóc lóc kể lể. Nhưng mà tất nhiên Hoàng thượng sẽ bênh vực Công chúa nên cho cung nhân ở Dưỡng Tâm điện làm thức ăn đưa đến Di Cảnh cung.
Song Hoài Nhu vẫn đến cướp đồ ăn trong tay cung nhân Dưỡng Tâm điện. Cuối cùng Hoàng thượng đành phải cho người làm thức ăn trong phòng bếp nhỏ ở Di Cảnh cung hơn nữa còn nghiêm cấm bất luận kẻ nào cũng không được tùy tiện ra vào. Như thế, màn tranh chấp này mới lắng xuống.
"Tỷ tỷ, tỷ chưa nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của nàng ta khi tới tìm hoàng huynh đâu." Hoài Nhu cười sặc sụa, giống như đứa trẻ: "Ai bảo nàng ta làm đổ cháo tuyết giáp của tỷ nấu chứ? Ngay cả ta còn không nỡ, nàng ta là cái thá gì? Không để cho nàng ta được sống dễ chịu."
"Muội đó, tuy rằng thay ta lên tiếng, nhưng đừng đáp trả bằng cách khác thường thế nữa, dù sao cũng là hoàng tự." Ta cảm kích nắm tay nàng: "Huống hồ tính ra đứa con của nàng còn gọi muội một tiếng cô cô đấy."
"Nói cũng phải, vậy muội sẽ không trêu chọc nàng ta nữa." Hoài Nhu cười hì hì dựa vào lòng ta làm nũng còn xoa bụng ta, "Tỷ tỷ cũng mau chóng mang thai đi, như vậy thì ta mới có thể chơi đùa cùng nó mỗi ngày. Nếu không ta ở trong cung thật sự quá nhàm chán. Hoàng huynh yêu thương tỷ như thế nên tranh thủ sinh một tiểu hoàng tử!"
"Muội còn chê cười ta nữa, ta sẽ nói Hoàng thượng mau chóng tìm cho muội một Phò mã tuấn tú đó!" Ta nhìn nàng, cố ý trêu chọc.
"Ta không cần đâu!" Hoài Nhu sốt ruột tới mức chau mày, không có ý tốt mà chìa bàn tay trắng nõn về phía ta, chẳng đợi ta phản ứng nàng đã cười yêu kiều cù vào eo ta làm ta đổ mồ hôi đầm đìa.
Đột nhiên bụng dưới hơi đau nhức, ta không khỏi thở gấp, trên trán cũng vả mồ hôi lạnh.
"Tỷ tỷ, tỷ bị sao vậy? Mau truyền ngự y!"
Ngự y đến là vị lần trước bắt mạch cho Tố Khanh, nghe nói y thuật khá cao minh.
"Nương nương, cơ thể người không có gì đáng ngại!" Sau khi bắt mạch xong, vẻ mặt hắn bình thản, viết phương thuốc cảm mạo thông thường, cung kính nói với ta, "Thân thể nương nương yếu ớt, cộng thêm lo âu quá độ gây khí hư cùng thiếu máu, an tâm tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏe."
"Làm phiền Vương ngự y! Hỉ nhi thay ta tiễn Vương ngự y!" Biết được cơ thể không đáng lo ngại ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Xoa xoa bụng, ta không kiềm được thở dài.
Đứa nhỏ của ta bao giờ mới đến đây?
Giao thừa sắp đến, như năm trước vẫn bày biện gia yến ở Ngự Yến cung, chỉ có nhân tài trong hoàng thất tham dự, chủ yếu là để đoàn viên. Hoàng thượng vì muốn ta và Tố Khanh hòa thuận trở lại mà đặc biệt để ta trợ giúp Thục phi tổ chức yến hội.
Ban đêm, không khí trong Ngự Yến cung ngập tràn hân hoan. Ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, trong điện thì ấm áp, hòa thuận vui vẻ.
Cung nữ cắt hoa mai tươi rói cắm vào bình hoa, hương thơm sảng khoái hòa lẫn cùng với mùi hương trong lư như dòng nước len lỏi vào lòng người.
Đêm đó trang phục tham dự của Thục phi là chiếc áo khoác màu tím nhạt phối cùng váy thêu, trang sức đầy trên đầu, ngồi bên cạnh Hoàng thượng thể hiện địa vị cao nhất. Tố Khanh ngồi bên cạnh ta, đáy lòng đầy suy tư.
Khi Hoàng thượng nói một tiếng “bắt đầu yến hội”, pháo hoa bắn cao ngút trời, nhiều màu sắc, đàn sáo hòa tấu, ăn uống linh đình.
Tố Khanh mang thai nên uống trà thay rượu, hơi nóng làm mặt nàng ta đỏ bừng. Hàng lông mi dài nhấp nháy trên đôi mắt như trăng sáng làm người ta không kiềm được muốn chạm vào. Khuôn mặt tuyệt sắc đẹp rạng ngời, bụng dưới hơi lộ ra càng tăng thêm vẻ quyến rũ và xinh đẹp.
Hoàng thượng nhìn nàng ta đầy trìu mến, sai người mang chén sâm gà ngọc linh ban cho Dung Tần: "Nàng đang có thai phải tẩm bổ nhiều mới được."
"Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng yêu mến."
Khi mọi người đang chìm trong không khí vui mừng náo nhiệt của yến hội thì Hỉ Nhi bỗng nhiên lớn tiếng la hoảng hốt: "Nương nương! Nương nương người làm sao vậy?"
Tuyệt đối không ngờ được đó là một màu đỏ lan ra dưới thân ta, nhuộm đỏ chiếc váy. Nháy mắt cơn đau dữ dội xâm chiếm cơ thể, ta bất tỉnh như con rối bị đứt dây.
Sau khi ta tỉnh lại, Lý ngự y hầu hạ Hoàng thượng than thở: "Thần Tần nương nương xuất huyết, e là đứa nhỏ..."
Linh hồn như bị người ta hung hăng rút đi, ta chết lặng nói: "Ngươi nói sao, ta... ta mang thai? Làm sao có thể... làm sao có thể được?"
"Nhã nhi, chúng ta vẫn có thể có con lần nữa." Hoàng thượng ngồi xuống, kéo ta ôm vào trong ngực nhẹ giọng nói: "Tương lai của nàng và trẫm còn rất dài, trẫm tin không lâu sau chúng ta sẽ lại có đứa nhỏ. Trẫm hứa với nàng, chuyện này nhất định sẽ điều tra tới cùng. Bất luận là ai, trẫm nhất định đòi công đạo cho con chúng ta."
"Nương nương có thai đã được một tháng, chỉ tiếc là... Nương nương còn trẻ, chắc chắn sẽ lại có thôi." Lý ngự y sợ hãi mà nói: "Vi thần tìm thấy trong bát canh gà có ngâm hồng hoa."
"Chắc chắn là Thục phi nương nương, thức ăn trong yến hội lần này do nàng ta phụ trách!" Tố Khanh chỉ thẳng tay vào Thục phi.
"Chuyện này... chuyện này..." Thục phi nôn nóng vẻ mặt tái nhợt: "Yến hội là do thần thiếp và Thần Tần cùng nhau chuẩn bị. Vả lại có nhiều cung nhân thế này rốt cuộc là ai hạ độc cũng không biết được."
"Toàn bộ cung nhân là vì chủ tử mà làm việc, nếu không có mệnh lệnh của chủ tử bọn họ sao dám làm thế? Hơn nữa chung quy Thần Tần sẽ không tự hại chính mình?"
"Thần thiếp không có. Hoàng thượng, người nhất định phải tin thần thiếp!"
Tố Khanh khóc lóc: "Nếu tỷ tỷ không lấy bát canh đó uống, người sinh non là thần thiếp. Trước kia ta hiểu lầm tỷ tỷ, hiện giờ tình nghĩa của tỷ tỷ còn làm thiếp thấy hổ thẹn. Thục phi, ngươi còn không thừa nhận sao? Ngươi có đồng ý cho người khám xét trong cung của ngươi không?"
Lời vừa nói ra, Hoàng thượng lập tức gật đầu.
Chỉ chốc lát sa đã khám xét thấy bã hồng hoa trong cung Thục phi.
Thục phi tự hiểu không còn đường sống, cuối cùng thẹn quá hóa giận, mắng to: "Các ngươi đều là tiện nhân, chính ngươi làm đúng không?"
Hoàng thượng tức giận khép Thục phi vào tội danh giết hại hoàng tự đày vào lãnh cung, tới chết không được ra ngoài.
"Tỷ tỷ, ngươi có thai sao không nói ta biết?" Mọi người rời khỏi chỉ còn mỗi Tố Khanh ở lại, nàng lôi kéo tay ta, nước mắt chảy từng giọt trên mặt: "Chúng ta cuối cùng đã đánh đổ được Thục phi nhưng đứa con của tỷ tỷ lại không còn nữa."
"Tố Khanh, muội không sao là tốt rồi." Nắm tay Tố Khanh, nước mắt nhất thời lăn xuống: "Đứa nhỏ này vốn vô duyên, chẳng qua nó có thể bảo vệ con của muội cũng rất đáng giá."
"Tỷ tỷ, gặp được tỷ trong chốn hậu cung này là chuyện may mắn lớn nhất trong cuộc đời của muội."