Năm 1995, tháng tám nóng như đổ lửa, tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Đây là một tuần đen đủi nhất trong suốt thời kỳ trung học của cô bé mười ba tuổi Tiểu Mạch.
”Đừng đi!”
Cơn gió chiều đã cuốn đi hình bóng của cậu bé thiếu niên kia và cũng cuốn đi những tiếng kêu cứu của Tiểu Mạch.
Trong vùng hoang vu phía sau núi Di Sơn, Tiểu Mạch vì đuổi theo cậu bé Thu Thu đang bỏ trốn mà liều mình nhảy qua một cái khe sâu, nhưng chẳng may ngã xuống đáy. Thật không ngờ cái khe này lại sâu đến vậy, khiến cô bé ngã gãy cả chân!
Tiểu Mạch tuyệt vọng nằm dưới đáy khe, cô biết xương của mình đã bị gãy, từ đùi trở xuống tê liệt. Cô bé cảm thấy trán mình không ngừng chảy máu, liệu rằng sẽ có sẹo không đây? Cô dốc hết sức kêu cứu, phía trên thì hoang vu không một bóng người. Càng đáng sợ là, màn đêm đang phủ bóng xuống mặt đất một cách nhanh chóng, trên đỉnh đầu chỉ thấy một khe hở dài, đám mây đen đặc cuối cùng cũng đã tan đi, vừa may lộ ra chút ánh sáng mặt trăng.
Tiểu Mạch đã gào thét khô cả cổ họng, chỉ có vô vàn tiếng ếch đáp lời cô. Bùn đất dưới chân đầy ẩm ướt, nếu như trời mưa chẳng phải coi như mình sẽ bị chết sao? Cô cố gắng xoa lên đùi mình, vẫn không có cảm giác gì, liệu có phải cắt chân không nhỉ? Sau này sẽ phải ngồi xe lăn ư? Mình mới có mười ba tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu, từ giờ sẽ như thế này mà xuống địa ngục sao?
Cô bé đợi một mạch đến nửa đêm, mới nghe thấy ở phía trên vang lên giọng nói của bố: “Tiểu Mạch?”
Cô đã được cứu rồi.
Xe cứu thương đưa cô bé đến bệnh viện, may mà các bác sĩ đã xử lý hết sức gọn ghẽ nên mới không để lại di chứng gì, nếu như đưa đến bệnh viện chậm một chút e rằng cô bé này sẽ biến thành người tàn phế rồi! Còn vết thương trên trán cô, sau này cũng dần liền lại, không để lại chút sẹo nào.
Tiểu Mạch phải nằm bó bột trên giường hơn hai tháng.
Một tháng sau, cô bé ngày ngày chống nạng đến trường, trở thành đối tượng trêu đùa của cả trường, đến cả những bạn xấu xí nhất cũng đem cô bé ra làm trò cười! Mỗi lần cô bé tập tễnh bước qua cổng trường thì đều cúi đầu ê chề, dường như cả trường trung học đều đang nhìn cô, giống như nhìn một con quái vật bó bột thạch cao đang bước vào. Cô bé thực sự chỉ muốn đeo cho mình một cái mặt nạ, không muốn ai trông thấy mặt mình.
Cô bèn trách bố!
Hai bố con lại cãi nhau một trận, cô chất vấn bố vì sao lúc đó lại bỏ cô lại một mình? Tại sao lại bắt cô một mình đi tìm cái cậu bé kia? Nếu bố thật sự quan tâm đến cô thì đã không để mặc cô đi một mình xa đến như vậy, để cuối cùng cô bị ngã xuống đáy khe suýt chút nữa thì mất mạng.
Vì vậy, cô bé rút ra kết luận, bố không yêu thương cô một chút nào - có lẽ cô không phải con ruột của bố?
Cô bé còn hận cả cái cậu tên Thu Thu ấy nữa.
Cậu bé mười ba tuổi Thu Thu sau khi đã chạy trốn về phía sau của cái khe sâu kia đã tự mình bắt xe buýt để vào thành phố. Cậu dùng nốt mấy chục tệ còn lại để mua vé tàu về quê, hai ngày hôm sau thì về đến huyện nhà, trở về bên ông bố đang phải nằm viện.
Điền Việt Tiến cũng rất sầu não, anh không hiểu sao mình đối xử với cậu bé kia tốt như vậy mà cậu ta lại trốn đi không lời từ biệt, lại còn hại con gái Tiểu Mạch của anh bị ngã gãy chân, suýt chút nữa thì tàn tật suốt đời.
Đúng là đứa chẳng ra gì!
Sau đó, ông Điền lại tiếp tục đi sớm về khuya để phá án, dốc toàn lực vào vụ án sát hại mẹ của Thu Thu. Anh không có thời gian chăm sóc cho cô con gái bị gãy chân, phải nằm trên giường, nên bèn để cho một người cô của Tiểu Mạch dọn đến nhà ở để tiện chăm sóc cho Tiểu Mạch suốt cả ngày.
Chỉ còn vài tháng nữa là hết năm, mỗi lần sân vận động Hồng Khẩu có trận bóng đá, anh lại đến khán đài đó đúng giờ - cái khán đài mà Thu Thu phát hiện ra hung thủ, anh đợi tên ác quỷ đó xuất hiện bên mình. Năm đó, rất nhiều khán giả đã mua trọn bộ vé xem cả mùa, nếu như người đó cũng mua vé xem cả mùa thì chắc chắn hắn sẽ đến khán đài này một lần nữa.
Mặc dù chỉ có Thu Thu nhìn thấy khuôn mặt của kẻ đó, ông Điền cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt đó trong tích tắc, hoàn toàn không nhớ rõ người đó bộ dạng trông thế nào, nhưng anh có một cảm giác - chỉ cần người đó bước đến trước mặt anh, anh sẽ ngay lập tức nhận ra hắn!
Anh biết trên người tên ác quỷ có mùi như thế nào.
Nhưng thật không may, Điền Việt Tiến chờ đợi ở sân vận động suốt ba tháng, bị các fan hâm mộ bóng đá chen lấn suốt ba tháng, chứng kiến đội chủ nhà giành chiến thắng huy hoàng hết trận này đến trận khác, đến khi kết thúc mùa giải năm 1995, đội Thân Hoa đã giành được chiếc cúp vô địch hạng A, thì anh vẫn chưa thấy tên hung thủ đó xuất hiện.
***
Mùa Đông năm 1995 đã cận kề.
Sở cảnh sát phân cho Điền Việt Tiến vụ án khác, anh biết rằng có thể trong một vài năm tới, cũng không thể bắt được hung thủ sát hại Hứa Bích Chân. Kinh nghiệm phá án nhiều năm đã nói cho anh biết, tên ác quỷ đó có thể che dấu bản thân rất tốt, giống như một con hổ ẩn nấp trong cái thành phố rộng lớn này, đồng thời kiềm chế bản năng khát máu, không xuất hiện để tiến hành các vụ việc giết chóc tương tự nữa. Nhưng có một điều anh tin chắc, bất kể tội phạm có lạnh lùng gian xảo tới đâu thì cũng sẽ có ngày để lộ tung tích.
Bất cứ lúc nào rãnh rỗi anh lại lật lại hồ sơ của vụ án mạng đó, đọc lại quyển sổ công tác của mình, xem lại từng ngày từng đêm kể từ cái ngày mùng 7 tháng 8 năm 1995, có khi anh còn nhớ tới cậu bé tên Thu Thu đó.
Dù cho có phải đợi bao lâu - mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm? Dù có phải đợi đến lúc chết đi thì tên ác quỷ đó nhất định sẽ bị tóm gọn!
Anh tin rằng đây không phải là ảo giác.
Kỳ nghỉ hè năm 1996, trước khi mùa xuân tới, Điền Tiểu Mạch nhận được một bức thư gửi từ miền Tây đến
Trên phong bì chỉ có ghi tên và địa chỉ người nhận, không hề có thông gì về người gửi, trên trang giấy là những nét chữ ngay ngắn.
'Tiểu Mạch:
Chào cậu, tôi là Thu Thu đây.
Tôi nghĩ cho dù bây giờ có nói lời xin lỗi, cậu cũng không thể nào tha thứ cho tôi. Hôm đó, tôi ra đi không lời từ biệt, chỉ mong nhanh nhanh về nhà, nhanh được gặp lại bố tôi, lúc đó ông ấy cũng đang nằm viện. Tôi không muốn ở lại nhà cậu một cách vô ích, giống như đợi mẹ đi chợ về mua quà cho vậy, cũng như đợi tin tức về việc bắt được tên hung thủ mà chắc chắn sẽ mãi không bao giờ tới.
Sau khi về quê, tôi mới nghe bố cậu kể qua điện thoại rằng vì đuổi theo tôi mà cậu bị ngã xuống khe, kết cục là bị gãy chân. Tôi rất xin lỗi! Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ không dám nhảy qua, tôi cũng không ngờ rằng cậu lại chạy đi tìm tôi. Xin lỗi nhé! Tôi cứ nghĩ trong lòng cậu luôn muốn đuổi tôi đi, nhìn thấy tôi bỏ đi như vậy có khi còn rất vui sướng. Là lỗi của tôi vì đã hiểu nhầm suy nghĩ của cậu cũng như đã đánh giá thấp sự dũng cảm của cậu. Tóm lại, tất cả là lỗi của tôi, chỉ có điều bây giờ, tôi không có cách nào bù đắp cho cậu được.
Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi! Mặc dù, có thể cậu sẽ không chấp nhận nó.
Tôi chỉ viết đến đây thôi, không cần phải hồi âm thư cho tôi nếu cậu không muốn.
Chúc mừng năm mới!
Tạm biệt!
Thu Thu.'
Đọc xong bức thư này, những oán hận của Tiểu Mạch đối với cậu bé bỗng chốc như tan biến. Cô bé còn ngạc nhiên vì trình độ ngữ văn của cậu rất cao, trong thư sử dụng rất nhiều thủ pháp tu từ, bút pháp đó giống như một chuyên mục ở trên báo mà Tiểu Mạch đã từng đọc.
Có điều, cô bé chẳng bao giờ nghĩ tới việc hồi âm thư cho cậu ta - xem ra cậu ta cũng cả nghĩ rồi.
Hơn nữa, chỗ xương bị gãy cũng đã liền rồi, vết thương trên trán cũng đã biến mất, ngoài nỗi xấu hổ khi phải bó bột thạch cao đến trường ra, dường như cô chẳng còn oán hận cậu ta điều gì nữa.
Sau đó, Tiểu Mạch cũng dần lãng quên cậu bé có tên Thu Thu.
TẬP
Giới thiệu
Đêm mưa như trút nước, người phụ nữ ấy đã bị sát hại ở cửa hàng tạp hóa đối diện " Trường trung học Nam Minh " . Cậu bé Thu Thu tận mắt chứng kiến mẹ mình bị siết cổ đến chết bằng một chiếc khăn lụa màu tím.
Mười lăm năm sau, nhân viên cảnh sát phụ trách vụ án này đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ, vụ án vẫn chưa được phá. Thu Thu vẫn âm thầm đi tìm hung thủ.
Một ngày cậu phát hiện ra chiếc khăn lụa trên người một cô gái, giống y hệt như chiếc khăn lụa đã giết chết mẹ cậu. Cô gái ấy chính là Điền Tiểu Mạch- con gái của nhân viên cảnh sáthình sự đã mang Thu Thu về nhà…
Cửa hàng " Khu Ma Nữ " bí ẩn, nơi bạn có thể mua được bất cứ thứ gì mình muốn, nhưng... đừng bao giờ quay lại lần thứ hai!
Giới thiệu đầu sách:
Giữa chúng ta có một cái khe rất sâu.
Tôi cho rằng, chỉ cần có đủ dũng khí, thì có thể vượt qua được cái khe sâu đó.
Đáng tiếc rằng, đó chỉ là một ảo tưởng, một ảo tưởng chân thực.
Lời Dẫn
Năm .
Tôi ở một nơi bí mật.
Ở đây, tôi có rất nhiều bạn bè, cũng có rất nhiều kẻ địch. Đại đa số họ đều không biết tên của tôi, càng không biết rằng tôi viết tiểu thuyết.
Có biết bao ngày khi sáng tác, tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời u ám, ký ức trong đầu hoàn toàn trống không.
Tôi không ngừng tự hỏi chính mình " Cuộc sống là gì? "
" Chúng ta sinh ra rồi lại chết đi. "
Tôi nghĩ, đó mới là chân lý.
Vậy là, tôi đã tỉnh giấc từ cơn ác mộng mà vĩnh viễn không bao giờ thay đổi- mơ thấy mình đứng trước một cái khe rất sâu, một màn sương mù âm u dày đặc, giống như một ảo ảnh biến hóa khôn ngừng, đang luẩn quẩn xung quanh tôi.
Mỗi lần mê man tỉnh dậy như vậy, có cảm giác như tôi vẫn đang sống ở nhiều năm trước, chỉ có điều trước mắt che phủ một lớp tro bụi mịt mù dày đặc, giống như đang ẩn mình trong đám cỏ hoang um tùm. Cũng chỉ có duy nhất thời khắc này, tôi mới có thể nhớ lại những sự việc trong quá khứ mà giống như đã từng xảy ra ở kiếp trước, ven những cây dây leo sinh trưởng hoang dại giống như mái tóc rối bời của người phụ nữ, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ như đang mê mẩn, nhìn thấy chuyện quá khứ bị chôn vùi xuống lòng đất mười năm trước, nhìn thấy từng màn từng màn ảo giác không thể chân thực hơn.
Trong câu chuyện này chứa đựng tất cả sự thật, cũng bao gồm tất cả ảo giác, đều bị chôn vùi trong " Khu Ma Nữ " .
Hai mươi lăm năm trước.
Năm , Đặng Lệ Quân ra đời.
Năm , Trương Vũ Sinh vẫn còn sống.
Năm , Mã Cảnh Thao bắt đầu nổi tiếng trên màn ảnh.
Năm , rất nhiều người nhớ đến “ Chuyện tình Tokyo “.
Năm , giờ sáng ngày mồng tháng .
Năm , tôi đang làm gì?
Trời mưa to, cơn mưa mùa hè khá lớn. Trời mưa suốt cả đêm, đã trôi rửa sạch cả con phố, cũng vô tình lau rửa hết các chứng cứ quan trọng.
Nửa giờ trước, Điền Việt Tiến vội chạy ra ngoài, ngoái đầu nhìn lại cô con gái Tiểu Mạch tuổi đang trong kỳ nghỉ hè nên vẫn còn đang ngủ say trên chiếc chiếu. Anh đã mất ngủ mấy đêm suy nghĩ về một vụ án mới, thậm chí còn không có thời gian để nó chuyện với con gái yêu, cảm thấy rất áy náy.
Ngồi trên chiếc xe cảnh sát hiệu Santana màu trắng, anh nhắm mắt lại, thể hiện rõ sự căng thẳng kéo dài, áp lực mệt mỏi. Cùng với tiếng mưa to như trút nước ngoài cửa xe, thì anh cũng bắt đầu ngủ thiếp đi cùng với những tiếng ngáy đều đều.
“ Đến rồi“.
Có ai đó đánh thức anh dậy? Hay chính là mảnh đạn của bọn Mỹ - chính là mảnh đạn còn găm sâu trong vết thương trên vai của anh, chỉ cần mỗi khi thời tiết ẩm ướt là anh liền cảm thấy đau nhức, không thể ngủ tiếp được.
Điền Việt Tiến nheo mắt, ngó qua cửa sổ xe bên ghế phụ thấy tấm biển hiệu lớn “ Trường trung học Nam Minh “ treo trước cổng trường.
Ngôi trường trung học nội trú trọng điểm của toàn thành phố đang trong thời gian nghỉ hè nên không còn ai ở lại trường cả, hai bên cánh cổng trường là bức tường cao vây quanh, nối ra cánh đồng hoang vu vắng vẻ đang mưa to như trút nước.
Tiểu Vương- một nhân viên cảnh sát trẻ vội nhắc: “ Chú Điền, không phải bên này, hiện trường vụ án ở dối diện bên đường.”
Điền Việt Tiến bình tĩnh quay đầu lại nhìn sang bên kia đường. Dưới bầu trời mưa dông tối sầm kéo đến, vượt sang bên kia con đường nhỏ, một ngôi nhà mái bằng đơn độc hiện rõ, nằm lẻ loi khác lạ giữa chốn đồng không mông quạnh, giống như một hòn đảo cô độc màu đen trên một đại dương màu xanh bao la vậy. Các công trình, nhà cửa gần nơi xảy ra vụ án, ngoài trường trung học nằm ở phía đối diện sang bên đường, có một nhà máy mà có thể đi bộ khoảng phút là tới nơi. Ở xa xa còn có mấy căn nhà tập thể cũ, nhữngngười sống ở đó đều là những hộ tái định cư mới chuyển đến.
Trời còn đang mưa rất to, chưa thể ngớt ngay được. Ở đó, đang có rất nhiều người dân cũng kéo đến xem để thỏa mãn tính hiếu kỳ, tò mò. Các nhân viên cảnh sát ở đồn công an tại địa bàn xảy ra vụ án vẫn duy trì tốt trật tự ở khu vực này. Điền Việt Tiến điềm tĩnh từ trên xe bật ô bước xuống, băng qua con đường mưa gió bão bùng, ra dấu chào các đồng nghiệp.
Khoảng giờ trước, có một số công nhân làm ca đêm nhìn thấy mấy con chó hoang hướng vào cửa hàng tạp hóa sủa ầm lên. Họ cũng thấy cửa kéo của cửa hàng không khóa. Trong số họ, có một công nhân đã bạo gan chui vào trong, như muốn “ tiện tay dắt dê”, định bụng ăn trộm ít thuốc lá hoặc ít ra cũng để nhìn trộm cô chủ ngủ nhưng ngay khi vào ông ta đã phát hiện thấy thi thể cô chủ nằm dưới sàn rồi.Typer: Trầm Vân. [Truyện chỉ được type tại Diễn đàn ]
Cửa kéo vẫn mở một cửa, Điền Việt Tiến đeo găng tay màu trắng, khom lưng chui vào bên trong cửa hàng tạp hóa. Vào trong, anh thấy các kệ hàng với đủ loại hàng hóa với những vẻ lung linh đẹp mắt, có cả các loại thuốc thơm và rượu quê mà anh thích nhất. Ngoài các vật dụng hàng ngày như giấm, gạo, dầu, muối…, phía trên còn có rất nhiều sách lậu, băng video, các loại truyện tranh mà con gái anh yêu thích, như truyện “ Bảy viên ngọc rồng “, cho đến các loại văn phòng phẩm khác như bút xóa, sổ ghi chép, cục tẩy…. Tất nhiên cửa hàng tạp hóa này mở ra là để bán cho các em học sinh ở ngôi trường đối diện bên kia đường. Nếu không ở cái nơi quỷ sứ này thì có thể buôn bán được gì nữa.
Các nhân viên kĩ thuật hình sự đang trong quá trình điều tra, làm rõ vụ án. Tại hiện trường chỉ có một mình Điền Việt Tiến, có nhiều dấu chân xáo trộn trên mặt sàn, đây chính là những chứng cứ rất quan trọng đối với vụ án mạng.
Điền Việt Tiến cẩn thận đi quanh kệ hàng đó, nhìn thấy người bị sát hại nằm trên mặt sàn.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người này.
Người bị sát hại là một cô gái. Cô ấy đã trở thành thi thể người chết, Điền Việt Tiến tiếc thương mà than lên: “ Tại sao lại là một thi thể?”
Đáng ghét, tại sao lại đau đến khó chịu như này? Không chỉ là do vết thương cũ trên vai khiến anh cảm thấy đau đớn mà cả phần ngực dường như cũng cảm thấy đau nhức bởi sự kích thích từ thi thể người chết kia, khiến anh như có thể nằm chết ngay bên cạnh thi thể này. Đợi anh em đồng nghiệp vào trong để thu dọn hiện trường… Thi thể người chết ở tư thế nằm ngửa trên mặt sàn phía sau các kệ hàng, đầu hướng về phía cửa kéo của cửa hàng, chân hướng về bức tường phía sau. Trên tường có một cánh cửa gỗ, bên cạnh có dán mấy tờ họa báo điện ảnh, bên trong rất có thể là phòng nhỏ cách biệt mà người chết trước đây vẫn thường ngủ đêm ở đó.
Tay trái của cô gái giơ lên phía trên đầu, tay phải rủ xuống dọc theo chân phải, chân trái hơi co nhẹ, giống như một tư thế khiêu vũ nào đó. Cô gái mặc một chiếc váy ngủ dài đến đầu gối màu phấn hồng. Ở vùng ngoại ô như này thì có lẽ trông cô gái này trước kia sẽ rất làgợi cảm, cuốn hút. Đôi dép nhựa cô gái đi đã bị đạp rơi ra, nằm ở góc tường, trên sàn nhà còn lưu lại mấy vệt trượt nhẹ của đế giày, chứng tỏ lúc gặp nạn đã xảy ra sự giằng co trong khoảng thời gian rất ngắn. Nhưng trong cửa hàng tạp hóa không hề thấy các dấu vết cho thấy có sự phá hoại đồ đạc, xem ra sự giằng co, chống đỡ khi đó cũng không đủ mạnh mẽ, quyết liệt. Có thể cô gái đã bị sát hại rất nhanh chóng, cả quá trình này có khi chỉ diễn ra trong thời gian chưa đầy một phút.
Điền Việt Tiến ngồi xổm, cúi đầu quan sát kĩ lưỡng vạt váy và áo mặc của cô gái thấy không bị xé rách, quan sát phần chân, đùi lộ ra nhưng không có dấu hiệu bị xâm hại tình dục.
Vì sao không bị xâm hại tình dục?
Một câu hỏi lóe lên trong đầu khiến anh cảm thấy hơi xấu xa.
Vì…, cô ấy- cô gái đã chết nằm trên sàn nhà, là một người phụ nữ có sức cuốn hút mê hồn, với mái tóc dài gợn sóng rất xinh đẹp, hợp mốt, giống như thác nước đổ xuống sàn nhà, như đang tạo dáng rất đẹp để chờ ống kính của nhiếp ảnh gia.
Một đồng chí cảnh sát ở đồn nói, người phụ nữ này ba mươi tuổi, nhưng trông có vẻ như chưa đến hai mươi tám tuổi, có một số người vẫn giữ vẻ trẻ đẹp mãi mặc dù không cần trang điểm gì.
Đôi nôi đã chuyển màu tím tái, da trắng nhợt, khẩu hình miệng vẫn như muốn nói điều gì, chết mà không nhắm mắt.
Lông mày Điền Việt Tiến bỗng giật giật, anh thực sự không thể ngờ được, ở cái tạp hóa hoang vu này, lại có một người phụ nữ đẹp nằm ở đây như vậy, đáng tiếc là cô ấy đã trở nên lạnh giá, cứng đờ.
Nhưng, điều cuốn hút nhất, đó không phải là chiếc váy sặc sỡ, cũng không là dáng người thiết tha, gợi cảm, càng không phải là đôi mắt đang mở to, mà là…
Chiếc khăn lụa.
Chiếc khăn lụa màu tím.
Trên chiếc cổ gầy guộc của cô gái, có quấn một chiếc khăn lụa màu tím.
Cả một đời làm án với đủ loại các vụ án giết người, đã tận mắt chứng kiến vô số hiện trường các vụ án nhưng Điền Việt Tiến chưa từng nhìn thấy tang vật phạm tội như thế này bao giờ- một chiếc khăn lụa đẹp đến mức khó tả. Dưới ánh đèn lờ mờ tại cửa hàng tạp hóa, phản chiếu vẻ rực rỡ của chiếc khăn lụa đẹp làm sao. Chiếc khăn lụa không chỉ có một màu tím mà còn lẫn cả màu trắng, như thể các hoa văn kì diệu trên một cây sum xuê cành lá, toát lên vẻ đậm phong cách vùng miền Tây, giống như một vòng ngọc trai màu tím, tôn thêm nhan sắc đẹp mê hồn của người phụ nữ sống mãi với đời. Từ thân thể người phụ nữ kia, đến đôi mắt to, đến chiếc khăn lụa lạ kỳ cùng tỏa ra ánh hào quang diệu kỳ mê mẩn, dường như có thể làm bỏng mắt người nhìn.
Anh đã cố gắng giữ bình tĩnh, không giẫm lên bất cứ thứ gì tại hiện trường vụ án. Nhưng anh cũng phát hiện thấy có một điểm nghi vấn: giữa tiết trời mùa hè như này liệu ai lại quàng chiếc khăn lụa như vậy? Nhất là khi về đêm, cô chủ mặc chiếc váy ngủ, quấn chiếc khăn lụa càng thấy rõ vẽ khác thường. Anh tiến đến quan sát thật kĩ, phát hiện chiếc khăn quàng quanh cổ rất chặt, như thể siết chặt sâu vài trong da thịt của cô ấy vậy.
Trong phút chốc, Điền Việt Tiến bỗng lóe lên suy diễn: có thể tại cửa hàng tạp hóa trong một đêm mưa gió bão bùng, một đôi tay to khỏe, dùng chiếc khăn lụa màu tím thần bí siết chặt cổ của cô chủ từ phía sau. Hung thủ cứ đứng phía sau cô chủ một hồi lâu, dùng chiếc khăn lụa siết chặt dần dần vào cổ cô ấy cho đến chết.
Tuy chỉ là chiếc khăn lụa mỏng nhưng với chất liệu sợi tự nhiên, tính dai của lụa tơ tằm rất tốt, thời kì cổ đại còn được dùng để làm áo giáp.
Có chiếc khăn quàng cổ loại tốt đủ sức giết chết một người phụ nữ.
Nếu chiếc khăn lụa màu tím đó là vật dụng tạọ nên cái chết cho người bị hại - thì quả thực đây là công cụ phạm tội đẹp nhất mà bao năm qua anh chưa từng gặp. Nó cũng rất phù hợp với người bị hại - một người phụ nữ đẹp đến mê hồn.[Truyện chỉ được type tại ]
Điền Việt Tiến theo phản xạ tự sờ lên cổ mình, như thể đang có con rắn độc lạnh toát đang bò từ từ lên người anh vậy, rồi lại quấn quanh thật chặt, kiểm soát toàn bộ cơ thể anh…
Điền Việt Tiến rời mắt khỏi chiếc khăn lụa, hướng lên khuôn mặt xinh tươi của người phụ nữ đã chết kia, đúng là đôi mắt đẹp mê hồn.
Bên dưới cặp lông mi dài là đôi mắt to, sáng ngời. Truyền thuyết kể rằng đồng tử trong con mắt có thể lưu lại những hình ảnh mà trước lúc chết nhìn thấy được, giống như cái máy ảnh chụp được khuôn mặt của hung thủ. Thật không may mắn, thủy tinh thể đã bắt đầu vẩn đục. Điền Việt Tiến lại nhận định rằng hung thủ có thể đã đứng ở phía sau. Vậy thì đừng hy vọng có thể nhìn được thứ gì trong mắt của người chết kia.
Nhưng có vẻ anh đã thấy điều gì chăng?
Đôi mắt rất đẹp của người chết đã mãi mãi không thể nhắm lại được. Để có thể có câu trả lời cuối cùng cho kịch bản này, liệu cô ấy vẫn đang suy nghĩ: Vì sao, vì sao chiếc khăn lại quàng lên cổ của mình? Vì sao lại làm như vậy? Còn chưa thể tin được? Cũng không tin mình lại có thể chết ngay trong đêm nay, không thể tin kẻ giết hại mình lại là người kia hay là hồn ma…
Với thời gian hơn hai mươi năm làm nghề cảnh sát, điều tra trinh sát biết bao hiện trường các vụ án giết người, trong đó có rất nhiều vụ án giết người đẫm máu cực kỳ thê thảm, đôi khi khiến cho các đồng nghiệp trẻ của anh phải nôn mửa ngay tại hiện trường nhưng cũng không làm anh động lòng. Nhưng vào buổi sáng sớm hôm nay trong cơn mưa mùa hè này, tại cửa hàng tạp hóa ở một vùng ngoại ô, một thi thể người chết không có lấy một giọt máu nhưng lại có thể khiến anh cảm động đến ghê gớm.
Họ đang mong ngóng, đợi chờ các nhân viên kĩ thuật hình sự đến, sợ rằng trời mưa lớn sẽ khiến họ trì hoãn trên đường đến hiện trường. Mỗi khi có mặt ở hiện trường vụ án, trong lúc anh em đồng nghiệp đều bận thu thập chứng cứ và chụp ảnh lại, Điền Việt Tiến luôn là người lặng lẽ quan sát từng chi tiết dễ dàng bị bỏ qua nhất. Anh lật xem tỉ mỉ kệ hàng, đeo găng tay sờ lên tủ quầy. Không biết là có đồ vật nào bị mất trộm hay không, nhưng xem ra thì thấy các kệ hàng này không bị đảo lộn. Cửa hàng tạp hóa nhỏ được dọn dẹp khá sạch sẽ, tất cả hàng hóa đều được sắp xếp ngăn nắp theo từng hàng lối, nhìn màu sắc cũng rất hài hòa, bên cạnh cửa kéo của cửa hàng có để vài chậu cây, khiến cho người ta có cảm giác ấm cúng như ở nhà. Trên tường còn dán mấy tờ báo hải ngoại của các minh tinh điện ảnh như Trương Quốc Vinh, Lưu Đức Hoa, như muốn lôi cuốn các học sinh đến với cửa hàng. Thật là một người phụ nữ ân cần, chu đáo.
m thanh gì vậy?
Rõ ràng là động tĩnh phía sau kệ hàng, mọi người ai nấy đều ở phía ngoài cửa kéo, trong cửa hàng tạp hóa chỉ có một mình anh vào, lẽ nào người chết sống lại, đang bò trong đó?
Điền Việt Tiến cẩn thận quay ra phía kệ hàng, người đẹp vẫn đang nằm yên lạnh giá trên sàn nhà, chiếc khăn quàng trên cổ cô ấy giống như con rắn cứng đờ, vẫn giữ yên ở đó, không lay động gì.
Quả nhiên, anh nghe thấy một âm thanh, rõ ràng có người, ở trong phòng bên ở phía sau.
Hay... chính là hung thủ?
Anh không hốt hoảng cũng chẳng vội vàng, liền rút súng ra. Anh như nín thở đi nhẹ vòng quanh người chết kia, khẽ sờ vào nắm cửa nhỏ sang phòng bên. Cửa này đã bị khóa rồi, có lẽ nào hung thủ đã tàn nhẫn giết chết người phụ nữ kia, mà không bỏ chạy, còn tự khóa mình lại ở hiện trường hay sao? Thôi đợi đồng đội đến phát hiện xem sao? Có vẻ khác thường!
Anh để súng dựa vào tường phía bên cửa, nhưng tránh chỗ nấy tờ họa báo điện ảnh. Vì trên tờ họa báo có lỗ thủng, có thể trước kia nó vốn là cái cửa sổ bên trong, sau này dùng tờ họa báo để thay cho việc dán tấm kính lên đó.
Phía bên trong cửa không thấy âm thanh nào nữa, nhưng anh tin chắc bên trong có người. Anh dựa lưng vào tường nhìn thi thể người chết nằm trên sàn. Khi đó anh xuất hiện một ảo giác khác, dường như không phải anh đang nhìn người chết mà là người chết đang nhìn chằm chằm anh.
Không đợi thêm nữa, cũng không kịp gọi mọi ngườiở phía ngoài vào cùng hỗ trợ, anh liền gọi lớn vào phía trong cửa: “ Ra đây ngay!”
Tuy nhiên, vừathét xong thì anh liền cảm thấy hối hận - cánh cửa nhỏ đã được khóa từ phía ngoài thì người ở trong làm sao có thể tự ra được.
Anh lại đảo mắt nhìn người đẹp đã chết một lượt, phát hiện thấy ở góc tường bên cạnh có để một chùm chìa khóa. Anh liền đi khom ra chỗ đó, cẩn thận nhặt chùm chìa khóa lên. Chìa khóa to nhất là để mở cửa kéo, xem ra có khi vào lúc nửa đêm chính là cô chủ đã tự tay mở cửa cho hung thủ vào nhà, rõ ràng không thể là người lạ được. Ngoài ra còn có chiếc chìa khóa nhỏ nữa, có lẽ là chìa khóa của tủ quầy hàng và chỗ để tiền mặt chăng.
Chìa khóa cuối cùng, xem ra rất giống chìa khóa phòng bên trong.
Điền Việt Tiến tay phải giữ chặt súng hướng về phía cửa phòng bên cạnh, tay trái cầm chiếc chìa khóa, từ từ cắm vào ổ khóa trên cánh cửa phòng.
Khóa đã được mở…!
“Không được cử động!”
Giống như một pho tượng chiến đấu, anh cầm chắc khẩu súng hướng thẳng về phía bên trong cửa hơi lờ mờ; chỉ nhìn thấy một căn phòng ngủ nhỏ xíu, một chiếc giường gỗ sạch sẽ đơn giản và… còn có một cậu thiếu niên nữa.
Cậu ta? Hung thủ?
Sau khi quan sát rõ khuôn mặt của cậu thiếu niên này, anh liền lắc lắc đầu.
Cậu thiếu niên co quắp trên sàn nhà ở phòng bên cạnh, hai tay ôm lấy vai, tỏ vẻ run rẩy trước sự xuất hiện bất ngờ của một người đàn ông. Cậu bé nhìn thấy rõ một người đàn ông trung niên vừa mới đột nhập vào phòng, cũng nhìn rõ khẩu súng lục K đen sì đang nằm trong tay anh ta. Nếu không phải anh ta mặc cảnh phục màu xanh trên người thì cậu nhất định cho rằng đó chính là hung thủ quay lại “diệt cỏ tận gốc “ để tránh hậu họa.
“Cháu là ai?”
Điền Việt Tiến thu súng về gần người, vẫn giữ tư thế phòng vệ, đưa ánh mắt quan sát một lượt, khẳng định không thể có thêm một người thứ ba còn sống trong cửa hàng này nữa.
Cậu thiếu niên tầm khoảng mười ba, mười bốn tuổi, trông dáng vẻ đang vào độ tuổi dậy thì, quanh miệng đã xuất hiện ít râu nhạt, yết hầu hơi nhô ra, mặt mũi trong vẫn giống như trẻ con. Bỗng Điền Việt Tiến lại nhớ về cái tuổi của anh ngày xưa. Thời đó, có rất nhiều các cô gái trong thương thầm nhớ trộm anh.
Cậu bé này có dáng người cao gầy, diện mạo trông khôi ngô tuấn tú, da trắng, sống mũi thẳng, đường nét rõ ràng; để kiểu đầu học sinh hơi ngắn một chút. Chỉ có điều môi của cậu ta hơi bị nứt nẻ toác ra hoặc có thể do tự cắn vào môi mình. Cậu bé không trả lời một câu hỏi nào của anh; mắt mở to, sáng, có vẻ như giống đôi mắt của người phụ nữ đẹp nằm chết ở cửa hàng này.
Đúng, Điền Việt Tiến phát hiện đôi mắt của cậu bé này với đôi mắt của người chết đằng kia rất giống nhau, khuôn mặt cũng có khá nhiều điểm giống nhau.
Không thể thế? Anh lắc lắc đầu, chẳng phải là người phụ nữ đã chết ở bên kia vẫn sống độc thân hay sao? Tại sao lại có thêm một cậu bé này nữa.
Vẻ mặt của cậu bé có vẻ hơi đờ dẫn, có lẽ tư thế này đã được giữ nguyên trong khoảng thời gian khá lâu. Điền Việt Tiến cầm tay cậu bé kéo ra ngoài.
Cậu ta đi có vẻ hơi xiêu vẹo. Chỉ với một động tác đơn giản, Điền Việt Tiến đã cõng cậu bé trên vai, cảm giác như chưa nặng đến năm mươi cân.
Điền Việt Tiến đảo qua một vòng quanh người chết nằm trên sàn. Khi đến gần, cậu bé cúi đầu nhìn thấy người phụ nữ này, bắt đầu run rẩy lập cập từ phía sau lưng anh, rồi bắt đầu nghe tiếng thở dốc, mắt ướt lệ, rơi từng giọt trên vai của Điền Việt Tiến.
“Cô ấy là người như nào với cháu?”
Điền Việt Tiến liền hỏi một câu, nhưng cậu bé không nói một lời, nhắm mắt lại.
Các nhân viên điều tra hiện trường cũng đều đã đến rồi, họ cảm thấy ngạc nhiên nhìn Điền Việt Tiến đi ra từ cửa hàng tạp hóa, không thể nghĩ rằng lại còn cõng thêm một cậu bé trên vai nữa.[Truyện chỉ được type tại ]
Ngẩng mặt lên nhìn thấy trời còn mưa to, không thấy ngớt, mưa trút nước như muốn trùm lấp thế giới, lấp cả chốn hoang vu nơi này.
Cố gắng chịu đựng cơn đau ở vết thương trên vai, vượt qua đám đông đang cầm ô đứng xem xung quanh, Điền Việt Tiến cõng cậu bé, băng qua mưa dông lạnh giá để đi đến cổng Trường trung học Nam Minh. Anh để cậu bé ngồi vào trong xe cảnh sát, nhẹ nhàng ngồi cạnh cậu ta, chú ý nhìn kĩ khuôn mặt nửa trẻ con nửa người lớn của cậu bé này.
Một ảo giác dai dẳng mà chân thực.