Ngày đầu tiên trợ lý Phùng nhậm chức, thái độ làm việc rất hăng hái, sáng sớm đã xuất hiện trước cửa nhà Điền tiểu thư thân yêu, nở nụ cười sáng lạn với mắt mèo: "Điền tiểu thư, chào buổi sáng, tôi tới đón cô đến studio đây."
Cửa mở ra, nụ cười của Phùng Đống Đống cứng đờ trên gương mặt, nhìn chòng chọc vào cơ ngực săn chắc và cơ bụng tám múi trước mặt mà nuốt nước miếng, vô thức lùi lại phía sau hai bước, nhìn lên bảng số nhà, sợ hãi thiếu chút nữa quỳ xuống.
"Đây có phải là nhà... nhà của Điền, Điền tiểu thư không?"
Tiết Linh Kiều đứng dựa cửa, quan sát anh ta từ trên xuống dưới, bắt đầu điều tra hộ khẩu: "Anh là ai?"
Phùng Đống Đống bị cái nhìn chăm chú của anh làm cho da đầu tê dại, rụt cổ đáp: "Tôi là trợ lý của Điền tiểu thư, Phùng Đống Đống, Đống ở đây là lạnh lẽo, mẹ tôi sinh ra tôi vào mùa tuyết rơi nhiều."
"Bộ dạng này của anh quả thật khiến trái tim người ta nguội lạnh."
Phùng Đống Đống gượng cười hai tiếng, trong lòng phát điên, chuyện lớn đây, trong nhà Điền tiểu thư nhà anh ta mới sáng sớm đã xuất hiện một người đàn ông nửa thân trần! Lòng dạ Điền tiểu thư nhà anh ta chỉ lớn như quả trứng chim cút, gian tình bị phá vỡ nói không chừng sẽ kéo anh ta đến hộp đêm cùng uống rượu.
Nhất thời trong lòng Phùng Đống Đống gió nổi mây phun, đang lúc vô cùng khẩn trương thì nghe được tiếng của Điền Tịnh Thực, "Tiết yêu quái, nếu ngoài cửa là một người trông giống con khỉ từ vườn bách thú trốn ra thì cho anh ta vào, đó là trợ lý của tôi."
Phùng Đống Đống băn khoăn lo lắng đi vào, trông thấy dáng vẻ tàn hoa bại liễu như không ngủ đủ giấc của Điền Tịnh Thực, lại bắt đầu lắp bắp: "Điền, Điền, Điền tiểu thư, tối qua cô ngủ không ngon à?"
Điền Tịnh Thực ngáp một cái, khổ não không thôi: "Lăn qua lăn lại cả tối không ngủ được."
Phùng Đống Đống nuốt nước miếng, quan sát người đàn ông ngửa đầu uống nước trước tủ lạnh, trong bụng thầm than, Điền tiểu thư đúng là Điền tiểu thư, có thể tìm được người đàn ông mạnh mẽ vừa đẹp trai vừa có vóc dáng như thế... Ô, hình như anh ta đã gặp ở đâu đó rồi?
Điền Tịnh Thực cầm bữa sáng ăn, thấy Phùng Đống Đống cứ nhìn chằm chằm Tiết Linh Kiều, nói dóc mà mắt không chớp: "Anh biết đấy, anh em họ nhà tôi có mười tám người, anh ta chính là một trong số Thập Bát La Hán ấy. Đừng để ý tới anh ta, mấy ngày nữa anh ta sẽ đi, anh cứ coi như anh ta không tồn tại."
"Ồ."
Phùng Đống Đống gật đầu, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, vội vàng lấy điện thoại di động ra lên diễn đàn xác nhận, không nhịn được hưng phấn hỏi: "Anh họ, anh có phải chính là 'Nam thần thư viện' trên diễn đàn hai ngày nay không?"
Nói xong, giơ điện thoại lên như dâng vật báu, trên màn hình đúng là tấm ảnh Tiết Linh Kiều bị chụp lại trong thư viện.
Điền Tịnh Thực giật mình ngẩng đầu, sau khi nhìn tấm ảnh, cực kỳ khinh bỉ lườm Tiết Linh Kiều một cái. Này, anh không thể an phận một chút à? Chẳng lẽ muốn bước chân vào giới nghệ sĩ?
Tiết Linh Kiều cầm lấy điện thoại, nhíu mày: "Không thể xóa được sao?"
Phùng Đống Đống định nói khong thể, nhưng nhìn khuôn mặt toát lên hào quang nam thần của Tiết Linh Kiều, cuối cùng như bị mê hoặc nói: "Có thể xóa, dùng kỹ thuật hack vô địch của tôi. Nhưng mà ảnh gốc trong máy người chụp nên vẫn có thể bị gửi lại."
"Anh là hacker?"
"Biết chút thôi, chẳng qua nếu anh họ có vấn đề gì về máy tính, Đống Đống có thể trợ giúp bất cứ lúc nào!"
Tiết Linh Kiều cười gật đầu, sau đó lễ phép rời khỏi phòng khách. Phùng Đống Đống mang vẻ mặt hám trai nhìn theo hướng anh đi, hồi lâu không lấy lại tinh thần.
Điền Tịnh Thực ho nhẹ hai tiếng, không mặn không nhạt ném ra một câu: "Trợ lý Phùng, đừng nhầm lẫn chủ nhân của anh."
Phùng Đống Đống lúc này mới nhớ đến mục đích mình đến đây, lập tức trở nên hưng phấn.
"Điền tiểu thư, mười giờ sáng nay sẽ quay bộ phim "Tuyệt Sắc", bốn giờ chiều thử vai "Căn phòng trong truyền thuyết", đặc điểm lớn nhất của nhân vật này chính là xinh đẹp, đạo diễn nói không phải cô thì không được."
Trong lòng Điền Tịnh Thực ngọt ngào hưng phấn, lại miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo: "Đúng là không có thách thức."
Phùng Đống Đống vô thức trả lời: "Cô cũng không có kỹ năng diễn mà."
Kết quả chế giễu bà chủ chính là trừ một túi mì gói.
***
Trước khi ra ngoài, Điền Tịnh Thực đột nhiên nhớ tới Tiết Linh Kiều. Mấy hôm trước người này tìm cô mượn điện thoại, thiếu chút nữa cô đã phấn khích thét chói tai, tốt quá rồi, yêu quái đã tìm được đồng bạn, cuộc sống bị bóp méo của cô có thể quay trở lại quỹ đạo rồi! Khi cô kích động hỏi anh muốn gọi cho ai, anh thong thả lấy một tờ giấy trong túi đặt lên bàn. Điền Tịnh Thực cầm lên xem, bên trên viết bốn chữ lớn vô cùng khí thế: Làm giấy chứng minh!
Điền Tịnh Thực ỉu xìu, nhưng cũng không khỏi không bội phục giơ ngón cái.
Muốn sống trong xã hội hiện đại, anh cần phải có một thân phận hợp pháp.
Khi Điền Tịnh Thực nhìn thấy hộ chiếu của anh, nước vừa uống thiếu chút nữa phun ra. Được đấy, chẳng những anh biết chợ đen, còn biết giả làm một người Mỹ gốc Hoa, quả nhiên thông minh. Nhưng mà, cô nhìn cái tên trên hộ chiếu, "Tiết Linh Kiều, cái tên đã dùng mấy trăm năm cũng không đổi ư, nếu gặp phải người quen thì làm sao? Xác suất xảy ra tình trạng ông nội và cháu trai lớn lên giống nhau trong phim, thực tế cũng có."
Tiết Linh Kiều thong thả ung dung thu lại đủ giấy tờ chứng nhận: "Tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ tên của mình."
Điền Tịnh Thực nghĩ tới đây, vào phòng Tiết Linh Kiều, thấy anh còn đang xem "Vua Hải Tặc" trên laptop, cười lạnh: "Khi tôi xong việc về, anh có thể thấy cảnh Going Merry bị đốt cháy đấy, tạm biệt."
Tiết Linh Kiều không nói gì, ôm laptop, trên người có đức hạnh trạch nam không thể cứu vãn. Điền Tịnh Thực hoàn toàn không biết nói gì với anh, trong nhà đại mỹ nữ mà xem Anime, đáng đời vẫn còn độc thân năm trăm năm.
Sau khi Điền Tịnh Thực đi, Tiết Linh Kiều đáng nhẽ khoác trên mình chiếc áo trạch nam nhanh chóng tắt Anime, mở trình duyệt, nhập vào cụm từ tìm kiếm "nam thần thư viện", trang web hiện ra liên tiếp tấm ảnh Tiết Linh Kiều bị chụp ở thư viện bằng điện thoại, bên dưới có vô số người tương tác với người post bài, trái tim dao động và những ánh mắt nóng bỏng, cách màn hình cũng có thể tỏa ra.
Lầu một: Ôi ôi, đẹp trai quá, cướp ngay đậu hũ nam thần mười con phố.
Lầu hai: Đây là thư viện nào thế, xin thông tin, xin được tổ chức gặp ngẫu nhiên!
Tiết Linh Kiều không hiểu lắm về thời đại này, hiện tại nhận thức sơ sơ của anh đó là phụ nữ không cần bó chân.
Thời gian buồn chán trước kia anh che dấu ưu thế của mình, nhưng thời đại Internet ngày nay, trái lại nó trở thành uy hiếp của anh. Thời gian anh ở lại trong đám đông càng dài, càng dễ dàng để lộ.
Trực giác của Tiết Linh Kiều nói cho anh biết, kẻ thù của anh ở cách đây không xa, hơn nữa hắn không đến, Tiết Linh Kiều chỉ có thể tự mình đi.
Sáng sớm ngày thứ Tư, Điền Tịnh Thực mặt thối đeo kính lớn và bịt khẩu trang ngồi trên xe lăn, dưới sự chỉ huy của y tá trưởng, được bốn cô y tá đẩy ra ngoài.
"Bộ dạng này của tôi không muốn bị phóng viên chụp lại."
Y tá trưởng đeo mặt nạ cười trăm năm không đổi điềm đạm nói: "Cô yên tâm, biện pháp bảo mật của bệnh viện chúng tôi rất tốt."
Điền tiểu thư vừa được đẩy ra cửa chính, thiếu chút nữa bị ánh đèn chớp nhoáng bốn phương tám hướng làm cho mù mắt.
Ồ, biện pháp bảo mật quả nhiên làm rất tốt đấy!!!
Các ký giả tưởng rằng có thể chụp lại gương mặt hốc hác hoặc hình ảnh gãy chân cụt tay của cô. Nhưng Điền Tịnh Thực ngồi xe lăn tuy sắc mặt nhợt nhạt, thoạt nhìn lại có vẻ mập ra, bị tai nạn nằm viện mà càng ngày càng xinh đẹp. Ai mà thèm xem cô làm dáng xinh đẹp ở đây, tập thể các phóng viên muốn đập ngay máy chụp hình.
"Điền tiểu thư, vụ tai nạn tạo thành tổn thương lớn nhất với cô ở đâu?"
"Ở trái tim, bây giờ nhịp tim tôi rất dễ tăng nhanh, có thể nghe rõ tiếng tim đập."
"Xin hỏi Điền tiểu thư, ngày xảy ra tai nạn là hôm cô bị bạn trai từ chối lời cầu hôn, bây giờ cô có hận anh ta không?"
"Ông Trời đã cho tôi sinh mạng thứ hai, tôi sẽ dùng sinh mạng đáng quý này để oán thù, tình yêu không phải thứ duy nhất."
"Điền tiểu thư, lúc đó ông chú báo cảnh sát có nói, tại hiện trường vụ tai nạn có một fan hâm mộ biến thái thừa dịp cô mê man đã cưỡng hôn cô, cô có ý kiến gì về chuyện này không?"
Có chuyện như thế sao? Tại sao không ai nói cho cô biết?!
Điền Tịnh Thực sửng sốt lập tức phản ứng, giơ ngón út khiêu khích về phía ống kính: "Có bảnh lãnh thì đến hôn tôi lần nữa đi."
"Vậy Điền tiểu thư có muốn chia sẻ gì với fan hâm mộ?"
Điền Tịnh Thực trầm tư, nghiêm túc nói: "Tai nạn có thể chữa cận thị và bệnh loét dạ dày."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau hồi lâu, đồng thời cười to: "Điền tiểu thư thật biết nói đùa, ha ha ha ha."
Các ký giả chỉ muốn chụp lại gương mặt sẹo của cô, hoặc thấy cô có biểu cảm xấu hổ muốn chết, ai muốn nghe cô ở đây nói luyên thuyên, cái gì mà nhịp tim tăng nhanh lừa gạt ai hả?! Bây giờ cô mới xuất viện lại không thể dùng tin cô cầu hôn bị từ chối, nếu thế sẽ bị nhân dân quần chúng đứng bên phía đỉnh cao đạo đức mắng cho chết. Các ký giả mất công đi một chuyến, chỉ có thể nhàm chán hỏi thăm mấy câu về tình trạng thân thể cô, lại chúc cô mấy câu, sau đó chẳng còn hứng thú giải tán.
-
Chuyện đầu tiên sau khi Điền Tịnh Thực về nhà chính là chất vấn mẹ - quý bà Thu Mỹ Vân, làm sao không nói cho cô biết có fan hâm mộ biến thái cưỡng hôn trong lúc cô mê man cơ chứ? Đây chính là nụ hôn đầu cô đã giữ hai mươi tám năm, lại bị một tên biến thái chạy từ đâu ra nhặt được tiện nghi, ngẫm lại thì thấy bức bối... Không biết có người nào báo cảnh sát bắt hắn chưa?
Quý bà Thu Mỹ Vân cuối cùng cũng hiểu: "Gì?! Hẹn hò bảy người rồi còn giữ nụ hôn đầu, thế nên lần nào con bị đá cũng có nguyên nhân cả."
"Nhưng con có một nguyên tắc, hẹn hò ba tháng thì nắm tay, hẹn hò sáu tháng thì hôn. Loại đàn ông sáu tháng cũng không chờ được thì con cần làm gì? Cả thể xác và tinh thần con phải hoàn toàn giao cho chồng tương lai, con không muốn giống mẹ chưa cưới đã có thai, bị bà ngoại đuổi ra khỏi cửa cắt đứt quan hệ."
Con người tuyệt vời [] này rốt cuộc từ thời đại nào xuyên không đến vậy? Quý bà Thu Mỹ Vân lắc đầu, lười chẳng muốn lãng phí nước bọt, vội đẩy con gái vào nhà tắm ngâm nước lá bưởi để tẩy rửa vận xui.
[] Nguyên văn là "奇葩" - kỳ ba, ý chỉ đóa hoa kỳ lạ mà xinh đẹp, thường dùng để hình dung tác phẩm nghệ thuật xuất sắc không tầm thường hoặc nhân vật cực kỳ xuất chúng.
"Không cần đâu, tai nạn nghiêm trọng vậy mà xương con còn chẳng gãy, còn tắm nước lá bưởi gì nữa?"
"Điều này chứng minh mạng con lớn, không thể chứng minh con không xui xẻo, không xui xẻo mà con bị từ chối cầu hôn, không xui xẻo mà người ta lái xe lại đâm vào con?"
Ông bố là lão Điền ở bên cạnh hát phụ hoạ: "Đúng vậy, không xui xẻo mà con bị tên biến thái cưỡng hôn à?"
Điền Tịnh Thực kêu thảm, đập đầu vào tường: "Vì sao con không mất trí nhớ! Sao không mất trí nhớ cơ chứ!"
Lão Điền tiếc nuối xoa đầu con gái: "Bởi vì tình huống mất trí nhớ không phải sắp xếp cho nữ phụ."
Điền Tịnh Thực ở bệnh viện hơn một tháng, không hề giống như người ngoài nói là hôn mê bất tỉnh, mà do cứ bám lấy không chịu đi. Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Thánh Maria có điều kiện rất tốt, đồ ăn ngon, có vô tuyến kết nối mạng, còn có giỏ hoa quả ăn chẳng hết ngoài hành lang. Trừ những người thân thuộc, những người không có nhiệm vụ không được phép thăm hỏi. Trên mạng đâu đâu cũng là tin tức liên quan đến tai nạn của cô, cho dù có mấy tiếng nói nhắc đến chuyện cô bị từ chối lời cầu hôn cũng nhanh chóng chết chìm trong nước miếng của quần chúng tốt bụng.
Ngay cả quý bà Thu Mỹ Vân khó giải quyết nhất cũng không tìm mình tính sổ, tóm lại, coi như cô nhân họa đắc phúc, nghe lời đi ngâm nước lá bưởi.
Sau khi tắm nước lá bưởi ở nhà, khớp xương như bị thoái hóa giống người già ngồi phịch xuống ghế bập bênh của lão Điền gặm cua, điều này làm cho Điền Tịnh Thực từ nhỏ đến lớn trừ ăn cơm và ngủ đều ở đây học đủ kỹ năng sinh tồn thoải mái muốn khóc.
Đây mới là cuộc sống, cuộc sống trước kia thật đúng là không bằng heo chó.
Điền Tịnh Thực hưởng thụ ánh nắng lật người mở hộp thư xem một đống thư báo, trong bụng tính toán mơ hồ, cứ thừa cơ hội này nghỉ thêm hai tháng nữa, dù sao kiếm tiền cũng không thiếu hai... tháng... cô trợn mắt, giống như muốn khoét lỗ thủng trên tờ hóa đơn.
Dừng một lúc, cô nhảy dựng lên, khóc trời cướp đất: "Bố bố, báo cảnh sát mau! Xảy ra chuyện lớn rồi! Hai cái thẻ tín dụng của con bị người ta quét sạch rồi!"
Lão Điền cầm cái muôi cũng không thèm quay lại: "À, là bố quét đấy, tiền nằm viện của con. Còn xe con tuy bị hỏng, nhưng vay mỗi tháng vẫn phải trả, xui xẻo nhất là con còn chưa kịp đi làm bảo hiểm xe, số tiền bồi thường cũng không lấy được. Còn tiền thuê phòng tháng này của con cũng phải trả, hóa đơn ở trên tủ lạnh đấy, con kiểm tra xem."
"Tiền viện phí của con không phải do công ty vận tải kia trả sao?" Không thì sao cô lại ở Thánh Maria đắt muốn chết đó lâu như vậy!
"Thấy con vui như thế nên bố không nói, ông chủ công ty vận tải kia chạy rồi, hình như hàng hóa đánh mất ông ta có khuynh gia bại sản cũng không bồi thường nổi."
Điền Tịnh Thực vô cùng khiếp sợ chỉ vào mũi mình: "Vậy nên bố đã sớm biết, mỗi ngày con tiêu mấy chục nghìn đồng đều là tiền con đã kiếm?"
Lão Điền tuổi đã cao còn lộ ra nét mặt tươi cười ngây thơ rực rỡ không gì sánh được, dùng tay tạo thành dấu hiệu thắng lợi, gật đầu nói: "Đúng vậy, mặc dù rất lãng phí, thế nhưng đó là tiền con kiếm, có phải bố rất dân chủ rất biết nói đạo lý không?"
Bây giờ cô rất hy vọng bố mình rất keo kiệt rất độc tài, ít nhất cô sẽ không xuất hiện khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng như lúc này.
"Con gái, sao chưa ăn cơm đã bỏ về thế?"
"Về nhà con dọn đồ đạc, đi kiếm tiền!"
Lúc còn rất nhỏ, Điền Tịnh Thực luôn cho rằng sau khi lớn lên dọn ra khỏi nhà, cuộc đời sẽ có sự khác biệt.Thí dụ như không cần phối hợp với quý bà Thu Mỹ Vân trù tính mấy kế hoạch ở thế giới ngầm, cũng không bị ông bố như Conan chiếm giữ cơ thể coi như nghi phạm chỉ nói mấy câu với nam sinh ở trường cũng bị điều tra rõ ràng.
Nhưng bây giờ cô đã rõ, cho dù không có bố mẹ bên cạnh, cô cũng đã định trước là số phận bị người ta ghét bỏ. Từ đầu cô đã sai, chủ ý cầu hôn với Lý Yến Chi quá ngu xuẩn, làm phụ nữ mà không biết giữ đáng bị quả báo. Còn trong đời cô cũng sớm nên chấp nhận "hiệu ứng Tạ Linh Lỵ", chỉ cần là bạn trai cô đều không thoát khỏi số phận bị Tạ Linh Lỵ cướp đi, cho nên cô phải mau chóng tích trữ tiền của đến một hành tinh không có Tạ Linh Lỵ, hoặc đơn giản nhất là đẩy cô ta ra giữa đường cho xe đụng.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô phủ định, coi như hết, vì người phụ nữ đó mà hủy diệt nửa đời sau của bản thân, cô còn là thứ gì nữa?
Hung khí nhân gian này không trêu nổi thì không thoát được sao?
Điền Tịnh Thực đi giày cao gót bước đi khí thế, mới đến cửa nhà, liền thấy "con chó giữ cửa" ngồi trước bậc thềm, nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, sau đó thấy khuôn mặt mẹ ghẻ chịu oan của Điền Tịnh Thực, như một đứa bé làm sai sợ bị mắng cúi đầu nhìn chéo quần.
Cô định coi người này như không khí. Trên thực tế cả tháng nay ngày nào Lý Yến Chi cũng đến bệnh viện, nhưng cô không muốn gặp anh, vì gặp anh cô lại nhớ đến Tạ Linh Lỵ, nhớ đến Tạ Linh Lỵ lại nhớ tới sáu người bạn trai cũ, à không, giờ là bảy.
Lý Yến Chi vội vàng kéo cổ tay cô: "Tiểu Thực, cơ thể em sao rồi? Anh tới..."
"Nếu tôi tàn phế, anh có nuôi tôi không?"
Vành mắt Lý Yến Chi đỏ lên, thấp giọng nói: "Anh nuôi, nhưng anh..."
Chỉ nghe anh nói một câu như vậy, giống như lỗ hổng bị anh cầm dao chọc đã được khép lại.
"Bây giờ anh hối hận rồi?"
"Anh không hối hận, thích người khác mà còn hẹn hò với em, anh cảm thấy không công bằng cho em."
Cô có nên cám ơn anh ta không hối hận, vì sự thành thật của anh ta mà tặng cho anh ta một bông hồng không?
Điền Tịnh Thực im lặng nhìn anh. Cô muốn cởi giày cao gót đánh anh thành đầu heo, dùng móng tay cào mấy nhát trên người anh, rồi đem tổ tông mười tám đời của anh ra thăm hỏi một lượt. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh, Điền Tịnh Thực chỉ cảm thấy anh đáng thương.
Anh cho cô một cái tát rồi hỏi cô có đau không, cô nói đau, anh liền tự cho mình một cái tát thật mạnh, tổn thương người khác, rồi lại ngược đãi bản thân, cái được không bù đắp đủ cái mất, quả đúng là đồ bỏ đi. Điền Tịnh Thực cô là mộng tưởng, là hóa thân nữ thần của trạch nam, trước đó lại vì một người mà muốn chết muốn sống đi nhảy lầu, thật đúng là ăn mỡ heo đến mê muội.
Anh tìm tới cửa hy vọng cô mắng anh đánh anh, thỏa mãn dục vọng bị ngược đãi trong lòng anh, còn cô tốn hết sức, trừ đau tay ra thì không có bất cứ vui sướng nào.
"Tiểu Thực... anh..."
"Được rồi, tôi tha thứ cho anh."
Lý Yến Chi nghẹn lời, "A? Nhưng mà anh..."
Trước kia mỗi khi làm sai chuyện gì đều bị cô mắng, hẹn hò đến muộn cũng bị đánh tơi bời, trước khi đến anh đã phải xin nghỉ ốm.
"Từ nay về sau, chúng ta quay lại quan hệ chị em. Có điều cũng chỉ là chị em họ hàng xa không có liên lạc gì, vậy nên anh khỏi lo về sau ngày nghỉ lễ bố mẹ hai bên gặp gỡ, tôi xuất hiện sẽ làm anh xấu hổ. Tôi sẽ cố gắng không xuất hiện, nếu không cách nào tránh được, tôi bảo đảm thời gian tôi xuất hiện sẽ không quá hai tiếng. Sau này anh yêu ai ở với ai, tôi không có quyền hỏi đến, mặt khác, anh cũng không có quyền khoa tay múa chân với cuộc sống tình cảm sau này của tôi." Điền Tịnh Thực nghếch cằm, tròng mắt nghiêng chéo nhìn khinh bỉ cần có kỹ thuật cao, "Cho nên, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, Điền Tịnh Thực và Lý Yến Chi chia tay, hai bên xin rút khỏi sân khấu, cám ơn đã hợp tác!"
"Nhưng mà anh..."
"Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt anh.
Điền Tịnh Thực tiểu thư vừa đưa ra án treo với "bạn trai cũ" Ngạo nghễ đóng sầm cửa nhà, để Lý Yến Chi đứng ngẩn ngơ bên ngoài, giống như một chú chó con bị vứt bỏ.
"Nhưng mà anh... tới để điều tra vụ tai nạn mà..."
Cách một cánh cửa, cô đuổi anh ra khỏi thế giới của mình.