Cơn gió nhẹ nhàng mang theo mùi hoa hồng ở sân sau trường thổi qua khiến tóc tôi hơi rối. Một bàn tay dịu dàng đưa lên vuốt tóc tôi. Tôi cứ nghĩ là Ren nên quay lại mỉm cười. Tất nhiên nụ cười trở nên gượng gạo khi người đang đứng trước mặt vuốt nhẹ mái tóc tôi lại có một đôi mắt tím buồn hút hồn.
Mép môi tôi ngay lập tức hạ xuống, theo phản xạ tự nhiên tôi né đầu ra lùi về phía sau vài bước.
– Tóc rồi rồi, tôi gỡ cho.
Ryuu không nhường nhịn tiếp tục lấn tới, tôi lùi một thì cậu ta tiến một bước… nhưng là bước dài gấp đôi tôi!
“Này!!! Ăn gian quá!! Ryuu cậu nghĩ cậu chân dài nên tỏ vẻ à?”
– Không cần. – tôi vội từ chối thành lời khi thấy cậu ta cứ liên tục áp sát mình.
– Nhưng tôi cần. Tôi cần lí do đó để chạm vào em. – Ryuu nói ra một câu đậm chất… ba chấm với khuôn mặt không cảm xúc, cũng không biến đổi lấy một cái, trong khi khuôn mặt tôi bối rối thấy rõ.
Ch… Chọt… chọt…?!! Tôi có cảm giác có ai đó đang chọt sau lưng mình.
Nhìn xung quanh mới thấy, tất cả mọi người đều đang nhìn tôi và cậu ta chằm chằm, nhưng là nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt và tức giận, bên cạnh đó lại nhìn Ryuu với ánh mắt thèm khát và dịu dàng.
Công nhận một điều, hôm nay cậu ta rất đẹp trai. Mái tóc tím và làn da trắng hợp với áo lớp nền vàng cùng quần jean đen hơi ôm một cách đáng sợ.
Hèn gì con người ta là hotboy.
Thì ra tôi đang ‘thân mật’ với hotboy trước toàn dân thiên hạ… chính xác hơn là một đám gấu núi đói luôn chực chờ vồ lấy tôi.
Tôi thờ dài một tiếng, chậm rãi và kiên nhẫn nói:
– Cậu… đừng nói những lời như…
– Yuki. Em đang làm gì vậy? – giọng của Ren đầy sát khí vang lên… ặc ặc…
– E… em… – tôi tất nhiên giật mình đến lắp ba lắp bắp.
– Khoác vào. – hắn cắt ngang lời tôi, thản nhiên đặt tay lên vai tôi kéo tôi về phía hắn, đồng thời đưa mắt ra lườm Ryuu đứng trước mặt ánh mắt vô hồn, khuôn mặt vô cảm – Anh chỉ vừa rời em một chút.
Tôi nhìn chiếc áo sơ mi trên tay mình, rồi nhìn lại Ren.
Hắn mặc áo thun trơn đen với quần jean đen. Khoác bên ngoài là một chiếc áo sơ mi ca rô tay dài được xắn gọn gàng…cơ mà… cái ca rô đó hệt như ca rô của chiếc áo tôi đang cầm trên tay.
Tôi liếc nhìn về phía lớp Ren, mọi người cũng mặc áo lớp, chính là áo thun trơn màu đen.
Chito đã nói với tôi mấy ngày trước. Cô nàng cũng muốn cả lớp có thể mặc áo lớp nên đã đưa ra đề nghị đặt may, tuy nhiên, Ren lại lạnh lùng phun ra hai từ khiến cả lớp chết đứng “Ấu trĩ.” Cuối cùng, vì cái tính trẻ con của Ren khi nhất quyết không chịu cùng lớp mặc áo giống nhau thể hiện tình cảm, cuối cùng cả lớp đành nhờ vả Chito, cô nàng lại đi nhờ vả tôi. Tôi đã dặn dò trước với Chito sáng nay chọn giúp hắn áo thun trơn đen đó. Vậy nên cả lớp cũng đặt may áo thun trơn đen.
Ren sáng nay đến lớp thấy cả lớp mặc áo giống mình, cũng chỉ lạnh lùng im lặng mà không nói, hắn đột nhiên khoác bên ngoài áo sơ mi rồi tiến thẳng đến khu vực lớp tôi.
Tôi suy nghĩ một lát rồi mặc vào.
Ren đáng yêu thật.
Tôi mặc áo lớp, hắn cũng mặc áo lớp… vậy mà có thể nghĩ ra trò này để hai đứa tôi mặc đồ đôi.
…
Gió núi lùa qua khe cửa sổ xe. Tôi rùng mình rồi đóng cửa lại.
– Em không ngủ đi. – Ren thở mạnh nói.
– Em không buồn ngủ. – tôi cười cười.
Ồ… tại sao tôi lại có mặt cạnh Ren trên chiếc xe buýt của DW A1?!!
Chính là vì trò chơi khăm vớ vẩn của đám WW A1. Bỏ tôi lại với một lí do ấu trĩ mà tôi biết thừa đó chỉ là nói dối “Xe hết chỗ ngồi.”
Ren vô cùng mừng rỡ lon ton kéo tôi lên xe ngồi cạnh hắn.
– Yuki!!!! Mau lên đây hát cho tụi này nghe. Phải đền bù thiệt hại, lần trước sang WW A1 tụi này đã bị xúc phạm cá nhân… híc híc… – tiếng của cô nàng nào đấy vang vọng khắp xe buýt.
– Ặc… Cái trò gì thế này? – tôi đen mặt lại, bắt đầu lắp bắp đáp lời – Gì chứ, tớ không biết hát.
– Thôi nào, lên đi. – bọn họ đem tôi ra làm trò tiêu khiển để đốt thời gian khi đi đến đó… hay thật.
– Không. – Ren nhẹ nhàng thả ra một từ, khiến không gian trên xe trở nên thật quái dị – Cô ấy là của tôi ai cho mấy người yêu cầu cô ấy làm những gì mấy người thích?
– Được rồi, không muốn cũng không ép gì. Haha… – đây điển hình chính là cười trừ… cười vì sợ hắn sẽ điên lên thật… cái điệu bộ của hắn cũng thật là…
– Ren… – tôi liếc Ren một cái sắc lẻm, nhưng cũng không khỏi mỉm cười dịu dàng với hắn vì hắn đã cứu tôi một phen. Gì chứ tôi hận cái vụ hát hò này.
– Không cảm ơn à? – hắn nhếch mép đầy gian tà.
– Không. – tôi hất tóc vào mặt hắn rồi quay ra cửa sổ nhìn hàng cây vùn vụt chạy qua.
Eo tôi có cảm giác bị siết chặt, cả người tôi bị kéo lại gần ai đó, lưng tôi cảm thấy ấm nóng. Tôi ngay lập tức quay người ra sau theo phản xạ, thì môi tôi chạm phải cái gì đó mềm mềm ấm ấm. Tôi trợn tròn mắt.
Ren buông tôi ra, nhưng lại bĩu môi với vẻ mặt bướng bỉnh như con nít, hắn lèm bèm:
– Đáng ghét, biết vậy ban nãy anh quay sang trái một chút là được rồi.
Hắn phồng má trợn mắt chu mỏ…?!!
Ơ cái tên này… ở đây ai mới là người cần phải giận?!! Rõ ràng là lợi dụng tôi mà!!
Ban nãy chỉ cần tôi hơi nghiêng đầu sang một tí nữa là hôn trúng môi hắn rồi. May mà môi tôi chỉ đáp lên gò má trắng hồng của Ren.
Vậy mà hắn còn dỗi…?!! Đồ con nít!!!
Thấy tôi lửa giận phừng phừng vẫn trợn mắt nhìn mình, Ren mới thôi làm cái trò giận dỗi trẻ con ấy liếc mắt sang tôi. Hắn cười nhẹ nhưng cũng đủ để khoe chiếc răng khểnh duyên. Ren luồn tay sang ôm lấy eo tôi. Hắn lại cười.
Quả thật… tôi không thể giận hắn quá lâu.
…
Từng cơn gió thổi lá rụng tạo thành những tiếng xào xạc, tôi lơ đãng nhìn về đám mây trôi lềnh bềnh phía xa. Vì chúng tôi đang ở trên núi, nên đến tận giữa trưa thế này, xung quanh vẫn còn một lớp sương mỏng mà xúc giác có thể mơ hồ nhận thấy.
Cảm giác mát mẻ khiến tôi vô cùng thoải mái, hít một hơi sâu cho không khí trong lành căn tràn lồng ngực, tôi quay về với thực tế là…
Trường này ngu quá!!!!!!!
Tối nay chúng tôi sẽ ngủ trong lều… cơ mà là lều đôi… Lều đôi là gì? Tức là lều có không gian chỉ đủ để dành cho hai người.
Tôi giải thích cho bạn biết cách chia lều ngu ngốc vớ vẩn. Học sinh các lớp tập trung thành các khu vực riêng, nên học sinh các lớp sẽ tự bắt cặp dựng lều. Lớp tôi sỉ số lẻ, vậy nên một đứa bị tẩy chay như tôi ngay lập tức bị đá ra một góc… ngồi nhìn dân chúng dựng lều.
Tôi… tối nay về đâu…?
Tôi thoáng thấy bóng dáng của Ryuu đi về phía tôi, nhưng giờ tôi không quan tâm nữa. Tôi đang nhìn chằm chằm vào đàn kiến đang bò dưới đất thầm chửi rủa. Mấy con này ngu ghê, bò thành một đường thẳng chẳng phải sẽ nhanh hơn sao, bò lòng vòng thế này vui hơn à? Vậy mà con sau nối đuôi con trước cứ bò nghiêng bên đây nghiêng bên kia… thật ngu ngốc.
– Yuki. – một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi nuốt nước bọt cái ực trước khi ngước nhìn, bởi vì mỗi lần nói chuyện và tiếp xúc với cái người này cũng đều cực kì hại não.
– Ryuu. Cậu sang đây làm gì?
– Tối nay vào lều tôi ngủ. – cậu ta thản nhiên tuyên bố.
– Nhưng tôi và cậu… giới tính của chúng ta… – tôi trợn mắt lắp bắp, chộp lấy cổ tay cậu ta níu lại khi Ryuu quay lưng chuẩn bị bước đi.
– Thì sao? – Ryuu dừng bước, nhưng cũng không quay lại nhìn tôi.
– Làm sao ở cùng một lều?
– Ờ… rồi sao nữa? – cậu ta lại nói đều đều.
– Ro… Rồi sao nữa?!! Cậu có suy nghĩ không vậy? Tôi và cậu làm sao ngủ cùng được?
Ryuu đột ngột quay lại, tôi thấy khuôn mặt cậu ta sa sầm xuống, đen đi vài bậc. Cậu ta cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi:
– Em và Ren… vẫn ngủ cùng đấy thôi.
Tim tôi đập cái thịch một cái. Tôi nuốt nước bọt cái ực. Ryuu đứng dậy, tiếp tục nói:
– Vậy… em định thế nào?
– …
– Được rồi, không đùa với em nữa, tối nay em cứ vào đó ngủ. Tôi đã đuổi cái tên lẽo đẽo đi theo đòi vào lều tôi ngủ rồi. Cả tôi cũng không lại gần cái lều đó đâu. Yên tâm đi được chưa?
– Tôi sẽ không. – tôi đáp một cách kiên quyết.
– Có.
– Không.
– Có.
– Không.
– Có.
– Không. Nhưng tại… sao… t… tốt vậy? – tôi đầy dè chừng. Có một lời nói, tôi không nhớ nó từ đâu ra, trong một cuốn sách chăng…? ‘Không ai cho không ai điều gì. Mọi thứ trên đời này không có thứ gì tự nhiên thuộc về bạn, phải có một cái giá nhất định.’ Ryuu tốt với tôi như thế, chẳng lẽ có việc gì muốn ở tôi?
– Đừng đa nghi quá. – Ryuu cười nhẹ rồi bỏ đi…
Cười nhẹ kìa…?! Cậu ta vừa cười sao? Ôi trời.
– Yuki. – một giọng nói khác lại vang lên. Ực… cái giọng này còn khủng bố hơn giọng ban nãy.
Ren từ sau lưng tôi bước đến thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi.
Mọi người trong lớp tôi nãy giờ cứ lườm lườm tôi. Họ cho rằng tôi vì chảnh chọe không thèm cùng họ mặc áo lớp nên mới cố gắng khoác thêm cái áo sơ mi bên ngoài. Nhưng giờ đây khi tôi ngồi cạnh Ren như thế này, ai ai cũng biết thì ra hai đứa này mặc đồ đôi.
Ánh mắt họ nhìn tôi càng đáng sợ hơn nữa. Tôi đúng là tội đáng muôn chết. Trở về làm tôi như mọi ngày, chính là bơ đi cớ sự, thoải mái tự nhiên sống theo ý thích, không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình.
Có vài giáo viên đi ngang để ý đến lườm liếc tôi và Ren chứ chẳng dám nói gì. Tôi cũng không quan tâm quay sang Ren mỉm cười:
– Anh trốn dựng lều qua đây à?
– Xong rồi. – hắn gật gù, tay hắn tự khi nào đã mò sang nắm lấy tay tôi.
– Lười nhác như anh cũng làm việc? – tôi đưa khuôn mặt thản thốt ra.
– Tối nay sang lều anh ngủ. – Ren nói, hắn lồng tay tôi vào tay hắn.
– Em…
– Yuki. Tối nay ngủ với tớ nhé. – Chito ôm lấy cổ tôi. Vì quá bất ngờ nên tôi mém tí té xuống khỏi hòn đá.
– Ối!
– Nhé…! Nhé!!! Yuki!!!
– Chuyện này…
– Cô ấy ở cùng tôi.
– Cùng tôi.
– Cùng tôi.
– Cô ấy là của tôi.
– Đủ rồi. Em sẽ ở đây, ở khu vực của WW A1.
Tôi không muốn phải gây chú ý khi mình mò sang khu vực của DW A1 sau khi đã tự mình rời khỏi lớp đó.
– Vậy nhé.
…
– Sau kì thi căng thẳng vừa rồi, trường chúng ta tổ chức buổi hoạt động hôm nay để tăng tính đoàn kết cho các em. Vui vẻ nhé. Các em có thể tự do hoạt động, nhưng đến giờ phải về trường để ăn uống đấy, mỗi cử ăn sẽ có người điểm danh, hy vọng các em sẽ không quá ham chơi mà quên mất thời gian…
Ông thầy hiệu trưởng hói lèm bèm. Tôi chẳng thèm nghe phần sau mà rụt rè mở dây kéo của căn lều ra rồi vứt hết ba lô vào… Ryuu…!
…
– Yuki. – Chito chạy ùa sang kéo tay tôi – Đi chùa!!! Đi chùa!!
– Ừ.
Tôi, Chito, Ren và Ajita cùng đi chùa.
Như thường lệ, chỉ có tôi và Chito tung ta tung tăng, trong khi Ren và Ajita đang đi chậm rãi cạnh nhau phía sau.
Chito cười cười gian tà:
– Này này,… hai người mặc áo đôi sao?
– Ừ… thì…
– Để đánh dấu chủ quyền. – Ren chen vào câu nói của tôi.
– Ren. – tôi lườm Ren, chỉ thấy nụ cười duyên của hắn.
– Dễ thương quá. Tớ cũng muốn mặc áo đôi với cậu mà. – Chito vừa dứt lời, chúng tôi đã đến cổng chùa.
Cô nàng lia mắt đến ngay gian hàng bên cạnh cổng rồi kéo tôi đi một mạch sang đấy.
Chito liếc một lượt những thứ bày ra trên miếng gỗ lớn, rồi vươn tay lấy một thứ. Cô nàng đưa lên trước mặt. Đây là một lá bùa được bọc kín trong một vỏ nhựa, có sợi dây để móc vào đây đó cho tiện đem theo, phía dưới có cái chuông nhỏ. Nhìn chung rất dễ thương, mà còn có ý nghĩa sâu xa cầu nguyện cho người đeo nó được hạnh phúc.
– Cho tôi hai cái. – Chito mỉm cười trả tiền. Rồi nhét một cái vào tai tôi.
– Cái đấy chưa đủ à? – tôi giơ lá bùa ra trước mặt, nói vu vơ. Tôi là đang ám chỉ sợi hai dây chuyền lần trước đi công viên giải trí mà có. Tôi và Chito đã đeo cùng nhau, hôm nay nó vẫn nằm trên cổ tôi.
– Ừ. Càng nhiều kỷ niệm càng tốt mà không phải sao. Hehe. – Chito vừa đi vừa nói vừa cười tít mắt, rốt cục vấp phải cục đá – Á!
(Còn tiếp)
Mép môi tôi ngay lập tức hạ xuống, theo phản xạ tự nhiên tôi né đầu ra lùi về phía sau vài bước.
– Tóc rồi rồi, tôi gỡ cho.
Ryuu không nhường nhịn tiếp tục lấn tới, tôi lùi một thì cậu ta tiến một bước… nhưng là bước dài gấp đôi tôi!
“Này!!! Ăn gian quá!! Ryuu cậu nghĩ cậu chân dài nên tỏ vẻ à?”
– Không cần. – tôi vội từ chối thành lời khi thấy cậu ta cứ liên tục áp sát mình.
– Nhưng tôi cần. Tôi cần lí do đó để chạm vào em. – Ryuu nói ra một câu đậm chất… ba chấm với khuôn mặt không cảm xúc, cũng không biến đổi lấy một cái, trong khi khuôn mặt tôi bối rối thấy rõ.
Ch… Chọt… chọt…?!! Tôi có cảm giác có ai đó đang chọt sau lưng mình.
Nhìn xung quanh mới thấy, tất cả mọi người đều đang nhìn tôi và cậu ta chằm chằm, nhưng là nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt và tức giận, bên cạnh đó lại nhìn Ryuu với ánh mắt thèm khát và dịu dàng.
Công nhận một điều, hôm nay cậu ta rất đẹp trai. Mái tóc tím và làn da trắng hợp với áo lớp nền vàng cùng quần jean đen hơi ôm một cách đáng sợ.
Hèn gì con người ta là hotboy.
Thì ra tôi đang ‘thân mật’ với hotboy trước toàn dân thiên hạ… chính xác hơn là một đám gấu núi đói luôn chực chờ vồ lấy tôi.
Tôi thờ dài một tiếng, chậm rãi và kiên nhẫn nói:
– Cậu… đừng nói những lời như…
– Yuki. Em đang làm gì vậy? – giọng của Ren đầy sát khí vang lên… ặc ặc…
– E… em… – tôi tất nhiên giật mình đến lắp ba lắp bắp.
– Khoác vào. – hắn cắt ngang lời tôi, thản nhiên đặt tay lên vai tôi kéo tôi về phía hắn, đồng thời đưa mắt ra lườm Ryuu đứng trước mặt ánh mắt vô hồn, khuôn mặt vô cảm – Anh chỉ vừa rời em một chút.
Tôi nhìn chiếc áo sơ mi trên tay mình, rồi nhìn lại Ren.
Hắn mặc áo thun trơn đen với quần jean đen. Khoác bên ngoài là một chiếc áo sơ mi ca rô tay dài được xắn gọn gàng…cơ mà… cái ca rô đó hệt như ca rô của chiếc áo tôi đang cầm trên tay.
Tôi liếc nhìn về phía lớp Ren, mọi người cũng mặc áo lớp, chính là áo thun trơn màu đen.
Chito đã nói với tôi mấy ngày trước. Cô nàng cũng muốn cả lớp có thể mặc áo lớp nên đã đưa ra đề nghị đặt may, tuy nhiên, Ren lại lạnh lùng phun ra hai từ khiến cả lớp chết đứng “Ấu trĩ.” Cuối cùng, vì cái tính trẻ con của Ren khi nhất quyết không chịu cùng lớp mặc áo giống nhau thể hiện tình cảm, cuối cùng cả lớp đành nhờ vả Chito, cô nàng lại đi nhờ vả tôi. Tôi đã dặn dò trước với Chito sáng nay chọn giúp hắn áo thun trơn đen đó. Vậy nên cả lớp cũng đặt may áo thun trơn đen.
Ren sáng nay đến lớp thấy cả lớp mặc áo giống mình, cũng chỉ lạnh lùng im lặng mà không nói, hắn đột nhiên khoác bên ngoài áo sơ mi rồi tiến thẳng đến khu vực lớp tôi.
Tôi suy nghĩ một lát rồi mặc vào.
Ren đáng yêu thật.
Tôi mặc áo lớp, hắn cũng mặc áo lớp… vậy mà có thể nghĩ ra trò này để hai đứa tôi mặc đồ đôi.
…
Gió núi lùa qua khe cửa sổ xe. Tôi rùng mình rồi đóng cửa lại.
– Em không ngủ đi. – Ren thở mạnh nói.
– Em không buồn ngủ. – tôi cười cười.
Ồ… tại sao tôi lại có mặt cạnh Ren trên chiếc xe buýt của DW A1?!!
Chính là vì trò chơi khăm vớ vẩn của đám WW A1. Bỏ tôi lại với một lí do ấu trĩ mà tôi biết thừa đó chỉ là nói dối “Xe hết chỗ ngồi.”
Ren vô cùng mừng rỡ lon ton kéo tôi lên xe ngồi cạnh hắn.
– Yuki!!!! Mau lên đây hát cho tụi này nghe. Phải đền bù thiệt hại, lần trước sang WW A1 tụi này đã bị xúc phạm cá nhân… híc híc… – tiếng của cô nàng nào đấy vang vọng khắp xe buýt.
– Ặc… Cái trò gì thế này? – tôi đen mặt lại, bắt đầu lắp bắp đáp lời – Gì chứ, tớ không biết hát.
– Thôi nào, lên đi. – bọn họ đem tôi ra làm trò tiêu khiển để đốt thời gian khi đi đến đó… hay thật.
– Không. – Ren nhẹ nhàng thả ra một từ, khiến không gian trên xe trở nên thật quái dị – Cô ấy là của tôi ai cho mấy người yêu cầu cô ấy làm những gì mấy người thích?
– Được rồi, không muốn cũng không ép gì. Haha… – đây điển hình chính là cười trừ… cười vì sợ hắn sẽ điên lên thật… cái điệu bộ của hắn cũng thật là…
– Ren… – tôi liếc Ren một cái sắc lẻm, nhưng cũng không khỏi mỉm cười dịu dàng với hắn vì hắn đã cứu tôi một phen. Gì chứ tôi hận cái vụ hát hò này.
– Không cảm ơn à? – hắn nhếch mép đầy gian tà.
– Không. – tôi hất tóc vào mặt hắn rồi quay ra cửa sổ nhìn hàng cây vùn vụt chạy qua.
Eo tôi có cảm giác bị siết chặt, cả người tôi bị kéo lại gần ai đó, lưng tôi cảm thấy ấm nóng. Tôi ngay lập tức quay người ra sau theo phản xạ, thì môi tôi chạm phải cái gì đó mềm mềm ấm ấm. Tôi trợn tròn mắt.
Ren buông tôi ra, nhưng lại bĩu môi với vẻ mặt bướng bỉnh như con nít, hắn lèm bèm:
– Đáng ghét, biết vậy ban nãy anh quay sang trái một chút là được rồi.
Hắn phồng má trợn mắt chu mỏ…?!!
Ơ cái tên này… ở đây ai mới là người cần phải giận?!! Rõ ràng là lợi dụng tôi mà!!
Ban nãy chỉ cần tôi hơi nghiêng đầu sang một tí nữa là hôn trúng môi hắn rồi. May mà môi tôi chỉ đáp lên gò má trắng hồng của Ren.
Vậy mà hắn còn dỗi…?!! Đồ con nít!!!
Thấy tôi lửa giận phừng phừng vẫn trợn mắt nhìn mình, Ren mới thôi làm cái trò giận dỗi trẻ con ấy liếc mắt sang tôi. Hắn cười nhẹ nhưng cũng đủ để khoe chiếc răng khểnh duyên. Ren luồn tay sang ôm lấy eo tôi. Hắn lại cười.
Quả thật… tôi không thể giận hắn quá lâu.
…
Từng cơn gió thổi lá rụng tạo thành những tiếng xào xạc, tôi lơ đãng nhìn về đám mây trôi lềnh bềnh phía xa. Vì chúng tôi đang ở trên núi, nên đến tận giữa trưa thế này, xung quanh vẫn còn một lớp sương mỏng mà xúc giác có thể mơ hồ nhận thấy.
Cảm giác mát mẻ khiến tôi vô cùng thoải mái, hít một hơi sâu cho không khí trong lành căn tràn lồng ngực, tôi quay về với thực tế là…
Trường này ngu quá!!!!!!!
Tối nay chúng tôi sẽ ngủ trong lều… cơ mà là lều đôi… Lều đôi là gì? Tức là lều có không gian chỉ đủ để dành cho hai người.
Tôi giải thích cho bạn biết cách chia lều ngu ngốc vớ vẩn. Học sinh các lớp tập trung thành các khu vực riêng, nên học sinh các lớp sẽ tự bắt cặp dựng lều. Lớp tôi sỉ số lẻ, vậy nên một đứa bị tẩy chay như tôi ngay lập tức bị đá ra một góc… ngồi nhìn dân chúng dựng lều.
Tôi… tối nay về đâu…?
Tôi thoáng thấy bóng dáng của Ryuu đi về phía tôi, nhưng giờ tôi không quan tâm nữa. Tôi đang nhìn chằm chằm vào đàn kiến đang bò dưới đất thầm chửi rủa. Mấy con này ngu ghê, bò thành một đường thẳng chẳng phải sẽ nhanh hơn sao, bò lòng vòng thế này vui hơn à? Vậy mà con sau nối đuôi con trước cứ bò nghiêng bên đây nghiêng bên kia… thật ngu ngốc.
– Yuki. – một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi nuốt nước bọt cái ực trước khi ngước nhìn, bởi vì mỗi lần nói chuyện và tiếp xúc với cái người này cũng đều cực kì hại não.
– Ryuu. Cậu sang đây làm gì?
– Tối nay vào lều tôi ngủ. – cậu ta thản nhiên tuyên bố.
– Nhưng tôi và cậu… giới tính của chúng ta… – tôi trợn mắt lắp bắp, chộp lấy cổ tay cậu ta níu lại khi Ryuu quay lưng chuẩn bị bước đi.
– Thì sao? – Ryuu dừng bước, nhưng cũng không quay lại nhìn tôi.
– Làm sao ở cùng một lều?
– Ờ… rồi sao nữa? – cậu ta lại nói đều đều.
– Ro… Rồi sao nữa?!! Cậu có suy nghĩ không vậy? Tôi và cậu làm sao ngủ cùng được?
Ryuu đột ngột quay lại, tôi thấy khuôn mặt cậu ta sa sầm xuống, đen đi vài bậc. Cậu ta cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi:
– Em và Ren… vẫn ngủ cùng đấy thôi.
Tim tôi đập cái thịch một cái. Tôi nuốt nước bọt cái ực. Ryuu đứng dậy, tiếp tục nói:
– Vậy… em định thế nào?
– …
– Được rồi, không đùa với em nữa, tối nay em cứ vào đó ngủ. Tôi đã đuổi cái tên lẽo đẽo đi theo đòi vào lều tôi ngủ rồi. Cả tôi cũng không lại gần cái lều đó đâu. Yên tâm đi được chưa?
– Tôi sẽ không. – tôi đáp một cách kiên quyết.
– Có.
– Không.
– Có.
– Không.
– Có.
– Không. Nhưng tại… sao… t… tốt vậy? – tôi đầy dè chừng. Có một lời nói, tôi không nhớ nó từ đâu ra, trong một cuốn sách chăng…? ‘Không ai cho không ai điều gì. Mọi thứ trên đời này không có thứ gì tự nhiên thuộc về bạn, phải có một cái giá nhất định.’ Ryuu tốt với tôi như thế, chẳng lẽ có việc gì muốn ở tôi?
– Đừng đa nghi quá. – Ryuu cười nhẹ rồi bỏ đi…
Cười nhẹ kìa…?! Cậu ta vừa cười sao? Ôi trời.
– Yuki. – một giọng nói khác lại vang lên. Ực… cái giọng này còn khủng bố hơn giọng ban nãy.
Ren từ sau lưng tôi bước đến thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi.
Mọi người trong lớp tôi nãy giờ cứ lườm lườm tôi. Họ cho rằng tôi vì chảnh chọe không thèm cùng họ mặc áo lớp nên mới cố gắng khoác thêm cái áo sơ mi bên ngoài. Nhưng giờ đây khi tôi ngồi cạnh Ren như thế này, ai ai cũng biết thì ra hai đứa này mặc đồ đôi.
Ánh mắt họ nhìn tôi càng đáng sợ hơn nữa. Tôi đúng là tội đáng muôn chết. Trở về làm tôi như mọi ngày, chính là bơ đi cớ sự, thoải mái tự nhiên sống theo ý thích, không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình.
Có vài giáo viên đi ngang để ý đến lườm liếc tôi và Ren chứ chẳng dám nói gì. Tôi cũng không quan tâm quay sang Ren mỉm cười:
– Anh trốn dựng lều qua đây à?
– Xong rồi. – hắn gật gù, tay hắn tự khi nào đã mò sang nắm lấy tay tôi.
– Lười nhác như anh cũng làm việc? – tôi đưa khuôn mặt thản thốt ra.
– Tối nay sang lều anh ngủ. – Ren nói, hắn lồng tay tôi vào tay hắn.
– Em…
– Yuki. Tối nay ngủ với tớ nhé. – Chito ôm lấy cổ tôi. Vì quá bất ngờ nên tôi mém tí té xuống khỏi hòn đá.
– Ối!
– Nhé…! Nhé!!! Yuki!!!
– Chuyện này…
– Cô ấy ở cùng tôi.
– Cùng tôi.
– Cùng tôi.
– Cô ấy là của tôi.
– Đủ rồi. Em sẽ ở đây, ở khu vực của WW A1.
Tôi không muốn phải gây chú ý khi mình mò sang khu vực của DW A1 sau khi đã tự mình rời khỏi lớp đó.
– Vậy nhé.
…
– Sau kì thi căng thẳng vừa rồi, trường chúng ta tổ chức buổi hoạt động hôm nay để tăng tính đoàn kết cho các em. Vui vẻ nhé. Các em có thể tự do hoạt động, nhưng đến giờ phải về trường để ăn uống đấy, mỗi cử ăn sẽ có người điểm danh, hy vọng các em sẽ không quá ham chơi mà quên mất thời gian…
Ông thầy hiệu trưởng hói lèm bèm. Tôi chẳng thèm nghe phần sau mà rụt rè mở dây kéo của căn lều ra rồi vứt hết ba lô vào… Ryuu…!
…
– Yuki. – Chito chạy ùa sang kéo tay tôi – Đi chùa!!! Đi chùa!!
– Ừ.
Tôi, Chito, Ren và Ajita cùng đi chùa.
Như thường lệ, chỉ có tôi và Chito tung ta tung tăng, trong khi Ren và Ajita đang đi chậm rãi cạnh nhau phía sau.
Chito cười cười gian tà:
– Này này,… hai người mặc áo đôi sao?
– Ừ… thì…
– Để đánh dấu chủ quyền. – Ren chen vào câu nói của tôi.
– Ren. – tôi lườm Ren, chỉ thấy nụ cười duyên của hắn.
– Dễ thương quá. Tớ cũng muốn mặc áo đôi với cậu mà. – Chito vừa dứt lời, chúng tôi đã đến cổng chùa.
Cô nàng lia mắt đến ngay gian hàng bên cạnh cổng rồi kéo tôi đi một mạch sang đấy.
Chito liếc một lượt những thứ bày ra trên miếng gỗ lớn, rồi vươn tay lấy một thứ. Cô nàng đưa lên trước mặt. Đây là một lá bùa được bọc kín trong một vỏ nhựa, có sợi dây để móc vào đây đó cho tiện đem theo, phía dưới có cái chuông nhỏ. Nhìn chung rất dễ thương, mà còn có ý nghĩa sâu xa cầu nguyện cho người đeo nó được hạnh phúc.
– Cho tôi hai cái. – Chito mỉm cười trả tiền. Rồi nhét một cái vào tai tôi.
– Cái đấy chưa đủ à? – tôi giơ lá bùa ra trước mặt, nói vu vơ. Tôi là đang ám chỉ sợi hai dây chuyền lần trước đi công viên giải trí mà có. Tôi và Chito đã đeo cùng nhau, hôm nay nó vẫn nằm trên cổ tôi.
– Ừ. Càng nhiều kỷ niệm càng tốt mà không phải sao. Hehe. – Chito vừa đi vừa nói vừa cười tít mắt, rốt cục vấp phải cục đá – Á!
(Còn tiếp)