Tôi mở mắt thì cái cảm giác một bàn tay áp trên má tôi vẫn còn. Tôi liên tục chớp mắt. Ờ… tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng tại sao nó vẫn còn?
Tôi bật người dậy. Chỉ thấy Tokio đang ngồi trước mặt mình, dịu dàng nhìn tôi, còn tay hắn ta còn đang lơ lửng ở vị trí má tôi lúc đang nằm. Tôi tròn mắt nhìn hắn ta, Tokio cũng ngơ ngác nhìn lại tôi, nhưng nhanh chóng rút tay về, làm như ban nãy hắn không lén lút làm gì, phì cười:
– Em dậy rồi? Ngủ ngon thật đấy.
Tôi bơ hắn ta, đưa mắt nhìn quanh, thấy cả quán không có ai, khách hàng chỉ có mỗi Tokio.
Bên ngoài, trời tối hù như ban đêm, mặc dù lúc này chỉ mới năm giờ rưỡi chiều. Mưa vẫn như trút nước.
Ở đây, không chỉ không có khách nào ngoài Tokio, mà là hoàn toàn không có ai ngoài tôi. Chủ quán cũng không thấy tăm hơi. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo thực thực hư hư, tiếng mưa bên ngoài càng đem đến sự tĩnh lặng lạ thường. Không gian lúc này ở đây trở nên thật quái lạ. Tôi liền đứng lên, bỏ chuyện tên này dám chạm vào tôi lúc ngủ sang một bên, thực hiện một cách nghiêm túc nội quy của quán. Tôi sẽ xử lý hắn sau:
– Quý khách dùng gì?
– À… ờ… – tất nhiên hắn ta không phản ứng kịp thời, có lẽ Tokio nghĩ tôi sẽ quay sang tát cho hắn vài cái rồi – Cho… cho ly cafe đen.
Tôi lạnh lùng quay bước vào trong pha cafe. Ánh đèn trên quầy hắt lên mặt tôi càng khiến nó trở nên lạnh lẽo đầy hàn khí. Trong lúc chờ nước sôi, tôi đảo mắt một vòng quanh quán. Tokio đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi khó chịu lườm cho hắn ta một cái.
Nhận ra cái lườm của tôi, vậy mà Tokio chỉ phì cười. Ơ cái tên thiểu năng. Tôi chẳng nên quan tâm, bây giờ nên nghĩ cách xử lý hắn mới đúng.
Liếc thấy khay đựng ô trong góc, bên cạnh chiếc ô màu trắng của tôi là cái màu vàng của ai đó… mà theo tôi đoán là của Tokio, tôi nhếch mép.
Tôi đưa cafe cho Tokio, nói câu chúc quý khách ngon miệng nhạt tuệch, rồi lén lén lấy cái ô đó vào nhà vệ sinh.
Bên tay phải là cái kéo, tôi bung dù ra, bắt đầu cắt. Đầu tiên, cắt ra một ngôi sao nhỏ, tiếp theo là hình trái tim…
– Ý… Lỡ tay.
Là tôi cố ý lỡ tay cắt thành một con quái vật. Tiếp theo là bông hoa, nhưng nó đã sớm biến thành thảm họa. Và một đám mây thật to…
Tôi mỉm cười hài lòng, gập dù lại, thủ táng hết đống rác kia rồi bình tĩnh bước ra ngoài, đặt lại cây dù về chỗ cũ.
Tokio đang đọc báo, hoàn toàn không hay biết tôi đang âm mưu gì.
Tâm trạng tôi tốt hẳn lên. Thật là… một niềm vui trong cái ngày xui xẻo như hôm nay giống một liều thuốc bổ vậy. Tôi vừa ngân nga vừa quét sàn. Tokio thấy tôi rời nhà vệ sinh cũng hạ tờ báo xuống, ngồi đó quan sát từng cử động một của tôi.
Ly cafe của hắn ta đã tan gần hết đá. Uống vào chắc là nhạt chết. Gọi một ly cafe mà từ kkhi gọi đến giờ đã gần một tiếng đồng hồ, hắn ta chẳng thèm động đến, chỉ ngồi im lặng nhìn tôi. Trong thời gian nhãn rỗi này, tôi quét sàn, lau sàn, sắp xếp lại bàn ghế, sau đó còn có thời gian lau cửa kính.
Tokio dường như không hề thấy việc nhìn tôi rất nhàm chán. Hắn ta thản nhiên như không, chăm chú nhìn không chút ngượng ngùng. Nhiều lần tôi quay sang lườm Tokio, nhưng hắn ta chỉ mỉm cười đáp lại, rồi tiếp tục nhìn, cứ như thể tôi vừa trao cho hắn ánh mắt tình thương mến thương nhất.
Ầy… Tokio à… anh có biết là anh mặt dầy đến nỗi khiến người ta phải ngao ngán mà không thể đắc tội với pháp luật, không thể giết chết anh?
Tôi thở dài rồi quay đi, không nhìn Tokio nữa, không khéo hắn ta lại cho là tôi đang liếc mắt đưa tình với mình thì khổ.
Tokio đúng là có khả năng khiến cho người ta bị ức chế, khó chịu chết được. Bây giờ, việc duy nhất có thể khiến tôi thấy vui trở lại chính là việc hắn ta mặt mày xám xịt nhìn chiếc ô của mình, nhưng lại không thể không đi ra ngoài. Tôi lúc này chỉ cầu cho hắn ta có chuyện gì đó mà rời khỏi đây. Càng nhìn càng thấy ức chế!
Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn hơn.
Tôi thở dài một hơi, một ý nghĩ điên rồ khác lại đột nhiên xuất hiện. Ôi ôi… hôm nay tôi thông minh thật cơ!!!
Tôi kéo xô nước lau nhà về phía bàn chỗ hắn ta đang ngồi. Tokio trông thấy vẻ mặt gian tà và ánh mắt đáng sợ của tôi, hơn nữa, dựa vào giác quan thứ bảy của mình, hắn ta rụt cổ, nhìn tôi dè chừng. Nhưng tất nhiên người chủ động bây giờ là tôi, thấp bé như hắn ta làm sao biết được tôi đang nghĩ gì. Tôi vờ như lỡ tay trút cả xô nước lên đôi giày ba ta của Tokio. Hắn ta trợn mắt đứng hình.
Tôi liền rối rít xin lỗi:
– Tôi… tôi vô ý quá. Anh có sao không? Chắc chưa chết đâu nhỉ? – thật ra suy nghĩ của tôi lúc này là… “Về đi! Anh đi về nhà ngay cho tôi! Anh không có sĩ diện chắc? Nếu mà anh vẫn còn mặt dầy ngồi đây, tôi thật không còn gì để nói. Thành thật thương tiếc gia đình anh có một thằng con hết sức… ba chấm.”
– … – Tokio vô cảm ngước lên nhìn tôi – Em… được lắm.
– Cảm ơn quá khen. – tôi không hề chối bỏ mà đáp thẳng.
Tokio cũng không hề tỏ ra tức giận mà kiên nhẫn mỉm cười với tôi:
– Có lẽ hôm nay tôi phải về sớm rồi, không thể ở cạnh em nữa.
– … – ờ… về đi. Có ai thèm níu kéo đâu.
– Thật ngại quá, mỗi ngày tôi chỉ gặp em được vài tiếng đồng hồ, chắc em nhớ tôi lắm.
– … – ảo tưởng…! Từ lần đầu gặp đến giờ, hắn ta không chỉ bớt bệnh mà còn ngày càng nặng. Thật tội nghiệp gia đình hắn ta…
Nhưng nhắc tới gia đình Tokio, tôi lại nhớ đến người phụ nữ đó. Là boss thật ư? Vậy thì tên này có dính líu gì đến cái tổ chức đó không nhỉ? Dạo gần đây gặp nhiều chuyện quá, tôi cũng quên mất.
Tôi liền ngồi xuống ghế đối diện Tokio, hỏi:
– Anh… mẹ anh đó mà…
– Mẹ tôi? – hắn ta đực mặt ra một lát mới cười gượng – Mẹ tôi thế nào?
– … – rõ ràng có gì đó mờ ám ở đây. Có phải boss thật ra không phải là mẹ của Tokio nên hắn ta mới không kịp phản ứng, tôi chém bừa – Ừ. Lần trước tôi thấy mẹ anh đi với một đoàn người mặc áo đen, mà họ nhìn cứ như dân xã hội đen ấy. Mẹ anh… có sao không?
– Gì chứ? Chắc em nhìn nhầm thôi. – hắn ta cười cười, bối rối đưa tay khuấy ly cafe. Rõ ràng là có vấn đề a.
– Ừ. – tôi nhíu mày – Bà ấy là mẹ ruột của anh?
Mặt Tokio biến sắc, hắn ta nhíu mày nhìn tôi đầy đề phòng, lại thấy vẻ mặt tôi cũng không tỏ vẻ gì là tò mò, nhưng tôi lại hỏi vậy, khiến hắn ta có chút giật mình, liền lớn giọng đáp:
– T… tất nhiên. Em đang tưởng tượng lung tung cái gì thế? Mà chuyện gia đình tôi, em… – đột nhiên Tokio nhẹ giọng lại, kèm với cái thở hắt ra thể hiện sự hối lỗi vì đã nổi nóng – Em không cần quan tâm đâu.
Tôi nhìn hắn ta một hồi rồi gật đầu, đứng dậy bỏ đi, nhưng bị hắn ta gọi với lại:
– Vậy, tôi về đây, ngày mai sẽ đến nói chuyện với em tiếp nhé.
Tôi gật đầu, nhìn bên ngoài, trời vẫn còn mưa, tôi nhếch mép chui vào một góc khuất quan sát tình hình bên ngoài.
Đúng như tôi dự đoán, cái ô màu vàng đó là của Tokio. Nụ cười trên môi tôi càng rõ rệt hơn. Chưa thấy được vẻ mặt tiu ngỉu của Tokio mà tôi đã thấy hả dạ thế này.
Vừa bung dù ra, hắn ta cứng đờ, khuôn mặt vốn trắng trẻo mịm màng đen thui đi trông thấy, rồi đôi môi nở ra một nụ cười méo xẹo, hắn ta cứ như nói với bản thân mình nhưng lại dùng âm lượng lớn đủ để tôi nghe thấy:
– Ai cắt mà xấu tệ thế này?
Tôi thật sự rất muốn cười lớn, nhưng không được làm lộ tội trạng của mình a.
Tokio thở dài một cái, bỏ lại chiếc dù lên khay đựng ô rồi mở cửa bước ra ngoài. Tôi lật đật bước ra. Hắn ta bị ngu chắc? Tắm mưa thế này…
Nhìn qua tấm kính mờ căm do nước mưa tạt vào, tôi đột nhiên thấy dáng vẻ của Tokio thật đáng thương. Hai vai hắn ta rũ xuống, cả mái tóc màu đỏ nổi bật cũng nhanh chóng ướt mèm, ôm sát vào hai má, dính cả vào vành tai. Chiếc áo sơ mi mỏng tênh màu trắng ướt hết, bám dính vào cơ thể Tokio đầy quyến rũ. Bây giờ mới thấy thân hình hắn săn chắc cân đối. Tên này mà trẻ thêm vài tuổi, vào nhập học ở trường tôi có khi trở thành hotboy.
Tôi nhìn hắn bước đi chậm rãi trong mưa, không hề có vẻ gì sẽ vội vã, khuôn mặt vô cảm, đôi mắt u buồn hệt như mình đang bước đến địa ngục… cứ như cả ngày hắn không muốn làm gì ngoài ngồi nhìn tôi.
Đôi mắt của Tokio như vậy chính là đôi mắt vô hồn không có mục đích sống, không biết bản thân sống làm gì thật sự rất chán nản, cảm thấy rất lạc lối, cũng thấy vô cùng cơ đơn hiu quạnh trong cuộc đời tấp nập này.
Bản thân tôi trước đó cũng đã từng trải qua một thời gian dài như vậy. Từ sau khi rời khỏi căn nhà ở cánh đồng mênh mông, rời xa căn nhà êm ấm mỗi tối có bốn người cùng bên nhau ăn tối thật hạnh phúc ấy, đột nhiên tự mình bước vào đường đời, tôi có chút không thích nghi được.
Vào những ngày tháng địa ngục ấy, thậm chí tôi còn nghĩ đến cái chết. Sống làm gì khi ngày ngày phải vất vả, mà mình cố gắng cũng không vì cái gì cả. Mỗi tối lại chui vào một góc chịu rét chịu đói, không có ai mong chờ, không có ai quan tâm, mỗi khi nhiễm bệnh phải nằm một chỗ càng thấy tuyệt vọng hơn.
Nhìn vẻ cô đơn của Tokio, tâm trạng tôi ban nãy đang rất háu hức nhanh chóng chìm xuống, chìm đến tận cùng của lớp bùn lầy ở đáy sông.
Hắn ta đang làm cái trò gì thế, thông minh như hắn tại sao không dịch chuyển về nhà cho rồi. Một chiều trời mưa mà gặp ngay lúc rảnh rỗi nên tắm mưa thưởng thức cảm giác mới lạ?
Tôi quay vào trong thở dài, lau dọn đống nước lau sàn dơ bẩn ban nãy tôi làm đổ ra.
…
Tối, lúc tôi rời Tiffa về nhà, ngoài trời vẫn còn mưa, bà chủ quán la sát tiến lại gần tôi, tôi mỉm cười. Dạo gần đây bà ấy rất tốt bụng, quan tâm đến tôi rất nhiều, thấy tôi cầm ô ra về, bà ta dặn dò:
– Về nhà cẩn thận. Đi đứng cho đàng hoàng.
– Vâng, cảm ơn… chị. – tôi cười toe toét rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Tôi đi dưới cơn mưa. Khung cảnh xung quanh thật mờ ảo trong mưa. Những làn gió rít lạnh buốt. Tôi rụt cổ bước vội về biệt thự. Định đẩy cửa bước vào nhà, nhưng mà đẩy mãi không được.
Tôi quên mất cửa bị hỏng. Tôi đành leo vào trong bằng… cửa sổ rồi đem treo cây dù lên, chậm rãi bước vào trong nhà. Căn nhà tối thui không có một ánh đèn nào. Tôi mở đèn rồi nhìn đồng hồ, bảy giờ tối. Tôi lớn tiếng gọi:
– Chito. Cậu đâu rồi?
– … – hoàn toàn im ắng. Tâm trạng tôi trở nên nặng nề. Trái tim tôi như bị một quả tạ lớn đè lên.
Tôi hối hả chạy vào trong bếp. Căn bếp tan hoang, trứng, sữa, bột, rau, củ,… cả bánh chúng tôi vất vả làm cũng rơi vãi lung tung dưới đất, hoàn toàn lộn xộn. Trông thật sự rất dơ bẩn mà hỗn tạp. Cả trên tường cũng dính đầy thức ăn. Tôi giật mình chạy khắp căn nhà. Đến cả hai phòng ngủ cũng cực kì lộn xộn, ra giường rách tươm, gối cũng lòi hết bông ra, chăn, màn,… cũng rách nát, riêng bàn trang điểm của Chito chi chít vết nhơ, không biết rõ là thứ gì chằn chịt dính đầy.
Nhà vệ sinh cũng vô cùng bừa bộn, nước tràn lênh láng, gương cũng vỡ tan nát. Mặt tôi khó coi hết sức. Cả căn nhà, ngoài trừ phòng khách vẫn còn bình thường, thì tất cả mọi thứ đều rất kinh dị. Nhưng tuyệt nhiên không thấy Chito đâu. Trong lòng tôi lúc này thật sự rất khó tả. Vừa lo lắng cho Chito, vừa hoang mang, vừa cảm thấy cô đơn và lạc lõng, có chút hoảng sợ vì không biết ai đã phá hỏng cả căn nhà… là trộm cướp bình thường, hay người của tổ chức G, hay người của gia tộc nhà Ren.
Đã từ khi nào, tôi quen với việc dựa dẫm vào người khác, quen dựa vào Ren, dựa vào bạn bè. Mà bây giờ, Ren đang ở lục địa khác, Chito thì mất tích. Tôi thật sự cảm thấy bản thân rất vô dụng, cũng rất bối rối không biết phải làm gì, chỉ biết gào tên Chito trong vô vọng… gào đến giọng bắt đầu khàn đi. Mà cũng tự khi nào, một pháp sư đơn độc như tôi lại có nhiều kẻ thù đến vậy. Bây giờ nhà mình bị đột nhập mà đối tượng tình nghi thì nhiều như cá ở đại dương, vì sự mất tích của Chito, tôi càng không có đủ bình tĩnh để suy đoán. Tôi chạy khắp nhà mở tung hết các cửa phòng, đúng lúc chạy xuống phòng khách định đá bay cửa sổ ra ngoài tìm Chito thì nghe thấy tiếng ghịch cửa. Tôi giật mình, nép vào một góc.
Cánh cửa đã hư liên tục kêu lên những tiếng cạch cạch. Mưa đã tạnh khiến tiếng động này càng rõ rệt hơn.
Tim tôi đập ngày càng nhanh.
Tôi bật người dậy. Chỉ thấy Tokio đang ngồi trước mặt mình, dịu dàng nhìn tôi, còn tay hắn ta còn đang lơ lửng ở vị trí má tôi lúc đang nằm. Tôi tròn mắt nhìn hắn ta, Tokio cũng ngơ ngác nhìn lại tôi, nhưng nhanh chóng rút tay về, làm như ban nãy hắn không lén lút làm gì, phì cười:
– Em dậy rồi? Ngủ ngon thật đấy.
Tôi bơ hắn ta, đưa mắt nhìn quanh, thấy cả quán không có ai, khách hàng chỉ có mỗi Tokio.
Bên ngoài, trời tối hù như ban đêm, mặc dù lúc này chỉ mới năm giờ rưỡi chiều. Mưa vẫn như trút nước.
Ở đây, không chỉ không có khách nào ngoài Tokio, mà là hoàn toàn không có ai ngoài tôi. Chủ quán cũng không thấy tăm hơi. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo thực thực hư hư, tiếng mưa bên ngoài càng đem đến sự tĩnh lặng lạ thường. Không gian lúc này ở đây trở nên thật quái lạ. Tôi liền đứng lên, bỏ chuyện tên này dám chạm vào tôi lúc ngủ sang một bên, thực hiện một cách nghiêm túc nội quy của quán. Tôi sẽ xử lý hắn sau:
– Quý khách dùng gì?
– À… ờ… – tất nhiên hắn ta không phản ứng kịp thời, có lẽ Tokio nghĩ tôi sẽ quay sang tát cho hắn vài cái rồi – Cho… cho ly cafe đen.
Tôi lạnh lùng quay bước vào trong pha cafe. Ánh đèn trên quầy hắt lên mặt tôi càng khiến nó trở nên lạnh lẽo đầy hàn khí. Trong lúc chờ nước sôi, tôi đảo mắt một vòng quanh quán. Tokio đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi khó chịu lườm cho hắn ta một cái.
Nhận ra cái lườm của tôi, vậy mà Tokio chỉ phì cười. Ơ cái tên thiểu năng. Tôi chẳng nên quan tâm, bây giờ nên nghĩ cách xử lý hắn mới đúng.
Liếc thấy khay đựng ô trong góc, bên cạnh chiếc ô màu trắng của tôi là cái màu vàng của ai đó… mà theo tôi đoán là của Tokio, tôi nhếch mép.
Tôi đưa cafe cho Tokio, nói câu chúc quý khách ngon miệng nhạt tuệch, rồi lén lén lấy cái ô đó vào nhà vệ sinh.
Bên tay phải là cái kéo, tôi bung dù ra, bắt đầu cắt. Đầu tiên, cắt ra một ngôi sao nhỏ, tiếp theo là hình trái tim…
– Ý… Lỡ tay.
Là tôi cố ý lỡ tay cắt thành một con quái vật. Tiếp theo là bông hoa, nhưng nó đã sớm biến thành thảm họa. Và một đám mây thật to…
Tôi mỉm cười hài lòng, gập dù lại, thủ táng hết đống rác kia rồi bình tĩnh bước ra ngoài, đặt lại cây dù về chỗ cũ.
Tokio đang đọc báo, hoàn toàn không hay biết tôi đang âm mưu gì.
Tâm trạng tôi tốt hẳn lên. Thật là… một niềm vui trong cái ngày xui xẻo như hôm nay giống một liều thuốc bổ vậy. Tôi vừa ngân nga vừa quét sàn. Tokio thấy tôi rời nhà vệ sinh cũng hạ tờ báo xuống, ngồi đó quan sát từng cử động một của tôi.
Ly cafe của hắn ta đã tan gần hết đá. Uống vào chắc là nhạt chết. Gọi một ly cafe mà từ kkhi gọi đến giờ đã gần một tiếng đồng hồ, hắn ta chẳng thèm động đến, chỉ ngồi im lặng nhìn tôi. Trong thời gian nhãn rỗi này, tôi quét sàn, lau sàn, sắp xếp lại bàn ghế, sau đó còn có thời gian lau cửa kính.
Tokio dường như không hề thấy việc nhìn tôi rất nhàm chán. Hắn ta thản nhiên như không, chăm chú nhìn không chút ngượng ngùng. Nhiều lần tôi quay sang lườm Tokio, nhưng hắn ta chỉ mỉm cười đáp lại, rồi tiếp tục nhìn, cứ như thể tôi vừa trao cho hắn ánh mắt tình thương mến thương nhất.
Ầy… Tokio à… anh có biết là anh mặt dầy đến nỗi khiến người ta phải ngao ngán mà không thể đắc tội với pháp luật, không thể giết chết anh?
Tôi thở dài rồi quay đi, không nhìn Tokio nữa, không khéo hắn ta lại cho là tôi đang liếc mắt đưa tình với mình thì khổ.
Tokio đúng là có khả năng khiến cho người ta bị ức chế, khó chịu chết được. Bây giờ, việc duy nhất có thể khiến tôi thấy vui trở lại chính là việc hắn ta mặt mày xám xịt nhìn chiếc ô của mình, nhưng lại không thể không đi ra ngoài. Tôi lúc này chỉ cầu cho hắn ta có chuyện gì đó mà rời khỏi đây. Càng nhìn càng thấy ức chế!
Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn hơn.
Tôi thở dài một hơi, một ý nghĩ điên rồ khác lại đột nhiên xuất hiện. Ôi ôi… hôm nay tôi thông minh thật cơ!!!
Tôi kéo xô nước lau nhà về phía bàn chỗ hắn ta đang ngồi. Tokio trông thấy vẻ mặt gian tà và ánh mắt đáng sợ của tôi, hơn nữa, dựa vào giác quan thứ bảy của mình, hắn ta rụt cổ, nhìn tôi dè chừng. Nhưng tất nhiên người chủ động bây giờ là tôi, thấp bé như hắn ta làm sao biết được tôi đang nghĩ gì. Tôi vờ như lỡ tay trút cả xô nước lên đôi giày ba ta của Tokio. Hắn ta trợn mắt đứng hình.
Tôi liền rối rít xin lỗi:
– Tôi… tôi vô ý quá. Anh có sao không? Chắc chưa chết đâu nhỉ? – thật ra suy nghĩ của tôi lúc này là… “Về đi! Anh đi về nhà ngay cho tôi! Anh không có sĩ diện chắc? Nếu mà anh vẫn còn mặt dầy ngồi đây, tôi thật không còn gì để nói. Thành thật thương tiếc gia đình anh có một thằng con hết sức… ba chấm.”
– … – Tokio vô cảm ngước lên nhìn tôi – Em… được lắm.
– Cảm ơn quá khen. – tôi không hề chối bỏ mà đáp thẳng.
Tokio cũng không hề tỏ ra tức giận mà kiên nhẫn mỉm cười với tôi:
– Có lẽ hôm nay tôi phải về sớm rồi, không thể ở cạnh em nữa.
– … – ờ… về đi. Có ai thèm níu kéo đâu.
– Thật ngại quá, mỗi ngày tôi chỉ gặp em được vài tiếng đồng hồ, chắc em nhớ tôi lắm.
– … – ảo tưởng…! Từ lần đầu gặp đến giờ, hắn ta không chỉ bớt bệnh mà còn ngày càng nặng. Thật tội nghiệp gia đình hắn ta…
Nhưng nhắc tới gia đình Tokio, tôi lại nhớ đến người phụ nữ đó. Là boss thật ư? Vậy thì tên này có dính líu gì đến cái tổ chức đó không nhỉ? Dạo gần đây gặp nhiều chuyện quá, tôi cũng quên mất.
Tôi liền ngồi xuống ghế đối diện Tokio, hỏi:
– Anh… mẹ anh đó mà…
– Mẹ tôi? – hắn ta đực mặt ra một lát mới cười gượng – Mẹ tôi thế nào?
– … – rõ ràng có gì đó mờ ám ở đây. Có phải boss thật ra không phải là mẹ của Tokio nên hắn ta mới không kịp phản ứng, tôi chém bừa – Ừ. Lần trước tôi thấy mẹ anh đi với một đoàn người mặc áo đen, mà họ nhìn cứ như dân xã hội đen ấy. Mẹ anh… có sao không?
– Gì chứ? Chắc em nhìn nhầm thôi. – hắn ta cười cười, bối rối đưa tay khuấy ly cafe. Rõ ràng là có vấn đề a.
– Ừ. – tôi nhíu mày – Bà ấy là mẹ ruột của anh?
Mặt Tokio biến sắc, hắn ta nhíu mày nhìn tôi đầy đề phòng, lại thấy vẻ mặt tôi cũng không tỏ vẻ gì là tò mò, nhưng tôi lại hỏi vậy, khiến hắn ta có chút giật mình, liền lớn giọng đáp:
– T… tất nhiên. Em đang tưởng tượng lung tung cái gì thế? Mà chuyện gia đình tôi, em… – đột nhiên Tokio nhẹ giọng lại, kèm với cái thở hắt ra thể hiện sự hối lỗi vì đã nổi nóng – Em không cần quan tâm đâu.
Tôi nhìn hắn ta một hồi rồi gật đầu, đứng dậy bỏ đi, nhưng bị hắn ta gọi với lại:
– Vậy, tôi về đây, ngày mai sẽ đến nói chuyện với em tiếp nhé.
Tôi gật đầu, nhìn bên ngoài, trời vẫn còn mưa, tôi nhếch mép chui vào một góc khuất quan sát tình hình bên ngoài.
Đúng như tôi dự đoán, cái ô màu vàng đó là của Tokio. Nụ cười trên môi tôi càng rõ rệt hơn. Chưa thấy được vẻ mặt tiu ngỉu của Tokio mà tôi đã thấy hả dạ thế này.
Vừa bung dù ra, hắn ta cứng đờ, khuôn mặt vốn trắng trẻo mịm màng đen thui đi trông thấy, rồi đôi môi nở ra một nụ cười méo xẹo, hắn ta cứ như nói với bản thân mình nhưng lại dùng âm lượng lớn đủ để tôi nghe thấy:
– Ai cắt mà xấu tệ thế này?
Tôi thật sự rất muốn cười lớn, nhưng không được làm lộ tội trạng của mình a.
Tokio thở dài một cái, bỏ lại chiếc dù lên khay đựng ô rồi mở cửa bước ra ngoài. Tôi lật đật bước ra. Hắn ta bị ngu chắc? Tắm mưa thế này…
Nhìn qua tấm kính mờ căm do nước mưa tạt vào, tôi đột nhiên thấy dáng vẻ của Tokio thật đáng thương. Hai vai hắn ta rũ xuống, cả mái tóc màu đỏ nổi bật cũng nhanh chóng ướt mèm, ôm sát vào hai má, dính cả vào vành tai. Chiếc áo sơ mi mỏng tênh màu trắng ướt hết, bám dính vào cơ thể Tokio đầy quyến rũ. Bây giờ mới thấy thân hình hắn săn chắc cân đối. Tên này mà trẻ thêm vài tuổi, vào nhập học ở trường tôi có khi trở thành hotboy.
Tôi nhìn hắn bước đi chậm rãi trong mưa, không hề có vẻ gì sẽ vội vã, khuôn mặt vô cảm, đôi mắt u buồn hệt như mình đang bước đến địa ngục… cứ như cả ngày hắn không muốn làm gì ngoài ngồi nhìn tôi.
Đôi mắt của Tokio như vậy chính là đôi mắt vô hồn không có mục đích sống, không biết bản thân sống làm gì thật sự rất chán nản, cảm thấy rất lạc lối, cũng thấy vô cùng cơ đơn hiu quạnh trong cuộc đời tấp nập này.
Bản thân tôi trước đó cũng đã từng trải qua một thời gian dài như vậy. Từ sau khi rời khỏi căn nhà ở cánh đồng mênh mông, rời xa căn nhà êm ấm mỗi tối có bốn người cùng bên nhau ăn tối thật hạnh phúc ấy, đột nhiên tự mình bước vào đường đời, tôi có chút không thích nghi được.
Vào những ngày tháng địa ngục ấy, thậm chí tôi còn nghĩ đến cái chết. Sống làm gì khi ngày ngày phải vất vả, mà mình cố gắng cũng không vì cái gì cả. Mỗi tối lại chui vào một góc chịu rét chịu đói, không có ai mong chờ, không có ai quan tâm, mỗi khi nhiễm bệnh phải nằm một chỗ càng thấy tuyệt vọng hơn.
Nhìn vẻ cô đơn của Tokio, tâm trạng tôi ban nãy đang rất háu hức nhanh chóng chìm xuống, chìm đến tận cùng của lớp bùn lầy ở đáy sông.
Hắn ta đang làm cái trò gì thế, thông minh như hắn tại sao không dịch chuyển về nhà cho rồi. Một chiều trời mưa mà gặp ngay lúc rảnh rỗi nên tắm mưa thưởng thức cảm giác mới lạ?
Tôi quay vào trong thở dài, lau dọn đống nước lau sàn dơ bẩn ban nãy tôi làm đổ ra.
…
Tối, lúc tôi rời Tiffa về nhà, ngoài trời vẫn còn mưa, bà chủ quán la sát tiến lại gần tôi, tôi mỉm cười. Dạo gần đây bà ấy rất tốt bụng, quan tâm đến tôi rất nhiều, thấy tôi cầm ô ra về, bà ta dặn dò:
– Về nhà cẩn thận. Đi đứng cho đàng hoàng.
– Vâng, cảm ơn… chị. – tôi cười toe toét rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Tôi đi dưới cơn mưa. Khung cảnh xung quanh thật mờ ảo trong mưa. Những làn gió rít lạnh buốt. Tôi rụt cổ bước vội về biệt thự. Định đẩy cửa bước vào nhà, nhưng mà đẩy mãi không được.
Tôi quên mất cửa bị hỏng. Tôi đành leo vào trong bằng… cửa sổ rồi đem treo cây dù lên, chậm rãi bước vào trong nhà. Căn nhà tối thui không có một ánh đèn nào. Tôi mở đèn rồi nhìn đồng hồ, bảy giờ tối. Tôi lớn tiếng gọi:
– Chito. Cậu đâu rồi?
– … – hoàn toàn im ắng. Tâm trạng tôi trở nên nặng nề. Trái tim tôi như bị một quả tạ lớn đè lên.
Tôi hối hả chạy vào trong bếp. Căn bếp tan hoang, trứng, sữa, bột, rau, củ,… cả bánh chúng tôi vất vả làm cũng rơi vãi lung tung dưới đất, hoàn toàn lộn xộn. Trông thật sự rất dơ bẩn mà hỗn tạp. Cả trên tường cũng dính đầy thức ăn. Tôi giật mình chạy khắp căn nhà. Đến cả hai phòng ngủ cũng cực kì lộn xộn, ra giường rách tươm, gối cũng lòi hết bông ra, chăn, màn,… cũng rách nát, riêng bàn trang điểm của Chito chi chít vết nhơ, không biết rõ là thứ gì chằn chịt dính đầy.
Nhà vệ sinh cũng vô cùng bừa bộn, nước tràn lênh láng, gương cũng vỡ tan nát. Mặt tôi khó coi hết sức. Cả căn nhà, ngoài trừ phòng khách vẫn còn bình thường, thì tất cả mọi thứ đều rất kinh dị. Nhưng tuyệt nhiên không thấy Chito đâu. Trong lòng tôi lúc này thật sự rất khó tả. Vừa lo lắng cho Chito, vừa hoang mang, vừa cảm thấy cô đơn và lạc lõng, có chút hoảng sợ vì không biết ai đã phá hỏng cả căn nhà… là trộm cướp bình thường, hay người của tổ chức G, hay người của gia tộc nhà Ren.
Đã từ khi nào, tôi quen với việc dựa dẫm vào người khác, quen dựa vào Ren, dựa vào bạn bè. Mà bây giờ, Ren đang ở lục địa khác, Chito thì mất tích. Tôi thật sự cảm thấy bản thân rất vô dụng, cũng rất bối rối không biết phải làm gì, chỉ biết gào tên Chito trong vô vọng… gào đến giọng bắt đầu khàn đi. Mà cũng tự khi nào, một pháp sư đơn độc như tôi lại có nhiều kẻ thù đến vậy. Bây giờ nhà mình bị đột nhập mà đối tượng tình nghi thì nhiều như cá ở đại dương, vì sự mất tích của Chito, tôi càng không có đủ bình tĩnh để suy đoán. Tôi chạy khắp nhà mở tung hết các cửa phòng, đúng lúc chạy xuống phòng khách định đá bay cửa sổ ra ngoài tìm Chito thì nghe thấy tiếng ghịch cửa. Tôi giật mình, nép vào một góc.
Cánh cửa đã hư liên tục kêu lên những tiếng cạch cạch. Mưa đã tạnh khiến tiếng động này càng rõ rệt hơn.
Tim tôi đập ngày càng nhanh.