~~ Huhu… dạo gần đây cmt ít quá, mọi người xôm xôm lên tí nào :((
Quốc Khánh nước nhà mà Mi cố gắng ở nhà viết chap đấy ọ :((
ủng hộ Mi tí đi :(( ~~
Tim tôi đập ngày càng nhanh, nhanh đến mức tưởng chừng như đã dừng lại.
Là ai… là bạn hay thù? Có phải đám người ban nãy quay lại hay không? Bây giờ tôi không có phép thuật, bọn chúng có thể dễ dàng đập chết tôi như đập một con kiến.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, khiến bao nhiêu nặng nề trong trái tim tôi từ nãy đến giờ bị bị sút bay mất hết:
– Chết tiệt cái cửa chết tiệt! Chết đi!
Chito bạo lực đá mạnh vào cánh cửa, rồi tức tối dịch chuyển vào trong nhà. Đột nhiên, cánh cửa… nó tự mở ra sau lưng Chito. Khuôn mặt cô nàng đen đi, quay lại liếc nó một cái rồi lại đá mạnh cho nó đóng lại.
Tôi chạy đến không chút lưỡng lự hay bối rối mà ôm chặt cô ấy vào lòng. Chiếc ô trên tay Chito rơi xuống chân tôi nhưng tôi chẳng thèm quan tâm nữa.
Chito đơ ra không hiểu tôi đang làm gì, nhưng cũng chậm rãi vòng tay qua ôm tôi, càng ngày càng siết chặt, cô nàng nhẹ giọng hỏi:
– Sao thế?
– Không… không sao. – tôi đẩy cô nàng ra nhìn thẳng vào mắt Chito – Chỉ là, chúng ta đến nhà tớ và Ren ở đưa Dragon đến đây ngủ cùng đi, để nó một mình ở đó, tớ thật sự thấy không yên tâm.
– Cũng được, vậy tiện thể ra ngoài, chúng ta cùng đi ăn tối luôn. – Chito không chút nghi ngờ gật đầu mỉm cười, rồi khoác tay tôi kéo ra ngoài.
Tôi lẳng lặng đi theo Chito. Trong đầu đầy những suy nghĩ phức tạp. Thật ra nói là đưa Dragon sang đây, nhưng ý định của tôi chính là sang đó rồi viện cớ trời tối, ngủ lại luôn, không cần về đây.
Dù gì cũng đang là buổi tối, để Chito nhìn thấy căn nhà mình ở bị xới tung lên như vậy, dù có cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng không tránh khỏi lo lắng và sợ hãi, bởi không biết mục tiêu chúng đang nhắm đến là ai.
Nhưng thật sự bây giờ… trên đường sang biệt thự, tôi không thể đảm bảo là không có người theo đuôi, hay chúng tôi sẽ không bị đánh úp, nên dây thần kinh tôi đang căng tột độ. Tôi cứ mải mê nhìn trước ngó sau nên chẳng để ý đến vẻ mặt kì lạ của Chito. Cô ấy nhìn tôi đầy nghi ngờ, nhưng chỉ mím môi mà không hỏi gì.
Cho đến khi an toàn đứng ở cổng nhà, tôi bấm chuông chờ Dragon ra mở cửa thì sẵn tiện hỏi Chito:
– Cậu đi đâu mà về trễ vậy?
– À. Tớ ra ngoài mua cái này. – cô nàng giơ ra phía trước một chồng sách – Tớ nghĩ là những ngày sắp tới sẽ rất nhạt nên mới mua về gặm đó mà.
Chito vẫn còn cười tươi như vậy thì tốt rồi. Đột nhiên trong tôi trào lên một cảm xúc lạ lẫm. Tôi rất muốn bảo vệ nụ cười của Chito, bằng tất cả khả năng của mình, để cô nàng không phải lo lắng dù chỉ một chút. (nghi vấn bách hợp)
Tôi chờ mãi vẫn không thấy Dragon xuất hiện, bắt đầu cảm thấy lo lắng. Một cái gì đó thật nặng lại đè xuống trái tim tôi. Tôi bấm chuông liên hồi, đến mức Chito phải gào lên:
– Bình tĩnh đi Yuki, cậu muốn nó hỏng luôn hay sao?
– Chết tiệt! Dragon! Mau ra đây cho tôi! – tôi hét lớn, khuôn mặt khó coi hết sức. Sắc mặt cũng rất tệ.
– Cậu sao thế? Bình tĩnh đi. Nhiều khi thằng nhóc đang ngủ. – Chito nhíu mày lo lắng nhìn tôi.
Đúng thật, có lẽ tôi lo xa quá rồi. Hy vọng mọi chuyện như lời Chito nói, thằng bé chỉ đang ngủ mà thôi.
Tôi liền đi vòng ra phía sau căn nhà, ở đó có một cánh cổng không cần chìa vẫn mở được, nhưng cánh cửa đó nhận dạng khuôn mặt và giọng nói, chỉ cần là tôi, Ren hoặc Chito và Ajita, cánh cửa sẽ tự mở.
Tôi vào nhà trước, Chito vẫn còn ở bên ngoài đóng cửa nên vào nhà sau. Tôi chạy vào trong, hoàn toàn sửng sốt.
Lần đầu là lo sợ, đến lần thứ hai chính là tức giận. Hai tay tôi siết chặt, những lằn đỏ bắt đầu xuất hiện trong lòng bàn tay tôi.
Khắp nơi bừa bộn không kém căn nhà của Ajita. Cái lũ chết tiệt! Chết nhát! Chết bầm! Chết dập!
Bọn người này… chắc chắn là bọn người có hiềm khích rõ ràng với chúng tôi, hoàn toàn không phải lũ trộm cướp vặt vãnh rẻ tiền. Hơn nữa, chúng có thể xuyên qua lớp bảo vệ của căn nhà do chính Ren và Kurai thiết kế thì có thể biết được chúng hiểu quá rõ tính tình kĩ lưỡng của hai người đàn ông này mà mời chuyên gia giải quyết tấm màn bảo vệ ấy trước. Chứng tỏ một điều, bọn này hiểu rất rõ mối quan hệ và tính cách của chúng tôi.
Bây giờ tôi nhiều phần chắc chắn, đây là việc do gia đình Ren gây ra.
Tôi nghiêm mặt chạy đi khắp căn nhà, lớn tiếng gọi Dragon. Nhưng đáp lại tôi chỉ có tiếng sửng sốt của Chito:
– Cái quái gì thế này? Yuki! Cậu đâu rồi? Yuki!
– Tớ ở đây. – tôi lớn tiếng nói để trấn an tinh thần của Chito. Một lát sau, cô nàng đã xuất hiện bên tôi với vẻ mặt hết sức khó coi. Đôi mắt ấy vừa lo lắng vừa sợ hãi, lại có chút hoang mang… toàn những cảm xúc tiêu cực – Mau cùng tớ đi tìm Dragon. Không biết có gặp nguy hiểm gì không!
– Được. – Chito gật đầu rồi chúng tôi chia nhau ra.
Cuối cùng, Chito phát hiện ra thằng bé Dragon đang bị trói trong một cái chăn ở trong nhà vệ sinh, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt.
Tôi xót xa cởi trói rồi bế bổng thằng nhóc lên chạy thẳng ra ngoài. Chito cũng hớt hả chạy theo tôi.
Tôi bảo Chito cùng Dragon dịch chuyển đến bệnh viện, còn mình thì chạy bộ đến đó.
– Phòng cấp cứu ở đâu ạ?
– Đi thẳng quẹo phải, để tôi đi cùng em. – cô y tá vội vã bước theo tôi.
Sau khi Dragon đã được đưa vào phòng, tôi thở dốc. Cơ bản là cả ngày nay tôi không có một phút yên thân, toàn dính vào những rắc rối, là tột cùng của xui xẻo.
Tôi và Chito lo lắng ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, trên dãy ghế nhựa nhiều màu sát tường. Chito nắm chặt hai tay đặt trên đùi, đôi mắt chăm chú hướng về cửa phòng cấp cứu.
Tôi cũng lo lắng không kém, vệt móng tay đỏ ửng trong lòng bàn tay càng rõ rệt hơn.
Tôi bắt đầu hối hận vì ban đầu đã không đưa Dragon theo cùng đến nhà Ajita. Thằng bé cứ kiên quyết đòi ở lại căn biệt thự đó. Tôi cũng chỉ có thể bó tay trước vẻ cứng đầu ương ngạnh của Dragon. Giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế.
Cơ mà trong lúc hoảng loạn, tôi đã rất tự cao cho rằng mình vẫn rất minh mẫn, vẫn còn tỉnh táo đưa thằng nhóc đến đây, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy đây là quyết định ngu ngốc nhất từ trước đến giờ. Dragon không phải con người, cũng không phải pháp sư. Thằng bé cơ bản là một con rồng… là một sinh vật bí ẩn kì lạ! Đưa thằng bé đến đây, khác nào giao nộp Dragon cho viện nghiên cứu bảo họ cứ việc mổ xẻ để tìm hiểu loài rồng?
Nghĩ đến đây, tôi càng lo hơn. Gì chứ! Tôi là WW mà không thể chữa trị cho Dragon lúc thằng bé bị thương như vậy, lại còn ngu ngốc đưa thằng bé cho người ta…
Aa!! Chắc tôi stress đến chết mất thôi!
Vừa lo không biết thằng bé có thể khỏe lại không, vừa lo không biết họ có dối trá tuyên bố cho một câu xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi lén lén lút lút như ăn trộm đưa cơ thể của Dragon đi nghiên cứu.
Tôi đúng là ngu hết thuốc chữa. Càng nghĩ càng thấy hận bản thân mình quá. Nhưng Dragon là rồng, có lẽ không dễ chết đến vậy.
– Nhưng mà Yuki, đưa Dragon đến đây có ổn không? – Chito nhăn nhó quay sang hỏi tôi.
Tôi không trả lời chỉ nhìn lại Chito, khẽ nuốt nước bọt, còn kín đáo nhíu mày, nhất thời tôi không biết nên nói gì.
Chito mím môi, liếc mắt về cánh cửa đang đóng chặt, phía trên là ánh đèn màu đỏ chói hết cả mắt.
Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằ về cánh cửa, thỉnh thoảng nhịp nhịp chân theo thói quen.
Chừng mười lăm phút sau, bác sĩ bước ra, gỡ khẩu trang nói:
– Thằng bé chỉ bị ngất vì sốt cao. Đã chuyển sang phòng hồi sức, sẽ ổn thôi.
– Vâng. Cảm ơn bác sĩ.
– Không có gì.
Tôi và Chito không hẹn trước đồng loạt nhìn nhau mỉm cười.
…
– A… Các người… – Dragon đột nhiên ngồi bật dậy hét lớn.
Tôi và Chito đang ngủ gục bên cạnh chiếc giường nơi thằng bé đang nằm, vì nghe tiếng hét mà giật cả mình đứng phắt dậy nhìn quanh theo phản xạ. Dragon trừng mắt nhìn xung quanh, thở hồng hộc, trông thấy tôi vội vàng níu tay tôi:
– Bọn chúng… bọn…
– Được rồi. Bình tĩnh. Có chuyện gì thì từ từ kể. – tôi ân cần nắm tay Dragon, thẳng bé thở dốc ngước nhìn tôi, rồi yên tâm hơn nằm thẳng ra.
Gió đêm đập mạnh vào cửa sổ phòng bệnh. Tôi và Chito ngồi yên trên hai chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh, lắng nghe Dragon nói.
– Lúc đó tôi đang rửa chén dĩa thì nghe chuông cửa, chạy ra ngoài xem thì chẳng thấy ai cả, nghĩ là bọn trẻ đùa giỡn nên lại chạy vào bếp tiếp tục công việc, nhưng không ngờ, vừa đến phòng khách đã thấy một đoàn người mặc áo đen, trùm mũ cho kín mặt. Thấy tôi, bọn chúng có vẻ khá ngạc nhiên. Lúc đó tôi chỉ kịp trừng mắt đã thấy chóng mặt vì bị sốt từ sáng, kết quả chưa kịp làm gì đã bị đánh ngất từ phía sau. Cứ tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ bọn chúng còn có chút lương tâm.
Dragon vừa nói vừa nhíu mày ra chiều khó chịu lắm, có lã thằng nhóc thấy có lỗi vì không thể bảo vệ chu toàn căn nhà của mình.
– Được rồi, không sao đâu, em đừng cảm thấy có áp lực.
Chito nhẹ giọng vỗ đầu thằng nhóc, rồi lại hơi chau màu khó chịu:
– Bị sốt từ sáng sao không chạy sang tụi này nói, ít ra cũng phải uống chút thuốc.
– Tôi chạy sang đó nhỡ như bọn chúng theo dõi thì sao? – Dragon nói với khuôn mặt nghiêm túc – Không bảo vệ được bản thân đã đành, tôi không thể liên lụy cả hai người.
– Thôi không nói nữa, nghỉ ngơi đi, sáng mai rồi nói. – tôi nói đều đều, giọng lạnh hẳn đi. Hai người họ tất nhiên nhận ra thái độ của tôi đã thay đổi, liền im lặng không nói gì nữa mà lẵng lặng đi ngủ.
Tôi bước đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống đường. Làn sương khiến ngọn đèn đường trở nên mờ ảo. Tôi thở dài một hơi cũng lăn ra ngủ. Có lẽ hôm nay sẽ không cần phải lo lắm. Bọn chúng chắc chưa nắm bắt thông tin nhanh đến nỗi biết chúng tôi đang ở phòng này, hơn nữa ở bệnh viện chẳng lẽ an ninh lại không tốt, nên tôi yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi và Chito đi học bình thường, Dragon vẫn nằm trong bệnh viện tịnh dưỡng.
Thật ra mà nói, tôi cũng chẳng muốn đi học, nhưng Chito nói hôm nay cô nàng có cuộc họp ban cán sự đành phải đi.
Họp gì họp mãi. Tính cách của Chito vốn không hợp với những nơi yên tĩnh mà nghiêm trang như phòng họp. Và tất nhiên tôi cũng thế. Chính vì vậy, tôi rút kinh nghiệm từ Chito, thề từ nay về sau sẽ không bao giờ dám nhận bất cứ chức vụ nào.
Chúng tôi đi học mà thật sự thấy mệt mỏi, nói đi học chi cho xa vời, thật ra chỉ là lên lớp ngồi cho đủ mặt, cái lũ còn lại thì mặc sức quẩy bất kể đang bị giáo viên lườm nguých đủ kiểu.
Tôi lại chuồn xuống sân sau nằm ngủ, nhưng trước khi đi tôi đã quan sát kĩ lưỡng trước sau rồi a. Sẽ không có ai theo tôi nữa a.
Lần nào tôi có ý định bùng học cũng toàn gặp xui xẻo. Lần trước gặp Izumo, được cô ta cho vé máy bay miễn phí, còn vô cùng hào phóng đem tôi vào phòng y tế. Lần trước nữa gặp Ryuu, bị cậu ta quay mòng mòng như dế, não tôi không kịp thích ứng, tôi vốn không quen đối phó với loại người cao cấp như vậy. Vài lần trước nữa cũng toàn rước họa vào thân. Bây giờ ngẫm nghĩ lại mới thấy số tôi xui thật!
Tôi nằm dài ra cỏ nhất thời thở dài một hơi. Hôm nay tôi rất mệt, chỉ muốn ngủ, nếu không phải vì sự cố mấy ngày hôm nay, tôi đã bay thẳng qua DW A1 để quẫy cùng tụi nó rồi. Haha… tôi rõ rành rành là thành viên của WW A1, nhưng trong trái tim lúc nào cũng hướng về lớp người ta. Đúng là tội đồ! Bởi vậy mới không thể trách được khi tụi nó cứ lôi tôi ra làm đối tượng bắt nạt.
Đêm hôm trước nhờ Kurai mà chỉ ngủ được vài tiếng, đêm hôm qua cũng chật vật ngủ ngồi nên giấc ngủ không được trọn vẹn. Đối với một con heo ngủ như tôi mà nói, thì có thể xem đây là cực hình! Chính là cực hình a!!!
Vậy nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tiếng chuông trường vang lên khiến tôi giật mình. Chuông hôm nay sao thế, vang lên cứ như tiếng chuông báo tử ấy! Thật là giật cả mình.
Tôi ngồi dậy nhìn quanh, không có ai hết, tôi thở phào.
Mãi rồi có cảm giác mình như người nổi tiếng ấy, đi đến đâu cũng phải dè chừng đám paparazi, thật sầu não mà!
– Em ngủ ngon thật.
– Em ngủ ngon thật.
Quốc Khánh nước nhà mà Mi cố gắng ở nhà viết chap đấy ọ :((
ủng hộ Mi tí đi :(( ~~
Tim tôi đập ngày càng nhanh, nhanh đến mức tưởng chừng như đã dừng lại.
Là ai… là bạn hay thù? Có phải đám người ban nãy quay lại hay không? Bây giờ tôi không có phép thuật, bọn chúng có thể dễ dàng đập chết tôi như đập một con kiến.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, khiến bao nhiêu nặng nề trong trái tim tôi từ nãy đến giờ bị bị sút bay mất hết:
– Chết tiệt cái cửa chết tiệt! Chết đi!
Chito bạo lực đá mạnh vào cánh cửa, rồi tức tối dịch chuyển vào trong nhà. Đột nhiên, cánh cửa… nó tự mở ra sau lưng Chito. Khuôn mặt cô nàng đen đi, quay lại liếc nó một cái rồi lại đá mạnh cho nó đóng lại.
Tôi chạy đến không chút lưỡng lự hay bối rối mà ôm chặt cô ấy vào lòng. Chiếc ô trên tay Chito rơi xuống chân tôi nhưng tôi chẳng thèm quan tâm nữa.
Chito đơ ra không hiểu tôi đang làm gì, nhưng cũng chậm rãi vòng tay qua ôm tôi, càng ngày càng siết chặt, cô nàng nhẹ giọng hỏi:
– Sao thế?
– Không… không sao. – tôi đẩy cô nàng ra nhìn thẳng vào mắt Chito – Chỉ là, chúng ta đến nhà tớ và Ren ở đưa Dragon đến đây ngủ cùng đi, để nó một mình ở đó, tớ thật sự thấy không yên tâm.
– Cũng được, vậy tiện thể ra ngoài, chúng ta cùng đi ăn tối luôn. – Chito không chút nghi ngờ gật đầu mỉm cười, rồi khoác tay tôi kéo ra ngoài.
Tôi lẳng lặng đi theo Chito. Trong đầu đầy những suy nghĩ phức tạp. Thật ra nói là đưa Dragon sang đây, nhưng ý định của tôi chính là sang đó rồi viện cớ trời tối, ngủ lại luôn, không cần về đây.
Dù gì cũng đang là buổi tối, để Chito nhìn thấy căn nhà mình ở bị xới tung lên như vậy, dù có cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng không tránh khỏi lo lắng và sợ hãi, bởi không biết mục tiêu chúng đang nhắm đến là ai.
Nhưng thật sự bây giờ… trên đường sang biệt thự, tôi không thể đảm bảo là không có người theo đuôi, hay chúng tôi sẽ không bị đánh úp, nên dây thần kinh tôi đang căng tột độ. Tôi cứ mải mê nhìn trước ngó sau nên chẳng để ý đến vẻ mặt kì lạ của Chito. Cô ấy nhìn tôi đầy nghi ngờ, nhưng chỉ mím môi mà không hỏi gì.
Cho đến khi an toàn đứng ở cổng nhà, tôi bấm chuông chờ Dragon ra mở cửa thì sẵn tiện hỏi Chito:
– Cậu đi đâu mà về trễ vậy?
– À. Tớ ra ngoài mua cái này. – cô nàng giơ ra phía trước một chồng sách – Tớ nghĩ là những ngày sắp tới sẽ rất nhạt nên mới mua về gặm đó mà.
Chito vẫn còn cười tươi như vậy thì tốt rồi. Đột nhiên trong tôi trào lên một cảm xúc lạ lẫm. Tôi rất muốn bảo vệ nụ cười của Chito, bằng tất cả khả năng của mình, để cô nàng không phải lo lắng dù chỉ một chút. (nghi vấn bách hợp)
Tôi chờ mãi vẫn không thấy Dragon xuất hiện, bắt đầu cảm thấy lo lắng. Một cái gì đó thật nặng lại đè xuống trái tim tôi. Tôi bấm chuông liên hồi, đến mức Chito phải gào lên:
– Bình tĩnh đi Yuki, cậu muốn nó hỏng luôn hay sao?
– Chết tiệt! Dragon! Mau ra đây cho tôi! – tôi hét lớn, khuôn mặt khó coi hết sức. Sắc mặt cũng rất tệ.
– Cậu sao thế? Bình tĩnh đi. Nhiều khi thằng nhóc đang ngủ. – Chito nhíu mày lo lắng nhìn tôi.
Đúng thật, có lẽ tôi lo xa quá rồi. Hy vọng mọi chuyện như lời Chito nói, thằng bé chỉ đang ngủ mà thôi.
Tôi liền đi vòng ra phía sau căn nhà, ở đó có một cánh cổng không cần chìa vẫn mở được, nhưng cánh cửa đó nhận dạng khuôn mặt và giọng nói, chỉ cần là tôi, Ren hoặc Chito và Ajita, cánh cửa sẽ tự mở.
Tôi vào nhà trước, Chito vẫn còn ở bên ngoài đóng cửa nên vào nhà sau. Tôi chạy vào trong, hoàn toàn sửng sốt.
Lần đầu là lo sợ, đến lần thứ hai chính là tức giận. Hai tay tôi siết chặt, những lằn đỏ bắt đầu xuất hiện trong lòng bàn tay tôi.
Khắp nơi bừa bộn không kém căn nhà của Ajita. Cái lũ chết tiệt! Chết nhát! Chết bầm! Chết dập!
Bọn người này… chắc chắn là bọn người có hiềm khích rõ ràng với chúng tôi, hoàn toàn không phải lũ trộm cướp vặt vãnh rẻ tiền. Hơn nữa, chúng có thể xuyên qua lớp bảo vệ của căn nhà do chính Ren và Kurai thiết kế thì có thể biết được chúng hiểu quá rõ tính tình kĩ lưỡng của hai người đàn ông này mà mời chuyên gia giải quyết tấm màn bảo vệ ấy trước. Chứng tỏ một điều, bọn này hiểu rất rõ mối quan hệ và tính cách của chúng tôi.
Bây giờ tôi nhiều phần chắc chắn, đây là việc do gia đình Ren gây ra.
Tôi nghiêm mặt chạy đi khắp căn nhà, lớn tiếng gọi Dragon. Nhưng đáp lại tôi chỉ có tiếng sửng sốt của Chito:
– Cái quái gì thế này? Yuki! Cậu đâu rồi? Yuki!
– Tớ ở đây. – tôi lớn tiếng nói để trấn an tinh thần của Chito. Một lát sau, cô nàng đã xuất hiện bên tôi với vẻ mặt hết sức khó coi. Đôi mắt ấy vừa lo lắng vừa sợ hãi, lại có chút hoang mang… toàn những cảm xúc tiêu cực – Mau cùng tớ đi tìm Dragon. Không biết có gặp nguy hiểm gì không!
– Được. – Chito gật đầu rồi chúng tôi chia nhau ra.
Cuối cùng, Chito phát hiện ra thằng bé Dragon đang bị trói trong một cái chăn ở trong nhà vệ sinh, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt.
Tôi xót xa cởi trói rồi bế bổng thằng nhóc lên chạy thẳng ra ngoài. Chito cũng hớt hả chạy theo tôi.
Tôi bảo Chito cùng Dragon dịch chuyển đến bệnh viện, còn mình thì chạy bộ đến đó.
– Phòng cấp cứu ở đâu ạ?
– Đi thẳng quẹo phải, để tôi đi cùng em. – cô y tá vội vã bước theo tôi.
Sau khi Dragon đã được đưa vào phòng, tôi thở dốc. Cơ bản là cả ngày nay tôi không có một phút yên thân, toàn dính vào những rắc rối, là tột cùng của xui xẻo.
Tôi và Chito lo lắng ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, trên dãy ghế nhựa nhiều màu sát tường. Chito nắm chặt hai tay đặt trên đùi, đôi mắt chăm chú hướng về cửa phòng cấp cứu.
Tôi cũng lo lắng không kém, vệt móng tay đỏ ửng trong lòng bàn tay càng rõ rệt hơn.
Tôi bắt đầu hối hận vì ban đầu đã không đưa Dragon theo cùng đến nhà Ajita. Thằng bé cứ kiên quyết đòi ở lại căn biệt thự đó. Tôi cũng chỉ có thể bó tay trước vẻ cứng đầu ương ngạnh của Dragon. Giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế.
Cơ mà trong lúc hoảng loạn, tôi đã rất tự cao cho rằng mình vẫn rất minh mẫn, vẫn còn tỉnh táo đưa thằng nhóc đến đây, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy đây là quyết định ngu ngốc nhất từ trước đến giờ. Dragon không phải con người, cũng không phải pháp sư. Thằng bé cơ bản là một con rồng… là một sinh vật bí ẩn kì lạ! Đưa thằng bé đến đây, khác nào giao nộp Dragon cho viện nghiên cứu bảo họ cứ việc mổ xẻ để tìm hiểu loài rồng?
Nghĩ đến đây, tôi càng lo hơn. Gì chứ! Tôi là WW mà không thể chữa trị cho Dragon lúc thằng bé bị thương như vậy, lại còn ngu ngốc đưa thằng bé cho người ta…
Aa!! Chắc tôi stress đến chết mất thôi!
Vừa lo không biết thằng bé có thể khỏe lại không, vừa lo không biết họ có dối trá tuyên bố cho một câu xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi lén lén lút lút như ăn trộm đưa cơ thể của Dragon đi nghiên cứu.
Tôi đúng là ngu hết thuốc chữa. Càng nghĩ càng thấy hận bản thân mình quá. Nhưng Dragon là rồng, có lẽ không dễ chết đến vậy.
– Nhưng mà Yuki, đưa Dragon đến đây có ổn không? – Chito nhăn nhó quay sang hỏi tôi.
Tôi không trả lời chỉ nhìn lại Chito, khẽ nuốt nước bọt, còn kín đáo nhíu mày, nhất thời tôi không biết nên nói gì.
Chito mím môi, liếc mắt về cánh cửa đang đóng chặt, phía trên là ánh đèn màu đỏ chói hết cả mắt.
Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằ về cánh cửa, thỉnh thoảng nhịp nhịp chân theo thói quen.
Chừng mười lăm phút sau, bác sĩ bước ra, gỡ khẩu trang nói:
– Thằng bé chỉ bị ngất vì sốt cao. Đã chuyển sang phòng hồi sức, sẽ ổn thôi.
– Vâng. Cảm ơn bác sĩ.
– Không có gì.
Tôi và Chito không hẹn trước đồng loạt nhìn nhau mỉm cười.
…
– A… Các người… – Dragon đột nhiên ngồi bật dậy hét lớn.
Tôi và Chito đang ngủ gục bên cạnh chiếc giường nơi thằng bé đang nằm, vì nghe tiếng hét mà giật cả mình đứng phắt dậy nhìn quanh theo phản xạ. Dragon trừng mắt nhìn xung quanh, thở hồng hộc, trông thấy tôi vội vàng níu tay tôi:
– Bọn chúng… bọn…
– Được rồi. Bình tĩnh. Có chuyện gì thì từ từ kể. – tôi ân cần nắm tay Dragon, thẳng bé thở dốc ngước nhìn tôi, rồi yên tâm hơn nằm thẳng ra.
Gió đêm đập mạnh vào cửa sổ phòng bệnh. Tôi và Chito ngồi yên trên hai chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh, lắng nghe Dragon nói.
– Lúc đó tôi đang rửa chén dĩa thì nghe chuông cửa, chạy ra ngoài xem thì chẳng thấy ai cả, nghĩ là bọn trẻ đùa giỡn nên lại chạy vào bếp tiếp tục công việc, nhưng không ngờ, vừa đến phòng khách đã thấy một đoàn người mặc áo đen, trùm mũ cho kín mặt. Thấy tôi, bọn chúng có vẻ khá ngạc nhiên. Lúc đó tôi chỉ kịp trừng mắt đã thấy chóng mặt vì bị sốt từ sáng, kết quả chưa kịp làm gì đã bị đánh ngất từ phía sau. Cứ tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ bọn chúng còn có chút lương tâm.
Dragon vừa nói vừa nhíu mày ra chiều khó chịu lắm, có lã thằng nhóc thấy có lỗi vì không thể bảo vệ chu toàn căn nhà của mình.
– Được rồi, không sao đâu, em đừng cảm thấy có áp lực.
Chito nhẹ giọng vỗ đầu thằng nhóc, rồi lại hơi chau màu khó chịu:
– Bị sốt từ sáng sao không chạy sang tụi này nói, ít ra cũng phải uống chút thuốc.
– Tôi chạy sang đó nhỡ như bọn chúng theo dõi thì sao? – Dragon nói với khuôn mặt nghiêm túc – Không bảo vệ được bản thân đã đành, tôi không thể liên lụy cả hai người.
– Thôi không nói nữa, nghỉ ngơi đi, sáng mai rồi nói. – tôi nói đều đều, giọng lạnh hẳn đi. Hai người họ tất nhiên nhận ra thái độ của tôi đã thay đổi, liền im lặng không nói gì nữa mà lẵng lặng đi ngủ.
Tôi bước đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống đường. Làn sương khiến ngọn đèn đường trở nên mờ ảo. Tôi thở dài một hơi cũng lăn ra ngủ. Có lẽ hôm nay sẽ không cần phải lo lắm. Bọn chúng chắc chưa nắm bắt thông tin nhanh đến nỗi biết chúng tôi đang ở phòng này, hơn nữa ở bệnh viện chẳng lẽ an ninh lại không tốt, nên tôi yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi và Chito đi học bình thường, Dragon vẫn nằm trong bệnh viện tịnh dưỡng.
Thật ra mà nói, tôi cũng chẳng muốn đi học, nhưng Chito nói hôm nay cô nàng có cuộc họp ban cán sự đành phải đi.
Họp gì họp mãi. Tính cách của Chito vốn không hợp với những nơi yên tĩnh mà nghiêm trang như phòng họp. Và tất nhiên tôi cũng thế. Chính vì vậy, tôi rút kinh nghiệm từ Chito, thề từ nay về sau sẽ không bao giờ dám nhận bất cứ chức vụ nào.
Chúng tôi đi học mà thật sự thấy mệt mỏi, nói đi học chi cho xa vời, thật ra chỉ là lên lớp ngồi cho đủ mặt, cái lũ còn lại thì mặc sức quẩy bất kể đang bị giáo viên lườm nguých đủ kiểu.
Tôi lại chuồn xuống sân sau nằm ngủ, nhưng trước khi đi tôi đã quan sát kĩ lưỡng trước sau rồi a. Sẽ không có ai theo tôi nữa a.
Lần nào tôi có ý định bùng học cũng toàn gặp xui xẻo. Lần trước gặp Izumo, được cô ta cho vé máy bay miễn phí, còn vô cùng hào phóng đem tôi vào phòng y tế. Lần trước nữa gặp Ryuu, bị cậu ta quay mòng mòng như dế, não tôi không kịp thích ứng, tôi vốn không quen đối phó với loại người cao cấp như vậy. Vài lần trước nữa cũng toàn rước họa vào thân. Bây giờ ngẫm nghĩ lại mới thấy số tôi xui thật!
Tôi nằm dài ra cỏ nhất thời thở dài một hơi. Hôm nay tôi rất mệt, chỉ muốn ngủ, nếu không phải vì sự cố mấy ngày hôm nay, tôi đã bay thẳng qua DW A1 để quẫy cùng tụi nó rồi. Haha… tôi rõ rành rành là thành viên của WW A1, nhưng trong trái tim lúc nào cũng hướng về lớp người ta. Đúng là tội đồ! Bởi vậy mới không thể trách được khi tụi nó cứ lôi tôi ra làm đối tượng bắt nạt.
Đêm hôm trước nhờ Kurai mà chỉ ngủ được vài tiếng, đêm hôm qua cũng chật vật ngủ ngồi nên giấc ngủ không được trọn vẹn. Đối với một con heo ngủ như tôi mà nói, thì có thể xem đây là cực hình! Chính là cực hình a!!!
Vậy nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tiếng chuông trường vang lên khiến tôi giật mình. Chuông hôm nay sao thế, vang lên cứ như tiếng chuông báo tử ấy! Thật là giật cả mình.
Tôi ngồi dậy nhìn quanh, không có ai hết, tôi thở phào.
Mãi rồi có cảm giác mình như người nổi tiếng ấy, đi đến đâu cũng phải dè chừng đám paparazi, thật sầu não mà!
– Em ngủ ngon thật.
– Em ngủ ngon thật.