Tôi mang đôi giày nhỏ hơn chân mình đi bộ từ nhà đến đây cũng đã rất kì công rồi. Cơ mà tại sao lúc vừa mang tôi lại không có cảm giác chật mới chết!
Nói gì thì nói, chân tôi đã rất thảm rồi, bây giờ còn muốn chúng tôi leo lên tầng ba…?!!
Đặt bàn tại sao không đặt bừa ở tầng một mà phải leo lên tầng ba?? Tầng ba đã đành, còn không có thang máy, chúng tôi phải ngậm ngùi leo thang bộ!! Là thang bộ đấy!
Chân tôi gần như run rẩy khi nghe bồi bàn bảo chúng tôi hãy đi thẳng lên tầng ba…
Lý trí ơi… giờ em ở nơi đâu? Chẳng lẽ tôi phải cưa chân nơi xứ người?!!
Vừa nhấc chân đau khổ định leo thang thì cả người tôi bị nhấc bổng lên… nhấc lên một cách nhẹ nhàng, đến nỗi tôi nằm gọn trên vòng tay người ta hồi nào còn không hay không biết.
Đến lúc hoàn hồn mới bắt đầu hoảng hốt! Thử nghĩ mà xem, bạn đang yên lành trên đất, hơn nữa là tinh thần đang hoảng loạn vì nỗi sợ cưa chân, thì đột ngột bạn phát hiện ra mình đang bay… cảm giác lúc đó thế nào… tất nhiên là hoang mang cực độ.
Tôi liền vơ bừa lấy thứ gì đó xung quanh bám vào… hiện tại vẫn chưa nhận ra mình đang ở đâu. Cho đến khi tay tôi chạm phải gò má nóng ấm của Ren.
Tôi liền giật mình nhìn hắn. Ren cũng đang nhìn tôi. Vì tôi đang bị hắn bế bổng lên, nên khuôn mặt hai đứa hoàn toàn kề sát nhau. Chito biết ý mỉm cười và bảo với bồi bàn, khiến cậu ta suýt ngất:
– Anh có thể đi được rồi.
Bồi bàn cúi người một cái cũng ngoan ngoãn rời đi.
Tôi liền vòng tay ôm lấy cổ Ren, miệng lẩm bẩm:
– Sao lại bế em?
– Hai người cứ lên đó trước đi. – Ren mặt lạnh nói với Chito và Ajita, còn bản thân vẫn đứng yên tại chỗ, vẫn giữ tư thế như cũ. Tôi liền nuốt nước bọt, liệu hắn có thủ tiêu tôi không nhỉ? Nếu thật vậy thì tôi chết chắc, chân đang đau thì làm sao mà chạy?
Cơ mà hắn giận cái gì? Ban nãy trên đường đến đây vẫn rất ân cần tình cảm nắm chặt tay tôi, chính xác hơn là lồng tay mình vào tay tôi rồi siết chặt. Cảm nhận được năm ngón tay của hắn khiến má tôi cũng nhất thời đỏ lên… vậy thì trong một khoảng thời gian ngắn như vậy… tôi đã làm gì cho hắn giận chứ?!
Đợi Ajita và Chito đã rời đi, Ren mới thở dài nhìn thẳng vào mắt tôi:
– Bị đau tại sao không nói anh?
– Em… chỉ bị có một chút. – tôi lắp bắp, nhận thấy ánh mắt ngày càng tức giận của Ren, tôi liền nhỏ giọng xuống, mà mặt cũng vô thức cúi xuống – Một chút thôi mà… em chịu được.
– Em là đồ cứng đầu. Đừng để anh thu nhỏ em lại rồi nhét em vào túi áo! – Ren gằn giọng, từng từ từng từ như dao chém trái cây, còn bản thân tôi là dưa hấu, đu đủ,…
– Em xin lỗi… – tôi lí nhí – Nhưng mà thả em xuống đi, người ta nhìn kìa…
– Em còn dám nói? – hắn trừng mắt lườm tôi… hức… dạo gần đây tại sao tôi cứ phải chịu áp bức!
Tôi thầm than oán mình trong lòng. Hình như bản thân tôi đâu có để lộ gì ra ngoài chút gì đau đớn đâu, hơn nữa, toàn là hét thầm trong suy nghĩ thôi mà!! Tại sao hắn có thể biết được?!
Ren trong lúc tôi tự kỉ bắt đầu bước lên cầu thang, hắn cứ lầm bầm:
– Đúng là trong mọi tình huống, lúc nào em cũng có thể làm cho anh lo lắng, sau này tuyệt đối nhất cử nhất động của em đều phải do anh quản lý.
– Cả việc tắm? – tôi cười gian bắt bẻ hắn… không ngờ Ren mặt không chút bị lay động, vẫn lạnh lùng đáp cứ như đúng rồi, kiểu là hắn đã nghĩ đến cả những vấn đề như vậy.
– Cũng vậy. Nhỡ như em giẫm phải xà phòng ngã đập đầu thì sao. Em là đồ ngốc mà. – câu trả lời của hắn thật khiến tôi không còn biết nói gì hơn…
Ren à… bá đạo quá đó anh! Em làm sao chống cự…?
Ren đột nhiên đứng lại khiến tôi chuyển tầm nhìn về phía mặt hắn, vốn định hỏi Ren đang làm gì thì phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa với ánh mắt hết sức dịu dàng, chậm rãi lên tiếng:
– Còn nữa, vì em rất ngốc nên sau này phải luôn bên cạnh anh.
Mắt tôi sáng lấp lánh nhìn hắn, miệng vô thức khoe ra nụ cười… toe toét, mất hết hình tượng nữ tính mà Chito dày công xây dựng nên. Đây có được xem là một lời cầu hôn không??
Hắn như đọc được suy nghĩ của tôi, nét dịu dàng trên khuôn mặt hoàn toàn biến mất, hắn đập nát suy nghĩ tích cực của tôi vừa rồi:
– Đây không phải cầu hôn.
Tôi liền tủi thân quay mặt đi chỗ khác ngắm trời nhân tạo trong nhà. Chúng tôi đã đi được đến tầng hai, tôi khẽ tựa đầu lên vai hắn.
Ren từ nãy đến giờ suy nghĩ gì đó lại nói tiếp:
– Sớm muộn gì em cũng là của anh, thì cầu hôn có cần thiết?
Ạch!!! Tôi rất muốn đẩy hắn ra để tự mình lăn xuống cầu thang từ tầng hai!!!
Tôi thành của hắn gì chứ!! Đồ độc tài!!! Đồ đáng ghét! Lúc nào cũng bắt người ta làm theo ý mình, không chịu hỏi xem tôi có đồng ý hay không? Hắn nói tôi phải nghe! Tôi mà đã nghe là phải làm! Chết tiệt đi! Từ trước đến nay cũng chưa bao giờ thoát khỏi ách đô hộ của hắn, mong muốn được bắt nạt hắn dù chỉ một lần của tôi rõ nhỏ nhoi vậy mà đến giờ vẫn không thực hiện được!
Trong thâm tâm thì mắng chửi xối xả như vậy, nhưng khuôn mặt tôi lúc này phải nói là đỏ đến muốn nổ tung!
Nói gì thì nói, tôi cũng đã lỡ tim thích hắn, chống cự làm sao được! Cơ mà quen hắn đến nay, tôi mới phát hiện hình như mình có máu M…
Ren đưa tôi đến tầng ba. Cách bày trí khiến tôi rất ngạc nhiên, có cảm giác hệt như mình đang lênh đênh trên biển vậy. Yên ổn trên tay Ren, tôi thỏa sức nhìn ngắm xung quanh,…
Sàn nhà 3D màu xanh trong suốt của màu đại dương, dập dìu một vài cơn sóng, những chú cá nhỏ lớn tung tăng bơi lội, có cả ánh trăng đang hắt xuống, khiến tôi chỉ có thể há hốc vì ngạc nhiên. (cái này có thiệt á, nhìn cực ảo luôn) Trần nhà giống những tầng dưới, một bầu trời đêm bất tận với hàng nghìn ngôi sao lấp lánh, thấp thoáng có và ngôi sao băng xẹt ngang xẹt dọc, còn những đám mây mờ mờ trôi lững thững, không gian khá tối, chỉ lập lòe những ánh đèn tròn bé tí trên sợi dây mỏng treo quanh phòng. Cả bàn ghế cũng nằm trên những bè gỗ. Ở trung tâm căn phòng có một cái hồ bơi khá lớn, phía dưới đáy hồ là những ánh đèn màu rọi lên sáng rực.
Tôi chỉ biết há mồm nhìn quanh, Ren liền lên tiếng nhắc:
– Con ruồi kìa.
Tôi biết ý ngậm mồm lại, nhưng mặt đỏ ửng.
– Phản ứng còn hơn cả những lúc thấy trai đẹp. Tốt lắm. Thì ra đối với em, nhan sắc còn chưa bằng view đẹp. Ngoan. – Ren đột nhiên cười lớn với câu nói mỉa mai.
Tôi liền trơ mắt ra nhìn Ren, hậm hực hứ một cái. Hắn cười khẩy nhè nhẹ nhếch môi,… trai có đẹp cũng không đẹp bằng anh… chẳng lẽ tôi lại thốt ra câu này…
– Yuki, đến rồi! – Chito hét vang lên.
Tôi giật mình chui đầu vào người Ren, dúi mặt vào người hắn. Ơ hơ… xấu hổ chết mất, chốn công cộng thế này mà cậu ấy lại hét lớn như vậy, không khác nào bảo người khác hãy nhìn chằm chằm vào hai người vừa bước lên kia…
– Em làm cái trò gì vậy? – Ren nhíu mày liếc tôi một cái, cất giọng khàn khàn, mà chính là như đang nhịn cười vậy.
Nhưng mà tôi ngẫm nghĩ lại mới ngẩng đầu lên, nãy giờ theo tôi thấy thì tầng ba chẳng có ma nào.
– Anh… đừng nói là… tầng ba chỉ có chúng ta thôi? – tôi trợn mắt liếc Ren một cái.
– Anh bao trọn rồi. – hắn nói ra câu này với giọng điệu vô cùng bình thường, giống như bảo tôi đi xem ti vi đi…
Với tính cách của Ren thì khoa trương như vậy là chuyện bình thường… điều này tôi sớm đã biết, nhưng đôi khi lại không thể thích ứng kịp khi tiếp xúc với thực tại… nên mặt tôi lúc này khá là đần.
Tôi liền thở dài một hơi, tựa đầu vào vai hắn. Ren rất hài lòng với hành động này của tôi, cười cười.
– Tới đây tới đây nào. – Chito ngoắc ngoắc tay.
Ren nhẹ nhàng đặt tôi ngồi xuống ghế, một tay liền kéo chiếc ghế mà tôi đang ngồi trên nhích ra ngoài một chút, khiến tôi hết sức giật mình a.
Hắn khỏe như vậy…? À không… hắn kéo tôi nhích ra ngoài làm gì?
Ngay lập tức, thay cho câu trả lời, hắn cúi người xuống nửa quỳ nửa ngồi, một tay nâng cổ chân tôi lên một tay dịu dàng gỡ chiếc giày ra. Chân tôi đầy những vết ửng đỏ, tôi khẽ nhíu mày… liền chạm phải cái lườm của Ren.
– Em sao lại phải chịu đựng?
– Em không muốn làm phiền…
– Im lặng. – hắn nhíu mày, khuôn mặt hết sức căng thẳng, tôi nuốt nước bọt.
Ren tiếp tục nhẹ nhàng lấy chiếc còn lại ra, tôi liền ngẩng đầu yêu cầu vài sự cầu cứu từ Chito và Ajita… vậy mà hai cái người này với một cái con kia… hai cái… thôi bỏ đi.
Ajita thì dịu dàng nhìn Chito, trong khi cô nàng cứ trẻ con uống nước… đến uống nước còn thể hiện được sự ngây thơ đến ngốc nghếch đến đặc trưng. Dragon thì… bảo nó nhìn tôi một cái còn là chuyện viển vông, huống hồ gì đây là nhờ vả thằng bé… thôi bỏ đi bỏ đi!
Ren cởi bỏ xong hai chiếc giày cho tôi liền mở chiếc khăn lạnh trên bàn, gắp vào đó một ít đá rồi cột chặt, lại bọc một cái khăn khác bên ngoài cho nước không rỉ ra được, sau đó mới cúi xuống thoa lên chân tôi. Tôi nhất thời thấy lạnh, cả người hơi co lại, cũng vô thức chìa tay níu giữ vai hắn.
Hắn kiên trì nhẹ nhàng thoa cho tôi… cảm giác Ren cứ nhìn chằm chằm vào chân mình khiến tôi run run, tim đập dữ dội, mặt cũng nóng ran, tôi phải kiềm nén lắm mới không thẳng chân ra đá Ren một cái cho hắn lăn long lóc đi.
– Anh… để em tự làm cũng được. – tôi chớp chớp mắt chuyển tầm nhìn từ chân mình đến mặt hắn.
Ren chậm rãi ngẩng đầu:
– Em lại muốn gây chuyện? – hắn không chút cảm xúc mà nói.
– Được rồi. Em không ý kiến nữa… – tôi gật đầu ngày tắp lự lại tránh ánh mắt hắn mà nhìn chân mình – Anh cứ thoải mái tiếp tục.
Ren mới hài lòng cúi xuống lại di chuyển bọc đá trên chân tôi… lúc này mà nói thì… tay hắn dù rất lạnh, nhưng so ra với đá thì có chút ấm hơn. Lúc ấm lúc lạnh chạm vào chân tôi, thật sự khiến tôi thấy rất… rùng mình. Tôi chắc sắp không chịu nổi!
Rất lâu sau đó, hắn mới đứng lên, thở dài nói:
– Lát nữa dịch chuyển về thôi, em đúng là không thể tin được.
Không thể tin được gì cơ?
Hắn đẩy ghế tôi vào trong rồi mới ung dung đến ngồi chiếc ghế cạnh tôi, hắn rung rung chiếc chuông nhỏ đặt trên bàn rồi ngồi nhìn một lượt Chito, Ajita và Dragon, hắn lên tiếng:
– Chito, là cậu cố tình đúng không?
Chito không nói gì, chỉ cười nhẹ hai tiếng.
Tôi trợn mắt nhìn nhỏ… thật không ngờ… không ngờ bạn bè lâu năm (lâu năm hồi nào) lại có thể bày mưu hãm hại tôi a!!!
– Cậu… sao lại…
– Hì hì… Hai người lãng mạn thế còn gì?
Muốn lãng mạn không? Tớ xô cậu ngã cầu thang để Ajita cõng cậu đến bệnh viện?!! Đối với tớ mà nói thì khung cảnh đó hết sức lãng mạn a!
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi, nếu tôi làm như vậy không khéo đã phải đi bóc lịch chứ chẳng thể rảnh rang ngồi nhìn anh trối chết lo lắng cho Chito. Tôi chỉ biết căm phẫn bặm môi tặng thêm cái lườm đến cô bạn ‘đáng yêu’ của mình.
Một lát sau, thức ăn được dọn lên đầy bàn. Tôi liền ăn lấy ăn để không hề kiêng dè, cũng không hề quan tâm đến người phục vụ đang trố mắt ra nhìn tôi, nhìn đến nỗi bị Ren lườm cho một cái rồi đuổi thẳng xuống bếp, bảo không cần phục vụ nữa.
Tôi tưởng tượng mình đang nhai đầu những thành phần ngồi trước mặt và ngồi cạnh a… nhai nhai… nuốt!!
Ren không hề động đũa, chỉ chậm rãi bóc tôm bỏ vào chén cho tôi… cơ mà cái động tác bóc vỏ con tôm cũng thật nho nhã quý phái, không khỏi khiến tôi thấy tim mình lỗi nhịp. Gì chứ gì chứ! Là tôi đang thể hiện thái độ nổi loạn, không thể chỉ vì cái tật hám trai ăn sâu vào máu mà phá hỏng được!!
Ren hết bóc vỏ tôm rồi đến nhặt xương cá… Chito ngồi đối diện nhìn chúng tôi mà khóe môi giật giật, hắc tuyến đầy đầu, trên mặt rõ ràng một dòng chữ “Không cần mình ra tay họ cũng tình cảm như vậy… thật khiến người khác ganh tị…” Tôi sau đó nhìn sang Ren, thấy hắn như vậy cũng có chút cảm động, bực tức liền bị xua đi.
Tôi mới thản nhiên gắp lấy thịt cá hắn vừa lóc xương đút cho hắn ăn. Ren liền ngoan ngoãn mở miệng ăn lấy, khiến Ajita ngồi đối diện cũng cơ mặt giật giật.
(Còn tiếp)
Nói gì thì nói, chân tôi đã rất thảm rồi, bây giờ còn muốn chúng tôi leo lên tầng ba…?!!
Đặt bàn tại sao không đặt bừa ở tầng một mà phải leo lên tầng ba?? Tầng ba đã đành, còn không có thang máy, chúng tôi phải ngậm ngùi leo thang bộ!! Là thang bộ đấy!
Chân tôi gần như run rẩy khi nghe bồi bàn bảo chúng tôi hãy đi thẳng lên tầng ba…
Lý trí ơi… giờ em ở nơi đâu? Chẳng lẽ tôi phải cưa chân nơi xứ người?!!
Vừa nhấc chân đau khổ định leo thang thì cả người tôi bị nhấc bổng lên… nhấc lên một cách nhẹ nhàng, đến nỗi tôi nằm gọn trên vòng tay người ta hồi nào còn không hay không biết.
Đến lúc hoàn hồn mới bắt đầu hoảng hốt! Thử nghĩ mà xem, bạn đang yên lành trên đất, hơn nữa là tinh thần đang hoảng loạn vì nỗi sợ cưa chân, thì đột ngột bạn phát hiện ra mình đang bay… cảm giác lúc đó thế nào… tất nhiên là hoang mang cực độ.
Tôi liền vơ bừa lấy thứ gì đó xung quanh bám vào… hiện tại vẫn chưa nhận ra mình đang ở đâu. Cho đến khi tay tôi chạm phải gò má nóng ấm của Ren.
Tôi liền giật mình nhìn hắn. Ren cũng đang nhìn tôi. Vì tôi đang bị hắn bế bổng lên, nên khuôn mặt hai đứa hoàn toàn kề sát nhau. Chito biết ý mỉm cười và bảo với bồi bàn, khiến cậu ta suýt ngất:
– Anh có thể đi được rồi.
Bồi bàn cúi người một cái cũng ngoan ngoãn rời đi.
Tôi liền vòng tay ôm lấy cổ Ren, miệng lẩm bẩm:
– Sao lại bế em?
– Hai người cứ lên đó trước đi. – Ren mặt lạnh nói với Chito và Ajita, còn bản thân vẫn đứng yên tại chỗ, vẫn giữ tư thế như cũ. Tôi liền nuốt nước bọt, liệu hắn có thủ tiêu tôi không nhỉ? Nếu thật vậy thì tôi chết chắc, chân đang đau thì làm sao mà chạy?
Cơ mà hắn giận cái gì? Ban nãy trên đường đến đây vẫn rất ân cần tình cảm nắm chặt tay tôi, chính xác hơn là lồng tay mình vào tay tôi rồi siết chặt. Cảm nhận được năm ngón tay của hắn khiến má tôi cũng nhất thời đỏ lên… vậy thì trong một khoảng thời gian ngắn như vậy… tôi đã làm gì cho hắn giận chứ?!
Đợi Ajita và Chito đã rời đi, Ren mới thở dài nhìn thẳng vào mắt tôi:
– Bị đau tại sao không nói anh?
– Em… chỉ bị có một chút. – tôi lắp bắp, nhận thấy ánh mắt ngày càng tức giận của Ren, tôi liền nhỏ giọng xuống, mà mặt cũng vô thức cúi xuống – Một chút thôi mà… em chịu được.
– Em là đồ cứng đầu. Đừng để anh thu nhỏ em lại rồi nhét em vào túi áo! – Ren gằn giọng, từng từ từng từ như dao chém trái cây, còn bản thân tôi là dưa hấu, đu đủ,…
– Em xin lỗi… – tôi lí nhí – Nhưng mà thả em xuống đi, người ta nhìn kìa…
– Em còn dám nói? – hắn trừng mắt lườm tôi… hức… dạo gần đây tại sao tôi cứ phải chịu áp bức!
Tôi thầm than oán mình trong lòng. Hình như bản thân tôi đâu có để lộ gì ra ngoài chút gì đau đớn đâu, hơn nữa, toàn là hét thầm trong suy nghĩ thôi mà!! Tại sao hắn có thể biết được?!
Ren trong lúc tôi tự kỉ bắt đầu bước lên cầu thang, hắn cứ lầm bầm:
– Đúng là trong mọi tình huống, lúc nào em cũng có thể làm cho anh lo lắng, sau này tuyệt đối nhất cử nhất động của em đều phải do anh quản lý.
– Cả việc tắm? – tôi cười gian bắt bẻ hắn… không ngờ Ren mặt không chút bị lay động, vẫn lạnh lùng đáp cứ như đúng rồi, kiểu là hắn đã nghĩ đến cả những vấn đề như vậy.
– Cũng vậy. Nhỡ như em giẫm phải xà phòng ngã đập đầu thì sao. Em là đồ ngốc mà. – câu trả lời của hắn thật khiến tôi không còn biết nói gì hơn…
Ren à… bá đạo quá đó anh! Em làm sao chống cự…?
Ren đột nhiên đứng lại khiến tôi chuyển tầm nhìn về phía mặt hắn, vốn định hỏi Ren đang làm gì thì phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa với ánh mắt hết sức dịu dàng, chậm rãi lên tiếng:
– Còn nữa, vì em rất ngốc nên sau này phải luôn bên cạnh anh.
Mắt tôi sáng lấp lánh nhìn hắn, miệng vô thức khoe ra nụ cười… toe toét, mất hết hình tượng nữ tính mà Chito dày công xây dựng nên. Đây có được xem là một lời cầu hôn không??
Hắn như đọc được suy nghĩ của tôi, nét dịu dàng trên khuôn mặt hoàn toàn biến mất, hắn đập nát suy nghĩ tích cực của tôi vừa rồi:
– Đây không phải cầu hôn.
Tôi liền tủi thân quay mặt đi chỗ khác ngắm trời nhân tạo trong nhà. Chúng tôi đã đi được đến tầng hai, tôi khẽ tựa đầu lên vai hắn.
Ren từ nãy đến giờ suy nghĩ gì đó lại nói tiếp:
– Sớm muộn gì em cũng là của anh, thì cầu hôn có cần thiết?
Ạch!!! Tôi rất muốn đẩy hắn ra để tự mình lăn xuống cầu thang từ tầng hai!!!
Tôi thành của hắn gì chứ!! Đồ độc tài!!! Đồ đáng ghét! Lúc nào cũng bắt người ta làm theo ý mình, không chịu hỏi xem tôi có đồng ý hay không? Hắn nói tôi phải nghe! Tôi mà đã nghe là phải làm! Chết tiệt đi! Từ trước đến nay cũng chưa bao giờ thoát khỏi ách đô hộ của hắn, mong muốn được bắt nạt hắn dù chỉ một lần của tôi rõ nhỏ nhoi vậy mà đến giờ vẫn không thực hiện được!
Trong thâm tâm thì mắng chửi xối xả như vậy, nhưng khuôn mặt tôi lúc này phải nói là đỏ đến muốn nổ tung!
Nói gì thì nói, tôi cũng đã lỡ tim thích hắn, chống cự làm sao được! Cơ mà quen hắn đến nay, tôi mới phát hiện hình như mình có máu M…
Ren đưa tôi đến tầng ba. Cách bày trí khiến tôi rất ngạc nhiên, có cảm giác hệt như mình đang lênh đênh trên biển vậy. Yên ổn trên tay Ren, tôi thỏa sức nhìn ngắm xung quanh,…
Sàn nhà 3D màu xanh trong suốt của màu đại dương, dập dìu một vài cơn sóng, những chú cá nhỏ lớn tung tăng bơi lội, có cả ánh trăng đang hắt xuống, khiến tôi chỉ có thể há hốc vì ngạc nhiên. (cái này có thiệt á, nhìn cực ảo luôn) Trần nhà giống những tầng dưới, một bầu trời đêm bất tận với hàng nghìn ngôi sao lấp lánh, thấp thoáng có và ngôi sao băng xẹt ngang xẹt dọc, còn những đám mây mờ mờ trôi lững thững, không gian khá tối, chỉ lập lòe những ánh đèn tròn bé tí trên sợi dây mỏng treo quanh phòng. Cả bàn ghế cũng nằm trên những bè gỗ. Ở trung tâm căn phòng có một cái hồ bơi khá lớn, phía dưới đáy hồ là những ánh đèn màu rọi lên sáng rực.
Tôi chỉ biết há mồm nhìn quanh, Ren liền lên tiếng nhắc:
– Con ruồi kìa.
Tôi biết ý ngậm mồm lại, nhưng mặt đỏ ửng.
– Phản ứng còn hơn cả những lúc thấy trai đẹp. Tốt lắm. Thì ra đối với em, nhan sắc còn chưa bằng view đẹp. Ngoan. – Ren đột nhiên cười lớn với câu nói mỉa mai.
Tôi liền trơ mắt ra nhìn Ren, hậm hực hứ một cái. Hắn cười khẩy nhè nhẹ nhếch môi,… trai có đẹp cũng không đẹp bằng anh… chẳng lẽ tôi lại thốt ra câu này…
– Yuki, đến rồi! – Chito hét vang lên.
Tôi giật mình chui đầu vào người Ren, dúi mặt vào người hắn. Ơ hơ… xấu hổ chết mất, chốn công cộng thế này mà cậu ấy lại hét lớn như vậy, không khác nào bảo người khác hãy nhìn chằm chằm vào hai người vừa bước lên kia…
– Em làm cái trò gì vậy? – Ren nhíu mày liếc tôi một cái, cất giọng khàn khàn, mà chính là như đang nhịn cười vậy.
Nhưng mà tôi ngẫm nghĩ lại mới ngẩng đầu lên, nãy giờ theo tôi thấy thì tầng ba chẳng có ma nào.
– Anh… đừng nói là… tầng ba chỉ có chúng ta thôi? – tôi trợn mắt liếc Ren một cái.
– Anh bao trọn rồi. – hắn nói ra câu này với giọng điệu vô cùng bình thường, giống như bảo tôi đi xem ti vi đi…
Với tính cách của Ren thì khoa trương như vậy là chuyện bình thường… điều này tôi sớm đã biết, nhưng đôi khi lại không thể thích ứng kịp khi tiếp xúc với thực tại… nên mặt tôi lúc này khá là đần.
Tôi liền thở dài một hơi, tựa đầu vào vai hắn. Ren rất hài lòng với hành động này của tôi, cười cười.
– Tới đây tới đây nào. – Chito ngoắc ngoắc tay.
Ren nhẹ nhàng đặt tôi ngồi xuống ghế, một tay liền kéo chiếc ghế mà tôi đang ngồi trên nhích ra ngoài một chút, khiến tôi hết sức giật mình a.
Hắn khỏe như vậy…? À không… hắn kéo tôi nhích ra ngoài làm gì?
Ngay lập tức, thay cho câu trả lời, hắn cúi người xuống nửa quỳ nửa ngồi, một tay nâng cổ chân tôi lên một tay dịu dàng gỡ chiếc giày ra. Chân tôi đầy những vết ửng đỏ, tôi khẽ nhíu mày… liền chạm phải cái lườm của Ren.
– Em sao lại phải chịu đựng?
– Em không muốn làm phiền…
– Im lặng. – hắn nhíu mày, khuôn mặt hết sức căng thẳng, tôi nuốt nước bọt.
Ren tiếp tục nhẹ nhàng lấy chiếc còn lại ra, tôi liền ngẩng đầu yêu cầu vài sự cầu cứu từ Chito và Ajita… vậy mà hai cái người này với một cái con kia… hai cái… thôi bỏ đi.
Ajita thì dịu dàng nhìn Chito, trong khi cô nàng cứ trẻ con uống nước… đến uống nước còn thể hiện được sự ngây thơ đến ngốc nghếch đến đặc trưng. Dragon thì… bảo nó nhìn tôi một cái còn là chuyện viển vông, huống hồ gì đây là nhờ vả thằng bé… thôi bỏ đi bỏ đi!
Ren cởi bỏ xong hai chiếc giày cho tôi liền mở chiếc khăn lạnh trên bàn, gắp vào đó một ít đá rồi cột chặt, lại bọc một cái khăn khác bên ngoài cho nước không rỉ ra được, sau đó mới cúi xuống thoa lên chân tôi. Tôi nhất thời thấy lạnh, cả người hơi co lại, cũng vô thức chìa tay níu giữ vai hắn.
Hắn kiên trì nhẹ nhàng thoa cho tôi… cảm giác Ren cứ nhìn chằm chằm vào chân mình khiến tôi run run, tim đập dữ dội, mặt cũng nóng ran, tôi phải kiềm nén lắm mới không thẳng chân ra đá Ren một cái cho hắn lăn long lóc đi.
– Anh… để em tự làm cũng được. – tôi chớp chớp mắt chuyển tầm nhìn từ chân mình đến mặt hắn.
Ren chậm rãi ngẩng đầu:
– Em lại muốn gây chuyện? – hắn không chút cảm xúc mà nói.
– Được rồi. Em không ý kiến nữa… – tôi gật đầu ngày tắp lự lại tránh ánh mắt hắn mà nhìn chân mình – Anh cứ thoải mái tiếp tục.
Ren mới hài lòng cúi xuống lại di chuyển bọc đá trên chân tôi… lúc này mà nói thì… tay hắn dù rất lạnh, nhưng so ra với đá thì có chút ấm hơn. Lúc ấm lúc lạnh chạm vào chân tôi, thật sự khiến tôi thấy rất… rùng mình. Tôi chắc sắp không chịu nổi!
Rất lâu sau đó, hắn mới đứng lên, thở dài nói:
– Lát nữa dịch chuyển về thôi, em đúng là không thể tin được.
Không thể tin được gì cơ?
Hắn đẩy ghế tôi vào trong rồi mới ung dung đến ngồi chiếc ghế cạnh tôi, hắn rung rung chiếc chuông nhỏ đặt trên bàn rồi ngồi nhìn một lượt Chito, Ajita và Dragon, hắn lên tiếng:
– Chito, là cậu cố tình đúng không?
Chito không nói gì, chỉ cười nhẹ hai tiếng.
Tôi trợn mắt nhìn nhỏ… thật không ngờ… không ngờ bạn bè lâu năm (lâu năm hồi nào) lại có thể bày mưu hãm hại tôi a!!!
– Cậu… sao lại…
– Hì hì… Hai người lãng mạn thế còn gì?
Muốn lãng mạn không? Tớ xô cậu ngã cầu thang để Ajita cõng cậu đến bệnh viện?!! Đối với tớ mà nói thì khung cảnh đó hết sức lãng mạn a!
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi, nếu tôi làm như vậy không khéo đã phải đi bóc lịch chứ chẳng thể rảnh rang ngồi nhìn anh trối chết lo lắng cho Chito. Tôi chỉ biết căm phẫn bặm môi tặng thêm cái lườm đến cô bạn ‘đáng yêu’ của mình.
Một lát sau, thức ăn được dọn lên đầy bàn. Tôi liền ăn lấy ăn để không hề kiêng dè, cũng không hề quan tâm đến người phục vụ đang trố mắt ra nhìn tôi, nhìn đến nỗi bị Ren lườm cho một cái rồi đuổi thẳng xuống bếp, bảo không cần phục vụ nữa.
Tôi tưởng tượng mình đang nhai đầu những thành phần ngồi trước mặt và ngồi cạnh a… nhai nhai… nuốt!!
Ren không hề động đũa, chỉ chậm rãi bóc tôm bỏ vào chén cho tôi… cơ mà cái động tác bóc vỏ con tôm cũng thật nho nhã quý phái, không khỏi khiến tôi thấy tim mình lỗi nhịp. Gì chứ gì chứ! Là tôi đang thể hiện thái độ nổi loạn, không thể chỉ vì cái tật hám trai ăn sâu vào máu mà phá hỏng được!!
Ren hết bóc vỏ tôm rồi đến nhặt xương cá… Chito ngồi đối diện nhìn chúng tôi mà khóe môi giật giật, hắc tuyến đầy đầu, trên mặt rõ ràng một dòng chữ “Không cần mình ra tay họ cũng tình cảm như vậy… thật khiến người khác ganh tị…” Tôi sau đó nhìn sang Ren, thấy hắn như vậy cũng có chút cảm động, bực tức liền bị xua đi.
Tôi mới thản nhiên gắp lấy thịt cá hắn vừa lóc xương đút cho hắn ăn. Ren liền ngoan ngoãn mở miệng ăn lấy, khiến Ajita ngồi đối diện cũng cơ mặt giật giật.
(Còn tiếp)