Lời kể của Yuki.
Đang ngoác miệng cười vì viễn cảnh hường phấn bên kia, tôi hoảng hồn khi thấy Ajita nắm tay Chito kéo nhỏ về phía bàn của tôi và Ren. Thôi xong… rõ ràng là bị nhìn thấy rồi!
Ajita và Chito ngồi xuống hai chiếc ghế còn lại. Ren không nói gì, hình như hắn đã biết từ trước hai người họ đã phát hiện ra chúng tôi. Tôi chỉ có thể trầm mặc.
Không khí ở bàn của chúng tôi trở nên thật quái dị. Từng đợt từng đợt gió lạnh thổi tới khi tôi không kiềm được run nhẹ. Tôi nhìn hai cái người đang tay trong tay kia cười cười:
– Haha… thật trùng hợp quá! Hai người cũng đến đây ăn ư?
– Phải rồi. Trùng hợp thật đấy! – Chito nói mà giọng đều đều, khuôn mặt lạnh không lạnh, nóng không nóng, vô cảm!
– Haha… thức ăn ở đây ngon nhỉ? – tôi bèn đâm đầu theo lao.
– Ừ. Ngon lắm. Nhưng không ngon bằng thịt cậu đâu Yuki ạ. – Chito khẽ cười, nụ cười đó làm tôi giật mình. Gì chứ!? Chito thiên thần của tôi đâu rồi? Trả cô ấy lại đây đi. Huhu!
– Haha… thôi trễ rồi. Tớ ăn cũng no rồi. Về thôi về thôi! – tôi cười tít mắt vội vã đứng dậy đẩy ghế chạy đi.
– Được lắm. Mà tôi không ngờ cậu lại hùa theo cô ấy. – Chito lườm hắn một cái.
– Tôi không thể để vợ mình chạy lung tung được. – hắn nhún vai như thể bản thân chẳng có lỗi gì rồi cũng đứng lên đi theo tôi. Hắn là dính tôi 24/24.
Hai người kia cũng sớm không tính toán so đo cùng chúng tôi về nhà. Chúng tôi kết thúc một buổi tối vui vẻ bằng cuộc rượt đuổi ngoạn mục vì tôi lén núp trong tủ quần áo ở phòng Chito trông chờ kịch hay.
Ren biết lý do cũng chỉ đen mặt lại búng trán tôi một cái:
– Em đúng là lắm trò.
Tôi nhăn nhó, nhưng một lát sau lại cười khì.
Chúng tôi sau khi cãi vã ầm ĩ lại tổ chức một bữa tiệc liên hoan ở tiền gia.
Về mảng nấu nướng thì cả bốn chúng tôi cùng xuống bếp. Và trong bếp lại xuất hiện một tràn âm thanh… khá là quái lạ.
– Này! Đừng bỏ nó vào lúc này! Chờ một lát nữa. – một giọng nam.
– Cái này sử dụng như nào nhỉ… Á! – một giọng nữ.
– Ối. – giọng nữ khác.
– Đừng đừng! Chưa được bỏ vào, trộn cho đều đi đã! – giọng nam còn lại lát sau lại vang lên đầy hoảng hốt.
– Bỏ thêm vào. – một giọng nữ.
– Đủ rồi. Vừa ăn rồi mà! – một giọng nữ khác.
– Phải bỏ thêm, còn nhạt lắm! – giọng nữ kia.
– Cái đó là muối đúng không? – một giọng nam.
– Là bột ngọt mà. – giọng nam khác vang lên, rất là chán chường.
– Ơ… lỡ bỏ vào rồi. – giọng nam…
– Ế,… cái đó chưa cắt ra.
– Kệ đi.
– Kệ sao được! Gặm nó có mà sái quai hàm á!
– Lỡ tay rồi, kệ nó đi. Đợi nó chín rồi cắt ra sau.
– Ối! Nóng! – một giọng nữ.
– Em có sao không? Mau đi xả nước vào tay. – một giọng nam, rồi người nam ấy túm lấy tay người nữ kéo vào bỏ xuống dòng nước. Người nữ đó ánh mắt long lanh cảm động.
– Ơ… cái đó hình như tớ mới bỏ vào mà. Sao cậu lại gắp ra.
– Cái nào cơ?
– Miếng nào nhỉ?
– Thôi chiên lại hết từ đầu đi.
– Khét mất!
– Kệ. Khét thì bỏ.
– Ôi… tim tôi… thần kinh tôi… có khi nào vì căng quá mà đứt luôn không?
– …
Còn một loạt những tiếng như “Xèo, bong, cheng, xoảng, tủm, chát, lách tách, lọc ọc,…” vì chúng quá tạp âm nên tạm thời bỏ qua. Sau nửa tiếng loay hoay trong bếp, bốn bạn trẻ của chúng ta cuối cùng cũng yên vị trên bàn ăn nhìn thành quả của mình ngập bàn mà cười toe toét. Làm cho một rừng thức ăn thế này xử gì hết?
Ăn uống nó say, tôi say quắc cần câu trong lúc rửa chén đã từ từ ngã ra sau rồi nằm luôn ra sàn ngủ. Ren đang lau bàn trợn mắt ếch nhìn tôi nằm dài trên sàn, vội chạy đến bế thốc tôi lên, mặt trắng bệt:
– Em sao thế? Mau tỉnh dậy! Yuki!!! Yu…
Tôi trở mình chép miệng. Mặt Ren ngay lập tức cứng đờ.
– Vậy mà ban nãy nói em chưa say. Cái cô ngốc này… thật là… – hắn lầm bầm lèm bèm đưa tôi lên phòng ngủ trước.
Chito đang xếp chén lên tủ chén liền phì cười. Ajita lau khô chén dĩa đưa Chito cũng cười nốt.
Sau khi tôi đã yên vị trên phòng, Ren mới trở xuống bếp, ba người chia nhau làm hết công việc của tôi rồi ai về phòng người nấy. Tôi lăn qua lăn lại trên giường vẫn còn ngáy khò khò, vô thức thì thào tên Ren.
Đâu đó trong giấc mơ, tôi nghe tiếng hắn thì thầm:
– Cái đồ ngốc nhà em, anh cũng thật ngưỡng mộ bản thân có thể kiềm chế được mình đến bây giờ.
…
Từ sau hôm đó chúng tôi nghỉ hè, cả ngày chỉ ở lì trong nhà bày trò quậy phá. Hồ bơi trở thành địa điểm hẹn hò lí tưởng của tôi và Chito. Ren và Ajita suốt ngày bị tống xuống bếp nấu ăn. Nghĩ mà phát tội!! Đường đường là hai hot boy đình đám The East lại đeo tạp dề nấu cơm… hình tượng sụp đổ.
Nếu để đám nữ sinh ở trường trông thấy hình ảnh này… chắc hộc máu mà chết! Còn hai người này cũng vì xấu hổ mà chạy đi bán muối…
Một hôm nào đó, Ren và Ajita nổi hứng đòi đi ăn nhà hàng nên cái chức danh đầu bếp hôm đó được miễn. Hai người tụi hắn ra hồ bơi cùng chúng tôi.
Tôi và Chito ngồi trên cái phao lớn, được hai động cơ mã lực cao là Ren và Ajita bơi bơi phía dưới đẩy đi. Cảm giác rất là yomost!! Gió thổi mát mát phía dưới là nước, cứ có cảm tưởng như mình đang đi ca nô vậy.
Suy cho cùng thì hai tên này dù có là ở trong bếp hay ở hồ bơi đều như osin đa năng cho chúng tôi. Tôi và Chito thản nhiên hưởng thụ, chỉ tội hai người đó ra sức phục vụ. Nhưng có osin miễn phí, ngu sao không hưởng quyền lợi a. Tôi ra sức hành hạ Ren, để bù đắp tháng ngày bị hắn áp bức.
Nằm dài trên phao, tôi đột nhiên nhớ ra quay sang hắn đang bì bõm dưới nước:
– Gần đến sinh nhật anh rồi đúng chứ?
– Ừ. Cứ tưởng em quên rồi. Ra sức hành hạ anh thế này… thõa mãn nhỉ? – hắn dừng lại thở hồng hộc, kéo luôn tôi xuống nước. Tôi… một con heo rơi xuống nước hét một tiếng lớn như bị chọc tiết, nước văng tung tóe.
– A! Anh làm gì vậy? Chỗ này sâu quá! – tôi ôm lấy Ren… nói đúng hơn là bám dính vào người hắn, bởi bây giờ hắn là phao cứu sinh của tôi.
Dù sao tôi cũng không biết bơi, có gì thì kéo hắn cùng chết! Chết một mình rất cô đơn!
Ren luồn tay sang ôm eo tôi thít chặt tôi vào người hắn, cả người động động chạm chạm khiến mặt tôi đỏ bừng. Ban nãy tự mình ôm hắn thì không sao, bây giờ hắn chủ động ôm tôi có chút… có chút đỏ mặt nha. Hơn nữa bây giờ chúng tôi đang ở dưới nước, làn da của hắn mềm mại hơn bình thường rất nhiều. Máu mê trai trong tôi lại nổi dậy… nhưng chưa kịp táy máy đã bị hắn làm cho giật mình.
Ren đột nhiên nói, giọng hắn buồn buồn:
– Nói đến sinh nhật thì… anh vẫn chưa thể điều tra ra sinh nhật của em.
– Tất nhiên. Đến em còn không biết nữa là. – tôi cười khì.
– Nói gì thì nói, em là vẫn nên có ngày sinh nhật. Thôi thì lấy trùng ngày với anh đi. – hắn nhướn mày đầy nghiêm túc. Tôi nghe mà cảm động.
– Ờ. Hai người trùng ngày sinh nhật mà. – giọng của Ajita ở đâu đó vang lên.
Ý da… giờ tôi mới để ý, Chito và Ajita từ nãy đến giờ ở bên kia đang nhìn ngắm chúng tôi chằm chằm. May là ban nãy Ren kịp lên tiếng, nếu không tôi đã nhất thời hồ đồ làm việc xấu hổ… mà sẽ càng xấu hổ hơn khi bị hai người này chứng kiến hết!
May quá may quá! Tôi tự cảm thấy mình rất may mắn. Nhưng nghĩ đến ban nãy, tôi lại đỏ mặt a. Đúng là cái làn da nhạy cảm, đừng có hở ra là đỏ ửng lên như thế có được không?! Nhưng bây giờ hình như không phải lúc để tự trách làn da mình.
– Anh nói sao?
– Thì anh nói hai đứa có trùng ngày sinh nhật. – Ajita thản nhiên leo lên phao ngồi. Sự chênh lệch cân nặng khiến cái phao nghiêng sang một bên, Chito mất đã ngả thẳng vào lòng anh.
– Ý anh là sao? – tôi khó chịu hỏi lại. Ajita cứ lấp lửng như vậy thật đáng ghét! Từ khi nào anh biết cách làm khó người khác như vậy?
– Lúc trước khi anh còn ở tổ chức đã tình cờ trông thấy bản lý lịch của em, trong đó có thông tin về ngày sinh. – Ajita cuối cùng mới giải thích sau những cái lườm nguýt của tôi và Ren. Chito lúc này lọt thỏm trong lòng anh mặt đỏ ửng.
– Vậy ngày sinh của em trùng với ngày sinh của Ren sao?
– Ừ. – anh gật đầu chắc nịt.
– Hay quá! Vậy chúng ta có thể cùng tổ chức sinh nhật rồi! – tôi mừng rỡ hét lớn, vô tình huơ tay huơ chân hất luôn cái phao khiến hai người kia ngã nhào xuống nước.
Chito trừng mắt nhìn tôi:
– Yuki! Cậu… chết với tớ!
Tôi liền tròn mắt cầu cứu Ren. Hắn nhếch mép một cái rồi bơi về thành hồ.
Ren đột nhiên đưa hai bàn tay siết eo tôi thật chặt, cả người tôi đột nhiên có cảm giác bay lên, hắn nhấc bổng tôi lên, đặt tôi ngồi yên vị lên thành hồ rồi chống hai tay tự mình nhảy phốc lên… nhìn rất chi là điệu nghệ. Ngầu quá cơ!!! Tôi đơ ra nhìn hắn, ánh mắt không dời lấy một li. Cơ bụng săn chắc li ti nước khiến tôi bất giác nuốt nước bọt. Ren sau khi đã lên bờ quay lại nhìn tôi. Thấy tôi vẫn hai chân buông thõng xuống nước, mắt thì không ngừng nhìn chăm chăm hắn, Ren rùng mình một cái.
Cả người hắn lúc này… khiến tôi rất muốn mất máu!!!! Nước nhiễu từ mái tóc, chạy dọc theo làn da ấy…
Ren giật mình trước ánh mắt háo sắc của tôi rồi hắn cười đểu… rất là đểu. Hắn bế thốc tôi lên. Cả người tôi vốn rất nặng, mà quần áo có nước lại càng nặng trịch, vậy mà khuôn mặt hắn chẳng tỏ vẻ gì khó khăn, thản nhiên đem tôi vào trong. Hắn không có mặc áo… làn da mịm màng của hắn áp vào khiến tôi rùng mình.
Tôi đến là cười khổ. Ren hắn không có chút cảm xúc nào hay sao??? (chị ơi chị sai lầm quá)
Tôi theo thói quen choàng tay qua ôm cổ Ren để mặc hắn đưa tôi vào trong. Dù có tấm lưng hắn che chở, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cái lườm đáng sợ phóng đến từ phía sau… cụ thể là từ dưới hồ bơi.
Chito và Ajita ở dưới đó, người cười người nhăn nhó trông đến là hỗn loạn.
Ren đem tôi về phòng, te te đem tôi vào nhà tắm vứt tôi lọt thỏm trong bồn tắm… mà cái bồn tắm nhà tôi to phải biết rồi đấy. Tôi bị vứt xuống lăn long lóc một hồi vì trơn trượt mới chống tay ngồi dậy được, liếc cho hắn một cái rồi vịn tay vào thành bồn đứng dậy:
– Em còn chưa có lấy quần áo.
Hắn không nói không rằng, tôi mới tò mò ngẩng đầu đầy thắc mắc nhìn Ren. Ánh mắt nóng rực của hắn khiến tôi giật mình. Khuôn mặt hắn đỏ hồng, có vẻ đang rất khó chịu nhìn tôi. Tôi lại giật mình, cả người run lên, cảm giác nguy hiểm đang cận kề, nhưng mà có chút… tò mò, dù sao thì ánh mắt đó của hắn cũng rất quyến rũ tôi. Nhịp tim tôi nhanh chóng trở nên gấp rút.
Hắn mơ màng nhìn tôi một hồi. Cảm giác bị người khác chiếu tướng… tôi thấy có chút không quen, dù đó có là Ren đi chăng nữa, hơn nữa còn là dùng ánh mắt đó…
Tôi huơ huơ tay trước mặt hắn, đồng thời nuốt nước bọt một cái:
– Anh làm cái gì mà nhìn em ghê thế?
Ren nhíu mày chộp lấy tay tôi. Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt đầy ý tứ rọi thẳng vào người tôi:
– Lần nào cũng vậy, cũng đều là em quyến rũ anh.
Rồi xong… tôi tự cầm dao dí vào cổ mình.
– Em… em quyến rũ anh hồi nào? Anh… anh đừng… đừng có đổ thừa! – tôi lắp bắp giật tay mình lại, nhưng tay chưa rời được gọng kiềm là tay hắn, thì tôi có cảm giác bay bổng.
Bay bay một hồi lại thấy lưng mình lạnh toát, thì ra là đang áp vào thành bồn tắm. Tôi tự khi nào đã nằm dài ra. Ren cũng ở trên tôi từ bao giờ. Chẳng lẽ… chẳng lẽ… lại là vấn đề đó?
Ren dạo gần đây có vẻ khẩn trương không kiên nhẫn, cái tình trạng này đã lặp đi lặp lại mấy lần rồi!! Tuy là không có lần nào cùng nhau tới đích, nhưng vẫn rất hại tim tôi!
Tôi lại lắp bắp:
– R… Re… Ren… Ren… a ưm…
Ren phủ đầu tôi bằng những cái hôn gấp rút, tay hắn lại mò mẫm đi đâu đó rồi trượt vào trong chiếc áo pull của tôi. Chiếc cúc duy nhất của cái quần short tôi đang mặc cũng đã mở tung.
Đang ngoác miệng cười vì viễn cảnh hường phấn bên kia, tôi hoảng hồn khi thấy Ajita nắm tay Chito kéo nhỏ về phía bàn của tôi và Ren. Thôi xong… rõ ràng là bị nhìn thấy rồi!
Ajita và Chito ngồi xuống hai chiếc ghế còn lại. Ren không nói gì, hình như hắn đã biết từ trước hai người họ đã phát hiện ra chúng tôi. Tôi chỉ có thể trầm mặc.
Không khí ở bàn của chúng tôi trở nên thật quái dị. Từng đợt từng đợt gió lạnh thổi tới khi tôi không kiềm được run nhẹ. Tôi nhìn hai cái người đang tay trong tay kia cười cười:
– Haha… thật trùng hợp quá! Hai người cũng đến đây ăn ư?
– Phải rồi. Trùng hợp thật đấy! – Chito nói mà giọng đều đều, khuôn mặt lạnh không lạnh, nóng không nóng, vô cảm!
– Haha… thức ăn ở đây ngon nhỉ? – tôi bèn đâm đầu theo lao.
– Ừ. Ngon lắm. Nhưng không ngon bằng thịt cậu đâu Yuki ạ. – Chito khẽ cười, nụ cười đó làm tôi giật mình. Gì chứ!? Chito thiên thần của tôi đâu rồi? Trả cô ấy lại đây đi. Huhu!
– Haha… thôi trễ rồi. Tớ ăn cũng no rồi. Về thôi về thôi! – tôi cười tít mắt vội vã đứng dậy đẩy ghế chạy đi.
– Được lắm. Mà tôi không ngờ cậu lại hùa theo cô ấy. – Chito lườm hắn một cái.
– Tôi không thể để vợ mình chạy lung tung được. – hắn nhún vai như thể bản thân chẳng có lỗi gì rồi cũng đứng lên đi theo tôi. Hắn là dính tôi 24/24.
Hai người kia cũng sớm không tính toán so đo cùng chúng tôi về nhà. Chúng tôi kết thúc một buổi tối vui vẻ bằng cuộc rượt đuổi ngoạn mục vì tôi lén núp trong tủ quần áo ở phòng Chito trông chờ kịch hay.
Ren biết lý do cũng chỉ đen mặt lại búng trán tôi một cái:
– Em đúng là lắm trò.
Tôi nhăn nhó, nhưng một lát sau lại cười khì.
Chúng tôi sau khi cãi vã ầm ĩ lại tổ chức một bữa tiệc liên hoan ở tiền gia.
Về mảng nấu nướng thì cả bốn chúng tôi cùng xuống bếp. Và trong bếp lại xuất hiện một tràn âm thanh… khá là quái lạ.
– Này! Đừng bỏ nó vào lúc này! Chờ một lát nữa. – một giọng nam.
– Cái này sử dụng như nào nhỉ… Á! – một giọng nữ.
– Ối. – giọng nữ khác.
– Đừng đừng! Chưa được bỏ vào, trộn cho đều đi đã! – giọng nam còn lại lát sau lại vang lên đầy hoảng hốt.
– Bỏ thêm vào. – một giọng nữ.
– Đủ rồi. Vừa ăn rồi mà! – một giọng nữ khác.
– Phải bỏ thêm, còn nhạt lắm! – giọng nữ kia.
– Cái đó là muối đúng không? – một giọng nam.
– Là bột ngọt mà. – giọng nam khác vang lên, rất là chán chường.
– Ơ… lỡ bỏ vào rồi. – giọng nam…
– Ế,… cái đó chưa cắt ra.
– Kệ đi.
– Kệ sao được! Gặm nó có mà sái quai hàm á!
– Lỡ tay rồi, kệ nó đi. Đợi nó chín rồi cắt ra sau.
– Ối! Nóng! – một giọng nữ.
– Em có sao không? Mau đi xả nước vào tay. – một giọng nam, rồi người nam ấy túm lấy tay người nữ kéo vào bỏ xuống dòng nước. Người nữ đó ánh mắt long lanh cảm động.
– Ơ… cái đó hình như tớ mới bỏ vào mà. Sao cậu lại gắp ra.
– Cái nào cơ?
– Miếng nào nhỉ?
– Thôi chiên lại hết từ đầu đi.
– Khét mất!
– Kệ. Khét thì bỏ.
– Ôi… tim tôi… thần kinh tôi… có khi nào vì căng quá mà đứt luôn không?
– …
Còn một loạt những tiếng như “Xèo, bong, cheng, xoảng, tủm, chát, lách tách, lọc ọc,…” vì chúng quá tạp âm nên tạm thời bỏ qua. Sau nửa tiếng loay hoay trong bếp, bốn bạn trẻ của chúng ta cuối cùng cũng yên vị trên bàn ăn nhìn thành quả của mình ngập bàn mà cười toe toét. Làm cho một rừng thức ăn thế này xử gì hết?
Ăn uống nó say, tôi say quắc cần câu trong lúc rửa chén đã từ từ ngã ra sau rồi nằm luôn ra sàn ngủ. Ren đang lau bàn trợn mắt ếch nhìn tôi nằm dài trên sàn, vội chạy đến bế thốc tôi lên, mặt trắng bệt:
– Em sao thế? Mau tỉnh dậy! Yuki!!! Yu…
Tôi trở mình chép miệng. Mặt Ren ngay lập tức cứng đờ.
– Vậy mà ban nãy nói em chưa say. Cái cô ngốc này… thật là… – hắn lầm bầm lèm bèm đưa tôi lên phòng ngủ trước.
Chito đang xếp chén lên tủ chén liền phì cười. Ajita lau khô chén dĩa đưa Chito cũng cười nốt.
Sau khi tôi đã yên vị trên phòng, Ren mới trở xuống bếp, ba người chia nhau làm hết công việc của tôi rồi ai về phòng người nấy. Tôi lăn qua lăn lại trên giường vẫn còn ngáy khò khò, vô thức thì thào tên Ren.
Đâu đó trong giấc mơ, tôi nghe tiếng hắn thì thầm:
– Cái đồ ngốc nhà em, anh cũng thật ngưỡng mộ bản thân có thể kiềm chế được mình đến bây giờ.
…
Từ sau hôm đó chúng tôi nghỉ hè, cả ngày chỉ ở lì trong nhà bày trò quậy phá. Hồ bơi trở thành địa điểm hẹn hò lí tưởng của tôi và Chito. Ren và Ajita suốt ngày bị tống xuống bếp nấu ăn. Nghĩ mà phát tội!! Đường đường là hai hot boy đình đám The East lại đeo tạp dề nấu cơm… hình tượng sụp đổ.
Nếu để đám nữ sinh ở trường trông thấy hình ảnh này… chắc hộc máu mà chết! Còn hai người này cũng vì xấu hổ mà chạy đi bán muối…
Một hôm nào đó, Ren và Ajita nổi hứng đòi đi ăn nhà hàng nên cái chức danh đầu bếp hôm đó được miễn. Hai người tụi hắn ra hồ bơi cùng chúng tôi.
Tôi và Chito ngồi trên cái phao lớn, được hai động cơ mã lực cao là Ren và Ajita bơi bơi phía dưới đẩy đi. Cảm giác rất là yomost!! Gió thổi mát mát phía dưới là nước, cứ có cảm tưởng như mình đang đi ca nô vậy.
Suy cho cùng thì hai tên này dù có là ở trong bếp hay ở hồ bơi đều như osin đa năng cho chúng tôi. Tôi và Chito thản nhiên hưởng thụ, chỉ tội hai người đó ra sức phục vụ. Nhưng có osin miễn phí, ngu sao không hưởng quyền lợi a. Tôi ra sức hành hạ Ren, để bù đắp tháng ngày bị hắn áp bức.
Nằm dài trên phao, tôi đột nhiên nhớ ra quay sang hắn đang bì bõm dưới nước:
– Gần đến sinh nhật anh rồi đúng chứ?
– Ừ. Cứ tưởng em quên rồi. Ra sức hành hạ anh thế này… thõa mãn nhỉ? – hắn dừng lại thở hồng hộc, kéo luôn tôi xuống nước. Tôi… một con heo rơi xuống nước hét một tiếng lớn như bị chọc tiết, nước văng tung tóe.
– A! Anh làm gì vậy? Chỗ này sâu quá! – tôi ôm lấy Ren… nói đúng hơn là bám dính vào người hắn, bởi bây giờ hắn là phao cứu sinh của tôi.
Dù sao tôi cũng không biết bơi, có gì thì kéo hắn cùng chết! Chết một mình rất cô đơn!
Ren luồn tay sang ôm eo tôi thít chặt tôi vào người hắn, cả người động động chạm chạm khiến mặt tôi đỏ bừng. Ban nãy tự mình ôm hắn thì không sao, bây giờ hắn chủ động ôm tôi có chút… có chút đỏ mặt nha. Hơn nữa bây giờ chúng tôi đang ở dưới nước, làn da của hắn mềm mại hơn bình thường rất nhiều. Máu mê trai trong tôi lại nổi dậy… nhưng chưa kịp táy máy đã bị hắn làm cho giật mình.
Ren đột nhiên nói, giọng hắn buồn buồn:
– Nói đến sinh nhật thì… anh vẫn chưa thể điều tra ra sinh nhật của em.
– Tất nhiên. Đến em còn không biết nữa là. – tôi cười khì.
– Nói gì thì nói, em là vẫn nên có ngày sinh nhật. Thôi thì lấy trùng ngày với anh đi. – hắn nhướn mày đầy nghiêm túc. Tôi nghe mà cảm động.
– Ờ. Hai người trùng ngày sinh nhật mà. – giọng của Ajita ở đâu đó vang lên.
Ý da… giờ tôi mới để ý, Chito và Ajita từ nãy đến giờ ở bên kia đang nhìn ngắm chúng tôi chằm chằm. May là ban nãy Ren kịp lên tiếng, nếu không tôi đã nhất thời hồ đồ làm việc xấu hổ… mà sẽ càng xấu hổ hơn khi bị hai người này chứng kiến hết!
May quá may quá! Tôi tự cảm thấy mình rất may mắn. Nhưng nghĩ đến ban nãy, tôi lại đỏ mặt a. Đúng là cái làn da nhạy cảm, đừng có hở ra là đỏ ửng lên như thế có được không?! Nhưng bây giờ hình như không phải lúc để tự trách làn da mình.
– Anh nói sao?
– Thì anh nói hai đứa có trùng ngày sinh nhật. – Ajita thản nhiên leo lên phao ngồi. Sự chênh lệch cân nặng khiến cái phao nghiêng sang một bên, Chito mất đã ngả thẳng vào lòng anh.
– Ý anh là sao? – tôi khó chịu hỏi lại. Ajita cứ lấp lửng như vậy thật đáng ghét! Từ khi nào anh biết cách làm khó người khác như vậy?
– Lúc trước khi anh còn ở tổ chức đã tình cờ trông thấy bản lý lịch của em, trong đó có thông tin về ngày sinh. – Ajita cuối cùng mới giải thích sau những cái lườm nguýt của tôi và Ren. Chito lúc này lọt thỏm trong lòng anh mặt đỏ ửng.
– Vậy ngày sinh của em trùng với ngày sinh của Ren sao?
– Ừ. – anh gật đầu chắc nịt.
– Hay quá! Vậy chúng ta có thể cùng tổ chức sinh nhật rồi! – tôi mừng rỡ hét lớn, vô tình huơ tay huơ chân hất luôn cái phao khiến hai người kia ngã nhào xuống nước.
Chito trừng mắt nhìn tôi:
– Yuki! Cậu… chết với tớ!
Tôi liền tròn mắt cầu cứu Ren. Hắn nhếch mép một cái rồi bơi về thành hồ.
Ren đột nhiên đưa hai bàn tay siết eo tôi thật chặt, cả người tôi đột nhiên có cảm giác bay lên, hắn nhấc bổng tôi lên, đặt tôi ngồi yên vị lên thành hồ rồi chống hai tay tự mình nhảy phốc lên… nhìn rất chi là điệu nghệ. Ngầu quá cơ!!! Tôi đơ ra nhìn hắn, ánh mắt không dời lấy một li. Cơ bụng săn chắc li ti nước khiến tôi bất giác nuốt nước bọt. Ren sau khi đã lên bờ quay lại nhìn tôi. Thấy tôi vẫn hai chân buông thõng xuống nước, mắt thì không ngừng nhìn chăm chăm hắn, Ren rùng mình một cái.
Cả người hắn lúc này… khiến tôi rất muốn mất máu!!!! Nước nhiễu từ mái tóc, chạy dọc theo làn da ấy…
Ren giật mình trước ánh mắt háo sắc của tôi rồi hắn cười đểu… rất là đểu. Hắn bế thốc tôi lên. Cả người tôi vốn rất nặng, mà quần áo có nước lại càng nặng trịch, vậy mà khuôn mặt hắn chẳng tỏ vẻ gì khó khăn, thản nhiên đem tôi vào trong. Hắn không có mặc áo… làn da mịm màng của hắn áp vào khiến tôi rùng mình.
Tôi đến là cười khổ. Ren hắn không có chút cảm xúc nào hay sao??? (chị ơi chị sai lầm quá)
Tôi theo thói quen choàng tay qua ôm cổ Ren để mặc hắn đưa tôi vào trong. Dù có tấm lưng hắn che chở, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cái lườm đáng sợ phóng đến từ phía sau… cụ thể là từ dưới hồ bơi.
Chito và Ajita ở dưới đó, người cười người nhăn nhó trông đến là hỗn loạn.
Ren đem tôi về phòng, te te đem tôi vào nhà tắm vứt tôi lọt thỏm trong bồn tắm… mà cái bồn tắm nhà tôi to phải biết rồi đấy. Tôi bị vứt xuống lăn long lóc một hồi vì trơn trượt mới chống tay ngồi dậy được, liếc cho hắn một cái rồi vịn tay vào thành bồn đứng dậy:
– Em còn chưa có lấy quần áo.
Hắn không nói không rằng, tôi mới tò mò ngẩng đầu đầy thắc mắc nhìn Ren. Ánh mắt nóng rực của hắn khiến tôi giật mình. Khuôn mặt hắn đỏ hồng, có vẻ đang rất khó chịu nhìn tôi. Tôi lại giật mình, cả người run lên, cảm giác nguy hiểm đang cận kề, nhưng mà có chút… tò mò, dù sao thì ánh mắt đó của hắn cũng rất quyến rũ tôi. Nhịp tim tôi nhanh chóng trở nên gấp rút.
Hắn mơ màng nhìn tôi một hồi. Cảm giác bị người khác chiếu tướng… tôi thấy có chút không quen, dù đó có là Ren đi chăng nữa, hơn nữa còn là dùng ánh mắt đó…
Tôi huơ huơ tay trước mặt hắn, đồng thời nuốt nước bọt một cái:
– Anh làm cái gì mà nhìn em ghê thế?
Ren nhíu mày chộp lấy tay tôi. Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt đầy ý tứ rọi thẳng vào người tôi:
– Lần nào cũng vậy, cũng đều là em quyến rũ anh.
Rồi xong… tôi tự cầm dao dí vào cổ mình.
– Em… em quyến rũ anh hồi nào? Anh… anh đừng… đừng có đổ thừa! – tôi lắp bắp giật tay mình lại, nhưng tay chưa rời được gọng kiềm là tay hắn, thì tôi có cảm giác bay bổng.
Bay bay một hồi lại thấy lưng mình lạnh toát, thì ra là đang áp vào thành bồn tắm. Tôi tự khi nào đã nằm dài ra. Ren cũng ở trên tôi từ bao giờ. Chẳng lẽ… chẳng lẽ… lại là vấn đề đó?
Ren dạo gần đây có vẻ khẩn trương không kiên nhẫn, cái tình trạng này đã lặp đi lặp lại mấy lần rồi!! Tuy là không có lần nào cùng nhau tới đích, nhưng vẫn rất hại tim tôi!
Tôi lại lắp bắp:
– R… Re… Ren… Ren… a ưm…
Ren phủ đầu tôi bằng những cái hôn gấp rút, tay hắn lại mò mẫm đi đâu đó rồi trượt vào trong chiếc áo pull của tôi. Chiếc cúc duy nhất của cái quần short tôi đang mặc cũng đã mở tung.