Ren sau khi dứt nụ hôn thì ôm tôi cứng ngắc, cả lúc đi vào nhà tôi cũng bị hắn ôm. Ren luồn tay qua ôm chặt thắt lưng tôi, khiến người tôi dính sát vào hắn, thật sự rất khó đi, tôi liền lèm bèm:
– Anh có cần phải như vậy không?
– Vì em rất hay gây chuyện, anh phải trông chừng em. Làm vậy cho em khỏi biến mất nữa.
– … – cái thể loại lí luận ngang ngược gì thế này?!!
Vừa vào nhà đã thấy Chito và Ajita đang tức tốc chạy ra ngoài. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chito là những hàng nước mắt.
Vừa nhìn thấy tôi, Chito đã gào lên:
– Cậu làm cái trò gì vậy hả??! Đột nhiên đưa tớ về nhà rồi biến mất là thế nào?!! Đồ ngốc!
Tay cô nàng vò lấy vò để tóc tôi. Vừa cười vừa mếu máo vừa giận dỗi, nhìn Chito lúc này chẳng khác đứa con nít là mấy.
– Đồ ngốc này.
– Thôi tớ mệt lắm rồi, vào nhà đi có được không? – tôi cười trừ.
– Tất nhiên. Vào thôi! Đi thôi. – Chito thẳng tay đẩy Ren ra, ôm eo tôi vào trong. Để lại hai anh chàng với vẻ mặt nghi vấn tình cảm giữa hai cô vợ của mình.
Sau khi vào nhà, Chito mới cau có, lèm bèm:
– Thuốc mê con khỉ gì mà đến tận khi nãy tớ mới tỉnh dậy. Ajita thấy vậy liền dựng tớ dậy bảo là cùng chạy đi tìm cậu, không ngờ vừa ra đến cổng đã gặp. Hay thật đấy!
Dragon dù bình thường thể hiện ra là rất ghét tôi, nhưng bây giờ nó nghe tiếng tôi thì ngay lập tức chạy ù từ trong bếp ra mặt mày hớn hở ôm chầm lấy tôi, ôm chặt không buông…, lại thêm một đứa con nít sợ bị giành mất đồ chơi. Bên trong vang lên một tiếng thật lớn ‘xoảng’.
– Ối. – thằng bé giật mình thốt lên rồi chạy vào bếp.
– Hay gì chứ? Phải cảm ơn Izumo đã đem cậu về nhà chứ không vứt một mình cậu nằm lăn long lóc ở trung tâm thương mại, không biết sẽ đưa mình ra cho bao nhiêu người nhìn. – tôi mắt thì nhìn theo Dragon, miệng liền nói đỡ Izumo, thật chẳng hiểu từ khi nào mình lại ‘lương thiện’ như vậy.
– Này! Cô ta đã bắt cóc chị đấy chị hai! – ba người… và một con rồng vừa mới bon chen từ trong bếp chạy ra liền hét lên.
– Hờ hờ… thôi đi tắm cái đã, rồi gì thì gì. Cả người bẩn hết cả rồi. – tôi nói một lèo rồi chạy thẳng lên tầng túm lấy cái đầm rồi chui thẳng vào nhà tắm mở nước thật lớn, để không nghe được tiếng Ren lèm bèm ở bên ngoài.
Phù… phù… thật là nguy hiểm. Nói đỡ cho cô ta làm cái gì không biết!
…
Tắm xong cũng đã giữa trưa. Thật tình mà nói thì tôi đã mong vào ngày sinh nhật đầu tiên của mình, cũng như là lần đầu tiên tôi và Ren cùng đón chung sinh nhật, sẽ có một sự kiện nào đó thật tuyệt diễn ra… nhưng ý của tôi không phải là như thế này đâu, tại sao tôi lại bị bắt cóc chứ! Thật đáng ghét! Thật xui xẻo.
Cả bọn kéo vào bếp của tiền gia nấu nướng bữa trưa. Chito và Ajita mới đá tôi và Ren ra ngoài phòng khách, hai người đó vỗ ngực tự hào:
– Hôm nay để chúng tôi làm. Hai người ngồi im đi. Sinh nhật thì không nên động đậy nhiều, cũng không nên chạy nhảy lung tung.
Này này… vế sau hình như là đang ám chỉ tôi cái gì đó a!! Dragon cũng lăng xăng trong bếp phụ giúp.
Ren vừa ra đến phòng khách đã nằm dài ra sofa, khuôn mặt hắn dù đang cười rất tươi nhưng vẫn không thể giấu được vẻ mệt mỏi ẩn hiện.
Hắn tựa đầu lên gối rồi ngoắc ngoắc tôi lại gần. Tay tôi vừa vặn trong tầm với của Ren liền bị hắn nắm lấy. Ren kéo tôi nằm vào lòng hắn.
Nên tình hình bây giờ có thể nói là ở sofa hiện tại rất chi là mờ ám. Hắn nằm bên dưới, tôi vừa vặn nằm trên người hắn. Ren vòng tay ôm tôi, thật sự rất ấm áp, hắn dúi đầu tôi vào ngực hắn, tôi cũng ngoan ngoãn cọ cọ vào, rất dễ chịu. Giọng hắn pha chút cười, hắn vui vẻ nói:
– Hôm nay anh có hai món quà muốn tặng cho em.
– Nhưng mà em không… – tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lấp lánh của hắn tôi sững người.
– Em không cần tặng gì cho anh cả. Em không mất chân tay là anh đã mừng lắm rồi! – Ren cười nhẹ, hắn xoa xoa đầu tôi, vuốt vuốt tóc tôi, giống như đang dỗ dành đứa em bé nhỏ.
– Này! Anh nói cứ như thể em rất là… bất cẩn ấy!
– Chứ còn gì nữa. Em không bất cẩn thì còn ai vào đây? Năm lần bảy lượt bị bắt cóc. Làm người khác lo muốn chết! – hắn bẹo má tôi, nụ cười đầy cưng chiều khiến mặt tôi đột ngột tăng nhiệt.
– Xùy… ứ thèm anh quan tâm. Vậy quà đâu?
– Em chạy lên phòng, lấy phong bì giấy trên bàn đem xuống đây. – hắn thong thả nói, nhắm hờ mắt lại ra chiều hưởng thụ rồi mới chầm chậm buông tôi ra.
Tôi liền chạy lên phòng theo lời hắn nói, một phong bì giấy khổ A4 nằm ngay ngắn trên bàn. Tại sao ban nãy khi bước ra to6ii lại không để ý nhỉ?
Không thèm đem xuống nhà cho hắn, mà tôi trực tiếp mở ra luôn.
Những dòng chữ in đậm phóng to ở đầu trang giấy khiến tôi không nói nên lời, nhưng những cảm xúc thì phủ đầy trái tim. Tôi chạy xuống nhà, trên môi vô thức nở ra nụ cười toe toét, đến khi thấy khuôn mặt hai mắt nhắm hờ, mép môi hơi nhếch lên như đang ngủ cực kì bình yên của Ren, tôi cũng chưa kịp thích nghi với… ‘tờ giấy’?? Tôi ấp a ấp úng:
– Re… Ren… cái… cá… cái… này là… là… tức là… cái… là em… cái anh… là…
– Em và anh có thể chính thức kết hôn trên mặt luật pháp. – Ren mở miệng khẽ nói, hàng mi dày từ từ lay lay rồi mở lên. Hắn từ từ ngồi dậy, cả người mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế.
Nhìn khuôn mặt hắn, tôi vô cùng vô cùng xúc động, đã không màn gì hết chạy thẳng đến nhảy bổ vào lòng Ren. Hắn kêu lên một tiếng hự vì có một con heo từ trên trời rơi xuống đè mình.
– Ng… Ngộp thở… ặc… cứu!! – hắn rên rỉ, tay quơ quào tìm lối thoát, tôi ôm hắn thật chặt khiến Ren không còn đường lui.
Ôm hắn cho đã đời, mà nhìn hắn cứ như sắp bị chết vì ngạt đến nơi, tôi mới xoay nghiêng người qua, ngồi lên đùi hắn, cánh tay choàng qua cổ hắn, tựa đầu vào vai hắn:
– Cảm ơn anh. Anh vất vả rồi. Em rất thích.
Ren thở lấy thở để, lườm tôi một cái rồi ánh mắt chuyển sang dịu dàng vô đối, hắn luồn hai tay ôm lấy thắt lưng tôi, hơi nhích người ngồi thẳng dậy cho tôi được thoải mái. Hắn mời từ từ nói:
– Em thích là được rồi. Còn một món quà nữa. Nhưng mà, để tối anh bật mí nhé.
– Không! Nói luôn đi. – tôi quay sang hắn nũng nịu, đưa ánh mắt cún con long lanh ra. Ren nuốt nước bọt khẽ dời ánh mắt ra chỗ khác.
– Không nói. Đó là bí mật. – hắn nói thật nhanh, như thể chỉ cần một chút tác động, hắn sẽ không kiềm được mà bệt mí.
– Anh à… – tôi càng được nước làm tới, hai tay đặt lên má hắn, xoay đầu hắn hướng thẳng mình, hơn nữa còn làm một khuôn mặt rất đáng thương.
– Em thật là ma mãnh… nhưng không có chuyện anh nói cho em biết đâu. – hắn đưa tay véo mũi tôi.
– A! A! Đau. – tôi bĩu môi – Trước sau gì em cũng biết, anh cứ tiết lộ một chút đi.
– Không thích. Để em tò mò một chút mới thú vị. – hắn nhếch mép, khuôn mặt cực kì gian. Nếu như tôi không lầm thì Ren càng ngày càng lưu manh…
– Thôi thì cho em chút gợi ý cũng được. Nha… – tôi cố gắng kéo dài từ cuối cùng, móng tay cào cào nhẹ má Ren. Hắn rùng mình một cái mới thở dài.
– Được rồi. Được rồi. Anh không thể thắng nổi em mà. – hắn vừa dứt câu, mặt tôi đã hớn ha hớn hở – Món quà này… thật ra lúc trước đã một lần, anh từng đề cập với em về nó.
– Thật sao? Là gì vậy? Nói cho em…
Tôi nói còn chưa hết câu đã bị ngón trỏ của hắn yên vị đặt trên môi, hắn cười khẩy, ra chiều rất thích thú vì khuôn mặt tò mò đến cực đại của tôi.
– Gợi ý đến đây là chấm dứt. Mau vào trong ăn trưa thôi. Anh đói quá.
– Nói cho em đi rồi ăn mà. – tôi lại tiếp tục làm nũng.
– Nếu em không để anh vào trong ăn trưa, anh sẽ trực tiếp ăn em. – hắn chầm chậm nói, khuôn mặt đầy vẻ thích thú khi trêu chọc tôi.
S… Bạn trai tôi có máu S!!! Aa!! Bớ làng xóm ơi!
Chưa kịp để tôi bớ xong làng xóm, hắn đã chứng minh hành động ‘ăn em’ của mình. Ren cúi xuống dán môi mình lên môi tôi. Tôi nhanh chóng đẩy hắn ra. Ren liền ôm tôi xoay người, tình huống bây giờ lại là tôi nằm dưới, lưng áp vào sofa, cánh tay hắn vòng qua ban nãy vẫn còn kê ngang vai tôi ôm chặt, tay còn lại hắn bắt đầu di chuyển xuống dưới. Á! Cái gì vậy?! Chúng ta đang ở trong phòng khác đấy! OMG. Khuôn mặt hắn vẫn là cười cợt, nhưng hành động thì có vẻ là không có điểm dừng. Tôi liền hét toáng lên:
– Mau dừng lại!!!
– Ngoan. Anh sẽ ăn nhanh thôi. Không đau đâu.
– Ăn cái đầu anh ý! – tôi đẩy hắn ra chạy nhanh chóng vào bếp, để lại một mình hắn nằm dài trên sofa nhìn theo bóng dáng hấp tấp đến vụng về của tôi mà cười cười.
Vừa vào trong, Chito và Ajita đã dọn hết thức ăn ra bàn. Chito nhìn thấy tôi quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, khuôn mặt đỏ ửng liền hiểu ra vấn đề, nhưng vẫn cố tình hỏi, còn đưa ra khuôn mặt cười gian vô đối:
– Cậu vừa đánh nhau với gấu à?!
– Gấu cái đầu cậu! Tớ đói rồi! Mau ăn thôi! – tôi thẹn quá hóa giận, liền hét toáng.
– Thật à? Ban nãy là ai cứ bám vào anh không cho anh đi ăn hả? – giọng Ren vang lên từ phía sau. Tôi theo phản xạ quay đầu thì thấy hắn đang đứng ở cửa phòng. Dáng người cao ráo thẳng dứng, cả người nghiêng qua tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, quần áo thẳng thóm, vô cùng chỉnh tề, đôi mắt lơ đãng quét từ trên xuống dưới tôi, trên môi vẫn thấp thoáng nụ cười lưu manh.
– À… thì ra là vậy. – ba người còn lại đồng thanh đồng thủ cười đểu rồi nhìn tôi với ánh mắt đánh giá đầy trêu chọc.
Hu hu… thật là mất mặt. Bớ làng xóm ơi bạn trai lưu manh ăn hiếp tôi.
– Ăn thôi ăn thôi. – tôi đánh trống lãng quay lưng đi rửa tay. Tuy lời nói thì có vẻ hào hứng, nhưng khuôn mặt tôi bây giờ thật là méo xẹo.
Tôi đứng trước gương thò tay xuống bồn rửa rửa, thoa xà phòng thì phía sau vang lên tiếng bước chân. Tôi ngẩng đầu nhìn trong gương… kia rồi. Bạn trai ác quỷ đang tới gần! Cảnh báo nguy hiểm!!
Hắn không để tôi chạy thoát đứng ngay sau lưng tôi, bình thản vòng hai tay qua người tôi thò tay xuống vòi nước, bắt đầu tiến trình rửa tay của mình. Cứ thế này thì rõ là hắn đang giữ tôi ở yên trong lòng mình.
Tim tôi đập đến chết đi sống lại. Nhìn hình ảnh trong gương, tôi càng nhận ra Ren cao lớn và nam tính đến dường nào. Hắn hoàn toàn bao phủ lấy cả người tôi. Ở góc nhìn này, là hắn đang hơi khom người, hơi thở chậm rãi phủ quanh vành tai tôi, khiến nó nóng ran lên. Hàng mi dài che khuất đôi mắt đầy trêu chọc, sóng mũi cùng đôi môi cũng trở nên hoàn hảo bất thường.
Tuy nhiên, đang say sưa ngắm bạn trai ác quỷ của mình trong gương với vẻ mặt ngơ ngác đến đáng thương thì một hơi thở phả mạnh vào tai và má tôi khiến tôi giật nảy cùng rùng mình một cái, giọng nói quyến rũ thì thầm vào tai tôi:
– Em là thức ăn của anh thì rửa tay làm cái gì?
– Này! Đồ đáng ghét nhà anh…
Hắn cười lớn rồi lau tay, sau đó ra ngoài trước, để lại tôi đang cực kì tức tối với khuôn mặt nhăn nhó đáng thương.
– Ăn đi. Cậu phải ăn cho nhiều vào.
– Được rồi mà, cảm ơn. Tớ tự lấy được.
Chito không hề ăn, cứ gắp hết sang cho tôi, làm chén cơm của tôi đầy ứ.
– Ăn đi. – Ajita lại gắp thức ăn sang cho Chito.
– Anh cũng ăn đi. – Chito ngượng ngùng cười mỉm chi gắp lại thức ăn cho Ajita. Hai cái người này mới vừa chính thức quen nhau mà sao cứ giống hệt một cặp vợ chồng già thế này không biết.
Ren mới chính xác là người không hề ăn cũng không hề đụng đũa, bởi cơ bản là hắn chỉ ngồi im nhìn tôi chằm chằm. Tôi hơi nhíu mày:
– Anh đang làm gì vậy?
– Chờ em ăn xong.
– Hả?
– Em ăn no rồi anh có thể ăn em.
‘Phụt…’ – Chito phun cơm, Ajita phun nước, Dragon phun canh, tôi phun ra máu!!
– Này!
– Haha!!!
Hắn vẫn chưa có buông tha cho tôi.
Bạn trai tôi là đồ thù dai!!!
(Còn tiếp)
– Anh có cần phải như vậy không?
– Vì em rất hay gây chuyện, anh phải trông chừng em. Làm vậy cho em khỏi biến mất nữa.
– … – cái thể loại lí luận ngang ngược gì thế này?!!
Vừa vào nhà đã thấy Chito và Ajita đang tức tốc chạy ra ngoài. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chito là những hàng nước mắt.
Vừa nhìn thấy tôi, Chito đã gào lên:
– Cậu làm cái trò gì vậy hả??! Đột nhiên đưa tớ về nhà rồi biến mất là thế nào?!! Đồ ngốc!
Tay cô nàng vò lấy vò để tóc tôi. Vừa cười vừa mếu máo vừa giận dỗi, nhìn Chito lúc này chẳng khác đứa con nít là mấy.
– Đồ ngốc này.
– Thôi tớ mệt lắm rồi, vào nhà đi có được không? – tôi cười trừ.
– Tất nhiên. Vào thôi! Đi thôi. – Chito thẳng tay đẩy Ren ra, ôm eo tôi vào trong. Để lại hai anh chàng với vẻ mặt nghi vấn tình cảm giữa hai cô vợ của mình.
Sau khi vào nhà, Chito mới cau có, lèm bèm:
– Thuốc mê con khỉ gì mà đến tận khi nãy tớ mới tỉnh dậy. Ajita thấy vậy liền dựng tớ dậy bảo là cùng chạy đi tìm cậu, không ngờ vừa ra đến cổng đã gặp. Hay thật đấy!
Dragon dù bình thường thể hiện ra là rất ghét tôi, nhưng bây giờ nó nghe tiếng tôi thì ngay lập tức chạy ù từ trong bếp ra mặt mày hớn hở ôm chầm lấy tôi, ôm chặt không buông…, lại thêm một đứa con nít sợ bị giành mất đồ chơi. Bên trong vang lên một tiếng thật lớn ‘xoảng’.
– Ối. – thằng bé giật mình thốt lên rồi chạy vào bếp.
– Hay gì chứ? Phải cảm ơn Izumo đã đem cậu về nhà chứ không vứt một mình cậu nằm lăn long lóc ở trung tâm thương mại, không biết sẽ đưa mình ra cho bao nhiêu người nhìn. – tôi mắt thì nhìn theo Dragon, miệng liền nói đỡ Izumo, thật chẳng hiểu từ khi nào mình lại ‘lương thiện’ như vậy.
– Này! Cô ta đã bắt cóc chị đấy chị hai! – ba người… và một con rồng vừa mới bon chen từ trong bếp chạy ra liền hét lên.
– Hờ hờ… thôi đi tắm cái đã, rồi gì thì gì. Cả người bẩn hết cả rồi. – tôi nói một lèo rồi chạy thẳng lên tầng túm lấy cái đầm rồi chui thẳng vào nhà tắm mở nước thật lớn, để không nghe được tiếng Ren lèm bèm ở bên ngoài.
Phù… phù… thật là nguy hiểm. Nói đỡ cho cô ta làm cái gì không biết!
…
Tắm xong cũng đã giữa trưa. Thật tình mà nói thì tôi đã mong vào ngày sinh nhật đầu tiên của mình, cũng như là lần đầu tiên tôi và Ren cùng đón chung sinh nhật, sẽ có một sự kiện nào đó thật tuyệt diễn ra… nhưng ý của tôi không phải là như thế này đâu, tại sao tôi lại bị bắt cóc chứ! Thật đáng ghét! Thật xui xẻo.
Cả bọn kéo vào bếp của tiền gia nấu nướng bữa trưa. Chito và Ajita mới đá tôi và Ren ra ngoài phòng khách, hai người đó vỗ ngực tự hào:
– Hôm nay để chúng tôi làm. Hai người ngồi im đi. Sinh nhật thì không nên động đậy nhiều, cũng không nên chạy nhảy lung tung.
Này này… vế sau hình như là đang ám chỉ tôi cái gì đó a!! Dragon cũng lăng xăng trong bếp phụ giúp.
Ren vừa ra đến phòng khách đã nằm dài ra sofa, khuôn mặt hắn dù đang cười rất tươi nhưng vẫn không thể giấu được vẻ mệt mỏi ẩn hiện.
Hắn tựa đầu lên gối rồi ngoắc ngoắc tôi lại gần. Tay tôi vừa vặn trong tầm với của Ren liền bị hắn nắm lấy. Ren kéo tôi nằm vào lòng hắn.
Nên tình hình bây giờ có thể nói là ở sofa hiện tại rất chi là mờ ám. Hắn nằm bên dưới, tôi vừa vặn nằm trên người hắn. Ren vòng tay ôm tôi, thật sự rất ấm áp, hắn dúi đầu tôi vào ngực hắn, tôi cũng ngoan ngoãn cọ cọ vào, rất dễ chịu. Giọng hắn pha chút cười, hắn vui vẻ nói:
– Hôm nay anh có hai món quà muốn tặng cho em.
– Nhưng mà em không… – tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lấp lánh của hắn tôi sững người.
– Em không cần tặng gì cho anh cả. Em không mất chân tay là anh đã mừng lắm rồi! – Ren cười nhẹ, hắn xoa xoa đầu tôi, vuốt vuốt tóc tôi, giống như đang dỗ dành đứa em bé nhỏ.
– Này! Anh nói cứ như thể em rất là… bất cẩn ấy!
– Chứ còn gì nữa. Em không bất cẩn thì còn ai vào đây? Năm lần bảy lượt bị bắt cóc. Làm người khác lo muốn chết! – hắn bẹo má tôi, nụ cười đầy cưng chiều khiến mặt tôi đột ngột tăng nhiệt.
– Xùy… ứ thèm anh quan tâm. Vậy quà đâu?
– Em chạy lên phòng, lấy phong bì giấy trên bàn đem xuống đây. – hắn thong thả nói, nhắm hờ mắt lại ra chiều hưởng thụ rồi mới chầm chậm buông tôi ra.
Tôi liền chạy lên phòng theo lời hắn nói, một phong bì giấy khổ A4 nằm ngay ngắn trên bàn. Tại sao ban nãy khi bước ra to6ii lại không để ý nhỉ?
Không thèm đem xuống nhà cho hắn, mà tôi trực tiếp mở ra luôn.
Những dòng chữ in đậm phóng to ở đầu trang giấy khiến tôi không nói nên lời, nhưng những cảm xúc thì phủ đầy trái tim. Tôi chạy xuống nhà, trên môi vô thức nở ra nụ cười toe toét, đến khi thấy khuôn mặt hai mắt nhắm hờ, mép môi hơi nhếch lên như đang ngủ cực kì bình yên của Ren, tôi cũng chưa kịp thích nghi với… ‘tờ giấy’?? Tôi ấp a ấp úng:
– Re… Ren… cái… cá… cái… này là… là… tức là… cái… là em… cái anh… là…
– Em và anh có thể chính thức kết hôn trên mặt luật pháp. – Ren mở miệng khẽ nói, hàng mi dày từ từ lay lay rồi mở lên. Hắn từ từ ngồi dậy, cả người mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế.
Nhìn khuôn mặt hắn, tôi vô cùng vô cùng xúc động, đã không màn gì hết chạy thẳng đến nhảy bổ vào lòng Ren. Hắn kêu lên một tiếng hự vì có một con heo từ trên trời rơi xuống đè mình.
– Ng… Ngộp thở… ặc… cứu!! – hắn rên rỉ, tay quơ quào tìm lối thoát, tôi ôm hắn thật chặt khiến Ren không còn đường lui.
Ôm hắn cho đã đời, mà nhìn hắn cứ như sắp bị chết vì ngạt đến nơi, tôi mới xoay nghiêng người qua, ngồi lên đùi hắn, cánh tay choàng qua cổ hắn, tựa đầu vào vai hắn:
– Cảm ơn anh. Anh vất vả rồi. Em rất thích.
Ren thở lấy thở để, lườm tôi một cái rồi ánh mắt chuyển sang dịu dàng vô đối, hắn luồn hai tay ôm lấy thắt lưng tôi, hơi nhích người ngồi thẳng dậy cho tôi được thoải mái. Hắn mời từ từ nói:
– Em thích là được rồi. Còn một món quà nữa. Nhưng mà, để tối anh bật mí nhé.
– Không! Nói luôn đi. – tôi quay sang hắn nũng nịu, đưa ánh mắt cún con long lanh ra. Ren nuốt nước bọt khẽ dời ánh mắt ra chỗ khác.
– Không nói. Đó là bí mật. – hắn nói thật nhanh, như thể chỉ cần một chút tác động, hắn sẽ không kiềm được mà bệt mí.
– Anh à… – tôi càng được nước làm tới, hai tay đặt lên má hắn, xoay đầu hắn hướng thẳng mình, hơn nữa còn làm một khuôn mặt rất đáng thương.
– Em thật là ma mãnh… nhưng không có chuyện anh nói cho em biết đâu. – hắn đưa tay véo mũi tôi.
– A! A! Đau. – tôi bĩu môi – Trước sau gì em cũng biết, anh cứ tiết lộ một chút đi.
– Không thích. Để em tò mò một chút mới thú vị. – hắn nhếch mép, khuôn mặt cực kì gian. Nếu như tôi không lầm thì Ren càng ngày càng lưu manh…
– Thôi thì cho em chút gợi ý cũng được. Nha… – tôi cố gắng kéo dài từ cuối cùng, móng tay cào cào nhẹ má Ren. Hắn rùng mình một cái mới thở dài.
– Được rồi. Được rồi. Anh không thể thắng nổi em mà. – hắn vừa dứt câu, mặt tôi đã hớn ha hớn hở – Món quà này… thật ra lúc trước đã một lần, anh từng đề cập với em về nó.
– Thật sao? Là gì vậy? Nói cho em…
Tôi nói còn chưa hết câu đã bị ngón trỏ của hắn yên vị đặt trên môi, hắn cười khẩy, ra chiều rất thích thú vì khuôn mặt tò mò đến cực đại của tôi.
– Gợi ý đến đây là chấm dứt. Mau vào trong ăn trưa thôi. Anh đói quá.
– Nói cho em đi rồi ăn mà. – tôi lại tiếp tục làm nũng.
– Nếu em không để anh vào trong ăn trưa, anh sẽ trực tiếp ăn em. – hắn chầm chậm nói, khuôn mặt đầy vẻ thích thú khi trêu chọc tôi.
S… Bạn trai tôi có máu S!!! Aa!! Bớ làng xóm ơi!
Chưa kịp để tôi bớ xong làng xóm, hắn đã chứng minh hành động ‘ăn em’ của mình. Ren cúi xuống dán môi mình lên môi tôi. Tôi nhanh chóng đẩy hắn ra. Ren liền ôm tôi xoay người, tình huống bây giờ lại là tôi nằm dưới, lưng áp vào sofa, cánh tay hắn vòng qua ban nãy vẫn còn kê ngang vai tôi ôm chặt, tay còn lại hắn bắt đầu di chuyển xuống dưới. Á! Cái gì vậy?! Chúng ta đang ở trong phòng khác đấy! OMG. Khuôn mặt hắn vẫn là cười cợt, nhưng hành động thì có vẻ là không có điểm dừng. Tôi liền hét toáng lên:
– Mau dừng lại!!!
– Ngoan. Anh sẽ ăn nhanh thôi. Không đau đâu.
– Ăn cái đầu anh ý! – tôi đẩy hắn ra chạy nhanh chóng vào bếp, để lại một mình hắn nằm dài trên sofa nhìn theo bóng dáng hấp tấp đến vụng về của tôi mà cười cười.
Vừa vào trong, Chito và Ajita đã dọn hết thức ăn ra bàn. Chito nhìn thấy tôi quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, khuôn mặt đỏ ửng liền hiểu ra vấn đề, nhưng vẫn cố tình hỏi, còn đưa ra khuôn mặt cười gian vô đối:
– Cậu vừa đánh nhau với gấu à?!
– Gấu cái đầu cậu! Tớ đói rồi! Mau ăn thôi! – tôi thẹn quá hóa giận, liền hét toáng.
– Thật à? Ban nãy là ai cứ bám vào anh không cho anh đi ăn hả? – giọng Ren vang lên từ phía sau. Tôi theo phản xạ quay đầu thì thấy hắn đang đứng ở cửa phòng. Dáng người cao ráo thẳng dứng, cả người nghiêng qua tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, quần áo thẳng thóm, vô cùng chỉnh tề, đôi mắt lơ đãng quét từ trên xuống dưới tôi, trên môi vẫn thấp thoáng nụ cười lưu manh.
– À… thì ra là vậy. – ba người còn lại đồng thanh đồng thủ cười đểu rồi nhìn tôi với ánh mắt đánh giá đầy trêu chọc.
Hu hu… thật là mất mặt. Bớ làng xóm ơi bạn trai lưu manh ăn hiếp tôi.
– Ăn thôi ăn thôi. – tôi đánh trống lãng quay lưng đi rửa tay. Tuy lời nói thì có vẻ hào hứng, nhưng khuôn mặt tôi bây giờ thật là méo xẹo.
Tôi đứng trước gương thò tay xuống bồn rửa rửa, thoa xà phòng thì phía sau vang lên tiếng bước chân. Tôi ngẩng đầu nhìn trong gương… kia rồi. Bạn trai ác quỷ đang tới gần! Cảnh báo nguy hiểm!!
Hắn không để tôi chạy thoát đứng ngay sau lưng tôi, bình thản vòng hai tay qua người tôi thò tay xuống vòi nước, bắt đầu tiến trình rửa tay của mình. Cứ thế này thì rõ là hắn đang giữ tôi ở yên trong lòng mình.
Tim tôi đập đến chết đi sống lại. Nhìn hình ảnh trong gương, tôi càng nhận ra Ren cao lớn và nam tính đến dường nào. Hắn hoàn toàn bao phủ lấy cả người tôi. Ở góc nhìn này, là hắn đang hơi khom người, hơi thở chậm rãi phủ quanh vành tai tôi, khiến nó nóng ran lên. Hàng mi dài che khuất đôi mắt đầy trêu chọc, sóng mũi cùng đôi môi cũng trở nên hoàn hảo bất thường.
Tuy nhiên, đang say sưa ngắm bạn trai ác quỷ của mình trong gương với vẻ mặt ngơ ngác đến đáng thương thì một hơi thở phả mạnh vào tai và má tôi khiến tôi giật nảy cùng rùng mình một cái, giọng nói quyến rũ thì thầm vào tai tôi:
– Em là thức ăn của anh thì rửa tay làm cái gì?
– Này! Đồ đáng ghét nhà anh…
Hắn cười lớn rồi lau tay, sau đó ra ngoài trước, để lại tôi đang cực kì tức tối với khuôn mặt nhăn nhó đáng thương.
– Ăn đi. Cậu phải ăn cho nhiều vào.
– Được rồi mà, cảm ơn. Tớ tự lấy được.
Chito không hề ăn, cứ gắp hết sang cho tôi, làm chén cơm của tôi đầy ứ.
– Ăn đi. – Ajita lại gắp thức ăn sang cho Chito.
– Anh cũng ăn đi. – Chito ngượng ngùng cười mỉm chi gắp lại thức ăn cho Ajita. Hai cái người này mới vừa chính thức quen nhau mà sao cứ giống hệt một cặp vợ chồng già thế này không biết.
Ren mới chính xác là người không hề ăn cũng không hề đụng đũa, bởi cơ bản là hắn chỉ ngồi im nhìn tôi chằm chằm. Tôi hơi nhíu mày:
– Anh đang làm gì vậy?
– Chờ em ăn xong.
– Hả?
– Em ăn no rồi anh có thể ăn em.
‘Phụt…’ – Chito phun cơm, Ajita phun nước, Dragon phun canh, tôi phun ra máu!!
– Này!
– Haha!!!
Hắn vẫn chưa có buông tha cho tôi.
Bạn trai tôi là đồ thù dai!!!
(Còn tiếp)