Tỉnh dậy, tôi thấy xung quanh mình là một màu trắng toát. Khẽ cựa mình mới thấy Ren đang nằm bên cạnh ngủ rất ngon, thần sắc trầm ổn, khuôn mặt điển trai vô cùng quyến rũ. Nhìn lại mình, toàn thân tôi toàn những dấu hôn đỏ ửng…
Tôi đỏ mặt, cả người tự nhiên nóng hổi hết lên.
Chúng tôi đã như vậy bao nhiêu lần, mà tại sao tôi vẫn thấy ngượng nhỉ?
Câu nói của Ren vọng về từ tiềm thức: “Lần này, anh bao bọc tình yêu của mình vào trong băng, chính là muốn gửi hết chúng cho em.”
Tim tôi đập nhanh lên vài nhịp, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái, tôi không nhịn được cười trong vô thức. Chiếc nhẫn sáng lấp lánh thật đẹp, thật vừa vặn, như thể nó được đặt riêng chỉ để dành cho tôi. Một chút gì đó ấm áp chảy vào tim tôi thật chậm… thật chậm… nhưng nó đủ sâu sắc để lấp đầy những tổn thương, những khoảng trống trong quá khứ của tôi, cũng làm tình yêu của tôi dành cho hắn ngày một trọn vẹn và sâu đậm hơn.
Thắt lưng tôi đột nhiên bị siết lại. Nhìn xuống thì thấy Ren đã tỉnh, nhưng mắt nhắm mắt mở như con nít, hắn dụi đầu vào người tôi, một tay hắn ôm eo tôi, tay còn lại hắn nắm nhẹ tay tôi, khẽ vuốt vuốt chiếc nhẫn:
– Em thích chứ? – giọng hắn nhè nhè như say rượu.
– Thích.
– Thích vậy chúng ta làm lại lần nữa. – hắn bật dậy đè tôi xuống giường. Mất mấy giây tôi mới nhận ra vấn đề… tên lưu manh này chính là mới hỏi tôi có thích… hay không?! Tôi cứ ngỡ hắn đang hỏi chiếc nhẫn a!!!
– Này! Đồ chết tiệt! – tôi đánh cái bốp vào vai hắn, mặt lại đỏ lên.
Ren cười khẩy… cúi xuống hôn tôi.
Tất cả những gì hắn làm chỉ là hôn mà thôi… từng cái hôn nhẹ nhàng chạm xuống, như thể đang nâng niu vật báu.
…
Sau đó, chúng tôi quyết định tạm thời cứ đính hôn trước, còn đám cưới thì sau khi học xong sẽ tính tiếp.
Chito nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim trên tay tôi thì mắt tròn mắt dẹt đầy kinh ngạc, nhìn tôi rồi nhìn Ren, rồi lại nhìn xuống hai tay đang nắm chặt của hai đứa, soi kĩ nhất là chiếc nhẫn…
Dragon với Ajita thì không phản ứng quá thái như cô nàng, chỉ đực mặt ra một hồi mới cười gian manh…
Tôi và hắn đứng yên một chỗ cho mọi người nhìn ngắm đồng thời lên tiếng chỉ trích giống như tội phạm trộm cướp bị người dân đồng loạt ném đá… ngượng không thể tả, vậy mà Ren vẫn tỉnh bơ, còn cười cười đầy ngụ ý.
Dragon dạo này đang để ý một cô nàng hàng xóm… Bé rồng nhà tôi rất có mắt nhìn người nha… cô bé ấy rất đáng yêu, từ ngoại hình đến tính cách… con bé có đôi mắt to và sáng, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, vô cùng dịu dàng lễ phép, nhưng vẫn không kém phần tinh nghịch. Nếu nhìn theo ngoại hình thì hai đứa nhóc này ngang ngang tuổi nhau.
Nghe thằng bé tuyên bố sẽ theo đuổi con bé, tôi thiếu điều rớt luôn cái hàm răng ra ngoài vì quá ngạc nhiên. Dragon dù có trong hình dạng người thì cơ bản vẫn là một con rồng, trong khi cô bé kia lại là một WW… liệu cả hai đến với nhau có trái với đạo lý ở đời…
Ờ… chắc không đâu. Dù sao thì tôi cũng không có tư cách gì để khuyên bảo Dragon bởi vì tôi thấy là… môi trường xung quanh thằng bé vốn đã rất quái dị rồi… Điển hình là… tôi với Ren ban đầu rõ ràng là một DW và một WW… Chito với Ajita lại là tình yêu thầy trò… Ba Ren và ‘mẹ’ hắn cách nhau cả chục tuổi (dù không yêu nhau nhưng vẫn chung sống với nhau)… e hèm… tính cách bị ảnh hưởng ít nhiều cũng là do môi trường sống mà ra…
Không thể ngăn cản thì chỉ có thể tiếp hợp cho hai đứa nó. Tôi liền cùng Ren đến trường con bé đăng kí cho Dragon đi học với tư cách là người giám hộ… vậy mà Ren hắn vẫn ghi vào đơn chúng tôi là ba mẹ thằng bé. Thật là tôi cũng không biết đến khi nào hắn mới hết trẻ con, đến khi nào mới biết suy nghĩ một chút??!
Tokio thì mỗi lần tôi và Ren đến tổ chức, anh ta lại đem tặng tôi một đống thứ nào quần áo nào gấu bông, còn bảo sẽ nhận tôi làm em nuôi. Nghe boss nói anh ta đang theo đuổi cô nào đấy cùng làm trong phòng thí nghiệm, chả là tên này từ trước đến giờ cứ thích cà rởn, chẳng cô nào dám yêu, nên bây giờ anh ta đang khá là đau khổ khi cô nàng kia chẳng chút nào đoái hoài đến anh ta.
Sau đó nữa, hè nhanh chóng kết thúc, chúng tôi trở lại trường học. Tôi bây giờ đang ở giai đoạn cuối của việc chuyển hóa… tôi sắp trở thành một DW thật sự nên cuối cùng tôi cũng đã trở lại lớp của Ren DW A1.
Tôi cùng Ren, Chito và cái lớp quái quỷ mở cuộc càn quét trường học, chỉ cần có tiết trống là cả lũ lại reo hò inh ỏi khiến các lớp bên cạnh phải tò mò chạy sang rốt cuộc là ai đánh bom hay khủng bố mà sức công phá mạnh mẽ như vậy.
Dãy phòng học của WW và DW tách biệt nhau, nên dạo gần đây tôi không còn hay gặp Ryuu nữa, cơ mà mỗi lần gặp cậu ta, tôi cũng chẳng biết nói gì hơn ngoài gật đầu chào hỏi cho có lệ.
Cậu ta chỉ đưa đôi mắt tím buồn bã nhìn tôi, sâu trong đó vẫn là một tình cảm nồng nàn cháy bỏng, tuy đã nguôi ngoai không ít, nhưng mà là nguôi ngoai trong đau khổ, hằng đêm đều rất dằn vặt khi nhớ đến người con gái mình yêu. Tưởng tượng đến cảnh người con gái mình yêu thương nằm ngủ thật ngon trong vòng tay của tên con trai khác… đố thằng nào chịu được.
Tuy nhiên, mỗi khi thấy Ryuu, tôi lại thấy sự hiện diện của một cô bé đáng yêu bên cạnh. Cô nàng này hình như vừa vào trường năm nay, tức là nhỏ hơn chúng tôi một tuổi.
Nghe Chito nói là ngay từ ngày đầu tiên đến trường, con bé đã bị cảm nắng Ryuu, liên tục theo đuổi cậu ta ngày đêm. Mỗi sáng đứng chờ trước cổng nhà Ryuu chờ đi học chung. Đến trường thì chẳng chịu về lớp mà kê bàn ghế ngồi cạnh cậu ta. Cũng nghe nói là thiên kim tiểu thư nên không ai dám làm gì.
Buổi trưa thì nhân lúc Ryuu ngồi ăn một mình trên sân thượng, con bé lẻn lên đè cậu ta ra đất, vậy mà Ryuu vẫn cứ thản nhiên nhai, còn mắt thì nhìn cô bé không chút cảm xúc, khuôn mặt vẫn vô cảm.
Cô bé không những không nản chí bỏ cuộc, mà còn tỉnh bơ tuyên bố:
– Em nhất định sẽ khiến cho anh cười, hay chí ít là khiến cho khuôn mặt của anh biểu lộ cảm xúc nào đó. Nhất định! Chờ đó!!
Thậm chí giờ về, cô bé cũng tức tốc bay sang lớp Ryuu chờ cậu ta cùng về. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ tính kiên nhẫn và lòng kiên trì của cô nàng. Trong khi cái tên đó… cái tên mặt lạnh kia suốt cả ngày cứ trưng ra một bộ mặt duy nhất, không thèm cười, cũng không thèm giận dữ trước sự đeo bám dai dẳng của cô bé… biểu cảm trên mặt vẫn là ngàn không đổi.
Tên này khi nào mới có thể bắt đầu một tình yêu mới, tôi hoàn toàn không biết. Nhưng… đó là chuyện của tương lai… Trong cuộc sống tươi đẹp này, bất cứ chuyện gì dù là không khả thi nhất cũng có thể xảy ra.
Quan hệ của Ren và ba đã tốt hơn nhiều… rất nhiều so với trước. Dạo gần đây hắn còn hay đưa tôi về nhà ăn cơm tối cùng ông.
Izumo và ‘mẹ’ của Ren thì biệt tăm không tung tích. Nghe Ren nói hai người họ đang ở lục địa phía Tây cùng nhau đi du lịch để giải tỏa nỗi buồn.
Mọi thứ cứ diễn ra như vậy, thoắt cái đã vài năm.
Bây giờ, Chito và Ajita đã chính thức là vợ chồng, hai người họ lẳng lặng tổ chức đám cưới, đến tận khi mặc áo voan cô dâu, Chito mới gọi tôi đến cùng chọn… Hai cái người này lén lút như vậy hồi nào tôi thật không biết. (không biết thì từ từ rồi cũng biết)
Dragon đến trường hòa nhập rất nhanh, thoắt cái đã có rất nhiều bạn mới… cơ mà hôm trước, tôi còn tình cờ nhìn thấy thằng bé với cô bé bên nhà nắm tay cùng đến trường. Thằng bé qua năm tháng cơ thể cũng lớn lên, giống hệt như con người hay pháp sư bình thường vậy. Riết rồi tôi cũng quên luôn việc Dragon thật ra là một con rồng sống trong hang động gò bó chật hẹp.
Tokio cuối cùng cũng cưa được con người ta, cứ cười toe toét mãi. Tôi đến ngấy cái điệu bộ khoe khoang bạn gái của anh ta… xì… làm như chỉ có anh ta có bạn gái vậy? Tôi cũng có một bạn trai cực kì ngầu đấy nhé!
Sau vài năm, Kurai vào làm trong một tập đoàn lớn. Vì vẻ ngoài điển trai và sự thông minh trời phú, con gái theo đuổi anh ta nhiều như kiến… vậy mà tên này cứ cà lơ phất phơ, quen xong đá, cứ như đùa giỡn mà không thật lòng với một cô nào. Dường như sau việc tình cảm mà anh dành cho Chito trở thành gánh nặng cho cô… anh ta đã sợ yêu… anh ta sợ mình sẽ làm tổn thương người con gái mà mình yêu thương nhất.
Yokai (bạn nào không nhớ thì Mi nhắc cho :]]] tên này là em trai của Chito ấy ạ) cũng vào học tại The East, hiển nhiên trở thành hot boy… nhưng bề ngoài lạnh lùng hệt như Ryuu năm đó.
Ryuu ấy mà… đến tận bây giờ vẫn để cô bé kia theo đuổi mà không chịu quen nhau chính thức… Cô bé đó cũng kiên trì thật a… dù cho có bị tên đó đối xử lạnh nhạt đến đâu thì mỗi khi thấy hình bóng của Ryuu từ xa, con bé vẫn cười tươi rói chạy đến bên cậu ta mà quan tâm chăm sóc. Trong khi Ryuu lạnh lùng liếc mắt một cái rồi thôi. Bên ngoài thì như vậy, nhưng ai biết được bên trong, mối quan hệ kì lạ ấy như thế nào??
Izumo bây giờ đang làm việc dưới trướng của Kurai, hình như có ngủ với cậu ta vài lần… nhưng mà cô ta là người đầu tiên Kurai chịu nói chuyện sau một đêm thân mật… cũng là người duy nhất anh ta chạm vào lần thứ hai thứ ba… trong khi những cô gái khác đều bị anh ta xem như cỏ rác… mối quan hệ của hai người này hình như cũng không có bình thường…
Mẹ của Ren dạo gần đây rất đổi khác, bà ta thường xuyên đến viện dưỡng lão hay nhà tình thương, đem tiền nhà hắn đi quyên góp.
Ba Ren đã về hưu, để lại cả tập đoàn lớn cho hắn, chỉ thỉnh thoảng mới trao đổi với hắn về một số kế hoạch của công ty.
Công ty lần trước Ren mở ra bây giờ do Ajita đứng đầu, qua bao nhiêu năm gầy dựng cũng đang trở thành một tập đoàn lớn nhất nhì thế giới.
Ầy… nói về người ta đủ rồi… nên túm gọn một câu về chuyện tình của tôi và Ren nhỉ?
Chẳng qua là… đám cưới của chúng tôi sẽ được tổ chức vào ngày mai… cũng chính là kỷ niệm một năm ngày cưới của Chito và Ajita… nên ngày mai, chúng tôi sẽ cùng làm lễ tại một hòn đảo ở lục địa phía Nam.
Hình như tôi chưa từng nói. Lục địa phía Nam thật ra là một quần đảo rất lớn, vô số kể những đảo con chi chít, mà cách nhau cũng không xa, hơn nữa chúng nằm ở phía nam, nên cả MS quyết định gọi đó là lục địa phía Nam.
Chúng tôi đang trên đường đến đó.
Mấy năm vừa qua, khoa học phát triển, công nghệ càng ngày càng tiên tiến và hiện đại hơn. Bây giờ chúng tôi chẳng cần phải đi tàu đến đó mà có một phương tiện khác… máy bay bay trên bầu trời. Chỉ cần ngủ một giấc dài, máy bay đã đáp xuống hòn đảo nhỏ.
Mà nói sao nhỉ… máy bay lúc bấy giờ chưa có trở nên phổ biến, nó đơn thuần chỉ là một loại hình phương tiện tiên tiến hơn dành cho những gia đình khá giả có tiền mua về dùng.
Ở biệt thự của chúng tôi cũng có một chiếc. Không phải là Ren muốn thể hiện tiền bạc của bản thân, mà hắn giải thích là:
– Lần trước cầu hôn em, khi bay lên trời phải bay bằng trượng của em… anh rất không thích cảm giác bị lệ thuộc, nên bây giờ mua một chiếc sau này dùng.
– … – thì ra sau bấy nhiêu năm hắn vẫn còn nhớ đến chi tiết bé tẻo đó… cơ mà… lý do có cần phải bá đạo như vậy hay không?
Ơ lạc đề quá rồi… ý của tôi là… máy bay này của Ren, suy ra trên máy bay chỉ toàn những thành phần bá đạo tôi vừa mới liệt kê ở trên… *chỉ chỉ* máy bay đến đảo an toàn mà không rớt dọc đường… là chuyện vô cùng kì tích rồi.
Đáp đất, cả lũ bắt đầu bị tăng động, thay vì nghỉ ngơi sau gần nửa ngày bay thì lại kéo nhau vào một quán bar gần sân bay, nhằm hưởng thụ một đêm cuối cùng trước khi kết hôn…
Người ta thì nam ở cùng nam, nữ ở cùng nữ để tiện tâm sự, cái lũ này lại thích phá lệ, gom chung lại một phòng vừa nói vừa chửi mắng cho thỏa thích, sau đó thì nốc rượu, rồi ăn dằm nằm dề ở phòng VIP của người ta suốt đêm.
Tôi đỏ mặt, cả người tự nhiên nóng hổi hết lên.
Chúng tôi đã như vậy bao nhiêu lần, mà tại sao tôi vẫn thấy ngượng nhỉ?
Câu nói của Ren vọng về từ tiềm thức: “Lần này, anh bao bọc tình yêu của mình vào trong băng, chính là muốn gửi hết chúng cho em.”
Tim tôi đập nhanh lên vài nhịp, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái, tôi không nhịn được cười trong vô thức. Chiếc nhẫn sáng lấp lánh thật đẹp, thật vừa vặn, như thể nó được đặt riêng chỉ để dành cho tôi. Một chút gì đó ấm áp chảy vào tim tôi thật chậm… thật chậm… nhưng nó đủ sâu sắc để lấp đầy những tổn thương, những khoảng trống trong quá khứ của tôi, cũng làm tình yêu của tôi dành cho hắn ngày một trọn vẹn và sâu đậm hơn.
Thắt lưng tôi đột nhiên bị siết lại. Nhìn xuống thì thấy Ren đã tỉnh, nhưng mắt nhắm mắt mở như con nít, hắn dụi đầu vào người tôi, một tay hắn ôm eo tôi, tay còn lại hắn nắm nhẹ tay tôi, khẽ vuốt vuốt chiếc nhẫn:
– Em thích chứ? – giọng hắn nhè nhè như say rượu.
– Thích.
– Thích vậy chúng ta làm lại lần nữa. – hắn bật dậy đè tôi xuống giường. Mất mấy giây tôi mới nhận ra vấn đề… tên lưu manh này chính là mới hỏi tôi có thích… hay không?! Tôi cứ ngỡ hắn đang hỏi chiếc nhẫn a!!!
– Này! Đồ chết tiệt! – tôi đánh cái bốp vào vai hắn, mặt lại đỏ lên.
Ren cười khẩy… cúi xuống hôn tôi.
Tất cả những gì hắn làm chỉ là hôn mà thôi… từng cái hôn nhẹ nhàng chạm xuống, như thể đang nâng niu vật báu.
…
Sau đó, chúng tôi quyết định tạm thời cứ đính hôn trước, còn đám cưới thì sau khi học xong sẽ tính tiếp.
Chito nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim trên tay tôi thì mắt tròn mắt dẹt đầy kinh ngạc, nhìn tôi rồi nhìn Ren, rồi lại nhìn xuống hai tay đang nắm chặt của hai đứa, soi kĩ nhất là chiếc nhẫn…
Dragon với Ajita thì không phản ứng quá thái như cô nàng, chỉ đực mặt ra một hồi mới cười gian manh…
Tôi và hắn đứng yên một chỗ cho mọi người nhìn ngắm đồng thời lên tiếng chỉ trích giống như tội phạm trộm cướp bị người dân đồng loạt ném đá… ngượng không thể tả, vậy mà Ren vẫn tỉnh bơ, còn cười cười đầy ngụ ý.
Dragon dạo này đang để ý một cô nàng hàng xóm… Bé rồng nhà tôi rất có mắt nhìn người nha… cô bé ấy rất đáng yêu, từ ngoại hình đến tính cách… con bé có đôi mắt to và sáng, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, vô cùng dịu dàng lễ phép, nhưng vẫn không kém phần tinh nghịch. Nếu nhìn theo ngoại hình thì hai đứa nhóc này ngang ngang tuổi nhau.
Nghe thằng bé tuyên bố sẽ theo đuổi con bé, tôi thiếu điều rớt luôn cái hàm răng ra ngoài vì quá ngạc nhiên. Dragon dù có trong hình dạng người thì cơ bản vẫn là một con rồng, trong khi cô bé kia lại là một WW… liệu cả hai đến với nhau có trái với đạo lý ở đời…
Ờ… chắc không đâu. Dù sao thì tôi cũng không có tư cách gì để khuyên bảo Dragon bởi vì tôi thấy là… môi trường xung quanh thằng bé vốn đã rất quái dị rồi… Điển hình là… tôi với Ren ban đầu rõ ràng là một DW và một WW… Chito với Ajita lại là tình yêu thầy trò… Ba Ren và ‘mẹ’ hắn cách nhau cả chục tuổi (dù không yêu nhau nhưng vẫn chung sống với nhau)… e hèm… tính cách bị ảnh hưởng ít nhiều cũng là do môi trường sống mà ra…
Không thể ngăn cản thì chỉ có thể tiếp hợp cho hai đứa nó. Tôi liền cùng Ren đến trường con bé đăng kí cho Dragon đi học với tư cách là người giám hộ… vậy mà Ren hắn vẫn ghi vào đơn chúng tôi là ba mẹ thằng bé. Thật là tôi cũng không biết đến khi nào hắn mới hết trẻ con, đến khi nào mới biết suy nghĩ một chút??!
Tokio thì mỗi lần tôi và Ren đến tổ chức, anh ta lại đem tặng tôi một đống thứ nào quần áo nào gấu bông, còn bảo sẽ nhận tôi làm em nuôi. Nghe boss nói anh ta đang theo đuổi cô nào đấy cùng làm trong phòng thí nghiệm, chả là tên này từ trước đến giờ cứ thích cà rởn, chẳng cô nào dám yêu, nên bây giờ anh ta đang khá là đau khổ khi cô nàng kia chẳng chút nào đoái hoài đến anh ta.
Sau đó nữa, hè nhanh chóng kết thúc, chúng tôi trở lại trường học. Tôi bây giờ đang ở giai đoạn cuối của việc chuyển hóa… tôi sắp trở thành một DW thật sự nên cuối cùng tôi cũng đã trở lại lớp của Ren DW A1.
Tôi cùng Ren, Chito và cái lớp quái quỷ mở cuộc càn quét trường học, chỉ cần có tiết trống là cả lũ lại reo hò inh ỏi khiến các lớp bên cạnh phải tò mò chạy sang rốt cuộc là ai đánh bom hay khủng bố mà sức công phá mạnh mẽ như vậy.
Dãy phòng học của WW và DW tách biệt nhau, nên dạo gần đây tôi không còn hay gặp Ryuu nữa, cơ mà mỗi lần gặp cậu ta, tôi cũng chẳng biết nói gì hơn ngoài gật đầu chào hỏi cho có lệ.
Cậu ta chỉ đưa đôi mắt tím buồn bã nhìn tôi, sâu trong đó vẫn là một tình cảm nồng nàn cháy bỏng, tuy đã nguôi ngoai không ít, nhưng mà là nguôi ngoai trong đau khổ, hằng đêm đều rất dằn vặt khi nhớ đến người con gái mình yêu. Tưởng tượng đến cảnh người con gái mình yêu thương nằm ngủ thật ngon trong vòng tay của tên con trai khác… đố thằng nào chịu được.
Tuy nhiên, mỗi khi thấy Ryuu, tôi lại thấy sự hiện diện của một cô bé đáng yêu bên cạnh. Cô nàng này hình như vừa vào trường năm nay, tức là nhỏ hơn chúng tôi một tuổi.
Nghe Chito nói là ngay từ ngày đầu tiên đến trường, con bé đã bị cảm nắng Ryuu, liên tục theo đuổi cậu ta ngày đêm. Mỗi sáng đứng chờ trước cổng nhà Ryuu chờ đi học chung. Đến trường thì chẳng chịu về lớp mà kê bàn ghế ngồi cạnh cậu ta. Cũng nghe nói là thiên kim tiểu thư nên không ai dám làm gì.
Buổi trưa thì nhân lúc Ryuu ngồi ăn một mình trên sân thượng, con bé lẻn lên đè cậu ta ra đất, vậy mà Ryuu vẫn cứ thản nhiên nhai, còn mắt thì nhìn cô bé không chút cảm xúc, khuôn mặt vẫn vô cảm.
Cô bé không những không nản chí bỏ cuộc, mà còn tỉnh bơ tuyên bố:
– Em nhất định sẽ khiến cho anh cười, hay chí ít là khiến cho khuôn mặt của anh biểu lộ cảm xúc nào đó. Nhất định! Chờ đó!!
Thậm chí giờ về, cô bé cũng tức tốc bay sang lớp Ryuu chờ cậu ta cùng về. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ tính kiên nhẫn và lòng kiên trì của cô nàng. Trong khi cái tên đó… cái tên mặt lạnh kia suốt cả ngày cứ trưng ra một bộ mặt duy nhất, không thèm cười, cũng không thèm giận dữ trước sự đeo bám dai dẳng của cô bé… biểu cảm trên mặt vẫn là ngàn không đổi.
Tên này khi nào mới có thể bắt đầu một tình yêu mới, tôi hoàn toàn không biết. Nhưng… đó là chuyện của tương lai… Trong cuộc sống tươi đẹp này, bất cứ chuyện gì dù là không khả thi nhất cũng có thể xảy ra.
Quan hệ của Ren và ba đã tốt hơn nhiều… rất nhiều so với trước. Dạo gần đây hắn còn hay đưa tôi về nhà ăn cơm tối cùng ông.
Izumo và ‘mẹ’ của Ren thì biệt tăm không tung tích. Nghe Ren nói hai người họ đang ở lục địa phía Tây cùng nhau đi du lịch để giải tỏa nỗi buồn.
Mọi thứ cứ diễn ra như vậy, thoắt cái đã vài năm.
Bây giờ, Chito và Ajita đã chính thức là vợ chồng, hai người họ lẳng lặng tổ chức đám cưới, đến tận khi mặc áo voan cô dâu, Chito mới gọi tôi đến cùng chọn… Hai cái người này lén lút như vậy hồi nào tôi thật không biết. (không biết thì từ từ rồi cũng biết)
Dragon đến trường hòa nhập rất nhanh, thoắt cái đã có rất nhiều bạn mới… cơ mà hôm trước, tôi còn tình cờ nhìn thấy thằng bé với cô bé bên nhà nắm tay cùng đến trường. Thằng bé qua năm tháng cơ thể cũng lớn lên, giống hệt như con người hay pháp sư bình thường vậy. Riết rồi tôi cũng quên luôn việc Dragon thật ra là một con rồng sống trong hang động gò bó chật hẹp.
Tokio cuối cùng cũng cưa được con người ta, cứ cười toe toét mãi. Tôi đến ngấy cái điệu bộ khoe khoang bạn gái của anh ta… xì… làm như chỉ có anh ta có bạn gái vậy? Tôi cũng có một bạn trai cực kì ngầu đấy nhé!
Sau vài năm, Kurai vào làm trong một tập đoàn lớn. Vì vẻ ngoài điển trai và sự thông minh trời phú, con gái theo đuổi anh ta nhiều như kiến… vậy mà tên này cứ cà lơ phất phơ, quen xong đá, cứ như đùa giỡn mà không thật lòng với một cô nào. Dường như sau việc tình cảm mà anh dành cho Chito trở thành gánh nặng cho cô… anh ta đã sợ yêu… anh ta sợ mình sẽ làm tổn thương người con gái mà mình yêu thương nhất.
Yokai (bạn nào không nhớ thì Mi nhắc cho :]]] tên này là em trai của Chito ấy ạ) cũng vào học tại The East, hiển nhiên trở thành hot boy… nhưng bề ngoài lạnh lùng hệt như Ryuu năm đó.
Ryuu ấy mà… đến tận bây giờ vẫn để cô bé kia theo đuổi mà không chịu quen nhau chính thức… Cô bé đó cũng kiên trì thật a… dù cho có bị tên đó đối xử lạnh nhạt đến đâu thì mỗi khi thấy hình bóng của Ryuu từ xa, con bé vẫn cười tươi rói chạy đến bên cậu ta mà quan tâm chăm sóc. Trong khi Ryuu lạnh lùng liếc mắt một cái rồi thôi. Bên ngoài thì như vậy, nhưng ai biết được bên trong, mối quan hệ kì lạ ấy như thế nào??
Izumo bây giờ đang làm việc dưới trướng của Kurai, hình như có ngủ với cậu ta vài lần… nhưng mà cô ta là người đầu tiên Kurai chịu nói chuyện sau một đêm thân mật… cũng là người duy nhất anh ta chạm vào lần thứ hai thứ ba… trong khi những cô gái khác đều bị anh ta xem như cỏ rác… mối quan hệ của hai người này hình như cũng không có bình thường…
Mẹ của Ren dạo gần đây rất đổi khác, bà ta thường xuyên đến viện dưỡng lão hay nhà tình thương, đem tiền nhà hắn đi quyên góp.
Ba Ren đã về hưu, để lại cả tập đoàn lớn cho hắn, chỉ thỉnh thoảng mới trao đổi với hắn về một số kế hoạch của công ty.
Công ty lần trước Ren mở ra bây giờ do Ajita đứng đầu, qua bao nhiêu năm gầy dựng cũng đang trở thành một tập đoàn lớn nhất nhì thế giới.
Ầy… nói về người ta đủ rồi… nên túm gọn một câu về chuyện tình của tôi và Ren nhỉ?
Chẳng qua là… đám cưới của chúng tôi sẽ được tổ chức vào ngày mai… cũng chính là kỷ niệm một năm ngày cưới của Chito và Ajita… nên ngày mai, chúng tôi sẽ cùng làm lễ tại một hòn đảo ở lục địa phía Nam.
Hình như tôi chưa từng nói. Lục địa phía Nam thật ra là một quần đảo rất lớn, vô số kể những đảo con chi chít, mà cách nhau cũng không xa, hơn nữa chúng nằm ở phía nam, nên cả MS quyết định gọi đó là lục địa phía Nam.
Chúng tôi đang trên đường đến đó.
Mấy năm vừa qua, khoa học phát triển, công nghệ càng ngày càng tiên tiến và hiện đại hơn. Bây giờ chúng tôi chẳng cần phải đi tàu đến đó mà có một phương tiện khác… máy bay bay trên bầu trời. Chỉ cần ngủ một giấc dài, máy bay đã đáp xuống hòn đảo nhỏ.
Mà nói sao nhỉ… máy bay lúc bấy giờ chưa có trở nên phổ biến, nó đơn thuần chỉ là một loại hình phương tiện tiên tiến hơn dành cho những gia đình khá giả có tiền mua về dùng.
Ở biệt thự của chúng tôi cũng có một chiếc. Không phải là Ren muốn thể hiện tiền bạc của bản thân, mà hắn giải thích là:
– Lần trước cầu hôn em, khi bay lên trời phải bay bằng trượng của em… anh rất không thích cảm giác bị lệ thuộc, nên bây giờ mua một chiếc sau này dùng.
– … – thì ra sau bấy nhiêu năm hắn vẫn còn nhớ đến chi tiết bé tẻo đó… cơ mà… lý do có cần phải bá đạo như vậy hay không?
Ơ lạc đề quá rồi… ý của tôi là… máy bay này của Ren, suy ra trên máy bay chỉ toàn những thành phần bá đạo tôi vừa mới liệt kê ở trên… *chỉ chỉ* máy bay đến đảo an toàn mà không rớt dọc đường… là chuyện vô cùng kì tích rồi.
Đáp đất, cả lũ bắt đầu bị tăng động, thay vì nghỉ ngơi sau gần nửa ngày bay thì lại kéo nhau vào một quán bar gần sân bay, nhằm hưởng thụ một đêm cuối cùng trước khi kết hôn…
Người ta thì nam ở cùng nam, nữ ở cùng nữ để tiện tâm sự, cái lũ này lại thích phá lệ, gom chung lại một phòng vừa nói vừa chửi mắng cho thỏa thích, sau đó thì nốc rượu, rồi ăn dằm nằm dề ở phòng VIP của người ta suốt đêm.