Giấc mơ đêm qua ám ảnh tôi, nó đeo bám dai dẳng đến khó chịu. Chết tiệt thật! Làm tâm trạng của tôi thật xấu, dù hôm nay trời rất đẹp, rất trong xanh vì hôm qua đã có mưa, hơn nữa không khí dìu dịu hơi lạnh mát mẻ vô cùng.
Ren đã dậy từ sớm nấu đồ ăn, nên tôi được ngủ nướng lăn qua lăn lại khét luôn cái giường. Hắn dạo gần đây tốt thật ý!
Trưa hôm ấy, Chito lại sang tìm tôi với khuôn mặt tươi cười, ánh mắt lấp lánh, hệt như những ngày vừa qua nhỏ không hề biến mất, hệt như cuộc gặp gỡ khó xử trước cổng nhà cô ấy ngày hôm qua không hề tồn tại… hệt như… nhỏ đã xỏa bỏ những kí ức đó.
Chito đem hộp cơm Ren làm cho tôi theo, cùng hộp cơm của mình. Tôi có thể tưởng tượng được một trận chiến thật trẻ con đã xảy ra giữa Chito và Ren.
– Đi ăn thôi.
– Ừ.
…
Cô ấy liên tục cười và kể cho tôi nghe về bộ phim tối hôm qua cô ấy vừa xem… thêm hàng tá vấn đề khác,… nhưng tất cả đều không liên quan đến vấn đề tôi đang quan tâm. Vậy nên tôi cũng chỉ lơ đãng ậm ừ cho có. Ăn xong tôi nằm dài ra cỏ. Chito nằm ra cạnh tôi:
– Xin lỗi Yuki.
– Chuyện gì? – tôi nghiêng người sang hỏi.
– Ừm… tớ buồn ngủ quá. Tớ ngủ một lát nhé.
– Ừ. – tôi gật nhẹ đầu, xoay đầu sang nhìn bầu trời trong xanh thấp thoáng qua tán cây.
Chưa bao lâu, tôi đã nghe thấy tiếng thở đều bên cạnh, hình như nhỏ ngủ rồi. Khuôn mặt bình yên của nhỏ khẽ mỉm cười kể cả khi ngủ… nhìn thật là giống trẻ con.
Chiều hôm đó, Chito đến buổi học nhóm, vẫn là nụ cười hồn nhiên bất hữu… nhưng có chút gượng ép.
Chúng tôi học ở Tiffa, ngay sau giờ làm của tôi. Bà la sát tốt bụng ( đột xuất khi thấy hai chàng trai đẹp và một mĩ nhân đến cùng tôi) đã cho chúng tôi mượn một cái bàn ở góc trống, bà ta có lời khen ngợi tôi khi tôi siêng năng, có tinh thần trách nhiệm này nọ… dù đang trong kì kiểm tra cũng không bỏ việc giữa chừng thì bà ta chẳng thể tìm ra người thay thế ngay được.
Ren chống cằm nhìn tôi chằm chằm khiến tôi không thể nào tập trung được, khẽ hắng giọng. Hắn mỉm cười. Chito cười đểu, Ajita không phản ứng gì…
Cứ cái đà này thì đây không được gọi là một buổi họp nhóm a.
“Leng keng…” _ tiếng chuông lại vang lên. Tôi vẫn là theo thói quen ngước nhìn.
Một người con trai cao dong dỏng bước vào quán. Anh ta có mái tóc xanh tím, đeo kính râm to bản, che gần hết khuôn mặt, nhưng vẫn không thể làm lu mờ vẻ đẹp của người này. Anh ta mặc áo thun trắng bên trong, bên ngoài khoác áo jean cổ sơ mi, tay áo để lửng, quần jean đen, với bata nhìn cực bụi, cực chất, cực… quen.
Cái phong cách này hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi thì phải.
– K… Kurai.
Và giọng nói, có chút run rẩy của Chito đã khẳng định suy nghĩ của tôi là sự thật.
– Hừm… Không về nhà ma la cà ở đây với mấy thằng này à? – Kurai nhăn nhó liếc về Ajita và Ren. Tôi siết chặt tay… cố gắng kiềm chế, giận tên này lắm rồi nhé! Dù anh có đẹp trai đến đâu đi chăng nữa cũng không nên có thái độ như thế với những người chỉ vừa gặp mình lần thứ hai chứ.
Chito giật mình, mặt nhỏ xanh đi thấy rõ, như khiếp đảm lắm mà phải tự trấn an mình.
– E… Em xin lỗi, em về ngay.
Cô ấy khép nép, nhẹ nhàng cho tập vở vào ba lô, câu nói của Ajita đã tạm dừng hoàn toàn hành động của nhỏ.
– Xin lỗi anh, nhưng chúng tôi đang học. Có thể cho phép cô bé nán lại một chút?
Hàng chân mày của Kurai xô vào nhau, hốc mắt trở nên đen ngòm, thật đáng sợ. Sát khí bốc lên ngùn ngụt từ anh. Ajita chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt có ánh đỏ kia… không nói gì nữa.
Chito hoảng sợ nhìn Kurai, rồi lại bối rối nhìn Ajita, đưa ánh mắt ngượng ngùng nhìn quanh cả ba người chúng tôi.
– Chuyện này để Chito tự quyết định. – cuối cùng hàng chân mày cũng giãn ra, Kurai cười nói với Chito… nhưng nếu tôi không lầm thì trong câu nói rất chi là bình thường này vô cùng có hàm ý ra lệnh.
– Em… về vậy. – Chito nhắm tịt mắt để không phải nhìn thấy bất cứ biểu hiện nào của những người bạn yêu quý.
Cuối cùng cũng phải mở mắt, Chito nhướn mày đảo mắt qua tôi, Ren, và dừng lại ở Ajita. Ánh mắt anh vô hồn không chút cảm xúc, nhưng khuôn mặt anh có thể khiến người ta chết rét bởi hàn khí tỏa ra từ nó. Ánh mắt Chito lộ rõ vẻ đau đớn, tổn thương, xen lẫn chút gì đó cảm thấy tội lỗi.
Tôi chỉ muốn đấm cho Kurai một cái, tự nhiên ở đâu nhảy ra phá vỡ khung cảnh thế này chứ!
– Tạm biệt. Mai gặp. – tôi thở dài nói, cười gượng vẫy tay tạm biệt Chito, cô nàng cảm kích nhìn tôi cười.
Tôi huých tay Ren đang ngồi cạnh, hắn miễn cưỡng thực hiện một hành động lịch sự mà đó giờ hắn chưa bao giờ làm:
– Bye lớp trưởng.
Chito mỉm cười. Cô nhìn Ajita, anh vẫn chỉ ngồi yên, chớp mắt nhìn nhỏ thản nhiên như không.
Cô hơi nhướn mày, rồi thất vọng đứng lên, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười thương hiệu. Hôm nay, Chito có vẻ đã thất bại trong việc mỉm cười thật tươi tạo an tâm cho chúng tôi khi ra về… vì lần này, chính người ngu ngơ như tôi cũng tự nhận thức thấy điều kì lạ.
Không gian trầm xuống hẳn sau khi tiếng “leng keng” lại vang lên, cũng là lúc Kurai thân thiết khoác vai Chito bước ra ngoài.
Tôi thở dài thườn thượt, ngồi trượt người xuống, như mệt mỏi muốn nằm ra luôn. Chito à… tới khi nào cậu mới chịu chia sẽ khổ tâm của cậu để tớ có thể giúp cậu đây hả?
– Đi về gì chứ… Rõ ràng em đâu có muốn. – Ajita cau mày. Phải, anh thừa nhận, từ khi tiếp xúc với sự ấm áp và quan tâm của Chito, tình cảm kiên định của anh dành cho Yuki bắt đầu vơi đi, dù rất ít, nhưng vẫn có thể xem là trái tim của anh có thể sống lại lần nữa.
Anh đã quá mệt mỏi và đau đớn khi cứ giữ mãi tình cảm mù quáng này… Rõ ràng quá rồi, dù Yuki chưa dám từ chối anh, nhưng có lẽ anh vẫn là nên tự mình rút lui. Dù biết làm vậy có hèn thật, nhưng anh cũng chỉ muốn tất cả đều có một cái kết tốt đẹp. Chĩa tình cảm của mình sang đối tượng khác có lẽ chính là cách tốt nhất.
Anh đâu ngốc đến nỗi không nhận ra tình cảm Chito dành cho mình, vậy nên nếu anh thuận theo nó thì tôi sẽ không khó xử nữa, Ren cũng yên tâm hơn, và cả Chito cũng sẽ hạnh phúc. Nếu anh cứ cứng đầu giữ tình cảm của mình, cả tôi, lẫn Chito và anh đều chỉ nhận khó xử và đau thương.
Chẳng phải trọn vẹn đôi đường khi anh cố gắng quay tình cảm của mình sang cho Chito? Nghe cứ như anh lợi dụng cô, nhưng suy cho cùng thì cô cũng đâu có hại gì, vậy nên đây không thể gọi là lợi dụng được. Nhưng đó chỉ là biện hộ của anh thôi.
Dạo gần đây, anh bắt đầu quan sát Chito nhiều hơn, và phát hiện nhỏ có rất nhiều điểm đáng yêu, đúng là một cô gái tốt… anh thấy thế! Vậy nên đôi khi anh thấy thật tội lỗi vì lấy nhỏ ra như vật thế cho tôi.
Tôi và Ajita nhất thời cùng đồng loạt thở dài. Ren cau có khó chịu:
– Chito về mất rồi thì anh cũng về đi, Yuki cứ để tôi là được.
Tim Ajita hẫng đi một nhịp, nhưng cơn đau này không còn dai dẵng và kinh khủng như lúc trước nữa. Nói ra thì thấy thật ích kỉ, nhưng anh vui vì đã xỏa bỏ được tình cảm dành cho tôi… nghe cũng thật vô ơn, dù gì nó cũng là động lực giúp cho anh vượt qua biết bao nhiêu trở ngại. Vừa vui mừng vừa tiếc nuối, khiến cảm xúc của anh thật rắc rối, nhưng túm lại vẫn là theo hướng tích cực.
Anh cười dịu dàng, nụ cười như chính tâm trạng anh bây giờ… thật nhẹ nhõm, như thể anh vừa được cứu thoát từ hố sâu tâm tối nào đấy. Có lẽ đến lúc anh lại phải chiến đấu vì người con gái ấy…?! Tên Kurai ấy, rõ ràng là có vấn đề.
Tôi nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của anh chậ, rãi rời đi, có chút vui vui… hình như anh rất lo lắng cho Chito.
Ren chồm sang, ngồi sát tôi, hắn ôm eo tôi:
– Nhìn anh ta lắm thế?
Tôi nhìn sang hắn cười gian:
– Ghen hả?
– Ghen lồng lộn chứ chẳng vừa. – hắn không những không phủ nhận mà còn khẳng định hùng hồn thế khiến tôi bối rối không biết phản ứng thế nào để không trở thành trò cười cho hắn.
Tôi chép miệng cúi xuống làm bài. Hắn không nói gì, mà cứ ôm tôi khư khư.
…
– Em sẽ về sau. – tôi tạm biệt bà la sát khi thấy bà ta vẫy tay chào tôi, theo phép lịch sự. Và cái kiểu xưng hô chị với chả em là do bà ta yêu cầu tôi làm thế.
– Hai đứa về sớm nhé, dạo gần đây khu này nguy hiểm lắm. – bà ý tử tế nhắc nhở… chứ không phải muốn đuổi chúng tôi về cho sớm à?
– Vâng.
Bà la sát vừa bước ra khỏi quán, tôi bị kéo bởi một lực thật mạnh, quá nhanh, tôi không kịp phản ứng gì, đổ ập người xuống… tất nhiên phía dưới tôi rất êm… người của hắn.
Tôi chớp mắt nhìn Ren, không còn vẻ gì là ngạc nhiên nữa… tôi đã quá quen với mấy trò đùa biến thái của Ren.
– Gì nữa đây?
– Đột nhiên muốn ngắm em ở góc này thôi. – hắn nhún vai.
– Đồ kì quặc. – tôi bĩu môi.
Ren nhếch môi, hắn giữ lấy gáy tôi, khiến tôi rùng mình… bàn tay hắn lạnh kinh!
Hắn đột ngột kéo tôi xuống, làm môi tôi bất ngờ chạm môi hắn. Cảm giác mềm mềm lạnh lạnh… thật giống đang hôn một xác chết.
Hắn hôn tới tấp, tôi không kịp đáp trả… cái tên này càng ngày càng… giỏi?!! = =”
Ren hôn thỏa thích thì buông tôi ra. Hắn để tôi nằm xuống ghế, còn mình chiếm vị trí bên trên.
– Trả lời anh nghe, nếu em đáp sai, anh sẽ phạt em một cái. – hắn nghiêm giọng nói, đấy… lại trở về dáng vẻ thư sinh của một thầy giáo… dê!
– Anh cũng biết lợi dụng thời cơ quá nhỉ? – tôi nhếch mép, cũng ngoan ngoãn nằm im. Tôi thông minh thế này, chẳng lẽ lại trả lời sai? Tôi cảm thấy tự tin…!
…
Kết quả là… tôi bị hắn hôn hết thảy 32 cái. T^T
Ren đã dậy từ sớm nấu đồ ăn, nên tôi được ngủ nướng lăn qua lăn lại khét luôn cái giường. Hắn dạo gần đây tốt thật ý!
Trưa hôm ấy, Chito lại sang tìm tôi với khuôn mặt tươi cười, ánh mắt lấp lánh, hệt như những ngày vừa qua nhỏ không hề biến mất, hệt như cuộc gặp gỡ khó xử trước cổng nhà cô ấy ngày hôm qua không hề tồn tại… hệt như… nhỏ đã xỏa bỏ những kí ức đó.
Chito đem hộp cơm Ren làm cho tôi theo, cùng hộp cơm của mình. Tôi có thể tưởng tượng được một trận chiến thật trẻ con đã xảy ra giữa Chito và Ren.
– Đi ăn thôi.
– Ừ.
…
Cô ấy liên tục cười và kể cho tôi nghe về bộ phim tối hôm qua cô ấy vừa xem… thêm hàng tá vấn đề khác,… nhưng tất cả đều không liên quan đến vấn đề tôi đang quan tâm. Vậy nên tôi cũng chỉ lơ đãng ậm ừ cho có. Ăn xong tôi nằm dài ra cỏ. Chito nằm ra cạnh tôi:
– Xin lỗi Yuki.
– Chuyện gì? – tôi nghiêng người sang hỏi.
– Ừm… tớ buồn ngủ quá. Tớ ngủ một lát nhé.
– Ừ. – tôi gật nhẹ đầu, xoay đầu sang nhìn bầu trời trong xanh thấp thoáng qua tán cây.
Chưa bao lâu, tôi đã nghe thấy tiếng thở đều bên cạnh, hình như nhỏ ngủ rồi. Khuôn mặt bình yên của nhỏ khẽ mỉm cười kể cả khi ngủ… nhìn thật là giống trẻ con.
Chiều hôm đó, Chito đến buổi học nhóm, vẫn là nụ cười hồn nhiên bất hữu… nhưng có chút gượng ép.
Chúng tôi học ở Tiffa, ngay sau giờ làm của tôi. Bà la sát tốt bụng ( đột xuất khi thấy hai chàng trai đẹp và một mĩ nhân đến cùng tôi) đã cho chúng tôi mượn một cái bàn ở góc trống, bà ta có lời khen ngợi tôi khi tôi siêng năng, có tinh thần trách nhiệm này nọ… dù đang trong kì kiểm tra cũng không bỏ việc giữa chừng thì bà ta chẳng thể tìm ra người thay thế ngay được.
Ren chống cằm nhìn tôi chằm chằm khiến tôi không thể nào tập trung được, khẽ hắng giọng. Hắn mỉm cười. Chito cười đểu, Ajita không phản ứng gì…
Cứ cái đà này thì đây không được gọi là một buổi họp nhóm a.
“Leng keng…” _ tiếng chuông lại vang lên. Tôi vẫn là theo thói quen ngước nhìn.
Một người con trai cao dong dỏng bước vào quán. Anh ta có mái tóc xanh tím, đeo kính râm to bản, che gần hết khuôn mặt, nhưng vẫn không thể làm lu mờ vẻ đẹp của người này. Anh ta mặc áo thun trắng bên trong, bên ngoài khoác áo jean cổ sơ mi, tay áo để lửng, quần jean đen, với bata nhìn cực bụi, cực chất, cực… quen.
Cái phong cách này hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi thì phải.
– K… Kurai.
Và giọng nói, có chút run rẩy của Chito đã khẳng định suy nghĩ của tôi là sự thật.
– Hừm… Không về nhà ma la cà ở đây với mấy thằng này à? – Kurai nhăn nhó liếc về Ajita và Ren. Tôi siết chặt tay… cố gắng kiềm chế, giận tên này lắm rồi nhé! Dù anh có đẹp trai đến đâu đi chăng nữa cũng không nên có thái độ như thế với những người chỉ vừa gặp mình lần thứ hai chứ.
Chito giật mình, mặt nhỏ xanh đi thấy rõ, như khiếp đảm lắm mà phải tự trấn an mình.
– E… Em xin lỗi, em về ngay.
Cô ấy khép nép, nhẹ nhàng cho tập vở vào ba lô, câu nói của Ajita đã tạm dừng hoàn toàn hành động của nhỏ.
– Xin lỗi anh, nhưng chúng tôi đang học. Có thể cho phép cô bé nán lại một chút?
Hàng chân mày của Kurai xô vào nhau, hốc mắt trở nên đen ngòm, thật đáng sợ. Sát khí bốc lên ngùn ngụt từ anh. Ajita chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt có ánh đỏ kia… không nói gì nữa.
Chito hoảng sợ nhìn Kurai, rồi lại bối rối nhìn Ajita, đưa ánh mắt ngượng ngùng nhìn quanh cả ba người chúng tôi.
– Chuyện này để Chito tự quyết định. – cuối cùng hàng chân mày cũng giãn ra, Kurai cười nói với Chito… nhưng nếu tôi không lầm thì trong câu nói rất chi là bình thường này vô cùng có hàm ý ra lệnh.
– Em… về vậy. – Chito nhắm tịt mắt để không phải nhìn thấy bất cứ biểu hiện nào của những người bạn yêu quý.
Cuối cùng cũng phải mở mắt, Chito nhướn mày đảo mắt qua tôi, Ren, và dừng lại ở Ajita. Ánh mắt anh vô hồn không chút cảm xúc, nhưng khuôn mặt anh có thể khiến người ta chết rét bởi hàn khí tỏa ra từ nó. Ánh mắt Chito lộ rõ vẻ đau đớn, tổn thương, xen lẫn chút gì đó cảm thấy tội lỗi.
Tôi chỉ muốn đấm cho Kurai một cái, tự nhiên ở đâu nhảy ra phá vỡ khung cảnh thế này chứ!
– Tạm biệt. Mai gặp. – tôi thở dài nói, cười gượng vẫy tay tạm biệt Chito, cô nàng cảm kích nhìn tôi cười.
Tôi huých tay Ren đang ngồi cạnh, hắn miễn cưỡng thực hiện một hành động lịch sự mà đó giờ hắn chưa bao giờ làm:
– Bye lớp trưởng.
Chito mỉm cười. Cô nhìn Ajita, anh vẫn chỉ ngồi yên, chớp mắt nhìn nhỏ thản nhiên như không.
Cô hơi nhướn mày, rồi thất vọng đứng lên, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười thương hiệu. Hôm nay, Chito có vẻ đã thất bại trong việc mỉm cười thật tươi tạo an tâm cho chúng tôi khi ra về… vì lần này, chính người ngu ngơ như tôi cũng tự nhận thức thấy điều kì lạ.
Không gian trầm xuống hẳn sau khi tiếng “leng keng” lại vang lên, cũng là lúc Kurai thân thiết khoác vai Chito bước ra ngoài.
Tôi thở dài thườn thượt, ngồi trượt người xuống, như mệt mỏi muốn nằm ra luôn. Chito à… tới khi nào cậu mới chịu chia sẽ khổ tâm của cậu để tớ có thể giúp cậu đây hả?
– Đi về gì chứ… Rõ ràng em đâu có muốn. – Ajita cau mày. Phải, anh thừa nhận, từ khi tiếp xúc với sự ấm áp và quan tâm của Chito, tình cảm kiên định của anh dành cho Yuki bắt đầu vơi đi, dù rất ít, nhưng vẫn có thể xem là trái tim của anh có thể sống lại lần nữa.
Anh đã quá mệt mỏi và đau đớn khi cứ giữ mãi tình cảm mù quáng này… Rõ ràng quá rồi, dù Yuki chưa dám từ chối anh, nhưng có lẽ anh vẫn là nên tự mình rút lui. Dù biết làm vậy có hèn thật, nhưng anh cũng chỉ muốn tất cả đều có một cái kết tốt đẹp. Chĩa tình cảm của mình sang đối tượng khác có lẽ chính là cách tốt nhất.
Anh đâu ngốc đến nỗi không nhận ra tình cảm Chito dành cho mình, vậy nên nếu anh thuận theo nó thì tôi sẽ không khó xử nữa, Ren cũng yên tâm hơn, và cả Chito cũng sẽ hạnh phúc. Nếu anh cứ cứng đầu giữ tình cảm của mình, cả tôi, lẫn Chito và anh đều chỉ nhận khó xử và đau thương.
Chẳng phải trọn vẹn đôi đường khi anh cố gắng quay tình cảm của mình sang cho Chito? Nghe cứ như anh lợi dụng cô, nhưng suy cho cùng thì cô cũng đâu có hại gì, vậy nên đây không thể gọi là lợi dụng được. Nhưng đó chỉ là biện hộ của anh thôi.
Dạo gần đây, anh bắt đầu quan sát Chito nhiều hơn, và phát hiện nhỏ có rất nhiều điểm đáng yêu, đúng là một cô gái tốt… anh thấy thế! Vậy nên đôi khi anh thấy thật tội lỗi vì lấy nhỏ ra như vật thế cho tôi.
Tôi và Ajita nhất thời cùng đồng loạt thở dài. Ren cau có khó chịu:
– Chito về mất rồi thì anh cũng về đi, Yuki cứ để tôi là được.
Tim Ajita hẫng đi một nhịp, nhưng cơn đau này không còn dai dẵng và kinh khủng như lúc trước nữa. Nói ra thì thấy thật ích kỉ, nhưng anh vui vì đã xỏa bỏ được tình cảm dành cho tôi… nghe cũng thật vô ơn, dù gì nó cũng là động lực giúp cho anh vượt qua biết bao nhiêu trở ngại. Vừa vui mừng vừa tiếc nuối, khiến cảm xúc của anh thật rắc rối, nhưng túm lại vẫn là theo hướng tích cực.
Anh cười dịu dàng, nụ cười như chính tâm trạng anh bây giờ… thật nhẹ nhõm, như thể anh vừa được cứu thoát từ hố sâu tâm tối nào đấy. Có lẽ đến lúc anh lại phải chiến đấu vì người con gái ấy…?! Tên Kurai ấy, rõ ràng là có vấn đề.
Tôi nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của anh chậ, rãi rời đi, có chút vui vui… hình như anh rất lo lắng cho Chito.
Ren chồm sang, ngồi sát tôi, hắn ôm eo tôi:
– Nhìn anh ta lắm thế?
Tôi nhìn sang hắn cười gian:
– Ghen hả?
– Ghen lồng lộn chứ chẳng vừa. – hắn không những không phủ nhận mà còn khẳng định hùng hồn thế khiến tôi bối rối không biết phản ứng thế nào để không trở thành trò cười cho hắn.
Tôi chép miệng cúi xuống làm bài. Hắn không nói gì, mà cứ ôm tôi khư khư.
…
– Em sẽ về sau. – tôi tạm biệt bà la sát khi thấy bà ta vẫy tay chào tôi, theo phép lịch sự. Và cái kiểu xưng hô chị với chả em là do bà ta yêu cầu tôi làm thế.
– Hai đứa về sớm nhé, dạo gần đây khu này nguy hiểm lắm. – bà ý tử tế nhắc nhở… chứ không phải muốn đuổi chúng tôi về cho sớm à?
– Vâng.
Bà la sát vừa bước ra khỏi quán, tôi bị kéo bởi một lực thật mạnh, quá nhanh, tôi không kịp phản ứng gì, đổ ập người xuống… tất nhiên phía dưới tôi rất êm… người của hắn.
Tôi chớp mắt nhìn Ren, không còn vẻ gì là ngạc nhiên nữa… tôi đã quá quen với mấy trò đùa biến thái của Ren.
– Gì nữa đây?
– Đột nhiên muốn ngắm em ở góc này thôi. – hắn nhún vai.
– Đồ kì quặc. – tôi bĩu môi.
Ren nhếch môi, hắn giữ lấy gáy tôi, khiến tôi rùng mình… bàn tay hắn lạnh kinh!
Hắn đột ngột kéo tôi xuống, làm môi tôi bất ngờ chạm môi hắn. Cảm giác mềm mềm lạnh lạnh… thật giống đang hôn một xác chết.
Hắn hôn tới tấp, tôi không kịp đáp trả… cái tên này càng ngày càng… giỏi?!! = =”
Ren hôn thỏa thích thì buông tôi ra. Hắn để tôi nằm xuống ghế, còn mình chiếm vị trí bên trên.
– Trả lời anh nghe, nếu em đáp sai, anh sẽ phạt em một cái. – hắn nghiêm giọng nói, đấy… lại trở về dáng vẻ thư sinh của một thầy giáo… dê!
– Anh cũng biết lợi dụng thời cơ quá nhỉ? – tôi nhếch mép, cũng ngoan ngoãn nằm im. Tôi thông minh thế này, chẳng lẽ lại trả lời sai? Tôi cảm thấy tự tin…!
…
Kết quả là… tôi bị hắn hôn hết thảy 32 cái. T^T