Ăn xong, chúng tôi theo lời Ren dịch chuyển về biệt thự. Nhà ai người nấy về. Ban nãy tôi và Chito có một thỏa thuận như sau. Căn nhà tôi, Ren và Dragon ở gọi là tiền gia, căn mà Chito và Ajita ở sẽ gọi là hậu gia. (đúng rồi đúng rồi, hãy có tên gọi để Mi dễ viết)
Vừa về đến tiền gia, tôi vứt đôi giày của Chito lăn long lóc sang một bên, liền đi tắm. Lúc trở ra mới thấy Ren đang ghi ghi chép chép gì đó trên bàn làm việc.
Nhìn tấm lưng của hắn rất muốn ôm… tôi tất nhiên không suuy nghĩ lập tức nhào đến ôm lấy cổ hắn mà giật:
– Ren à… anh đang viết gì vậy?
– Anh muốn tự tay viết một bài báo về hai chúng ta. – giọng hắn pha lẫn ý cười mà trên khuôn mặt thì nụ cười như có như không, tôi liền ngã người ra phía trước nhìn xuống tờ giấy trước mặt Ren, mở miệng hỏi.
– Bài báo hả? Làm gì vậy?
– Tuyên bố cho cả thế giới biết mối quan hệ giữa anh và em. – Ren đáp.
– Nhưng mà chưa chắc gì cái luật cấm DW và WW đã bị xóa bỏ.
– Đã có nguồn tin cho rằng luật đó sẽ được bãi bỏ. – hắn nói giọng đều đều.
Tôi mới đăm chiêu nhíu mày… chẳng lẽ đơn giản đến vậy…?
Nhưng thây kệ, tôi là loại người đã tin vào ai sẽ tin đến tuyệt đối, người đó bảo tôi đi đốt đại sứ quán tôi cũng đi. Đã tin Ren thì hắn nói gì làm gì, tôi chắc chắn sẽ tin, hơn nữa, Ren của tôi vốn không phải tầm thường, dù có không được hắn cũng sẽ nghĩ ra cách.
Nhìn nét chữ thanh mảnh đều đặn của Ren trên mảnh giấy da kia, tôi nhất thời cảm động liền siết chặt vòng tay ôm hắn. Hắn nhẹ nhàng đưa tay trái lên nắm lấy bàn tay tôi.
Tôi liền vùi đầu vào hõm vai hắn hít lấy mùi thơm dịu dàng quen thuộc. Chúng tôi giữ nguyên tư thế, hắn viết, tôi cúi người ôm, tay trong tay như thế. Một lát sau, Ren hoàn thành bài viết, liền đứng dậy:
– Anh đi tắm đây.
Tôi buông hắn ra. Ren sải bước dài đi thẳng vào phòng tắm. Tôi chộp lấy tờ giấy rồi nằm lăn trên giường đọc, nhưng chữ chưa kịp vào đầu đã nghe thấy tiếng hắn vọng ra từ bên trong phòng tắm:
– Em không được đọc đâu.
– Tại sao?
– Còn cãi…
– Vâng… vâng… em không đọc, không đọc mà. – tôi bĩu môi than thở.
Nói thì nói vậy thôi, hắn đang ở trong kia, tôi lại đang nằm ngoài này, có làm gì thì trời biết, đất biết, giường biết, gối biết, tôi biết, làm sao hắn biết được, thế là tôi liền len lén đưa tờ giấy lên đọc, cớ sự thế nào chưa liếc qua được đã nghe thấy tiếng Ren:
– Đồ cứng đầu, em đừng để anh phải bước ra giật lấy tờ giấy.
Tôi giật mình nhìn về phía phòng tắm, rõ ràng cửa đang đóng, làm… làm sao hắn biết? Tôi mới cho là hắn chỉ nói bừa, liền trả treo cãi lại:
– Em đâu có.
– Mau bỏ xuống.
Tôi đấm thẳng vào gối. Này thì… bỏ xuống!!
Nhưng ít ra tôi cũng rất biết điều, rất ngoan nha… tôi để tờ giấy yên vị trên bàn rồi lăn ra giường mở ti vi lên xem.
Tôi liên tục chuyển kênh, liên tục chuyển kênh vì quá chán, đột nhiên tôi dừng lại ở ngay một kênh… kênh này là đang chiếu một phim… mà phim này là đang gắn mác 18+. Tôi liền cau có khó chịu… thật là phô trương. Tại sao trên đời lại có cái thể loại phim này nhỉ?
Bao nhiêu thứ nhân văn, bao nhiêu phong cảnh đẹp lại không quay…? Chăm chăm vào những thứ… nhìn đi nhìn lại chỉ có một màu như thế kia mà quay làm gì?? Vậy mà cũng có người chịu đưa da đưa thịt ra cho người ta quay… Tôi thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng lúc này, tư tưởng của tôi mới bắt đầu lệch sang hướng khác. Hình như đây là… đây là hoạt động về đêm của các cặp đôi… chẳng lẽ sau này tôi và Ren cũng thế…?
Nghĩ tới đây tôi nuốt nước bọt cái ực… vừa lo sợ mà vừa tò mò… vừa xấu hổ vừa mong chờ nha… đại não háo sắc của tôi bắt đầu tưởng tượng ra… tưởng tượng đến nỗi đã hơn 5′ trôi qua mà tôi không hay biết, còn màn hình TV vẫn chỉ độc mỗi mau da xoẹt qua xoẹt lại.
Giọng Ren gọi tên tôi khiến tôi giật mình quăng cái điều khiển xuống giường luôn! Tôi hốt hoảng thò tay xuống mò mẫm dưới giường, quơ quào thế nào còn lỡ tay khiến nó chui vào gầm giường một khoảng. Tôi liền lết người ra ngoài mép giường một tí, lăn qua nằm sấp xuống tiếp tục thò tay xuống đào bới theo chủ nghĩa lười, dù tình hình bây giờ vốn rất không ổn. Ren trầm mặc nhìn cái màn hình ti vi, rồi lại nhìn tôi…
Cảm nhận thấy cái ánh nhìn không biết là đang lạnh hay đang nóng kia mà tôi khẽ rùng mình một cái, liền mấp máy môi nói:
– A… Anh… làm ơn tắt TV… gi… giúp em.
– Tại sao phải tắt TV? Em đang xem mà? Việc gì phải ngại anh? – chất giọng lạnh lùng của hắn vang lên ngày càng gần tôi. Hơn nữa, tôi cảm nhận thấy phía bên kia giường đang lún xuống, tiếng sột soạt cọ xát giữa ra giường càng khiến không khí trong phòng thập phần thêm kì quái.
– Em… em không có. – tôi uể oải đáp rồi ngay lập tức mừng rỡ khi vơ trúng cái điều khiển liền chộp lấy nó, tôi chống tay đứng dậy thì lưng mình ngay lập tức chạm phải cái gì đó thật ấm áp, cũng không kém phần rắn chắc. Hơi thở nóng ấm liên tục phả vào tai và cổ tôi, khiến cả người tôi nhất thời run lẩy bẩy. Tôi liền ngửa người, khuôn mặt giễu cợt phóng to của Ren tức thì đập vào mắt tôi.
– Hay là… anh xem cùng em. – Ren nhếch mép cười khẩy, càng tiến sát tôi, cả người hắn đã phủ trên người tôi từ khi nào không hay – Quen biết em bao lâu nay mới biết là em thích xem thể loại này.
– Em đã nói là không có… – tôi giơ tay ra định tắt TV thì hắn lại nhanh chóng chộp lấy cổ tay tôi đè xuống giường, cái điều khiển lại văng xa tay tôi thêm một đoạn… thật là oái oăm… – Chỉ là tình cờ nó thế.
– Vậy anh chỉ tình cờ đè em xuống… nói vậy ai tin? – hắn cợt nhả, nhìn chằm chằm vào tôi… đôi mắt đen láy đó gần như xoáy sâu vào não tôi tạo thành một cái rãnh lớn.
Tôi nuốt nước bọt nhìn Ren. Căn phòng lặng thinh lúc này chỉ còn có tiếng rên rỉ đáng xấu hổ của cô nàng trong TV.
Nghe tiếng của cô ta vọng vào tai như sét đánh đùng đùng sắp bắn thẳng vào người tôi… mà Ren ở phía trên thế này… hiệu quả của âm thanh đó càng cao hơn. Mặt tôi thoáng chốc đỏ ửng…
Ren cũng chẳng thoải mái gì hơn, khuôn mặt hắn như có như không phớt qua một lớp hồng hồng, hắn liền với tay tắt TV, sau đó lại nhìn chằm chằm vào tôi như đang chăm chú quan sát tù nhân. Hắn cơ bản là vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, vài giọt nước nhiễu xuống mặt tôi, lên cả cổ tôi khiến tôi khẽ run, mà tim tôi cũng càng run kịch liệt.
Giọng hắn khàn khàn:
– Là lỗi của em vì em dám quyến rũ anh…
Tôi mới chưa kịp mở miệng nói gì, hắn đã cúi xuống hôn lên môi tôi, nụ hôn gấp gáp mạnh mẽ. Hắn đưa lưỡi liếm một vòng quanh môi tôi rồi mới ngang nhiên tách nó ra tiến vào trong. Tôi không thể phản kháng, cũng chỉ biết gấp gáp nghe theo lời hắn. Môi lưỡi dây dưa, tay hắn luồn vào áo tôi từ khi nào tôi còn không biết, đến khi hàng nút trên áo tôi đều bị lột sạch, tôi mới giật mình chớp mắt nhìn Ren, hắn rời môi tôi nhanh chóng tiến xuống dưới.
Chẳng lẽ… tôi và hắn là hệt như phim vừa rồi?? Không lẽ nhanh như thế… không lẽ…?
Ren cắn nhẹ vào xương quai xanh của tôi, khiến tôi rùng mình một cái, tay hắn không chịu yên vị mò mẫm lung tung. Mái tóc ẩm ướt của hắn cọ cọ vào mặt tôi càng khiến tôi bội phần run rẩy. Cảm giác này rất kì lạ, vừa khó chịu vừa thoải mái, càng hệt như có hàng ngàn lông vũ khẽ khàng vuốt nhẹ lên da thịt tôi, bên cạnh đó là có cảm giác vẫn chưa đủ… chính xác hơn là chưa thỏa mãn… mà chưa thỏa mãn cái gì thì tôi không biết, chỉ có cảm giác rất khẩn trương. Khi cái áo tôi hoàn toàn bị vứt đi, trên cổ và vai tôi xuất hiện những dấu hôn đỏ ửng, tôi run run gọi tên hắn:
– Ren anh…
Ren hơi sững lại một chút, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của hắn vài tia bối rối. Sau đó hắn lại hôn tôi… trái với nụ hôn nóng bỏng ban nãy, bây giờ là những cái miết nhẹ nhàng. Sau đó hắn liền quỳ lên, phủ cái chăn trắng lên người tôi rồi quay lưng hướng thẳng phòng tắm, còn lầm bầm:
– Không lẽ đến việc xem TV anh cũng phải quản em.
Hắn sau khi đóng sập cửa phòng tắm, tiếng nước chảy xối xả, tôi mới giật mình hoàn hồn lại, co rút mình trong chăn, mặt tôi đỏ còn hơn ban nãy. Đến giờ tôi mới nhận thức được vấn đề.
Tôi liền cuộn người lại, lấy chăn trùm kín người mà hét vang trong lòng.
Tối hôm đó, Ren vẫn tỉnh bơ ôm tôi đi ngủ, trong khi cả người tôi cứng đờ lại, mọi động tác nhỏ cũng trở nên thật khó khăn. Tim tôi thì đập thình thịch, cả người đã nóng, nhận thêm thân nhiệt từ Ren càng nóng hơn, mà hôm nay đột nhiên lại thấy nóng hơn hẳn, cả mặt tôi cũng nóng ran.
Tôi nằm im một chỗ bất động, nhắm mắt lại thì khuôn mặt ửng hồng của Ren ban nãy lại xuất hiện, tôi thật không thể ngủ được. Tôi thầm oán trách. Tại sao… tại sao?? Tình huống vừa rồi là do Ren tạo ra, khiến tôi phải nằm lăn lóc trên giường mà chật vật thế này, trong khi bản thân lại ngủ ngon lành, còn thở đều đều phả hơi nóng vào cổ tôi!!!
Đáng ghét!!
Kết quả là nửa tiếng sau, bạn Yuki của chúng ta đã chìm vào giấc ngủ… = =”
Trong khi Ren nhà ta mở mắt thao láo, thở dài mà trách cứ bản thân…
…
– Yuki à, Ren…
‘Xoảng.’
Tôi bất động nhìn Chito đang trố mắt ngạc nhiên, cô nàng hơi nhíu mày ngay lập tức sáp lại tôi:
– Lau có mấy cái chén cũng làm vỡ được. Hai người có chuyện rồi phải không?
– Đó là tại cậu đột ngột gọi tên tớ. – tôi liền cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ của cái chén sứ tôi vừa đánh rơi.
– Có chuyện gì vậy? – Ren và Ajita từ phòng khách chạy vào.
Chả là chúng tôi vừa dùng xong bữa sáng, tôi và Chito mới đi rửa chén. Đang yên đang lành bỗng dưng Chito lại gọi tôi, có ai lại không giật mình… nhưng mà đến mức làm rơi cả chén trên tay thì cũng lạ thật…!
– Không có gì đâu. – tôi và Chito đồng thanh, rồi cô nàng mỉm cười – Hai người tránh mặt chút đi.
Chấm dứt câu nói của Chito, hai người mặt nặng mày nhẹ rời khỏi nhà bếp, không ngừng lầm bầm cáu kỉnh.
Chito liền hất hàm ra lệnh:
– Có chuyện gì mau kể.
– Làm gì có. – chẳng lẽ tôi lại mặt dầy nói mình mém nữa đã bị đem ra ăn sạch sành sanh?!! Đây là câu nói tôi kị nhất! Chắc chắn không được! Không được!! – Phải để tớ hỏi cậu, cậu đã tặng cái ly cho Ajita chưa?
– Rồi… anh ấy vừa nhìn đã biết đó là ly đôi, thật uổng công tớ giả vờ. – Chito ỉu xìu, còn tôi ngồi cạnh rất đắc ý vì đã dụ dỗ thành công cô nàng chuyển chủ đề.
– Tớ biết anh ấy rất thông minh mà. Xem ra lần này thật sự biết được tình cảm của cậu rồi. Nhưng cậu làm sao biết được anh ấy biết nó là một đôi?
Chito thở dài hồi tưởng…
Tối hôm qua, cô đưa cái ly cho anh, trên môi là nụ cười mỉm mỉm e lệ:
– Quà tân gia.
– Thật sao? Nhìn không giống. – Ajita ngồi trên sofa dáng người vô cùng thoải mái thư giãn, hơi ngã người ra rất tận hưởng, mắt hơi liếc về cái ly.
Cô liền cười khì ngồi xuống cạnh anh mà nịnh nọt:
– Anh thông minh thật.
– Định tặng anh để nhờ vả gì sao? – anh hất hất tóc đầy kiêu ngạo.
– Xì… em đâu có lợi dụng như vậy! – cô trề môi cũng ngã người ra ghế theo anh.
– Vậy nói xem, em tặng anh làm gì?
– Thật ra thì lúc anh và Ren đi đến lục địa trung tâm, em và Yuki đã đi mua sắm một ít. – cô liền nói thật – Trông thấy cái ly này, em liền nghĩ đến anh, nên mới mua tặng anh. Nhưng hôm trước đến giờ bận quá, nên hôm nay mới có dịp tặng, thì thôi xem như quà tân gia luôn vậy.
– Tại sao lại nhớ đến anh? – Ajita hỏi ngoáy. Lúc này, trên môi anh có một nụ cười, mà trong ánh mắt cũng hiện hữu một nụ cười bí ẩn nào đó… chỉ nhìn đã biết tâm trạng anh lúc này đang rất tốt. Cô liền rùng mình một cái.
– Vì… thì vì… – cô ấp a ấp úng. Những câu hỏi loại này thì nên trả lời thế nào mới ổn… thường là nhân cơ hội xun xoe nịnh nọt…? Nhưng mà đối với người thông minh như anh thì cách đó có vẻ không ổn a… bị anh vạch trần thể nào cũng không còn lỗ để chui. Đang phân vân không biết nên làm thế nào thì Ajita đã vươn tay cầm lấy cái ly.
Trong lúc ly dời vị trí từ tay người này sang tay người kia, hai bàn tay nóng hổi ấy vô tình chạm vào nhau.
– Vì cái này và một cái khác là một cặp?
(Còn tiếp)