– Kiểu gì cũng lợi cho cô, vậy không phải là một mũi tên trúng hai đích sao. Cần gì phải suy nghĩ kĩ lưỡng như vậy, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy lợi chứ không thấy hại, cô cứ tùy tiện đồng ý là được rồi. – Ajita rất có tài thuyết phục, nghe từng từ từng chữ như xáo động lòng người.
Nói như vậy chứng tỏ anh đã hiểu tại sao Ren lại đưa ra điều kiện như vậy…?
– Nếu tất cả đều có lợi cho tôi, vậy tại sao các người lại…
– Chuyện đó bà không cần phải lo. Chỉ cần nói, có hay không. – Ren cắt ngang lời của boss.
Hắn thật sự rất tàn nhẫn, đánh đòn tâm lí thế kia chứ…
Boss trầm ngâm một hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn làn khói mờ mờ từ từ bay lên cao, sau đó hòa tan vào không khí.
– Được thôi. Chúng ta đến căn cứ mới rồi trực tiếp làm kiểm tra. – bà ta gật đầu rồi đứng dậy, viết ra tọa độ căn cứ mới lên giấy, rồi nói – Đi thôi.
Chúng tôi cùng liếc sơ qua nó, cùng dịch chuyển đến căn cứ mới của G.
Tuy trước lúc dịch chuyển, tay của tôi và Ren đang lồng vào nhau, thế mà chả hiểu tại sao sau khi đã yên vị ở căn cứ mới, tay chúng tôi vẫn đang truyền hơi ấm cho nhau… Tay tôi vẫn nắm tay hắn, trong khi Chito và Ajita ở cách chúng tôi một khoảng.
Dù cho dịch chuyển có chính xác đến mấy thì cũng có xảy ra sai số, không thể tin được chúng tôi vẫn ở cùng nhau.
Đây có phải gọi là định mệnh không nhỉ? Tôi khẽ mỉm cười, chỉ cần những điều đơn giản vậy thôi cũng khiến tôi thấy thật hạnh phúc.
Lúc này tôi mới nhìn quanh, nơi này sáng sủa và trong lành hơn căn cứ trước nhiều.
Bên cạnh tôi có Ren, Chito, Ajita và Dragon, chúng tôi đứng thành một nhóm ở ngay chính giữa căn phòng rộng lớn. Mọi người xung quanh ai cũng mặc blouse đang tấp nập làm việc cũng phải dừng bước nhìn chúng tôi dè chừng.
Bây giờ thì tất cả những người trong căn phòng đều phòng thủ nhìn chúng tôi với ánh mắt kì lạ.
Tôi vẫn thản nhiên xem sát khí nơi đây chỉ như lớp bụi mỏng, thổi phát là tan biến, tập trung nhìn xung quanh, xem nơi mình bị ‘phanh thây’ là nơi thế nào.
Căn phòng này rất rộng lớn, trần nhà cũng rất cao, dường như đây là nơi thay thế cho cái sảnh lớn bên căn cứ cũ. Màu sắc chủ đạo là hai màu trắng đen, phối hợp hài hòa, nhìn rất nhã nhặn và tinh tế, ở mấy góc tường có vài chậu cây cảnh xanh tươi. Ở đây không có đèn, nhưng kì lạ là mọi thứ vẫn rất sáng… có lẽ là một loại phép thuật thắp sáng nào đó.
Nơi này đã được cải thiện hơn lần trước rất nhiều vì trên bức tường xuất hiện dấu vết của cửa sổ, chỉ là tất cả đều đã đóng, rèm phủ kín, có lẽ căn cứ này không được xây dưới nền đất nữa. Trên tường cũng có mấy chậu cây nhỏ gắn dính, đồng hồ, lịch treo tường, một số bức tranh,…
Về phần nội thất, ở đây có một bộ bàn ghế, có lẽ dùng để tiếp khách, vài cái máy đang được vận chuyển mà tôi không thể đoán ra nó là cái gì. Có những tủ kính thật cao bên trong vẫn còn rỗng. Căn phòng có rất nhiều cánh cửa. Cánh cửa nào cũng thật lớn, ngoài ra, trong phòng còn có một số nội thất linh tinh như ti vi,…
Mọi người xung quanh bắt đầu xầm xì, một tên đàn ông đứng tuổi, trông có vẻ uy quyền nhất trong cả đám, bước đến cạnh chúng tôi, hắng giọng:
– Các người là ai, tại sao lại đến đây?
Ông ta còn hỏi chúng tôi như vậy, chứng tỏ boss chưa nói gì cho họ ư? Bây giờ bảo chúng tôi phải giải thích như thế nào đây. Rõ ràng boss bảo chúng tôi đến đây trước, bà ta lập tức đến sau, vậy mà… tại sao người lớn làm việc không có chút nào logic thế kia?
Đám người còn lại không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, chỉ cần biết nhìn chúng tôi rất quen, thế là họ thi nhau la lên:
– Họ là những người đêm qua đã đột nhập vào đây đêm hôm qua.
– Các người lại đến đây làm loạn ư? – ông ta đưa tay ra hiệu đám còn lại im lặng.
– Đi mà hỏi chủ nhân các người. – Ren hơi nhún vai đáp, rồi thản nhiên kéo tôi sang sô pha ngồi nghỉ ngơi vô cùng bình thản, như thể hắn chính là một vị khách quý.
– Chủ nhân vẫn chưa về ư? – ông ta hỏi nhỏ một thằng bé, có lẽ trẻ hơn tôi vài tuổi. Thằng nhóc liếc Dragon, rồi nói.
– Vâng, bà ấy chưa về.
– Vậy cho người canh gác cả năm người bọn họ, không để họ vào những nơi tuyệt mật của tổ chức, cũng không được làm họ bị thương. – ông ta lại nói, lúc này, cả năm chúng tôi đều đang yên vị trên bộ ghế sô pha nằm ở trung tâm căn phòng.
Sau lời dặn dò của ông ta, có hai tên DW khá đô con đứng cạnh chúng tôi nhìn chằm chằm. Những người khác cũng quay lại làm việc, nhưng không giấu nổi tò mò, cứ đi ngang chúng tôi lại len lén nhìn một cái.
Thật ra thì… chúng tôi đâu có phải là trộm cướp hay tội phạm truy nã này nọ, rõ ràng đến đây với mục đích tốt đẹp, giữ hòa bình cho hai bên, cái thái độ đó là gì chứ?
Hơn nữa, khi tất cả mọi người đều nhìn vào chúng tôi, nhất là trước ánh nhìn chằm chặp của hai tên kia, tôi cảm thấy rất khó chịu, toàn thân ngứa ngáy không thôi. Ren và Ajita tỏ ra khó chịu, Ren liền lạnh giọng nói:
– Hai ngươi quay ra chỗ khác, không được nhìn chằm chằm vợ ta như vậy.
Trong khi Ajita chỉ khẽ choàng tay qua vai Chito đánh dấu chủ quyền.
Dragon lại còn phụ họa thêm:
– Mau quay đi nếu không muốn sau khi tỉnh dậy, thứ ngươi thấy đầu tiên chính là thế giới bên kia.
Cái… Ba người bọn họ người tung người hứng, trong khi tôi và Chito đỏ mặt tía tai. Đỏ mặt không phải vì thẹn thùng khi được bảo vệ, mà chính xác là vì ngượng, vì ngượng đấy!
Ngoài hai tên này ra, còn rất nhiều người đang nhìn vào chúng tôi, họ làm như vậy thật là quá sức gây chú ý mà. Chết mất thôi!
Tôi chỉ có thể đưa mắt nhìn Chito. Cô nàng nhìn lại tôi đầy ngượng ngùng.
Boss đột ngột xuất hiện, khi Ren sắp xắn tay áo đánh hai tên kia đến nơi. Dragon lập tức tỏ vẻ khó chịu và lạnh lùng:
– Bà làm cái trò gì bây giờ mới về, chúng tôi bị đối xử như tội phạm thế kia.
– Tôi xin lỗi. Tôi có chút chuyện. – bà ta liếc nhanh qua Ren một cái, rồi ánh mắt lại vội vã dời đi – Mọi người theo tôi. Vì mọi thứ vẫn còn đang được dọn dẹp nên hơi bừa bộn một chút. Thông cảm.
– Không sao. Nhưng… mọi thứ còn đang được dọn dẹp thế này, thì việc kiểm tra Yuki sẽ không có gì sai sót đấy chứ? – sau câu nói của Chito, bà ta dừng bước, rồi quay người cười khẩy.
– Cô nghĩ tổ chức của chúng tôi gà mờ đến vậy à? Vật đầu tiên chúng tôi chuyển đến đây chính là máy móc đấy. – bà ta liếc sang tôi – Cô có người bạn tốt thật nhỉ? Lo lắng đến từng chi tiết một như vậy… khiến người khác thấy cảm động theo.
Bà ta đẩy một trong số những cánh cửa lớn trong phòng, cánh cửa lại dẫn đến một hành lang cong cong. Ầy… sao mà boss thích những thứ cong cong đến vậy, thẳng một đường không phải là đơn giản hơn hay sao?
Đi dọc hành lang, chúng tôi đến một cái sảnh khác, toàn bộ tường, trần đều là kính trong vắt. Bên ngoài, cảnh sắc đẹp như tranh. Bốn bề đều là cây cối, hoa cỏ, không phải rậm rạp âm u, mà rất thiên nhiên hoa mĩ. Có mấy hòn non bộ rất bắt mắt. Bầu trời trên đỉnh đầu thật sáng, ánh mặt trời soi rọi khắp nơi, từng đám mây trắng nổi bật trên nền xanh, chim chóc cũng thỏa thích bay lượn. Cũng như cái sảnh cũ, nơi đây có vài bộ bàn ghế, tủ, tivi, tranh ảnh,…
Ngoài cánh cửa dẫn ra hành lang ban nãy thì chỉ có duy nhất một lối đi. Cánh cửa dẫn ra một hành lang khác, tuy cũng cong cong, nhưng tất cả đều làm bằng kính, hơn nữa, dưới chân là cỏ xanh rì, đều đặn mượt mà, giống như được chăm sóc rất kĩ, hành lang kéo thẳng vào trong đám cây. Ngước lên nhìn, nắng xuyên qua kẽ lá chảy thẳng lên vai tôi.
Tôi ngẩng người khi hành lang kết thúc.
Nơi đây là một vùng đất rộng lớn, chính giữa bãi cỏ là một tòa nhà màu trắng thật lớn. Boss đột nhiên cất giọng giới thiệu:
– Đây là khu vực nghiên cứu, khu vực lớn nhất của căn cứ. Vào trong thôi.
Bên trong càng rộng lớn hơn nữa, trần nhà cao vút. Căn nhà này hõm sâu xuống đất, theo cấu trúc như một con ốc xoắn. Bạn có thể tưởng tượng là, nền nhà bị khoét thành một hình tròn, bạn liền xây dựng phần đất bên dưới thành một căn phòng khác.
Nơi chúng tôi vừa đi vào là phần ở trên, hàng lang cong thành một hình tròn, đối diện chúng tôi là một căn phòng nhìn rất hiện đại, có nhiều thứ đèn chớp chớp mà tôi chẳng thể hiểu nổi.
Chạy ra bám tay vào lang cang, tôi nhìn xuống dưới. Bên dưới có rất nhiều loại mấy, chia thành các khu vực riêng.
Mắt tôi sáng rực, quên luôn cả sợ hãi, cảm thấy vô cùng hưng phấn, suýt chút nữa đã mở miệng khen sở thích của boss.
Boss chỉ vào một cái thang máy, bảo tôi:
– Cô xuống dưới đi.
– Được. – tôi gật đầu.
– Những người còn lại vòng qua hành lang này vào căn phòng đó chờ tôi, tôi đi gọi nghiên cứu viên. – bà ta lại lạnh lùng ra lệnh.
Bốn người họ chẳng ai thèm nói gì, liền nghe theo sự sắp xếp của boss.
Thang máy đi xuống, tôi hí ha hí hửng nhìn quanh, thang cũng làm bằng kính nốt, nên tôi có cảm giác mình đang chậm rãi rơi xuống, thật sự rất feel. Ra khỏi thang máy, tôi chậm rãi tiến vào trong, tay sờ tờ mấy cái máy. Đột nhiên nghe giọng nói của Ren phát ra… có lẽ là từ mấy cái loa?
– Này, không được quậy phá lung tung, ngồi yên một chỗ đi.
Tôi ngước lên nhìn thấy hắn cùng những người khác đang ở trong căn phòng kín kia. Ren nói vào một cái thanh màu đen, mảnh khá dài, trên đầu thanh đó có một phần hơi phồng ra, hình như là micro.
Tôi mỉm cười vẫy tay chào họ. Liền nghe thấy tiếng Ajita:
– Này! Đừng có chạm lung tung.
– Ren hắn vừa nhìn đã biết đó là micro. Em cũng thông minh vậy, vừa nhìn đã biết đây là cái gì rồi, sẽ không… ‘xẹt’ Á!
– Chito! Đặt nó lại chỗ cũ.
– Hehe… vâng.
– Này Dragon! Đừng chạm vào nó chứ? – lại giọng của Ajita.
– Yuki. – giọng của Ren thu hút sự chú ý của tôi. Tôi biết tôi có nói, Ren cũng không nghe thấy gì, nên tôi chỉ nhướn mày ra chiều cứ nói đi, em đang nghe – Không sao đâu, sẽ ổn thôi. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.
– Được. – tôi mỉm cười gật đầu, lí nhí trong miệng, dù biết là hắn sẽ không có nghe thấy gì hết.
– ‘Được’ cái gì hả? Em tái nhợt thế kia. Đừng nói với anh em sợ đến mức đó nhé. – giọng hắn có vài phần đùa giỡn.
Tái… nhợt ư?
Hắn nói tôi mới để ý. Đột nhiên đầu tôi đau quá, cảm giác buốt buốt lan từ trán ra khắp nơi… nhưng tôi nghĩ chỉ là do ngước nhìn mặt trời quá lâu nên mới bị như thế.
Hắn bây giờ lại khơi dậy cảm giác… khiến nó càng đau hơn.
Trước mặt tôi đột nhiên tối sẫm lại, không khí như dày đặc khiến tôi choáng ngợp, cảm giác khó thở kéo đến. Toàn thân tôi như nóng rực lên. Đầu tôi choáng váng như thể toàn bộ khối não đã bong ra khỏi xương sọ. Một thoạt đầu là cái đốm nhỏ rồi bùng nổ thành muôn vàn mũi tên sẫm đen.
Giọng nói trầm ổn của Ren vang dần ra phía xa. Tôi mất thăng bằng, cố bám vào một cái máy bên cạnh, cố giữ cho người không bị đổ ập xuống. Cả cơ thể tôi đặng trịch, lại èo uột như thể không xương, chỉ một ngọn gió thổi qua cũng đủ để tôi ngã vật ra đất.
Giọng của hắn ngày càng gấp gáp gọi tên tôi, rồi rầm một cái, hắn chạy ra khỏi căn phòng, phóng nhanh xuống nơi tôi đang đứng.
Tôi từ từ khuỵu xuống, ngã ra sàn, nằm im bất động. Hơi thở dồn dập đến khó khăn. Ngực tôi cảm giác tưn tức, rất khó chịu. Tất cả đều trở nên mơ hồ, toàn bộ chân tay tôi bủn rủn. Cố gắng cử động, chỉ nhận lại một sự đau buốt lạ lẫm, giống như cơ thể không phải là của tôi, nặng đến mức, cố gắng nhúc nhích cũng không được.
Cả người tôi như bị một vật nặng đè xuống, những đầu ngón tay cũng không thể cử động nổi. Cảm giác hoang mang càng khiến cơn đau đầu thêm trầm trọng. Một tiếng ‘rắc’ mơ hồ phát ra, như thể não tôi đã nứt một rãnh lớn.
Tôi chỉ kịp thấy trên bầu trời xanh, xuyên qua trần nhà, những tia nắng vẫn tràn đầy sức sống, thỏa thích vui đùa. Giọng của Ren vội vã:
– Yuki!
Đó là hình ảnh và âm thanh cuối cùng trước khi tôi chìm vào vô thức.
(Còn tiếp)