Hữu Thiên sau khi đắn đo suy nghĩ, vẫn là quyết định mang ảnh Ân Hách chụp giao cho Duẫn Hạo, thứ nhất có thể cho Duẫn Hạo bảo vệ Tại Trung, thứ hai cũng hy trọng Tại Trung đem chuyện che giấu Duẫn Hạo nói cho hắn biết, để tránh sinh ra hiểu lầm.
Hữu Thiên đem một túi phong thư đặt trên bàn làm việc của Duẫn Hạo.
“Đây là gì?” Đang xem văn kiện, Duẫn Hạo ngẩng đầu lên.
“Ngươi tự xem đi, bất quá phải bình tĩnh nga.” Trên mặt Hữu Thiên hiện lên chút lo lắng.
Duẫn Hạo mở phong thư lấy xấp ảnh chụp bên trong ra, nhìn từng tấm chỉ thấy sắc mặt hắn càng ngày càng đen, lông mi nhíu chặt dính vào nhau.
“Ngươi sao lại có những tấm ảnh này?” Trong âm thanh dẫn theo phẫn nộ.
“Đây là ảnh do thám tử tư Toàn Tuệ Bân chụp được, thậy không may thám tử này là Ân Hách cho nên ta lấy được số ảnh này.”
Duẫn Hạo đứng lên đứng ra cửa sổ, nhìn về bầu trời xa. Không thấy biểu tình cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Hữu Thiên đi đến vỗ vai hắn: “Hảo hảo cùng Tại Trung nói chuyện đi, ta nghĩ t không phải cố ý lừa gạt ngươi.”
“Hữu Thiên, ta biết xử lý thế nào.”
Dỳ sao đây cũng là gia sự của Duẫn Hạo, Hữu Thiên không nói nên nói thêm cái gì đã biết điều rời khỏi văn phòng.
…
Hôm nay gặp xong tiểu thất ca ca, về nhà đã 8 giờ. Tại Trung trong lòng nghĩ Duẫn Hạo giờ này chắc chắn vẫn chưa về nhà, hát vài câu hát đi về phòng.
Mở cửa phòng, bên trong một mảnh tối tăm, Tại Trung mở đèn nhất thời giật mình nhảy dựng: “Duẫn Hạo, anh ngồi trên ghế mà không mở đèn a?”
Duẫn Hạo không trả lời, chỉ đừng lên đi đến trước mặt Tại Trung, một bàn tay đặt lên cánh cửa, Tại Trung bị dán trên cửa. “Về rồi à, hẹn hò có vui không?” Đây là một câu hỏi không có cảm xúc.
Tại Trung không nhận biết được nguy hiểm, nghỉ rằng Duẫn Hạo hỏi rằng cùng Lý Đặc tán gẫu có vui không: “Vui lắm a, hôm nay Lý Đặc ca còn mời em ăn cơm chiều.” Đây là lời nói thật, chính là y còn chưa nói Lý Đặc cũng mời cơm Đông Húc ca.
“Em khi nào thì học được nói dối cũng không đỏ mặt?” Trong giọng nói lộ rõ sự tức giận.
Bây giờ mới để ý đến tình huống không đúng, Tại Trung bắt đâu lắp bắp: “Em… em… không… không nói dối.”
“Ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh rồi lập lại lần nữa.” Duẫn Hạo nâng cầm Tại Trung lên.
Tại Trung nhìn vào mắt Duẫn Hạo lại nói không ra lời.
Duẫn Hạo có gắng khắc chế cơn giận nói với bản thân phải cho Tại Trung cơ hội giải thích: “Anh biết em ho6mnay đi ra ngoài không phải gặp Lý Đặc, thành thật nói cho anh biết em đi gặp ai?”
“Em đi gặp một ca ca mà anh không biết.” Tại Trung nhỏ giọng trả lời, hơn nữa thời khắc chú ý biểu tình biến hoa của Duẫn Hạo.
“Là hắn sao?” Duẫn Hạo lấy những tấm hình của Hữu Thiên đưa đem ra.
Tại Trung nhìn vào bức ảnh, chấn động: “Anh theo dõi em?”
“Hừ! Anh mới không làm những chuyện nhàm chán như vậy.” Tùy tay lấy ảnh lại.
“Vậy anh……”
“Em không cần biết ảnh này từ đâu ra, em chỉ cần nói cho anh biết em dạo này thường xuyên đến quán cà phê, không phải gặp Lý Đặc mà đi gặp nam nhân này, có phải hay không?” Giọng nói không tự giác lên cao, Tại Trung biết bây giờ Duẫn Hạo sinh khí cũng biết mọi chuyện không thể gạt Duẫn Hạo.
“Duẫn Hạo, anh nghe em nói, tiểu thất ca ca là hàng xóm trước đây, sau khi hắn chuyển nhà, tụi em mất liên lạc, không ngờ gần đây lại gặp nhau, cho nên em……”
“Tiểu thất ca ca? Gọi nhân mật như vậy a.” Duẫn Hạo thừa nhận hắn đang ghen, Tại Trung sao có thể đối với nam nhân khác thân thiết.
“Em trước giờ đều gọi hắn như vậy, em gần đây thường đến quán cà phê là đi gặp hắn, tụi em chỉ nói chuyện chơi mà thôi.” Tại Trung rất sợ Duẫn Hạo hiểu lầm y và Đông Húc có quan hệ.
“Nếu chỉ nói chuyện chơi em sao lại phải gạt anh nói là đi gặp Lý Đặc?” Duẫn Hạo có thể tin Tại Trung không làm chuyện có lỗi với hắn nhưng Tại Trung nhất định còn chuyện giấu hắn.
“Bởi vì… bởi vì em và ca ca có quan hệ công việc.” Tại Trung không dám ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo, “Em và anh đã nói qua em muốn ra ngoài làm việc……” Tại Trung đem chuyện soạn nhạc nói cho Duẫn Hạo biết.
Nói xong, Tại Trung cứ cúi đầu chờ xử lý.
“Em nói em rốt cuộc làm sai cái gì?” Duẫn Hạo lần nói với bản thân không cần phát giận, không cần phát giận.
“Em không nên dối gạt anh.” Tại Trung sợ hãi trả lời.
“Thật như vậy sao? Em tổng cộng làm sai 3 việc, thứ nhất em nói dối anh, thứ hai em cùng nam nhân khác hẹn hò còn thân mật như vậy, thứ ba gạt anh ra ngoài làm việc.” Duẫn Hạo nêu ra những tội lỗi của Tại Trung.
“Em không có ra ngoài làm việc, em làm việc ở nhà.” Tại Trung nhỏ giọng than thở, còn bị Duẫn Hạo nghe được.
Duẫn Hạo nhíu mi: “Ân? Em nói cái gì?” xem ra tiểu tư kia còn không biết sai a, hảo hảo trì trì y, “Tự mình nói, nên trừng phạt thế nào?”
Chỉ thấy Tại Trung đột nhiên ngẩng đầu, bắt lấy cánh tay Duẫn Hạo, cặp mắt hồng hồng đáng thương hề hề nói: “Đừng đuổi em đi!”
Vật nhỏ này lại suy nghĩ miên man cái gì a, xem ra chuyện lần trước để lại ám ảnh trong lòng t, nghĩ vậy Duẫn Hạo một trận đau lòng, bất quá lần này nhất định phải theo quy cũ, không thể dễ dàng tha thứ, Duẫn Hạo nghiêm túc nói: “Chúng ta đã kết hôn, anh sẽ không đuổi em đi, bất quá em phải tự kiểm điểm lại, anh sẽ không để ý đến em.”
“Em nhất định sẽ tự kiểm điểm.” Tại Trung vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Ai, anh muốn đi đâu a?”
Chỉ thấy Duẫn Hạo đã mở cửa phòng chuẩn bị ra ngoài, đưa lưng về phía Tại Trung nói: “Không phải nói anh bây giờ không để ý đến em hay sao? Hôm nay anh qua phòng khách ngủ.”
“Không được.” Tại Trung gắt gao ôm chặt thắt lưng từ phía sau Duẫn Hạo, “Anh có thể không để ý đến em nhưng em bây giờ không có thói quen ngủ một mình, nếu để em một mình ở lại phòng lớn như vậy, một mình một giường em ngủ không được.”
Đúng là vẫn còn luyến tiếc: “Được rồi, anh không đi.”
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn Duẫn Hạo không ôm Tại Trung cùng ngủ, vợ chồng đưa lưng về nhau, đều tự mình ngủ.
Đến nửa đêm, Duẫn Hạo bị một trận âm thanh nức nở làm tỉnh.
“Ô ô ô ô……” Là tiếng của Tại Trung.
Duẫn Hạo chạy nhanh mở đèn nhìn xem là chuyện gì.
“Duẫn… không cần… không cần a.” Xem ra là Tại Trung nằm ác mộng.
“Tại Trung, tỉnh tỉnh, mau tỉnh.” Duẫn Hạo vỗ nhẹ vào mặt Tại Trung lay y tỉnh.
Tại Trung mơ hồ mở mắt ra, lăng lăng nhìn Duẫn Hạo một hồi lâu đột nhiên bắt lấy cổ áo ngủ của Duẫn Hạo, quát to: “Duẫn Hạo, anh đừng không cần em, em sau này không bao giờ nói dối nữa, ô ô ô…” Nói xong thân thể dùng sức hướng chui vào lòng Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo vỗ nhẹ lưng Tại Trung: “Làm sao vậy? Thấy ác mộng sao?”
Ôm chặt Duẫn Hạo, sợ hắn rời khỏi, Tại Trung nói chuyện còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Em mơ thấy có nữ nhân khác chỉ vào mũi em nói em cướp người yêu của nàng, còn bảo em cút đi.” Hấp hấp cái mũi.
Ách! Nữ nhân kia sẽ không chạy vào mộng của Tại Trung chứ, người ta yêu sẽ không có khả năng là nàng đâu, Duẫn Hạo nghĩ.
“Đó là mơ a, không phải sự thật, đừng khóc nữa.” Duẫn Hạo an ủi nói.
“Anh có cần em hay không?” Tại Trung hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Duẫn Hạo, bộ dạng điềm đạm đáng yêu mặc cho ai nhìn đều cảm thấy đau lòng.
“Anh sao không cần em, anh chỉ nói không để ý đến em.” Duẫn Hạo như dỗ đứa nhỏ mà hống Tại Trung bảo bối, một bên trả lời vấn đề, “Mau ngủ đi, cục cưng cũng mệt rồi.”
“Nga.”
Duẫn Hạo nghĩ buông Tại Trung ra, nhưng tay Tại Trung còn ôm thắt lưng hắn không buông, mà Duẫn Hạo lại không nỡ đẩy tay y ra, chỉ đành như thường ngày ôm y ngủ.
Nếu như vậy liền nghĩ Duẫn Hạo đã tha thứ cho Tại Trung, vậy mười phần là sai lầm.
Ngay buổi sáng hôm sau, Duẫn Hạo rời giường đến thẳng công ty, cũng không nói qua một câu với Tại Trung, ngay cả nhìn cũng không liếc y một cái.
Tại Trung biết mình đã làm chuyện sai, cho nên phải nhận trừng phạt, chính là trừng phạt này khi nào thì chấm dứt?
Hữu Thiên đem một túi phong thư đặt trên bàn làm việc của Duẫn Hạo.
“Đây là gì?” Đang xem văn kiện, Duẫn Hạo ngẩng đầu lên.
“Ngươi tự xem đi, bất quá phải bình tĩnh nga.” Trên mặt Hữu Thiên hiện lên chút lo lắng.
Duẫn Hạo mở phong thư lấy xấp ảnh chụp bên trong ra, nhìn từng tấm chỉ thấy sắc mặt hắn càng ngày càng đen, lông mi nhíu chặt dính vào nhau.
“Ngươi sao lại có những tấm ảnh này?” Trong âm thanh dẫn theo phẫn nộ.
“Đây là ảnh do thám tử tư Toàn Tuệ Bân chụp được, thậy không may thám tử này là Ân Hách cho nên ta lấy được số ảnh này.”
Duẫn Hạo đứng lên đứng ra cửa sổ, nhìn về bầu trời xa. Không thấy biểu tình cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Hữu Thiên đi đến vỗ vai hắn: “Hảo hảo cùng Tại Trung nói chuyện đi, ta nghĩ t không phải cố ý lừa gạt ngươi.”
“Hữu Thiên, ta biết xử lý thế nào.”
Dỳ sao đây cũng là gia sự của Duẫn Hạo, Hữu Thiên không nói nên nói thêm cái gì đã biết điều rời khỏi văn phòng.
…
Hôm nay gặp xong tiểu thất ca ca, về nhà đã 8 giờ. Tại Trung trong lòng nghĩ Duẫn Hạo giờ này chắc chắn vẫn chưa về nhà, hát vài câu hát đi về phòng.
Mở cửa phòng, bên trong một mảnh tối tăm, Tại Trung mở đèn nhất thời giật mình nhảy dựng: “Duẫn Hạo, anh ngồi trên ghế mà không mở đèn a?”
Duẫn Hạo không trả lời, chỉ đừng lên đi đến trước mặt Tại Trung, một bàn tay đặt lên cánh cửa, Tại Trung bị dán trên cửa. “Về rồi à, hẹn hò có vui không?” Đây là một câu hỏi không có cảm xúc.
Tại Trung không nhận biết được nguy hiểm, nghỉ rằng Duẫn Hạo hỏi rằng cùng Lý Đặc tán gẫu có vui không: “Vui lắm a, hôm nay Lý Đặc ca còn mời em ăn cơm chiều.” Đây là lời nói thật, chính là y còn chưa nói Lý Đặc cũng mời cơm Đông Húc ca.
“Em khi nào thì học được nói dối cũng không đỏ mặt?” Trong giọng nói lộ rõ sự tức giận.
Bây giờ mới để ý đến tình huống không đúng, Tại Trung bắt đâu lắp bắp: “Em… em… không… không nói dối.”
“Ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh rồi lập lại lần nữa.” Duẫn Hạo nâng cầm Tại Trung lên.
Tại Trung nhìn vào mắt Duẫn Hạo lại nói không ra lời.
Duẫn Hạo có gắng khắc chế cơn giận nói với bản thân phải cho Tại Trung cơ hội giải thích: “Anh biết em ho6mnay đi ra ngoài không phải gặp Lý Đặc, thành thật nói cho anh biết em đi gặp ai?”
“Em đi gặp một ca ca mà anh không biết.” Tại Trung nhỏ giọng trả lời, hơn nữa thời khắc chú ý biểu tình biến hoa của Duẫn Hạo.
“Là hắn sao?” Duẫn Hạo lấy những tấm hình của Hữu Thiên đưa đem ra.
Tại Trung nhìn vào bức ảnh, chấn động: “Anh theo dõi em?”
“Hừ! Anh mới không làm những chuyện nhàm chán như vậy.” Tùy tay lấy ảnh lại.
“Vậy anh……”
“Em không cần biết ảnh này từ đâu ra, em chỉ cần nói cho anh biết em dạo này thường xuyên đến quán cà phê, không phải gặp Lý Đặc mà đi gặp nam nhân này, có phải hay không?” Giọng nói không tự giác lên cao, Tại Trung biết bây giờ Duẫn Hạo sinh khí cũng biết mọi chuyện không thể gạt Duẫn Hạo.
“Duẫn Hạo, anh nghe em nói, tiểu thất ca ca là hàng xóm trước đây, sau khi hắn chuyển nhà, tụi em mất liên lạc, không ngờ gần đây lại gặp nhau, cho nên em……”
“Tiểu thất ca ca? Gọi nhân mật như vậy a.” Duẫn Hạo thừa nhận hắn đang ghen, Tại Trung sao có thể đối với nam nhân khác thân thiết.
“Em trước giờ đều gọi hắn như vậy, em gần đây thường đến quán cà phê là đi gặp hắn, tụi em chỉ nói chuyện chơi mà thôi.” Tại Trung rất sợ Duẫn Hạo hiểu lầm y và Đông Húc có quan hệ.
“Nếu chỉ nói chuyện chơi em sao lại phải gạt anh nói là đi gặp Lý Đặc?” Duẫn Hạo có thể tin Tại Trung không làm chuyện có lỗi với hắn nhưng Tại Trung nhất định còn chuyện giấu hắn.
“Bởi vì… bởi vì em và ca ca có quan hệ công việc.” Tại Trung không dám ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo, “Em và anh đã nói qua em muốn ra ngoài làm việc……” Tại Trung đem chuyện soạn nhạc nói cho Duẫn Hạo biết.
Nói xong, Tại Trung cứ cúi đầu chờ xử lý.
“Em nói em rốt cuộc làm sai cái gì?” Duẫn Hạo lần nói với bản thân không cần phát giận, không cần phát giận.
“Em không nên dối gạt anh.” Tại Trung sợ hãi trả lời.
“Thật như vậy sao? Em tổng cộng làm sai 3 việc, thứ nhất em nói dối anh, thứ hai em cùng nam nhân khác hẹn hò còn thân mật như vậy, thứ ba gạt anh ra ngoài làm việc.” Duẫn Hạo nêu ra những tội lỗi của Tại Trung.
“Em không có ra ngoài làm việc, em làm việc ở nhà.” Tại Trung nhỏ giọng than thở, còn bị Duẫn Hạo nghe được.
Duẫn Hạo nhíu mi: “Ân? Em nói cái gì?” xem ra tiểu tư kia còn không biết sai a, hảo hảo trì trì y, “Tự mình nói, nên trừng phạt thế nào?”
Chỉ thấy Tại Trung đột nhiên ngẩng đầu, bắt lấy cánh tay Duẫn Hạo, cặp mắt hồng hồng đáng thương hề hề nói: “Đừng đuổi em đi!”
Vật nhỏ này lại suy nghĩ miên man cái gì a, xem ra chuyện lần trước để lại ám ảnh trong lòng t, nghĩ vậy Duẫn Hạo một trận đau lòng, bất quá lần này nhất định phải theo quy cũ, không thể dễ dàng tha thứ, Duẫn Hạo nghiêm túc nói: “Chúng ta đã kết hôn, anh sẽ không đuổi em đi, bất quá em phải tự kiểm điểm lại, anh sẽ không để ý đến em.”
“Em nhất định sẽ tự kiểm điểm.” Tại Trung vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Ai, anh muốn đi đâu a?”
Chỉ thấy Duẫn Hạo đã mở cửa phòng chuẩn bị ra ngoài, đưa lưng về phía Tại Trung nói: “Không phải nói anh bây giờ không để ý đến em hay sao? Hôm nay anh qua phòng khách ngủ.”
“Không được.” Tại Trung gắt gao ôm chặt thắt lưng từ phía sau Duẫn Hạo, “Anh có thể không để ý đến em nhưng em bây giờ không có thói quen ngủ một mình, nếu để em một mình ở lại phòng lớn như vậy, một mình một giường em ngủ không được.”
Đúng là vẫn còn luyến tiếc: “Được rồi, anh không đi.”
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn Duẫn Hạo không ôm Tại Trung cùng ngủ, vợ chồng đưa lưng về nhau, đều tự mình ngủ.
Đến nửa đêm, Duẫn Hạo bị một trận âm thanh nức nở làm tỉnh.
“Ô ô ô ô……” Là tiếng của Tại Trung.
Duẫn Hạo chạy nhanh mở đèn nhìn xem là chuyện gì.
“Duẫn… không cần… không cần a.” Xem ra là Tại Trung nằm ác mộng.
“Tại Trung, tỉnh tỉnh, mau tỉnh.” Duẫn Hạo vỗ nhẹ vào mặt Tại Trung lay y tỉnh.
Tại Trung mơ hồ mở mắt ra, lăng lăng nhìn Duẫn Hạo một hồi lâu đột nhiên bắt lấy cổ áo ngủ của Duẫn Hạo, quát to: “Duẫn Hạo, anh đừng không cần em, em sau này không bao giờ nói dối nữa, ô ô ô…” Nói xong thân thể dùng sức hướng chui vào lòng Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo vỗ nhẹ lưng Tại Trung: “Làm sao vậy? Thấy ác mộng sao?”
Ôm chặt Duẫn Hạo, sợ hắn rời khỏi, Tại Trung nói chuyện còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Em mơ thấy có nữ nhân khác chỉ vào mũi em nói em cướp người yêu của nàng, còn bảo em cút đi.” Hấp hấp cái mũi.
Ách! Nữ nhân kia sẽ không chạy vào mộng của Tại Trung chứ, người ta yêu sẽ không có khả năng là nàng đâu, Duẫn Hạo nghĩ.
“Đó là mơ a, không phải sự thật, đừng khóc nữa.” Duẫn Hạo an ủi nói.
“Anh có cần em hay không?” Tại Trung hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Duẫn Hạo, bộ dạng điềm đạm đáng yêu mặc cho ai nhìn đều cảm thấy đau lòng.
“Anh sao không cần em, anh chỉ nói không để ý đến em.” Duẫn Hạo như dỗ đứa nhỏ mà hống Tại Trung bảo bối, một bên trả lời vấn đề, “Mau ngủ đi, cục cưng cũng mệt rồi.”
“Nga.”
Duẫn Hạo nghĩ buông Tại Trung ra, nhưng tay Tại Trung còn ôm thắt lưng hắn không buông, mà Duẫn Hạo lại không nỡ đẩy tay y ra, chỉ đành như thường ngày ôm y ngủ.
Nếu như vậy liền nghĩ Duẫn Hạo đã tha thứ cho Tại Trung, vậy mười phần là sai lầm.
Ngay buổi sáng hôm sau, Duẫn Hạo rời giường đến thẳng công ty, cũng không nói qua một câu với Tại Trung, ngay cả nhìn cũng không liếc y một cái.
Tại Trung biết mình đã làm chuyện sai, cho nên phải nhận trừng phạt, chính là trừng phạt này khi nào thì chấm dứt?