Cô lại sợ tới mức vội vàng buông tay, còn tranh thủ thời gian lui một bước dài, nơm nớp lo sợ đứng ở tại chỗ, chột dạ không dám nhìn hắn.
"Thực xin lỗi. . . . . ."
Cô tránh né sợ hãi không kịp lại làm hắn càng không cao hứng, hắn không cần cô phải xem mình như cha mà kính sợ, cũng không cần cô phòng bị hắn như vậy, luôn cách khá xa xa.
Mới vừa rồi khi hắn trở về phòng phát hiện không tìm thấy cô thì không khỏi nóng nảy, cái nhà này chẳng những rất lớn, cơ quan càng nhiều, người lần đầu tiên tiến vào xác định chắc chắn lạc đường, từng có không ít kẻ trộm mơ ước cái nhà này giàu có mà lẻn vào, luôn đi vào mà không có đường đi ra, cuối cùng bởi vì bị nhốt trong cơ quan, đói bụng ba ngày rốt cục không có biện pháp mà cầu cứu, nhớ rõ khi hắn còn bé, ba ngày thì chứng kiến người hầu vội vàng đem kẻ trộm hấp hối đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Dần dà, dinh thự của Quan Tiếu Đạo Nhân thành nơi mà các kẻ trộm nghe mà biến sắc, chớ nói chi là xâm nhập.
Hắn lo lắng cho cô, vạn nhất động chạm cơ quan gì thì nguy rồi, bởi vậy khi nghe cô kêu cứu thì một lòng cơ hồ muốn ngừng.
Hai người cứ không nói lời nào như vậy, thật sự rất xấu hổ a! Ngũ Muội lau lau nước mắt, lớn mật tìm cái chủ đề."Cô ấy là ai a?"
"Em gái tôi." Hắn đi về hướng phòng thay quần áo, tháo cà-vạt xuống, bởi vì vội vã tìm cô, cho tới bây giờ hắn mới có thời gian cởi thân âu phục này ra.
Ngũ Muội đi theo phía sau hắn, rất tự nhiên cầm lấy áo khoác của hắn, dẫn theo, cà-vạt, cùng với cài tay áo, để cạnh nhau ở vị trí thuộc về bọn nó. Cô từ nhỏ đã bị cha mẹ ra lệnh làm việc nhà, hơn nữa sau đó đã bị Thẩm bà bọn họ huấn luyện, vừa nhìn thấy yêu cầu hỗ trợ tự nhiên sẽ thân thủ xử lý hết thảy, có thể cô không có ý thức, chính mình làm,chỉ có thân là vợ mới có thể làm việc này, đương nhiên càng không phát hiện đáy mắt quan thiên tước rực ám ngọn lửa.
"Vị nữ tử xinh đẹp kia là em gái thứ tư, thì phải là còn có anh cả, anh hai, anh ba sao, nhà đại thiếu gia có mấy anh chị em a?"
"Năm nha, không biết những người khác lớn lên trông thế nào. . . . . . Nhất định đều là tuấn nam mỹ nữ a, trời sinh lệ chất nha, không giống có ít người dựa vào cố gắng sau này mới được !" Cô chính là một người cố gắng sau này a.
"Cô sẽ được gặp."
"Thật vậy chăng? Thật sự là siêu cấp chờ mong!" Bởi vì trò chuyện nghiện rồi, đã quên sửa chữa ngôn ngữ, cô một mặt ngay thẳng không cẩn thận lộ ra, thẳng đến khi thấy con ngươi đen sâu chói lọi của hắn, lúc này mới nghĩ đến chính mình nói chuyện không lớn không nhỏ, mỹ mâu vội khéo léo thu lại chuyện xấu, trở về tư thái thục nữ."Tôi là nói. . . . . . Rất vinh hạnh có thể nhìn thấy."
Cô thật sự là sơ suất quá, Thẩm bà bọn họ ngàn dặn dò vạn dặn dò cô phải như một thục nữ, không thể không có gia giáo, nếu không đại thiếu gia sẽ mất hứng.
Hắn có thể hay không cảm thấy cô rất không có khí chất? Mà hắn lại đang xem cô cái gì? Thật sự là không yên bất an nha!
Một tay nâng cằm của cô lên, bởi vì quá đột ngột, làm cô không tự chủ được né tránh, nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của hắn, thân thể lùi về phía sau lại rất nhanh chóng trở về chỗ cũ, không dám di chuyển bậy.
"Cô sợ tôi?" Hắn nheo mắt lại nhìn cô.
Cô do dự, cuối cùng lựa chọn lắc đầu, chỉ vì dự cảm gật đầu kết quả sẽ đổi lấy một cổ lửa giận. Bất quá kế tiếp, cô lại lần nữa bị cử chỉ của hắn hù dọa, bởi vìlần này, đại thiếu gia chẳng những kéo cô vào lòng, còn sờ mặt cô.
Cô bị làm cho hồ đồ! Đại thiếu gia không phải chán ghét cô đụng hắn sao? Cho nên vừa rồi ôm hắn mới có thể tức giận ra lệnh cô buông ra, như thế nào lúc này lại tự động ôm cô? Không chỉ có như thế, lòng bàn tay to kia còn xoa xoa nhẹ trên khuôn mặt của cô, cử chỉ này hình như thân mật hơn thường, cô là có phải hay không nên hô ngừng?
"Đại thiếu gia. . . . . ."
"Không cần sợ tôi, tôi sẽ không đối em như thế nào."
Chính là kiềm chế cánh tay ngang ngược bên hông cô làm cho người khác sợ, còn có bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, tính uy hiếp làm cho người run lên, nói cô không cần sợ, làm sao có thể!
"Em đang phát run?"
Tổn thọ đó! Hắn nhíu mày thật sự sẽ hù chết người.
"Không có."
Mày của hắn nhíu lại sâu hơn. Hắn không cần cô phải sợ hắn, không cần phải cô trong mắt hàm chứa sợ hãi, nhưng là, nên làm như thế nào?
Bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, dời tới tai sau mái tóc, xâm nhập nồng đậm ở bên trong, nhẹ nhàng vì cô vuốt nhẹ, bởi vì tác động ở chỗ mẫn cảm, làm cho cô không cẩn thận phát ra một tiếng thở dài.
Cô vì phản ứng của mình cảm thấy xấu hổ, trời mới biết nhược điểm của cô là ở lỗ tai phía sau, chỉ cần hơi chút trêu chọc, cảm giác tê ngứa tựa như dòng điện chảy qua thân thể, làm cô nhịn không được run rẩy.
Nhìn ánh mắt của cô, Quan Thiên Tước có chỗ hiểu ý, càng thêm cố ý không buông tha chỗ mẫn cảm phát căn của cô, nhắm trúng lúc cô rốt cục nhịn không được bắt lấy tay của hắn, nhưng ngược lại bị hắn bắt lấy, đặt ở cái cằm vuốt ve chơi đùa, vẫn là tê dại ngứa không buông tha người.
"Đại thiếu gia. . . . . ." Cô cầu xin tha thứ, chỉ mong hắn thương xót, đừng làm như vậy.
"Tôi nói rồi, không cho xưng hô như vậy."
Ý thức được thần sắc nghiêm khắc của mình lại hù đến cô, Quan Thiên Tước sắc mặt hơi trì hoãn.
"Gọi tên của tôi." Hắn ôn nhu ra lệnh.
Cô do dự, có vẻ rất không biết làm sao, thấy cô không có phản ứng, hai đạo tuấn lông mày đậm đặc chau lại cùng nơi.
"Em không muốn?"
"Không phải, phải . . . . ."
"Là cái gì?"
Đối mặt với cái nhìn chằm chằm gấp gáp của hắn, cô đành phải chột dạ mở miệng: "Xin hỏi ngài tên. . . . . ." Lời vừa ra khỏi miệng, cô chỉ biết chính mình sẽ chịu khổ bị hai đạo mục quang sắc bén chém lung tung, đừng trừng cô nha! Không có người nói với cô đại thiếu gia tên gọi là gì! Ô ô ── cô thật là vô tội đó.
"Thiên Tước."
"Ách?"
"Gọi tôi Thiên Tước." Hắn lặp lại.
Cô không nên hỏi nhiều, chính là ──"Thính giác?" Cô chỉ vào lỗ tai đặt câu hỏi.
"Thiên là trời, Tước là bá tước." Hắn cắn răng, ẩn nhẫn cơn tức lại lần nữa bị cô gợi lên.
"Thiên Tước." Cô tranh thủ thời gian nịnh nọt gọi, một cái gọi này, đơn giản giội tắt lửa giận của hắn, thay vào đó là một cổ nóng bỏng khác, thiêu đốt lồng ngực của hắn.
Khi hắn rực lửa nhìn chăm chú, cô ngượng ngùng rũ mắt xuống, đây là người nhát gan nhất định bi ai, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy tim đập ngực như nổi trống, tình cảnh mập mờ này nên như thế nào xong việc? Đại thiếu gia rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cô không hiểu, mà trong cơ thể bị khơi mào tình tố rồi lại tựa hồ hiểu được, chỉ là cô không dám đoán thôi.
"Duyên phận. . . . . . Thực kỳ diệu." Hắn thản nhiên mà nói, trong mắt hai đầm sâu trì chập chờn sóng ôn nhu, chiếu rọi ra dung nhan cô nhuộm thấm đỏ mặt.
Cô nghĩ, chỉ cần ngoan ngoãn là không dẫn đến hắn tức giận, hẳn là sẽ không việc gì a.
Ngóng nhìn dung nhan xinh đẹp như nước, ánh mắt mang điểm vô tội, biểu lộ làm cho người xâm chiếm, Quan Thiên Tước nổi lên một cổ xúc động, hắn muốn hôn cô, rất muốn nếm thử hương thơm như mật trong môi là tư vị gì. Dục vọng một khi nhóm lên liền rất khó dập tắt, hắn đem tâm niệm hóa thành hành động thực tế, không hề báo động trước bao lại môi của cô.
"A. . . . . ." Cơ hội cô hô cứu đều không có, bởi vì kinh hãi mở ra cánh môi vừa vặn đón ý hùa theo đầu lưỡi của hắn thăm dò vào, nước sữa hòa nhau, triền miên khăng khít.
Cả người cô trong nháy mắt xụi lơ vô lực trong cánh tay ngang ngược của hắn, phảng phất bị hút đi hồn mà không kiềm chế được, kiên trì để hắn cướp đoạt tùy thích, coi như làm như vậy thiên kinh địa nghĩa.
Năng lực môi của cô thực sự yếu, có loại hương xử nữ chưa hiểu việc đời, cảm giác này làm lửa nóng của hắn cao lên, không tự giác tăng thêm lực đạo, đầu lưỡi trượt vào tham lam xâm chiếm tất cả chỉ thuộc về địa bàn của hắn, không buông tha mảy may, hắn biết rõ hù đến cô, nhưng thực sự thoả mãn rung động của cô, cái này tỏ vẻ cô có cảm giác.
Như là tuyên cáo, hoặc như là dấu ấn, đôi môi này là của hắn, chỉ có thể in dấu hương vị của mình, đơn giản xâm nhập, vẫn chưa thỏa mãn, hắn yêu cực kỳ cái tư vị cánh môi này, thật lâu dây dưa không chịu bỏ qua.
Làm như vậy tựa hồ như tiểu nhân, nhưng ngại gì? Cô là của hắn, nụ hôn này bất quá là nhẹ nếm thôi, từ ngày hôm qua nhìn thấy cô, hắn đã nghĩ làm như vậy.
Cảm giác chạm vào nhau thật sự là điện giật, cô bị điện giật ngây ngốc tại chỗ, tứ chi run lên.
Trời ạ! Đây là cái dạng cục diện hỗn loạn gì a! Đây là nụ hôn đầu của cô, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ở loại tình huống này mất đi, cô bị hôn đến mức rối loạn, tư tưởng bãi công, chân tay luống cuống, thậm chí đã quên hô hấp như thế nào.
Hắn hôn, không riêng gì hai mảnh mềm mại, còn có bối rối không lưu loát, bởi vì không chiếm được đáp lại, cho nên hắn ngừng cướp đoạt.
"Lần đầu tiên?"
Cô cứng ngắc gật đầu, hai môi cũng ướt rung động không tiêu, còn đang trong choáng váng.
Hắn nở nụ cười, cái đáp án này làm hắn thoả mãn, khóe miệng tuấn lạnh giương lên sâu thẩm vui vẻ, mặc dù tà, nhưng lại có lực hấp dẫn trí mạng.
Mà cô lại ngây ngốc nhìn hắn cười, cùng lúc trước nghiêm túc không cười, cái mỉm cười này quá đủ trân quý rồi, không nỡ dời mắt, cũng đã quên muốn chạy trốn.
Bình thường có kinh nghiệm lần thứ nhất, sẽ ghi nhớ giáo huấn, chỉ là cô tựa hồ bị hạ nặng cổ, từ trước đến nay phản ứng thông minh trở nên mất linh quang.
"Nhắm mắt lại." Hắn ra lệnh.
"Đó." Tới một giây mới nhắm lại, một giây sau cô lập tức phát giác không đúng, đáng tiếc đã quá muộn.
Lúc này đây, hắn đòi lấy càng nhiều.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc bốn mắt giao nhau trong phút chốc, Quan Thiên Tước dời mắt đi, trong nội tâm sinh ra mê hoặc khác thường. Gia đình nghèo khó cô bé (anh nói chị là bé á???) không nên có con mắt đen trắng rõ ràng mới đúng, một giây như vậy, hắn lại nổi lên loại thương tiếc buồn cười, là bởi vì chính mình đã từng có thân thế như vậy đi! Suy nghĩ đều này, sắc mặt của hắn càng âm trầm hơn mấy phần.
Thiệu Càng Tinh thử hỏi: "Nếu như không thích, có thể tiếp tục tìm."
Lời này Quan Thiên Tước lại càng không thích.
"Do tôi quyết định." Hắn không kiên nhẫn mà phất tay, trong vòng trăm ngày phải kết hôn, nếu không phải đợi ba năm sau, hắn không cách nào chờ lâu như vậy, vì tìm được nữ tử phù hợp điều kiện đã lãng phí quá nhiều thời gian, mắt thấy trăm ngày đã sắp tới kỳ hạn.
Gạt bỏ đề nghị của Thiệu Càng Tinh, lần nữa dò xét cô gái nhỏ thoạt nhìn gầy ốm này, lạnh nhạt hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi?"
"Mười lăm."
"Cái gì?" Căn bản vẫn còn là con nít!
Hai ngọn lửa phẫn nộ ở trong mắt hừng hực thiêu đốt, khí thế này liền ép mỗi người ở đây không thở nổi, bất quá hắn từ trước đến nay tính tình khống chế được, lập tức đè nén cảm xúc xuống. Kết hôn bất quá là vì để đạt điều kiện của cha, hắn vốn không quan tâm lấy chính là ai, cho dù đối phương lớn lên không đâu vào đâu, vì đạt được mục đích, hắn cũng sẽ lấy, dù sao thời điểm một năm đến, hắn liền phân phát chi phí bảo nàng rời đi.
"Bởi vì vội vàng, còn không có thời gian cho đứa nhỏ này rửa mặt chải đầu, không bằng. . . . . ."
"Làm thủ tục." Hắn trực tiếp hạ mệnh lệnh uy quyền, không nghĩ lãng phí thời gian với loại chuyện rất nhàm chán này.
Trữ Ngũ Muội nhìn chằm chằm vào hắn. Hóa ra Quan tiên sinh trong miệng luật sư chính là hắn! Cùng với tưởng tượng của cô thật không giống nhau, còn tưởng rằng là cụ già bảy tám chục tuổi, không nghĩ tới lại đẹp trai như vậy, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, làm cho cô thấy đều nhanh chảy máu mũi . . . . . . (Song: hố hố, chị mê trai thiệt)
Thiệu Càng Tinh đem hai tờ giấy mở ra đặt lên bàn, hôn lễ là do hắn chủ hôn, ở đây người hầu đều làm chứng, bởi vì cô dâu chưa đến tuổi trưởng thành, đã trước đó lấy được con dấu đồng ý của cha mẹ cô. Nghi thức rất đơn giản, nhưng hắn vẫn là quyết định dựa theo tập tục hỏi một chút cô dâu đúng chuẩn, không ngờ mới mở miệng, hắn lại giật mình.
Mọi người đều kinh ngạc trừng mắt nhìn cô, chỉ thấy hai đạo máu mũi chính đọng ở Trữ Ngũ muộidưới mũi. (o_o)
"Ôi chao! Cô chảy máu mũi rồi!"
"Giấy vệ sinh! Mau mau nhanh!"
Thẩm quản gia vội vàng phân phó người hầu đi lấy khăn mặt cùng nước, sau đó bảo Trữ Ngũ Muội ngửa đầu, để tránh máu chảy không ngừng.
Nhất định là vừa rồi do té ngã tạo thành , vốn Thẩm bà buồn bực bầu không khí thoáng chốc có tức giận, bọn người hầu chạy tới chạy lui, không phải vội vàng giúp cô cầm máu, chính là muốn cô ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.
Cô bị ra lệnh giữ nguyên tư thế ngửa đầu, không thể động đậy được. Hiện tại đói quá mệt mỏi cộng thêm mất máu, đầu choáng váng một hồi, nếu không phải người ta giúp đỡ, cô khẳng định xụi lơ trên mặt đất.
Cô dâu chảy máu mũi, hôn lễ còn có thể cử hành sao?
"Đại thiếu gia, tôi xem nghi lễ này muốn hay không trì hoãn ──"
"Tiếp tục." Quan Thiên Tước thần sắc lạnh như băng nhìn không ra một tia thương cảm, yêu cầu này vô cùng trái lý, nhưng không người nào dám làm trái.
Người này thật sự là tích chữ như vàng, mỗi câu nói đều ngắn làm cho người hỏi rất không có cảm giác thành tựu.
Thiệu Càng Tinh nhún nhún vai. Được rồi, vì để cho cô dâu sớm một chút nghỉ ngơi, có thể làm liền làm đi! Nói tóm tắt một đống lớn, trực tiếp nhảy đến mặt sau cùng.
"Như vậy Quan Thiên Tước tiên sinh ──" không đợi hắn nói, Quan Thiên Tước đã tự mình tự ký tên, đóng dấu điều khoản, quăng bút ra, đứng lên hướng hắn vươn tay, mục đích rất rõ ràng, hắn muốn đòi manh mối của cha nuôi.
Thiệu Càng Tinh nhịn không được cái trán toát ra hắc tuyến. Người này thật Thiết Diện vô tình đấy, càng quá phận chính là, lần này liền một lời cũng không nói.
"Làm chi nhanh đòi như thế, người ta khó được làm người chứng hôn một lần, ít nhất cũng cho tôi được thỏa nguyện, tại sao khi dễ người ta như vậy!"
Lời của hắn làm da mặt Quan Thiên Tước không khỏi run rẩy. Thường tên này giống như tượng sáp, làm sao có thể đột nhiên dùng giống điệu gần như làm nũng nói chuyện?
"Không cần phải đột nhiên dùng giọng điệu kỳ quái nói chuyện với ta." Nghe được toàn thân hắn đều nổi cả da gà, hắn cắn răng cảnh cáo.
Rất tốt rất tốt! Bức ra được mười bốn chữ, ghi lại trước mắt coi như tốt.
"Tôi đây giọng điệu không đúng chỗ nào?" Lúc này, Thiệu Càng Tinh lại khôi phục mặt tượng sáp, coi như vừa rồi nói chuyện chính là người khác.
Một hồi trầm mặc, không cách nào hình dungkhông khí âm trầm chẳng nói lời nào.
Cha là quái nhân, mời luật sư cũng dị theo. Quan Thiên Tước không nghĩ lãng phí thời gian tại vấn đề nhàm chán này, vươn tay ra lệnh ──
"Lấy ra." Hắn chỉ chính là manh mối.
Thiệu Càng Tinh rất muốn lại tiếp tục khiêu chiến để ghi chép, bất quá đánh giá xem sắc mặt Quan Thiên Tước tái nhợt, lại chọc giận tiếp nữa có hại chính là mình, chuyển biến tốt thì tiếp tục mới có thể đảm bảo bình an, hắn còn muốn giữ lại mạng để trở về cùng vợ yêu nói một chút sự tích huyền thoại hôm nay.
"Manh mối liên quan của Quan lão tiên sinh toàn bộ viết ở trong phong thư này."
Người này chẳng những nói chuyện ngắn gọn, hành động cũng không lãng phí từng phút từng giây, chỉ thấy Quan Thiên Tước cầm thư, cũng không quay đầu lại, giống như gió rít rời đi. Mà Trữ Ngũ Muội ngửa đầu cái gì cũng nhìn không thấy, được người hầu hỗ trợ, mơ hồ mà ký tên con dấu.
Cô lỗ cô lỗ cô ── âm thanh vốn đơn độc diễn tấu biến thành bốn hợp âm, bụng đang hát vang thành trống khúc quân hành.
"Tôi. . . . . . Có phải là có thể ăn cái gì?"
"Đương nhiên có thể, gà vịt thịt cá, sơn hào hải vị, tùy người chọn lựa." Thiệu Càng Tinh lần đầu tiên giương lên ý cười nhiều năm khó gặp. Nhiệm vụ của văn kiện đầu tiên cuối cùng cũng hoàn thành, thật đáng mừng đấy, hắn như trút được gánh nặng lấy mắt kính xuống, lau lau sương mù cùng tro bụi.
Thân là luật sư, công tác nội bộ không cho phép bí mật mang theo cảm tình cá nhân, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, cũng nên rời đi. Nhìn qua cô bé mười lăm tuổi trải qua phong sương nhưng vẫn có sự trẻ con này, xuất phát từ trực giác trời sinh của luật sư, biết rõ Quan Tiếu Đạo Nhân an bài như thế nhất định có dụng ý của hắn.
Quan Thiên Tước lãnh khốc vô tình, đối với cô bé hồn nhiên ngây thơ này, làm hắn nhịn không được vì tương lai cô cảm thấy đồng tình.
"Chiếu cố chính mình thật tốt." Sờ sờ đầu "cô bé", hắn lời nói thấm thía, nghĩ đến tuơng lai cô cuộc sống khó khăn, trong lòng có phần không đành lòng.
Người hầu một bên lúng túng tiến lên nhắc nhở."Thiệu luật sư, nói sai rồi."
Thiệu Càng Tinh đội kính mắt xem xét, thì ra nghe hắn nói chính là một con chó, mà Trữ Ngũ Muội đã sớm chạy tới bên cạnh bàn ăn đồ ăn rồi. (Song:
)
Đó, lầm rồi? Không có biện pháp, thật sự quá giống!
Hắn thay đổi đến trước bàn ăn, sờ sờ đầu cô, hỏi: "Ăn ngon không?"
Cô dùng sức gật đầu, trong miệng chất đầy đồ ăn, không còn chỗ trả lời.
"Tôi đi, cô phải chiếu cố chính mình thật tốt, biết không?"
Đồ ăn ngon trước mặt, cô chỉ mười lăm tuổi đâu dự đoán được nhân gian hiểm ác, có cơm ăn chính là hạnh phúc, đồ ăn thừa cơm thừa đến trong miệng cô cũng trở thành sơn trân hải vị. Cô phồng hai má lên vui vẻ ăn, bởi vì quá vẹn toàn đầy đủ, trong đôi mắt lóe ra sự tươi cười sáng rực, cô đang bị đồ ăn trước mắt làm cảm động, không chút nào xem xét trong giọng nói Thiệu Càng Tinh lo lắng.
Đã bị cô bé ảnh hưởng, mọi người chung quanh cũng bị lây loại tâm tình thuơng tiếc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cô lại sợ tới mức vội vàng buông tay, còn tranh thủ thời gian lui một bước dài, nơm nớp lo sợ đứng ở tại chỗ, chột dạ không dám nhìn hắn.
"Thực xin lỗi. . . . . ."
Cô tránh né sợ hãi không kịp lại làm hắn càng không cao hứng, hắn không cần cô phải xem mình như cha mà kính sợ, cũng không cần cô phòng bị hắn như vậy, luôn cách khá xa xa.
Mới vừa rồi khi hắn trở về phòng phát hiện không tìm thấy cô thì không khỏi nóng nảy, cái nhà này chẳng những rất lớn, cơ quan càng nhiều, người lần đầu tiên tiến vào xác định chắc chắn lạc đường, từng có không ít kẻ trộm mơ ước cái nhà này giàu có mà lẻn vào, luôn đi vào mà không có đường đi ra, cuối cùng bởi vì bị nhốt trong cơ quan, đói bụng ba ngày rốt cục không có biện pháp mà cầu cứu, nhớ rõ khi hắn còn bé, ba ngày thì chứng kiến người hầu vội vàng đem kẻ trộm hấp hối đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Dần dà, dinh thự của Quan Tiếu Đạo Nhân thành nơi mà các kẻ trộm nghe mà biến sắc, chớ nói chi là xâm nhập.
Hắn lo lắng cho cô, vạn nhất động chạm cơ quan gì thì nguy rồi, bởi vậy khi nghe cô kêu cứu thì một lòng cơ hồ muốn ngừng.
Hai người cứ không nói lời nào như vậy, thật sự rất xấu hổ a! Ngũ Muội lau lau nước mắt, lớn mật tìm cái chủ đề."Cô ấy là ai a?"
"Em gái tôi." Hắn đi về hướng phòng thay quần áo, tháo cà-vạt xuống, bởi vì vội vã tìm cô, cho tới bây giờ hắn mới có thời gian cởi thân âu phục này ra.
Ngũ Muội đi theo phía sau hắn, rất tự nhiên cầm lấy áo khoác của hắn, dẫn theo, cà-vạt, cùng với cài tay áo, để cạnh nhau ở vị trí thuộc về bọn nó. Cô từ nhỏ đã bị cha mẹ ra lệnh làm việc nhà, hơn nữa sau đó đã bị Thẩm bà bọn họ huấn luyện, vừa nhìn thấy yêu cầu hỗ trợ tự nhiên sẽ thân thủ xử lý hết thảy, có thể cô không có ý thức, chính mình làm,chỉ có thân là vợ mới có thể làm việc này, đương nhiên càng không phát hiện đáy mắt quan thiên tước rực ám ngọn lửa.
"Vị nữ tử xinh đẹp kia là em gái thứ tư, thì phải là còn có anh cả, anh hai, anh ba sao, nhà đại thiếu gia có mấy anh chị em a?"
"Năm nha, không biết những người khác lớn lên trông thế nào. . . . . . Nhất định đều là tuấn nam mỹ nữ a, trời sinh lệ chất nha, không giống có ít người dựa vào cố gắng sau này mới được !" Cô chính là một người cố gắng sau này a.
"Cô sẽ được gặp."
"Thật vậy chăng? Thật sự là siêu cấp chờ mong!" Bởi vì trò chuyện nghiện rồi, đã quên sửa chữa ngôn ngữ, cô một mặt ngay thẳng không cẩn thận lộ ra, thẳng đến khi thấy con ngươi đen sâu chói lọi của hắn, lúc này mới nghĩ đến chính mình nói chuyện không lớn không nhỏ, mỹ mâu vội khéo léo thu lại chuyện xấu, trở về tư thái thục nữ."Tôi là nói. . . . . . Rất vinh hạnh có thể nhìn thấy."
Cô thật sự là sơ suất quá, Thẩm bà bọn họ ngàn dặn dò vạn dặn dò cô phải như một thục nữ, không thể không có gia giáo, nếu không đại thiếu gia sẽ mất hứng.
Hắn có thể hay không cảm thấy cô rất không có khí chất? Mà hắn lại đang xem cô cái gì? Thật sự là không yên bất an nha!
Một tay nâng cằm của cô lên, bởi vì quá đột ngột, làm cô không tự chủ được né tránh, nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của hắn, thân thể lùi về phía sau lại rất nhanh chóng trở về chỗ cũ, không dám di chuyển bậy.
"Cô sợ tôi?" Hắn nheo mắt lại nhìn cô.
Cô do dự, cuối cùng lựa chọn lắc đầu, chỉ vì dự cảm gật đầu kết quả sẽ đổi lấy một cổ lửa giận. Bất quá kế tiếp, cô lại lần nữa bị cử chỉ của hắn hù dọa, bởi vìlần này, đại thiếu gia chẳng những kéo cô vào lòng, còn sờ mặt cô.
Cô bị làm cho hồ đồ! Đại thiếu gia không phải chán ghét cô đụng hắn sao? Cho nên vừa rồi ôm hắn mới có thể tức giận ra lệnh cô buông ra, như thế nào lúc này lại tự động ôm cô? Không chỉ có như thế, lòng bàn tay to kia còn xoa xoa nhẹ trên khuôn mặt của cô, cử chỉ này hình như thân mật hơn thường, cô là có phải hay không nên hô ngừng?
"Đại thiếu gia. . . . . ."
"Không cần sợ tôi, tôi sẽ không đối em như thế nào."
Chính là kiềm chế cánh tay ngang ngược bên hông cô làm cho người khác sợ, còn có bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, tính uy hiếp làm cho người run lên, nói cô không cần sợ, làm sao có thể!
"Em đang phát run?"
Tổn thọ đó! Hắn nhíu mày thật sự sẽ hù chết người.
"Không có."
Mày của hắn nhíu lại sâu hơn. Hắn không cần cô phải sợ hắn, không cần phải cô trong mắt hàm chứa sợ hãi, nhưng là, nên làm như thế nào?
Bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, dời tới tai sau mái tóc, xâm nhập nồng đậm ở bên trong, nhẹ nhàng vì cô vuốt nhẹ, bởi vì tác động ở chỗ mẫn cảm, làm cho cô không cẩn thận phát ra một tiếng thở dài.
Cô vì phản ứng của mình cảm thấy xấu hổ, trời mới biết nhược điểm của cô là ở lỗ tai phía sau, chỉ cần hơi chút trêu chọc, cảm giác tê ngứa tựa như dòng điện chảy qua thân thể, làm cô nhịn không được run rẩy.
Nhìn ánh mắt của cô, Quan Thiên Tước có chỗ hiểu ý, càng thêm cố ý không buông tha chỗ mẫn cảm phát căn của cô, nhắm trúng lúc cô rốt cục nhịn không được bắt lấy tay của hắn, nhưng ngược lại bị hắn bắt lấy, đặt ở cái cằm vuốt ve chơi đùa, vẫn là tê dại ngứa không buông tha người.
"Đại thiếu gia. . . . . ." Cô cầu xin tha thứ, chỉ mong hắn thương xót, đừng làm như vậy.
"Tôi nói rồi, không cho xưng hô như vậy."
Ý thức được thần sắc nghiêm khắc của mình lại hù đến cô, Quan Thiên Tước sắc mặt hơi trì hoãn.
"Gọi tên của tôi." Hắn ôn nhu ra lệnh.
Cô do dự, có vẻ rất không biết làm sao, thấy cô không có phản ứng, hai đạo tuấn lông mày đậm đặc chau lại cùng nơi.
"Em không muốn?"
"Không phải, phải . . . . ."
"Là cái gì?"
Đối mặt với cái nhìn chằm chằm gấp gáp của hắn, cô đành phải chột dạ mở miệng: "Xin hỏi ngài tên. . . . . ." Lời vừa ra khỏi miệng, cô chỉ biết chính mình sẽ chịu khổ bị hai đạo mục quang sắc bén chém lung tung, đừng trừng cô nha! Không có người nói với cô đại thiếu gia tên gọi là gì! Ô ô ── cô thật là vô tội đó.
"Thiên Tước."
"Ách?"
"Gọi tôi Thiên Tước." Hắn lặp lại.
Cô không nên hỏi nhiều, chính là ──"Thính giác?" Cô chỉ vào lỗ tai đặt câu hỏi.
"Thiên là trời, Tước là bá tước." Hắn cắn răng, ẩn nhẫn cơn tức lại lần nữa bị cô gợi lên.
"Thiên Tước." Cô tranh thủ thời gian nịnh nọt gọi, một cái gọi này, đơn giản giội tắt lửa giận của hắn, thay vào đó là một cổ nóng bỏng khác, thiêu đốt lồng ngực của hắn.
Khi hắn rực lửa nhìn chăm chú, cô ngượng ngùng rũ mắt xuống, đây là người nhát gan nhất định bi ai, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy tim đập ngực như nổi trống, tình cảnh mập mờ này nên như thế nào xong việc? Đại thiếu gia rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cô không hiểu, mà trong cơ thể bị khơi mào tình tố rồi lại tựa hồ hiểu được, chỉ là cô không dám đoán thôi.
"Duyên phận. . . . . . Thực kỳ diệu." Hắn thản nhiên mà nói, trong mắt hai đầm sâu trì chập chờn sóng ôn nhu, chiếu rọi ra dung nhan cô nhuộm thấm đỏ mặt.
Cô nghĩ, chỉ cần ngoan ngoãn là không dẫn đến hắn tức giận, hẳn là sẽ không việc gì a.
Ngóng nhìn dung nhan xinh đẹp như nước, ánh mắt mang điểm vô tội, biểu lộ làm cho người xâm chiếm, Quan Thiên Tước nổi lên một cổ xúc động, hắn muốn hôn cô, rất muốn nếm thử hương thơm như mật trong môi là tư vị gì. Dục vọng một khi nhóm lên liền rất khó dập tắt, hắn đem tâm niệm hóa thành hành động thực tế, không hề báo động trước bao lại môi của cô.
"A. . . . . ." Cơ hội cô hô cứu đều không có, bởi vì kinh hãi mở ra cánh môi vừa vặn đón ý hùa theo đầu lưỡi của hắn thăm dò vào, nước sữa hòa nhau, triền miên khăng khít.
Cả người cô trong nháy mắt xụi lơ vô lực trong cánh tay ngang ngược của hắn, phảng phất bị hút đi hồn mà không kiềm chế được, kiên trì để hắn cướp đoạt tùy thích, coi như làm như vậy thiên kinh địa nghĩa.
Năng lực môi của cô thực sự yếu, có loại hương xử nữ chưa hiểu việc đời, cảm giác này làm lửa nóng của hắn cao lên, không tự giác tăng thêm lực đạo, đầu lưỡi trượt vào tham lam xâm chiếm tất cả chỉ thuộc về địa bàn của hắn, không buông tha mảy may, hắn biết rõ hù đến cô, nhưng thực sự thoả mãn rung động của cô, cái này tỏ vẻ cô có cảm giác.
Như là tuyên cáo, hoặc như là dấu ấn, đôi môi này là của hắn, chỉ có thể in dấu hương vị của mình, đơn giản xâm nhập, vẫn chưa thỏa mãn, hắn yêu cực kỳ cái tư vị cánh môi này, thật lâu dây dưa không chịu bỏ qua.
Làm như vậy tựa hồ như tiểu nhân, nhưng ngại gì? Cô là của hắn, nụ hôn này bất quá là nhẹ nếm thôi, từ ngày hôm qua nhìn thấy cô, hắn đã nghĩ làm như vậy.
Cảm giác chạm vào nhau thật sự là điện giật, cô bị điện giật ngây ngốc tại chỗ, tứ chi run lên.
Trời ạ! Đây là cái dạng cục diện hỗn loạn gì a! Đây là nụ hôn đầu của cô, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ở loại tình huống này mất đi, cô bị hôn đến mức rối loạn, tư tưởng bãi công, chân tay luống cuống, thậm chí đã quên hô hấp như thế nào.
Hắn hôn, không riêng gì hai mảnh mềm mại, còn có bối rối không lưu loát, bởi vì không chiếm được đáp lại, cho nên hắn ngừng cướp đoạt.
"Lần đầu tiên?"
Cô cứng ngắc gật đầu, hai môi cũng ướt rung động không tiêu, còn đang trong choáng váng.
Hắn nở nụ cười, cái đáp án này làm hắn thoả mãn, khóe miệng tuấn lạnh giương lên sâu thẩm vui vẻ, mặc dù tà, nhưng lại có lực hấp dẫn trí mạng.
Mà cô lại ngây ngốc nhìn hắn cười, cùng lúc trước nghiêm túc không cười, cái mỉm cười này quá đủ trân quý rồi, không nỡ dời mắt, cũng đã quên muốn chạy trốn.
Bình thường có kinh nghiệm lần thứ nhất, sẽ ghi nhớ giáo huấn, chỉ là cô tựa hồ bị hạ nặng cổ, từ trước đến nay phản ứng thông minh trở nên mất linh quang.
"Nhắm mắt lại." Hắn ra lệnh.
"Đó." Tới một giây mới nhắm lại, một giây sau cô lập tức phát giác không đúng, đáng tiếc đã quá muộn.