Editor: trang bubble ^^
"Thần tham kiến công chúa điện hạ." Tiêu Dịch tuân thủ lễ quân thần đi đến đối diện công chúa gật đầu, Thẩm Họa bên cạnh cũng theo sát ở sau lưng Tiêu tướng quân không nhanh không chậm nói một câu, "Công chúa kim an."
Bởi vì phải làm lễ với công chúa, Thẩm Họa cũng không tiện tiếp tục khép lại áo choàng mũ che mặt, nhưng cũng sợ vừa vén lên sẽ khiến người ta nhận ra nàng không phải Tiêu Tĩnh Dư. Hôm qua đến trường ngựa phần lớn là tiểu thư thế gia ái mộ Tiêu tướng quân, người cũng không coi là nhiều. Nhưng hôm nay khác, trong những phu nhân kia có lui tới với phu nhân Hầu phủ, khó tránh sẽ có mấy người nhận ra Tiêu Tĩnh Dư.
Lại nghe nói Tiêu Tĩnh Dư thường vào cung tụ họp nhỏ với Lục công chúa, nếu công chúa hỏi thăm nàng là người phương nào ở trước mặt của mọi người?
Lúc này không chỉ là sự trong sạch của mình, ngay cả mặt mũi của Tiêu tướng quân cũng sẽ không nén được giận. Hai người cô nam quả nữ ra ngoài dạo chơi che giấu thân phận như vậy, bày tỏ có một chút ý tứ không nói rõ được cũng không tả được làm người ta suy nghĩ xa xôi.
Mà đám phu nhân sau lưng công chúa kia luôn có mấy người thích bát quái nói đớt, hơn nữa, nàng khẽ ngước mắt liếc về phía công chúa Tương Vân dò xét một phen, chỉ cảm thấy nếu nàng lấy áo choàng xuống, tình cảnh hai người đối lập chắc chắn là hết sức khó xử.
Nàng cũng không muốn chọc ra rắc rối dư thừa, huống chi nơi này còn dính dấp một công chúa ái mộ Tiêu tướng quân cuồng nhiệt, nếu để nàng ấy thấy mình không phải Tiêu Tĩnh Dư, có thể nảy sinh ghen tuông hay không? Rước lấy phiền phức không cần thiết!
Nhưng bây giờ đã mua dây buộc mình, dùng thân phận của biểu tỷ Tiêu Tĩnh Dư! Vốn tưởng rằng không có mấy người biết được, lần này gặp phải người quen, tuy là tâm trạng Thẩm Họa có chút bất bình, cũng may chân cẳng còn chưa mềm xuống, vẫn là một bộ dáng vững vàng, áo choàng thì tạm thời không thể lấy xuống, chỉ yên lặng chờ đợi theo dõi biến hóa thôi.
Lúc này, không biết ai dẫn đề tài, có người lại bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ nói "Tiêu Tĩnh Dư" Thẩm Họa không biết lễ nghi, công chúa tôn quý cỡ nào đến đây chủ động bắt chuyện, là nhìn trúng Hầu phủ ở trong mắt, nhận thức Tiêu Tĩnh Dư là bạn khuê phòng, đây là tôn vinh biết bao, nhưng nàng lại không có lễ nghi như vậy, ngay cả áo choàng cũng không chịu cởi xuống.
Nhất là thiếu nữ thước tha cả người mặc quần áo thuỷ lam (màu xanh của nước) sau lưng công chúa, bộ dáng không kém, trong miệng lại khiến người ta nghe sinh chán ghét, "Hầu phủ nuôi dạy chính là như vậy ư? A, ta đã quên mất Tiêu đại tiểu thư không thường ở lại trong phủ, sợ rằng ma ma giáo dưỡng cũng bất đắc dĩ với người thường thường theo người ra ngoài du ngoạn giống hệt ngươi đấy. Sao hôm nay chỉ có Tiêu tướng quân đi cùng?"
Lời nói này thật là có ý nghĩa đen tối, sao Thẩm Họa lại nghe không hiểu ý thù địch trong lời nói kia. Ngay cả phu nhân tiểu thư khác chung quanh cũng cảm thấy lời nói này là có chút "Không lựa lời nói" rồi, rối rít nhìn thiếu nữ áo lam, vừa liếc nhìn mới biết là tiểu nữ nhi nhà Thượng Thư Lễ Bộ, Chu Yên Yên.
Dường như đã từng có hôn ước với nhà Bùi Thái Phó, không biết làm sao hai nhà ồn ào đến rất là không vui liền từ hôn, nghe nói lúc đầu tiểu nữ nhi nhà này chưa từng thấy Nhị công tử, vẫn buồn bực không thích cuộc hôn nhân này.
Sau khi từ hôn một lần gặp phải Bùi nhị công tử, ngược lại trở về khóc rống muốn Thượng Thư Lễ Bộ đến Bùi gia định ra hôn sự một lần nữa, đáng tiếc khi đó Nhị công tử Bùi gia lại kết thành thân gia với Hầu phủ, tháng này sẽ sắp lập gia đình, cho nên mới tức tối với Tiêu Tĩnh Dư như vậy, thái độ ngày hôm nay cũng coi là xác minh một số lời đồn đãi một thời.
Trong lòng Thẩm Họa hơi giận, hất cằm lên, lộ ra đôi môi đỏ mọng, nhắm thẳng vào nói: "Một cô nương gia chưa lấy chồng như ngươi, trong đầu lại đều là ý nghĩ bẩn thỉu gì đó?"
Tuy rằng nàng chưa từng lộ ra dung mạo, thế nhưng lời nói lạnh bạc, trầm tĩnh không kiêu ngạo không tự ti, khí thế ép Chu Yên Yên cũng chột dạ mấy phần, lại không dám lẽ thẳng khí hùng (có lý chẳng sợ) như vậy, "Ta...... Chẳng lẽ ta nói sai sao?"
"Nói không sai." Thẩm Họa nặng nề đọc rõ chữ trả lời nàng.
Chu Yên Yên bởi vì những lời này tìm về chút mặt mũi, ánh mắt liếc nhìn qua mọi người, hơi đắc ý, nhìn một chút Tiêu Tĩnh Dư không giữ quy củ câu tam đáp tứ (trêu hoa ghẹo nguyệt) thừa nhận này, nhưng ngay sau đó Thẩm Họa chính là cười lạnh trào phúng một tiếng.
"Ta là nói...... Ngươi nói không sai, hôm nay công chúa, quận chúa và phu nhân tiểu thư các nhà đều ra ngoài dạo chơi, cũng bao gồm cả tiểu thư ngươi, người nào chưa từng xuất phủ, chưa từng dạo chơi ngoại thành, ngược lại ngươi muốn tính nói riêng là ai? Là ta? Công chúa? Hay là...... Quận chúa? Vậy, ngươi lại là nơi nào tới giáo dưỡng (nuôi dạy)?"
Mọi người bị những lời này dẫn dắt không khỏi nhìn về phía quận chúa Bình Nam bên cạnh công chúa. Chu Yên Yên hiểu ra ý, sắc mặt xoạt một cái tái xanh rồi, lần này ngay cả Chu phu nhân cũng luống cuống, vốn tưởng rằng sẽ để cho nữ nhi đánh một trận đấu khẩu cũng sẽ qua đi, ai ngờ. Chu phu nhân bèn vội vã tát một cái vào trên mặt Chu Yên Yên, quát lớn nàng, "Còn không nhanh chóng bồi tội với công chúa và quận chúa."
Chu Yên Yên bụm má khóc kịch liệt, Chu phu nhân bèn tăng cường âm thanh sợ hãi nói, "Tiểu nữ vẫn còn nhỏ, nhất thời không lựa lời nói, mong rằng công chúa và quận chúa chớ nên trách tội."
Công chúa cũng bị Chu Yên Yên này ồn ào làm phiền, hơn nữa càng làm trễ nãi chính sự của nàng, bèn không nhịn được nói: "Phu nhân dẫn nàng đi xuống chỉnh đốn trang điểm mặt mày đi!"
Những người bên cạnh vừa thấy công chúa mất hứng, bèn lại đổi chiều gió, rối rít nói đến Chu Yên Yên vẫn tính là nữ nhi của Thượng Thư Lễ Bộ, lại khiến mọi người mất hứng, nói vào lời không thỏa đáng.
Thẩm Họa mắt lạnh nhìn, không nói thêm gì nữa, ngược lại Tiêu tướng quân bên cạnh vẫn ung dung nhìn Tiểu Biểu Muội bốn lạng bạt ngàn cân. Từ giằng co với tổ mẫu ở Kỳ Lân cư lần trước, hắn đã biết tiểu cô nương này không phải là người dễ bị bắt nạt, cho nên mới không ra tay, cũng để cho Tiểu Biểu Muội hoạt động gân cốt một chút.
Nhưng mà những người đó lại bắt đầu nói lời đàm tiếu chuyện Thẩm Họa không mở áo choàng, chung quy nàng không tiện lại để cho người mượn loại lý do vô cớ này bôi đen Tiêu Tĩnh Dư, bèn nhấc tay muốn cởi bỏ dây buộc, nhưng sắc mặt Tiêu Dịch sa sầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đám chỉ chỉ chõ chõ kia. Mấy phu nhân không ngờ Tiêu tướng quân bỗng nhiên lại như vậy, đều là cứng cổ, không dám nói thêm nữa.
"Gia muội thần bởi vì hôm qua mưa to hơi nhiễm phong hàn (cảm lạnh), là sợ lây bệnh công chúa ngài, mong rằng công chúa thể lượng một mảnh dụng tâm của gia muội."
Trong lòng Thẩm Họa mơ hồ cười một tiếng, Tiêu tướng quân này nói láo cũng là bộ dáng nghiêm trang, thật là dọa người nha, nên không thể làm gì khác hơn là phụ họa, che miệng ho khan hai tiếng.
Tiêu Dịch đã ra mặt giải thích, nếu công chúa và mọi người chỉ trích như vậy nữa chính là không có tình người, huống chi "Tiêu Tĩnh Dư" cũng có ý tốt sợ lây bệnh công chúa.
"Chuyện này......" Công chúa Tương Vân nhất thời bị lời nói này không biết nên làm sao tiếp tục tiến hành, Tiêu Dịch rõ ràng là đang bảo vệ nữ nhân bên cạnh, vậy thì càng làm cho Tương Vân phẫn uất trong lòng.
Lúc này quận chúa Bình Nam đứng ra nhắc nhở Tương Vân, nói: "Công chúa, không phải ngài mang dư một cái Ngân tàm ti làm áo choàng sao? Ta mặc không quen, không bằng đưa cho Tĩnh Dư sưởi ấm thân thể đi. Ngân tàm ti này tốt với da thịt nữ tử, lại thoáng khí so với áo choàng bình thường, thích hợp nhất với người mùa hè bị lạnh, lại không dễ bởi vì khô nóng bí hơi sinh ra bệnh sốt."
"Quận chúa thật là tri kỷ, ngược lại nghĩ chu toàn cho bạn khăn tay của Bổn cung." Nói xong cũng không cho từ chối lệnh cung nữ đi lấy, Thẩm Họa chính là lập tức bị bắt đi ra ngoài, muốn từ chối cũng không thể từ chối, lại mơ hồ thấy hai người kia luôn có loại cảm giác công chúa là đang cố ý. Tiêu tướng quân càng thêm không vui, sắc mặt âm trầm.
Công chúa Tương Vân thấy vậy trong lòng căng thẳng theo, vậy là nàng chọc cho Tiêu Dịch không vui, nhưng loại tình trạng này cũng đúng như quận chúa Bình Nam dự liệu ngày hôm qua. Trang@d#d#l#q#d@bubble Nàng phải dựa vào nàng ấy nói đi tiếp mới không đến mức kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Vì vậy ở trong mắt phượng Tiêu tướng quân không vui vẻ, nàng sai người đưa áo choàng đến trước mặt Thẩm Họa.
"Tĩnh Dư, mau thay đi."
Thẩm Họa đây là không trâu bắt chó đi cày, không thể làm gì khác hơn là thu lại biểu cảm nhận lấy. Tiêu Dịch nghiêng người rõ ràng muốn ngăn cản, nàng lại nói: "Đại ca, sao muội có thể phụ lòng một mảnh ý tốt của công chúa." Đẩy Tiêu tướng quân bước lên trước, "Thần nữ cám ơn công chúa."
Nàng trực tiếp cởi áo choàng, mặc kệ công chúa có phải cố ý hay không, nàng cũng không thể khước từ rồi, dù sao bây giờ thân phận của nàng là trưởng nữ của Hầu phủ.
Lại không ngờ rằng Thẩm Họa vừa mở áo choàng, mọi người định thần nhìn lại, mỗi một người đều có chút nhìn ngây người.
Chỉ thấy "Tiêu Tĩnh Dư" trước mắt đổi thành nữ trang, mặc một bộ váy dài màu vàng hồng phấn Mẫu Đan khói nước mỏng uốn lượn nở hoa, áo hồng phấn như sen như đào, xiêm áo không biết là chất vải gì, nhìn như trong suốt cũng không lộ ra thịt, chỉ lóe màu hồng mạ vàng y hệt ánh sáng lộng lẫy.
Một đầu tóc đen thui cuốn lại kinh hồng kế, bộ trâm cài vàng ngọc tua rua trân châu rũ xuống, thêm với dung mạo cực thịnh, quả thực là đẹp không sao tả xiết. Chỉ là trang phục trước mắt này lại chính là giống nhau như đúc với công chúa Tương Vân mặc đối diện, ngay cả hôm nay chọn khuyên tai cũng là khuyên tai Minh Châu leng keng.
Công chúa Tương Vân cũng là nhất thời kinh ngạc khẽ trừng lớn mắt nhìn người đối diện.
Thẩm Họa vốn lớn lên cao gầy, dáng vẻ tinh xảo, lả lướt xinh đẹp. Chỉ là một cặp so sánh cực kỳ rõ ràng như vậy, chỉ luận về dung mạo, dáng vẻ công chúa liền thua. Hơn nữa Thẩm Họa này đối đáp khéo kéo, đành khiến công chúa lớn lên ở hoàng gia cũng có vẻ hơi hẹp hòi.
Quần áo này thiết kế chính là cực kỳ bắt bẻ cổ người mặc, cổ thiên nga của Thẩm Họa trắng nõn thon dài làm nổi bật quần áo càng đẹp hơn. Công chúa Tương Vân không ngờ bản thân sẽ làm cho cuộc đời mình bị hạ thấp như vậy, vốn định để chuyện này làm người đối diện mất hào quang lại chuyển thành làm nền.
Nàng ngẩn ra, trong mắt càng chiếu rọi ra ánh mắt thán phục của nam nhân đối diện. Thật ra thì lúc Tiêu Dịch tới đón Thẩm Họa, nàng cũng đã khoác xong áo choàng rồi, ai ngờ hôm nay Tiểu Biểu Muội lại chăm chút ăn mặc. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khiến người thương, khóe mắt đuôi mày tự có một cỗ quyến rũ thướt tha như có như không. Dung mạo xinh đẹp như vậy không chỉ khiến mắt người bên cạnh thoáng cái trống rỗng, càng dẫn tới nam tử đi ngang qua cũng từng người một nhìn ngây người. Ngay cả vẻ mặt Minh Châu công chúa thứ thiệt của Đại Lương kia cũng bị phai nhạt, làm nền.
Thật ra thì nói đến ngày hôm nay nhờ có Mộc Quỳ kiên trì, không biết nàng ấy nghe nói công chúa tới từ nơi nào, cũng chưa từng nói cho Thẩm Họa, chỉ dụ dỗ biểu tiểu thư mặc xiêm áo đẹp mắt nhất ra ngoài với Thiếu Tướng quân.
Từ trước đến giờ, Tiêu tướng quân không thích những thứ ánh mắt ác lang kia, trên mặt càng thêm tối tăm, vội vàng giật áo choàng của công chúa lấy ra mặc vào cho Tiểu Biểu Muội.
Sau khi mọi người ngẩn ra, đã có người hiểu ra ý, người này vốn không phải Tiêu Tĩnh Dư, "Đây không phải là......"
"Nhìn không giống......"
"Là Tiêu đại tiểu thư Hầu phủ sao?"
Mà ở sự nhắc nhở dưới quận chúa Bình Nam, công chúa Tương Vân cũng khẽ phục hồi tinh thần lại, ý bảo nàng xốc lại tinh thần làm chuẩn bị tiếp đó, chỉ thấy mọi người nghi ngờ nửa ngày. Lúc có người sắp chỉ ra chỗ sai, công chúa Tương Vân lại tiến lên phía trước nói: "Tĩnh Dư lại mặc cùng một dạng với Bổn cung. Thật là trùng hợp! Quả nhiên là sắp lập gia đình rồi, thay đổi dáng vẻ giống như tiên nữ vậy, càng xinh đẹp hơn rồi. Thiếu chút nữa, bổn cung không nhận ra được."
"Công chúa khen trật rồi, thần nữ cũng chỉ là học hổ vẽ mèo!"
Từ khi nàng cởi áo choàng ra thì vẫn vững vàng không hề mảy may kinh hoảng đến không biết làm như thế nào như nàng ta dự đoán, dường như nàng thật sự chính là Tiêu Tĩnh Dư. Ánh mắt cao lãnh đó, cử chỉ khí định thần nhàn, đều không khác biệt nửa phần với phong cách của Tiêu Tĩnh Dư. Những người nhận ra thân phận của Tiêu Tĩnh Dư cũng nhất thời bị dọa không dám xác định rồi. Dù sao Tiêu Tĩnh Dư "Dưỡng bệnh một năm" chân chính không lộ diện ra ngoài, vẫn là mơ hồ gặp qua những năm trước đây.
Lại nói, loại thái độ này của công chúa khiến người phía sau nhất thời càng không tìm ra được đầu mối, nhưng hơi thông minh liền hiểu công chúa là đang cho Tiêu tướng quân bậc thang xuống. Công chúa còn nhỏ tuổi, lòng dạ cỡ này thật là phu nhân gương mẫu.
Thật ra thì đây cũng là phân tích và kế hoạch hôm qua của quận chúa Bình Nam, nàng nói nam nhân đều rất sĩ diện. Nhất là loại đạt được công danh như Tiêu tướng quân, có thể chọn xong việc trước, lại giúp hắn che giấu, tức có thể để Tiêu Dịch thấy công chúa xử sự chững chạc và bảo vệ đối với hắn, tự nhiên Tiêu tướng quân sẽ có lòng cảm kích đối với công chúa.
Biến số duy nhất chính là làm tô điểm con người nàng mới vừa rồi, từ đầu đến cuối điểm này khiến công chúa Tương Vân canh cánh trong lòng. Nữ tử trước mắt cũng không biết kế hoạch của nàng và quận chúa, một ở ngoài sáng, một ở trong tối, giả Tiêu Tĩnh Dư chỉ là vô ý bị buộc lộ mặt ra, nàng đã thua rồi.
Đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khổ sở bê đá tự đập vào chân của mình, trên người hơi run rẩy, vẫn là Bình Nam Quận chúa kéo nàng, mới ổn định dáng vẻ.
Bên này, Thẩm Họa cũng không ngờ công chúa sẽ giúp mình, nghĩ cũng là vô tình thôi, như vậy chính là kết quả tốt nhất. Tiêu Dịch thấy chuyện kết cuộc, ngược lại không có gì kéo biểu muội cáo từ với công chúa, ngồi vào nhã gian sắp xếp xong.
Bên công chúa, quận chúa Bình Nam nhíu mày, "Công chúa đúng là gặp một đối thủ mạnh mẽ rồi."
"Thần tham kiến công chúa điện hạ." Tiêu Dịch tuân thủ lễ quân thần đi đến đối diện công chúa gật đầu, Thẩm Họa bên cạnh cũng theo sát ở sau lưng Tiêu tướng quân không nhanh không chậm nói một câu, "Công chúa kim an."
Bởi vì phải làm lễ với công chúa, Thẩm Họa cũng không tiện tiếp tục khép lại áo choàng mũ che mặt, nhưng cũng sợ vừa vén lên sẽ khiến người ta nhận ra nàng không phải Tiêu Tĩnh Dư. Hôm qua đến trường ngựa phần lớn là tiểu thư thế gia ái mộ Tiêu tướng quân, người cũng không coi là nhiều. Nhưng hôm nay khác, trong những phu nhân kia có lui tới với phu nhân Hầu phủ, khó tránh sẽ có mấy người nhận ra Tiêu Tĩnh Dư.
Lại nghe nói Tiêu Tĩnh Dư thường vào cung tụ họp nhỏ với Lục công chúa, nếu công chúa hỏi thăm nàng là người phương nào ở trước mặt của mọi người?
Lúc này không chỉ là sự trong sạch của mình, ngay cả mặt mũi của Tiêu tướng quân cũng sẽ không nén được giận. Hai người cô nam quả nữ ra ngoài dạo chơi che giấu thân phận như vậy, bày tỏ có một chút ý tứ không nói rõ được cũng không tả được làm người ta suy nghĩ xa xôi.
Mà đám phu nhân sau lưng công chúa kia luôn có mấy người thích bát quái nói đớt, hơn nữa, nàng khẽ ngước mắt liếc về phía công chúa Tương Vân dò xét một phen, chỉ cảm thấy nếu nàng lấy áo choàng xuống, tình cảnh hai người đối lập chắc chắn là hết sức khó xử.
Nàng cũng không muốn chọc ra rắc rối dư thừa, huống chi nơi này còn dính dấp một công chúa ái mộ Tiêu tướng quân cuồng nhiệt, nếu để nàng ấy thấy mình không phải Tiêu Tĩnh Dư, có thể nảy sinh ghen tuông hay không? Rước lấy phiền phức không cần thiết!
Nhưng bây giờ đã mua dây buộc mình, dùng thân phận của biểu tỷ Tiêu Tĩnh Dư! Vốn tưởng rằng không có mấy người biết được, lần này gặp phải người quen, tuy là tâm trạng Thẩm Họa có chút bất bình, cũng may chân cẳng còn chưa mềm xuống, vẫn là một bộ dáng vững vàng, áo choàng thì tạm thời không thể lấy xuống, chỉ yên lặng chờ đợi theo dõi biến hóa thôi.
Lúc này, không biết ai dẫn đề tài, có người lại bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ nói "Tiêu Tĩnh Dư" Thẩm Họa không biết lễ nghi, công chúa tôn quý cỡ nào đến đây chủ động bắt chuyện, là nhìn trúng Hầu phủ ở trong mắt, nhận thức Tiêu Tĩnh Dư là bạn khuê phòng, đây là tôn vinh biết bao, nhưng nàng lại không có lễ nghi như vậy, ngay cả áo choàng cũng không chịu cởi xuống.
Nhất là thiếu nữ thước tha cả người mặc quần áo thuỷ lam (màu xanh của nước) sau lưng công chúa, bộ dáng không kém, trong miệng lại khiến người ta nghe sinh chán ghét, "Hầu phủ nuôi dạy chính là như vậy ư? A, ta đã quên mất Tiêu đại tiểu thư không thường ở lại trong phủ, sợ rằng ma ma giáo dưỡng cũng bất đắc dĩ với người thường thường theo người ra ngoài du ngoạn giống hệt ngươi đấy. Sao hôm nay chỉ có Tiêu tướng quân đi cùng?"
Lời nói này thật là có ý nghĩa đen tối, sao Thẩm Họa lại nghe không hiểu ý thù địch trong lời nói kia. Ngay cả phu nhân tiểu thư khác chung quanh cũng cảm thấy lời nói này là có chút "Không lựa lời nói" rồi, rối rít nhìn thiếu nữ áo lam, vừa liếc nhìn mới biết là tiểu nữ nhi nhà Thượng Thư Lễ Bộ, Chu Yên Yên.
Dường như đã từng có hôn ước với nhà Bùi Thái Phó, không biết làm sao hai nhà ồn ào đến rất là không vui liền từ hôn, nghe nói lúc đầu tiểu nữ nhi nhà này chưa từng thấy Nhị công tử, vẫn buồn bực không thích cuộc hôn nhân này.
Sau khi từ hôn một lần gặp phải Bùi nhị công tử, ngược lại trở về khóc rống muốn Thượng Thư Lễ Bộ đến Bùi gia định ra hôn sự một lần nữa, đáng tiếc khi đó Nhị công tử Bùi gia lại kết thành thân gia với Hầu phủ, tháng này sẽ sắp lập gia đình, cho nên mới tức tối với Tiêu Tĩnh Dư như vậy, thái độ ngày hôm nay cũng coi là xác minh một số lời đồn đãi một thời.
Trong lòng Thẩm Họa hơi giận, hất cằm lên, lộ ra đôi môi đỏ mọng, nhắm thẳng vào nói: "Một cô nương gia chưa lấy chồng như ngươi, trong đầu lại đều là ý nghĩ bẩn thỉu gì đó?"
Tuy rằng nàng chưa từng lộ ra dung mạo, thế nhưng lời nói lạnh bạc, trầm tĩnh không kiêu ngạo không tự ti, khí thế ép Chu Yên Yên cũng chột dạ mấy phần, lại không dám lẽ thẳng khí hùng (có lý chẳng sợ) như vậy, "Ta...... Chẳng lẽ ta nói sai sao?"
"Nói không sai." Thẩm Họa nặng nề đọc rõ chữ trả lời nàng.
Chu Yên Yên bởi vì những lời này tìm về chút mặt mũi, ánh mắt liếc nhìn qua mọi người, hơi đắc ý, nhìn một chút Tiêu Tĩnh Dư không giữ quy củ câu tam đáp tứ (trêu hoa ghẹo nguyệt) thừa nhận này, nhưng ngay sau đó Thẩm Họa chính là cười lạnh trào phúng một tiếng.
"Ta là nói...... Ngươi nói không sai, hôm nay công chúa, quận chúa và phu nhân tiểu thư các nhà đều ra ngoài dạo chơi, cũng bao gồm cả tiểu thư ngươi, người nào chưa từng xuất phủ, chưa từng dạo chơi ngoại thành, ngược lại ngươi muốn tính nói riêng là ai? Là ta? Công chúa? Hay là...... Quận chúa? Vậy, ngươi lại là nơi nào tới giáo dưỡng (nuôi dạy)?"
Mọi người bị những lời này dẫn dắt không khỏi nhìn về phía quận chúa Bình Nam bên cạnh công chúa. Chu Yên Yên hiểu ra ý, sắc mặt xoạt một cái tái xanh rồi, lần này ngay cả Chu phu nhân cũng luống cuống, vốn tưởng rằng sẽ để cho nữ nhi đánh một trận đấu khẩu cũng sẽ qua đi, ai ngờ. Chu phu nhân bèn vội vã tát một cái vào trên mặt Chu Yên Yên, quát lớn nàng, "Còn không nhanh chóng bồi tội với công chúa và quận chúa."
Chu Yên Yên bụm má khóc kịch liệt, Chu phu nhân bèn tăng cường âm thanh sợ hãi nói, "Tiểu nữ vẫn còn nhỏ, nhất thời không lựa lời nói, mong rằng công chúa và quận chúa chớ nên trách tội."
Công chúa cũng bị Chu Yên Yên này ồn ào làm phiền, hơn nữa càng làm trễ nãi chính sự của nàng, bèn không nhịn được nói: "Phu nhân dẫn nàng đi xuống chỉnh đốn trang điểm mặt mày đi!"
Những người bên cạnh vừa thấy công chúa mất hứng, bèn lại đổi chiều gió, rối rít nói đến Chu Yên Yên vẫn tính là nữ nhi của Thượng Thư Lễ Bộ, lại khiến mọi người mất hứng, nói vào lời không thỏa đáng.
Thẩm Họa mắt lạnh nhìn, không nói thêm gì nữa, ngược lại Tiêu tướng quân bên cạnh vẫn ung dung nhìn Tiểu Biểu Muội bốn lạng bạt ngàn cân. Từ giằng co với tổ mẫu ở Kỳ Lân cư lần trước, hắn đã biết tiểu cô nương này không phải là người dễ bị bắt nạt, cho nên mới không ra tay, cũng để cho Tiểu Biểu Muội hoạt động gân cốt một chút.
Nhưng mà những người đó lại bắt đầu nói lời đàm tiếu chuyện Thẩm Họa không mở áo choàng, chung quy nàng không tiện lại để cho người mượn loại lý do vô cớ này bôi đen Tiêu Tĩnh Dư, bèn nhấc tay muốn cởi bỏ dây buộc, nhưng sắc mặt Tiêu Dịch sa sầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đám chỉ chỉ chõ chõ kia. Mấy phu nhân không ngờ Tiêu tướng quân bỗng nhiên lại như vậy, đều là cứng cổ, không dám nói thêm nữa.
"Gia muội thần bởi vì hôm qua mưa to hơi nhiễm phong hàn (cảm lạnh), là sợ lây bệnh công chúa ngài, mong rằng công chúa thể lượng một mảnh dụng tâm của gia muội."
Trong lòng Thẩm Họa mơ hồ cười một tiếng, Tiêu tướng quân này nói láo cũng là bộ dáng nghiêm trang, thật là dọa người nha, nên không thể làm gì khác hơn là phụ họa, che miệng ho khan hai tiếng.
Tiêu Dịch đã ra mặt giải thích, nếu công chúa và mọi người chỉ trích như vậy nữa chính là không có tình người, huống chi "Tiêu Tĩnh Dư" cũng có ý tốt sợ lây bệnh công chúa.
"Chuyện này......" Công chúa Tương Vân nhất thời bị lời nói này không biết nên làm sao tiếp tục tiến hành, Tiêu Dịch rõ ràng là đang bảo vệ nữ nhân bên cạnh, vậy thì càng làm cho Tương Vân phẫn uất trong lòng.
Lúc này quận chúa Bình Nam đứng ra nhắc nhở Tương Vân, nói: "Công chúa, không phải ngài mang dư một cái Ngân tàm ti làm áo choàng sao? Ta mặc không quen, không bằng đưa cho Tĩnh Dư sưởi ấm thân thể đi. Ngân tàm ti này tốt với da thịt nữ tử, lại thoáng khí so với áo choàng bình thường, thích hợp nhất với người mùa hè bị lạnh, lại không dễ bởi vì khô nóng bí hơi sinh ra bệnh sốt."
"Quận chúa thật là tri kỷ, ngược lại nghĩ chu toàn cho bạn khăn tay của Bổn cung." Nói xong cũng không cho từ chối lệnh cung nữ đi lấy, Thẩm Họa chính là lập tức bị bắt đi ra ngoài, muốn từ chối cũng không thể từ chối, lại mơ hồ thấy hai người kia luôn có loại cảm giác công chúa là đang cố ý. Tiêu tướng quân càng thêm không vui, sắc mặt âm trầm.
Công chúa Tương Vân thấy vậy trong lòng căng thẳng theo, vậy là nàng chọc cho Tiêu Dịch không vui, nhưng loại tình trạng này cũng đúng như quận chúa Bình Nam dự liệu ngày hôm qua. Trang@d#d#l#q#d@bubble Nàng phải dựa vào nàng ấy nói đi tiếp mới không đến mức kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Vì vậy ở trong mắt phượng Tiêu tướng quân không vui vẻ, nàng sai người đưa áo choàng đến trước mặt Thẩm Họa.
"Tĩnh Dư, mau thay đi."
Thẩm Họa đây là không trâu bắt chó đi cày, không thể làm gì khác hơn là thu lại biểu cảm nhận lấy. Tiêu Dịch nghiêng người rõ ràng muốn ngăn cản, nàng lại nói: "Đại ca, sao muội có thể phụ lòng một mảnh ý tốt của công chúa." Đẩy Tiêu tướng quân bước lên trước, "Thần nữ cám ơn công chúa."
Nàng trực tiếp cởi áo choàng, mặc kệ công chúa có phải cố ý hay không, nàng cũng không thể khước từ rồi, dù sao bây giờ thân phận của nàng là trưởng nữ của Hầu phủ.
Lại không ngờ rằng Thẩm Họa vừa mở áo choàng, mọi người định thần nhìn lại, mỗi một người đều có chút nhìn ngây người.
Chỉ thấy "Tiêu Tĩnh Dư" trước mắt đổi thành nữ trang, mặc một bộ váy dài màu vàng hồng phấn Mẫu Đan khói nước mỏng uốn lượn nở hoa, áo hồng phấn như sen như đào, xiêm áo không biết là chất vải gì, nhìn như trong suốt cũng không lộ ra thịt, chỉ lóe màu hồng mạ vàng y hệt ánh sáng lộng lẫy.
Một đầu tóc đen thui cuốn lại kinh hồng kế, bộ trâm cài vàng ngọc tua rua trân châu rũ xuống, thêm với dung mạo cực thịnh, quả thực là đẹp không sao tả xiết. Chỉ là trang phục trước mắt này lại chính là giống nhau như đúc với công chúa Tương Vân mặc đối diện, ngay cả hôm nay chọn khuyên tai cũng là khuyên tai Minh Châu leng keng.
Công chúa Tương Vân cũng là nhất thời kinh ngạc khẽ trừng lớn mắt nhìn người đối diện.
Thẩm Họa vốn lớn lên cao gầy, dáng vẻ tinh xảo, lả lướt xinh đẹp. Chỉ là một cặp so sánh cực kỳ rõ ràng như vậy, chỉ luận về dung mạo, dáng vẻ công chúa liền thua. Hơn nữa Thẩm Họa này đối đáp khéo kéo, đành khiến công chúa lớn lên ở hoàng gia cũng có vẻ hơi hẹp hòi.
Quần áo này thiết kế chính là cực kỳ bắt bẻ cổ người mặc, cổ thiên nga của Thẩm Họa trắng nõn thon dài làm nổi bật quần áo càng đẹp hơn. Công chúa Tương Vân không ngờ bản thân sẽ làm cho cuộc đời mình bị hạ thấp như vậy, vốn định để chuyện này làm người đối diện mất hào quang lại chuyển thành làm nền.
Nàng ngẩn ra, trong mắt càng chiếu rọi ra ánh mắt thán phục của nam nhân đối diện. Thật ra thì lúc Tiêu Dịch tới đón Thẩm Họa, nàng cũng đã khoác xong áo choàng rồi, ai ngờ hôm nay Tiểu Biểu Muội lại chăm chút ăn mặc. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khiến người thương, khóe mắt đuôi mày tự có một cỗ quyến rũ thướt tha như có như không. Dung mạo xinh đẹp như vậy không chỉ khiến mắt người bên cạnh thoáng cái trống rỗng, càng dẫn tới nam tử đi ngang qua cũng từng người một nhìn ngây người. Ngay cả vẻ mặt Minh Châu công chúa thứ thiệt của Đại Lương kia cũng bị phai nhạt, làm nền.
Thật ra thì nói đến ngày hôm nay nhờ có Mộc Quỳ kiên trì, không biết nàng ấy nghe nói công chúa tới từ nơi nào, cũng chưa từng nói cho Thẩm Họa, chỉ dụ dỗ biểu tiểu thư mặc xiêm áo đẹp mắt nhất ra ngoài với Thiếu Tướng quân.
Từ trước đến giờ, Tiêu tướng quân không thích những thứ ánh mắt ác lang kia, trên mặt càng thêm tối tăm, vội vàng giật áo choàng của công chúa lấy ra mặc vào cho Tiểu Biểu Muội.
Sau khi mọi người ngẩn ra, đã có người hiểu ra ý, người này vốn không phải Tiêu Tĩnh Dư, "Đây không phải là......"
"Nhìn không giống......"
"Là Tiêu đại tiểu thư Hầu phủ sao?"
Mà ở sự nhắc nhở dưới quận chúa Bình Nam, công chúa Tương Vân cũng khẽ phục hồi tinh thần lại, ý bảo nàng xốc lại tinh thần làm chuẩn bị tiếp đó, chỉ thấy mọi người nghi ngờ nửa ngày. Lúc có người sắp chỉ ra chỗ sai, công chúa Tương Vân lại tiến lên phía trước nói: "Tĩnh Dư lại mặc cùng một dạng với Bổn cung. Thật là trùng hợp! Quả nhiên là sắp lập gia đình rồi, thay đổi dáng vẻ giống như tiên nữ vậy, càng xinh đẹp hơn rồi. Thiếu chút nữa, bổn cung không nhận ra được."
"Công chúa khen trật rồi, thần nữ cũng chỉ là học hổ vẽ mèo!"
Từ khi nàng cởi áo choàng ra thì vẫn vững vàng không hề mảy may kinh hoảng đến không biết làm như thế nào như nàng ta dự đoán, dường như nàng thật sự chính là Tiêu Tĩnh Dư. Ánh mắt cao lãnh đó, cử chỉ khí định thần nhàn, đều không khác biệt nửa phần với phong cách của Tiêu Tĩnh Dư. Những người nhận ra thân phận của Tiêu Tĩnh Dư cũng nhất thời bị dọa không dám xác định rồi. Dù sao Tiêu Tĩnh Dư "Dưỡng bệnh một năm" chân chính không lộ diện ra ngoài, vẫn là mơ hồ gặp qua những năm trước đây.
Lại nói, loại thái độ này của công chúa khiến người phía sau nhất thời càng không tìm ra được đầu mối, nhưng hơi thông minh liền hiểu công chúa là đang cho Tiêu tướng quân bậc thang xuống. Công chúa còn nhỏ tuổi, lòng dạ cỡ này thật là phu nhân gương mẫu.
Thật ra thì đây cũng là phân tích và kế hoạch hôm qua của quận chúa Bình Nam, nàng nói nam nhân đều rất sĩ diện. Nhất là loại đạt được công danh như Tiêu tướng quân, có thể chọn xong việc trước, lại giúp hắn che giấu, tức có thể để Tiêu Dịch thấy công chúa xử sự chững chạc và bảo vệ đối với hắn, tự nhiên Tiêu tướng quân sẽ có lòng cảm kích đối với công chúa.
Biến số duy nhất chính là làm tô điểm con người nàng mới vừa rồi, từ đầu đến cuối điểm này khiến công chúa Tương Vân canh cánh trong lòng. Nữ tử trước mắt cũng không biết kế hoạch của nàng và quận chúa, một ở ngoài sáng, một ở trong tối, giả Tiêu Tĩnh Dư chỉ là vô ý bị buộc lộ mặt ra, nàng đã thua rồi.
Đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khổ sở bê đá tự đập vào chân của mình, trên người hơi run rẩy, vẫn là Bình Nam Quận chúa kéo nàng, mới ổn định dáng vẻ.
Bên này, Thẩm Họa cũng không ngờ công chúa sẽ giúp mình, nghĩ cũng là vô tình thôi, như vậy chính là kết quả tốt nhất. Tiêu Dịch thấy chuyện kết cuộc, ngược lại không có gì kéo biểu muội cáo từ với công chúa, ngồi vào nhã gian sắp xếp xong.
Bên công chúa, quận chúa Bình Nam nhíu mày, "Công chúa đúng là gặp một đối thủ mạnh mẽ rồi."