*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: trang bubble
Thẩm Họa nhìn hai người kia chầm chậm đi qua từ nhã gian của bọn họ, Tiêu Tĩnh Dư lại giống như nhắm mắt làm ngơ, chậm rãi bưng ly rượu nhỏ lên, thân thể lười biếng nửa chống ở trên bàn trà, nhướng lông mày thanh tú lại không nhanh không chậm tán gẫu với nàng.
Nhưng ánh mắt vốn là còn thần thái kia đã cách xa ở chân trời, Thẩm Họa luôn luôn mắt tinh, sao có thể không nhìn ra biến hóa vi diệu trên người Tiêu Tĩnh Dư. Ngược lại, ý định trêu ghẹo kia dừng lại một chút, nhưng cũng không tiện hỏi thăm. Nếu mà Tiêu Tĩnh Dư bằng lòng nói ra, chính là không hỏi, nàng ấy cũng sẽ nói.
Chính vào lúc này, trên vũ đài Thanh Nguyệt cô nương cũng đã khảy đàn hết một khúc, dáng người nàng thướt tha xuyên qua màn che lờ mờ đứng dậy, khom người thi lễ về phía các công tử bên ngoài, tiếng ủng hộ liên tiếp bốn phía. Ngay sau đó thì nàng lại ngồi xuống, ngón tay ngọc vừa chuyển động, tiếng gảy đàn trong trẻo, chỉ đơn giản tô điểm cho nổi bật không khí.
Chỉ nghe bên trong lần nữa truyền ra giọng uyển chuyển của nàng, trong trẻo mà uyển chuyển, "Thanh Nguyệt treo bài ba năm, nhờ các công tử nể mặt, tiêu tiền như nước muốn thấy tướng mạo của ta. Hôm nay, ta bèn chấp nhận cam kết, cũng không ân hận. Ta có một mùi hương, nếu vị công tử nào biết được hương nào, đáp án báo lên giống với ta viết xong, Thanh Nguyệt nguyện ở cùng một đêm."
Môi anh đào vừa dừng lại, trong thuyền hoa liền trở nên sục sôi giống như vỡ tổ, mỹ nhân thần bí như vậy kẻ nào không muốn nhìn mặt thật một chút? Hơn nữa còn không cần bỏ ra bạc, cho dù là táng gia bại sản cũng đồng ý.
Mọi người nóng lòng muốn thử, xoa tay muốn giở ra bản lĩnh, lấy được mỹ nhân thèm thuồng, rối rít gào thét mau chóng bắt đầu.
Thanh Nguyệt cô nương cũng không gấp gáp, đầu tiên là dặn dò người mang giấy và bút mực tới, ở trong màn che tự mình viết xuống đáp án vào chỗ trống trên cuộn giấy trắng, cuốn lại cũng buộc dây đỏ cẩn thận, ngay sau đó đưa ra để gã sai vặt treo ở chỗ cao chính giữa vũ đài, một lát chỉ cần lấy ra cây gậy trúc khều dây đỏ, thì có thể công bố đáp án.
Vô số đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm đáp án trong bức tranh cuộn tròn đó, chờ đợi khoảng khắc * cùng mỹ nhân.
Rất nhanh đã có hai ca cơ mặc xiêm áo sa mỏng, một bưng khay, một ôm hộp nữ trang. Bên trong hộp nữ trang có một cái túi thơm tinh sảo thợ khéo thêu thùa nằm đó, ca cơ lần lượt đến nhã gian cho những người khách có ý muốn thấy đầu bài ngửi thử. Đến phiên nhã gian của hai người bọn họ, ca cơ mặc sa mỏng nhẹ giọng hỏi thăm Thẩm Họa và Tiêu Tĩnh Dư có muốn gửi đáp án?
Cằm Tiêu Tĩnh Dư hiên ngang xinh đẹp tuyệt trần, giọng nói to thêm hỏi: "Hiền đệ muốn đoán không?"
Thẩm Họa khẽ híp một đôi mắt cười nói tự nhiên, ngay lúc tinh thần nhanh chóng nhìn quanh liền khiến gương mặt hai ca cơ nóng bỏng, thật sự là công tử còn tuấn tú hơn nữ nhân.
"Lúc lên thuyền Dư huynh còn nói có lẽ có cơ duyên này, cơ duyên đã tới dĩ nhiên là muốn đoán rồi."
Lúc này, hai người nhìn nhau cười một tiếng, ý định chơi là có, mặc kệ có thể đoán trúng hay không, chỉ coi như nhìn một chút câu đố mà đầu bài ra cũng được!
Ca cơ này nhìn hai vị công tử tuấn tú không tầm thường, trong lòng cũng vui mừng. Chỉ là còn phải nói lên nói chuyện đứng đắn một chút, "Thanh Nguyệt cô nương nói rõ, các vị cũng không được đụng túi thơm này, chính là do ta cầm các vị ngửi lên một chút là được, lại viết xuống đáp án và tên họ ở nơi đây giao cho ta."
"Cơ đưa tới để cho ta ngửi một chút?" Tiêu Tĩnh Dư đứng dậy, tao nhã đi tới lại phát huy Tất Sát Kỹ của công tử trâm anh thế gia. Vẻ ngoài của nàng không phải lớn lên tuyệt mỹ giống Thẩm Họa, khiến người ta luôn có loại cảm giác khoảng cách chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ không thể khinh nhờn.
Ngược lại lúc Tiêu Tĩnh Dư giả trang nam tử, thần thái phấn khởi, khí khái anh hùng hừng hực, cả người thêm vào trang phục và đạo cụ quý khí, nếu nàng muốn chỉ một câu lấy đi trái tim của nữ tử, nhất định là bắt vào tay.
Lúc này chính là dùng trên người hai vị ca cơ ở thuyền hoa này, nàng nghiêng người áp sát, "Cơ có thể để cho ta sờ túi thơm một cái hay không?"
Ca cơ quả nhiên không thể so với những Hoa nương ở Xuân Vũ các kia, lập tức liền bị trêu đùa đỏ mặt, khó xử nhíu mày, "Chuyện này...... Thanh Nguyệt cô nương đã dặn dò......"
Tiêu Tĩnh Dư nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, "Ta chỉ là đau lòng một cô nương gia gầy yếu như nàng cầm lâu như thế......"
Thẩm Họa nhìn ở bên cạnh, trong lòng âm thầm chê cười, thật đúng không hổ là hai huynh muội. Hai người rốt cuộc là giống nhau như đúc, người trước cao lãnh, người sau phong lưu. Ca cơ này dường như là không chống đỡ được, cuối cùng lại buông lỏng, "Công tử nói, sờ một cái thì phải trả ta."
Môi anh đào của Tiêu Tĩnh Dư cong vểnh lên, từ chối cho ý kiến, thừa dịp thu hẹp khe hở cây quạt, còn chớp chớp mắt mày với Thẩm Họa.
Đến lúc Thẩm Họa ngửi túi thơm thì nàng quy củ hơn nhiều, chỉ thêm cách hộp nhìn, thì liếc thấy túi thơm này thêu hoa rất là khác biệt —— cúc Bách Nhật. (Cúc ngũ sắc, cúc bạch nhật)
Mùa hiện giờ chính là thời gian tốt của cúc Bách Nhật, thời kỳ nở hoa từ tháng sáu nở đến tháng chín, đóa hoa lục tục nở ra, trong lúc nở hoa màu sắc đặc biệt tươi đẹp. Chính là cúc Bách Nhật mang ý nghĩa tình hữu nghị lâu dài như vậy, bình thường thêu ra chính là thứ tặng cho khuê trung mật hữu (bạn thân chốn khuê phòng). Lại nhìn túi thơm này, mặc dù bảo vệ rất tốt, nhưng có thể nhìn ra là nhiều năm rồi. Thẩm Họa nhẹ nhàng khẽ ngửi lên một chút, trong lòng có suy đoán, nhấc bút viết đáp án giao cho ca cơ.
Hai vị ca cơ thối lui khỏi nhã gian.
"Muội muội cơ duyên tới, xem ra là đã tính trước!" Ánh mắt Tiêu Tĩnh Dư bình tĩnh đột nhiên nhìn sang Thẩm Họa, lời nói hình như có thâm ý khác.
Thẩm Họa cười nhạt, "Muội cũng không xác định." Nàng chợt hỏi: "Dư tỷ tỷ mới vừa rồi sờ sờ túi thơm này, bên trong bỏ thực sự là cao thơm, một loại lá thơm?"
Tiêu Tĩnh Dư lắc đầu một cái, "Đều không phải, hẳn là một lọn tóc."
"Tóc?" Thẩm Họa như có điều suy nghĩ, ánh mắt chợt sáng lên, "Dư tỷ tỷ, có lẽ muội thật sự sẽ có cơ duyên gặp Thanh Nguyệt cô nương đầu bài này một lần."
Đợi thời gian Thẩm Họa và Tiêu Tĩnh Dư dùng chút bánh ngọt, tí rượu, gã sai vặt bèn ôm tập câu trả lời tràn đầy sắp xếp nối tiếp đi lên võ đài. Vì lý do công bằng, gã sai vặt theo sự dặn dò của Thanh Nguyệt đọc ra từng cái đáp án trong tập, lại đều có đoán lung tung gì đó, đọc đến lại có người viết "Nữ nhi hương" thì lại càng có người chê cười, "Đây sao có thể là nữ nhi hương! Bịa chuyện cũng không thể viết linh tinh như vậy."
"Bên trong nhất định là có vị hương liệu hoa lài, hẳn là hương Nghê Thường!"
"Không đúng, có chút hương vị Mạn Đà La."
Mọi người thảo luận ầm ĩ, duy chỉ cảm thấy nữ nhi hương mới vừa đọc lên kia không đáng tin nhất. Mỗi người lắc đầu xì mũi coi thường, mong đợi nghe đáp án kế tiếp. Nhưng lúc Thanh Nguyệt nghe được đáp án này thì đứng lên trước mắt bao người, lên tiếng nói: "Không cần đọc, mùi hương này chính là nữ nhi hương, không biết là đáp án của vị công tử nào viết?"
Tiêu Tĩnh Dư vừa nghe: "Chính là muội muội viết nữ nhi hương ư." Bèn đứng dậy không nói lời nào lập tức kéo Thẩm Họa ra khỏi nhã gian, hô về phía người: "Là vị hiền đệ này của ta đoán trúng".
Nàng ranh mãnh nhìn người bên cạnh, trang ## bubble dùng cánh tay đụng đụng Thẩm Họa, âm thanh nhỏ như muỗi cười trêu nói: "Họa muội muội diễm phúc không cạn nha." Lấp lóe là ánh sáng óng ánh xem trò vui.
Thẩm Họa lập tức bị kéo ra, phía dưới là một trận vang động, xen lẫn mọi người thổn thức không thể tin chui vào trong tai.
"......" Thẩm Họa thoáng cái chịu đủ loại vẻ mặt ghen tỵ, chưa bao giờ nghĩ tới giành nữ nhân với một đám nam nhân, còn giành được trắng trợn như vậy. Tuy là vô tình, nhưng bây giờ dù sao cũng là một nam tử, cũng đành phải hào phóng lễ phép gật đầu, "Tại hạ bất tài, Thẩm Hoa."
Có người nhìn lên lại là một tiểu lang quân vô cùng tuấn tú, âm thanh thô lỗ không phục gào thét, "Thanh Nguyệt cô nương không phải đã sớm nhìn trúng cái tên mặt trắng nhỏ này, mới cố ý nói là đáp án chứ."
Thẩm Họa tìm âm thanh chăm chú nhìn lên, chính là người đối diện, nhưng thấy người kia lớn lên tai to mặt lớn, đầy bụng màu mỡ như vậy, lại còn đang mặc một bộ quần áo hoa lệ màu son tươi đẹp, vô tình bạo lộ khuyết điểm thịt béo toàn thân. Hơn nữa, quan hoa màu vàng kim khổng lồ kia khoa trương buộc tóc lên đỉnh đầu, giống như khao khát người khác không biết đầu hắn sinh ra lớn bao nhiêu vậy.
"Vị huynh đài này nói chuyện thêm tôn trọng." Thẩm Họa nói thỏa đáng, khí thế lại là ép người, không kiêu ngạo không tự ti. Nếu là người bình thường thấy trang phục vàng rực rỡ cả người của nam tử kim quan này, nhất định là sẽ thấp hơn mấy phần, không khỏi cũng khiến cho người khác chế giễu thêm mấy phần tinh thần.
"Ơ, nói ngươi mặt trắng nhỏ còn không vui? Ngươi có thể thế nào?" Nam tử ngược lại ưỡn ngực, thịt trên người đều run rẩy theo.
Thẩm Họa lại nghiêng mắt, cười lạnh một câu, "Bộ dạng chuột có da, người mà không có lễ nghi! Người mà không có lễ nghi, vì sao không chết?"
Nam tử kim quan nhất thời nghe bối rối, chỉ nhìn vẻ mặt mọi người biến đổi, lại còn có người vỗ tay khen tuyệt diệu quá, hay cho một cái Tiên Lễ Hậu Binh. Mặc dù hắn nghe không hiểu, lại có thể cảm thấy là đang chê cười hắn, nhất thời cắn răng, vội vàng kéo một kẻ tương đối mộc mạc bên cạnh, xách theo vạt áo trước ngực hắn vẻ mặt hung ác hỏi: "Ngươi nói cho lão tử một chút là có ý gì?"
Người nọ bị túm run run rẩy rẩy hoảng sợ nói: "Nói...... Nói ngươi còn không… Không hiểu lễ nghi bằng con chuột......"
"Tốt, lại dám so sánh lão tử với con chuột."
Tiêu Tĩnh Dư đột nhiên lạnh lùng đảo qua một cái, "Ở đâu ra ếch trâu om sòm, có phải là đáp án hay không? Nhìn một chút không phải đã biết, cần ngươi kêu gào ở đó."
Mọi người rối rít nói phải, hơn phân nửa cũng thấy nam tử kim quan cực kỳ phách lối và thiếu lễ độ, nhưng có vài người vẫn không tin đáp án sẽ là nữ nhi hương như cũ.
Thanh Nguyệt cũng không giải thích, chỉ bảo gã sai vặt cầm cây gậy trúc lên đài, khều dây đỏ. Khắp mọi nơi, mọi người nín thở đưa mắt nhìn, đều muốn nhìn một chút đáp án lại là cái gì. Trục cuốn tranh ào ào trải xuống, bên trên bỗng nhiên viết chính là, nữ nhi hương.
Thẩm Họa gặp mọi người lại kêu: "Còn có chất vấn gì?"
"Nếu công tử đoán đúng, thì theo ta đến khuê phòng thứ nhất."
Thẩm Họa gật đầu, bảo Tiêu Tĩnh Dư chờ một lát, nàng chỉ gặp gỡ bẩm rõ mình là thân nữ nhi, nhìn trúng đầu bài thần bí này một chút sẽ trở lại, cả đêm chắc chắn không nán lại được.
Đợi đến Thẩm Họa đi xuống lầu, lại là rối loạn tưng bừng, có bảy tám kẻ trên mặt hung thần ác sát chợt bao bọc vây quanh Thẩm Họa.
Thịt trên mặt nam tử kim quan rõ ràng đang run rẩy, mới vừa bị mắng con chuột, lại bị mắng ếch trâu, hơi thở hắn không đều, xấu xa cười, chỉ vào Thẩm Họa nói: "Thanh Nguyệt cô nương là của lão tử. Ta thấy cái kẻ mặt trắng nhỏ này là cho thể diện mà không cần, hung hăng đánh cho ta. Ai đánh tàn nhẫn nhất, hôm nay bản công tử thưởng một trăm lượng."
Vẫn còn ở trên lầu, Tiêu Tĩnh Dư nhìn thấy tình trạng không ổn, tròng mắt đen híp lại, vẻ mặt đột nhiên căng thẳng, vội vàng muốn lấy ra yêu bài của Hầu phủ từ trong ngực. Thế nào chỉ mới vừa lấy ra, lại bị người qua đường rời khỏi nhã gian xem náo nhiệt lập tức đụng vào lầu dưới.
Tiêu Tĩnh Dư lại tiếp tục đi tra xét thì người đâu áp sát chia ra đứng hai bên, yêu bài sớm không biết lăn đến nơi nào. Nàng buồn bực bèn muốn đi xuống, chợt cổ tay lại bị một luồn sức mạnh níu lại, bên tai xẹt qua tiếng một nam tử trầm ổn, "Đàng hoàng ở lại, Thẩm cô nương sẽ không sao."
Bên này, Thẩm Họa bị người vây quanh, mọi người thấy điệu bộ này, Thẩm Công Tử gầy yếu như thế, chống lại mấy Ác Hán (người đàn ông hung ác), thật sự là thay hắn hít vào một ngụm khí lạnh, ngay sau đó trốn xa xa, chỉ sợ tai họa đến cá dưới ao, có vài kẻ dù bận vẫn ung dung xem kịch hay, có vài kẻ lại lắc đầu cảm thán, sợ là không chết cũng sẽ tàn phế.
Editor: trang bubble
Thẩm Họa nhìn hai người kia chầm chậm đi qua từ nhã gian của bọn họ, Tiêu Tĩnh Dư lại giống như nhắm mắt làm ngơ, chậm rãi bưng ly rượu nhỏ lên, thân thể lười biếng nửa chống ở trên bàn trà, nhướng lông mày thanh tú lại không nhanh không chậm tán gẫu với nàng.
Nhưng ánh mắt vốn là còn thần thái kia đã cách xa ở chân trời, Thẩm Họa luôn luôn mắt tinh, sao có thể không nhìn ra biến hóa vi diệu trên người Tiêu Tĩnh Dư. Ngược lại, ý định trêu ghẹo kia dừng lại một chút, nhưng cũng không tiện hỏi thăm. Nếu mà Tiêu Tĩnh Dư bằng lòng nói ra, chính là không hỏi, nàng ấy cũng sẽ nói.
Chính vào lúc này, trên vũ đài Thanh Nguyệt cô nương cũng đã khảy đàn hết một khúc, dáng người nàng thướt tha xuyên qua màn che lờ mờ đứng dậy, khom người thi lễ về phía các công tử bên ngoài, tiếng ủng hộ liên tiếp bốn phía. Ngay sau đó thì nàng lại ngồi xuống, ngón tay ngọc vừa chuyển động, tiếng gảy đàn trong trẻo, chỉ đơn giản tô điểm cho nổi bật không khí.
Chỉ nghe bên trong lần nữa truyền ra giọng uyển chuyển của nàng, trong trẻo mà uyển chuyển, "Thanh Nguyệt treo bài ba năm, nhờ các công tử nể mặt, tiêu tiền như nước muốn thấy tướng mạo của ta. Hôm nay, ta bèn chấp nhận cam kết, cũng không ân hận. Ta có một mùi hương, nếu vị công tử nào biết được hương nào, đáp án báo lên giống với ta viết xong, Thanh Nguyệt nguyện ở cùng một đêm."
Môi anh đào vừa dừng lại, trong thuyền hoa liền trở nên sục sôi giống như vỡ tổ, mỹ nhân thần bí như vậy kẻ nào không muốn nhìn mặt thật một chút? Hơn nữa còn không cần bỏ ra bạc, cho dù là táng gia bại sản cũng đồng ý.
Mọi người nóng lòng muốn thử, xoa tay muốn giở ra bản lĩnh, lấy được mỹ nhân thèm thuồng, rối rít gào thét mau chóng bắt đầu.
Thanh Nguyệt cô nương cũng không gấp gáp, đầu tiên là dặn dò người mang giấy và bút mực tới, ở trong màn che tự mình viết xuống đáp án vào chỗ trống trên cuộn giấy trắng, cuốn lại cũng buộc dây đỏ cẩn thận, ngay sau đó đưa ra để gã sai vặt treo ở chỗ cao chính giữa vũ đài, một lát chỉ cần lấy ra cây gậy trúc khều dây đỏ, thì có thể công bố đáp án.
Vô số đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm đáp án trong bức tranh cuộn tròn đó, chờ đợi khoảng khắc * cùng mỹ nhân.
Rất nhanh đã có hai ca cơ mặc xiêm áo sa mỏng, một bưng khay, một ôm hộp nữ trang. Bên trong hộp nữ trang có một cái túi thơm tinh sảo thợ khéo thêu thùa nằm đó, ca cơ lần lượt đến nhã gian cho những người khách có ý muốn thấy đầu bài ngửi thử. Đến phiên nhã gian của hai người bọn họ, ca cơ mặc sa mỏng nhẹ giọng hỏi thăm Thẩm Họa và Tiêu Tĩnh Dư có muốn gửi đáp án?
Cằm Tiêu Tĩnh Dư hiên ngang xinh đẹp tuyệt trần, giọng nói to thêm hỏi: "Hiền đệ muốn đoán không?"
Thẩm Họa khẽ híp một đôi mắt cười nói tự nhiên, ngay lúc tinh thần nhanh chóng nhìn quanh liền khiến gương mặt hai ca cơ nóng bỏng, thật sự là công tử còn tuấn tú hơn nữ nhân.
"Lúc lên thuyền Dư huynh còn nói có lẽ có cơ duyên này, cơ duyên đã tới dĩ nhiên là muốn đoán rồi."
Lúc này, hai người nhìn nhau cười một tiếng, ý định chơi là có, mặc kệ có thể đoán trúng hay không, chỉ coi như nhìn một chút câu đố mà đầu bài ra cũng được!
Ca cơ này nhìn hai vị công tử tuấn tú không tầm thường, trong lòng cũng vui mừng. Chỉ là còn phải nói lên nói chuyện đứng đắn một chút, "Thanh Nguyệt cô nương nói rõ, các vị cũng không được đụng túi thơm này, chính là do ta cầm các vị ngửi lên một chút là được, lại viết xuống đáp án và tên họ ở nơi đây giao cho ta."
"Cơ đưa tới để cho ta ngửi một chút?" Tiêu Tĩnh Dư đứng dậy, tao nhã đi tới lại phát huy Tất Sát Kỹ của công tử trâm anh thế gia. Vẻ ngoài của nàng không phải lớn lên tuyệt mỹ giống Thẩm Họa, khiến người ta luôn có loại cảm giác khoảng cách chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ không thể khinh nhờn.
Ngược lại lúc Tiêu Tĩnh Dư giả trang nam tử, thần thái phấn khởi, khí khái anh hùng hừng hực, cả người thêm vào trang phục và đạo cụ quý khí, nếu nàng muốn chỉ một câu lấy đi trái tim của nữ tử, nhất định là bắt vào tay.
Lúc này chính là dùng trên người hai vị ca cơ ở thuyền hoa này, nàng nghiêng người áp sát, "Cơ có thể để cho ta sờ túi thơm một cái hay không?"
Ca cơ quả nhiên không thể so với những Hoa nương ở Xuân Vũ các kia, lập tức liền bị trêu đùa đỏ mặt, khó xử nhíu mày, "Chuyện này...... Thanh Nguyệt cô nương đã dặn dò......"
Tiêu Tĩnh Dư nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, "Ta chỉ là đau lòng một cô nương gia gầy yếu như nàng cầm lâu như thế......"
Thẩm Họa nhìn ở bên cạnh, trong lòng âm thầm chê cười, thật đúng không hổ là hai huynh muội. Hai người rốt cuộc là giống nhau như đúc, người trước cao lãnh, người sau phong lưu. Ca cơ này dường như là không chống đỡ được, cuối cùng lại buông lỏng, "Công tử nói, sờ một cái thì phải trả ta."
Môi anh đào của Tiêu Tĩnh Dư cong vểnh lên, từ chối cho ý kiến, thừa dịp thu hẹp khe hở cây quạt, còn chớp chớp mắt mày với Thẩm Họa.
Đến lúc Thẩm Họa ngửi túi thơm thì nàng quy củ hơn nhiều, chỉ thêm cách hộp nhìn, thì liếc thấy túi thơm này thêu hoa rất là khác biệt —— cúc Bách Nhật. (Cúc ngũ sắc, cúc bạch nhật)
Mùa hiện giờ chính là thời gian tốt của cúc Bách Nhật, thời kỳ nở hoa từ tháng sáu nở đến tháng chín, đóa hoa lục tục nở ra, trong lúc nở hoa màu sắc đặc biệt tươi đẹp. Chính là cúc Bách Nhật mang ý nghĩa tình hữu nghị lâu dài như vậy, bình thường thêu ra chính là thứ tặng cho khuê trung mật hữu (bạn thân chốn khuê phòng). Lại nhìn túi thơm này, mặc dù bảo vệ rất tốt, nhưng có thể nhìn ra là nhiều năm rồi. Thẩm Họa nhẹ nhàng khẽ ngửi lên một chút, trong lòng có suy đoán, nhấc bút viết đáp án giao cho ca cơ.
Hai vị ca cơ thối lui khỏi nhã gian.
"Muội muội cơ duyên tới, xem ra là đã tính trước!" Ánh mắt Tiêu Tĩnh Dư bình tĩnh đột nhiên nhìn sang Thẩm Họa, lời nói hình như có thâm ý khác.
Thẩm Họa cười nhạt, "Muội cũng không xác định." Nàng chợt hỏi: "Dư tỷ tỷ mới vừa rồi sờ sờ túi thơm này, bên trong bỏ thực sự là cao thơm, một loại lá thơm?"
Tiêu Tĩnh Dư lắc đầu một cái, "Đều không phải, hẳn là một lọn tóc."
"Tóc?" Thẩm Họa như có điều suy nghĩ, ánh mắt chợt sáng lên, "Dư tỷ tỷ, có lẽ muội thật sự sẽ có cơ duyên gặp Thanh Nguyệt cô nương đầu bài này một lần."
Đợi thời gian Thẩm Họa và Tiêu Tĩnh Dư dùng chút bánh ngọt, tí rượu, gã sai vặt bèn ôm tập câu trả lời tràn đầy sắp xếp nối tiếp đi lên võ đài. Vì lý do công bằng, gã sai vặt theo sự dặn dò của Thanh Nguyệt đọc ra từng cái đáp án trong tập, lại đều có đoán lung tung gì đó, đọc đến lại có người viết "Nữ nhi hương" thì lại càng có người chê cười, "Đây sao có thể là nữ nhi hương! Bịa chuyện cũng không thể viết linh tinh như vậy."
"Bên trong nhất định là có vị hương liệu hoa lài, hẳn là hương Nghê Thường!"
"Không đúng, có chút hương vị Mạn Đà La."
Mọi người thảo luận ầm ĩ, duy chỉ cảm thấy nữ nhi hương mới vừa đọc lên kia không đáng tin nhất. Mỗi người lắc đầu xì mũi coi thường, mong đợi nghe đáp án kế tiếp. Nhưng lúc Thanh Nguyệt nghe được đáp án này thì đứng lên trước mắt bao người, lên tiếng nói: "Không cần đọc, mùi hương này chính là nữ nhi hương, không biết là đáp án của vị công tử nào viết?"
Tiêu Tĩnh Dư vừa nghe: "Chính là muội muội viết nữ nhi hương ư." Bèn đứng dậy không nói lời nào lập tức kéo Thẩm Họa ra khỏi nhã gian, hô về phía người: "Là vị hiền đệ này của ta đoán trúng".
Nàng ranh mãnh nhìn người bên cạnh, trang ## bubble dùng cánh tay đụng đụng Thẩm Họa, âm thanh nhỏ như muỗi cười trêu nói: "Họa muội muội diễm phúc không cạn nha." Lấp lóe là ánh sáng óng ánh xem trò vui.
Thẩm Họa lập tức bị kéo ra, phía dưới là một trận vang động, xen lẫn mọi người thổn thức không thể tin chui vào trong tai.
"......" Thẩm Họa thoáng cái chịu đủ loại vẻ mặt ghen tỵ, chưa bao giờ nghĩ tới giành nữ nhân với một đám nam nhân, còn giành được trắng trợn như vậy. Tuy là vô tình, nhưng bây giờ dù sao cũng là một nam tử, cũng đành phải hào phóng lễ phép gật đầu, "Tại hạ bất tài, Thẩm Hoa."
Có người nhìn lên lại là một tiểu lang quân vô cùng tuấn tú, âm thanh thô lỗ không phục gào thét, "Thanh Nguyệt cô nương không phải đã sớm nhìn trúng cái tên mặt trắng nhỏ này, mới cố ý nói là đáp án chứ."
Thẩm Họa tìm âm thanh chăm chú nhìn lên, chính là người đối diện, nhưng thấy người kia lớn lên tai to mặt lớn, đầy bụng màu mỡ như vậy, lại còn đang mặc một bộ quần áo hoa lệ màu son tươi đẹp, vô tình bạo lộ khuyết điểm thịt béo toàn thân. Hơn nữa, quan hoa màu vàng kim khổng lồ kia khoa trương buộc tóc lên đỉnh đầu, giống như khao khát người khác không biết đầu hắn sinh ra lớn bao nhiêu vậy.
"Vị huynh đài này nói chuyện thêm tôn trọng." Thẩm Họa nói thỏa đáng, khí thế lại là ép người, không kiêu ngạo không tự ti. Nếu là người bình thường thấy trang phục vàng rực rỡ cả người của nam tử kim quan này, nhất định là sẽ thấp hơn mấy phần, không khỏi cũng khiến cho người khác chế giễu thêm mấy phần tinh thần.
"Ơ, nói ngươi mặt trắng nhỏ còn không vui? Ngươi có thể thế nào?" Nam tử ngược lại ưỡn ngực, thịt trên người đều run rẩy theo.
Thẩm Họa lại nghiêng mắt, cười lạnh một câu, "Bộ dạng chuột có da, người mà không có lễ nghi! Người mà không có lễ nghi, vì sao không chết?"
Nam tử kim quan nhất thời nghe bối rối, chỉ nhìn vẻ mặt mọi người biến đổi, lại còn có người vỗ tay khen tuyệt diệu quá, hay cho một cái Tiên Lễ Hậu Binh. Mặc dù hắn nghe không hiểu, lại có thể cảm thấy là đang chê cười hắn, nhất thời cắn răng, vội vàng kéo một kẻ tương đối mộc mạc bên cạnh, xách theo vạt áo trước ngực hắn vẻ mặt hung ác hỏi: "Ngươi nói cho lão tử một chút là có ý gì?"
Người nọ bị túm run run rẩy rẩy hoảng sợ nói: "Nói...... Nói ngươi còn không… Không hiểu lễ nghi bằng con chuột......"
"Tốt, lại dám so sánh lão tử với con chuột."
Tiêu Tĩnh Dư đột nhiên lạnh lùng đảo qua một cái, "Ở đâu ra ếch trâu om sòm, có phải là đáp án hay không? Nhìn một chút không phải đã biết, cần ngươi kêu gào ở đó."
Mọi người rối rít nói phải, hơn phân nửa cũng thấy nam tử kim quan cực kỳ phách lối và thiếu lễ độ, nhưng có vài người vẫn không tin đáp án sẽ là nữ nhi hương như cũ.
Thanh Nguyệt cũng không giải thích, chỉ bảo gã sai vặt cầm cây gậy trúc lên đài, khều dây đỏ. Khắp mọi nơi, mọi người nín thở đưa mắt nhìn, đều muốn nhìn một chút đáp án lại là cái gì. Trục cuốn tranh ào ào trải xuống, bên trên bỗng nhiên viết chính là, nữ nhi hương.
Thẩm Họa gặp mọi người lại kêu: "Còn có chất vấn gì?"
"Nếu công tử đoán đúng, thì theo ta đến khuê phòng thứ nhất."
Thẩm Họa gật đầu, bảo Tiêu Tĩnh Dư chờ một lát, nàng chỉ gặp gỡ bẩm rõ mình là thân nữ nhi, nhìn trúng đầu bài thần bí này một chút sẽ trở lại, cả đêm chắc chắn không nán lại được.
Đợi đến Thẩm Họa đi xuống lầu, lại là rối loạn tưng bừng, có bảy tám kẻ trên mặt hung thần ác sát chợt bao bọc vây quanh Thẩm Họa.
Thịt trên mặt nam tử kim quan rõ ràng đang run rẩy, mới vừa bị mắng con chuột, lại bị mắng ếch trâu, hơi thở hắn không đều, xấu xa cười, chỉ vào Thẩm Họa nói: "Thanh Nguyệt cô nương là của lão tử. Ta thấy cái kẻ mặt trắng nhỏ này là cho thể diện mà không cần, hung hăng đánh cho ta. Ai đánh tàn nhẫn nhất, hôm nay bản công tử thưởng một trăm lượng."
Vẫn còn ở trên lầu, Tiêu Tĩnh Dư nhìn thấy tình trạng không ổn, tròng mắt đen híp lại, vẻ mặt đột nhiên căng thẳng, vội vàng muốn lấy ra yêu bài của Hầu phủ từ trong ngực. Thế nào chỉ mới vừa lấy ra, lại bị người qua đường rời khỏi nhã gian xem náo nhiệt lập tức đụng vào lầu dưới.
Tiêu Tĩnh Dư lại tiếp tục đi tra xét thì người đâu áp sát chia ra đứng hai bên, yêu bài sớm không biết lăn đến nơi nào. Nàng buồn bực bèn muốn đi xuống, chợt cổ tay lại bị một luồn sức mạnh níu lại, bên tai xẹt qua tiếng một nam tử trầm ổn, "Đàng hoàng ở lại, Thẩm cô nương sẽ không sao."
Bên này, Thẩm Họa bị người vây quanh, mọi người thấy điệu bộ này, Thẩm Công Tử gầy yếu như thế, chống lại mấy Ác Hán (người đàn ông hung ác), thật sự là thay hắn hít vào một ngụm khí lạnh, ngay sau đó trốn xa xa, chỉ sợ tai họa đến cá dưới ao, có vài kẻ dù bận vẫn ung dung xem kịch hay, có vài kẻ lại lắc đầu cảm thán, sợ là không chết cũng sẽ tàn phế.