Editor: trang bubble
Tìm một góc vườn mát mẻ, nha hoàn đang cầm chậu máu và khăn lông bước chân vội vã đi qua hành lang, mới vừa rẽ vào góc, đã bị mấy nha hoàn ngoại viện kéo từ phía sau, tiểu nha hoàn đang cầm chậu máu sững sờ, hỏi: "Vì sao các ngươi lại tới?"
"Phu nhân Thế tử kia đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói là sảy thai rồi hả?" Một đứa nha hoàn bát quái hỏi thăm.
Mặt tiểu nha hoàn bưng chậu máu đau thương buồn bã gật đầu, cằm bĩu trong tay gắng sức, còn dịch chuyển ra bên ngoài chút, "Còn không phải vậy, cả chậu máu đều là của phu nhân Thế tử."
"Nghe nói Thế tử vốn chưa từng viên phòng với phu nhân, đứa bé từ đâu tới?" Một nha hoàn khác nhướng mặt mày hoàn toàn là xem náo nhiệt hỏi thăm.
"Chẳng lẽ, đứa bé vốn không phải của Thế tử?"
"Phi phi, lời này không thể nói lung tung được."
"Vậy lại bảo nàng nói, nàng hầu hạ phu nhân ở Tầm Phương uyển, là người rõ ràng nhất." Có nha hoàn góp vào nói.
Nha hoàn bưng bồn liếc nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý tới góc này, lại không chịu được người qua lại thân thiết hỏi thăm, chỉ nhỏ giọng nói: "Khụ, chuyện này chỉ sợ là thật. Mới vừa rồi lúc ta đi vào bưng nước, lão phu nhân, phu nhân Hầu phủ, còn có Thế tử đều ở đấy, sắc mặt cực kỳ khó coi. Lúc ta đi ra ngoài đã nghe thấy lão phu nhân nổi giận bảo Linh Nhi tỷ tỷ đến Quốc Công Phủ kêu người đến đón phu nhân Thế tử đi đấy, nói Hầu phủ không có con dâu hư thân mất nết như vậy."
"Ôi, nói như vậy chuyện có thể là thật?"
"Đúng vậy, lúc này Thế tử chúng ta đội nón xanh thật sự là mang tỏa sáng, nếu không phải là chuyện hôm qua kia, sợ rằng cũng không có ai biết đấy!"
Bọn nha hoàn trẻ tuổi, thậm chí còn có mấy phần thùy mị, khó đảm bảo không ấp ủ tâm tư gì khác, lúc này ngươi một câu, ta một câu sau lưng sắp xếp thị phi của chủ tử, đáy lòng cũng bắt đầu tính toán ra.
Hôm qua, Thẩm Họa và Mộc Quỳ ngủ lại nhà kề của Tầm Phương uyển, sáng sớm nay xảy ra sự việc này, trong viện hệt như nổ tung ổ vậy. Thẩm Họa còn đang rửa mặt đã bị Hải ma ma bên cạnh lão phu nhân mời về Kỳ Lân cư. Thẩm Họa quen thuận theo, nghe tiếng động đằng trước chỉ hỏi một câu đã xảy ra chuyện rồi, giống như là biết bản thân nàng không nên thám thính nhiều, thu miệng lại, miễn Hải ma ma làm khó, càng cảm thấy cô nương biết rõ đạo lý.
Hai người chậm rãi thu dọn một phen, đi ngang qua hành lang, đứng ở chỗ không xa, lỗ tai Mộc Quỳ linh hoạt, nghe từng chữ từng câu lời các nàng nói vào trong tai.
"Gieo gió gặt bão." Mộc Quỳ mỉa mai tự nhủ.
Thẩm Họa nghe lời này, chợt cong khóe môi, nhìn về phía Mộc Quỳ nói: "Chuyện này đến đây chấm dứt, trở về hãy bảo ám vệ rút lui đi."
"Nhưng......"
Thẩm Họa biết Mộc Quỳ muốn nói gì, nàng trực tiếp cắt dứt lời của nàng ấy, "Chẳng lẽ là lời của ta cũng không muốn nghe."
Mộc Quỳ đoán không ra ý tưởng của biểu tiểu thư, đành phải thôi, dù thế nào đi nữa bọn họ chỉ cần an tâm chờ Thiếu Tướng quân trở lại là tốt rồi.
Mộc Quỳ nhìn không hiểu, thật ra thì tâm tư Thẩm Họa cũng rất đơn giản, có người lòng dạ khó lường, muốn làm chuyện ác, nàng cũng sẽ không mềm lòng bỏ qua. Chỉ là trong nháy mắt đó, nàng lại cảm thấy Hầu phủ này thật là cực kỳ nhàm chán. Xử lý xong chuyện Hoàng thị, nàng cũng không còn cần thiết ở lại Hầu phủ, chỉ chờ tháng tám, Tống Tử Quận tới cửa cầu hôn, có điều không biết nếu hắn biết được sắp sửa cầu hôn chính là Hầu phủ Tiêu thị, có còn dũng khí tới tìm nàng hay không?
Hầu phủ nhất định sẽ không dễ dàng thả nàng rời đi, Thẩm Họa cũng muốn xem một chút, ý định Tống Tử Quận cầu hôn mình rốt cuộc có mấy phần kiên trì?
Qua hai ba ngày, Hoàng thị quả nhiên lặng lẽ bị Quốc Công Phủ đón đi, lấy đi còn có một tờ hưu thư. Nhưng, tin tức Hoàng thị vụng trộm yêu đương y như trời thu ngọn cỏ bị lửa rừng đốt, không cần gió thổi cổ vũ, cũng đã truyền từ trên xuống dưới trong phủ đều biết được. Hơn nữa, nghe nói một thị vệ của Hầu phủ tên là Giang Đồ, hôm qua bởi vì ban đêm khát nước, đến cạnh giếng múc nước uống, không cẩn thận rơi xuống giếng chết.
Còn có phu nhân Hầu phủ Trần thị, gần đây hàng đêm ngủ không được ngon giấc, Hầu Gia lại bảo người ôm đệm trải giường đến thư phòng phân ngủ. Còn có người nói, lần đầu tiên Hầu Gia đánh phu nhân một bạt tai, từng việc một trong này, mỗi một việc, đều thành tin đồn bát quái thú vị lén lút nói chuyện say sưa ở Hầu phủ.
Lão phu nhân dĩ nhiên là sẽ không để cho chuyện như vậy truyền ra quá mức gay gắt, dặn dò Hải ma ma đi từng uyển một ân cần dạy bảo, gõ từng cái một, dần dần chuyện này mới yên tĩnh lại.
Mãi cho đến tháng tám, khí trời nóng bức càng hòa dịu mấy phần, cũng như là thư của Tiêu Dịch, lại là nửa tháng rồi cũng chưa từng đưa tới Kỳ Lân cư. Ngày hôm đó, Thẩm Họa mặc váy áo ngắn màu đỏ nhạt đang nằm ngủ ở giường buổi sáng. Hồng Ngọc dựa vào bên giường, trong tay cầm một cây quạt tròn mỹ nhân, thỉnh thoảng nhẹ nhàng lay động, xua đuổi ruồi muỗi. Tháng tám cũng không có lo âu bươm bướm tới quấy nhiễu người thanh tịnh.
Vẻ mặt Mộc Quỳ lại gấp gáp vội vã đi tới, Hồng Ngọc thấy nàng bước chân sinh ra gió, vội vàng làm dấu tay chớ có lên tiếng. Mộc Quỳ thấy biểu tiểu thư vẫn còn đang nghỉ ngơi, mới đưa bước thả nhẹ vài phần. Hồng Ngọc thấy Mộc Quỳ việc gấp như vậy, để quạt tròn xuống, hai người lặng lẽ cùng nhau rời đi.
Tới cửa, Hồng Ngọc cười hỏi: "Chuyện gì? Mộc Quỳ, nhìn muội gấp đến độ cả đầu mồ hôi."
Mộc Quỳ quen cười đùa rồi, có thể gấp thành như vậy, đó là thật sự sốt ruột, "Đại tiểu thư dẫn theo cô gia lại mặt rồi."
Hồng Ngọc không hiểu hỏi, "Đây là chuyện tốt, hai ngày trước cô nương còn nghĩ đến nói muốn gặp đại tiểu thư một chút đấy."
Bởi vì thân thể tân cô gia (chú rễ mới) không tốt, vốn là ba ngày nên dẫn cô gia lại mặt, liên tục kéo dài tới tháng tám mới tới đây, Thẩm Họa lại không cách nào xuất phủ, chỉ có thể đợi Tiêu Tĩnh Dư tới Hầu phủ tìm nàng.
Hôm nay tới rồi, có thể phải chờ cô nương tỉnh lại, nói cho nàng biết mới phải, cô nương nhất định sẽ vui mừng.
Mộc Quỳ lại sốt ruột trong lòng, suy nghĩ một chút chuyện này vẫn không thể nói với Hồng Ngọc, nếu nói rồi, sợ Hồng Ngọc lại lo lắng suông trở thành con kiến ở trên chảo nóng, thân thể mới vừa dưỡng tốt, chỉ hỏi lại, "Biểu tiểu thư ngủ đã bao lâu? Có phải nên kêu tiểu thư tỉnh hay không?"
"Không phải là muội cũng biết, bên An gia kia hơn nửa đêm có người tới, nói là An Lão thái thái bị bệnh nặng, sắp không xong, muốn đón Dục Ca Nhi đến An gia thăm lão thái thái một chút. Hơn nửa đêm, cô nương và tiểu công tử giúp đỡ cùng nhau thu dọn quần áo đồ vật của Dục Ca Nhi, giằng co hơn nửa đêm mới ngủ, nên hôm nay ngủ trưa sâu hơn so với bình thường chút."
"Vậy chờ biểu tiểu thư tỉnh, Hồng Ngọc tỷ tỷ tới gọi muội một tiếng."
Hai người đứng ở cửa ra vào, hạ giọng nói cực thấp, Thẩm Họa vẫn bị âm thanh nhẹ nhàng này quấy nhiễu đến, ấn đường nhàn nhạt nhảy mấy cái, mở một đôi mắt đen ra, ngồi dậy kêu một tiếng.
Hồng Ngọc và Mộc Quỳ song song đi vào, Thẩm Họa xoa xoa khóe mắt vốn mệt mỏi như cũ, dặn dò nói: "Hồng Ngọc, muội đi lấy chút nước tới đây, ta muốn lau mặt một chút."
Hồng Ngọc vừa đi, trong nháy mắt, đôi mắt Thẩm Họa liền sáng rõ mấy phần, "Có chuyện gì muội nói đi."
Thì ra là biểu tiểu thư nhìn ra, cố ý sai Hồng Ngọc đi.
Mộc Quỳ mím mím môi, dứt khoát nói: "Biểu tiểu thư, làm sao mới tốt, hôm nay có người đến Hầu phủ cầu hôn ngài?"
"Có biết là ai không?" Thẩm Họa nghiêng thân thể vội vàng hỏi thăm.
Gương mặt Mộc Quỳ thay Tướng quân mình ghét bỏ, "Là Trạng Nguyên Lang năm nay, Tống Tử Quận. Biểu tiểu thư, trang ## bubble người này tốt như vậy đang yên đang lành tới Hầu phủ cầu hôn ngài, thật là không biết tự lượng sức mình. Thật may là bị lão phu nhân và phu nhân Hầu phủ đuổi đi rồi."
Thẩm Họa khẽ cau đuôi lông mày lại, gấp rút lên tiếng hỏi: "Bị đuổi đi rồi?"
"Đúng vậy, nói ngày mai sẽ lại tới thăm hỏi, còn không biết xấu hổ mà nói muốn gặp ngài một lần đấy, biểu tiểu thư chúng ta đâu phải là hắn nói thấy là thấy được."
Thẩm Họa cũng không cắt đứt Mộc Quỳ liến thoắng không ngừng nói, trong lòng thì không hề kinh ngạc. Tống Tử Quận thật sự tới cầu hôn rồi, lúc đầu nàng nói mơ hồ như vậy, để lại địa chỉ cho hắn, Thẩm Họa tin tưởng theo tác phong của Tống Tử Quận, chắc chắn sớm hỏi thăm làm chuẩn bị. Chỉ cần thoáng thăm dò, hắn sẽ có thể biết đó là nhất phẩm hầu Kinh Thành, Hầu phủ Tiêu thị. Dưới nghi vấn chồng chất như thế, nếu là người bình thường, tất nhiên sẽ không theo ngày nàng nói tới cầu hôn, cũng chỉ có con ngỗng ngốc Tống Tử Quận này dám làm.
Nếu Mộc Quỳ khinh thường Tống Tử Quận, vậy mới vừa rồi vội vội vàng vàng lại vì cái gì, không đợi Thẩm Họa hỏi nàng, Mộc Quỳ tiếp tục nói cho Thẩm Họa, "Phu nhân Hầu phủ thật sự là càng...... Quá đáng, hôm nay đại tiểu thư dẫn cô gia lại mặt, phu nhân Hầu phủ lại bảo đại tiểu thư đảm đương thuyết khách?"
"Hả? Muốn nói gì?"
"Lại không biết xấu hổ bảo biểu tiểu thư ngài làm thiếp thất cho Thế tử!" Người như tiên nữ vậy chỉ có thể là của Thiếu Tướng quân bọn họ, ai cũng đừng hòng nghĩ vậy, đều là □□ ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
"Họa Nhi muội muội, nếu ta tới làm thuyết khách, còn hoan nghênh ta?" Mộc Quỳ vừa mới nói xong, Thẩm Họa đã nghe được tiếng Tiêu Tĩnh Dư Thanh trong veo, tràn đầy bình thản.
"Tỷ tỷ đã tới, đương nhiên là hoan nghênh. Mộc Quỳ, muội nhanh đi pha trà." Ánh mắt Thẩm Họa sáng lên, vội vàng đứng dậy, "Tỷ tỷ tạm đi bên ngoài chờ một lát, muội mặc xong ra ngoài dạo với tỷ tỷ một chút."
"Không có gì đáng ngại, phu quân vẫn còn ngồi ở phòng khách, thân thể hắn không tốt, ta với muội muội nói đơn giản đôi câu rồi đưa hắn trở về phòng nghỉ ngơi trước, ta còn muốn ở lại trong nhà hai ba ngày, sau này có nhiều thời gian."
Thẩm Họa gật đầu một cái, "Dư tỷ tỷ sống ở Bùi gia tốt không? Muội nghe người ta nói Bùi phu nhân cũng không phải người dễ chung sống."
"Muội muội yên tâm, ta tất cả đều tốt."
Thẩm Họa nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tiêu Tĩnh Dư, chỉ sợ là nàng gượng cười, cuối cùng lại phát hiện là mình nghĩ hơi nhiều rồi. Nhìn người trước mắt vẫn là bộ dáng không son phấn kẻ lông mày, chẳng qua là vấn tóc lên, mặc trang phục phụ nhân, nhưng chỉ là ăn mặc phụ nhân như vậy vẫn không che giấu được ý vị tự nhiên tùy ý trên người nàng.
"Vậy muội muội đã yên tâm."
Tiêu Tĩnh Dư cũng nhìn đôi mắt thần thái sáng láng của Thẩm Họa, cười nhạt một tiếng. Đây là tin tưởng của hai người với nhau, nàng tiếp đề tài mới vừa rồi của Mộc Quỳ, "Tuy ta không phải là đến làm thuyết khách, cũng là tới thay mẫu thân ta nhận lỗi với muội. Mẫu thân ta trừ lúc làm cô nương ở Trần gia không quá thuận ý, kể từ gả cho phụ thân, là được phụ thân cực kỳ thương yêu, lại để cho bà sinh ra chút tâm tư hành động tùy ý."
"Quả thật bà có ý để cho muội đính hôn làm thiếp thất của nhị ca, nhưng trước tiên ta đã không đồng ý. Muội muội tốt của ta đáng giá người càng tốt hơn, ta đã quẳng xuống lời hung ác cho mẫu thân, đã cắt đứt ý nghĩ của bà, dù muội muốn xuất phủ, hay là cho đại ca một cơ hội, ta đều sẽ tôn trọng lựa chọn của muội muội."
"Dư tỷ tỷ......" Trong một tiếng này, Thẩm Họa không khỏi cảm động, mang theo mấy phần nghẹn ngào.
Hai người lại nói vài câu tri kỷ nữa, Tiêu Tĩnh Dư bèn nói: "Hôm nay cũng không trò chuyện với muội muội nhiều rồi, ta về trước."
Thẩm Họa cũng đã mặc xong, "Muội tiễn tỷ."
"Ừ."
Thẩm Họa và Tiêu Tĩnh Dư đi tới phòng khách, trong phòng khách một nam tử đang chơi đùa ly ngọc trong tay, mặc toàn thân ngọc bào, tóc đen bó cao, nhưng vẫn chưa vãn thành búi tóc, cũng là dáng người cao lớn, duy chỉ có hơi gầy yếu, nam tử giống như trích tiên quân nhã thế, chính là Bùi Diễm.
Vừa thấy được thê tử của mình ra ngoài, hắn lập tức cười tiến lên kéo tay của nàng, bộ dáng cưng chìu bảo vệ thê, "Mệt mỏi thôi, phu nhân nghỉ một lát."
Nói xong giúp Tiêu Tĩnh Dư sửa sang lại áo, Thẩm Họa ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy kinh ngạc cảm tình của hai người.
Tiêu Tĩnh Dư cười cười, "Muội muội dừng bước."
Hai người ra khỏi Kỳ Lân cư, Tiêu Tĩnh Dư nghiêng nghiêng nhìn Bùi Diễm một cái, vội vàng rút thân thể lại, miễn cưỡng nói: "Đã nói rồi, muội muội này của ta mắt tinh, không cần diễn ở trước mặt nàng."
Bùi Diễm che miệng ho khan hai tiếng, "Đồng ý làm phu quân của ngươi một năm, chung quy phải đối tốt với ngươi chút mới đúng."
Tiêu Tĩnh Dư tuyệt đối không tin, vội vàng thúc giục hắn, "Đừng lắm mồm." Hai người bắt nguồn là tranh giành một bức họa, sau lại không đánh nhau thì không quen biết, thành bạn thân ngưu tầm ngưu mã tầm mã, phút cuối cùng còn bị nàng kéo lên thuyền giặc.
Khóe miệng Bùi Diễm khẽ nhếch, cũng không phản bác nàng, chỉ là chợt nhớ lại một chuyện, liếc nhìn khuôn mặt Tiêu Tĩnh Dư khuất bóng không thấy rõ vẻ mặt, "Ghét bỏ ta như vậy, may nhờ ta còn muốn nói cho ngươi biết tin tức gần đây Tiểu Cữu Cữu ầm ĩ Hòa Ly." Trong âm cuối nhẹ nhàng kia ngoại trừ ẩn chứa hài hước còn có một chút cái khác, chỉ rất là nhanh sẽ làm cho hắn thu lại tất cả, cũng càng không có ai phát hiện.
Mà Tiêu Tĩnh Dư nghe được tin tức này lại là hoàn toàn trố mắt dừng lại, lẩm bẩm nói: "Hòa Ly......"
Tìm một góc vườn mát mẻ, nha hoàn đang cầm chậu máu và khăn lông bước chân vội vã đi qua hành lang, mới vừa rẽ vào góc, đã bị mấy nha hoàn ngoại viện kéo từ phía sau, tiểu nha hoàn đang cầm chậu máu sững sờ, hỏi: "Vì sao các ngươi lại tới?"
"Phu nhân Thế tử kia đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói là sảy thai rồi hả?" Một đứa nha hoàn bát quái hỏi thăm.
Mặt tiểu nha hoàn bưng chậu máu đau thương buồn bã gật đầu, cằm bĩu trong tay gắng sức, còn dịch chuyển ra bên ngoài chút, "Còn không phải vậy, cả chậu máu đều là của phu nhân Thế tử."
"Nghe nói Thế tử vốn chưa từng viên phòng với phu nhân, đứa bé từ đâu tới?" Một nha hoàn khác nhướng mặt mày hoàn toàn là xem náo nhiệt hỏi thăm.
"Chẳng lẽ, đứa bé vốn không phải của Thế tử?"
"Phi phi, lời này không thể nói lung tung được."
"Vậy lại bảo nàng nói, nàng hầu hạ phu nhân ở Tầm Phương uyển, là người rõ ràng nhất." Có nha hoàn góp vào nói.
Nha hoàn bưng bồn liếc nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý tới góc này, lại không chịu được người qua lại thân thiết hỏi thăm, chỉ nhỏ giọng nói: "Khụ, chuyện này chỉ sợ là thật. Mới vừa rồi lúc ta đi vào bưng nước, lão phu nhân, phu nhân Hầu phủ, còn có Thế tử đều ở đấy, sắc mặt cực kỳ khó coi. Lúc ta đi ra ngoài đã nghe thấy lão phu nhân nổi giận bảo Linh Nhi tỷ tỷ đến Quốc Công Phủ kêu người đến đón phu nhân Thế tử đi đấy, nói Hầu phủ không có con dâu hư thân mất nết như vậy."
"Ôi, nói như vậy chuyện có thể là thật?"
"Đúng vậy, lúc này Thế tử chúng ta đội nón xanh thật sự là mang tỏa sáng, nếu không phải là chuyện hôm qua kia, sợ rằng cũng không có ai biết đấy!"
Bọn nha hoàn trẻ tuổi, thậm chí còn có mấy phần thùy mị, khó đảm bảo không ấp ủ tâm tư gì khác, lúc này ngươi một câu, ta một câu sau lưng sắp xếp thị phi của chủ tử, đáy lòng cũng bắt đầu tính toán ra.
Hôm qua, Thẩm Họa và Mộc Quỳ ngủ lại nhà kề của Tầm Phương uyển, sáng sớm nay xảy ra sự việc này, trong viện hệt như nổ tung ổ vậy. Thẩm Họa còn đang rửa mặt đã bị Hải ma ma bên cạnh lão phu nhân mời về Kỳ Lân cư. Thẩm Họa quen thuận theo, nghe tiếng động đằng trước chỉ hỏi một câu đã xảy ra chuyện rồi, giống như là biết bản thân nàng không nên thám thính nhiều, thu miệng lại, miễn Hải ma ma làm khó, càng cảm thấy cô nương biết rõ đạo lý.
Hai người chậm rãi thu dọn một phen, đi ngang qua hành lang, đứng ở chỗ không xa, lỗ tai Mộc Quỳ linh hoạt, nghe từng chữ từng câu lời các nàng nói vào trong tai.
"Gieo gió gặt bão." Mộc Quỳ mỉa mai tự nhủ.
Thẩm Họa nghe lời này, chợt cong khóe môi, nhìn về phía Mộc Quỳ nói: "Chuyện này đến đây chấm dứt, trở về hãy bảo ám vệ rút lui đi."
"Nhưng......"
Thẩm Họa biết Mộc Quỳ muốn nói gì, nàng trực tiếp cắt dứt lời của nàng ấy, "Chẳng lẽ là lời của ta cũng không muốn nghe."
Mộc Quỳ đoán không ra ý tưởng của biểu tiểu thư, đành phải thôi, dù thế nào đi nữa bọn họ chỉ cần an tâm chờ Thiếu Tướng quân trở lại là tốt rồi.
Mộc Quỳ nhìn không hiểu, thật ra thì tâm tư Thẩm Họa cũng rất đơn giản, có người lòng dạ khó lường, muốn làm chuyện ác, nàng cũng sẽ không mềm lòng bỏ qua. Chỉ là trong nháy mắt đó, nàng lại cảm thấy Hầu phủ này thật là cực kỳ nhàm chán. Xử lý xong chuyện Hoàng thị, nàng cũng không còn cần thiết ở lại Hầu phủ, chỉ chờ tháng tám, Tống Tử Quận tới cửa cầu hôn, có điều không biết nếu hắn biết được sắp sửa cầu hôn chính là Hầu phủ Tiêu thị, có còn dũng khí tới tìm nàng hay không?
Hầu phủ nhất định sẽ không dễ dàng thả nàng rời đi, Thẩm Họa cũng muốn xem một chút, ý định Tống Tử Quận cầu hôn mình rốt cuộc có mấy phần kiên trì?
Qua hai ba ngày, Hoàng thị quả nhiên lặng lẽ bị Quốc Công Phủ đón đi, lấy đi còn có một tờ hưu thư. Nhưng, tin tức Hoàng thị vụng trộm yêu đương y như trời thu ngọn cỏ bị lửa rừng đốt, không cần gió thổi cổ vũ, cũng đã truyền từ trên xuống dưới trong phủ đều biết được. Hơn nữa, nghe nói một thị vệ của Hầu phủ tên là Giang Đồ, hôm qua bởi vì ban đêm khát nước, đến cạnh giếng múc nước uống, không cẩn thận rơi xuống giếng chết.
Còn có phu nhân Hầu phủ Trần thị, gần đây hàng đêm ngủ không được ngon giấc, Hầu Gia lại bảo người ôm đệm trải giường đến thư phòng phân ngủ. Còn có người nói, lần đầu tiên Hầu Gia đánh phu nhân một bạt tai, từng việc một trong này, mỗi một việc, đều thành tin đồn bát quái thú vị lén lút nói chuyện say sưa ở Hầu phủ.
Lão phu nhân dĩ nhiên là sẽ không để cho chuyện như vậy truyền ra quá mức gay gắt, dặn dò Hải ma ma đi từng uyển một ân cần dạy bảo, gõ từng cái một, dần dần chuyện này mới yên tĩnh lại.
Mãi cho đến tháng tám, khí trời nóng bức càng hòa dịu mấy phần, cũng như là thư của Tiêu Dịch, lại là nửa tháng rồi cũng chưa từng đưa tới Kỳ Lân cư. Ngày hôm đó, Thẩm Họa mặc váy áo ngắn màu đỏ nhạt đang nằm ngủ ở giường buổi sáng. Hồng Ngọc dựa vào bên giường, trong tay cầm một cây quạt tròn mỹ nhân, thỉnh thoảng nhẹ nhàng lay động, xua đuổi ruồi muỗi. Tháng tám cũng không có lo âu bươm bướm tới quấy nhiễu người thanh tịnh.
Vẻ mặt Mộc Quỳ lại gấp gáp vội vã đi tới, Hồng Ngọc thấy nàng bước chân sinh ra gió, vội vàng làm dấu tay chớ có lên tiếng. Mộc Quỳ thấy biểu tiểu thư vẫn còn đang nghỉ ngơi, mới đưa bước thả nhẹ vài phần. Hồng Ngọc thấy Mộc Quỳ việc gấp như vậy, để quạt tròn xuống, hai người lặng lẽ cùng nhau rời đi.
Tới cửa, Hồng Ngọc cười hỏi: "Chuyện gì? Mộc Quỳ, nhìn muội gấp đến độ cả đầu mồ hôi."
Mộc Quỳ quen cười đùa rồi, có thể gấp thành như vậy, đó là thật sự sốt ruột, "Đại tiểu thư dẫn theo cô gia lại mặt rồi."
Hồng Ngọc không hiểu hỏi, "Đây là chuyện tốt, hai ngày trước cô nương còn nghĩ đến nói muốn gặp đại tiểu thư một chút đấy."
Bởi vì thân thể tân cô gia (chú rễ mới) không tốt, vốn là ba ngày nên dẫn cô gia lại mặt, liên tục kéo dài tới tháng tám mới tới đây, Thẩm Họa lại không cách nào xuất phủ, chỉ có thể đợi Tiêu Tĩnh Dư tới Hầu phủ tìm nàng.
Hôm nay tới rồi, có thể phải chờ cô nương tỉnh lại, nói cho nàng biết mới phải, cô nương nhất định sẽ vui mừng.
Mộc Quỳ lại sốt ruột trong lòng, suy nghĩ một chút chuyện này vẫn không thể nói với Hồng Ngọc, nếu nói rồi, sợ Hồng Ngọc lại lo lắng suông trở thành con kiến ở trên chảo nóng, thân thể mới vừa dưỡng tốt, chỉ hỏi lại, "Biểu tiểu thư ngủ đã bao lâu? Có phải nên kêu tiểu thư tỉnh hay không?"
"Không phải là muội cũng biết, bên An gia kia hơn nửa đêm có người tới, nói là An Lão thái thái bị bệnh nặng, sắp không xong, muốn đón Dục Ca Nhi đến An gia thăm lão thái thái một chút. Hơn nửa đêm, cô nương và tiểu công tử giúp đỡ cùng nhau thu dọn quần áo đồ vật của Dục Ca Nhi, giằng co hơn nửa đêm mới ngủ, nên hôm nay ngủ trưa sâu hơn so với bình thường chút."
"Vậy chờ biểu tiểu thư tỉnh, Hồng Ngọc tỷ tỷ tới gọi muội một tiếng."
Hai người đứng ở cửa ra vào, hạ giọng nói cực thấp, Thẩm Họa vẫn bị âm thanh nhẹ nhàng này quấy nhiễu đến, ấn đường nhàn nhạt nhảy mấy cái, mở một đôi mắt đen ra, ngồi dậy kêu một tiếng.
Hồng Ngọc và Mộc Quỳ song song đi vào, Thẩm Họa xoa xoa khóe mắt vốn mệt mỏi như cũ, dặn dò nói: "Hồng Ngọc, muội đi lấy chút nước tới đây, ta muốn lau mặt một chút."
Hồng Ngọc vừa đi, trong nháy mắt, đôi mắt Thẩm Họa liền sáng rõ mấy phần, "Có chuyện gì muội nói đi."
Thì ra là biểu tiểu thư nhìn ra, cố ý sai Hồng Ngọc đi.
Mộc Quỳ mím mím môi, dứt khoát nói: "Biểu tiểu thư, làm sao mới tốt, hôm nay có người đến Hầu phủ cầu hôn ngài?"
"Có biết là ai không?" Thẩm Họa nghiêng thân thể vội vàng hỏi thăm.
Gương mặt Mộc Quỳ thay Tướng quân mình ghét bỏ, "Là Trạng Nguyên Lang năm nay, Tống Tử Quận. Biểu tiểu thư, trang ## bubble người này tốt như vậy đang yên đang lành tới Hầu phủ cầu hôn ngài, thật là không biết tự lượng sức mình. Thật may là bị lão phu nhân và phu nhân Hầu phủ đuổi đi rồi."
Thẩm Họa khẽ cau đuôi lông mày lại, gấp rút lên tiếng hỏi: "Bị đuổi đi rồi?"
"Đúng vậy, nói ngày mai sẽ lại tới thăm hỏi, còn không biết xấu hổ mà nói muốn gặp ngài một lần đấy, biểu tiểu thư chúng ta đâu phải là hắn nói thấy là thấy được."
Thẩm Họa cũng không cắt đứt Mộc Quỳ liến thoắng không ngừng nói, trong lòng thì không hề kinh ngạc. Tống Tử Quận thật sự tới cầu hôn rồi, lúc đầu nàng nói mơ hồ như vậy, để lại địa chỉ cho hắn, Thẩm Họa tin tưởng theo tác phong của Tống Tử Quận, chắc chắn sớm hỏi thăm làm chuẩn bị. Chỉ cần thoáng thăm dò, hắn sẽ có thể biết đó là nhất phẩm hầu Kinh Thành, Hầu phủ Tiêu thị. Dưới nghi vấn chồng chất như thế, nếu là người bình thường, tất nhiên sẽ không theo ngày nàng nói tới cầu hôn, cũng chỉ có con ngỗng ngốc Tống Tử Quận này dám làm.
Nếu Mộc Quỳ khinh thường Tống Tử Quận, vậy mới vừa rồi vội vội vàng vàng lại vì cái gì, không đợi Thẩm Họa hỏi nàng, Mộc Quỳ tiếp tục nói cho Thẩm Họa, "Phu nhân Hầu phủ thật sự là càng...... Quá đáng, hôm nay đại tiểu thư dẫn cô gia lại mặt, phu nhân Hầu phủ lại bảo đại tiểu thư đảm đương thuyết khách?"
"Hả? Muốn nói gì?"
"Lại không biết xấu hổ bảo biểu tiểu thư ngài làm thiếp thất cho Thế tử!" Người như tiên nữ vậy chỉ có thể là của Thiếu Tướng quân bọn họ, ai cũng đừng hòng nghĩ vậy, đều là □□ ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
"Họa Nhi muội muội, nếu ta tới làm thuyết khách, còn hoan nghênh ta?" Mộc Quỳ vừa mới nói xong, Thẩm Họa đã nghe được tiếng Tiêu Tĩnh Dư Thanh trong veo, tràn đầy bình thản.
"Tỷ tỷ đã tới, đương nhiên là hoan nghênh. Mộc Quỳ, muội nhanh đi pha trà." Ánh mắt Thẩm Họa sáng lên, vội vàng đứng dậy, "Tỷ tỷ tạm đi bên ngoài chờ một lát, muội mặc xong ra ngoài dạo với tỷ tỷ một chút."
"Không có gì đáng ngại, phu quân vẫn còn ngồi ở phòng khách, thân thể hắn không tốt, ta với muội muội nói đơn giản đôi câu rồi đưa hắn trở về phòng nghỉ ngơi trước, ta còn muốn ở lại trong nhà hai ba ngày, sau này có nhiều thời gian."
Thẩm Họa gật đầu một cái, "Dư tỷ tỷ sống ở Bùi gia tốt không? Muội nghe người ta nói Bùi phu nhân cũng không phải người dễ chung sống."
"Muội muội yên tâm, ta tất cả đều tốt."
Thẩm Họa nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tiêu Tĩnh Dư, chỉ sợ là nàng gượng cười, cuối cùng lại phát hiện là mình nghĩ hơi nhiều rồi. Nhìn người trước mắt vẫn là bộ dáng không son phấn kẻ lông mày, chẳng qua là vấn tóc lên, mặc trang phục phụ nhân, nhưng chỉ là ăn mặc phụ nhân như vậy vẫn không che giấu được ý vị tự nhiên tùy ý trên người nàng.
"Vậy muội muội đã yên tâm."
Tiêu Tĩnh Dư cũng nhìn đôi mắt thần thái sáng láng của Thẩm Họa, cười nhạt một tiếng. Đây là tin tưởng của hai người với nhau, nàng tiếp đề tài mới vừa rồi của Mộc Quỳ, "Tuy ta không phải là đến làm thuyết khách, cũng là tới thay mẫu thân ta nhận lỗi với muội. Mẫu thân ta trừ lúc làm cô nương ở Trần gia không quá thuận ý, kể từ gả cho phụ thân, là được phụ thân cực kỳ thương yêu, lại để cho bà sinh ra chút tâm tư hành động tùy ý."
"Quả thật bà có ý để cho muội đính hôn làm thiếp thất của nhị ca, nhưng trước tiên ta đã không đồng ý. Muội muội tốt của ta đáng giá người càng tốt hơn, ta đã quẳng xuống lời hung ác cho mẫu thân, đã cắt đứt ý nghĩ của bà, dù muội muốn xuất phủ, hay là cho đại ca một cơ hội, ta đều sẽ tôn trọng lựa chọn của muội muội."
"Dư tỷ tỷ......" Trong một tiếng này, Thẩm Họa không khỏi cảm động, mang theo mấy phần nghẹn ngào.
Hai người lại nói vài câu tri kỷ nữa, Tiêu Tĩnh Dư bèn nói: "Hôm nay cũng không trò chuyện với muội muội nhiều rồi, ta về trước."
Thẩm Họa cũng đã mặc xong, "Muội tiễn tỷ."
"Ừ."
Thẩm Họa và Tiêu Tĩnh Dư đi tới phòng khách, trong phòng khách một nam tử đang chơi đùa ly ngọc trong tay, mặc toàn thân ngọc bào, tóc đen bó cao, nhưng vẫn chưa vãn thành búi tóc, cũng là dáng người cao lớn, duy chỉ có hơi gầy yếu, nam tử giống như trích tiên quân nhã thế, chính là Bùi Diễm.
Vừa thấy được thê tử của mình ra ngoài, hắn lập tức cười tiến lên kéo tay của nàng, bộ dáng cưng chìu bảo vệ thê, "Mệt mỏi thôi, phu nhân nghỉ một lát."
Nói xong giúp Tiêu Tĩnh Dư sửa sang lại áo, Thẩm Họa ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy kinh ngạc cảm tình của hai người.
Tiêu Tĩnh Dư cười cười, "Muội muội dừng bước."
Hai người ra khỏi Kỳ Lân cư, Tiêu Tĩnh Dư nghiêng nghiêng nhìn Bùi Diễm một cái, vội vàng rút thân thể lại, miễn cưỡng nói: "Đã nói rồi, muội muội này của ta mắt tinh, không cần diễn ở trước mặt nàng."
Bùi Diễm che miệng ho khan hai tiếng, "Đồng ý làm phu quân của ngươi một năm, chung quy phải đối tốt với ngươi chút mới đúng."
Tiêu Tĩnh Dư tuyệt đối không tin, vội vàng thúc giục hắn, "Đừng lắm mồm." Hai người bắt nguồn là tranh giành một bức họa, sau lại không đánh nhau thì không quen biết, thành bạn thân ngưu tầm ngưu mã tầm mã, phút cuối cùng còn bị nàng kéo lên thuyền giặc.
Khóe miệng Bùi Diễm khẽ nhếch, cũng không phản bác nàng, chỉ là chợt nhớ lại một chuyện, liếc nhìn khuôn mặt Tiêu Tĩnh Dư khuất bóng không thấy rõ vẻ mặt, "Ghét bỏ ta như vậy, may nhờ ta còn muốn nói cho ngươi biết tin tức gần đây Tiểu Cữu Cữu ầm ĩ Hòa Ly." Trong âm cuối nhẹ nhàng kia ngoại trừ ẩn chứa hài hước còn có một chút cái khác, chỉ rất là nhanh sẽ làm cho hắn thu lại tất cả, cũng càng không có ai phát hiện.
Mà Tiêu Tĩnh Dư nghe được tin tức này lại là hoàn toàn trố mắt dừng lại, lẩm bẩm nói: "Hòa Ly......"