Editor: trang bubble ^^
Lão thái thái Bùi gia là một người có chủ ý, ngồi nghiêm chỉnh ở trên chủ vị, nhìn không ra vui giận, vừa thấy thân gia tới vội vàng kêu người lại chuyển hai cái ghế cho lão thái thái và Trần thị ngồi.
Tiêu lão phu nhân đau lòng cháu gái, gọi nàng đến bên cạnh, hôm qua Tiêu Tĩnh Dư nhận được thư của Thẩm Họa, Hầu phủ đương nhiên cũng nhận được thư của Tiêu tướng quân, bên trong nói tường tận tỉ mỉ quá trình Thẩm Họa và Tiêu Tĩnh Dư, còn có Dục Ca Nhi là bị bắt cóc như thế nào. Dĩ nhiên không cần nói rõ trong thư, bà cũng đã nghe Tĩnh Dư nói rất nhiều, trái tim vẫn treo lên vì chắt trai rốt cuộc để xuống, niệm a di đà Phật hồi lâu về phía bàn thờ Phật.
Nhưng sáng sớm hôm nay, đã nghe Hầu phủ có ma ma mời Trần thị vào Bùi phủ, lòng lão thái thái kinh hãi, dự cảm là có chuyện xảy ra, cảm giác con dâu này đi cũng không trấn giữ được cục diện, cũng dứt khoát cùng nhau xem một chút. Thật không ngờ còn chưa vào phòng, bà đã nghe Ngụy phu nhân khóc lóc kể lể còn có bọn tôi tớ chỉ chỉ chõ chõ bàn luận bên trong.
Khuôn mặt Tiêu lão phu nhân vô cùng nghiêm túc, cực kỳ tức giận, đánh chết bà cũng không tin Tĩnh Dư sẽ làm chuyện như vậy, cũng may vừa tiến đến thì thấy đứa nhỏ Bùi Diễm kia không có mảy may không vui. Tuy chưa từng chen vào nói, nhưng vẻ bình thản trên mặt kia rõ ràng là che chở Tĩnh Dư. Vậy thì tốt rồi, cháu gái không chọn lầm người.
Lúc cảm thấy vui mừng, lão phu nhân ngồi vào chỗ nói với lão thái thái Bùi gia: "Chuyện này, ta mới vừa nghe được lời nói linh tinh nhảm nhí ở bên ngoài. Đúng là tủi thân cho cháu gái bảo bối của ta, cuối cùng có một nhận định. Hôm nay bà mời chúng ta tới, chúng ta trước hết nghe xem, ai phải ai trái, vả lại đều lấy ra lý lẽ chứng cứ. Nói nhỏ là mâu thuẫn hai nhà của chúng ta, nói lớn chính là danh dự nuôi dạy của Hầu phủ ta, không thể qua loa, ta bèn ở đây nghe lão phu nhân chủ trì công đạo."
Bà vừa vuốt mu bàn tay cháu gái, vừa nhìn người ngồi trên chủ tọa, mà bên cạnh Trần thị dĩ nhiên cũng cực kỳ tức giận, thu lại lửa giận ngùn ngụt trực tiếp nhìn chằm chằm Ngụy phu nhân. Còn có phu nhân Thái Phó bỏ đá xuống giếng kia, hiện tại hai người trên một cái thuyền, cũng không có sắc mặt tốt đáp lễ.
Bùi lão phu nhân cũng là vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười lên tiếng, "Dĩ nhiên là phải hỏi rõ ràng."
Mặc dù bà không thích cả nhà Hầu phủ này, nhưng dù sao đã thành thân gia, lúc đầu bà đã không đồng ý vụ hôn nhân này, lão thái thái và nàng dâu của mình suy nghĩ khác biệt. Phu nhân Thái Phó không thích Tiêu Tĩnh Dư là bởi vì cảm thấy tuổi hơi lớn, lại có thanh danh khác người ở bên ngoài. Nhưng Bùi lão phu nhân cũng như Thái Phó nghĩ tới vấn đề phe phái của Bùi gia, bây giờ là bọn họ thân tín của thái tử, tự nhiên hi vọng kết thân là một mạch. Mà Hầu phủ luôn là thái độ trung lập đối với chuyện triều đình, vậy thì khiến thái tử có chút không thích rồi.
Nhưng hai đứa bé cuối cùng đã thành thân, đáy lòng Bùi lão phu nhân không muốn hai đứa bé tách ra. Nhưng nếu chuyện hôm nay là thật, bà cũng sẽ không nhân nhượng cháu dâu như vậy, nên dẫn đi thì dẫn đi, phủ Thái Phó của bọn họ cũng không sợ đắc tội một cái Hầu phủ.
Ngụy phu nhân thấy có người tới làm chỗ dựa cho Tiêu Tĩnh Dư, càng cảm thấy đáng ghét, cất cao giọng mấy phần, "Lời mới vừa rồi kia của Tiêu lão phu nhân là ý gì, chẳng lẽ ta còn tới mưu hại hai người bọn họ? Nếu trong tay ta không có chứng cớ, có thể tới Bùi phủ cầu công bằng như thế. Dù sao nơi này cũng là phủ trạch của tỷ tỷ phu quân ta, ta có thể gạt thể diện nói như vậy, dĩ nhiên là bị bọn họ ép."
Trần thị lập tức phản bác, "Nói hưu nói vượn, ngươi là thân phận gì, cũng dám tới trước mặt chúng ta giương oai."
Tiêu lão phu nhân lập tức trừng một cái qua, thật sự là một kẻ không bớt lo, sao để cho người ta đốt một chút là nổ. Bà đã nói Tĩnh Dư là nàng dâu gả tới, coi như là người của Bùi gia, sẽ để cho Bùi gia tới nói ra một chút. Nếu Tĩnh Dư không sao, họ cũng thuận tiện giữ lại mặt mũi rời đi, về sau Tĩnh Dư còn phải ở Phó phủ đấy, bị nàng căng cuống họng kêu la như vậy, bày tỏ có vẻ Hầu phủ nuôi dạy không thỏa đáng.
Trần thị mơ hồ cảm thấy mẫu thân trách cứ, lúc này mới ngừng miệng, chân mày lá liễu vẫn dựng đứng như cũ.
Ngụy phu nhân tiếp tục nói: "Ngươi nói là không qua lại phải không?" Ánh mắt nàng nhìn trừng trừng vào Tiêu Tĩnh Dư chất vấn, lời nói lạnh lẽo run rẩy, giống như thật sự là chịu đả kích khổng lồ. Có điều điểm này quả thật là nàng cũng không phải giả bộ, tờ hưu thư kia đủ để hủy diệt tất cả lý trí của nàng, cho dù chết cũng phải kéo người làm đệm lưng, khiến hồ ly tinh quyến rũ người này bị người phỉ nhổ.
Tiêu Tĩnh Dư cũng không tránh né, đón ánh mắt oán hận của Ngụy phu nhân, chỉ lạnh lùng quét qua nàng một cái, cũng lười phải tranh luận với nàng ta. Mà từ đầu đến cuối, Bùi Diễm nắm tay của nàng chưa từng buông ra, hắn nhíu nhíu mày, một ánh mắt bén nhọn lướt qua trên mặt Ngụy phu nhân. Nhưng Bùi Diễm chính là không nói câu nào, hắn muốn xem nàng ta tìm đường chết ở chỗ này như thế nào, tổ mẫu này của hắn cũng không phải là người dễ trêu dễ gạt gẫm.
"Ngụy phu nhân luôn miệng nói cháu dâu của ta đây cấu kết với Ngụy gia chủ, mà có chứng cớ gì?"
Khóe miệng Ngụy phu nhân dường như treo lên một nụ cười quỷ dị, "Dĩ nhiên là mang đến, nhân chứng vật chứng đều có."
Trần thị thấy giọng điệu Ngụy phu nhân chắc chắn như vậy, ngay cả vật chứng nhân chứng đều mang đến, trong nội tâm run lên, vừa định nhúc nhích đôi môi, thì bị Bùi Diễm đứng ở bên cạnh nhẹ giọng ngăn cản, "Mẫu thân tạm chờ một lát, dù như thế nào, ta đều tin tưởng Tĩnh Dư." Bờ môi của hắn nâng lên một nụ cười nhạt nhẽo, cũng là rét lạnh.
Bởi vì khoảng cách gần, Tiêu lão phu nhân và Tĩnh Dư đều nghe được, lão phu nhân càng thêm hài lòng vị cô gia này rồi, mà Tiêu Tĩnh Dư lại luôn cảm thấy hình như Bùi Diễm có đại chiêu gì muốn phóng ra vậy, không khỏi cũng bắt đầu có chút mong đợi.
"Mang lên để Lão Bà Tử nhìn một chút."
Trên mặt Ngụy phu nhân hoàn toàn lạnh lẽo, đặc biệt là lúc nâng khẽ mí mắt nhìn về phía Tiêu Tĩnh Dư, nàng sai người mang mấy thứ trước, cho Bùi lão phu nhân nhìn, giở ra ở trước mặt mọi người là một chiếc hoa đăng dạng hoa sen, bên cạnh đặt một tờ giấy và một cây trâm.
Trên tờ giấy viết là, nguyện vọng của ta chính là hi vọng nguyện vọng của Ngụy huynh cũng có thể thực hiện, nếu tờ giấy "Ngụy huynh" còn có chút gượng ép, cũng không trực tiếp chỉ ra là tên Ngụy Tiện Uyên, mà tên Tiêu Tĩnh Dư ký hiệu trên cây trâm thì không thể tranh cãi rồi.
"Những thứ đồ này đều là của ngươi chứ?" Ngụy phu nhân chất vấn Tiêu Tĩnh Dư.
"Quả thực đều là của ta."
Ngụy phu nhân còn tưởng rằng Tiêu Tĩnh Dư sẽ trốn tránh không thừa nhận, không ngờ nàng sẽ thừa nhận sảng khoái như vậy.
Tiêu lão phu nhân và Trần thị đều toát mồ hôi dầm dề thay Tiêu Tĩnh Dư, loại vật theo bên mình và tờ giấy này sao có thể thừa nhận, để lại chính là làm cho người ta nắm nhược điểm.
"Vậy ngươi còn có gì để nói, làm ra chuyện xấu ngấm ngầm qua lại với phu quân của người khác, thật là bại hoại danh tiếng của Bùi phủ ta." Lúc phu nhân Thái Phó nghe được Tiêu Tĩnh Dư thừa nhận, trang ## bubble nếu không phải do thân phận hạn chế thiếu chút nữa tức giận đến nhảy dựng lên. Thật là lẳng lơ, một người là em ruột của bà, một người là con trai của bà, ngược lại đùa giỡn vô cùng tốt.
"Đồ tuy là của ta đấy, nhưng ta và Ngụy gia chủ cũng là trong sạch." Tiêu Tĩnh Dư không cách nào coi thường đối mặt bà bà, không thể làm gì khác hơn là giải thích lần nữa.
Chân mày phu nhân Thái Phó nhíu lên, lời nói mang theo châm chọc chất vấn cực lớn con dâu của mình, "Ngươi nói thẳng là Ngụy phu nhân oan uổng ngươi, nhưng làm sao ngươi giải thích hoa đăng này? Cái gì nguyện vọng của hắn chính là nguyện vọng của ngươi, □□ không biết xấu hổ trắng trợn như thế. Còn có cái này và cây trâm, làm sao lại ở trong tay Tiện Uyên? Không phải ngươi cũng thừa nhận những thứ đồ này đều là của ngươi? Hôm nay bị người ta cầm tín vật đính ước tìm tới cửa rồi, nhất định đã sớm có tư tình. Tiện Uyên là đệ nhà ta, ta hiểu rõ tính tình của hắn, nhất định là ngươi chủ động quyến rũ hắn trước."
Những lời này của phu nhân Thái Phó rất khó nghe, vẻ mặt Bùi Diễm lạnh lẽo, cho dù là mẫu thân muốn tổn thương Tĩnh Dư cũng không được. Tất cả mọi người cảm thấy chuyện này sợ là sẽ định tội, Tiêu lão phu nhân cũng có vài phần nửa tin nửa ngờ nhìn phía dưới. Lúc này, Bùi Diễm lại đứng ra, "Mẫu thân, chuyện này vẫn là ta nên đến giải thích một chút, sao có thể oan uổng Tĩnh Dư như thế."
"Hoa đăng của Tĩnh Dư là vì ta thả, hai người chúng ta dạo chơi ngắm hoa đăng, chẳng lẽ các ngươi đã quên, tên chữ của ta ra sao? Uyên Minh, huống chi cái hoa đăng này là ta đặc biệt đặt mua cho Tĩnh Dư, làm đến trong miệng tiểu cữu mẫu lại thành viết cho cữu cữu. Còn có cây trâm là bởi vì gãy mất, ta đưa cho Tiểu Cữu Cữu để cho hắn giúp ta sửa chữa một chút, Tĩnh Dư thích cái này và cây trâm nhất."
Vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người chính là thay đổi, Tiêu Tĩnh Dư âm thầm cười khẽ, Bùi Diễm cũng là mở to mắt nói hưu nói vượn, tết hoa đăng gì đó là hắn đặc biệt đặt làm cho nàng. Ngược lại cây trâm này nói nửa thật nửa giả, cây trâm đúng là gãy, chỉ là nàng không thèm để ý những đồ trang sức này, bèn ra lệnh người ném đi. Nói không chừng đã để cho người nghèo nào đó nhặt được, nói ra cũng có chút giá trị so với ở trong phủ, nhưng Tiêu Tĩnh Dư cũng không nghĩ tới gần đây lại rơi vào trong tay Ngụy Tiện Uyên.
Ngụy phu nhân cười lạnh, "Diễm ngoại sanh đừng ở chỗ này gánh vác thay nàng, tết hoa đăng rõ ràng là cữu cữu ngươi đặt làm cho nàng ta."
"Hả? Tiểu cữu mẫu sợ là phán đoán khắp nơi ở trong lòng." Nói xong Bùi Diễm bèn ra lệnh người đến thư phòng của hắn lấy một cái hộp gỗ. Ngụy phu nhân cũng là suy đoán với điểm này, có điều có thể tiêu tốn vạn lượng bạc đặt mua hoa đăng, trừ Ngụy Tiện Uyên, dường như cũng không có người có thể có tài lực và có lòng đi làm như vậy.
Bùi Diễm khẽ a một tiếng, mở hộp gỗ ra cho mọi người nhìn, lại là từng tờ phiếu xuất nhập một do hắn ký tên đặt chọn mua sắm, mỗi tấm cũng ghi chép cặn kẽ mỗi một khoản bạc hắn ra làm đợt tết hoa đăng này.
Trong nháy mắt Ngụy phu nhân nhìn trợn tròn mắt, mới vừa rồi nàng còn nói chắc chắn như vậy, quả thực là quấy rối tất cả tình thế có lợi trước đó mà nàng tạo ra lập tức thành bị động, lại nói không ra một câu phân rõ. Bởi vì giờ khắc này, nàng lại nói cái gì nữa dường như cũng không có ích, giống như tất cả cũng chỉ là phán đoán của nàng.
Phu nhân Thái Phó vốn còn muốn mượn cơ hội lần này khiến Tiêu Tĩnh Dư và nhi tử hòa ly, lần này lại ngượng ngùng như làm mất mặt vậy. Ngược lại, Trần thị đột nhiên cười hì hì, "Ta đã nói Tĩnh Dư của chúng ta không phải loại đứa bé đó, lại để cho các ngươi oan uổng thành ra như vậy. Người đây làm bà bà tỏ rõ thật sự là có bản lĩnh, cùi chỏ đều ngoặt ra bên ngoài, lại là lệch đến Ngụy gia các ngươi rồi."
Những lời này nói thật sự là vô cùng mất mặt, bà bà nhà nào cũng không thích con dâu luôn kêu nhà mẹ.
Bùi lão phu nhân tối tăm nghiêm mặt vội vàng đuổi Ngụy phu nhân đi, không muốn nghe nàng om sòm, lại cảm thấy hôm nay khiến Tiêu gia chê cười, bèn mời Tiêu lão phu nhân và Trần thị đến trong phòng ngồi một lát. Ngụy phu nhân mắt thấy bọn họ rời đi không cam lòng kêu gào, nhưng bị mấy kẻ trang phục ma ma vội vàng đuổi ra ngoài.
Vừa tới cửa gặp Ngụy Tiện Uyên nôn nóng vội vã chạy tới, Bùi Diễm chợt bước ra cửa thu ánh mắt lại, khóe miệng khẽ run, lại là vung cánh tay đánh một quyền về phía Ngụy Tiện Uyên.
Tiêu Tĩnh Dư cũng theo ra ngoài coi trộm một chút Ngụy phu nhân còn đang phách lối kia, nhưng không ngờ thấy một màn trước mắt này......
Lão thái thái Bùi gia là một người có chủ ý, ngồi nghiêm chỉnh ở trên chủ vị, nhìn không ra vui giận, vừa thấy thân gia tới vội vàng kêu người lại chuyển hai cái ghế cho lão thái thái và Trần thị ngồi.
Tiêu lão phu nhân đau lòng cháu gái, gọi nàng đến bên cạnh, hôm qua Tiêu Tĩnh Dư nhận được thư của Thẩm Họa, Hầu phủ đương nhiên cũng nhận được thư của Tiêu tướng quân, bên trong nói tường tận tỉ mỉ quá trình Thẩm Họa và Tiêu Tĩnh Dư, còn có Dục Ca Nhi là bị bắt cóc như thế nào. Dĩ nhiên không cần nói rõ trong thư, bà cũng đã nghe Tĩnh Dư nói rất nhiều, trái tim vẫn treo lên vì chắt trai rốt cuộc để xuống, niệm a di đà Phật hồi lâu về phía bàn thờ Phật.
Nhưng sáng sớm hôm nay, đã nghe Hầu phủ có ma ma mời Trần thị vào Bùi phủ, lòng lão thái thái kinh hãi, dự cảm là có chuyện xảy ra, cảm giác con dâu này đi cũng không trấn giữ được cục diện, cũng dứt khoát cùng nhau xem một chút. Thật không ngờ còn chưa vào phòng, bà đã nghe Ngụy phu nhân khóc lóc kể lể còn có bọn tôi tớ chỉ chỉ chõ chõ bàn luận bên trong.
Khuôn mặt Tiêu lão phu nhân vô cùng nghiêm túc, cực kỳ tức giận, đánh chết bà cũng không tin Tĩnh Dư sẽ làm chuyện như vậy, cũng may vừa tiến đến thì thấy đứa nhỏ Bùi Diễm kia không có mảy may không vui. Tuy chưa từng chen vào nói, nhưng vẻ bình thản trên mặt kia rõ ràng là che chở Tĩnh Dư. Vậy thì tốt rồi, cháu gái không chọn lầm người.
Lúc cảm thấy vui mừng, lão phu nhân ngồi vào chỗ nói với lão thái thái Bùi gia: "Chuyện này, ta mới vừa nghe được lời nói linh tinh nhảm nhí ở bên ngoài. Đúng là tủi thân cho cháu gái bảo bối của ta, cuối cùng có một nhận định. Hôm nay bà mời chúng ta tới, chúng ta trước hết nghe xem, ai phải ai trái, vả lại đều lấy ra lý lẽ chứng cứ. Nói nhỏ là mâu thuẫn hai nhà của chúng ta, nói lớn chính là danh dự nuôi dạy của Hầu phủ ta, không thể qua loa, ta bèn ở đây nghe lão phu nhân chủ trì công đạo."
Bà vừa vuốt mu bàn tay cháu gái, vừa nhìn người ngồi trên chủ tọa, mà bên cạnh Trần thị dĩ nhiên cũng cực kỳ tức giận, thu lại lửa giận ngùn ngụt trực tiếp nhìn chằm chằm Ngụy phu nhân. Còn có phu nhân Thái Phó bỏ đá xuống giếng kia, hiện tại hai người trên một cái thuyền, cũng không có sắc mặt tốt đáp lễ.
Bùi lão phu nhân cũng là vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười lên tiếng, "Dĩ nhiên là phải hỏi rõ ràng."
Mặc dù bà không thích cả nhà Hầu phủ này, nhưng dù sao đã thành thân gia, lúc đầu bà đã không đồng ý vụ hôn nhân này, lão thái thái và nàng dâu của mình suy nghĩ khác biệt. Phu nhân Thái Phó không thích Tiêu Tĩnh Dư là bởi vì cảm thấy tuổi hơi lớn, lại có thanh danh khác người ở bên ngoài. Nhưng Bùi lão phu nhân cũng như Thái Phó nghĩ tới vấn đề phe phái của Bùi gia, bây giờ là bọn họ thân tín của thái tử, tự nhiên hi vọng kết thân là một mạch. Mà Hầu phủ luôn là thái độ trung lập đối với chuyện triều đình, vậy thì khiến thái tử có chút không thích rồi.
Nhưng hai đứa bé cuối cùng đã thành thân, đáy lòng Bùi lão phu nhân không muốn hai đứa bé tách ra. Nhưng nếu chuyện hôm nay là thật, bà cũng sẽ không nhân nhượng cháu dâu như vậy, nên dẫn đi thì dẫn đi, phủ Thái Phó của bọn họ cũng không sợ đắc tội một cái Hầu phủ.
Ngụy phu nhân thấy có người tới làm chỗ dựa cho Tiêu Tĩnh Dư, càng cảm thấy đáng ghét, cất cao giọng mấy phần, "Lời mới vừa rồi kia của Tiêu lão phu nhân là ý gì, chẳng lẽ ta còn tới mưu hại hai người bọn họ? Nếu trong tay ta không có chứng cớ, có thể tới Bùi phủ cầu công bằng như thế. Dù sao nơi này cũng là phủ trạch của tỷ tỷ phu quân ta, ta có thể gạt thể diện nói như vậy, dĩ nhiên là bị bọn họ ép."
Trần thị lập tức phản bác, "Nói hưu nói vượn, ngươi là thân phận gì, cũng dám tới trước mặt chúng ta giương oai."
Tiêu lão phu nhân lập tức trừng một cái qua, thật sự là một kẻ không bớt lo, sao để cho người ta đốt một chút là nổ. Bà đã nói Tĩnh Dư là nàng dâu gả tới, coi như là người của Bùi gia, sẽ để cho Bùi gia tới nói ra một chút. Nếu Tĩnh Dư không sao, họ cũng thuận tiện giữ lại mặt mũi rời đi, về sau Tĩnh Dư còn phải ở Phó phủ đấy, bị nàng căng cuống họng kêu la như vậy, bày tỏ có vẻ Hầu phủ nuôi dạy không thỏa đáng.
Trần thị mơ hồ cảm thấy mẫu thân trách cứ, lúc này mới ngừng miệng, chân mày lá liễu vẫn dựng đứng như cũ.
Ngụy phu nhân tiếp tục nói: "Ngươi nói là không qua lại phải không?" Ánh mắt nàng nhìn trừng trừng vào Tiêu Tĩnh Dư chất vấn, lời nói lạnh lẽo run rẩy, giống như thật sự là chịu đả kích khổng lồ. Có điều điểm này quả thật là nàng cũng không phải giả bộ, tờ hưu thư kia đủ để hủy diệt tất cả lý trí của nàng, cho dù chết cũng phải kéo người làm đệm lưng, khiến hồ ly tinh quyến rũ người này bị người phỉ nhổ.
Tiêu Tĩnh Dư cũng không tránh né, đón ánh mắt oán hận của Ngụy phu nhân, chỉ lạnh lùng quét qua nàng một cái, cũng lười phải tranh luận với nàng ta. Mà từ đầu đến cuối, Bùi Diễm nắm tay của nàng chưa từng buông ra, hắn nhíu nhíu mày, một ánh mắt bén nhọn lướt qua trên mặt Ngụy phu nhân. Nhưng Bùi Diễm chính là không nói câu nào, hắn muốn xem nàng ta tìm đường chết ở chỗ này như thế nào, tổ mẫu này của hắn cũng không phải là người dễ trêu dễ gạt gẫm.
"Ngụy phu nhân luôn miệng nói cháu dâu của ta đây cấu kết với Ngụy gia chủ, mà có chứng cớ gì?"
Khóe miệng Ngụy phu nhân dường như treo lên một nụ cười quỷ dị, "Dĩ nhiên là mang đến, nhân chứng vật chứng đều có."
Trần thị thấy giọng điệu Ngụy phu nhân chắc chắn như vậy, ngay cả vật chứng nhân chứng đều mang đến, trong nội tâm run lên, vừa định nhúc nhích đôi môi, thì bị Bùi Diễm đứng ở bên cạnh nhẹ giọng ngăn cản, "Mẫu thân tạm chờ một lát, dù như thế nào, ta đều tin tưởng Tĩnh Dư." Bờ môi của hắn nâng lên một nụ cười nhạt nhẽo, cũng là rét lạnh.
Bởi vì khoảng cách gần, Tiêu lão phu nhân và Tĩnh Dư đều nghe được, lão phu nhân càng thêm hài lòng vị cô gia này rồi, mà Tiêu Tĩnh Dư lại luôn cảm thấy hình như Bùi Diễm có đại chiêu gì muốn phóng ra vậy, không khỏi cũng bắt đầu có chút mong đợi.
"Mang lên để Lão Bà Tử nhìn một chút."
Trên mặt Ngụy phu nhân hoàn toàn lạnh lẽo, đặc biệt là lúc nâng khẽ mí mắt nhìn về phía Tiêu Tĩnh Dư, nàng sai người mang mấy thứ trước, cho Bùi lão phu nhân nhìn, giở ra ở trước mặt mọi người là một chiếc hoa đăng dạng hoa sen, bên cạnh đặt một tờ giấy và một cây trâm.
Trên tờ giấy viết là, nguyện vọng của ta chính là hi vọng nguyện vọng của Ngụy huynh cũng có thể thực hiện, nếu tờ giấy "Ngụy huynh" còn có chút gượng ép, cũng không trực tiếp chỉ ra là tên Ngụy Tiện Uyên, mà tên Tiêu Tĩnh Dư ký hiệu trên cây trâm thì không thể tranh cãi rồi.
"Những thứ đồ này đều là của ngươi chứ?" Ngụy phu nhân chất vấn Tiêu Tĩnh Dư.
"Quả thực đều là của ta."
Ngụy phu nhân còn tưởng rằng Tiêu Tĩnh Dư sẽ trốn tránh không thừa nhận, không ngờ nàng sẽ thừa nhận sảng khoái như vậy.
Tiêu lão phu nhân và Trần thị đều toát mồ hôi dầm dề thay Tiêu Tĩnh Dư, loại vật theo bên mình và tờ giấy này sao có thể thừa nhận, để lại chính là làm cho người ta nắm nhược điểm.
"Vậy ngươi còn có gì để nói, làm ra chuyện xấu ngấm ngầm qua lại với phu quân của người khác, thật là bại hoại danh tiếng của Bùi phủ ta." Lúc phu nhân Thái Phó nghe được Tiêu Tĩnh Dư thừa nhận, trang ## bubble nếu không phải do thân phận hạn chế thiếu chút nữa tức giận đến nhảy dựng lên. Thật là lẳng lơ, một người là em ruột của bà, một người là con trai của bà, ngược lại đùa giỡn vô cùng tốt.
"Đồ tuy là của ta đấy, nhưng ta và Ngụy gia chủ cũng là trong sạch." Tiêu Tĩnh Dư không cách nào coi thường đối mặt bà bà, không thể làm gì khác hơn là giải thích lần nữa.
Chân mày phu nhân Thái Phó nhíu lên, lời nói mang theo châm chọc chất vấn cực lớn con dâu của mình, "Ngươi nói thẳng là Ngụy phu nhân oan uổng ngươi, nhưng làm sao ngươi giải thích hoa đăng này? Cái gì nguyện vọng của hắn chính là nguyện vọng của ngươi, □□ không biết xấu hổ trắng trợn như thế. Còn có cái này và cây trâm, làm sao lại ở trong tay Tiện Uyên? Không phải ngươi cũng thừa nhận những thứ đồ này đều là của ngươi? Hôm nay bị người ta cầm tín vật đính ước tìm tới cửa rồi, nhất định đã sớm có tư tình. Tiện Uyên là đệ nhà ta, ta hiểu rõ tính tình của hắn, nhất định là ngươi chủ động quyến rũ hắn trước."
Những lời này của phu nhân Thái Phó rất khó nghe, vẻ mặt Bùi Diễm lạnh lẽo, cho dù là mẫu thân muốn tổn thương Tĩnh Dư cũng không được. Tất cả mọi người cảm thấy chuyện này sợ là sẽ định tội, Tiêu lão phu nhân cũng có vài phần nửa tin nửa ngờ nhìn phía dưới. Lúc này, Bùi Diễm lại đứng ra, "Mẫu thân, chuyện này vẫn là ta nên đến giải thích một chút, sao có thể oan uổng Tĩnh Dư như thế."
"Hoa đăng của Tĩnh Dư là vì ta thả, hai người chúng ta dạo chơi ngắm hoa đăng, chẳng lẽ các ngươi đã quên, tên chữ của ta ra sao? Uyên Minh, huống chi cái hoa đăng này là ta đặc biệt đặt mua cho Tĩnh Dư, làm đến trong miệng tiểu cữu mẫu lại thành viết cho cữu cữu. Còn có cây trâm là bởi vì gãy mất, ta đưa cho Tiểu Cữu Cữu để cho hắn giúp ta sửa chữa một chút, Tĩnh Dư thích cái này và cây trâm nhất."
Vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người chính là thay đổi, Tiêu Tĩnh Dư âm thầm cười khẽ, Bùi Diễm cũng là mở to mắt nói hưu nói vượn, tết hoa đăng gì đó là hắn đặc biệt đặt làm cho nàng. Ngược lại cây trâm này nói nửa thật nửa giả, cây trâm đúng là gãy, chỉ là nàng không thèm để ý những đồ trang sức này, bèn ra lệnh người ném đi. Nói không chừng đã để cho người nghèo nào đó nhặt được, nói ra cũng có chút giá trị so với ở trong phủ, nhưng Tiêu Tĩnh Dư cũng không nghĩ tới gần đây lại rơi vào trong tay Ngụy Tiện Uyên.
Ngụy phu nhân cười lạnh, "Diễm ngoại sanh đừng ở chỗ này gánh vác thay nàng, tết hoa đăng rõ ràng là cữu cữu ngươi đặt làm cho nàng ta."
"Hả? Tiểu cữu mẫu sợ là phán đoán khắp nơi ở trong lòng." Nói xong Bùi Diễm bèn ra lệnh người đến thư phòng của hắn lấy một cái hộp gỗ. Ngụy phu nhân cũng là suy đoán với điểm này, có điều có thể tiêu tốn vạn lượng bạc đặt mua hoa đăng, trừ Ngụy Tiện Uyên, dường như cũng không có người có thể có tài lực và có lòng đi làm như vậy.
Bùi Diễm khẽ a một tiếng, mở hộp gỗ ra cho mọi người nhìn, lại là từng tờ phiếu xuất nhập một do hắn ký tên đặt chọn mua sắm, mỗi tấm cũng ghi chép cặn kẽ mỗi một khoản bạc hắn ra làm đợt tết hoa đăng này.
Trong nháy mắt Ngụy phu nhân nhìn trợn tròn mắt, mới vừa rồi nàng còn nói chắc chắn như vậy, quả thực là quấy rối tất cả tình thế có lợi trước đó mà nàng tạo ra lập tức thành bị động, lại nói không ra một câu phân rõ. Bởi vì giờ khắc này, nàng lại nói cái gì nữa dường như cũng không có ích, giống như tất cả cũng chỉ là phán đoán của nàng.
Phu nhân Thái Phó vốn còn muốn mượn cơ hội lần này khiến Tiêu Tĩnh Dư và nhi tử hòa ly, lần này lại ngượng ngùng như làm mất mặt vậy. Ngược lại, Trần thị đột nhiên cười hì hì, "Ta đã nói Tĩnh Dư của chúng ta không phải loại đứa bé đó, lại để cho các ngươi oan uổng thành ra như vậy. Người đây làm bà bà tỏ rõ thật sự là có bản lĩnh, cùi chỏ đều ngoặt ra bên ngoài, lại là lệch đến Ngụy gia các ngươi rồi."
Những lời này nói thật sự là vô cùng mất mặt, bà bà nhà nào cũng không thích con dâu luôn kêu nhà mẹ.
Bùi lão phu nhân tối tăm nghiêm mặt vội vàng đuổi Ngụy phu nhân đi, không muốn nghe nàng om sòm, lại cảm thấy hôm nay khiến Tiêu gia chê cười, bèn mời Tiêu lão phu nhân và Trần thị đến trong phòng ngồi một lát. Ngụy phu nhân mắt thấy bọn họ rời đi không cam lòng kêu gào, nhưng bị mấy kẻ trang phục ma ma vội vàng đuổi ra ngoài.
Vừa tới cửa gặp Ngụy Tiện Uyên nôn nóng vội vã chạy tới, Bùi Diễm chợt bước ra cửa thu ánh mắt lại, khóe miệng khẽ run, lại là vung cánh tay đánh một quyền về phía Ngụy Tiện Uyên.
Tiêu Tĩnh Dư cũng theo ra ngoài coi trộm một chút Ngụy phu nhân còn đang phách lối kia, nhưng không ngờ thấy một màn trước mắt này......