Editor: trang bubble ^^
Sau khi lão thái thái Hạ gia rời đi không lâu, Thẩm Họa lại bảo Trụy Nhi đi đón những người còn lại trong khách sạn đến, mình thì cùng Vương thẩm ở lại trong nhà tỉ mỉ quét dọn viện. Vốn tòa nhà bình thường đã có Vương thẩm trông coi, mười ngày nửa tháng cũng sẽ quét dọn đơn giản một lần, cho nên hai người bắt đầu quét dọn cũng rất thuận lợi. Thời gian xấp xỉ, Thẩm Họa mới bèn nói cám ơn Vương thẩm, còn lại để người khác tới cùng nhau dọn dẹp xong, cũng không thể mệt mỏi Vương thẩm.
Lúc dọn dẹp, Thẩm Họa là quét dọn thư phòng trước, mở cửa sổ thông gió, lại tỉ mỉ lau sàn nhà bàn ghế các loại. Tiêu Dịch trở lại nhất định là không thể thiếu dùng thư phòng, nơi này phải mau chóng quét dọn sạch sẽ mới được.
Sách ngoài phòng cũng phơi nóng hầm hập, nàng ngâm nga tiểu khúc bày biện vở vào trong thư phòng. Phụ mẫu đều là yêu sách, nàng cũng vậy, bên trong này có một quyển《 Sưu Thần Ký 》, là lúc nhỏ mẫu thân thích cầm kể cho nàng nhất, tự nhiên cũng là một quyển sách được nàng thích xem nhất.
Khi còn bé không biết chữ, mẫu thân cứ mãi ôm nàng kể, biết chữ rồi bèn tự mình trốn ở trong chăn xem.
Hôm nay lại thấy quyển sách này hiện ra trang vàng, nhăn nhúm, hồi ức càng tràn đầy không bỏ được, Thẩm Họa mím môi cười một tiếng. Sau khi phụ mẫu qua đời, nàng không muốn nhớ lại những thứ bi thương này nhiều, bèn ném quyển《 Sưu Thần Ký 》thích nhất này vào góc giá, bị che phủ nhiều năm, không muốn liếc mắt nhìn nhiều hơn nữa.
Nàng từ từ cầm sách lên, đôi mắt dần dần tích trữ nước mắt, càng nhớ lúc mẫu thân qua đời, dùng tay gầy đến khô cằn của bà kéo nàng, "Nương muốn nghe con kể chuyện xưa một lần, nhanh, mau lấy tới đọc cho nương một chút."
Khi ấy nàng gật đầu nặng nề, lau lung tung nước mắt rào rào trên khuôn mặt chạy đến trong thư phòng cầm, khi trở về chỉ thấy mẫu thân đã ói máu đi rồi. Thẩm Họa bèn không muốn đụng vào quyển《 Sưu Thần Ký 》này nữa, ném vào một góc chính là nhiều năm. Nếu không phải hôm nay dọn dẹp thư phòng, tất cả đều chuyển ra phơi nắng, có lẽ là cả đời này nàng cũng không muốn đụng.
Thẩm Họa tự giễu cười cười bản thân lần nữa, mấu chốt trong lòng này không qua được, cần gì đi giận chó đánh mèo một quyển sách. Nàng nghĩ nên đến lúc tiếp nhận tất cả rồi, hệt như người khác cho rằng như thế, nàng là một nữ cô nhi nhưng vậy thì thế nào? Người đều sẽ mất đi, nên tiếp tục đi vẫn phải tiếp tục đi, bên cạnh cũng sẽ gặp nhiều người đáng giá để ý và yêu thương hơn nữa, giống như Dục Ca Nhi, giống như......
Lòng của Thẩm Họa khẽ động, đột nhiên có chút sợ hãi chạm đến cái tên nhảy ra ở chỗ sâu trong lòng. Tâm thần nàng hốt hoảng cầm lên quyển《 Sơn Sưu Thần Ký 》kia, ngón tay thon dài xinh đẹp tuyệt trần phủ trên trang sách, từ từ vê mở một tờ, thời gian chỉ mới lật lên nửa góc trang, tiếng non nớt quen thuộc đã bay vào trong tai.
Nàng lập tức nhoẻn miệng cười, để quyển sách xuống, quyển sách kia lại lẳng lặng nằm lại lần nữa trong rất nhiều thư tịch. Thẩm Họa đứng dậy đi đón Dục Ca Nhi thì cơn gió cuốn theo từng đợt thấm mùi thơm thoang thoảng, trang tên sách theo đó tung bay, lộ ra một góc.
Nếu mà lại nhìn cẩn thận, trong góc trang tên sách này hình như đang kẹp một lá thư.
"Tiểu mẫu thân." Dục Ca Nhi vừa thấy Thẩm Họa tới đây bèn nhảy xuống từ trên lưng của Cầu Dũng, vui mừng nhào vào trong ngực tiểu mẫu thân.
"Dục Ca Nhi thích chỗ này không?" Thẩm Họa dắt tay Dục Ca Nhi dẫn cậu xoay một vòng ở trong sân.
Tòa nhà phương bắc với tòa nhà Giang Nam, trên phong cách vẫn còn có chút không giống nhau, bố trí vừa phải có cầu nhỏ nước chảy làm người ta cảm giác thoải mái. Thẩm trạch là mấy đời Thế Gia Thư Hương, tuy địa phương không lớn, may mà thanh quý tinh xảo, khắp nơi lộ ra phong cách cổ xưa ngấm dần sách vở hương mực.
Dục Ca Nhi còn nhỏ, tự nhiên khắp nơi lộ ra vui mừng đối với sự vật mới mẻ. Thẩm Họa mới vừa hỏi cậu, Tiểu Kỳ Lân bèn nhếch môi cười, giòn giã nói: "Thích, Truy Phong nói đây là nơi tiểu mẫu thân lớn lên."
Thẩm Họa sờ sờ đầu cậu nhóc, "Ta lại như lúc con cao như vậy, chạy đi chơi hái táo ăn đầy sân đầy đường. Dục Ca Nhi muốn đi hái táo hay không? Hiện tại vào mùa, chắc là có táo xanh kết quả rồi, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon hết sức."
Dục Ca Nhi ngẩng mặt, mong đợi gật đầu một cái, Thẩm Họa lại bảo Trụy Nhi dẫn theo Dục Ca đến bên ngoài xem cây táo ta, dụ dỗ Dục Ca Nhi ra bên ngoài chơi đùa. Nàng tự có thời gian tiếp tục sắp xếp thư phòng xong, còn có...... Ánh mắt của nàng chuyển đến trên người Cầu Dũng, Tiêu Dịch làm việc ở Hàng Châu, làm sao sẽ bỏ lại tướng tài đắc lực.
Cầu Dũng tiếp nhận được ánh mắt của biểu tiểu thư, đôi mắt lấp la lấp lánh di động qua một bên, dường như đang cố ý ẩn giẩu gì đó, "A, tiểu công tử vẫn là cưỡi ta đi hái táo đi." Nói rồi bèn chuẩn bị chuyển động thân thể đuổi theo Dục Ca Nhi và Trụy Nhi.
Hắn vốn không tránh, Thẩm Họa cũng không cảm thấy thế nào, nhưng phản ứng quái lạ này của Cầu Dũng khiến trong lòng Thẩm Họa lén lút tự nhủ, chẳng lẽ là Tiêu Dịch có chuyện gạt nàng.
"Đứng lại." Thẩm Họa giương cao giọng gọi Cầu Dũng lại, "Cầu tướng quân làm gì trốn tránh ta? Tiêu tướng quân đâu rồi? Sao ngươi theo Tướng quân cùng nhau đi ra ngoài, lại một mình trở về?"
Cầu Dũng không quay người lại, nhưng khi nghe đến mình hỏi thăm Tiêu Dịch thì sống lưng rõ ràng cứng ngắc một cái, thì nàng càng kết luận Cầu Dũng quái lạ là có quan hệ với Tiêu Dịch.
Tính tình Cầu Dũng chân chất, ở trước mặt người mình, trong lòng không giấu được chuyện. Ở trong một tháng tiếp xúc, Thẩm Họa cũng lại có nhận thức mới đối với Cầu tướng quân, nếu không cũng sẽ không chọn lựa cảm thấy Cầu tướng quân rất thích hợp với Hồng Ngọc. Chính là quỷ khóc nhè Hồng Ngọc kia, tính tình vừa mềm yếu vừa không có chủ kiến, người thành thật như Cầu Dũng cực kỳ thích hợp.
Mà phản ứng bây giờ của Cầu Dũng chính là người đàng hoàng làm chuyện không thành thật chột dạ, Cầu Dũng chắc là không dám, vậy nhất định chính là Tiêu Dịch!
"Không có...... Không có gì......" Cầu Dũng quay người lại lắp ba lắp bắp trả lời một câu.
"Vậy ngươi cà lăm cái gì?" Thẩm Họa nhếch khóe miệng, mới không tin câu không có... Không có gì kia.
"Tướng quân đâu?" Thẩm Họa lại hỏi vấn đề này lần nữa.
"Tướng quân phải đi làm một ít chuyện?"
"Hả? Chuyện gì?"
"Chính là một chút chuyện riêng của tướng quân."
Thẩm Họa nhếch khóe miệng lên, từ từ dụ dỗ, "Tướng quân các ngươi không quen thuộc không có bạn bè ở Hàng Châu, ngoại trừ biết ta chẳng lẽ còn có những người khác?"
Cầu Dũng gật đầu, trong lòng không ngừng kêu khổ, trang@d#d#l#q#d@bubble Tướng quân nói rất đúng, trong lòng mình không tiêu hóa trước tuyệt đối không muốn đối thoại với Thẩm Họa, bộ mặt mình đều viết ta có bí mật, "Chắc là bạn bè? Ừ, bạn bè?"
"Gặp gỡ bạn bè gì? Còn phải đuổi ngươi trở về gặp gỡ một mình, a, không phải là đi gặp riêng tiểu thư nhà nào chứ?"
Trong lòng Cầu Dũng hồi hộp một chút, thầm than thở không ổn, lại bị một đôi mắt đẹp sáng rực của biểu tiểu thư thẳng tắp nhìn chằm chằm, trán của hắn toát ra một tầng mồ hôi mịn, nuốt một ngụm nước bọt, lại trầm mặc.
Trong nháy mắt Thẩm Họa hô hấp nặng mấy hơi, đây chính là ý ngầm thừa nhận sao, bạn bè Tiêu Dịch muốn gặp riêng là một nữ tử?
Vừa nghĩ tới Cầu Dũng ngầm thừa nhận cách nói này, nàng lại cảm thấy trong lòng buồn bã mấy phần, nhưng nàng cũng cảm thấy bản thân mới vừa rồi càng thêm rất buồn cười. Tiêu Dịch muốn gặp người nào thì gặp người đó, dù là nữ tử nàng có cái gì hay mà can thiệp, vì vậy nhìn sách trước mắt ngẩn người một lát, không hỏi thăm cái gì nữa. Cầu Dũng rốt cuộc thở phào một hơi, hắn đã từng bảo đảm với Tướng quân sẽ không nói ra, cũng may, miệng của hắn kín, biểu tiểu thư vẫn chưa hay biết gì, cái gì cũng không biết đấy.
Chỉ là còn chưa chờ chốc lát bên ngoài lại ồn ào một trận, Thẩm Họa buồn bực mất tập trung bỏ lại công việc đột nhiên làm giống như nhai sáp nến trong tay. Cho rằng lại là lão thái thái Hạ gia quay trở lại gây sự, Thẩm Họa vội vàng đi ra ngoài, nhưng lúc này nàng lại muốn rẽ ngang, bên ngoài là hai đứa bé cãi vả.
Trên mặt đất rải không ít quả táo, đối diện Dục Ca là một bé gái cao hơn hắn hơn một chút, bộ dáng bốn năm tuổi, chải đầu nụ hoa, trên đầu quấn châu hoa nhỏ thủy tinh màu hồng, trên người mặc một áo ngắn màu đỏ tươi thêu sợi vàng, phía dưới mặc một cái quần lụa mỏng trăm điệp xuyên hoa, đôi mắt đen bóng xinh đẹp toàn là yêu kiều tùy ý.
"Đó là táo của ta, là ta hái cho tiểu mẫu thân, tại sao ngươi lấy đi."
"Ta thích thì ta có thể lấy đi, ngươi dám to gan ngăn cản ta ư? Có tin ta quất ngươi hay không?" Nói rồi, bé gái bèn rút ra một cái roi nhỏ tinh xảo đã cải tạo qua từ bên hông, "Bốp" một tiếng quất vào bên chân của Dục Ca Nhi, dọa Trụy Nhi kinh hãi bèn tranh thủ bảo hộ Tiểu Chủ Tử ở sau lưng, "Bé gái nhà nào cuồng vọng như thế, lại dám quất tiểu công tử chúng ta, ma ma lễ giáo chưa từng dạy ngươi quy củ sao?"
Bé gái khanh khách một hồi, tiếng cười như chuông bạc, quất mấy tiếng roi về phía bầu trời, rất là vang dội, "Ngươi là ai? Ai cần ngươi lo, phụ thân ta nói ta như vậy rất tốt, dựa vào một nha hoàn nho nhỏ như ngươi cũng dám tới dạy bảo ta, thật là không biết sống chết, đánh chết ngươi cũng là nhẹ!"
Nàng chợt kêu lên về phía Dục Ca Nhi sau lưng Trụy Nhi: "Còn muốn một nữ tử yếu đuối bảo vệ, tính là nam tử hán gì."
Dục Ca Nhi vừa nghe dường như là không vui, xô đẩy đứng ra từ phía sau Trụy Nhi, quệt mồm, "Ta không sợ ngươi, những trái táo này là của ta, không cho ngươi." Hắn nói hết sức kiên định, mà lại còn dùng hành động thực tế chứng minh mình muốn những trái táo này, thân thể Dục Ca Nhi khom xuống túm lấy quần áo đi tìm nhặt.
Ánh mắt bé gái phát sáng tụ tập tới, ngay lúc Thẩm Họa ba hai bước đi tới, cô nhóc vung lên một roi nhìn quất bên cạnh chân Dục Ca Nhi, kết quả không biết sao bị cậu nhúc nhích, vô tình quất vào trên mu bàn tay cậu cầm trái táo. Ngoài ý muốn này khiến cô bé cũng trợn tròn mắt, tay nắm chặt roi căng thẳng, nhưng lại nhịn xuống đứng không nhúc nhích, vẫn duy trì dáng vẻ cao ngạo như cũ.
Dục Ca Nhi đau "Khàn" một tiếng, chỉ trừng một đôi mắt y hệt hổ sói bốc lên một đoàn lửa nho nhỏ, bé gái lại giống như điện giật thu roi lại, nhíu nhíu mày, lại chạy đi.
Trụy Nhi thật sự là gấp hỏng rồi, không để ý tới đuổi theo bé gái bèn nhanh chóng đi kiểm tra mu bàn tay của tiểu công tử. Thẩm Họa cũng ngồi chồm hổm xuống kiểm tra, chỉ thấy trên mu bàn tay béo múp míp xuất hiện một cái dấu đỏ, vừa đau lòng vừa giận. Dục Ca Nhi cũng để cho người bắt nạt, phụ thân cậu lại đi theo hồng nhan tri kỷ hẹn hò?
Lại nói bé gái kia chạy nhanh như làn khói, trực tiếp nhảy lên một chiếc xe ngựa tinh sảo xa hoa, một vị lão ma ma và hai nha hoàn đứng bên ngoài vẻ mặt nóng nảy, "Tiểu quận chúa, ngài trở lại rồi."
Bé gái không lạnh không nhạt ừ một tiếng, vuốt ve mu bàn tay của mình, nơi đó lại còn mơ hồ có chút đau, nhưng bây giờ bé lại cảm thấy cũng không đau chút nào. Hừ, tên nhóc coi như có chút cốt khí (khí phách), vẫn còn rất giống với mình.
"Đi thôi, đi thôi." Bé gái thúc giục xe ngựa chạy nhanh, bánh xe chuyển động ken két, mà huy hiệu phủ Tuyên vương trên vách xe ngựa rất là chói mắt.
Sau khi lão thái thái Hạ gia rời đi không lâu, Thẩm Họa lại bảo Trụy Nhi đi đón những người còn lại trong khách sạn đến, mình thì cùng Vương thẩm ở lại trong nhà tỉ mỉ quét dọn viện. Vốn tòa nhà bình thường đã có Vương thẩm trông coi, mười ngày nửa tháng cũng sẽ quét dọn đơn giản một lần, cho nên hai người bắt đầu quét dọn cũng rất thuận lợi. Thời gian xấp xỉ, Thẩm Họa mới bèn nói cám ơn Vương thẩm, còn lại để người khác tới cùng nhau dọn dẹp xong, cũng không thể mệt mỏi Vương thẩm.
Lúc dọn dẹp, Thẩm Họa là quét dọn thư phòng trước, mở cửa sổ thông gió, lại tỉ mỉ lau sàn nhà bàn ghế các loại. Tiêu Dịch trở lại nhất định là không thể thiếu dùng thư phòng, nơi này phải mau chóng quét dọn sạch sẽ mới được.
Sách ngoài phòng cũng phơi nóng hầm hập, nàng ngâm nga tiểu khúc bày biện vở vào trong thư phòng. Phụ mẫu đều là yêu sách, nàng cũng vậy, bên trong này có một quyển《 Sưu Thần Ký 》, là lúc nhỏ mẫu thân thích cầm kể cho nàng nhất, tự nhiên cũng là một quyển sách được nàng thích xem nhất.
Khi còn bé không biết chữ, mẫu thân cứ mãi ôm nàng kể, biết chữ rồi bèn tự mình trốn ở trong chăn xem.
Hôm nay lại thấy quyển sách này hiện ra trang vàng, nhăn nhúm, hồi ức càng tràn đầy không bỏ được, Thẩm Họa mím môi cười một tiếng. Sau khi phụ mẫu qua đời, nàng không muốn nhớ lại những thứ bi thương này nhiều, bèn ném quyển《 Sưu Thần Ký 》thích nhất này vào góc giá, bị che phủ nhiều năm, không muốn liếc mắt nhìn nhiều hơn nữa.
Nàng từ từ cầm sách lên, đôi mắt dần dần tích trữ nước mắt, càng nhớ lúc mẫu thân qua đời, dùng tay gầy đến khô cằn của bà kéo nàng, "Nương muốn nghe con kể chuyện xưa một lần, nhanh, mau lấy tới đọc cho nương một chút."
Khi ấy nàng gật đầu nặng nề, lau lung tung nước mắt rào rào trên khuôn mặt chạy đến trong thư phòng cầm, khi trở về chỉ thấy mẫu thân đã ói máu đi rồi. Thẩm Họa bèn không muốn đụng vào quyển《 Sưu Thần Ký 》này nữa, ném vào một góc chính là nhiều năm. Nếu không phải hôm nay dọn dẹp thư phòng, tất cả đều chuyển ra phơi nắng, có lẽ là cả đời này nàng cũng không muốn đụng.
Thẩm Họa tự giễu cười cười bản thân lần nữa, mấu chốt trong lòng này không qua được, cần gì đi giận chó đánh mèo một quyển sách. Nàng nghĩ nên đến lúc tiếp nhận tất cả rồi, hệt như người khác cho rằng như thế, nàng là một nữ cô nhi nhưng vậy thì thế nào? Người đều sẽ mất đi, nên tiếp tục đi vẫn phải tiếp tục đi, bên cạnh cũng sẽ gặp nhiều người đáng giá để ý và yêu thương hơn nữa, giống như Dục Ca Nhi, giống như......
Lòng của Thẩm Họa khẽ động, đột nhiên có chút sợ hãi chạm đến cái tên nhảy ra ở chỗ sâu trong lòng. Tâm thần nàng hốt hoảng cầm lên quyển《 Sơn Sưu Thần Ký 》kia, ngón tay thon dài xinh đẹp tuyệt trần phủ trên trang sách, từ từ vê mở một tờ, thời gian chỉ mới lật lên nửa góc trang, tiếng non nớt quen thuộc đã bay vào trong tai.
Nàng lập tức nhoẻn miệng cười, để quyển sách xuống, quyển sách kia lại lẳng lặng nằm lại lần nữa trong rất nhiều thư tịch. Thẩm Họa đứng dậy đi đón Dục Ca Nhi thì cơn gió cuốn theo từng đợt thấm mùi thơm thoang thoảng, trang tên sách theo đó tung bay, lộ ra một góc.
Nếu mà lại nhìn cẩn thận, trong góc trang tên sách này hình như đang kẹp một lá thư.
"Tiểu mẫu thân." Dục Ca Nhi vừa thấy Thẩm Họa tới đây bèn nhảy xuống từ trên lưng của Cầu Dũng, vui mừng nhào vào trong ngực tiểu mẫu thân.
"Dục Ca Nhi thích chỗ này không?" Thẩm Họa dắt tay Dục Ca Nhi dẫn cậu xoay một vòng ở trong sân.
Tòa nhà phương bắc với tòa nhà Giang Nam, trên phong cách vẫn còn có chút không giống nhau, bố trí vừa phải có cầu nhỏ nước chảy làm người ta cảm giác thoải mái. Thẩm trạch là mấy đời Thế Gia Thư Hương, tuy địa phương không lớn, may mà thanh quý tinh xảo, khắp nơi lộ ra phong cách cổ xưa ngấm dần sách vở hương mực.
Dục Ca Nhi còn nhỏ, tự nhiên khắp nơi lộ ra vui mừng đối với sự vật mới mẻ. Thẩm Họa mới vừa hỏi cậu, Tiểu Kỳ Lân bèn nhếch môi cười, giòn giã nói: "Thích, Truy Phong nói đây là nơi tiểu mẫu thân lớn lên."
Thẩm Họa sờ sờ đầu cậu nhóc, "Ta lại như lúc con cao như vậy, chạy đi chơi hái táo ăn đầy sân đầy đường. Dục Ca Nhi muốn đi hái táo hay không? Hiện tại vào mùa, chắc là có táo xanh kết quả rồi, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon hết sức."
Dục Ca Nhi ngẩng mặt, mong đợi gật đầu một cái, Thẩm Họa lại bảo Trụy Nhi dẫn theo Dục Ca đến bên ngoài xem cây táo ta, dụ dỗ Dục Ca Nhi ra bên ngoài chơi đùa. Nàng tự có thời gian tiếp tục sắp xếp thư phòng xong, còn có...... Ánh mắt của nàng chuyển đến trên người Cầu Dũng, Tiêu Dịch làm việc ở Hàng Châu, làm sao sẽ bỏ lại tướng tài đắc lực.
Cầu Dũng tiếp nhận được ánh mắt của biểu tiểu thư, đôi mắt lấp la lấp lánh di động qua một bên, dường như đang cố ý ẩn giẩu gì đó, "A, tiểu công tử vẫn là cưỡi ta đi hái táo đi." Nói rồi bèn chuẩn bị chuyển động thân thể đuổi theo Dục Ca Nhi và Trụy Nhi.
Hắn vốn không tránh, Thẩm Họa cũng không cảm thấy thế nào, nhưng phản ứng quái lạ này của Cầu Dũng khiến trong lòng Thẩm Họa lén lút tự nhủ, chẳng lẽ là Tiêu Dịch có chuyện gạt nàng.
"Đứng lại." Thẩm Họa giương cao giọng gọi Cầu Dũng lại, "Cầu tướng quân làm gì trốn tránh ta? Tiêu tướng quân đâu rồi? Sao ngươi theo Tướng quân cùng nhau đi ra ngoài, lại một mình trở về?"
Cầu Dũng không quay người lại, nhưng khi nghe đến mình hỏi thăm Tiêu Dịch thì sống lưng rõ ràng cứng ngắc một cái, thì nàng càng kết luận Cầu Dũng quái lạ là có quan hệ với Tiêu Dịch.
Tính tình Cầu Dũng chân chất, ở trước mặt người mình, trong lòng không giấu được chuyện. Ở trong một tháng tiếp xúc, Thẩm Họa cũng lại có nhận thức mới đối với Cầu tướng quân, nếu không cũng sẽ không chọn lựa cảm thấy Cầu tướng quân rất thích hợp với Hồng Ngọc. Chính là quỷ khóc nhè Hồng Ngọc kia, tính tình vừa mềm yếu vừa không có chủ kiến, người thành thật như Cầu Dũng cực kỳ thích hợp.
Mà phản ứng bây giờ của Cầu Dũng chính là người đàng hoàng làm chuyện không thành thật chột dạ, Cầu Dũng chắc là không dám, vậy nhất định chính là Tiêu Dịch!
"Không có...... Không có gì......" Cầu Dũng quay người lại lắp ba lắp bắp trả lời một câu.
"Vậy ngươi cà lăm cái gì?" Thẩm Họa nhếch khóe miệng, mới không tin câu không có... Không có gì kia.
"Tướng quân đâu?" Thẩm Họa lại hỏi vấn đề này lần nữa.
"Tướng quân phải đi làm một ít chuyện?"
"Hả? Chuyện gì?"
"Chính là một chút chuyện riêng của tướng quân."
Thẩm Họa nhếch khóe miệng lên, từ từ dụ dỗ, "Tướng quân các ngươi không quen thuộc không có bạn bè ở Hàng Châu, ngoại trừ biết ta chẳng lẽ còn có những người khác?"
Cầu Dũng gật đầu, trong lòng không ngừng kêu khổ, trang@d#d#l#q#d@bubble Tướng quân nói rất đúng, trong lòng mình không tiêu hóa trước tuyệt đối không muốn đối thoại với Thẩm Họa, bộ mặt mình đều viết ta có bí mật, "Chắc là bạn bè? Ừ, bạn bè?"
"Gặp gỡ bạn bè gì? Còn phải đuổi ngươi trở về gặp gỡ một mình, a, không phải là đi gặp riêng tiểu thư nhà nào chứ?"
Trong lòng Cầu Dũng hồi hộp một chút, thầm than thở không ổn, lại bị một đôi mắt đẹp sáng rực của biểu tiểu thư thẳng tắp nhìn chằm chằm, trán của hắn toát ra một tầng mồ hôi mịn, nuốt một ngụm nước bọt, lại trầm mặc.
Trong nháy mắt Thẩm Họa hô hấp nặng mấy hơi, đây chính là ý ngầm thừa nhận sao, bạn bè Tiêu Dịch muốn gặp riêng là một nữ tử?
Vừa nghĩ tới Cầu Dũng ngầm thừa nhận cách nói này, nàng lại cảm thấy trong lòng buồn bã mấy phần, nhưng nàng cũng cảm thấy bản thân mới vừa rồi càng thêm rất buồn cười. Tiêu Dịch muốn gặp người nào thì gặp người đó, dù là nữ tử nàng có cái gì hay mà can thiệp, vì vậy nhìn sách trước mắt ngẩn người một lát, không hỏi thăm cái gì nữa. Cầu Dũng rốt cuộc thở phào một hơi, hắn đã từng bảo đảm với Tướng quân sẽ không nói ra, cũng may, miệng của hắn kín, biểu tiểu thư vẫn chưa hay biết gì, cái gì cũng không biết đấy.
Chỉ là còn chưa chờ chốc lát bên ngoài lại ồn ào một trận, Thẩm Họa buồn bực mất tập trung bỏ lại công việc đột nhiên làm giống như nhai sáp nến trong tay. Cho rằng lại là lão thái thái Hạ gia quay trở lại gây sự, Thẩm Họa vội vàng đi ra ngoài, nhưng lúc này nàng lại muốn rẽ ngang, bên ngoài là hai đứa bé cãi vả.
Trên mặt đất rải không ít quả táo, đối diện Dục Ca là một bé gái cao hơn hắn hơn một chút, bộ dáng bốn năm tuổi, chải đầu nụ hoa, trên đầu quấn châu hoa nhỏ thủy tinh màu hồng, trên người mặc một áo ngắn màu đỏ tươi thêu sợi vàng, phía dưới mặc một cái quần lụa mỏng trăm điệp xuyên hoa, đôi mắt đen bóng xinh đẹp toàn là yêu kiều tùy ý.
"Đó là táo của ta, là ta hái cho tiểu mẫu thân, tại sao ngươi lấy đi."
"Ta thích thì ta có thể lấy đi, ngươi dám to gan ngăn cản ta ư? Có tin ta quất ngươi hay không?" Nói rồi, bé gái bèn rút ra một cái roi nhỏ tinh xảo đã cải tạo qua từ bên hông, "Bốp" một tiếng quất vào bên chân của Dục Ca Nhi, dọa Trụy Nhi kinh hãi bèn tranh thủ bảo hộ Tiểu Chủ Tử ở sau lưng, "Bé gái nhà nào cuồng vọng như thế, lại dám quất tiểu công tử chúng ta, ma ma lễ giáo chưa từng dạy ngươi quy củ sao?"
Bé gái khanh khách một hồi, tiếng cười như chuông bạc, quất mấy tiếng roi về phía bầu trời, rất là vang dội, "Ngươi là ai? Ai cần ngươi lo, phụ thân ta nói ta như vậy rất tốt, dựa vào một nha hoàn nho nhỏ như ngươi cũng dám tới dạy bảo ta, thật là không biết sống chết, đánh chết ngươi cũng là nhẹ!"
Nàng chợt kêu lên về phía Dục Ca Nhi sau lưng Trụy Nhi: "Còn muốn một nữ tử yếu đuối bảo vệ, tính là nam tử hán gì."
Dục Ca Nhi vừa nghe dường như là không vui, xô đẩy đứng ra từ phía sau Trụy Nhi, quệt mồm, "Ta không sợ ngươi, những trái táo này là của ta, không cho ngươi." Hắn nói hết sức kiên định, mà lại còn dùng hành động thực tế chứng minh mình muốn những trái táo này, thân thể Dục Ca Nhi khom xuống túm lấy quần áo đi tìm nhặt.
Ánh mắt bé gái phát sáng tụ tập tới, ngay lúc Thẩm Họa ba hai bước đi tới, cô nhóc vung lên một roi nhìn quất bên cạnh chân Dục Ca Nhi, kết quả không biết sao bị cậu nhúc nhích, vô tình quất vào trên mu bàn tay cậu cầm trái táo. Ngoài ý muốn này khiến cô bé cũng trợn tròn mắt, tay nắm chặt roi căng thẳng, nhưng lại nhịn xuống đứng không nhúc nhích, vẫn duy trì dáng vẻ cao ngạo như cũ.
Dục Ca Nhi đau "Khàn" một tiếng, chỉ trừng một đôi mắt y hệt hổ sói bốc lên một đoàn lửa nho nhỏ, bé gái lại giống như điện giật thu roi lại, nhíu nhíu mày, lại chạy đi.
Trụy Nhi thật sự là gấp hỏng rồi, không để ý tới đuổi theo bé gái bèn nhanh chóng đi kiểm tra mu bàn tay của tiểu công tử. Thẩm Họa cũng ngồi chồm hổm xuống kiểm tra, chỉ thấy trên mu bàn tay béo múp míp xuất hiện một cái dấu đỏ, vừa đau lòng vừa giận. Dục Ca Nhi cũng để cho người bắt nạt, phụ thân cậu lại đi theo hồng nhan tri kỷ hẹn hò?
Lại nói bé gái kia chạy nhanh như làn khói, trực tiếp nhảy lên một chiếc xe ngựa tinh sảo xa hoa, một vị lão ma ma và hai nha hoàn đứng bên ngoài vẻ mặt nóng nảy, "Tiểu quận chúa, ngài trở lại rồi."
Bé gái không lạnh không nhạt ừ một tiếng, vuốt ve mu bàn tay của mình, nơi đó lại còn mơ hồ có chút đau, nhưng bây giờ bé lại cảm thấy cũng không đau chút nào. Hừ, tên nhóc coi như có chút cốt khí (khí phách), vẫn còn rất giống với mình.
"Đi thôi, đi thôi." Bé gái thúc giục xe ngựa chạy nhanh, bánh xe chuyển động ken két, mà huy hiệu phủ Tuyên vương trên vách xe ngựa rất là chói mắt.