Editor: trang bubble ^^
Một bóng đen dày đặc vượt lên, lòng bàn tay Hạ Thiên Ân lại không tự chủ rịn ra chút mồ hôi, không chỉ là bởi vì nam nhân ở trước mắt to lớn cao ngạo và dung mạo anh tuấn khiến cho hắn so sánh thấy áp chế, mà là bởi vì dường như loại khí thế lạnh lùng nghiêm nghị tự nhiên chèn ép hắn thiếu chút nữa không ngốc đầu lên được.
"Cầu Dũng, đỡ công tử liệt này lên."
Hạ Thiên Ân vuốt ống quần, trong lòng thật sự là cảm giác bị làm nhục, hắn là bị què, cũng không phải là liệt, bản thân còn có thể dậy. Mồ hôi lòng bàn tay cũng còn chưa lau sạch, thì có một luồng sức mạnh to lớn nâng hắn dậy. Cả người y như một con gà con đợi làm thịt bị hán tử được kêu là Cầu Dũng xách đi lên, không có năng lực chống cự. Thật đáng buồn lại đáng thương! Ngay sau đó, ánh mắt của hắn nhìn thẳng đến một khuôn mặt âm trầm, cặp mắt phượng hệt như nhuộm mực kia chăm chú nhìn hắn, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh giễu cợt âm u.
Thẩm Họa bị Hạ Thiên Ân làm phiền không được, cũng lười liếc hắn thêm một cái, "Biểu ca đưa hắn trở về Hạ gia đi."
Tiêu Dịch lên tiếng chỉ có lúc ánh mắt chuyển sang đường cong căng cứng trên mặt tiểu biểu muội mới khẽ thấy buông lỏng, hắn lại cưỡi lên lưng ngựa lần nữa. Cầu Dũng nâng con gà gãy chân chết bầm kia lên ném ở trên lưng ngựa mình, cũng cưỡi lên tuấn mã.
Cách đó không xa, đầy tớ của Hạ gia thấy công tử nhà mình bị người ta lắc lư giống như thồ bao bố, đuổi theo ở phía sau nhân vật quan trọng, chỉ tiếc con ngựa lộc cộc nghênh ngang rời đi. Mọi tiếng kêu thảm thiết của Hạ Thiên Ân cũng đã chìm ở góc đường huyên náo mà hỗn loạn, không có ai trông thấy Tiêu Dịch không nhịn được dùng roi quất xương sống của hắn, lập tức bèn vút ra một lằn roi máu thịt be bét, thật là quất lợi hại hơn quận chúa Trăn Trăn.
Dọc đường hai người cưỡi thật nhanh, ra khỏi thành, chạy đến phía Vân sơn, lại tìm một chỗ vắng lặng. Càng đi về phía trước Vân Sơn có một bãi tha ma, bởi vì Vân Sơn có linh khí, làm ra bãi tha ma nho nhỏ này là đặc biệt ném thi thể những kẻ ác khi còn sống đại gian đại ác, chặt đầu gãy tay, lại mời đại hòa thượng khai quang chôn chuỗi Phật châu cầm tay ở dưới cây lớn, chính là vì trấn áp lệ quỷ không được rời núi.
Tiêu Dịch chọn lựa một thân cây cao nhất trong bãi tha ma, đầu tiên là treo người lên, nhìn Hạ Thiên Ân vẫn còn đang hôn mê, trong mắt sôi trào một cỗ sát ý lạnh lùng. Hôm nay hắn muốn cho con gà gan lớn bằng trời này một dạy dỗ cả đời khó quên, dám muốn nữ nhân của Tiêu Dịch hắn, thật là đáng chết.
Chỉ cần vừa nghĩ tới khi trở về thấy thiếp canh kia, bên tai kia còn cái gì con của bọn họ cho Thẩm gia làm con thừa tự, Tiêu Dịch hận không thể tiến lên xé toang trước tiên, nhân tiện ngay cả người cũng xé, trong lòng tức giận tràn đầy thậm chí trong mắt vọt lên đỏ rực nóng hổi.
Bãi tha ma có một mùi hôi thối của *, con ruồi bay vo ve lung tung bốn phía. Loại trường hợp máu chảy thành sông nào mà Tiêu Dịch chưa từng thấy qua, mười ba tuổi, hắn tiến vào trại lính chém giết, từng bước một đến nắm giữ trăm vạn binh quyền, uy vọng cực cao hôm nay. Nhưng Hạ Thiên Ân là văn nhân thư sinh, sau khi bị mùi hôi thối này hun tỉnh, oẹ oẹ nôn mửa. Mới vừa rồi lắc lư ở trên đường, nước chua trong dạ dày đã ói hết rồi, giờ phút này nào còn có thể ói. Trên mặt ngay cả một tia máu cũng không nhìn thấy, tái nhợt giống như là thi thể kéo ra từ bãi tha ma muốn treo lên đây phơi khô.
Sau khi Hạ Thiên Ân ói xong càng thêm xấu hổ, vừa giận vừa tức, nghĩ tới hắn là cậu ấm trâm anh thế gia của Hàng Châu, lại để cho người ta bốc tới nơi này treo ngược lên cây nhục nhã. Thêm nữa, Tiêu Dịch đi cứu Lãnh Thanh Nguyệt vì che giấu tai mắt người mặc cực kỳ khiêm tốn, hán tử áo gai vải thô, càng làm lộ ra một khí thế nghèo hèn xạo sự. Vả lại, Hạ Thiên Ân tự nhận là chuyện nhà tài trí hơn người càng thêm tức giận không kém.
Mới vừa rồi ở Thẩm trạch trong thành, hắn là bị khí thế của Tiêu Dịch đột nhiên tới hù dọa, bây giờ suy nghĩ một chút bọn họ, một kẻ hàn vi, bản thân ở Hàng Châu cũng coi là thế gia có gốc rễ, lại có công danh tiến sĩ trong người, tại sao phải sợ bọn hắn chứ?
"Giặc cướp, ta là khảo trúng tiến sĩ, lại là trưởng tôn của Hạ gia, bọn ngươi bắt ta tới đây, chờ sau khi đầy tớ của ta đi báo quan, các ngươi nhất định là phải xuống lao ngục chịu đau khổ. Nếu hiện tại thả ta trở về, Hạ Thiên Ân ta còn có thể van nài cho các ngươi."
Đầu tiên là Cầu Dũng cười hắc hắc, "Hạ gia ngươi trở mặt với Triệu Tri huyện, còn trông cậy vào hắn có thể cứu ngươi?"
Hạ Thiên Ân bởi vì treo ngược, đầu ứ máu, gương mặt trắng đỏ luân phiên, nghe được hai người nơi khác lại còn biết được chuyện hắn xích mích với Triệu Tri huyện, thân thể chuyển động không khỏi dừng lại. Càng khiến hắn không ngờ được chính là người dáng vẻ ngăm đen đứng bên cạnh cũng không nói nhiều, trực tiếp vung ra một roi quất vào trên sau cổ hắn, vừa đau đớn máu thịt be bét, hắn kêu rên thảm thiết một hồi, ở trên bãi tha ma trống trải càng lộ vẻ thê lương quỷ dị.
Không biết thế nào áo khoác cũng đánh thành hai khúc, tuy là roi nhưng sức lực dùng roi kia lại giống như là dao găm sắc bén nhất, đau đớn róc xương róc thịt ở trên người y hệt lăng trì. Bởi vì áo khoác rách, hắn vốn là mặc mỏng manh, giờ phút này lộ ra quần lót màu trắng, mặc dù cách một tầng chất vải cợt nhã, nhưng vật lồi lên ở khu vực tam giác kia vẫn thản nhiên lộ ra.
"Còn dám lộn xộn một cái thì ta đánh tới mệnh căn của ngươi." Tiêu Dịch xoay cổ tay, cắn răng nói ra từng chữ từng câu âm u lạnh lẽo.
Hạ Thiên Ân chỉ cảm thấy hai đùi căng thẳng, càng thêm ra sức kẹp lại, đâu còn bắt chước lắc lư thân thể lung tung giống mới vừa rồi. Bên cạnh, Cầu Dũng nhìn chằm chằm vật kia, trầm thấp cười nhạo, "Thứ đồ ngắn nhỏ như ngươi cũng dám lấy thê tử, chẳng phải là ép lão bà nhà ngươi đi ra ngoài trộm hán tử hàng đêm."
Lời như thế là nhục nhã nam tử nhất, thậm chí đau hơn so với cái kia bị chém. Hạ Thiên Ân tức giận run rẩy cả người, đầu ngón tay cũng run rẩy, mới tức giận mà nói ra một chữ "Ngươi", một roi liền quất lên ngắm ngay ngắn nhỏ của hắn. Vải vóc bị cắt ra, bên trong chỉ hơi hơi rung rung xuống, thế nhưng vật này chính là liếm một cái cũng có cảm giác, huống chi là bị đầu roi quét. Một nỗi đau xót ruột muốn chết khiến hắn thiếu chút nữa bất tỉnh, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu nhỏ xuống hệt như trời mưa.
Tiêu Dịch hừ lạnh, "Nói thêm câu nữa, ta phế bỏ ngươi."
Lần này, Hạ Thiên Ân biết hắn ta thật sự dám làm, cái gì cũng dám làm, hắn cũng không muốn làm thái giám, vội vàng ngậm chặt miệng khẽ gật đầu. Hắn tuyệt đối là không ngờ đến biểu ca của Thẩm Họa là người hung hãn như thế tương phản cực lớn với mặt mũi trắng nõn anh tuấn kia, ảo não muốn chết, coi như cưới xấu phụ thôn dã cũng không dám đi muốn đại tiểu thư Thẩm gia nữa, chỉ hy vọng cơn ác mộng trước mắt mau chóng kết thúc.
Tiêu Dịch dặn dò Cầu Dũng đến trong túi yên ngựa thồ lấy ra giấy bút, Cầu Dũng lấy tới vỗ vỗ gương mặt của hắn, cho hắn nhìn.
Tiêu Dịch trầm giọng dặn dò, "Viết."
"Được...... Hảo hán, bảo ta viết cái gì?" Lời nói của Hạ Thiên Ân cũng chứa run rẩy nức nở.
Cầu Dũng cảm thấy mình đần, không ngờ còn có kẻ càng ngốc hơn, dùng cây viết đâm mạnh dưới ngực của hắn, lại chọc hắn gào khóc kêu thảm thiết, "Viết thư sám hối đó, viết Hạ gia các ngươi đã bắt nạt Thẩm gia như thế nào? Là muốn gạt cưới như thế nào? Còn có năm đó thiếu Thẩm gia bao nhiêu bạc viết rõ ràng toàn bộ, bảo đảm trả trở lại. Viết xong đại gia sẽ thả ngươi về nhà tìm tổ mẫu."
Hạ Thiên Ân vừa nghe có thể trở về, yêu cầu gì cũng đồng ý, bèn vội vàng gật đầu. Cầu Dũng thả người xuống, Hạ Thiên Ân hệt như con chó nằm trên mặt đất viết, 0di33xn0dafnl330fys0doon cuối cùng ấn dấu tay. Hắn cũng không dám ngồi thẳng lên, vả lại không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, dập đầu còn vang dội hơn so với ở trước cửa Thẩm gia.
Tiêu Dịch cầm thư sám hối, hài lòng nhét vào trong vạt áo, nhỏ giọng dặn dò đôi câu với Cầu Dũng, bèn cưỡi ngựa rời đi. Hạ Thiên Ân nhìn Sát Thần kia cuối cùng đã đi, âm thầm thở phào một hơi, "Có thể đưa ta trở về đi."
Vậy mà Cầu đại tướng quân lại cười ngu ngơ, hai cái răng hổ lộ ra ánh sáng âm u, hai tay hắn giao nhau, nắm xương tay vang động ken két, cực kỳ dọa người trong đống xác chết ở loại bãi tha ma tràn đầy xương trắng thối rữa này, "Hạ đại công tử đi đứng bất tiện, tướng quân nhà ta thương cảm ngươi, một lát ta trở về kêu người nhà họ Hạ tới nâng ngươi trở về."
Hạ Thiên Ân vừa nghe, vui nhiều buồn nhiều, rốt cuộc có thể đi về.
Cầu Dũng tiếp tục nói: "Có điều uất ức ngươi nằm cả đêm ở bãi tha ma này." Nói xong, cánh tay to lớn cường tráng này bèn cầm xương đùi của Hạ Thiên Ân, vang lên một tiếng rắc giòn giã có khả năng là bẻ gãy rồi. Tiếp theo đó là bả vai, lại tiếp tục chính là khuỷu tay, cổ tay, xương ngón tay, cũng không bỏ qua cho từng cái khớp xương trên người, chính là loại đại hán thể lực thật tốt như Cầu Dũng cũng bẻ mỏi cổ tay.
Mà bãi tha ma không ngừng truyền đến tiếng gào thét thê thảm, chỉ còn lại một chỗ cuối cùng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm ngắn nhỏ nhô ra kia, do do dự dự có cần xuống tay hay không. Ý của tướng quân là cả người dưới cổ, quân lệnh, nhưng hắn thật sự ghê tởm đụng cái địa phương kia của nam nhân. Có điều quân lệnh làm khó, hắn nhắm mắt lại giống như đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, trên tay không biết nặng nhẹ, dù sao thì nghe rắc một tiếng coi như là hoàn thành quân lệnh. Trong lòng Cầu Dũng trực tiếp đụng vào ghê tởm, căm ghét đưa tay chà xát lung tung vào trên mặt đất hai cái, mà Hạ Thiên Ân kêu lên đau đớn đã hôn mê kèm theo con ruồi bị hù dọa chạy.
Tướng quân nói không thể để cho hắn hôn mê, tỉnh, quân lệnh, nhưng Cầu Dũng đập thế nào cũng không đập tỉnh được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cởi đai lưng ra giội nước tiểu nóng nhắm vào đầu. Thấy hắn ta mở mắt, hắn còn lấy ra thuốc hưng phấn tinh thần phối lúc hành quân ngày thường, thuốc mạnh mẽ hung ác, cho hắn ta ngửi đủ, lại xách người như con gà lên dùng sức ném lên đống xác chết ở bãi tha ma.
Cầu Dũng làm việc xong đã là lúc trời chiều đẹp nhất.
Lại nói, lúc người nhà họ Hạ tìm được Hạ đại thiếu gia đã là sáng sớm ngày hôm sau, hắn đang nghiêng khóe miệng nhổ nước miếng, tinh thần hoảng hốt, nhu nhược giống như là tượng gỗ rã rời, trở lại Hạ gia lại là một đợt nối xương kêu thảm thiết. Trong miệng hắn còn gầm gừ chỉ vào góc tường nói quỷ, dọa sợ đến đám tiểu nha hoàn hầu hạ một kẻ cũng không dám đến gần, sắc mặt tím bầm ôm đầu kêu lên, Hạ gia lập tức rối loạn lung tung.
Hạ lão phu nhân chạy tới phòng ngủ nhìn tôn tử, chỉ liếc mắt một cái thiếu chút nữa đã hôn mê. Hương khói Hạ gia không chỉ thành một người què, hoàn toàn thành một kẻ ngốc, còn có ai chịu gả, cũng không biết là người nào ác độc hại Thiên Ân của bà thành như vậy. Hạ lão phu nhân tức giận chống gậy hung hăng gõ đất, bà còn chưa biết chuyện hôm qua, bèn muốn đi tìm Thẩm Họa tính sổ, coi như trói cũng phải trói tới đây làm cháu dâu cho bà.
Lúc này Tào ma ma lại gấp gáp chạy tới, thầm thì chuyện thư sám hối ở bên tai Hạ lão phu nhân, nói là dán ở trên quan bảng dễ thấy nhất Hàng Châu, bây giờ đi ra ngoài chính là chuyện bị nước bọt chết chìm, "Còn muốn Hạ gia chúng ta trả nợ?" Lão thái thái lẩm bẩm một câu, chỉ cảm thấy thân thể nặng nề không yên, trước mặt bỗng tối sầm, thật sự ngất đi.
Một bóng đen dày đặc vượt lên, lòng bàn tay Hạ Thiên Ân lại không tự chủ rịn ra chút mồ hôi, không chỉ là bởi vì nam nhân ở trước mắt to lớn cao ngạo và dung mạo anh tuấn khiến cho hắn so sánh thấy áp chế, mà là bởi vì dường như loại khí thế lạnh lùng nghiêm nghị tự nhiên chèn ép hắn thiếu chút nữa không ngốc đầu lên được.
"Cầu Dũng, đỡ công tử liệt này lên."
Hạ Thiên Ân vuốt ống quần, trong lòng thật sự là cảm giác bị làm nhục, hắn là bị què, cũng không phải là liệt, bản thân còn có thể dậy. Mồ hôi lòng bàn tay cũng còn chưa lau sạch, thì có một luồng sức mạnh to lớn nâng hắn dậy. Cả người y như một con gà con đợi làm thịt bị hán tử được kêu là Cầu Dũng xách đi lên, không có năng lực chống cự. Thật đáng buồn lại đáng thương! Ngay sau đó, ánh mắt của hắn nhìn thẳng đến một khuôn mặt âm trầm, cặp mắt phượng hệt như nhuộm mực kia chăm chú nhìn hắn, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh giễu cợt âm u.
Thẩm Họa bị Hạ Thiên Ân làm phiền không được, cũng lười liếc hắn thêm một cái, "Biểu ca đưa hắn trở về Hạ gia đi."
Tiêu Dịch lên tiếng chỉ có lúc ánh mắt chuyển sang đường cong căng cứng trên mặt tiểu biểu muội mới khẽ thấy buông lỏng, hắn lại cưỡi lên lưng ngựa lần nữa. Cầu Dũng nâng con gà gãy chân chết bầm kia lên ném ở trên lưng ngựa mình, cũng cưỡi lên tuấn mã.
Cách đó không xa, đầy tớ của Hạ gia thấy công tử nhà mình bị người ta lắc lư giống như thồ bao bố, đuổi theo ở phía sau nhân vật quan trọng, chỉ tiếc con ngựa lộc cộc nghênh ngang rời đi. Mọi tiếng kêu thảm thiết của Hạ Thiên Ân cũng đã chìm ở góc đường huyên náo mà hỗn loạn, không có ai trông thấy Tiêu Dịch không nhịn được dùng roi quất xương sống của hắn, lập tức bèn vút ra một lằn roi máu thịt be bét, thật là quất lợi hại hơn quận chúa Trăn Trăn.
Dọc đường hai người cưỡi thật nhanh, ra khỏi thành, chạy đến phía Vân sơn, lại tìm một chỗ vắng lặng. Càng đi về phía trước Vân Sơn có một bãi tha ma, bởi vì Vân Sơn có linh khí, làm ra bãi tha ma nho nhỏ này là đặc biệt ném thi thể những kẻ ác khi còn sống đại gian đại ác, chặt đầu gãy tay, lại mời đại hòa thượng khai quang chôn chuỗi Phật châu cầm tay ở dưới cây lớn, chính là vì trấn áp lệ quỷ không được rời núi.
Tiêu Dịch chọn lựa một thân cây cao nhất trong bãi tha ma, đầu tiên là treo người lên, nhìn Hạ Thiên Ân vẫn còn đang hôn mê, trong mắt sôi trào một cỗ sát ý lạnh lùng. Hôm nay hắn muốn cho con gà gan lớn bằng trời này một dạy dỗ cả đời khó quên, dám muốn nữ nhân của Tiêu Dịch hắn, thật là đáng chết.
Chỉ cần vừa nghĩ tới khi trở về thấy thiếp canh kia, bên tai kia còn cái gì con của bọn họ cho Thẩm gia làm con thừa tự, Tiêu Dịch hận không thể tiến lên xé toang trước tiên, nhân tiện ngay cả người cũng xé, trong lòng tức giận tràn đầy thậm chí trong mắt vọt lên đỏ rực nóng hổi.
Bãi tha ma có một mùi hôi thối của *, con ruồi bay vo ve lung tung bốn phía. Loại trường hợp máu chảy thành sông nào mà Tiêu Dịch chưa từng thấy qua, mười ba tuổi, hắn tiến vào trại lính chém giết, từng bước một đến nắm giữ trăm vạn binh quyền, uy vọng cực cao hôm nay. Nhưng Hạ Thiên Ân là văn nhân thư sinh, sau khi bị mùi hôi thối này hun tỉnh, oẹ oẹ nôn mửa. Mới vừa rồi lắc lư ở trên đường, nước chua trong dạ dày đã ói hết rồi, giờ phút này nào còn có thể ói. Trên mặt ngay cả một tia máu cũng không nhìn thấy, tái nhợt giống như là thi thể kéo ra từ bãi tha ma muốn treo lên đây phơi khô.
Sau khi Hạ Thiên Ân ói xong càng thêm xấu hổ, vừa giận vừa tức, nghĩ tới hắn là cậu ấm trâm anh thế gia của Hàng Châu, lại để cho người ta bốc tới nơi này treo ngược lên cây nhục nhã. Thêm nữa, Tiêu Dịch đi cứu Lãnh Thanh Nguyệt vì che giấu tai mắt người mặc cực kỳ khiêm tốn, hán tử áo gai vải thô, càng làm lộ ra một khí thế nghèo hèn xạo sự. Vả lại, Hạ Thiên Ân tự nhận là chuyện nhà tài trí hơn người càng thêm tức giận không kém.
Mới vừa rồi ở Thẩm trạch trong thành, hắn là bị khí thế của Tiêu Dịch đột nhiên tới hù dọa, bây giờ suy nghĩ một chút bọn họ, một kẻ hàn vi, bản thân ở Hàng Châu cũng coi là thế gia có gốc rễ, lại có công danh tiến sĩ trong người, tại sao phải sợ bọn hắn chứ?
"Giặc cướp, ta là khảo trúng tiến sĩ, lại là trưởng tôn của Hạ gia, bọn ngươi bắt ta tới đây, chờ sau khi đầy tớ của ta đi báo quan, các ngươi nhất định là phải xuống lao ngục chịu đau khổ. Nếu hiện tại thả ta trở về, Hạ Thiên Ân ta còn có thể van nài cho các ngươi."
Đầu tiên là Cầu Dũng cười hắc hắc, "Hạ gia ngươi trở mặt với Triệu Tri huyện, còn trông cậy vào hắn có thể cứu ngươi?"
Hạ Thiên Ân bởi vì treo ngược, đầu ứ máu, gương mặt trắng đỏ luân phiên, nghe được hai người nơi khác lại còn biết được chuyện hắn xích mích với Triệu Tri huyện, thân thể chuyển động không khỏi dừng lại. Càng khiến hắn không ngờ được chính là người dáng vẻ ngăm đen đứng bên cạnh cũng không nói nhiều, trực tiếp vung ra một roi quất vào trên sau cổ hắn, vừa đau đớn máu thịt be bét, hắn kêu rên thảm thiết một hồi, ở trên bãi tha ma trống trải càng lộ vẻ thê lương quỷ dị.
Không biết thế nào áo khoác cũng đánh thành hai khúc, tuy là roi nhưng sức lực dùng roi kia lại giống như là dao găm sắc bén nhất, đau đớn róc xương róc thịt ở trên người y hệt lăng trì. Bởi vì áo khoác rách, hắn vốn là mặc mỏng manh, giờ phút này lộ ra quần lót màu trắng, mặc dù cách một tầng chất vải cợt nhã, nhưng vật lồi lên ở khu vực tam giác kia vẫn thản nhiên lộ ra.
"Còn dám lộn xộn một cái thì ta đánh tới mệnh căn của ngươi." Tiêu Dịch xoay cổ tay, cắn răng nói ra từng chữ từng câu âm u lạnh lẽo.
Hạ Thiên Ân chỉ cảm thấy hai đùi căng thẳng, càng thêm ra sức kẹp lại, đâu còn bắt chước lắc lư thân thể lung tung giống mới vừa rồi. Bên cạnh, Cầu Dũng nhìn chằm chằm vật kia, trầm thấp cười nhạo, "Thứ đồ ngắn nhỏ như ngươi cũng dám lấy thê tử, chẳng phải là ép lão bà nhà ngươi đi ra ngoài trộm hán tử hàng đêm."
Lời như thế là nhục nhã nam tử nhất, thậm chí đau hơn so với cái kia bị chém. Hạ Thiên Ân tức giận run rẩy cả người, đầu ngón tay cũng run rẩy, mới tức giận mà nói ra một chữ "Ngươi", một roi liền quất lên ngắm ngay ngắn nhỏ của hắn. Vải vóc bị cắt ra, bên trong chỉ hơi hơi rung rung xuống, thế nhưng vật này chính là liếm một cái cũng có cảm giác, huống chi là bị đầu roi quét. Một nỗi đau xót ruột muốn chết khiến hắn thiếu chút nữa bất tỉnh, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu nhỏ xuống hệt như trời mưa.
Tiêu Dịch hừ lạnh, "Nói thêm câu nữa, ta phế bỏ ngươi."
Lần này, Hạ Thiên Ân biết hắn ta thật sự dám làm, cái gì cũng dám làm, hắn cũng không muốn làm thái giám, vội vàng ngậm chặt miệng khẽ gật đầu. Hắn tuyệt đối là không ngờ đến biểu ca của Thẩm Họa là người hung hãn như thế tương phản cực lớn với mặt mũi trắng nõn anh tuấn kia, ảo não muốn chết, coi như cưới xấu phụ thôn dã cũng không dám đi muốn đại tiểu thư Thẩm gia nữa, chỉ hy vọng cơn ác mộng trước mắt mau chóng kết thúc.
Tiêu Dịch dặn dò Cầu Dũng đến trong túi yên ngựa thồ lấy ra giấy bút, Cầu Dũng lấy tới vỗ vỗ gương mặt của hắn, cho hắn nhìn.
Tiêu Dịch trầm giọng dặn dò, "Viết."
"Được...... Hảo hán, bảo ta viết cái gì?" Lời nói của Hạ Thiên Ân cũng chứa run rẩy nức nở.
Cầu Dũng cảm thấy mình đần, không ngờ còn có kẻ càng ngốc hơn, dùng cây viết đâm mạnh dưới ngực của hắn, lại chọc hắn gào khóc kêu thảm thiết, "Viết thư sám hối đó, viết Hạ gia các ngươi đã bắt nạt Thẩm gia như thế nào? Là muốn gạt cưới như thế nào? Còn có năm đó thiếu Thẩm gia bao nhiêu bạc viết rõ ràng toàn bộ, bảo đảm trả trở lại. Viết xong đại gia sẽ thả ngươi về nhà tìm tổ mẫu."
Hạ Thiên Ân vừa nghe có thể trở về, yêu cầu gì cũng đồng ý, bèn vội vàng gật đầu. Cầu Dũng thả người xuống, Hạ Thiên Ân hệt như con chó nằm trên mặt đất viết, 0di33xn0dafnl330fys0doon cuối cùng ấn dấu tay. Hắn cũng không dám ngồi thẳng lên, vả lại không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, dập đầu còn vang dội hơn so với ở trước cửa Thẩm gia.
Tiêu Dịch cầm thư sám hối, hài lòng nhét vào trong vạt áo, nhỏ giọng dặn dò đôi câu với Cầu Dũng, bèn cưỡi ngựa rời đi. Hạ Thiên Ân nhìn Sát Thần kia cuối cùng đã đi, âm thầm thở phào một hơi, "Có thể đưa ta trở về đi."
Vậy mà Cầu đại tướng quân lại cười ngu ngơ, hai cái răng hổ lộ ra ánh sáng âm u, hai tay hắn giao nhau, nắm xương tay vang động ken két, cực kỳ dọa người trong đống xác chết ở loại bãi tha ma tràn đầy xương trắng thối rữa này, "Hạ đại công tử đi đứng bất tiện, tướng quân nhà ta thương cảm ngươi, một lát ta trở về kêu người nhà họ Hạ tới nâng ngươi trở về."
Hạ Thiên Ân vừa nghe, vui nhiều buồn nhiều, rốt cuộc có thể đi về.
Cầu Dũng tiếp tục nói: "Có điều uất ức ngươi nằm cả đêm ở bãi tha ma này." Nói xong, cánh tay to lớn cường tráng này bèn cầm xương đùi của Hạ Thiên Ân, vang lên một tiếng rắc giòn giã có khả năng là bẻ gãy rồi. Tiếp theo đó là bả vai, lại tiếp tục chính là khuỷu tay, cổ tay, xương ngón tay, cũng không bỏ qua cho từng cái khớp xương trên người, chính là loại đại hán thể lực thật tốt như Cầu Dũng cũng bẻ mỏi cổ tay.
Mà bãi tha ma không ngừng truyền đến tiếng gào thét thê thảm, chỉ còn lại một chỗ cuối cùng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm ngắn nhỏ nhô ra kia, do do dự dự có cần xuống tay hay không. Ý của tướng quân là cả người dưới cổ, quân lệnh, nhưng hắn thật sự ghê tởm đụng cái địa phương kia của nam nhân. Có điều quân lệnh làm khó, hắn nhắm mắt lại giống như đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, trên tay không biết nặng nhẹ, dù sao thì nghe rắc một tiếng coi như là hoàn thành quân lệnh. Trong lòng Cầu Dũng trực tiếp đụng vào ghê tởm, căm ghét đưa tay chà xát lung tung vào trên mặt đất hai cái, mà Hạ Thiên Ân kêu lên đau đớn đã hôn mê kèm theo con ruồi bị hù dọa chạy.
Tướng quân nói không thể để cho hắn hôn mê, tỉnh, quân lệnh, nhưng Cầu Dũng đập thế nào cũng không đập tỉnh được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cởi đai lưng ra giội nước tiểu nóng nhắm vào đầu. Thấy hắn ta mở mắt, hắn còn lấy ra thuốc hưng phấn tinh thần phối lúc hành quân ngày thường, thuốc mạnh mẽ hung ác, cho hắn ta ngửi đủ, lại xách người như con gà lên dùng sức ném lên đống xác chết ở bãi tha ma.
Cầu Dũng làm việc xong đã là lúc trời chiều đẹp nhất.
Lại nói, lúc người nhà họ Hạ tìm được Hạ đại thiếu gia đã là sáng sớm ngày hôm sau, hắn đang nghiêng khóe miệng nhổ nước miếng, tinh thần hoảng hốt, nhu nhược giống như là tượng gỗ rã rời, trở lại Hạ gia lại là một đợt nối xương kêu thảm thiết. Trong miệng hắn còn gầm gừ chỉ vào góc tường nói quỷ, dọa sợ đến đám tiểu nha hoàn hầu hạ một kẻ cũng không dám đến gần, sắc mặt tím bầm ôm đầu kêu lên, Hạ gia lập tức rối loạn lung tung.
Hạ lão phu nhân chạy tới phòng ngủ nhìn tôn tử, chỉ liếc mắt một cái thiếu chút nữa đã hôn mê. Hương khói Hạ gia không chỉ thành một người què, hoàn toàn thành một kẻ ngốc, còn có ai chịu gả, cũng không biết là người nào ác độc hại Thiên Ân của bà thành như vậy. Hạ lão phu nhân tức giận chống gậy hung hăng gõ đất, bà còn chưa biết chuyện hôm qua, bèn muốn đi tìm Thẩm Họa tính sổ, coi như trói cũng phải trói tới đây làm cháu dâu cho bà.
Lúc này Tào ma ma lại gấp gáp chạy tới, thầm thì chuyện thư sám hối ở bên tai Hạ lão phu nhân, nói là dán ở trên quan bảng dễ thấy nhất Hàng Châu, bây giờ đi ra ngoài chính là chuyện bị nước bọt chết chìm, "Còn muốn Hạ gia chúng ta trả nợ?" Lão thái thái lẩm bẩm một câu, chỉ cảm thấy thân thể nặng nề không yên, trước mặt bỗng tối sầm, thật sự ngất đi.