Editor: trang bubble ^^
Thẩm Họa theo Phương Kiểm ma ma bước nhanh vào Phương Phỉ các, nàng không nhịn được giương mắt quan sát, vườn bố trí rất là lịch sự tao nhã, đình đài lầu các, thủy tạ dây leo xanh cái gì cần có đều có, mặc dù gọi lầu các nhưng diện tích cực lớn.
Nhưng bốn phía này cố ý thêm tường vây cao và thị vệ trong chừng đi vào vườn, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với viện tử tinh xảo, khiến người ta ngột ngạt. Trong lòng Thẩm Họa dâng lên một nụ cười lạnh lùng, đều nói Tuyên vương sủng ái Vạn di nương, nhìn như thâm tình, lại cực kỳ ích kỷ. Đây chính là một cái lồng vàng, nuôi dưỡng hoàng yến ở bên trong, chỉ vì lúc hắn trêu đùa có thể hành động tùy ý, nhưng hoàng yến này luôn có một ngày sẽ buồn bực không vui mà chết.
Vừa vào phòng ngủ mùi thơm quen thuộc quanh quẩn, trái tim Thẩm Họa đập thình thịch, nói không rõ là khẩn trương thái quá vì sau đó phải tiến hành kế hoạch, hay là bởi vì sắp gặp được người thân luôn mong đợi.
Thẩm Họa dừng bước chân ở nhĩ thất, thái độ cứng rắn lấy lý do xem chẩn không thích có người cho lui tất cả hầu hạ bên trong phòng. Tuy Phương Kiểm ma ma không vui, nhưng cũng rất bất đắc dĩ, bà không dám hao tổn mệnh di nương, nếu mà Vạn di nương chết, tất cả mọi người viện này sẽ phải chôn theo. Thêm nữa là một nữ đại phu, tóm lại sẽ không gây ra chuyện xấu xa gì, ma ma vội vàng dẫn mọi người đi ra ngoài.
Thẩm Họa vừa cẩn thận tra xét một hồi, xác định mọi người cách xa, mới vội vàng lấy ra một bình sứ từ trong ngực, đổ ra chút ít bột tới ly trà trên bàn, đi tới bên giường. Sắc mặt Vạn di nương trắng bệch như tờ giấy, tuy nhiên cực kỳ xinh đẹp. Thẩm Họa thấy dung mạo kia may đã làm chuẩn bị tâm lý, vẫn có quá nhiều khiếp sợ nổi lên trên mặt.
Lúc này đâu cho chép nàng đi nhìn kỹ bào tỷ mà mình chưa từng gặp mặt, nâng thân thể dậy, đút nàng uống nước trà vào. Chỉ chốc lát, Vạn di nương trong ngực đã sặc tỉnh, nôn mửa một trận xuống đất.
Trong lòng Thẩm Họa buông lỏng, dìu nàng nằm xuống lại, vừa cởi quần áo, vừa sợ nàng hoảng sợ cũng tỉ mỉ dặn dò: "Uyển tỷ tỷ, muội là người của Tiêu tướng quân, tỷ bình phục hơi thở, mau dậy thay quần áo của muội, đóng vai đại phu đi ra ngoài, có người bên ngoài tiếp ứng, hắn sẽ đưa tỷ ra khỏi thành đến chỗ an toàn."
Vạn di nương ngồi dậy, vẻ mặt dịu dàng trầm tĩnh, nhìn cô nương mặt đen cởi tầng tầng quần áo xuống, ánh mắt yêu kiều như nước khẽ lấp lóe ánh sáng gì đó không rõ. Thẩm Họa vừa vặn đối diện với tầm mắt này, thấy nàng ấy thẳng thắn nhìn chằm chằm mình, nàng mất tự nhiên cười cười. Thẩm Họa than trong lòng, gặp tỷ tỷ lại khẩn trương không nói ra được.
"Nếu muội hoán đổi ta, cô nương làm thế nào?" Trong lời nói, Vạn di nương không khỏi hơi lo lắng, hơn nữa Tuyên Nguyên Hải cũng sẽ không dễ dàng để đại phu đi vào Phương Phỉ các xuất phủ như vậy. Nàng càng là kiến thức nửa vời đối với kế hoạch của Tiêu Dịch, chỉ biết theo sắp xếp của Tiêu Dịch ăn thuốc bột kia chờ có người tới cứu nàng là được.
Thẩm Họa trấn an, ánh mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm mặt người kia, "Tỷ tỷ yên tâm, Tiêu tướng quân sẽ cứu muội đi ra ngoài! Hơn nữa, một lát Tuyên vương gia sẽ không phát hiện tỷ rời đi." Trong nháy mắt, nàng suy nghĩ tung bay, tâm thần mới rút về lại, nhìn vẻ mặt Vạn di nương cứng lại chuyển thành nghiêm nghị.
Mặc kệ bao nhiêu nguy hiểm, nàng là tâm cam tình nguyện cứu người.
Vạn di nương cũng sẽ không nhiều lời, trên người dần dần có hơi sức, bèn nhặt quần áo lên tròng từng món một vào trên người, chẳng biết tại sao trên quần áo này có một loại mùi thơm quen thuộc, nàng không khỏi liếc mắt cô nương ngăm đen kia một cái.
Thẩm Họa cởi hết xiêm áo, bèn cầm hòm thuốc để lên bàn lên, bên trong cũng không có loại thuốc nào, lại là một loại son phấn. Thẩm Họa kéo Vạn di nương vẫn còn đang buộc dây lưng qua ngồi xuống, cầm phấn lót vẽ lung tung một tầng dầu mỡ đen thùi lùi như mỡ heo trên mặt nàng. Trong lòng Vạn di nương cũng thật là khẩn trương, mặc cho người trước mặt cho mình đổi hoá trang. Đợi làm xong, lại chỉ thiếu dính nếp nhăn mí mắt lên, Thẩm Họa kéo Vạn di nương đến trước gương đồng nhìn.
Trong mặt gương mờ nhạt như sương mù, hai người lại giống nhau y hệt, Vạn di nương chưa từng nhìn thấy dung mạo vốn có của Thẩm Họa. Trong bốn năm giam cầm ở Phương Phỉ các, nàng cũng không biết muội muội mà mình thất lạc nhiều năm đã ở bên cạnh. Nàng kinh ngạc sự tương tự của bọn họ, lại không ngờ tới nguyên do ở trong đó.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập có lực, kèm theo cả đám người làm kêu lên Vương Gia, hai người đồng thời kinh hoảng, Tuyên Nguyên Hải tới quá nhanh...
Tuyên Nguyên Hải vội vàng đẩy cửa vào, chân lướt như bay, không dừng lại nửa khắc, sắc mặt hắn đang âm trầm xen lẫn tức giận thiêu đốt y hệt núi lửa. Nếu Uyển Nhi không ở đây, nếu không có ở đây, chỉ cần nghĩ đến đây loại kết quả tồi tệ này, cả người Tuyên Nguyên Hải lại tuôn ra sát khí.
Nhưng lúc thấy người lẳng lặng nghiêng người dựa vào chỗ dựa lưng trên giường thì hắn mới âm trầm dần dần hóa thành nhu tình, "Uyển Nhi như thế nào rồi?"
"Vương Gia không nên tới gần ta, sợ sẽ lây nhiễm." Trên giường, giai nhân mang khăn che mặt che miệng mũi, giọng nói khàn khàn, Tuyên Nguyên Hải không khỏi nhíu nhíu mày, cứ có cảm giác nơi nào đó có chút không đúng, nhưng cái trán trắng noãn quen thuộc này, mặt mày mê người lộ ở bên ngoài rõ ràng là di nương của hắn.
Hắn híp mắt, bước chân không ngừng, "Bổn vương không sợ, để Bổn vương nhìn nàng!"
"Vương Gia." Trên giường, giai nhân hô to một tiếng, "Không nên để Uyển Nhi khó xử, đừng tới đây." Nàng che miệng ho khan hai tiếng, hơi vén khăn che mặt lên cầm khăn che miệng ho khan. Tuyên Nguyên Hải mắt sáng như đuốc, nhìn cực kỳ cẩn thận, đôi môi kia mặc dù tái nhợt, cũng là môi của Uyển Nhi. Nàng có môi ngọc, lúc khép hờ khẽ nhếch vòng cung mượt mà, giống như một viên trân châu khảm ở trên mỹ ngọc thượng hạng.
Tuyên Nguyên Hải dừng bước chân lại, yên tâm không ít, "Được được, Bổn vương không qua." Hắn lập tức nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nữ đại phu ngăm đen kia, nàng vẫn cúi đầu thấp xuống.
Nếu mà Tuyên vương cẩn thận một chút nữa, hai người này cũng chỉ là da dẻ một đen một trắng, cái trán đầy đặn rất giống nhau. Mà ước chừng chỗ không giống chính là lỗ mũi ở giữa, Tạ Uyển vừa phải đoan nhuận, Thẩm Họa lại cực kỳ cao thẳng.
Không sai, nằm ở trên giường là Thẩm Họa đã rửa sạch gương mặt hóa trang, mà bây giờ Nữ đại phu đứng ở bên cạnh chính là Vạn di nương. Khi cảm nhận được ánh mắt Tuyên vương xẹt qua nàng, Vạn di nương cúi đầu thấp hơn, trang@dđlqđ@bubble editor giống như là một kẻ thảo dân thấp hèn khiêm tốn. Tuyên Nguyên Hải đâu cần nhìn thẳng nàng, chỉ có giọng nói bình tĩnh hỏi: "Có thể rất đáng lo ngại không?"
"Phu nhân là ho lao! Thứ cho dân phụ vô năng, vẫn là mời cao minh khác." Nàng vốn là bởi vì Tiêu Dịch đưa tới thuốc hộc máu, giọng nói hỏng rồi, ngược lại không giống như giọng nói vốn có.
Ho lao? Tuyên Nguyên Hải mở to con mắt, vừa nhìn về phía giai nhân trên giường, gầm nhẹ một tiếng, "Đồ vô dụng." Càng thêm oán giận Tuyên Kỳ thị mời đại phu không có năng lực ở đâu, vừa vặn cũng không cần sống trở về. Trong con mắt kia dần hiện lên ý định giết người khiến Thẩm Họa nhìn rất rõ ràng, nàng cắn cắn môi mở miệng lần nữa.
"Vương Gia đừng tức giận, Uyển Nhi đã như vậy, vì ta tích lũy một chút phúc đi." Ý chính là bảo Tuyên vương buông tha nàng ta.
Vạn di nương đồng thời vội vàng làm bộ dạng hoảng sợ, lập tức quỳ trên mặt đất, hạ thấp thân thể.
Tuyên Nguyên Hải trầm mặc chốc lát, dường như đang nghĩ gì đó, trong lòng Thẩm Họa thấp thỏm khác thường, lúc lâu mới nghe Tuyên Nguyên Hải lại nói, "Đi xuống đi, đến khố phòng lãnh thưởng." Hôm nay Tạ Uyển bị bệnh, lại là sinh nhật của Trăn Trăn, quả thật không dễ thấy máu, ngày sau lại xử lý cũng tốt. Nhưng, hắn đã đóng chặt vương phủ, không có lệnh bài ai có thể đi ra ngoài?
Thẩm Họa âm thầm xả hơi, cố ý dùng sợi tóc che chắn mặt mũi hỏi thăm, "Hôm nay tiệc sinh nhật của quận chúa và thế tử như thế nào?"
Vạn di nương biết Thẩm Họa tán gẫu với Tuyên Nguyên Hải như vậy là đang phân tâm hắn. Nàng từ từ đứng dậy, ánh mắt đầu tiên là nhìn về bóng lưng của Tuyên Nguyên Hải, ánh mắt phức tạp mà trầm tĩnh, nhưng dưới sự trầm tĩnh lại là một thoáng sắc bén chán ghét.
Nàng lại dịu dàng nhìn Thẩm Họa, vẻ ngoài nữ tử này rất giống với nàng, rốt cuộc nàng hiểu rõ cảm xúc ẩn giấu trong lòng là cái gì. Trong phút chốc, nước mắt trong mắt xuất hiện mờ mịt, người phía sau hình như cảm nhận được ánh mắt của nàng, nhìn sang cũng là có trong suốt lấp lóe, rất nhanh bởi vì phải che giấu cảm xúc, nàng lại che miệng ho khan thật thấp.
Vạn di nương đi một mạch ra ngoài, bước ra khỏi Phương Phỉ các, bên ngoài là không khí mới mẻ đã lâu không thấy, nhưng trong lòng lại vẫn nặng nề như cũ, đi không bao xa thì có một thị vệ tới thay thế người dẫn đường. Người nọ chỉ thấp giọng há miệng, Vạn di nương nghe rõ ràng nhất chính là ba chữ Tiêu tướng quân, thị vệ cầm yêu bài vương phủ không trở ngại, dẫn nàng đi ra ngoài từ cửa sau. Khúc quanh cách đó không xa chính là một chiếc xe ngựa khiêm tốn, thị vệ mời nàng lên xe. Vạn di nương nâng chéo váy leo lên, ngoái đầu nhìn lại, nhìn về Vương phủ giống như tòa lao tù kia một lần cuối cùng, từ đây nàng không phải là Vạn di nương nữa, mà là Tạ Uyển sống lại lần nữa.
Xe ngựa vội vã đi, muốn đưa ra ngoài trước khi Tuyên vương phát hiện Vạn di nương bị đánh tráo. Nếu Tuyên Nguyên Hải điều động binh lực phong thành, Tiêu Dịch thật sự đúng là không dễ xử lý, vậy thì phải xem bên Họa Nhi có thể ngăn cản Tuyên Nguyên Hải bao lâu. Tiêu Dịch lòng như lửa đốt, sắc mặt âm trầm giống như nhuộm mực vậy, một khi nhận được tin tức Tạ Uyển ra khỏi thành, hắn sẽ lập tức đi đòi tiểu biểu muội.
Trong đình yên lặng đột nhiên lao ra một vệt bóng đỏ, dáng người nàng nhỏ nhắn áp sát, ngồi ở đối diện Tiêu Dịch, "Tiêu thúc thúc, mẫu thân của ta nên ra khỏi thành rồi chứ?"
"Sắp rồi." Tiêu Dịch trả lời hết sức ngắn gọn.
"Di mẫu làm thế nào bây giờ?" Ngồi nói chuyện ở chỗ này chính là quận chúa Trăn Trăn, nghe được Tiểu Bất Điểm nhắc tới Họa Nhi, Tiêu Dịch càng trở nên buồn phiền.
Quận chúa Trăn Trăn thấy hắn không nói lời nào, trong lòng cũng khẩn cấp, bé cầm roi quất mạnh mặt bàn hai cái, "Tiêu Dịch, ngươi nghe rõ cho ta người Tạ gia một người cũng không thể có chuyện." Giọng nói non nớt của trẻ con nói chuyện, tức giận, thậm chí có mấy phần khí thế của thái tử phụ thân.
Khóe miệng Tiêu Dịch khẽ nhếch, hơi ngước mắt nhìn bé, đây đâu phải bé gái hơn bốn tuổi, thông minh như thế hiểu chuyện như thế, yêu bài của vương phủ là tiểu bất điểm này trộm được cho hắn. Lúc trước khi mới tới Hàng Châu, hắn đã nghe được tin đồn Tạ Uyển bị giam cầm ở vương phủ. Nhưng khi quận chúa Trăn Trăn tìm đến, một bé gái phấn điêu ngọc trác đứng lại, kiêu căng nói bé là con gái của Tạ Uyển, Tiêu Dịch biết khoảng cách cứu Tạ Uyển không xa.
Quận chúa Trăn Trăn thu hồi roi, thân thể nhỏ bé nhìn về phía cửa thành, từ lúc bé hiểu chuyện, bé cũng biết mẹ đẻ của bé là Vạn di nương. Tất cả đồ sứ trong phòng bé đều là của Vạn di nương ở Phương Phỉ các làm, bé thích nghiên cứu bức tranh trên đồ sứ, dần dần lại có thể xem hiểu. Mặc dù bé còn nhỏ, nhưng nếu bé muốn biết cái gì, nhất định có thể biết, bé rõ ràng mẫu thân của bé muốn tự do!
"Bụp" Trong chớp mắt hình như có một ánh lửa phóng lên bầu trời cao ngất, Tiêu Dịch không kịp chờ đợi đứng lên, trên mặt thu lại biểu cảm, nhịn một hồi nữa, Họa Nhi.
Thẩm Họa theo Phương Kiểm ma ma bước nhanh vào Phương Phỉ các, nàng không nhịn được giương mắt quan sát, vườn bố trí rất là lịch sự tao nhã, đình đài lầu các, thủy tạ dây leo xanh cái gì cần có đều có, mặc dù gọi lầu các nhưng diện tích cực lớn.
Nhưng bốn phía này cố ý thêm tường vây cao và thị vệ trong chừng đi vào vườn, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với viện tử tinh xảo, khiến người ta ngột ngạt. Trong lòng Thẩm Họa dâng lên một nụ cười lạnh lùng, đều nói Tuyên vương sủng ái Vạn di nương, nhìn như thâm tình, lại cực kỳ ích kỷ. Đây chính là một cái lồng vàng, nuôi dưỡng hoàng yến ở bên trong, chỉ vì lúc hắn trêu đùa có thể hành động tùy ý, nhưng hoàng yến này luôn có một ngày sẽ buồn bực không vui mà chết.
Vừa vào phòng ngủ mùi thơm quen thuộc quanh quẩn, trái tim Thẩm Họa đập thình thịch, nói không rõ là khẩn trương thái quá vì sau đó phải tiến hành kế hoạch, hay là bởi vì sắp gặp được người thân luôn mong đợi.
Thẩm Họa dừng bước chân ở nhĩ thất, thái độ cứng rắn lấy lý do xem chẩn không thích có người cho lui tất cả hầu hạ bên trong phòng. Tuy Phương Kiểm ma ma không vui, nhưng cũng rất bất đắc dĩ, bà không dám hao tổn mệnh di nương, nếu mà Vạn di nương chết, tất cả mọi người viện này sẽ phải chôn theo. Thêm nữa là một nữ đại phu, tóm lại sẽ không gây ra chuyện xấu xa gì, ma ma vội vàng dẫn mọi người đi ra ngoài.
Thẩm Họa vừa cẩn thận tra xét một hồi, xác định mọi người cách xa, mới vội vàng lấy ra một bình sứ từ trong ngực, đổ ra chút ít bột tới ly trà trên bàn, đi tới bên giường. Sắc mặt Vạn di nương trắng bệch như tờ giấy, tuy nhiên cực kỳ xinh đẹp. Thẩm Họa thấy dung mạo kia may đã làm chuẩn bị tâm lý, vẫn có quá nhiều khiếp sợ nổi lên trên mặt.
Lúc này đâu cho chép nàng đi nhìn kỹ bào tỷ mà mình chưa từng gặp mặt, nâng thân thể dậy, đút nàng uống nước trà vào. Chỉ chốc lát, Vạn di nương trong ngực đã sặc tỉnh, nôn mửa một trận xuống đất.
Trong lòng Thẩm Họa buông lỏng, dìu nàng nằm xuống lại, vừa cởi quần áo, vừa sợ nàng hoảng sợ cũng tỉ mỉ dặn dò: "Uyển tỷ tỷ, muội là người của Tiêu tướng quân, tỷ bình phục hơi thở, mau dậy thay quần áo của muội, đóng vai đại phu đi ra ngoài, có người bên ngoài tiếp ứng, hắn sẽ đưa tỷ ra khỏi thành đến chỗ an toàn."
Vạn di nương ngồi dậy, vẻ mặt dịu dàng trầm tĩnh, nhìn cô nương mặt đen cởi tầng tầng quần áo xuống, ánh mắt yêu kiều như nước khẽ lấp lóe ánh sáng gì đó không rõ. Thẩm Họa vừa vặn đối diện với tầm mắt này, thấy nàng ấy thẳng thắn nhìn chằm chằm mình, nàng mất tự nhiên cười cười. Thẩm Họa than trong lòng, gặp tỷ tỷ lại khẩn trương không nói ra được.
"Nếu muội hoán đổi ta, cô nương làm thế nào?" Trong lời nói, Vạn di nương không khỏi hơi lo lắng, hơn nữa Tuyên Nguyên Hải cũng sẽ không dễ dàng để đại phu đi vào Phương Phỉ các xuất phủ như vậy. Nàng càng là kiến thức nửa vời đối với kế hoạch của Tiêu Dịch, chỉ biết theo sắp xếp của Tiêu Dịch ăn thuốc bột kia chờ có người tới cứu nàng là được.
Thẩm Họa trấn an, ánh mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm mặt người kia, "Tỷ tỷ yên tâm, Tiêu tướng quân sẽ cứu muội đi ra ngoài! Hơn nữa, một lát Tuyên vương gia sẽ không phát hiện tỷ rời đi." Trong nháy mắt, nàng suy nghĩ tung bay, tâm thần mới rút về lại, nhìn vẻ mặt Vạn di nương cứng lại chuyển thành nghiêm nghị.
Mặc kệ bao nhiêu nguy hiểm, nàng là tâm cam tình nguyện cứu người.
Vạn di nương cũng sẽ không nhiều lời, trên người dần dần có hơi sức, bèn nhặt quần áo lên tròng từng món một vào trên người, chẳng biết tại sao trên quần áo này có một loại mùi thơm quen thuộc, nàng không khỏi liếc mắt cô nương ngăm đen kia một cái.
Thẩm Họa cởi hết xiêm áo, bèn cầm hòm thuốc để lên bàn lên, bên trong cũng không có loại thuốc nào, lại là một loại son phấn. Thẩm Họa kéo Vạn di nương vẫn còn đang buộc dây lưng qua ngồi xuống, cầm phấn lót vẽ lung tung một tầng dầu mỡ đen thùi lùi như mỡ heo trên mặt nàng. Trong lòng Vạn di nương cũng thật là khẩn trương, mặc cho người trước mặt cho mình đổi hoá trang. Đợi làm xong, lại chỉ thiếu dính nếp nhăn mí mắt lên, Thẩm Họa kéo Vạn di nương đến trước gương đồng nhìn.
Trong mặt gương mờ nhạt như sương mù, hai người lại giống nhau y hệt, Vạn di nương chưa từng nhìn thấy dung mạo vốn có của Thẩm Họa. Trong bốn năm giam cầm ở Phương Phỉ các, nàng cũng không biết muội muội mà mình thất lạc nhiều năm đã ở bên cạnh. Nàng kinh ngạc sự tương tự của bọn họ, lại không ngờ tới nguyên do ở trong đó.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập có lực, kèm theo cả đám người làm kêu lên Vương Gia, hai người đồng thời kinh hoảng, Tuyên Nguyên Hải tới quá nhanh...
Tuyên Nguyên Hải vội vàng đẩy cửa vào, chân lướt như bay, không dừng lại nửa khắc, sắc mặt hắn đang âm trầm xen lẫn tức giận thiêu đốt y hệt núi lửa. Nếu Uyển Nhi không ở đây, nếu không có ở đây, chỉ cần nghĩ đến đây loại kết quả tồi tệ này, cả người Tuyên Nguyên Hải lại tuôn ra sát khí.
Nhưng lúc thấy người lẳng lặng nghiêng người dựa vào chỗ dựa lưng trên giường thì hắn mới âm trầm dần dần hóa thành nhu tình, "Uyển Nhi như thế nào rồi?"
"Vương Gia không nên tới gần ta, sợ sẽ lây nhiễm." Trên giường, giai nhân mang khăn che mặt che miệng mũi, giọng nói khàn khàn, Tuyên Nguyên Hải không khỏi nhíu nhíu mày, cứ có cảm giác nơi nào đó có chút không đúng, nhưng cái trán trắng noãn quen thuộc này, mặt mày mê người lộ ở bên ngoài rõ ràng là di nương của hắn.
Hắn híp mắt, bước chân không ngừng, "Bổn vương không sợ, để Bổn vương nhìn nàng!"
"Vương Gia." Trên giường, giai nhân hô to một tiếng, "Không nên để Uyển Nhi khó xử, đừng tới đây." Nàng che miệng ho khan hai tiếng, hơi vén khăn che mặt lên cầm khăn che miệng ho khan. Tuyên Nguyên Hải mắt sáng như đuốc, nhìn cực kỳ cẩn thận, đôi môi kia mặc dù tái nhợt, cũng là môi của Uyển Nhi. Nàng có môi ngọc, lúc khép hờ khẽ nhếch vòng cung mượt mà, giống như một viên trân châu khảm ở trên mỹ ngọc thượng hạng.
Tuyên Nguyên Hải dừng bước chân lại, yên tâm không ít, "Được được, Bổn vương không qua." Hắn lập tức nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nữ đại phu ngăm đen kia, nàng vẫn cúi đầu thấp xuống.
Nếu mà Tuyên vương cẩn thận một chút nữa, hai người này cũng chỉ là da dẻ một đen một trắng, cái trán đầy đặn rất giống nhau. Mà ước chừng chỗ không giống chính là lỗ mũi ở giữa, Tạ Uyển vừa phải đoan nhuận, Thẩm Họa lại cực kỳ cao thẳng.
Không sai, nằm ở trên giường là Thẩm Họa đã rửa sạch gương mặt hóa trang, mà bây giờ Nữ đại phu đứng ở bên cạnh chính là Vạn di nương. Khi cảm nhận được ánh mắt Tuyên vương xẹt qua nàng, Vạn di nương cúi đầu thấp hơn, trang@dđlqđ@bubble editor giống như là một kẻ thảo dân thấp hèn khiêm tốn. Tuyên Nguyên Hải đâu cần nhìn thẳng nàng, chỉ có giọng nói bình tĩnh hỏi: "Có thể rất đáng lo ngại không?"
"Phu nhân là ho lao! Thứ cho dân phụ vô năng, vẫn là mời cao minh khác." Nàng vốn là bởi vì Tiêu Dịch đưa tới thuốc hộc máu, giọng nói hỏng rồi, ngược lại không giống như giọng nói vốn có.
Ho lao? Tuyên Nguyên Hải mở to con mắt, vừa nhìn về phía giai nhân trên giường, gầm nhẹ một tiếng, "Đồ vô dụng." Càng thêm oán giận Tuyên Kỳ thị mời đại phu không có năng lực ở đâu, vừa vặn cũng không cần sống trở về. Trong con mắt kia dần hiện lên ý định giết người khiến Thẩm Họa nhìn rất rõ ràng, nàng cắn cắn môi mở miệng lần nữa.
"Vương Gia đừng tức giận, Uyển Nhi đã như vậy, vì ta tích lũy một chút phúc đi." Ý chính là bảo Tuyên vương buông tha nàng ta.
Vạn di nương đồng thời vội vàng làm bộ dạng hoảng sợ, lập tức quỳ trên mặt đất, hạ thấp thân thể.
Tuyên Nguyên Hải trầm mặc chốc lát, dường như đang nghĩ gì đó, trong lòng Thẩm Họa thấp thỏm khác thường, lúc lâu mới nghe Tuyên Nguyên Hải lại nói, "Đi xuống đi, đến khố phòng lãnh thưởng." Hôm nay Tạ Uyển bị bệnh, lại là sinh nhật của Trăn Trăn, quả thật không dễ thấy máu, ngày sau lại xử lý cũng tốt. Nhưng, hắn đã đóng chặt vương phủ, không có lệnh bài ai có thể đi ra ngoài?
Thẩm Họa âm thầm xả hơi, cố ý dùng sợi tóc che chắn mặt mũi hỏi thăm, "Hôm nay tiệc sinh nhật của quận chúa và thế tử như thế nào?"
Vạn di nương biết Thẩm Họa tán gẫu với Tuyên Nguyên Hải như vậy là đang phân tâm hắn. Nàng từ từ đứng dậy, ánh mắt đầu tiên là nhìn về bóng lưng của Tuyên Nguyên Hải, ánh mắt phức tạp mà trầm tĩnh, nhưng dưới sự trầm tĩnh lại là một thoáng sắc bén chán ghét.
Nàng lại dịu dàng nhìn Thẩm Họa, vẻ ngoài nữ tử này rất giống với nàng, rốt cuộc nàng hiểu rõ cảm xúc ẩn giấu trong lòng là cái gì. Trong phút chốc, nước mắt trong mắt xuất hiện mờ mịt, người phía sau hình như cảm nhận được ánh mắt của nàng, nhìn sang cũng là có trong suốt lấp lóe, rất nhanh bởi vì phải che giấu cảm xúc, nàng lại che miệng ho khan thật thấp.
Vạn di nương đi một mạch ra ngoài, bước ra khỏi Phương Phỉ các, bên ngoài là không khí mới mẻ đã lâu không thấy, nhưng trong lòng lại vẫn nặng nề như cũ, đi không bao xa thì có một thị vệ tới thay thế người dẫn đường. Người nọ chỉ thấp giọng há miệng, Vạn di nương nghe rõ ràng nhất chính là ba chữ Tiêu tướng quân, thị vệ cầm yêu bài vương phủ không trở ngại, dẫn nàng đi ra ngoài từ cửa sau. Khúc quanh cách đó không xa chính là một chiếc xe ngựa khiêm tốn, thị vệ mời nàng lên xe. Vạn di nương nâng chéo váy leo lên, ngoái đầu nhìn lại, nhìn về Vương phủ giống như tòa lao tù kia một lần cuối cùng, từ đây nàng không phải là Vạn di nương nữa, mà là Tạ Uyển sống lại lần nữa.
Xe ngựa vội vã đi, muốn đưa ra ngoài trước khi Tuyên vương phát hiện Vạn di nương bị đánh tráo. Nếu Tuyên Nguyên Hải điều động binh lực phong thành, Tiêu Dịch thật sự đúng là không dễ xử lý, vậy thì phải xem bên Họa Nhi có thể ngăn cản Tuyên Nguyên Hải bao lâu. Tiêu Dịch lòng như lửa đốt, sắc mặt âm trầm giống như nhuộm mực vậy, một khi nhận được tin tức Tạ Uyển ra khỏi thành, hắn sẽ lập tức đi đòi tiểu biểu muội.
Trong đình yên lặng đột nhiên lao ra một vệt bóng đỏ, dáng người nàng nhỏ nhắn áp sát, ngồi ở đối diện Tiêu Dịch, "Tiêu thúc thúc, mẫu thân của ta nên ra khỏi thành rồi chứ?"
"Sắp rồi." Tiêu Dịch trả lời hết sức ngắn gọn.
"Di mẫu làm thế nào bây giờ?" Ngồi nói chuyện ở chỗ này chính là quận chúa Trăn Trăn, nghe được Tiểu Bất Điểm nhắc tới Họa Nhi, Tiêu Dịch càng trở nên buồn phiền.
Quận chúa Trăn Trăn thấy hắn không nói lời nào, trong lòng cũng khẩn cấp, bé cầm roi quất mạnh mặt bàn hai cái, "Tiêu Dịch, ngươi nghe rõ cho ta người Tạ gia một người cũng không thể có chuyện." Giọng nói non nớt của trẻ con nói chuyện, tức giận, thậm chí có mấy phần khí thế của thái tử phụ thân.
Khóe miệng Tiêu Dịch khẽ nhếch, hơi ngước mắt nhìn bé, đây đâu phải bé gái hơn bốn tuổi, thông minh như thế hiểu chuyện như thế, yêu bài của vương phủ là tiểu bất điểm này trộm được cho hắn. Lúc trước khi mới tới Hàng Châu, hắn đã nghe được tin đồn Tạ Uyển bị giam cầm ở vương phủ. Nhưng khi quận chúa Trăn Trăn tìm đến, một bé gái phấn điêu ngọc trác đứng lại, kiêu căng nói bé là con gái của Tạ Uyển, Tiêu Dịch biết khoảng cách cứu Tạ Uyển không xa.
Quận chúa Trăn Trăn thu hồi roi, thân thể nhỏ bé nhìn về phía cửa thành, từ lúc bé hiểu chuyện, bé cũng biết mẹ đẻ của bé là Vạn di nương. Tất cả đồ sứ trong phòng bé đều là của Vạn di nương ở Phương Phỉ các làm, bé thích nghiên cứu bức tranh trên đồ sứ, dần dần lại có thể xem hiểu. Mặc dù bé còn nhỏ, nhưng nếu bé muốn biết cái gì, nhất định có thể biết, bé rõ ràng mẫu thân của bé muốn tự do!
"Bụp" Trong chớp mắt hình như có một ánh lửa phóng lên bầu trời cao ngất, Tiêu Dịch không kịp chờ đợi đứng lên, trên mặt thu lại biểu cảm, nhịn một hồi nữa, Họa Nhi.