Editor: trang bubble ^^
Có lẽ hôm qua từng dây cung nứt toác quá gấp, hôm nay Thẩm Họa thức dậy đã là mặt trời lên cao. Trụy Nhi đang ôm một bó hoa kiều diễm cắm vào trong bình sứ, vừa nghiêng đầu cười khanh khách nói: "Biểu tiểu thư, ngài ngủ ngon chứ?"
Thẩm Họa mất tập trung gật đầu một cái, bèn đứng dậy rửa mặt, Tiêu Dịch hiển nhiên là không có ở Thẩm trạch, nghĩ là Tuyên vương còn có rất nhiều chuyện khó giải quyết chờ hắn xử lý, Tuyên Nguyên Hải mất Vạn di nương ưa thích sao lại có thể từ bỏ ý đồ?
Nơi này dù sao cũng là Hàng Châu, Cường Long còn không ép Địa Đầu Xà, mặc dù Tuyên vương không phải con rắn, nhưng cũng là Giao Long răng nanh lớn lên trong nước kia. Tuyên vương phủ ngày càng suy thoái, nhưng thế lực chiếm cứ nơi này vẫn còn, vậy mà căn cơ của Tiêu Dịch ở Hàng Châu lại hoàn toàn không có, Thẩm Họa lo lắng......
Hôm qua là Tuyên vương không hề phòng bị, hôm nay thật sự lại khác biệt.
Cơm trưa tinh xảo, Thẩm Họa lại không có khẩu vị, đơn giản dùng hai miếng bèn bảo người ta bưng xuống. Lúc ngủ trưa, nàng lăn qua lộn lại cũng không buồn ngủ chút nào, lại thấy tầng mây xanh thẳm giữa trưa ngoài cửa sổ, ánh mặt màu vàng trời xuyên thấu tầng mây, sáng rỡ một vùng.
Thẩm Họa nhớ tới hôm qua trên áo khoác màu mực trên người Tiêu Dịch kia có vết kiếm cắt, cũng bèn không ngủ, đứng dậy lục ra giỏ kim chỉ từ trong ngăn tủ, định vá lại áo cho Tiêu tướng quân, cũng coi là tiêu phí thời giờ. Kể từ khi tới Giang Nam, có lẽ là không thể so với ở Hầu phủ, trong ngõ phố này đều là trẻ con chạy đầy đường, ngay cả Dục Ca Nhi cũng không muốn ngủ trưa, cùng nhau chạy chơi theo đám bọn họ. Thẩm Họa chỉ bảo thị vệ đi theo xa xa, đừng quấy rầy hăng hái của tiểu công tử, nàng cũng có rất nhiều thời gian rỗi rảnh.
Nàng không lo lắng Dục Ca Nhi, nhưng bây giờ lo lắng nhất chính là quận chúa Trăn Trăn.
Gia tỷ Tạ Uyển ra khỏi thành cả đêm, được Tiêu Dịch thu xếp đến một chỗ vô cùng an toàn. Trước đó, Thẩm Họa vẫn chưa từng hỏi nhiều tới chuyện của gia tỷ, khi hôm qua Tiêu Dịch cho biết quận chúa Trăn Trăn là ngoại sinh nữ (cháu ngoại gái) của nàng thì trong lòng Thẩm Họa không khỏi khổ sở, A tỷ của nàng lại chịu khổ nhiều như vậy. Đầu tiên là Tạ gia bị tịch thu tài sản chém giết, nàng ấy nhìn tận mắt chí thân chết đi, nữa là chia ly với tiền thái tử, trên đường lưu đày lại bị giặc nhớ thương, phế thành di nương đến trong phủ giam cầm khuất nhục, thời gian chia lìa với con cái máu mủ ước chừng hơn bốn năm. Nghĩ tới đây, Thẩm Họa càng nhiều thêm mấy phần thù hận đối với Tuyên Nguyên Hải.
Bây giờ Vạn di nương rời đi, quận chúa Trăn Trăn có thể được mấy phần yêu ai yêu cả đường đi của Tuyên Nguyên Hải? Nhưng, nàng cũng chỉ có thể nhịn xuống tất cả suy nghĩ lo lắng, chờ đợi Tiêu Dịch trở lại.
Xuyên qua may vá, Thẩm Họa bảo Trụy Nhi lấy ra áo khoác màu mực ngày hôm qua đã giặt sạch phơi khô của Tiêu Dịch. Trụy Nhi không biết biểu tiểu thư muốn áo khoác làm gì, nghe lời lấy ra mới biết là biểu tiểu thư muốn khâu vá sửa lại vết rách. Chỉ là lúc hôm qua sau khi Trụy Nhi thấy đã khâu vá lại, thấy biểu tiểu thư không khỏi thất vọng, bèn trêu ghẹo nói: "Không bằng muội lại gỡ bỏ sợi chỉ cho biểu tiểu thư ngài? Ngài vá một chút nhé?"
Thẩm Họa bị nàng chọc cười, khoát tay lia lịa, thêu thùa luôn luôn là xương sườn mềm của nàng, đường may vá này gần như không nhìn ra là từng bị cắt rách, bèn nói thật: "Nếu để cho ta may, sợ là biểu ca cũng không muốn mặc đi ra ngoài nữa đấy."
"Thiếu Tướng quân của chúng ta mới sẽ không ghét bỏ tay nghề của ngài đâu."
Thẩm Họa giương mắt nhìn một chút vẻ mặt Trụy Nhi hoàn toàn nghiêm túc chắc chắn, trong lòng dở khóc dở cười, cho dù là Trụy Nhi hay là Mộc Quỳ đều luôn luôn thiên vị tướng quân nhà họ. Thẩm Họa lại chợt nghĩ đến một vấn đề đã hỏi Trụy Nhi trước đó, bèn hăng hái, "Muội có còn nhớ rõ trước kia ta đã hỏi chuyện nguyên phối của biểu ca không?"
Trụy Nhi giật mình một cái, ánh mắt bắt đầu lóe lên, hơi đắn đo một lát cuối cùng vẫn là cắn môi nói: "Biểu tiểu thư, ngài muốn hỏi cái gì? Trụy Nhi sẵn lòng nói." Trụy Nhi thật lòng thích người chủ Thẩm Họa này, cũng một lòng coi biểu tiểu thư là phu nhân Tướng quân tương lai giống với Mộc Quỳ. Mặc dù Tướng quân đã thông báo không thể chõ mồm lung tung về tiền phu nhân với người ngoài, nhưng mà biểu tiểu thư cũng không coi là người ngoài nhỉ. Nghĩ như vậy, Trụy Nhi lại càng cảm thấy có thể nói.
"Muội muốn nói gì cứ nói đó?" Thẩm Họa cũng chợt hỏi theo bản năng, căn bản cũng không nghĩ ra mình muốn hỏi điều gì. Có điều hôm nay nàng sờ tới áo khoác của Tiêu Dịch, nên không tự chủ nghĩ tới có phải trước đây cũng có nữ nhân nhớ thương biểu ca, muốn khâu vá sửa lại áo cho hắn hay không? Lại cảm thấy trong lòng nôn nao một hồi, lúc đầu nàng còn lầm tưởng bức họa là An Nguyệt Thiền, hôm nay rốt cuộc biết được thì ra là A tỷ của nàng.
Nhưng Thẩm Họa dám chắc chắn Tiêu Dịch và A tỷ cũng không có lòng riêng.
Bên này Trụy Nhi liếc mắt, nghiêm túc suy nghĩ một chút, "An phu nhân, tính tình nàng rất hiền hoà, là vô cùng tốt đối với tiểu công tử, càng đối với Tướng quân tốt hơn. An phu nhân nàng và biểu tiểu thư ngài giống nhau đến mấy phần, ngoại trừ dáng vẻ giống nhau, càng kỳ lạ hơn chính là giọng nói, đều giống như chim hoàng anh, đáng tiếc......"
Thẩm Họa không biết bản thân là lấy tâm tình gì nghe xong, thì ra là lúc An Nguyệt Thiền dẫn theo Dục Ca Nhi tròn một tuổi trở về An gia gặp phải giặc cướp, xe ngựa bị giật mình. Lúc ấy, Dục Ca Nhi và An Nguyệt Thiền đều ở bên trong, mắt thấy xe ngựa sắp ngã xuống vách núi, An Nguyệt Thiền lại ném Dục Ca Nhi lên vách đá, bản thân ngã tan xương nát thịt. Sau đó, lúc Tiêu Dịch đi xuống vách núi tìm, thi thể của con ngựa và An Nguyệt Thiền đều không thấy, ước chừng là bị sài lang hổ báo phía dưới ngậm trong mồm tha đi rồi, làm bữa ăn thịt, không thể bảo là thê thảm.
"À, biểu tiểu thư, muội quên Vương thẩm còn nói để cho muội đến chỗ bà ấy bắt cá đấy, bữa tối hôm nay hầm cách thủy canh cá cho ngài và Tiêu tướng quân uống." Nói xong cũng mau chóng rời đi ra ngoài.
Trụy Nhi đi làm canh cá, nàng bèn thu dọn trong này, Thẩm Họa cầm cẩm bào trải mở ở trên giường, giơ tay lên vuốt phẳng chỗ nếp nhăn nổi lên, bàn tay chậm rãi vuốt qua mỗi một chỗ chất vải. Lúc lướt qua chỗ lồng ngực, tay Thẩm Họa lại dừng lại, suy nghĩ bay trở lại hôm qua nàng hóa trang nữ đại phu thấy tình cảnh Tiêu Dịch và Tuyên vương so kiếm ở phía trước đình. Trong đầu hiện ra cả người bắp thịt rắn chắc kia, bên trên cơ ngực còn không ngừng lăn xuống giọt mồ hôi lớn nóng bỏng.
Lòng của Thẩm Họa đột nhiên không bị khống chế, bùm bùm, miệng đắng lưỡi khô là cảm giác xa lạ mà nàng chưa bao giờ nhận thức.
Thẩm Họa đứng dậy đi tới nhấc lên bình trà ở trên bàn rót ly nước trà hơi lạnh, bởi vì thoáng rung động xa lạ kia, nàng cũng chưa từng chú ý trong ly trà rơi xuống vật nhỏ. Côn trùng có cánh của Giang Nam chính là hoành hành như thế, đang muốn uống vào thì mới miễn cưỡng nhìn thấy, trên tay không khỏi run lên, lại vẩy nước trà vào trước ngực, để ly xuống lại không để ổn, nhất thời lăn xuống từ trên bàn. Thẩm Họa nhìn bừa bộn trước mắt, xoa cái trán, trong lòng liên tục thở dài.
Mà cùng thời khắc đó, khi bóng dáng cao lớn của Tiêu Dịch sắp vào cửa thì lại nghe một tiếng thanh thúy vang lên bên trong phòng ngủ. Chỉ một cái chớp mắt, hắn nhíu mày lại, bước chân cũng không ngừng đi vào bên trong, giương mắt nhìn lên, ở dưới gia cụ xưa cũ chỉ thấy một thoáng thân thể mảnh mai mặc quần áo đỏ hồng, quỳ ở trên đất. Tóc đen mượt giống như bằng lụa tùy ý xuôi theo rơi rớt ở đầu vai, thỉnh thoảng chảy xuống theo động tác của nữ tử. Lọn tóc này thoáng qua một vệt ánh sáng dịu hiền, giống như một cây bàn chải quét qua trong đầu của Tiêu tướng quân, xao động khó nhịn. Huống chi, loại tư thế này dụ dỗ người hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ nhiều hơn.
Tiêu Dịch khẽ nheo lại mắt phượng nhìn chằm chằm, đợi nghe nữ tử ai nha một tiếng, hắn mới thu hồi tâm trạng trong nháy mắt, hầu kết hoạt động mấy phần, nâng chân dài lên cất bước đến sau lưng tiểu biểu muội. Cúi người nhìn xuống, hắn mới biết là nàng đập vỡ cái ly, vừa ở lục tìm mảnh sứ vỡ, vừa dùng khăn lau nhẹ nhàng lau sạch nước đọng trên sàn nhà, nhưng mảnh sứ vỡ sắc bén lại cắt ngón tay tiểu biểu muội.
Thẩm Họa đang khẽ nhíu lại lông mày đen đẹp mắt, mút ngón tay vào, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, đầu lưỡi khẽ liếm. Mà trước ngực nàng hình như cũng dính nước trà, vải vóc thật mỏng bởi vì ẩm ướt, dính sát trước ngực đẫy đà của nàng. Lấy góc độ Tiêu Dịch thoạt nhìn, đường vòng cung hoàn mỹ khẽ lên khẽ xuống theo hô hấp, hấp dẫn đến cực điểm. Hầu kết của Tiêu Dịch hoạt động càng thêm mãnh liệt, luồng nhiệt bụng dưới dâng trào.
Hô hấp của hắn hơi dừng lại, mặc dù cả người mệt mỏi, nhưng so với loại này quả thật khó chịu hơn ngàn vạn lần, hắn đứng dậy bèn lập tức muốn rời khỏi, bằng không......
"Biểu ca, huynh trở lại rồi." Tiểu Nhân đỏ bừng xoay đầu, mở đôi mắt sáng ngời hô.
Tiêu Dịch ngay cả nghe được tiếng cũng cảm thấy là mê hoặc, chỉ vội vã rời đi ra bên ngoài, Thẩm Họa lại gọi lại lần nữa, "Sao vừa tới đã muốn rời khỏi? Lại xảy ra chuyện gì sao?"
"Biểu muội, nếu không để ta đi nữa, ta sẽ không đi."
Thẩm Họa nghe giọng hắn trầm thấp khàn khàn, nhất định là bên ngoài quá mệt mỏi, đau lòng hắn nói: "Biểu ca vẫn là nghỉ một chút đi, đợi muội thu dọn sạch sẽ, đi pha bình trà mới cho huynh." Nàng hoàn toàn không nghe hiểu hơi thở nguy hiểm trong lời nói nam nhân, còn uốn lên môi đỏ mọng ướt át nhẹ nhàng mỉm cười với Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch nhắm hai mắt lại, khóe miệng cong lên đường cong, "Vậy thì ta ở lại." Hắn bước tới vừa vội vừa mau. Thẩm Họa chỉ gấp gáp giương mắt thấy bên áo của hắn đong đưa, giày đen cũng đã đến bên chân, ngay sau đó hai cánh tay bị nhấc lên. D!^Nd+n(#Q%*d@n Theo động tác chuyển động của hắn, sau lưng nàng dựa vào trên tủ quần áo bên cạnh, cánh tay bền chắc kia lại trượt theo ra sức chống giữ hai chân của nàng!
Thẩm Họa bị vây ở giữa tủ treo quần áo và nam nhân, một lạnh một nóng, một cứng rắn một mềm nhũn, trong nháy mắt khiến nàng hiểu mới vừa rồi Tiêu Dịch nói ở lại là ý gì. Hắn cũng không cho nàng cơ hội đổi ý chút nào, bá đạo hôn lên môi của nàng, gương mặt, cổ, do dự đánh tới trước ngực thấm ướt bởi vì nước trà, cách vật liệu may mặc thật mỏng chôn ở bên trong say sưa mút vào...... Hắn không ngừng hôn khiến Thẩm Họa khẽ thở dốc không lên nổi, nhưng nàng cũng không ghét.
Cảm nhận khuôn mặt tuấn dật kia dán vào nàng, thỉnh thoảng nhìn về nàng thì trong mắt chứa dịu dàng hệt như nàng là rượu cất nhiều năm trân quý, rốt cuộc uống được vào trong miệng. Rượu không say mỗi người tự say, không chỉ có hô hấp Tiêu Dịch dồn dập, Thẩm Họa cũng khó mà dằn xuống hé mở môi xinh, càng thêm miệng hít liếm môi một cái.
Hắn nói khi còn bé là nàng thích quấn lấy hắn, Thẩm Họa không tin, hiện tại nàng rốt cuộc tin rồi.
Tháng chín hoa quế vẫn bay hương, bên trong phòng hai bóng dáng trùng điệp, từ tủ quần áo hôn một mạch ngã lật ở trên giường lớn. Thẩm Họa không cố ý tránh hắn, càng bị Tiêu Dịch đốt lửa cả người, chỉ có thể ôm lấy hông của hắn, mặc cho hắn mạnh mẽ tấn công trận địa, một đường đi xuống.
Tiêu Dịch, loại nam nhân này chỉ cần một chút là có thể ghi nhớ ở trong lòng cả đời. Hắn trầm mặc lãnh tình, lại đơn độc cưng chiều nàng, sao Thẩm Họa lại không có cảm giác, trước kia là không dám, bây giờ là không thể tự kềm chế, chỉ biết càng lún càng sâu. Trụy Nhi nói An Nguyệt Thiền đối xử hắn vô cùng tốt, nói chung cũng như tâm tình của nàng, nàng cũng muốn đối xử tốt với hắn. Hắn không nhịn được, muốn nàng. Giờ phút này, đáy lòng Thẩm Họa đã sớm mất khuê huấn rồi, thân thể hồng thấu chính là chỉ có tình.
Xiêm áo của hai người ném ra từng món một từ trong màn, bên trong màn đã sớm quanh quẩn hương thơm, đợi đến khi muốn cởi bỏ cái yếm mê người này thì Thẩm Họa nghe được Tiêu Dịch khàn giọng trầm thấp nỉ non nàng: "Họa Nhi, Họa Nhi của ta."
"Lúc muội còn nhỏ tên gì?"
"Tạ Nịnh, Nịnh Nhi, Nịnh Nhi."
Tiêu Dịch đỡ bả vai Thẩm Họa ôm nàng trở mình một cái, Thẩm Họa thét một tiếng kinh hãi, bàn tay hơi có vết chai bao trùm ở trên lưng của nàng, dây nhỏ của cái yếm hình như bị vội vàng cởi ra. Thẩm Họa nói là mới mười bốn, thật ra thì đã mười lăm xuân xanh, chính là trái cây chín muồi, sẽ chỉ làm Tiêu Dịch yêu thích không buông tay.
Chỉ là quả này còn chưa hái, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, "Họa nha đầu, con ở bên trong à, là Vương thẩm. Người khác tặng thúc con chút trái cây, tươi mới lắm! Ta lấy tới cho con và đứa bé Dục Ca Nhi kia nếm món ngon một chút."
Thẩm Họa nghe được Vương thẩm gọi nàng, vội vàng khiêng cánh tay đẩy người trên người một cái. Nàng bị hắn đè ép, chỉ có thể hít sâu một hơi, cố gắng vững vàng hô hấp trả lời, "Vương thẩm, ngài chờ một chút, con mới vừa đổ nước trà trên quần áo rồi, đang đổi bộ xiêm áo nhẹ nhàng khoan khoái."
"Được rồi, thẩm chờ con."
Lần nữa bị lật thân thể qua, nàng có thể thấy được mặt của Tiêu Dịch đã đen bao nhiêu, tối tăm bao nhiêu. Vốn đã từ từ tìm về lý trí, Thẩm Họa hậu tri hậu giác thẹn thùng đỏ mặt, hai người trần truồng, lúc này mới cảm giác được kỳ cục, dùng đôi tay che chắn. Nhất là Thẩm Họa không biết có lòng hiếu kỳ gì liếc mắt một cái thúc giục tới trong sách bình thường kia, mở to con ngươi như thế. Thẩm Họa chỉ còn lại một ý nghĩ, hay là chờ lúc lập gia đình rồi hãy nói, bèn vội vàng xuống giường nhanh chóng mặc quần áo.
Tiêu tướng quân vẫn mặt mày dọa dẫm, kịch liệt thở dốc đi qua, tùy ý nằm ở trên giường, một cánh tay đường vân bắp thịt bền chắc khoác lên cái trán, khép mắt lại, hắn mím chặt môi mỏng không nói một lời.
Thẩm Họa nhìn khẽ than thở, trước khi sắp kéo cửa, đột nhiên chạy tới nhẹ nhàng bật hơi ở bên tai Tiêu Dịch: "Biểu ca, chúng ta trở về thành thân thôi." Nói xong Thẩm Họa lại bèn nhẹ nhàng rời khỏi, khẽ cắn đôi môi đỏ kia tiết lộ vẻ bối rối của nàng.
"Vương thẩm, quả này thật ngon, để trong phòng Dục Ca đi! Bé nhất định thích."
Kèm theo giọng nói chim oanh của nữ tử bên ngoài, hơi thở thơm như hoa lan mới vừa rồi, cái miệng nhỏ nhắn giống như vẫn còn ở bên tai vậy, khóe miệng của Tiêu Dịch vốn căng thẳng khẽ giương lên một đường cong, trái cây là thật ngon!!! Hệt như mật đào chín rục vậy!
Trở về Kinh Thành, nhất định phải danh chính ngôn thuận ôm quả mật đào này vào trong ngực, ăn tràn trề vui vẻ.
......
Mấy ngày mưa thu hiu quạnh, cho đến cuối tháng chín, thái tử rốt cuộc mang theo khoản bạc giúp nạn thiên tai đến Hàng Châu. Kể từ sau đó, Tiêu Dịch cũng càng ngày càng bận rộn, gần như là ở lại dịch quán, Cầu Dũng cũng ở nơi đó theo, thỉnh thoảng tới đây chỉ là giúp đỡ chẻ củi, Thẩm Họa cũng sẽ thuận tiện hỏi thăm một chút tình trạng gần đây.
Mấy lần Cầu Dũng đều là qua vội vã, chỉ nói Tướng quân trừ phiến loạn sắp thu lưới, chứng cứ phạm tội cũng đã bắt được, lại chỉ thiếu một con cá lớn. Còn có, chính là thái tử ngại dịch quán ươn ướt âm u lạnh lẽo, hại gió rét, Tuyên vương cố ý qua mời thái tử vào vương phủ ở, ít ngày nữa sẽ vì thái tử đón gió tẩy trần.
Cầu Dũng phất tay áo, vừa hự chẻ củi, vừa nói dông dài mắng thái tử, hắn là cô nhi, cũng từng trải qua ôn dịch hoành hành, đói khổ lạnh lẽo, biết tầm quan trọng của việc khoản bạc giúp nạn thiên tai kịp thời phát ra. Nhưng thái tử đương triều này, hoàn toàn không lộ diện chỉ giao toàn quyền chuyện này do Bùi Nghị và hai thần tử khác qua làm, mình thì chuyển tới vương phủ xa hoa ở, nghe nói còn cố ý mời Vũ Cơ nổi tiếng nhất Hàng Châu vào trong phủ, mỗi ngày đều có tiếng sáo trúc diễn tấu nhạc truyền ra.
Trong lúc đó quận chúa Trăn Trăn len lén tới hai lần, nhìn rất tốt, chơi đùa lúc lâu với Dục Ca Nhi, hai người cứ mãi cãi nhau tranh danh tiếng ca ca hoặc là tỷ tỷ. Thẩm Họa hết sức kinh ngạc sự trấn tĩnh của Tuyên vương, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, mỗi ngày mua vui với thái tử. Mà Vạn di nương mất tích chẳng qua là đổi lấy Tuyên Kỳ thị bị giam lỏng, Trăn Trăn hình như cũng không chịu ảnh hưởng, vẫn là quận chúa được sủng ái nhất ở trong phủ.
Ngày hôm đó Tiêu Dịch đột nhiên trở lại Thẩm trạch, bèn dặn dò để Trụy Nhi đi nấu chút nước nóng, hắn muốn tắm rửa mặt. Thẩm Họa thấy người đã vài ngày không gặp, vẻ mặt của hắn mệt mỏi, râu ria dài ra, lại càng lộ vẻ nam nhân to lớn cao ngạo.
Tiêu Dịch vừa thấy không có người nào thì bèn ôm tiểu biểu muội vào trong ngực, trên tay không đứng đắn lục lọi, lại hôn đầy đủ, cho đến ngực kịch liệt thở dốc mới đặt người ở ngực, ôm thật chặt thật lâu.
Rốt cuộc chịu đi tắm rửa, đợi hắn chỉnh đốn xong bản thân, lại biến thành trích tiên tuấn mỹ đi ra từ trong tranh, Tiêu Dịch rõ ràng là võ tướng, da dẻ lại cực kỳ trắng nõn. Thẩm Họa nhìn dõi theo hắn, cảm thấy danh hiệu mỹ nam đệ nhất Kinh Thành này quả nhiên danh bất hư truyền.
"Còn nhiều thời gian, về sau Họa Nhi sẽ từ từ thưởng thức, ta lập tức phải đến Tuyên vương phủ dự tiệc."
Thẩm Họa vừa nghe Tuyên vương phủ sắc mặt cứng lại trong nháy mắt, bởi vì ở trong lòng của Thẩm Họa luôn cảm giác Tuyên vương sẽ không nuốt xuống cơn tức kia. Hắn ta ngủ đông càng giống như là Giao Long sau khi ngủ đông, răng nanh đang chờ mở lớn, chỉ sợ yến tiệc hôm nay chính là Hồng Môn Yến.
"Nhất định phải đi sao?" Thẩm Họa thấp thỏm lo lắng dò hỏi.
Cánh tay dài Tiêu Dịch vừa ôm, kéo người ở trong ngực ngồi ở trên đùi, giống như vỗ về Dục Ca Nhi vậy, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, "Tuyên vương bố trí tiệc đón gió (mời khách từ phương xa đến dùng cơm) cho Thái tử, sao ta lại có đạo lý không đi, tình nghĩa quân thần, nếu ta không đi ngược lại rơi xuống nhược điểm rồi."
"Nhưng muội có dự cảm, bữa tiệc lần này hẳn là Tuyên vương thiết lập bẫy rập cho huynh, muội chỉ sợ huynh......" Câu nói kế tiếp, Thẩm Họa không muốn nhiều lời, trong lòng nàng cực kỳ không nỡ, chỉ nghiêm túc dặn dò, "Nhất định phải dẫn theo Cầu tướng quân bên cạnh, có lúc hắn còn rất có thể dọa người."
Tiêu Dịch cầm tay của nàng từ từ vuốt ve, nghiêm mặt nói: "Họa Nhi lại xem thường ta như vậy?"
Thẩm Họa tự nhiên không phải là ý này, lúc đầu Cao Tổ đến dự Hồng Môn Yến của Hạng Vương, cũng là bởi vì có Tướng quân Phàn Khoái ở đó mới cứu Cao Tổ một mạng. Hôm nay mắt thấy Tiêu Dịch phải đi Hồng Môn Yến, trang ## bubble làm sao nàng có thể yên tâm, hố lửa này nhất định phải nhảy, nàng lại chỉ có thể cứng ngắt nhìn, chờ kết quả.
Tiêu Dịch thấy bộ dáng Tiểu Biểu Muội tâm thần lo lắng, thật là cực kỳ yêu, lại cực kỳ đau lòng, cầm tay mềm xinh đẹp tuyệt trần kia lên hôn hít lại trấn an, mắt phượng của hắn nhìn chằm chằm nơi xa dần dần nheo lại, "Yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận, nếu thật sự là Hồng Môn Yến, cũng là Hồng Môn Yến của Tuyên Nguyên Hải hắn."
"Còn có chút đặc sản Hàng Châu mà ta bảo người ta đặt mua, Họa Nhi, một lát đi muội nhìn chọn một chút, còn cần cái gì, chỉ để ý mua, qua hai ngày muội hãy dẫn Dục Ca Nhi về Kinh Thành trước."
Thẩm Họa nghe lời gật đầu một cái, hiện tại Hàng Châu đã giống như một cung tên chứa đầy sức mạnh, các loại thế lực tụ tập, hết sức căng thẳng, nàng ở lại chỉ có thể ràng buộc Tiêu Dịch, vẫn là trở lại kinh thành trước lẳng lặng chờ hắn trở về. Huống chi, nàng cũng nhớ Dư tỷ tỷ, Hồng Ngọc, Mộc Quỳ, Mộc Cẩn rồi, tuy trong thư tín đã nhờ Tiêu Tĩnh Dư trông nom mấy nha hoàn của nàng, nhưng dù sao nàng ấy đã gả vào Bùi gia, nhất là Hồng Ngọc, không biết sau khi nàng rời khỏi lại có người bắt nạt không?
Phủ Tuyên vương làm tiệc đón gió cho Thái tử cực kỳ xa hoa, thái tử nghỉ ngơi ở trong phòng đủ rồi không muốn chờ đợi long hành xoải bước, trước tiên bước lên bậc thềm ngồi lên chủ vị, Tiêu Dịch và một số thần tử cũng còn chưa từng đến. Tuyên vương và Triệu Tri huyện đến sớm dẫn đầu nghênh đón, quỳ gối hành lễ, thái tử cũng hài lòng lần sắp xếp này, không khỏi cười nói: "Tuyên vương thật là thay bổn điện nhọc lòng."
Thái tử nheo mắt lại, tuy là tướng mạo không tầm thường, đáy mắt lại hoàn toàn xám đen, vừa nhìn chính là hậu quả hàng năm túng dục. Trong bữa tiệc ca múa đã bắt đầu, eo nữ tử mềm nhỏ uốn éo lắc lư ở trước mắt thái tử, Vũ Cơ diêm dúa lòe loẹt mặc sa y thật mỏng, đường cong như ẩn như hiện, đôi mắt câu hồn phách người, nàng vừa uốn éo, vừa chui vào trong ngực thái tử.
Thái tử hăng hái cực tốt, cũng không kiêng dè, trực tiếp ôm người vào trong ngực sờ, nơi này cũng không phải là Đông cung, phụ hoàng ở Kinh Thành phía xa, Hàng Châu là hắn lớn nhất, thái tử dĩ nhiên phơi phới bắt đầu hưởng thụ tất cả.
Tuyên vương lại sai người đưa lên một bản vẽ chân dung, "Đa tạ điện hạ khen ngợi, đây cũng là chuẩn bị cho Điện hạ ngài, nhưng xem Điện hạ có thể thích hay không. Nếu không thích, thần lại để cho người đi đổi."
Thái tử cười ha ha, mở bức họa ra, dứt khoát đẩy nữ tử tựa sát bên cạnh ra, chăm chú nhìn chằm chằm bức họa kia, giống như là gợi lên quá xa xưa, hệt như hồi ức. Hắn hoảng hốt chốc lát, còn nhớ rõ khuôn mặt tuyết trắng xinh đẹp kia, lần đầu tiên hắn nhìn thấy tuổi không lớn lắm, lại cảm thấy là Cửu Thiên huyền nữ giáng lâm. Hôm nay nhìn thấy bức họa, hắn thán phục vì sao chỗ này lại có người tương tự Mỹ Nhân Đệ Nhất Kinh Thành năm đó hắn cầu xin mà không được.
Thái tử vẫy vẫy tay, gọi Tuyên vương tới bên cạnh, không thể chờ đợi nhỏ giọng dò hỏi: "Đã đưa tới rồi?"
Tuyên vương nói: "Điện hạ, kiên nhẫn đợi chút, nàng kia vẫn còn đang chuẩn bị thay quần áo tắm rửa. Nếu đã đưa đến phòng ngủ của điện hạ, thần nhất định thông báo Điện hạ."
Mặt Thái tử giãn ra cười ha ha, ly rượu xuống bụng đầu lưỡi thật là mỹ vị nha!
Ở tại Thẩm trạch, sắc trời đã tối, mấy người áo đen dạ hành ẩn núp ở gần đó, đợi Tiêu Dịch vừa ra khỏi tòa nhà, mấy người nhìn chăm chú một cái, lặng lẽ bắt đầu hành động...
Có lẽ hôm qua từng dây cung nứt toác quá gấp, hôm nay Thẩm Họa thức dậy đã là mặt trời lên cao. Trụy Nhi đang ôm một bó hoa kiều diễm cắm vào trong bình sứ, vừa nghiêng đầu cười khanh khách nói: "Biểu tiểu thư, ngài ngủ ngon chứ?"
Thẩm Họa mất tập trung gật đầu một cái, bèn đứng dậy rửa mặt, Tiêu Dịch hiển nhiên là không có ở Thẩm trạch, nghĩ là Tuyên vương còn có rất nhiều chuyện khó giải quyết chờ hắn xử lý, Tuyên Nguyên Hải mất Vạn di nương ưa thích sao lại có thể từ bỏ ý đồ?
Nơi này dù sao cũng là Hàng Châu, Cường Long còn không ép Địa Đầu Xà, mặc dù Tuyên vương không phải con rắn, nhưng cũng là Giao Long răng nanh lớn lên trong nước kia. Tuyên vương phủ ngày càng suy thoái, nhưng thế lực chiếm cứ nơi này vẫn còn, vậy mà căn cơ của Tiêu Dịch ở Hàng Châu lại hoàn toàn không có, Thẩm Họa lo lắng......
Hôm qua là Tuyên vương không hề phòng bị, hôm nay thật sự lại khác biệt.
Cơm trưa tinh xảo, Thẩm Họa lại không có khẩu vị, đơn giản dùng hai miếng bèn bảo người ta bưng xuống. Lúc ngủ trưa, nàng lăn qua lộn lại cũng không buồn ngủ chút nào, lại thấy tầng mây xanh thẳm giữa trưa ngoài cửa sổ, ánh mặt màu vàng trời xuyên thấu tầng mây, sáng rỡ một vùng.
Thẩm Họa nhớ tới hôm qua trên áo khoác màu mực trên người Tiêu Dịch kia có vết kiếm cắt, cũng bèn không ngủ, đứng dậy lục ra giỏ kim chỉ từ trong ngăn tủ, định vá lại áo cho Tiêu tướng quân, cũng coi là tiêu phí thời giờ. Kể từ khi tới Giang Nam, có lẽ là không thể so với ở Hầu phủ, trong ngõ phố này đều là trẻ con chạy đầy đường, ngay cả Dục Ca Nhi cũng không muốn ngủ trưa, cùng nhau chạy chơi theo đám bọn họ. Thẩm Họa chỉ bảo thị vệ đi theo xa xa, đừng quấy rầy hăng hái của tiểu công tử, nàng cũng có rất nhiều thời gian rỗi rảnh.
Nàng không lo lắng Dục Ca Nhi, nhưng bây giờ lo lắng nhất chính là quận chúa Trăn Trăn.
Gia tỷ Tạ Uyển ra khỏi thành cả đêm, được Tiêu Dịch thu xếp đến một chỗ vô cùng an toàn. Trước đó, Thẩm Họa vẫn chưa từng hỏi nhiều tới chuyện của gia tỷ, khi hôm qua Tiêu Dịch cho biết quận chúa Trăn Trăn là ngoại sinh nữ (cháu ngoại gái) của nàng thì trong lòng Thẩm Họa không khỏi khổ sở, A tỷ của nàng lại chịu khổ nhiều như vậy. Đầu tiên là Tạ gia bị tịch thu tài sản chém giết, nàng ấy nhìn tận mắt chí thân chết đi, nữa là chia ly với tiền thái tử, trên đường lưu đày lại bị giặc nhớ thương, phế thành di nương đến trong phủ giam cầm khuất nhục, thời gian chia lìa với con cái máu mủ ước chừng hơn bốn năm. Nghĩ tới đây, Thẩm Họa càng nhiều thêm mấy phần thù hận đối với Tuyên Nguyên Hải.
Bây giờ Vạn di nương rời đi, quận chúa Trăn Trăn có thể được mấy phần yêu ai yêu cả đường đi của Tuyên Nguyên Hải? Nhưng, nàng cũng chỉ có thể nhịn xuống tất cả suy nghĩ lo lắng, chờ đợi Tiêu Dịch trở lại.
Xuyên qua may vá, Thẩm Họa bảo Trụy Nhi lấy ra áo khoác màu mực ngày hôm qua đã giặt sạch phơi khô của Tiêu Dịch. Trụy Nhi không biết biểu tiểu thư muốn áo khoác làm gì, nghe lời lấy ra mới biết là biểu tiểu thư muốn khâu vá sửa lại vết rách. Chỉ là lúc hôm qua sau khi Trụy Nhi thấy đã khâu vá lại, thấy biểu tiểu thư không khỏi thất vọng, bèn trêu ghẹo nói: "Không bằng muội lại gỡ bỏ sợi chỉ cho biểu tiểu thư ngài? Ngài vá một chút nhé?"
Thẩm Họa bị nàng chọc cười, khoát tay lia lịa, thêu thùa luôn luôn là xương sườn mềm của nàng, đường may vá này gần như không nhìn ra là từng bị cắt rách, bèn nói thật: "Nếu để cho ta may, sợ là biểu ca cũng không muốn mặc đi ra ngoài nữa đấy."
"Thiếu Tướng quân của chúng ta mới sẽ không ghét bỏ tay nghề của ngài đâu."
Thẩm Họa giương mắt nhìn một chút vẻ mặt Trụy Nhi hoàn toàn nghiêm túc chắc chắn, trong lòng dở khóc dở cười, cho dù là Trụy Nhi hay là Mộc Quỳ đều luôn luôn thiên vị tướng quân nhà họ. Thẩm Họa lại chợt nghĩ đến một vấn đề đã hỏi Trụy Nhi trước đó, bèn hăng hái, "Muội có còn nhớ rõ trước kia ta đã hỏi chuyện nguyên phối của biểu ca không?"
Trụy Nhi giật mình một cái, ánh mắt bắt đầu lóe lên, hơi đắn đo một lát cuối cùng vẫn là cắn môi nói: "Biểu tiểu thư, ngài muốn hỏi cái gì? Trụy Nhi sẵn lòng nói." Trụy Nhi thật lòng thích người chủ Thẩm Họa này, cũng một lòng coi biểu tiểu thư là phu nhân Tướng quân tương lai giống với Mộc Quỳ. Mặc dù Tướng quân đã thông báo không thể chõ mồm lung tung về tiền phu nhân với người ngoài, nhưng mà biểu tiểu thư cũng không coi là người ngoài nhỉ. Nghĩ như vậy, Trụy Nhi lại càng cảm thấy có thể nói.
"Muội muốn nói gì cứ nói đó?" Thẩm Họa cũng chợt hỏi theo bản năng, căn bản cũng không nghĩ ra mình muốn hỏi điều gì. Có điều hôm nay nàng sờ tới áo khoác của Tiêu Dịch, nên không tự chủ nghĩ tới có phải trước đây cũng có nữ nhân nhớ thương biểu ca, muốn khâu vá sửa lại áo cho hắn hay không? Lại cảm thấy trong lòng nôn nao một hồi, lúc đầu nàng còn lầm tưởng bức họa là An Nguyệt Thiền, hôm nay rốt cuộc biết được thì ra là A tỷ của nàng.
Nhưng Thẩm Họa dám chắc chắn Tiêu Dịch và A tỷ cũng không có lòng riêng.
Bên này Trụy Nhi liếc mắt, nghiêm túc suy nghĩ một chút, "An phu nhân, tính tình nàng rất hiền hoà, là vô cùng tốt đối với tiểu công tử, càng đối với Tướng quân tốt hơn. An phu nhân nàng và biểu tiểu thư ngài giống nhau đến mấy phần, ngoại trừ dáng vẻ giống nhau, càng kỳ lạ hơn chính là giọng nói, đều giống như chim hoàng anh, đáng tiếc......"
Thẩm Họa không biết bản thân là lấy tâm tình gì nghe xong, thì ra là lúc An Nguyệt Thiền dẫn theo Dục Ca Nhi tròn một tuổi trở về An gia gặp phải giặc cướp, xe ngựa bị giật mình. Lúc ấy, Dục Ca Nhi và An Nguyệt Thiền đều ở bên trong, mắt thấy xe ngựa sắp ngã xuống vách núi, An Nguyệt Thiền lại ném Dục Ca Nhi lên vách đá, bản thân ngã tan xương nát thịt. Sau đó, lúc Tiêu Dịch đi xuống vách núi tìm, thi thể của con ngựa và An Nguyệt Thiền đều không thấy, ước chừng là bị sài lang hổ báo phía dưới ngậm trong mồm tha đi rồi, làm bữa ăn thịt, không thể bảo là thê thảm.
"À, biểu tiểu thư, muội quên Vương thẩm còn nói để cho muội đến chỗ bà ấy bắt cá đấy, bữa tối hôm nay hầm cách thủy canh cá cho ngài và Tiêu tướng quân uống." Nói xong cũng mau chóng rời đi ra ngoài.
Trụy Nhi đi làm canh cá, nàng bèn thu dọn trong này, Thẩm Họa cầm cẩm bào trải mở ở trên giường, giơ tay lên vuốt phẳng chỗ nếp nhăn nổi lên, bàn tay chậm rãi vuốt qua mỗi một chỗ chất vải. Lúc lướt qua chỗ lồng ngực, tay Thẩm Họa lại dừng lại, suy nghĩ bay trở lại hôm qua nàng hóa trang nữ đại phu thấy tình cảnh Tiêu Dịch và Tuyên vương so kiếm ở phía trước đình. Trong đầu hiện ra cả người bắp thịt rắn chắc kia, bên trên cơ ngực còn không ngừng lăn xuống giọt mồ hôi lớn nóng bỏng.
Lòng của Thẩm Họa đột nhiên không bị khống chế, bùm bùm, miệng đắng lưỡi khô là cảm giác xa lạ mà nàng chưa bao giờ nhận thức.
Thẩm Họa đứng dậy đi tới nhấc lên bình trà ở trên bàn rót ly nước trà hơi lạnh, bởi vì thoáng rung động xa lạ kia, nàng cũng chưa từng chú ý trong ly trà rơi xuống vật nhỏ. Côn trùng có cánh của Giang Nam chính là hoành hành như thế, đang muốn uống vào thì mới miễn cưỡng nhìn thấy, trên tay không khỏi run lên, lại vẩy nước trà vào trước ngực, để ly xuống lại không để ổn, nhất thời lăn xuống từ trên bàn. Thẩm Họa nhìn bừa bộn trước mắt, xoa cái trán, trong lòng liên tục thở dài.
Mà cùng thời khắc đó, khi bóng dáng cao lớn của Tiêu Dịch sắp vào cửa thì lại nghe một tiếng thanh thúy vang lên bên trong phòng ngủ. Chỉ một cái chớp mắt, hắn nhíu mày lại, bước chân cũng không ngừng đi vào bên trong, giương mắt nhìn lên, ở dưới gia cụ xưa cũ chỉ thấy một thoáng thân thể mảnh mai mặc quần áo đỏ hồng, quỳ ở trên đất. Tóc đen mượt giống như bằng lụa tùy ý xuôi theo rơi rớt ở đầu vai, thỉnh thoảng chảy xuống theo động tác của nữ tử. Lọn tóc này thoáng qua một vệt ánh sáng dịu hiền, giống như một cây bàn chải quét qua trong đầu của Tiêu tướng quân, xao động khó nhịn. Huống chi, loại tư thế này dụ dỗ người hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ nhiều hơn.
Tiêu Dịch khẽ nheo lại mắt phượng nhìn chằm chằm, đợi nghe nữ tử ai nha một tiếng, hắn mới thu hồi tâm trạng trong nháy mắt, hầu kết hoạt động mấy phần, nâng chân dài lên cất bước đến sau lưng tiểu biểu muội. Cúi người nhìn xuống, hắn mới biết là nàng đập vỡ cái ly, vừa ở lục tìm mảnh sứ vỡ, vừa dùng khăn lau nhẹ nhàng lau sạch nước đọng trên sàn nhà, nhưng mảnh sứ vỡ sắc bén lại cắt ngón tay tiểu biểu muội.
Thẩm Họa đang khẽ nhíu lại lông mày đen đẹp mắt, mút ngón tay vào, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, đầu lưỡi khẽ liếm. Mà trước ngực nàng hình như cũng dính nước trà, vải vóc thật mỏng bởi vì ẩm ướt, dính sát trước ngực đẫy đà của nàng. Lấy góc độ Tiêu Dịch thoạt nhìn, đường vòng cung hoàn mỹ khẽ lên khẽ xuống theo hô hấp, hấp dẫn đến cực điểm. Hầu kết của Tiêu Dịch hoạt động càng thêm mãnh liệt, luồng nhiệt bụng dưới dâng trào.
Hô hấp của hắn hơi dừng lại, mặc dù cả người mệt mỏi, nhưng so với loại này quả thật khó chịu hơn ngàn vạn lần, hắn đứng dậy bèn lập tức muốn rời khỏi, bằng không......
"Biểu ca, huynh trở lại rồi." Tiểu Nhân đỏ bừng xoay đầu, mở đôi mắt sáng ngời hô.
Tiêu Dịch ngay cả nghe được tiếng cũng cảm thấy là mê hoặc, chỉ vội vã rời đi ra bên ngoài, Thẩm Họa lại gọi lại lần nữa, "Sao vừa tới đã muốn rời khỏi? Lại xảy ra chuyện gì sao?"
"Biểu muội, nếu không để ta đi nữa, ta sẽ không đi."
Thẩm Họa nghe giọng hắn trầm thấp khàn khàn, nhất định là bên ngoài quá mệt mỏi, đau lòng hắn nói: "Biểu ca vẫn là nghỉ một chút đi, đợi muội thu dọn sạch sẽ, đi pha bình trà mới cho huynh." Nàng hoàn toàn không nghe hiểu hơi thở nguy hiểm trong lời nói nam nhân, còn uốn lên môi đỏ mọng ướt át nhẹ nhàng mỉm cười với Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch nhắm hai mắt lại, khóe miệng cong lên đường cong, "Vậy thì ta ở lại." Hắn bước tới vừa vội vừa mau. Thẩm Họa chỉ gấp gáp giương mắt thấy bên áo của hắn đong đưa, giày đen cũng đã đến bên chân, ngay sau đó hai cánh tay bị nhấc lên. D!^Nd+n(#Q%*d@n Theo động tác chuyển động của hắn, sau lưng nàng dựa vào trên tủ quần áo bên cạnh, cánh tay bền chắc kia lại trượt theo ra sức chống giữ hai chân của nàng!
Thẩm Họa bị vây ở giữa tủ treo quần áo và nam nhân, một lạnh một nóng, một cứng rắn một mềm nhũn, trong nháy mắt khiến nàng hiểu mới vừa rồi Tiêu Dịch nói ở lại là ý gì. Hắn cũng không cho nàng cơ hội đổi ý chút nào, bá đạo hôn lên môi của nàng, gương mặt, cổ, do dự đánh tới trước ngực thấm ướt bởi vì nước trà, cách vật liệu may mặc thật mỏng chôn ở bên trong say sưa mút vào...... Hắn không ngừng hôn khiến Thẩm Họa khẽ thở dốc không lên nổi, nhưng nàng cũng không ghét.
Cảm nhận khuôn mặt tuấn dật kia dán vào nàng, thỉnh thoảng nhìn về nàng thì trong mắt chứa dịu dàng hệt như nàng là rượu cất nhiều năm trân quý, rốt cuộc uống được vào trong miệng. Rượu không say mỗi người tự say, không chỉ có hô hấp Tiêu Dịch dồn dập, Thẩm Họa cũng khó mà dằn xuống hé mở môi xinh, càng thêm miệng hít liếm môi một cái.
Hắn nói khi còn bé là nàng thích quấn lấy hắn, Thẩm Họa không tin, hiện tại nàng rốt cuộc tin rồi.
Tháng chín hoa quế vẫn bay hương, bên trong phòng hai bóng dáng trùng điệp, từ tủ quần áo hôn một mạch ngã lật ở trên giường lớn. Thẩm Họa không cố ý tránh hắn, càng bị Tiêu Dịch đốt lửa cả người, chỉ có thể ôm lấy hông của hắn, mặc cho hắn mạnh mẽ tấn công trận địa, một đường đi xuống.
Tiêu Dịch, loại nam nhân này chỉ cần một chút là có thể ghi nhớ ở trong lòng cả đời. Hắn trầm mặc lãnh tình, lại đơn độc cưng chiều nàng, sao Thẩm Họa lại không có cảm giác, trước kia là không dám, bây giờ là không thể tự kềm chế, chỉ biết càng lún càng sâu. Trụy Nhi nói An Nguyệt Thiền đối xử hắn vô cùng tốt, nói chung cũng như tâm tình của nàng, nàng cũng muốn đối xử tốt với hắn. Hắn không nhịn được, muốn nàng. Giờ phút này, đáy lòng Thẩm Họa đã sớm mất khuê huấn rồi, thân thể hồng thấu chính là chỉ có tình.
Xiêm áo của hai người ném ra từng món một từ trong màn, bên trong màn đã sớm quanh quẩn hương thơm, đợi đến khi muốn cởi bỏ cái yếm mê người này thì Thẩm Họa nghe được Tiêu Dịch khàn giọng trầm thấp nỉ non nàng: "Họa Nhi, Họa Nhi của ta."
"Lúc muội còn nhỏ tên gì?"
"Tạ Nịnh, Nịnh Nhi, Nịnh Nhi."
Tiêu Dịch đỡ bả vai Thẩm Họa ôm nàng trở mình một cái, Thẩm Họa thét một tiếng kinh hãi, bàn tay hơi có vết chai bao trùm ở trên lưng của nàng, dây nhỏ của cái yếm hình như bị vội vàng cởi ra. Thẩm Họa nói là mới mười bốn, thật ra thì đã mười lăm xuân xanh, chính là trái cây chín muồi, sẽ chỉ làm Tiêu Dịch yêu thích không buông tay.
Chỉ là quả này còn chưa hái, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, "Họa nha đầu, con ở bên trong à, là Vương thẩm. Người khác tặng thúc con chút trái cây, tươi mới lắm! Ta lấy tới cho con và đứa bé Dục Ca Nhi kia nếm món ngon một chút."
Thẩm Họa nghe được Vương thẩm gọi nàng, vội vàng khiêng cánh tay đẩy người trên người một cái. Nàng bị hắn đè ép, chỉ có thể hít sâu một hơi, cố gắng vững vàng hô hấp trả lời, "Vương thẩm, ngài chờ một chút, con mới vừa đổ nước trà trên quần áo rồi, đang đổi bộ xiêm áo nhẹ nhàng khoan khoái."
"Được rồi, thẩm chờ con."
Lần nữa bị lật thân thể qua, nàng có thể thấy được mặt của Tiêu Dịch đã đen bao nhiêu, tối tăm bao nhiêu. Vốn đã từ từ tìm về lý trí, Thẩm Họa hậu tri hậu giác thẹn thùng đỏ mặt, hai người trần truồng, lúc này mới cảm giác được kỳ cục, dùng đôi tay che chắn. Nhất là Thẩm Họa không biết có lòng hiếu kỳ gì liếc mắt một cái thúc giục tới trong sách bình thường kia, mở to con ngươi như thế. Thẩm Họa chỉ còn lại một ý nghĩ, hay là chờ lúc lập gia đình rồi hãy nói, bèn vội vàng xuống giường nhanh chóng mặc quần áo.
Tiêu tướng quân vẫn mặt mày dọa dẫm, kịch liệt thở dốc đi qua, tùy ý nằm ở trên giường, một cánh tay đường vân bắp thịt bền chắc khoác lên cái trán, khép mắt lại, hắn mím chặt môi mỏng không nói một lời.
Thẩm Họa nhìn khẽ than thở, trước khi sắp kéo cửa, đột nhiên chạy tới nhẹ nhàng bật hơi ở bên tai Tiêu Dịch: "Biểu ca, chúng ta trở về thành thân thôi." Nói xong Thẩm Họa lại bèn nhẹ nhàng rời khỏi, khẽ cắn đôi môi đỏ kia tiết lộ vẻ bối rối của nàng.
"Vương thẩm, quả này thật ngon, để trong phòng Dục Ca đi! Bé nhất định thích."
Kèm theo giọng nói chim oanh của nữ tử bên ngoài, hơi thở thơm như hoa lan mới vừa rồi, cái miệng nhỏ nhắn giống như vẫn còn ở bên tai vậy, khóe miệng của Tiêu Dịch vốn căng thẳng khẽ giương lên một đường cong, trái cây là thật ngon!!! Hệt như mật đào chín rục vậy!
Trở về Kinh Thành, nhất định phải danh chính ngôn thuận ôm quả mật đào này vào trong ngực, ăn tràn trề vui vẻ.
......
Mấy ngày mưa thu hiu quạnh, cho đến cuối tháng chín, thái tử rốt cuộc mang theo khoản bạc giúp nạn thiên tai đến Hàng Châu. Kể từ sau đó, Tiêu Dịch cũng càng ngày càng bận rộn, gần như là ở lại dịch quán, Cầu Dũng cũng ở nơi đó theo, thỉnh thoảng tới đây chỉ là giúp đỡ chẻ củi, Thẩm Họa cũng sẽ thuận tiện hỏi thăm một chút tình trạng gần đây.
Mấy lần Cầu Dũng đều là qua vội vã, chỉ nói Tướng quân trừ phiến loạn sắp thu lưới, chứng cứ phạm tội cũng đã bắt được, lại chỉ thiếu một con cá lớn. Còn có, chính là thái tử ngại dịch quán ươn ướt âm u lạnh lẽo, hại gió rét, Tuyên vương cố ý qua mời thái tử vào vương phủ ở, ít ngày nữa sẽ vì thái tử đón gió tẩy trần.
Cầu Dũng phất tay áo, vừa hự chẻ củi, vừa nói dông dài mắng thái tử, hắn là cô nhi, cũng từng trải qua ôn dịch hoành hành, đói khổ lạnh lẽo, biết tầm quan trọng của việc khoản bạc giúp nạn thiên tai kịp thời phát ra. Nhưng thái tử đương triều này, hoàn toàn không lộ diện chỉ giao toàn quyền chuyện này do Bùi Nghị và hai thần tử khác qua làm, mình thì chuyển tới vương phủ xa hoa ở, nghe nói còn cố ý mời Vũ Cơ nổi tiếng nhất Hàng Châu vào trong phủ, mỗi ngày đều có tiếng sáo trúc diễn tấu nhạc truyền ra.
Trong lúc đó quận chúa Trăn Trăn len lén tới hai lần, nhìn rất tốt, chơi đùa lúc lâu với Dục Ca Nhi, hai người cứ mãi cãi nhau tranh danh tiếng ca ca hoặc là tỷ tỷ. Thẩm Họa hết sức kinh ngạc sự trấn tĩnh của Tuyên vương, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, mỗi ngày mua vui với thái tử. Mà Vạn di nương mất tích chẳng qua là đổi lấy Tuyên Kỳ thị bị giam lỏng, Trăn Trăn hình như cũng không chịu ảnh hưởng, vẫn là quận chúa được sủng ái nhất ở trong phủ.
Ngày hôm đó Tiêu Dịch đột nhiên trở lại Thẩm trạch, bèn dặn dò để Trụy Nhi đi nấu chút nước nóng, hắn muốn tắm rửa mặt. Thẩm Họa thấy người đã vài ngày không gặp, vẻ mặt của hắn mệt mỏi, râu ria dài ra, lại càng lộ vẻ nam nhân to lớn cao ngạo.
Tiêu Dịch vừa thấy không có người nào thì bèn ôm tiểu biểu muội vào trong ngực, trên tay không đứng đắn lục lọi, lại hôn đầy đủ, cho đến ngực kịch liệt thở dốc mới đặt người ở ngực, ôm thật chặt thật lâu.
Rốt cuộc chịu đi tắm rửa, đợi hắn chỉnh đốn xong bản thân, lại biến thành trích tiên tuấn mỹ đi ra từ trong tranh, Tiêu Dịch rõ ràng là võ tướng, da dẻ lại cực kỳ trắng nõn. Thẩm Họa nhìn dõi theo hắn, cảm thấy danh hiệu mỹ nam đệ nhất Kinh Thành này quả nhiên danh bất hư truyền.
"Còn nhiều thời gian, về sau Họa Nhi sẽ từ từ thưởng thức, ta lập tức phải đến Tuyên vương phủ dự tiệc."
Thẩm Họa vừa nghe Tuyên vương phủ sắc mặt cứng lại trong nháy mắt, bởi vì ở trong lòng của Thẩm Họa luôn cảm giác Tuyên vương sẽ không nuốt xuống cơn tức kia. Hắn ta ngủ đông càng giống như là Giao Long sau khi ngủ đông, răng nanh đang chờ mở lớn, chỉ sợ yến tiệc hôm nay chính là Hồng Môn Yến.
"Nhất định phải đi sao?" Thẩm Họa thấp thỏm lo lắng dò hỏi.
Cánh tay dài Tiêu Dịch vừa ôm, kéo người ở trong ngực ngồi ở trên đùi, giống như vỗ về Dục Ca Nhi vậy, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, "Tuyên vương bố trí tiệc đón gió (mời khách từ phương xa đến dùng cơm) cho Thái tử, sao ta lại có đạo lý không đi, tình nghĩa quân thần, nếu ta không đi ngược lại rơi xuống nhược điểm rồi."
"Nhưng muội có dự cảm, bữa tiệc lần này hẳn là Tuyên vương thiết lập bẫy rập cho huynh, muội chỉ sợ huynh......" Câu nói kế tiếp, Thẩm Họa không muốn nhiều lời, trong lòng nàng cực kỳ không nỡ, chỉ nghiêm túc dặn dò, "Nhất định phải dẫn theo Cầu tướng quân bên cạnh, có lúc hắn còn rất có thể dọa người."
Tiêu Dịch cầm tay của nàng từ từ vuốt ve, nghiêm mặt nói: "Họa Nhi lại xem thường ta như vậy?"
Thẩm Họa tự nhiên không phải là ý này, lúc đầu Cao Tổ đến dự Hồng Môn Yến của Hạng Vương, cũng là bởi vì có Tướng quân Phàn Khoái ở đó mới cứu Cao Tổ một mạng. Hôm nay mắt thấy Tiêu Dịch phải đi Hồng Môn Yến, trang ## bubble làm sao nàng có thể yên tâm, hố lửa này nhất định phải nhảy, nàng lại chỉ có thể cứng ngắt nhìn, chờ kết quả.
Tiêu Dịch thấy bộ dáng Tiểu Biểu Muội tâm thần lo lắng, thật là cực kỳ yêu, lại cực kỳ đau lòng, cầm tay mềm xinh đẹp tuyệt trần kia lên hôn hít lại trấn an, mắt phượng của hắn nhìn chằm chằm nơi xa dần dần nheo lại, "Yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận, nếu thật sự là Hồng Môn Yến, cũng là Hồng Môn Yến của Tuyên Nguyên Hải hắn."
"Còn có chút đặc sản Hàng Châu mà ta bảo người ta đặt mua, Họa Nhi, một lát đi muội nhìn chọn một chút, còn cần cái gì, chỉ để ý mua, qua hai ngày muội hãy dẫn Dục Ca Nhi về Kinh Thành trước."
Thẩm Họa nghe lời gật đầu một cái, hiện tại Hàng Châu đã giống như một cung tên chứa đầy sức mạnh, các loại thế lực tụ tập, hết sức căng thẳng, nàng ở lại chỉ có thể ràng buộc Tiêu Dịch, vẫn là trở lại kinh thành trước lẳng lặng chờ hắn trở về. Huống chi, nàng cũng nhớ Dư tỷ tỷ, Hồng Ngọc, Mộc Quỳ, Mộc Cẩn rồi, tuy trong thư tín đã nhờ Tiêu Tĩnh Dư trông nom mấy nha hoàn của nàng, nhưng dù sao nàng ấy đã gả vào Bùi gia, nhất là Hồng Ngọc, không biết sau khi nàng rời khỏi lại có người bắt nạt không?
Phủ Tuyên vương làm tiệc đón gió cho Thái tử cực kỳ xa hoa, thái tử nghỉ ngơi ở trong phòng đủ rồi không muốn chờ đợi long hành xoải bước, trước tiên bước lên bậc thềm ngồi lên chủ vị, Tiêu Dịch và một số thần tử cũng còn chưa từng đến. Tuyên vương và Triệu Tri huyện đến sớm dẫn đầu nghênh đón, quỳ gối hành lễ, thái tử cũng hài lòng lần sắp xếp này, không khỏi cười nói: "Tuyên vương thật là thay bổn điện nhọc lòng."
Thái tử nheo mắt lại, tuy là tướng mạo không tầm thường, đáy mắt lại hoàn toàn xám đen, vừa nhìn chính là hậu quả hàng năm túng dục. Trong bữa tiệc ca múa đã bắt đầu, eo nữ tử mềm nhỏ uốn éo lắc lư ở trước mắt thái tử, Vũ Cơ diêm dúa lòe loẹt mặc sa y thật mỏng, đường cong như ẩn như hiện, đôi mắt câu hồn phách người, nàng vừa uốn éo, vừa chui vào trong ngực thái tử.
Thái tử hăng hái cực tốt, cũng không kiêng dè, trực tiếp ôm người vào trong ngực sờ, nơi này cũng không phải là Đông cung, phụ hoàng ở Kinh Thành phía xa, Hàng Châu là hắn lớn nhất, thái tử dĩ nhiên phơi phới bắt đầu hưởng thụ tất cả.
Tuyên vương lại sai người đưa lên một bản vẽ chân dung, "Đa tạ điện hạ khen ngợi, đây cũng là chuẩn bị cho Điện hạ ngài, nhưng xem Điện hạ có thể thích hay không. Nếu không thích, thần lại để cho người đi đổi."
Thái tử cười ha ha, mở bức họa ra, dứt khoát đẩy nữ tử tựa sát bên cạnh ra, chăm chú nhìn chằm chằm bức họa kia, giống như là gợi lên quá xa xưa, hệt như hồi ức. Hắn hoảng hốt chốc lát, còn nhớ rõ khuôn mặt tuyết trắng xinh đẹp kia, lần đầu tiên hắn nhìn thấy tuổi không lớn lắm, lại cảm thấy là Cửu Thiên huyền nữ giáng lâm. Hôm nay nhìn thấy bức họa, hắn thán phục vì sao chỗ này lại có người tương tự Mỹ Nhân Đệ Nhất Kinh Thành năm đó hắn cầu xin mà không được.
Thái tử vẫy vẫy tay, gọi Tuyên vương tới bên cạnh, không thể chờ đợi nhỏ giọng dò hỏi: "Đã đưa tới rồi?"
Tuyên vương nói: "Điện hạ, kiên nhẫn đợi chút, nàng kia vẫn còn đang chuẩn bị thay quần áo tắm rửa. Nếu đã đưa đến phòng ngủ của điện hạ, thần nhất định thông báo Điện hạ."
Mặt Thái tử giãn ra cười ha ha, ly rượu xuống bụng đầu lưỡi thật là mỹ vị nha!
Ở tại Thẩm trạch, sắc trời đã tối, mấy người áo đen dạ hành ẩn núp ở gần đó, đợi Tiêu Dịch vừa ra khỏi tòa nhà, mấy người nhìn chăm chú một cái, lặng lẽ bắt đầu hành động...