Editor: trang bubble ^^
Loại thân phận tôn quý như hoàng hậu nương nương cũng nguyện làm người trung gian, có thể thấy được địa vị và sức nặng của Tây Bắc hầu ở trong lòng hoàng hậu nương nương. Huống chi, Tây Bắc hầu cũng có thực lực như vậy, dù là trưởng tôn Tiêu Dịch của bà ở chỗ này cũng phải nhúng nhường ba phần.
Tiêu lão phu nhân suy nghĩ rất nhiều, đương nhiên không thể nói không đồng ý, chính là vẻ mặt ôn hòa gọi Thẩm Họa tới đây, bảo đi hành đại lễ tạ ơn phu nhân Tây Bắc hầu và hoàng hậu nương nương ưu ái.
Giữa các thế gia nhận con gái nuôi nhất định sẽ không đơn giản tùy ý như vậy, hôm nay cũng chỉ là lén lút khai thông một tiếng trước. Sau khi được hai nhà đồng ý, đại tướng quân Tây Bắc hầu lại cần dẫn theo phu nhân tới cửa bái phỏng, để Thẩm Họa kính trà con gái mới xem như thật sự nhận làm nghĩa nữ.
Tiêu lão phu nhân liếc Thẩm Họa thật sâu mấy lần, loại gặp gỡ này thật sự là khó được, lại thấy nàng không vui không buồn, dáng vẻ vẫn bình tĩnh khiêm nhường, ngược lại có đức hạnh của tiểu thư dạy dỗ ở vọng tộc nhà cao cửa rộng. Tiêu lão phu nhân không khỏi cảm khái, nếu Thẩm Họa thật sự là tôn nữ ruột của mình, bà cũng sẽ nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu, nàng có lý do làm người thương. Nhưng Tiêu thị Hầu phủ thật sự là nhân khẩu ít mỏng, không cho phép hai huynh đệ thủ túc tranh chấp vì một nữ nhân, khiến bi kịch của Trần gia tái diễn lần nữa.
Không chỉ có lão phu nhân sinh ra loại tâm tư này, phu nhân Tây Bắc hầu hình như cũng cực kỳ thích Thẩm Họa, bảo kêu một tiếng nghĩa mẫu trước. Thẩm Họa khẽ nhếch môi đỏ mọng mềm mại kêu một tiếng, hiển nhiên khiến phu nhân Tây Bắc hầu cực kỳ vui vẻ, vội gọi một câu con gái ngoan.
Vốn đây nên là một việc vui mừng, Tiêu lão phu nhân ngồi phía dưới vẫn không khỏi sinh ra mấy phần lo lắng. Chỉ vì Thẩm Họa được phu nhân Tây Bắc hầu nhận làm con gái nuôi, vậy chuyện chọn làm dắng thiếp cũng không xem như xoá bỏ. Nhưng, Dịch Nhi và Thụy Nhi đều sẽ bởi vì nữ tử này dây dưa không rõ, gia đình làm sao mà yên bình?
Hoàng hậu nương nương cười nói: "Tẩu tẩu có được con gái xinh xắn như vậy, thật là rất làm cho người ta hâm mộ."
Phu nhân Tây Bắc hầu cũng là ý cười đầy mắt, "Trong mệnh của ta không có con gái, vừa vặn đền bù thiếu sót nhiều năm qua của ta, đưa tay lại có thể có được một đứa bé biết điều làm người hài lòng như vậy, xem như trời cao giật dây ta đây."
"Tẩu tẩu có được một đứa con gái ngưỡng mộ trong lòng, Bổn cung cũng thêm một cháu gái tốt." Hoàng hậu nương nương vẫy vẫy tay bảo Thẩm Họa đến gần một chút, nàng cảm giác đứa nhỏ này sao nhìn quen mắt như vậy. Đợi lại gần quan sát, nhìn nàng ấy lớn lên xinh đẹp động lòng người, da trắng môi hồng, một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp sáng rỡ linh động.
Trong thoáng chốc nhớ lại Quỳnh Hoa yến nhiều năm trước, cảnh tượng lúc trưởng nữ Tạ gia lần đầu vào cung, dung mạo tương tự nàng này. Đứa bé kia tài mạo thật tốt, còn đoạt được thứ nhất của Quỳnh Hoa yến. Nàng cũng cực kỳ thích sự nhã nhặn lịch sự dịu dàng của trưởng nữ Tạ gia, chỉ có thể là cả tộc Tạ gia...... Nữ nhân gia đâu có kiêng kỵ mấy chuyện này kia trong triều đình.
Vốn cũng không để ý Thẩm Họa quá nhiều, vào lúc này nhìn nàng ngược lại sinh ra mấy phần yêu thích thật lòng, gọi một vị lão ma ma, "Đi lấy bộ trang sức Tử Ngọc mà nước Tây Hải tiến cung kia của ta ra thưởng cho đứa nhỏ này. Ngọc là nuôi người nhất, vả lại ngọc này đặc biệt, hiện một tầng ánh sáng tím, người da trắng mang lên là tôn da nhất."
Thẩm Họa lập tức quỳ xuống đất, "Tiểu nữ tạ hoàng hậu nương nương ban thưởng."
Phu nhân Tây Bắc hầu nhìn hoàng hậu nương nương chậm rãi cười giỡn nói: "Nương nương thương yêu con gái nuôi của ta, thưởng lễ vật quý trọng như vậy, tỏ rõ khiến người làm nghĩa mẫu như ta đây cũng có chút không nhịn được mặt mũi, coi như lần mò hết thân thể cũng không mò ra thứ quý trọng." Lời này của nàng cho dù ai cũng có thể nghe ra là lời đùa vui.
Hoàng hậu nương nương làm như bừng tỉnh hiểu ra: "Ôi, chỉ trách đứa nhỏ này quá làm cho người thương, quay về tẩu tẩu lại chọn một ngày cát lợi, lúc đi với đại ca đến Tiêu phủ bái phỏng lại chuẩn bị một ít lễ vật quý trọng tặng cho Họa Nhi là được. Bổn cung nghe nói ngọc ở Tây Bắc thật là nổi tiếng thiên hạ đấy. Đại ca nhất định là tặng cho tẩu tẩu không ít đồ vật tốt hơn, cũng đừng che giấu không nỡ bỏ ra, uất ức Họa Nhi, Bổn cung cũng không đồng ý." Hoàng hậu nương nương rất hăng hái, cũng trêu ghẹo.
Thẩm Họa chợt tiến lên một bước giọng điệu chân thành, "Nghĩa mẫu không cần lo lắng, ngài yêu mến thương tiếc Thẩm Họa chính là quà tặng quý trọng nhất thế gian này, dù là cái gì cũng không sánh bằng."
Nói xong lời này, nghe được vậy trên mặt Tiêu lão phu nhân luống cuống ngượng ngùng một hồi. Bà cũng là người trên năm mươi tuổi rồi, bỗng nhiên bị một tiểu cô nương chỉ ra bản thân gần gũi hơn mà ích kỷ. Gọi là người nói vô tâm, người nghe có lòng, Tiêu lão phu nhân hơi rũ mi mắt, không biết dấy lên tâm tư gì.
"Thật sự là một đứa bé thân thiết hiểu chuyện." Hoàng hậu nương nương cảm thán từ trong thâm tâm.
Phu nhân Tây Bắc hầu không có con gái, càng nhìn Thẩm Họa càng thích, bèn muốn nói chút lời riêng tư với nàng, vì vậy nói với hoàng hậu: "Mới vừa rồi nghe hoàng hậu nương nương nhắc tới, hôm nay còn có chút chuyện bàn bạc với Tiêu lão thái quân, không bằng thần phụ sẽ dẫn theo Họa Nhi đến hậu hoa viên thưởng thức hoa mai, cũng dọn ra chỗ cho hoàng hậu nương nương và lão thái quân."
Hoàng hậu nương nương gật đầu một cái, lại dặn dò một đám cung nhân đi theo hầu hạ cẩn thận. Đợi phu nhân Tây Bắc hầu dẫn theo Thẩm Họa rời đi, Tiêu lão phu nhân cung kính nói: "Không biết hoàng hậu nương nương giữ lão thân muốn bàn bạc chuyện gì?"
Dù sao hoàng hậu đang ở địa vị cao, nói chuyện tất nhiên quan trọng, Tiêu lão phu nhân nghi ngờ, nhưng năm tháng lắng đọng nhiều năm, sóng to gió lớn khiến Tiêu lão phu nhân sinh ra một chút dự cảm chẳng lành.
"Bổn cung đã quyết định để ngoại tôn nữ Kiều Mặc Lan của lão thái quân theo Bát công chúa đi hòa thân, không biết ý lão phu nhân như thế nào?" Ý cười trên mặt hoàng hậu nương nương ấm áp, lại có một chút chân thật đáng tin.
Thân hình Tiêu lão phu nhân khẽ nhúc nhích, trên mặt không dám lộ ra mảy may kinh ngạc, vững vàng lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương có thể chọn trúng Mặc Lan, chính là may mắn của nàng. Nhưng, Mặc Lan là bởi vì lão thân thật sự nhớ nhung nữ nhi đã mất, mới cứ đón từ phủ tướng quân Tây Bắc đến kinh thành, chỉ sợ Kiều Tướng quân..."
"Lão phu nhân là sợ Kiều Tướng quân không đồng ý?"
Tiêu lão phu nhân ngầm thừa nhận ý này, hoàng hậu nương nương mím môi cười một tiếng, "Vậy thì lão thái quân không cần lo lắng, là Kiều Tướng quân tự tiến cử con gái hắn theo gả. Hôm nay, phu nhân Tây Bắc hầu vào cung ngồi một lát, thứ nhất là muốn gặp Thẩm Họa một lần, thứ hai chính là muốn nói chuyện đó."
"Bổn cung nghe phu nhân Tây Bắc hầu khen Mặc Lan tiểu thư dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, tính tình lại thông tuệ nghe theo, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, hai năm qua lại nuôi dưỡng ở bên cạnh lão thái quân nhận dạy bảo, tất nhiên là đứa bé hiểu rõ nghĩa lớn như lão thái quân. Mặc Lan vừa vặn hợp tâm ý của Bổn cung, vả lại vì biết lão phu nhân thích đứa nhỏ này, lo lắng lão thái quân có bao nhiêu không nỡ, vì vậy mới muốn hỏi một câu ý của Tiêu lão thái quân, cũng là thánh ân của hoàng thượng thương cảm lão thái quân."
Ngay cả hoàng thượng cũng biết?!
Lão phu nhân kinh hãi một hồi. Ánh mắt kinh ngạc lướt qua, cuối cùng rũ xuống, phụ thân Mặc Lan tiến cử...... Mặc dù bà muốn giữ lại ngoại tôn nữ, cũng là có lòng không có sức, cũng không biết tại sao chuyện lại diễn biến thành như vậy, chỉ có thể luôn miệng thở dài ở trong lòng. Hiện tại nếu nói thêm nữa thì có ý khước từ, ngay cả chuyện mà thân phụ đã cho phép vậy Hầu phủ chặn ngang một gậy chẳng phải có hiềm nghi không biết phân biệt. Chuyện xảy ra quá đột nhiên, chính là muốn thương lượng cẩn thận với Hầu Gia cũng không có cách nào. Nhưng hoàng hậu nhắc tới chỗ cuối cùng lại khiến bà kiêng kỵ hơn, băn khoăn mấy phen, chỉ có thể đau lòng đồng ý trước, mà đáy lòng càng thêm thương yêu Mặc Lan.
Tại sao chuyện lại phát triển trở thành như vậy, đương nhiên là hai người phu nhân Hầu phủ và Thẩm Họa đi dạo ngắm mai ở trong Mai viên mưu đồ ra, nói chính xác một chút chính là ý của phu nhân Tây Bắc hầu.
Cơ duyên chuyện này phải nói tới cái hộp chôn ở dưới tàng cây từ trong thư của Thẩm mẫu. Lúc ấy Thẩm Họa không dám để cho người biết được, *d&d#l@q^d<.com> lặng lẽ đào ra di vật mẫu thân lưu lại dưới cây ngô đồng mọc tươi tốt từ Thẩm trạch kia, bên trong chỉ có một cái lược bạch ngọc tinh xảo khảm nạm trân châu đá quý lộn xộn nằm lẳng lặng, vừa nhìn đã biết là vật quý trọng. Mười mấy năm trước lấy lược ngọc cài vào đầu như vậy là trang dung lưu hành nhất đương thời, trong hộp còn có để tờ giấy, bảo Thẩm Họa cầm lược ngọc đi tìm phu nhân đại tướng quân Tây Bắc Hầu.
Thẩm Họa vừa hồi kinh, đã bắt đầu thăm dò chuyện này, vừa vặn biết được phu nhân Tây Bắc hầu theo Tây Bắc Hầu cũng vừa vào kinh thành. Đúng là ông trời cho cơ hội, Thẩm Họa bèn theo biện pháp Tiêu Tĩnh Dư từng dạy nàng lặng lẽ chuồn ra phủ, đi tìm tòa nhà mà Tây Bắc hầu đặt chân trong kinh thành.
Thẩm Họa giao lược ngọc cho quản gia phủ Tây Bắc hầu, phu nhân Tây Bắc hầu bèn bảo người ta đón Thẩm Họa vào trong phủ tràn đầy kích động, sau đó rủ rỉ nói ngọn nguồn lược ngọc này. Thì ra là khi đó Thẩm mẫu vì tránh né Trần thị bức hôn, lặng lẽ chạy khỏi Hầu phủ, may nhờ phu nhân Hầu phủ thiện tâm chứa chấp. Kỹ thuật chải đầu của Thẩm mẫu tuyệt vời, rất nhanh đã được phu nhân Hầu phủ nhìn trúng và giữ ở bên cạnh, cũng bởi vì Thẩm mẫu là người chân thành, phu nhân Hầu phủ thật sự là thích tỳ nữ như vậy, có chút xem là hảo tỷ muội mà đối xử.
Nhưng một lần đi xa, phu nhân Tây Bắc hầu gặp gỡ Sơn Phỉ ở trên đường trở về Tây Bắc. Mấy năm đó sau khi Đại Lương mới vừa huyết chiến với người Hung Nô, tất cả trăm phế đợi hưng, lưu dân và Sơn Phỉ đặc biệt hung hăng ngang ngược. Thẩm mẫu nhớ tình nghĩa phu nhân Hầu phủ chứa chấp, đổi áo với phu nhân Tây Bắc hầu, đóng vai thân phận phu nhân bị Sơn Phỉ bắt cóc đi. Thẩm mẫu được Tây Bắc hầu cứu ra thì đã bị những kẻ xấu kia chà đạp thân thể trong sạch, không muốn lại trở lại bên cạnh phu nhân Tây Bắc hầu.
Tây Bắc hầu bèn giấu giếm chuyện này với phu phân, Tướng quân đặt mua điền sản và trạch viện nhằm bồi thường cho Thẩm mẫu. Chỉ tiếc, Thẩm mẫu vẫn bị người Trần gia phái ra tìm được, cũng đuổi trở về Hầu phủ Tiêu thị, chuyện về sau thì Thẩm Họa cũng biết rồi.
Cho nên khi phu nhân Tây Bắc hầu biết rõ chân tướng về sau, lại thêm vô hạn áy náy đối với Thẩm mẫu. Nếu năm đó không phải Thẩm mẫu trao đổi thân phận với nàng, hôm nay bị □□ chính là nàng, chỉ là Thẩm mẫu tránh cưới chạy trốn dĩ nhiên là ẩn giấu thân phận chân thật.
Cho dù phu nhân Tây Bắc hầu có lòng tìm cũng không tìm được bóng dáng, nhưng lúc Thẩm Họa cầm lược ngọc tìm tới thì nàng mới biết tình cảnh Thẩm mẫu năm đó, vì vậy bèn chuyển dời phần lòng áy náy kia đến trên người của Thẩm Họa. Lại hỏi thăm hiện tại Thẩm Họa ở nơi nào, Thẩm Họa chỉ nói ở tại Hầu phủ Tiêu thị, phu nhân Tây Bắc hầu còn nói có rảnh sẽ đến Hầu phủ thăm nàng một chút.
Sau đó Thẩm Họa bèn thường len lén xuất phủ, chung đụng với phu nhân Tây Bắc hầu, đợi hai người quen biết một chút, Thẩm Họa bèn đỏ vành mắt khóc lóc kể lể bản thân đã bị Kiều Mặc Lan bắt nạt ở Hậu phủ như thế nào, Kiều Mặc Lan lại là ra vẻ người thuần lương như thế nào. Tính tình phu nhân Tây Bắc hầu ngay thẳng, là chán ghét loại tâm thuật bất chính này, cười lạnh một tiếng, nói Thẩm Họa cứ trở về chờ, tất cả đều giao do nàng xử lý.
Được sự hứa hẹn của phu nhân Tây Bắc hầu, Thẩm Họa bèn cứ chờ, cho dù là lão phu nhân có ý đưa nàng làm dắng thiếp nàng cũng không lo lắng lắm. Vì vậy chính là có chuyện ngày hôm nay, phu nhân Tây Bắc hầu biết được Kiều gia báo lên tên tuổi của Mặc Lan, bèn bảo Hầu Gia tạo áp lực cho Kiều Tướng quân, Kiều Tướng quân vì tiền đồ rốt cuộc đã bỏ đi hạnh phúc của con gái.
Sau khi ngắm mai, Thẩm Họa theo Tiêu lão phu nhân xuất cung, trong xe ngựa sắc mặt Tiêu lão phu nhân vẫn là vui mừng lúc giờ Thìn, lúc này liên tục u ám xuống. Thẩm Họa đi dạo một vòng Mai viên với phu nhân Tây Bắc hầu, hai chân nhức mỏi, cũng thật là mệt mỏi, bèn dựa vào trên vách xe nghỉ ngơi một lát.
Thẩm Họa cũng không thật sự ngủ, chỉ lúc đi được xấp xỉ, nàng chợt mở mắt ra, ánh mắt âm u lại, "Ngoại tổ mẫu, Thẩm Họa muốn nói một chuyện với ngài."
Lúc này Tiêu lão phu nhân đang nhức đầu, đang buồn chuyện Mặc Lan bị chọn làm dắng thiếp, con rể tốt kia của bà thật là thương yêu vợ con mà, lại là đẩy Mặc Lan của bà đi ra chỗ xa xăm như vậy, sau này cũng không thể gặp lại nữa, bèn xoa ấn đường có chút qua loa lấy lệ nói: "Nói đi."
Thẩm Họa dĩ nhiên có thể nhìn ra ngoại tổ mẫu là tức giận cái gì, ngược lại cũng không thèm để ý, chỉ hời hợt mà nói: "Ngoại tổ mẫu đi theo con, là liên quan tới chuyện Dục Ca Nhi bị trúng độc nửa năm trước."
Nhắc tới một cái xương sườn mềm khác của lão phu nhân, Tiêu lão phu nhân mới đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Thẩm Họa. Khóe miệng Thẩm Họa nâng lên một nụ cười ý vị không rõ.
Xe ngựa của Hầu phủ cũng không chuẩn bị trở về Hầu phủ, mà là ngoặt đến một nơi khác.
Loại thân phận tôn quý như hoàng hậu nương nương cũng nguyện làm người trung gian, có thể thấy được địa vị và sức nặng của Tây Bắc hầu ở trong lòng hoàng hậu nương nương. Huống chi, Tây Bắc hầu cũng có thực lực như vậy, dù là trưởng tôn Tiêu Dịch của bà ở chỗ này cũng phải nhúng nhường ba phần.
Tiêu lão phu nhân suy nghĩ rất nhiều, đương nhiên không thể nói không đồng ý, chính là vẻ mặt ôn hòa gọi Thẩm Họa tới đây, bảo đi hành đại lễ tạ ơn phu nhân Tây Bắc hầu và hoàng hậu nương nương ưu ái.
Giữa các thế gia nhận con gái nuôi nhất định sẽ không đơn giản tùy ý như vậy, hôm nay cũng chỉ là lén lút khai thông một tiếng trước. Sau khi được hai nhà đồng ý, đại tướng quân Tây Bắc hầu lại cần dẫn theo phu nhân tới cửa bái phỏng, để Thẩm Họa kính trà con gái mới xem như thật sự nhận làm nghĩa nữ.
Tiêu lão phu nhân liếc Thẩm Họa thật sâu mấy lần, loại gặp gỡ này thật sự là khó được, lại thấy nàng không vui không buồn, dáng vẻ vẫn bình tĩnh khiêm nhường, ngược lại có đức hạnh của tiểu thư dạy dỗ ở vọng tộc nhà cao cửa rộng. Tiêu lão phu nhân không khỏi cảm khái, nếu Thẩm Họa thật sự là tôn nữ ruột của mình, bà cũng sẽ nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu, nàng có lý do làm người thương. Nhưng Tiêu thị Hầu phủ thật sự là nhân khẩu ít mỏng, không cho phép hai huynh đệ thủ túc tranh chấp vì một nữ nhân, khiến bi kịch của Trần gia tái diễn lần nữa.
Không chỉ có lão phu nhân sinh ra loại tâm tư này, phu nhân Tây Bắc hầu hình như cũng cực kỳ thích Thẩm Họa, bảo kêu một tiếng nghĩa mẫu trước. Thẩm Họa khẽ nhếch môi đỏ mọng mềm mại kêu một tiếng, hiển nhiên khiến phu nhân Tây Bắc hầu cực kỳ vui vẻ, vội gọi một câu con gái ngoan.
Vốn đây nên là một việc vui mừng, Tiêu lão phu nhân ngồi phía dưới vẫn không khỏi sinh ra mấy phần lo lắng. Chỉ vì Thẩm Họa được phu nhân Tây Bắc hầu nhận làm con gái nuôi, vậy chuyện chọn làm dắng thiếp cũng không xem như xoá bỏ. Nhưng, Dịch Nhi và Thụy Nhi đều sẽ bởi vì nữ tử này dây dưa không rõ, gia đình làm sao mà yên bình?
Hoàng hậu nương nương cười nói: "Tẩu tẩu có được con gái xinh xắn như vậy, thật là rất làm cho người ta hâm mộ."
Phu nhân Tây Bắc hầu cũng là ý cười đầy mắt, "Trong mệnh của ta không có con gái, vừa vặn đền bù thiếu sót nhiều năm qua của ta, đưa tay lại có thể có được một đứa bé biết điều làm người hài lòng như vậy, xem như trời cao giật dây ta đây."
"Tẩu tẩu có được một đứa con gái ngưỡng mộ trong lòng, Bổn cung cũng thêm một cháu gái tốt." Hoàng hậu nương nương vẫy vẫy tay bảo Thẩm Họa đến gần một chút, nàng cảm giác đứa nhỏ này sao nhìn quen mắt như vậy. Đợi lại gần quan sát, nhìn nàng ấy lớn lên xinh đẹp động lòng người, da trắng môi hồng, một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp sáng rỡ linh động.
Trong thoáng chốc nhớ lại Quỳnh Hoa yến nhiều năm trước, cảnh tượng lúc trưởng nữ Tạ gia lần đầu vào cung, dung mạo tương tự nàng này. Đứa bé kia tài mạo thật tốt, còn đoạt được thứ nhất của Quỳnh Hoa yến. Nàng cũng cực kỳ thích sự nhã nhặn lịch sự dịu dàng của trưởng nữ Tạ gia, chỉ có thể là cả tộc Tạ gia...... Nữ nhân gia đâu có kiêng kỵ mấy chuyện này kia trong triều đình.
Vốn cũng không để ý Thẩm Họa quá nhiều, vào lúc này nhìn nàng ngược lại sinh ra mấy phần yêu thích thật lòng, gọi một vị lão ma ma, "Đi lấy bộ trang sức Tử Ngọc mà nước Tây Hải tiến cung kia của ta ra thưởng cho đứa nhỏ này. Ngọc là nuôi người nhất, vả lại ngọc này đặc biệt, hiện một tầng ánh sáng tím, người da trắng mang lên là tôn da nhất."
Thẩm Họa lập tức quỳ xuống đất, "Tiểu nữ tạ hoàng hậu nương nương ban thưởng."
Phu nhân Tây Bắc hầu nhìn hoàng hậu nương nương chậm rãi cười giỡn nói: "Nương nương thương yêu con gái nuôi của ta, thưởng lễ vật quý trọng như vậy, tỏ rõ khiến người làm nghĩa mẫu như ta đây cũng có chút không nhịn được mặt mũi, coi như lần mò hết thân thể cũng không mò ra thứ quý trọng." Lời này của nàng cho dù ai cũng có thể nghe ra là lời đùa vui.
Hoàng hậu nương nương làm như bừng tỉnh hiểu ra: "Ôi, chỉ trách đứa nhỏ này quá làm cho người thương, quay về tẩu tẩu lại chọn một ngày cát lợi, lúc đi với đại ca đến Tiêu phủ bái phỏng lại chuẩn bị một ít lễ vật quý trọng tặng cho Họa Nhi là được. Bổn cung nghe nói ngọc ở Tây Bắc thật là nổi tiếng thiên hạ đấy. Đại ca nhất định là tặng cho tẩu tẩu không ít đồ vật tốt hơn, cũng đừng che giấu không nỡ bỏ ra, uất ức Họa Nhi, Bổn cung cũng không đồng ý." Hoàng hậu nương nương rất hăng hái, cũng trêu ghẹo.
Thẩm Họa chợt tiến lên một bước giọng điệu chân thành, "Nghĩa mẫu không cần lo lắng, ngài yêu mến thương tiếc Thẩm Họa chính là quà tặng quý trọng nhất thế gian này, dù là cái gì cũng không sánh bằng."
Nói xong lời này, nghe được vậy trên mặt Tiêu lão phu nhân luống cuống ngượng ngùng một hồi. Bà cũng là người trên năm mươi tuổi rồi, bỗng nhiên bị một tiểu cô nương chỉ ra bản thân gần gũi hơn mà ích kỷ. Gọi là người nói vô tâm, người nghe có lòng, Tiêu lão phu nhân hơi rũ mi mắt, không biết dấy lên tâm tư gì.
"Thật sự là một đứa bé thân thiết hiểu chuyện." Hoàng hậu nương nương cảm thán từ trong thâm tâm.
Phu nhân Tây Bắc hầu không có con gái, càng nhìn Thẩm Họa càng thích, bèn muốn nói chút lời riêng tư với nàng, vì vậy nói với hoàng hậu: "Mới vừa rồi nghe hoàng hậu nương nương nhắc tới, hôm nay còn có chút chuyện bàn bạc với Tiêu lão thái quân, không bằng thần phụ sẽ dẫn theo Họa Nhi đến hậu hoa viên thưởng thức hoa mai, cũng dọn ra chỗ cho hoàng hậu nương nương và lão thái quân."
Hoàng hậu nương nương gật đầu một cái, lại dặn dò một đám cung nhân đi theo hầu hạ cẩn thận. Đợi phu nhân Tây Bắc hầu dẫn theo Thẩm Họa rời đi, Tiêu lão phu nhân cung kính nói: "Không biết hoàng hậu nương nương giữ lão thân muốn bàn bạc chuyện gì?"
Dù sao hoàng hậu đang ở địa vị cao, nói chuyện tất nhiên quan trọng, Tiêu lão phu nhân nghi ngờ, nhưng năm tháng lắng đọng nhiều năm, sóng to gió lớn khiến Tiêu lão phu nhân sinh ra một chút dự cảm chẳng lành.
"Bổn cung đã quyết định để ngoại tôn nữ Kiều Mặc Lan của lão thái quân theo Bát công chúa đi hòa thân, không biết ý lão phu nhân như thế nào?" Ý cười trên mặt hoàng hậu nương nương ấm áp, lại có một chút chân thật đáng tin.
Thân hình Tiêu lão phu nhân khẽ nhúc nhích, trên mặt không dám lộ ra mảy may kinh ngạc, vững vàng lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương có thể chọn trúng Mặc Lan, chính là may mắn của nàng. Nhưng, Mặc Lan là bởi vì lão thân thật sự nhớ nhung nữ nhi đã mất, mới cứ đón từ phủ tướng quân Tây Bắc đến kinh thành, chỉ sợ Kiều Tướng quân..."
"Lão phu nhân là sợ Kiều Tướng quân không đồng ý?"
Tiêu lão phu nhân ngầm thừa nhận ý này, hoàng hậu nương nương mím môi cười một tiếng, "Vậy thì lão thái quân không cần lo lắng, là Kiều Tướng quân tự tiến cử con gái hắn theo gả. Hôm nay, phu nhân Tây Bắc hầu vào cung ngồi một lát, thứ nhất là muốn gặp Thẩm Họa một lần, thứ hai chính là muốn nói chuyện đó."
"Bổn cung nghe phu nhân Tây Bắc hầu khen Mặc Lan tiểu thư dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, tính tình lại thông tuệ nghe theo, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, hai năm qua lại nuôi dưỡng ở bên cạnh lão thái quân nhận dạy bảo, tất nhiên là đứa bé hiểu rõ nghĩa lớn như lão thái quân. Mặc Lan vừa vặn hợp tâm ý của Bổn cung, vả lại vì biết lão phu nhân thích đứa nhỏ này, lo lắng lão thái quân có bao nhiêu không nỡ, vì vậy mới muốn hỏi một câu ý của Tiêu lão thái quân, cũng là thánh ân của hoàng thượng thương cảm lão thái quân."
Ngay cả hoàng thượng cũng biết?!
Lão phu nhân kinh hãi một hồi. Ánh mắt kinh ngạc lướt qua, cuối cùng rũ xuống, phụ thân Mặc Lan tiến cử...... Mặc dù bà muốn giữ lại ngoại tôn nữ, cũng là có lòng không có sức, cũng không biết tại sao chuyện lại diễn biến thành như vậy, chỉ có thể luôn miệng thở dài ở trong lòng. Hiện tại nếu nói thêm nữa thì có ý khước từ, ngay cả chuyện mà thân phụ đã cho phép vậy Hầu phủ chặn ngang một gậy chẳng phải có hiềm nghi không biết phân biệt. Chuyện xảy ra quá đột nhiên, chính là muốn thương lượng cẩn thận với Hầu Gia cũng không có cách nào. Nhưng hoàng hậu nhắc tới chỗ cuối cùng lại khiến bà kiêng kỵ hơn, băn khoăn mấy phen, chỉ có thể đau lòng đồng ý trước, mà đáy lòng càng thêm thương yêu Mặc Lan.
Tại sao chuyện lại phát triển trở thành như vậy, đương nhiên là hai người phu nhân Hầu phủ và Thẩm Họa đi dạo ngắm mai ở trong Mai viên mưu đồ ra, nói chính xác một chút chính là ý của phu nhân Tây Bắc hầu.
Cơ duyên chuyện này phải nói tới cái hộp chôn ở dưới tàng cây từ trong thư của Thẩm mẫu. Lúc ấy Thẩm Họa không dám để cho người biết được, *d&d#l@q^d<.com> lặng lẽ đào ra di vật mẫu thân lưu lại dưới cây ngô đồng mọc tươi tốt từ Thẩm trạch kia, bên trong chỉ có một cái lược bạch ngọc tinh xảo khảm nạm trân châu đá quý lộn xộn nằm lẳng lặng, vừa nhìn đã biết là vật quý trọng. Mười mấy năm trước lấy lược ngọc cài vào đầu như vậy là trang dung lưu hành nhất đương thời, trong hộp còn có để tờ giấy, bảo Thẩm Họa cầm lược ngọc đi tìm phu nhân đại tướng quân Tây Bắc Hầu.
Thẩm Họa vừa hồi kinh, đã bắt đầu thăm dò chuyện này, vừa vặn biết được phu nhân Tây Bắc hầu theo Tây Bắc Hầu cũng vừa vào kinh thành. Đúng là ông trời cho cơ hội, Thẩm Họa bèn theo biện pháp Tiêu Tĩnh Dư từng dạy nàng lặng lẽ chuồn ra phủ, đi tìm tòa nhà mà Tây Bắc hầu đặt chân trong kinh thành.
Thẩm Họa giao lược ngọc cho quản gia phủ Tây Bắc hầu, phu nhân Tây Bắc hầu bèn bảo người ta đón Thẩm Họa vào trong phủ tràn đầy kích động, sau đó rủ rỉ nói ngọn nguồn lược ngọc này. Thì ra là khi đó Thẩm mẫu vì tránh né Trần thị bức hôn, lặng lẽ chạy khỏi Hầu phủ, may nhờ phu nhân Hầu phủ thiện tâm chứa chấp. Kỹ thuật chải đầu của Thẩm mẫu tuyệt vời, rất nhanh đã được phu nhân Hầu phủ nhìn trúng và giữ ở bên cạnh, cũng bởi vì Thẩm mẫu là người chân thành, phu nhân Hầu phủ thật sự là thích tỳ nữ như vậy, có chút xem là hảo tỷ muội mà đối xử.
Nhưng một lần đi xa, phu nhân Tây Bắc hầu gặp gỡ Sơn Phỉ ở trên đường trở về Tây Bắc. Mấy năm đó sau khi Đại Lương mới vừa huyết chiến với người Hung Nô, tất cả trăm phế đợi hưng, lưu dân và Sơn Phỉ đặc biệt hung hăng ngang ngược. Thẩm mẫu nhớ tình nghĩa phu nhân Hầu phủ chứa chấp, đổi áo với phu nhân Tây Bắc hầu, đóng vai thân phận phu nhân bị Sơn Phỉ bắt cóc đi. Thẩm mẫu được Tây Bắc hầu cứu ra thì đã bị những kẻ xấu kia chà đạp thân thể trong sạch, không muốn lại trở lại bên cạnh phu nhân Tây Bắc hầu.
Tây Bắc hầu bèn giấu giếm chuyện này với phu phân, Tướng quân đặt mua điền sản và trạch viện nhằm bồi thường cho Thẩm mẫu. Chỉ tiếc, Thẩm mẫu vẫn bị người Trần gia phái ra tìm được, cũng đuổi trở về Hầu phủ Tiêu thị, chuyện về sau thì Thẩm Họa cũng biết rồi.
Cho nên khi phu nhân Tây Bắc hầu biết rõ chân tướng về sau, lại thêm vô hạn áy náy đối với Thẩm mẫu. Nếu năm đó không phải Thẩm mẫu trao đổi thân phận với nàng, hôm nay bị □□ chính là nàng, chỉ là Thẩm mẫu tránh cưới chạy trốn dĩ nhiên là ẩn giấu thân phận chân thật.
Cho dù phu nhân Tây Bắc hầu có lòng tìm cũng không tìm được bóng dáng, nhưng lúc Thẩm Họa cầm lược ngọc tìm tới thì nàng mới biết tình cảnh Thẩm mẫu năm đó, vì vậy bèn chuyển dời phần lòng áy náy kia đến trên người của Thẩm Họa. Lại hỏi thăm hiện tại Thẩm Họa ở nơi nào, Thẩm Họa chỉ nói ở tại Hầu phủ Tiêu thị, phu nhân Tây Bắc hầu còn nói có rảnh sẽ đến Hầu phủ thăm nàng một chút.
Sau đó Thẩm Họa bèn thường len lén xuất phủ, chung đụng với phu nhân Tây Bắc hầu, đợi hai người quen biết một chút, Thẩm Họa bèn đỏ vành mắt khóc lóc kể lể bản thân đã bị Kiều Mặc Lan bắt nạt ở Hậu phủ như thế nào, Kiều Mặc Lan lại là ra vẻ người thuần lương như thế nào. Tính tình phu nhân Tây Bắc hầu ngay thẳng, là chán ghét loại tâm thuật bất chính này, cười lạnh một tiếng, nói Thẩm Họa cứ trở về chờ, tất cả đều giao do nàng xử lý.
Được sự hứa hẹn của phu nhân Tây Bắc hầu, Thẩm Họa bèn cứ chờ, cho dù là lão phu nhân có ý đưa nàng làm dắng thiếp nàng cũng không lo lắng lắm. Vì vậy chính là có chuyện ngày hôm nay, phu nhân Tây Bắc hầu biết được Kiều gia báo lên tên tuổi của Mặc Lan, bèn bảo Hầu Gia tạo áp lực cho Kiều Tướng quân, Kiều Tướng quân vì tiền đồ rốt cuộc đã bỏ đi hạnh phúc của con gái.
Sau khi ngắm mai, Thẩm Họa theo Tiêu lão phu nhân xuất cung, trong xe ngựa sắc mặt Tiêu lão phu nhân vẫn là vui mừng lúc giờ Thìn, lúc này liên tục u ám xuống. Thẩm Họa đi dạo một vòng Mai viên với phu nhân Tây Bắc hầu, hai chân nhức mỏi, cũng thật là mệt mỏi, bèn dựa vào trên vách xe nghỉ ngơi một lát.
Thẩm Họa cũng không thật sự ngủ, chỉ lúc đi được xấp xỉ, nàng chợt mở mắt ra, ánh mắt âm u lại, "Ngoại tổ mẫu, Thẩm Họa muốn nói một chuyện với ngài."
Lúc này Tiêu lão phu nhân đang nhức đầu, đang buồn chuyện Mặc Lan bị chọn làm dắng thiếp, con rể tốt kia của bà thật là thương yêu vợ con mà, lại là đẩy Mặc Lan của bà đi ra chỗ xa xăm như vậy, sau này cũng không thể gặp lại nữa, bèn xoa ấn đường có chút qua loa lấy lệ nói: "Nói đi."
Thẩm Họa dĩ nhiên có thể nhìn ra ngoại tổ mẫu là tức giận cái gì, ngược lại cũng không thèm để ý, chỉ hời hợt mà nói: "Ngoại tổ mẫu đi theo con, là liên quan tới chuyện Dục Ca Nhi bị trúng độc nửa năm trước."
Nhắc tới một cái xương sườn mềm khác của lão phu nhân, Tiêu lão phu nhân mới đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Thẩm Họa. Khóe miệng Thẩm Họa nâng lên một nụ cười ý vị không rõ.
Xe ngựa của Hầu phủ cũng không chuẩn bị trở về Hầu phủ, mà là ngoặt đến một nơi khác.