Editor: trang bubble ^^
Hôn kỳ của Tiêu Dịch và Thẩm Họa quyết định vào tháng năm, hôm nay vừa qua khỏi tháng tư, gió xuân hơi ấm, còn có chút chợt ấm còn tính lạnh.
Cầu Dũng đợi một canh giờ ở trong thư phòng phủ tướng quân, lâu không thấy người Tiêu tướng quân, cái mông bèn có chút không ngồi yên y như có lửa, đi qua đi lại, lại uống một bụng nước trà. Thân thể cao lớn của hắn đột nhiên đứng lên bèn đi ra ngoài, lại vừa vặn bắt gặp Tiêu Dịch tới đây, thân thể Cầu Dũng thẳng tắp ngơ ngẩn y như khối gỗ, lúng túng kêu một câu, "Tướng quân."
"Cầu phó tướng đây là muốn đi nơi nào? Không phải bản tướng quân bảo ngươi chờ ở thư phòng?" Tiêu Dịch nhíu mày hỏi thăm, Cầu Dũng lập tức lui về sau nhường đường cho tướng quân.
Tính tình hắn thô kệch, trước kia chỉ cần là chuyện Tiêu Dịch dặn dò, thì Cầu Dũng sẽ nghe theo, bảo hắn chờ trong thư phòng, chính là cháy rồi cũng sẽ ngồi yên ổn vững như bàn đá vậy. Cầu Dũng như thế đương nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của Tiêu Dịch, chỉ nhìn chằm chằm hắn hỏi.
"Hồi tướng quân, sáng nay khi thuộc hạ dậy nàng dâu vẫn ói liên tục, ta lo lắng nàng ói ra lại khóc nữa, đang định trở về nhìn một chút. Nếu mà nàng ói kịch liệt nữa thì phải nhanh chóng tìm đại phu thăm dò mạch một chút, chỉ sợ là theo mùa làm tổn thương thân thể." Cầu Dũng không khỏi lo lắng ngay thẳng trả lời.
"Đại trượng phu sao có thể nhi nữ tình trường như thế." Tiêu Dịch ngồi vào chỗ của mình ở trên ghế, chậm rãi nói, trên mặt là lạnh lùng quen thuộc. Có điều ngước mắt nhìn vẻ mặt Cầu Dũng lo lắng, khóe miệng cũng mơ hồ nhếch nghiêng.
Lúc này Cầu Dũng thô kệch không thông hiểu nữa, nếu là đặt ở trước kia tất nhiên sẽ thấy ngôn ngữ lần này của đại tướng quân mình thật sự là cúc cung tận tụy, sau đó liều chết xem thành gương mẫu, anh hùng to lớn.
Nhưng Cầu Dũng đã lập gia đình, Tiêu tướng quân vừa đi vào, Cầu Dũng đã chú ý tới môi đỏ của tướng quân có chút hơi sưng, không quá giống với bình thường, rõ ràng là vết thương bị người cắn.
Trong lòng của hắn oán thầm, lấy loại thân thủ số một số hai Đại Lương của tướng quân, người có thể tới gần gặm cắn được đôi môi tự nhiên chỉ có một mình biểu tiểu thư mà thôi. Hắn vẫn là phân rõ vết thương mới vết thương cũ, rất rõ ràng là vết rách mới vừa làm ra.
Bởi vì hắn cũng có không ít dạng vết thương này, lúc đầu hắn không hiểu, trên tay ngoài miệng cũng không có nặng nhẹ, nhà hắn bị hắn xoa làm cực lực, lão bà giống như thỏ trắng nhỏ thuần lương nữa cũng sẽ há mồm cắn người. Hắn bị cắn vẫn không cảm giác được đau đớn, chỉ hận không thể để cắn nhiều thêm vài cái nữa, cắn nơi nào cũng được.
Vì vậy, Cầu Dũng chỉ bĩu môi nói thầm, thiếu chút nữa bị tướng quân lừa rồi đấy, chính là lại đồng tình nhìn chằm chằm tướng quân của mình. Hắn hiểu mà, không tới Động Phòng Hoa Chúc luyện nhiều một chút nhất định sẽ chọc tới phía dưới người.
Sắc mặt Tiêu Dịch cứng lại, xương tay hơi cong, gõ gõ mặt bàn một cái, phát ra tiếng vang khiến cho Cầu Dũng hoàn hồn, lập tức phấn chấn tinh thần. Thật sự là rơi vào hương dịu dàng rồi, mặt đen lớn của Cầu Dũng trực tiếp làm thành mặt đỏ ửng, ngốc nghếch tằng hắng giọng nói, "Tướng quân, tài liệu để trên bàn."
"Thật là tra được thân phận của Tống Tử Quận?" Hắn chỉ mở ra tờ thứ nhất của tài liệu, trực tiếp hỏi.
Cầu Dũng thở hổn hển gật đầu, "Tướng quân, ngài nhất định không ngờ, Tống Tử Quận chân chính đã chết mười năm trước rồi, hiện tại đứa bé kia là phu phụ nhà đó không chịu nổi đả kích mà nhận nuôi dưỡng, bèn vẫn kêu cái tên Tống Tử Quận này. Hàng xóm láng giềng cũng không quá rõ ràng chuyện này, bởi vì đều gọi Tống Tử Quận, còn tưởng rằng đứa bé của phu phụ nhà kia đi ra ngoài tìm danh y trị hết bệnh rồi đấy."
"Chỉ những thứ này?" Tiêu Dịch vỗ vỗ cằm, hỏi ý vị sâu xa.
Cầu Dũng quả nhiên còn có lời sau, "Bây giờ còn chưa thể xác định, thuộc hạ cũng là mất hơi sức chín hổ hai trâu mới tra được một chút xíu đầu mối. Tống đại nhân là người từ Hung Nô đưa đến Giang Nam. Ngay lúc lão hầu gia và tiền thái tử đánh bại Hung Nô giết thẳng đến sào huyệt của giặc, con trai nhỏ nhất của Hung Nô Thiền Vu cũng mất tích theo. Thuộc hạ tra xét danh sách tù binh lúc ấy đúng là lọt một người. Tướng quân, ngài nói có phải là cùng một người hay không?"
Tiêu Dịch cau mày, mắt phượng khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn. Đây cũng là vô cùng có khả năng, bởi vì dù là đám Hải Tặc kia hay là giặc cướp ở Hoài Châu trước đây không lâu đều có hơi thở người Hung Nô. Tuy rằng hắn trừ phiến loạn xong rồi, những giặc cướp kia phần lớn chết ở dưới loạn tiễn, nhưng rốt cuộc là không có để lại người sống. Tình huống lúc đó phức tạp, cho nên ngay cả thái tử cũng cắt ngang nhúng một tay, cũng đi trừ phiến loạn theo, mới đưa đến kết quả như thế.
Các loại trùng hợp cũng không khỏi khiến Tiêu Dịch nghi ngờ bàn tay gây tội ác sau màn này đang ở bên cạnh. Thêm với cái chết thảm của Triệu Tri huyện, Tiêu Dịch khóa mục tiêu ở trên người Tống Tử Quận, bởi vì cũng chỉ có hắn càng đáng hoài nghi. Hôm nay tra ra kết quả như thế, chính là thêm chắc chắn rồi.
"Tiếp tục tra, chớ để bứt dây động rừng, cẩn thận nhìn chằm chằm Tống Tử Quận."
Cầu Dũng do dự một chút, "Tướng quân, gần đây Tống đại nhân đang điều tra chuyện ngài và An gia tiểu thư thành hôn năm đó, có phải phái người cản trở chuyện này hay không?"
Tiêu Dịch hừ lạnh, "Hắn đúng là ánh mắt sắc bén, không cần phải để ý đến, nhìn là được." Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, hiện tại bất kỳ gió thổi cỏ lay cũng có thể gây nên sóng to gió lớn. Chỉ là, trận này đấu rất nhanh sẽ kết thúc rồi.
Cầu Dũng ôm quyền lên tiếng, đang muốn rời khỏi thư phòng, lại bị Tiêu Dịch gọi lại, "Để ngươi nghỉ ba ngày, nghỉ ngơi không đủ đừng về quân doanh."
Cầu Dũng sờ mũi một cái, có chút không hiểu, ba ngày không về quân doanh, đây đối với võ tướng mà nói không phải phần thưởng, mà là trừng phạt. Cầu Dũng thở dài một tiếng, chẳng lẽ là lời trong lòng mới vừa rồi cũng để cho Tướng quân nghe được? Cầu Dũng gục xuống ủ rũ cúi đầu rời đi, cho đến khi trở về mời Lang trung chẩn mạch cho Hồng Ngọc mới hiểu được dụng ý của tướng quân. Hắn sắp làm cha, hai người lại đần độn cũng chưa từng phát hiện. Cầu Dũng trực tiếp vỗ đầu, quả nhiên là một đầu gỗ mà.
......
Công chúa Tương Vân bởi vì gần đây thân thể không thoải mái lắm, cho nên cầu xin hoàng hậu nương nương muốn đi hành cung Quỳnh Sơn ngâm suối nước nóng. Mùa hiện nay ôn hoà cũng chính là thích hợp, nàng còn hi vọng mời một vài thiên kim thế gia cùng nhau đi mưu cầu náo nhiệt. Trông nom Lục công chúa mà hoàng thượng thương yêu nhất, hoàng hậu nương nương cớ sao mà không làm, xem qua danh sách đi cùng cũng bèn cho phép chuyện này.
Hành cung suối nước nóng Quỳnh Sơn cách Kinh Thành không tính là quá xa, các tiểu thư thế gia nhận thiệp của công chúa tự mình đi qua. Trong Hầu phủ Tiêu thị, Tiêu Tam tiểu thư nhận được thiệp của công chúa, còn có một tấm khác đưa đến Kỳ Lân cư.
Thẩm Họa nhìn thiệp này, thật là bất đắc dĩ, không biết làm sao công chúa lại muốn mời mình, nhưng đã đưa tới thì không tiện từ chối, cho nên bèn bảo Mộc Quỳ thu dọn quần áo dự định cùng đi qua với Tiêu Tĩnh Mẫn. Tiêu Tĩnh Mẫn trải qua chuyện Mặc Lan, trang@d#d#l#q#d@bubble thu lại không ít địch ý đối với Thẩm Họa. Ở trên xe ngựa, hai người mặc dù chưa từng nói nhiều, nhưng Tiêu Tam lại xác định rõ nói, ra khỏi Hầu phủ nàng sẽ không làm khó nàng ta, tức là vì danh tiếng của Tiêu gia, cũng là vì đại ca.
Thẩm Họa chỉ lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi nàng ta nói chuyện mới chậm rãi mở ra, cười nhạt một tiếng. So với Mặc Lan, Tiêu Tam tiểu thư này thật sự là đáng yêu hơn nhiều. Thẩm Họa cũng rất nể tình nói một câu cám ơn, không phải nàng thật sự cảm thấy nên cảm kích Tiêu Tĩnh Mẫn "Ban ơn", mà bởi vì là theo tính tình Tiêu Tam tiểu thư tự cho là cao quý, nếu mà Thẩm Họa không đè thấp thái độ chút, sợ là trong xe ngựa lại không được yên bình.
Mấy ngày nay, nàng bị Tiêu Dịch lăn qua lăn lại mãnh liệt, thân thể mệt lắm. Đúng như Tiêu Tĩnh Mẫn nói, là cho Tiêu tướng quân mặt mũi, nàng cũng sắp làm tẩu tẩu của nàng ta rồi, cần gì làm khó dễ với vị tiểu cô tử (em chồng) tính nuông chiều này, chỉ cho rằng tính tình trẻ con như Dục Ca Nhi thôi.
Hai người xuống xe ngựa, thì có ma ma dẫn họ đến nơi ở của từng người, những thứ này cũng đã sớm sắp xếp xong. Trên đường, Thẩm Họa lại là bị cảnh sắc dễ chịu của nơi này hấp dẫn. Mặt trời xuân tháng tư, thời kỳ vừa vặn, khắp nơi trồng đủ loại hoa cỏ, có một số đã nở, rực rỡ tươi đẹp. Bên trong sẵn có đường mòn tĩnh mịch, lại có lầu các ngọc thạch, một bước một cảnh, thật là làm cho người không kịp nhìn, không trách được những hoàng thân quốc thích này đều thích đi hành cung nghỉ hè tránh đông, nói rõ là có thể khiến người ta lưu luyến quên về mà.
Có thể cùng Lục công chúa tới hành cung ngâm suối nước nóng đều là thiên kim tiểu thư thế gia huân quý, công chúa bày tiệc khoản đãi chư vị tiểu thư, chỉ nói sau bữa tiệc đi ngâm suối nước nóng, lập tức trong vườn này y hương tấn ảnh (trang phục lộng lẫy xa hoa), tiếng chim oanh cười nói.
Thẩm Họa vốn là tìm một chỗ vắng vẻ, Tiêu Tam tiểu thư vẫn cứ kéo nàng ngồi ở vị trí dễ thấy, còn nói: "Sau này tỷ chính là đại tẩu của ta, sao có thể sợ hãi rụt rè như vậy, có ta giúp đỡ tỷ, tất nhiên sẽ không để cho tỷ bêu xấu mất thể diện Tiêu gia." Tuy là nàng không thích đại tẩu này nữa cũng phải đón nhận. Hơn nữa, đại ca còn cố ý gọi nàng qua gõ một phen, trên mặt cũng không dám tiếp tục bất kính với Thẩm Họa, bằng không đại ca nói nàng cũng không cần tìm nhà chồng tốt thành hôn. Ngay cả đại tẩu cũng không học được tôn kính, ra cửa đến nhà chồng càng là không cư xử tốt quan hệ chị em dâu, chẳng bằng ở nhà nhận dạy bảo nhiều một chút tốt hơn, tránh cho qua đó mất đi lễ nghi Tiêu gia nuôi dạy. Tiêu Tĩnh Mẫn kính trọng đại ca, vẫn là nghe lọt lời của đại ca.
Thẩm Họa hiếm khi không nhịn được len lén trợn trắng cả mắt, không biết là Tiêu Tĩnh Mẫn nghĩ như thế nào, rõ ràng biết được công chúa Tương Vân ái mộ đại ca của nàng, còn đưa đại tẩu tương lai tới trước mặt công chúa cho dễ thấy. Đây không phải là kéo thù hận à, càng dễ dàng kêu người công kích nàng. Bày tỏ hết sức khuyên mấy câu, Tiêu Tam không nghe, vẫn cứ lôi Thẩm Họa ổn định ngồi xuống.
Tới nơi đây đều là người qua lại thân thiết với công chúa, Tiêu Tĩnh Mẫn ngồi ngay ngắn thân thể, chờ đợi tiểu thư các nhà tới đây chào hỏi tán gẫu, nhưng lại phát hiện lác đác lơ thơ. Tiêu Tĩnh Mẫn vẫn không rõ nguyên do ở trong đó, nhất thời rất buồn bực. Thẩm Họa thầm nghĩ, nếu không phải bọn họ là một dòng chính nữ Hầu phủ, một nghĩa nữ phủ Tây Bắc Hầu, thân phận đè người, thì có lẽ không phải bị lạnh nhạt đơn giản như vậy.
Tiêu Tĩnh Mẫn đang rất buồn rầu oán trách với Thẩm Họa, bên kia công chúa Tương Vân với quận chúa Bình Nam bèn cùng nhau cười đi tới. Công chúa Tương Vân mặc cung trang Mẫu Đơn ép kim tuyến, phong cách ung dung hoa quý, liếc mắt đã thấy Thẩm Họa ngồi ở vị trí nổi bật. Thật là chói mắt, mới vừa rồi vốn còn đang do dự có nên làm như vậy hay không? Tuy là đồng ý chủ ý của quận chúa Bình Nam, nhưng vẫn cảm thấy còn có thân phận Thất công chúa. Cho đến khi thấy Thẩm Họa giống như Khổng Tước nổi bật nhất, dường như giương đuôi khoe khoang với nàng vậy, công chúa Tương Vân nhất thời vô cùng tức giận ấm ức.
Quận chúa Bình Nam cười nhỏ một tiếng, chỉ nói Thẩm Họa này thật sự là không biết khiêm tốn, càng kích thích công chúa Tương Vân nói: "Quận chúa nhất định phải giúp Bổn cung."
"Công chúa yên tâm." Nàng nhẹ giọng trấn an, ánh mắt lại như nhuộm máu.
Hôn kỳ của Tiêu Dịch và Thẩm Họa quyết định vào tháng năm, hôm nay vừa qua khỏi tháng tư, gió xuân hơi ấm, còn có chút chợt ấm còn tính lạnh.
Cầu Dũng đợi một canh giờ ở trong thư phòng phủ tướng quân, lâu không thấy người Tiêu tướng quân, cái mông bèn có chút không ngồi yên y như có lửa, đi qua đi lại, lại uống một bụng nước trà. Thân thể cao lớn của hắn đột nhiên đứng lên bèn đi ra ngoài, lại vừa vặn bắt gặp Tiêu Dịch tới đây, thân thể Cầu Dũng thẳng tắp ngơ ngẩn y như khối gỗ, lúng túng kêu một câu, "Tướng quân."
"Cầu phó tướng đây là muốn đi nơi nào? Không phải bản tướng quân bảo ngươi chờ ở thư phòng?" Tiêu Dịch nhíu mày hỏi thăm, Cầu Dũng lập tức lui về sau nhường đường cho tướng quân.
Tính tình hắn thô kệch, trước kia chỉ cần là chuyện Tiêu Dịch dặn dò, thì Cầu Dũng sẽ nghe theo, bảo hắn chờ trong thư phòng, chính là cháy rồi cũng sẽ ngồi yên ổn vững như bàn đá vậy. Cầu Dũng như thế đương nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của Tiêu Dịch, chỉ nhìn chằm chằm hắn hỏi.
"Hồi tướng quân, sáng nay khi thuộc hạ dậy nàng dâu vẫn ói liên tục, ta lo lắng nàng ói ra lại khóc nữa, đang định trở về nhìn một chút. Nếu mà nàng ói kịch liệt nữa thì phải nhanh chóng tìm đại phu thăm dò mạch một chút, chỉ sợ là theo mùa làm tổn thương thân thể." Cầu Dũng không khỏi lo lắng ngay thẳng trả lời.
"Đại trượng phu sao có thể nhi nữ tình trường như thế." Tiêu Dịch ngồi vào chỗ của mình ở trên ghế, chậm rãi nói, trên mặt là lạnh lùng quen thuộc. Có điều ngước mắt nhìn vẻ mặt Cầu Dũng lo lắng, khóe miệng cũng mơ hồ nhếch nghiêng.
Lúc này Cầu Dũng thô kệch không thông hiểu nữa, nếu là đặt ở trước kia tất nhiên sẽ thấy ngôn ngữ lần này của đại tướng quân mình thật sự là cúc cung tận tụy, sau đó liều chết xem thành gương mẫu, anh hùng to lớn.
Nhưng Cầu Dũng đã lập gia đình, Tiêu tướng quân vừa đi vào, Cầu Dũng đã chú ý tới môi đỏ của tướng quân có chút hơi sưng, không quá giống với bình thường, rõ ràng là vết thương bị người cắn.
Trong lòng của hắn oán thầm, lấy loại thân thủ số một số hai Đại Lương của tướng quân, người có thể tới gần gặm cắn được đôi môi tự nhiên chỉ có một mình biểu tiểu thư mà thôi. Hắn vẫn là phân rõ vết thương mới vết thương cũ, rất rõ ràng là vết rách mới vừa làm ra.
Bởi vì hắn cũng có không ít dạng vết thương này, lúc đầu hắn không hiểu, trên tay ngoài miệng cũng không có nặng nhẹ, nhà hắn bị hắn xoa làm cực lực, lão bà giống như thỏ trắng nhỏ thuần lương nữa cũng sẽ há mồm cắn người. Hắn bị cắn vẫn không cảm giác được đau đớn, chỉ hận không thể để cắn nhiều thêm vài cái nữa, cắn nơi nào cũng được.
Vì vậy, Cầu Dũng chỉ bĩu môi nói thầm, thiếu chút nữa bị tướng quân lừa rồi đấy, chính là lại đồng tình nhìn chằm chằm tướng quân của mình. Hắn hiểu mà, không tới Động Phòng Hoa Chúc luyện nhiều một chút nhất định sẽ chọc tới phía dưới người.
Sắc mặt Tiêu Dịch cứng lại, xương tay hơi cong, gõ gõ mặt bàn một cái, phát ra tiếng vang khiến cho Cầu Dũng hoàn hồn, lập tức phấn chấn tinh thần. Thật sự là rơi vào hương dịu dàng rồi, mặt đen lớn của Cầu Dũng trực tiếp làm thành mặt đỏ ửng, ngốc nghếch tằng hắng giọng nói, "Tướng quân, tài liệu để trên bàn."
"Thật là tra được thân phận của Tống Tử Quận?" Hắn chỉ mở ra tờ thứ nhất của tài liệu, trực tiếp hỏi.
Cầu Dũng thở hổn hển gật đầu, "Tướng quân, ngài nhất định không ngờ, Tống Tử Quận chân chính đã chết mười năm trước rồi, hiện tại đứa bé kia là phu phụ nhà đó không chịu nổi đả kích mà nhận nuôi dưỡng, bèn vẫn kêu cái tên Tống Tử Quận này. Hàng xóm láng giềng cũng không quá rõ ràng chuyện này, bởi vì đều gọi Tống Tử Quận, còn tưởng rằng đứa bé của phu phụ nhà kia đi ra ngoài tìm danh y trị hết bệnh rồi đấy."
"Chỉ những thứ này?" Tiêu Dịch vỗ vỗ cằm, hỏi ý vị sâu xa.
Cầu Dũng quả nhiên còn có lời sau, "Bây giờ còn chưa thể xác định, thuộc hạ cũng là mất hơi sức chín hổ hai trâu mới tra được một chút xíu đầu mối. Tống đại nhân là người từ Hung Nô đưa đến Giang Nam. Ngay lúc lão hầu gia và tiền thái tử đánh bại Hung Nô giết thẳng đến sào huyệt của giặc, con trai nhỏ nhất của Hung Nô Thiền Vu cũng mất tích theo. Thuộc hạ tra xét danh sách tù binh lúc ấy đúng là lọt một người. Tướng quân, ngài nói có phải là cùng một người hay không?"
Tiêu Dịch cau mày, mắt phượng khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn. Đây cũng là vô cùng có khả năng, bởi vì dù là đám Hải Tặc kia hay là giặc cướp ở Hoài Châu trước đây không lâu đều có hơi thở người Hung Nô. Tuy rằng hắn trừ phiến loạn xong rồi, những giặc cướp kia phần lớn chết ở dưới loạn tiễn, nhưng rốt cuộc là không có để lại người sống. Tình huống lúc đó phức tạp, cho nên ngay cả thái tử cũng cắt ngang nhúng một tay, cũng đi trừ phiến loạn theo, mới đưa đến kết quả như thế.
Các loại trùng hợp cũng không khỏi khiến Tiêu Dịch nghi ngờ bàn tay gây tội ác sau màn này đang ở bên cạnh. Thêm với cái chết thảm của Triệu Tri huyện, Tiêu Dịch khóa mục tiêu ở trên người Tống Tử Quận, bởi vì cũng chỉ có hắn càng đáng hoài nghi. Hôm nay tra ra kết quả như thế, chính là thêm chắc chắn rồi.
"Tiếp tục tra, chớ để bứt dây động rừng, cẩn thận nhìn chằm chằm Tống Tử Quận."
Cầu Dũng do dự một chút, "Tướng quân, gần đây Tống đại nhân đang điều tra chuyện ngài và An gia tiểu thư thành hôn năm đó, có phải phái người cản trở chuyện này hay không?"
Tiêu Dịch hừ lạnh, "Hắn đúng là ánh mắt sắc bén, không cần phải để ý đến, nhìn là được." Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, hiện tại bất kỳ gió thổi cỏ lay cũng có thể gây nên sóng to gió lớn. Chỉ là, trận này đấu rất nhanh sẽ kết thúc rồi.
Cầu Dũng ôm quyền lên tiếng, đang muốn rời khỏi thư phòng, lại bị Tiêu Dịch gọi lại, "Để ngươi nghỉ ba ngày, nghỉ ngơi không đủ đừng về quân doanh."
Cầu Dũng sờ mũi một cái, có chút không hiểu, ba ngày không về quân doanh, đây đối với võ tướng mà nói không phải phần thưởng, mà là trừng phạt. Cầu Dũng thở dài một tiếng, chẳng lẽ là lời trong lòng mới vừa rồi cũng để cho Tướng quân nghe được? Cầu Dũng gục xuống ủ rũ cúi đầu rời đi, cho đến khi trở về mời Lang trung chẩn mạch cho Hồng Ngọc mới hiểu được dụng ý của tướng quân. Hắn sắp làm cha, hai người lại đần độn cũng chưa từng phát hiện. Cầu Dũng trực tiếp vỗ đầu, quả nhiên là một đầu gỗ mà.
......
Công chúa Tương Vân bởi vì gần đây thân thể không thoải mái lắm, cho nên cầu xin hoàng hậu nương nương muốn đi hành cung Quỳnh Sơn ngâm suối nước nóng. Mùa hiện nay ôn hoà cũng chính là thích hợp, nàng còn hi vọng mời một vài thiên kim thế gia cùng nhau đi mưu cầu náo nhiệt. Trông nom Lục công chúa mà hoàng thượng thương yêu nhất, hoàng hậu nương nương cớ sao mà không làm, xem qua danh sách đi cùng cũng bèn cho phép chuyện này.
Hành cung suối nước nóng Quỳnh Sơn cách Kinh Thành không tính là quá xa, các tiểu thư thế gia nhận thiệp của công chúa tự mình đi qua. Trong Hầu phủ Tiêu thị, Tiêu Tam tiểu thư nhận được thiệp của công chúa, còn có một tấm khác đưa đến Kỳ Lân cư.
Thẩm Họa nhìn thiệp này, thật là bất đắc dĩ, không biết làm sao công chúa lại muốn mời mình, nhưng đã đưa tới thì không tiện từ chối, cho nên bèn bảo Mộc Quỳ thu dọn quần áo dự định cùng đi qua với Tiêu Tĩnh Mẫn. Tiêu Tĩnh Mẫn trải qua chuyện Mặc Lan, trang@d#d#l#q#d@bubble thu lại không ít địch ý đối với Thẩm Họa. Ở trên xe ngựa, hai người mặc dù chưa từng nói nhiều, nhưng Tiêu Tam lại xác định rõ nói, ra khỏi Hầu phủ nàng sẽ không làm khó nàng ta, tức là vì danh tiếng của Tiêu gia, cũng là vì đại ca.
Thẩm Họa chỉ lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi nàng ta nói chuyện mới chậm rãi mở ra, cười nhạt một tiếng. So với Mặc Lan, Tiêu Tam tiểu thư này thật sự là đáng yêu hơn nhiều. Thẩm Họa cũng rất nể tình nói một câu cám ơn, không phải nàng thật sự cảm thấy nên cảm kích Tiêu Tĩnh Mẫn "Ban ơn", mà bởi vì là theo tính tình Tiêu Tam tiểu thư tự cho là cao quý, nếu mà Thẩm Họa không đè thấp thái độ chút, sợ là trong xe ngựa lại không được yên bình.
Mấy ngày nay, nàng bị Tiêu Dịch lăn qua lăn lại mãnh liệt, thân thể mệt lắm. Đúng như Tiêu Tĩnh Mẫn nói, là cho Tiêu tướng quân mặt mũi, nàng cũng sắp làm tẩu tẩu của nàng ta rồi, cần gì làm khó dễ với vị tiểu cô tử (em chồng) tính nuông chiều này, chỉ cho rằng tính tình trẻ con như Dục Ca Nhi thôi.
Hai người xuống xe ngựa, thì có ma ma dẫn họ đến nơi ở của từng người, những thứ này cũng đã sớm sắp xếp xong. Trên đường, Thẩm Họa lại là bị cảnh sắc dễ chịu của nơi này hấp dẫn. Mặt trời xuân tháng tư, thời kỳ vừa vặn, khắp nơi trồng đủ loại hoa cỏ, có một số đã nở, rực rỡ tươi đẹp. Bên trong sẵn có đường mòn tĩnh mịch, lại có lầu các ngọc thạch, một bước một cảnh, thật là làm cho người không kịp nhìn, không trách được những hoàng thân quốc thích này đều thích đi hành cung nghỉ hè tránh đông, nói rõ là có thể khiến người ta lưu luyến quên về mà.
Có thể cùng Lục công chúa tới hành cung ngâm suối nước nóng đều là thiên kim tiểu thư thế gia huân quý, công chúa bày tiệc khoản đãi chư vị tiểu thư, chỉ nói sau bữa tiệc đi ngâm suối nước nóng, lập tức trong vườn này y hương tấn ảnh (trang phục lộng lẫy xa hoa), tiếng chim oanh cười nói.
Thẩm Họa vốn là tìm một chỗ vắng vẻ, Tiêu Tam tiểu thư vẫn cứ kéo nàng ngồi ở vị trí dễ thấy, còn nói: "Sau này tỷ chính là đại tẩu của ta, sao có thể sợ hãi rụt rè như vậy, có ta giúp đỡ tỷ, tất nhiên sẽ không để cho tỷ bêu xấu mất thể diện Tiêu gia." Tuy là nàng không thích đại tẩu này nữa cũng phải đón nhận. Hơn nữa, đại ca còn cố ý gọi nàng qua gõ một phen, trên mặt cũng không dám tiếp tục bất kính với Thẩm Họa, bằng không đại ca nói nàng cũng không cần tìm nhà chồng tốt thành hôn. Ngay cả đại tẩu cũng không học được tôn kính, ra cửa đến nhà chồng càng là không cư xử tốt quan hệ chị em dâu, chẳng bằng ở nhà nhận dạy bảo nhiều một chút tốt hơn, tránh cho qua đó mất đi lễ nghi Tiêu gia nuôi dạy. Tiêu Tĩnh Mẫn kính trọng đại ca, vẫn là nghe lọt lời của đại ca.
Thẩm Họa hiếm khi không nhịn được len lén trợn trắng cả mắt, không biết là Tiêu Tĩnh Mẫn nghĩ như thế nào, rõ ràng biết được công chúa Tương Vân ái mộ đại ca của nàng, còn đưa đại tẩu tương lai tới trước mặt công chúa cho dễ thấy. Đây không phải là kéo thù hận à, càng dễ dàng kêu người công kích nàng. Bày tỏ hết sức khuyên mấy câu, Tiêu Tam không nghe, vẫn cứ lôi Thẩm Họa ổn định ngồi xuống.
Tới nơi đây đều là người qua lại thân thiết với công chúa, Tiêu Tĩnh Mẫn ngồi ngay ngắn thân thể, chờ đợi tiểu thư các nhà tới đây chào hỏi tán gẫu, nhưng lại phát hiện lác đác lơ thơ. Tiêu Tĩnh Mẫn vẫn không rõ nguyên do ở trong đó, nhất thời rất buồn bực. Thẩm Họa thầm nghĩ, nếu không phải bọn họ là một dòng chính nữ Hầu phủ, một nghĩa nữ phủ Tây Bắc Hầu, thân phận đè người, thì có lẽ không phải bị lạnh nhạt đơn giản như vậy.
Tiêu Tĩnh Mẫn đang rất buồn rầu oán trách với Thẩm Họa, bên kia công chúa Tương Vân với quận chúa Bình Nam bèn cùng nhau cười đi tới. Công chúa Tương Vân mặc cung trang Mẫu Đơn ép kim tuyến, phong cách ung dung hoa quý, liếc mắt đã thấy Thẩm Họa ngồi ở vị trí nổi bật. Thật là chói mắt, mới vừa rồi vốn còn đang do dự có nên làm như vậy hay không? Tuy là đồng ý chủ ý của quận chúa Bình Nam, nhưng vẫn cảm thấy còn có thân phận Thất công chúa. Cho đến khi thấy Thẩm Họa giống như Khổng Tước nổi bật nhất, dường như giương đuôi khoe khoang với nàng vậy, công chúa Tương Vân nhất thời vô cùng tức giận ấm ức.
Quận chúa Bình Nam cười nhỏ một tiếng, chỉ nói Thẩm Họa này thật sự là không biết khiêm tốn, càng kích thích công chúa Tương Vân nói: "Quận chúa nhất định phải giúp Bổn cung."
"Công chúa yên tâm." Nàng nhẹ giọng trấn an, ánh mắt lại như nhuộm máu.