Mục Cảnh Thiên nhún nhún vai, tiện đà hỏi – “Muội đã làm gì anh cả vậy?” – Nếu nàng không làm gì, anh cả thèm vào mà quan tâm nàng có lấy chồng hay không.
“Huynh nói xem? Đại ca quan tâm ai nhất?” – Ngọc Phi Yên nháy mắt một cái – “Nhắc huynh một chút, hôm qua là mùng bảy tháng năm.”
Anh cả quan tâm nhất? Mùng bảy tháng năm?
Mục Cảnh Thiên bỗng trợn to hai mắt, trời ạ!
“Muội, muội thế mà lại không trả Thanh Nhi lại cho huynh ấy đúng hẹn?!” – Chẳng trách anh cả lại làm thế với nàng.
“Sao ta phải trả lại cho hắn đúng hạn? Thanh Nhi là người, có suy nghĩ của riêng mình, không phải cái gì có thể trao đổi.” – Nàng chỉ hợp tình hợp lý, nếu huynh ấy thực sự yêu Thanh Nhi, sẽ tự mình giành lại khỏi nàng, chứ không phải ép buộc tách nàng khỏi Thanh Nhi.
Mục Cảnh Thiên buông tay – “Tùy muội thôi, nhưng mà…” – Khuôn mặt hắn chuyển thành nghiêm túc – “Chuyện này muội tính làm sao bây giờ?” – Hắn cũng không cho phép Long Diệc Hân ăn sạch sẽ Khả nhi nhà hắn xong rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tuy rằng chuyện này bản thân hắn góp phần rất lớn.
“Nam nữ hoan ái là chuyện kinh thiên nghĩa địa, về sau đường ai nấy đi.” – Ngọc Phi Yên nhàn nhã thản nhiên nói, lại ghé mắt liếc nhìn tam ca nhà nàng một cái – “Có sao không?”
“Muội?” – Mục Cảnh Thiên day day thái dương, hắn chính là sợ nàng nói như vậy.
Thư Trì đang oằn oèo liền ngồi thẳng dậy, lần đầu tiên hắn gặp một cô gái lạ lùng như vậy, hứng thú đối với nàng lại tăng thêm mấy phần.
Tiêu Trác Nhiên cũng vểnh tai lên, có mấy phần kính trọng “kẻ thù” của mình.
“Tam ca, huynh sẽ không làm vướng chân muội chứ?” – Nàng nheo lại con ngươi cảnh cáo.
“Ta, nhưng mà….” – Hắn sẽ bị băm xác ra làm vạn mảnh.
“Không nhưng nhị gì cả!” – Trời đất bao la, tự do của nàng là lớn nhất!
“Nói như vậy tức là nàng sẽ bội ước sao?” – Tiếng nói đặc biệt ấm áp nhẹ nhàng vang lên đúng lúc.
Oái?! Mọi người đều nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh, là hắn nói sao?
“Ta với ngài có ước định gì sao?” – Ngọc Phi Yên mau nhíu lại đôi mày thanh tú, đè nén nỗi bất an trong lòng, khó hiểu hỏi Long Diệc Hân hiện đang nằm trên ghế.
“Quên à? Không sao, ta có bản giao ước ở đây.” – Nói xong, Long Diệc Hân lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, vẫy vẫy với nàng – “Nàng có thể tự xem.”
Ngọc Phi Yên thong thả bước đến bên hắn, đón lấy tờ giấy, nhìn chằm chằm vào những chữ trên đó, đôi mày thanh tú càng nhăn nhó hơn.
Ba người còn lại cũng mau bước đến, chỉ thấy trên đó viết…..
“Long Diệc Hân cứu Ngọc Phi Yên một mạng, Ngọc phải làm vợ làm thiếp, phải sinh dưỡng con nối dòng cho Long gia để báo ơn, không được làm trái.
Chứng thực bởi: Ngọc Phi Yên.”
Ngọc Phi Yên phụt cười ra tiếng – “Cái này hình như không phải ta viết mà?” – Nét bút lông thoải mái phóng đãng nhìn thế nào cũng giống nét chữ của anh giai Long Diệc Hân kia.
“Ta viết, dấu tay là nàng ấn.”
Nhìn dấu tay trên đó, Ngọc Phi Yên thầm kêu không xong, dự cảm của nàng trở thành sự thật. Đê tiện! Lại còn thừa dịp nàng đầu óc không tỉnh táo dụ nàng ấn dấu tay.
“Ngài không phải ngại nữ nhân phiền toái sao? Ta cứ tưởng ngài sẽ không chuốc lấy phiền toái vào thân.”
Long Diệc Hân chỉ cười không nói.
Đôi mày thanh tú lại nhăn, hắn lại thế rồi, xem ra việc này kết cục đã định. Nhưng chuyện này nàng làm sao cam tâm cho được?
“Có câu, người khôn không nói hai lời (Juu: 好马不吃回头草, nghĩa là người khôn ngoan sẽ không làm lại những việc mình đã từng làm, ta không chắc câu thành ngữ ta đưa có thực sự sát nghĩa không, nếu ai biết câu nào phù hợp hơn thì bảo ta với nhé, thanks ),ta sẽ không cưới ngài hai lần.” – Không biết đây có phải gọi là “cố đấm ăn xôi” không nữa?(Juu: chị ăn chơi, lại dùng thành ngữ nữa, đây là “垂死挣扎”, có nghĩa là cố gắng lần cuối cơ mà vô vọng )
Long Diệc Hân cười dò xét nàng, lại lấy trong cổ tay áo ra một tờ giấy nữa, xé nát trong lúc nàng có nhìn trân trân không thể tin nổi.
“Hưu thư của ta?!” – Nàng nghẹn họng nhìn trân trối.
Thật lâu sau, nàng mới cười khổ quay sang ba người kia – “Cho tới giờ hắn ta đều luôn âm hiểm giả dối, xảo quyệt vô lương tâm như vậy sao?”
Ba người kia nhất trí gật đầu, còn hơn thế cơ! Hắn còn lãnh huyết vô tình, lục thân bất nhận cơ! Nàng tưởng bọn họ thích cái danh hiệu tam đường chủ sao? Chẳng phải bởi tên kia dùng bao nhiêu thủ đoạn mờ ám ép buộc họ vào khuôn khổ, giam cầm họ trên Phi Long sơn này sao? Chỉ cần Long Diệc Hân để ý con mồi nào, cho đến nay chưa ai lọt lưới. (Juu: ớn lạnh ~)
Bọn họ đều nhỏ lệ chia buồn cùng tương lai của nữ thần y.
Nhìn chăm chú ba vị đường chủ trong chốc lát, Ngọc Phi Yên mới vỡ lẽ. Ồ, thì ra bọn họ cũng bị hại.
Có lẽ làm vợ của Long Diệc Hân cũng không phải ý dở, hắn mặc dù lạnh lùng lại gian trá, toàn thân không có một chút ấm áp dịu dàng nào, nhưng đây lại là một thách thức lớn, không phải sao?
“Được, ta đồng ý làm như giao ước. Nhưng mà, ta muốn ngài cho ta tự do nhất định, trong phạm vi cho phép ta muốn gì thì làm nấy, ngài không được ngăn cản.” – Nàng bỏ thêm một phần ngoại lệ.
Long Diệc Hân lại nhắm hai mắt lại.
“Không nói gì tức là đồng ý.” – Ngọc Phi Yên mỉm cười, xong!
“Tam ca, Thanh Nhi đâu?” – Như tính cách của Thanh Nhi, nàng cả một đêm không về, còn để yên như vậy được.
“Oái? À, ta điểm huyệt ngủ nàng ấy, giờ vẫn chưa tỉnh.” – Mục Cảnh Thiên thất thần trả lời, hắn vẫn chưa hoàn hồn. Trời có mưa màu đỏ mất thôi! Khả nhi của hắn thật sử đồng ý làm vợ Long Diệc Hân?
Thư Trì cùng Tiêu Trác Nhiên cũng không khá hơn, hóa ra Ngọc Phi Yên chính là Khúc Lưu Vân!
Mặc kệ bọn họ, Ngọc Phi Yên hướng Long Diệc Hân vẫy vẫy tay, cười duyên nói – “Tướng công thân yêu, vi thê phải đi trấn an nha hoàn trung thành một lòng của thiếp, phiền tướng công tạm thời đừng ra ngoài, chẳng may không cẩn thận bị nha hoàn trung thành của thiếp chém bị thương, vi thê ta sẽ rất đau lòng.” (Juu: rùng rợn chưa ~.~)
Lại ném cho hắn một ánh nhìn quyến rũ, tuy hắn đã từ từ nhắm hai mắt, nhưng mặc kệ, tiểu nữ đã đi rồi!
Mục Cảnh Thiên nhún nhún vai, tiện đà hỏi – “Muội đã làm gì anh cả vậy?” – Nếu nàng không làm gì, anh cả thèm vào mà quan tâm nàng có lấy chồng hay không.
“Huynh nói xem? Đại ca quan tâm ai nhất?” – Ngọc Phi Yên nháy mắt một cái – “Nhắc huynh một chút, hôm qua là mùng bảy tháng năm.”
Anh cả quan tâm nhất? Mùng bảy tháng năm?
Mục Cảnh Thiên bỗng trợn to hai mắt, trời ạ!
“Muội, muội thế mà lại không trả Thanh Nhi lại cho huynh ấy đúng hẹn?!” – Chẳng trách anh cả lại làm thế với nàng.
“Sao ta phải trả lại cho hắn đúng hạn? Thanh Nhi là người, có suy nghĩ của riêng mình, không phải cái gì có thể trao đổi.” – Nàng chỉ hợp tình hợp lý, nếu huynh ấy thực sự yêu Thanh Nhi, sẽ tự mình giành lại khỏi nàng, chứ không phải ép buộc tách nàng khỏi Thanh Nhi.
Mục Cảnh Thiên buông tay – “Tùy muội thôi, nhưng mà…” – Khuôn mặt hắn chuyển thành nghiêm túc – “Chuyện này muội tính làm sao bây giờ?” – Hắn cũng không cho phép Long Diệc Hân ăn sạch sẽ Khả nhi nhà hắn xong rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tuy rằng chuyện này bản thân hắn góp phần rất lớn.
“Nam nữ hoan ái là chuyện kinh thiên nghĩa địa, về sau đường ai nấy đi.” – Ngọc Phi Yên nhàn nhã thản nhiên nói, lại ghé mắt liếc nhìn tam ca nhà nàng một cái – “Có sao không?”
“Muội?” – Mục Cảnh Thiên day day thái dương, hắn chính là sợ nàng nói như vậy.
Thư Trì đang oằn oèo liền ngồi thẳng dậy, lần đầu tiên hắn gặp một cô gái lạ lùng như vậy, hứng thú đối với nàng lại tăng thêm mấy phần.
Tiêu Trác Nhiên cũng vểnh tai lên, có mấy phần kính trọng “kẻ thù” của mình.
“Tam ca, huynh sẽ không làm vướng chân muội chứ?” – Nàng nheo lại con ngươi cảnh cáo.
“Ta, nhưng mà….” – Hắn sẽ bị băm xác ra làm vạn mảnh.
“Không nhưng nhị gì cả!” – Trời đất bao la, tự do của nàng là lớn nhất!
“Nói như vậy tức là nàng sẽ bội ước sao?” – Tiếng nói đặc biệt ấm áp nhẹ nhàng vang lên đúng lúc.
Oái?! Mọi người đều nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh, là hắn nói sao?
“Ta với ngài có ước định gì sao?” – Ngọc Phi Yên mau nhíu lại đôi mày thanh tú, đè nén nỗi bất an trong lòng, khó hiểu hỏi Long Diệc Hân hiện đang nằm trên ghế.
“Quên à? Không sao, ta có bản giao ước ở đây.” – Nói xong, Long Diệc Hân lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, vẫy vẫy với nàng – “Nàng có thể tự xem.”
Ngọc Phi Yên thong thả bước đến bên hắn, đón lấy tờ giấy, nhìn chằm chằm vào những chữ trên đó, đôi mày thanh tú càng nhăn nhó hơn.
Ba người còn lại cũng mau bước đến, chỉ thấy trên đó viết…..
“Long Diệc Hân cứu Ngọc Phi Yên một mạng, Ngọc phải làm vợ làm thiếp, phải sinh dưỡng con nối dòng cho Long gia để báo ơn, không được làm trái.
Chứng thực bởi: Ngọc Phi Yên.”
Ngọc Phi Yên phụt cười ra tiếng – “Cái này hình như không phải ta viết mà?” – Nét bút lông thoải mái phóng đãng nhìn thế nào cũng giống nét chữ của anh giai Long Diệc Hân kia.
“Ta viết, dấu tay là nàng ấn.”
Nhìn dấu tay trên đó, Ngọc Phi Yên thầm kêu không xong, dự cảm của nàng trở thành sự thật. Đê tiện! Lại còn thừa dịp nàng đầu óc không tỉnh táo dụ nàng ấn dấu tay.
“Ngài không phải ngại nữ nhân phiền toái sao? Ta cứ tưởng ngài sẽ không chuốc lấy phiền toái vào thân.”
Long Diệc Hân chỉ cười không nói.
Đôi mày thanh tú lại nhăn, hắn lại thế rồi, xem ra việc này kết cục đã định. Nhưng chuyện này nàng làm sao cam tâm cho được?
“Có câu, người khôn không nói hai lời (Juu: 好马不吃回头草, nghĩa là người khôn ngoan sẽ không làm lại những việc mình đã từng làm, ta không chắc câu thành ngữ ta đưa có thực sự sát nghĩa không, nếu ai biết câu nào phù hợp hơn thì bảo ta với nhé, thanks ),ta sẽ không cưới ngài hai lần.” – Không biết đây có phải gọi là “cố đấm ăn xôi” không nữa?(Juu: chị ăn chơi, lại dùng thành ngữ nữa, đây là “垂死挣扎”, có nghĩa là cố gắng lần cuối cơ mà vô vọng )
Long Diệc Hân cười dò xét nàng, lại lấy trong cổ tay áo ra một tờ giấy nữa, xé nát trong lúc nàng có nhìn trân trân không thể tin nổi.
“Hưu thư của ta?!” – Nàng nghẹn họng nhìn trân trối.
Thật lâu sau, nàng mới cười khổ quay sang ba người kia – “Cho tới giờ hắn ta đều luôn âm hiểm giả dối, xảo quyệt vô lương tâm như vậy sao?”
Ba người kia nhất trí gật đầu, còn hơn thế cơ! Hắn còn lãnh huyết vô tình, lục thân bất nhận cơ! Nàng tưởng bọn họ thích cái danh hiệu tam đường chủ sao? Chẳng phải bởi tên kia dùng bao nhiêu thủ đoạn mờ ám ép buộc họ vào khuôn khổ, giam cầm họ trên Phi Long sơn này sao? Chỉ cần Long Diệc Hân để ý con mồi nào, cho đến nay chưa ai lọt lưới. (Juu: ớn lạnh ~)
Bọn họ đều nhỏ lệ chia buồn cùng tương lai của nữ thần y.
Nhìn chăm chú ba vị đường chủ trong chốc lát, Ngọc Phi Yên mới vỡ lẽ. Ồ, thì ra bọn họ cũng bị hại.
Có lẽ làm vợ của Long Diệc Hân cũng không phải ý dở, hắn mặc dù lạnh lùng lại gian trá, toàn thân không có một chút ấm áp dịu dàng nào, nhưng đây lại là một thách thức lớn, không phải sao?
“Được, ta đồng ý làm như giao ước. Nhưng mà, ta muốn ngài cho ta tự do nhất định, trong phạm vi cho phép ta muốn gì thì làm nấy, ngài không được ngăn cản.” – Nàng bỏ thêm một phần ngoại lệ.
Long Diệc Hân lại nhắm hai mắt lại.
“Không nói gì tức là đồng ý.” – Ngọc Phi Yên mỉm cười, xong!
“Tam ca, Thanh Nhi đâu?” – Như tính cách của Thanh Nhi, nàng cả một đêm không về, còn để yên như vậy được.
“Oái? À, ta điểm huyệt ngủ nàng ấy, giờ vẫn chưa tỉnh.” – Mục Cảnh Thiên thất thần trả lời, hắn vẫn chưa hoàn hồn. Trời có mưa màu đỏ mất thôi! Khả nhi của hắn thật sử đồng ý làm vợ Long Diệc Hân?
Thư Trì cùng Tiêu Trác Nhiên cũng không khá hơn, hóa ra Ngọc Phi Yên chính là Khúc Lưu Vân!
Mặc kệ bọn họ, Ngọc Phi Yên hướng Long Diệc Hân vẫy vẫy tay, cười duyên nói – “Tướng công thân yêu, vi thê phải đi trấn an nha hoàn trung thành một lòng của thiếp, phiền tướng công tạm thời đừng ra ngoài, chẳng may không cẩn thận bị nha hoàn trung thành của thiếp chém bị thương, vi thê ta sẽ rất đau lòng.” (Juu: rùng rợn chưa ~.~)
Lại ném cho hắn một ánh nhìn quyến rũ, tuy hắn đã từ từ nhắm hai mắt, nhưng mặc kệ, tiểu nữ đã đi rồi!