Tinh thần Ngọc Phi Yên tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm bóng dáng Mạc Lục đang rời đi, tiện đà quay lại xem vẻ sửng sờ ngốc ngếch của Hác Xích đang đứng bên cạnh, không khỏi lắc đầu, thật đúng là một cái đầu gỗ a! khó trách từ trước đến giờ quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một mình.
“Mặt lạnh, sao còn không mau đuổi theo, thất thần đứng đấy làm gì?”
Hác Xích nghe vậy, vội vàng làm lễ với nàng rồi nhanh chân chạy đuổi theo Mạc Lục.
Thấy bọn họ đều đã đi xa, Ngọc Phi Yên nâng đầu ngước nhìn về phía ngọn cây bên cạnh, cong môi giương lên nụ cười giảo hoạt, ngọt ngào kêu”Tướng công”
Theo tầm mắt của nàng, trên ngọn cây cao gió thổi phiêu diêu bên hồ, một thân ảnh thon cao, dáng đứng vững vàng, xuất hiện mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng sáng bàn bạc, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra vì xung quanh không một tiếng động. Lúc này, người ấy rất nhàn nhã, thanh thản, tựa như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, khoanh tay ngửa đầu hưởng thụ ánh trăng đẹp mặc cho gió lạnh thổi vào mặt. Gió thổi làm ngọn cây không ngừng lắc lư, nhưng người này không bị ảnh hưởng chút nào, lại tựa như thần tiên trên trời đang đạp mây bay, tay áo phất phơ, ánh trăng mông lung chiếu trên người hắn tỏa ra ánh sáng rạng ngời như phản chiếu hào quang, nhất thời giống như đang lạc vào tiên cảnh.
“Tướng công yâu dấu, Hác Xích có võ công cao nên có thể đuổi theo Lục muội tử, vợ không có khinh công bay lên cao nên không thể nào lên đó với tướng công được a, cho nên, tướng công không cần làm khó vợ, nhanh xuống dưới này đi nha!”
Hắn đứng ở trên cao như vậy, làm cho nàng phải ngửa đầu, rất khó chịu, hơn nữa, tư thái phiêu diêu theo chiều gió làm cho đáy lòng nàng bỗng nhiên trở nên rối loạn, nàng không thích cảm giác này chút nào!
Người trên ngọn cây cúi đầu xuống nhìn thóang qua, vẫn khoanh tay mà đứng nhưng lại người ta lại thấy hắn từ từ hạ xuống thấp rất nhẹ nhàng, dùng mũi chân đáp nhẹ, ngắm nhìn thiên hạ của mình ngay trước mặt, hắn dùng tay gỡ mũ sa trên đầu của mính xuống.
Ngọc Phi Yên nhận ra tình cảnh lúc này thật mông lung, ánh trăng thu lung linh huyền ảo…nhưng trong mắt nàng tất cả dường như không tồn tại, nàng chỉ nhìn thấy tướng công nhà nàng mà thôi ——
Tình cảm trong lòng nàng bỗng nhiên bộc phát, tâm tình nàng kích động khi nhìn thấy chân mày như ánh kiếm của tướng công nàng, ý vị thiên thành, đôi mắt phượng long lanh, tuấn mỹ vô hạn, môi mũi hòa hợp, tuyệt không thể tả, thần sắc mang ý cười quyến rũ người khác lạc mất hồn. Thân người trắng, thon dài, bên trong phát ra vẻ tà mị, so với Lạc Thần chỉ có hơn chứ không kém, mang phong thái Long vương, mị hoặc tựa như yêu vật! Mà nàng thì đã sớm chìm đắm trong đôi mắt tà mị của tướng công nhà nàng rồi!
“Tướng công à, hai người sư muội và Hác Xích đều đã đi rồi, hiện tại đến phiên chúng ta nói chuyện yêu đương có phải không a?”
Ha hả, không biết là tướng công nhà nàng sẽ trả lời như thế nào đây?! Hiện tại nàng nhận ra nơi này thật thích hợp cho việc nói chuyện yêu đương, bóng đêm quanh hồ mông lung, có không khí lãng mạn, có mỹ nhân, điều duy nhất không tốt là có gió lạnh thổi, làm cho thân thể nàng run run vì lạnh, môi có chút cứng, ngón tay cũng trở nên phát lạnh.
Còn Long Diệc Hân nhìn tiểu thê tử mình, hai chân mày hắn nhíu lại, nàng thân là thầy thuốc lại không biết tự chăm sóc bản thân mình, nàng biết rõ thể chất mình không chịu được khí lạnh mà ra ngoài lại không choàng thêm áo.
“Ngươi nói có phải hay không a, tướng công?”
Long Diệc Hân vẫn không nói lời nào, Ngọc Phi Yên lại tiếp tục hỏi
“Ngươi không lạnh sao?”
Long Diệc Hân dịu dàng hỏi một câu, môi nàng liền chu lên
“A?”
Lần nào tướng công nhà nàng cũng đều làm nàng mất hứng như vậy sao?, cho dù là biết nàng lạnh cũng không cần nói ra chứ, thật mất mặt à nha.
“Vợ…không lạnh!”
Tự bắt bản thân mình không được rùng mình vì lạnh, nàng kiên quyết không nói lạnh, nhưng thật sự nàng rất lạnh a, gió lạnh bên hồ không cần thổi nữa có được không?! Nàng thật khó khăn mới đến được bên hồ cùng với tướng công nhà nàng, không nghĩ mình sẽ trở về sớm như vậy
Long Diệc Hân nhìn bộ dáng kiên cường mà chống đỡ của nàng, cũng không miễn cưỡng nàng trở về, tầm mắt liếc nhìn thân ảnh đang khẽ run phát ra tiếng nói,
“Tứơng công a, ngươi có thích ta hay không?”, câu hỏi này thật rất có ý nghĩa a, Lục muội tử quả nhiên rất có sáng kiến, nhưng mà việc tỏ tình này dùng với tướng công nhà nàng thì thật là nhàm chán, quả thật là rất nhàm chán!
Quả nhiên, Long Diệc Hân cũng không thèm liếc nhìn nàng thêm một cái nào nữa, nàng hối hận vì mình đã lãng phí võ mồm!
Nàng tựa mình vào thân cây vì trong lòng đang chịu đựng đả kích, ngẫm nghĩ nhìn kỹ nam tử tuấn dật trước mặt, bên môi ý cười dạt dào, nam nhân này là trượng phu của nàng a, trượng phu có một không hai của nàng.
“Tướng công à, vì sao phải trốn ở trên cây để nghe lén vợ chồng son người ta nói chuyện yêu đương?”
Xem ra tướng công nhà nàng mặc dù lạnh lùng, nhưng đối với sư muội cũng có chút tình cảm, có vẻ như hắn lo lắng cho nàng ấy cũng giống như tiểu muội của hắn là Long Diệc Thấm
Thật ra, Long Diệc Hân có liếc mắt nhìn nàng một cái nhưng tầm mắt lại nhanh chóng dời đi,
“Tướng công. . . . . .”
Lần này mới vừa mở miệng, chưa kịp phát biểu ý kiến, Ngọc Phi Yên đã bị Long Diệc Hân dùng lóng tay nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ phía sau gáy, hắn ngửi được mùi hương trên người nàng, Long Diệc Hân ôm thân thể mềm mại của Ngọc Phi Yên, mi tâm không khỏi nheo lại, nha đầu này toàn thân đều lạnh như băng lại vẫn còn ráng chịu đựng.
Ôm thân mình mềm mại lạnh như băng của thê tử, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía chổ nọ, tiện đà phi thân rời đi.
Bọn họ vừa mới rời đi, chổ nọ mà Long Diệc Hân vừa mới nhìn dần hiện ra một người áo trắng ngần, hắn bình tĩnh dõi theo bóng dáng của Long Diệc Hân thầm nghĩ Long Diệc Hân chính là tiểu nam hài ngày trước thường theo bên cạnh Trúc Âm, dung mạo tuấn tú tuyệt luân kia không thay đổi, hắn sử dụng khinh công thượng thừa đã thất truyền từ rất xưa, đúng vậy, hắn là tiểu nam hài ấy! Đã lớn như vậy rồi a, tiểu nam hài này đã qua hai mươi tuổi, thật sự hắn đã trưởng thành rồi!
Tinh thần Ngọc Phi Yên tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm bóng dáng Mạc Lục đang rời đi, tiện đà quay lại xem vẻ sửng sờ ngốc ngếch của Hác Xích đang đứng bên cạnh, không khỏi lắc đầu, thật đúng là một cái đầu gỗ a! khó trách từ trước đến giờ quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một mình.
“Mặt lạnh, sao còn không mau đuổi theo, thất thần đứng đấy làm gì?”
Hác Xích nghe vậy, vội vàng làm lễ với nàng rồi nhanh chân chạy đuổi theo Mạc Lục.
Thấy bọn họ đều đã đi xa, Ngọc Phi Yên nâng đầu ngước nhìn về phía ngọn cây bên cạnh, cong môi giương lên nụ cười giảo hoạt, ngọt ngào kêu”Tướng công”
Theo tầm mắt của nàng, trên ngọn cây cao gió thổi phiêu diêu bên hồ, một thân ảnh thon cao, dáng đứng vững vàng, xuất hiện mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng sáng bàn bạc, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra vì xung quanh không một tiếng động. Lúc này, người ấy rất nhàn nhã, thanh thản, tựa như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, khoanh tay ngửa đầu hưởng thụ ánh trăng đẹp mặc cho gió lạnh thổi vào mặt. Gió thổi làm ngọn cây không ngừng lắc lư, nhưng người này không bị ảnh hưởng chút nào, lại tựa như thần tiên trên trời đang đạp mây bay, tay áo phất phơ, ánh trăng mông lung chiếu trên người hắn tỏa ra ánh sáng rạng ngời như phản chiếu hào quang, nhất thời giống như đang lạc vào tiên cảnh.
“Tướng công yâu dấu, Hác Xích có võ công cao nên có thể đuổi theo Lục muội tử, vợ không có khinh công bay lên cao nên không thể nào lên đó với tướng công được a, cho nên, tướng công không cần làm khó vợ, nhanh xuống dưới này đi nha!”
Hắn đứng ở trên cao như vậy, làm cho nàng phải ngửa đầu, rất khó chịu, hơn nữa, tư thái phiêu diêu theo chiều gió làm cho đáy lòng nàng bỗng nhiên trở nên rối loạn, nàng không thích cảm giác này chút nào!
Người trên ngọn cây cúi đầu xuống nhìn thóang qua, vẫn khoanh tay mà đứng nhưng lại người ta lại thấy hắn từ từ hạ xuống thấp rất nhẹ nhàng, dùng mũi chân đáp nhẹ, ngắm nhìn thiên hạ của mình ngay trước mặt, hắn dùng tay gỡ mũ sa trên đầu của mính xuống.
Ngọc Phi Yên nhận ra tình cảnh lúc này thật mông lung, ánh trăng thu lung linh huyền ảo…nhưng trong mắt nàng tất cả dường như không tồn tại, nàng chỉ nhìn thấy tướng công nhà nàng mà thôi ——
Tình cảm trong lòng nàng bỗng nhiên bộc phát, tâm tình nàng kích động khi nhìn thấy chân mày như ánh kiếm của tướng công nàng, ý vị thiên thành, đôi mắt phượng long lanh, tuấn mỹ vô hạn, môi mũi hòa hợp, tuyệt không thể tả, thần sắc mang ý cười quyến rũ người khác lạc mất hồn. Thân người trắng, thon dài, bên trong phát ra vẻ tà mị, so với Lạc Thần chỉ có hơn chứ không kém, mang phong thái Long vương, mị hoặc tựa như yêu vật! Mà nàng thì đã sớm chìm đắm trong đôi mắt tà mị của tướng công nhà nàng rồi!
“Tướng công à, hai người sư muội và Hác Xích đều đã đi rồi, hiện tại đến phiên chúng ta nói chuyện yêu đương có phải không a?”
Ha hả, không biết là tướng công nhà nàng sẽ trả lời như thế nào đây?! Hiện tại nàng nhận ra nơi này thật thích hợp cho việc nói chuyện yêu đương, bóng đêm quanh hồ mông lung, có không khí lãng mạn, có mỹ nhân, điều duy nhất không tốt là có gió lạnh thổi, làm cho thân thể nàng run run vì lạnh, môi có chút cứng, ngón tay cũng trở nên phát lạnh.
Còn Long Diệc Hân nhìn tiểu thê tử mình, hai chân mày hắn nhíu lại, nàng thân là thầy thuốc lại không biết tự chăm sóc bản thân mình, nàng biết rõ thể chất mình không chịu được khí lạnh mà ra ngoài lại không choàng thêm áo.
“Ngươi nói có phải hay không a, tướng công?”
Long Diệc Hân vẫn không nói lời nào, Ngọc Phi Yên lại tiếp tục hỏi
“Ngươi không lạnh sao?”
Long Diệc Hân dịu dàng hỏi một câu, môi nàng liền chu lên
“A?”
Lần nào tướng công nhà nàng cũng đều làm nàng mất hứng như vậy sao?, cho dù là biết nàng lạnh cũng không cần nói ra chứ, thật mất mặt à nha.
“Vợ…không lạnh!”
Tự bắt bản thân mình không được rùng mình vì lạnh, nàng kiên quyết không nói lạnh, nhưng thật sự nàng rất lạnh a, gió lạnh bên hồ không cần thổi nữa có được không?! Nàng thật khó khăn mới đến được bên hồ cùng với tướng công nhà nàng, không nghĩ mình sẽ trở về sớm như vậy
Long Diệc Hân nhìn bộ dáng kiên cường mà chống đỡ của nàng, cũng không miễn cưỡng nàng trở về, tầm mắt liếc nhìn thân ảnh đang khẽ run phát ra tiếng nói,
“Tứơng công a, ngươi có thích ta hay không?”, câu hỏi này thật rất có ý nghĩa a, Lục muội tử quả nhiên rất có sáng kiến, nhưng mà việc tỏ tình này dùng với tướng công nhà nàng thì thật là nhàm chán, quả thật là rất nhàm chán!
Quả nhiên, Long Diệc Hân cũng không thèm liếc nhìn nàng thêm một cái nào nữa, nàng hối hận vì mình đã lãng phí võ mồm!
Nàng tựa mình vào thân cây vì trong lòng đang chịu đựng đả kích, ngẫm nghĩ nhìn kỹ nam tử tuấn dật trước mặt, bên môi ý cười dạt dào, nam nhân này là trượng phu của nàng a, trượng phu có một không hai của nàng.
“Tướng công à, vì sao phải trốn ở trên cây để nghe lén vợ chồng son người ta nói chuyện yêu đương?”
Xem ra tướng công nhà nàng mặc dù lạnh lùng, nhưng đối với sư muội cũng có chút tình cảm, có vẻ như hắn lo lắng cho nàng ấy cũng giống như tiểu muội của hắn là Long Diệc Thấm
Thật ra, Long Diệc Hân có liếc mắt nhìn nàng một cái nhưng tầm mắt lại nhanh chóng dời đi,
“Tướng công. . . . . .”
Lần này mới vừa mở miệng, chưa kịp phát biểu ý kiến, Ngọc Phi Yên đã bị Long Diệc Hân dùng lóng tay nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ phía sau gáy, hắn ngửi được mùi hương trên người nàng, Long Diệc Hân ôm thân thể mềm mại của Ngọc Phi Yên, mi tâm không khỏi nheo lại, nha đầu này toàn thân đều lạnh như băng lại vẫn còn ráng chịu đựng.
Ôm thân mình mềm mại lạnh như băng của thê tử, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía chổ nọ, tiện đà phi thân rời đi.
Bọn họ vừa mới rời đi, chổ nọ mà Long Diệc Hân vừa mới nhìn dần hiện ra một người áo trắng ngần, hắn bình tĩnh dõi theo bóng dáng của Long Diệc Hân thầm nghĩ Long Diệc Hân chính là tiểu nam hài ngày trước thường theo bên cạnh Trúc Âm, dung mạo tuấn tú tuyệt luân kia không thay đổi, hắn sử dụng khinh công thượng thừa đã thất truyền từ rất xưa, đúng vậy, hắn là tiểu nam hài ấy! Đã lớn như vậy rồi a, tiểu nam hài này đã qua hai mươi tuổi, thật sự hắn đã trưởng thành rồi!