Trên mặt Ngọc Phi Yên không kiềm chế được chút đắc ý, đến trước mặt Long Diệc Hân, hỏi lại một câu,
“Tướng công, ngọc long lệnh?”
Long Diệc Hân rốt cục cũng quay đầu nhìn về phía nàng,
“Không có.”
Thanh âm vẫn ôn hoạt như nước, nhu nhuận như ngọc, vô ba vô lãng, bình thản tao nhã phun ra thật tự nhiên, làm cho Ngọc Phi Yên thiếu chút nữa té xỉu trên đất.
Không biết cảm giác tâm tình đang ở trên cao cao, nháy mắt đã ngã xuống đáy cốc sẽ như thế nào?
Nàng hiểu được điều đó!
Cho hy vọng, lại làm cho người ta thất vọng, sao không từ đầu không cho người ta hy vọng, khiến nàng chịu đả kích lớn như vậy?!
Ôi ôi, tướng công có phải hay không đang chỉnh nàng a?
“Phu quân, người chọc phá ta a?”, đôi mắt căm giận bắn về phía người đang ngồi bên bàn trà.
Long Diệc Hân nhìn biểu tình mau khóc của thê tử, khóe môi cong lên, sung sướng tươi cười.
“Không có ngọc long lệnh, ngươi vẫn có thể xuống núi.”
Không phải hắn đã đáp ứng cho nàng xuống núi rồi sao, gần đây, tiểu thê tử hắn có vẻ ngốc nghếch, nhưng như vậy càng làm hắn thêm vui vẻ.
Vừa nghe được lời ấy, Ngọc Phi Yên chợt hiểu ra, lập tức tinh thần liền quay trở lại.
Đúng vậy, Long Diệc Hân đã đáp ứng cho nàng xuống núi thì nàng còn đòi ngọc long lệnh làm gì?
Thật ngốc, lệnh bài là tử, mệnh lệnh là sống, nàng từ khi nào lại câu nệ hình thức như vậy chứ?
Ha ha.
“Tướng công à, vợ có thể xuống núi rồi”
Lục muội tử hãy ngoan ngoãn chờ đợi, tẩu tử ngươi sẽ hảo hảo sắp đặt hôn lễ cho ngươi, yên tâm nha!
Mấu chốt là, cho nàng làm việc thì ai có thể yên tâm đây?!
Long Diệc Hân nhìn thân ảnh màu tím linh động biến mất ở trước mắt, mắt phượng trầm tĩnh mà xa xăm.
Lặng yên không một tiếng động, trong phòng khách hiện ra một thân ảnh màu cam.
“Đi đi” – Long Diệc Hân lạnh nhạt nói.
Thân ảnh màu cam kia mỉm cười gật đầu, thân hình nháy mắt biến mất.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Ẩn Thành – Thanh Ba Lâu
Thanh Ba Lâu cùng với Túy Hồng Lâu rất nổi danh ở Ẩn Thành, từ sau khi Túy Hồng Lâu bị quan phủ niêm yết thì Thanh Ba Lâu trở thành thanh lâu lớn nhất ở Ẩn Thành, phát triển không ngừng.
Lúc này, lão bản nương còn rất trẻ của Thanh Ba Lâu là Vũ Thanh Ba đang ở trong phòng, khói nhẹ lượn lờ, tiếng đàn lan tỏa, hương thơm ngào ngạt, Vũ Thanh Ba xinh đẹp đang ngồi trước thất huyền cầm khẽ khàng gảy đàn, dáng vẻ mị hoặc lòng người.
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng khảy lên từng nhịp của bài “Tố nỗi lòng”, thời gian như chậm rãi trôi,
Tinh thần nguyệt lạc đêm nghe thấy hương.
Tiền duyên tái tục tân khúc, lòng có ý, yêu vô thương.
Giang hồ xa, bầu trời xanh dài, lộ mờ mịt.
Nhàn sầu tư vị, phục cảm tình hoài, vô hạn cân nhắc.
Khúc nhạc thể hiện sự ưu sầu nồng đậm, khiến người nghe cảm khái vô hạn.
Khúc nhạc vừa dứt, Vũ Thanh Ba vẫn như củ, tinh thần vẫn không kịp khôi phục lại, mãi đến khi tiếng vỗ tay vang lên mạnh mẽ nàng mới giật mình thức tỉnh, trong phòng xuất hiện một người,
“Thanh Ba, có tâm sự sao?”
Đôi mắt mơ mộng của Vũ Thanh Ba nhìn người đang đến nằm lên tháp, người này dáng vẻ rất phong lưu, đôi mắt đa tình, khoác trên người bạch sam, thần thái nhàn nhã, phong tình bao quanh người, nhưng cũng toát ra vẻ cơ trí tao nhã, làm cho lòng người hỗn loạn.
“Không có”
Vũ Thanh Ba thản nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn hắn trở nên bi thương.
Nàng biết nam nhân trước mắt này thật ôn nhu, đối với nữ nhân đều luôn ôn nhu, nhưng đây là bản tính của hắn.
Hắn đa tình, mà cái gọi là đa tình, cũng chính là vô tình.
Hắn là nơi tập trung vạn bông hoa, nhưng phấn hoa không dính thân người.
Nàng thật ngốc, đem tâm tình của một cô gái thanh xuân đặt trên người nam nhân này, hắn chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua cuộc đời nàng, biết chính mình không nên mộng tưởng, nhưng nàng là vì hắn mà động tâm, vô luận thế nào cũng không quay trở lại được.
Hiểu được chính mình là thanh lâu nữ tử, không xứng với người cao ngạo như thế, nhưng nàng chỉ cầu hắn nhớ kỹ nàng, không cầu suốt đời gắn bó với nhau!
“Cảnh Thiên đường chủ, khi nào thì ngươi đi kinh thành?”
Khôi thủ có lệnh, nên hắn lập tức phải đi – Người trên tháp, mày kiếm gắt gao nhăn lại.
“Dùng cơm xong rồi hãy đi đi”
Không thể trì hoãn, hắn gần đây đã muốn đủ thảm, nếu không đi đến kịp sinh nhật Hoàng Hậu, hắn có thể dự đoán được bản thân mình sẽ còn thảm hại hơn.
Khóe môi hắn cong lên,
“Vẫn là Thanh Ba quan tâm ta, đến, chúng ta cùng nhau uống chén rượu”
Nói xong, người trên tháp đứng dậy, bước đi thong thả đến trước bàn, cầm lấy bầu rượu châm một ly, nhấp một ngụm, kéo giai nhân trước mặt ôm vào lòng ngực, đem ngụm rượu trong miệng mình đưa vào miệng giai nhân, quấn quýt lấy nhau, tình triều lai láng.
Trên mặt Ngọc Phi Yên không kiềm chế được chút đắc ý, đến trước mặt Long Diệc Hân, hỏi lại một câu,
“Tướng công, ngọc long lệnh?”
Long Diệc Hân rốt cục cũng quay đầu nhìn về phía nàng,
“Không có.”
Thanh âm vẫn ôn hoạt như nước, nhu nhuận như ngọc, vô ba vô lãng, bình thản tao nhã phun ra thật tự nhiên, làm cho Ngọc Phi Yên thiếu chút nữa té xỉu trên đất.
Không biết cảm giác tâm tình đang ở trên cao cao, nháy mắt đã ngã xuống đáy cốc sẽ như thế nào?
Nàng hiểu được điều đó!
Cho hy vọng, lại làm cho người ta thất vọng, sao không từ đầu không cho người ta hy vọng, khiến nàng chịu đả kích lớn như vậy?!
Ôi ôi, tướng công có phải hay không đang chỉnh nàng a?
“Phu quân, người chọc phá ta a?”, đôi mắt căm giận bắn về phía người đang ngồi bên bàn trà.
Long Diệc Hân nhìn biểu tình mau khóc của thê tử, khóe môi cong lên, sung sướng tươi cười.
“Không có ngọc long lệnh, ngươi vẫn có thể xuống núi.”
Không phải hắn đã đáp ứng cho nàng xuống núi rồi sao, gần đây, tiểu thê tử hắn có vẻ ngốc nghếch, nhưng như vậy càng làm hắn thêm vui vẻ.
Vừa nghe được lời ấy, Ngọc Phi Yên chợt hiểu ra, lập tức tinh thần liền quay trở lại.
Đúng vậy, Long Diệc Hân đã đáp ứng cho nàng xuống núi thì nàng còn đòi ngọc long lệnh làm gì?
Thật ngốc, lệnh bài là tử, mệnh lệnh là sống, nàng từ khi nào lại câu nệ hình thức như vậy chứ?
Ha ha.
“Tướng công à, vợ có thể xuống núi rồi”
Lục muội tử hãy ngoan ngoãn chờ đợi, tẩu tử ngươi sẽ hảo hảo sắp đặt hôn lễ cho ngươi, yên tâm nha!
Mấu chốt là, cho nàng làm việc thì ai có thể yên tâm đây?!
Long Diệc Hân nhìn thân ảnh màu tím linh động biến mất ở trước mắt, mắt phượng trầm tĩnh mà xa xăm.
Lặng yên không một tiếng động, trong phòng khách hiện ra một thân ảnh màu cam.
“Đi đi” – Long Diệc Hân lạnh nhạt nói.
Thân ảnh màu cam kia mỉm cười gật đầu, thân hình nháy mắt biến mất.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Ẩn Thành – Thanh Ba Lâu
Thanh Ba Lâu cùng với Túy Hồng Lâu rất nổi danh ở Ẩn Thành, từ sau khi Túy Hồng Lâu bị quan phủ niêm yết thì Thanh Ba Lâu trở thành thanh lâu lớn nhất ở Ẩn Thành, phát triển không ngừng.
Lúc này, lão bản nương còn rất trẻ của Thanh Ba Lâu là Vũ Thanh Ba đang ở trong phòng, khói nhẹ lượn lờ, tiếng đàn lan tỏa, hương thơm ngào ngạt, Vũ Thanh Ba xinh đẹp đang ngồi trước thất huyền cầm khẽ khàng gảy đàn, dáng vẻ mị hoặc lòng người.
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng khảy lên từng nhịp của bài “Tố nỗi lòng”, thời gian như chậm rãi trôi,
Tinh thần nguyệt lạc đêm nghe thấy hương.
Tiền duyên tái tục tân khúc, lòng có ý, yêu vô thương.
Giang hồ xa, bầu trời xanh dài, lộ mờ mịt.
Nhàn sầu tư vị, phục cảm tình hoài, vô hạn cân nhắc.
Khúc nhạc thể hiện sự ưu sầu nồng đậm, khiến người nghe cảm khái vô hạn.
Khúc nhạc vừa dứt, Vũ Thanh Ba vẫn như củ, tinh thần vẫn không kịp khôi phục lại, mãi đến khi tiếng vỗ tay vang lên mạnh mẽ nàng mới giật mình thức tỉnh, trong phòng xuất hiện một người,
“Thanh Ba, có tâm sự sao?”
Đôi mắt mơ mộng của Vũ Thanh Ba nhìn người đang đến nằm lên tháp, người này dáng vẻ rất phong lưu, đôi mắt đa tình, khoác trên người bạch sam, thần thái nhàn nhã, phong tình bao quanh người, nhưng cũng toát ra vẻ cơ trí tao nhã, làm cho lòng người hỗn loạn.
“Không có”
Vũ Thanh Ba thản nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn hắn trở nên bi thương.
Nàng biết nam nhân trước mắt này thật ôn nhu, đối với nữ nhân đều luôn ôn nhu, nhưng đây là bản tính của hắn.
Hắn đa tình, mà cái gọi là đa tình, cũng chính là vô tình.
Hắn là nơi tập trung vạn bông hoa, nhưng phấn hoa không dính thân người.
Nàng thật ngốc, đem tâm tình của một cô gái thanh xuân đặt trên người nam nhân này, hắn chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua cuộc đời nàng, biết chính mình không nên mộng tưởng, nhưng nàng là vì hắn mà động tâm, vô luận thế nào cũng không quay trở lại được.
Hiểu được chính mình là thanh lâu nữ tử, không xứng với người cao ngạo như thế, nhưng nàng chỉ cầu hắn nhớ kỹ nàng, không cầu suốt đời gắn bó với nhau!
“Cảnh Thiên đường chủ, khi nào thì ngươi đi kinh thành?”
Khôi thủ có lệnh, nên hắn lập tức phải đi – Người trên tháp, mày kiếm gắt gao nhăn lại.
“Dùng cơm xong rồi hãy đi đi”
Không thể trì hoãn, hắn gần đây đã muốn đủ thảm, nếu không đi đến kịp sinh nhật Hoàng Hậu, hắn có thể dự đoán được bản thân mình sẽ còn thảm hại hơn.
Khóe môi hắn cong lên,
“Vẫn là Thanh Ba quan tâm ta, đến, chúng ta cùng nhau uống chén rượu”
Nói xong, người trên tháp đứng dậy, bước đi thong thả đến trước bàn, cầm lấy bầu rượu châm một ly, nhấp một ngụm, kéo giai nhân trước mặt ôm vào lòng ngực, đem ngụm rượu trong miệng mình đưa vào miệng giai nhân, quấn quýt lấy nhau, tình triều lai láng.