- Chị!
Akira hét lớn
- Ôi giật cả mình, chuyện gì thế?
- Chị có biết cậu ta là ai không? Cậu ta là quái vật là quái vật đó. Sao chị có thể nói chuyện với cậu ta chứ?
- Sao, quái vật sao? Cậu ta…chẳng lẽ là ma cà rồng hả?
- Chị!
Akira lại hét lớn.
- Rồi, rồi biết rồi, chị giỡn thôi mà. Cái thằng coi vậy mà nóng tính dữ. Mà, mặt em…không phải là do bị đánh đó chứ.
Akira chối đây đẩy:
- Làm gì có, là do em vô ý bị ngã thôi.
- Mày nhìn kĩ mắt chị mày đi. Có chỗ nào đui không? Nói thật chị nghe đi. Còn cả cái trường này nữa, có gì thì kể hết luôn một lượt luôn đi.
Akira thở dài thườn thượt:
- Tụi mình về đi. Rồi em kể chị nghe.
Trên đường về nhà, Akira vừa đi vừa kể lại còn Mộc Nhu cũng chăm chú lắng nghe:
- Đúng như chị nói, em bị bắt nạt. Lúc nảy về trễ cũng là do vậy.
- Tại sao? Phải có lý do gì chứ?
- Có nhiều lý do lắm: Do em vốn không phải là học sinh trường này, chị biết đấy, nhà em làm gì mà có tiền học cái trường giàu có này chứ.
- Uhm, mà cũng lạ. Không phải vẫn có nhiều đứa học trường cũ sao. Vậy mà chúng nó lại không bắt nạt lại đi bắt nạt em làm gì?
- Tại..tại…thật ra, hôm đó em có đứng ra bảo vệ một bạn nữ khỏi đám côn đồ trong trường nên em mới bị bọn chúng để ý.
- À, thì ra là vì dại gái.
Mộc Nhu gật gù, hiểu chuyện.
- Chị!
- Gì! Gì! Dại gái thì nói dại gái chớ sao?
- Đó không phải là dại gái mà là tình yêu, tình yêu, chị hiểu chưa.
- Rồi tỏ tình chưa?
Akira cúi đầu im lặng, cậu từ từ lắc đầu, mặt buồn bã.
Mộc Nhu thấy vậy vỗ vai an ủi cậu:
- Thôi, không sao đâu. Rồi cô bạn đó cũng nhận ra hành động ngu ngốc…à không…tấm chân tình của em thôi.
- Ngôi trường đó rất nguy hiểm. Nếu chị không cẩn thận chị có thể trở thành nân nhân của nạn bạo lực học đường dễ như chơi vậy. Với lại chị vốn là không phải người Nhật nên rất dễ bị bọn chúng để mắt đến.
- Tại sao bọn chúng lại lồng hành như vậy. Không có thầy cô nào đứng ra ngăn cản hết sao?
- Không có thầy cô nào đứng về phía bọn mình cả. Nếu có họ cũng không dám lên tiếng. Ngôi trường này vốn là do một nhà tài phiệt giàu có xây dựng nên. Takamura Hideyo là người mà chị gặp lúc nãy là con trai độc tôn của nhà tài phiệt Takamura Kiba. Ngôi trường này vốn xây dựng chỉ để cho những con nhà giàu có theo học. Cho nên chúng rất cậy quyền ỷ thế.
- Uhm, nhưng nói gì thì nói vẫn phải sợ cái tên Takamura Hideyo nhất.
Akira ngạc nhiên nhìn Mộc Nhu:
- Sao chị biết?
- Thì cậu ta là con trai của lão tài phiệt đó mà. Trong phim bao giờ mà không sợ những kẻ như thế.
Akira cũng gật đầu đồng ý:
- Cũng phải.
- Rồi sao nữa.
- Tên đó không bao giờ trực tiếp bắt nạt ai, chỉ đứng sau chỉ bảo. Cậu ta có một việc làm vô cùng đáng sợ, đó là: Mỗi lần cậu ta mà thấy ghét ai là cậu ta sẽ ôm chầm lấy một cô gái và nói một câu: “Cô sẽ là bạn gái của tôi” là coi như xong.
- Sao? Sao?
- Từ đó người đó sẽ không bao giờ bị ai bắt nạt, mà là người có quyền đi bắt nạt người khác. Nói chung là muốn làm gì cũng được. Tất cả đều được Hideyo bảo kê. Chị thấy đang sợ chưa?
Mộc Nhu đang chăm chú nghe xem nó đáng sợ đến mức nào nhưng nghe Akira nói xong thì cô lại đăm chiêu suy nghĩ:
- Akira này, em chỉ cho chị nghe cái đáng sợ nó nằm chỗ nào đi. Chớ chị thấy như vậy thì thích quá đi chứ có gì mà phải sợ.
- Tại chị không biết đó thôi. Chỉ cần cậu ta mà nói câu đó với người con gái khác là coi như chức danh bạn gái của cô gái trước kia sẽ bị huỷ bỏ và ngay lập tức cô ta sẽ bị khủng bố. Chưa có ai mà làm bạn gái cậu ta qua được 48 giờ đồng hồ cả.
- À, thì ra là vậy. Chẳng lẽ cậu ta thích coi cảnh bạn bè mình chém giết lẫn nhau như thế sao? Đúng là bệnh hoạn mà.
- Còn nữa. Chị biết Namiko chứ?
- Ừ, biết, học chung lớp.
- Cô ta cũng là con nhà tài phiệt, giàu có chỉ đứng sau Hideyo thôi. Cô ta cũng là vị hôn thê tương lai của Hideyo, cưc kỳ thích Hideyo.
- Còn Hideyo thì sao?
- Như chị thấy đấy, cậu ta là quái vật thì sao biết yêu ai được.
Mộc Nhu lắc đầu ngán ngẩm, cô trề môi nói:
- Phức tạp, phức tạp quá. Đưa mặt đây. Chị bôi thuốc cho.
- Em tự làm được. Mà chị mua mấy cái này ở đâu thế?
Akira vừa nói vừa chìa ra nào là thuốc, bông băng, băng dán,…
Mộc Nhu hồn nhiên đáp:
- Lúc này trong lúc em kể, chi tranh thủ đi mua.
- Vậy sao? À mà chị tuyệt đối không được kể với mẹ em đâu đấy. Mẹ em sẽ rất lo lắng…
- Chị biết rồi, em an tâm đi.
- Vậy mình về nhà thôi.
- Ừ.
Akira hét lớn
- Ôi giật cả mình, chuyện gì thế?
- Chị có biết cậu ta là ai không? Cậu ta là quái vật là quái vật đó. Sao chị có thể nói chuyện với cậu ta chứ?
- Sao, quái vật sao? Cậu ta…chẳng lẽ là ma cà rồng hả?
- Chị!
Akira lại hét lớn.
- Rồi, rồi biết rồi, chị giỡn thôi mà. Cái thằng coi vậy mà nóng tính dữ. Mà, mặt em…không phải là do bị đánh đó chứ.
Akira chối đây đẩy:
- Làm gì có, là do em vô ý bị ngã thôi.
- Mày nhìn kĩ mắt chị mày đi. Có chỗ nào đui không? Nói thật chị nghe đi. Còn cả cái trường này nữa, có gì thì kể hết luôn một lượt luôn đi.
Akira thở dài thườn thượt:
- Tụi mình về đi. Rồi em kể chị nghe.
Trên đường về nhà, Akira vừa đi vừa kể lại còn Mộc Nhu cũng chăm chú lắng nghe:
- Đúng như chị nói, em bị bắt nạt. Lúc nảy về trễ cũng là do vậy.
- Tại sao? Phải có lý do gì chứ?
- Có nhiều lý do lắm: Do em vốn không phải là học sinh trường này, chị biết đấy, nhà em làm gì mà có tiền học cái trường giàu có này chứ.
- Uhm, mà cũng lạ. Không phải vẫn có nhiều đứa học trường cũ sao. Vậy mà chúng nó lại không bắt nạt lại đi bắt nạt em làm gì?
- Tại..tại…thật ra, hôm đó em có đứng ra bảo vệ một bạn nữ khỏi đám côn đồ trong trường nên em mới bị bọn chúng để ý.
- À, thì ra là vì dại gái.
Mộc Nhu gật gù, hiểu chuyện.
- Chị!
- Gì! Gì! Dại gái thì nói dại gái chớ sao?
- Đó không phải là dại gái mà là tình yêu, tình yêu, chị hiểu chưa.
- Rồi tỏ tình chưa?
Akira cúi đầu im lặng, cậu từ từ lắc đầu, mặt buồn bã.
Mộc Nhu thấy vậy vỗ vai an ủi cậu:
- Thôi, không sao đâu. Rồi cô bạn đó cũng nhận ra hành động ngu ngốc…à không…tấm chân tình của em thôi.
- Ngôi trường đó rất nguy hiểm. Nếu chị không cẩn thận chị có thể trở thành nân nhân của nạn bạo lực học đường dễ như chơi vậy. Với lại chị vốn là không phải người Nhật nên rất dễ bị bọn chúng để mắt đến.
- Tại sao bọn chúng lại lồng hành như vậy. Không có thầy cô nào đứng ra ngăn cản hết sao?
- Không có thầy cô nào đứng về phía bọn mình cả. Nếu có họ cũng không dám lên tiếng. Ngôi trường này vốn là do một nhà tài phiệt giàu có xây dựng nên. Takamura Hideyo là người mà chị gặp lúc nãy là con trai độc tôn của nhà tài phiệt Takamura Kiba. Ngôi trường này vốn xây dựng chỉ để cho những con nhà giàu có theo học. Cho nên chúng rất cậy quyền ỷ thế.
- Uhm, nhưng nói gì thì nói vẫn phải sợ cái tên Takamura Hideyo nhất.
Akira ngạc nhiên nhìn Mộc Nhu:
- Sao chị biết?
- Thì cậu ta là con trai của lão tài phiệt đó mà. Trong phim bao giờ mà không sợ những kẻ như thế.
Akira cũng gật đầu đồng ý:
- Cũng phải.
- Rồi sao nữa.
- Tên đó không bao giờ trực tiếp bắt nạt ai, chỉ đứng sau chỉ bảo. Cậu ta có một việc làm vô cùng đáng sợ, đó là: Mỗi lần cậu ta mà thấy ghét ai là cậu ta sẽ ôm chầm lấy một cô gái và nói một câu: “Cô sẽ là bạn gái của tôi” là coi như xong.
- Sao? Sao?
- Từ đó người đó sẽ không bao giờ bị ai bắt nạt, mà là người có quyền đi bắt nạt người khác. Nói chung là muốn làm gì cũng được. Tất cả đều được Hideyo bảo kê. Chị thấy đang sợ chưa?
Mộc Nhu đang chăm chú nghe xem nó đáng sợ đến mức nào nhưng nghe Akira nói xong thì cô lại đăm chiêu suy nghĩ:
- Akira này, em chỉ cho chị nghe cái đáng sợ nó nằm chỗ nào đi. Chớ chị thấy như vậy thì thích quá đi chứ có gì mà phải sợ.
- Tại chị không biết đó thôi. Chỉ cần cậu ta mà nói câu đó với người con gái khác là coi như chức danh bạn gái của cô gái trước kia sẽ bị huỷ bỏ và ngay lập tức cô ta sẽ bị khủng bố. Chưa có ai mà làm bạn gái cậu ta qua được 48 giờ đồng hồ cả.
- À, thì ra là vậy. Chẳng lẽ cậu ta thích coi cảnh bạn bè mình chém giết lẫn nhau như thế sao? Đúng là bệnh hoạn mà.
- Còn nữa. Chị biết Namiko chứ?
- Ừ, biết, học chung lớp.
- Cô ta cũng là con nhà tài phiệt, giàu có chỉ đứng sau Hideyo thôi. Cô ta cũng là vị hôn thê tương lai của Hideyo, cưc kỳ thích Hideyo.
- Còn Hideyo thì sao?
- Như chị thấy đấy, cậu ta là quái vật thì sao biết yêu ai được.
Mộc Nhu lắc đầu ngán ngẩm, cô trề môi nói:
- Phức tạp, phức tạp quá. Đưa mặt đây. Chị bôi thuốc cho.
- Em tự làm được. Mà chị mua mấy cái này ở đâu thế?
Akira vừa nói vừa chìa ra nào là thuốc, bông băng, băng dán,…
Mộc Nhu hồn nhiên đáp:
- Lúc này trong lúc em kể, chi tranh thủ đi mua.
- Vậy sao? À mà chị tuyệt đối không được kể với mẹ em đâu đấy. Mẹ em sẽ rất lo lắng…
- Chị biết rồi, em an tâm đi.
- Vậy mình về nhà thôi.
- Ừ.