Editor: My
Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Giản Ngộ Châu vừa mới ra khỏi cửa phòng, đi chưa được mấy bước, hai vệ sĩ liền đuổi theo: "Anh Giản, anh đi đâu vậy?"
"Ra ngoài đi dạo, đừng đi theo tôi."
Vệ sĩ lộ vẻ mặt khó xử: "Anh Giản, nếu anh nhất định phải ra ngoài, chúng em nhất định phải đi theo, nếu như anh xảy ra chuyện gì, chúng em biết nói như thế nào với anh Trần Tiêu?"
Giản Ngộ Châu sớm đã hình thành thói quen không thể một mình ra cửa, anh nhìn về phía Lục Phồn, tựa hồ hỏi thăm ý kiến Lục Phồn, dù sao hai người lớn như hộ pháp đi theo sau, sẽ có chút ít không được tự nhiên.
Lục Phồn: "Để bọn họ đi cùng đi, siêu thị nhiều người, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn."
Giản Ngộ Châu gật gật đầu: "Cũng được, nhưng hai người phải cách tôi ít nhất mười mét."
Anh vốn ăn mặc đã đủ kỳ quái rồi, nếu có thêm hai người kia đi sau, sẽ làm cho nhiều người để ý. Xuống đến gara tầng hầm, vệ sĩ lái xe đi ra, Giản Ngộ Châu đứng trước cửa ghế lái xe, gõ cửa sổ xe, vệ sĩ hạ cửa kính xe xuống, Giản Ngộ Châu chỉ nói: "Xuống xe, mở cửa."
Vệ sĩ bước xuống xe, đợi Lục Phồn ngồi vào, Giản Ngộ Châu liền trực tiếp khóa cửa lại, liếc mắt nhìn hai vệ sĩ có vẻ mặt chưa hiểu ra chuyện gì thì đã nói: "Hai người thuê xe khác, đi đến đường XX."
Sau đó lái xe đi không chút do dự, chỉ để lại cho hai vệ sĩ bóng dáng đuôi xe, cùng với vẻ mặt mờ mịt.
Vệ sĩ: "..."
Lục Phồn nhìn kính chiếu hậu hình ảnh hai người vệ sĩ cô đơn tĩnh mịch ngày càng xa, nhịn không được cười cười: "Sao anh lại không cho bọn họ lên xe? Nếu họ đến siêu thị không tìm thấy anh thì phải làm sao?"
"Sẽ không." Giản Ngộ Châu đem khăn quàng cổ kéo xuống: "Bọn họ giỏi nhất là tìm người, cô ném tôi đến quảng trường lớn trong ba phút bọn họ sẽ tìm ra."
Lục Phồn nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó không nói gì thêm nữa, nghiêng đầu xem cảnh ngoài cửa xe. kỳ thật không có cái gì đẹp để xem, xung quanh đều xây khu dân cư, đường cũng không tính là rộng rãi, thậm chí có vài chỗ bị sụt, nhưng lúc này cô không tìm ra được chuyện gì khác để làm, dù sao tiếp xúc với Giản Ngộ Châu rải rác được vài lần, nên không kiếm được đề tài nào để bắt chuyện.
Giản Ngộ Châu đành mở nhạc, tiết tấu âm nhạc thanh thoát hòa vào bầu không khí lúng túng trong xe.
Anh nhìn như chuyên tâm lái xe, nhưng ánh mắt lúc nào cũng vô tình hay cố ý nhìn ghế lái phụ, một lát sau anh ho nhẹ một tiếng kiềm chế, đầu ngón tay vô ý thức hòa cùng với tiết tấu nhẹ nhàng trên tay lái.
Động tác mặc dù lơ đãng, nhưng khi anh làm lại hết sức mê người.
Tay anh rất đẹp mắt, mạnh mẽ, gọn gàng sạch sẽ, gân xanh nhàn nhạt không nhìn thấy rõ ràng dưới lỗ chân lông trên làn da. Có thể thấy được, ngón tay dài nhỏ cân xứng, mỗi một lần nâng lên hạ xuống, đốt ngón tay sẽ hơi nổi lên, màu trắng.
Lục Phồn bị động tác của anh hấp dẫn, nhìn tay anh không dời mắt được. Bình thường khuôn mặt hấp dẫn sẽ kèm theo tay cũng hấp dẫn, Lục Phồn cũng không ngoại lệ, không phải không thừa nhận, cô đã nhìn thấy tay rất nhiều người đàn ông, giống với Giản Ngộ Châu đẹp mắt rất ít.
Giản Ngộ Châu công tác chuẩn bị thật lâu, cuối cùng đem lời nói quanh quẩn bờ môi nói ra: "Hôm nay ở studio, giọng nói của tôi có chút lớn, thật xin lỗi."
Lục Phồn đột nhiên phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn mặt anh, anh cũng vừa vặn nhìn lại, ánh mắt tiếp xúc ngắn ngủi, hai người liền quay qua một bên. Lục Phồn nhìn về phía đường trung tâm: "Không sao, tôi đúng là không nên lợi dụng thân phận thuận tiện đi lại lung tung trong studio, về sau khi đưa cơm cho anh tôi sẽ chú ý, hoặc anh có thể bảo tiểu Trương đến nhà tôi lấy."
"Không cần." Anh vô ý thức bật thốt ra, sau đó liền giấu đầu hở lưng bổ sung: "Tiểu Trương tay chân vụng về, nếu cô rảnh rỗi chuyện này đều nhờ cô."
Lục Phồn nhận lời: "Một tháng này tôi đều có thời gian rảnh, sẽ cố hết sức làm tốt chuyện của mình."
Tìm được đề tài để nói, Giản Ngộ Châu lưng khẽ buông lỏng, giống như vô tình hỏi cô về chuyện công việc mới: "Lần trước cô nói, cô sẽ đến Vạn Hoa TV làm việc phải không?"
Lục Phồn đương nhiên không cảm thấy Giản Ngộ Châu có hứng thú quan tâm đến công việc của cô, đơn giản là hỏi một chút để giết thời gian mà thôi, vì vậy cũng trả lời đơn giản. Bọn họ cứ như vậy tán gẫu vài câu, rất nhanh đã đến siêu thị lớn.
Lúc đến siêu thị còn không nhiều người, bọn họ dễ dàng tìm được vị trí đỗ xe dưới tầng hầm, đem xe đỗ xong, Giản Ngộ Châu bắt đầu mặc trang bị, từ cổ đến đỉnh đầu đều kín không kẽ hở, nhìn có vài phần tức cười. Lục Phồn không cười trước mặt anh, xoay mặt sang chỗ khác cười vui vẻ, nghĩ thầm nói không chừng người khác con cho rằng người bệnh cách ly sợ gió lùa, liền trốn đi thật xa.
Bọn họ lấy một chiếc xe đẩy sau đó đi thẳng đến lầu hai nơi bán thức ăn. Trước khi đi siêu thị Lục Phồn đã xem nhiều lần các thức ăn tốt đối với những người đau dạ dày, trong lòng đều ghi nhớ nên mua rất nhanh trong khi đó Giản Ngộ Châu chính là người không thường xuyên đi mua đồ ăn, sẽ không chọn đồ ăn, đành phải đẩy xe như cái đuôi theo sau Lục Phồn.
Lục Phồn trong lúc chọn đồ ăn sẽ nói với anh công dụng của món ăn đó, vô cùng cẩn thận, có thể một hơi nói ra cùng một loại rau dưa có mười mấy cách làm, Giản Ngộ Châu yên lặng nghe, thậm chí lúc Lục Phồn chọn món ăn còn có thể khẽ cúi người xuống, xem cô chọn như thế nào.
Lục Phồn cảm thấy bộ dáng khiêm tốn tiếp thu của anh rất thú vị, dứt khoát nói không dừng, coi như một lần trực tiếp giải thích ẩm thực.
Giống như chúa truyền bá liên tục không thèm chú ý đến người hâm mộ, Giản Ngộ Châu trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Chậc chậc, một lời khó có thể nói nha.
Đúng lúc này, hai vệ sĩ ở trong siêu thị to như thế này cuối cùng cũng thành công tìm được bọn họ, cao hứng bừng bừng chạy vội tới chỗ Giản Ngộ Châu: "Anh Giản."
Bởi vì bọn họ thành công cắt đứt lời giải thích của Lục Phồn, Giản Ngộ Châu nét mặt lập tức đen lại mặc dù có khẩu trang cản trở không nhìn thấy, nhưng hai người vệ sĩ cảm thấy một chút khí lạnh của mùa xuân.
Hai người yên lặng lùi lại mười bước, đứng ở hàng bắp cải xa xa nhìn bọn họ.
"Rau cần, quả đu đủ, cá trắm cỏ, khoai lang..." Lục Phồn kiểm tra đồ ăn bên trong xe đẩy, cảm thấy quên mất thứ gì đó, đúng lúc này, âm thanh qua loa phóng thanh truyền đến: "Bí đỏ bán ba đồng rưỡi một cân, bán gần hết rồi nha, bán hết sẽ bán tiếp giá gốc."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khu vực rau dưa mọi người chen chúc nhau đến hàng bí đỏ, đảo mắt liền chật như nêm cối.
Mỗi khu mùa xuân đến, bí đỏ đều bán rất chạy, thời tiết khô ráo nấu cháo bí đỏ trừ nóng là thích hợp nhất.
Giản Ngộ Châu: "Trong siêu thị sao lại rao hàng như vậy?"
Lục Phồn nói: "Siêu thị mỗi ngày đều có thời gian bán hạ giá, thức ăn và đồ dùng ngày thường gì gì đó...Tôi nhớ ra rồi, tôi cũng cần mua bí đỏ!"
Cô một phen vén lên tay áo, dự định sử dụng tài năng, Giản Ngộ Châu xem cô hăn hái muốn chen vào, vội vàng ngăn cản cô.
"Có quá nhiều người, đừng đi chen lấn."
"Không được, tiếp theo sẽ bán giá gốc."
"Giá tiền không chênh lệch lắm."
""nam Tử Trực" đều không hiểu, phụ nữ đều thích náo nhiệt, cũng giống như mua sắm, không phải vấn đề tiền."
Giản Vũ Trực xác thực là anh không quan tâm tư duy của phụ nữ... Đợi chút, Lục Phồn vừa mới nhanh miệng nói, kêu anh... nam Tử Trực?
Nếu như anh nhớ không nhầm, cái này giống như là... Antifan chuyên sử dụng để xưng hô.
Lục Phồn tựa hồ cũng nhận ra, trầm mặt, trong lòng vẽ chữ thập.
Yên lặng.
Giản Ngộ Châu quyết định làm như không nghe thấy, anh khẽ ho một tiếng: "Cô ở đây chờ tôi một lát."
Lục Phồn thấy anh bắt đầu xắn tay áo, kinh ngạc không thôi: "Anh... Anh muốn đi chen lấn phải không?" Cô vừa định nói hay là thôi đi, lại tưởng tượng đến cảnh Giản Vũ Trực gạt một đám bà thím ra đi mua bí đỏ, quá mất hồn đi chứ.
Giản Ngộ Châu nhàn nhạt liếc cô một cái: "Đương nhiên không phải."
Hắn hướng hai vệ sĩ đứng như cây cột ngoắc ngoắc tay, sau đó chỉ về phía bí đỏ, hai vệ sĩ quay mặt nhìn nhau, trải qua một phen giao chiến, cuối cùng nhận mệnh lệnh đi chen lấn.
Lục Phồn nhìn hai vệ sĩ bị các thím đẩy tới đẩy lui, bộ dáng rụt rè sợ hãi không dám đánh trả, có chút đau lòng lại nhịn không được cảm thấy buồn cười, cô ngẩng đầu lên, đang muốn hỏi Giản Ngộ Châu đẩy vệ sĩ của mình xuống hố như vậy có được không, lại không cẩn thận chạm ánh mắt của anh.
Trong ánh mắt anh dường như cất giấu ngôi sao ở trên trời.
Lục Phồn cho rằng thân phận antifan của mình đã bại lộ, chợt cảm thấy lúng túng, thu hồi ánh mắt.
Cũng không lâu lắm, hai vệ sĩ liền mặt tro mày xám bưng hai trái bí đỏ trở về, Lục Phồn nghẹn cười, lòng buồn bực không thôi.
Đồ ăn đều mua xong, trên đường đi tính tiền đi ngang qua khu đồ uống, sự chú ý của Lục Phồn đột nhiên bị hấp dẫn, dừng bước. Giản Ngộ Châu cũng dừng lại, giống cha mẹ dạy dỗ con nhỏ, đem lon đồ uống trên tay Lục Phồn thả lại trên kệ: "Uống đồ này đối với thân thể không tốt, nên uống ít thôi."
"Là cho anh uống." Lục Phồn liên tiếp cầm mười mấy lon nói tiếp: "Tôi nghe nói đồ uống này đối với dạ dày rất tốt, từ trước đến giờ ở siêu thị chưa thấy bán, sao lần này lại có, nhất định phải mua nhiều một chút."
Giản Ngộ Châu lông mày chau lại khi thấy Lục Phồn nén cười đến nghẹn rất vất vả, thì đem lòng hiếu kỳ đối với đồ uống cô đang cầm, vì vậy cầm một lon nhìn tên.
Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Giản Ngộ Châu vừa mới ra khỏi cửa phòng, đi chưa được mấy bước, hai vệ sĩ liền đuổi theo: "Anh Giản, anh đi đâu vậy?"
"Ra ngoài đi dạo, đừng đi theo tôi."
Vệ sĩ lộ vẻ mặt khó xử: "Anh Giản, nếu anh nhất định phải ra ngoài, chúng em nhất định phải đi theo, nếu như anh xảy ra chuyện gì, chúng em biết nói như thế nào với anh Trần Tiêu?"
Giản Ngộ Châu sớm đã hình thành thói quen không thể một mình ra cửa, anh nhìn về phía Lục Phồn, tựa hồ hỏi thăm ý kiến Lục Phồn, dù sao hai người lớn như hộ pháp đi theo sau, sẽ có chút ít không được tự nhiên.
Lục Phồn: "Để bọn họ đi cùng đi, siêu thị nhiều người, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn."
Giản Ngộ Châu gật gật đầu: "Cũng được, nhưng hai người phải cách tôi ít nhất mười mét."
Anh vốn ăn mặc đã đủ kỳ quái rồi, nếu có thêm hai người kia đi sau, sẽ làm cho nhiều người để ý. Xuống đến gara tầng hầm, vệ sĩ lái xe đi ra, Giản Ngộ Châu đứng trước cửa ghế lái xe, gõ cửa sổ xe, vệ sĩ hạ cửa kính xe xuống, Giản Ngộ Châu chỉ nói: "Xuống xe, mở cửa."
Vệ sĩ bước xuống xe, đợi Lục Phồn ngồi vào, Giản Ngộ Châu liền trực tiếp khóa cửa lại, liếc mắt nhìn hai vệ sĩ có vẻ mặt chưa hiểu ra chuyện gì thì đã nói: "Hai người thuê xe khác, đi đến đường XX."
Sau đó lái xe đi không chút do dự, chỉ để lại cho hai vệ sĩ bóng dáng đuôi xe, cùng với vẻ mặt mờ mịt.
Vệ sĩ: "..."
Lục Phồn nhìn kính chiếu hậu hình ảnh hai người vệ sĩ cô đơn tĩnh mịch ngày càng xa, nhịn không được cười cười: "Sao anh lại không cho bọn họ lên xe? Nếu họ đến siêu thị không tìm thấy anh thì phải làm sao?"
"Sẽ không." Giản Ngộ Châu đem khăn quàng cổ kéo xuống: "Bọn họ giỏi nhất là tìm người, cô ném tôi đến quảng trường lớn trong ba phút bọn họ sẽ tìm ra."
Lục Phồn nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó không nói gì thêm nữa, nghiêng đầu xem cảnh ngoài cửa xe. kỳ thật không có cái gì đẹp để xem, xung quanh đều xây khu dân cư, đường cũng không tính là rộng rãi, thậm chí có vài chỗ bị sụt, nhưng lúc này cô không tìm ra được chuyện gì khác để làm, dù sao tiếp xúc với Giản Ngộ Châu rải rác được vài lần, nên không kiếm được đề tài nào để bắt chuyện.
Giản Ngộ Châu đành mở nhạc, tiết tấu âm nhạc thanh thoát hòa vào bầu không khí lúng túng trong xe.
Anh nhìn như chuyên tâm lái xe, nhưng ánh mắt lúc nào cũng vô tình hay cố ý nhìn ghế lái phụ, một lát sau anh ho nhẹ một tiếng kiềm chế, đầu ngón tay vô ý thức hòa cùng với tiết tấu nhẹ nhàng trên tay lái.
Động tác mặc dù lơ đãng, nhưng khi anh làm lại hết sức mê người.
Tay anh rất đẹp mắt, mạnh mẽ, gọn gàng sạch sẽ, gân xanh nhàn nhạt không nhìn thấy rõ ràng dưới lỗ chân lông trên làn da. Có thể thấy được, ngón tay dài nhỏ cân xứng, mỗi một lần nâng lên hạ xuống, đốt ngón tay sẽ hơi nổi lên, màu trắng.
Lục Phồn bị động tác của anh hấp dẫn, nhìn tay anh không dời mắt được. Bình thường khuôn mặt hấp dẫn sẽ kèm theo tay cũng hấp dẫn, Lục Phồn cũng không ngoại lệ, không phải không thừa nhận, cô đã nhìn thấy tay rất nhiều người đàn ông, giống với Giản Ngộ Châu đẹp mắt rất ít.
Giản Ngộ Châu công tác chuẩn bị thật lâu, cuối cùng đem lời nói quanh quẩn bờ môi nói ra: "Hôm nay ở studio, giọng nói của tôi có chút lớn, thật xin lỗi."
Lục Phồn đột nhiên phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn mặt anh, anh cũng vừa vặn nhìn lại, ánh mắt tiếp xúc ngắn ngủi, hai người liền quay qua một bên. Lục Phồn nhìn về phía đường trung tâm: "Không sao, tôi đúng là không nên lợi dụng thân phận thuận tiện đi lại lung tung trong studio, về sau khi đưa cơm cho anh tôi sẽ chú ý, hoặc anh có thể bảo tiểu Trương đến nhà tôi lấy."
"Không cần." Anh vô ý thức bật thốt ra, sau đó liền giấu đầu hở lưng bổ sung: "Tiểu Trương tay chân vụng về, nếu cô rảnh rỗi chuyện này đều nhờ cô."
Lục Phồn nhận lời: "Một tháng này tôi đều có thời gian rảnh, sẽ cố hết sức làm tốt chuyện của mình."
Tìm được đề tài để nói, Giản Ngộ Châu lưng khẽ buông lỏng, giống như vô tình hỏi cô về chuyện công việc mới: "Lần trước cô nói, cô sẽ đến Vạn Hoa TV làm việc phải không?"
Lục Phồn đương nhiên không cảm thấy Giản Ngộ Châu có hứng thú quan tâm đến công việc của cô, đơn giản là hỏi một chút để giết thời gian mà thôi, vì vậy cũng trả lời đơn giản. Bọn họ cứ như vậy tán gẫu vài câu, rất nhanh đã đến siêu thị lớn.
Lúc đến siêu thị còn không nhiều người, bọn họ dễ dàng tìm được vị trí đỗ xe dưới tầng hầm, đem xe đỗ xong, Giản Ngộ Châu bắt đầu mặc trang bị, từ cổ đến đỉnh đầu đều kín không kẽ hở, nhìn có vài phần tức cười. Lục Phồn không cười trước mặt anh, xoay mặt sang chỗ khác cười vui vẻ, nghĩ thầm nói không chừng người khác con cho rằng người bệnh cách ly sợ gió lùa, liền trốn đi thật xa.
Bọn họ lấy một chiếc xe đẩy sau đó đi thẳng đến lầu hai nơi bán thức ăn. Trước khi đi siêu thị Lục Phồn đã xem nhiều lần các thức ăn tốt đối với những người đau dạ dày, trong lòng đều ghi nhớ nên mua rất nhanh trong khi đó Giản Ngộ Châu chính là người không thường xuyên đi mua đồ ăn, sẽ không chọn đồ ăn, đành phải đẩy xe như cái đuôi theo sau Lục Phồn.
Lục Phồn trong lúc chọn đồ ăn sẽ nói với anh công dụng của món ăn đó, vô cùng cẩn thận, có thể một hơi nói ra cùng một loại rau dưa có mười mấy cách làm, Giản Ngộ Châu yên lặng nghe, thậm chí lúc Lục Phồn chọn món ăn còn có thể khẽ cúi người xuống, xem cô chọn như thế nào.
Lục Phồn cảm thấy bộ dáng khiêm tốn tiếp thu của anh rất thú vị, dứt khoát nói không dừng, coi như một lần trực tiếp giải thích ẩm thực.
Giống như chúa truyền bá liên tục không thèm chú ý đến người hâm mộ, Giản Ngộ Châu trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Chậc chậc, một lời khó có thể nói nha.
Đúng lúc này, hai vệ sĩ ở trong siêu thị to như thế này cuối cùng cũng thành công tìm được bọn họ, cao hứng bừng bừng chạy vội tới chỗ Giản Ngộ Châu: "Anh Giản."
Bởi vì bọn họ thành công cắt đứt lời giải thích của Lục Phồn, Giản Ngộ Châu nét mặt lập tức đen lại mặc dù có khẩu trang cản trở không nhìn thấy, nhưng hai người vệ sĩ cảm thấy một chút khí lạnh của mùa xuân.
Hai người yên lặng lùi lại mười bước, đứng ở hàng bắp cải xa xa nhìn bọn họ.
"Rau cần, quả đu đủ, cá trắm cỏ, khoai lang..." Lục Phồn kiểm tra đồ ăn bên trong xe đẩy, cảm thấy quên mất thứ gì đó, đúng lúc này, âm thanh qua loa phóng thanh truyền đến: "Bí đỏ bán ba đồng rưỡi một cân, bán gần hết rồi nha, bán hết sẽ bán tiếp giá gốc."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khu vực rau dưa mọi người chen chúc nhau đến hàng bí đỏ, đảo mắt liền chật như nêm cối.
Mỗi khu mùa xuân đến, bí đỏ đều bán rất chạy, thời tiết khô ráo nấu cháo bí đỏ trừ nóng là thích hợp nhất.
Giản Ngộ Châu: "Trong siêu thị sao lại rao hàng như vậy?"
Lục Phồn nói: "Siêu thị mỗi ngày đều có thời gian bán hạ giá, thức ăn và đồ dùng ngày thường gì gì đó...Tôi nhớ ra rồi, tôi cũng cần mua bí đỏ!"
Cô một phen vén lên tay áo, dự định sử dụng tài năng, Giản Ngộ Châu xem cô hăn hái muốn chen vào, vội vàng ngăn cản cô.
"Có quá nhiều người, đừng đi chen lấn."
"Không được, tiếp theo sẽ bán giá gốc."
"Giá tiền không chênh lệch lắm."
""nam Tử Trực" đều không hiểu, phụ nữ đều thích náo nhiệt, cũng giống như mua sắm, không phải vấn đề tiền."
Giản Vũ Trực xác thực là anh không quan tâm tư duy của phụ nữ... Đợi chút, Lục Phồn vừa mới nhanh miệng nói, kêu anh... nam Tử Trực?
Nếu như anh nhớ không nhầm, cái này giống như là... Antifan chuyên sử dụng để xưng hô.
Lục Phồn tựa hồ cũng nhận ra, trầm mặt, trong lòng vẽ chữ thập.
Yên lặng.
Giản Ngộ Châu quyết định làm như không nghe thấy, anh khẽ ho một tiếng: "Cô ở đây chờ tôi một lát."
Lục Phồn thấy anh bắt đầu xắn tay áo, kinh ngạc không thôi: "Anh... Anh muốn đi chen lấn phải không?" Cô vừa định nói hay là thôi đi, lại tưởng tượng đến cảnh Giản Vũ Trực gạt một đám bà thím ra đi mua bí đỏ, quá mất hồn đi chứ.
Giản Ngộ Châu nhàn nhạt liếc cô một cái: "Đương nhiên không phải."
Hắn hướng hai vệ sĩ đứng như cây cột ngoắc ngoắc tay, sau đó chỉ về phía bí đỏ, hai vệ sĩ quay mặt nhìn nhau, trải qua một phen giao chiến, cuối cùng nhận mệnh lệnh đi chen lấn.
Lục Phồn nhìn hai vệ sĩ bị các thím đẩy tới đẩy lui, bộ dáng rụt rè sợ hãi không dám đánh trả, có chút đau lòng lại nhịn không được cảm thấy buồn cười, cô ngẩng đầu lên, đang muốn hỏi Giản Ngộ Châu đẩy vệ sĩ của mình xuống hố như vậy có được không, lại không cẩn thận chạm ánh mắt của anh.
Trong ánh mắt anh dường như cất giấu ngôi sao ở trên trời.
Lục Phồn cho rằng thân phận antifan của mình đã bại lộ, chợt cảm thấy lúng túng, thu hồi ánh mắt.
Cũng không lâu lắm, hai vệ sĩ liền mặt tro mày xám bưng hai trái bí đỏ trở về, Lục Phồn nghẹn cười, lòng buồn bực không thôi.
Đồ ăn đều mua xong, trên đường đi tính tiền đi ngang qua khu đồ uống, sự chú ý của Lục Phồn đột nhiên bị hấp dẫn, dừng bước. Giản Ngộ Châu cũng dừng lại, giống cha mẹ dạy dỗ con nhỏ, đem lon đồ uống trên tay Lục Phồn thả lại trên kệ: "Uống đồ này đối với thân thể không tốt, nên uống ít thôi."
"Là cho anh uống." Lục Phồn liên tiếp cầm mười mấy lon nói tiếp: "Tôi nghe nói đồ uống này đối với dạ dày rất tốt, từ trước đến giờ ở siêu thị chưa thấy bán, sao lần này lại có, nhất định phải mua nhiều một chút."
Giản Ngộ Châu lông mày chau lại khi thấy Lục Phồn nén cười đến nghẹn rất vất vả, thì đem lòng hiếu kỳ đối với đồ uống cô đang cầm, vì vậy cầm một lon nhìn tên.