Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Ngày hôm sau, Lục Phồn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi từng hồi rất lâu. Cô xoa nhẹ đem mí mắt đưa tay lấy điện thoại đang từ trên tủ đầu giường đặt vào tai nói: Alo.
Hứa Nghi Nhã ở bên kia nổ tung: Lục Tiểu Phồn! Cậu cùng Giản Ngộ Châu có quan hệ?! Phát triển tình cảm?!
Lục Phồn lập tức thanh tỉnh một nửa, Chuyện quỷ gì thế, không có.
Đừng chối, thông tin đã truyền khắp nơi rồi, cho dù cậu chỉ lộ mặt nửa giây nhưng mình làm sao không nhận ra được câu?
Bởi vì ngày hôm qua tiểu Trương đã dặn dò vấn đề này sẽ xảy ra nên ngay lúc này cô không có căng thẳng để lộ sơ hở, Lục Phồn nói lại câu như đã nói với Hứa Nghi Nhã sau đó rống giận cắt đứt ngay điện thoại, cộ lập tức mở điện thoại ra truy cập vào websites để xem tin tức, qua nhiên tít của đầu các trang chính là thông tin - - buổi quay phim ( Thanh Thiên Bích) bất ngờ có sự cố giẫm người, người con gái trong váy dài in hoa có phải là người yêu của Giản Ngộ Châu?
Mẹ nó, toàn nói chuyện vớ vẩn.
Lục Phồn click vào video được post trên websites để xem, thời gian chỉ có ngắn ngủi năm giây, hơn nữa ống kính cũng càng không ngừng ở lắc lư, nhưng đã hết sức ghi lại đầy đủ hình ảnh Giản Ngộ Châu cởi quần áo phủ lên đầu cô, hơn nữa còn ôm đi mất.
Hình ảnh xa xa nhìn không rõ, Lục Phồn zoom cận cảnh để nhìn kĩ cũng nhìn không ra mình, thật không biết Hứa Nghi Nhã là làm sao thấy được.
Cô xoa xoa đôi mắt để được tỉnh táo hẳn, sau đó truy cập vào blog để xem xét, thật mauy mắn là không có fan hâm mộ nào nhận ra cô, cô thở phào nhẹ nhõm sau đó chạy qua blog của Giản Ngộ Châu, đúng như trong suy nghĩ, đang bị nổ tung lên bởi những bình luận.
Hầu hết fan hâm mộ bày tỏ sẽ ủng hộ khi nào chính Giản Ngộ Châu công khai thì mới tin tưởng chứ không tin vào đồn đoán xung quang, có một số ít fan cuồng tuyên bố nếu Giản Ngộ Châu có người yêu sẽ không còn yêu thương hắn nữa. Lục Phồn ngồi đọc từng bình luận cho đến trưa, không thoát được suy nghĩ làm minh tinh thật lòng không dễ dàng, muốn yêu thương một ai đ1o bình thường cũng bị soi mói, còn cô nói cho cùng là một fan tốt, hoàn toàn ủng hộ tự do yêu thương của Xuyên Xuyên.
Buổi trưa tiểu Trương tới nhà lấy cơm thì hỏi chuyện này: Không có ai đến quấy rầy cô chứ?
Không có, tôi có xem qua clip kia, quay rất mờ ảo, chình tôi cũng không nhận ra mình.
Vậy là tốt rồi. Tiểu Trương gãi gải tóc hỏi thăm Chân có còn đau không?
Không sao, đi được rồi.
Đừng có lộn xộn, tranh thủ nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu không lại bị nặng. tiểu Trương cười hắc hắc, - - thuật lại nguyên văn của anh Giản. Hắn không có ngại ngù gì cả, bảo tôi phải nói nguyên văn lại cho cô nghe.
Lục Phồn liền giật mình, lập tức cười một tiếng, Thay tôi cám ơn anh ấy.
Tiểu Trương vừa đi thì Lục Thời ra khỏi phòng tò mò hỏi, Ai vừa mới đến vậy?
Vừa nghĩ tới đứa em trai tính tình luôn ầm ĩ, Lục Phồn cảm thấy không nên cho hắn biết quá nhiều, Bạn của chị bị bệnh nên chị giúp nấu mấy món nhờ người mang đi.
Quả nhiên Lục Thời hết tò mò chỉ ồ một tiếng, tiếp tục ngáp sau đó chui lại vào phòng.
Đội ngũ thông tin truyền thông làm việc cho Giản Ngộ Châu rất giỏi nên vấn đề xảy ra đã được giải quyết rất nhanh chóng, tất cả các tin tức được phát ra đã bị trấn ép xuống, không còn bất cứ báo đài nào đưa tin nữa, chỉ là đám bạn ở trên mạng bàn luận càng lúc càng sôi nổi, đã mấy ngày qua đi vẫn không dừng lại.
Trong mấy ngày trải qua, cơm hai bữa đều do tiểu Trương đến nhà cô lấy, Lục Phồng không có việc gì phải ra ngoài nên hầu như cô không bước ra khỏi cửa, mỗi ngày trừ lên mạng ra thì xem lại chương trình mỹ thực qua video sau đó là lên blog kiểm tra tin tức đồn đoán đến nơi đâu rồi.
Vì có quá nhiều thời gian rảnh rỗi nên món ăn cô nấu cũng rất là công phu cầu kì, làm cho món ăn lúc nào cũng phải ăn no đến cực hạn. Món ăn được biến đổi đa dạng hơn khi xem chương trình mỹ thực. Hôm nay thực đơn được chế biến gồm: Canh gà hầm nước dưa hấu, tôm sủi cảo tứ hỉ, chả giò cá cuốn ngũ sắc, Lục Phồn ngồi trên sofa nạo lấy ruột của dưa hấu cho vào máy ép, phần vỏ bên ngoài còn lại như cái bát thì để bỏ đồ đã nấu vào.
Ép được hai ly dưa hấu, một ly cho vào tủ lạnh chờ tiểu Trương đến mang cho Giản Ngộ Châu, ly còn lại thì cô uống, vừa uống được phân nửa thì nghe báo có tin nhắn từ blog. Đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nên cô chỉ mở ra liếc nhìn, nhìn thấy tin tức truy vấn mình trên blog rất nhiều như muốn nổ tung khiến cho cô hơi sững sờ có một loại cảm giác bất an xuất hiện, cổ thả miếng cá filê vào trong bồn nước, rửa sạch tay cầm điện thoại lên nhìn kỹ.
Đứng đầu bình luận là một câu nghiệm chứng khiến cô bất an.
Phiền Phiền, mấy hôm trước Giản Ngộ Châu lộ diện bạn gái, không biết tại sao tôi cảm thấy đó là bạn ( khiếp sợ)
Bình luận này nhận tới năm nghìn lượt like, điều này thể hiện rõ không ít fan hâm mộ đã nhận ra cô, phỏng đoán đó chính là cô, tin tức này lan truyền rất nhanh ra bên ngoài cho nên không ít fan hâm mộ của Giản Ngộ Châu biết tin mà truy cập vào.
Fan hâm mộ của minh tinh có tính chiếm giữ điên cuồng kinh người, hơn nữa lại là chuyện thần tượng có đối tượng yêu thương. Nói chung đám fan hâm mộ thể hiện không để ý đến suy nghĩ, Lục Phồn thấy có không ít fan trên mạng la hét đòi tìm giết cô trong lúc này, khiến lòng cô đổ mồ hôi hột, các bạn không phải là antifan cố ý để cho Giản Ngộ Châu ghép sao?
Quả nhiên không bao lâu sau đó, fan của cô và fan của Giản Ngộ Châu tàn sát điên cuống lẫn nhau trên mạn, gây trên phần bình luận một màng gió tanh mưa máu. Để tránh cho dẫn lửa thiêu thân, Lục Phồn thừa dịp sự tình còn chưa đến mức phải nổ tung blog vội vàng đem mình từ trong sự kiện này cố gắng hướng ra ngoài.
[LX Lục Phiền Phiền]: Tuần trước ta cùng bạn thân "Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em" có hẹn đi chơi cho nên cô gái trong video không phải là tôi, cầu mong hai bên fan hâm mộ bình tĩnh suy xét đừng nghe bịa đặt.
Rất may cho cô là Tống Minh xuất hiện, thậm chí đặc biệt chọn lấy một đoạn text mà các cô hẹn thời gian và địa điểm gặp nhau để đi chơi chụp lại rồi post lên blog.
Có Tống Minh trợ giúp, Lục Phồn nghĩ việc này đại khái có thể lắng xuống nên thở phào xả giận, fan cuồng thật đáng sợ, cô cũng không muốn gặp để bị giết. _ ( ゝ∠)_
Cô để điện thoại xuống tiếp tục xử lý miếng cá filê thì điện thoại cô lại vang lên.
Lục Phồn rửa tay đi ra phòng bếp đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ mới bốn giờ, tiểu Trương sao hôm nay lại đến sớm nhỉ?
Mở cửa, Lục Phồn lại sững sờ một cái, Các anh...
Tiểu Trương giơ lên hai cái túi to, cười nói, Hôm nay quay xong sớm, anh Giản nói muốn ăn lẩu nên chúng tôi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn đến nhà cô luôn."
Trùm kín từ đầu đến chân Giản Ngộ Châu chỉ ừ một tiếng, đôi mắt đã bị kính râm che lại nhưng Lục Phồn lại có cảm giác hắn đang nhìn cô.
Cô vô ý sờ sờ mặt, không biết có phải trên mặt bị dính gì rồi không, rồi rất nhanh nghiêng người cho bọn họ đi vào, Trời đang rất nóng sao tự nhiên thích ăn lẩu?
Tiểu Trương mang theo hai cái túi to nghênh ngang đi vào, Hỏi anh Giản đi.
Giản Ngộ Châu giống như rất bất mãn tiểu Trương trong hình ảnh ngựa quen đường cũ, trừng tiểu Trương một cái, sau đó cởi giày, Lục Phồn từ trên tủ giày cầm đôi dép lê đưa cho hắn, Giầy để ở chỗ này là được.
Giản Ngộ Châu thấp giọng nói cảm ơn sau đó liền đem mũ, khăn quàng cổ, kính râm tháo ra hết. Hôm nay nhiệt độ bên ngoài rất cao, đoán tầm 30 độ vậy mà hắn che chắn rất kỹ, cô nhìn thấy hắn nhăn trán vẻ khó chịu bèn hỏi: Để tôi đi bật máy lạnh nha?
Giản Ngộ Châu hơi lắc đầu, Không sao.
Lục Phồn âm thầm oán, cả người đều đầy đầu mồ hôi còn cố chấp.
Đợi tí nữa có nồi lẩu nóng để ăn mới nóng lên được. Cô xoay người đi bật đều hoà, phòng khách trở nên mát mẻ, tiểu Trương ngồi trên thảm trải sàn thổi một lát gió mát, quay đầu nhìn thấy Giản Ngộ Châu tư thế rất chuẩn mực đoan chính ngồi trên sofa, ánh mắt liền nghiêm chỉnh không nhìn khắp nơi nữa, dù sao đây cũng là nhà của con gái người ta không thể tuỳ tiện bèn lom khom leo lên ghế sofa ngồi.
Giản Ngộ Châu dùng ánh mắt lành lạnh quét qua hắn một cái, tiểu Trương cười hề hề cầu hòa.
Lục Phồn đi đến tủ lạnh lấy ly nước dưa hấu đưa cho Giản Ngộ Châu, tiểu Trương giương mắt nhìn cô, Lục Phồn chỉ nhớ đến làm cho Giản Ngộ Châu nên thẹn thùng cười cười: Trong nhà không có nhiều dưa hấu, chỉ ép được 2 ly, ly kia tôi vừa uống hết rồi.
Giản Ngộ Châu chen vào câu nói: Không cần phải để ý đến hắn.
Ngược lại đối tiểu Trương nói, Ở trong nhà người khác đừng có đòi hỏi nhiều, chấp nhận đi.
Tiểu Trương:...
Lục Phồn nhịn không được cười lên: Không sao, đừng có khách sáo mà Cô đi rót ly nước đá đưa cho tiểu Trương nói Uống tạm cái này nha.
Giản Ngộ Châu ánh mắt chuyển nhìn đến mắt cá chân của cô nói Cô ngồi nghỉ đi, để tiểu Trương làm, nhanh thôi mà.
Lục Phồn nghĩ mình vẫn chưa làm xong cá và canh dưa hấu nên nói Hôm nay đang làm món ăn chưa có xong, không nên có lãng phí. Tiểu Trương, cậu giúp tôi rửa một cái nồi lẩu nhé, sẽ dùng luôn mguyên liệu nấu ăn hôm nay.
Tiểu Trương vén lên tay áo, Tuân lệnh.
Lục Phồn đi vào phòng bếp lấy nồi lẩu bằng điện đem ra ngoài cho tiểu Trương nói: Trên ban công có bồn rửa, cậu mang ra đó rửa giúp tôi nhé.
Lục Phồn và tiểu Trương làm việc còn Giản Ngộ Châu chỉ có thể ngồi trên sôfa giương mắt nhìn. Một lát sau, tiểu Trương từ sân thượng chạy vào đi thẳng đến phòng bếp, Giản Ngộ Châu nhịn không được ngăn trở hắn, Cậu làm cái gì? Đi rửa rau đi.
Em muốn lấy ít thuốc tẩy rửa nồi.
Giản Ngộ Châu không kiên nhẫn vẫy tay về phía hắn, Đi đi đi, lên ban công đợi, tôi lấy cho cậu.
Tiểu Trương chưa giải thích được đã bị Giản Ngộ Châu lớn tiếng đuổi ra ngoài, lập tức cảm thấy tủi thân, hắn đã làm gì chứ, nếu không phải vì Giản Ngộ Châu mỗi ngày khổ sở nên hắn có hảo ý đề nghị đi đấn đây ăn lẩu thì đến khi nào Giản Ngộ Châu gặp được Lục Phồn đâu.
Đàn ông yêu đơn phương không biết nói lí lẽ.
Giản Ngộ Châu kéo ra cửa phòng bếp, Lục Phồn quay đầu nhìn về phía hắn, Tiểu Trương muốn thuốc tẩy sao?
Uhm. Giản Ngộ Châu cầm thuốc tẩy, lại không đi, mà là đứng ở tại chỗ lẳng lặng xem cô ngón tay linh hoạt bóp tôm sủi cảo tứ hỉ.
... Rất đẹp mắt.
Những lời này cũng không biết ở khen cái gì, Lục Phồn vô ý thức cho rằng hắn ở nói tôm sủi cảo, vì vậy cười cười, Ăn cũng rất ngon đấy, thích hợp cho những người khó ăn như anh.
Bầu không khí rơi xuống chút ít lạnh, Lục Phông không biết có phải mình bị ảo giác hay không, kể từ khi ở trường quay phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thì giữa cô và Giản Ngộ Châu phát sinh ra một loại không khí biến háo vi diệu. Suốt nguyên một tuần nay hai người không gặp nhau thì cảm gáic này không có rõ ràng, nhưng bây giờ trực tiếp gặp nhau cảm giác này hiện lên rõ mồm một, hết lấn này đến lần khác khiến cho Lục Phồn không biết diễn tả nó là lạ như thế nào.
Cuối cùng là Giản Ngộ Châu trước phá vỡ trầm mặc hỏi Mấy hôm nay có số điện thoại nào lạ làm phiền cô không?
Lục Phồn vừa lấy xửng hấp từ trong ngăn tủ vừa trả lời Không có sau đó cô bỏ tất cả tôm sủi cảo gói tứ hỉ bỏ vào xửng nói tiếp "Nếu thật sự có ai trên web nhận nha, bất qua cô theo lời dặn dò của Trần Tiêu chối bỏ nên không có gì đáng ngại"
Giản Ngộ Châu nghe thế nói Vậy là tốt rồi. Nếu như gặp chuyện xử lí không ổn thì cứ làm như Trần Tiêu dặn.
Tôi hiểu rồi. Lục Phồn đậy nắm xửng hấp lại thì lấy tay vén ít tóc mái đang vướt víu trên mặt, bột mì dính trên tay của cô cũng vì thế mà dính mấy đường trên sườn mặt, Giản Ngộ Châu thấy được vô ý đưa tay lau thay cho cô.
Ánh mắt của Lục Phồn liếc qua tay hắn, lòng bàn tay nắm thật chặt, vô thức nghiên mặt đi phân nửa, Giản Ngộ Châu dừng một chút, giải thích, Trên mặt có bột mì.
HẢ... Lục Phồn vội đưa tay nghĩ sẽ dùng tay áo lau thì Giản Ngộ Châu động tác dịu dàng nhanh hơn đã thay cô lau. Ngón tay của hắn hơi nham nhám ở trên làn da ma sát, mơ hồ mang theo dòng điện, nhanh chóng khuyếch ta đi bốn phía.
Lau bột mì đã được phủi hết nhưng ngón tay của hắn vẫn là dừng lại trên khuôn mặt cô. Lục Phồn lại vô ý nhìn thẳng vào Giản Ngộ Châu, hai người bốn mắt giao nhau. Đôi mắt hắn rất tĩnh và sâu lắng, con ngươi đen sâu có ánh quang tựa hồ muốn nói iều gì đó, bầu không khí dừng lại trong giây lát.
Một giây sau, tiếng mở cửa phá vỡ bầu không khí quái dị giữa hai người.
Tiểu Trương bước vào dè dặt thăm dò hỏi Anh Giản, thuốc tẩy...
Giản Ngộ Châu:...
Ngày hôm sau, Lục Phồn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi từng hồi rất lâu. Cô xoa nhẹ đem mí mắt đưa tay lấy điện thoại đang từ trên tủ đầu giường đặt vào tai nói: Alo.
Hứa Nghi Nhã ở bên kia nổ tung: Lục Tiểu Phồn! Cậu cùng Giản Ngộ Châu có quan hệ?! Phát triển tình cảm?!
Lục Phồn lập tức thanh tỉnh một nửa, Chuyện quỷ gì thế, không có.
Đừng chối, thông tin đã truyền khắp nơi rồi, cho dù cậu chỉ lộ mặt nửa giây nhưng mình làm sao không nhận ra được câu?
Bởi vì ngày hôm qua tiểu Trương đã dặn dò vấn đề này sẽ xảy ra nên ngay lúc này cô không có căng thẳng để lộ sơ hở, Lục Phồn nói lại câu như đã nói với Hứa Nghi Nhã sau đó rống giận cắt đứt ngay điện thoại, cộ lập tức mở điện thoại ra truy cập vào websites để xem tin tức, qua nhiên tít của đầu các trang chính là thông tin - - buổi quay phim ( Thanh Thiên Bích) bất ngờ có sự cố giẫm người, người con gái trong váy dài in hoa có phải là người yêu của Giản Ngộ Châu?
Mẹ nó, toàn nói chuyện vớ vẩn.
Lục Phồn click vào video được post trên websites để xem, thời gian chỉ có ngắn ngủi năm giây, hơn nữa ống kính cũng càng không ngừng ở lắc lư, nhưng đã hết sức ghi lại đầy đủ hình ảnh Giản Ngộ Châu cởi quần áo phủ lên đầu cô, hơn nữa còn ôm đi mất.
Hình ảnh xa xa nhìn không rõ, Lục Phồn zoom cận cảnh để nhìn kĩ cũng nhìn không ra mình, thật không biết Hứa Nghi Nhã là làm sao thấy được.
Cô xoa xoa đôi mắt để được tỉnh táo hẳn, sau đó truy cập vào blog để xem xét, thật mauy mắn là không có fan hâm mộ nào nhận ra cô, cô thở phào nhẹ nhõm sau đó chạy qua blog của Giản Ngộ Châu, đúng như trong suy nghĩ, đang bị nổ tung lên bởi những bình luận.
Hầu hết fan hâm mộ bày tỏ sẽ ủng hộ khi nào chính Giản Ngộ Châu công khai thì mới tin tưởng chứ không tin vào đồn đoán xung quang, có một số ít fan cuồng tuyên bố nếu Giản Ngộ Châu có người yêu sẽ không còn yêu thương hắn nữa. Lục Phồn ngồi đọc từng bình luận cho đến trưa, không thoát được suy nghĩ làm minh tinh thật lòng không dễ dàng, muốn yêu thương một ai đ1o bình thường cũng bị soi mói, còn cô nói cho cùng là một fan tốt, hoàn toàn ủng hộ tự do yêu thương của Xuyên Xuyên.
Buổi trưa tiểu Trương tới nhà lấy cơm thì hỏi chuyện này: Không có ai đến quấy rầy cô chứ?
Không có, tôi có xem qua clip kia, quay rất mờ ảo, chình tôi cũng không nhận ra mình.
Vậy là tốt rồi. Tiểu Trương gãi gải tóc hỏi thăm Chân có còn đau không?
Không sao, đi được rồi.
Đừng có lộn xộn, tranh thủ nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu không lại bị nặng. tiểu Trương cười hắc hắc, - - thuật lại nguyên văn của anh Giản. Hắn không có ngại ngù gì cả, bảo tôi phải nói nguyên văn lại cho cô nghe.
Lục Phồn liền giật mình, lập tức cười một tiếng, Thay tôi cám ơn anh ấy.
Tiểu Trương vừa đi thì Lục Thời ra khỏi phòng tò mò hỏi, Ai vừa mới đến vậy?
Vừa nghĩ tới đứa em trai tính tình luôn ầm ĩ, Lục Phồn cảm thấy không nên cho hắn biết quá nhiều, Bạn của chị bị bệnh nên chị giúp nấu mấy món nhờ người mang đi.
Quả nhiên Lục Thời hết tò mò chỉ ồ một tiếng, tiếp tục ngáp sau đó chui lại vào phòng.
Đội ngũ thông tin truyền thông làm việc cho Giản Ngộ Châu rất giỏi nên vấn đề xảy ra đã được giải quyết rất nhanh chóng, tất cả các tin tức được phát ra đã bị trấn ép xuống, không còn bất cứ báo đài nào đưa tin nữa, chỉ là đám bạn ở trên mạng bàn luận càng lúc càng sôi nổi, đã mấy ngày qua đi vẫn không dừng lại.
Trong mấy ngày trải qua, cơm hai bữa đều do tiểu Trương đến nhà cô lấy, Lục Phồng không có việc gì phải ra ngoài nên hầu như cô không bước ra khỏi cửa, mỗi ngày trừ lên mạng ra thì xem lại chương trình mỹ thực qua video sau đó là lên blog kiểm tra tin tức đồn đoán đến nơi đâu rồi.
Vì có quá nhiều thời gian rảnh rỗi nên món ăn cô nấu cũng rất là công phu cầu kì, làm cho món ăn lúc nào cũng phải ăn no đến cực hạn. Món ăn được biến đổi đa dạng hơn khi xem chương trình mỹ thực. Hôm nay thực đơn được chế biến gồm: Canh gà hầm nước dưa hấu, tôm sủi cảo tứ hỉ, chả giò cá cuốn ngũ sắc, Lục Phồn ngồi trên sofa nạo lấy ruột của dưa hấu cho vào máy ép, phần vỏ bên ngoài còn lại như cái bát thì để bỏ đồ đã nấu vào.
Ép được hai ly dưa hấu, một ly cho vào tủ lạnh chờ tiểu Trương đến mang cho Giản Ngộ Châu, ly còn lại thì cô uống, vừa uống được phân nửa thì nghe báo có tin nhắn từ blog. Đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nên cô chỉ mở ra liếc nhìn, nhìn thấy tin tức truy vấn mình trên blog rất nhiều như muốn nổ tung khiến cho cô hơi sững sờ có một loại cảm giác bất an xuất hiện, cổ thả miếng cá filê vào trong bồn nước, rửa sạch tay cầm điện thoại lên nhìn kỹ.
Đứng đầu bình luận là một câu nghiệm chứng khiến cô bất an.
Phiền Phiền, mấy hôm trước Giản Ngộ Châu lộ diện bạn gái, không biết tại sao tôi cảm thấy đó là bạn ( khiếp sợ)
Bình luận này nhận tới năm nghìn lượt like, điều này thể hiện rõ không ít fan hâm mộ đã nhận ra cô, phỏng đoán đó chính là cô, tin tức này lan truyền rất nhanh ra bên ngoài cho nên không ít fan hâm mộ của Giản Ngộ Châu biết tin mà truy cập vào.
Fan hâm mộ của minh tinh có tính chiếm giữ điên cuồng kinh người, hơn nữa lại là chuyện thần tượng có đối tượng yêu thương. Nói chung đám fan hâm mộ thể hiện không để ý đến suy nghĩ, Lục Phồn thấy có không ít fan trên mạng la hét đòi tìm giết cô trong lúc này, khiến lòng cô đổ mồ hôi hột, các bạn không phải là antifan cố ý để cho Giản Ngộ Châu ghép sao?
Quả nhiên không bao lâu sau đó, fan của cô và fan của Giản Ngộ Châu tàn sát điên cuống lẫn nhau trên mạn, gây trên phần bình luận một màng gió tanh mưa máu. Để tránh cho dẫn lửa thiêu thân, Lục Phồn thừa dịp sự tình còn chưa đến mức phải nổ tung blog vội vàng đem mình từ trong sự kiện này cố gắng hướng ra ngoài.
[LX Lục Phiền Phiền]: Tuần trước ta cùng bạn thân "Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em" có hẹn đi chơi cho nên cô gái trong video không phải là tôi, cầu mong hai bên fan hâm mộ bình tĩnh suy xét đừng nghe bịa đặt.
Rất may cho cô là Tống Minh xuất hiện, thậm chí đặc biệt chọn lấy một đoạn text mà các cô hẹn thời gian và địa điểm gặp nhau để đi chơi chụp lại rồi post lên blog.
Có Tống Minh trợ giúp, Lục Phồn nghĩ việc này đại khái có thể lắng xuống nên thở phào xả giận, fan cuồng thật đáng sợ, cô cũng không muốn gặp để bị giết. _ ( ゝ∠)_
Cô để điện thoại xuống tiếp tục xử lý miếng cá filê thì điện thoại cô lại vang lên.
Lục Phồn rửa tay đi ra phòng bếp đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ mới bốn giờ, tiểu Trương sao hôm nay lại đến sớm nhỉ?
Mở cửa, Lục Phồn lại sững sờ một cái, Các anh...
Tiểu Trương giơ lên hai cái túi to, cười nói, Hôm nay quay xong sớm, anh Giản nói muốn ăn lẩu nên chúng tôi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn đến nhà cô luôn."
Trùm kín từ đầu đến chân Giản Ngộ Châu chỉ ừ một tiếng, đôi mắt đã bị kính râm che lại nhưng Lục Phồn lại có cảm giác hắn đang nhìn cô.
Cô vô ý sờ sờ mặt, không biết có phải trên mặt bị dính gì rồi không, rồi rất nhanh nghiêng người cho bọn họ đi vào, Trời đang rất nóng sao tự nhiên thích ăn lẩu?
Tiểu Trương mang theo hai cái túi to nghênh ngang đi vào, Hỏi anh Giản đi.
Giản Ngộ Châu giống như rất bất mãn tiểu Trương trong hình ảnh ngựa quen đường cũ, trừng tiểu Trương một cái, sau đó cởi giày, Lục Phồn từ trên tủ giày cầm đôi dép lê đưa cho hắn, Giầy để ở chỗ này là được.
Giản Ngộ Châu thấp giọng nói cảm ơn sau đó liền đem mũ, khăn quàng cổ, kính râm tháo ra hết. Hôm nay nhiệt độ bên ngoài rất cao, đoán tầm 30 độ vậy mà hắn che chắn rất kỹ, cô nhìn thấy hắn nhăn trán vẻ khó chịu bèn hỏi: Để tôi đi bật máy lạnh nha?
Giản Ngộ Châu hơi lắc đầu, Không sao.
Lục Phồn âm thầm oán, cả người đều đầy đầu mồ hôi còn cố chấp.
Đợi tí nữa có nồi lẩu nóng để ăn mới nóng lên được. Cô xoay người đi bật đều hoà, phòng khách trở nên mát mẻ, tiểu Trương ngồi trên thảm trải sàn thổi một lát gió mát, quay đầu nhìn thấy Giản Ngộ Châu tư thế rất chuẩn mực đoan chính ngồi trên sofa, ánh mắt liền nghiêm chỉnh không nhìn khắp nơi nữa, dù sao đây cũng là nhà của con gái người ta không thể tuỳ tiện bèn lom khom leo lên ghế sofa ngồi.
Giản Ngộ Châu dùng ánh mắt lành lạnh quét qua hắn một cái, tiểu Trương cười hề hề cầu hòa.
Lục Phồn đi đến tủ lạnh lấy ly nước dưa hấu đưa cho Giản Ngộ Châu, tiểu Trương giương mắt nhìn cô, Lục Phồn chỉ nhớ đến làm cho Giản Ngộ Châu nên thẹn thùng cười cười: Trong nhà không có nhiều dưa hấu, chỉ ép được 2 ly, ly kia tôi vừa uống hết rồi.
Giản Ngộ Châu chen vào câu nói: Không cần phải để ý đến hắn.
Ngược lại đối tiểu Trương nói, Ở trong nhà người khác đừng có đòi hỏi nhiều, chấp nhận đi.
Tiểu Trương:...
Lục Phồn nhịn không được cười lên: Không sao, đừng có khách sáo mà Cô đi rót ly nước đá đưa cho tiểu Trương nói Uống tạm cái này nha.
Giản Ngộ Châu ánh mắt chuyển nhìn đến mắt cá chân của cô nói Cô ngồi nghỉ đi, để tiểu Trương làm, nhanh thôi mà.
Lục Phồn nghĩ mình vẫn chưa làm xong cá và canh dưa hấu nên nói Hôm nay đang làm món ăn chưa có xong, không nên có lãng phí. Tiểu Trương, cậu giúp tôi rửa một cái nồi lẩu nhé, sẽ dùng luôn mguyên liệu nấu ăn hôm nay.
Tiểu Trương vén lên tay áo, Tuân lệnh.
Lục Phồn đi vào phòng bếp lấy nồi lẩu bằng điện đem ra ngoài cho tiểu Trương nói: Trên ban công có bồn rửa, cậu mang ra đó rửa giúp tôi nhé.
Lục Phồn và tiểu Trương làm việc còn Giản Ngộ Châu chỉ có thể ngồi trên sôfa giương mắt nhìn. Một lát sau, tiểu Trương từ sân thượng chạy vào đi thẳng đến phòng bếp, Giản Ngộ Châu nhịn không được ngăn trở hắn, Cậu làm cái gì? Đi rửa rau đi.
Em muốn lấy ít thuốc tẩy rửa nồi.
Giản Ngộ Châu không kiên nhẫn vẫy tay về phía hắn, Đi đi đi, lên ban công đợi, tôi lấy cho cậu.
Tiểu Trương chưa giải thích được đã bị Giản Ngộ Châu lớn tiếng đuổi ra ngoài, lập tức cảm thấy tủi thân, hắn đã làm gì chứ, nếu không phải vì Giản Ngộ Châu mỗi ngày khổ sở nên hắn có hảo ý đề nghị đi đấn đây ăn lẩu thì đến khi nào Giản Ngộ Châu gặp được Lục Phồn đâu.
Đàn ông yêu đơn phương không biết nói lí lẽ.
Giản Ngộ Châu kéo ra cửa phòng bếp, Lục Phồn quay đầu nhìn về phía hắn, Tiểu Trương muốn thuốc tẩy sao?
Uhm. Giản Ngộ Châu cầm thuốc tẩy, lại không đi, mà là đứng ở tại chỗ lẳng lặng xem cô ngón tay linh hoạt bóp tôm sủi cảo tứ hỉ.
... Rất đẹp mắt.
Những lời này cũng không biết ở khen cái gì, Lục Phồn vô ý thức cho rằng hắn ở nói tôm sủi cảo, vì vậy cười cười, Ăn cũng rất ngon đấy, thích hợp cho những người khó ăn như anh.
Bầu không khí rơi xuống chút ít lạnh, Lục Phông không biết có phải mình bị ảo giác hay không, kể từ khi ở trường quay phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thì giữa cô và Giản Ngộ Châu phát sinh ra một loại không khí biến háo vi diệu. Suốt nguyên một tuần nay hai người không gặp nhau thì cảm gáic này không có rõ ràng, nhưng bây giờ trực tiếp gặp nhau cảm giác này hiện lên rõ mồm một, hết lấn này đến lần khác khiến cho Lục Phồn không biết diễn tả nó là lạ như thế nào.
Cuối cùng là Giản Ngộ Châu trước phá vỡ trầm mặc hỏi Mấy hôm nay có số điện thoại nào lạ làm phiền cô không?
Lục Phồn vừa lấy xửng hấp từ trong ngăn tủ vừa trả lời Không có sau đó cô bỏ tất cả tôm sủi cảo gói tứ hỉ bỏ vào xửng nói tiếp "Nếu thật sự có ai trên web nhận nha, bất qua cô theo lời dặn dò của Trần Tiêu chối bỏ nên không có gì đáng ngại"
Giản Ngộ Châu nghe thế nói Vậy là tốt rồi. Nếu như gặp chuyện xử lí không ổn thì cứ làm như Trần Tiêu dặn.
Tôi hiểu rồi. Lục Phồn đậy nắm xửng hấp lại thì lấy tay vén ít tóc mái đang vướt víu trên mặt, bột mì dính trên tay của cô cũng vì thế mà dính mấy đường trên sườn mặt, Giản Ngộ Châu thấy được vô ý đưa tay lau thay cho cô.
Ánh mắt của Lục Phồn liếc qua tay hắn, lòng bàn tay nắm thật chặt, vô thức nghiên mặt đi phân nửa, Giản Ngộ Châu dừng một chút, giải thích, Trên mặt có bột mì.
HẢ... Lục Phồn vội đưa tay nghĩ sẽ dùng tay áo lau thì Giản Ngộ Châu động tác dịu dàng nhanh hơn đã thay cô lau. Ngón tay của hắn hơi nham nhám ở trên làn da ma sát, mơ hồ mang theo dòng điện, nhanh chóng khuyếch ta đi bốn phía.
Lau bột mì đã được phủi hết nhưng ngón tay của hắn vẫn là dừng lại trên khuôn mặt cô. Lục Phồn lại vô ý nhìn thẳng vào Giản Ngộ Châu, hai người bốn mắt giao nhau. Đôi mắt hắn rất tĩnh và sâu lắng, con ngươi đen sâu có ánh quang tựa hồ muốn nói iều gì đó, bầu không khí dừng lại trong giây lát.
Một giây sau, tiếng mở cửa phá vỡ bầu không khí quái dị giữa hai người.
Tiểu Trương bước vào dè dặt thăm dò hỏi Anh Giản, thuốc tẩy...
Giản Ngộ Châu:...