Nghe nói đoàn làm phim khuya hôm nay còn muốn cả đêm quay phim, cho nên Lục Phồn ăn cơm tối xong liền vào phòng bếp, muốn nấu cho Giản Ngộ Châu một chén cháo gà xé sợi cùng nấm hương. Tuy đã đến ngày mùa hè, nhưng ở vùng núi ngày và đêm có độ chênh lệch nhiệt độ rất lớn, ban ngày thì nóng gay gắt như đến đêm thì lại lạnh như mùa đông, nếu hàn khí nhập vào cơ thể người thì dễ dàng ngã bệnh, nếu có thể ăn một chén cháo nóng hổi để làm ấm cơ thể thì rất tốt.
Lửa nhỏ chậm rãi liếm láp qua nồi om nhỏ, Lục Phồn ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cắm cúi vào di động xem phim truyền hình gần nửa giờ thì buông điện thoại xuống, vươn vai giang tay rộng ra lắc lắc vài cái ngay cổ tay.
Gió đêm từ bên ngoài thổi vào thông qua cửa gỗ đang mở ra phân nửa, Lục Phồn xoa xoa cách tay đang nổi da gà đứng lên muốn đi đóng cửa lại. Tay vừa vịn vào cửa đã thấy bên ngoài hành lan có người đứng nhìn, bốn mắt nhìn nhau, cô liền nhận ra đó là người đại diện của Thẩm Uẩn Xuyên mà Ngụy Gia Ngữ từng nói qua, người đại diện Lý Văn Trường của Thẩm Uẩn Xuyên có tính tình rất xấu, không thích chung đụng.
Nhưng dù sao đây cũng là người đại diện của thần tượng nên Lục Phồn cũng theo kiểu "yêu ai yêu cả đường đi lối về" nên rất là kính lễ mỉm cười gật đầu chào sau đó lập tức đóng cửa lại. Nhưng mà cô vừa mới bước về chiếc ghế đẩu nhỏ để ngồi xuống thì đã nghe Lý Văn Trường gõ cửa hỏi Có thời gian không, tôi muốn nói chút chuyện.
Lục Phồn đột nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên và thắc mắc, người đại diện của Xuyên Xuyên có thể nói với cô cái gì? Cô mở cửa, Lý Văn Trường đi vào, trên dưới đánh giá cô trong chốc lát, đi thẳng vào vấn đề, Cô là người Giản Ngộ Châu thuê nấu ăn riêng?
Phải.
Nghe Uẩn Xuyên nói, cô nấu ăn rất ngon. Cơm tối hôm nay của hắn là do cô cố ý đem tới?
Bởi vì buổi chiều đã hứa với Thẩm Uẩn Xuyên, cho nên khi làm cơm tối Lục Phồn đã nấu thêm một chút không nghĩ tới Lý Văn Trường thế nhưng để ý chuyện nhỏ này. Giọng nói của hắn cùng thái độ tỏ ra không mấy thoải mái mà mang phần khó chịu, khuôn mặt Lục Phồn có chút khó chịu khẽ thu lại nụ cười.
Cũng không phải là cố ý, chỉ là thuận tiện mà thôi, Lục Phồn dừng một chút, Nếu như là cảm tạ, Thẩm Uẩn Xuyên đã nói rồi, ngài còn cố ý lại đây nói một lần nữa thật sự không cần thiết.
Lý Văn Trường chân mày cau lại nói thẳng tuột Tôi biết cô là người hâm mộ của hắn, bỏ qua việc cô vì mục đích gì cùng đoàn phim đi vào nơi này, tôi hi vọng cô tránh xa Uẩn Xuyên trong hoạt động cá nhân, tôi không muốn nghe bất cứa lời đồn đãi gì giữa cô và anh ta, tôi muốn cô đảm bảo.
Hắn nói ra lời này thật sự rất thẳng thắn, không khách khí, Lục Phồn từng nghe Ngụy Gia Ngữ nói Lý Văn Trường rất chú ý đến chuyện tình cảm riêng tư của Thẩm Uẩn Xuyên trên bất cứ phương diện nào, không cho phép có bất cứ scandal nào xuất hiện, cũng không thể dễ dàng tha thứ Thẩm Uẩn Xuyên làm ra bất cứ chuyện gì để ảnh hưởng đến danh tiếng đang chói loà của hắn bị vấy bẩn. Nói chính xác hơn có thể hiểu nghệ sị Thẩm Uẩn Xuyên giồng như thủ hạ của hắn, giống như công cụ để kiếm tiền.
Lục Phồn không phải là người không có lòng tự trọng nên khi nghe thế cô cũng trầm mặt xuống ngữ điệu không nhanh không chậm nhưng đã mang chút ít giận dữ "Thưa ngài đại diện Lý, tôi đi cùng đoàn làm phim rất đơn giản, đó là tôi làm việc cho Giản Ngộ Châu. Đúng là tôi hâm mộ Thẩm Uẩn Xuyên nhưng chưa từng nghĩ đến việc nhân cơ hội mà thân cận với hắn, nếu ngài thấy nghi ngờ cứ trực tiếp hỏi thẳng Thẩm Uẩn Xuyên.
Dù đã nghe Lục Phồn nói nhưng Lý Văn Trường đối với Lục Phồn thật sự không tin tưởng, nên hắn vươn tay ra nói Đưa điện thoại di động cả cô cho tôi, tôi muốn kiểm tra xem cô có chụp lén hay không.
Lục Phồn thật sự cảm thấy kinh hãi khi hắn không biết xấu hổ.
Lý Văn Trường liếc qua chiếc bàn vuông nhỏ thấy điện thoại đang ở đó bèn quay qua chộp lấy, màn hình di động còn đang chiếu phim truyềnn hình nên không cần phải truy cập lại mật mã để truy cập, cứ thế trực tiếp quay ra menu vào app hình ảnh để mở ra tra xét, Lục Phồn bỗng chốc nóng nảy hét lên Trả lại cho tôi!
Cô nhớ rất rõ ràng, trong album có một tấm hình cô lấy từ trong điện thoại di động của Tống Minh Trộm đến.
là bóng lưng Giản Ngộ Châu đang ôm cô.
Lý Văn Trường xưa nay cùng Giản Ngộ Châu còn có Trần Tiêu xảy ra mâu thuẫn, nếu như tấm hình bị Lý Văn Trường thấy được... Cô có chút không dám nghĩ tới.
Đúng lúc này, cửa gỗ bị đẩy ra mạnh mẽ, một thân ảnh cao lớn mang theo không khí lạnh bên ngoài lao vào.
Lục Phồn nhìn sang, thấy rõ mặt Giản Ngộ Châu thì hơi sững sờ.
Tại sao anh ta đến đây?
Giản Ngộ Châu giơ tay lên dễ dàng lấy di động từ tay Lý Văn Trường, trầm giọng nói: "Không được sự đồng ý của con gái đã lấy di động, không tốt lắm đâu, Lý Văn Trường, dù gì ông cũng là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, già mà không kính thế này sao?" Lời nói của anh chỉ mang vẻ không hài lòng, giọng nói cũng không nghe ra tức giận bao nhiêu, chỉ có vẻ mặt âm trầm khiến người ta không rét mà run.
Lý Văn Trường cũng không hài lòng: "Chuyện này với cậu có vấn đề gì, tôi chỉ ngăn chặn phát sinh phiền toái mà thôi, việc này nếu trên người cậu, Trần Tiêu cũng sẽ làm thế. Giản Ngộ Châu, cậu đừng ôm việc."
"Nếu như chỉ là người bình thường, tôi hứa sẽ không nhúng tay vào." Anh nhìn về phía Lục Phồn, rất nhanh rời đi: "Nhưng mà Lục Phồn do tôi mời đến làm đầu bếp riêng, dựa vào cái gì phải xem sắc mặt của ông? Nếu như có chỗ nào không đúng, Trần Tiêu sẽ khuyên bảo cô ấy, giống như, việc này cũng không liên quan đến ông. Ông rảnh ở chỗ này làm khó một cô gái, không bằng trở về dạy dỗ Thẩm Uẩn Xuyên, đến giành đồ ăn của tôi là như thế nào, cố ý cản trở tôi?"
"Trong di động có ảnh chụp hay không, tôi tin tưởng Lục Phồn, cô ấy khẳng định không có là không có, ông đừng xem Thẩm Uẩn Xuyên là báu vật, mỗi người thấy hắn đều phải vây quanh sao? Nếu như tôi nhớ không nhầm, tâm trạng của anh ta gần đây không tốt, mấy ngày hôm trước một mình anh ta làm chậm tiến độ quay chụp cả tổ, tính tình nóng nảy, với người đại diện là anh có quan hệ phải không?"
"Giữ lấy người khác không thả, không bằng giải quyết phiền toái của chính mình đi."
Lý Văn Trường mặt thối lại, cưỡng chế chính mình nhẫn nại một bụng đầy oán khí. Bình thường hắn ỷ lại chính mình lớn tuổi hơn, giảng dạy Giản Ngộ Châu, từ trước đến nay Giản Ngộ Châu đều nhẹ xuy một tiếng, không cãi lại, hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, chặn họng hắn khiến hắn không nói được câu nào. Nếu người bình thường nói hắn như vậy, hoặc là Thẩm Uẩn Xuyên mạnh miệng, hắn đã sớm mắng trở lại, nhưng hắn còn lý trí, bình thường đã có chút xích mích, nếu như quả thật cùng Giản Ngộ Châu trở mặt, con đường về sau có lẽ không dễ đi.
Hắn nhanh chóng cân nhắc, một lúc sau nghiêm mặt bỏ lại một câu: "Ngày mai bảo Trần Tiêu nói cho tôi kết quả xử lý!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Giản Ngộ Châu theo thường lệ, không chút lưu tình cười nhạo một tiếng: "Trời lạnh đường trơn, đi đường cẩn thận, đừng để cái đầu bị ngã vỡ, bệnh viện gần đây nhất phải đi hơn hai giờ xe."
Lý Văn Trường lảo đảo, căm giận rời đi.
Tình thế chuyển biến quá nhanh, bỗng chốc Lục Phồn không kịp phản ứng, cô giương mắt, nhìn thấy ánh mắt của Giản Ngộ Châu, đang nhìn cô.
Vẻ mặt anh có chút cổ quái, lẫn lộn cảm xúc phức tạp chờ mong, mất mát, quan tâm, Lục Phồn ma xui quỷ khiến phá vỡ trầm mặc: "Lần đầu tiên nghe anh nói nhiều như vậy..."
Bình thường Giản Ngộ Châu trầm mặc ít nói, thường thường lời its mà ý nhiều, lần đầu tiên Lục Phồn thấy anh nói nhiều sắc bén với người khác như vậy. Không thể không nói... Rất đã nghiền, nhất là đem Lý Văn Trường đem ngụm máu tươi nuốt vào trong bụng.
"Loại người như vậy chính là mềm nắn rắn buông, cô không cần để ý đến hắn." Anh suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: "Về sau cô đi theo tôi, hắn sẽ không làm phiền cô."
"A..." Lục Phồn gật gật đầu: "Cảm ơn anh."
Giản Ngộ Châu nhàn nhạt gật đầu, trầm mặc ngắn ngủi, rốt cục nhịn không được mở miệng: "Cô nấu cơm cho Thẩm Uẩn Xuyên?"
Giọng nói kia, giống em bé chất vấn cha mẹ có phải yêu thích em bé hàng xóm hay không, trong lòng Lục Phồn u ám liền tản đi mất, có chút buồn cười: "Anh nghe được? Thật sự chỉ thuận tiện, buổi trưa tôi hầm cách thủy anh ta vừa vặn đi qua, tôi thấy anh ta chưa ăn cơm, liền đem canh dư lại cho anh ta ăn... Sau đó nhìn thấy thần tượng vui vẻ, nên đáp ứng nấu cơm tối cho anh ta, lưu lại cho anh ta..."
Câu cuối cùng cô nói có chút yếu ớt, ngữ khí đi xuống.
Giản Ngộ Châu mím môi: "Không cho phép."
"..." Lục Phồn mờ mịt: "Không cho phép cái gì?"
"Không cho phép là fan của cậu ta. Cậu ta không trả tiền lương cho cô, dựa vào đâu ăn cơm?" Giọng nói anh cứng rắn, không hề thương lượng: "Nếu sau này còn thừa, đổ sạch không cho người khác ăn."
Lục Phồn: "..."
Ông chủ lớn nhất, lạm dụng uy quyền, Lục Phồn đành phải gật đầu: "Tôi biết rồi."
Giản Ngộ Châu muốn nói điều gì, nhưng lại thôi.
Lục Phồn cho anh bậc thang: "Anh còn có việc sao?"
Giản Ngộ Châu hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm: "Lục Phồn, cô nhìn tôi."
Lục Phồn nghi ngờ nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Giản Ngộ Châu đột nhiên vươn tay,bắt lấy bả vai cô: "Đừng nói chuyện."
"..."
Hơi thở của anh quá gần, toàn thân Lục Phồn lập tức cứng ngắc, bả vai khẽ nhô lên, không dám động.
Cô cứ như vậy đón ánh mắt của anh, nhìn vào mắt anh.
Ánh mắt anh không nóng rực, Lục Phồn thấy trái tim cô đập thật nhanh, bên tai nghe rõ ràng được tiếng tim đập, một tiếng lại một tiếng, nặng nề đánh vào tâm hồn cô.
Lông mi cô chợt lóe, theo bản năng rũ mắt xuống né tránh, Giản Ngộ Châu buông lỏng bả vai cô, mặt quay sang một bên, nắm lấy tay, ho nhẹ một tiếng.
Lục Phồn tay run, lui về phía sau nửa bước: "Cái này, có chuyện gì thế?"
Trong đầu Giản Ngộ Châu đều "Tôi làm sao bại trận nhanh như vậy", "Tôi còn chưa thấy được phản ứng của cô ấy", "Tôi rất ngốc phải không", anh nói lấy lệ: "Quên mất... Tôi đến tìm cô làm gì."
"A..."
"... Mau làm đi, tôi đi trước."
Anh không đợi Lục Phồn trả lời, chạy mất dép, bước nhanh xuyên qua hành lang, đi đến chỗ không người mới bước đi chậm lại.
Ánh trăng ở trên cao, người dưới bóng trăng thê lương.
Giản Ngộ Châu trầm mặc thở dài, đứng trong chốc lát, muốn điện thoại hỏi cho Trần Tiêu tí nữa làm việc ở đâu, cầm lấy di động nhìn mới phát hiện di động là của Lục Phồn.
Vừa mới giành được từ trong tay Lý Văn Trường, quên chưa trả lại cho Lục Phồn. Anh không chú ý đến việc nhỏ này, vậy mà Lục Phồn cũng không để ý đến.
Màn hình điện thoại di động vẫn sáng, Giản Ngộ Châu xây dựng tâm lý, vốn định quay lại trả, kết quả ánh mắt nhìn vào app hình ảnh, chân không nhúc nhích được.
...Anh rất muốn biết Lục Phồn có chụp Thẩm Uẩn Xuyên không...
Không được, nếu anh mở di động mà không được cho phép, có khác gì Lý Văn Trường không?
... Mục đích khác nhau, anh có ý tốt, không có xấu, anh chỉ xem một chút...
Giản Ngộ Châu nhìn một vòng, xung quanh không có ai, anh từ từ hít một hơi, nghiêm túc mở album.
Bên trong có mười album khác nhau, Giản Ngộ Châu quét mắt một cái, nhìn album ảnh dưới cùng có tiêu đề.
"Một người trong lòng không ai biết".
Hơn nữa chỉ có một tấm ảnh.
Nếu như giáo sư dạy ngữ văn của anh còn sống, những lời này.... Chắc là câu tỏ tình thầm mến...
Bất an, nghi ngờ, ngầm tức giận cảm xúc vọt lên. Đại não Giản Ngộ Châu trong nháy mắt trống rỗng, ngón tay mở album có chút run rẩy.
Nếu như là người khác, là người đàn ông khác... Đủ loại ý niệm trong đầu anh lóe lên, suy nghĩ và hô hấp của anh bị những ý nghĩ kia vây kín trong nháy mắt sau khi mở tấm hình kia đã biến mất không còn.
Anh không thể tin mở to mắt, hô hấp dừng lại.
Đúng lúc này, tiếng bước chân gấp gáp ở hành lang truyền đến, anh quay đầu, nhìn Lục Phồn chạy nhanh đến.
Tóc dài của cô bị gió đêm thổi loạn, lại không có tâm tư đi chải: "Di động của tôi!... Ở chỗ anh phải không?"
Giản Ngộ Châu nhìn cô thật sâu, ánh trăng ảm đạm chiếu lên thân ảnh hai người.
Anh cố nén tình cảm bành trướng, mặt không đổi sắc nói: "Ở chỗ của tôi, lại đây cầm đi."
...
Đến chỗ tôi, đi đến đi.
Lửa nhỏ chậm rãi liếm láp qua nồi om nhỏ, Lục Phồn ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cắm cúi vào di động xem phim truyền hình gần nửa giờ thì buông điện thoại xuống, vươn vai giang tay rộng ra lắc lắc vài cái ngay cổ tay.
Gió đêm từ bên ngoài thổi vào thông qua cửa gỗ đang mở ra phân nửa, Lục Phồn xoa xoa cách tay đang nổi da gà đứng lên muốn đi đóng cửa lại. Tay vừa vịn vào cửa đã thấy bên ngoài hành lan có người đứng nhìn, bốn mắt nhìn nhau, cô liền nhận ra đó là người đại diện của Thẩm Uẩn Xuyên mà Ngụy Gia Ngữ từng nói qua, người đại diện Lý Văn Trường của Thẩm Uẩn Xuyên có tính tình rất xấu, không thích chung đụng.
Nhưng dù sao đây cũng là người đại diện của thần tượng nên Lục Phồn cũng theo kiểu "yêu ai yêu cả đường đi lối về" nên rất là kính lễ mỉm cười gật đầu chào sau đó lập tức đóng cửa lại. Nhưng mà cô vừa mới bước về chiếc ghế đẩu nhỏ để ngồi xuống thì đã nghe Lý Văn Trường gõ cửa hỏi Có thời gian không, tôi muốn nói chút chuyện.
Lục Phồn đột nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên và thắc mắc, người đại diện của Xuyên Xuyên có thể nói với cô cái gì? Cô mở cửa, Lý Văn Trường đi vào, trên dưới đánh giá cô trong chốc lát, đi thẳng vào vấn đề, Cô là người Giản Ngộ Châu thuê nấu ăn riêng?
Phải.
Nghe Uẩn Xuyên nói, cô nấu ăn rất ngon. Cơm tối hôm nay của hắn là do cô cố ý đem tới?
Bởi vì buổi chiều đã hứa với Thẩm Uẩn Xuyên, cho nên khi làm cơm tối Lục Phồn đã nấu thêm một chút không nghĩ tới Lý Văn Trường thế nhưng để ý chuyện nhỏ này. Giọng nói của hắn cùng thái độ tỏ ra không mấy thoải mái mà mang phần khó chịu, khuôn mặt Lục Phồn có chút khó chịu khẽ thu lại nụ cười.
Cũng không phải là cố ý, chỉ là thuận tiện mà thôi, Lục Phồn dừng một chút, Nếu như là cảm tạ, Thẩm Uẩn Xuyên đã nói rồi, ngài còn cố ý lại đây nói một lần nữa thật sự không cần thiết.
Lý Văn Trường chân mày cau lại nói thẳng tuột Tôi biết cô là người hâm mộ của hắn, bỏ qua việc cô vì mục đích gì cùng đoàn phim đi vào nơi này, tôi hi vọng cô tránh xa Uẩn Xuyên trong hoạt động cá nhân, tôi không muốn nghe bất cứa lời đồn đãi gì giữa cô và anh ta, tôi muốn cô đảm bảo.
Hắn nói ra lời này thật sự rất thẳng thắn, không khách khí, Lục Phồn từng nghe Ngụy Gia Ngữ nói Lý Văn Trường rất chú ý đến chuyện tình cảm riêng tư của Thẩm Uẩn Xuyên trên bất cứ phương diện nào, không cho phép có bất cứ scandal nào xuất hiện, cũng không thể dễ dàng tha thứ Thẩm Uẩn Xuyên làm ra bất cứ chuyện gì để ảnh hưởng đến danh tiếng đang chói loà của hắn bị vấy bẩn. Nói chính xác hơn có thể hiểu nghệ sị Thẩm Uẩn Xuyên giồng như thủ hạ của hắn, giống như công cụ để kiếm tiền.
Lục Phồn không phải là người không có lòng tự trọng nên khi nghe thế cô cũng trầm mặt xuống ngữ điệu không nhanh không chậm nhưng đã mang chút ít giận dữ "Thưa ngài đại diện Lý, tôi đi cùng đoàn làm phim rất đơn giản, đó là tôi làm việc cho Giản Ngộ Châu. Đúng là tôi hâm mộ Thẩm Uẩn Xuyên nhưng chưa từng nghĩ đến việc nhân cơ hội mà thân cận với hắn, nếu ngài thấy nghi ngờ cứ trực tiếp hỏi thẳng Thẩm Uẩn Xuyên.
Dù đã nghe Lục Phồn nói nhưng Lý Văn Trường đối với Lục Phồn thật sự không tin tưởng, nên hắn vươn tay ra nói Đưa điện thoại di động cả cô cho tôi, tôi muốn kiểm tra xem cô có chụp lén hay không.
Lục Phồn thật sự cảm thấy kinh hãi khi hắn không biết xấu hổ.
Lý Văn Trường liếc qua chiếc bàn vuông nhỏ thấy điện thoại đang ở đó bèn quay qua chộp lấy, màn hình di động còn đang chiếu phim truyềnn hình nên không cần phải truy cập lại mật mã để truy cập, cứ thế trực tiếp quay ra menu vào app hình ảnh để mở ra tra xét, Lục Phồn bỗng chốc nóng nảy hét lên Trả lại cho tôi!
Cô nhớ rất rõ ràng, trong album có một tấm hình cô lấy từ trong điện thoại di động của Tống Minh Trộm đến.
là bóng lưng Giản Ngộ Châu đang ôm cô.
Lý Văn Trường xưa nay cùng Giản Ngộ Châu còn có Trần Tiêu xảy ra mâu thuẫn, nếu như tấm hình bị Lý Văn Trường thấy được... Cô có chút không dám nghĩ tới.
Đúng lúc này, cửa gỗ bị đẩy ra mạnh mẽ, một thân ảnh cao lớn mang theo không khí lạnh bên ngoài lao vào.
Lục Phồn nhìn sang, thấy rõ mặt Giản Ngộ Châu thì hơi sững sờ.
Tại sao anh ta đến đây?
Giản Ngộ Châu giơ tay lên dễ dàng lấy di động từ tay Lý Văn Trường, trầm giọng nói: "Không được sự đồng ý của con gái đã lấy di động, không tốt lắm đâu, Lý Văn Trường, dù gì ông cũng là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, già mà không kính thế này sao?" Lời nói của anh chỉ mang vẻ không hài lòng, giọng nói cũng không nghe ra tức giận bao nhiêu, chỉ có vẻ mặt âm trầm khiến người ta không rét mà run.
Lý Văn Trường cũng không hài lòng: "Chuyện này với cậu có vấn đề gì, tôi chỉ ngăn chặn phát sinh phiền toái mà thôi, việc này nếu trên người cậu, Trần Tiêu cũng sẽ làm thế. Giản Ngộ Châu, cậu đừng ôm việc."
"Nếu như chỉ là người bình thường, tôi hứa sẽ không nhúng tay vào." Anh nhìn về phía Lục Phồn, rất nhanh rời đi: "Nhưng mà Lục Phồn do tôi mời đến làm đầu bếp riêng, dựa vào cái gì phải xem sắc mặt của ông? Nếu như có chỗ nào không đúng, Trần Tiêu sẽ khuyên bảo cô ấy, giống như, việc này cũng không liên quan đến ông. Ông rảnh ở chỗ này làm khó một cô gái, không bằng trở về dạy dỗ Thẩm Uẩn Xuyên, đến giành đồ ăn của tôi là như thế nào, cố ý cản trở tôi?"
"Trong di động có ảnh chụp hay không, tôi tin tưởng Lục Phồn, cô ấy khẳng định không có là không có, ông đừng xem Thẩm Uẩn Xuyên là báu vật, mỗi người thấy hắn đều phải vây quanh sao? Nếu như tôi nhớ không nhầm, tâm trạng của anh ta gần đây không tốt, mấy ngày hôm trước một mình anh ta làm chậm tiến độ quay chụp cả tổ, tính tình nóng nảy, với người đại diện là anh có quan hệ phải không?"
"Giữ lấy người khác không thả, không bằng giải quyết phiền toái của chính mình đi."
Lý Văn Trường mặt thối lại, cưỡng chế chính mình nhẫn nại một bụng đầy oán khí. Bình thường hắn ỷ lại chính mình lớn tuổi hơn, giảng dạy Giản Ngộ Châu, từ trước đến nay Giản Ngộ Châu đều nhẹ xuy một tiếng, không cãi lại, hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, chặn họng hắn khiến hắn không nói được câu nào. Nếu người bình thường nói hắn như vậy, hoặc là Thẩm Uẩn Xuyên mạnh miệng, hắn đã sớm mắng trở lại, nhưng hắn còn lý trí, bình thường đã có chút xích mích, nếu như quả thật cùng Giản Ngộ Châu trở mặt, con đường về sau có lẽ không dễ đi.
Hắn nhanh chóng cân nhắc, một lúc sau nghiêm mặt bỏ lại một câu: "Ngày mai bảo Trần Tiêu nói cho tôi kết quả xử lý!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Giản Ngộ Châu theo thường lệ, không chút lưu tình cười nhạo một tiếng: "Trời lạnh đường trơn, đi đường cẩn thận, đừng để cái đầu bị ngã vỡ, bệnh viện gần đây nhất phải đi hơn hai giờ xe."
Lý Văn Trường lảo đảo, căm giận rời đi.
Tình thế chuyển biến quá nhanh, bỗng chốc Lục Phồn không kịp phản ứng, cô giương mắt, nhìn thấy ánh mắt của Giản Ngộ Châu, đang nhìn cô.
Vẻ mặt anh có chút cổ quái, lẫn lộn cảm xúc phức tạp chờ mong, mất mát, quan tâm, Lục Phồn ma xui quỷ khiến phá vỡ trầm mặc: "Lần đầu tiên nghe anh nói nhiều như vậy..."
Bình thường Giản Ngộ Châu trầm mặc ít nói, thường thường lời its mà ý nhiều, lần đầu tiên Lục Phồn thấy anh nói nhiều sắc bén với người khác như vậy. Không thể không nói... Rất đã nghiền, nhất là đem Lý Văn Trường đem ngụm máu tươi nuốt vào trong bụng.
"Loại người như vậy chính là mềm nắn rắn buông, cô không cần để ý đến hắn." Anh suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: "Về sau cô đi theo tôi, hắn sẽ không làm phiền cô."
"A..." Lục Phồn gật gật đầu: "Cảm ơn anh."
Giản Ngộ Châu nhàn nhạt gật đầu, trầm mặc ngắn ngủi, rốt cục nhịn không được mở miệng: "Cô nấu cơm cho Thẩm Uẩn Xuyên?"
Giọng nói kia, giống em bé chất vấn cha mẹ có phải yêu thích em bé hàng xóm hay không, trong lòng Lục Phồn u ám liền tản đi mất, có chút buồn cười: "Anh nghe được? Thật sự chỉ thuận tiện, buổi trưa tôi hầm cách thủy anh ta vừa vặn đi qua, tôi thấy anh ta chưa ăn cơm, liền đem canh dư lại cho anh ta ăn... Sau đó nhìn thấy thần tượng vui vẻ, nên đáp ứng nấu cơm tối cho anh ta, lưu lại cho anh ta..."
Câu cuối cùng cô nói có chút yếu ớt, ngữ khí đi xuống.
Giản Ngộ Châu mím môi: "Không cho phép."
"..." Lục Phồn mờ mịt: "Không cho phép cái gì?"
"Không cho phép là fan của cậu ta. Cậu ta không trả tiền lương cho cô, dựa vào đâu ăn cơm?" Giọng nói anh cứng rắn, không hề thương lượng: "Nếu sau này còn thừa, đổ sạch không cho người khác ăn."
Lục Phồn: "..."
Ông chủ lớn nhất, lạm dụng uy quyền, Lục Phồn đành phải gật đầu: "Tôi biết rồi."
Giản Ngộ Châu muốn nói điều gì, nhưng lại thôi.
Lục Phồn cho anh bậc thang: "Anh còn có việc sao?"
Giản Ngộ Châu hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm: "Lục Phồn, cô nhìn tôi."
Lục Phồn nghi ngờ nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Giản Ngộ Châu đột nhiên vươn tay,bắt lấy bả vai cô: "Đừng nói chuyện."
"..."
Hơi thở của anh quá gần, toàn thân Lục Phồn lập tức cứng ngắc, bả vai khẽ nhô lên, không dám động.
Cô cứ như vậy đón ánh mắt của anh, nhìn vào mắt anh.
Ánh mắt anh không nóng rực, Lục Phồn thấy trái tim cô đập thật nhanh, bên tai nghe rõ ràng được tiếng tim đập, một tiếng lại một tiếng, nặng nề đánh vào tâm hồn cô.
Lông mi cô chợt lóe, theo bản năng rũ mắt xuống né tránh, Giản Ngộ Châu buông lỏng bả vai cô, mặt quay sang một bên, nắm lấy tay, ho nhẹ một tiếng.
Lục Phồn tay run, lui về phía sau nửa bước: "Cái này, có chuyện gì thế?"
Trong đầu Giản Ngộ Châu đều "Tôi làm sao bại trận nhanh như vậy", "Tôi còn chưa thấy được phản ứng của cô ấy", "Tôi rất ngốc phải không", anh nói lấy lệ: "Quên mất... Tôi đến tìm cô làm gì."
"A..."
"... Mau làm đi, tôi đi trước."
Anh không đợi Lục Phồn trả lời, chạy mất dép, bước nhanh xuyên qua hành lang, đi đến chỗ không người mới bước đi chậm lại.
Ánh trăng ở trên cao, người dưới bóng trăng thê lương.
Giản Ngộ Châu trầm mặc thở dài, đứng trong chốc lát, muốn điện thoại hỏi cho Trần Tiêu tí nữa làm việc ở đâu, cầm lấy di động nhìn mới phát hiện di động là của Lục Phồn.
Vừa mới giành được từ trong tay Lý Văn Trường, quên chưa trả lại cho Lục Phồn. Anh không chú ý đến việc nhỏ này, vậy mà Lục Phồn cũng không để ý đến.
Màn hình điện thoại di động vẫn sáng, Giản Ngộ Châu xây dựng tâm lý, vốn định quay lại trả, kết quả ánh mắt nhìn vào app hình ảnh, chân không nhúc nhích được.
...Anh rất muốn biết Lục Phồn có chụp Thẩm Uẩn Xuyên không...
Không được, nếu anh mở di động mà không được cho phép, có khác gì Lý Văn Trường không?
... Mục đích khác nhau, anh có ý tốt, không có xấu, anh chỉ xem một chút...
Giản Ngộ Châu nhìn một vòng, xung quanh không có ai, anh từ từ hít một hơi, nghiêm túc mở album.
Bên trong có mười album khác nhau, Giản Ngộ Châu quét mắt một cái, nhìn album ảnh dưới cùng có tiêu đề.
"Một người trong lòng không ai biết".
Hơn nữa chỉ có một tấm ảnh.
Nếu như giáo sư dạy ngữ văn của anh còn sống, những lời này.... Chắc là câu tỏ tình thầm mến...
Bất an, nghi ngờ, ngầm tức giận cảm xúc vọt lên. Đại não Giản Ngộ Châu trong nháy mắt trống rỗng, ngón tay mở album có chút run rẩy.
Nếu như là người khác, là người đàn ông khác... Đủ loại ý niệm trong đầu anh lóe lên, suy nghĩ và hô hấp của anh bị những ý nghĩ kia vây kín trong nháy mắt sau khi mở tấm hình kia đã biến mất không còn.
Anh không thể tin mở to mắt, hô hấp dừng lại.
Đúng lúc này, tiếng bước chân gấp gáp ở hành lang truyền đến, anh quay đầu, nhìn Lục Phồn chạy nhanh đến.
Tóc dài của cô bị gió đêm thổi loạn, lại không có tâm tư đi chải: "Di động của tôi!... Ở chỗ anh phải không?"
Giản Ngộ Châu nhìn cô thật sâu, ánh trăng ảm đạm chiếu lên thân ảnh hai người.
Anh cố nén tình cảm bành trướng, mặt không đổi sắc nói: "Ở chỗ của tôi, lại đây cầm đi."
...
Đến chỗ tôi, đi đến đi.