Chấp nhận nuối tiếc và chia ly, chấp nhận mọi chuyện không diễn ra như mong muốn, là một bài học mà người trưởng thành phải học.
Cuộc chia ly thảm thiết nhất mà cho đến nay Uông Lộ Hi từng trải qua là kỳ thi đại học.
Sau kỳ thi, những người bạn thân ngày nào cũng gặp nhau lúc trước sẽ mỗi người một nơi. Tám cô gái cùng phòng ôm nhau khóc nức nở, Uông Lộ Hi khóc nhiều nhất, đến sáng hôm sau mắt cô sưng vù lên thành một đường thẳng. Nhưng khóc xong, thi xong, họ vẫn hẹn nhau đi mua sắm, xem phim, nói chuyện về trường đại học mỗi người đã thi đỗ, còn hẹn lúc nào nghỉ sẽ đến thành phố của nhau chơi. Nhóm chat luôn náo nhiệt, mỗi ngày có hàng trang tin nhắn.
Có vẻ chẳng thay đổi gì nhỉ?
Uông Lộ Hi chậm rãi nhận ra, sau đó bắt đầu cảm thấy tiếc cho những giọt nước mắt khi ấy của mình.
… Nếu vậy, có phải mọi cuộc chia ly trên đời đều chỉ là tạm thời, đều có phần sau, đều có cơ hội gặp lại, lật ngược như cũ?
Cô không thể nghĩ ra câu trả lời.
Đúng lúc đó, nhóm chat xuất hiện một tin nhắn tag cô: [@Cô Uông Uông Uông Uông sao hôm nay cậu im ắng thế, không gửi ảnh cho tụi này à? Đang lang thang chỗ nào rồi?]
Uông Lộ Hi ngẩng đầu lên nhìn đám đông xung quanh.
Uông Lộ Hi: [Mình đang ở Sân vận động Tổ Chim, người đông lắm, mình muốn chụp ảnh check-in nhưng gậy selfie bị hỏng rồi, lát nữa tìm ai đó nhờ chụp hộ.]
Sân vận động Tổ Chim là nơi tổ chức Thế vận hội Bắc Kinh năm 2008 và Thế vận hội mùa Đông năm ngoái, đồng thời cũng là địa điểm diễn ra nhiều buổi biểu diễn. Ca sĩ mà Uông Lộ Hi yêu thích năm nay có kế hoạch tổ chức concert ở đây, cô đang rất mong đợi. Hôm nay đến chủ yếu là đi dạo, tiện thể xem cảnh đèn lên ở sân vận động Tổ Chim và chụp vài tấm ảnh.
Người trong nhóm chat hỏi cô: [Cậu đi một mình à, còn crush của cậu đâu?]
Uông Lộ Hi mím môi: [Hôm nay anh ấy bận rồi.]
… Hôm nay Viên Bắc bận việc nên không đi cùng cô.
Bận việc gì? Là chuẩn bị đi du học sao? Uông Lộ Hi không hỏi, mà cô cũng không muốn hỏi. Thậm chí cả ngày hôm nay cô đều cố kiềm chế, không chủ động tìm Viên Bắc nói chuyện.
Trời tối dần, sân vận động Tổ Chim sáng đèn. Đó là những ngọn đèn bảy màu đổi liên tục, ánh sáng xuyên qua khung thép. Dưới màn đêm, trông nó như có những lưỡi dao sắc bén.
Uông Lộ Hi nhờ một người qua đường chụp vội một bức ảnh check-in tiêu chuẩn, rồi đi tàu điện ngầm về.
Tàu điện ngầm vẫn đông đúc như mọi khi.
Cô tìm được một chỗ cạnh điểm nối của toa tàu, sau đó cô bật nhạc, mở tiểu thuyết ra để giết thời gian. Nhưng đọc được hai trang mà Uông Lộ Hi đã cảm thấy chán, cô nghi ngờ hôm nay tác giả chỉ viết để đủ số chữ. Cô tắt ứng dụng, ngẩn người một lúc, tín hiệu điện thoại lúc mạnh lúc yếu, ma xui quỷ khiến thế mà mà cô mở ứng dụng Ctrip ra.
Thụy Điển xa thật…
Trước đây Uông Lộ Hi chỉ biết sơ sơ vị trí địa lý của Bắc Âu, sự hiểu biết về đất nước này của cô cũng chỉ giới hạn ở chuỗi cửa hàng IKEA. Đây là lần đầu tiên Uông Lộ Hi tìm hiểu kỹ, hóa ra bay thẳng từ Bắc Kinh sang Thụy Điển cũng phải mất mười tiếng, vượt qua cả lục địa châu Âu, qua hai đại dương.
Vé máy bay đắt quá…
Cô bắt đầu rầu rĩ.
Chuyến đi Bắc Kinh lần này ban đầu khiến cô cảm khái rằng thế giới thật nhỏ, muốn đi đâu cũng dễ dàng. Nhưng giờ khi nhìn vào bản đồ chuyến bay mô phỏng của ứng dụng, thấy khoảng cách bay dài đằng đẵng, cô lại cảm thấy thế giới quá lớn, lớn đến mức khiến cô nản lòng. Dường như chút dũng khí nhỏ bé của cô không đủ để đẩy cô vượt qua núi cao biển rộng.
…
Cuộc gọi thoại của Viên Bắc đến đúng lúc Uông Lộ Hi vừa bước ra khỏi ga tàu điện ngầm.
Đầu dây bên kia là câu mở đầu quen thuộc, không có gì mới mẻ, Viên Bắc hỏi đơn giản: “Em ở đâu?”
“Em vừa từ sân vận động Tổ Chim về.”
Vai Uông Lộ Hi rũ xuống, chân lê từng bước một.
Hôm nay rõ ràng cô chỉ đi một chỗ, mà sao lại cảm thấy mệt mỏi đến vậy, mệt đến mức chỉ cần nhấc máy trả lời Viên Bắc thì cũng tốn rất nhiều sức lực.
Đầu dây bên kia, Viên Bắc im lặng một lúc, anh không nói gì thêm mà chỉ thông báo với cô rằng bên công ty du lịch đã có tin, họ đã giành được vé vào công viên Universal Studios ngày mai.
“Em có muốn đi không?”
Uông Lộ Hi ngạc nhiên: “Gấp vậy sao?? Ngày mai???”
“Đúng vậy, vé kỳ nghỉ hè rất khan hiếm, thời gian thì ngẫu nhiên. Nếu ngày mai không đi thì đành sắp xếp tuần sau, cho em quyết đấy.”
“Thế thì để mai đi vậy…”
… Viên Bắc chỉ nói cuối tháng anh sẽ đi, ai mà biết cụ thể là ngày nào? Chẳng phải tuần sau chính là cuối tháng sao?
Uông Lộ Hi bĩu môi: “Có cần đi xếp hàng sớm không? Để em còn nghiên cứu tuyến đường sáng mai.”
Lượng người ở Universal Studios vào mùa hè thật sự khủng khiếp, trước kia cô từng thấy rồi. Nghe nói lối vào kiểm vé phải xếp hàng cả tiếng, nếu đi muộn, có khi cả ngày chỉ chơi được một, hai trò, thật là lãng phí.
“… Tôi cũng định hỏi em chuyện này. Sáng mai em đi tàu điện ngầm phải chuyển sang tuyến số 1, khá phiền phức.” Viên Bắc hơi ngừng lại: “Nếu em muốn, tối nay có thể ở nhà tôi, sáng mai dậy sớm, đi cùng nhau, tôi lái xe.”
“Hả?”
Uông Lộ Hi đứng sững lại, không ngờ cuộc nói chuyện lại đi theo hướng này.
“… Em suy nghĩ đi, sao cũng được.” Viên Bắc nói.
Nhưng có vẻ Viên Bắc vẫn giữ được sự tinh tế thường thấy, anh đã suy nghĩ thay cô rồi nên cứ thế nói thẳng: “Nhà tôi có phòng cho khách, thỉnh thoảng bạn bè cũng đến ở. Tôi sẽ dọn dẹp chút.”
Anh có vẻ rất thản nhiên.
Uông Lộ Hi bỗng bị khơi dậy lòng hiếu thắng, nếu như Viên Bắc đã thản nhiên, thế thì cô càng chẳng có lý do gì để phân vân. Huống hồ đó lại là Universal Studios, không có gì hấp dẫn hơn việc được chơi thêm vài trò nữa.
Lúc này Uông Lộ Hi tạm thời đặt sự u sầu sang một bên.
“Được, vậy một lát nữa em sẽ đến.”
“… Tôi sẽ đến đón em.”
“Em phải về nhà nghỉ thanh niên để lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân đã!”
“Tôi biết, tôi đang ở dưới lầu chỗ em ở rồi.” Viên Bắc nói: “Không vội, tôi đợi em.”
“…”
*
Khi Viên Bắc đến đón Uông Lộ Hi, anh thấy cô đeo balo và cầm hai hộp thức ăn cho mèo.
“Quà gặp mặt đấy.” Cô đóng cửa xe: “Em vừa mua ở cửa hàng thú cưng bên cạnh, lần đầu đến nhà phải lịch sự chút.”
Viên Bắc nhướng mày: “Chưa chắc em đã gặp được chúng đâu.”
“Mèo không có nhà ạ?”
“Có, nhưng chúng hơi nhát, thấy người lạ là trốn, mèo vốn dĩ như vậy mà.”
“À.” Uông Lộ Hi gõ nhẹ vào hộp thức ăn: “Thế thì thôi, không gặp cũng chẳng sao, em đến không mời, tất nhiên chúng có quyền từ chối.”
Nghe vậy, Viên Bắc nhìn cô.
Chẳng biết tại sao mà bầu không khí trong xe lại hơi trầm lắng.
…
“Viên Bắc, nhà anh theo phong cách gì?”
Uông Lộ Hi bỗng hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi, hệt như cố ý phá vỡ bầu không khí trầm lặng này.
“Không biết tính là phong cách gì nữa, của chủ đầu chuyển, tôi chưa sửa lại, phiền phức lắm.”
“Ồ, em cũng đoán vậy… Thế còn trang trí thì sao?”
Trang trí theo kiểu mềm.
Làm gì có gọi là trang trí mềm chứ.
Viên Bắc nhớ lại, hình như từ khi nuôi mèo, anh đã thay ghế sofa hai lần, ghế tựa ba lần. Mấy cái ghế toàn bị mèo cào rách bươm, rèm cửa thì bị cào đến tua rua hết cả.
“… Nhà hơi lộn xộn, em đừng để ý.”
Đến nơi, Viên Bắc vào trước, sau đó anh cúi xuống lấy đôi dép dùng một lần từ tủ giày cho cô.
Uông Lộ Hi liếc qua, quả nhiên không thấy bóng dáng của mèo đâu, có lẽ những loài vật này có thính giác nhạy bén, phân biệt được tiếng bước chân không thuộc về chủ nhà nên đã sớm trốn mất rồi.
Uông Lộ Hi đứng ở cửa ra vào, cô cảm thấy Viên Bắc quá khiêm tốn. Nhà anh rất rộng, cũng khá gọn gàng, tông màu đen xám tối giản, sáng sủa và thoáng đãng, mà trong tầm mắt lại chẳng có nhiều đồ đạc. Điều này có vẻ rất hợp với phong cách của Viên Bắc, một người có nhu cầu thấp, nhà chỉ cần đủ để đáp ứng sinh tồn, không có một bình hoa hay một bức tranh treo tường nào thừa thãi.
Nhưng anh có cả một bức tường đầy giày.
Cả một bức tường, siêu lớn.
Uông Lộ Hi ngây người nhìn.
Cô đã từng nghe nói về việc có người sưu tập giày, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy tận mắt. Mỗi đôi giày thể thao đều được cất giữ trong túi hút chân không, sắp xếp ngay ngắn trong từng chiếc tủ giày bằng acrylic, bên trong có đặt túi hút ẩm, điều hòa và máy hút ẩm trong phòng khách luôn giữ độ ẩm chuẩn xác, trông còn cẩn thận hơn cả việc trưng bày cổ vật.
Cô hỏi Viên Bắc: “Anh chỉ để trưng thôi hả, không đi sao?”
“Ừm” Viên Bắc đáp: “Chủ yếu là để sưu tầm, vì đa phần là phiên bản giới hạn, bỏ lỡ rồi sẽ rất khó mua lại.”
Uông Lộ Hi ngẩng đầu nhìn bức tường giày, sau đó ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên cô nhận ra, thì ra một người trông có vẻ không mấy để tâm đến mọi thứ như Viên Bắc, cũng có lúc chấp niệm, cũng tin rằng “giới hạn thì càng quý”. Từ đó mà anh trân trọng hơn, chẳng khác gì sự cố chấp của cô khi nhất định phải chụp ảnh bằng máy ảnh lấy liền. Chỉ là, chấp niệm của anh là những đôi giày thể thao mà thôi.
Là cả bức tường đầy màu sắc, lặng im, không biết nói chuyện.
… Uông Lộ Hi bắt đầu thấy mấy đôi giày này thật khó ưa.
“Thoải mái đi.” Viên Bắc ra hiệu cho cô: “Nếu khát thì trong tủ lạnh có nước, cứ tự nhiên lấy.”
Uông Lộ Hi chẳng buồn khách sáo, cô đi vào bếp, thấy cửa tủ lạnh trống trơn. Đúng là Viên Bắc không có thói quen sưu tập nam châm dán tủ lạnh, ngoài tay cầm gắn một cái mở nắp chai hình chân mèo ra, thì chỉ có mặt bên tủ lạnh có hai tấm ảnh được dán bằng nam châm nhỏ. Một tấm là bức ảnh hôm ở Thiên Đàn, cô chụp lén Viên Bắc; một tấm khác là Cố Cung lên đèn hôm ấy, do Viên Bắc dán lên.
Cô mở cửa tủ lạnh, bên trong không chỉ có nước mà còn có đồ uống, đồ ăn vặt, các món vịt và trái cây cắt sẵn của 7-Eleven. Tất cả đều là hàng mới mua hôm nay.
Cô lấy một hộp sữa canxi AD, cắm ống hút, hút một ngụm lớn: “… Tiếp khách chu đáo thật.”
Viên Bắc không nghe thấy.
Viên Bắc vừa bước ra từ một căn phòng đóng kín, anh thay bộ quần áo mặc ở nhà. Phong cách vẫn là áo thun rộng rãi, phong cách điển hình của Uniqlo, thoải mái mà đơn giản.
“Đó là phòng để đồ của anh à?”
“Ừm.”
“… Thế còn mấy cánh cửa kia?”
“Em tự tham quan đi.”
Uông Lộ Hi vốn ngại sợ bất lịch sự, nhưng đã được cho phép thì cô rất tự nhiên đi khám phá từng phòng một.
Ngoài hai phòng ngủ, có một phòng được tách riêng làm phòng thay đồ, và một phòng làm việc.
Uông Lộ Hi hứng thú nhất với phòng làm việc này, vì cuối cùng cô cũng nhìn thấy được cái gọi là “tuổi thơ” của Viên Bắc. Phong cách ở đây hoàn toàn khác biệt với bức tường giày lúc nãy, trông như phòng của người lớn tuổi, có tủ sách, bàn gỗ cũ, trên bàn có giá bút và nghiên mực, trên tường treo tranh thư pháp được đóng khung.
“Khi chuyển ra khỏi nhà mái bằng, khá nhiều đồ cũ phải xử lý, giữ lại cũng chẳng có chỗ để nên tôi đành bày ở đây.” Viên Bắc nói.
Uông Lộ Hi chỉ vào một bức thư pháp: “Anh viết à?”
“Đó là của ông nội tôi.” Viên Bắc mỉm cười: “Ở đây chẳng có gì của tôi đâu, chữ xấu của tôi thì đừng tốt nhất đừng đóng khung, đỡ mất mặt.”
Trong nghề này có một câu nói “Thư vi tâm họa”, Viên Bắc bắt đầu học viết chữ từ nhỏ, theo phong cách của Nhan Lỗ Công, nhưng anh chẳng học được gì ra hồn.
Ông nội anh nói anh chỉ biết rập theo một khuôn, chỉ giỏi qua loa, viết chữ không dùng tâm mà chỉ dùng tay, viết thế thì ra gì được?
Uông Lộ Hi đi một vòng ngắm tranh thư pháp, sau đó quay đầu lại, nhe răng cười với Viên Bắc. Nhìn nụ cười này, Viên Bắc lập tức hiểu được ý đồ xấu của cô, anh vung ta rời đi: “Thôi, miễn mở lời đi.”
“Đừng mà! Anh đã dán ảnh em tặng lên tủ lạnh rồi, giờ viết vài chữ cho em xem thì có quá đáng lắm đâu?” Uông Lộ Hi níu vạt áo sau của Viên Bắc, kéo một cái rồi khẽ nói: “Viên Bắc…”
“…”
…
Thật ra Uông Lộ Hi chỉ tò mò.
Cô rất muốn nhìn thấy chữ mà Viên Bắc viết, song cô lại càng muốn nhìn thấy bộ dạng của anh khi viết chữ hơn.
Một tập giấy Tuyên, một cây bút, một bình mực, Viên Bắc đứng trước bàn bắt đầu hạ bút, còn Uông Lộ Hi đứng phía sau, chăm chú nhìn bờ vai anh. Cô nhận ra, bên dưới lớp vải áo kia là hình vẽ máy móc lạnh lẽo. Một đôi tay như vậy đứng đây viết thư pháp, tạo nên một sự tương phản thật kỳ lạ.
Uông Lộ Hi nhớ lại, cô từng nghe nói những đứa trẻ học thư pháp đều phải luyện bài “treo tay” để giữ cổ tay ổn định.
Thế nên, ánh mắt cô lại dừng ở cổ tay của Viên Bắc, cổ tay thon dài, có phần xương rõ ràng, trông thật đẹp. Hình như anh chẳng tốn sức, chỉ vài nét bút là đã hoàn thành mấy chữ.
Đó là một câu thơ.
Chờ cho mực khô, Viên Bắc đưa tờ giấy cho cô: “Tặng em.”
Ánh mắt của anh rất chân thành.
Không biết đã bao lần, nhưng mỗi khi nhìn vào mắt Viên Bắc, Uông Lộ Hi luôn thầm khen ngợi đôi mắt ấy. Đó là một đôi mắt đẹp, trong trẻo, và có thể che giấu nhiều cảm xúc.
Cô nhìn thoáng qua mấy chữ, rồi lại ngắm nhìn Viên Bắc, lần này sự khen ngợi đã thay đổi. Cô cảm thấy chữ anh viết thật đẹp, còn người thì cực kỳ thông minh.
Cô ngắm câu thơ rất lâu.
Do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn cuộn tờ giấy Tuyên lại, chuẩn bị mang đi.
Dù sao thì, nếu đã tặng cô thì cô sẽ giữ nó.
…
“Phòng tắm lớn cho em dùng, tôi đã dọn dẹp rồi. Tôi dùng phòng tắm trong phòng ngủ.” Viên Bắc nói.
Uông Lộ Hi bước vào phòng tắm, sau đó đặt đồ vệ sinh cá nhân của mình xuống.
Cô còn liếc thấy vài món đồ của Viên Bắc. Cô định xem thử anh dùng nước hoa gì, lần trước, khi đi đến công viên Bắc Hải, hương thơm trên người anh rất dễ chịu, nhưng chỉ duy nhất lần đó.
… Thôi vậy, có vẻ hơi bất lịch sự.
Uông Lộ Hi thò đầu ra khỏi phòng tắm, thấy Viên Bắc đang ngồi ở phòng khách, thời gian còn sớm, thế là cô đề nghị: “Viên Bắc, chúng ta xem phim nhé?”
“Được thôi, em xem gì?”
“Harry Potter nhé?” Ngày mai bọn họ sẽ đi Universal, điều Uông Lộ Hi mong chờ nhất chính là khu vực lâu đài Hogwarts. Nhưng lần cuối cô xem phim này đã là vài năm trước rồi: “Cứ chọn bừa một phần, em cần ôn lại.”
“Được.”
Những món đồ ăn vặt mà Viên Bắc mua đã có cơ hội phát huy tác dụng.
Uông Lộ Hi ngồi xuống sofa, mở một hộp snack khoai tây, còn Viên Bắc thì điều chỉnh máy chiếu.
Đột nhiên, một bóng đen vụt qua từ phía phòng ngủ, rồi biến mất ngay lập tức. Cô kinh ngạc hét lên: “Viên Bắc! Em thấy mèo nhà anh rồi! Tròn vo, dễ thương ghê!”
“Ừm, nó tò mò thôi.” Viên Bắc thản nhiên đáp: “Trước mặt người khác thì đừng vạch trần khuyết điểm, mèo cũng hiểu đấy.”
Uông Lộ Hi chắp tay lại, giả bộ xin lỗi: “Không phải béo, mà là khỏe mạnh, phúc hậu.” Nói xong cô lại cười ngốc nghếch.
Cô nhận ra, tối nay ngoài cô và Viên Bắc, còn có hai bé mèo nhỏ nữa. Hai người hai mèo, âm thầm quan sát lẫn nhau, thật thú vị.
Viên Bắc ngồi xuống bên cạnh Uông Lộ Hi, cách cô một khoảng vừa đủ để chứa một bé mèo, rồi anh đưa cho cô một cái gối ôm.
Uông Lộ Hi thoải mái ngả người ra sau, cảm thán: “Viên Bắc, anh không thấy thật kỳ diệu sao?”
“Thứ gì trên đời em cũng thấy kỳ diệu.”
“Không phải vậy, ý em là, duyên phận ấy, đoàn du lịch có bao nhiêu người, vậy mà chỉ có chúng ta, chỉ có hai chúng ta trở thành bạn bè, và giờ còn có thể ngồi đây cùng xem phim, không phải sao?”
Viên Bắc chậm rãi đáp: “Ai nói chỉ có em.”
Uông Lộ Hi: “?”
“Còn có người khác trong đoàn đã kết bạn Wechat với tôi, đến giờ vẫn nhắn tin cho tôi mỗi ngày đấy.”
Ngoài em ra? Còn có người khác sao?
Con trai hay con gái nhỉ…
Uông Lộ Hi nhìn góc nghiêng của Viên Bắc, nghĩ anh đang đùa.
“Thật sao?”
“Thật mà.” Ánh sáng từ máy chiếu hắt lên đôi mắt của Viên Bắc, lúc sáng lúc tối: “Ngày nào cũng nhắn.”
Điện thoại của Viên Bắc đang nằm ngay bên cạnh.
Uông Lộ Hi bắt đầu nóng lòng muốn xem, cô cố gắng vươn tay ra, cánh tay dừng giữa không trung. Cô quan sát, phát hiện Viên Bắc không có phản ứng gì, như thể ngầm đồng ý. Thế là cô mạnh dạn hơn, trực tiếp cầm lấy điện thoại.
Điện thoại của Viên Bắc không có mật khẩu.
Vì vậy cô dễ dàng nhìn thấy WeChat.
… Đúng là có. Một dì dùng ảnh đại diện hoa sen, ngày nào cũng liên tục gửi tin nhắn cho Viên Bắc để quảng cáo sản phẩm chăm sóc sức khỏe mà dì ấy làm đại lý.
Uông Lộ Hi ném điện thoại đi: “Anh đang giỡn mặt em hả.”
Viên Bắc ngả người ra sau, như cười như không: “Hôm đó, ngoài em ra, tuổi trung bình trong đoàn là hơn sáu mươi.”
“… Em là vì giá rẻ thôi!” Uông Lộ Hi bĩu môi: “Với lại mấy dì đó cũng đáng yêu lắm, bà ở chung phòng với em còn mời em ăn nữa!”
Uông Lộ Hi đánh giá rất cao chuyến du lịch theo đoàn lần này, không chỉ vì nhờ đó mà cô quen được Viên Bắc, mà các thành viên khác trong đoàn cũng rất tốt.
Cô hỏi Viên Bắc: “Sao anh lại có bằng hướng dẫn viên du lịch vậy? Anh đâu có học ngành này đâu.”
“Lúc học đại học thấy ngày tháng gian nan, nên nghĩ đến việc thi lấy chứng chỉ giết thời gian.”
Không chỉ có bằng hướng dẫn viên du lịch, mà anh còn có cả các chứng chỉ quản lý biểu diễn, chỉ cần có thể thi được thì Viên Bắc đều học thuộc lòng và đi thi. Anh đi vậy là để giảm bớt sự lo lắng giữa việc học và làm việc trong năm ba, năm tư, cũng như sự mơ hồ về tương lai. Ngay cả người như Viên Bắc mà cũng có những nỗi lo như vậy.
Nhưng Uông Lộ Hi, người chưa đến giai đoạn đó, tạm thời chưa thể cảm nhận được.
Cô nhớ lại hôm ở Thiên Đàn, nhớ lại bộ dạng Viên Bắc lúng túng khi giới thiệu, thì không nhịn được mà bật cười: “Lúc đó em nghĩ chắc chắn anh là người mới, hoặc là nhân viên tạm thời, trình độ của anh quá kém, may mà mấy bà dì không để ý.”
Viên Bắc nhướng mày: “Lúc đó tôi nghĩ cô nhóc em nói nhiều thật.”
Dù không chuyên nghiệp, dù lúng túng, nhưng hôm đó anh vẫn giới thiệu đến khô cả miệng. Khó khăn lắm mới tìm được chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi, uống một ngụm nước, lại vô tình trở thành kẻ nghe lén. Một cô nhóc xinh đẹp thế này, vừa mở miệng đã chê bai người ta, gọi điện thoại oán thán anh.
Từ góc nhìn của Viên Bắc, anh thấy cô nhóc nuốt chửng một quả trứng, má phồng lên như một con chuột nhỏ, trước tiên chê anh không đủ năng lực làm việc, rồi lại vừa đấm vừa xoa, khen anh đẹp trai.
Viên Bắc sờ sống mũi, nhất thời không biết nên khóc hay cười.
Vì vậy anh do dự mãi, rồi đưa ra lon Coca. Từ đó mà anh quen biết một người tên là Uông Lộ Hi.
Người như tên, sáng hôm đó những cây cổ thụ ở Thiên Đàn đều rậm rạp, sương đọng trên lá phản chiếu ánh sáng lấp lánh như kim cương.
“Anh nói vậy, em càng thấy đúng là duyên phận, dù hành vi nghe lén của anh cũng không đúng lắm.”
Viên Bắc không nói gì. Một lúc sau, anh chậm rãi lên tiếng: “Thực ra cũng không chỉ có vậy.”
“Ý anh là gì?”
“Thực ra đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“Gì? Anh đã gặp em? Lúc nào?”
Nhiều năm trước.
Dù anh cũng đã quên mất đó là năm nào.
“Em từng cho tôi xem bức ảnh em chụp ở Thiên Đàn lúc nhỏ.” Viên Bắc nói.
Uông Lộ Hi bán tín bán nghi, cô mở album trên điện thoại ra, phóng to bức ảnh đó, rồi lại phóng to nữa. Viên Bắc chỉ tay, ở phía sau cô, bên kia cầu Đan Bệ của Thiên Đàn, có một cậu bé lọt vào ống kính, mặt không biểu cảm giơ tay làm dấu chữ V.
Thật ra khách du lịch trong ảnh rất đông. Nhưng chỉ có hai người họ, vào khoảnh khắc đó, cùng nhìn về một ống kính.
Đó chính là Viên Bắc.
…
Uông Lộ Hi hoàn toàn không tin.
Cô phóng to ảnh hết cỡ, rồi tỉ mỉ so sánh với khuôn mặt Viên Bắc… Hình như đúng là hơi giống, cậu bé trong bức ảnh và Viên Bắc lúc này có thần thái gần giống nhau. Ngũ quan của con người có thể thay đổi, nhưng khí chất và thần thái thì không khác biệt nhiều.
“… Em nổi da gà rồi, Viên Bắc! Anh đừng làm em sợ!” Uông Lộ Hi nhăn nhó: “Sao có thể trùng hợp vậy được? Hôm đó anh cũng ở Thiên Đàn? Đi chơi à?”
“Tôi quên rồi.” Viên Bắc nói.
Anh chỉ nhớ mang máng rằng hôm đó mẹ anh từ nước ngoài về, tiện thể gặp anh, chỉ có một ngày, mẹ hỏi anh muốn đi đâu. Thật ra Viên Bắc không muốn đi đâu cả, nhưng lại không nỡ nhìn ánh mắt thất vọng của mẹ, nên anh nói bừa một nơi, vậy đi Thiên Đàn đi.
Câu giới thiệu đó là gì nhỉ?
Thiên Đàn, thể hiện quan niệm vũ trụ của người Trung Quốc cổ đại.
Trời tròn đất vuông, dù trời đất rộng lớn đến đâu, thì cũng vẫn sẽ có điểm tận cùng. Tại nơi đó, những người có duyên sẽ gặp nhau.
“…” Uông Lộ Hi á khẩu.
Cô đờ đẫn nhìn bức ảnh, không biết phải miêu tả cảm xúc trong lòng lúc này như thế nào. Nếu bây giờ cắm điện tâm đồ cho cô, chắc chắn nó sẽ ghi nhận nhịp tim của cô thay đổi liên tục giữa những nhịp đập mạnh và những đường thẳng tắp.
Cô vẫn thấy khó tin.
Nhưng ánh mắt của Viên Bắc lại vô cùng chân thành.
Anh nói lăng như muốn đánh, thích đùa giỡn, nhưng tuyệt đối sẽ không đùa trong chuyện này.
Vì anh biết cô sẽ để ý.
…
Uông Lộ Hi cắn môi, cúi đầu.
Cô không hề chú ý phim đang chiếu gì mà chỉ cảm thấy ồn ào. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô đặt gói khoai tây xuống, đứng dậy, lấy chiếc máy chụp lấy liền của mình ra.
“Đúng là kỳ diệu nhỉ, Viên Bắc.” Cô ngập ngừng nhìn anh: “Chúng ta chụp thêm tấm nữa đi. Để làm kỷ niệm. Lần này anh cười chút nhé.”
“Cười thế nào?”
“Thì cười một cái thôi mà.”
“Tôi chụp hình không cười được, thật đấy.” Viên Bắc nói: “Bạn thân của tôi bảo ảnh tốt nghiệp của tôi giống như vừa trượt môn, còn ảnh trên thẻ nhân viên trông như công ty sắp phá sản.”
Uông Lộ Hi khuyến khích anh: “Không sao không sao, cố gắng lên, nào.”
Cô giơ máy lên, chỉnh lại ống kính, chụp một tấm.
Quả nhiên, Viên Bắc không cười.
Biểu cảm như bị đóng băng.
Uông Lộ Hi đưa tay vỗ một cái vào vai Viên Bắc: “Đừng có lãng ảnh giấy của em! Kéo khóe miệng lên chút được không!”
Nói xong, cô vươn tay ra, nắm cằm Viên Bắc, chỉ dẫn tận tay.
Viên Bắc hít vào một hơi: “Sao em lúc nào cũng động tay động chân vậy?”
Anh nắm lấy tay cô: “Tôi đã nói là tôi không cười được khi chụp hình mà.”
Uông Lộ Hi nhìn ngón tay đan vào nhau của họ, đột nhiên nóng nảy: “Cười đi! Anh nghĩ em rất muốn cười sao Viên Bắc! Em đâu có đòi hỏi gì khác! Chỉ muốn chụp với anh một tấm ảnh thôi! Anh cười chút được không!”
… Giọng nói bỗng chốc hơi thay đổi. Còn hơi nghẹn ngào.
Điều này làm Viên Bắc sợ hãi.
Anh chắc chắn mình không nghe nhầm.
Mắt cô nhóc đỏ hoe, như phủ một lớp nước, dưới ánh sáng của bộ phim đang chiếu, trông cực kỳ trong veo.
“… Em làm gì.” Anh chỉnh lại tư thế ngồi, nắm lấy vai cô, kéo cô về phía trước, còn mình thì ngồi sau cô: “Chụp đi, tôi sẽ cố.”
Uông Lộ Hi hít một hơi thật sâu, rồi giơ máy chụp lấy liền lên lần nữa.
Tách.
Lấy nét hoàn toàn dựa vào cảm giác, không biết có chụp trọn không.
Trong vài giây chờ ảnh ra, Uông Lộ Hi cứ cúi gằm mặt xuống, cho đến khi hai khuôn mặt hiện lên trong bức ảnh.
Cô nhìn vào ống kính, nở một nụ cười rạng rỡ, lộ hai hàm răng.
Còn Viên Bắc, đứng phía sau cô, nhẹ nhàng cong khóe miệng.
Ánh mắt anh hướng về phía cô.
Ánh mắt như có trọng lượng, đặt lên người cô.
…
Nhịp tim cuối cùng cũng tự rơi xuống khỏi vách núi, không hề phát ra âm thanh.
Một khoảng lặng kéo dài.
Uông Lộ Hi bỗng nhiên đứng bật dậy, xoay người bước về phòng.
“Em buồn ngủ rồi, anh chọn phim gì chán chết đi được.”
Viên Bắc lại gọi cô: “Uông Lộ Hi.”
Giọng nói rất bình thản.
Không biết liệu có câu gì tiếp theo không.
Uông Lộ Hi không dừng bước, cũng không quay đầu lại, chỉ vẫy tay: “Ngủ đây! Sáng mai mà dậy trễ không chơi được thì em sẽ đánh anh đấy.”
“Ngủ ngon.”
Cô đóng cửa lại.
Căn phòng rất yên tĩnh.
Uông Lộ Hi dựa lưng vào cửa, thở hổn hển.
Tối nay cô thu hoạch được hai thứ từ Viên Bắc.
Bao nhiêu suy nghĩ rối rắm như cuộn len, cô thật sự không biết phải gỡ từ đâu, cảm giác gom cuộn len này lại vừa chua xót, vừa ấm áp.
Chua xót là vì bức thư pháp anh viết tặng cô – “Chớ lo tương lai không tri kỷ.”
Viên Bắc đã tặng cô câu này.
Cảm giác vui mừng, là vì bức ảnh trong tay cô, nó đã bị cô bóp đến nhăn nhúm.
Khi cô cố gắng cười thật tươi về phía ống kính, Viên Bắc vẫn luôn nhìn cô.
Ánh mắt ấy ấm áp thế nào, có hàm chứa tình ý hay không, Uông Lộ Hi không muốn suy nghĩ sâu xa nữa. Cô chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc bức ảnh được chụp lại, trong mắt Viên Bắc chỉ có cô.
Ít nhất, cô đã nắm bắt được khoảnh khắc này, đúng không?
****
Chú thích:
Cuộc chia ly thảm thiết nhất mà cho đến nay Uông Lộ Hi từng trải qua là kỳ thi đại học.
Sau kỳ thi, những người bạn thân ngày nào cũng gặp nhau lúc trước sẽ mỗi người một nơi. Tám cô gái cùng phòng ôm nhau khóc nức nở, Uông Lộ Hi khóc nhiều nhất, đến sáng hôm sau mắt cô sưng vù lên thành một đường thẳng. Nhưng khóc xong, thi xong, họ vẫn hẹn nhau đi mua sắm, xem phim, nói chuyện về trường đại học mỗi người đã thi đỗ, còn hẹn lúc nào nghỉ sẽ đến thành phố của nhau chơi. Nhóm chat luôn náo nhiệt, mỗi ngày có hàng trang tin nhắn.
Có vẻ chẳng thay đổi gì nhỉ?
Uông Lộ Hi chậm rãi nhận ra, sau đó bắt đầu cảm thấy tiếc cho những giọt nước mắt khi ấy của mình.
… Nếu vậy, có phải mọi cuộc chia ly trên đời đều chỉ là tạm thời, đều có phần sau, đều có cơ hội gặp lại, lật ngược như cũ?
Cô không thể nghĩ ra câu trả lời.
Đúng lúc đó, nhóm chat xuất hiện một tin nhắn tag cô: [@Cô Uông Uông Uông Uông sao hôm nay cậu im ắng thế, không gửi ảnh cho tụi này à? Đang lang thang chỗ nào rồi?]
Uông Lộ Hi ngẩng đầu lên nhìn đám đông xung quanh.
Uông Lộ Hi: [Mình đang ở Sân vận động Tổ Chim, người đông lắm, mình muốn chụp ảnh check-in nhưng gậy selfie bị hỏng rồi, lát nữa tìm ai đó nhờ chụp hộ.]
Sân vận động Tổ Chim là nơi tổ chức Thế vận hội Bắc Kinh năm 2008 và Thế vận hội mùa Đông năm ngoái, đồng thời cũng là địa điểm diễn ra nhiều buổi biểu diễn. Ca sĩ mà Uông Lộ Hi yêu thích năm nay có kế hoạch tổ chức concert ở đây, cô đang rất mong đợi. Hôm nay đến chủ yếu là đi dạo, tiện thể xem cảnh đèn lên ở sân vận động Tổ Chim và chụp vài tấm ảnh.
Người trong nhóm chat hỏi cô: [Cậu đi một mình à, còn crush của cậu đâu?]
Uông Lộ Hi mím môi: [Hôm nay anh ấy bận rồi.]
… Hôm nay Viên Bắc bận việc nên không đi cùng cô.
Bận việc gì? Là chuẩn bị đi du học sao? Uông Lộ Hi không hỏi, mà cô cũng không muốn hỏi. Thậm chí cả ngày hôm nay cô đều cố kiềm chế, không chủ động tìm Viên Bắc nói chuyện.
Trời tối dần, sân vận động Tổ Chim sáng đèn. Đó là những ngọn đèn bảy màu đổi liên tục, ánh sáng xuyên qua khung thép. Dưới màn đêm, trông nó như có những lưỡi dao sắc bén.
Uông Lộ Hi nhờ một người qua đường chụp vội một bức ảnh check-in tiêu chuẩn, rồi đi tàu điện ngầm về.
Tàu điện ngầm vẫn đông đúc như mọi khi.
Cô tìm được một chỗ cạnh điểm nối của toa tàu, sau đó cô bật nhạc, mở tiểu thuyết ra để giết thời gian. Nhưng đọc được hai trang mà Uông Lộ Hi đã cảm thấy chán, cô nghi ngờ hôm nay tác giả chỉ viết để đủ số chữ. Cô tắt ứng dụng, ngẩn người một lúc, tín hiệu điện thoại lúc mạnh lúc yếu, ma xui quỷ khiến thế mà mà cô mở ứng dụng Ctrip ra.
Thụy Điển xa thật…
Trước đây Uông Lộ Hi chỉ biết sơ sơ vị trí địa lý của Bắc Âu, sự hiểu biết về đất nước này của cô cũng chỉ giới hạn ở chuỗi cửa hàng IKEA. Đây là lần đầu tiên Uông Lộ Hi tìm hiểu kỹ, hóa ra bay thẳng từ Bắc Kinh sang Thụy Điển cũng phải mất mười tiếng, vượt qua cả lục địa châu Âu, qua hai đại dương.
Vé máy bay đắt quá…
Cô bắt đầu rầu rĩ.
Chuyến đi Bắc Kinh lần này ban đầu khiến cô cảm khái rằng thế giới thật nhỏ, muốn đi đâu cũng dễ dàng. Nhưng giờ khi nhìn vào bản đồ chuyến bay mô phỏng của ứng dụng, thấy khoảng cách bay dài đằng đẵng, cô lại cảm thấy thế giới quá lớn, lớn đến mức khiến cô nản lòng. Dường như chút dũng khí nhỏ bé của cô không đủ để đẩy cô vượt qua núi cao biển rộng.
…
Cuộc gọi thoại của Viên Bắc đến đúng lúc Uông Lộ Hi vừa bước ra khỏi ga tàu điện ngầm.
Đầu dây bên kia là câu mở đầu quen thuộc, không có gì mới mẻ, Viên Bắc hỏi đơn giản: “Em ở đâu?”
“Em vừa từ sân vận động Tổ Chim về.”
Vai Uông Lộ Hi rũ xuống, chân lê từng bước một.
Hôm nay rõ ràng cô chỉ đi một chỗ, mà sao lại cảm thấy mệt mỏi đến vậy, mệt đến mức chỉ cần nhấc máy trả lời Viên Bắc thì cũng tốn rất nhiều sức lực.
Đầu dây bên kia, Viên Bắc im lặng một lúc, anh không nói gì thêm mà chỉ thông báo với cô rằng bên công ty du lịch đã có tin, họ đã giành được vé vào công viên Universal Studios ngày mai.
“Em có muốn đi không?”
Uông Lộ Hi ngạc nhiên: “Gấp vậy sao?? Ngày mai???”
“Đúng vậy, vé kỳ nghỉ hè rất khan hiếm, thời gian thì ngẫu nhiên. Nếu ngày mai không đi thì đành sắp xếp tuần sau, cho em quyết đấy.”
“Thế thì để mai đi vậy…”
… Viên Bắc chỉ nói cuối tháng anh sẽ đi, ai mà biết cụ thể là ngày nào? Chẳng phải tuần sau chính là cuối tháng sao?
Uông Lộ Hi bĩu môi: “Có cần đi xếp hàng sớm không? Để em còn nghiên cứu tuyến đường sáng mai.”
Lượng người ở Universal Studios vào mùa hè thật sự khủng khiếp, trước kia cô từng thấy rồi. Nghe nói lối vào kiểm vé phải xếp hàng cả tiếng, nếu đi muộn, có khi cả ngày chỉ chơi được một, hai trò, thật là lãng phí.
“… Tôi cũng định hỏi em chuyện này. Sáng mai em đi tàu điện ngầm phải chuyển sang tuyến số 1, khá phiền phức.” Viên Bắc hơi ngừng lại: “Nếu em muốn, tối nay có thể ở nhà tôi, sáng mai dậy sớm, đi cùng nhau, tôi lái xe.”
“Hả?”
Uông Lộ Hi đứng sững lại, không ngờ cuộc nói chuyện lại đi theo hướng này.
“… Em suy nghĩ đi, sao cũng được.” Viên Bắc nói.
Nhưng có vẻ Viên Bắc vẫn giữ được sự tinh tế thường thấy, anh đã suy nghĩ thay cô rồi nên cứ thế nói thẳng: “Nhà tôi có phòng cho khách, thỉnh thoảng bạn bè cũng đến ở. Tôi sẽ dọn dẹp chút.”
Anh có vẻ rất thản nhiên.
Uông Lộ Hi bỗng bị khơi dậy lòng hiếu thắng, nếu như Viên Bắc đã thản nhiên, thế thì cô càng chẳng có lý do gì để phân vân. Huống hồ đó lại là Universal Studios, không có gì hấp dẫn hơn việc được chơi thêm vài trò nữa.
Lúc này Uông Lộ Hi tạm thời đặt sự u sầu sang một bên.
“Được, vậy một lát nữa em sẽ đến.”
“… Tôi sẽ đến đón em.”
“Em phải về nhà nghỉ thanh niên để lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân đã!”
“Tôi biết, tôi đang ở dưới lầu chỗ em ở rồi.” Viên Bắc nói: “Không vội, tôi đợi em.”
“…”
*
Khi Viên Bắc đến đón Uông Lộ Hi, anh thấy cô đeo balo và cầm hai hộp thức ăn cho mèo.
“Quà gặp mặt đấy.” Cô đóng cửa xe: “Em vừa mua ở cửa hàng thú cưng bên cạnh, lần đầu đến nhà phải lịch sự chút.”
Viên Bắc nhướng mày: “Chưa chắc em đã gặp được chúng đâu.”
“Mèo không có nhà ạ?”
“Có, nhưng chúng hơi nhát, thấy người lạ là trốn, mèo vốn dĩ như vậy mà.”
“À.” Uông Lộ Hi gõ nhẹ vào hộp thức ăn: “Thế thì thôi, không gặp cũng chẳng sao, em đến không mời, tất nhiên chúng có quyền từ chối.”
Nghe vậy, Viên Bắc nhìn cô.
Chẳng biết tại sao mà bầu không khí trong xe lại hơi trầm lắng.
…
“Viên Bắc, nhà anh theo phong cách gì?”
Uông Lộ Hi bỗng hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi, hệt như cố ý phá vỡ bầu không khí trầm lặng này.
“Không biết tính là phong cách gì nữa, của chủ đầu chuyển, tôi chưa sửa lại, phiền phức lắm.”
“Ồ, em cũng đoán vậy… Thế còn trang trí thì sao?”
Trang trí theo kiểu mềm.
Làm gì có gọi là trang trí mềm chứ.
Viên Bắc nhớ lại, hình như từ khi nuôi mèo, anh đã thay ghế sofa hai lần, ghế tựa ba lần. Mấy cái ghế toàn bị mèo cào rách bươm, rèm cửa thì bị cào đến tua rua hết cả.
“… Nhà hơi lộn xộn, em đừng để ý.”
Đến nơi, Viên Bắc vào trước, sau đó anh cúi xuống lấy đôi dép dùng một lần từ tủ giày cho cô.
Uông Lộ Hi liếc qua, quả nhiên không thấy bóng dáng của mèo đâu, có lẽ những loài vật này có thính giác nhạy bén, phân biệt được tiếng bước chân không thuộc về chủ nhà nên đã sớm trốn mất rồi.
Uông Lộ Hi đứng ở cửa ra vào, cô cảm thấy Viên Bắc quá khiêm tốn. Nhà anh rất rộng, cũng khá gọn gàng, tông màu đen xám tối giản, sáng sủa và thoáng đãng, mà trong tầm mắt lại chẳng có nhiều đồ đạc. Điều này có vẻ rất hợp với phong cách của Viên Bắc, một người có nhu cầu thấp, nhà chỉ cần đủ để đáp ứng sinh tồn, không có một bình hoa hay một bức tranh treo tường nào thừa thãi.
Nhưng anh có cả một bức tường đầy giày.
Cả một bức tường, siêu lớn.
Uông Lộ Hi ngây người nhìn.
Cô đã từng nghe nói về việc có người sưu tập giày, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy tận mắt. Mỗi đôi giày thể thao đều được cất giữ trong túi hút chân không, sắp xếp ngay ngắn trong từng chiếc tủ giày bằng acrylic, bên trong có đặt túi hút ẩm, điều hòa và máy hút ẩm trong phòng khách luôn giữ độ ẩm chuẩn xác, trông còn cẩn thận hơn cả việc trưng bày cổ vật.
Cô hỏi Viên Bắc: “Anh chỉ để trưng thôi hả, không đi sao?”
“Ừm” Viên Bắc đáp: “Chủ yếu là để sưu tầm, vì đa phần là phiên bản giới hạn, bỏ lỡ rồi sẽ rất khó mua lại.”
Uông Lộ Hi ngẩng đầu nhìn bức tường giày, sau đó ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên cô nhận ra, thì ra một người trông có vẻ không mấy để tâm đến mọi thứ như Viên Bắc, cũng có lúc chấp niệm, cũng tin rằng “giới hạn thì càng quý”. Từ đó mà anh trân trọng hơn, chẳng khác gì sự cố chấp của cô khi nhất định phải chụp ảnh bằng máy ảnh lấy liền. Chỉ là, chấp niệm của anh là những đôi giày thể thao mà thôi.
Là cả bức tường đầy màu sắc, lặng im, không biết nói chuyện.
… Uông Lộ Hi bắt đầu thấy mấy đôi giày này thật khó ưa.
“Thoải mái đi.” Viên Bắc ra hiệu cho cô: “Nếu khát thì trong tủ lạnh có nước, cứ tự nhiên lấy.”
Uông Lộ Hi chẳng buồn khách sáo, cô đi vào bếp, thấy cửa tủ lạnh trống trơn. Đúng là Viên Bắc không có thói quen sưu tập nam châm dán tủ lạnh, ngoài tay cầm gắn một cái mở nắp chai hình chân mèo ra, thì chỉ có mặt bên tủ lạnh có hai tấm ảnh được dán bằng nam châm nhỏ. Một tấm là bức ảnh hôm ở Thiên Đàn, cô chụp lén Viên Bắc; một tấm khác là Cố Cung lên đèn hôm ấy, do Viên Bắc dán lên.
Cô mở cửa tủ lạnh, bên trong không chỉ có nước mà còn có đồ uống, đồ ăn vặt, các món vịt và trái cây cắt sẵn của 7-Eleven. Tất cả đều là hàng mới mua hôm nay.
Cô lấy một hộp sữa canxi AD, cắm ống hút, hút một ngụm lớn: “… Tiếp khách chu đáo thật.”
Viên Bắc không nghe thấy.
Viên Bắc vừa bước ra từ một căn phòng đóng kín, anh thay bộ quần áo mặc ở nhà. Phong cách vẫn là áo thun rộng rãi, phong cách điển hình của Uniqlo, thoải mái mà đơn giản.
“Đó là phòng để đồ của anh à?”
“Ừm.”
“… Thế còn mấy cánh cửa kia?”
“Em tự tham quan đi.”
Uông Lộ Hi vốn ngại sợ bất lịch sự, nhưng đã được cho phép thì cô rất tự nhiên đi khám phá từng phòng một.
Ngoài hai phòng ngủ, có một phòng được tách riêng làm phòng thay đồ, và một phòng làm việc.
Uông Lộ Hi hứng thú nhất với phòng làm việc này, vì cuối cùng cô cũng nhìn thấy được cái gọi là “tuổi thơ” của Viên Bắc. Phong cách ở đây hoàn toàn khác biệt với bức tường giày lúc nãy, trông như phòng của người lớn tuổi, có tủ sách, bàn gỗ cũ, trên bàn có giá bút và nghiên mực, trên tường treo tranh thư pháp được đóng khung.
“Khi chuyển ra khỏi nhà mái bằng, khá nhiều đồ cũ phải xử lý, giữ lại cũng chẳng có chỗ để nên tôi đành bày ở đây.” Viên Bắc nói.
Uông Lộ Hi chỉ vào một bức thư pháp: “Anh viết à?”
“Đó là của ông nội tôi.” Viên Bắc mỉm cười: “Ở đây chẳng có gì của tôi đâu, chữ xấu của tôi thì đừng tốt nhất đừng đóng khung, đỡ mất mặt.”
Trong nghề này có một câu nói “Thư vi tâm họa”, Viên Bắc bắt đầu học viết chữ từ nhỏ, theo phong cách của Nhan Lỗ Công, nhưng anh chẳng học được gì ra hồn.
Ông nội anh nói anh chỉ biết rập theo một khuôn, chỉ giỏi qua loa, viết chữ không dùng tâm mà chỉ dùng tay, viết thế thì ra gì được?
Uông Lộ Hi đi một vòng ngắm tranh thư pháp, sau đó quay đầu lại, nhe răng cười với Viên Bắc. Nhìn nụ cười này, Viên Bắc lập tức hiểu được ý đồ xấu của cô, anh vung ta rời đi: “Thôi, miễn mở lời đi.”
“Đừng mà! Anh đã dán ảnh em tặng lên tủ lạnh rồi, giờ viết vài chữ cho em xem thì có quá đáng lắm đâu?” Uông Lộ Hi níu vạt áo sau của Viên Bắc, kéo một cái rồi khẽ nói: “Viên Bắc…”
“…”
…
Thật ra Uông Lộ Hi chỉ tò mò.
Cô rất muốn nhìn thấy chữ mà Viên Bắc viết, song cô lại càng muốn nhìn thấy bộ dạng của anh khi viết chữ hơn.
Một tập giấy Tuyên, một cây bút, một bình mực, Viên Bắc đứng trước bàn bắt đầu hạ bút, còn Uông Lộ Hi đứng phía sau, chăm chú nhìn bờ vai anh. Cô nhận ra, bên dưới lớp vải áo kia là hình vẽ máy móc lạnh lẽo. Một đôi tay như vậy đứng đây viết thư pháp, tạo nên một sự tương phản thật kỳ lạ.
Uông Lộ Hi nhớ lại, cô từng nghe nói những đứa trẻ học thư pháp đều phải luyện bài “treo tay” để giữ cổ tay ổn định.
Thế nên, ánh mắt cô lại dừng ở cổ tay của Viên Bắc, cổ tay thon dài, có phần xương rõ ràng, trông thật đẹp. Hình như anh chẳng tốn sức, chỉ vài nét bút là đã hoàn thành mấy chữ.
Đó là một câu thơ.
Chờ cho mực khô, Viên Bắc đưa tờ giấy cho cô: “Tặng em.”
Ánh mắt của anh rất chân thành.
Không biết đã bao lần, nhưng mỗi khi nhìn vào mắt Viên Bắc, Uông Lộ Hi luôn thầm khen ngợi đôi mắt ấy. Đó là một đôi mắt đẹp, trong trẻo, và có thể che giấu nhiều cảm xúc.
Cô nhìn thoáng qua mấy chữ, rồi lại ngắm nhìn Viên Bắc, lần này sự khen ngợi đã thay đổi. Cô cảm thấy chữ anh viết thật đẹp, còn người thì cực kỳ thông minh.
Cô ngắm câu thơ rất lâu.
Do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn cuộn tờ giấy Tuyên lại, chuẩn bị mang đi.
Dù sao thì, nếu đã tặng cô thì cô sẽ giữ nó.
…
“Phòng tắm lớn cho em dùng, tôi đã dọn dẹp rồi. Tôi dùng phòng tắm trong phòng ngủ.” Viên Bắc nói.
Uông Lộ Hi bước vào phòng tắm, sau đó đặt đồ vệ sinh cá nhân của mình xuống.
Cô còn liếc thấy vài món đồ của Viên Bắc. Cô định xem thử anh dùng nước hoa gì, lần trước, khi đi đến công viên Bắc Hải, hương thơm trên người anh rất dễ chịu, nhưng chỉ duy nhất lần đó.
… Thôi vậy, có vẻ hơi bất lịch sự.
Uông Lộ Hi thò đầu ra khỏi phòng tắm, thấy Viên Bắc đang ngồi ở phòng khách, thời gian còn sớm, thế là cô đề nghị: “Viên Bắc, chúng ta xem phim nhé?”
“Được thôi, em xem gì?”
“Harry Potter nhé?” Ngày mai bọn họ sẽ đi Universal, điều Uông Lộ Hi mong chờ nhất chính là khu vực lâu đài Hogwarts. Nhưng lần cuối cô xem phim này đã là vài năm trước rồi: “Cứ chọn bừa một phần, em cần ôn lại.”
“Được.”
Những món đồ ăn vặt mà Viên Bắc mua đã có cơ hội phát huy tác dụng.
Uông Lộ Hi ngồi xuống sofa, mở một hộp snack khoai tây, còn Viên Bắc thì điều chỉnh máy chiếu.
Đột nhiên, một bóng đen vụt qua từ phía phòng ngủ, rồi biến mất ngay lập tức. Cô kinh ngạc hét lên: “Viên Bắc! Em thấy mèo nhà anh rồi! Tròn vo, dễ thương ghê!”
“Ừm, nó tò mò thôi.” Viên Bắc thản nhiên đáp: “Trước mặt người khác thì đừng vạch trần khuyết điểm, mèo cũng hiểu đấy.”
Uông Lộ Hi chắp tay lại, giả bộ xin lỗi: “Không phải béo, mà là khỏe mạnh, phúc hậu.” Nói xong cô lại cười ngốc nghếch.
Cô nhận ra, tối nay ngoài cô và Viên Bắc, còn có hai bé mèo nhỏ nữa. Hai người hai mèo, âm thầm quan sát lẫn nhau, thật thú vị.
Viên Bắc ngồi xuống bên cạnh Uông Lộ Hi, cách cô một khoảng vừa đủ để chứa một bé mèo, rồi anh đưa cho cô một cái gối ôm.
Uông Lộ Hi thoải mái ngả người ra sau, cảm thán: “Viên Bắc, anh không thấy thật kỳ diệu sao?”
“Thứ gì trên đời em cũng thấy kỳ diệu.”
“Không phải vậy, ý em là, duyên phận ấy, đoàn du lịch có bao nhiêu người, vậy mà chỉ có chúng ta, chỉ có hai chúng ta trở thành bạn bè, và giờ còn có thể ngồi đây cùng xem phim, không phải sao?”
Viên Bắc chậm rãi đáp: “Ai nói chỉ có em.”
Uông Lộ Hi: “?”
“Còn có người khác trong đoàn đã kết bạn Wechat với tôi, đến giờ vẫn nhắn tin cho tôi mỗi ngày đấy.”
Ngoài em ra? Còn có người khác sao?
Con trai hay con gái nhỉ…
Uông Lộ Hi nhìn góc nghiêng của Viên Bắc, nghĩ anh đang đùa.
“Thật sao?”
“Thật mà.” Ánh sáng từ máy chiếu hắt lên đôi mắt của Viên Bắc, lúc sáng lúc tối: “Ngày nào cũng nhắn.”
Điện thoại của Viên Bắc đang nằm ngay bên cạnh.
Uông Lộ Hi bắt đầu nóng lòng muốn xem, cô cố gắng vươn tay ra, cánh tay dừng giữa không trung. Cô quan sát, phát hiện Viên Bắc không có phản ứng gì, như thể ngầm đồng ý. Thế là cô mạnh dạn hơn, trực tiếp cầm lấy điện thoại.
Điện thoại của Viên Bắc không có mật khẩu.
Vì vậy cô dễ dàng nhìn thấy WeChat.
… Đúng là có. Một dì dùng ảnh đại diện hoa sen, ngày nào cũng liên tục gửi tin nhắn cho Viên Bắc để quảng cáo sản phẩm chăm sóc sức khỏe mà dì ấy làm đại lý.
Uông Lộ Hi ném điện thoại đi: “Anh đang giỡn mặt em hả.”
Viên Bắc ngả người ra sau, như cười như không: “Hôm đó, ngoài em ra, tuổi trung bình trong đoàn là hơn sáu mươi.”
“… Em là vì giá rẻ thôi!” Uông Lộ Hi bĩu môi: “Với lại mấy dì đó cũng đáng yêu lắm, bà ở chung phòng với em còn mời em ăn nữa!”
Uông Lộ Hi đánh giá rất cao chuyến du lịch theo đoàn lần này, không chỉ vì nhờ đó mà cô quen được Viên Bắc, mà các thành viên khác trong đoàn cũng rất tốt.
Cô hỏi Viên Bắc: “Sao anh lại có bằng hướng dẫn viên du lịch vậy? Anh đâu có học ngành này đâu.”
“Lúc học đại học thấy ngày tháng gian nan, nên nghĩ đến việc thi lấy chứng chỉ giết thời gian.”
Không chỉ có bằng hướng dẫn viên du lịch, mà anh còn có cả các chứng chỉ quản lý biểu diễn, chỉ cần có thể thi được thì Viên Bắc đều học thuộc lòng và đi thi. Anh đi vậy là để giảm bớt sự lo lắng giữa việc học và làm việc trong năm ba, năm tư, cũng như sự mơ hồ về tương lai. Ngay cả người như Viên Bắc mà cũng có những nỗi lo như vậy.
Nhưng Uông Lộ Hi, người chưa đến giai đoạn đó, tạm thời chưa thể cảm nhận được.
Cô nhớ lại hôm ở Thiên Đàn, nhớ lại bộ dạng Viên Bắc lúng túng khi giới thiệu, thì không nhịn được mà bật cười: “Lúc đó em nghĩ chắc chắn anh là người mới, hoặc là nhân viên tạm thời, trình độ của anh quá kém, may mà mấy bà dì không để ý.”
Viên Bắc nhướng mày: “Lúc đó tôi nghĩ cô nhóc em nói nhiều thật.”
Dù không chuyên nghiệp, dù lúng túng, nhưng hôm đó anh vẫn giới thiệu đến khô cả miệng. Khó khăn lắm mới tìm được chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi, uống một ngụm nước, lại vô tình trở thành kẻ nghe lén. Một cô nhóc xinh đẹp thế này, vừa mở miệng đã chê bai người ta, gọi điện thoại oán thán anh.
Từ góc nhìn của Viên Bắc, anh thấy cô nhóc nuốt chửng một quả trứng, má phồng lên như một con chuột nhỏ, trước tiên chê anh không đủ năng lực làm việc, rồi lại vừa đấm vừa xoa, khen anh đẹp trai.
Viên Bắc sờ sống mũi, nhất thời không biết nên khóc hay cười.
Vì vậy anh do dự mãi, rồi đưa ra lon Coca. Từ đó mà anh quen biết một người tên là Uông Lộ Hi.
Người như tên, sáng hôm đó những cây cổ thụ ở Thiên Đàn đều rậm rạp, sương đọng trên lá phản chiếu ánh sáng lấp lánh như kim cương.
“Anh nói vậy, em càng thấy đúng là duyên phận, dù hành vi nghe lén của anh cũng không đúng lắm.”
Viên Bắc không nói gì. Một lúc sau, anh chậm rãi lên tiếng: “Thực ra cũng không chỉ có vậy.”
“Ý anh là gì?”
“Thực ra đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“Gì? Anh đã gặp em? Lúc nào?”
Nhiều năm trước.
Dù anh cũng đã quên mất đó là năm nào.
“Em từng cho tôi xem bức ảnh em chụp ở Thiên Đàn lúc nhỏ.” Viên Bắc nói.
Uông Lộ Hi bán tín bán nghi, cô mở album trên điện thoại ra, phóng to bức ảnh đó, rồi lại phóng to nữa. Viên Bắc chỉ tay, ở phía sau cô, bên kia cầu Đan Bệ của Thiên Đàn, có một cậu bé lọt vào ống kính, mặt không biểu cảm giơ tay làm dấu chữ V.
Thật ra khách du lịch trong ảnh rất đông. Nhưng chỉ có hai người họ, vào khoảnh khắc đó, cùng nhìn về một ống kính.
Đó chính là Viên Bắc.
…
Uông Lộ Hi hoàn toàn không tin.
Cô phóng to ảnh hết cỡ, rồi tỉ mỉ so sánh với khuôn mặt Viên Bắc… Hình như đúng là hơi giống, cậu bé trong bức ảnh và Viên Bắc lúc này có thần thái gần giống nhau. Ngũ quan của con người có thể thay đổi, nhưng khí chất và thần thái thì không khác biệt nhiều.
“… Em nổi da gà rồi, Viên Bắc! Anh đừng làm em sợ!” Uông Lộ Hi nhăn nhó: “Sao có thể trùng hợp vậy được? Hôm đó anh cũng ở Thiên Đàn? Đi chơi à?”
“Tôi quên rồi.” Viên Bắc nói.
Anh chỉ nhớ mang máng rằng hôm đó mẹ anh từ nước ngoài về, tiện thể gặp anh, chỉ có một ngày, mẹ hỏi anh muốn đi đâu. Thật ra Viên Bắc không muốn đi đâu cả, nhưng lại không nỡ nhìn ánh mắt thất vọng của mẹ, nên anh nói bừa một nơi, vậy đi Thiên Đàn đi.
Câu giới thiệu đó là gì nhỉ?
Thiên Đàn, thể hiện quan niệm vũ trụ của người Trung Quốc cổ đại.
Trời tròn đất vuông, dù trời đất rộng lớn đến đâu, thì cũng vẫn sẽ có điểm tận cùng. Tại nơi đó, những người có duyên sẽ gặp nhau.
“…” Uông Lộ Hi á khẩu.
Cô đờ đẫn nhìn bức ảnh, không biết phải miêu tả cảm xúc trong lòng lúc này như thế nào. Nếu bây giờ cắm điện tâm đồ cho cô, chắc chắn nó sẽ ghi nhận nhịp tim của cô thay đổi liên tục giữa những nhịp đập mạnh và những đường thẳng tắp.
Cô vẫn thấy khó tin.
Nhưng ánh mắt của Viên Bắc lại vô cùng chân thành.
Anh nói lăng như muốn đánh, thích đùa giỡn, nhưng tuyệt đối sẽ không đùa trong chuyện này.
Vì anh biết cô sẽ để ý.
…
Uông Lộ Hi cắn môi, cúi đầu.
Cô không hề chú ý phim đang chiếu gì mà chỉ cảm thấy ồn ào. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô đặt gói khoai tây xuống, đứng dậy, lấy chiếc máy chụp lấy liền của mình ra.
“Đúng là kỳ diệu nhỉ, Viên Bắc.” Cô ngập ngừng nhìn anh: “Chúng ta chụp thêm tấm nữa đi. Để làm kỷ niệm. Lần này anh cười chút nhé.”
“Cười thế nào?”
“Thì cười một cái thôi mà.”
“Tôi chụp hình không cười được, thật đấy.” Viên Bắc nói: “Bạn thân của tôi bảo ảnh tốt nghiệp của tôi giống như vừa trượt môn, còn ảnh trên thẻ nhân viên trông như công ty sắp phá sản.”
Uông Lộ Hi khuyến khích anh: “Không sao không sao, cố gắng lên, nào.”
Cô giơ máy lên, chỉnh lại ống kính, chụp một tấm.
Quả nhiên, Viên Bắc không cười.
Biểu cảm như bị đóng băng.
Uông Lộ Hi đưa tay vỗ một cái vào vai Viên Bắc: “Đừng có lãng ảnh giấy của em! Kéo khóe miệng lên chút được không!”
Nói xong, cô vươn tay ra, nắm cằm Viên Bắc, chỉ dẫn tận tay.
Viên Bắc hít vào một hơi: “Sao em lúc nào cũng động tay động chân vậy?”
Anh nắm lấy tay cô: “Tôi đã nói là tôi không cười được khi chụp hình mà.”
Uông Lộ Hi nhìn ngón tay đan vào nhau của họ, đột nhiên nóng nảy: “Cười đi! Anh nghĩ em rất muốn cười sao Viên Bắc! Em đâu có đòi hỏi gì khác! Chỉ muốn chụp với anh một tấm ảnh thôi! Anh cười chút được không!”
… Giọng nói bỗng chốc hơi thay đổi. Còn hơi nghẹn ngào.
Điều này làm Viên Bắc sợ hãi.
Anh chắc chắn mình không nghe nhầm.
Mắt cô nhóc đỏ hoe, như phủ một lớp nước, dưới ánh sáng của bộ phim đang chiếu, trông cực kỳ trong veo.
“… Em làm gì.” Anh chỉnh lại tư thế ngồi, nắm lấy vai cô, kéo cô về phía trước, còn mình thì ngồi sau cô: “Chụp đi, tôi sẽ cố.”
Uông Lộ Hi hít một hơi thật sâu, rồi giơ máy chụp lấy liền lên lần nữa.
Tách.
Lấy nét hoàn toàn dựa vào cảm giác, không biết có chụp trọn không.
Trong vài giây chờ ảnh ra, Uông Lộ Hi cứ cúi gằm mặt xuống, cho đến khi hai khuôn mặt hiện lên trong bức ảnh.
Cô nhìn vào ống kính, nở một nụ cười rạng rỡ, lộ hai hàm răng.
Còn Viên Bắc, đứng phía sau cô, nhẹ nhàng cong khóe miệng.
Ánh mắt anh hướng về phía cô.
Ánh mắt như có trọng lượng, đặt lên người cô.
…
Nhịp tim cuối cùng cũng tự rơi xuống khỏi vách núi, không hề phát ra âm thanh.
Một khoảng lặng kéo dài.
Uông Lộ Hi bỗng nhiên đứng bật dậy, xoay người bước về phòng.
“Em buồn ngủ rồi, anh chọn phim gì chán chết đi được.”
Viên Bắc lại gọi cô: “Uông Lộ Hi.”
Giọng nói rất bình thản.
Không biết liệu có câu gì tiếp theo không.
Uông Lộ Hi không dừng bước, cũng không quay đầu lại, chỉ vẫy tay: “Ngủ đây! Sáng mai mà dậy trễ không chơi được thì em sẽ đánh anh đấy.”
“Ngủ ngon.”
Cô đóng cửa lại.
Căn phòng rất yên tĩnh.
Uông Lộ Hi dựa lưng vào cửa, thở hổn hển.
Tối nay cô thu hoạch được hai thứ từ Viên Bắc.
Bao nhiêu suy nghĩ rối rắm như cuộn len, cô thật sự không biết phải gỡ từ đâu, cảm giác gom cuộn len này lại vừa chua xót, vừa ấm áp.
Chua xót là vì bức thư pháp anh viết tặng cô – “Chớ lo tương lai không tri kỷ.”
Viên Bắc đã tặng cô câu này.
Cảm giác vui mừng, là vì bức ảnh trong tay cô, nó đã bị cô bóp đến nhăn nhúm.
Khi cô cố gắng cười thật tươi về phía ống kính, Viên Bắc vẫn luôn nhìn cô.
Ánh mắt ấy ấm áp thế nào, có hàm chứa tình ý hay không, Uông Lộ Hi không muốn suy nghĩ sâu xa nữa. Cô chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc bức ảnh được chụp lại, trong mắt Viên Bắc chỉ có cô.
Ít nhất, cô đã nắm bắt được khoảnh khắc này, đúng không?
****
Chú thích:
- 软装 hay Soft outfit design đề cập đến việc trang trí và sắp xếp các yếu tố mềm mại, linh hoạt trong không gian như rèm cửa, gối, thảm, ga trải giường, tranh ảnh, hoặc các vật dụng trang trí không có tính cố định. Khái niệm này thường được sử dụng để chỉ những phần trang trí có thể dễ dàng thay đổi, điều chỉnh theo ý thích mà không cần can thiệp vào cấu trúc cố định của không gian. Nói cách khác, “soft outfit design” tập trung vào việc tạo sự ấm cúng, phong cách và cảm giác thoải mái cho không gian thông qua các vật dụng mềm mại và linh hoạt, khác với những yếu tố thiết kế cố định như tường, sàn, hoặc đồ nội thất lớn.
- Thư pháp phản ánh đức hạnh, tính cách và bình phẩm
- Nhan Lỗ Công là tên hiệu của Nhan Chân Khanh, một danh nhân nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Ông là nhà thư pháp lớn trong thời nhà Đường, nổi tiếng với phong cách viết thư pháp cứng cáp, mạnh mẽ, mang nhiều nét riêng biệt.
- Đây là một loại giấy phép dành cho các cá nhân hoặc tổ chức hoạt động trong lĩnh vực quản lý nghệ sĩ, tổ chức các chương trình biểu diễn, và thực hiện các hoạt động liên quan đến việc sắp xếp, quản lý và thương lượng hợp đồng biểu diễn nghệ thuật.