Không khí trong xe rất ngột ngạt, như thể một chiếc máy hút chân không khổng lồ đang từ từ rút hết oxy xung quanh. Tiếng ồn trắng từ những hạt mưa va vào nhau chính là nguồn gốc của cảm giác bức bối ấy.
Viên Bắc cảm thấy khó chịu, là cảm giác khó chịu về sinh lý. Anh quay đầu, đẩy khuôn mặt của Uông Lộ Hi cùng với hình xăm đáng ghét trên cổ tay cô ra khỏi tầm mắt. Ngón tay anh liên tục gõ lên vô lăng, trong lòng như có một đám lửa sắp bùng cháy, khói trắng mỏng tang lượn lờ.
Vậy mà Uông Lộ Hi vẫn không chịu buông tha anh.
Mưa quá lớn, ầm ĩ vô cùng.
“Viên Bắc, mưa càng lúc càng lớn rồi.” Uông Lộ Hi co tay lại, giọng điệu cũng dè dặt: “Em có thể hỏi, anh gấp gáp đưa em đến trường để làm gì không?”
Giữa tình cảnh này, đi dạo trường học thì không hợp lắm nhỉ?
Viên Bắc không trả lời, anh sợ vừa mở miệng thì mình sẽ bộc lộ sự bực dọc và thiếu kiên nhẫn. Liếc thấy đùi Uông Lộ Hi nổi đầy da gà, anh giơ tay tắt điều hòa.
“Em hối hận rồi, thế được chưa? Em không muốn đi dạo nữa.” Uông Lộ Hi bắt đầu làm càn làm bậy: “Mưa lớn thế này, đi còn xem được gì? Hơn nữa, em cũng không muốn đi cùng anh nữa, anh đã phá hủy Công viên Bắc Hải của em rồi. Làm ơn, hãy lương thiện chút, để lại cho em xíu chốn bồng lai đi!”
Viên Bắc im lặng, sắc mặt càng lúc càng tệ.
“Chẳng lẽ anh muốn dùng cách này để bù đắp cho em sao?” Uông Lộ Hi tiếp tục chà sát hình xăm dán trên cổ tay: “Em không cần! Những cảnh hẹn hò mà em nói, sau này sẽ có người giúp em thực hiện, không cần anh lo lắng đâu. Em không muốn sau này, khi em và bạn trai tương lai hôn nhau dưới ký túc xá, trong đầu em lại hiện lên khuôn mặt anh!”
Thêm một cái đèn đỏ nữa.
Mưa to đến mức tầm nhìn bị cản trở, Viên Bắc đạp phanh quá gấp, cả người Uông Lộ Hi hơi bị nghiêng về phía trước. Trên bản đồ, các đường kẻ đỏ chằng chịt, cảnh báo tai nạn cũng không ít, dưới cơn mưa xối xả, khắp nơi đều hỗn loạn.
Viên Bắc lạnh lùng nói: “Đừng nói thêm với anh lời nào nữa!”
“…Hôm nay anh nóng tính quá.” Uông Lộ Hi nói vậy, rồi im lặng.
Hướng đi đã thay đổi mấy lần.
Cuối cùng, chiếc xe đi dọc theo Bắc Tam Hoàn, tiến về phía Hải Điện.
Cả chặng đường không ai nói gì nữa.
*
Dường như mỗi khu vực ở Bắc Kinh đều có khí chất riêng của nó. Hải Điện – nơi Viên Bắc học – là nơi anh không thích, vì nó quá “bận rộn”.
Lúc đó, vẫn chưa có từ “trầm kẽm” nhưng không cần phải cố gắng mô tả, ai sống ở đây cũng hiểu. Con người Hải Điện, linh hồn Hải Điện, nơi đây có vô số văn phòng chia ngăn và không gian làm việc chung. Trên tin tức chỉ nhắc đến bao nhiêu doanh nghiệp công nghệ đã thành công ở Trung Quan Thôn, nhưng lại chẳng bao giờ đề cập đến có bao nhiêu giấc mơ khởi nghiệp bị chôn vùi tại đây. Trong cuộc chiến này, người trụ lại đến cuối cùng chỉ là một phần rất nhỏ.
Về giáo dục thì khỏi phải nói, từ “nuôi con kiểu gà công nghiệp” là bắt đầu từ đây.
Ở Ngũ Đạo Khẩu đầy rẫy các trường đại học, ngoài Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, thì còn có Đại học hàng không vũ trụ Bắc Kinh, Đại học Khoa học và Công nghệ Bắc Kinh, Đại học Ngôn ngữ Bắc Kinh, Đại học Công nghệ và Khai khoáng Trung Quốc… Các trường cao đẳng đại học chen chúc, cái tên “trung tâm vũ trụ” không biết là do quảng trường Ucenter mà ra, hay do ở đây sinh viên xoay vòng nhanh chóng như hệ ngân hà nữa. Viên Bắc cũng không rõ, anh chỉ biết cái tên đó đã có từ lâu.
Trên đường, từng chiếc ô chen chúc nhau, ai cũng vội vàng. Nhất là ở ngã tư khổng lồ kia có rất nhiều người, xe, xe đạp công cộng, và cả xe điện, khiến Uông Lộ Hi nhìn mà hoa mắt. Rõ ràng đang là kỳ nghỉ hè, vậy mà vẫn đông đúc, như thể chỉ cần chen chân vào đây, không cần ai thúc giục thì cũng sẽ bị cuốn theo bầu không khí, trở thành một phần của dòng chảy, bước chân cũng bất giác nhanh hơn.
Viên Bắc hỏi Uông Lộ Hi: “Đến trường chụp ảnh không?”
“Không chụp.” Uông Lộ Hi đáp chắc nịch: “Em không còn ảnh giấy nữa. Không chụp.”
Dù sao sau này vẫn còn cơ hội.
“Vậy em muốn đi đâu?”
“Anh đưa em đến đây mà! Hỏi em làm gì.”
“Có đói không?”
“Đói.” Uông Lộ Hi nhìn đồng hồ, giờ đã là buổi chiều, đến giờ cô vẫn chưa ăn uống gì.
“Ăn gì?”
“Em muốn ăn lẩu, thật cay vào.” Cô cố tình.
Viên Bắc không nói gì, anh lấy điện thoại ra tra các quán ăn gần đó, Uông Lộ Hi nhắc nhở: “Anh đưa em đến quán mà hồi anh đi học hay ghé là được rồi.”
“Anh không còn ấn tượng từ lâu rồi.” Viên Bắc nói.
Những quán ăn ở đây thay đổi rất nhanh, chỗ mà hồi đó anh và các bạn cùng phòng đi tìm đồ ăn đêm đã đổi chủ không biết bao nhiêu lần. Tên quán thì vẫn như cũ, nhưng hương vị thì không còn nữa.
“Vậy có quán nào bao năm nay vẫn mở không? Anh từng ăn ở đó chứ?”
“Bánh táo đỏ tính không?”
“Cái gì cơ?”
Bánh táo đỏ, Vua Bánh Táo Đỏ ở Ngũ Đạo Khẩu, nổi tiếng khắp nơi.
Chưa từng xếp hàng mua bánh táo đỏ ở Vua Bánh Táo Đỏ tại Ngũ Đạo Khẩu thì coi như cuộc đời đại học chưa hoàn chỉnh. Nhưng thực ra nó chỉ là một cửa hàng nhỏ, bao năm nay vẫn vững vàng không đổi, bất kể đi lúc nào cũng đều có người xếp hàng trước cửa. Hôm nay vì trời mưa và đang là kỳ nghỉ hè nên tình hình khá hơn, không còn hàng dài nữa.
Viên Bắc đi mua một ít, bánh táo được đựng trong túi giấy, anh đưa cho Uông Lộ Hi.
Bánh táo đỏ vẫn còn nóng hôi hổi, mùi hương của táo đỏ rất đậm. Uông Lộ Hi thử một miếng, cũng tạm được, rồi cô bẻ thêm một miếng nữa, sau đó vô thức đưa đến gần miệng Viên Bắc, nhưng tay đã giơ lên một nửa thì lại hạ xuống.
“Cái này có đáng để anh xếp hàng lâu như vậy không?”
“Không biết.” Viên Bắc đáp: “Trên đời này có nhiều chuyện không cần lý do.”
Uông Lộ Hi rất ghét cái giọng điệu kiểu làm bộ từng trải lại hơi giả tạo này, cô rất muốn đấm cho anh mấy cái.
…
Trong trung tâm thương mại gần đó có một quán lẩu.
Cô bước theo Viên Bắc, khăng khăng giữ khoảng cách hai bước với anh. Khi đến quán lẩu, hai người ngồi đối diện, quét mã để gọi món. Uông Lộ Hi do dự rất lâu ở phần chọn lẩu cay đỏ rực, cuối cùng cô bỏ qua, cảm thấy lấy cách này để xả giận thì quá trẻ con.
Nhân viên phục vụ lên món, tiện thể mang theo một đĩa trái cây. Miếng dưa hấu được cắt một vết nhỏ ở giữa, nhìn giống hình trái tim. Ngoài ra còn có một bông hồng đỏ, bàn nào cũng có, để bắt kịp không khí tưng bừng ngày Thất Tịch.
Uông Lộ Hi cúi đầu lướt điện thoại, thỉnh thoảng cô mới ngẩng lên lén lút quan sát sắc mặt của Viên Bắc, cô phát hiện anh cứ nhìn chằm chằm vào mình.
“… Nhìn em làm gì? Em có biết hôm nay là Thất Tịch đâu.” Cô khuấy đều nước chấm: “Lý do em mua bó hoa cho anh rất đơn giản, anh đừng nghĩ nhiều.”
“Anh không nghĩ nhiều.” Viên Bắc nói: “Ăn cơm đi.”
… Mà ăn cơm cũng chẳng thoải mái lắm.
Vì cả hai vẫn không nói chuyện, cũng chẳng giao tiếp.
Nồi lẩu đỏ au sôi ùng ục, Uông Lộ Hi phát huy truyền thống tốt đẹp không lãng phí, cố gắng ăn hết phần thịt. Còn rau thì cô ném hết vào nồi nước lẩu nấm của Viên Bắc. Viên Bắc cũng không từ chối, anh nhận hết.
Uông Lộ Hi ăn no thì bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, cô ngáp một cái thật to. Thấy bị Viên Bắc bắt gặp, thế là cô vội vàng khép miệng lại.
“Lát nữa đi đâu?”
“Đâu được.”
Giờ ăn tối, khách trong quán lẩu ngày càng đông. Bàn của họ gần sát cửa sổ, lúc này không thể nhìn rõ quang cảnh ngoài đường nữa, vì ánh đèn trong quán quá sáng, chỉ có thể thấy bóng người phản chiếu đi qua lại.
Trái tim vừa kém cỏi vừa ham chơi của Uông Lộ Hi bắt đầu rục rịch trỗi dậy, cô hỏi Viên Bắc: “Tìm chỗ uống gì đó nhé?”
Cô nghĩ Viên Bắc sẽ từ chối, vì mấy lần trước đề nghị uống rượu đều bị từ chối. Có vẻ trong thâm tâm, anh vẫn xem cô như trẻ con. Nhưng nào ngờ, hôm nay anh lại không từ chối.
Viên Bắc cầm túi của cô lên: “Đi thôi.”
“… Đi thật hả?”
“Hôm nay em không đi, sau này cũng sẽ đi. Em mà chịu ngoan ngoãn à?” Viên Bắc ấn thang máy, đợi cô: “Để anh dẫn em đi dò đường trước.”
*
Uông Lộ Hi nhanh chóng hiểu cái gọi là “dò đường” này có ý nghĩa gì.
Những nơi tụ tập sinh viên đại học thì không bao giờ thiếu chốn vui chơi về đêm. Viên Bắc đưa cô đến một quán rượu nhỏ rất yên tĩnh, món đặc trưng của quán là bia thủ công. Khi Uông Lộ Hi còn đang đánh giá quán, thì Viên Bắc đã bắt đầu chào hỏi với ông chủ ở quầy bar.
Cô tự tìm một chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, lúc Viên Bắc quay lại, cô hỏi: “Anh quen à?”
“Bạn đại học.” Viên Bắc nói.
“!!!” Uông Lộ Hi không thể giấu được sự ngạc nhiên trên gương mặt: “Đỉnh thế…”
Có thể mở được một cửa hàng đàng hoàng ở Bắc Kinh, lại còn là khu vực cạnh tranh khốc liệt như thế này. Như vậy trong mắt Uông Lộ Hi, bất kể cửa hàng nào cũng đều rất đỉnh. Huống chi anh bạn đó còn mới tốt nghiệp chưa đầy hai năm.
“Đúng vậy, cậu ấy rất đỉnh.”
Viên Bắc kể về người bạn cùng phòng đại học này của mình. Năm nhất năm hai khi mọi người còn đang tiêu xài phung phí vì mới được rời tổ, có được tự do thì cậu bạn này đã bắt đầu kiếm tiền.
Hồi đó mấy hàng quán nhỏ chợ đêm vẫn còn, anh bạn ấy thuê một chiếc xe ô tô nhỏ, mở cửa sau ra, treo vài tấm băng rôn và dây đèn nhỏ, phục vụ rượu pha chế đồ uống tại chỗ. Khách không hề ít, vì anh bạn nói chuyện rất có duyên, với ai cũng có thể nói vài câu, lại tốt bụng, hơn nữa còn thường chuẩn bị nước đá miễn phí cho công nhân vệ sinh và các chú bảo vệ.
Những quầy nhỏ không có chỗ ngồi nên chi phí thấp. Sau đó quầy hàng dần dần phát triển thành một quầy cố định, rồi cuối cùng thành một quán rượu nhỏ có mặt tiền.
Khi tốt nghiệp, anh bạn đó quyết định mở cửa hàng toàn thời gian. Vài người bạn thân, bao gồm cả Viên Bắc, mỗi người góp một ít vốn.
…
Uông Lộ Hi không gọi đồ, Viên Bắc đã gọi giúp cô.
Mỗi ly rượu được mang lên đều kèm theo một tấm thẻ nhỏ, trên đó ghi tên đồ uống, nồng độ cồn và một bài thơ, có lẽ bài thơ là nguồn gốc tên của loại đồ uống đó. Ly của Uông Lộ Hi có tên đơn giản, gọi là “Táo Bạc Hà.” Cô nhấp một ngụm, vị hơi giống Mirinda táo xanh.
“Vậy là anh cũng có phần trong quán này?”
“Một chút thôi.” Viên Bắc nói.
Đó chủ yếu là chứng tích của tình bạn thời đại học.
“…Ly này của em ngon lắm, không có vị cồn gì luôn.”
Ánh sáng trong quán rất ấm áp, là sắc vàng dịu, khiến không gian tràn ngập cảm giác ấm cúng. Uông Lộ Hi tặng cho ly đồ uống một lời khen, rồi khi quay đầu, cô lại bất chợt thấy dưới ánh đèn, Viên Bắc như cười như không mà nhìn mình. Cô lập tức hiểu ra, sau đó cầm tấm thẻ nhỏ lên xem, nồng độ cồn là 0.
“…”
“Anh đã hứa dẫn em tìm chỗ uống gì đó, ai nói sẽ cho em uống rượu?” Viên Bắc uống một ngụm đồ uống của mình. Uông Lộ Hi không chịu thua, giật lấy ly của anh uống thử. Càng quá đáng hơn, chỉ là nước chanh.
“Anh còn phải lái xe.” Viên Bắc nói.
Quán không chỉ có quầy bar và bàn nhỏ, mà còn dựng một sân khấu be bé. Đi theo hướng sân khấu đến chỗ ngoặt, bên trong lại choáng ngợp hơn.
Uông Lộ Hi phát hiện dù cửa quán nhỏ, nhưng diện tích thì khá lớn. Trên tường trắng có gắn máy chiếu, phía trước có một vài khách ngồi, tất cả đều ngồi trên những chiếc ghế nhỏ, mỗi người cầm ly rượu của mình. Máy chiếu không chiếu phim hay trận đấu bóng, cô tập trung nhìn một lúc. Má ơi, là PowerPoint về lịch sử hiện đại Trung Quốc.
“Ủa???”
Viên Bắc cười: “Ngồi nghe chút đi.”
…Sau này, khi khái niệm “quán bar học thuật” trở nên nổi tiếng trên mạng, Uông Lộ Hi mới biết hóa ra ở nhiều thành phố gần các trường đại học đều có những quán rượu nhỏ thế này. Mỗi ngày sẽ có một vị khách quý đến chia sẻ nội dung, phần lớn là sinh viên ở trường gần đó, chủ đề chia sẻ thì đủ kiểu, từ vi phân và tích phân đến lịch sử thế giới, từ cảm thụ văn học đến nhập môn Photoshop… kiểu như mở một buổi tọa đàm, nhấn mạnh sự tương trợ lẫn nhau. Tóm lại, đây gọi là “phương pháp học ngà say.”
“Về sau nếu muốn đi chơi với bạn bè mà lại muốn uống gì đó, em có thể đến đây.” Viên Bắc nói.
Uông Lộ Hi nhìn chằm chằm vào màn hình PowerPoint, khẽ khịt mũi: “Làm gì? Việc học của em không cần anh lo đâu.”
“Không phải.” Ánh sáng thay đổi phản chiếu trong mắt Viên Bắc: “Có người quen, dù sao cũng an toàn hơn.”
“Hóa ra trong mắt anh, em là một con ngốc mê rượu à.”
“Mê rượu thì em chưa đủ tầm, nhưng cái tính ngốc nghếch thì chuẩn rồi.” Viên Bắc vừa cười vừa uống nước, anh bị Uông Lộ Hi đẩy một cái, suýt làm đổ ly nước.
…Gần như cùng lúc đó, sân khấu nhỏ bên ngoài bắt đầu có động tĩnh.
Là một giọng nữ rất dễ nghe, cô gái lấy micro ‘say hi’ mọi người. Uông Lộ Hi kéo Viên Bắc ra xem thử, thì ra đó là một ban nhạc. Giọng ca chính là một cô gái tóc dài xoăn lọn kiểu “mì tôm,” phong cách ăn mặc rất phóng khoáng, nhưng giọng hát thì lại rất dịu dàng, giống như đàn chị dịu dàng trong phim học đường.
“Đúng là đàn chị.” Viên Bắc nói: “Học cùng trường với chúng ta, thường xuyên đến đây biểu diễn.”
Uông Lộ Hi lén tra tên ban nhạc trên điện thoại, cô phát hiện ban nhạc này mới thành lập chưa lâu, nhưng đã có rất nhiều sản phẩm.
“Đỉnh thật đấy…” Cô lại thốt lên.
Tất cả những gì Uông Lộ Hi nhìn thấy và nghe thấy tối nay đều liên tục làm mới nhận thức của cô.
Sự ngạc nhiên của cô không phải vì chứng kiến sự thú vị của đời sống đại học, mà là vì trước đó cô vẫn nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp, con đường của mọi người chẳng qua là tiếp tục học lên cao hoặc bước vào sự nghiệp, ít nhất đa số đều như vậy. Nhưng tối nay, cô nhận ra, thực ra cuộc sống rất rộng lớn, không chỉ có hai con đường đó để chọn. Mọi người đều đang bươn chải vì cuộc sống, trên chặng đường bươn chải ấy, họ còn theo đuổi chút “lý tưởng.”
Không nhất thiết phải đi theo con đường của người đi trước, cũng không nhất thiết phải có thành tích thật xuất sắc, mới có thể có một cuộc sống đẹp đẽ.
Tự do.
Lần đầu tiên kể từ khi đến Bắc Kinh, Uông Lộ Hi thực sự thấu hiểu từ này. Tự do không phải là thứ do người khác ban tặng, mà là thứ đạt được nhờ vào sự dũng cảm, nỗ lực và kiên định.
…
Nữ ca sĩ chính trên sân khấu bắt đầu hát bài đầu tiên, nhưng bài hát khá “chiến”, hơi không hợp với giọng hát của cô ấy, song bầu không khí thì cực kỳ sôi động.
Uông Lộ Hi thấy mấy người bạn đang “học lịch sử hiện đại” thò đầu ra nhìn vài lần, rồi đóng cửa lại.
Không ai làm phiền ai.
Khi nghe nhạc, Uông Lộ Hi rất vui vẻ, dường như những phiền muộn của cô bị những tạp âm từ hệ thống âm thanh không mấy cao cấp tại hiện trường đập tan.
Khoảng nghỉ giữa các bài hát còn có một số trò chơi nhỏ.
Uông Lộ Hi chơi rất vui, hơn nữa còn rất tự nhiên mà kéo cả Viên Bắc vào cùng.
Rõ ràng có thể thấy Viên Bắc không mấy hứng thú, nhưng cô cũng biết, Viên Bắc sẽ không từ chối cô.
Anh sẽ không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô.
…
Khi rời khỏi quán rượu nhỏ thì đã gần một giờ sáng.
Vừa bước ra khỏi không gian kín, cảm giác như lạc mất thời gian, ảo giác như đã cách mấy đời. Trên phố vẫn còn khá đông người, mấy anh shipper vội vã lướt qua, trong không khí vẫn còn thoang thoảng hơi nước sau cơn mưa, nhưng khi Uông Lộ Hi bất ngờ ngẩng đầu lên, cô thấy lại những vì sao.
Trời đã quang.
Ngày mai chắc sẽ là một ngày đẹp trời.
Uông Lộ Hi ngẩng cao cổ nhìn trời, cổ tay bị Viên Bắc kéo lại. Anh kéo cô về phía sau chút, một chiếc xe điện vừa vụt qua ngay trước mặt cô.
“Nhìn đường, đừng ngước trời.” Anh nói.
Uông Lộ Hi không để ý: “Viên Bắc, chúng ta đi xem mặt trời mọc đi.”
… Cô thật sự muốn xoã hết.
Viên Bắc khó nói nhìn cô: “Sao anh không bao giờ nghe thấy em kêu mệt nhỉ?”
“Em không mệt mà.” Cô nói thật lòng: “Ở Bắc Kinh thì chỗ nào có thể ngắm mặt trời mọc nhỉ?”
*
… Ngắm mặt trời mọc.
May mà cô nghĩ ra
Viên Bắc quay lại quán, lấy thêm một lon Red Bull.
Trên đường, Uông Lộ Hi ngủ thiếp đi, trước khi ngủ cô còn không quên bật danh sách nhạc trên điện thoại, cô vừa ấn lưu toàn bộ bài hát của ban nhạc đó vào. Khi nghe hết một lượt, nhạc sẽ chuyển sang phát ngẫu nhiên.
Viên Bắc nghe thấy có mấy bài là của các ca sĩ Bắc Âu.
Big Data đúng là khủng khiếp.
Nó khiến con người trở nên “trong suốt”, những suy nghĩ gần đây nhất của họ đều bị phơi bày một cách trần trụi, chẳng còn bí mật gì.
Liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Uông Lộ Hi, anh thấy cô ngủ rất say, vài sợi tóc dính lên mặt, in hằn lên đó, hàng lông mi khẽ rung.
Viên Bắc không đánh thức cô.
Cô tự tỉnh dậy.
…
“Chúng ta tới đâu rồi?”
Uông Lộ Hi vừa tỉnh dậy đã ngáp một cái thật to, xoa xoa mặt. Không cần nhìn thì cô cũng biết lúc này khuôn mặt mình đầy dầu bóng, nhưng hôm nay cô chẳng muốn bận tâm đến hình tượng: “Em còn chưa học lái xe, nếu không em có thể thay anh lái rồi, hì hì.”
Cười ngớ ngẩn cái gì chứ.
Viên Bắc nghĩ thầm, nhưng trên mặt anh cũng không kìm được mà nở một nụ cười nhẹ.
Cảm xúc thật dễ lây lan. Khi ở bên Uông Lộ Hi, cô luôn là người lây nhiễm cho anh.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến Quỷ Tiếu Thạch.” Viên Bắc đáp.
Nếu đường đi quá xa, hôm nay anh thật sự không chắc có đủ sức để leo trèo dài như vậy, nhưng may là cả thời gian lẫn địa điểm đều thuận lợi. Quỷ Tiếu Thạch nằm trong công viên rừng Tây Sơn, khá gần. Hồi đại học, sau một lần say rượu, giữa đêm mà anh và mấy người bạn cùng phòng lại đạp xe đến đây.
Có lẽ đây là nơi leo núi ngắm bình minh đẹp nhất gần ngoại ô Bắc Kinh.
Uông Lộ Hi chợp mắt thêm một lúc, giờ thì cô rất tỉnh táo. Khi đến bãi đỗ xe, cô phát hiện đã có khá nhiều xe và khách du lịch ở đây, có người còn mang theo lều trại.
Cô lên mạng tra cứu, leo lên Quỷ Tiếu Thạch mất khoảng một tiếng rưỡi, đi từ từ thì không quá khó, nhưng vì trời tối nên cần chú ý an toàn.
“Viên Bắc, anh đừng nói chuyện với em nhé, em phải giữ vững tinh thần.” Uông Lộ Hi bật đèn pin trên điện thoại lên.
Trên con đường leo núi, khắp nơi đều là người, tất cả đều đang hướng về phía Quỷ Tiếu Thạch. Có người vừa đi vừa trò chuyện, ca hát.
Uông Lộ Hi không cho Viên Bắc nói chuyện, nhưng cô lại mải mê bắt chuyện với một ông lão cùng đi. Cô không chú ý đến mạng nhện giữa các nhánh cây phía trước, vội vàng tránh, cuối cùng giẫm vào bùn ướt rồi ngã quỵ xuống.
“Chưa tới Tết đâu.” Viên Bắc đỡ cô dậy: “Còn đi được không?”
“Em đi được!” Uông Lộ Hi lấy khăn ướt lau đầu gối, không cho Viên Bắc dùng đèn pin kiểm tra: “Em không sao! Đi nhanh đi, không thì lỡ mất mất rồi.”
…
Dự báo thời tiết nói mặt trời sẽ mọc vào lúc năm giờ rưỡi.
Họ đến Quỷ Tiếu Thạch vào khoảng bốn giờ sáng.
Lúc này, chân trời đã hơi ửng đỏ rõ rệt, rất nhiều người đang chờ đợi; có người dựng lều, có người trải khăn picnic ngồi quây quần.
Uông Lộ Hi lấy một cuốn sổ từ trong balo của mình ra, sau đó xé vài tờ giấy để mình và Viên Bắc ngồi xuống đất.
“Anh có muốn ngủ chút không?” Cô hào phóng vỗ vào vai mình: “Mượn tạm này, tình đồng chí cách mạng, đừng ngại.”
Viên Bắc cười: “Được.”
Nhưng anh không thật sự gối lên vai cô, mà cúi đầu, đặt trán lên hai đầu gối, nghỉ tạm như vậy.
Uông Lộ Hi cảm thấy hơi áy náy.
Cô đưa tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào đuôi tóc sau gáy của Viên Bắc, rồi nhanh chóng rụt tay lại.
Ánh vàng đỏ ở chân trời ngày càng rực rỡ hơn.
Dường như mặt trời mọc sau cơn mưa càng có kỷ niệm đặc biệt.
Đây cũng là lần đầu tiên Uông Lộ Hi thực sự ngắm bình minh. Cô không biết chắc thời điểm nào nên đứng dậy, thời điểm nào nên chụp ảnh.
Cuối cùng, cô đứng dậy theo những người xung quanh.
Viên Bắc cũng đã tỉnh.
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô tiến lên phía trước, Hai người cố gắng tìm một góc nhìn tốt hơn, không để như lần trước ở Công viên Cảnh Sơn, khi ngắm Tử Cấm Thành lại cảm thấy tiếc nuối.
Uông Lộ Hi nhìn về phía cuối chân trời, một vầng sáng chói lòa từ từ xuất hiện.
Mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên.
Soi sáng cả thành phố Bắc Kinh.
Từ góc nhìn khác, khu CBD và tòa nhà CITIC Tower cao sừng sững ở ngay trung tâm tầm mắt.
…
Đúng là một ngày đẹp trời.
Những đám mây xung quanh đều bị nhuộm thành những màu sắc rực rỡ, chói lòa đến mức khiến hốc mắt người ta cay xè. Có người đang hô hào, có người đang chụp ảnh, và có người mang theo những lá cờ nhỏ vẫy vẫy trong không trung.
Uông Lộ Hi cũng rất muốn khóc.
Cô thò tay vào túi tìm chiếc máy chụp ảnh lấy liền, nhưng cô lại chợt nhớ ra rằng mình đã quên thay ảnh giấy.
… Đây là ý trời sao?
Có thể vậy.
Uông Lộ Hi nhún vai. Điều này khiến cô có thể yên lặng mà tận hưởng trọn vẹn cảnh mặt trời mọc, không bỏ lỡ một giây phút nào, cũng không cần phải nhìn qua ống kính máy ảnh.
Dường như bất cứ hoàn cảnh nào cô cũng có thể chấp nhận. Uông Lộ Hi cảm thấy mình đã tự thỏa hiệp với bản thân. Sau này, cô sẽ không bao giờ quên cảnh mặt trời mọc này, là cảnh mặt trời mọc cô thấy năm mười tám tuổi, và là cảnh mặt trời mọc đầu tiên đầy tự do và lãng mạn trong cuộc đời cô.
Khi gặp phải bóng tối và những chông gai trên đường đời, cô sẽ không quên ngày hôm nay mình đã từng bước leo lên đỉnh núi như thế nào.
Và…
Cả người đã cùng cô leo lên núi nữa.
Uông Lộ Hi quay đầu, thấy Viên Bắc yên lặng đứng bên cạnh mình.
Ánh sáng rực rỡ của bình minh chiếu rọi khắp mọi nơi, ánh sáng rực rỡ ấy tỏa lên vai anh một lớp hào quang lấp lánh.
“… Viên Bắc.” Cô khẽ gọi tên anh.
“Ừm.”
“Em không trách anh nữa.” Uông Lộ Hi hít một hơi sâu: “Em thừa nhận, anh đã từ chối em, ngoài buồn bã, em cũng khá trách móc anh. Vì anh ngốc quá, anh không biết mình đã bỏ lỡ điều gì.”
Viên Bắc cười khẽ: “Em tự khen mình ghê nhỉ.”
“Thì đúng mà.” Cô vươn vai về phía mặt trời: “Nhưng giờ em cũng thấy cân bằng rồi, ít nhất em biết anh thực sự thích em, và chúng ta đã có rất nhiều khoảnh khắc bên nhau. Sau này, khi gặp lại những khoảnh khắc tương tự, bất kể là mưa gió, bình minh hay hoàng hôn, anh cũng sẽ nhớ đến em.”
Viên Bắc không nói gì.
“Và còn, cảm ơn anh.”
“… Cảm ơn gì?”
“Cảm ơn anh đã cho em biết, hóa ra thích một người là cảm giác như thế này.” Trong mắt Uông Lộ Hi ánh lên những tia sáng, nhưng cô cố kìm nén: “Đừng buồn nữa, Viên Bắc, dù em không có tư cách để bàn về cuộc sống, nhưng thực ra, trong đời vẫn có rất nhiều khoảnh khắc đáng giá, đúng không?”
…
“Ngày mấy anh bay vậy?” Cô hỏi.
Viên Bắc im lặng một lúc: “Ngày hai mươi chín.”
Ồ.
Vậy là còn đúng một tuần.
“Em sẽ không tiễn anh đâu.” Uông Lộ Hi chớp mắt, rồi lại mở ra, ánh mắt sáng ngời: “Chúc anh mọi điều suôn sẻ, chúc cả hai chúng ta bắt đầu cuộc sống mới. Chúng ta vẫn là bạn, đúng không?”
Ngực cô tràn ngập luồng không khí mát mẻ, trong lành của buổi sớm mai, tiếng ve kêu ngày càng ồn ào, thậm chí còn lấn át cả câu trả lời của Viên Bắc.
Uông Lộ Hi không nghe thấy câu trả lời của anh.
“Đi thôi, xuống núi nào!” Cô vung tay nói.
*
Đường xuống núi dễ đi hơn nhiều so với lúc leo lên.
Nhưng vì cú ngã ban nãy nên mỗi lần đầu gối gập lại đều đau nhói, khiến cô phải nhăn mặt. Viên Bắc nhận ra điều đó, anh đứng trước mặt cô, ở bậc thang thấp hơn hai bậc: “Lên đây.”
“?” Uông Lộ Hi hơi ngượng ngùng: “Anh cõng được em sao?”
Viên Bắc nói thật: “… Cũng khó, vừa đi vừa nghỉ thôi.”
“…”
…Cứ thế mà đi, vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng lại dừng lại một lúc để nghỉ ngơi.
…
Sau này, Uông Lộ Hi luôn suy nghĩ, rốt cuộc là cô đã suy nghĩ thông suốt từ khi nào, khi nào thì cô đã nhìn nhận được mọi chuyện rõ ràng.
Có lẽ chính là vào ngày hôm nay.
Rất nhiều khoảnh khắc.
Ví dụ như, khi ăn lẩu, ánh mắt Viên Bắc nhìn cô xuyên qua làn hơi nước mờ ảo.
Ví dụ như, lúc sắp rời đi, anh cẩn thận mang theo hoa hồng mà cô đã quên mất.
Ví dụ như, buổi tối khi họ uống rượu chơi trò chơi, trong vai trò đồng đội, họ phải nắm tay nhau, Viên Bắc nắm chặt tay cô, lực nắm như muốn khắc cô vào đường vân trên lòng bàn tay anh. Đó là lần duy nhất họ nắm tay nhau.
Và ví dụ như, lúc mặt trời vừa mọc, dù Viên Bắc không nói gì, nhưng cô đã thấy, khi cô nói những lời “tổng kết” kia, khóe mắt anh cũng đã đỏ hoe.
… Ồ, còn nữa.
Còn bây giờ.
Cô đang ở trên lưng Viên Bắc, ánh mắt rơi trên bên tai và cổ anh, nơi đó có những giọt mồ hôi đang lăn xuống. Anh đang cõng cô, bước từng bước xuống núi.
Uông Lộ Hi bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ cũng không đến nỗi tệ.
Những gì cô mong cầu, những điều cô luôn khuyên Viên Bắc rằng phải trân trọng, chẳng phải chính là những khoảnh khắc lãng mạn và vô tình trong quá trình ấy sao?
Vậy thì, cầu gì được nấy, còn có gì để oán trách nữa?
Mọi thứ đều rất trọn vẹn, đến đây là đủ rồi, mọi thứ thật tuyệt vời.
Như vậy là đủ.
Suy nghĩ trong lòng Uông Lộ Hi chợt loé lên. Cô biết điều mình sắp làm có thể hơi quá đáng, nhưng đã đến lúc này rồi, những nguyên tắc kia cũng nên được nới lỏng chút ít. Trời cao sẽ tha thứ cho sự bồng bột nho nhỏ của cô.
Mượn cơn buồn ngủ của mình, cô khẽ cúi đầu, để cằm tựa lên gáy của Viên Bắc.
Rồi cô nhẹ nhàng đặt đôi môi lên bên cổ anh.
Làn da ấm nóng, còn hơi ẩm vì mồ hôi.
Uông Lộ Hi khẽ hôn. Khi cảm nhận được cơ thể Viên Bắc thoáng cứng lại, cô nhanh chóng rời đi.
Ok.
Đủ rồi.
Kết thúc hoàn hảo.
Uông Lộ Hi tự khép lại câu chuyện tình đầu của mình trong lòng.
…
Khi tới bãi đậu xe, họ lên xe, luồng gió mát lạnh từ điều hòa phả vào mặt khiến đôi má đỏ bừng vì nóng bừng cũng nhanh chóng hạ nhiệt.
Uông Lộ Hi mở lại danh sách phát trên điện thoại, nói với Viên Bắc: “À phải rồi, có một bài hát hôm qua em muốn phát cho anh nghe để cố ý chọc tức anh, nhưng em quên mất.”
Viên Bắc khởi động xe: “Bài gì vậy?”
“Thôi, thôi, em sẽ nhịn, không phát nữa.” Uông Lộ Hi cảm thấy hơi không nên.
Viên Bắc nhìn cô, ánh mắt rất rõ ràng, anh không tin cô có thể nhịn được.
Chiếc xe đi qua một ngã rẽ.
Quả nhiên.
Uông Lộ Hi bắt đầu thao tác trên danh sách phát.
“Anh hứa không được giận nha, em chỉ phát một lần thôi.” Cô cắn móng tay, hơi do dự: “Em nói không trách anh nữa, nhưng anh cũng phải để em xả giận chút chứ!”
Trong tiếng cười lớn của Uông Lộ Hi, Viên Bắc nghe thấy bài hát.
Bài hát của Châu Kiệt Luân.
“Loại đàn ông gì vậy”.
“…”
“Đã bảo là không được giận rồi! Biểu cảm của anh là gì thế hả!”
“…”
Tiếng cười của Uông Lộ Hi tràn ngập buổi sáng hôm ấy.
Hoặc có lẽ, tràn ngập cả tháng Tám.
Dù thế nào đi nữa, mùa hè năm 2023 của Bắc Kinh cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.
Viên Bắc cảm thấy khó chịu, là cảm giác khó chịu về sinh lý. Anh quay đầu, đẩy khuôn mặt của Uông Lộ Hi cùng với hình xăm đáng ghét trên cổ tay cô ra khỏi tầm mắt. Ngón tay anh liên tục gõ lên vô lăng, trong lòng như có một đám lửa sắp bùng cháy, khói trắng mỏng tang lượn lờ.
Vậy mà Uông Lộ Hi vẫn không chịu buông tha anh.
Mưa quá lớn, ầm ĩ vô cùng.
“Viên Bắc, mưa càng lúc càng lớn rồi.” Uông Lộ Hi co tay lại, giọng điệu cũng dè dặt: “Em có thể hỏi, anh gấp gáp đưa em đến trường để làm gì không?”
Giữa tình cảnh này, đi dạo trường học thì không hợp lắm nhỉ?
Viên Bắc không trả lời, anh sợ vừa mở miệng thì mình sẽ bộc lộ sự bực dọc và thiếu kiên nhẫn. Liếc thấy đùi Uông Lộ Hi nổi đầy da gà, anh giơ tay tắt điều hòa.
“Em hối hận rồi, thế được chưa? Em không muốn đi dạo nữa.” Uông Lộ Hi bắt đầu làm càn làm bậy: “Mưa lớn thế này, đi còn xem được gì? Hơn nữa, em cũng không muốn đi cùng anh nữa, anh đã phá hủy Công viên Bắc Hải của em rồi. Làm ơn, hãy lương thiện chút, để lại cho em xíu chốn bồng lai đi!”
Viên Bắc im lặng, sắc mặt càng lúc càng tệ.
“Chẳng lẽ anh muốn dùng cách này để bù đắp cho em sao?” Uông Lộ Hi tiếp tục chà sát hình xăm dán trên cổ tay: “Em không cần! Những cảnh hẹn hò mà em nói, sau này sẽ có người giúp em thực hiện, không cần anh lo lắng đâu. Em không muốn sau này, khi em và bạn trai tương lai hôn nhau dưới ký túc xá, trong đầu em lại hiện lên khuôn mặt anh!”
Thêm một cái đèn đỏ nữa.
Mưa to đến mức tầm nhìn bị cản trở, Viên Bắc đạp phanh quá gấp, cả người Uông Lộ Hi hơi bị nghiêng về phía trước. Trên bản đồ, các đường kẻ đỏ chằng chịt, cảnh báo tai nạn cũng không ít, dưới cơn mưa xối xả, khắp nơi đều hỗn loạn.
Viên Bắc lạnh lùng nói: “Đừng nói thêm với anh lời nào nữa!”
“…Hôm nay anh nóng tính quá.” Uông Lộ Hi nói vậy, rồi im lặng.
Hướng đi đã thay đổi mấy lần.
Cuối cùng, chiếc xe đi dọc theo Bắc Tam Hoàn, tiến về phía Hải Điện.
Cả chặng đường không ai nói gì nữa.
*
Dường như mỗi khu vực ở Bắc Kinh đều có khí chất riêng của nó. Hải Điện – nơi Viên Bắc học – là nơi anh không thích, vì nó quá “bận rộn”.
Lúc đó, vẫn chưa có từ “trầm kẽm” nhưng không cần phải cố gắng mô tả, ai sống ở đây cũng hiểu. Con người Hải Điện, linh hồn Hải Điện, nơi đây có vô số văn phòng chia ngăn và không gian làm việc chung. Trên tin tức chỉ nhắc đến bao nhiêu doanh nghiệp công nghệ đã thành công ở Trung Quan Thôn, nhưng lại chẳng bao giờ đề cập đến có bao nhiêu giấc mơ khởi nghiệp bị chôn vùi tại đây. Trong cuộc chiến này, người trụ lại đến cuối cùng chỉ là một phần rất nhỏ.
Về giáo dục thì khỏi phải nói, từ “nuôi con kiểu gà công nghiệp” là bắt đầu từ đây.
Ở Ngũ Đạo Khẩu đầy rẫy các trường đại học, ngoài Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, thì còn có Đại học hàng không vũ trụ Bắc Kinh, Đại học Khoa học và Công nghệ Bắc Kinh, Đại học Ngôn ngữ Bắc Kinh, Đại học Công nghệ và Khai khoáng Trung Quốc… Các trường cao đẳng đại học chen chúc, cái tên “trung tâm vũ trụ” không biết là do quảng trường Ucenter mà ra, hay do ở đây sinh viên xoay vòng nhanh chóng như hệ ngân hà nữa. Viên Bắc cũng không rõ, anh chỉ biết cái tên đó đã có từ lâu.
Trên đường, từng chiếc ô chen chúc nhau, ai cũng vội vàng. Nhất là ở ngã tư khổng lồ kia có rất nhiều người, xe, xe đạp công cộng, và cả xe điện, khiến Uông Lộ Hi nhìn mà hoa mắt. Rõ ràng đang là kỳ nghỉ hè, vậy mà vẫn đông đúc, như thể chỉ cần chen chân vào đây, không cần ai thúc giục thì cũng sẽ bị cuốn theo bầu không khí, trở thành một phần của dòng chảy, bước chân cũng bất giác nhanh hơn.
Viên Bắc hỏi Uông Lộ Hi: “Đến trường chụp ảnh không?”
“Không chụp.” Uông Lộ Hi đáp chắc nịch: “Em không còn ảnh giấy nữa. Không chụp.”
Dù sao sau này vẫn còn cơ hội.
“Vậy em muốn đi đâu?”
“Anh đưa em đến đây mà! Hỏi em làm gì.”
“Có đói không?”
“Đói.” Uông Lộ Hi nhìn đồng hồ, giờ đã là buổi chiều, đến giờ cô vẫn chưa ăn uống gì.
“Ăn gì?”
“Em muốn ăn lẩu, thật cay vào.” Cô cố tình.
Viên Bắc không nói gì, anh lấy điện thoại ra tra các quán ăn gần đó, Uông Lộ Hi nhắc nhở: “Anh đưa em đến quán mà hồi anh đi học hay ghé là được rồi.”
“Anh không còn ấn tượng từ lâu rồi.” Viên Bắc nói.
Những quán ăn ở đây thay đổi rất nhanh, chỗ mà hồi đó anh và các bạn cùng phòng đi tìm đồ ăn đêm đã đổi chủ không biết bao nhiêu lần. Tên quán thì vẫn như cũ, nhưng hương vị thì không còn nữa.
“Vậy có quán nào bao năm nay vẫn mở không? Anh từng ăn ở đó chứ?”
“Bánh táo đỏ tính không?”
“Cái gì cơ?”
Bánh táo đỏ, Vua Bánh Táo Đỏ ở Ngũ Đạo Khẩu, nổi tiếng khắp nơi.
Chưa từng xếp hàng mua bánh táo đỏ ở Vua Bánh Táo Đỏ tại Ngũ Đạo Khẩu thì coi như cuộc đời đại học chưa hoàn chỉnh. Nhưng thực ra nó chỉ là một cửa hàng nhỏ, bao năm nay vẫn vững vàng không đổi, bất kể đi lúc nào cũng đều có người xếp hàng trước cửa. Hôm nay vì trời mưa và đang là kỳ nghỉ hè nên tình hình khá hơn, không còn hàng dài nữa.
Viên Bắc đi mua một ít, bánh táo được đựng trong túi giấy, anh đưa cho Uông Lộ Hi.
Bánh táo đỏ vẫn còn nóng hôi hổi, mùi hương của táo đỏ rất đậm. Uông Lộ Hi thử một miếng, cũng tạm được, rồi cô bẻ thêm một miếng nữa, sau đó vô thức đưa đến gần miệng Viên Bắc, nhưng tay đã giơ lên một nửa thì lại hạ xuống.
“Cái này có đáng để anh xếp hàng lâu như vậy không?”
“Không biết.” Viên Bắc đáp: “Trên đời này có nhiều chuyện không cần lý do.”
Uông Lộ Hi rất ghét cái giọng điệu kiểu làm bộ từng trải lại hơi giả tạo này, cô rất muốn đấm cho anh mấy cái.
…
Trong trung tâm thương mại gần đó có một quán lẩu.
Cô bước theo Viên Bắc, khăng khăng giữ khoảng cách hai bước với anh. Khi đến quán lẩu, hai người ngồi đối diện, quét mã để gọi món. Uông Lộ Hi do dự rất lâu ở phần chọn lẩu cay đỏ rực, cuối cùng cô bỏ qua, cảm thấy lấy cách này để xả giận thì quá trẻ con.
Nhân viên phục vụ lên món, tiện thể mang theo một đĩa trái cây. Miếng dưa hấu được cắt một vết nhỏ ở giữa, nhìn giống hình trái tim. Ngoài ra còn có một bông hồng đỏ, bàn nào cũng có, để bắt kịp không khí tưng bừng ngày Thất Tịch.
Uông Lộ Hi cúi đầu lướt điện thoại, thỉnh thoảng cô mới ngẩng lên lén lút quan sát sắc mặt của Viên Bắc, cô phát hiện anh cứ nhìn chằm chằm vào mình.
“… Nhìn em làm gì? Em có biết hôm nay là Thất Tịch đâu.” Cô khuấy đều nước chấm: “Lý do em mua bó hoa cho anh rất đơn giản, anh đừng nghĩ nhiều.”
“Anh không nghĩ nhiều.” Viên Bắc nói: “Ăn cơm đi.”
… Mà ăn cơm cũng chẳng thoải mái lắm.
Vì cả hai vẫn không nói chuyện, cũng chẳng giao tiếp.
Nồi lẩu đỏ au sôi ùng ục, Uông Lộ Hi phát huy truyền thống tốt đẹp không lãng phí, cố gắng ăn hết phần thịt. Còn rau thì cô ném hết vào nồi nước lẩu nấm của Viên Bắc. Viên Bắc cũng không từ chối, anh nhận hết.
Uông Lộ Hi ăn no thì bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, cô ngáp một cái thật to. Thấy bị Viên Bắc bắt gặp, thế là cô vội vàng khép miệng lại.
“Lát nữa đi đâu?”
“Đâu được.”
Giờ ăn tối, khách trong quán lẩu ngày càng đông. Bàn của họ gần sát cửa sổ, lúc này không thể nhìn rõ quang cảnh ngoài đường nữa, vì ánh đèn trong quán quá sáng, chỉ có thể thấy bóng người phản chiếu đi qua lại.
Trái tim vừa kém cỏi vừa ham chơi của Uông Lộ Hi bắt đầu rục rịch trỗi dậy, cô hỏi Viên Bắc: “Tìm chỗ uống gì đó nhé?”
Cô nghĩ Viên Bắc sẽ từ chối, vì mấy lần trước đề nghị uống rượu đều bị từ chối. Có vẻ trong thâm tâm, anh vẫn xem cô như trẻ con. Nhưng nào ngờ, hôm nay anh lại không từ chối.
Viên Bắc cầm túi của cô lên: “Đi thôi.”
“… Đi thật hả?”
“Hôm nay em không đi, sau này cũng sẽ đi. Em mà chịu ngoan ngoãn à?” Viên Bắc ấn thang máy, đợi cô: “Để anh dẫn em đi dò đường trước.”
*
Uông Lộ Hi nhanh chóng hiểu cái gọi là “dò đường” này có ý nghĩa gì.
Những nơi tụ tập sinh viên đại học thì không bao giờ thiếu chốn vui chơi về đêm. Viên Bắc đưa cô đến một quán rượu nhỏ rất yên tĩnh, món đặc trưng của quán là bia thủ công. Khi Uông Lộ Hi còn đang đánh giá quán, thì Viên Bắc đã bắt đầu chào hỏi với ông chủ ở quầy bar.
Cô tự tìm một chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, lúc Viên Bắc quay lại, cô hỏi: “Anh quen à?”
“Bạn đại học.” Viên Bắc nói.
“!!!” Uông Lộ Hi không thể giấu được sự ngạc nhiên trên gương mặt: “Đỉnh thế…”
Có thể mở được một cửa hàng đàng hoàng ở Bắc Kinh, lại còn là khu vực cạnh tranh khốc liệt như thế này. Như vậy trong mắt Uông Lộ Hi, bất kể cửa hàng nào cũng đều rất đỉnh. Huống chi anh bạn đó còn mới tốt nghiệp chưa đầy hai năm.
“Đúng vậy, cậu ấy rất đỉnh.”
Viên Bắc kể về người bạn cùng phòng đại học này của mình. Năm nhất năm hai khi mọi người còn đang tiêu xài phung phí vì mới được rời tổ, có được tự do thì cậu bạn này đã bắt đầu kiếm tiền.
Hồi đó mấy hàng quán nhỏ chợ đêm vẫn còn, anh bạn ấy thuê một chiếc xe ô tô nhỏ, mở cửa sau ra, treo vài tấm băng rôn và dây đèn nhỏ, phục vụ rượu pha chế đồ uống tại chỗ. Khách không hề ít, vì anh bạn nói chuyện rất có duyên, với ai cũng có thể nói vài câu, lại tốt bụng, hơn nữa còn thường chuẩn bị nước đá miễn phí cho công nhân vệ sinh và các chú bảo vệ.
Những quầy nhỏ không có chỗ ngồi nên chi phí thấp. Sau đó quầy hàng dần dần phát triển thành một quầy cố định, rồi cuối cùng thành một quán rượu nhỏ có mặt tiền.
Khi tốt nghiệp, anh bạn đó quyết định mở cửa hàng toàn thời gian. Vài người bạn thân, bao gồm cả Viên Bắc, mỗi người góp một ít vốn.
…
Uông Lộ Hi không gọi đồ, Viên Bắc đã gọi giúp cô.
Mỗi ly rượu được mang lên đều kèm theo một tấm thẻ nhỏ, trên đó ghi tên đồ uống, nồng độ cồn và một bài thơ, có lẽ bài thơ là nguồn gốc tên của loại đồ uống đó. Ly của Uông Lộ Hi có tên đơn giản, gọi là “Táo Bạc Hà.” Cô nhấp một ngụm, vị hơi giống Mirinda táo xanh.
“Vậy là anh cũng có phần trong quán này?”
“Một chút thôi.” Viên Bắc nói.
Đó chủ yếu là chứng tích của tình bạn thời đại học.
“…Ly này của em ngon lắm, không có vị cồn gì luôn.”
Ánh sáng trong quán rất ấm áp, là sắc vàng dịu, khiến không gian tràn ngập cảm giác ấm cúng. Uông Lộ Hi tặng cho ly đồ uống một lời khen, rồi khi quay đầu, cô lại bất chợt thấy dưới ánh đèn, Viên Bắc như cười như không mà nhìn mình. Cô lập tức hiểu ra, sau đó cầm tấm thẻ nhỏ lên xem, nồng độ cồn là 0.
“…”
“Anh đã hứa dẫn em tìm chỗ uống gì đó, ai nói sẽ cho em uống rượu?” Viên Bắc uống một ngụm đồ uống của mình. Uông Lộ Hi không chịu thua, giật lấy ly của anh uống thử. Càng quá đáng hơn, chỉ là nước chanh.
“Anh còn phải lái xe.” Viên Bắc nói.
Quán không chỉ có quầy bar và bàn nhỏ, mà còn dựng một sân khấu be bé. Đi theo hướng sân khấu đến chỗ ngoặt, bên trong lại choáng ngợp hơn.
Uông Lộ Hi phát hiện dù cửa quán nhỏ, nhưng diện tích thì khá lớn. Trên tường trắng có gắn máy chiếu, phía trước có một vài khách ngồi, tất cả đều ngồi trên những chiếc ghế nhỏ, mỗi người cầm ly rượu của mình. Máy chiếu không chiếu phim hay trận đấu bóng, cô tập trung nhìn một lúc. Má ơi, là PowerPoint về lịch sử hiện đại Trung Quốc.
“Ủa???”
Viên Bắc cười: “Ngồi nghe chút đi.”
…Sau này, khi khái niệm “quán bar học thuật” trở nên nổi tiếng trên mạng, Uông Lộ Hi mới biết hóa ra ở nhiều thành phố gần các trường đại học đều có những quán rượu nhỏ thế này. Mỗi ngày sẽ có một vị khách quý đến chia sẻ nội dung, phần lớn là sinh viên ở trường gần đó, chủ đề chia sẻ thì đủ kiểu, từ vi phân và tích phân đến lịch sử thế giới, từ cảm thụ văn học đến nhập môn Photoshop… kiểu như mở một buổi tọa đàm, nhấn mạnh sự tương trợ lẫn nhau. Tóm lại, đây gọi là “phương pháp học ngà say.”
“Về sau nếu muốn đi chơi với bạn bè mà lại muốn uống gì đó, em có thể đến đây.” Viên Bắc nói.
Uông Lộ Hi nhìn chằm chằm vào màn hình PowerPoint, khẽ khịt mũi: “Làm gì? Việc học của em không cần anh lo đâu.”
“Không phải.” Ánh sáng thay đổi phản chiếu trong mắt Viên Bắc: “Có người quen, dù sao cũng an toàn hơn.”
“Hóa ra trong mắt anh, em là một con ngốc mê rượu à.”
“Mê rượu thì em chưa đủ tầm, nhưng cái tính ngốc nghếch thì chuẩn rồi.” Viên Bắc vừa cười vừa uống nước, anh bị Uông Lộ Hi đẩy một cái, suýt làm đổ ly nước.
…Gần như cùng lúc đó, sân khấu nhỏ bên ngoài bắt đầu có động tĩnh.
Là một giọng nữ rất dễ nghe, cô gái lấy micro ‘say hi’ mọi người. Uông Lộ Hi kéo Viên Bắc ra xem thử, thì ra đó là một ban nhạc. Giọng ca chính là một cô gái tóc dài xoăn lọn kiểu “mì tôm,” phong cách ăn mặc rất phóng khoáng, nhưng giọng hát thì lại rất dịu dàng, giống như đàn chị dịu dàng trong phim học đường.
“Đúng là đàn chị.” Viên Bắc nói: “Học cùng trường với chúng ta, thường xuyên đến đây biểu diễn.”
Uông Lộ Hi lén tra tên ban nhạc trên điện thoại, cô phát hiện ban nhạc này mới thành lập chưa lâu, nhưng đã có rất nhiều sản phẩm.
“Đỉnh thật đấy…” Cô lại thốt lên.
Tất cả những gì Uông Lộ Hi nhìn thấy và nghe thấy tối nay đều liên tục làm mới nhận thức của cô.
Sự ngạc nhiên của cô không phải vì chứng kiến sự thú vị của đời sống đại học, mà là vì trước đó cô vẫn nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp, con đường của mọi người chẳng qua là tiếp tục học lên cao hoặc bước vào sự nghiệp, ít nhất đa số đều như vậy. Nhưng tối nay, cô nhận ra, thực ra cuộc sống rất rộng lớn, không chỉ có hai con đường đó để chọn. Mọi người đều đang bươn chải vì cuộc sống, trên chặng đường bươn chải ấy, họ còn theo đuổi chút “lý tưởng.”
Không nhất thiết phải đi theo con đường của người đi trước, cũng không nhất thiết phải có thành tích thật xuất sắc, mới có thể có một cuộc sống đẹp đẽ.
Tự do.
Lần đầu tiên kể từ khi đến Bắc Kinh, Uông Lộ Hi thực sự thấu hiểu từ này. Tự do không phải là thứ do người khác ban tặng, mà là thứ đạt được nhờ vào sự dũng cảm, nỗ lực và kiên định.
…
Nữ ca sĩ chính trên sân khấu bắt đầu hát bài đầu tiên, nhưng bài hát khá “chiến”, hơi không hợp với giọng hát của cô ấy, song bầu không khí thì cực kỳ sôi động.
Uông Lộ Hi thấy mấy người bạn đang “học lịch sử hiện đại” thò đầu ra nhìn vài lần, rồi đóng cửa lại.
Không ai làm phiền ai.
Khi nghe nhạc, Uông Lộ Hi rất vui vẻ, dường như những phiền muộn của cô bị những tạp âm từ hệ thống âm thanh không mấy cao cấp tại hiện trường đập tan.
Khoảng nghỉ giữa các bài hát còn có một số trò chơi nhỏ.
Uông Lộ Hi chơi rất vui, hơn nữa còn rất tự nhiên mà kéo cả Viên Bắc vào cùng.
Rõ ràng có thể thấy Viên Bắc không mấy hứng thú, nhưng cô cũng biết, Viên Bắc sẽ không từ chối cô.
Anh sẽ không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô.
…
Khi rời khỏi quán rượu nhỏ thì đã gần một giờ sáng.
Vừa bước ra khỏi không gian kín, cảm giác như lạc mất thời gian, ảo giác như đã cách mấy đời. Trên phố vẫn còn khá đông người, mấy anh shipper vội vã lướt qua, trong không khí vẫn còn thoang thoảng hơi nước sau cơn mưa, nhưng khi Uông Lộ Hi bất ngờ ngẩng đầu lên, cô thấy lại những vì sao.
Trời đã quang.
Ngày mai chắc sẽ là một ngày đẹp trời.
Uông Lộ Hi ngẩng cao cổ nhìn trời, cổ tay bị Viên Bắc kéo lại. Anh kéo cô về phía sau chút, một chiếc xe điện vừa vụt qua ngay trước mặt cô.
“Nhìn đường, đừng ngước trời.” Anh nói.
Uông Lộ Hi không để ý: “Viên Bắc, chúng ta đi xem mặt trời mọc đi.”
… Cô thật sự muốn xoã hết.
Viên Bắc khó nói nhìn cô: “Sao anh không bao giờ nghe thấy em kêu mệt nhỉ?”
“Em không mệt mà.” Cô nói thật lòng: “Ở Bắc Kinh thì chỗ nào có thể ngắm mặt trời mọc nhỉ?”
*
… Ngắm mặt trời mọc.
May mà cô nghĩ ra
Viên Bắc quay lại quán, lấy thêm một lon Red Bull.
Trên đường, Uông Lộ Hi ngủ thiếp đi, trước khi ngủ cô còn không quên bật danh sách nhạc trên điện thoại, cô vừa ấn lưu toàn bộ bài hát của ban nhạc đó vào. Khi nghe hết một lượt, nhạc sẽ chuyển sang phát ngẫu nhiên.
Viên Bắc nghe thấy có mấy bài là của các ca sĩ Bắc Âu.
Big Data đúng là khủng khiếp.
Nó khiến con người trở nên “trong suốt”, những suy nghĩ gần đây nhất của họ đều bị phơi bày một cách trần trụi, chẳng còn bí mật gì.
Liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Uông Lộ Hi, anh thấy cô ngủ rất say, vài sợi tóc dính lên mặt, in hằn lên đó, hàng lông mi khẽ rung.
Viên Bắc không đánh thức cô.
Cô tự tỉnh dậy.
…
“Chúng ta tới đâu rồi?”
Uông Lộ Hi vừa tỉnh dậy đã ngáp một cái thật to, xoa xoa mặt. Không cần nhìn thì cô cũng biết lúc này khuôn mặt mình đầy dầu bóng, nhưng hôm nay cô chẳng muốn bận tâm đến hình tượng: “Em còn chưa học lái xe, nếu không em có thể thay anh lái rồi, hì hì.”
Cười ngớ ngẩn cái gì chứ.
Viên Bắc nghĩ thầm, nhưng trên mặt anh cũng không kìm được mà nở một nụ cười nhẹ.
Cảm xúc thật dễ lây lan. Khi ở bên Uông Lộ Hi, cô luôn là người lây nhiễm cho anh.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến Quỷ Tiếu Thạch.” Viên Bắc đáp.
Nếu đường đi quá xa, hôm nay anh thật sự không chắc có đủ sức để leo trèo dài như vậy, nhưng may là cả thời gian lẫn địa điểm đều thuận lợi. Quỷ Tiếu Thạch nằm trong công viên rừng Tây Sơn, khá gần. Hồi đại học, sau một lần say rượu, giữa đêm mà anh và mấy người bạn cùng phòng lại đạp xe đến đây.
Có lẽ đây là nơi leo núi ngắm bình minh đẹp nhất gần ngoại ô Bắc Kinh.
Uông Lộ Hi chợp mắt thêm một lúc, giờ thì cô rất tỉnh táo. Khi đến bãi đỗ xe, cô phát hiện đã có khá nhiều xe và khách du lịch ở đây, có người còn mang theo lều trại.
Cô lên mạng tra cứu, leo lên Quỷ Tiếu Thạch mất khoảng một tiếng rưỡi, đi từ từ thì không quá khó, nhưng vì trời tối nên cần chú ý an toàn.
“Viên Bắc, anh đừng nói chuyện với em nhé, em phải giữ vững tinh thần.” Uông Lộ Hi bật đèn pin trên điện thoại lên.
Trên con đường leo núi, khắp nơi đều là người, tất cả đều đang hướng về phía Quỷ Tiếu Thạch. Có người vừa đi vừa trò chuyện, ca hát.
Uông Lộ Hi không cho Viên Bắc nói chuyện, nhưng cô lại mải mê bắt chuyện với một ông lão cùng đi. Cô không chú ý đến mạng nhện giữa các nhánh cây phía trước, vội vàng tránh, cuối cùng giẫm vào bùn ướt rồi ngã quỵ xuống.
“Chưa tới Tết đâu.” Viên Bắc đỡ cô dậy: “Còn đi được không?”
“Em đi được!” Uông Lộ Hi lấy khăn ướt lau đầu gối, không cho Viên Bắc dùng đèn pin kiểm tra: “Em không sao! Đi nhanh đi, không thì lỡ mất mất rồi.”
…
Dự báo thời tiết nói mặt trời sẽ mọc vào lúc năm giờ rưỡi.
Họ đến Quỷ Tiếu Thạch vào khoảng bốn giờ sáng.
Lúc này, chân trời đã hơi ửng đỏ rõ rệt, rất nhiều người đang chờ đợi; có người dựng lều, có người trải khăn picnic ngồi quây quần.
Uông Lộ Hi lấy một cuốn sổ từ trong balo của mình ra, sau đó xé vài tờ giấy để mình và Viên Bắc ngồi xuống đất.
“Anh có muốn ngủ chút không?” Cô hào phóng vỗ vào vai mình: “Mượn tạm này, tình đồng chí cách mạng, đừng ngại.”
Viên Bắc cười: “Được.”
Nhưng anh không thật sự gối lên vai cô, mà cúi đầu, đặt trán lên hai đầu gối, nghỉ tạm như vậy.
Uông Lộ Hi cảm thấy hơi áy náy.
Cô đưa tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào đuôi tóc sau gáy của Viên Bắc, rồi nhanh chóng rụt tay lại.
Ánh vàng đỏ ở chân trời ngày càng rực rỡ hơn.
Dường như mặt trời mọc sau cơn mưa càng có kỷ niệm đặc biệt.
Đây cũng là lần đầu tiên Uông Lộ Hi thực sự ngắm bình minh. Cô không biết chắc thời điểm nào nên đứng dậy, thời điểm nào nên chụp ảnh.
Cuối cùng, cô đứng dậy theo những người xung quanh.
Viên Bắc cũng đã tỉnh.
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô tiến lên phía trước, Hai người cố gắng tìm một góc nhìn tốt hơn, không để như lần trước ở Công viên Cảnh Sơn, khi ngắm Tử Cấm Thành lại cảm thấy tiếc nuối.
Uông Lộ Hi nhìn về phía cuối chân trời, một vầng sáng chói lòa từ từ xuất hiện.
Mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên.
Soi sáng cả thành phố Bắc Kinh.
Từ góc nhìn khác, khu CBD và tòa nhà CITIC Tower cao sừng sững ở ngay trung tâm tầm mắt.
…
Đúng là một ngày đẹp trời.
Những đám mây xung quanh đều bị nhuộm thành những màu sắc rực rỡ, chói lòa đến mức khiến hốc mắt người ta cay xè. Có người đang hô hào, có người đang chụp ảnh, và có người mang theo những lá cờ nhỏ vẫy vẫy trong không trung.
Uông Lộ Hi cũng rất muốn khóc.
Cô thò tay vào túi tìm chiếc máy chụp ảnh lấy liền, nhưng cô lại chợt nhớ ra rằng mình đã quên thay ảnh giấy.
… Đây là ý trời sao?
Có thể vậy.
Uông Lộ Hi nhún vai. Điều này khiến cô có thể yên lặng mà tận hưởng trọn vẹn cảnh mặt trời mọc, không bỏ lỡ một giây phút nào, cũng không cần phải nhìn qua ống kính máy ảnh.
Dường như bất cứ hoàn cảnh nào cô cũng có thể chấp nhận. Uông Lộ Hi cảm thấy mình đã tự thỏa hiệp với bản thân. Sau này, cô sẽ không bao giờ quên cảnh mặt trời mọc này, là cảnh mặt trời mọc cô thấy năm mười tám tuổi, và là cảnh mặt trời mọc đầu tiên đầy tự do và lãng mạn trong cuộc đời cô.
Khi gặp phải bóng tối và những chông gai trên đường đời, cô sẽ không quên ngày hôm nay mình đã từng bước leo lên đỉnh núi như thế nào.
Và…
Cả người đã cùng cô leo lên núi nữa.
Uông Lộ Hi quay đầu, thấy Viên Bắc yên lặng đứng bên cạnh mình.
Ánh sáng rực rỡ của bình minh chiếu rọi khắp mọi nơi, ánh sáng rực rỡ ấy tỏa lên vai anh một lớp hào quang lấp lánh.
“… Viên Bắc.” Cô khẽ gọi tên anh.
“Ừm.”
“Em không trách anh nữa.” Uông Lộ Hi hít một hơi sâu: “Em thừa nhận, anh đã từ chối em, ngoài buồn bã, em cũng khá trách móc anh. Vì anh ngốc quá, anh không biết mình đã bỏ lỡ điều gì.”
Viên Bắc cười khẽ: “Em tự khen mình ghê nhỉ.”
“Thì đúng mà.” Cô vươn vai về phía mặt trời: “Nhưng giờ em cũng thấy cân bằng rồi, ít nhất em biết anh thực sự thích em, và chúng ta đã có rất nhiều khoảnh khắc bên nhau. Sau này, khi gặp lại những khoảnh khắc tương tự, bất kể là mưa gió, bình minh hay hoàng hôn, anh cũng sẽ nhớ đến em.”
Viên Bắc không nói gì.
“Và còn, cảm ơn anh.”
“… Cảm ơn gì?”
“Cảm ơn anh đã cho em biết, hóa ra thích một người là cảm giác như thế này.” Trong mắt Uông Lộ Hi ánh lên những tia sáng, nhưng cô cố kìm nén: “Đừng buồn nữa, Viên Bắc, dù em không có tư cách để bàn về cuộc sống, nhưng thực ra, trong đời vẫn có rất nhiều khoảnh khắc đáng giá, đúng không?”
…
“Ngày mấy anh bay vậy?” Cô hỏi.
Viên Bắc im lặng một lúc: “Ngày hai mươi chín.”
Ồ.
Vậy là còn đúng một tuần.
“Em sẽ không tiễn anh đâu.” Uông Lộ Hi chớp mắt, rồi lại mở ra, ánh mắt sáng ngời: “Chúc anh mọi điều suôn sẻ, chúc cả hai chúng ta bắt đầu cuộc sống mới. Chúng ta vẫn là bạn, đúng không?”
Ngực cô tràn ngập luồng không khí mát mẻ, trong lành của buổi sớm mai, tiếng ve kêu ngày càng ồn ào, thậm chí còn lấn át cả câu trả lời của Viên Bắc.
Uông Lộ Hi không nghe thấy câu trả lời của anh.
“Đi thôi, xuống núi nào!” Cô vung tay nói.
*
Đường xuống núi dễ đi hơn nhiều so với lúc leo lên.
Nhưng vì cú ngã ban nãy nên mỗi lần đầu gối gập lại đều đau nhói, khiến cô phải nhăn mặt. Viên Bắc nhận ra điều đó, anh đứng trước mặt cô, ở bậc thang thấp hơn hai bậc: “Lên đây.”
“?” Uông Lộ Hi hơi ngượng ngùng: “Anh cõng được em sao?”
Viên Bắc nói thật: “… Cũng khó, vừa đi vừa nghỉ thôi.”
“…”
…Cứ thế mà đi, vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng lại dừng lại một lúc để nghỉ ngơi.
…
Sau này, Uông Lộ Hi luôn suy nghĩ, rốt cuộc là cô đã suy nghĩ thông suốt từ khi nào, khi nào thì cô đã nhìn nhận được mọi chuyện rõ ràng.
Có lẽ chính là vào ngày hôm nay.
Rất nhiều khoảnh khắc.
Ví dụ như, khi ăn lẩu, ánh mắt Viên Bắc nhìn cô xuyên qua làn hơi nước mờ ảo.
Ví dụ như, lúc sắp rời đi, anh cẩn thận mang theo hoa hồng mà cô đã quên mất.
Ví dụ như, buổi tối khi họ uống rượu chơi trò chơi, trong vai trò đồng đội, họ phải nắm tay nhau, Viên Bắc nắm chặt tay cô, lực nắm như muốn khắc cô vào đường vân trên lòng bàn tay anh. Đó là lần duy nhất họ nắm tay nhau.
Và ví dụ như, lúc mặt trời vừa mọc, dù Viên Bắc không nói gì, nhưng cô đã thấy, khi cô nói những lời “tổng kết” kia, khóe mắt anh cũng đã đỏ hoe.
… Ồ, còn nữa.
Còn bây giờ.
Cô đang ở trên lưng Viên Bắc, ánh mắt rơi trên bên tai và cổ anh, nơi đó có những giọt mồ hôi đang lăn xuống. Anh đang cõng cô, bước từng bước xuống núi.
Uông Lộ Hi bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ cũng không đến nỗi tệ.
Những gì cô mong cầu, những điều cô luôn khuyên Viên Bắc rằng phải trân trọng, chẳng phải chính là những khoảnh khắc lãng mạn và vô tình trong quá trình ấy sao?
Vậy thì, cầu gì được nấy, còn có gì để oán trách nữa?
Mọi thứ đều rất trọn vẹn, đến đây là đủ rồi, mọi thứ thật tuyệt vời.
Như vậy là đủ.
Suy nghĩ trong lòng Uông Lộ Hi chợt loé lên. Cô biết điều mình sắp làm có thể hơi quá đáng, nhưng đã đến lúc này rồi, những nguyên tắc kia cũng nên được nới lỏng chút ít. Trời cao sẽ tha thứ cho sự bồng bột nho nhỏ của cô.
Mượn cơn buồn ngủ của mình, cô khẽ cúi đầu, để cằm tựa lên gáy của Viên Bắc.
Rồi cô nhẹ nhàng đặt đôi môi lên bên cổ anh.
Làn da ấm nóng, còn hơi ẩm vì mồ hôi.
Uông Lộ Hi khẽ hôn. Khi cảm nhận được cơ thể Viên Bắc thoáng cứng lại, cô nhanh chóng rời đi.
Ok.
Đủ rồi.
Kết thúc hoàn hảo.
Uông Lộ Hi tự khép lại câu chuyện tình đầu của mình trong lòng.
…
Khi tới bãi đậu xe, họ lên xe, luồng gió mát lạnh từ điều hòa phả vào mặt khiến đôi má đỏ bừng vì nóng bừng cũng nhanh chóng hạ nhiệt.
Uông Lộ Hi mở lại danh sách phát trên điện thoại, nói với Viên Bắc: “À phải rồi, có một bài hát hôm qua em muốn phát cho anh nghe để cố ý chọc tức anh, nhưng em quên mất.”
Viên Bắc khởi động xe: “Bài gì vậy?”
“Thôi, thôi, em sẽ nhịn, không phát nữa.” Uông Lộ Hi cảm thấy hơi không nên.
Viên Bắc nhìn cô, ánh mắt rất rõ ràng, anh không tin cô có thể nhịn được.
Chiếc xe đi qua một ngã rẽ.
Quả nhiên.
Uông Lộ Hi bắt đầu thao tác trên danh sách phát.
“Anh hứa không được giận nha, em chỉ phát một lần thôi.” Cô cắn móng tay, hơi do dự: “Em nói không trách anh nữa, nhưng anh cũng phải để em xả giận chút chứ!”
Trong tiếng cười lớn của Uông Lộ Hi, Viên Bắc nghe thấy bài hát.
Bài hát của Châu Kiệt Luân.
“Loại đàn ông gì vậy”.
“…”
“Đã bảo là không được giận rồi! Biểu cảm của anh là gì thế hả!”
“…”
Tiếng cười của Uông Lộ Hi tràn ngập buổi sáng hôm ấy.
Hoặc có lẽ, tràn ngập cả tháng Tám.
Dù thế nào đi nữa, mùa hè năm 2023 của Bắc Kinh cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.