Lần này đến lượt Uông Lộ Hi im lặng, “động cơ” trong đầu cô như bị nước đá dội vào rồi bất chợt ngừng hoạt động. Trước khi “tắt máy”, nó còn phát ra một tia lửa nhỏ.
Cô muốn gõ chữ trả lời nhưng mãi vẫn không ấn ngón tay xuống được.
May mà Viên Bắc là người rất giỏi “giải vây.”
Anh không chỉ giải vây cho người khác, mà còn giải vây cho chính mình.
Viên Bắc gửi đến một tin nhắn thoại để giải thích, chất giọng ấy vẫn là hệt như trong ấn tượng của Uông Lộ Hi, âm điệu lười biếng, tốc độ không nhanh: “Ý của tôi là, gần Bảo tàng Quốc gia khó đậu xe, tối em về khách sạn thì gửi vị trí cho tôi, tôi đến rồi sẽ gọi điện rồi em xuống.”
“Ảnh nữa.” Anh nói.
Uông Lộ Hi hít sâu một hơi.
Cô cũng định gửi một tin nhắn thoại, nhưng khi mở miệng, cô lại nhận ra mình đã bị chất giọng Bắc Kinh của Viên Bắc làm chệch đi, như thể nhất thời không tìm lại được giọng nói ngữ điệu vốn có của mình.
Uông Lộ Hi: [À, cũng được, nhưng có phiền anh quá không?]
Viên Bắc: [Vốn dĩ tôi cũng phải ra ngoài mà.]
Uông Lộ Hi: [Anh đi đâu thế?]
Viên Bắc nhìn vào phòng khách, hai bé mèo đang chen chúc ngủ trong chiếc ổ tròn bằng giấy bìa cứng, đầu chạm đuôi, trông như thái cực đồ lông xù.
Viên Bắc: [Đưa mèo đi kiểm tra ở bệnh viện.]
Uông Lộ Hi: [Anh mà cũng nuôi thú cưng á???]
Viên Bắc: [Tôi thật sự rất muốn nghe em giải thích về từ “mà cũng” đó.]
Uông Lộ Hi: [Em chỉ thể hiện sự ngạc nhiên thôi mà.]
Uông Lộ Hi: [Vậy anh bận trước đi, tối gặp nhá!]
Viên Bắc: [Được.]
…
Viên Bắc đứng dậy, rồi lục lọi trong tủ.
Sau đó mở ngăn kéo, tìm hồ sơ bệnh án của thú cưng.
Nghe thấy tiếng ngăn kéo mở, hai bé mèo bật dậy, chuẩn bị sẵn sàng để nhận đồ ăn. Nhưng khi thấy Viên Bắc lấy lồng ra, cả hai hoảng sợ quay đầu bỏ chạy, đuôi quét trên nền gạch láng bóng.
… Sau đó bé mèo lại bị Viên Bắc túm lấy sau gáy, nhấc lên và nhét vào lồng.
Bé mèo này từng mắc bệnh viêm phúc mạc, đây một trong những căn bệnh nguy hiểm nhất ở mèo, tỉ lệ tử vong rất cao. Dù đã chữa khỏi, nhưng nó vẫn cần tái khám thường xuyên. Bác sĩ khuyên mỗi nửa năm kiểm tra một lần, nhưng Viên Bắc không yên tâm, nên đã tăng tần suất lên ba tháng một lần.
Thú cưng ốm đúng là làm người ta tốn rất nhiều tâm sức.
Lúc đó, Viên Bắc đang làm trong một dự án sắp ra mắt, gần như ăn ngủ tại công ty, mỗi ngày anh chỉ có thể tranh thủ giờ nghỉ trưa để lái xe về nhà rồi đưa mèo đến bệnh viện tiêm, sau đó lại vội vã quay về công ty làm việc.
Hai tháng liền như thế.
Mèo chịu đựng hai tháng tiêm liên tục để giữ lại mạng sống, còn Viên Bắc thì hai tháng không ăn nổi một bữa trưa đàng hoàng, đến mức bây giờ mỗi lần nhìn thấy bánh sandwich hay cơm nắm ở 7-Eleven là anh lại cảm thấy dạ dày mình cồn cào.
May mà mỗi lần tái khám kết quả đều đáng mừng. Nỗ lực của một người một mèo đều không uổng phí rồi.
…
Viên Bắc ra khỏi bệnh viện thú y, rồi đi thẳng tới chỗ Uông Lộ Hi theo bản đồ chỉ dẫn.
Khi anh đến khách sạn, đèn đường vừa được bật sáng, ánh sáng vàng cam như thể làm nóng thêm làn gió đêm mùa Hạ.
… Người đã đợi sẵn dưới lầu từ sớm.
Uông Lộ Hi vừa tắm xong, tóc mới sấy một nửa, nhận được điện thoại là cô vội vã chạy xuống lầu, đuôi tóc còn nhỏ nước làm ướt cổ áo.
“Cho anh này, em nghĩ mình chụp cũng được đấy chứ.” Cô khoe với Viên Bắc.
Viên Bắc ngửi thấy hương hoa cam nhè nhẹ từ dầu gội xen lẫn vào làn gió đêm. Anh nhận ảnh nhưng không xem kỹ, nhét tạm vào túi rồi mở cửa xe sau, lôi ra một túi nilon và đưa cho cô: “Cảm ơn, quà đáp lễ đây.”
“Hả!”
Còn có quà đáp lễ nữa, điều này Uông Lộ Hi đúng là không ngờ tới.
So với một tấm ảnh ít ỏi mỏng manh, món quà đáp lễ của Viên Bắc có vẻ “quá nặng”. Uông Lộ Hi mở túi nilon ra, bên trong là mấy món quà lưu niệm đủ kích cỡ, tất cả đều chưa bóc tem, trên đó có logo của Bảo tàng Quốc gia.
“Tôi lục ở nhà ra đấy, em thích thì cứ lấy, để ở chỗ tôi cũng chỉ phủ bụi thôi.”
Viên Bắc cũng không nhớ rõ là dịp nào nữa, hình như là cuối tuần, anh giúp một đồng nghiệp làm thêm giờ; đồng nghiệp vừa mới yêu đương nên muốn đi hẹn hò với bạn gái, điểm đến cũng là Bảo tàng Quốc gia. Đồng nghiệp không thể thất hứa với bạn gái được, bởi vậy mới nhờ Viên Bắc giúp đỡ. Sau đó, cặp đôi mời anh ăn cơm và tặng một đống đồ lưu niệm.
May mà Uông Lộ Hi nhắc mới khiến anh nhớ ra chuyện này.
“Chỉ là không biết có món nào em muốn mua mà chưa kịp mua không.”
Tất nhiên là không có rồi.
Vì đây là mẫu mới của năm nay.
Uông Lộ Hi nghĩ thế, nhưng không nói ra, cô chỉ ôm túi vào lòng rồi cười với Viên Bắc: “Cảm ơn anh, không làm mà hưởng, thật ngại quá.”
“Đừng khách khí.”
Lời vừa dứt, hai người cũng không còn chuyện gì để nói tiếp.
Giờ cao điểm, xe cộ xung quanh qua lại tấp nập, dường như đôi bên đều khá lúng túng, mà lý do của sự lúng túng này lại chẳng thể quy về đâu.
Gió đêm phả nóng, Uông Lộ Hi vô thức nắm chặt góc túi nilon. Cô muốn nói thêm gì đó, nhưng có vẻ giữa cô và Viên Bắc chẳng có gì để bàn, trên mạng còn có thể dày mặt mà đối đáp, song giờ đây dưới ánh nhìn của Viên Bắc, cô lại chợt thấy hơi hồi hộp.
Đèn đường nóng quá.
À không, sáng quá.
Uông Lộ Hi vuốt nhẹ đuôi tóc còn ẩm, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Viên Bắc, rồi đột nhiên nhận ra hôm nay anh có gì đó hơi khác.
Khác ở đâu nhỉ?
Một lúc sau, cuối cùng Uông Lộ Ho cũng nhận ra, cô bật thốt lên: “Anh còn vuốt tóc trước khi ra ngoài nữa hả Viên Bắc?”
“…”
Sáng nay vừa cắt tóc xong, cửa hiệu tony làm đấy, thế mà giữ được đến giờ vẫn chưa xẹp.
Viên Bắc hơi bất đắc dĩ, anh giơ tay lên theo bản năng, nhưng lại bị Uông Lộ Hi ngăn lại: “Đừng động vào, đẹp lắm, trông trẻ hẳn.”
… Cảm ơn em nhiều.
Khiến người khác cũng lúng túng thì sự lúng túng của mình sẽ được giảm bớt, đây là triết lý sống mà Uông Lộ Hi ngộ ra. Cô tiếp tục cười với Viên Bắc, để lộ hai hàm răng trắng. Uông Lộ Hi cười đến mức Viên Bắc phải nhíu mày, cuối cùng anh quay mặt đi, vẫy tay với cô: “Về đi.”
“Em không về.” Uông Lộ Hi nói: “Tẹo nữa em tới Phan Gia Viên, hôm nay là thứ Sáu mà.”
Chợ “ma” Phan Gia Viên, khu chợ đêm nổi tiếng. Ngôi chợ này bán đủ thứ, từ đồ văn phòng phẩm, ngọc thạch, đồ cũ, cho đến những món đồ nhỏ xinh của giới trẻ như figure, chuỗi hạt, đồ trang trí, huy hiệu và các món lưu niệm. Thứ Tư và thứ Sáu chợ chỉ mở đến nửa đêm.
Uông Lộ Hi rất tò mò, nghe nói chợ rất nhộn nhịp, cô muốn đi xem thử xem có thể tìm được món gì hay ho không.
Viên Bắc nhìn gương mặt tràn đầy sự hứng khởi và đôi mắt lấp lánh của cô thì hơi cạn lời: “Lịch trình ban ngày vẫn chưa đủ kín à?”
Em ấy chưa mệt hả?
“Mệt chứ!” Uông Lộ Hi liên tục gật đầu: “Nhưng em vẫn muốn đi xem, chợ ma mà! Anh không hứng thú sao?”
Rồi cô lại tự hỏi tự đáp: “À em quên mất, anh ấy à, chẳng có gì có thể khiến anh hứng thú được.”
“…” Viên Bắc nhìn dòng xe cộ trên đường: “Em đi bằng gì?”
“Tàu điện ngầm chứ sao, em tra rồi.” Uông Lộ Hi giơ màn hình điện thoại lên: “Em định thuê xe đạp rồi đi ra ga tàu điện ngầm.”
Khoảng cách từ đây đến ga tàu điện ngầm gần nhất là hơn một cây số, không xa lắm, nhưng vào giờ này…
Đúng vào lúc tan tầm, xe buýt chen chúc, di chuyển chậm chạp như sâu; đường phụ thì xe đạp điện, xe đạp nối đuôi nhau như bánh răng, người nào cũng đầm đìa mồ hôi. Nhìn lại Uông Lộ Hi, cô bé ôm chặt túi nilon trước ngực, nhìn chằm chằm anh… và cả mái tóc của anh nữa.
Khoảng lặng nữa lại ập đến giữa hai người.
Cuối cùng, dưới ánh mắt như thiêu đốt ấy, Viên Bắc đành chịu thua.
Viên Bắc nhìn đồng hồ, khẽ thở dài trong lòng, sau đó anh đưa tay giật lấy túi nilon từ tay Uông Lộ Hi, tay kia mở cửa ghế phụ: “Lên xe đi.”
Uông Lộ Hi cẩn thận hỏi: “Anh thuận đường không?”
“…Thuận.”
“Cảm ơn! Đội ơn anh lắm! Anh đúng là người tốt!” Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Uông Lộ Hi nhanh nhẹn, rất tự nhiên, không chút do dự mà leo lên xe của Viên Bắc. Việc nhận giúp đỡ rồi vui vẻ cảm ơn, luôn thoải mái hơn là cứ ngại ngùng mãi mà.
Cô ngồi vững rồi thắt xong dây an toàn xong thì nghe thấy một tiếng “meo” nho nhỏ phát ra từ ghế sau.
“Meo!”
Uông Lộ Hi cực kỳ kinh ngạc.
Nguồn gốc của âm thanh ấy đang trốn trong chiếc lồng, nghe thấy tiếng la lạ, bé mèo càng trở nên căng thẳng, sau đó rúc vào tấm chăn nhỏ mà Viên Bắc đã trải sẵn. Bé mèo rúc cả người, không hở ra khe nào, không để Uông Lộ Hi có cơ hội nhìn ngó.
“… Làm sao đây, hình như em làm nó sợ rồi.”
“Vậy em xin lỗi nó đi.”
“Xin lỗi nhé!” Uông Lộ Hi thật sự xin lỗi, thái độ rất chân thành. Cô còn nghiêng nửa người về phía ghế sau, với tay kéo chăn đắp kín thêm cho mèo: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Viên Bắc bị chọc cười, anh khẽ cười rồi nhanh chóng ngưng lại, giữ bộ mặt nghiêm túc: “Ngồi yên đi!”
“Được, được, được.” Uông Lộ Hi ngồi ngay ngắn trở lại, rồi đặt túi nilon lên trên đùi. Yên tĩnh được một lúc, cô lại không nhịn được mà lên tiếng: “Sao anh lại nghĩ đến việc nuôi mèo?”
Viên Bắc tập trung nhìn về phía trước: “Em nghĩ tôi nên nuôi gì?”
“… Rùa? Cá vàng?” Uông Lộ Hi trả lời rất nghiêm túc.
Cô đặt mình vào tình huống; mèo, chó, thỏ con, tuy đáng yêu nhưng lại tốn thời gian và công sức chăm sóc. Mèo thì rụng lông, chó cần dắt đi dạo, thỏ thì phải làm khử mùi sạch sẽ… Nghĩ tới nghĩ lui, chăm sóc tốt cho bản thân đã đủ mệt rồi. Nếu là cô, dù cần “bạn đồng hành” thì cô cũng sẽ nuôi những thứ không tốn công sức gì thôi.
Nghe nói bây giờ còn có xu hướng nuôi đá nhỏ, tảo biển, chỉ cần bỏ chút nước vào trong bể, chẳng cần phải động vào gì cả.
Uông Lộ Hi nghĩ như thế đúng là quá hợp với mình.
“…”
Viên Bắc bắt đầu không theo kịp mạch suy nghĩ của Uông Lộ Hi.
Anh không thể tưởng tượng nổi việc ai đó ngồi nói chuyện với một viên đá trong chậu.
“… Mèo không thể ở trong xe quá lâu, tôi đưa nó về nhà trước rồi sẽ đưa cô sau.”
“Được! Không thành vấn đề!”
Uông Lộ Hi quay lại nhìn lần nữa, lần này cô thấy một cái đuôi mèo thò ra ngoài tấm chăn, nó đang ve vẩy.
…
Qua một ngã tư, khi chờ đèn đỏ, dưới sự tò mò hỏi han của Uông Lộ Hi, Viên Bắc bắt đầu kể về nguồn gốc của bé mèo này: “Khi tôi nhặt được nó, nó đang nằm bên cạnh thùng rác. Ở đó có một cái túi đựng mèo, một mèo, trong túi thức ăn mèo có tiền.”
“Chắc nó bệnh nên bị bỏ rơi.”
Viên Bắc nhớ lại lúc ấy, đúng là anh khá bất lực.
Nhưng nhìn thấy trong túi thức ăn mèo có hơn ba trăm tệ, anh lại nghĩ chủ của nó chắc còn bất lực hơn. Không phải ai cũng có thể gánh nổi chi phí chữa bệnh cho thú cưng, có lẽ đây đã là nỗ lực lớn nhất của họ.
Anh đứng bên cạnh thùng rác đấu tranh tư tưởng nửa tiếng, cuối cùng xách túi mèo về nhà.
Với những người yêu mèo, việc này cũng không gọi là ngẫu nhiên.
Chưa được mấy tháng sau, cũng gần như cùng một cốt truyện, nhưng lần này là ở công ty. Viên Bắc tan làm, nghe thấy dưới gầm xe có tiếng mèo kêu, anh cúi xuống nhìn thì thấy một bé mèo mướp đang rúc dưới gầm xe sưởi ấm, bé bẩn thỉu, trông như miếng giẻ lau.
Cuối tháng Mười Hai, trời lạnh, sắp có tuyết rơi.
Nhà Viên Bắc lại có thêm một thành viên mới.
…
Uông Lộ Hi tưởng tượng đến cảnh một người một mèo đối diện nhau dưới gầm xe, thì thấy rất buồn cười.
Chợ đêm Phan Gia Viên được chia thành các khu vực, khu bán đồ văn phòng phẩm và trang sức cổ cô không hiểu nên bỏ qua, sau đó cô chạy thẳng đến khu giới trẻ bán những món đồ nhỏ xinh. Tuy cũng chỉ là những món đồ rất phổ biến, nhưng người đông, không khí náo nhiệt, trả giá cũng rất vui.
Viên Bắc chậm rãi đi theo sau cô.
Uông Lộ Hi sợ anh bị lạc, nên cứ thường xuyên quay đầu lại nhìn… Nhưng Viên Bắc vẫn luôn ở trong tầm mắt của cô, chỉ có điều là trông anh không mấy hứng thú, chẳng thấy anh dừng lại ở gian hàng nào cả.
“Viên Bắc! Mèo nhà anh tên gì? Không lẽ thật sự gọi là ‘bé rẻ lau’ hả?” Uông Lộ Hi dừng lại trước một quầy hàng bán đồ cho thú cưng, ở đây có mấy chiếc khăn quàng len be bé được làm thủ công cho mèo, còn có cả mấy chiếc chuông nhỏ không tiếng nữa, nhưng chuông có thể khắc chữ lên trên đó: “Em cũng tặng chúng một món quà!”
“Không.” Viên Bắc dừng lại bên cạnh Uông Lộ Hi: “Không có tên.”
“Không có tên à?”
“Ừm.”
Thật ra Viên Bắc cũng không hứng thú lắm với việc nuôi thú cưng, anh không định chăm sóc chúng lâu dài. Chữa bệnh xong, anh đã đăng thông tin lên mạng để tìm nhà mới cho hai bé mèo. Song không mấy suôn sẻ, vì cả hai đều là mèo ta, hơn nữa còn có tiền sử bệnh tật.
“Chúng chỉ đang tạm trú ở nhà tôi thôi.” Viên Bắc đặt chiếc chuông lại chỗ cũ: “Chủ mới sẽ đặt tên cho chúng.”
Tránh trường hợp có quá nhiều tên, mèo cũng sẽ bị rối.
Uông Lộ Hi không hiểu: “… Dù gì thì cũng là anh nhặt chúng về mà.”
“Nhưng sớm muộn chúng cũng sẽ phải đi.”
Nhiều việc, nếu đã biết trước phần sau, thậm chí là cả kết cục thì con người sẽ trở nên lười biếng, không muốn dành quá nhiều tình cảm. Dù sao, kết cục vẫn đáng để mong đợi hơn quá trình.
So với sự viên mãn lâu dài thì cuộc gặp gỡ thoáng qua chẳng đáng nhắc đến. Những điều đó chỉ là ngôi sao lấp lánh trong chốc lát trên đường, là những bông hoa nở qua đêm rồi tàn ngay hôm sau.
Nếu đã như vậy, có đáng để đầu tư tình cảm nhiều hơn không?
…
Uông Lộ Hi không thể hiểu.
Cô rất muốn phản bác Viên Bắc, nhưng nhất thời không tìm được lời nào.
“Em có muốn uống nước không?” Viên Bắc ngắt dòng suy nghĩ của cô: “Tôi đi mua nước.”
Phía trước có một cửa hàng tiện lợi.
“Em muốn ăn kem.” Uông Lộ Hi vẫy tay quạt gió: “Có không?”
…
Hai phút sau, cô nhận được một cây kem Đại Hồng Quả.
Viên Bắc nói đó là hương vị của tuổi thơ.
Uông Lộ Hi cảm thấy hương vị tuổi thơ của Viên Bắc có vị không tệ, chỉ có điều cây kem này quá cứng, phải mút dần mới ăn được.
Ngoài ra còn có một hũ sữa chua kiểu Bắc Kinh cổ, bằng thủy tinh, bên ngoài đọng một lớp nước.
“Không phải ban ngày anh nói không mua được à?” Viên Bắc đưa cả sữa chua và ống hút cho cô.
Hai người ngồi xuống bậc thềm, rồi cùng nhìn lên trời.
Trời đã tối, cuối cùng cái nóng trong không khí cũng giảm. Tóc của Uông Lộ Hi đã khô, cô kẹp sau đầu bằng một chiếc kẹp, trông hệt như chiếc cầu lông gà lỏng lẻo.
Ban đầu cô định cứ để thế, nhưng do ánh mắt cười cười của Viên Bắc nên cô đành tháo dây buộc tóc trên cổ tay xuống rồi cẩn thận buộc lại thành đuôi ngựa.
Cuộc trò chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng rời rạc.
“Đoàn của em còn ở bao nhiêu ngày nữa?”
“Hai ngày.” Uông Lộ Hi vừa cắn kem vừa lén nhìn góc nghiêng của Viên Bắc. Cô ngắm hình dáng tai anh, cằm, làn da trắng mịn ở phần cổ bên, cùng với những mạch máu mờ mờ.
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua.
“Sau đó có dự định gì không?”
“Còn khá lâu mới đến ngày báo danh ở trường, tạm thời em không thể ở ký túc xá, có lẽ sau đó em sẽ tìm một nhà nghỉ thanh niên giá rẻ, rồi một mình đi dạo loanh quanh.”
“Ừm.” Viên Bắc nói: “Nhớ chú ý an toàn.”
…
Không còn gì để nói nữa.
Uông Lộ Hi cắn nốt miếng kem cuối cùng sắp tan.
Vị của quả táo gai chua chua, cô nhìn thanh gỗ đã bị nhuộm đỏ một nửa, tâm trạng đột nhiên trở nên rất tệ.
Lại đi dạo thêm một vòng nữa, vẫn chẳng mua gì, hai tay không trở về khách sạn.
…
Bà cụ ở cùng phòng đã ngủ rồi.
Uông Lộ Hi đành phải nhẹ chân nhẹ tay đi tắm, sau đó trở về giường rồi lướt xem những bức ảnh mình chụp tối nay.
Những quầy hàng náo nhiệt, đám đông chen chúc… Bài đăng của cô nhận được rất nhiều lượt thích, mọi người đều khen cô là “thánh du lịch”.
Nhưng trong số đó không có Viên Bắc.
Anh vốn là kiểu người chưa bao giờ đăng bài, vòng bạn bè của anh chỉ có một dấu gạch ngắn, hiển thị chỉ xem được trong vòng nửa năm.
Lòng cô như bị muỗi đốt, ngứa ngáy khó chịu.
Uông Lộ Hi sắp xếp mấy món đồ sáng tạo văn hóa mà Viên Bắc tặng, cô bày chúng lên trên giường, kể cả lọ sữa chua thuỷ tinh. Uông Lộ Hi đã uống hết và rửa sạch sẽ rồi, cô mượn ánh sáng yếu ớt của đèn cảm ứng ở đầu giường sau đó chụp một tấm, cuối cùng gửi cho anh.
Uông Lộ Hi: [Viên Bắc, anh về đến nhà chưa?]
Không có hồi âm.
Uông Lộ Hi: [Cảm ơn anh về món quà hôm nay, còn cả việc đi dạo chợ đêm với em nữa.]
Vẫn không có hồi âm.
Uông Lộ Hi: [Em có thể xem bé mèo kia của anh không? Nó trông thế nào thế?]
Vẫn không có hồi âm.
Cô lăn qua lăn lại trên giường, tức tối vươn tay vung chân, rồi lại cầm điện thoại lên nhìn. Sau đó Uông Lộ Hi lại đặt điện thoại xuống, suy nghĩ vẩn vơ rất lâu, rồi cô lại nhìn, thế nhưng chỉ mới qua một phút.
… Không nhịn nổi nữa.
Cô tìm bạn để than thở.
Uông Lộ Hi: [Cứu với! Làm sao đây! Mình gặp một anh chàng!]
Bạn: [? Thủ đô đã sắp triển khai quy định đi lại giới hạn theo giới tính rồi à?]
Uông Lộ Hi: […]
Uông Lộ Hi: [Ý mình là, một anh chàng rất đẹp trai, rất khiến người ta rung động.]
Bạn hiểu ra: [Ồ, crush à?]
Uông Lộ Hi suy nghĩ kỹ: [Có thể nói vậy.]
Bạn: [Kể chi tiết đi.]
Kể chi tiết, thì có thể kể chi tiết thế nào đây? Uông Lộ Hi hồi tưởng lại mấy ngày quen biết Viên Bắc, những câu chuyện đã nói, những lần gặp mặt, tất cả đều như pháo hoa bùng cháy trong khoảnh khắc, vút lên trời, nổ tung thành những đốm sao lấp lánh rơi rụng trong lòng.
Những điều đó, quá nhiều, quá lộn xộn, thật sự không thể kể rõ được.
Cũng quá chủ quan nữa.
Cô quyết định gửi hết toàn bộ tin nhắn giữa mình và Viên Bắc cho bạn, nhờ bạn giúp mình phân tích.
Vài phút sau.
Bạn gửi lại một nhận xét: [Trời ạ, anh chàng này đúng là kiểu ‘diễn’ giỏi.]
Uông Lộ Hi: [?]
Uông Lộ Hi: [Làm gì có!!!]
Uông Lộ Hi nghĩ có lẽ tin nhắn quá phiến diện, nên cô cố gắng bổ sung chi tiết về những lần gặp mặt với Viên Bắc. Nhưng càng kể, bạn cô càng khẳng định chắc chắn hơn: [Mình chắc chắn đây là một tay ‘lão làng’, anh ta cố tình thả thính cậu đấy. Loại người này, tốt nhất cậu nên tránh xa, cậu không đối phó nổi đâu.]
“Nhìn vào cách anh ta nhắn tin là thấy rồi, kiểu người rất hướng ngoại parttime.” Bạn cô sốt ruột, gửi thẳng tin nhắn thoại dài: “Không cần nói gì thêm, cậu quen anh ta mấy ngày rồi, cậu hiểu về anh ta được bao nhiêu? Hoặc là anh ta đã tiết lộ cho cậu bao nhiêu? Anh ta làm gì? Công việc gì? Bao nhiêu tuổi? Ở đâu?”
Uông Lộ Hi: [Điều này mình biết! Tối nay mình đưa mèo cùng anh ấy, mình biết anh ấy ở khu chung cư nào rồi!]
“…”
Bạn cô giận đến mức cười phá lên.
“Cậu ngốc à? Xin lỗi, nhưng mình phải nói thẳng, ngay cả tên anh ta cũng chưa chắc là thật. Người quen qua du lịch, sao cậu có thể nghiêm túc chứ? Cậu cũng thật là, bày ra như tờ giấy trắng cho người ta nhìn. Hơn nữa, anh ta chắc chắn lớn hơn cậu nhiều, đúng không? Có ngoại hình đẹp trai, biết đâu kinh nghiệm tình trường lại đầy mình, thông minh, EQ cao, kiểm soát cậu chẳng dễ như chơi à.”
Uông Lộ Hi mím chặt môi, không tin lắm.
Bạn cô tiếp tục “ném dao”: “Đừng có không chịu thừa nhận. Anh ta rõ ràng đang cố tình làm ra vẻ lạnh lùng, bí ẩn để thu hút cậu, chơi chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’, chờ cơ hội ra tay. Không tin thì cậu cứ thử anh ta mà xem.”
… Nhưng thử thế nào đây?
Uông Lộ Hi mở lại khung trò chuyện với Viên Bắc, phát hiện anh vừa gửi một tin nhắn. Tin nhắn rất ngắn, anh bảo mình đã về đến nhà và nhắc cô ngủ sớm.
Uông Lộ Hi suy nghĩ hồi lâu, sau đó gõ: [Viên Bắc, tại sao anh không bao giờ đăng bài?]
Có thật là cố ý tạo vẻ bí ẩn không?
Có phải anh đã nhìn thấu cô dễ bị thu hút bởi kiểu này, nên cố tình lạt mềm buộc chặt thế?
Hay là tạm thời cô vẫn chưa đủ tư cách để nhìn thấy một góc nhỏ trong cuộc sống của anh?
Bao gồm cả những chuyện đã nói tối nay… Viên Bắc, liệu có đúng là Viên Bắc trong mắt cô không?
Uông Lộ Hi chợt thấy lo lắng, cô bật dậy khỏi giường. Mấy món đồ bày trên giường rơi xuống đất, va vào thảm phát ra tiếng lộc cộc, lọ sữa chua thuỷ tinh lăn đi rất xa.
Uông Lộ Hi: [Viên Bắc, anh không phải người xấu đấy chứ?]
Uông Lộ Hi: [Viên Bắc?]
…
Phía bên kia màn hình đang nhập tin nhắn rất lâu: [Ngủ sớm đi. Chúc ngủ ngon.]
!!!
Fuck!!!
Cô tức đến bốc khói, dường như tinh thần chiến đấu cũng theo đó mà được nhóm lên.
Uông Lộ Hi viết một đoạn dài, bao quát nhưng không giới hạn, rằng cô thấy Viên Bắc là một người rất tốt, còn rất hiểu biết về Bắc Kinh, hai người có chung nhiều chủ đề, trò chuyện rất vui vẻ.
Đoàn của cô sắp kết thúc chuyến đi rồi, mà gần đây Viên Bắc lại đang rảnh, vậy có khả năng nào cô có thể nời anh có thể cùng dạo chơi ở Bắc Kinh không?
Uông Lộ Hi: [Tuy em không đủ tiền trả phí hướng dẫn viên riêng, nhưng có thể lo liệu ba bữa một ngày cho anh. Anh cứ chọn đi, em bao tất cả.]
Sợ không đủ trang trọng, cô bổ sung thêm một câu: [Em nói nghiêm túc đó.]
Rồi cô lại chìm vào chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, cô mở lại Wechat, định xem có ai mới thích bài viết của mình không. Nhưng lại vô tình phát hiện Viên Bắc vừa đăng một bức ảnh lên dòng thời gian.
Người chưa bao giờ cập nhật mạng xã hội, hôm nay lại có động thái. Trong ảnh có hai bé mèo nằm trên bàn ngủ, cách bài trí trên bàn tự nhiên, không có sự sắp xếp, Uông Lộ Hi nhìn thấy ly, giá sách, bàn phím… Song tất cả đều không phải điểm chính, chúng đều bị làm mờ. Điều duy nhất rõ nét do được lấy nét là khung ảnh trên bàn.
Uông Lộ Hi di chuyển ngón tay, phóng to bức ảnh, cuối cùng cô cũng nhìn rõ nội dung trong khung ảnh.
Đó là Viên Bắc trong bộ lễ phục tốt nghiệp, phía sau lưng hơi sáng, là cổng trường.
Là cổng trường mà cô sắp đến để báo danh.
Nhưng dòng chữ chú thích chỉ có hai từ: “Xem mèo.”
Uông Lộ Hi chợt thấy khó thở.
Như thể cô đang ở trên một khí cầu nóng bay lên không trung, cảm giác hổ thẹn và xấu hổ và cả sự ngượng ngùng khi bị người ta thăm dò khiến cô cảm thấy bức bối.
Bạn cô có một câu nói đúng, Viên Bắc thực sự rất thông minh, EQ cũng cao.
[Anh vẫn chưa trả lời em.]
Cô chọc vào avatar của Viên Bắc.
Có sẵn sàng đi cùng tôi không?
Anh, tôi, hai chúng ta?
Lần này, Viên Bắc không chần chừ: [Xin lỗi.]
Anh trả lời rất nhanh, cũng rất lịch sự: [Chơi vui nhé, gặp khó khăn cứ tìm tôi, chú ý an toàn.]
…
Khí cầu nổ tung.
“Bùm” một tiếng.
Uông Lộ Hi như rơi tự do giữa không trung, cơ thể xuyên qua những đám mây, cảm giác mất trọng lực cực lớn, chẳng có đệm hay giảm xóc nào mà rơi thẳng xuống đất, nhếch nhác vô cùng.
Cô cố nén lại, gửi một tin nhắn: [Em biết rồi, ngủ ngon.]
Rồi chụp màn hình, gửi cho bạn: [Nè, mình đã thử rồi.]
Mình đã thử rồi.
Anh ấy không phải kiểu người mà cậu nói.
Đèn cảm ứng đầu giường tắt đi, điện thoại cũng tối lại.
Uông Lộ Hi nằm trong bóng tối, mở mắt, không biết nên vui hay nên buồn.
Cô muốn gõ chữ trả lời nhưng mãi vẫn không ấn ngón tay xuống được.
May mà Viên Bắc là người rất giỏi “giải vây.”
Anh không chỉ giải vây cho người khác, mà còn giải vây cho chính mình.
Viên Bắc gửi đến một tin nhắn thoại để giải thích, chất giọng ấy vẫn là hệt như trong ấn tượng của Uông Lộ Hi, âm điệu lười biếng, tốc độ không nhanh: “Ý của tôi là, gần Bảo tàng Quốc gia khó đậu xe, tối em về khách sạn thì gửi vị trí cho tôi, tôi đến rồi sẽ gọi điện rồi em xuống.”
“Ảnh nữa.” Anh nói.
Uông Lộ Hi hít sâu một hơi.
Cô cũng định gửi một tin nhắn thoại, nhưng khi mở miệng, cô lại nhận ra mình đã bị chất giọng Bắc Kinh của Viên Bắc làm chệch đi, như thể nhất thời không tìm lại được giọng nói ngữ điệu vốn có của mình.
Uông Lộ Hi: [À, cũng được, nhưng có phiền anh quá không?]
Viên Bắc: [Vốn dĩ tôi cũng phải ra ngoài mà.]
Uông Lộ Hi: [Anh đi đâu thế?]
Viên Bắc nhìn vào phòng khách, hai bé mèo đang chen chúc ngủ trong chiếc ổ tròn bằng giấy bìa cứng, đầu chạm đuôi, trông như thái cực đồ lông xù.
Viên Bắc: [Đưa mèo đi kiểm tra ở bệnh viện.]
Uông Lộ Hi: [Anh mà cũng nuôi thú cưng á???]
Viên Bắc: [Tôi thật sự rất muốn nghe em giải thích về từ “mà cũng” đó.]
Uông Lộ Hi: [Em chỉ thể hiện sự ngạc nhiên thôi mà.]
Uông Lộ Hi: [Vậy anh bận trước đi, tối gặp nhá!]
Viên Bắc: [Được.]
…
Viên Bắc đứng dậy, rồi lục lọi trong tủ.
Sau đó mở ngăn kéo, tìm hồ sơ bệnh án của thú cưng.
Nghe thấy tiếng ngăn kéo mở, hai bé mèo bật dậy, chuẩn bị sẵn sàng để nhận đồ ăn. Nhưng khi thấy Viên Bắc lấy lồng ra, cả hai hoảng sợ quay đầu bỏ chạy, đuôi quét trên nền gạch láng bóng.
… Sau đó bé mèo lại bị Viên Bắc túm lấy sau gáy, nhấc lên và nhét vào lồng.
Bé mèo này từng mắc bệnh viêm phúc mạc, đây một trong những căn bệnh nguy hiểm nhất ở mèo, tỉ lệ tử vong rất cao. Dù đã chữa khỏi, nhưng nó vẫn cần tái khám thường xuyên. Bác sĩ khuyên mỗi nửa năm kiểm tra một lần, nhưng Viên Bắc không yên tâm, nên đã tăng tần suất lên ba tháng một lần.
Thú cưng ốm đúng là làm người ta tốn rất nhiều tâm sức.
Lúc đó, Viên Bắc đang làm trong một dự án sắp ra mắt, gần như ăn ngủ tại công ty, mỗi ngày anh chỉ có thể tranh thủ giờ nghỉ trưa để lái xe về nhà rồi đưa mèo đến bệnh viện tiêm, sau đó lại vội vã quay về công ty làm việc.
Hai tháng liền như thế.
Mèo chịu đựng hai tháng tiêm liên tục để giữ lại mạng sống, còn Viên Bắc thì hai tháng không ăn nổi một bữa trưa đàng hoàng, đến mức bây giờ mỗi lần nhìn thấy bánh sandwich hay cơm nắm ở 7-Eleven là anh lại cảm thấy dạ dày mình cồn cào.
May mà mỗi lần tái khám kết quả đều đáng mừng. Nỗ lực của một người một mèo đều không uổng phí rồi.
…
Viên Bắc ra khỏi bệnh viện thú y, rồi đi thẳng tới chỗ Uông Lộ Hi theo bản đồ chỉ dẫn.
Khi anh đến khách sạn, đèn đường vừa được bật sáng, ánh sáng vàng cam như thể làm nóng thêm làn gió đêm mùa Hạ.
… Người đã đợi sẵn dưới lầu từ sớm.
Uông Lộ Hi vừa tắm xong, tóc mới sấy một nửa, nhận được điện thoại là cô vội vã chạy xuống lầu, đuôi tóc còn nhỏ nước làm ướt cổ áo.
“Cho anh này, em nghĩ mình chụp cũng được đấy chứ.” Cô khoe với Viên Bắc.
Viên Bắc ngửi thấy hương hoa cam nhè nhẹ từ dầu gội xen lẫn vào làn gió đêm. Anh nhận ảnh nhưng không xem kỹ, nhét tạm vào túi rồi mở cửa xe sau, lôi ra một túi nilon và đưa cho cô: “Cảm ơn, quà đáp lễ đây.”
“Hả!”
Còn có quà đáp lễ nữa, điều này Uông Lộ Hi đúng là không ngờ tới.
So với một tấm ảnh ít ỏi mỏng manh, món quà đáp lễ của Viên Bắc có vẻ “quá nặng”. Uông Lộ Hi mở túi nilon ra, bên trong là mấy món quà lưu niệm đủ kích cỡ, tất cả đều chưa bóc tem, trên đó có logo của Bảo tàng Quốc gia.
“Tôi lục ở nhà ra đấy, em thích thì cứ lấy, để ở chỗ tôi cũng chỉ phủ bụi thôi.”
Viên Bắc cũng không nhớ rõ là dịp nào nữa, hình như là cuối tuần, anh giúp một đồng nghiệp làm thêm giờ; đồng nghiệp vừa mới yêu đương nên muốn đi hẹn hò với bạn gái, điểm đến cũng là Bảo tàng Quốc gia. Đồng nghiệp không thể thất hứa với bạn gái được, bởi vậy mới nhờ Viên Bắc giúp đỡ. Sau đó, cặp đôi mời anh ăn cơm và tặng một đống đồ lưu niệm.
May mà Uông Lộ Hi nhắc mới khiến anh nhớ ra chuyện này.
“Chỉ là không biết có món nào em muốn mua mà chưa kịp mua không.”
Tất nhiên là không có rồi.
Vì đây là mẫu mới của năm nay.
Uông Lộ Hi nghĩ thế, nhưng không nói ra, cô chỉ ôm túi vào lòng rồi cười với Viên Bắc: “Cảm ơn anh, không làm mà hưởng, thật ngại quá.”
“Đừng khách khí.”
Lời vừa dứt, hai người cũng không còn chuyện gì để nói tiếp.
Giờ cao điểm, xe cộ xung quanh qua lại tấp nập, dường như đôi bên đều khá lúng túng, mà lý do của sự lúng túng này lại chẳng thể quy về đâu.
Gió đêm phả nóng, Uông Lộ Hi vô thức nắm chặt góc túi nilon. Cô muốn nói thêm gì đó, nhưng có vẻ giữa cô và Viên Bắc chẳng có gì để bàn, trên mạng còn có thể dày mặt mà đối đáp, song giờ đây dưới ánh nhìn của Viên Bắc, cô lại chợt thấy hơi hồi hộp.
Đèn đường nóng quá.
À không, sáng quá.
Uông Lộ Hi vuốt nhẹ đuôi tóc còn ẩm, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Viên Bắc, rồi đột nhiên nhận ra hôm nay anh có gì đó hơi khác.
Khác ở đâu nhỉ?
Một lúc sau, cuối cùng Uông Lộ Ho cũng nhận ra, cô bật thốt lên: “Anh còn vuốt tóc trước khi ra ngoài nữa hả Viên Bắc?”
“…”
Sáng nay vừa cắt tóc xong, cửa hiệu tony làm đấy, thế mà giữ được đến giờ vẫn chưa xẹp.
Viên Bắc hơi bất đắc dĩ, anh giơ tay lên theo bản năng, nhưng lại bị Uông Lộ Hi ngăn lại: “Đừng động vào, đẹp lắm, trông trẻ hẳn.”
… Cảm ơn em nhiều.
Khiến người khác cũng lúng túng thì sự lúng túng của mình sẽ được giảm bớt, đây là triết lý sống mà Uông Lộ Hi ngộ ra. Cô tiếp tục cười với Viên Bắc, để lộ hai hàm răng trắng. Uông Lộ Hi cười đến mức Viên Bắc phải nhíu mày, cuối cùng anh quay mặt đi, vẫy tay với cô: “Về đi.”
“Em không về.” Uông Lộ Hi nói: “Tẹo nữa em tới Phan Gia Viên, hôm nay là thứ Sáu mà.”
Chợ “ma” Phan Gia Viên, khu chợ đêm nổi tiếng. Ngôi chợ này bán đủ thứ, từ đồ văn phòng phẩm, ngọc thạch, đồ cũ, cho đến những món đồ nhỏ xinh của giới trẻ như figure, chuỗi hạt, đồ trang trí, huy hiệu và các món lưu niệm. Thứ Tư và thứ Sáu chợ chỉ mở đến nửa đêm.
Uông Lộ Hi rất tò mò, nghe nói chợ rất nhộn nhịp, cô muốn đi xem thử xem có thể tìm được món gì hay ho không.
Viên Bắc nhìn gương mặt tràn đầy sự hứng khởi và đôi mắt lấp lánh của cô thì hơi cạn lời: “Lịch trình ban ngày vẫn chưa đủ kín à?”
Em ấy chưa mệt hả?
“Mệt chứ!” Uông Lộ Hi liên tục gật đầu: “Nhưng em vẫn muốn đi xem, chợ ma mà! Anh không hứng thú sao?”
Rồi cô lại tự hỏi tự đáp: “À em quên mất, anh ấy à, chẳng có gì có thể khiến anh hứng thú được.”
“…” Viên Bắc nhìn dòng xe cộ trên đường: “Em đi bằng gì?”
“Tàu điện ngầm chứ sao, em tra rồi.” Uông Lộ Hi giơ màn hình điện thoại lên: “Em định thuê xe đạp rồi đi ra ga tàu điện ngầm.”
Khoảng cách từ đây đến ga tàu điện ngầm gần nhất là hơn một cây số, không xa lắm, nhưng vào giờ này…
Đúng vào lúc tan tầm, xe buýt chen chúc, di chuyển chậm chạp như sâu; đường phụ thì xe đạp điện, xe đạp nối đuôi nhau như bánh răng, người nào cũng đầm đìa mồ hôi. Nhìn lại Uông Lộ Hi, cô bé ôm chặt túi nilon trước ngực, nhìn chằm chằm anh… và cả mái tóc của anh nữa.
Khoảng lặng nữa lại ập đến giữa hai người.
Cuối cùng, dưới ánh mắt như thiêu đốt ấy, Viên Bắc đành chịu thua.
Viên Bắc nhìn đồng hồ, khẽ thở dài trong lòng, sau đó anh đưa tay giật lấy túi nilon từ tay Uông Lộ Hi, tay kia mở cửa ghế phụ: “Lên xe đi.”
Uông Lộ Hi cẩn thận hỏi: “Anh thuận đường không?”
“…Thuận.”
“Cảm ơn! Đội ơn anh lắm! Anh đúng là người tốt!” Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Uông Lộ Hi nhanh nhẹn, rất tự nhiên, không chút do dự mà leo lên xe của Viên Bắc. Việc nhận giúp đỡ rồi vui vẻ cảm ơn, luôn thoải mái hơn là cứ ngại ngùng mãi mà.
Cô ngồi vững rồi thắt xong dây an toàn xong thì nghe thấy một tiếng “meo” nho nhỏ phát ra từ ghế sau.
“Meo!”
Uông Lộ Hi cực kỳ kinh ngạc.
Nguồn gốc của âm thanh ấy đang trốn trong chiếc lồng, nghe thấy tiếng la lạ, bé mèo càng trở nên căng thẳng, sau đó rúc vào tấm chăn nhỏ mà Viên Bắc đã trải sẵn. Bé mèo rúc cả người, không hở ra khe nào, không để Uông Lộ Hi có cơ hội nhìn ngó.
“… Làm sao đây, hình như em làm nó sợ rồi.”
“Vậy em xin lỗi nó đi.”
“Xin lỗi nhé!” Uông Lộ Hi thật sự xin lỗi, thái độ rất chân thành. Cô còn nghiêng nửa người về phía ghế sau, với tay kéo chăn đắp kín thêm cho mèo: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Viên Bắc bị chọc cười, anh khẽ cười rồi nhanh chóng ngưng lại, giữ bộ mặt nghiêm túc: “Ngồi yên đi!”
“Được, được, được.” Uông Lộ Hi ngồi ngay ngắn trở lại, rồi đặt túi nilon lên trên đùi. Yên tĩnh được một lúc, cô lại không nhịn được mà lên tiếng: “Sao anh lại nghĩ đến việc nuôi mèo?”
Viên Bắc tập trung nhìn về phía trước: “Em nghĩ tôi nên nuôi gì?”
“… Rùa? Cá vàng?” Uông Lộ Hi trả lời rất nghiêm túc.
Cô đặt mình vào tình huống; mèo, chó, thỏ con, tuy đáng yêu nhưng lại tốn thời gian và công sức chăm sóc. Mèo thì rụng lông, chó cần dắt đi dạo, thỏ thì phải làm khử mùi sạch sẽ… Nghĩ tới nghĩ lui, chăm sóc tốt cho bản thân đã đủ mệt rồi. Nếu là cô, dù cần “bạn đồng hành” thì cô cũng sẽ nuôi những thứ không tốn công sức gì thôi.
Nghe nói bây giờ còn có xu hướng nuôi đá nhỏ, tảo biển, chỉ cần bỏ chút nước vào trong bể, chẳng cần phải động vào gì cả.
Uông Lộ Hi nghĩ như thế đúng là quá hợp với mình.
“…”
Viên Bắc bắt đầu không theo kịp mạch suy nghĩ của Uông Lộ Hi.
Anh không thể tưởng tượng nổi việc ai đó ngồi nói chuyện với một viên đá trong chậu.
“… Mèo không thể ở trong xe quá lâu, tôi đưa nó về nhà trước rồi sẽ đưa cô sau.”
“Được! Không thành vấn đề!”
Uông Lộ Hi quay lại nhìn lần nữa, lần này cô thấy một cái đuôi mèo thò ra ngoài tấm chăn, nó đang ve vẩy.
…
Qua một ngã tư, khi chờ đèn đỏ, dưới sự tò mò hỏi han của Uông Lộ Hi, Viên Bắc bắt đầu kể về nguồn gốc của bé mèo này: “Khi tôi nhặt được nó, nó đang nằm bên cạnh thùng rác. Ở đó có một cái túi đựng mèo, một mèo, trong túi thức ăn mèo có tiền.”
“Chắc nó bệnh nên bị bỏ rơi.”
Viên Bắc nhớ lại lúc ấy, đúng là anh khá bất lực.
Nhưng nhìn thấy trong túi thức ăn mèo có hơn ba trăm tệ, anh lại nghĩ chủ của nó chắc còn bất lực hơn. Không phải ai cũng có thể gánh nổi chi phí chữa bệnh cho thú cưng, có lẽ đây đã là nỗ lực lớn nhất của họ.
Anh đứng bên cạnh thùng rác đấu tranh tư tưởng nửa tiếng, cuối cùng xách túi mèo về nhà.
Với những người yêu mèo, việc này cũng không gọi là ngẫu nhiên.
Chưa được mấy tháng sau, cũng gần như cùng một cốt truyện, nhưng lần này là ở công ty. Viên Bắc tan làm, nghe thấy dưới gầm xe có tiếng mèo kêu, anh cúi xuống nhìn thì thấy một bé mèo mướp đang rúc dưới gầm xe sưởi ấm, bé bẩn thỉu, trông như miếng giẻ lau.
Cuối tháng Mười Hai, trời lạnh, sắp có tuyết rơi.
Nhà Viên Bắc lại có thêm một thành viên mới.
…
Uông Lộ Hi tưởng tượng đến cảnh một người một mèo đối diện nhau dưới gầm xe, thì thấy rất buồn cười.
Chợ đêm Phan Gia Viên được chia thành các khu vực, khu bán đồ văn phòng phẩm và trang sức cổ cô không hiểu nên bỏ qua, sau đó cô chạy thẳng đến khu giới trẻ bán những món đồ nhỏ xinh. Tuy cũng chỉ là những món đồ rất phổ biến, nhưng người đông, không khí náo nhiệt, trả giá cũng rất vui.
Viên Bắc chậm rãi đi theo sau cô.
Uông Lộ Hi sợ anh bị lạc, nên cứ thường xuyên quay đầu lại nhìn… Nhưng Viên Bắc vẫn luôn ở trong tầm mắt của cô, chỉ có điều là trông anh không mấy hứng thú, chẳng thấy anh dừng lại ở gian hàng nào cả.
“Viên Bắc! Mèo nhà anh tên gì? Không lẽ thật sự gọi là ‘bé rẻ lau’ hả?” Uông Lộ Hi dừng lại trước một quầy hàng bán đồ cho thú cưng, ở đây có mấy chiếc khăn quàng len be bé được làm thủ công cho mèo, còn có cả mấy chiếc chuông nhỏ không tiếng nữa, nhưng chuông có thể khắc chữ lên trên đó: “Em cũng tặng chúng một món quà!”
“Không.” Viên Bắc dừng lại bên cạnh Uông Lộ Hi: “Không có tên.”
“Không có tên à?”
“Ừm.”
Thật ra Viên Bắc cũng không hứng thú lắm với việc nuôi thú cưng, anh không định chăm sóc chúng lâu dài. Chữa bệnh xong, anh đã đăng thông tin lên mạng để tìm nhà mới cho hai bé mèo. Song không mấy suôn sẻ, vì cả hai đều là mèo ta, hơn nữa còn có tiền sử bệnh tật.
“Chúng chỉ đang tạm trú ở nhà tôi thôi.” Viên Bắc đặt chiếc chuông lại chỗ cũ: “Chủ mới sẽ đặt tên cho chúng.”
Tránh trường hợp có quá nhiều tên, mèo cũng sẽ bị rối.
Uông Lộ Hi không hiểu: “… Dù gì thì cũng là anh nhặt chúng về mà.”
“Nhưng sớm muộn chúng cũng sẽ phải đi.”
Nhiều việc, nếu đã biết trước phần sau, thậm chí là cả kết cục thì con người sẽ trở nên lười biếng, không muốn dành quá nhiều tình cảm. Dù sao, kết cục vẫn đáng để mong đợi hơn quá trình.
So với sự viên mãn lâu dài thì cuộc gặp gỡ thoáng qua chẳng đáng nhắc đến. Những điều đó chỉ là ngôi sao lấp lánh trong chốc lát trên đường, là những bông hoa nở qua đêm rồi tàn ngay hôm sau.
Nếu đã như vậy, có đáng để đầu tư tình cảm nhiều hơn không?
…
Uông Lộ Hi không thể hiểu.
Cô rất muốn phản bác Viên Bắc, nhưng nhất thời không tìm được lời nào.
“Em có muốn uống nước không?” Viên Bắc ngắt dòng suy nghĩ của cô: “Tôi đi mua nước.”
Phía trước có một cửa hàng tiện lợi.
“Em muốn ăn kem.” Uông Lộ Hi vẫy tay quạt gió: “Có không?”
…
Hai phút sau, cô nhận được một cây kem Đại Hồng Quả.
Viên Bắc nói đó là hương vị của tuổi thơ.
Uông Lộ Hi cảm thấy hương vị tuổi thơ của Viên Bắc có vị không tệ, chỉ có điều cây kem này quá cứng, phải mút dần mới ăn được.
Ngoài ra còn có một hũ sữa chua kiểu Bắc Kinh cổ, bằng thủy tinh, bên ngoài đọng một lớp nước.
“Không phải ban ngày anh nói không mua được à?” Viên Bắc đưa cả sữa chua và ống hút cho cô.
Hai người ngồi xuống bậc thềm, rồi cùng nhìn lên trời.
Trời đã tối, cuối cùng cái nóng trong không khí cũng giảm. Tóc của Uông Lộ Hi đã khô, cô kẹp sau đầu bằng một chiếc kẹp, trông hệt như chiếc cầu lông gà lỏng lẻo.
Ban đầu cô định cứ để thế, nhưng do ánh mắt cười cười của Viên Bắc nên cô đành tháo dây buộc tóc trên cổ tay xuống rồi cẩn thận buộc lại thành đuôi ngựa.
Cuộc trò chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng rời rạc.
“Đoàn của em còn ở bao nhiêu ngày nữa?”
“Hai ngày.” Uông Lộ Hi vừa cắn kem vừa lén nhìn góc nghiêng của Viên Bắc. Cô ngắm hình dáng tai anh, cằm, làn da trắng mịn ở phần cổ bên, cùng với những mạch máu mờ mờ.
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua.
“Sau đó có dự định gì không?”
“Còn khá lâu mới đến ngày báo danh ở trường, tạm thời em không thể ở ký túc xá, có lẽ sau đó em sẽ tìm một nhà nghỉ thanh niên giá rẻ, rồi một mình đi dạo loanh quanh.”
“Ừm.” Viên Bắc nói: “Nhớ chú ý an toàn.”
…
Không còn gì để nói nữa.
Uông Lộ Hi cắn nốt miếng kem cuối cùng sắp tan.
Vị của quả táo gai chua chua, cô nhìn thanh gỗ đã bị nhuộm đỏ một nửa, tâm trạng đột nhiên trở nên rất tệ.
Lại đi dạo thêm một vòng nữa, vẫn chẳng mua gì, hai tay không trở về khách sạn.
…
Bà cụ ở cùng phòng đã ngủ rồi.
Uông Lộ Hi đành phải nhẹ chân nhẹ tay đi tắm, sau đó trở về giường rồi lướt xem những bức ảnh mình chụp tối nay.
Những quầy hàng náo nhiệt, đám đông chen chúc… Bài đăng của cô nhận được rất nhiều lượt thích, mọi người đều khen cô là “thánh du lịch”.
Nhưng trong số đó không có Viên Bắc.
Anh vốn là kiểu người chưa bao giờ đăng bài, vòng bạn bè của anh chỉ có một dấu gạch ngắn, hiển thị chỉ xem được trong vòng nửa năm.
Lòng cô như bị muỗi đốt, ngứa ngáy khó chịu.
Uông Lộ Hi sắp xếp mấy món đồ sáng tạo văn hóa mà Viên Bắc tặng, cô bày chúng lên trên giường, kể cả lọ sữa chua thuỷ tinh. Uông Lộ Hi đã uống hết và rửa sạch sẽ rồi, cô mượn ánh sáng yếu ớt của đèn cảm ứng ở đầu giường sau đó chụp một tấm, cuối cùng gửi cho anh.
Uông Lộ Hi: [Viên Bắc, anh về đến nhà chưa?]
Không có hồi âm.
Uông Lộ Hi: [Cảm ơn anh về món quà hôm nay, còn cả việc đi dạo chợ đêm với em nữa.]
Vẫn không có hồi âm.
Uông Lộ Hi: [Em có thể xem bé mèo kia của anh không? Nó trông thế nào thế?]
Vẫn không có hồi âm.
Cô lăn qua lăn lại trên giường, tức tối vươn tay vung chân, rồi lại cầm điện thoại lên nhìn. Sau đó Uông Lộ Hi lại đặt điện thoại xuống, suy nghĩ vẩn vơ rất lâu, rồi cô lại nhìn, thế nhưng chỉ mới qua một phút.
… Không nhịn nổi nữa.
Cô tìm bạn để than thở.
Uông Lộ Hi: [Cứu với! Làm sao đây! Mình gặp một anh chàng!]
Bạn: [? Thủ đô đã sắp triển khai quy định đi lại giới hạn theo giới tính rồi à?]
Uông Lộ Hi: […]
Uông Lộ Hi: [Ý mình là, một anh chàng rất đẹp trai, rất khiến người ta rung động.]
Bạn hiểu ra: [Ồ, crush à?]
Uông Lộ Hi suy nghĩ kỹ: [Có thể nói vậy.]
Bạn: [Kể chi tiết đi.]
Kể chi tiết, thì có thể kể chi tiết thế nào đây? Uông Lộ Hi hồi tưởng lại mấy ngày quen biết Viên Bắc, những câu chuyện đã nói, những lần gặp mặt, tất cả đều như pháo hoa bùng cháy trong khoảnh khắc, vút lên trời, nổ tung thành những đốm sao lấp lánh rơi rụng trong lòng.
Những điều đó, quá nhiều, quá lộn xộn, thật sự không thể kể rõ được.
Cũng quá chủ quan nữa.
Cô quyết định gửi hết toàn bộ tin nhắn giữa mình và Viên Bắc cho bạn, nhờ bạn giúp mình phân tích.
Vài phút sau.
Bạn gửi lại một nhận xét: [Trời ạ, anh chàng này đúng là kiểu ‘diễn’ giỏi.]
Uông Lộ Hi: [?]
Uông Lộ Hi: [Làm gì có!!!]
Uông Lộ Hi nghĩ có lẽ tin nhắn quá phiến diện, nên cô cố gắng bổ sung chi tiết về những lần gặp mặt với Viên Bắc. Nhưng càng kể, bạn cô càng khẳng định chắc chắn hơn: [Mình chắc chắn đây là một tay ‘lão làng’, anh ta cố tình thả thính cậu đấy. Loại người này, tốt nhất cậu nên tránh xa, cậu không đối phó nổi đâu.]
“Nhìn vào cách anh ta nhắn tin là thấy rồi, kiểu người rất hướng ngoại parttime.” Bạn cô sốt ruột, gửi thẳng tin nhắn thoại dài: “Không cần nói gì thêm, cậu quen anh ta mấy ngày rồi, cậu hiểu về anh ta được bao nhiêu? Hoặc là anh ta đã tiết lộ cho cậu bao nhiêu? Anh ta làm gì? Công việc gì? Bao nhiêu tuổi? Ở đâu?”
Uông Lộ Hi: [Điều này mình biết! Tối nay mình đưa mèo cùng anh ấy, mình biết anh ấy ở khu chung cư nào rồi!]
“…”
Bạn cô giận đến mức cười phá lên.
“Cậu ngốc à? Xin lỗi, nhưng mình phải nói thẳng, ngay cả tên anh ta cũng chưa chắc là thật. Người quen qua du lịch, sao cậu có thể nghiêm túc chứ? Cậu cũng thật là, bày ra như tờ giấy trắng cho người ta nhìn. Hơn nữa, anh ta chắc chắn lớn hơn cậu nhiều, đúng không? Có ngoại hình đẹp trai, biết đâu kinh nghiệm tình trường lại đầy mình, thông minh, EQ cao, kiểm soát cậu chẳng dễ như chơi à.”
Uông Lộ Hi mím chặt môi, không tin lắm.
Bạn cô tiếp tục “ném dao”: “Đừng có không chịu thừa nhận. Anh ta rõ ràng đang cố tình làm ra vẻ lạnh lùng, bí ẩn để thu hút cậu, chơi chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’, chờ cơ hội ra tay. Không tin thì cậu cứ thử anh ta mà xem.”
… Nhưng thử thế nào đây?
Uông Lộ Hi mở lại khung trò chuyện với Viên Bắc, phát hiện anh vừa gửi một tin nhắn. Tin nhắn rất ngắn, anh bảo mình đã về đến nhà và nhắc cô ngủ sớm.
Uông Lộ Hi suy nghĩ hồi lâu, sau đó gõ: [Viên Bắc, tại sao anh không bao giờ đăng bài?]
Có thật là cố ý tạo vẻ bí ẩn không?
Có phải anh đã nhìn thấu cô dễ bị thu hút bởi kiểu này, nên cố tình lạt mềm buộc chặt thế?
Hay là tạm thời cô vẫn chưa đủ tư cách để nhìn thấy một góc nhỏ trong cuộc sống của anh?
Bao gồm cả những chuyện đã nói tối nay… Viên Bắc, liệu có đúng là Viên Bắc trong mắt cô không?
Uông Lộ Hi chợt thấy lo lắng, cô bật dậy khỏi giường. Mấy món đồ bày trên giường rơi xuống đất, va vào thảm phát ra tiếng lộc cộc, lọ sữa chua thuỷ tinh lăn đi rất xa.
Uông Lộ Hi: [Viên Bắc, anh không phải người xấu đấy chứ?]
Uông Lộ Hi: [Viên Bắc?]
…
Phía bên kia màn hình đang nhập tin nhắn rất lâu: [Ngủ sớm đi. Chúc ngủ ngon.]
!!!
Fuck!!!
Cô tức đến bốc khói, dường như tinh thần chiến đấu cũng theo đó mà được nhóm lên.
Uông Lộ Hi viết một đoạn dài, bao quát nhưng không giới hạn, rằng cô thấy Viên Bắc là một người rất tốt, còn rất hiểu biết về Bắc Kinh, hai người có chung nhiều chủ đề, trò chuyện rất vui vẻ.
Đoàn của cô sắp kết thúc chuyến đi rồi, mà gần đây Viên Bắc lại đang rảnh, vậy có khả năng nào cô có thể nời anh có thể cùng dạo chơi ở Bắc Kinh không?
Uông Lộ Hi: [Tuy em không đủ tiền trả phí hướng dẫn viên riêng, nhưng có thể lo liệu ba bữa một ngày cho anh. Anh cứ chọn đi, em bao tất cả.]
Sợ không đủ trang trọng, cô bổ sung thêm một câu: [Em nói nghiêm túc đó.]
Rồi cô lại chìm vào chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, cô mở lại Wechat, định xem có ai mới thích bài viết của mình không. Nhưng lại vô tình phát hiện Viên Bắc vừa đăng một bức ảnh lên dòng thời gian.
Người chưa bao giờ cập nhật mạng xã hội, hôm nay lại có động thái. Trong ảnh có hai bé mèo nằm trên bàn ngủ, cách bài trí trên bàn tự nhiên, không có sự sắp xếp, Uông Lộ Hi nhìn thấy ly, giá sách, bàn phím… Song tất cả đều không phải điểm chính, chúng đều bị làm mờ. Điều duy nhất rõ nét do được lấy nét là khung ảnh trên bàn.
Uông Lộ Hi di chuyển ngón tay, phóng to bức ảnh, cuối cùng cô cũng nhìn rõ nội dung trong khung ảnh.
Đó là Viên Bắc trong bộ lễ phục tốt nghiệp, phía sau lưng hơi sáng, là cổng trường.
Là cổng trường mà cô sắp đến để báo danh.
Nhưng dòng chữ chú thích chỉ có hai từ: “Xem mèo.”
Uông Lộ Hi chợt thấy khó thở.
Như thể cô đang ở trên một khí cầu nóng bay lên không trung, cảm giác hổ thẹn và xấu hổ và cả sự ngượng ngùng khi bị người ta thăm dò khiến cô cảm thấy bức bối.
Bạn cô có một câu nói đúng, Viên Bắc thực sự rất thông minh, EQ cũng cao.
[Anh vẫn chưa trả lời em.]
Cô chọc vào avatar của Viên Bắc.
Có sẵn sàng đi cùng tôi không?
Anh, tôi, hai chúng ta?
Lần này, Viên Bắc không chần chừ: [Xin lỗi.]
Anh trả lời rất nhanh, cũng rất lịch sự: [Chơi vui nhé, gặp khó khăn cứ tìm tôi, chú ý an toàn.]
…
Khí cầu nổ tung.
“Bùm” một tiếng.
Uông Lộ Hi như rơi tự do giữa không trung, cơ thể xuyên qua những đám mây, cảm giác mất trọng lực cực lớn, chẳng có đệm hay giảm xóc nào mà rơi thẳng xuống đất, nhếch nhác vô cùng.
Cô cố nén lại, gửi một tin nhắn: [Em biết rồi, ngủ ngon.]
Rồi chụp màn hình, gửi cho bạn: [Nè, mình đã thử rồi.]
Mình đã thử rồi.
Anh ấy không phải kiểu người mà cậu nói.
Đèn cảm ứng đầu giường tắt đi, điện thoại cũng tối lại.
Uông Lộ Hi nằm trong bóng tối, mở mắt, không biết nên vui hay nên buồn.