Buổi chiều, Uông Lộ Hi có hẹn chụp ảnh, nhưng cô không nói trước với Viên Bắc.
“Anh đã đi dạo công viên Bắc Hải với em là em cảm ơn lắm rồi.” Uông Lộ Hi chắp hai tay: “Chụp ảnh có thể lâu lắm, anh kiếm một quán cà phê ngồi nghỉ mát đi, hoặc về nhà trước cũng được? Tối em xong việc sẽ đến tìm anh mời anh ăn cơm! Bữa lớn luôn!”
Vì nhà hàng quanh khu tham quan đều đông đúc, không thể đặt chỗ nên bữa trưa của hai người được giải quyết trên ghế đá công viên. Ngoài đồ ăn vặt và nước uống, sáng ra cô còn ghé 7-Eleven mua sandwich trứng và cơm nắm thịt bò nướng, nhưng vì bị nhét trong túi cả buổi sáng nên hình thức hơi không đẹp lắm. Khi bảo Viên Bắc chọn, rõ ràng cô thấy anh cau mày.
Uông Lộ Hi không hiểu rõ nội tình, thấy anh nhăn mặt thì hơi ngại ngùng.
“Em không mệt à?” Viên Bắc chọn cái sandwich bị biến dạng.
“Cũng ổn, để em cho anh xem số bước chân mấy ngày nay của em.” Uông Lộ Hi chìa cổ tay ra trước mặt Viên Bắc. Trên vòng tay hiển thị trong mấy ngày nay, ngày nào cô cũng đi hơn hai mươi nghìn bước.
“Sao hả?” Uông Lộ Hi chờ được khen.
Viên Bắc uống một ngụm nước rồi đứng dậy: “Ừm, em rất đỉnh.”
Đúng rồi! Đúng đúng!
Uông Lộ Hi chạy theo, vượt lên trước mặt Viên Bắc, sau đó giơ tay búng tay một cái, chính là cái “em” đó. Cô thấy giọng Bắc Kinh rất hay, đặc biệt là cách gọi người khác, “em” này “em” kia, nghe rất nhịp nhàng, hay hay. Thế là cô hỏi Viên Bắc: “Anh nói thêm mấy câu cho em nghe đi?”
Balo của Uông Lộ Hi được Viên Bắc tiện tay đeo lên vai, chiếc ba lô khá to nhưng lên người anh lại trông nhỏ hẳn. Anh túm cổ áo cô rồi kéo sang một bên, tránh đám đông phía trước.
“Nói gì?”
“Để em nghĩ xem ha… à đúng rồi, cái kia, cái kia kia, Paris Baguette, AUV! Chính chính chính chính chính gốc luôn…”
Viên Bắc không đáp lời.
Nhưng Uông Lộ Hi thề, cô chắc chắn đã thấy anh lườm khinh cô.
“Xem video ngắn nhiều quá rồi đấy.” Viên Bắc đánh giá, sau đó nhìn điện thoại: “Hẹn chụp ở đâu?”
“Hả?”
“Chụp ảnh, ở đâu?”
“À, ngay đằng trước! Thập Sát Hải!”
*
Thực ra hai nơi đó liền nhau, từ công viên Bắc Hải đi bộ vài bước về phía Bắc là đến Thập Sát Hải.
Lấy cầu Ngân Đĩnh làm ranh giới, Thập Sát Hải chia thành Tiền Hải và Hậu Hải, nổi tiếng nhất là hoa sen. Mỗi khi hè tới, lá sen xanh mướt khắp nơi, hoa sen cao hơn lá, đứng thẳng xen kẽ. Thật ra trước đó Uông Lộ Hi đã đi tour đến đây một lần, vì trong lịch trình có Cung Vương phủ nằm ngay gần đó.
Cung Vương phủ là phủ đệ lớn nhất triều Thanh, cũng là tư dinh của Hòa Thân, là điểm đến không thể bỏ qua của nhiều đoàn du lịch. Tuy nhiên, hôm đó khi nghe giới thiệu, Uông Lộ Hi lại thường xuyên mất tập trung. Cô quan tâm hơn đến việc trước kia Cung Vương phủ từng là bối cảnh quay phim “Hoàn Châu Cách Cách”, trong phim có rất nhiều cảnh nổi tiếng. Việc cô muốn chụp ảnh cũng là do ảnh hưởng từ kỷ niệm thời thơ ấu.
Viên Bắc cuối cùng vẫn đi cùng cô.
Khi chụp ảnh, anh chỉ đứng dưới bóng râm xem điện thoại, thỉnh thoảng ngẩn người nhìn xa xăm.
Ở Thập Sát Hải có rất nhiều cô gái đi chụp ảnh, đi vài bước là gặp một người, ai cũng mặc bộ đồ cách cách hệt nhau, trên đầu là kiểu tóc “Kỳ Đầu”, nhìn qua cứ ngỡ là lạc vào phim trường cổ trang. Uông Lộ Hi rất sợ Viên Bắc lạc mất nên cứ hay liếc về phía anh, thế là cuối cùng bị chị trợ lý chụp ảnh trêu: “Bạn trai em ở kia, chị trông cho rồi!”
Uông Lộ Hi cầm chiếc quạt tròn xua tay, thật thà đáp: “Không phải bạn trai đâu ạ…”
Rồi cô lại nhìn Viên Bắc.
Lại nhìn thêm cái nữa.
Nhiếp ảnh gia không chịu nổi nữa: “Máy ảnh ở đây này em gái!”
Uông Lộ Hi lập tức đỏ mặt.
Chụp xong là về tẩy trang thay đồ, nên gần như không dừng lại, cô chạy vội về phía Viên Bắc xin nước uống.
Chai nước khoáng Viên Bắc đưa là nước lạnh, vừa mới mua.
Uông Lộ Hi ngửa cổ uống nước, cô liếc thấy ánh mắt Viên Bắc dừng trên cổ mình, song cũng chỉ lướt qua rất nhanh rồi rời đi.
Cô cúi đầu vặn nắp chai, còn Viên Bắc lại tiếp tục nhìn xa xăm, ánh mắt hai người dường như chưa từng chạm nhau.
…
“Viên Bắc, anh đã xem Hoàn Châu Cách Cách chưa?”
“Chưa.”
“Không tin! Hoàn Châu Cách Cách ai mà chưa xem chứ, dù là con trai cũng phải xem rồi chứ, tuổi thơ mà.”
Viên Bắc nhận lấy chai nước từ tay cô: “Tuổi thơ của những người sinh sau 2005?”
“Đúng vậy.” Uông Lộ Hi hiểu ý anh: “Nhưng đó là Hoàn Châu Cách Cách, cứ đến nghỉ hè là đài truyền hình phát suốt. Từ nhỏ đã có người bảo em trông giống Tiểu Yến Tử đấy, không giống à?”
Khuôn mặt cô đột nhiên dí sát vào.
Lông mi giả vừa dán khi chụp ảnh vẫn còn, Uông Lộ Hi cố tình trợn to mắt chớp chớp. Rõ ràng Viên Bắc thoáng sững người, anh đẩy mặt cô ra xa: “Tinh thần hiếu động thì đúng là giống đấy.”
“Đúng không! Anh chắc chắn đã xem rồi!”
Uông Lộ Hi bắt đầu kể cho Viên Bắc nghe về hàng loạt bộ phim thần tượng bối cảnh cung đình mà cô đã xem từ nhỏ, nhưng điều này lại nằm ngoài kiến thức của Viên Bắc. Trong ký ức của anh, lúc nhỏ, mỗi khi điều khiển tivi chuyển đến Hoàn Châu Cách Cách, ông nội anh đều cau mày nói “Con bé đó sao mà điên điên khùng khùng thế?”
Bộ phim duy nhất mà Viên Bắc có thể nhớ rõ tình tiết có lẽ là Vương Triều Khang Hy và Bản Lĩnh Kỷ Hiểu Lam, cả hai bộ anh đều xem cùng ông nội. Khi nhạc phim vang lên là lúc dưa hấu trong tủ lạnh được lấy ra, quạt điện và chiếu trong nhà đã dùng nhiều năm, cánh quạt quay đều như lời nói mớ của người già. Chạng vạng, hẻm nhỏ, dưa hấu, dầu thơm, quạt cói, và kem táo gai… là tuổi thơ của Viên Bắc.
Lúc đó có một từ không hay ho lắm, gọi là “chuỗi Hồ Đồng”, Viên Bắc nghĩ mình chính là kiểu người như vậy. Lúc nhỏ anh rất thân với hàng xóm láng giềng, bạn học và bạn nối khố cũng sống gần đó, đi tìm ai thì chẳng cần gõ cửa, cứ vén rèm cửa vào nhà là được, đôi khi còn xin được một ly nước ngọt.
Từ Thập Sát Hải, đi qua phố nghiêng Yên Đại là tới ngõ Nam La Cổ – một nơi không thể bỏ qua đối với khách du lịch, một con phố cực kỳ thương mại, nơi các món ăn nổi tiếng trên mạng liên tục thay đổi.
Doãn Tâm Đậu Trấp còn ra mắt món kem vị nước đậu xanh, Uông Lộ Hi rất tò mò. Khi đang xếp hàng, Viên Bắc bất ngờ nói: “Nhà tôi ở gần đây.”
Uông Lộ Hi quay đầu lại: “Nhà anh?”
“Ừm, nhà hồi nhỏ.” Viên Bắc nói: “Muốn đi xem không?”
“Xem chứ!”
… Nhưng thực ra cũng không gần lắm. Hoặc có lẽ vì vừa bước vào Hồ Đồng, Uông Lộ Hi đúng nghĩa là “lạc hướng” luôn.
Cô nhớ lại câu nói mà mình từng thấy trên mạng: “Muốn khám phá Bắc Kinh, cứ chọn bừa một con hẻm Hồ Đồng, chỗ nào cũng được, lao vào đó, đi mãi cho đến khi không còn thấy biển hiệu cửa hàng, cho đến khi vắng bóng người, cho đến khi nhìn thấy những vết tích nhiều đời trên những viên gạch loang lổ, thì xin chúc mừng, bạn đã tìm thấy Bắc Kinh thật sự.”
Uông Lộ Hi chưa bao giờ biết rằng, xa rời khu thương mại, vẫn còn nhiều hộ dân cư như vậy.
Khác hẳn với sự ồn ào ban nãy, sâu trong Hồ Đồng lại vô cùng yên tĩnh.
Thậm chí cô không dám nói to, chỉ có thể thì thầm hỏi Viên Bắc: “Người nhà anh vẫn sống ở đây à?”
Viên Bắc lắc đầu: “Không còn ai ở nữa.”
“Mọi người chuyển hết rồi?”
“Không còn ai nữa.”
Uông Lộ Hi hơi bất ngờ, vì phép lịch sự nên cô không hỏi kỹ. Song Viên Bắc lại chủ động kể: “Từ nhỏ tôi ở với ông bà nội, năm tôi tốt nghiệp đại học, cả ông và bà đều qua đời.”
Câu nói đó vừa dứt, Uông Lộ Hi lại càng không dám lên tiếng.
Nhưng cô cũng không nhận thấy vẻ buồn bã hay đau khổ nào trên gương mặt Viên Bắc.
Có lẽ vì anh luôn là người không thể hiện cảm xúc ra ngoài, lúc nào cũng rất điềm đạm.
Anh còn kể với Uông Lộ Hi về chính sách di dời và giải phóng mặt bằng hồi đó, vì việc cải tạo khu vực cũ nên nhiều hẻm nhỏ đã bị phá dỡ, mọi người chuyển đi hết, những ai chưa bị quy hoạch thì cũng sống rất khó khăn. Nhất là giới trẻ, chẳng ai muốn ở trong những ngôi nhà cũ kỹ này, nhưng muốn chuyển đi thì cũng rất khó, giá nhà ở Bắc Kinh đắt cắt cổ.
Viên Bắc cũng không biết mình là người may mắn hay bất hạnh.
Anh không có nhiều ký ức về bố, từ nhỏ anh đã ở với ông bà, mẹ thì tái hôn rồi ra nước ngoài, cũng không liên lạc mấy. Nhưng về mặt tài chính, mẹ vẫn hỗ trợ anh, chẳng hạn như căn nhà mà anh đang ở hiện tại, chung cư và vị trí đều tốt, tất cả là do mẹ giúp anh trả tiền đặt cọc.
Lớn lên, trưởng thành, hiểu nhiều hơn, học ở một trường đại học khá tốt, tìm được một công việc ổn trong một công ty công nghệ lớn với mức lương cao. Nhưng đi kèm với đó là sự mệt mỏi. Vừa trả tiền vay nhà, vừa cố gắng tiết kiệm chút đỉnh, cuộc sống chỉ quanh quẩn giữa nhà và công ty. Có ai rủ thì ra ngoài gặp mặt, không ra ngoài thì lại ở lì trong nhà.
Thực ra, Viên Bắc không thích giao thiệp xã hội, vòng xã giao của anh chỉ giới hạn trong những người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không có bạn mới, dường như anh cũng chẳng có kỳ vọng hay ước mơ gì về cuộc sống. Ngày qua ngày, cuộc sống cứ thế trôi, không thể nói là có thú vị hay không, cũng không có thành tựu gì lớn. Niềm vui đến khi cần, mà những phiền muộn cũng chẳng thể nào tránh khỏi.
Vì thế, khi Uông Lộ Hi nhận xét anh là người có nhu cầu thấp, Viên Bắc thấy khá chính xác. Không chỉ nhu cầu thấp, mà còn nhạt nhẽo và tầm thường.
“Oa, Viên Bắc, anh đúng kiểu ‘khoe ngầm’ đấy.” Uông Lộ Hi múc một thìa kem sắp tan: “Em thấy cuộc sống của anh rất tốt mà, chẳng có gì để phàn nàn cả. Ông bà trên trời nhìn xuống chắc cũng thấy, ‘Ôi, cháu trai mình thật giỏi!’”
Câu nói này khiến Viên Bắc bật cười.
Anh lấy một tờ khăn giấy ở trong túi ra rồi đưa cho cô, sau đó chỉ vào một giọt trước vạt áo cô: “Tôi nói câu nào là cuộc sống của tôi không tốt hả?”
Anh không muốn trở thành kiểu người đạo đức giả, rõ ràng không lo ăn lo mặc, thế mà suốt ngày lại than thở như thể cả thế giới nợ anh một lần được sống lại. Chỉ là giá trị quan đã quyết định góc nhìn của một người về thế giới.
Có người coi cuộc sống là một phép cộng, bắt đầu từ con số không, mỗi lần trải nghiệm, mỗi một cảm xúc tích cực đều là bằng chứng rằng cuộc sống này không vô nghĩa.
Có người lại coi cuộc sống là một phép trừ, mặc định đặt ra một cuộc sống hoàn hảo từ trước, chỉ cần hơi không như ý thì lập tức trừ điểm, rồi lại phàn nàn rằng đời này thật không đáng sống.
Viên Bắc ngưỡng mộ người đầu tiên, khinh thường người thứ hai. Nhưng anh phải thừa nhận rằng, bản thân không thuộc về cả hai kiểu người đó.
Anh giống như một người đứng bên ngoài quan sát, lặng lẽ nhìn cuộc đời mình trôi qua như một trò chơi kịch bản giết người, từng trang lật mở, nhưng không tìm thấy chút niềm vui nào trong đó, song nó cũng không đủ quyết liệt để muốn lật bàn và chơi lại từ đầu.
Trong các tác phẩm văn học, người ta thường dùng từ “tổn thương” để giải thích lý do tại sao một nhân vật lại có tính cách bi quan, nhưng đó dù sao cũng chỉ là cách biểu đạt trong văn chương, không phù hợp với Viên Bắc. Anh chưa bao giờ cảm thấy hai mươi năm đầu đời của mình có gì tổn thương. Tính cách là thứ đã tồn tại từ khi sinh ra.
Chỉ là một đoạn quá trình thôi, dường như chẳng có ý nghĩa gì cả.
… Trò chơi kịch bản giết người, có ý nghĩa gì không?
…
“Viên Bắc, anh giống con capybara.”
“?”
“Capybara ấy! Ở Vườn thú Bắc Kinh có mà, cái con rất lành ấy.” Uông Lộ Hi nói: “Mà anh còn nghiêm trọng hơn, lúc nào cũng ủ rũ.”
Cuối cùng cô cũng ăn xong cây kem đậu xanh. Thật ra vị cũng không tệ, ngon hơn nhiều so với đậu nành lên men. Ban đầu cô mang theo hai cái thìa, nhưng Viên Bắc không ăn miếng nào, tất cả vào bụng cô, khiến cô không vui.
“Em hiểu rồi, anh thiếu ‘spark’.”
Trong bộ phim Soul của Pixar vài năm trước có một khái niệm như thế này: Con người trước tiên phải tìm ra ‘ngọn lửa’ thuộc về mình, sau đó mới có thể bước vào thế giới này, đó là ý nghĩa của cuộc hành trình.
Ngọn lửa ấy rất nhỏ, không nhất thiết phải là thành công lớn lao, thậm chí có thể chỉ là pizza ngày nào đó rất ngon, nắng ngày nào đó đẹp, hoặc nghe một bài hát hay.
Chính khoảnh khắc đó, bạn cảm thấy cuộc đời đáng giá, cảm thấy không uổng phí khi đã bước qua cuộc đời này.
“Hiện tại tôi chưa tìm thấy.” Viên Bắc thản nhiên thừa nhận.
“Thế thì từ từ tìm thôi.” Uông Lộ Hi lau tay.
Xung quanh không có thùng rác, khăn giấy cứ bị cô nắm trong tay, Viên Bắc giơ tay ra hiệu bảo cô đưa cho anh, nhưng tay vừa đưa ra thì bị cô đẩy.
Uông Lộ Hi hạ giọng nói với Viên Bắc: “Suỵt, đừng quay lại.”
“Anh đúng là ‘hút’ mèo đấy.” Cô nhìn chăm chú sau lưng Viên Bắc: “Phía sau anh, trên mái nhà, có con mèo béo quá!”
Viên Bắc thở phào.
Trong các ngõ Hồ Đồng cũ ở Bắc Kinh, mèo rất nhiều, chẳng có gì lạ, hơn nữa chúng đều là mèo mướp, thân thủ nhanh nhẹn. Anh quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp ánh mắt của con mèo, đôi mắt hổ phách híp lại, đuôi dựng thẳng như ăng-ten.
Đáng tiếc là khi Uông Lộ Hi vừa kịp giơ máy chụp ảnh lấy liền lên, con mèo đã nhảy mất, trong khung hình chỉ còn lại bầu trời xanh thẳm, mái hiên dựng đứng, và một cái giàn nho xanh tốt xum xuê mọc um tùm trên mái nhà.
“Chưa kịp chụp.”
“Em cứ đợi, biết đâu nó sẽ quay lại.” Viên Bắc nói.
Vừa dứt lời, từ sân nhà bên cạnh có một ông lão mặc áo ba lỗ bước ra, Viên Bắc và Uông Lộ Hi xuất hiện bất ngờ trong ngõ sâu làm ông lão giật mình: “Ây dô… Sao thế này? Không ra được hả?”
Ông tưởng họ là du khách bị lạc.
Sau khi dọn đi nhiều năm, Viên Bắc đã không còn nhận ra hàng xóm nữa, rõ ràng ông lão cũng không nhận ra anh.
Viên Bắc cười, nói dối: “Vâng ạ.”
“Vậy thì đi theo ông, vừa hay ông cũng định ra ngoài.”
…
Uông Lộ Hi không nói gì, chỉ đi theo Viên Bắc và ông lão. Suốt quãng đường cô nghe Viên Bắc bắt chuyện: “Ông ơi, khu này nhiều mèo quá nhỉ.”
“Ừ, nhiều lắm…”
…
Từ sự yên tĩnh, họ quay lại sự ồn ào.
Ông lão dẫn họ ra khỏi Hồ Đồng, đến con đường lớn, ngay bên cạnh ga tàu điện ngầm.
Người qua lại tấp nập, du khách nườm nượp, xe đạp vút qua chỉ để lại tiếng chuông leng keng.
Sau khi Viên Bắc cảm ơn ông lão, anh quay lại thì thấy Uông Lộ Hi nín cười, vậy nên liền giơ tay gõ nhẹ lên trán cô: “Cười gì đấy?”
“Không có gì.” Uông Lộ Hi xua tay: “Chỉ là thấy buồn cười thôi, ông lão vừa nãy hay nói ‘AUV’, em bảo anh nói vài câu cho em nghe mà anh không chịu nói.”
Viên Bắc hơi bất lực, đẩy cô về phía cửa tàu điện ngầm: “Không đói à?”
Cuối cùng thì chuyến đi hôm nay cũng kết thúc, nhưng Uông Lộ Hi không tỏ ra mệt chút nào.
“Được thôi, anh muốn ăn gì?” Cô mở danh sách nhà hàng mình lưu lại cho Viên Bắc xem: “Anh chọn đi, đã nói rồi, bữa này em phải mời anh.”
Trên màn hình, tin nhắn WeChat hiện lên.
Là từ tiệm chụp ảnh vừa rồi. Chụp ảnh theo dây chuyền, chỉnh sửa cũng theo dây chuyền, hiệu suất đúng là cao, chỉ trong chốc lát mà ảnh đã được gửi đến.
Trong toa tàu điện ngầm đông đúc, Uông Lộ Hi vừa lướt xem từng bức, vừa không quên giơ lên cho Viên Bắc đứng phía sau nhìn: “Anh thấy thế nào? Có đáng tiền không?”
Trong ảnh, Uông Lộ Hi mặc đồ cách cách, tay cầm chiếc quạt tròn. Khác với những người khác, các mẫu ảnh cửa tiệm đưa ra đều là ở bên cạnh hồ Thập Sát, ao sen lung lay trong gió, nàng thiếu nữ thướt tha, nước lặng chảy sâu. Còn cô thì không có tấm nào là tạo dáng yên tĩnh cả, tua rua bên đầu như sắp bay lên, khiến nhiếp ảnh gia chỉ còn cách chụp theo kiểu bắt khoảnh khắc.
“Anh nghĩ tấm này có nên chỉnh sửa lại không? Cái răng cửa của em khi cười có nổi bật quá không nhỉ?”
Cô nhe răng quay đầu lại, định nhờ Viên Bắc đánh giá giúp, nhưng vừa quay lại liền phát hiện, hai người đứng gần nhau quá.
Toa tàu điện ngầm lạnh buốt, Viên Bắc đứng phía sau giúp cô che chắn dòng người. Phía trước cô là khí lạnh tỏa ra, phía sau lại là hơi ấm từ Viên Bắc, từ trên đầu cô tỏa xuống.
Uông Lộ Hi đứng ở ranh giới giữa cái lạnh và cái ấm, đột nhiên cảm thấy tim mình như khẽ dao động theo nhịp của của đoàn tàu.
Viên Bắc đang nhìn cô.
Ánh mắt anh rơi vào khuôn miệng đang bối rối mím lại của cô.
Chỉ trong thoáng chốc, Uông Lộ Hi vội vàng quay đầu lại. Tiếng phát thanh điện tử vang lên, điểm dừng kế tiếp là cổng Triều Dương. Nhà hàng nướng mà họ định đến gần sân vận động Công Nhân, chỉ còn một trạm nữa, nhưng cô lại cảm thấy như lửa than đã sắp bén tới mặt mình rồi.
Tàu điện ngầm Bắc Kinh sao thế này? Cửa kính toa tàu lau mấy lần một ngày thế? Sao sạch đến vậy?
Sạch đến mức khi cô nhìn thẳng phía trước, có thể thấy rõ Viên Bắc đứng sau lưng mình, đôi mắt lạnh lùng mà đẹp đẽ ấy đang nhìn chằm chằm vào cô, rất nghiêm túc, chưa từng rời đi một giây.
Hai ánh mắt giao nhau trên ô cửa kính.
Uông Lộ Hi không nghĩ rằng mình sẽ là người đầu tiên chịu thua.
Cô ngẩng đầu, thấy Viên Bắc vẫn đang nhìn mình.
Ngẩng đầu lần nữa, anh vẫn đang nhìn.
Uông Lộ Hi đành phải nín thở, giả vờ bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục nhắn tin, trao đổi ý kiến chỉnh sửa ảnh với tiệm chụp ảnh.
Cho đến khi tiếng nhắc tàu đến trạm vang lên.
Tiếng phát thanh điện tử đã át đi giọng Viên Bắc.
Nhưng cô vẫn nghe thấy.
“Viên Bắc, em nghe thấy rồi nhé.” Cô vẫn cúi đầu: “Chẳng có tinh thần gì cả, có bản lĩnh thì nói lớn lên nào.”
Đằng sau vang lên tiếng cười nhẹ.
Viên Bắc lặp lại câu lẩm bẩm vừa rồi của mình, giọng đều đều lọt vào tai cô, hơi ngứa ngáy: “AUV, ở đâu ra tiểu Yến Tử thế này.”
***
Chú thích:
“Anh đã đi dạo công viên Bắc Hải với em là em cảm ơn lắm rồi.” Uông Lộ Hi chắp hai tay: “Chụp ảnh có thể lâu lắm, anh kiếm một quán cà phê ngồi nghỉ mát đi, hoặc về nhà trước cũng được? Tối em xong việc sẽ đến tìm anh mời anh ăn cơm! Bữa lớn luôn!”
Vì nhà hàng quanh khu tham quan đều đông đúc, không thể đặt chỗ nên bữa trưa của hai người được giải quyết trên ghế đá công viên. Ngoài đồ ăn vặt và nước uống, sáng ra cô còn ghé 7-Eleven mua sandwich trứng và cơm nắm thịt bò nướng, nhưng vì bị nhét trong túi cả buổi sáng nên hình thức hơi không đẹp lắm. Khi bảo Viên Bắc chọn, rõ ràng cô thấy anh cau mày.
Uông Lộ Hi không hiểu rõ nội tình, thấy anh nhăn mặt thì hơi ngại ngùng.
“Em không mệt à?” Viên Bắc chọn cái sandwich bị biến dạng.
“Cũng ổn, để em cho anh xem số bước chân mấy ngày nay của em.” Uông Lộ Hi chìa cổ tay ra trước mặt Viên Bắc. Trên vòng tay hiển thị trong mấy ngày nay, ngày nào cô cũng đi hơn hai mươi nghìn bước.
“Sao hả?” Uông Lộ Hi chờ được khen.
Viên Bắc uống một ngụm nước rồi đứng dậy: “Ừm, em rất đỉnh.”
Đúng rồi! Đúng đúng!
Uông Lộ Hi chạy theo, vượt lên trước mặt Viên Bắc, sau đó giơ tay búng tay một cái, chính là cái “em” đó. Cô thấy giọng Bắc Kinh rất hay, đặc biệt là cách gọi người khác, “em” này “em” kia, nghe rất nhịp nhàng, hay hay. Thế là cô hỏi Viên Bắc: “Anh nói thêm mấy câu cho em nghe đi?”
Balo của Uông Lộ Hi được Viên Bắc tiện tay đeo lên vai, chiếc ba lô khá to nhưng lên người anh lại trông nhỏ hẳn. Anh túm cổ áo cô rồi kéo sang một bên, tránh đám đông phía trước.
“Nói gì?”
“Để em nghĩ xem ha… à đúng rồi, cái kia, cái kia kia, Paris Baguette, AUV! Chính chính chính chính chính gốc luôn…”
Viên Bắc không đáp lời.
Nhưng Uông Lộ Hi thề, cô chắc chắn đã thấy anh lườm khinh cô.
“Xem video ngắn nhiều quá rồi đấy.” Viên Bắc đánh giá, sau đó nhìn điện thoại: “Hẹn chụp ở đâu?”
“Hả?”
“Chụp ảnh, ở đâu?”
“À, ngay đằng trước! Thập Sát Hải!”
*
Thực ra hai nơi đó liền nhau, từ công viên Bắc Hải đi bộ vài bước về phía Bắc là đến Thập Sát Hải.
Lấy cầu Ngân Đĩnh làm ranh giới, Thập Sát Hải chia thành Tiền Hải và Hậu Hải, nổi tiếng nhất là hoa sen. Mỗi khi hè tới, lá sen xanh mướt khắp nơi, hoa sen cao hơn lá, đứng thẳng xen kẽ. Thật ra trước đó Uông Lộ Hi đã đi tour đến đây một lần, vì trong lịch trình có Cung Vương phủ nằm ngay gần đó.
Cung Vương phủ là phủ đệ lớn nhất triều Thanh, cũng là tư dinh của Hòa Thân, là điểm đến không thể bỏ qua của nhiều đoàn du lịch. Tuy nhiên, hôm đó khi nghe giới thiệu, Uông Lộ Hi lại thường xuyên mất tập trung. Cô quan tâm hơn đến việc trước kia Cung Vương phủ từng là bối cảnh quay phim “Hoàn Châu Cách Cách”, trong phim có rất nhiều cảnh nổi tiếng. Việc cô muốn chụp ảnh cũng là do ảnh hưởng từ kỷ niệm thời thơ ấu.
Viên Bắc cuối cùng vẫn đi cùng cô.
Khi chụp ảnh, anh chỉ đứng dưới bóng râm xem điện thoại, thỉnh thoảng ngẩn người nhìn xa xăm.
Ở Thập Sát Hải có rất nhiều cô gái đi chụp ảnh, đi vài bước là gặp một người, ai cũng mặc bộ đồ cách cách hệt nhau, trên đầu là kiểu tóc “Kỳ Đầu”, nhìn qua cứ ngỡ là lạc vào phim trường cổ trang. Uông Lộ Hi rất sợ Viên Bắc lạc mất nên cứ hay liếc về phía anh, thế là cuối cùng bị chị trợ lý chụp ảnh trêu: “Bạn trai em ở kia, chị trông cho rồi!”
Uông Lộ Hi cầm chiếc quạt tròn xua tay, thật thà đáp: “Không phải bạn trai đâu ạ…”
Rồi cô lại nhìn Viên Bắc.
Lại nhìn thêm cái nữa.
Nhiếp ảnh gia không chịu nổi nữa: “Máy ảnh ở đây này em gái!”
Uông Lộ Hi lập tức đỏ mặt.
Chụp xong là về tẩy trang thay đồ, nên gần như không dừng lại, cô chạy vội về phía Viên Bắc xin nước uống.
Chai nước khoáng Viên Bắc đưa là nước lạnh, vừa mới mua.
Uông Lộ Hi ngửa cổ uống nước, cô liếc thấy ánh mắt Viên Bắc dừng trên cổ mình, song cũng chỉ lướt qua rất nhanh rồi rời đi.
Cô cúi đầu vặn nắp chai, còn Viên Bắc lại tiếp tục nhìn xa xăm, ánh mắt hai người dường như chưa từng chạm nhau.
…
“Viên Bắc, anh đã xem Hoàn Châu Cách Cách chưa?”
“Chưa.”
“Không tin! Hoàn Châu Cách Cách ai mà chưa xem chứ, dù là con trai cũng phải xem rồi chứ, tuổi thơ mà.”
Viên Bắc nhận lấy chai nước từ tay cô: “Tuổi thơ của những người sinh sau 2005?”
“Đúng vậy.” Uông Lộ Hi hiểu ý anh: “Nhưng đó là Hoàn Châu Cách Cách, cứ đến nghỉ hè là đài truyền hình phát suốt. Từ nhỏ đã có người bảo em trông giống Tiểu Yến Tử đấy, không giống à?”
Khuôn mặt cô đột nhiên dí sát vào.
Lông mi giả vừa dán khi chụp ảnh vẫn còn, Uông Lộ Hi cố tình trợn to mắt chớp chớp. Rõ ràng Viên Bắc thoáng sững người, anh đẩy mặt cô ra xa: “Tinh thần hiếu động thì đúng là giống đấy.”
“Đúng không! Anh chắc chắn đã xem rồi!”
Uông Lộ Hi bắt đầu kể cho Viên Bắc nghe về hàng loạt bộ phim thần tượng bối cảnh cung đình mà cô đã xem từ nhỏ, nhưng điều này lại nằm ngoài kiến thức của Viên Bắc. Trong ký ức của anh, lúc nhỏ, mỗi khi điều khiển tivi chuyển đến Hoàn Châu Cách Cách, ông nội anh đều cau mày nói “Con bé đó sao mà điên điên khùng khùng thế?”
Bộ phim duy nhất mà Viên Bắc có thể nhớ rõ tình tiết có lẽ là Vương Triều Khang Hy và Bản Lĩnh Kỷ Hiểu Lam, cả hai bộ anh đều xem cùng ông nội. Khi nhạc phim vang lên là lúc dưa hấu trong tủ lạnh được lấy ra, quạt điện và chiếu trong nhà đã dùng nhiều năm, cánh quạt quay đều như lời nói mớ của người già. Chạng vạng, hẻm nhỏ, dưa hấu, dầu thơm, quạt cói, và kem táo gai… là tuổi thơ của Viên Bắc.
Lúc đó có một từ không hay ho lắm, gọi là “chuỗi Hồ Đồng”, Viên Bắc nghĩ mình chính là kiểu người như vậy. Lúc nhỏ anh rất thân với hàng xóm láng giềng, bạn học và bạn nối khố cũng sống gần đó, đi tìm ai thì chẳng cần gõ cửa, cứ vén rèm cửa vào nhà là được, đôi khi còn xin được một ly nước ngọt.
Từ Thập Sát Hải, đi qua phố nghiêng Yên Đại là tới ngõ Nam La Cổ – một nơi không thể bỏ qua đối với khách du lịch, một con phố cực kỳ thương mại, nơi các món ăn nổi tiếng trên mạng liên tục thay đổi.
Doãn Tâm Đậu Trấp còn ra mắt món kem vị nước đậu xanh, Uông Lộ Hi rất tò mò. Khi đang xếp hàng, Viên Bắc bất ngờ nói: “Nhà tôi ở gần đây.”
Uông Lộ Hi quay đầu lại: “Nhà anh?”
“Ừm, nhà hồi nhỏ.” Viên Bắc nói: “Muốn đi xem không?”
“Xem chứ!”
… Nhưng thực ra cũng không gần lắm. Hoặc có lẽ vì vừa bước vào Hồ Đồng, Uông Lộ Hi đúng nghĩa là “lạc hướng” luôn.
Cô nhớ lại câu nói mà mình từng thấy trên mạng: “Muốn khám phá Bắc Kinh, cứ chọn bừa một con hẻm Hồ Đồng, chỗ nào cũng được, lao vào đó, đi mãi cho đến khi không còn thấy biển hiệu cửa hàng, cho đến khi vắng bóng người, cho đến khi nhìn thấy những vết tích nhiều đời trên những viên gạch loang lổ, thì xin chúc mừng, bạn đã tìm thấy Bắc Kinh thật sự.”
Uông Lộ Hi chưa bao giờ biết rằng, xa rời khu thương mại, vẫn còn nhiều hộ dân cư như vậy.
Khác hẳn với sự ồn ào ban nãy, sâu trong Hồ Đồng lại vô cùng yên tĩnh.
Thậm chí cô không dám nói to, chỉ có thể thì thầm hỏi Viên Bắc: “Người nhà anh vẫn sống ở đây à?”
Viên Bắc lắc đầu: “Không còn ai ở nữa.”
“Mọi người chuyển hết rồi?”
“Không còn ai nữa.”
Uông Lộ Hi hơi bất ngờ, vì phép lịch sự nên cô không hỏi kỹ. Song Viên Bắc lại chủ động kể: “Từ nhỏ tôi ở với ông bà nội, năm tôi tốt nghiệp đại học, cả ông và bà đều qua đời.”
Câu nói đó vừa dứt, Uông Lộ Hi lại càng không dám lên tiếng.
Nhưng cô cũng không nhận thấy vẻ buồn bã hay đau khổ nào trên gương mặt Viên Bắc.
Có lẽ vì anh luôn là người không thể hiện cảm xúc ra ngoài, lúc nào cũng rất điềm đạm.
Anh còn kể với Uông Lộ Hi về chính sách di dời và giải phóng mặt bằng hồi đó, vì việc cải tạo khu vực cũ nên nhiều hẻm nhỏ đã bị phá dỡ, mọi người chuyển đi hết, những ai chưa bị quy hoạch thì cũng sống rất khó khăn. Nhất là giới trẻ, chẳng ai muốn ở trong những ngôi nhà cũ kỹ này, nhưng muốn chuyển đi thì cũng rất khó, giá nhà ở Bắc Kinh đắt cắt cổ.
Viên Bắc cũng không biết mình là người may mắn hay bất hạnh.
Anh không có nhiều ký ức về bố, từ nhỏ anh đã ở với ông bà, mẹ thì tái hôn rồi ra nước ngoài, cũng không liên lạc mấy. Nhưng về mặt tài chính, mẹ vẫn hỗ trợ anh, chẳng hạn như căn nhà mà anh đang ở hiện tại, chung cư và vị trí đều tốt, tất cả là do mẹ giúp anh trả tiền đặt cọc.
Lớn lên, trưởng thành, hiểu nhiều hơn, học ở một trường đại học khá tốt, tìm được một công việc ổn trong một công ty công nghệ lớn với mức lương cao. Nhưng đi kèm với đó là sự mệt mỏi. Vừa trả tiền vay nhà, vừa cố gắng tiết kiệm chút đỉnh, cuộc sống chỉ quanh quẩn giữa nhà và công ty. Có ai rủ thì ra ngoài gặp mặt, không ra ngoài thì lại ở lì trong nhà.
Thực ra, Viên Bắc không thích giao thiệp xã hội, vòng xã giao của anh chỉ giới hạn trong những người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không có bạn mới, dường như anh cũng chẳng có kỳ vọng hay ước mơ gì về cuộc sống. Ngày qua ngày, cuộc sống cứ thế trôi, không thể nói là có thú vị hay không, cũng không có thành tựu gì lớn. Niềm vui đến khi cần, mà những phiền muộn cũng chẳng thể nào tránh khỏi.
Vì thế, khi Uông Lộ Hi nhận xét anh là người có nhu cầu thấp, Viên Bắc thấy khá chính xác. Không chỉ nhu cầu thấp, mà còn nhạt nhẽo và tầm thường.
“Oa, Viên Bắc, anh đúng kiểu ‘khoe ngầm’ đấy.” Uông Lộ Hi múc một thìa kem sắp tan: “Em thấy cuộc sống của anh rất tốt mà, chẳng có gì để phàn nàn cả. Ông bà trên trời nhìn xuống chắc cũng thấy, ‘Ôi, cháu trai mình thật giỏi!’”
Câu nói này khiến Viên Bắc bật cười.
Anh lấy một tờ khăn giấy ở trong túi ra rồi đưa cho cô, sau đó chỉ vào một giọt trước vạt áo cô: “Tôi nói câu nào là cuộc sống của tôi không tốt hả?”
Anh không muốn trở thành kiểu người đạo đức giả, rõ ràng không lo ăn lo mặc, thế mà suốt ngày lại than thở như thể cả thế giới nợ anh một lần được sống lại. Chỉ là giá trị quan đã quyết định góc nhìn của một người về thế giới.
Có người coi cuộc sống là một phép cộng, bắt đầu từ con số không, mỗi lần trải nghiệm, mỗi một cảm xúc tích cực đều là bằng chứng rằng cuộc sống này không vô nghĩa.
Có người lại coi cuộc sống là một phép trừ, mặc định đặt ra một cuộc sống hoàn hảo từ trước, chỉ cần hơi không như ý thì lập tức trừ điểm, rồi lại phàn nàn rằng đời này thật không đáng sống.
Viên Bắc ngưỡng mộ người đầu tiên, khinh thường người thứ hai. Nhưng anh phải thừa nhận rằng, bản thân không thuộc về cả hai kiểu người đó.
Anh giống như một người đứng bên ngoài quan sát, lặng lẽ nhìn cuộc đời mình trôi qua như một trò chơi kịch bản giết người, từng trang lật mở, nhưng không tìm thấy chút niềm vui nào trong đó, song nó cũng không đủ quyết liệt để muốn lật bàn và chơi lại từ đầu.
Trong các tác phẩm văn học, người ta thường dùng từ “tổn thương” để giải thích lý do tại sao một nhân vật lại có tính cách bi quan, nhưng đó dù sao cũng chỉ là cách biểu đạt trong văn chương, không phù hợp với Viên Bắc. Anh chưa bao giờ cảm thấy hai mươi năm đầu đời của mình có gì tổn thương. Tính cách là thứ đã tồn tại từ khi sinh ra.
Chỉ là một đoạn quá trình thôi, dường như chẳng có ý nghĩa gì cả.
… Trò chơi kịch bản giết người, có ý nghĩa gì không?
…
“Viên Bắc, anh giống con capybara.”
“?”
“Capybara ấy! Ở Vườn thú Bắc Kinh có mà, cái con rất lành ấy.” Uông Lộ Hi nói: “Mà anh còn nghiêm trọng hơn, lúc nào cũng ủ rũ.”
Cuối cùng cô cũng ăn xong cây kem đậu xanh. Thật ra vị cũng không tệ, ngon hơn nhiều so với đậu nành lên men. Ban đầu cô mang theo hai cái thìa, nhưng Viên Bắc không ăn miếng nào, tất cả vào bụng cô, khiến cô không vui.
“Em hiểu rồi, anh thiếu ‘spark’.”
Trong bộ phim Soul của Pixar vài năm trước có một khái niệm như thế này: Con người trước tiên phải tìm ra ‘ngọn lửa’ thuộc về mình, sau đó mới có thể bước vào thế giới này, đó là ý nghĩa của cuộc hành trình.
Ngọn lửa ấy rất nhỏ, không nhất thiết phải là thành công lớn lao, thậm chí có thể chỉ là pizza ngày nào đó rất ngon, nắng ngày nào đó đẹp, hoặc nghe một bài hát hay.
Chính khoảnh khắc đó, bạn cảm thấy cuộc đời đáng giá, cảm thấy không uổng phí khi đã bước qua cuộc đời này.
“Hiện tại tôi chưa tìm thấy.” Viên Bắc thản nhiên thừa nhận.
“Thế thì từ từ tìm thôi.” Uông Lộ Hi lau tay.
Xung quanh không có thùng rác, khăn giấy cứ bị cô nắm trong tay, Viên Bắc giơ tay ra hiệu bảo cô đưa cho anh, nhưng tay vừa đưa ra thì bị cô đẩy.
Uông Lộ Hi hạ giọng nói với Viên Bắc: “Suỵt, đừng quay lại.”
“Anh đúng là ‘hút’ mèo đấy.” Cô nhìn chăm chú sau lưng Viên Bắc: “Phía sau anh, trên mái nhà, có con mèo béo quá!”
Viên Bắc thở phào.
Trong các ngõ Hồ Đồng cũ ở Bắc Kinh, mèo rất nhiều, chẳng có gì lạ, hơn nữa chúng đều là mèo mướp, thân thủ nhanh nhẹn. Anh quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp ánh mắt của con mèo, đôi mắt hổ phách híp lại, đuôi dựng thẳng như ăng-ten.
Đáng tiếc là khi Uông Lộ Hi vừa kịp giơ máy chụp ảnh lấy liền lên, con mèo đã nhảy mất, trong khung hình chỉ còn lại bầu trời xanh thẳm, mái hiên dựng đứng, và một cái giàn nho xanh tốt xum xuê mọc um tùm trên mái nhà.
“Chưa kịp chụp.”
“Em cứ đợi, biết đâu nó sẽ quay lại.” Viên Bắc nói.
Vừa dứt lời, từ sân nhà bên cạnh có một ông lão mặc áo ba lỗ bước ra, Viên Bắc và Uông Lộ Hi xuất hiện bất ngờ trong ngõ sâu làm ông lão giật mình: “Ây dô… Sao thế này? Không ra được hả?”
Ông tưởng họ là du khách bị lạc.
Sau khi dọn đi nhiều năm, Viên Bắc đã không còn nhận ra hàng xóm nữa, rõ ràng ông lão cũng không nhận ra anh.
Viên Bắc cười, nói dối: “Vâng ạ.”
“Vậy thì đi theo ông, vừa hay ông cũng định ra ngoài.”
…
Uông Lộ Hi không nói gì, chỉ đi theo Viên Bắc và ông lão. Suốt quãng đường cô nghe Viên Bắc bắt chuyện: “Ông ơi, khu này nhiều mèo quá nhỉ.”
“Ừ, nhiều lắm…”
…
Từ sự yên tĩnh, họ quay lại sự ồn ào.
Ông lão dẫn họ ra khỏi Hồ Đồng, đến con đường lớn, ngay bên cạnh ga tàu điện ngầm.
Người qua lại tấp nập, du khách nườm nượp, xe đạp vút qua chỉ để lại tiếng chuông leng keng.
Sau khi Viên Bắc cảm ơn ông lão, anh quay lại thì thấy Uông Lộ Hi nín cười, vậy nên liền giơ tay gõ nhẹ lên trán cô: “Cười gì đấy?”
“Không có gì.” Uông Lộ Hi xua tay: “Chỉ là thấy buồn cười thôi, ông lão vừa nãy hay nói ‘AUV’, em bảo anh nói vài câu cho em nghe mà anh không chịu nói.”
Viên Bắc hơi bất lực, đẩy cô về phía cửa tàu điện ngầm: “Không đói à?”
Cuối cùng thì chuyến đi hôm nay cũng kết thúc, nhưng Uông Lộ Hi không tỏ ra mệt chút nào.
“Được thôi, anh muốn ăn gì?” Cô mở danh sách nhà hàng mình lưu lại cho Viên Bắc xem: “Anh chọn đi, đã nói rồi, bữa này em phải mời anh.”
Trên màn hình, tin nhắn WeChat hiện lên.
Là từ tiệm chụp ảnh vừa rồi. Chụp ảnh theo dây chuyền, chỉnh sửa cũng theo dây chuyền, hiệu suất đúng là cao, chỉ trong chốc lát mà ảnh đã được gửi đến.
Trong toa tàu điện ngầm đông đúc, Uông Lộ Hi vừa lướt xem từng bức, vừa không quên giơ lên cho Viên Bắc đứng phía sau nhìn: “Anh thấy thế nào? Có đáng tiền không?”
Trong ảnh, Uông Lộ Hi mặc đồ cách cách, tay cầm chiếc quạt tròn. Khác với những người khác, các mẫu ảnh cửa tiệm đưa ra đều là ở bên cạnh hồ Thập Sát, ao sen lung lay trong gió, nàng thiếu nữ thướt tha, nước lặng chảy sâu. Còn cô thì không có tấm nào là tạo dáng yên tĩnh cả, tua rua bên đầu như sắp bay lên, khiến nhiếp ảnh gia chỉ còn cách chụp theo kiểu bắt khoảnh khắc.
“Anh nghĩ tấm này có nên chỉnh sửa lại không? Cái răng cửa của em khi cười có nổi bật quá không nhỉ?”
Cô nhe răng quay đầu lại, định nhờ Viên Bắc đánh giá giúp, nhưng vừa quay lại liền phát hiện, hai người đứng gần nhau quá.
Toa tàu điện ngầm lạnh buốt, Viên Bắc đứng phía sau giúp cô che chắn dòng người. Phía trước cô là khí lạnh tỏa ra, phía sau lại là hơi ấm từ Viên Bắc, từ trên đầu cô tỏa xuống.
Uông Lộ Hi đứng ở ranh giới giữa cái lạnh và cái ấm, đột nhiên cảm thấy tim mình như khẽ dao động theo nhịp của của đoàn tàu.
Viên Bắc đang nhìn cô.
Ánh mắt anh rơi vào khuôn miệng đang bối rối mím lại của cô.
Chỉ trong thoáng chốc, Uông Lộ Hi vội vàng quay đầu lại. Tiếng phát thanh điện tử vang lên, điểm dừng kế tiếp là cổng Triều Dương. Nhà hàng nướng mà họ định đến gần sân vận động Công Nhân, chỉ còn một trạm nữa, nhưng cô lại cảm thấy như lửa than đã sắp bén tới mặt mình rồi.
Tàu điện ngầm Bắc Kinh sao thế này? Cửa kính toa tàu lau mấy lần một ngày thế? Sao sạch đến vậy?
Sạch đến mức khi cô nhìn thẳng phía trước, có thể thấy rõ Viên Bắc đứng sau lưng mình, đôi mắt lạnh lùng mà đẹp đẽ ấy đang nhìn chằm chằm vào cô, rất nghiêm túc, chưa từng rời đi một giây.
Hai ánh mắt giao nhau trên ô cửa kính.
Uông Lộ Hi không nghĩ rằng mình sẽ là người đầu tiên chịu thua.
Cô ngẩng đầu, thấy Viên Bắc vẫn đang nhìn mình.
Ngẩng đầu lần nữa, anh vẫn đang nhìn.
Uông Lộ Hi đành phải nín thở, giả vờ bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục nhắn tin, trao đổi ý kiến chỉnh sửa ảnh với tiệm chụp ảnh.
Cho đến khi tiếng nhắc tàu đến trạm vang lên.
Tiếng phát thanh điện tử đã át đi giọng Viên Bắc.
Nhưng cô vẫn nghe thấy.
“Viên Bắc, em nghe thấy rồi nhé.” Cô vẫn cúi đầu: “Chẳng có tinh thần gì cả, có bản lĩnh thì nói lớn lên nào.”
Đằng sau vang lên tiếng cười nhẹ.
Viên Bắc lặp lại câu lẩm bẩm vừa rồi của mình, giọng đều đều lọt vào tai cô, hơi ngứa ngáy: “AUV, ở đâu ra tiểu Yến Tử thế này.”
***
Chú thích:
- Câu nói này bắt nguồn từ một video rất nổi trên mạng. Cô gái đăng video chắc mới đến Bắc Kinh, giọng địa phương nên khi thấy cửa hàng Pháp chính gốc này thì quay video đăng lên, nào ngờ nó lại nổi.
- Trong bộ phim Soul, spark là một khái niệm quan trọng đến nhân vật chính Joe. Nó đại diện cho niềm đam mê, động lực, hoặc điều gì đó làm cho cuộc sống của một cá nhân trở nên ý nghĩa. Ban đầu Joe nghĩ rằng spark là mục tiêu, đam mêm hoặc nghề nghiệp mà người ta theo đuổi. Nhưng thông qua hành trình với 22, Joe nhận ra rằng spark thực chất là niềm khát khao sống và tận hưởng mọi khoảnh khắc của cuộc sống (có thể là niềm vui nhỏ bé như cảm nhận gió, ăn một miếng bánh…)